Sợ hãi, tuyệt vọng, trong nháy mắt, tất cả ý niệm đó cùng xông lên trên đầu. Trưởng lão đó ra sức chống cự, trong miệng không ngừng kêu gào không thôi, hiển nhiên là không muốn rơi vào đầm lầy tuyệt vọng này. Những Trưởng lão Dã Nhân Tộc nhìn thấy đồng bạn bị Tần Vô Song một phát đánh rơi vào trong đầm lầy, đều hét lớn lên, mười mấy món vũ khí đồng thời múa may, giống như liều mạng xông tới phía Tần Vô Song. - Giết chết hắn! - Mọi người hãy cố gắng tận sức, giết chết hắn! Tiếng la hét nổi lên bốn phía, các loại binh khí, ngưng tụ thành các loại linh lực công kích, bốn phương tám hướng tấn công về phía Tần Vô Song. Tần Vô Song cười lớn một tiếng, tay trái vung lên, Nộ Giao Chi Hồn trên tay, bay vút lên trời cao liên tiếp dao động ba vòng, chỉ nghe thấy tiếng bạo liệt của ba luồng khí mang vù, vù, vù, thanh âm của khí bạo này giống như ngọn sóng vậy, hết đợt này đến đợt khác, không ngừng khuếch tán ra ngoài. Ba luồng linh lực gợn sóng, hết vòng này đến vòng khác, mang theo lực khuếch tán cường liệt, hướng ra bên ngoài mà xuất đi. Lực chấn động cường đại này, nhất thời bao trùm lên toàn bộ tất cả lực công kích, chấn động ầm ầm, ngược lại hình thành lên lực bắn ngược lại, kêu gọi tất cả quay về. Khi Tần Vô Song múa may Nộ Giao Chi Hồn, cây thương tổ truyền trên tay cũng không dừng lại, một đạo sức mạnh lại một lần nữa thôi giục, trấn áp lần thứ hai. Thế trấn áp này giống như một cây rơm cuối cùng áp đổ cả con lạc đà. Rầm một tiếng, thân hình của gã Trưởng lão Dã Nhân Tộc đã mạnh mẽ bị áp xuống một hai thước, vũng bùn trực tiếp dâng lên tới ngực, đến giờ phút quan trọng, hai tay của kẻ đó vẫn không cách nào tự do nhúc nhích, chứ đừng nói là chống đỡ uy áp của Tần Vô Song. Lực nuốt chửng của đầm lầy phía dưới, từng dòng, từng dòng không ngừng truyền đến, đầm lầy này lâu nay đã quen với việc nuốt chửng người ngoài, bây giờ lại trở thành nơi lấy mạng của gã Trưởng lão. Mỗi một đạo lực nuốt chửng, càng kéo hắn về nơi chết chóc. - A! Một tiếng hô thảm thiết tuyệt vọng còn chưa hét lên được một nửa, gã Trưởng lão đó ngay cả chỏm tóc trên đầu cũng bị chìm ngập trong đầm lầy. Tần Vô Song chậm rãi thu hồi cây thương, xoay người loại nhìn chăm chú vào đám Trưởng lão đang còn đầy nỗi khiếp sợ trong lòng, thản nhiên cười nói: - Dã Nhân Tộc! Lần trước khi ta tới Chi Tế Sơn, Dã Nhân Tộc các ngươi có người đánh lén ta, muốn dồn ta vào chỗ chết. Hôm nay, Dã Nhân Tộc các lại mưu đồ đối phó với Hầu Tộc, mà Hầu Tộc lại vừa vặn có đại ân với ta. - Hừ, ít phí lời đi! Nếu ngươi đã đến trung tâm Thâm Uyên của Dã Nhân Tộc thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi! - Xử lý hắn! Những Trưởng lão này của Dã Nhân Tộc, kẻ nào cũng thuộc đẳng cấp cao, thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh, nếu không làm sao có thể ngồi trên địa vị Trưởng lão của Dã Nhân Tộc vốn nổi tiếng là dũng mãnh, nhanh nhẹn được? Dã Nhân Tộc không giống như nhân loại, về mặt phương diện mưu lược bọn chúng không quá giỏi, cũng không sở trường về tính kế nhiều mưu như nhân loại, thủ đoạn biện pháp giải quyết của bọn chúng chính là giết chóc, nguyên thủy mà trực tiếp. Cho nên, một khi bọn chúng đã nhận định kẻ địch thì sẽ không có bất cứ huyễn tưởng nào. Tần Vô Song cười ha ha, hắn đương nhiên không phải tới để liều mạng với Dã Nhân Tộc. Một chút hành động vừa rồi của hắn, đã đủ uy hiếp rồi, hiệu quả đạt được rồi, há còn dây dưa ở lại làm gì. Cước bộ nhấc lên, thân hình đã bay tới chỗ xa cách mười mấy trượng, trong miệng hô to: - Thâm Uyên Dã Nhân Tộc nghe cho kỹ một lần nữa đây, nếu không ra đầu hàng thì vận mệnh của các ngươi sẽ là bị tiêu diệt toàn tộc! Tần Vô Song cũng không quan tâm phía sau có bao nhiêu Trưởng lão không ngừng la hét đuổi theo, một đường gào thét, khiến cường giả của Dã Nhân Tộc nơi Thâm Uyên dưới nền đất không ngừng bị thu hút. Tần Vô Song không nhanh, cũng không chậm, tốc độ vừa phải, không ngừng lượn vòng. Theo tính toán của hắn, Tử Điện Phần Diệm Thú đi phóng hỏa, có lẽ không sai biệt lắm đã tới được Thánh Miếu hiến tế. Qua một lát, sẽ có tin tức truyền ra. Năng lực phóng hỏa của Tử Điện Phần Diệm Thú, Tần Vô Song đã nhận thức qua rồi, tuyệt đối không thể coi thường. Ý niệm trong đầu còn chưa chuyển hết, vực sâu dưới đất đột nhiên toát ra vô số dã nhân, tất cả đều thần tình hoảng hốt, không ngừng chạy trốn, giống như điên cuồng, trong miệng nói ra những lời độc có Dã Nhân Tộc mới có, thần thái lo lắng khủng hoảng, gào to trên đường. Tần Vô Song thấy biến cố này, trong lòng rung động: - Lẽ nào Tử Điện Phần Diệm Thú đã làm xong việc rồi? Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng không dây dưa thêm, nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào của vực sâu dưới đất, định tiếp ứng cho Tử Điện Phần Diệm Thú. - Ha ha… Xa xa, tiếng cười tùy ý của Tử Điện Phần Diệm Thú giống như sấm sét, không ngừng vang lên. - Lão Đại, thật là sảng khoái. Tử Điện Phần Diệm Thú hiển nhiên cũng đang chạy gấp, vừa chạy vừa la to: - Ta đem toàn bộ bộ lạc của Thâm Uyên Dã Nhân Tộc bọn chúng đốt cháy hết, đốt chết bọn chúng, ha ha! Tần Vô Song vừa nghe lời này, trong lòng thầm cười khổ. Biết Tử Điện Phần Diệm Thú bị kìm nén mấy ngàn năm, trong đầu vốn có dòng khí thô bạo, hôm nay để hắn hành động đơn độc, không có lực ràng buộc phía sau, đương nhiên là vô cùng làm càn. Tất cả lệ khí trong đầu đều phát tiết ra ngoài, Bộ lạc Dã Nhân Tộc này trở thành đối tượng giải tỏa cho nó. Ngọn lửa này, nó không những đem đốt Thánh Miếu hiến tế, mà còn vừa đi vừa đốt, phàm là nơi nào có kiến trúc, có thể đủ chỗ để đốt, nó nhất định không bỏ qua! Dã Nhân Tộc không ngừng có người chui ra, gào khóc thảm thiết không ngừng, thanh âm này khiến những Trưởng lão nghe được, kẻ nào cũng vô cùng kinh hãi. Một lát sau, hỏa thế liền từ Thâm Uyên dưới đất toát ra. Lực chân hỏa của Tử Điện Phần Diệm Thú, không thể so sánh với lửa bình thường. Ngọn lửa này đã biến Tổng bộ của Thâm Uyên Dã Nhân Tộc dưới đất thành một biển lửa. Hỏa thế xông lên, trực tiếp từ dưới đất lan tràn ra. Tử Điện Phần Diệm Thú hét to: - Sảng khoái, ha ha, sảng khoái quá! Tần Vô Song thấp giọng quát một tiếng: - Mau đi sang bên này. Phía sau Tử Điện Phần Diệm Thú, lại là một nhóm cường giả Dã Nhân Tộc, chen chúc mà đến, hiển nhiên những Dã Nhân Tộc này đối với hung thủ đốt cháy bộ lạc của bọn chúng cũng là hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đem nó đốt thành tro bụi. Tử Điện Phần Diệm Thú và Tần Vô Song hợp lại, thấy sau lưng có rất nhiều cường giả Dã Nhân Tộc xông tới, lệ khí lại một lần nữa phát tác, vặn người, xoay thân lay động, miệng hé rộng ra, vù vù vù, liên tiếp mười mấy luồng chân hỏa lại trào lên xuất ra. Khí thế chân hỏa này vô cùng hung mãnh, tiến tới cấp tốc. Liên tiếp mười mấy luồng khí thế to lớn. Nhất thời đem mười mấy Dã Nhân Tộc cuốn vào bên trong hỏa thế ở trước mặt. Luồng hỏa thế này, giống như ngọn sóng đánh tới. Một vòng cuốn đến, nhất thời nuốt hết đám tộc nhân Dã Nhân Tộc vào trong đó, chỉ kịp nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, liền sau đó đã bị biển lửa bao vây, trong nháy mắt, đốt thành một đống tro tàn. Tử Điện Phần Diệm Thú một khi giết người, khí thô bạo toàn bộ bị kích phát, rống to mấy tiếng, toàn thân hóa thành lưu quang, giống như đạn pháo, cuồn cuộn vút lên trời cao, ầm ầm, ầm ầm, va đập tới lui. Cường giả của Dã Nhân Tộc lúc này càng giống như quạ đen, đông nghìn nghịt không ngừng chui ra. Trong phạm vi mười mấy dặm, đều là cường giả của Dã Nhân Tộc. Chỉ là, vòng bao vây như vậy đối với Tử Điện Phần Diệm Thú mà nói, căn bản không có tác dụng. Loại công kích kiểu đạn pháo như nó, uy lực tương đuơng cực lớn. Mỗi một lần xung kích, cường giả của Dã Nhân Tộc lại ngã xuống một tảng lớn. Tần Vô Song vung trường thương mở đường, quét sạch tất cả chướng ngại vật, xông về phía trước Tử Điện Phần Diệm Thú, quát khẽ nói: - Giết vậy đủ rồi, mau rút lui! Dù sao nơi này cũng là hang ổ của Dã Nhân Tộc, cho dù thực lực còn lưu lại của Dã Nhân Tộc không quá lớn mạnh, nhưng ở địa bàn của người ta, đặc biệt là ở trong đầm lầy hiểm trở này, vạn nhất bị bao vây cũng không phải là chuyện tốt. Tử Điện Phần Diệm Thú nhếch mép cười: - Rút lui sao? Tần Vô Song không kịp phân minh, đập vào lưng của Tử Điện Phần Diệm Thú: - Đi! Tử Điện Phần Diệm Thú ở trước mặt Tần Vô Song, không dám lỗ mãng, cười hắc hắc: - Được! Linh lực toàn thân vừa động, nanh vuốt mở đường, hỏa thế phân ra. Toàn lực xông lên, đã nhảy tới chỗ cách đó hai mươi trượng. Khi còn chưa chạm đất, Giao Nộ Chi Hồn của Tần Vô Song đã liên tiếp vẫy ba cái, đẩy xa toàn bộ đám cường giả Dã Nhân Tộc ở phía dưới, Tử Điện Phần Diệm Thú mượn lực nhẹ nhàng rơi xuống, lại một lần nữa bắn lên, lại là hai mươi ba mươi trượng. Không ngừng nhảy vọt như vậy, không ngừng hướng về phía trước mà chạy. Trưởng lão của Dã Nhân Tộc thấy bọn họ ung dung rời đi như vậy, không khỏi tức giận, quát lớn: - Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ, bắn chết bọn chúng! Dã Nhân Tộc sở trường sử dụng cung tên, chỉ là cung tên này đối với Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú mà nói, căn bản không tạo ra uy hiếp lớn lao gì. Những mũi tên đó còn chưa bắn tới trước mặt Tần Vô Song, đã bị cây roi của Tần Vô Song quét sạch, toàn bộ rơi xuống sạch sẽ. Tử Điện Phần Diệm Thú da thú dầy thô, đối với những cung tên này thậm chí như không nhìn thấy. Mũi tên do cường giả Tiên Thiên Sơ Linh Võ Giả bắn ra, đối với Tử Điện Phần Diệm Thú mà nói, căn bản chỉ là gãi ngứa mà thôi. Chỉ là, những mũi tên không ngừng bắn tới, lại thiêu đốt lửa giận của Tử Điện Phần Diệm Thú, nó kêu lên: - Lão Đại, hay là chúng ta quay trở lại xung phong liều chết một lần. Tần Vô Song ung dung cười nói: - Không cần! Tiện tay vớ lấy, túm mười mấy mũi tên bắn tới trong tay, Thần Tú Cung kéo ra, đem mười mấy mũi tên này toàn bộ mắc lên trên. - Mở! Tần Vô Song khẽ quát một tiếng, cánh tay buông lỏng, mười mấy mũi tên dưới sự chuyển vận của Thần Tú Cung, với tốc độ giống như lưu quang, bay như tên bắn mà ra, hóa thành mười mấy luồng quang mang sặc sỡ, bắn thẳng tới trước. Rào rào! Khắp bầu trời đều là lưu quang bay lượn. Ngay sau đó, lại nghe thấy một loạt tiếng xì, ở chỗ cung tên bắn tới, nhất thời bắn tới một mảnh. Một loạt tiếp một loạt, không ngừng rơi xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Tần Vô Song thuận tay một chút, khiến những cung tiễn thủ đó của Dã Nhân Tộc nhất thời giảm bớt kiêu căng, lần lượt lui bước. Những Trưởng lão của Dã Nhân Tộc thấy tình hình không ổn, không ngừng hét lớn, xông lên trước, cướp lấy cung tiễn, muốn tự mình bắn tên. Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, thuận tay lại bắt lấy mười mấy mũi tên, giống như lần trước, lại là một loạt mũi tên liên tiếp không ngừng bắn ra. Mấy tên Trưởng lão nhìn thấy vẻ hung mãnh tiến tới của những mũi tên này, đang muốn né tránh, nhưng tốc độ thực sự quá nhanh, vừa phản ứng với đợt đầu tiên, đợt thứ hai đã đến không kịp làm động tác tiếp theo. Xì xì mấy tiếng, mấy cường giả cấp bậc Trưởng lão nhất thời ngã xuống. Tần Vô Song kẹp hai chân, thúc giục nói: - Đi! Trưởng lão của Dã Nhân Tộc thấy thủ đoạn của Tần Vô Song cao siêu như vậy đều ngây người như phỗng. vội phản ứng, lớn tiếng hô: - Thông báo cho Tù trưởng, để bọn họ nhanh chóng quay về, thông báo cho Tù trưởng! Tần Vô Song mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của Dã Nhân Tộc, nhưng từ biểu tình và thủ thế của bọn chúng mà nhìn, cũng có thể đoán ra bảy tám phần. Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói: - Thuận lợi rồi! Tử Điện Phần Diệm Thú tinh thần phấn chấn: - Lão Đại, chúng ta phục kích Tù trưởng của Dã Nhân Tộc ở đâu? Tần Vô Song khẽ cười nói: - Không vội, ra khỏi đầm lầy này rồi hãy nói. Phá vỡ vòng vây tầng thứ nhất, phía sau lại càng không có ai. Sắc trời sáng bóng, Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú xông ra khỏi đầm lầy này. - Không biết, Bao Bao đã tới được Hồng Phong Nhân Tộc chưa! Tần Vô Song ít nhiều có chút lo lắng. - Lão Đại, thủ đoạn của Bao Bao, bây giờ còn mạnh hơn ta và ngươi. Nó tự mình ra tay, còn có thể có vấn đề gì chứ? Tử Điện Phần Diệm Thú trái lại rất là yên tâm.
Hắc Báo rất hiểu tính cách của La Đĩnh, nếu La Đĩnh đã quyết thì tuyệt không thay đổi.
- Thiếu gia, vậy ta đi sắp xếp.
La Đĩnh hài lòng gật gật đầu, khóe miệng lóe lên một tia cười âm trầm:
- Sau khi ta đích thân đi, ngươi phải giúp ta làm chuyện khác.
- Thiếu gia xin cứ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Dùng nhân mạch của ngươi, điều động một số cường giả đi các quốc gia nhân loại một chuyến. Ta biết, Tần Vô Song ở các quốc gia nhân loại có gia tộc, có tông môn. Nhất là tông môn của hắn lại là công nhiên đối địch với La Thiên Đạo Trường ta. Vì công ước vạn năm của năm đại Cấm địa của Thần, La Thiên Đạo Trường chúng ta không thể phái cao thủ đi gây chuyện. Nhưng lần này, ta muốn cường giả ngươi phái đi không được có liên quan đến La Thiên Đạo Trường. Thậm chí, không được liên quan đến ta, hiểu chưa?
Hắc Báo nét mặt có vẻ kinh ngạc:
- Thiếu gia, chuyện này…
- Nói cho ta biết, ngươi đã hiểu hay chưa?
La Đĩnh lạnh nhạt hỏi, khẩu khí hiển nhiên trầm trọng hơn không ít.
Hắc Báo ngạc nhiên, vội nói:
- Thuộc hạ hiểu.
- Đã hiểu rồi thì cũng biết phải làm thế nào chứ?
Hắc Báo suy nghĩ một lát, không biết phải trả lời thế nào, sợ hãi nói:
- Xin thiếu gia chỉ thị.
- Không, ta không chỉ thị gì hết. Ta muốn ngươi tự động não. Nếu như ngươi đủ trung thành với ta thì việc này ngươi phải hoàn thành độc lập. Bất luận có thành công hay không, cũng không liên quan gì đến ta. Sau khi thành công, việc ngươi làm, chỉ là làm cho mấy con kiến biến mất, không thể coi là công lao. Nếu như thất bại, cũng không liên quan gì đến ta, ngươi phải dập hết mọi rắc rối ở tầng cấp của ngươi. Ngọn lửa này, tuyệt đối không được để cháy đến chỗ ta.
Hắc Báo bây giờ thì đã hiểu được hoàn toàn. Thiếu gia muốn đặt mình bên ngoài sự việc, không chút vướng vào. Đây là một cách khảo nghiệm lòng trung thành của Hắc Báo.
- Thiếu gia, hay là ta phái mấy tên tử sĩ thân cận đi làm, đám kiến hôi ở các quốc gia nhân loại, ngay cả một Hư Võ Cảnh cường giả cũng không có, thủ hạ chỉ cần phái bốn năm tử sĩ Luyện Hư Cảnh đi là đã có thể dẹp bằng Tinh La Điện. Ý thiếu gia thế nào?
La Đĩnh lạnh nhạt nói:
- Tử sĩ thân cận của ngươi xét cho cùng vẫn là người của La Thiên Đạo Trường. Chỉ cần sự việc bại lộ sẽ ngay lập tức ảnh hưởng đến La Thiên Đạo Trường. Diệt môn là chuyện nhân thần phẫn nộ. Chúng ta nhất định phải đẩy hết mọi rắc rối sang cho người khác. Cách này, không được.
- Vậy thuộc hạ treo thưởng thêm một nhiệm vụ nữa.
- Truy sát Tần Vô Song là chuyện trong phạm vi Hiên Viên Khâu. Nhiệm vụ được treo thưởng sẽ không bị ai biết, cũng hợp tình hợp lý. Nhưng đi các quốc gia nhân loại giết chóc, nhiệm vụ kiểu này phải treo thưởng ra sao? Ngươi nghĩ là đám người ở Liên minh Tán tu đều là đèn hết dầu sao? Dù ngươi có nặc danh treo thưởng thì bọn chúng cũng sẽ có trăm phương ngàn kế tìm ra thân phận của ngươi. Cách này, cũng không được.
Bị phủ quyết một lúc hai ý tưởng, Hắc Báo cũng có chút chán nản, suy nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra một ý tưởng:
- Thiếu gia, chuyện này nhất định phải để tán tu đi làm mới có thể rũ sạch mọi quan hệ với chúng ta. Muốn điều động được tán tu mà lại bỏ qua Công hội thì chỉ có một cách, thủ hạ sẽ đi trực tiếp tiếp xúc với đám tán tu đó, rồi vòng qua Công hội Liên minh Tán tu làm chút giao dịch ngầm.
Nói đến đây, bản thân Hắc Báo cũng cảm thấy cách này quá hoàn mỹ, bổ sung thêm:
- Thiếu gia người cũng biết tán tu Hiên Viên Khâu đông như kiến cỏ. Rất nhiều người trong bọn chúng đều là cùng quỷ. Vì tiền tài, vì phát triển, bọn chúng tuyệt đối sẽ làm chuyện này.
- Nếu như có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thì cũng không phải là tệ. Nhưng Hắc Báo, ngươi có từng nghĩ qua chúng ta vừa treo thưởng truy sát Tần Vô Song, gia tộc và tông môn của hắn đã bị công kích. Bất luận thế nào, La Thiên Đạo Trường cũng sẽ trở thành nghi phạm số một. Cách này, vẫn chưa phải hoàn mỹ.
Hắc Báo vốn tưởng cách này đã đủ hay, không ngờ vẫn cứ bị chê như cũ.
- Thiếu gia, vậy kế hoạch hoàn mỹ của người là gì?
- Phương pháp hoàn mỹ nhất đương nhiên là mượn đao giết người!
La Đĩnh nói xong bốn chữ này, nụ cười âm sâm trên khóe môi càng trở nên rõ ràng.
- Mượn đao giết người? Mượn đao của ai?
Trong lòng Hắc Báo có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi, rõ ràng là đến tận lúc này vẫn chưa hiểu làm thể nào để thực thi kế sách.
- Ai có lòng tham thì mượn đao của kẻ đó. Hắc Báo, ngươi có thể liệt kê ra trên thế giới này có bao nhiêu loại động cơ giết người không?
La Đĩnh từ từ hỏi. Hắc Báo nghĩ một lát, trả lời:
- Động cơ giết người, nếu như không phải vì lợi ích thì sẽ vì thù hận hoặc vì mỹ sắc.
- Ừ, cuối cùng thì ngươi cũng nói đúng, không phải thù hận, cũng không phải mỹ sắc, cái chúng ta nói là lợi ích. Ngươi cũng biết, sâu trong xương cốt mỗi người đều có lòng tham, ngươi còn lạ gì bốn chữ lợi ích mờ mắt nữa? Chúng ta sẽ lợi dụng kiểu lợi ích này để điều khiển những con đao tạm thời vẫn chưa lộ nguyên hình.
- Thiếu gia, xin hãy giải thích tận tường.
Hắc Báo nghe La Đĩnh nói mạnh mẽ rõ ràng cũng không khỏi hào hứng theo.
- Tiểu nhân nghĩ các quốc gia nhân loại thì có lợi ích gì để mà cường giả của Hiên Viên Khâu phải đến các quốc gia nhân loại giết người bằng bất cứ giá nào?
- Không phải lúc nãy ngươi vừa nói sao? Tán tu mười tên thì có chín tên là quỷ nghèo đói, bên trong bọn chúng luôn sẵn có tà tính của bọn quỷ cướp bóc. Chỉ cần có đủ lợi ích thì bọn chúng có thể bất chấp mọi hậu quả. Các quốc gia nhân loại đúng là không có đủ lợi ích để bọn chúng đi bôn ba. Nhưng cái miệng mọc trên mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể bịa ra thêm?
Những lời này của La Đĩnh nhất thời đại khai nhãn giới, tất cả mọi mê hoặc của Hắc Bao trong nháy mắt đã được khơi thông.
Đúng vậy, chính là ngụy tạo tin đồn. Tin đồn, đôi khi còn khiến người ta điên cuồng hơn sự thật!
Hắc Báo ý niệm nhất thời thông đạt, cũng mỉm cười, khom người nói:
- Thiếu gia, yên tâm đi. Ta đã biết phải làm thế nào rồi. Mượn đao giết người, không sai, chính là mượn đao giết người! Ha ha, thiếu gia, ta nhất định sẽ ngụy tạo ra một tin đồn tốt đẹp vô cùng, khiến những con đao tham lam đó đều phải điên cuồng lao vào các quốc gia nhân loại.
- Nhớ kỹ, làm dứt điểm một chút. Nguyên tắc đầu tiên của chuyện này là không được để La Thiên Đạo Trường dính vào rắc rối, đây là giới hạn.
Hắc Báo vỗ ngực:
- Thiếu gia, nếu như tin đồn của tán tu có thể gây ra rắc rối thì thuộc hạ đã sống uổng phí mấy chục năm qua rồi. Yên tâm, chuyện này nhất định thần không biết quỷ không hay. Lời đồn sẽ như từ trên trời rơi xuống.
La Đĩnh mừng rỡ:
- Được, vậy ta sẽ ở Hiên Viên Khâu đợi ngày tin vui truyền đến.
- Vâng!
Hắc Báo cung kính rời đi.
La Đĩnh đưa mắt tiễn Hắc Báo ra ngoài, cơ mặt khẽ rung lên một cái, ánh mắt lóe lên một tia sáng tà ác:
- Mộ Dung Nhạn ơi là Mộ Dung Nhạn. Cô chạy trốn ta, coi thường ta, sỉ nhục ta. Ta sẽ dùng hành động thực tế để trả lời cô. Ta sẽ khiến ngoại giới đều biết Mộ Dung Nhạn cô đi đến đâu cũng là tai tinh. Kẻ nào từng kết giao với cô đều không có kết cục tốt đẹp.
Lời nói điên cuồng và độc ác cùng với vẻ mặt vặn vẹo gần như biến thái khiến La Đĩnh lúc này trở nên thập phần dữ tợn.
Kê Quan Sơn, Tần Vô Song mỗi ngày đều dậy sớm tu luyện, thăm dò xung quanh Kê Quan Sơn cũng rất an nhiên tự tại. Mặc dù đã mấy ngày rồi Tần Vô Song vẫn chưa thể thoát thai hoán cốt thuận lợi để vào Hư Võ Cảnh, nhưng những biến hóa thu hoạch được sau mỗi ngày tu luyện đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn biết, Hư Võ Cảnh đang ở trước mắt, rất có thể sẽ đến ngay một khắc sau đó hoặc cũng có thể dăm bữa nửa tháng nữa mới gõ cửa. Tất cả những thứ này đều là dấu hiệu nhưng không ai có thể nói được thời gian cụ thể. Nói một cách chính xác, đây không chỉ đơn giản là một quá trình tu vi mà còn là một sự đột phá về mặt tâm lý, cần phải có thời gian ngộ đạo.
Bao Bao và Cô Đơn mỗi ngày thay phiên nhau hộ pháp, đồng thời hai tên này cũng đang khắc khổ tu luyện Phụ Đồng Thuật.
Phụ Đồng Thuật này không giống như bình thường, đầu tiên, yêu cầu đồng tử phải tu luyện rất cao. Mỗi ngày, bọn họ đều dùng đồng tử quan sát sâu một mục tiêu nào đó, hơn nữa còn phải luyện đến mức mục bất chuyển tình. Cái này là để rèn luyện lực xuyên thấu của đồng tử. Đây mới chỉ là bước thứ nhất.
Hơn nữa, muốn luyện thành Phụ Đồng Thuật ngoài kiến thức cơ bản ra còn phải tu luyện độ cảm ứng của đồng tử với quang tuyến. Nói cách khác, bọn họ còn phải dùng ánh mắt của mình khiêu chiến với mặt trời chói mắt, khiêu chiến với mặt trăng sáng tỏ, khiêu chiến với hồ nước sáng như gương.
Nói tóm lại càng mẫn cảm với quang tuyến thì lực khuếch trương và lực cảm ứng của đồng tử càng cao.
Phương pháp tu luyện này, nếu không phải là Hư Võ Cảnh cường giả mà đổi là người khác thì e rằng sớm đã mù rồi. Bao Bao và Cô Đơn luyện mấy ngày mới biết tại sao môn thuật pháp này yêu cầu thấp nhất phải là Luyện Hư Cảnh.
Nếu không có thực lực của Hư Võ Cảnh, tu luyện Phụ Đồng Thuật này chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.
Bài tập mỗi ngày của Tần Vô Song đều không sắp xếp cố định. Đan điền của hắn lúc này đã được lấp đầy. Nói cách khác, điều kiện ban đầu của hắn đã đạt đủ yêu cầu để đột phá.
Lúc này, đan điền của hắn đang tràn đầy linh lực, vô cùng thuần hậu. Còn linh lực, giờ phút này đang như con tằm nhả tơ, không ngừng phun ra tơ trắng, hơn nữa còn không ngừng kết thành một cái kén.
Hư Võ Cảnh, là một quá trình phản phác quy chân, giai đoạn luyện thực hóa hư. Nói cách khác, chỉ cần vào được Hư Võ Cảnh, không còn linh lực hỗn loạn lung tung trong cơ thể hắn nữa, những linh lực này sẽ biến thành một chỉnh thể. Chỉnh thể này sẽ trực tiếp kết hợp với thần thức của tu luyện giả sẽ hình thành nên một chỉnh thể lớn, và chỉnh thể lớn đó chính là nguyên thần.
Đương nhiên nguyên thần này vẫn chưa phải là cảnh giới Thần đạo đích thực. Một hư thể thần diệu sau khi thoát ly nhục thân vẫn chưa thể sống độc lập. Hư thể này vẫn chưa được coi là độc lập sinh mệnh thể đích thực. Đây là cũng là khác biệt căn bản giữa Hư Võ Cảnh và Thần Võ Cảnh.
Thần Võ Cảnh nguyên thần và linh hồn cùng kết hợp sẽ hình thành nên thần hồn. Dù nhục thân có bị hủy diệt thì thần hồn vẫn có thể thoát ly khỏi nhục thân, độc lập tồn tại.
Đương nhiên, nguyên thần đơn độc mà Hư Võ Cảnh hình thành nên chính là hình dạng ban đầu của thần hồn. Là trạm xuất phát đầu tiên để vào Thần đạo. Và cũng chỉ có nguyên thần sau khi trải qua thiên chuy bách luyện, từng bước từng bước thăng lên cảnh giới Bất diệt Thần hồn. Không có giai đoạn nguyên thần này, đương nhiên chưa thể nói tới cảnh giới Thần đạo Bất diệt Thần hồn.
Đây là một quá trình phát triển tuần tự.
Lúc này, Tần Vô Song đã hoàn toàn nắm bắt được những đạo lý này. Hắn cũng bước một bước rồi lại thăm dò một bước. Sau khi tiến vào Tiên Thiên Linh Võ, mỗi một bước tiến lại là một độ cao mới trong cuộc đời Tần Vô Song, càng tấn thăng lên cao, hắn lại càng tiến thêm một bước lên cảnh giới vô thượng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sợ hãi, tuyệt vọng, trong nháy mắt, tất cả ý niệm đó cùng xông lên trên đầu. Trưởng lão đó ra sức chống cự, trong miệng không ngừng kêu gào không thôi, hiển nhiên là không muốn rơi vào đầm lầy tuyệt vọng này. Những Trưởng lão Dã Nhân Tộc nhìn thấy đồng bạn bị Tần Vô Song một phát đánh rơi vào trong đầm lầy, đều hét lớn lên, mười mấy món vũ khí đồng thời múa may, giống như liều mạng xông tới phía Tần Vô Song. - Giết chết hắn! - Mọi người hãy cố gắng tận sức, giết chết hắn! Tiếng la hét nổi lên bốn phía, các loại binh khí, ngưng tụ thành các loại linh lực công kích, bốn phương tám hướng tấn công về phía Tần Vô Song. Tần Vô Song cười lớn một tiếng, tay trái vung lên, Nộ Giao Chi Hồn trên tay, bay vút lên trời cao liên tiếp dao động ba vòng, chỉ nghe thấy tiếng bạo liệt của ba luồng khí mang vù, vù, vù, thanh âm của khí bạo này giống như ngọn sóng vậy, hết đợt này đến đợt khác, không ngừng khuếch tán ra ngoài. Ba luồng linh lực gợn sóng, hết vòng này đến vòng khác, mang theo lực khuếch tán cường liệt, hướng ra bên ngoài mà xuất đi. Lực chấn động cường đại này, nhất thời bao trùm lên toàn bộ tất cả lực công kích, chấn động ầm ầm, ngược lại hình thành lên lực bắn ngược lại, kêu gọi tất cả quay về. Khi Tần Vô Song múa may Nộ Giao Chi Hồn, cây thương tổ truyền trên tay cũng không dừng lại, một đạo sức mạnh lại một lần nữa thôi giục, trấn áp lần thứ hai. Thế trấn áp này giống như một cây rơm cuối cùng áp đổ cả con lạc đà. Rầm một tiếng, thân hình của gã Trưởng lão Dã Nhân Tộc đã mạnh mẽ bị áp xuống một hai thước, vũng bùn trực tiếp dâng lên tới ngực, đến giờ phút quan trọng, hai tay của kẻ đó vẫn không cách nào tự do nhúc nhích, chứ đừng nói là chống đỡ uy áp của Tần Vô Song. Lực nuốt chửng của đầm lầy phía dưới, từng dòng, từng dòng không ngừng truyền đến, đầm lầy này lâu nay đã quen với việc nuốt chửng người ngoài, bây giờ lại trở thành nơi lấy mạng của gã Trưởng lão. Mỗi một đạo lực nuốt chửng, càng kéo hắn về nơi chết chóc. - A! Một tiếng hô thảm thiết tuyệt vọng còn chưa hét lên được một nửa, gã Trưởng lão đó ngay cả chỏm tóc trên đầu cũng bị chìm ngập trong đầm lầy. Tần Vô Song chậm rãi thu hồi cây thương, xoay người loại nhìn chăm chú vào đám Trưởng lão đang còn đầy nỗi khiếp sợ trong lòng, thản nhiên cười nói: - Dã Nhân Tộc! Lần trước khi ta tới Chi Tế Sơn, Dã Nhân Tộc các ngươi có người đánh lén ta, muốn dồn ta vào chỗ chết. Hôm nay, Dã Nhân Tộc các lại mưu đồ đối phó với Hầu Tộc, mà Hầu Tộc lại vừa vặn có đại ân với ta. - Hừ, ít phí lời đi! Nếu ngươi đã đến trung tâm Thâm Uyên của Dã Nhân Tộc thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi! - Xử lý hắn! Những Trưởng lão này của Dã Nhân Tộc, kẻ nào cũng thuộc đẳng cấp cao, thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh, nếu không làm sao có thể ngồi trên địa vị Trưởng lão của Dã Nhân Tộc vốn nổi tiếng là dũng mãnh, nhanh nhẹn được? Dã Nhân Tộc không giống như nhân loại, về mặt phương diện mưu lược bọn chúng không quá giỏi, cũng không sở trường về tính kế nhiều mưu như nhân loại, thủ đoạn biện pháp giải quyết của bọn chúng chính là giết chóc, nguyên thủy mà trực tiếp. Cho nên, một khi bọn chúng đã nhận định kẻ địch thì sẽ không có bất cứ huyễn tưởng nào. Tần Vô Song cười ha ha, hắn đương nhiên không phải tới để liều mạng với Dã Nhân Tộc. Một chút hành động vừa rồi của hắn, đã đủ uy hiếp rồi, hiệu quả đạt được rồi, há còn dây dưa ở lại làm gì. Cước bộ nhấc lên, thân hình đã bay tới chỗ xa cách mười mấy trượng, trong miệng hô to: - Thâm Uyên Dã Nhân Tộc nghe cho kỹ một lần nữa đây, nếu không ra đầu hàng thì vận mệnh của các ngươi sẽ là bị tiêu diệt toàn tộc! Tần Vô Song cũng không quan tâm phía sau có bao nhiêu Trưởng lão không ngừng la hét đuổi theo, một đường gào thét, khiến cường giả của Dã Nhân Tộc nơi Thâm Uyên dưới nền đất không ngừng bị thu hút. Tần Vô Song không nhanh, cũng không chậm, tốc độ vừa phải, không ngừng lượn vòng. Theo tính toán của hắn, Tử Điện Phần Diệm Thú đi phóng hỏa, có lẽ không sai biệt lắm đã tới được Thánh Miếu hiến tế. Qua một lát, sẽ có tin tức truyền ra. Năng lực phóng hỏa của Tử Điện Phần Diệm Thú, Tần Vô Song đã nhận thức qua rồi, tuyệt đối không thể coi thường. Ý niệm trong đầu còn chưa chuyển hết, vực sâu dưới đất đột nhiên toát ra vô số dã nhân, tất cả đều thần tình hoảng hốt, không ngừng chạy trốn, giống như điên cuồng, trong miệng nói ra những lời độc có Dã Nhân Tộc mới có, thần thái lo lắng khủng hoảng, gào to trên đường. Tần Vô Song thấy biến cố này, trong lòng rung động: - Lẽ nào Tử Điện Phần Diệm Thú đã làm xong việc rồi? Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng không dây dưa thêm, nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào của vực sâu dưới đất, định tiếp ứng cho Tử Điện Phần Diệm Thú. - Ha ha… Xa xa, tiếng cười tùy ý của Tử Điện Phần Diệm Thú giống như sấm sét, không ngừng vang lên. - Lão Đại, thật là sảng khoái. Tử Điện Phần Diệm Thú hiển nhiên cũng đang chạy gấp, vừa chạy vừa la to: - Ta đem toàn bộ bộ lạc của Thâm Uyên Dã Nhân Tộc bọn chúng đốt cháy hết, đốt chết bọn chúng, ha ha! Tần Vô Song vừa nghe lời này, trong lòng thầm cười khổ. Biết Tử Điện Phần Diệm Thú bị kìm nén mấy ngàn năm, trong đầu vốn có dòng khí thô bạo, hôm nay để hắn hành động đơn độc, không có lực ràng buộc phía sau, đương nhiên là vô cùng làm càn. Tất cả lệ khí trong đầu đều phát tiết ra ngoài, Bộ lạc Dã Nhân Tộc này trở thành đối tượng giải tỏa cho nó. Ngọn lửa này, nó không những đem đốt Thánh Miếu hiến tế, mà còn vừa đi vừa đốt, phàm là nơi nào có kiến trúc, có thể đủ chỗ để đốt, nó nhất định không bỏ qua! Dã Nhân Tộc không ngừng có người chui ra, gào khóc thảm thiết không ngừng, thanh âm này khiến những Trưởng lão nghe được, kẻ nào cũng vô cùng kinh hãi. Một lát sau, hỏa thế liền từ Thâm Uyên dưới đất toát ra. Lực chân hỏa của Tử Điện Phần Diệm Thú, không thể so sánh với lửa bình thường. Ngọn lửa này đã biến Tổng bộ của Thâm Uyên Dã Nhân Tộc dưới đất thành một biển lửa. Hỏa thế xông lên, trực tiếp từ dưới đất lan tràn ra. Tử Điện Phần Diệm Thú hét to: - Sảng khoái, ha ha, sảng khoái quá! Tần Vô Song thấp giọng quát một tiếng: - Mau đi sang bên này. Phía sau Tử Điện Phần Diệm Thú, lại là một nhóm cường giả Dã Nhân Tộc, chen chúc mà đến, hiển nhiên những Dã Nhân Tộc này đối với hung thủ đốt cháy bộ lạc của bọn chúng cũng là hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đem nó đốt thành tro bụi. Tử Điện Phần Diệm Thú và Tần Vô Song hợp lại, thấy sau lưng có rất nhiều cường giả Dã Nhân Tộc xông tới, lệ khí lại một lần nữa phát tác, vặn người, xoay thân lay động, miệng hé rộng ra, vù vù vù, liên tiếp mười mấy luồng chân hỏa lại trào lên xuất ra. Khí thế chân hỏa này vô cùng hung mãnh, tiến tới cấp tốc. Liên tiếp mười mấy luồng khí thế to lớn. Nhất thời đem mười mấy Dã Nhân Tộc cuốn vào bên trong hỏa thế ở trước mặt. Luồng hỏa thế này, giống như ngọn sóng đánh tới. Một vòng cuốn đến, nhất thời nuốt hết đám tộc nhân Dã Nhân Tộc vào trong đó, chỉ kịp nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, liền sau đó đã bị biển lửa bao vây, trong nháy mắt, đốt thành một đống tro tàn. Tử Điện Phần Diệm Thú một khi giết người, khí thô bạo toàn bộ bị kích phát, rống to mấy tiếng, toàn thân hóa thành lưu quang, giống như đạn pháo, cuồn cuộn vút lên trời cao, ầm ầm, ầm ầm, va đập tới lui. Cường giả của Dã Nhân Tộc lúc này càng giống như quạ đen, đông nghìn nghịt không ngừng chui ra. Trong phạm vi mười mấy dặm, đều là cường giả của Dã Nhân Tộc. Chỉ là, vòng bao vây như vậy đối với Tử Điện Phần Diệm Thú mà nói, căn bản không có tác dụng. Loại công kích kiểu đạn pháo như nó, uy lực tương đuơng cực lớn. Mỗi một lần xung kích, cường giả của Dã Nhân Tộc lại ngã xuống một tảng lớn. Tần Vô Song vung trường thương mở đường, quét sạch tất cả chướng ngại vật, xông về phía trước Tử Điện Phần Diệm Thú, quát khẽ nói: - Giết vậy đủ rồi, mau rút lui! Dù sao nơi này cũng là hang ổ của Dã Nhân Tộc, cho dù thực lực còn lưu lại của Dã Nhân Tộc không quá lớn mạnh, nhưng ở địa bàn của người ta, đặc biệt là ở trong đầm lầy hiểm trở này, vạn nhất bị bao vây cũng không phải là chuyện tốt. Tử Điện Phần Diệm Thú nhếch mép cười: - Rút lui sao? Tần Vô Song không kịp phân minh, đập vào lưng của Tử Điện Phần Diệm Thú: - Đi! Tử Điện Phần Diệm Thú ở trước mặt Tần Vô Song, không dám lỗ mãng, cười hắc hắc: - Được! Linh lực toàn thân vừa động, nanh vuốt mở đường, hỏa thế phân ra. Toàn lực xông lên, đã nhảy tới chỗ cách đó hai mươi trượng. Khi còn chưa chạm đất, Giao Nộ Chi Hồn của Tần Vô Song đã liên tiếp vẫy ba cái, đẩy xa toàn bộ đám cường giả Dã Nhân Tộc ở phía dưới, Tử Điện Phần Diệm Thú mượn lực nhẹ nhàng rơi xuống, lại một lần nữa bắn lên, lại là hai mươi ba mươi trượng. Không ngừng nhảy vọt như vậy, không ngừng hướng về phía trước mà chạy. Trưởng lão của Dã Nhân Tộc thấy bọn họ ung dung rời đi như vậy, không khỏi tức giận, quát lớn: - Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ, bắn chết bọn chúng! Dã Nhân Tộc sở trường sử dụng cung tên, chỉ là cung tên này đối với Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú mà nói, căn bản không tạo ra uy hiếp lớn lao gì. Những mũi tên đó còn chưa bắn tới trước mặt Tần Vô Song, đã bị cây roi của Tần Vô Song quét sạch, toàn bộ rơi xuống sạch sẽ. Tử Điện Phần Diệm Thú da thú dầy thô, đối với những cung tên này thậm chí như không nhìn thấy. Mũi tên do cường giả Tiên Thiên Sơ Linh Võ Giả bắn ra, đối với Tử Điện Phần Diệm Thú mà nói, căn bản chỉ là gãi ngứa mà thôi. Chỉ là, những mũi tên không ngừng bắn tới, lại thiêu đốt lửa giận của Tử Điện Phần Diệm Thú, nó kêu lên: - Lão Đại, hay là chúng ta quay trở lại xung phong liều chết một lần. Tần Vô Song ung dung cười nói: - Không cần! Tiện tay vớ lấy, túm mười mấy mũi tên bắn tới trong tay, Thần Tú Cung kéo ra, đem mười mấy mũi tên này toàn bộ mắc lên trên. - Mở! Tần Vô Song khẽ quát một tiếng, cánh tay buông lỏng, mười mấy mũi tên dưới sự chuyển vận của Thần Tú Cung, với tốc độ giống như lưu quang, bay như tên bắn mà ra, hóa thành mười mấy luồng quang mang sặc sỡ, bắn thẳng tới trước. Rào rào! Khắp bầu trời đều là lưu quang bay lượn. Ngay sau đó, lại nghe thấy một loạt tiếng xì, ở chỗ cung tên bắn tới, nhất thời bắn tới một mảnh. Một loạt tiếp một loạt, không ngừng rơi xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Tần Vô Song thuận tay một chút, khiến những cung tiễn thủ đó của Dã Nhân Tộc nhất thời giảm bớt kiêu căng, lần lượt lui bước. Những Trưởng lão của Dã Nhân Tộc thấy tình hình không ổn, không ngừng hét lớn, xông lên trước, cướp lấy cung tiễn, muốn tự mình bắn tên. Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, thuận tay lại bắt lấy mười mấy mũi tên, giống như lần trước, lại là một loạt mũi tên liên tiếp không ngừng bắn ra. Mấy tên Trưởng lão nhìn thấy vẻ hung mãnh tiến tới của những mũi tên này, đang muốn né tránh, nhưng tốc độ thực sự quá nhanh, vừa phản ứng với đợt đầu tiên, đợt thứ hai đã đến không kịp làm động tác tiếp theo. Xì xì mấy tiếng, mấy cường giả cấp bậc Trưởng lão nhất thời ngã xuống. Tần Vô Song kẹp hai chân, thúc giục nói: - Đi! Trưởng lão của Dã Nhân Tộc thấy thủ đoạn của Tần Vô Song cao siêu như vậy đều ngây người như phỗng. vội phản ứng, lớn tiếng hô: - Thông báo cho Tù trưởng, để bọn họ nhanh chóng quay về, thông báo cho Tù trưởng! Tần Vô Song mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của Dã Nhân Tộc, nhưng từ biểu tình và thủ thế của bọn chúng mà nhìn, cũng có thể đoán ra bảy tám phần. Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói: - Thuận lợi rồi! Tử Điện Phần Diệm Thú tinh thần phấn chấn: - Lão Đại, chúng ta phục kích Tù trưởng của Dã Nhân Tộc ở đâu? Tần Vô Song khẽ cười nói: - Không vội, ra khỏi đầm lầy này rồi hãy nói. Phá vỡ vòng vây tầng thứ nhất, phía sau lại càng không có ai. Sắc trời sáng bóng, Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú xông ra khỏi đầm lầy này. - Không biết, Bao Bao đã tới được Hồng Phong Nhân Tộc chưa! Tần Vô Song ít nhiều có chút lo lắng. - Lão Đại, thủ đoạn của Bao Bao, bây giờ còn mạnh hơn ta và ngươi. Nó tự mình ra tay, còn có thể có vấn đề gì chứ? Tử Điện Phần Diệm Thú trái lại rất là yên tâm.