Tám vị cường giả của Hồng Phong Nhân Tộc, ở Hồng Phong Nhân Tộc nhận được địa vị chí cao vô thượng. Phân biệt là Lĩnh chủ của tám đại lãnh địa Hồng Phong Nhân Tộc. Tám đại lãnh địa này trên danh nghĩa là bình đẳng, nhưng trên thực tế, người thống trị cao nhất của Hồng Phong Nhân Tộc vẫn là Lĩnh chủ lớn nhất, Diệp Vấn Thông. Bảy Đại Lĩnh chủ khác, bất luận là thực lực cá nhân hay là trí mưu và lực quyết đoán, mị lực cá nhân… các phương diện, đều có chênh lệch không nhỏ với Diệp Vấn Thông. Thực lực của Diệp Vấn Thông, là loại tựa hồ có thể sánh vai với Ngân Hầu Vương, cũng là cường giả đã tiến một chân vào Hư Võ Cảnh, còn thiếu một bước cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên loại Hư Võ Cảnh. Chỉ là, tu vi như vậy, mặc dù nói cách Hư Võ Cảnh chỉ có một bước, nhưng không bước ra một bước này, chênh lệch vẫn là rất lớn. Bước ra một bước này, chính là Hư Võ Cảnh, thực lực có thể thăng cấp trên diện rộng. Còn không bước ra, cho dù hắn mạnh hơn các Lĩnh chủ khác, nhưng mạnh cũng chỉ là một đường chênh lệch trong cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn, chứ cũng không có đầy đủ loại ưu thế mang tính áp đảo. Diệp Vấn Thông là một người vô cùng nhạy bén, nhìn thấy tâm phúc của Đại Tù trưởng Dã Nhân Tộc đột nhiên chạy vào, liền cảm thấy có chút kỳ quái, thấy hắn ghé tai nói nhỏ, hoàn toàn phong tỏa tiếng nói, không để lộ ra ngoài, càng thêm khả nghi. Chỉ là hoài nghi trong lòng, còn trên biểu hiện vẫn bình tĩnh như thường. Xem phản ứng tiếp theo của Dã Nhân Tộc như thế nào. Đại Tù trưởng Dã Nhân Tộc đứng lên nói: - Diệp Lĩnh chủ, Tổng bộ tộc ta lọt vào tập kích. Ngay cả Thánh Miếu hiến tế cũng bị người ta đốt cháy! Lời này của Đại Tù trưởng vừa nói ra, bốn Đại Tù trưởng khác đều đứng lên, nhìn Đại Tù trưởng với vẻ khó mà tin được. Đại Tù trưởng tức giận nói: - Trưởng lão trấn thủ trong tộc tự mình tới đây báo tin, chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện đùa! - Là kẻ nào làm vậy? - Đúng vậy, kẻ nào mà lớn gan như vậy! Những Tù trưởng của Dã Nhân Tộc phẫn nộ kêu lên, nghe thấy Thánh Miếu hiến tế bị đốt, điều này quả thực là tin dữ quá khủng khiếp. Đối với Dã Nhân Tộc mà nói, Thánh Miếu hiến tế là suối nguồn tín ngưỡng của bọn họ, là địa vị tối cao. Nghe tin tức như vậy, làm sao có thể áp chế lửa giận trong lòng? Tất cả không ngừng chửi bới, nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận không thôi. - Đại Tù trưởng, là ai làm? - Đúng vậy, là ai làm! Dã Nhân Tộc chúng ta không thể ngồi yên được, nhất định phải điều tra ra, đem hắn chặt ra thành tám mảnh! Đại Tù trưởng nói: - Thánh Miếu bị đốt, chúng ta không thể tiếp tục lưu lại ở đây, nhất định phải quay về xem xem! Diệp Lĩnh chủ, kế hoạch tiến công Hầu Vương Sơn lần này, phải tạm thời dừng lại rồi. Diệp Vấn Thông cũng nói: - Đại Tù trưởng, người có thể xâm nhập vào khu đầm lầy mấy trăm dặm của Bộ lạc Dã Nhân Tộc ngươi, thực lực chắc chắn không bình thường. Tình báo của các ngươi, không có một chút tư liệu nào về kẻ địch sao? Đại Tù trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: - Bất kể là ai, Dã Nhân Tộc ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá! - Điều này là đương nhiên, vấn đề bây giờ là kẻ địch này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện như vậy. Rốt cuộc là ai làm chuyện này, vô cùng quan trọng. Đầu óc của Diệp Vấn Thông linh loạt hơn những Tù trưởng của Dã Nhân Tộc rất nhiều. Đại Tù trưởng suy nghĩ một lát, nói với tâm phúc của hắn: - Gọi Trưởng lão đưa tin vào. Tâm phúc đó đi ra, một lát sau đã dẫn gã Trưởng lão đó đi vào: - Nhị Trưởng lão, ngươi nói xem, tập kích Bộ lạc Dã Nhân Tộc chúng ta rốt cuộc là người nào? Nhị Trưởng lão đem tình hình thấy hôm đó nói ra đầy đủ ngọn nguồn, cũng mang đặc điểm của Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú miêu tả đầy đủ. Sắc mặt của Diệp Vấn Thông biến đổi: - Nhị Trưởng lão, ngươi nói xem, nhân loại trẻ tuổi đó biết chuyện hai tộc chúng ta hợp tác đối phó với Hầu Vương Sơn sao? - Đúng vậy, hắn không những biết, còn nói Tù trưởng các ngươi đã bị đánh tan. Nói Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi và Hầu Vương Sơn sớm đã cấu kết, lừa Dã Nhân Tộc chúng ta chui vào bẫy. Diệp Vấn Thông lạnh lùng nói: - Đây là kế ly gián gây chia rẽ rất nham hiểm. Các vị Trưởng lão, hành động lần này của chúng ta chỉ sợ là bại lộ bí mật rồi. Lai lịch của kẻ địch này, Đại Tù trưởng có suy nghĩ gì không? Sắc mặt của Đại Tù trưởng xanh xám: - Một người một thú, lại còn đem toàn bộ bộ lạc dã nhân gây náo loạn long trời lở đất như vậy? Người này rốt cuộc là ai? Nhị Tù trưởng lại đột nhiên nói: - Nhị Trưởng lão, ngươi nói người đó, có một cây cung rất lợi hại sao? - Đúng vậy, cây cung đó vừa kéo, một lần đã bắn ra từ mười mấy đến hai mươi mũi tên, uy lực lớn kinh người. Chỉ là quang mang vừa lóe, đã bắn tới trước mặt. Ngay cả Trưởng lão của bổn tộc cũng bị cây cung đó bắn chết mấy người. Nhị Tù trưởng và hai vị Tù trưởng khác trao đổi ánh mắt một chút, trong mắt đột nhiên lộ ra một vẻ sợ hãi. Bọn họ hiển nhiên nhớ tới lần trải qua đầu tiên khi tấn công Hầu Vương Sơn. Nhớ tới nhân loại thích xen vào việc người khác: - Đại Tù trưởng, người trẻ tuổi đó, có thể chính là người giúp đỡ Hầu Tộc ở Hầu Vương Sơn lần trước! Nhị Tù trưởng mở miệng nói. - Là hắn sao? Đại Tù trưởng kinh ngạc: - Nói như vậy, há không phải Kim Hầu Vương của Hầu Tộc đã quay lại rồi sao? Quan hệ của tên đó và Kim Hầu Vương rất không bình thường! - Chỉ sợ chính là như vậy! Nhị Tù trưởng và hai Tù trưởng khác đều gật đầu. Diệp Vấn Thông hỏi: - Kim Hầu Vương, nhân loại trẻ tuổi đó, rốt cuộc là thân phận như thế nào, các ngươi chưa điều tra qua sao? Đại Tù trưởng khẩu khí cay đắng: - Ai nói chúng ta chưa điều tra qua? Người đó tới từ các quốc gia nhân loại, khoảng chừng hai mươi tuổi, tên là Tần Vô Song! Là đệ tử của Tinh La Điện thuộc Đế quốc Đại La quốc gia nhân loại. Cơ hồ dựa vào sức mạnh của một mình hắn, đã làm cho Cửu Cung Phái của các quốc gia nhân loại bị tiêu diệt! - Tần Vô Song, không phải là Tần Vô Song đã giết chết Tả Thiên Tứ mấy ngày trước chứ? Diệp Vấn Thông lập tức khẩn trương. Tin tức Tần Vô Song đại phá Cửu Cung Phái, chọc giận, tru sát Tả Thiên Tứ đã truyền khắp các quốc gia nhân loại, đồng thời tin tức cũng thông qua các loại con đường, tiến nhập vào Chi Tế Sơn, thậm chí đã đến tận lỗ tai của các thế lực lớn của Hiên Viên Khâu. Ba chữ Tần Vô Song này, giống như một ngôi sao từ từ mọc lên, khiến người ta phải ghé mắt chú ý. Dù sao, có thể ở thời điểm hai mươi tuổi đã đạt được thành tựu như vậy, cho dù là ở Hiên Viên Khâu, cũng không thấy nhiều. - Chính là hắn! Trong mắt Đại Tù trưởng không ngừng tức giận: - Tần Vô Song, Dã Nhân Tộc ta và ngươi có cừu hận gì? Phá vỡ nền móng của Dã Nhân Tộc ta như vậy, thực sự là đáng giận! Chư vị, chúng ta hãy quay về xem xem. Tiểu tử đó chưa đi xa đâu, bất kể hắn lợi hại như thế nào, đốt cháy Thánh Miếu hiến tế của ta, thì hắn nhất định phải chết! Bốn vị Tù trưởng khác cùng kêu lên trả lời. Diệp Vấn Thông quát lên: - Khoan đã! Ta muốn hỏi Nhị Trưởng lão một câu. Tới Bộ lạc Dã Nhân Tộc ngươi giương oai tác quái chính là Tần Vô Song và một con linh thú sao? - Đúng vậy! Nhị Trưởng lão cẩn thận trả lời. - Linh thú đó là Kim Hầu Vương sao? Diệp Vấn Thông lại hỏi. - Không phải Kim Hầu Vương, quái thú đó vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng hung hãn, thân thể khổng lồ. Căn bản không phải là một con vượn, mà giống như một con đại sư tử. Hơn nữa, còn biết phun lửa! Đại Tù trưởng thì thào tự nói: - Đúng rồi, đúng rồi! Chính là Tần Vô Song không còn nghi ngờ gì nữa. Căn cứ vào tình báo, bên người Tần Vô Song có hai con linh thú, một con là con khỉ thối ở Hầu Vương Sơn, con còn lại chính là nghiệt súc biết phun lửa. Con súc vật này dám phóng hỏa đốt cháy Thần Miếu của ta, bắt được nó, nhất định phải lột da, róc xương nó! - Đại Tù trưởng, ngươi có nghĩ ra, Kim Hầu Vương đi đâu không? Diệp Vấn Thông cẩn thận hỏi. - Ta bất kể con khỉ thối đó đi đâu, lần này chúng ta trở về. Tốt nhất đừng để chúng ta gặp phải, nếu không, không phải bọn chúng chết thì chúng ta chết! Đại Tù trưởng thở hổn hển, không ngừng mắng chửi, liền đi ra ngoài. - Đại Tù trưởng, ngươi đi như vậy, là trúng kế của bọn chúng đấy! Diệp Vấn Thông vội vàng nói. - Tại sao lại trúng kế của bọn chúng? Đại Tù trưởng cả giận nói. - Hắn công kích Thần Miếu hiến tế, chính là vì muốn dẫn dụ các ngươi quay về. Thử nghĩ xem, nếu bọn chúng phục kích giữa đường, các ngươi vội vã quay về, không phải trúng kế của bọn chúng sao? Trong lúc vô tâm, cố ý tính toán các ngươi, Đại Tù trưởng cảm thấy chúng ta nên ứng phó như thế nào? Nếu bọn chúng đã biết kế hoạch tấn công của chúng ta, khẳng định sẽ sắp xếp kỹ càng. Theo ta thấy, bọn chúng lúc này nhất định đang mai phục giữa đường, đợi các ngươi vội vã quay về. Tần Vô Song đó, nếu có Thần cung hộ thân, càng thích hợp để đánh lén, một đòn nhất định trúng. Diệp Vấn Thông mặc dù có chút nói chuyện khoa trương, nhưng những lời này cũng có mấy phần đạo lý. Khiến mấy Tù trưởng của Dã Nhân Tộc nhất thời do dự. Đúng vậy, bây giờ vội vã quay trở về, rất dễ dàng trúng mai phục của đối phương. - Diệp Lĩnh chủ, dựa vào lời ngươi nói, nên làm như thế nào? Khẩu khí của Đại Tù trưởng lo lắng: - Cũng không thể để Bộ lạc Dã Nhân Tộc ta bị tập kích, mà những đầu não chúng ta lại thờ ơ không quan tâm đến? Trong nhãn thần của Diệp Vấn Thông lóe lên một sắc tàn nhẫn, nói: - Đại Tù trưởng, nếu ta là đối thủ, khẳng định sẽ nửa đường mai phục các ngươi. Tại sao chúng ta nhất định phải thuận theo ý nghĩ của bọn chúng mà đi! Sao không nhẫn nại một chút, mọi người nâng cao tinh thần hăng hái, đánh Hầu Vương Sơn trước. Một khi đánh bại Hầu Vương Sơn, toàn bộ Chi Tế Sơn, chính là hai nhà chúng ta khống chế rồi. Đến lúc đó, ở trong phạm vi của Chi Tế Sơn vây bắt bọn họ, không phải dễ dàng bắt được đối tượng đang nằm trong lòng bàn tay mình sao? - Tấn công Hầu Vương Sơn, nếu không thể đánh nhanh thắng nhanh, để bọn chúng có được tình báo, nội công ngoại kích, chúng ta không phải càng thêm phiền phức sao? Đại Tù trưởng cũng không phải không có đầu óc. - Cho nên, chúng ta phải nhanh hành động, tranh thủ một đòn nhất định phải trúng. Diệp Vấn Thông khẩu khí ngưng trọng. Mấy Tù trưởng khác đều phản đối, ồn ào mở miệng: - Đại Tù trưởng, trước mắt quay về bảo vệ Tổng bộ cần kíp hơn, tấn công Hầu Vương Sơn, có thể chậm lại một chút. Vạn nhất những kẻ đó mở rộng sát giới Bộ lạc Dã Nhân Tộc, đem toàn bộ Tổng bộ bộ lạc phá vỡ hoàn toàn, vậy cơ nghiệp của chúng ta sẽ bị đánh mất toàn bộ. Đại Tù trưởng cũng cảm thấy giờ phút này mọi chuyện nên lấy tiền đồ của Dã Nhân Tộc làm trọng, lắc đầu nói: - Diệp Lĩnh chủ, đề nghị của ngươi không phải không có đạo lý. Nhưng sợ rằng chúng ta không thể đáp ứng. Diệp Vấn Thông thở dài nói: - Chỉ sợ Đại Tù trưởng không nghe lời của ta, trên đường quay về, nhất định bị mai phục! Đại Tù trưởng bất khuất nói: - Chỉ cần chúng ta cẩn thận, bọn chúng phục kích càng tốt, tiết kiệm thời gian chúng ta phải đi tìm! Diệp Vấn Thông còn muốn mở miệng khuyên can, Đại Tù trưởng đã hạ lệnh: - Mọi người thu dọn một chút, tức khắc quay về bộ lạc. Trên đường phái cường giả trinh sát, điều tra tình hình quân địch! Phân công xong, năm vị Tù trưởng cũng không dừng lại, chào hỏi tám vị Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc, rồi hướng ra ngoài mà đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Diệp Vấn Thông thấy Dã Nhân Tộc sắc bén cương quyết, nói đi là đi, không khỏi thở dài: - Dã Nhân Tộc không nghe ta khuyên, lần này đi nhất định phải chịu thiệt. Nhị Lĩnh chủ Trương Thanh Đồng lại đột nhiên nói: - Diệp Lĩnh chủ, tập kích Dã Nhân Tộc chỉ có một người một thú, ngươi nói Kim Mao Hầu đó, có phải sẽ tới Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta quấy rối không? Câu nói này thực sự làm người trong mộng bừng tỉnh. Sắc mặt Diệp Vấn Thông hoảng sợ biến đổi: - Lời nói này của Nhị Lĩnh chủ đã đánh thức ta! Không hay rồi, chỉ sợ đối phương phân binh làm hai đường, bất ngờ tập kích sào huyệt của chúng ta! - Truyền lệnh xuống, rút quân quay về! Diệp Vấn Thông khi chuyện liên quan đến lợi ích của Hồng Phong Nhân Tộc, hoàn toàn quên đi những lời đã khuyên Dã Nhân Tộc trước đó, bản thân ngược lại rút lui trước.
Chỉ một câu giải thích đơn giản của Mộ Dung Thiên Cực đã đủ để Tần Vô Song rơi vào trầm tư, quên mất tình cảnh của mình lúc bấy giờ.
Phá toái hư không, bốn chữ này nhất thời cứ quanh quẩn trong thần thức của Tần Vô Song.
Theo Tần Vô Song hiểu, Linh Võ Cảnh hay còn gọi là Tiên Thiên cảnh giới là bước đầu để nhân loại thoát ly giới hạn sức mạnh của nhục thân, bắt đầu nắm bắt sức mạnh tự nhiên, kết hợp tự thân, đây là bước tiếp xúc đầu tiên giữa người tu luyện và vạn vật tự nhiên.
Mà vào được Hư Võ Cảnh mới được coi là đăng đường nhập thất, mới chính thực sự dung nhập với tự nhiên. Chân không luyện hình, đạt được đại thần thông, hư hư thực thực, biến hóa vạn thiên.
Cực hạn mà Hư Võ Cảnh theo đuổi là thoát khỏi sự trói buộc của hư không, phá toái hư không. Tiến vào Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Mà Kỳ Diệu Huyền Cảnh là giai đoạn kỳ diệu sau khi đột phá Hư Võ Cảnh, là con đường nhất định phải đi nếu muốn tiến vào Vô thượng Thần đạo. Con đường này kỳ thực cũng chỉ là đặt nền móng cho Thần đạo. Nếu nền móng vững chắc, muốn vào Thần đạo cũng không khó, thậm chí còn có thể quyết định tiềm lực phát triển sau khi vào Thần đạo.
Nhưng phần lớn tu luyện giả, sau khi vào được Kỳ Diệu Huyền Cảnh lại chết luôn trên con đường này. Bởi vì con đường đi tới Vô thượng Thần đạo có thể nói là mọc đầy bụi gai, và Vô thượng Thần đạo là bông hoa tươi trong bụi gai đó. Chỉ số ít người mới có thể hái được.
Mộ Dung Thiên Cực liếc nhìn Tần Vô Song đầy thâm ý, nhưng lại không cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Bao Bao mặc dù bị vạch trần âm mưu nhưng mặt không đỏ, tim không nhảy, vẫn tỉnh bơ tìm chủ đề khác nói chuyện. Còn Cô Đơn biết mình không có quyền phát ngôn ở đây nên im lặng ngồi một chỗ không nói gì.
- Lão gia tử, hôm đó ngài giết tên Thiết Khiếu Tử ấy thật là tuyệt. Cái tên đó nói mãi không thôi, nếu như không phải hắn nhiều chuyện thì e là lão gia tử hôm nay đã không gặp được bọn ta rồi.
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói:
- Ta sao lại phải giết Thiết Khiếu Tử? Kẻ giết Thiết Khiếu Tử là cận vệ của Phủ chủ Bài Sơn Phủ Tạ Tam Tài.
Cô Đơn bình thản nói:
- Đó là nịnh bợ, chỉ là nịnh không đúng chỗ mà thôi.
Mộ Dung Thiên Cực cười khe khẽ:
- Được rồi tiểu hầu nhi. Ngươi cũng đừng vòng vo với ta nữa, ta đã tìm được các ngươi thì các ngươi cũng nên biết mục đích ta tới đây hôm nay. Cô con gái nghịch ngợm hay gây chuyện của ta gần đây có liên lạc với các ngươi không?
- Gần đây?
Bao Bao gãi gãi đầu:
- Lão gia tử, lần xuất hiện gần đây nhất của Mộ Dung tỷ tỷ cũng cách đây gần một năm rồi. Nhưng hình như nghe tỷ ấy nói, tạm thời tỷ ấy không muốn về Hiên Viên Khâu. Có lẽ, bây giờ tỷ ấy vẫn còn ở các quốc gia nhân loại du sơn ngoạn thủy. Ngài nên biết là các quốc gia nhân loại dù có thể nào thì áp lực cuộc sống cũng vẫn ít hơn Hiên Viên Khâu các ngài. Ta đoán Mộ Dung tỷ tỷ có lẽ muốn giải sầu thôi.
- Giải sầu?
Mộ Dung Thiên Cực thở dài một tiếng.
- Nếu như chỉ là đi giải sầu thì ta đã không lo lắng đến vậy. Ta chỉ lo là, nó đi giải sầu mà không giải được gì, ngược lại còn khiến tâm trạng nặng nề hơn.
- Cái này thì cũng chưa chắc, ta thấy Mộ Dung tỷ tỷ có vẻ thoải mái lắm, còn cười còn nói với bọn ta cơ mà. Lão gia tử, ngài yên tâm đi. Ở các quốc gia nhân loại, dù Mộ Dung tỷ tỷ có hành tẩu thì cũng không ai có thể uy hiếp được tỷ ấy.
Mộ Dung Thiên Cực chua xót lắc đầu:
- Tiểu hầu nhi, nếu như chỉ ở các quốc gia nhân loại thì đã không có gì đáng lo. Nhưng ngươi đừng quên là, các quốc gia nhân loại tứ thông phát đạt, trừ lối vào Hiên Viên Khâu ra phía Nam còn có thể vào Thiên Hỏa Nam Cương, phía Đông có thể vào Vô Tẫn Đông Hải, phía Tây có thể vào Mộng Huyễn Thiên Trì. Những địa điểm này, nơi nào không đáng sợ như Hiên Viên Khâu chứ?
- Lão gia tử, Mộ Dung tỷ tỷ làm gì cũng biết phân biệt nặng nhẹ chứ?
Mộ Dung Thiên Cực không trả lời mà dừng ánh mắt lại ở chỗ Tần Vô Song.
- Mộ Dung Lâu chủ, lệnh ái thiên kim băng tuyết thông minh, tuyệt đối không phải là người tùy hứng làm bậy đâu.
Đây là nhận xét của Tần Vô Song, mặc dù ngắn gọn nhưng lại đánh trúng trọng tâm.
Mặc dù Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng đều có ấn tượng tốt về nhau, theo những gì Tần Vô Song hiểu về Mộ Dung tiểu thư thì cô thuộc loại con gái ngoài mềm trong cứng, nội tâm rất có chính kiến.
Mộ Dung Thiên Cực thở dài nói:
- Chạy trốn hôn ước, bỏ nhà ra đi, nếu như đây vẫn không coi là tùy hứng làm bậy thì còn hành động nào tùy hứng hơn sao?
Mộ Dung Thiên Cực rõ ràng là có chút cười không nổi khóc cũng không xong nhưng ai cũng có thể nghe được từ khẩu khí của ông, tình yêu thương còn lớn hơn cả sự trách móc. Thậm chí trong giọng nói của Mộ Dung Thiên Cực còn có cả một chút dung túng.
Bao Bao dồn dập hỏi:
- Bỏ nhà ra đi, tại sao? Bởi vì hôn ước sắp đến, muốn trốn tránh hôn ước, vì sao? Nhất định là vì không thích hôn ước này rồi. Lão gia tử, chuyện này nếu đổi là người khác thì nhất định cũng muốn trốn tránh.
Thẳng thắn mà nói, Mộ Dung Thiên Cực cũng không trách cứ nhiều hành động trốn tránh hôn ước của con gái. Mặc dù đào hôn sẽ khiến Phiêu Tuyết Lâu phải đối mặt với không ít áp lực, áp lực và kháng nghị từ phía La Thiên Đạo Trường có lẽ sẽ khiến ông rất khó xử.
Nhưng so với hạnh phúc cả đời của con gái ông cảm thấy những áp lực này chẳng là gì. Đương nhiên, là chủ nhân của Phiêu Tuyết Lâu ông không thể giải quyết mọi chuyện theo cảm tính.
Công việc bên ngoài thì vẫn phải làm. Vì vậy, ông mới rời Phiêu Tuyết Lâu, trăn trở đến mảnh đất biên thùy của Hiên Viên Khâu này. Mà có lẽ nói ông lo con gái ở ngoài gặp phải rắc rối đúng hơn là ông đi tìm con gái. Thậm chí có thể nói ông đang ra vẻ, đang trì hoãn.
Trên thực tế, Mộ Dung Thiên Cực đã có được không ít tình báo, cũng biết giao tình giữa Mộ Dung Nhạn và Tần Vô Song, chỉ có điều chi tiết thế nào thì không rõ. Sự xuất hiện của cái tên Tần Vô Song khiến Mộ Dung Thiên Cực cảm thấy có chút lo lắng. Ái nữ tâm thiết, ông chỉ lo là con gái giao thiệp không sâu, khó tránh khỏi bị người bên ngoài lừa gạt tình cảm.
Bởi vậy ông mới phải thu thập tình báo về Tần Vô Song bằng bất cứ giá nào, bức thiết muốn gặp mặt hắn.
Cuộc gặp gỡ lần này với Tần Vô Song đã đánh tan rất nhiều nghi ngờ cũng như lo lắng của ông. Chí ít, ông cũng có thể nhìn thấy trên người Tần Vô Song một loại khí khái, một loại đảm đương.
- Chàng trai trẻ, bây giờ tin đồn ngoại giới rất nhiều, áp lực đè lên vai ngươi cũng không ít. Nhưng ngươi có biết sao La Thiên Đạo Trường lại treo giải truy sát ngươi không?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nếu như nói có liên quan đến La Đĩnh công tử của La Thiên Đạo Trường thì ta cũng không ngạc nhiên.
- Ồ?
Mộ Dung Thiên Cực ngây người:
- Nếu nói về thực lực và tu vi thì ngươi và La Đĩnh vẫn còn chênh lệch rất nhiều, nhưng nếu luận lòng dạ và thành thục, thì La Đĩnh e là đã bị ngươi bỏ xa.
- Hắc hắc, lão gia tử. La Đĩnh công tử và Mộ Dung tỷ tỷ có hôn ước, nhưng không thể vì Mộ Dung tỷ tỷ và Lão Đại nhà ta có chút giao tình mà trút giận lên đầu Lão Đại nhà ta chứ?
Bao Bao khẩu khí khoa trương hỏi.
- Theo những gì ta hiểu và quan sát về La Đĩnh, nếu như giải thưởng bị gác lại trong một thời gian dài thì chuyện hắn tự mình động thủ cũng rất có khả năng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bao Bao chẳng thèm để ý:
- Vậy cứ để hắn tự ra tay! Từ lúc La Thiên Đạo Trường ban bố lệnh truy sát, bọn ta đã quyết không để cho La Thiên Đạo Trường được yên!
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nhắc nhở:
- Thuận tiện nhắc nhở một câu, tu vi của La Đĩnh bây giờ đã là Động Hư Cảnh, nếu so với các ngươi bây giờ e là không dễ đối phó.
Tần Vô Song đứng dậy, nói với Mộ Dung Thiên Cực:
- Mộ Dung Lâu chủ, La Thiên Đạo Trường và chúng ta vẫn còn chút tư oán, không đơn giản chỉ có một mình nguyên nhân của lệnh ái thiên kim.
Mộ Dung Thiên Cực cười lạnh nhạt, ánh mắt sâu xa dừng lại rất lâu ở chỗ Tần Vô Song, rồi cũng đứng dậy, phiêu nhiên phẩy phẩy ống tay.
- Chàng trai trẻ, Phiêu Tuyết Lâu ta làm việc gì cũng có nguyên tắc của mình. Ta treo giải mười vạn thì vẫn cứ treo ở đó, đây cũng là một cách ta bảo vệ ngươi. Nhưng cách bảo vệ này cũng không có nhiều hiệu quả. La Thiên Đạo Trường nếu như đã hạ quyết tâm thì hậu quả mang lại sẽ vô cùng đáng sợ. Khi vẫn còn chưa chuẩn bị tốt thì tốt nhất đừng động chạm đến phong mang của chúng. Trừ phi, có thể giải trừ nguy cơ của Tần gia Thiên Đế Sơn.
Mộ Dung Thiên Cực bổ sung thêm câu nữa.
Đây là một lời khuyên dành cho Tần Vô Song, thẳng thắn mà nói, Mộ Dung Thiên Cực khá là yêu mến Tần Vô Song. Ngay từ lúc bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện, Mộ Dung Thiên Cực đã rất bái phục những gì Tần Vô Song làm ở các quốc gia nhân loại, và cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lần này, lại khiến ông nhìn thấy được ở Tần Vô Song một mặt mà các đệ tử kiệt xuất ở Hiên Viên Khâu không có.
Trên người Tần Vô Song, ông không nhìn thấy được vẻ kiêu căng của một đệ tử thiên tài, không nhìn thấy được vẻ tự mãn và cảm giác ưu việt, cũng không nhìn thấy được bất cứ thói quen không tốt nào.
Bình tĩnh, kiên nghị, gặp loạn không kinh hoảng. Có thể thấy được danh tiếng thiên tài của Tần Vô Song. Tất cả những thành quả mà hắn đạt được, không phải từ trên trời rơi xuống, đằng sau đương nhiên còn có có đạo lý của hắn.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt nên Mộ Dung Thiên Cực cũng không tiện nói nhiều, càng không biểu đạt lập trường, nhưng ông rất hài lòng khi có một chàng thanh niên như thế này tồn tại, đối với La Thiên Đạo Trường mà nói, là một sự kiềm chế không tệ.
Chỉ cần La Thiên Đạo Trường có sự kiềm chế này, cuộc sống của Phiêu Tuyết Lâu sẽ ngày càng thoải mái hơn, không ngày ngày phải nghe La Thiên Đạo Trường thúc hôn nữa.
- Lời khuyên của Mộ Dung Lâu chủ, vãn bối xin ghi nhớ trong lòng. Chỉ có điều cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Chỉ hi vọng La Thiên Đạo Trường đó đừng khinh người quá đáng, nếu không vãn bối dù biết rõ là không thể, nhưng vẫn thề sống chết chu toàn.
Tần Vô Song không phải cố ý dùng những từ ngữ khẳng khái trào dâng mà chỉ muốn thể hiện rõ lập trường của mình.
Bao Bao cũng giúp nói thêm:
- Không sai, La Thiên Đạo Trường muốn tiêu diệt bọn ta không có dễ đâu.
Mộ Dung Thiên Cực khoát khoát tay, cười nói:
- Cuộc gặp này xin kết thúc ở đây. Các ngươi nên biết hành tung của các ngươi đã không còn bảo mật nữa. Nếu ta là các ngươi, thì ta sẽ thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình hoặc rời khỏi Hiên Viên Khâu. Trước mắt mà nói, các ngươi đi hay không đi Thiên Đế Sơn, ý nghĩa đều không lớn như nhau.
Nói đến đây, Mộ Dung Thiên Cực lắc lắc đầu, mỉm cười, nét mặt có chút cổ quái, rồi đi xuống dưới triền núi. Mới đi được vài bước, thân ảnh của Mộ Dung Thiên Cực đã hoàn toàn biến mất trong không trung.
- Mộ Dung Lâu chủ nếu như muốn động thủ giết chúng ta thì e là chúng ta ngay cả cơ hội để sợ hãi cũng không có.
Cô Đơn thở dài bất lực:
- Không thể không thừa nhận, khí trường của lão gia tử này quá cường đại. Xem ra, lão gia tử này đúng là cao thủ cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh trong truyền thuyết rồi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tám vị cường giả của Hồng Phong Nhân Tộc, ở Hồng Phong Nhân Tộc nhận được địa vị chí cao vô thượng. Phân biệt là Lĩnh chủ của tám đại lãnh địa Hồng Phong Nhân Tộc. Tám đại lãnh địa này trên danh nghĩa là bình đẳng, nhưng trên thực tế, người thống trị cao nhất của Hồng Phong Nhân Tộc vẫn là Lĩnh chủ lớn nhất, Diệp Vấn Thông. Bảy Đại Lĩnh chủ khác, bất luận là thực lực cá nhân hay là trí mưu và lực quyết đoán, mị lực cá nhân… các phương diện, đều có chênh lệch không nhỏ với Diệp Vấn Thông. Thực lực của Diệp Vấn Thông, là loại tựa hồ có thể sánh vai với Ngân Hầu Vương, cũng là cường giả đã tiến một chân vào Hư Võ Cảnh, còn thiếu một bước cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên loại Hư Võ Cảnh. Chỉ là, tu vi như vậy, mặc dù nói cách Hư Võ Cảnh chỉ có một bước, nhưng không bước ra một bước này, chênh lệch vẫn là rất lớn. Bước ra một bước này, chính là Hư Võ Cảnh, thực lực có thể thăng cấp trên diện rộng. Còn không bước ra, cho dù hắn mạnh hơn các Lĩnh chủ khác, nhưng mạnh cũng chỉ là một đường chênh lệch trong cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn, chứ cũng không có đầy đủ loại ưu thế mang tính áp đảo. Diệp Vấn Thông là một người vô cùng nhạy bén, nhìn thấy tâm phúc của Đại Tù trưởng Dã Nhân Tộc đột nhiên chạy vào, liền cảm thấy có chút kỳ quái, thấy hắn ghé tai nói nhỏ, hoàn toàn phong tỏa tiếng nói, không để lộ ra ngoài, càng thêm khả nghi. Chỉ là hoài nghi trong lòng, còn trên biểu hiện vẫn bình tĩnh như thường. Xem phản ứng tiếp theo của Dã Nhân Tộc như thế nào. Đại Tù trưởng Dã Nhân Tộc đứng lên nói: - Diệp Lĩnh chủ, Tổng bộ tộc ta lọt vào tập kích. Ngay cả Thánh Miếu hiến tế cũng bị người ta đốt cháy! Lời này của Đại Tù trưởng vừa nói ra, bốn Đại Tù trưởng khác đều đứng lên, nhìn Đại Tù trưởng với vẻ khó mà tin được. Đại Tù trưởng tức giận nói: - Trưởng lão trấn thủ trong tộc tự mình tới đây báo tin, chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện đùa! - Là kẻ nào làm vậy? - Đúng vậy, kẻ nào mà lớn gan như vậy! Những Tù trưởng của Dã Nhân Tộc phẫn nộ kêu lên, nghe thấy Thánh Miếu hiến tế bị đốt, điều này quả thực là tin dữ quá khủng khiếp. Đối với Dã Nhân Tộc mà nói, Thánh Miếu hiến tế là suối nguồn tín ngưỡng của bọn họ, là địa vị tối cao. Nghe tin tức như vậy, làm sao có thể áp chế lửa giận trong lòng? Tất cả không ngừng chửi bới, nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận không thôi. - Đại Tù trưởng, là ai làm? - Đúng vậy, là ai làm! Dã Nhân Tộc chúng ta không thể ngồi yên được, nhất định phải điều tra ra, đem hắn chặt ra thành tám mảnh! Đại Tù trưởng nói: - Thánh Miếu bị đốt, chúng ta không thể tiếp tục lưu lại ở đây, nhất định phải quay về xem xem! Diệp Lĩnh chủ, kế hoạch tiến công Hầu Vương Sơn lần này, phải tạm thời dừng lại rồi. Diệp Vấn Thông cũng nói: - Đại Tù trưởng, người có thể xâm nhập vào khu đầm lầy mấy trăm dặm của Bộ lạc Dã Nhân Tộc ngươi, thực lực chắc chắn không bình thường. Tình báo của các ngươi, không có một chút tư liệu nào về kẻ địch sao? Đại Tù trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: - Bất kể là ai, Dã Nhân Tộc ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá! - Điều này là đương nhiên, vấn đề bây giờ là kẻ địch này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện như vậy. Rốt cuộc là ai làm chuyện này, vô cùng quan trọng. Đầu óc của Diệp Vấn Thông linh loạt hơn những Tù trưởng của Dã Nhân Tộc rất nhiều. Đại Tù trưởng suy nghĩ một lát, nói với tâm phúc của hắn: - Gọi Trưởng lão đưa tin vào. Tâm phúc đó đi ra, một lát sau đã dẫn gã Trưởng lão đó đi vào: - Nhị Trưởng lão, ngươi nói xem, tập kích Bộ lạc Dã Nhân Tộc chúng ta rốt cuộc là người nào? Nhị Trưởng lão đem tình hình thấy hôm đó nói ra đầy đủ ngọn nguồn, cũng mang đặc điểm của Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú miêu tả đầy đủ. Sắc mặt của Diệp Vấn Thông biến đổi: - Nhị Trưởng lão, ngươi nói xem, nhân loại trẻ tuổi đó biết chuyện hai tộc chúng ta hợp tác đối phó với Hầu Vương Sơn sao? - Đúng vậy, hắn không những biết, còn nói Tù trưởng các ngươi đã bị đánh tan. Nói Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi và Hầu Vương Sơn sớm đã cấu kết, lừa Dã Nhân Tộc chúng ta chui vào bẫy. Diệp Vấn Thông lạnh lùng nói: - Đây là kế ly gián gây chia rẽ rất nham hiểm. Các vị Trưởng lão, hành động lần này của chúng ta chỉ sợ là bại lộ bí mật rồi. Lai lịch của kẻ địch này, Đại Tù trưởng có suy nghĩ gì không? Sắc mặt của Đại Tù trưởng xanh xám: - Một người một thú, lại còn đem toàn bộ bộ lạc dã nhân gây náo loạn long trời lở đất như vậy? Người này rốt cuộc là ai? Nhị Tù trưởng lại đột nhiên nói: - Nhị Trưởng lão, ngươi nói người đó, có một cây cung rất lợi hại sao? - Đúng vậy, cây cung đó vừa kéo, một lần đã bắn ra từ mười mấy đến hai mươi mũi tên, uy lực lớn kinh người. Chỉ là quang mang vừa lóe, đã bắn tới trước mặt. Ngay cả Trưởng lão của bổn tộc cũng bị cây cung đó bắn chết mấy người. Nhị Tù trưởng và hai vị Tù trưởng khác trao đổi ánh mắt một chút, trong mắt đột nhiên lộ ra một vẻ sợ hãi. Bọn họ hiển nhiên nhớ tới lần trải qua đầu tiên khi tấn công Hầu Vương Sơn. Nhớ tới nhân loại thích xen vào việc người khác: - Đại Tù trưởng, người trẻ tuổi đó, có thể chính là người giúp đỡ Hầu Tộc ở Hầu Vương Sơn lần trước! Nhị Tù trưởng mở miệng nói. - Là hắn sao? Đại Tù trưởng kinh ngạc: - Nói như vậy, há không phải Kim Hầu Vương của Hầu Tộc đã quay lại rồi sao? Quan hệ của tên đó và Kim Hầu Vương rất không bình thường! - Chỉ sợ chính là như vậy! Nhị Tù trưởng và hai Tù trưởng khác đều gật đầu. Diệp Vấn Thông hỏi: - Kim Hầu Vương, nhân loại trẻ tuổi đó, rốt cuộc là thân phận như thế nào, các ngươi chưa điều tra qua sao? Đại Tù trưởng khẩu khí cay đắng: - Ai nói chúng ta chưa điều tra qua? Người đó tới từ các quốc gia nhân loại, khoảng chừng hai mươi tuổi, tên là Tần Vô Song! Là đệ tử của Tinh La Điện thuộc Đế quốc Đại La quốc gia nhân loại. Cơ hồ dựa vào sức mạnh của một mình hắn, đã làm cho Cửu Cung Phái của các quốc gia nhân loại bị tiêu diệt! - Tần Vô Song, không phải là Tần Vô Song đã giết chết Tả Thiên Tứ mấy ngày trước chứ? Diệp Vấn Thông lập tức khẩn trương. Tin tức Tần Vô Song đại phá Cửu Cung Phái, chọc giận, tru sát Tả Thiên Tứ đã truyền khắp các quốc gia nhân loại, đồng thời tin tức cũng thông qua các loại con đường, tiến nhập vào Chi Tế Sơn, thậm chí đã đến tận lỗ tai của các thế lực lớn của Hiên Viên Khâu. Ba chữ Tần Vô Song này, giống như một ngôi sao từ từ mọc lên, khiến người ta phải ghé mắt chú ý. Dù sao, có thể ở thời điểm hai mươi tuổi đã đạt được thành tựu như vậy, cho dù là ở Hiên Viên Khâu, cũng không thấy nhiều. - Chính là hắn! Trong mắt Đại Tù trưởng không ngừng tức giận: - Tần Vô Song, Dã Nhân Tộc ta và ngươi có cừu hận gì? Phá vỡ nền móng của Dã Nhân Tộc ta như vậy, thực sự là đáng giận! Chư vị, chúng ta hãy quay về xem xem. Tiểu tử đó chưa đi xa đâu, bất kể hắn lợi hại như thế nào, đốt cháy Thánh Miếu hiến tế của ta, thì hắn nhất định phải chết! Bốn vị Tù trưởng khác cùng kêu lên trả lời. Diệp Vấn Thông quát lên: - Khoan đã! Ta muốn hỏi Nhị Trưởng lão một câu. Tới Bộ lạc Dã Nhân Tộc ngươi giương oai tác quái chính là Tần Vô Song và một con linh thú sao? - Đúng vậy! Nhị Trưởng lão cẩn thận trả lời. - Linh thú đó là Kim Hầu Vương sao? Diệp Vấn Thông lại hỏi. - Không phải Kim Hầu Vương, quái thú đó vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng hung hãn, thân thể khổng lồ. Căn bản không phải là một con vượn, mà giống như một con đại sư tử. Hơn nữa, còn biết phun lửa! Đại Tù trưởng thì thào tự nói: - Đúng rồi, đúng rồi! Chính là Tần Vô Song không còn nghi ngờ gì nữa. Căn cứ vào tình báo, bên người Tần Vô Song có hai con linh thú, một con là con khỉ thối ở Hầu Vương Sơn, con còn lại chính là nghiệt súc biết phun lửa. Con súc vật này dám phóng hỏa đốt cháy Thần Miếu của ta, bắt được nó, nhất định phải lột da, róc xương nó! - Đại Tù trưởng, ngươi có nghĩ ra, Kim Hầu Vương đi đâu không? Diệp Vấn Thông cẩn thận hỏi. - Ta bất kể con khỉ thối đó đi đâu, lần này chúng ta trở về. Tốt nhất đừng để chúng ta gặp phải, nếu không, không phải bọn chúng chết thì chúng ta chết! Đại Tù trưởng thở hổn hển, không ngừng mắng chửi, liền đi ra ngoài. - Đại Tù trưởng, ngươi đi như vậy, là trúng kế của bọn chúng đấy! Diệp Vấn Thông vội vàng nói. - Tại sao lại trúng kế của bọn chúng? Đại Tù trưởng cả giận nói. - Hắn công kích Thần Miếu hiến tế, chính là vì muốn dẫn dụ các ngươi quay về. Thử nghĩ xem, nếu bọn chúng phục kích giữa đường, các ngươi vội vã quay về, không phải trúng kế của bọn chúng sao? Trong lúc vô tâm, cố ý tính toán các ngươi, Đại Tù trưởng cảm thấy chúng ta nên ứng phó như thế nào? Nếu bọn chúng đã biết kế hoạch tấn công của chúng ta, khẳng định sẽ sắp xếp kỹ càng. Theo ta thấy, bọn chúng lúc này nhất định đang mai phục giữa đường, đợi các ngươi vội vã quay về. Tần Vô Song đó, nếu có Thần cung hộ thân, càng thích hợp để đánh lén, một đòn nhất định trúng. Diệp Vấn Thông mặc dù có chút nói chuyện khoa trương, nhưng những lời này cũng có mấy phần đạo lý. Khiến mấy Tù trưởng của Dã Nhân Tộc nhất thời do dự. Đúng vậy, bây giờ vội vã quay trở về, rất dễ dàng trúng mai phục của đối phương. - Diệp Lĩnh chủ, dựa vào lời ngươi nói, nên làm như thế nào? Khẩu khí của Đại Tù trưởng lo lắng: - Cũng không thể để Bộ lạc Dã Nhân Tộc ta bị tập kích, mà những đầu não chúng ta lại thờ ơ không quan tâm đến? Trong nhãn thần của Diệp Vấn Thông lóe lên một sắc tàn nhẫn, nói: - Đại Tù trưởng, nếu ta là đối thủ, khẳng định sẽ nửa đường mai phục các ngươi. Tại sao chúng ta nhất định phải thuận theo ý nghĩ của bọn chúng mà đi! Sao không nhẫn nại một chút, mọi người nâng cao tinh thần hăng hái, đánh Hầu Vương Sơn trước. Một khi đánh bại Hầu Vương Sơn, toàn bộ Chi Tế Sơn, chính là hai nhà chúng ta khống chế rồi. Đến lúc đó, ở trong phạm vi của Chi Tế Sơn vây bắt bọn họ, không phải dễ dàng bắt được đối tượng đang nằm trong lòng bàn tay mình sao? - Tấn công Hầu Vương Sơn, nếu không thể đánh nhanh thắng nhanh, để bọn chúng có được tình báo, nội công ngoại kích, chúng ta không phải càng thêm phiền phức sao? Đại Tù trưởng cũng không phải không có đầu óc. - Cho nên, chúng ta phải nhanh hành động, tranh thủ một đòn nhất định phải trúng. Diệp Vấn Thông khẩu khí ngưng trọng. Mấy Tù trưởng khác đều phản đối, ồn ào mở miệng: - Đại Tù trưởng, trước mắt quay về bảo vệ Tổng bộ cần kíp hơn, tấn công Hầu Vương Sơn, có thể chậm lại một chút. Vạn nhất những kẻ đó mở rộng sát giới Bộ lạc Dã Nhân Tộc, đem toàn bộ Tổng bộ bộ lạc phá vỡ hoàn toàn, vậy cơ nghiệp của chúng ta sẽ bị đánh mất toàn bộ. Đại Tù trưởng cũng cảm thấy giờ phút này mọi chuyện nên lấy tiền đồ của Dã Nhân Tộc làm trọng, lắc đầu nói: - Diệp Lĩnh chủ, đề nghị của ngươi không phải không có đạo lý. Nhưng sợ rằng chúng ta không thể đáp ứng. Diệp Vấn Thông thở dài nói: - Chỉ sợ Đại Tù trưởng không nghe lời của ta, trên đường quay về, nhất định bị mai phục! Đại Tù trưởng bất khuất nói: - Chỉ cần chúng ta cẩn thận, bọn chúng phục kích càng tốt, tiết kiệm thời gian chúng ta phải đi tìm! Diệp Vấn Thông còn muốn mở miệng khuyên can, Đại Tù trưởng đã hạ lệnh: - Mọi người thu dọn một chút, tức khắc quay về bộ lạc. Trên đường phái cường giả trinh sát, điều tra tình hình quân địch! Phân công xong, năm vị Tù trưởng cũng không dừng lại, chào hỏi tám vị Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc, rồi hướng ra ngoài mà đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Diệp Vấn Thông thấy Dã Nhân Tộc sắc bén cương quyết, nói đi là đi, không khỏi thở dài: - Dã Nhân Tộc không nghe ta khuyên, lần này đi nhất định phải chịu thiệt. Nhị Lĩnh chủ Trương Thanh Đồng lại đột nhiên nói: - Diệp Lĩnh chủ, tập kích Dã Nhân Tộc chỉ có một người một thú, ngươi nói Kim Mao Hầu đó, có phải sẽ tới Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta quấy rối không? Câu nói này thực sự làm người trong mộng bừng tỉnh. Sắc mặt Diệp Vấn Thông hoảng sợ biến đổi: - Lời nói này của Nhị Lĩnh chủ đã đánh thức ta! Không hay rồi, chỉ sợ đối phương phân binh làm hai đường, bất ngờ tập kích sào huyệt của chúng ta! - Truyền lệnh xuống, rút quân quay về! Diệp Vấn Thông khi chuyện liên quan đến lợi ích của Hồng Phong Nhân Tộc, hoàn toàn quên đi những lời đã khuyên Dã Nhân Tộc trước đó, bản thân ngược lại rút lui trước.