Hồng Phong Nhân Tộc, cũng không phải chủng tộc của Chi Tế Sơn, cũng không phải là tộc đàn mang tính cố định. Hồng Phong Nhân Tộc là bao gồm tám lãnh địa khác nhau do tám Lĩnh chủ cùng nhau phụ trách quản lý. Và tám Lĩnh chủ cũng quản lý tất cả quan hệ lợi ích của Hồng Phong Nhân Tộc. Tục truyền, tổ tiên của tám vị Lĩnh chủ đã di cư đến đây tám ngàn năm trước, và tổ tiên của bọn họ, trước kia là từ Cấm địa của Thần khác chạy đến đây, khi vừa mới tới, được gọi là Bát Đại Khấu. Tám người đó thực lực rất cao, trở thành một bộ phận của chiến cuộc Chi Tế Sơn, lôi kéo hảo thủ khắp nơi, chiếm cứ nơi đây, trải qua ngàn năm phát triển, hình thành lên quy mô của Hồng Phong Nhân Tộc hiện nay. Và Bát Đại Khấu từ tổ tiên đến nay, sở trường nhất chính là sử dụng trận pháp. Vì vậy mỗi một đời Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc, đều di truyền thủ đoạn của tổ tiên. Cũng chính vì dựa vào loại trận pháp di truyền này, mới khiến bọn họ có thể đủ ổn định bước chân ở Chi Tế Sơn. Bây giờ, tám vị Lĩnh chủ đều bị tiêu diệt, Hồng Phong Nhân Tộc chẳng khác nào trực tiếp mất đi trung tâm tinh thần. Những Trưởng lão này, có hơn phân nửa là không xuất phát từ gia tộc của tám vị Lĩnh chủ, vì vậy vừa bị Tần Vô Song quát, trong lòng đã mất đi mấy phần nhuệ khí, bắt đầu có chủ ý khác. Còn những Trưởng lão thuộc về tám vị Lĩnh chủ, tất cả vẫn giữ ánh mắt đỏ bừng, cao giọng kêu lên: - Mọi người cùng tiến lên, tiêu diệt tên tiểu tử thối này rồi hãy nói! Một Trưởng lão trong nhất mạch Diệp Vấn Thông, địa vị rất cao. Vũ khí trong tay rung lên, quát: - Là nam nhân thì hãy xông lên cùng ta! Tiêu diệt hắn! Khóe miệng Tần Vô Song khẽ động, Nộ Giao Chi Hồn trong tay lại đột nhiên rung lên. Trường tiên giống như biết ảo thuật, đột nhiên kéo dài ra, trực tiếp vung về hướng vị Trưởng lão đó. Đòn vung này giống như một luồng sét đánh lóe lên trong trời nắng. Khí thế bất thình lình, căn bản khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Chỉ mới lóe lên đã phong tỏa gã Trưởng lão Diệp gia trước mặt. - Buộc! Tần Vô Song thấp giọng quát một tiếng, cánh tay nhấc lên, liền đem gã Trưởng lão đó buộc vào trên Nộ Giao Chi Hồn. - Là ngươi muốn tiêu diệt ta sao? Hay là ta tiêu diệt ngươi? Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi. Lòng bàn tay vừa nhấc, đánh ra một luồng hồng quang, trúng vào mi tâm giữa đôi lông mày của người đó. Một tiếng phốc vang lên, đầu của gã Trưởng lão Diệp gia nghiêng xuống, đã bị Tần Vô Song thu hoạch tính mạng. Chiêu thức này của Tần Vô Song thực sự khiếp sợ, nhưng có sức thuyết phục hơn bất cứ loại ngôn ngữ nào. Nộ Giao Chi Hồn trong tay nhẹ nhàng rung lên, ngân nga nói: - Kẻ đầu hàng thì sống, kẻ phản kháng thì chết! - Ha ha ha, được, kẻ đầu hàng thì sống, kẻ phản kháng thì chết! Từ rất xa, một tiếng thét dài truyền đến. Chính là thanh âm của Bao Bao, xa xa kêu lên: - Lão Đại, kế sách hay, ha ha! Hồng Phong Nhân Tộc thật sự hết đời rồi! Kim quang chợt lóe, Bao Bao liền tiến đến gần, đã khôi phục lại tướng mạo thiếu niên, trong tay vẫn cầm theo một chiếc gậy lớn, vết tích chiến đấu khắp người. - Bao Bao, tình hình bên đó như thế nào? Tần Vô Song mở miệng hỏi. - Bị ta tập kích giết chết hai tên. Ngân Hầu Vương tiến đến. Tiêu diệt Nhị Lĩnh chủ Trương Thanh Đồng, kẻ ngoan cố cuối cùng. Tám vị Lĩnh chủ, đã bị tiêu diệt toàn bộ. Bao Bao liếm liếm đầu lưỡi, ánh mắt lóe lên nhìn những Trưởng lão của Hồng Phong Nhân Tộc: - Lão Đại, những tên này, lẽ nào còn muốn phản kháng hay sao? Tần Vô Song cười nói: - Đầu đảng tội ác đã bị giết, như rắn mất đầu, những tên này đã không còn ý chí chiến đấu rồi. Ngoài tâm phúc của tám vị Lĩnh chủ ra, những kẻ khác đồng ý đầu hàng, thì hãy thả cho bọn chúng một con đường sống. Bao Bao cười nói: - Lão Đại, tám vị Lĩnh chủ gì chứ, bọn chúng chính là con cháu của Bát Đại Khấu mà thôi. Nói xong, cao giọng kêu lên: - Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ, phàm là con cháu của Bát Đại Khấu nhất định đều phải chết! Những Trưởng lão khác họ, chỉ cần đầu hàng, một mực không giết. Các ngươi hãy chứng nhận lẫn nhau! Chiêu vô cùng độc ác này vừa xuất ra khỏi miệng, nhất thời khiến những cường giả của Hồng Phong Nhân Tộc phân thành hai nhóm phe cánh. Ở đây, trái lại có hơn phân nửa là cường giả khác họ, lần lượt đứng ra, tạo thành một phe cánh khác. Cứ như vậy, những người nào khác họ, những người nào là con cháu của Bát Đại Khấu đều phân biệt vô cùng rõ ràng. Cường giả Hồng Phong Nhân Tộc phái tới lần này đều là tinh anh. Mặc dù số lượng chỉ có mấy trăm, nhưng tất cả đều là cấp bậc Cao Linh Võ Cảnh. Nhóm đội quân tiên phong, khoảng hai trăm người, lúc này đã bị Ngân Hầu Vương thanh lý hầu như sạch sẽ. Còn ở đây hai, ba trăm người, sau khi phân thành hai phe cánh, có hơn một trăm là con cháu chính thống của Bát Đại Khấu. Bao Bao cười lạnh nói: - Rất tốt, người thức thời mới là tuấn kiệt. Những kẻ khác họ các ngươi phải nhìn cho kỹ, đừng để con cháu của Bát Đại Khấu trà trộn vào trong phe cánh của các ngươi. Nếu xuất hiện một kẻ lọt lưới, một tên đệ tử của Bát Đại Khấu trà trộn vào trong, toàn bộ các ngươi đều bị giết chết! Cho nên, các ngươi phải kiểm tra cẩn thận, phát hiện có kẻ trà trộn vào trong đội ngũ của các ngươi, lập tức phải báo cáo ngay! Tần Vô Song thấy Bao Bao đột nhiên có thủ đoạn cao cường như vậy, trái lại có chút bất ngờ. Bao Bao thấy Tần Vô Song nhìn nó như vậy, không khỏi cười nói: - Lão Đại, đừng nhìn ta. Đây là Ngân Hầu Vương dạy ta. Hắn chính là làm như vậy ở bên kia. Đúng lúc đang nói, phía bên Ngân Hầu Vương đã dẫn theo mười mấy tù binh hướng về bên này đi tới. Đội quân tiên phong hoàn toàn bị quét sạch. Ngân Hầu Vương và hai vị Hộ pháp đều mang theo nụ cười tràn đầy khoái trá, hiển nhiên vô cùng hài lòng với kết quả của trận chiến này. Ngân Hầu Vương nói với đám tù binh: - Những cường giả khác họ các ngươi, hãy tập trung lại một chỗ. Giám sát lẫn nhau, hoan nghênh khai báo! Đệ tử khác họ ở hai bên đều tập trung lại một chỗ. Thế lực truyền lại của tám vị Lĩnh chủ, tất cả đều mang sắc mặt xanh mét, có một số còn thấp giọng mắng chửi, còn lại là mặt xám như tro tàn, hiển nhiên, tất cả bọn họ đều biết số mạng của bọn họ là bị giết. - Giết, giết! Theo mệnh lệnh không mang theo chút nào tình cảm của Ngân Hầu Vương truyền xuống. Hai vị Hộ pháp của Hầu Tộc, Ngân Hầu Vương, cùng với Bao Bao, toàn bộ động thủ. Mặc dù chỉ có bốn người, nhưng một người là cường giả Hư Võ Cảnh, một người là đỉnh cao của Linh Võ Đại viên mãn, còn lại hai người cũng là Linh Võ Đại viên mãn. Thế lực như vậy, giết những cường giả Tiên Thiên bình thường này, thật sự là dễ như trở bàn tay. Ngoài mấy cường giả Cao Linh Võ Cảnh có thể có chút chống cự ra, những đệ tử chính thống khác, tựa hồ thoải mái tự nhiên giống như lưỡi liềm thu hoạch lúa mạch vậy, mỗi một đao đi qua, lại quét ngã một mảng. Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú lại không động thủ, mà chỉ lặng lặng đứng nhìn. Nếu đổi lại là Tần Vô Song trước kia, ít nhiều sẽ có một chút lòng trắc ẩn. Nhưng chiến đấu mấy năm nay, kinh nghiệm của mấy năm này, khiến hắn hoàn toàn dung nhập vào bên trong pháp tắc của Đại lục Thiên Huyền. Tranh đoạt ở đây chính là như vậy, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Nếu hôm nay người thắng là Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc, vậy thì lúc này người bị giết hại chính là Hầu Tộc. Chưa nói tới phân chia chính tà, mà chỉ là tàn sát toàn bộ đơn giản mà thôi. - Lão Đại, ngươi đang nghĩ gì vậy? Tử Điện Phần Diệm Thú hắc hắc cười hỏi. - Không có gì! Tần Vô Song nhàn nhạt trả lời. - Không thể nào, ta thấy bộ dạng ngươi xuất thần như vậy, có phải cảm thấy giết chóc quá đẫm máu không. Tần Vô Song thở dài nói: - Đây là cái giá bọn chúng phải trả cho lòng tham của chính mình, pháp tắc tuần hoàn. Nhưng ngoài pháp tắc, dù sao đều là sinh mệnh rõ ràng, trong lòng có chút cảm khái cũng là chuyện rất bình thường đúng không? Tử Điện Phần Diệm Thú cười lớn: - Nhân loại các ngươi, chính là như vậy. Khi giết chóc thì hung ác hơn bất kỳ ai, sau khi giết thì lại có rất nhiều tình tự rối loạn. Vẫn là Thú Tộc chúng ta dứt khoát hơn. Giữa lúc đang nói, phía bên Hầu Tộc đã hoàn thành việc giết chóc. Ánh mắt Ngân Hầu Vương thâm thúy, khẩu khí thâm trầm nói: - Mục tiêu tiếp theo là Dã Nhân Tộc! Một khi đã làm thì không dừng lại, thế cục cũ của Chi Tế Sơn, bắt đầu từ hôm nay bị lật đổ hoàn toàn. Ngân Hầu Vương cao giọng nói: - Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ, tấn công Dã Nhân Tộc chính là cơ hội tốt nhất để cứu mạng các ngươi! Nếu giết một cường giả Dã Nhân Tộc, thì chuộc được một sinh mạng của các ngươi. Từ nay về sau thả cho các ngươi tự do. Nhưng có một điểm, nhất định từ giờ phải rời khỏi Chi Tế Sơn! Nếu dẫm lên Chi Tế Sơn nửa bước thì cũng chỉ có một con đường chết. Những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc biết muốn cứu lấy mạng sống tất nhiên không dễ dàng như vậy. Nghe nói tấn công Dã Nhân Tộc, giết một người có thể đổi lấy một sinh mệnh, đương nhiên sẽ không phản đối. Kêu bọn họ đi làm vật hy sinh, bọn họ thật sự không vui vẻ. Nhưng chỉ là giết người đổi mạng, bọn họ tuyệt đối có tự tin! Lập tức nhất loạt đồng thanh nói: - Vâng! - Hầu Tộc chúng ta nói một là một, các ngươi không cần lo lắng chúng ta đổi ý. Chuyện lần này, nếu không phải hai tộc các ngươi hiếp người quá đáng, Hầu Tộc cũng không thể động thủ trước với các ngươi! Cho nên, tất cả chuyện này đều là do các ngươi tự chuốc lấy. Bây giờ, chính là lúc các ngươi chuộc tội cho sai lầm của mình! - Vâng! Ngân Hầu Vương thấy những thế lực tàn dư của Hồng Phong Nhân Tộc cũng không có tình tự bất mãn và phản kháng, lập tức tranh thủ cho kịp thời cơ nói: - Việc không nên trì hoãn nữa, bây giờ xuất phát.
Trận tranh đấu bên trong nội bộ Chi Tế Sơn, theo sự sụp đổ của Hồng Phong Nhân Tộc, đã chú định xong kết cục. Dã Nhân Tộc hốt hoảng quay trở lại Bộ lạc Dã Nhân Tộc, còn chưa ổn định gót chân, đã bị cường giả của Hầu Tộc tập kích giết chết rất nhiều. Ngân Hầu Vương và Bao Bao cầm đầu, Tần Vô Song trợ trận, hành động chặt đầu vô cùng thuận lợi. Một khi năm gã Tù trưởng của Dã Nhân Tộc bị giết, Dã Nhân Tộc cũng sụp đổ tan tành, bị Hầu Tộc giết đến không còn một mảnh giáp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Trận chiến này, Hầu Tộc thu được toàn thắng, đem tầng trung tâm thống trị của Dã Nhân Tộc giết chết toàn bộ, đồng thời đem Dã Nhân Tộc biến thành bộ lạc nô lệ, từ nay về sau không có bất cứ địa vị nào ở Chi Tế Sơn. Còn Hồng Phong Nhân Tộc, con cháu chính thống của Bát Đại Khấu, chết thì chết, trốn thì trốn, tháo chạy bảo toàn tính mạng, trong trăm người thì khó tìm được một người sống sót. Toàn bộ Chi Tế Sơn, nhất thời rơi cả vào trong tay Hầu Tộc. Còn những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc, vì bảo toàn sinh mệnh, cũng vô cùng dũng mãnh, trong chiến đấu tiêt diệt Dã Nhân Tộc, phát huy không ít tác dụng. Đương nhiên cũng có bộ phận bị chết, nhưng phần nhiều đều là giành được tính mạng trong chiến đấu ở trận chiến này. Ngân Hầu Vương cũng không phải đuổi tận giết tuyệt, triệu tập mọi người nói: - Hầu Tộc ta không vi phạm lời hứa, bây giờ thả cho các ngươi rời đi. Từ nay không được tiến vào Chi Tế Sơn nửa bước! Những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc vốn còn có chút suy tính hơn thiệt, nghe Ngân Hầu Vương nói như vậy, tất cả đều đội ơn, bày tỏ thái độ: - Đa tạ đại ân Ngân Hầu Vương không giết, chúng ta nhất định rời khỏi Chi Tế Sơn, suốt đời không bước chân vào Chi Tế Sơn nửa bước. Tần Vô Song đột nhiên nói: - Khoan đã! Những cường giả khác họ Hồng Phong Nhân Tộc này, đều đã nhận thức qua thủ đoạn của Tần Vô Song, những ngày này cũng nghe nói đến rất nhiều sự tích của Tần Vô Song, biết Diệp Vấn Thông là người mạnh nhất của Hồng Phong Nhân Tộc, chính là do thiếu niên trẻ tuổi này giết chết. Vì vậy đối với Tần Vô Song vô cùng kính nể, nghe hắn mở miệng, những người này trong lòng đều lo lắng bồn chồn dừng lại cước bộ. Nghĩ đến sự tình lại có biến cố, biểu tình càng thêm mất tự nhiên. Lúc này, vận mệnh của bọn họ căn bản không được nắm giữ trong tay bản thân.
Con chim lớn này rõ ràng là linh thú bị phong ấn trên linh phù. Phần lớn đều là linh thú khôi lỗi.
Linh thú khôi lỗi không phải để chỉ những con khôi lỗi không có sinh mệnh, mà thần thức của những con linh thú này đã bị kẻ phong ấn đoạt lấy và thay thế bằng một thần thức phục tùng mười phần khác, khiến chúng chỉ có thể phục vụ cho riêng người sử dụng linh phù, không xảy ra bất cứ sự phản kháng nào hết.
Tần Thời Tốn chỉ vào con đại điểu, mỉm cười nói:
- Con Hỏa Vân Phượng này có thể đưa các ngươi vượt qua Cuồng Diễm Nhai. Đi theo ta, chàng trai trẻ.
Tần Thời Tốn đưa bọn Tần Vô Song một lần nữa đi sâu vào sơn động, không biết phải qua bao nhiêu ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy một lối ra nho nhỏ nằm ngay trên lưng chừng núi.
Kết cấu của sơn động này có những điểm rất giống với sơn động trong khe núi Đại Thương Sơn. Nếu như không cảm thụ cẩn thận lại vài lần thì bản thân Tần Vô Song cũng có chút hoài nghi không biết Kê Quan Sơn này có phải là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận hay không.
- Nhìn thấy lối ra kia chứ? Đợi một chút, con Hỏa Vân Phượng sẽ đưa các ngươi rời khỏi đây. Nhớ là nhất định phải đợi ta quay về đến thạch lâm của Cuồng Diễm Nhai thì lúc ấy các ngươi mới được rời đi. Nếu không, các ngươi sẽ không thể qua được tai mắt của bọn chúng, chỉ khi dùng ta để thu hút sự chú ý, các ngươi mới có hy vọng thoát đi.
- Tiền bối, thế sao được?
Bảo Tần Vô Song dùng tính mạng của người khác để yểm trợ cho mạng sống của mình, những chuyện như thế này hắn không thể chấp nhận.
- Đây là mệnh lệnh, nếu như ngươi còn thừa nhận mình là con cháu Tần gia thì nhất định phải chấp hành.
Ánh mắt Tần Thời Tốn kiên định và chấp nhất, quyết không để cho Tần Vô Song có bất cứ phản bác gì.
- Tiền bối, không lẽ chúng ta không đủ khả năng để chiến đấu với bọn chúng sao?
Bản thân hắn cũng thấy bỏ đi như thế này thật không đủ nghĩa khí.
Tần Thời Tốn nét mặt nặng nề, lắc đầu dứt khoát:
- Ba người các ngươi đều chỉ là Luyện Hư Cảnh cường giả, bất cứ ai trong bọn chúng cũng đều có thể là sức ép rất lớn đối với các ngươi. Hai kẻ cầm đầu của bọn chúng đều là cường giả cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn cả, cơ hội vào hang bắt hổ lại càng ít, chỉ có ba người, các ngươi nghĩ rằng thực lực của ba người các ngươi đủ để chiến đấu sao?
Tần Vô Song im lặng, không thể không thừa nhận. Nếu như nói tác chiến thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, căn bản không có cơ may chiến thắng. Dù có dùng cả thần binh lợi khí như Thần Tú Cung.
Hư Võ Đại viên mãn đối với Tần Vô Song bây giờ mà nói, thật đúng là cách biệt một trời một vực.
- Tiền bối, nếu như trong tay người có một món Thần khí thì cũng không thể đánh lại được bọn chúng sao?
Hắn đột ngột hỏi. Tần Thời Tốn cười khổ sở:
- Thần khí, cái này thì không cần phải thảo luận thêm nữa. Thứ nhất, chúng ta không có Thần khí, thứ hai, dù có trong tay Thần khí lợi hại nhất thì giờ này khắc này cũng vô dụng, vì nguyên thần của ta đã bị phá vỡ, không đủ lực để chiến đấu.
Tần Vô Song thấy chán nản lắm. Hắn biết, Tần Thời Tốn tiền bối đã lựa chọn hi sinh, biết là như thế nhưng bảo hắn bỏ lại Tần Thời Tốn mà đi vẫn là một lựa chọn khó khăn.
- Chàng trai trẻ, đi đi. Nếu như bọn chúng không đánh nát thi thể ta, nếu như sau này các ngươi vẫn còn quay lại Kê Quan Sơn thì hãy đưa tro cốt ta về Thiên Đế Sơn. Nếu không thì hãy mang sợi dây chuyền và búi tóc này chôn xuống tổ mộ thay ta.
Nói đoạn, Tần Thời Tốn hóa chưởng thành đao cắt một đoạn tóc trịnh trọng giao lại cho Tần Vô Song:
- Nhớ kỹ, sự do dự của ngươi sẽ làm ảnh hưởng đến những gì ta dặn dò. Ta hy vọng, sau khi nhận được tín hiệu, các ngươi sẽ rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Rồi vỗ vỗ vào vai Tần Vô Song nhanh chóng quay lưng đi vào sơn động. Vẫn cái dáng lom khom cũ, dù bước chân đã có phần mệt mỏi nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy dù chỉ một chút chần chừ, do dự trong bóng dáng và bước chân ấy. Đây là một kiểu bình tĩnh rất oanh liệt, một sự khẳng khái không cần lên tiếng.
Đây chính là là sự coi thường cái chết mà người ta hay nói! Bước chân Tần Thời Tốn bình thản như đang trở về nhà vậy.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng Tần Vô Song lại bị một hành động nho nhỏ, một lời dặn dò vô tình tiết lộ của hắn mà cảm nhận được tình cảm sâu nặng đến chết với gia tộc Tần gia.
Bao Bao và Cô Đơn cũng trở nên rất kỳ lạ, không nói một câu nào. Hai kẻ này thường ngày vẫn thích tranh cãi, thích luyên thuyên trêu chọc nhau bây giờ cũng im lặng đột ngột. Mặc dù thân là Thú Tộc nhưng phong độ của Tần Thời Tốn xứng đáng để bọn họ bội phục.
- Lão Đại, đừng nghĩ nữa. Tần Thời Tốn tiền bối đã tặng cơ hội cho chúng ta thì chúng ta không thể bỏ qua. Nếu không, sau này sao có thể hoàn thành được những lời dặn dò của tiền bối? Nếu như huynh muốn làm điều gì đó cho Tần Thời Tốn tiền bối thì hãy cất hết đau thương vào lòng. Có thể, chuyện mang tro cốt về tổ mộ Tần gia chỉ là một tâm nguyện nhỏ. Nếu Lão Đại có thể khiến Tần gia phục hưng, ta tin rằng đó mới chính là sự an ủi lớn nhất dành cho tiền bối.
Đừng xem thường, Bao Bao nhìn thế thôi nhưng đầu óc rất linh hoạt. Những đạo lý này, Tần Vô Song đương nhiên cũng biết nhưng được Bao Bao khai đạo tâm trạng của hắn trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, mọi lo lắng gần như tan biến hết.
Hắn phải thừa nhận, Bao Bao nói cũng có lý. Bây giờ nếu chỉ đắm chìm trong bi thương là đã cô phụ Tần Thời Tốn tiền bối rồi. Nguyên thần bị phá vỡ, Tần Thời Tốn tiền bối rõ ràng sớm đã chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết.
- Các con cháu yêu quý, đang tìm gì vậy?
Giọng nói của Tần Thời Tốn âm âm vọng ra từ khe núi, vang vọng dị thường.
Nhưng âm thanh vang vọng này lại khiến trái tim Tần Vô Song nhói đau như bị kim đâm vậy. Đây chính là cách Tần Thời Tốn nhắc nhở bọn họ đồng thời cũng để thu hút sự chú ý của kẻ địch, mở giúp họ cơ hội thoát thân. Đúng là tiếng gọi này vừa vang lên, quả nhiên tất cả kẻ thù cùng áp sát quây mấy vòng xung quanh Tần Thời Tốn.
- Tần Thời Tốn, lần này xem ngươi chạy đi đâu!
Khẩu khí Ô Lực Hổ đầy vẻ bất thiện.
Tần Thời Tốn bật cười ha hả:
- Cháu ngoan, lão gia có bao giờ nói là sẽ bỏ chạy đâu. Chưa giết đủ đám hỗn tạp các ngươi, ta sẽ không đi đâu hết.
- Giết chúng ta?
Ô Lực Hổ cười nhạt nói:
- Dựa vào chút lực tàn không chịu nổi một cơn gió của ngươi sao? Ta nói lại lần cuối, đưa đồ vậy ra đây!
Tần Thời Tốn ung dung chỉ xuống Cuồng Diễm Nhai:
- Nhìn thấy không, đồ vật ở dưới đó, có gan thì nhảy xuống mà lấy.
Yến Thanh Vân lạnh lùng:
- Tần Thời Tốn, đủ rồi! Đừng có diễn trò nữa. Dù ngươi có che giấu thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật là nguyên thần của ngươi đã bị phá vỡ, ngươi sao còn đủ sức xuống được dưới đó!
Tần Thời Tốn thản nhiên nói:
- Ta nói sẽ đưa ra bao giờ. Đưa các ngươi đến Cuồng Diễm Nhai của Kê Quan Sơn này là để chọn giúp các ngươi một nấm mộ thiên nhiên mà thôi.
- Chết đến nơi còn rồi mà còn già mồm!
Ô Lực Hổ chỉ dám lớn tiếng thế thôi chứ cũng không dám làm việc tùy tiện. Mặc dù nguyên thần của Tần Thời Tốn đã bị phá vỡ, không còn thực lực để uy hiếp bọn chúng nữa nhưng nếu bảo hắn xung phong đánh trận đầu thì hắn tuyệt đối không muốn làm. Dù sao Lôi Đình Tông của hắn cũng chỉ là nhận lời giúp Thiên Phạt Sơn Trang lấy lại đồ mà thôi.
Đương nhiên, tru sát đệ tử Tần gia đối với Lôi Đình Tông mà nói luôn là một chủ đề hấp dẫn, một chủ đề có thể khơi gợi lòng nhiệt tình của bất cứ đệ tử Lôi Đình Tông nào.
Tần Thời Tốn xòe tay, hai luồng linh phù như hai con rồng lớn lao ra từ hai ống tay áo hắn, bay vọt lên không trung rồi hợp lại thành một cơn lốc lớn, gào rít bốn phía cuốn bụi đá tung mù mịt.
Linh phù này không hề đơn giản, Phong thuộc tính vừa được phóng xuất đã lập tức bùng nổ, gần như ngay lập tức bao phủ toàn bộ thạch lâm. Nguồn:
Không ít thạch sơn cũng phải lay động theo thậm chí một một số còn bay rào rào trong không gian, va đụng tứ tung.
Thạch sơn phi động, cả Cuồng Diễm Nhai như sôi lên sùng sục với khí thế điên cuồng như địa động sơn diêu, thiên băng địa tồi.
- Ha ha, Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Đình Tông, hôm nay đại gia ta sẽ thôi động hỏa sơn của Cuồng Diễm Nhai này, ta và đám con cháu hai tông các ngươi sẽ cùng nhau táng thân trong ngọn lửa này!
Tần Thời Tốn cười lớn, khẩu khí tràn ngập sự điên cuồng.
Đám người kia ngỡ ngàng kinh ngạc, nhất loạt bay lên cao, rõ ràng là đã bị uy lực của Tần Thời Tốn làm cho hoảng sợ.
Yến Thanh Vân và Ô Lực thì ngược lại, không hề tỏ ra sợ hãi mà biến mất giữa những ngọn cuồng phong, tiếp tục múa may binh khí, lập tức hình thành vài tia lưu quang công kích trực tiếp bắn thẳng vào người Tần Thời Tốn.
- Đi!
Tần Vô Song thúc động con Hỏa Vân Phượng gần phóng ra khỏi sơn động gần như cùng lúc với khoảnh khắc Tần Thời Tốn bật cười lớn.
Cái nóng như ngấm vào tận xương cốt họ, mỗi tấc da thịt đều bị cái nóng vô tình khảo nghiệm, tàn phá.
Phải biết rằng, đây mới chỉ là lưng chừng vách núi, Hỏa Vân Phượng cũng không bay lên cao mà lượn một vòng về phía Đông rồi mới rời khỏi Cuồng Diễm Nhai.
Bốn luồng lưu quang như bốn vì sao rơi, tất cả cùng dồn về phía cơ thể Tần Thời Tốn.
Ầm!
Kim quang bắn ra tứ phía, thân thể Tần Thời Tốn mặc dù cũng có linh phù hộ thân nhưng vì bị bốn luồng lưu quang tấn công cùng lúc nên công kích vừa nổ, kim quang liền vỡ nát, lực phòng ngự của linh phù cũng nhất thời biến mất. Lực phòng ngự bị phá vỡ, với tình trạng thân thể hiện nay, Tần Thời Tốn căn bản không đủ sức triệt tiêu hợp kích cuồng dã này.
Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng lớn, thân thể Tần Thời Tốn tan thành nhiều mảnh như một tấm gương vỡ, mảnh vụn bay khắp nơi.
Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ lúc này lúc này đang lơ lửng trên không trung cùng cảm thấy nhẹ nhõm. Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi, Tần Thời Tốn chết rồi. Cuối cùng hắn cũng không thể tiếp tục uy hiếp bọn chúng được nữa.
Nhưng ngay lập tức đồng tử của đám cường giả của Thiên Phạt Sơn Trang đột ngột co lại, cùng chỉ tay về phia Đông, nơi ấy, một bóng đen vừa kịp mất hút trên bầu trời.
- Yên Trưởng lão! Kia là cái gì?
- Có kẻ chạy trốn! Không lẽ là đồng đảng của Tần Thời Tốn?
Ánh mắt của Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ lập tức bị chấm đen đó hấp dẫn. Dù không muốn nhưng bọn chúng cũng phải giật mình kinh ngạc bởi tốc độ cực nhanh của chấm đen đó.
- Đuổi theo!
Suy nghĩ đó gần như xuất hiện trong đầu Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ cùng một lúc, hai bóng người lao nhanh trong không trung như hai con phi ưng chuẩn bị tấn công con mồi.
Hai tay Ô Lực Hổ vừa vung một cái liền xuất hiện ngay một bộ cung tiễn, hắn quay sang nói với Yến Thanh Vân:
- Vân huynh, giúp ta một tay.
Bọn chúng biết lúc này kẻ thù đã bay quá xa, lại thêm địa hình xung yếu lồi lõm thất thường của Cuồng Diễm Nhai, e rằng muốn đuổi cũng khó. Chỉ có tấn công tầm xa, hai người cùng hợp lực lại thì mới có hy vọng lưu lại được đối phương!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hồng Phong Nhân Tộc, cũng không phải chủng tộc của Chi Tế Sơn, cũng không phải là tộc đàn mang tính cố định. Hồng Phong Nhân Tộc là bao gồm tám lãnh địa khác nhau do tám Lĩnh chủ cùng nhau phụ trách quản lý. Và tám Lĩnh chủ cũng quản lý tất cả quan hệ lợi ích của Hồng Phong Nhân Tộc. Tục truyền, tổ tiên của tám vị Lĩnh chủ đã di cư đến đây tám ngàn năm trước, và tổ tiên của bọn họ, trước kia là từ Cấm địa của Thần khác chạy đến đây, khi vừa mới tới, được gọi là Bát Đại Khấu. Tám người đó thực lực rất cao, trở thành một bộ phận của chiến cuộc Chi Tế Sơn, lôi kéo hảo thủ khắp nơi, chiếm cứ nơi đây, trải qua ngàn năm phát triển, hình thành lên quy mô của Hồng Phong Nhân Tộc hiện nay. Và Bát Đại Khấu từ tổ tiên đến nay, sở trường nhất chính là sử dụng trận pháp. Vì vậy mỗi một đời Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc, đều di truyền thủ đoạn của tổ tiên. Cũng chính vì dựa vào loại trận pháp di truyền này, mới khiến bọn họ có thể đủ ổn định bước chân ở Chi Tế Sơn. Bây giờ, tám vị Lĩnh chủ đều bị tiêu diệt, Hồng Phong Nhân Tộc chẳng khác nào trực tiếp mất đi trung tâm tinh thần. Những Trưởng lão này, có hơn phân nửa là không xuất phát từ gia tộc của tám vị Lĩnh chủ, vì vậy vừa bị Tần Vô Song quát, trong lòng đã mất đi mấy phần nhuệ khí, bắt đầu có chủ ý khác. Còn những Trưởng lão thuộc về tám vị Lĩnh chủ, tất cả vẫn giữ ánh mắt đỏ bừng, cao giọng kêu lên: - Mọi người cùng tiến lên, tiêu diệt tên tiểu tử thối này rồi hãy nói! Một Trưởng lão trong nhất mạch Diệp Vấn Thông, địa vị rất cao. Vũ khí trong tay rung lên, quát: - Là nam nhân thì hãy xông lên cùng ta! Tiêu diệt hắn! Khóe miệng Tần Vô Song khẽ động, Nộ Giao Chi Hồn trong tay lại đột nhiên rung lên. Trường tiên giống như biết ảo thuật, đột nhiên kéo dài ra, trực tiếp vung về hướng vị Trưởng lão đó. Đòn vung này giống như một luồng sét đánh lóe lên trong trời nắng. Khí thế bất thình lình, căn bản khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Chỉ mới lóe lên đã phong tỏa gã Trưởng lão Diệp gia trước mặt. - Buộc! Tần Vô Song thấp giọng quát một tiếng, cánh tay nhấc lên, liền đem gã Trưởng lão đó buộc vào trên Nộ Giao Chi Hồn. - Là ngươi muốn tiêu diệt ta sao? Hay là ta tiêu diệt ngươi? Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi. Lòng bàn tay vừa nhấc, đánh ra một luồng hồng quang, trúng vào mi tâm giữa đôi lông mày của người đó. Một tiếng phốc vang lên, đầu của gã Trưởng lão Diệp gia nghiêng xuống, đã bị Tần Vô Song thu hoạch tính mạng. Chiêu thức này của Tần Vô Song thực sự khiếp sợ, nhưng có sức thuyết phục hơn bất cứ loại ngôn ngữ nào. Nộ Giao Chi Hồn trong tay nhẹ nhàng rung lên, ngân nga nói: - Kẻ đầu hàng thì sống, kẻ phản kháng thì chết! - Ha ha ha, được, kẻ đầu hàng thì sống, kẻ phản kháng thì chết! Từ rất xa, một tiếng thét dài truyền đến. Chính là thanh âm của Bao Bao, xa xa kêu lên: - Lão Đại, kế sách hay, ha ha! Hồng Phong Nhân Tộc thật sự hết đời rồi! Kim quang chợt lóe, Bao Bao liền tiến đến gần, đã khôi phục lại tướng mạo thiếu niên, trong tay vẫn cầm theo một chiếc gậy lớn, vết tích chiến đấu khắp người. - Bao Bao, tình hình bên đó như thế nào? Tần Vô Song mở miệng hỏi. - Bị ta tập kích giết chết hai tên. Ngân Hầu Vương tiến đến. Tiêu diệt Nhị Lĩnh chủ Trương Thanh Đồng, kẻ ngoan cố cuối cùng. Tám vị Lĩnh chủ, đã bị tiêu diệt toàn bộ. Bao Bao liếm liếm đầu lưỡi, ánh mắt lóe lên nhìn những Trưởng lão của Hồng Phong Nhân Tộc: - Lão Đại, những tên này, lẽ nào còn muốn phản kháng hay sao? Tần Vô Song cười nói: - Đầu đảng tội ác đã bị giết, như rắn mất đầu, những tên này đã không còn ý chí chiến đấu rồi. Ngoài tâm phúc của tám vị Lĩnh chủ ra, những kẻ khác đồng ý đầu hàng, thì hãy thả cho bọn chúng một con đường sống. Bao Bao cười nói: - Lão Đại, tám vị Lĩnh chủ gì chứ, bọn chúng chính là con cháu của Bát Đại Khấu mà thôi. Nói xong, cao giọng kêu lên: - Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ, phàm là con cháu của Bát Đại Khấu nhất định đều phải chết! Những Trưởng lão khác họ, chỉ cần đầu hàng, một mực không giết. Các ngươi hãy chứng nhận lẫn nhau! Chiêu vô cùng độc ác này vừa xuất ra khỏi miệng, nhất thời khiến những cường giả của Hồng Phong Nhân Tộc phân thành hai nhóm phe cánh. Ở đây, trái lại có hơn phân nửa là cường giả khác họ, lần lượt đứng ra, tạo thành một phe cánh khác. Cứ như vậy, những người nào khác họ, những người nào là con cháu của Bát Đại Khấu đều phân biệt vô cùng rõ ràng. Cường giả Hồng Phong Nhân Tộc phái tới lần này đều là tinh anh. Mặc dù số lượng chỉ có mấy trăm, nhưng tất cả đều là cấp bậc Cao Linh Võ Cảnh. Nhóm đội quân tiên phong, khoảng hai trăm người, lúc này đã bị Ngân Hầu Vương thanh lý hầu như sạch sẽ. Còn ở đây hai, ba trăm người, sau khi phân thành hai phe cánh, có hơn một trăm là con cháu chính thống của Bát Đại Khấu. Bao Bao cười lạnh nói: - Rất tốt, người thức thời mới là tuấn kiệt. Những kẻ khác họ các ngươi phải nhìn cho kỹ, đừng để con cháu của Bát Đại Khấu trà trộn vào trong phe cánh của các ngươi. Nếu xuất hiện một kẻ lọt lưới, một tên đệ tử của Bát Đại Khấu trà trộn vào trong, toàn bộ các ngươi đều bị giết chết! Cho nên, các ngươi phải kiểm tra cẩn thận, phát hiện có kẻ trà trộn vào trong đội ngũ của các ngươi, lập tức phải báo cáo ngay! Tần Vô Song thấy Bao Bao đột nhiên có thủ đoạn cao cường như vậy, trái lại có chút bất ngờ. Bao Bao thấy Tần Vô Song nhìn nó như vậy, không khỏi cười nói: - Lão Đại, đừng nhìn ta. Đây là Ngân Hầu Vương dạy ta. Hắn chính là làm như vậy ở bên kia. Đúng lúc đang nói, phía bên Ngân Hầu Vương đã dẫn theo mười mấy tù binh hướng về bên này đi tới. Đội quân tiên phong hoàn toàn bị quét sạch. Ngân Hầu Vương và hai vị Hộ pháp đều mang theo nụ cười tràn đầy khoái trá, hiển nhiên vô cùng hài lòng với kết quả của trận chiến này. Ngân Hầu Vương nói với đám tù binh: - Những cường giả khác họ các ngươi, hãy tập trung lại một chỗ. Giám sát lẫn nhau, hoan nghênh khai báo! Đệ tử khác họ ở hai bên đều tập trung lại một chỗ. Thế lực truyền lại của tám vị Lĩnh chủ, tất cả đều mang sắc mặt xanh mét, có một số còn thấp giọng mắng chửi, còn lại là mặt xám như tro tàn, hiển nhiên, tất cả bọn họ đều biết số mạng của bọn họ là bị giết. - Giết, giết! Theo mệnh lệnh không mang theo chút nào tình cảm của Ngân Hầu Vương truyền xuống. Hai vị Hộ pháp của Hầu Tộc, Ngân Hầu Vương, cùng với Bao Bao, toàn bộ động thủ. Mặc dù chỉ có bốn người, nhưng một người là cường giả Hư Võ Cảnh, một người là đỉnh cao của Linh Võ Đại viên mãn, còn lại hai người cũng là Linh Võ Đại viên mãn. Thế lực như vậy, giết những cường giả Tiên Thiên bình thường này, thật sự là dễ như trở bàn tay. Ngoài mấy cường giả Cao Linh Võ Cảnh có thể có chút chống cự ra, những đệ tử chính thống khác, tựa hồ thoải mái tự nhiên giống như lưỡi liềm thu hoạch lúa mạch vậy, mỗi một đao đi qua, lại quét ngã một mảng. Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú lại không động thủ, mà chỉ lặng lặng đứng nhìn. Nếu đổi lại là Tần Vô Song trước kia, ít nhiều sẽ có một chút lòng trắc ẩn. Nhưng chiến đấu mấy năm nay, kinh nghiệm của mấy năm này, khiến hắn hoàn toàn dung nhập vào bên trong pháp tắc của Đại lục Thiên Huyền. Tranh đoạt ở đây chính là như vậy, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Nếu hôm nay người thắng là Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc, vậy thì lúc này người bị giết hại chính là Hầu Tộc. Chưa nói tới phân chia chính tà, mà chỉ là tàn sát toàn bộ đơn giản mà thôi. - Lão Đại, ngươi đang nghĩ gì vậy? Tử Điện Phần Diệm Thú hắc hắc cười hỏi. - Không có gì! Tần Vô Song nhàn nhạt trả lời. - Không thể nào, ta thấy bộ dạng ngươi xuất thần như vậy, có phải cảm thấy giết chóc quá đẫm máu không. Tần Vô Song thở dài nói: - Đây là cái giá bọn chúng phải trả cho lòng tham của chính mình, pháp tắc tuần hoàn. Nhưng ngoài pháp tắc, dù sao đều là sinh mệnh rõ ràng, trong lòng có chút cảm khái cũng là chuyện rất bình thường đúng không? Tử Điện Phần Diệm Thú cười lớn: - Nhân loại các ngươi, chính là như vậy. Khi giết chóc thì hung ác hơn bất kỳ ai, sau khi giết thì lại có rất nhiều tình tự rối loạn. Vẫn là Thú Tộc chúng ta dứt khoát hơn. Giữa lúc đang nói, phía bên Hầu Tộc đã hoàn thành việc giết chóc. Ánh mắt Ngân Hầu Vương thâm thúy, khẩu khí thâm trầm nói: - Mục tiêu tiếp theo là Dã Nhân Tộc! Một khi đã làm thì không dừng lại, thế cục cũ của Chi Tế Sơn, bắt đầu từ hôm nay bị lật đổ hoàn toàn. Ngân Hầu Vương cao giọng nói: - Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ, tấn công Dã Nhân Tộc chính là cơ hội tốt nhất để cứu mạng các ngươi! Nếu giết một cường giả Dã Nhân Tộc, thì chuộc được một sinh mạng của các ngươi. Từ nay về sau thả cho các ngươi tự do. Nhưng có một điểm, nhất định từ giờ phải rời khỏi Chi Tế Sơn! Nếu dẫm lên Chi Tế Sơn nửa bước thì cũng chỉ có một con đường chết. Những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc biết muốn cứu lấy mạng sống tất nhiên không dễ dàng như vậy. Nghe nói tấn công Dã Nhân Tộc, giết một người có thể đổi lấy một sinh mệnh, đương nhiên sẽ không phản đối. Kêu bọn họ đi làm vật hy sinh, bọn họ thật sự không vui vẻ. Nhưng chỉ là giết người đổi mạng, bọn họ tuyệt đối có tự tin! Lập tức nhất loạt đồng thanh nói: - Vâng! - Hầu Tộc chúng ta nói một là một, các ngươi không cần lo lắng chúng ta đổi ý. Chuyện lần này, nếu không phải hai tộc các ngươi hiếp người quá đáng, Hầu Tộc cũng không thể động thủ trước với các ngươi! Cho nên, tất cả chuyện này đều là do các ngươi tự chuốc lấy. Bây giờ, chính là lúc các ngươi chuộc tội cho sai lầm của mình! - Vâng! Ngân Hầu Vương thấy những thế lực tàn dư của Hồng Phong Nhân Tộc cũng không có tình tự bất mãn và phản kháng, lập tức tranh thủ cho kịp thời cơ nói: - Việc không nên trì hoãn nữa, bây giờ xuất phát.
Trận tranh đấu bên trong nội bộ Chi Tế Sơn, theo sự sụp đổ của Hồng Phong Nhân Tộc, đã chú định xong kết cục. Dã Nhân Tộc hốt hoảng quay trở lại Bộ lạc Dã Nhân Tộc, còn chưa ổn định gót chân, đã bị cường giả của Hầu Tộc tập kích giết chết rất nhiều. Ngân Hầu Vương và Bao Bao cầm đầu, Tần Vô Song trợ trận, hành động chặt đầu vô cùng thuận lợi. Một khi năm gã Tù trưởng của Dã Nhân Tộc bị giết, Dã Nhân Tộc cũng sụp đổ tan tành, bị Hầu Tộc giết đến không còn một mảnh giáp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Trận chiến này, Hầu Tộc thu được toàn thắng, đem tầng trung tâm thống trị của Dã Nhân Tộc giết chết toàn bộ, đồng thời đem Dã Nhân Tộc biến thành bộ lạc nô lệ, từ nay về sau không có bất cứ địa vị nào ở Chi Tế Sơn. Còn Hồng Phong Nhân Tộc, con cháu chính thống của Bát Đại Khấu, chết thì chết, trốn thì trốn, tháo chạy bảo toàn tính mạng, trong trăm người thì khó tìm được một người sống sót. Toàn bộ Chi Tế Sơn, nhất thời rơi cả vào trong tay Hầu Tộc. Còn những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc, vì bảo toàn sinh mệnh, cũng vô cùng dũng mãnh, trong chiến đấu tiêt diệt Dã Nhân Tộc, phát huy không ít tác dụng. Đương nhiên cũng có bộ phận bị chết, nhưng phần nhiều đều là giành được tính mạng trong chiến đấu ở trận chiến này. Ngân Hầu Vương cũng không phải đuổi tận giết tuyệt, triệu tập mọi người nói: - Hầu Tộc ta không vi phạm lời hứa, bây giờ thả cho các ngươi rời đi. Từ nay không được tiến vào Chi Tế Sơn nửa bước! Những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc vốn còn có chút suy tính hơn thiệt, nghe Ngân Hầu Vương nói như vậy, tất cả đều đội ơn, bày tỏ thái độ: - Đa tạ đại ân Ngân Hầu Vương không giết, chúng ta nhất định rời khỏi Chi Tế Sơn, suốt đời không bước chân vào Chi Tế Sơn nửa bước. Tần Vô Song đột nhiên nói: - Khoan đã! Những cường giả khác họ Hồng Phong Nhân Tộc này, đều đã nhận thức qua thủ đoạn của Tần Vô Song, những ngày này cũng nghe nói đến rất nhiều sự tích của Tần Vô Song, biết Diệp Vấn Thông là người mạnh nhất của Hồng Phong Nhân Tộc, chính là do thiếu niên trẻ tuổi này giết chết. Vì vậy đối với Tần Vô Song vô cùng kính nể, nghe hắn mở miệng, những người này trong lòng đều lo lắng bồn chồn dừng lại cước bộ. Nghĩ đến sự tình lại có biến cố, biểu tình càng thêm mất tự nhiên. Lúc này, vận mệnh của bọn họ căn bản không được nắm giữ trong tay bản thân.