Ngân Hầu Vương nói đến đây. Đột nhiên cười lên: - Nói xa quá rồi, nói xa quá rồi. Ha ha, chúng ta chỉ nói ở Hiên Viên Khâu thôi. Ngân Hầu Vương mặc dù muốn tạm dừng câu chuyện nhưng những lời nói của hắn lại khiến Tần Vô Song suy tư không thôi, đầu óc sớm đã đi vào cõi thần tiên xa xôi. Bao Bao thật ra không có sức tưởng tượng phong phú như Tần Vô Song, lại nói: - Vô Song lão đại, La Thiên Đạo Trường đó thực lực hùng hậu như vậy, xem ra không dễ đối phó. Ta thấy chúng ta tới Thiên Đế Sơn, phải sớm hành động một chút. Nếu xác định Vô Song lão đại ngươi là đệ tử của Thiên Đế Sơn Tần gia, vậy La Thiên Đạo Trường không dám động đến nữa. Ngân Hầu Vương không phải nói rồi sao? Chiếm cứ Thiên Đế Sơn, khẳng định là thế lực nhất lưu. Nói xong, quay đầu lại hỏi Ngân Hầu Vương: - Tần gia của Thiên Đế Sơn, là thế lực nhất lưu đúng không? - Thiên Đế Sơn Tần gia? Biểu tình của Ngân Hầu Vương có chút kinh ngạc, nhìn Tần Vô Song, đột nhiên lộ ra một ý tứ cảm xúc cười khổ: - Tần công tử, lẽ nào có quan hệ với Thiên Đế Sơn Tần gia? Bao Bao vì không có tham dự vào cuộc nói chuyện của Tần Vô Song và Vân Tuyết Trần, vì vậy vẫn chưa biết Tần Vô Song đã không còn bất cứ nghi vấn gì với chuyện bản thân là đệ tử Thiên Đế Sơn. Tần Vô Song thở dài: - Tổ tiên đời thứ nhất của ta, chính là đệ tử của Thiên Đế Sơn Tần gia. Ngân Hầu Vương thở dài một tiếng, biểu tình có chút phức tạp: - Thiên Đế Sơn Tần gia, cuộc sống dạo này không tốt lắm. Tần công tử, lần này ngươi đi, lẽ nào là muốn tới nương tựa vào Thiên Đế Sơn Tần gia? Tần Vô Song nói: - Ý định ban đầu là muốn tới thăm dò một chút hư thực, nếu là gia tộc có nguy nan, có thể bỏ ra chút sức lực, đương nhiên cũng cần bỏ sức. Ngân Hầu Vương gật gật đầu: - Với thiên phú của ngươi, mặc dù trước mắt thực lực vẫn chưa đủ để san sẻ khó khăn cho Tần gia, nhưng trước mắt tới Tần gia, có lẽ có thể nhận được bồi dưỡng trọng điểm. - Đúng vậy, với thiên phú của Lão Đại, tới Hiên Viên Khâu, chỉ cần cho hắn chút thời gian, tương lai khẳng định có thể so sánh với những đệ tử kiệt xuất của những thế lực nhất lưu. Bao Bao đối với Tần Vô Song vô cùng tin cậy. Về điểm này, Ngân Hầu Vương cũng không thể phủ nhận. Từ lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Tần Vô Song, đến lần này nhìn lại Tần Vô Song, rõ ràng cảm giác được biến hóa vô cùng lớn của Tần Vô Song. Tiến bộ trong thời gian này, càng khiến loại vương giả Thú Tộc gặp nhiều biết rộng như Ngân Hầu Vương cũng cảm thấy thán phục không thôi. Vì vậy, hắn đối với tiền đồ cá nhân của Tần Vô Song cũng vô cùng xem trọng. Cũng chính vì như vậy, hắn mới vui vẻ nhìn Bao Bao kết giao với Tần Vô Song. Chuyện này đối với quá trình trưởng thành của Bao Bao cũng là tuyệt đối vô hại mà chỉ có lợi. Tần Vô Song trước đó ở chỗ Vân Tuyết Trần, cũng có được một số tư liệu về nguy cơ của Tần gia. Chỉ có điều câu trả lời của Vân Tuyết Trần, rõ ràng còn có chút mờ mịt, chỉ là nói về tình hình đại khái. Cụ thể người đứng đầu Tần gia là ai, kết thù với những nhà nào, vì sao kết thù kết oán, cũng không thấy đề cập đến. Vì vậy, Tần Vô Song thật ra rất muốn từ chỗ Ngân Hầu Vương tri thức phong phú, tìm hiểu nhiều thêm về tình hình. Lập tức hỏi: - Hầu Vương bệ hạ, ta cũng từng xem qua di thư của tổ tiên, biết được nguy cơ của Tần gia. Nguy cơ mấy trăm năm nay, hiện nay tình hình như thế nào, Hầu Vương bệ hạ có thể chỉ giáo một chút không? Ngân Hầu Vương mỉm cười nói: - Hầu Tộc chúng ta là tộc đàn Thú Tộc, tranh đấu giữa các Tông môn ẩn thế của Hiên Viên Khâu, Thú Tộc hoàn toàn có thể đặt mình bên ngoài. Cho dù bình luận mấy câu, cũng không có gì. Tình hình mới nhất như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Nhưng nguy cơ của Tần gia, vẫn là do đám tám Môn tại Thiên Đế Sơn gây ra. Tục truyền, ba bốn ngàn năm trước, Tần gia cường thịnh, ở Thiên Đế Sơn cúng tế thiên địa, quang vinh bước lên vị trí Thiên Đế của Thiên Đế Sơn. Chưởng quản tám Hoang bảy mươi hai Phủ của Hiên Viên Khâu. Tần gia ngay thẳng công chính, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, chỉnh lý một số thế lực bất chính của Hiên Viên Khâu. Chính vì phong cách của Tần gia kiên cường quá mức, đến mức đắc tội với không ít thế lực, mai phục tai họa ngầm. Tần Vô Song nói: - Thì ra vẫn là nợ cũ. - Hiên Viên Khâu Thiên Đế Sơn. Phong thủy thay phiên luân chuyển. Bất luận một Thiên Đế nào, chung quy cũng không thể trường tồn bất hủ. Tần gia mặc dù thịnh vượng, nhưng thế hưng suy, là đạo lý tự nhiên, bọn họ cũng không tránh né được. Khi Tần gia đi xuống dốc, chọn lựa địa vị Thiên Đế năm trăm năm một lần, Tần gia không được tuyển chọn. Từ đó về sau tình hình ngày một xấu đi. Nhưng một hai ngàn năm mới đầu, uy thế sót lại của Tần gia vẫn còn, mặc dù từ bỏ vị trí Thiên Đế, nhưng thế lực trong tộc vẫn còn, không có bao nhiêu người dám giở trò ngang ngược trên đầu bọn họ. Nhưng thời gian trôi qua, nguyên lão của Tần gia lần lượt qua đời, mà đệ tử thế hệ mới, lại không cách nào không ngừng tiến lên giống như trước kia, dẫn đến địa vị của Tần gia nhanh chóng trượt dốc. Vị trí ở Thiên Đế Sơn cũng bắt đầu sản sinh dao động. Một số thế lực trước đó có ân oán với Tần gia, đương nhiên đạt được thỏa thuận ngầm, chuẩn bị loại bỏ Tần gia khỏi Thiên Đế Sơn. Gần ngàn năm nay, loại giao chiến này, vẫn không ngừng kéo dài đến bây giờ. Tần gia mặc dù vẫn đang chống cự, nhưng tựa hồ đã có chút cảm giác khí thế không tăng, khó mà tiếp tục… Tần Vô Song đến đây, cuối cùng mới hiểu rõ ngọn nguồn sự việc. Trong lòng ít nhiều có chút cảm khái. - Đa tạ Hầu Vương bệ hạ đã chỉ điểm. Tần Vô Song nghe thấy Tần gia chống đỡ ngàn năm, sự cố chấp này, trái lại vô cùng quý giá. Bất kể nói như thế nào, dòng máu chảy trong cơ thể hắn, tựu chung vẫn là huyết mạch của Tần gia. Hôm nay nghe nói Tần gia gặp tình cảnh như vậy, muốn hoàn toàn không chút động lòng, đó là chuyện không thể. - Cái gì mà gọi là chỉ điểm chứ, chỉ là một chút thường thức mà thôi. Tần Vô Song nói: - Cũng không biết. Thiên Đế của Thiên Đế Sơn hiện giờ, là thế lực của nhà nào? - Ha ha, đảm nhiệm vị trí Thiên Đế, là Chu gia của Thiên Đế Sơn. Lập trường của Chu gia là trung lập. Thân là thế lực Thiên Đế một phương, bọn họ cũng không thể tham dự vào trong tranh đấu. Hơn nữa, quy củ của Thiên Đế Sơn, cho dù là Thiên Đế, cũng không thể can dự vào tranh đấu giữa các thế lực khác của Thiên Đế Sơn. - Nói như vậy, cánh cửa này của Tần gia, không hề dễ qua. Bao Bao lại nói: - Ngay cả vua của Thiên Đế Sơn cũng không thể gây trở ngại, sự tình thật sự là ồn ào quá mức rồi. Lẽ nào không có ai quản được sao? - Thật ra cũng không phải không có người quản được. Nhưng người quản được, căn bản không muốn quản. Ngân Hầu Vương nói đến đây, trong khẩu khí rõ ràng có chút kiêng kỵ. - Có người quản được? Bao Bao không khỏi tò mò: - Đó là người nào? - Chỉ sợ chính là Hiên Viên Tộc? Tần Vô Song thở dài. Ngân Hầu Vương gật gật đầu: - Đúng vậy! Ở Hiên Viên Khâu, Hiên Viên Tộc bao trùm tất cả, là thế lực Đồ Đằng! Cho dù là Thiên Đế Sơn tám Môn, tám đại thế lực nhất lưu liên hợp, cũng không thể uy hiếp đến sự tồn tại của thế lực Đồ Đằng! Nếu Hiên Viên Tộc muốn ra tay, trấn áp nội loạn của Thiên Đế Sơn, dễ như trở bàn tay! Nhưng mà, Hiên Viên Tộc tuyệt đối không thể ra tay. Thiên Đế Sơn tám Môn, ganh đua vị trí, từ trước đến nay là truyền thống của Hiên Viên Khâu. Cạnh tranh thúc đẩy tiến bộ, duy trì sức sống. Hiên Viên Tộc, chỉ nhìn cho vui mắt mà thôi! Đạo lý này, Tần Vô Song đương nhiên hiểu. Hắn đương nhiên sẽ không gửi gắm hy vọng điều đình với người bên ngoài. Mặc dù cạnh tranh vị trí của Thiên Đế Sơn, ý nghĩa không giống với vị trí Hàn môn lúc trước của Tần gia trấn Đông Lâm, nhưng đạo lý nhìn chung cũng giống nhau. Nếu muốn bảo vệ địa vị, thì cần nắm được thực lực trong tay. Tất cả ảo tưởng khác, đều là hư không. Tần Vô Song khẽ mỉm cười, đang muốn mở miệng, đột nhiên trên ngọn núi phía sau, truyền đến một trận khí tức cường đại. Khí tức này vừa quen thuộc, lại có vẻ có chút lạ lẫm. Khi khí tức quay cuồng, toàn bộ Phong Hồi Phong cũng có vẻ có chút lay động. Bao Bao là người phản ứng đầu tiên: - Lão Đại, là Cô Đơn, lẽ nào hắn đột phá rồi? Tần Vô Song trong lòng cũng mừng rỡ: - Đi xem xem! Chắp tay chào Ngân Hầu Vương, Tần Vô Song và Bao Bao cùng hướng ra bên ngoài chạy đi. Ngân Hầu Vương nhìn thấy Tần Vô Song và Bao Bao lao đi, biểu tình cũng có chút rung động. - Lại là một Hư Võ Cảnh… Ngân Hầu Vương khẽ thở dài. Hộ pháp Hắc Diệp ở bên cạnh lại nói: - Hầu Vương bệ hạ, Tần công tử là người của Thiên Đế Sơn Tần gia, với tình hình hiện nay của Tần gia, để Bao Bao qua lại thân thiết với Tần công tử, rốt cuộc có phải là một chuyện tốt không? Hộ pháp Hồng Diện cũng gật gật đầu, nhưng không có phụ họa. Ngân Hầu Vương mỉm cười nói: - Vậy theo các ngươi thấy, kêu Bao Bao đừng qua lại với Tần Vô Song sao? Các ngươi đừng quên, Bao Bao là huyết mạch Thái cổ Thần vượn. Chúng ta không thể dùng khái niệm Hầu Tộc bình thường đi yêu cầu hắn. Huyết mạch Thần vượn, có tự trọng và kiêu ngạo của huyết thống Thần vượn. Nếu chúng ta cưỡng ép như vậy, sẽ tạo thành chướng ngại tâm lý đối với Bao Bao, từ đó mà ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hai vị Hộ pháp và hai Thái thượng Trưởng lão Hầu Tộc đều có chút suy tư gật gật đầu. Không thể không thừa nhận, ánh mắt của Ngân Hầu Vương, xác thực nhìn sâu hơn bọn họ. - Tần Vô Song này, mặc dù tới từ các quốc gia nhân loại, nhưng Bổn vương có thể nhìn thấy trên người hắn một loại khí chất kỳ tài ngút trời. Hắn tới Hiên Viên Khâu, cho dù không nương tựa vào Tần gia, khẳng định cũng có thể tạo ra tên tuổi. Người như vậy, Bao Bao qua lại với hắn, ích lợi tuyệt đối là nhiều hơn tai hại. - Ha ha, Hầu Vương bệ hạ. Tử Vân Thần Quả, cho dù những người chúng ta không cần dùng, tại sao không để lại cho Bao Bao chứ? Đưa cho Tần công tử, lại còn nói dối, gạt hắn Tử Vân Thần Quả này không có hiệu quả với Hầu Tộc chúng ta. Có thể nhìn ra, những cường giả Hầu Tộc này, đối với Tử Vân Thần Quả vẫn cảm thấy rất luyến tiếc. Chỉ là Ngân Hầu Vương làm chủ, bọn chúng cũng không cách nào công khai phản đối. Còn nữa, Hầu Tộc là một tộc đàn vô cùng hiểu biết về cảm ân. Đối với Tần Vô Song, bọn chúng cũng xuất phát từ cảm kích tận đáy lòng. Cũng biết rõ, không có sự tương trợ to lớn của Tần Vô Song, hai lần tai kiếp của Hầu Tộc bọn chúng, xác thực cũng không dễ dàng vượt qua được. - Tử Vân Thần Quả, cho dù là tư chất của ta, cũng không cần dùng nó. Bao Bao là huyết mạch Thần vượn, tiến nhập Thần đạo, là chuyện sớm muộn. Một khi tiến vào Thần đạo, lên trời xuống đất chỉ nằm trong tích tắc, hà cớ phải cần Âm Dương Tử Vân Dực? Ngân Hầu Vương cười ha ha: - Các ngươi nhớ kỹ, thiện duyên ở Đại lục Thiên Huyền, có lúc còn quý trọng hơn bảo vật. Đặt cược lên người Tần Vô Song, Bổn vương tin tưởng sẽ không sai! Hắc Diệp Trưởng lão thở dài: - Chỉ hy vọng Tần Vô Song đừng bị thế cục của Thiên Đế Sơn Tần gia cuốn vào, một khi bị cuốn vào, chỉ sợ ảnh hưởng đến Bao Bao. Ngân Hầu Vương vẫn bình thản như cũ, mỉm cười nói: - Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến Bao Bao đâu. Hậu duệ Thần tộc không yếu ớt như chúng ta tưởng tượng. Thiên Đế Sơn tám Môn, cho dù là bọn họ, làm gì có thế lực nhà nào là hậu duệ Thái cổ Thần tộc chứ? Hoàn toàn không có! Ngân Hầu Vương nói đến đây, những cường giả Hầu Tộc, đương nhiên không thể nói thêm gì nữa. Dù sao, bọn chúng đối với bản thân Tần Vô Song cũng không có bất cứ ác ý gì, nếu có chỉ có cảm kích vô cùng. Nếu không phải thế cục của Thiên Đế Sơn Tần gia không tốt, bọn chúng quả quyết không thể có ý niệm ngăn cản Bao Bao qua lại với Tần Vô Song.
Gã áo đen dù có nằm mơ cũng không thể nghĩ được đối thủ của hắn giờ này đã ở trong sơn động, đã mai phục sau lưng hắn, lúc nào cũng có thể đánh cho hắn một đòn chí mạng.
Tần Vô Song tiếp cận từng bước từng bước một, theo như hắn phỏng đoán thì tu vi người này chí ít cũng là Hóa Hư Cảnh, nếu không, làm sao hắn có thể khống chế nhiều cường giả khôi lỗi đến vậy.
Thế cục của động khẩu này Tần Vô Song hiểu rất rõ. Hắn biết, trận chiến này sẽ không có khả năng xảy ra tình huống triền đấu. Mà dù có xảy ra trường hợp đó thì cục diện chưa chắc đã bất lợi cho hắn. Bởi vì cái hắn theo đuổi là một kích tất sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nếu muốn một kích tất sát thì chỉ nhờ đến sự giúp đỡ của Thần Tú Cung. Bây giờ, hắn chỉ có dùng Thần Tú Cung mới đảm bảo được việc một chiêu diệt sát đối thủ trong động khẩu chật hẹp này.
Nhưng mà, cũng không phải Tần Vô Song không còn quân bài nào nữa. Gần như có thể nói, từ sau khi hắn bước vào động khẩu này thì lợi thế địa hình đã chuyển từ tay đối phương sang tay Tần Vô Song.
Đầu tiên Tần Vô Song không muốn bước vào trong lòng núi, gã áo đen ở trong sơn động, đương nhiên có lợi thế của hắn. Nhưng bây giờ, sơn động này không còn bất cứ lợi thế nào với gã áo đen nữa mà ngược lại trở thành điểm yếu của hắn. Chỉ là gã áo đen không hề hay biết những điều này.
Tần Vô Song chậm rãi tiến lại gần động khẩu, vòng qua mấy chỗ uốn lượn. Tần Vô Song gần như đã cảm nhận được những tia sáng âm u ngoài cửa động.
Tần Vô Song biết, mình không thể tiến thêm được nữa, nếu đi thêm rất có khả năng hắn sẽ thu hút sự chú ý của đối phương. Trận chiến này nếu như không cẩn thận thì sẽ có hiệu quả bất lợi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Vô Song dừng lại chỗ chiếc áo giáp treo trên vách đá. Chiếc áo giáp đang phát ra những tia sáng u lam, mang lại cho người ta một cảm giác u lam thâm thúy.
Tần Vô Song trong lòng nhất động, có ngay chủ ý. Cánh tay vừa giơ lên, sợi roi Nộ Giao Chi Hồn liền như con độc xà trực tiếp khóa chặt chiếc áo giáp.
Nhẹ nhàng thúc một cái, thần lực khởi động, trực tiếp giật bộ áo giáp ra khỏi vách đá. Phòng ngự ngoại vi và cấm chế cùng bùng nổ.
Cấm chế vừa bị phá, từ trường bốn phía liền phát ra những âm thanh nứt vỡ tách tách.
Áo giáp đã rơi nhưng Tần Vô Song không vội đón lấy mà để mặc cho nó rơi xuống đất còn bản thân hắn thì nấp vào một góc tối, Thần Tú Cung treo trong tay. Ba mũi bích lục tiễn đã lắp sẵn, sẵn sàng công kích.
Âm thanh nứt vỡ này hiển nhiên đã kinh động đến gã áo đen. Gã áo đen ngẩn người, nhảy từ vách núi xuống nhẹ nhàng như một con linh miêu, chạy nhanh vào bên trong.
Vừa chạy đến đoạn uốn này đã nhìn thấy bộ giáp màu lam đang nằm dưới đất, chiếu ra những tia quang lam chói mắt. Thứ ánh sáng mê hoặc này toát ra một sức mạnh vừa u thâm vừa thuần hậu, rõ là một bộ áo giáp đặc biệt.
Ánh mắt gã áo đen nhất thời bắn ra một tia nhìn tham lam. Bộ giáp này khiến hắn nhất thời tâm động. Nhưng tâm động cũng chỉ là động trong khoảnh khắc ấy thôi.
Bộ giáp này lúc nào cũng khảm trên vách đá, dùng cấm chế phong tỏa bên ngoài. Hắn đã thử dùng không biết bao nhiêu cách mà mãi không lấy xuống được. Bây giờ, nó đột nhiên lại rơi xuống đất. Sự thay đổi này khiến gã áo đen cảm thấy giật mình, tròng mắt co rút lại từng hồi kinh ngạc.
Đột nhiên lục quang lóe sáng trước mắt, một tia sét thần mang màu xanh lục đánh thẳng xuống mặt hắn. Hắc ý nhân trừng mắt kinh ngạc, cây pháp trượng màu đen trong tay cũng thuận thế giơ lên, mượn lực pháp trượng để chống đỡ. Có thể nói, hắn không có bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Sơn đạo hẹp như thế này, trước sau đều không thể lùi, nếu như lùi lại phía sau thì tốc độ cũng không thể nhanh bằng tốc độ của lục quang công kích. Vì vậy chống đỡ là lựa chọn sáng suốt nhất và cũng là lựa chọn duy nhất.
Pháp trượng vừa nhấc, một luồng sương mù đen kịt từ trong phun ra, hình thành một tấm lá chắn đen chắc chắn hướng về lục quang.
Khóe miệng Tần Vô Song lộ ra một tia cười khoái trá. Hắn biết, đối phương đã chết chắc rồi.
Chíu, chíu!
Hai mũi tên sau nhanh chóng nối đuôi mũi tên thứ nhất. Hai mũi tên cùng phát, cùng mang theo một lực trùng kích cực mạnh trực tiếp đánh tan sương mù của gã áo đen.
Ầm một tiếng, cả sơn động gần như rung chuyển. Ba mũi bích lục tiễn gần như đồng thời cắm vào người gã áo đen, trực tiếp ghim chặt hắn vào vách đá.
Lần này Tần Vô Song không dùng tiễn thuật sóng công kích dạng nổ mà sử dụng kiểu bắn có tính xuyên thấu mạnh nhất.
Ba đường lục quang găm thẳng vào người gã áo đen, lực bắn mạnh đến nỗi gã áo đen chẳng kịp kêu một tiếng đã tuyệt vọng ngã vào vách đá.
Những đối thủ bị Thần Tú Cung bắn trúng, dù thực lực có mạnh cỡ nào thì cũng đều không còn khả năng sống sót. Gã áo đen cũng không phải ngoại lệ, ngã cái rầm xuống đất, cả người mềm nhũn như bún, sớm đã khí tuyệt thân vong.
Tần Vô Song thở phù một hơi nhẹ nhõm, bước ra từ bóng tối. Chậm rãi bước đến trước gã áo đen, hắn cũng không động vào người gã áo đen đó mà thu hồi ba mũi bích lục tiễn trước rồi cất Thần Tú Cung đi.
Làm xong hết mọi chuyện, lúc này Tần Vô Song mới dùng Nộ Giao Chi Hồn quấn thi thể gã áo đen lại, trực tiếp kéo vào động.
Nhìn cách ăn mặc của gã áo đen, đặc biệt là cây pháp trượng tà ác vô cùng của hắn Tần Vô Song có thể đoán được hắn chính là chủ nhân sử dụng cổ độc, và cũng là chủ nhân của những tu luyện giả khôi lỗi vừa rồi.
Những tu luyện giả sử dụng cổ độc, dù đã chết thì cũng không thể coi thường. Bởi vì chỉ cần một loại độc dược nho nhỏ trên người chúng cũng có thể lấy đi mạng sống của người khác.
Tần Vô Song dùng Nộ Giao Chi Hồn xé rách quần áo người này, quả nhiên, dưới lớp áo ngoài là vô số cơ quan khác nhau. Ngoài các loại quái phù đa hình đa dạng ra thì vẫn còn các loại cổ trùng hình thù kỳ quái, nhất là bên trong một cái tiểu đỉnh màu đen còn chứa đầy các loại độc vật.
Tần Vô Song chỉ thấy gai ốc sởn lên từng đợt, nhìn gã áo đen, nhổ một bãi nước bọt rồi liếc nhìn chiếc Không gian Giới chỉ trên ngón tay hắn.
Tần Vô Song dùng Nộ Giao Chi Hồn câu chiếc Không gian Giới chỉ ra, hắn còn rất cẩn thận, không trực tiếp dùng tay đụng vào nó mà dùng vài thủ quyết hư không thúc đẩy, mở không gian trong giới chỉ ra.
Gã áo đen này đúng là trữ vật phong phú. Bên trong giới chỉ có có đầy đủ các loại vật phẩm. Tần Vô Song kiểm sơ qua một lát, tinh thạch thì không cần để ý, Tần Vô Song không thiếu thứ này.
Thứ khiến hắn động tâm nhất là một cuốn bí tịch Thần Cổ Mật Đạo.
Tần Vô Song mở cuốn Thần Cổ Mật Đạo ra, giở vài trang liền chìm vào suy nghĩ. Chương thứ nhất của cuốn sách này là cương lĩnh chung, thảo luận về vấn đề chính tà của Cổ thuật.
Thần Cổ Mật Đạo nói, Cổ thuật chỉ là một trong số những thần thông bình thường, chỉ là sự thần kỳ, bí ẩn không để ai biết của Cổ thuật khiến nó trở nên có vẻ thần bí, từ đó bị người ta gán cho một loại sắc thái truyền kỳ, trải qua một khoảng thời gian dài nhanh chóng trở thành tà thuật.
Thần Cổ Mật Đạo cho rằng, thần thông thiên hạ, nếu rơi vào tay kẻ tà ác thì dù có là thần thông chính nghĩa đến mấy cũng sẽ trở thành tà thuật, còn thần thông tà ác, nếu rơi vào tay người chính nghĩa để sử dụng vào việc thiện thì cũng có thể trở thành thủ đoạn chính nghĩa.
Kiểu lý luận này đúng là rất hợp với nhận thức của Tần Vô Song. Tần Vô Song luôn luôn chủ trương kỹ năng không mạnh yếu, cảnh giới có thấp cao.
Chỉ mỗi phần cương lĩnh chung mà đã khiến Tần Vô Song sản sinh một cảm giác cộng minh mạnh mẽ, giở thêm mấy trang nữa, các loại Cổ thuật bên trong càng thần diệu vô cùng, khiến Tần Vô Song vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Tần Vô Song đương nhiên không có tâm tư để xem kỹ. Hắn ném cuốn Thần Cổ Mật Đạo vào chiếc Không gian Giới chỉ của mình không chút khách khí.
Còn đám cổ độc và cổ trùng cùng những linh phù kỳ dị của gã áo đen, Tần Vô Song nhận thấy mình không cần dùng đến nhưng vẫn thu lại, ném toàn bộ vào Không gian Giới chỉ của gã áo đen rồi cho luôn Không gian Giới chỉ của hắn vào Không gian Giới chỉ của mình.
Hoàn thành xong hết thảy mọi chuyện, Tần Vô Song cuộn thi thể của gã áo đen lại, trực tiếp đi ra động khẩu ném xuống vực sâu vạn trượng.
Đây là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, là lãnh địa của Tần Vô Song nên đương nhiên không thể để một thi thể ở đây làm ô nhiễm lãnh địa của mình.
Tần Vô Song vòng đi vòng lại mấy vòng trong động khẩu, xác định bốn phía không còn chút uy hiếp rồi mới bắt đầu nghiên cứu kết cấu cụ thể của Đệ tứ hoàn. Rất nhanh, hắn đã xác định được trận nhãn trận pháp này giống hệt những trận nhãn trước. Cũng có một tảng đá to hình thành Truyền Tống Trận hai đầu của trận pháp.
Tần Vô Song có kinh nghiệm trước đây nên tìm ra trận nhãn trận pháp một cách dễ dàng. Rồi hắn nhanh chóng đưa linh lực vào trong trận nhãn.
Quả nhiên, một luồng thần quang dũng khởi, một tiếng động nhỏ chầm chậm vang lên, chính là cái âm thanh có chút tang thương trước đây.
- Kẻ may mắn, cuối cùng ngươi cũng đến Đệ tứ hoàn, cũng là nói, bây giờ ngươi đã là một Luyện Hư Cảnh cường giả. Một Luyện Hư Cảnh cường giả ở Hiên Viên Khâu này không phải điều gì lớn lao, vì vậy ngươi phải có vốn luyến để tồn tại ở Hiên Viên Khâu. Vẫn như cũ, ta để vài thứ trong động cho ngươi, những món đồ này không đủ để ngươi tung hoành vô địch ở Hiên Viên Khâu nhưng cũng cho ngươi đủ khả năng để đối mặt với những nguy hiểm có thể đến. Trong đó, món thứ nhất là một bộ áo giáp màu u lam, bộ áo giáp này là bút tích của một đại sư, mặc dù không thể sánh được với Thần khí nhưng cũng đã là phòng ngự mạnh nhất dưới cấp bậc Thần đạo. Hơn nữa bộ giáp này đi được dưới nước, đi được trong lửa, có thể quán thông ngũ hành. Vô cùng thần diệu.
Tần Vô Song nghe mà tim đập thình thịch, có được bộ giáp này đối với hắn đã là một tin rất tốt rồi. Có bộ giáp này trên người, thì trận Cuồng Diễm Nhai đã không phải chật vật như vậy, dù Ô Lực Hổ có bắn thêm vài tên nữa cũng không lo thiệt mạng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song không khỏi có chút đau xót, nghĩ tới cảnh Bao Bao, Cô Đơn sinh tử không rõ, lại nghĩ đến bộ giáp u lam này, lòng đau như cắt:
- Nếu như ta vào được Đệ tứ hoàn sớm thì trận Cuồng Diễm Nhai bọn Bao Bao, Cô Đơn làm sao xảy ra chuyện?
Đang suy nghĩ thì giọng nói lại cất lên:
- Bảo vật thứ hai là một kiện Phong ấn Đồ quyển. Đừng xem thường Phong ấn Đồ quyển này, nó tổng cộng có hai mươi cuốn, mỗi cuốn lại phong ấn một linh thú khôi lỗi. Những linh thú này hầu như đều là bị bắt từ hoang dã về dạy dỗ, chế luyện phong ấn mà thành. Không có cảm tình, một khi cởi bỏ sẽ chỉ là một công cụ chiến đấu thuần túy. Nhưng đám linh thú khôi lỗi này bởi vì bị phong ấn nên bản thân không được tu luyện, nên sau khi chiến đấu, linh lực bị tiêu hao không thể tu luyện, không thể bù đắp lại. Vì vậy, một khi linh lực tiêu hao hết, sức chiến đấu của chúng cũng biến mất hoàn toàn, trở thành phế vật…
Mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển, Tần Vô Song mới nghe đến đây mà tim đã nhảy liên hồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngân Hầu Vương nói đến đây. Đột nhiên cười lên: - Nói xa quá rồi, nói xa quá rồi. Ha ha, chúng ta chỉ nói ở Hiên Viên Khâu thôi. Ngân Hầu Vương mặc dù muốn tạm dừng câu chuyện nhưng những lời nói của hắn lại khiến Tần Vô Song suy tư không thôi, đầu óc sớm đã đi vào cõi thần tiên xa xôi. Bao Bao thật ra không có sức tưởng tượng phong phú như Tần Vô Song, lại nói: - Vô Song lão đại, La Thiên Đạo Trường đó thực lực hùng hậu như vậy, xem ra không dễ đối phó. Ta thấy chúng ta tới Thiên Đế Sơn, phải sớm hành động một chút. Nếu xác định Vô Song lão đại ngươi là đệ tử của Thiên Đế Sơn Tần gia, vậy La Thiên Đạo Trường không dám động đến nữa. Ngân Hầu Vương không phải nói rồi sao? Chiếm cứ Thiên Đế Sơn, khẳng định là thế lực nhất lưu. Nói xong, quay đầu lại hỏi Ngân Hầu Vương: - Tần gia của Thiên Đế Sơn, là thế lực nhất lưu đúng không? - Thiên Đế Sơn Tần gia? Biểu tình của Ngân Hầu Vương có chút kinh ngạc, nhìn Tần Vô Song, đột nhiên lộ ra một ý tứ cảm xúc cười khổ: - Tần công tử, lẽ nào có quan hệ với Thiên Đế Sơn Tần gia? Bao Bao vì không có tham dự vào cuộc nói chuyện của Tần Vô Song và Vân Tuyết Trần, vì vậy vẫn chưa biết Tần Vô Song đã không còn bất cứ nghi vấn gì với chuyện bản thân là đệ tử Thiên Đế Sơn. Tần Vô Song thở dài: - Tổ tiên đời thứ nhất của ta, chính là đệ tử của Thiên Đế Sơn Tần gia. Ngân Hầu Vương thở dài một tiếng, biểu tình có chút phức tạp: - Thiên Đế Sơn Tần gia, cuộc sống dạo này không tốt lắm. Tần công tử, lần này ngươi đi, lẽ nào là muốn tới nương tựa vào Thiên Đế Sơn Tần gia? Tần Vô Song nói: - Ý định ban đầu là muốn tới thăm dò một chút hư thực, nếu là gia tộc có nguy nan, có thể bỏ ra chút sức lực, đương nhiên cũng cần bỏ sức. Ngân Hầu Vương gật gật đầu: - Với thiên phú của ngươi, mặc dù trước mắt thực lực vẫn chưa đủ để san sẻ khó khăn cho Tần gia, nhưng trước mắt tới Tần gia, có lẽ có thể nhận được bồi dưỡng trọng điểm. - Đúng vậy, với thiên phú của Lão Đại, tới Hiên Viên Khâu, chỉ cần cho hắn chút thời gian, tương lai khẳng định có thể so sánh với những đệ tử kiệt xuất của những thế lực nhất lưu. Bao Bao đối với Tần Vô Song vô cùng tin cậy. Về điểm này, Ngân Hầu Vương cũng không thể phủ nhận. Từ lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Tần Vô Song, đến lần này nhìn lại Tần Vô Song, rõ ràng cảm giác được biến hóa vô cùng lớn của Tần Vô Song. Tiến bộ trong thời gian này, càng khiến loại vương giả Thú Tộc gặp nhiều biết rộng như Ngân Hầu Vương cũng cảm thấy thán phục không thôi. Vì vậy, hắn đối với tiền đồ cá nhân của Tần Vô Song cũng vô cùng xem trọng. Cũng chính vì như vậy, hắn mới vui vẻ nhìn Bao Bao kết giao với Tần Vô Song. Chuyện này đối với quá trình trưởng thành của Bao Bao cũng là tuyệt đối vô hại mà chỉ có lợi. Tần Vô Song trước đó ở chỗ Vân Tuyết Trần, cũng có được một số tư liệu về nguy cơ của Tần gia. Chỉ có điều câu trả lời của Vân Tuyết Trần, rõ ràng còn có chút mờ mịt, chỉ là nói về tình hình đại khái. Cụ thể người đứng đầu Tần gia là ai, kết thù với những nhà nào, vì sao kết thù kết oán, cũng không thấy đề cập đến. Vì vậy, Tần Vô Song thật ra rất muốn từ chỗ Ngân Hầu Vương tri thức phong phú, tìm hiểu nhiều thêm về tình hình. Lập tức hỏi: - Hầu Vương bệ hạ, ta cũng từng xem qua di thư của tổ tiên, biết được nguy cơ của Tần gia. Nguy cơ mấy trăm năm nay, hiện nay tình hình như thế nào, Hầu Vương bệ hạ có thể chỉ giáo một chút không? Ngân Hầu Vương mỉm cười nói: - Hầu Tộc chúng ta là tộc đàn Thú Tộc, tranh đấu giữa các Tông môn ẩn thế của Hiên Viên Khâu, Thú Tộc hoàn toàn có thể đặt mình bên ngoài. Cho dù bình luận mấy câu, cũng không có gì. Tình hình mới nhất như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Nhưng nguy cơ của Tần gia, vẫn là do đám tám Môn tại Thiên Đế Sơn gây ra. Tục truyền, ba bốn ngàn năm trước, Tần gia cường thịnh, ở Thiên Đế Sơn cúng tế thiên địa, quang vinh bước lên vị trí Thiên Đế của Thiên Đế Sơn. Chưởng quản tám Hoang bảy mươi hai Phủ của Hiên Viên Khâu. Tần gia ngay thẳng công chính, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, chỉnh lý một số thế lực bất chính của Hiên Viên Khâu. Chính vì phong cách của Tần gia kiên cường quá mức, đến mức đắc tội với không ít thế lực, mai phục tai họa ngầm. Tần Vô Song nói: - Thì ra vẫn là nợ cũ. - Hiên Viên Khâu Thiên Đế Sơn. Phong thủy thay phiên luân chuyển. Bất luận một Thiên Đế nào, chung quy cũng không thể trường tồn bất hủ. Tần gia mặc dù thịnh vượng, nhưng thế hưng suy, là đạo lý tự nhiên, bọn họ cũng không tránh né được. Khi Tần gia đi xuống dốc, chọn lựa địa vị Thiên Đế năm trăm năm một lần, Tần gia không được tuyển chọn. Từ đó về sau tình hình ngày một xấu đi. Nhưng một hai ngàn năm mới đầu, uy thế sót lại của Tần gia vẫn còn, mặc dù từ bỏ vị trí Thiên Đế, nhưng thế lực trong tộc vẫn còn, không có bao nhiêu người dám giở trò ngang ngược trên đầu bọn họ. Nhưng thời gian trôi qua, nguyên lão của Tần gia lần lượt qua đời, mà đệ tử thế hệ mới, lại không cách nào không ngừng tiến lên giống như trước kia, dẫn đến địa vị của Tần gia nhanh chóng trượt dốc. Vị trí ở Thiên Đế Sơn cũng bắt đầu sản sinh dao động. Một số thế lực trước đó có ân oán với Tần gia, đương nhiên đạt được thỏa thuận ngầm, chuẩn bị loại bỏ Tần gia khỏi Thiên Đế Sơn. Gần ngàn năm nay, loại giao chiến này, vẫn không ngừng kéo dài đến bây giờ. Tần gia mặc dù vẫn đang chống cự, nhưng tựa hồ đã có chút cảm giác khí thế không tăng, khó mà tiếp tục… Tần Vô Song đến đây, cuối cùng mới hiểu rõ ngọn nguồn sự việc. Trong lòng ít nhiều có chút cảm khái. - Đa tạ Hầu Vương bệ hạ đã chỉ điểm. Tần Vô Song nghe thấy Tần gia chống đỡ ngàn năm, sự cố chấp này, trái lại vô cùng quý giá. Bất kể nói như thế nào, dòng máu chảy trong cơ thể hắn, tựu chung vẫn là huyết mạch của Tần gia. Hôm nay nghe nói Tần gia gặp tình cảnh như vậy, muốn hoàn toàn không chút động lòng, đó là chuyện không thể. - Cái gì mà gọi là chỉ điểm chứ, chỉ là một chút thường thức mà thôi. Tần Vô Song nói: - Cũng không biết. Thiên Đế của Thiên Đế Sơn hiện giờ, là thế lực của nhà nào? - Ha ha, đảm nhiệm vị trí Thiên Đế, là Chu gia của Thiên Đế Sơn. Lập trường của Chu gia là trung lập. Thân là thế lực Thiên Đế một phương, bọn họ cũng không thể tham dự vào trong tranh đấu. Hơn nữa, quy củ của Thiên Đế Sơn, cho dù là Thiên Đế, cũng không thể can dự vào tranh đấu giữa các thế lực khác của Thiên Đế Sơn. - Nói như vậy, cánh cửa này của Tần gia, không hề dễ qua. Bao Bao lại nói: - Ngay cả vua của Thiên Đế Sơn cũng không thể gây trở ngại, sự tình thật sự là ồn ào quá mức rồi. Lẽ nào không có ai quản được sao? - Thật ra cũng không phải không có người quản được. Nhưng người quản được, căn bản không muốn quản. Ngân Hầu Vương nói đến đây, trong khẩu khí rõ ràng có chút kiêng kỵ. - Có người quản được? Bao Bao không khỏi tò mò: - Đó là người nào? - Chỉ sợ chính là Hiên Viên Tộc? Tần Vô Song thở dài. Ngân Hầu Vương gật gật đầu: - Đúng vậy! Ở Hiên Viên Khâu, Hiên Viên Tộc bao trùm tất cả, là thế lực Đồ Đằng! Cho dù là Thiên Đế Sơn tám Môn, tám đại thế lực nhất lưu liên hợp, cũng không thể uy hiếp đến sự tồn tại của thế lực Đồ Đằng! Nếu Hiên Viên Tộc muốn ra tay, trấn áp nội loạn của Thiên Đế Sơn, dễ như trở bàn tay! Nhưng mà, Hiên Viên Tộc tuyệt đối không thể ra tay. Thiên Đế Sơn tám Môn, ganh đua vị trí, từ trước đến nay là truyền thống của Hiên Viên Khâu. Cạnh tranh thúc đẩy tiến bộ, duy trì sức sống. Hiên Viên Tộc, chỉ nhìn cho vui mắt mà thôi! Đạo lý này, Tần Vô Song đương nhiên hiểu. Hắn đương nhiên sẽ không gửi gắm hy vọng điều đình với người bên ngoài. Mặc dù cạnh tranh vị trí của Thiên Đế Sơn, ý nghĩa không giống với vị trí Hàn môn lúc trước của Tần gia trấn Đông Lâm, nhưng đạo lý nhìn chung cũng giống nhau. Nếu muốn bảo vệ địa vị, thì cần nắm được thực lực trong tay. Tất cả ảo tưởng khác, đều là hư không. Tần Vô Song khẽ mỉm cười, đang muốn mở miệng, đột nhiên trên ngọn núi phía sau, truyền đến một trận khí tức cường đại. Khí tức này vừa quen thuộc, lại có vẻ có chút lạ lẫm. Khi khí tức quay cuồng, toàn bộ Phong Hồi Phong cũng có vẻ có chút lay động. Bao Bao là người phản ứng đầu tiên: - Lão Đại, là Cô Đơn, lẽ nào hắn đột phá rồi? Tần Vô Song trong lòng cũng mừng rỡ: - Đi xem xem! Chắp tay chào Ngân Hầu Vương, Tần Vô Song và Bao Bao cùng hướng ra bên ngoài chạy đi. Ngân Hầu Vương nhìn thấy Tần Vô Song và Bao Bao lao đi, biểu tình cũng có chút rung động. - Lại là một Hư Võ Cảnh… Ngân Hầu Vương khẽ thở dài. Hộ pháp Hắc Diệp ở bên cạnh lại nói: - Hầu Vương bệ hạ, Tần công tử là người của Thiên Đế Sơn Tần gia, với tình hình hiện nay của Tần gia, để Bao Bao qua lại thân thiết với Tần công tử, rốt cuộc có phải là một chuyện tốt không? Hộ pháp Hồng Diện cũng gật gật đầu, nhưng không có phụ họa. Ngân Hầu Vương mỉm cười nói: - Vậy theo các ngươi thấy, kêu Bao Bao đừng qua lại với Tần Vô Song sao? Các ngươi đừng quên, Bao Bao là huyết mạch Thái cổ Thần vượn. Chúng ta không thể dùng khái niệm Hầu Tộc bình thường đi yêu cầu hắn. Huyết mạch Thần vượn, có tự trọng và kiêu ngạo của huyết thống Thần vượn. Nếu chúng ta cưỡng ép như vậy, sẽ tạo thành chướng ngại tâm lý đối với Bao Bao, từ đó mà ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hai vị Hộ pháp và hai Thái thượng Trưởng lão Hầu Tộc đều có chút suy tư gật gật đầu. Không thể không thừa nhận, ánh mắt của Ngân Hầu Vương, xác thực nhìn sâu hơn bọn họ. - Tần Vô Song này, mặc dù tới từ các quốc gia nhân loại, nhưng Bổn vương có thể nhìn thấy trên người hắn một loại khí chất kỳ tài ngút trời. Hắn tới Hiên Viên Khâu, cho dù không nương tựa vào Tần gia, khẳng định cũng có thể tạo ra tên tuổi. Người như vậy, Bao Bao qua lại với hắn, ích lợi tuyệt đối là nhiều hơn tai hại. - Ha ha, Hầu Vương bệ hạ. Tử Vân Thần Quả, cho dù những người chúng ta không cần dùng, tại sao không để lại cho Bao Bao chứ? Đưa cho Tần công tử, lại còn nói dối, gạt hắn Tử Vân Thần Quả này không có hiệu quả với Hầu Tộc chúng ta. Có thể nhìn ra, những cường giả Hầu Tộc này, đối với Tử Vân Thần Quả vẫn cảm thấy rất luyến tiếc. Chỉ là Ngân Hầu Vương làm chủ, bọn chúng cũng không cách nào công khai phản đối. Còn nữa, Hầu Tộc là một tộc đàn vô cùng hiểu biết về cảm ân. Đối với Tần Vô Song, bọn chúng cũng xuất phát từ cảm kích tận đáy lòng. Cũng biết rõ, không có sự tương trợ to lớn của Tần Vô Song, hai lần tai kiếp của Hầu Tộc bọn chúng, xác thực cũng không dễ dàng vượt qua được. - Tử Vân Thần Quả, cho dù là tư chất của ta, cũng không cần dùng nó. Bao Bao là huyết mạch Thần vượn, tiến nhập Thần đạo, là chuyện sớm muộn. Một khi tiến vào Thần đạo, lên trời xuống đất chỉ nằm trong tích tắc, hà cớ phải cần Âm Dương Tử Vân Dực? Ngân Hầu Vương cười ha ha: - Các ngươi nhớ kỹ, thiện duyên ở Đại lục Thiên Huyền, có lúc còn quý trọng hơn bảo vật. Đặt cược lên người Tần Vô Song, Bổn vương tin tưởng sẽ không sai! Hắc Diệp Trưởng lão thở dài: - Chỉ hy vọng Tần Vô Song đừng bị thế cục của Thiên Đế Sơn Tần gia cuốn vào, một khi bị cuốn vào, chỉ sợ ảnh hưởng đến Bao Bao. Ngân Hầu Vương vẫn bình thản như cũ, mỉm cười nói: - Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến Bao Bao đâu. Hậu duệ Thần tộc không yếu ớt như chúng ta tưởng tượng. Thiên Đế Sơn tám Môn, cho dù là bọn họ, làm gì có thế lực nhà nào là hậu duệ Thái cổ Thần tộc chứ? Hoàn toàn không có! Ngân Hầu Vương nói đến đây, những cường giả Hầu Tộc, đương nhiên không thể nói thêm gì nữa. Dù sao, bọn chúng đối với bản thân Tần Vô Song cũng không có bất cứ ác ý gì, nếu có chỉ có cảm kích vô cùng. Nếu không phải thế cục của Thiên Đế Sơn Tần gia không tốt, bọn chúng quả quyết không thể có ý niệm ngăn cản Bao Bao qua lại với Tần Vô Song.