Bao Bao vừa lên tiếng, khiến bọn người Lâm Điển đều kinh ngạc. Bọn họ nghe thanh âm. Đương nhiên biết đây là Bao Bao, nhưng nhìn ngoại hình của nó, lúc này lại là hình dáng nhân loại. Và bên cạnh Bao Bao, lại có một thanh niên khôi ngô, mày rậm mắt to, thần tình uy nghiêm, không lên tiếng, nhưng khí độ bất phàm, đứng giống như tháp sắt vậy, đôi mắt trợn lên, càng tạo cho bọn hắn uy áp vô hạn, tựa hồ khiến tinh thần bọn họ khó mà bình tĩnh, từng đợt rung động. - Lâm Điển, lá thư này, ngươi hãy cầm lấy. Đến Tinh La Điện, giao cho Đại Điện chủ, hắn sẽ sắp xếp tất cả. Các ngươi chỉ cần an tâm ở lại Tinh La Điện phát triển là được. Ta cũng không muốn hứa suông quá nhiều. Chỉ có một câu, một ngày nào đó ta ở Hiên Viên Khâu có thể tạo nên tên tuổi, nếu có thể tạo dựng sự nghiệp, khi thành lập môn hộ, các ngươi đều có thể tiến nhập Hiên Viên Khâu tu luyện! Lời hứa hẹn này, không có quá nhiều ngôn ngữ ngọt ngào, cũng không phải loại hứa suông. Nhưng lại vô cùng chân thực, khiến những người này nghe thấy cảm thấy rất an tâm. Tiến nhập Hiên Viên Khâu tu luyện, đối với bọn họ mà nói, là một cơ hội nằm mơ mới thấy. Trước kia, loại chuyện này bọn họ quả thực đến nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà, Tần Vô Song lại mang lại cho bọn họ hy vọng như vậy! - Ngoài ra, ở đây còn có một quyển trục, ngươi đích thân giao cho Đại Điện chủ. Sau khi hắn xem, sẽ biết tác dụng của vật này. Ngươi cũng cầm lấy. Quyển trục này, chính là bí tịch Khuy Thần Thuật mà Tần Vô Song có được từ chỗ Cửu Ô Thần Miếu. Tần Vô Song vất vả từ Cửu Ô Thần Miếu cầu được vật này, chính là vì sau này tu luyện thành thục, ở trong thần thức Lạc Quy Vân tìm tòi được Chìa khóa Linh lực thứ ba, từ đó bắt đầu mở ra cửa lớn Vô Tận Đông Hải. Chuyện này, đồng dạng cũng vô cùng quan trọng. Lâm Điển nhận lấy lá thư và quyển trục đó: - Tần công tử, vậy bây giờ chúng ta xuất phát đây! Tần Vô Song gật gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười có mấy phần cổ vũ: - Đi đi, phía bên Hầu Vương Sơn, sẽ không ngăn cản các ngươi, Lần này, nhất định không có trở ngại, ha ha ha. Lâm Điển bây giờ nhớ lại, biết ban đầu Ngân Hầu Vương giữ bọn chúng lại, kỳ thực chính là cho Tần Vô Song một cơ hội khảo sát. Bây giờ nghĩ kỹ, bản thân lúc đầu còn vì thế mà chống đối nghi ngờ, thật không ngờ, chuyện này lại phát triển theo phương hướng này. Mọi người cung kính hành lễ với Tần Vô Song. Lúc này mới quay đầu xuống núi. Tần Vô Song nhìn theo đám người Lâm Điển rời đi, lên tiếng nói: - Bao Bao, Cô Đơn, chúng ta cũng nên khởi hành thôi? Bao Bao nói: - Được, Ngân Hầu Vương nói, muốn đưa chúng ta đi thẳng đến Hiên Viên Khâu. - Hầu Vương bệ hạ thật là có lòng. Tần Vô Song cảm thán nói.
Dưới Phong Hồi Phong, Ngân Hầu Vương dẫn theo một số tâm phúc, tự mình đưa tiễn. Một đường hành tẩu như vậy, đưa thẳng đến dải đất biên giới của Chi Tế Sơn. Ngân Hầu Vương đứng trên sườn núi, xa xa nhìn về phía trước: - Qua sơn cốc này, đã không phải là địa giới của Chi Tế Sơn. Tần công tử, Bổn vương cũng không tiện đưa tiễn nữa. Tần Vô Song mỉm cười: - Hầu Vương bệ hạ, đến đây đã đủ xa rồi. Xin dừng bước! Ngân Hầu Vương than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: - Tần công tử, ngươi là kỳ tài ngút trời, tiền đồ tương lai vô lượng. Bây giờ tới Hiên Viên Khâu, tất cả phải tự mình giải quyết cho ổn thỏa. Mấu chốt nhất là phải bảo vệ tính mạng của mình, tính mạng còn, thì hy vọng còn. Tần Vô Song biết lo lắng trong lòng Ngân Hầu Vương, nghiêm mặt nói: - Hầu Vương bệ hạ. Xin yên tâm. Vô Song sẽ không đi làm những chuyện vượt quá khả năng. Cho dù ở đó có đạo nghĩa, dù làm được, cũng nhất định sẽ không liên lụy đến Bao Bao. Ngân Hầu Vương cười cười: - Bao Bao là huyết thống Thái cổ Thần vượn, có phúc duyên của bản thân nó. Được rồi, không nói nhiều nữa, Bổn vương ở đây chúc Tần công tử tiền đồ rực rỡ! - Tần công tử, đi đường bình an! Hộ pháp Hồng Diện cũng tiến lên trước. - Ha ha, Tần công tử, hy vọng sớm ngày nghe thấy tin tức ngươi xây dựng cơ nghiệp ở Hiên Viên Khâu. Hộ pháp Hắc Diệp cũng trêu ghẹo cười nói. Tần Vô Song giơ tay cáo biệt: - Chư vị, cáo biệt ở đây! Dưới ánh mắt chăm chú của đám cường giả Ngân Hầu Vương, Tần Vô Song và hai đồng bọn, rẽ qua sơn cốc, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Bao Bao lần này xa nhà, hiển nhiên càng thêm hưng phấn, mặc dù lúc này đã hóa thân hình người, nhưng tính khỉ vẫn không thay đổi, không ngừng xoay người lộn nhào, miệng kêu lên: - Hiên Viên Khâu, Kim Hầu Vương ta đến đây! Tần Vô Song kêu Bao Bao và Cô Đơn lại, mở miệng nói: - Hai người các ngươi qua đây. Lần này nơi chúng ta lang bạt là Hiên Viên Khâu, không phải là nơi bình thường. Có một số chuyện, cần phải ước định trước một chút. - Lão Đại, ngươi có lời gì muốn nói? Bao Bao và Cô Đơn đều rất bội phục Tần Vô Song, vì vậy trong lời nói, đối với Tần Vô Song rất là tin phục. - Căn cứ vào tư liệu, phần lớn Cấm địa của Thần, ngoại trừ Vô Tận Đông Hải và Thiên Hỏa Nam Cương, Thú Tộc đều là chủ lưu, những nơi khác như là Hiên Viên Khâu, Cực Bắc Tuyết Vực, Mộng Huyễn Thiên Trì, đều là nhân loại chủ lưu chiếm địa vị chủ đạo. Mặc dù Cấm địa của Thần có nhân loại chiếm địa vị chủ đạo, cũng có Thú Tộc, nhưng không phải là chủ lưu. Vì vậy, hai người các ngươi, nếu đã luyện hóa ra hình người, trên đường đi, nếu không phải chiến đấu cần thiết, tận lực không được biến hóa ra bản thể. Để tránh bị người có tâm địa nhìn thấy, sản sinh chủ ý tà ác. Những lời này của Tần Vô Song, thuần túy là vì lo lắng cho bọn Bao Bao và Cô Đơn. Kẻ tu luyện nhân loại cường đại, cơ hồ đều có thói quen chinh phục và khống chế Thú Tộc. Hoặc là mơ ước nội đan của Thú Tộc, hoặc là muốn thu nhận làm Linh thú Khế ước. Chỉ cần phát hiện loại thú có tư chất tốt, đều sẽ không bỏ qua. Vì vậy, lần này tiến nhập Hiên Viên Khâu, vẫn phải lấy diện mạo nhân loại làm chủ yếu. Bao Bao suy nghĩ, tán đồng với quan điểm của Tần Vô Song: - Lão Đại, ta nghe lời ngươi. Cô Đơn cũng nói: - Một khi đã cùng đi với Lão Đại, ta cũng nghe lời ngươi. Nhưng mà, ta thật sự không phải sợ bọn chúng sản sinh chủ ý xấu. Dám đánh chủ ý của ta, xem ta có xé bọn chúng ra thành bảy tám phần không! Tần Vô Song thấy bọn chúng đồng ý. Gật đầu lại nói: - Ta nghĩ một chút, với thân phận đặc thù của ta, tiến nhập Hiên Viên Khâu, vì tránh tai mắt không đáng có, hay là dùng một cái tên giả, gọi là Võ Tinh Hà. Tần Vô Song vẫn tiếp tục sử dụng cái tên của kiếp trước, trước đây hắn ở trước mặt Lý Bố Y từng nói qua cái tên này, nhưng ở Hiên Viên Khâu, khẳng định không ai biết cái tên này có quan hệ với Tần Vô Song. - Võ Tinh Hà? Lão Đại, vậy chúng ta cũng cần đổi tên sao? Bao Bao hiếu kỳ hỏi. - Chúng ta chính là ba huynh đệ một nhà. Ngươi là huyết thống Thái cổ Thần vượn, vậy gọi là Võ Nguyên. Cô Đơn là Tử Điện Phần Diệm Thú, gọi là Võ Viêm, thế nào hả? - Ha ha, Võ Nguyên, Võ Viêm? Bao Bao vỗ tay cười to: - Cái tên này rất hay, tương đối phong cách. Vậy dùng chúng đi! Tử Điện Phần Diệm Thú đương nhiên không có ý kiến, cười nói: - Lão Đại, ngươi nói thế nào, huynh đệ chúng ta đều nghe lời ngươi. Hai tên gia hỏa này xưa nay mang tới cho Tần Vô Song không ít phiền phức, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biết đạo lý quan trọng. Tần Vô Song cảm thấy vui mừng, mở quyển bản đồ ra: - Mọi người xem, Hiên Viên Khâu này, có tám Hoang, bảy mươi hai Phủ. Hiện tại, nơi chúng ta đang ở, chính là địa bàn của Chu Tước Nam Hoang phía Nam. Căn cứ vào biểu thị trên bản đồ, Chu Tước Nam Hoang có chín Phủ lớn. Nơi chúng ta đang ở bây giờ, thuộc về quản lý của Bài Sơn Phủ. Bản đồ về Hiên Viên Khâu trên người Tần Vô Song, có hai phần. Trong đó một phần mười cuốn, có được từ Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Mười cuốn bản đồ này, một quyển trong đó là tổng bản đồ. Tám cuốn khác là bản đồ tám Hoang. Quyển còn lại, chính là bản đồ ghi chép rất nhiều cấm địa của Hiên Viên Khâu. Còn bản đồ mà tổ tiên đời thứ nhất Tần Vũ để lại trong cơ quan Tần gia, lại chủ yếu nhằm vào Thiên Đế Sơn. Vì vậy, tác dụng của hai phần bản đồ này, hoàn toàn không giống nhau. Đối với bọn Tần Vô Song lúc này mà nói, tác dụng của mười quyển bản đồ ngược lại lớn hơn. Vì vậy bọn họ vừa mới tiến nhập vào Hiên Viên Khâu liền sử dụng phần bản đồ này. Cách Thiên Đế Sơn, còn có mấy trăm vạn dặm. Cho dù trên đường đi không gặp bất cứ trở ngại nào, khiến bọn họ cứ thẳng đường mà đi. Với tốc độ một ngày vạn dặm, cũng cần phải đi hơn một năm. Dọc theo đường đi, cũng không thể không có bất cứ trở ngại nào. Dù sao đây là Hiên Viên Khâu, là Cấm địa của Thần, từng bước đi đều cần phải hết sức cẩn thận. Vì vậy, kế hoạch của Tần Vô Song, là trong hai năm, thuận lợi tới được Thiên Đế Sơn. Hai năm này, đương nhiên không phải đơn thuần chỉ đi đường. Đi đường rất xa, chính là vì muốn trải qua rèn luyện, vì tăng cường thêm hiểu biết. Mục đích cố nhiên quan trọng, nhưng phong cảnh ven đường, gặt hái trên đường đi, cũng vô cùng quan trọng. Tần Vô Song lúc này có cảm giác vô cùng cấp bách. Hắn biết rõ thế cục gian nan, mặc dù bản thân còn trẻ, nhưng thế cục đối với hắn mà nói, thời gian cũng không phải vô cùng dư dả. Hắn phải nắm chặt lấy từng phút từng giây, không lãng phí bất cứ một chút thời gian nào, quý thời gian như vàng. - Lão Đại, Chu Tước Nam Hoang này, đơn giản là một Hoang, đã có trăm vạn dặm. Một Bài Sơn Phủ, sợ rằng không dưới mười vạn dặm đâu. Bao Bao thở dài. Biên chế của Hiên Viên Khâu không giống với các quốc gia nhân loại. Một Phủ, sợ rằng cũng lớn gần bằng nửa các quốc gia nhân loại. Mà Hiên Viên Khâu, tổng cộng có tám Hoang. Dưới tám Hoang, lại có bảy mươi hai Phủ. Cũng chính là nói, dưới mỗi một Hoang, đều có chín Phủ. Đơn vị Phủ này, nghe ra không lớn, kỳ thực diện tích lại lớn tựa hồ tương đương với nửa các quốc gia nhân loại. Đất đai của một Phủ, vượt quá mười vạn dặm. Vì vậy có thể thấy, Hiên Viên Khâu lớn, tuyệt đối các quốc gia nhân loại không thể nào so sánh được. Trong một Phủ, lại có phân chia, dưới một Phủ, căn cứ vào tình hình các nơi, phân chia lãnh địa. Mỗi một Phủ ước chừng đều là mười đại lãnh địa. Còn dưới lãnh địa, mới là châu quận, trấn, thôn trại, bộ lạc. Những cái này, cũng tương tự như các quốc gia nhân loại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Trong một Phủ, có một Đô thành. Thành thị trung tâm của lãnh địa, được gọi là Vương thành, tiếp theo là Châu quận, Quận thành, tiểu trấn, thôn trại… Những cái này, tựa hồ cũng là hình thức của các quốc gia nhân loại. Vì vậy, Tần Vô Song muốn thành thục với những thứ này cũng không khó khăn lắm. Nhưng thoạt nhìn xưng hô đồng dạng, ở Hiên Viên Khâu, và ở các quốc gia nhân loại tuyệt đối là khái niệm hoàn toàn khác nhau. - Ở đây cách Đô thành của Bài Sơn Phủ chí ít năm vạn dặm đường. Cho nên, nơi mục đích của chúng ta hôm nay không phải Đô thành, mà là một châu thành ngoài hai ngàn dặm. Tần Vô Song chỉ vào bản đồ, mỉm cười nói. - Thiết Mộc Châu Thành! Ánh mắt của Tần Vô Song nhìn xa xa, hô: - Xuất phát! Mặc dù chỉ có hai ngàn dặm, đối với bọn họ mà nói, không tính là lộ trình quá xa. Nhưng ở Hiên Viên Khâu, bọn họ lại không dám sơ suất chủ quan. Trên đường đi, cũng vô cùng cẩn thận. May mắn là ngày đầu tiên tiến vào Hiên Viên Khâu, hành trình của bọn họ xem như thuận lợi, không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, thuận lợi tới được Thiết Mộc Châu Thành. Tần Vô Song mới ở ngoài cửa thành, đã cảm nhận được danh tác và khí phách của Hiên Viên Khâu. Châu thành này, bất luận là nhìn từ phương diện nào, đều vượt ra ngoài tưởng tượng của các quốc gia nhân loại. Cho dù là Đế đô của Đế quốc Thượng phẩm như Đế quốc Đại La, sợ rằng cũng phải thất sắc! Mà đây, mới chỉ là một châu thành. Còn xa mới bằng Vương thành, Đô thành, thậm chí là Thiên Đế Đô của Thiên Đế Sơn!
Huyết án Oản Tử Cốc
Tần Vô Song đếm một qua một chút, đám tinh thạch này chí ít cũng có hơn trăm viên, trong bụng mừng thầm:
- Đúng là buồn ngủ lại được gối êm, đám tinh thạch này vừa đủ bổ sung cho Linh thú Phong ấn trong mười hai Phong ấn Đồ quyển. Có được đám tinh thạch này, ít nhất có thể bổ sung một vòng, chắc không thành vấn đề rồi?
Ngoài tinh thạch ra còn có vài miếng kim loại đen xì. Những miếng kim loại này nhìn đen thui bóng loáng, xem ra rất đặc biệt, Tần Vô Song dùng tay ước định một chút, phát hiện cầm vào tay khá nặng.
Tần Vô Song biết, đây có lẽ là chất liệu kim loại đặc thù mà Tần Thời Tốn tiền bối nói.
Ngoài hai miếng vật liệu kim loại ra còn có vài miếng phỉ thúy lục ngọc, tinh oánh dịch thấu nữa. Lục ngọc có thể khiến người ta tâm tình thoáng đãng, toàn thân bình thản.
Tân Vô Song khẽ nhíu mày:
- Lục ngọc này rất hiếm thấy, liệu có phải là bảo bối gì không?
Mặc dù không biết là thứ gì nhưng Tần Vô Song biết, miếng lục ngọc lớn bằng bàn tay này tuyệt đối không phải là thứ tầm thường nên lại đặt miếng lục ngọc xuống.
Đây là tất cả những thứ cất trong túi thơm trữ vật. Tất cả gộp lại ước chừng có khoảng một trăm hai mươi món. Tần Vô Song mặc dù không biết những thứ này dùng để làm gì nhưng cũng biết chúng tuyệt đối giá trị. Nếu không Thiên Phạt Sơn Trang đã không truy sát Tần Thời Tốn tiền bối đến nơi đến chốn như vậy.
Cho túi hương trữ vật vào Không gian Giới chỉ của mình. Hắn quyết định lần này sẽ về lại Oản Tử Cốc xem có tìm được đường quay lại Cuồng Diễm Nhai hay không.
Thu thập tất cả mọi thứ, Tần Vô Song kiểm tra lại một vòng xung quanh trận pháp, xác nhận lại bốn phía xung quanh không có dấu vết người qua lại rồi mới bước tới lối vào bên vách núi, bịt kín xung quanh để người khác nhìn từ ngoài vào không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào rồi mới quay lại sơn động.
Sau khi quay lại, Tần Vô Song mới khoác bộ giáp Trạm Lam lên người, thay bộ nội giáp cũ rồi lấy ba thứ còn lại ra khỏi phong ấn, gồm mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển, Chân Linh Chuyên và tấm bản đồ Vô Tận Đông Hải mang đi.
Làm xong những việc này, Tần Vô Song đi theo đường cũ, qua một loạt các cơ quan tới lối ra dưới chân núi, rồi lại quay lên đỉnh núi quét sạch một lượt chiến cục, xử lý toàn bộ thi thể cho đến khi hiện trường không còn chút dấu vết rồi mới rời khỏi Quy Vương Sơn, quay trở lại Oản Tử Cốc.
Từ lúc Tần Vô Song rời khỏi Oản Tử Cốc đến bây giờ, đi đi về về tất cả chỉ hết thời gian một ngày một đêm. Vài trăm dặm đối với Tần Vô Song mà nói chỉ là chút xíu công phu.
Rất nhanh, Tần Vô Song đã hạ cánh xuống bên ngoài Oản Tử Cốc. Để không làm kinh động người dân, Tần Vô Song quyết định sẽ đi bộ vào cốc. Bây giờ đã là chạng vạng của ngày thứ hai. Từ xa, hắn có thể nhìn thấy ngôi nhà cỏ của Thủy Nhược Lan, từng làn khói mỏng đang lượn lờ bay lên, cảm giác ấy khiến Tần Vô Song thấy ấm áp vô cùng.
Bước nhanh vào trong gian nhà cỏ, đột nhiên trong lòng Tần Vô Song chợt nảy sinh một tín hiệu báo động, hắn dừng bước, đang lúc ngưng thần thì cánh cửa khẽ đẩy ra, từ trong nhà bước ra một người.
Người này không ngờ lại là một đại hán râu quai nón, thần thái thô lỗ, tay đang cầm một con gà quay, ngoạm từng miếng thật lớn, vừa nhồm nhoàm nhai, vừa lải nhải quát:
- Mẹ kiếp, cô bé, không ngờ trên mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy, chậc chậc, ngon lành quá.
Nói rồi lại phì phì nhè xương:
- Đáng tiếc, một cây cải trắng ngon như thế này lại phải cúng cho heo. Bà nó, đã không để lão tử ta uống canh thì thôi, còn bắt ta ngồi đây canh cửa!
Đang nói đến đây, tên hán tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Vô Song liền dùng ánh mắt có thể giết chết một lúc mười con trâu trừng trừng nhìn hắn, toàn thân run run, ngay cả con gà quay đang ăn dở trong tay cũng vì ngỡ ngàng mà rơi xuống đất.
Tay vừa nắm lại liền xuất hiện một thanh quỷ đầu đao:
- Ê, ngươi là ai, lén lén lút lút ngoài này định làm gì?
Tần Vô Song chẳng thèm đáp lại, thân ảnh nhẹ tựa luồng gió, lóe một cái đã bay tới trước mặt gã hán tử. Tên này giơ tay, bổ nhanh một đao.
Nhưng chỉ một bước Lăng Vân Tiên Bộ, Tần Vô Song đã nhẹ nhàng hóa giải một đao này, ngón tay giơ lên, bắn luôn một tia Trung Xung Kiếm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm về phía tên hán tử.
Tên hán tử vừa mới kịp rung cổ tay thì đã bị Phách kiếm đâm trúng, quỷ đầu đao rơi xuống đất, chặt đúng vào chân hắn, tên hán tử chỉ còn biết ôm chân kêu la đau đớn.
- Lão Thụy, ngươi đang kêu gào cái gì ngoài đó thế?
Từ trong nhà vọng ra một tiếng quát lớn.
Tần Vô Song nhấc tay, chế trụ tất cả huyệt đạo trên người Lão Thụy, Lão Thụy miệng há hốc, nhưng chẳng nói được nửa câu.
Tần Vô Song nhấc người, nhẹ nhàng bay tới trước cửa, hé nhìn vào, chỉ thấy một tên hán tử trẻ tuổi hơn, thần thái dâm loạn đang ôm chặt Thủy Nhược Lan trên giường.
Tần Vô Song trong lòng bốc lửa, quát lớn:
- Gian tặc, ngươi to gan quá nhỉ!
Rồi một tay đẩy tung cửa, bay vào nhà, tốc độ nhanh như quỷ mị, đến bên đầu giường Thủy Nhược Lan, lấy chăn phủ lên người cô.
Tên hán tử trẻ tuổi nhìn thấy Tần Vô Song, trong mắt khẽ lóe lên một tia kinh ngạc, vội vã lùi ra mấy bước ra cửa, vừa liếc ra ngoài đã thấy đồng bọn nằm lăn dưới đất.
- Lão Thụy, ngươi sao vậy?
Tần Vô Song thấy áo bên ngoài của Thủy Nhược Lan đã bị mở tung, nhưng áo bên trong thì vẫn còn như cũ, rõ ràng là vẫn chưa bị xâm hại, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thuận tay, hắn cởi bỏ toàn bộ áp chế trên người Thủy Nhược Lan rồi nói với cô:
- Nhược Lan, xin lỗi, ta đến muộn.
Thủy Nhược Lan thẹn thùng vô cùng, vừa sợ vừa mừng, như con dê con mới ra ngoài lần đầu, sợ hãi nhưng trong mắt lại có một sự kiên cường khiến người ta nhìn thấy phải thương phải quý. Chỉ thấy Thủy Nhược Lan nói trong tiếng nấc:
- Tần đại ca, bọn ác đồ này đã giết chết tất cả sơn dân rồi, giết hết rồi…
Nói đến đây, Thủy Nhược Lan đã lệ tuôn như suối. Một cô thiếu nữ lương thiện, chưa từng nếm trải sự đời như Thủy Nhược Lan vậy mà phải đón nhận một sự đả kích lớn đến vậy, nỗi sợ hãi trong lòng, không nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Tần Vô Song nghe thấy vậy, tim phổi gần như muốn nổ tung. Vỗ nhè nhẹ vào vai Thủy Nhược Lan, sát cơ trong mắt bùng phát, hắn bước phăm phăm từng bước lớn ra ngoài.
Tên hán tử trẻ tuổi lúc này đã bỏ lại đồng bọn, chạy ra ngoài.
Tần Vô Song hét lớn:
- Ác tặc, ngươi còn muốn đi?
Tần Vô Song căn bản không hề suy nghĩ, giương cao Thần Tú Cung, bắn thẳng một tên. Tên hắn tử trẻ tuổi thậm chí còn không có cả thời gian quay đầu đã bị bích lục tiễn bắn nát đầu.
Tần Vô Song nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đang định trực tiếp giết chết tên Lão Thụy dưới đất, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì lại giơ tay ra, tóm chặt tên Lão Thụy, khẩu khí sâm nghiêm hỏi:
- Ngươi tên Lão Thụy đúng không?
- Phải… phải…
Tên Lão Thụy vẻ ngoài thì có vẻ thô bạo nhưng lại rất sợ chết. Lúc nãy nhìn thấy Tần Vô Song đã hồn siêu phách tán, bây giờ thì lại càng sợ hơn, toàn thân run lẩy bẩy.
- Các ngươi là ai?
Tần Vô Song không muốn nói nhiều, chỉ muốn hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Lão Thụy lắp bắp:
- Chúng… chúng tôi là người của Tân Than Trại.
- Đó là chỗ nào?
- Là, là một sơn trại.
- Nói như vậy, các ngươi là sơn tặc? Cái thôn trại nghèo khó này mà các ngươi cũng để ý sao?
Tần Vô Song cảm thấy tên Lão Thụy này nói năng có chút không rõ ràng.
- Không, không phải. Chúng ta chỉ là đi qua đây, không phải là đến cướp.
Lão Thụy mặt cắt không còn giọt máu.
- Không phải đến cướp, sao lại giết hết sơn dân trong thôn, xem ra, các ngươi là trời sinh cuồng sát rồi?
Tần Vô Song khẩu khí bất thiện. Lão Thụy toàn thân run rẩy:
- Không phải là ta muốn giết, mà là hắn muốn giết.
Lão Thụy chỉ vào tên hán tử trẻ tuổi mới bị Tần Vô Song bắn chết:
- Là hắn muốn giết. Hắn nói bất cứ ai nhìn thấy chúng ta đều phải chết.
- Nhìn thấy các ngươi là phải chết?
Tần Vô Song lạnh lùng:
- Nói như vậy, các ngươi không thể ra ngoài ánh sáng, làm chuyện xấu xa bẩn thỉu nên không thể gặp ai. Ta khuyên ngươi, thành thật mà khai ra hết thì sẽ bớt chút đau khổ.
- Thiếu hiệp, đúng là không có liên quan đến ta. Ta chính là nô bộc của hắn. Lần này, chúng ta phụng mệnh cấp trên đi Bài Sơn Phủ trước, lúc qua đây, bị một tên sơn dân đốn củi nhìn thấy, hắn liền bắt đầu giết người. Ta cũng đã khuyên hắn, nhưng hắn không nghe lời ta nói.
- Các người đi Bài Sơn Phủ, định làm gì?
Tần Vô Song lại truy hỏi.
- Cái này thì ta thực sự không biết, bọn ta chỉ phụng mệnh cấp trên. Rốt cuộc làm gì, cấp trên không giao phó. Chỉ nói chúng ta đến đó sẽ tự hiểu.
- Xem ra ngươi cố tình muốn lừa gạt ta đúng không?
- Không… không dám.
Lão Thụy vội vàng biện bạch:
- Ta đúng là không biết thật. Tất cả những gì ta biết, ta đã nói cho ngươi rồi. Ta đúng chỉ là chấp hành theo mệnh lệnh thôi.
Trong lòng Tần Vô Song chợt hiện lên một tia nghi ngờ nhàn nhạt, chẳng qua hắn cũng biết, từ trong miệng cái tên Lão Thụy này cũng không điều tra ra được gì.
Đang lúc hắn muốn xuống tay hạ sát tên Lão Thụy này, Thủy Nhược Lan đột nhiên từ trong phòng run rẩy đi ra.
- Tần đại ca…
Tần Vô Song nhìn thấy Thủy Nhược Lang, chậm rãi bước lại:
- Nhược Lan, cô nhanh đi vào nhà đi.
Thủy Nhược Lan lắc lắc đầu:
- Không, Tần đại ca, vì sao huynh định giết hắn chứ?
- Cái loại người nham hiểm như thế này, nếu như không giết hắn, chẳng phải sẽ khiến cho các thôn dân vô tội phải chết oan ức rồi sao?
Sắc mặt Thủy Nhược Lan tái nhợt, nhớ đến những thôn dân kia, hiển nhiên khiến cho trong lòng của nàng rung động một trận, khẽ cắn môi, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Tần đại ca, muội không muốn có thêm người chết nữa. Muội thật sự không muốn nhìn thấy có thêm người chết nữa.
- Không giết hắn, những sơn dân kia làm sao có thể nhắm mắt được?
Lão Thụy không ngừng van xin:
- Công tử, tiểu nhân thật sự không có giết người, tiểu nhân chỉ là một người hầu mà thôi. Tiểu nhân không có giết người!
Thủy Nhược Lan cũng nói:
- Giết người là cái tên ác đồ kia, kẻ này không có giết người!
- Không có giết người, nhưng hắn cũng là đồng lõa.
Tần Vô Song giận dữ quẳng Lão Thụy sang một bên, Tử Dương Kiếm xuất hiện trong tay, hướng về phía Lão Thụy bước nhanh đến.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một vầng quang mang cát tường, từng luồng từng luồng hương thơm ngát mũi từ trên không trung rất nhanh tản xuống. Một chiếc loan xa nhiều màu sắc chợt từ trên trời chậm rãi đáp xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Từ bên trong chiếc loan xa chợt đi ra mấy nữ tử thân hình yểu điệu, xinh đẹp như tiên tử. Những nữ tử này nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, cũng đứng ở phía sau một phụ nhân thân mặc cung trang.
Vị phụ nhân kia dáng vẻ ung dung, mày ngài mắt phượng, có vẻ vô cùng uy nghiêm. Bà ta chỉ liếc nhìn một cái, cũng khiến cho Tần Vô Song cảm giác được uy nghiêm vô cùng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bao Bao vừa lên tiếng, khiến bọn người Lâm Điển đều kinh ngạc. Bọn họ nghe thanh âm. Đương nhiên biết đây là Bao Bao, nhưng nhìn ngoại hình của nó, lúc này lại là hình dáng nhân loại. Và bên cạnh Bao Bao, lại có một thanh niên khôi ngô, mày rậm mắt to, thần tình uy nghiêm, không lên tiếng, nhưng khí độ bất phàm, đứng giống như tháp sắt vậy, đôi mắt trợn lên, càng tạo cho bọn hắn uy áp vô hạn, tựa hồ khiến tinh thần bọn họ khó mà bình tĩnh, từng đợt rung động. - Lâm Điển, lá thư này, ngươi hãy cầm lấy. Đến Tinh La Điện, giao cho Đại Điện chủ, hắn sẽ sắp xếp tất cả. Các ngươi chỉ cần an tâm ở lại Tinh La Điện phát triển là được. Ta cũng không muốn hứa suông quá nhiều. Chỉ có một câu, một ngày nào đó ta ở Hiên Viên Khâu có thể tạo nên tên tuổi, nếu có thể tạo dựng sự nghiệp, khi thành lập môn hộ, các ngươi đều có thể tiến nhập Hiên Viên Khâu tu luyện! Lời hứa hẹn này, không có quá nhiều ngôn ngữ ngọt ngào, cũng không phải loại hứa suông. Nhưng lại vô cùng chân thực, khiến những người này nghe thấy cảm thấy rất an tâm. Tiến nhập Hiên Viên Khâu tu luyện, đối với bọn họ mà nói, là một cơ hội nằm mơ mới thấy. Trước kia, loại chuyện này bọn họ quả thực đến nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà, Tần Vô Song lại mang lại cho bọn họ hy vọng như vậy! - Ngoài ra, ở đây còn có một quyển trục, ngươi đích thân giao cho Đại Điện chủ. Sau khi hắn xem, sẽ biết tác dụng của vật này. Ngươi cũng cầm lấy. Quyển trục này, chính là bí tịch Khuy Thần Thuật mà Tần Vô Song có được từ chỗ Cửu Ô Thần Miếu. Tần Vô Song vất vả từ Cửu Ô Thần Miếu cầu được vật này, chính là vì sau này tu luyện thành thục, ở trong thần thức Lạc Quy Vân tìm tòi được Chìa khóa Linh lực thứ ba, từ đó bắt đầu mở ra cửa lớn Vô Tận Đông Hải. Chuyện này, đồng dạng cũng vô cùng quan trọng. Lâm Điển nhận lấy lá thư và quyển trục đó: - Tần công tử, vậy bây giờ chúng ta xuất phát đây! Tần Vô Song gật gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười có mấy phần cổ vũ: - Đi đi, phía bên Hầu Vương Sơn, sẽ không ngăn cản các ngươi, Lần này, nhất định không có trở ngại, ha ha ha. Lâm Điển bây giờ nhớ lại, biết ban đầu Ngân Hầu Vương giữ bọn chúng lại, kỳ thực chính là cho Tần Vô Song một cơ hội khảo sát. Bây giờ nghĩ kỹ, bản thân lúc đầu còn vì thế mà chống đối nghi ngờ, thật không ngờ, chuyện này lại phát triển theo phương hướng này. Mọi người cung kính hành lễ với Tần Vô Song. Lúc này mới quay đầu xuống núi. Tần Vô Song nhìn theo đám người Lâm Điển rời đi, lên tiếng nói: - Bao Bao, Cô Đơn, chúng ta cũng nên khởi hành thôi? Bao Bao nói: - Được, Ngân Hầu Vương nói, muốn đưa chúng ta đi thẳng đến Hiên Viên Khâu. - Hầu Vương bệ hạ thật là có lòng. Tần Vô Song cảm thán nói.
Dưới Phong Hồi Phong, Ngân Hầu Vương dẫn theo một số tâm phúc, tự mình đưa tiễn. Một đường hành tẩu như vậy, đưa thẳng đến dải đất biên giới của Chi Tế Sơn. Ngân Hầu Vương đứng trên sườn núi, xa xa nhìn về phía trước: - Qua sơn cốc này, đã không phải là địa giới của Chi Tế Sơn. Tần công tử, Bổn vương cũng không tiện đưa tiễn nữa. Tần Vô Song mỉm cười: - Hầu Vương bệ hạ, đến đây đã đủ xa rồi. Xin dừng bước! Ngân Hầu Vương than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: - Tần công tử, ngươi là kỳ tài ngút trời, tiền đồ tương lai vô lượng. Bây giờ tới Hiên Viên Khâu, tất cả phải tự mình giải quyết cho ổn thỏa. Mấu chốt nhất là phải bảo vệ tính mạng của mình, tính mạng còn, thì hy vọng còn. Tần Vô Song biết lo lắng trong lòng Ngân Hầu Vương, nghiêm mặt nói: - Hầu Vương bệ hạ. Xin yên tâm. Vô Song sẽ không đi làm những chuyện vượt quá khả năng. Cho dù ở đó có đạo nghĩa, dù làm được, cũng nhất định sẽ không liên lụy đến Bao Bao. Ngân Hầu Vương cười cười: - Bao Bao là huyết thống Thái cổ Thần vượn, có phúc duyên của bản thân nó. Được rồi, không nói nhiều nữa, Bổn vương ở đây chúc Tần công tử tiền đồ rực rỡ! - Tần công tử, đi đường bình an! Hộ pháp Hồng Diện cũng tiến lên trước. - Ha ha, Tần công tử, hy vọng sớm ngày nghe thấy tin tức ngươi xây dựng cơ nghiệp ở Hiên Viên Khâu. Hộ pháp Hắc Diệp cũng trêu ghẹo cười nói. Tần Vô Song giơ tay cáo biệt: - Chư vị, cáo biệt ở đây! Dưới ánh mắt chăm chú của đám cường giả Ngân Hầu Vương, Tần Vô Song và hai đồng bọn, rẽ qua sơn cốc, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Bao Bao lần này xa nhà, hiển nhiên càng thêm hưng phấn, mặc dù lúc này đã hóa thân hình người, nhưng tính khỉ vẫn không thay đổi, không ngừng xoay người lộn nhào, miệng kêu lên: - Hiên Viên Khâu, Kim Hầu Vương ta đến đây! Tần Vô Song kêu Bao Bao và Cô Đơn lại, mở miệng nói: - Hai người các ngươi qua đây. Lần này nơi chúng ta lang bạt là Hiên Viên Khâu, không phải là nơi bình thường. Có một số chuyện, cần phải ước định trước một chút. - Lão Đại, ngươi có lời gì muốn nói? Bao Bao và Cô Đơn đều rất bội phục Tần Vô Song, vì vậy trong lời nói, đối với Tần Vô Song rất là tin phục. - Căn cứ vào tư liệu, phần lớn Cấm địa của Thần, ngoại trừ Vô Tận Đông Hải và Thiên Hỏa Nam Cương, Thú Tộc đều là chủ lưu, những nơi khác như là Hiên Viên Khâu, Cực Bắc Tuyết Vực, Mộng Huyễn Thiên Trì, đều là nhân loại chủ lưu chiếm địa vị chủ đạo. Mặc dù Cấm địa của Thần có nhân loại chiếm địa vị chủ đạo, cũng có Thú Tộc, nhưng không phải là chủ lưu. Vì vậy, hai người các ngươi, nếu đã luyện hóa ra hình người, trên đường đi, nếu không phải chiến đấu cần thiết, tận lực không được biến hóa ra bản thể. Để tránh bị người có tâm địa nhìn thấy, sản sinh chủ ý tà ác. Những lời này của Tần Vô Song, thuần túy là vì lo lắng cho bọn Bao Bao và Cô Đơn. Kẻ tu luyện nhân loại cường đại, cơ hồ đều có thói quen chinh phục và khống chế Thú Tộc. Hoặc là mơ ước nội đan của Thú Tộc, hoặc là muốn thu nhận làm Linh thú Khế ước. Chỉ cần phát hiện loại thú có tư chất tốt, đều sẽ không bỏ qua. Vì vậy, lần này tiến nhập Hiên Viên Khâu, vẫn phải lấy diện mạo nhân loại làm chủ yếu. Bao Bao suy nghĩ, tán đồng với quan điểm của Tần Vô Song: - Lão Đại, ta nghe lời ngươi. Cô Đơn cũng nói: - Một khi đã cùng đi với Lão Đại, ta cũng nghe lời ngươi. Nhưng mà, ta thật sự không phải sợ bọn chúng sản sinh chủ ý xấu. Dám đánh chủ ý của ta, xem ta có xé bọn chúng ra thành bảy tám phần không! Tần Vô Song thấy bọn chúng đồng ý. Gật đầu lại nói: - Ta nghĩ một chút, với thân phận đặc thù của ta, tiến nhập Hiên Viên Khâu, vì tránh tai mắt không đáng có, hay là dùng một cái tên giả, gọi là Võ Tinh Hà. Tần Vô Song vẫn tiếp tục sử dụng cái tên của kiếp trước, trước đây hắn ở trước mặt Lý Bố Y từng nói qua cái tên này, nhưng ở Hiên Viên Khâu, khẳng định không ai biết cái tên này có quan hệ với Tần Vô Song. - Võ Tinh Hà? Lão Đại, vậy chúng ta cũng cần đổi tên sao? Bao Bao hiếu kỳ hỏi. - Chúng ta chính là ba huynh đệ một nhà. Ngươi là huyết thống Thái cổ Thần vượn, vậy gọi là Võ Nguyên. Cô Đơn là Tử Điện Phần Diệm Thú, gọi là Võ Viêm, thế nào hả? - Ha ha, Võ Nguyên, Võ Viêm? Bao Bao vỗ tay cười to: - Cái tên này rất hay, tương đối phong cách. Vậy dùng chúng đi! Tử Điện Phần Diệm Thú đương nhiên không có ý kiến, cười nói: - Lão Đại, ngươi nói thế nào, huynh đệ chúng ta đều nghe lời ngươi. Hai tên gia hỏa này xưa nay mang tới cho Tần Vô Song không ít phiền phức, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biết đạo lý quan trọng. Tần Vô Song cảm thấy vui mừng, mở quyển bản đồ ra: - Mọi người xem, Hiên Viên Khâu này, có tám Hoang, bảy mươi hai Phủ. Hiện tại, nơi chúng ta đang ở, chính là địa bàn của Chu Tước Nam Hoang phía Nam. Căn cứ vào biểu thị trên bản đồ, Chu Tước Nam Hoang có chín Phủ lớn. Nơi chúng ta đang ở bây giờ, thuộc về quản lý của Bài Sơn Phủ. Bản đồ về Hiên Viên Khâu trên người Tần Vô Song, có hai phần. Trong đó một phần mười cuốn, có được từ Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Mười cuốn bản đồ này, một quyển trong đó là tổng bản đồ. Tám cuốn khác là bản đồ tám Hoang. Quyển còn lại, chính là bản đồ ghi chép rất nhiều cấm địa của Hiên Viên Khâu. Còn bản đồ mà tổ tiên đời thứ nhất Tần Vũ để lại trong cơ quan Tần gia, lại chủ yếu nhằm vào Thiên Đế Sơn. Vì vậy, tác dụng của hai phần bản đồ này, hoàn toàn không giống nhau. Đối với bọn Tần Vô Song lúc này mà nói, tác dụng của mười quyển bản đồ ngược lại lớn hơn. Vì vậy bọn họ vừa mới tiến nhập vào Hiên Viên Khâu liền sử dụng phần bản đồ này. Cách Thiên Đế Sơn, còn có mấy trăm vạn dặm. Cho dù trên đường đi không gặp bất cứ trở ngại nào, khiến bọn họ cứ thẳng đường mà đi. Với tốc độ một ngày vạn dặm, cũng cần phải đi hơn một năm. Dọc theo đường đi, cũng không thể không có bất cứ trở ngại nào. Dù sao đây là Hiên Viên Khâu, là Cấm địa của Thần, từng bước đi đều cần phải hết sức cẩn thận. Vì vậy, kế hoạch của Tần Vô Song, là trong hai năm, thuận lợi tới được Thiên Đế Sơn. Hai năm này, đương nhiên không phải đơn thuần chỉ đi đường. Đi đường rất xa, chính là vì muốn trải qua rèn luyện, vì tăng cường thêm hiểu biết. Mục đích cố nhiên quan trọng, nhưng phong cảnh ven đường, gặt hái trên đường đi, cũng vô cùng quan trọng. Tần Vô Song lúc này có cảm giác vô cùng cấp bách. Hắn biết rõ thế cục gian nan, mặc dù bản thân còn trẻ, nhưng thế cục đối với hắn mà nói, thời gian cũng không phải vô cùng dư dả. Hắn phải nắm chặt lấy từng phút từng giây, không lãng phí bất cứ một chút thời gian nào, quý thời gian như vàng. - Lão Đại, Chu Tước Nam Hoang này, đơn giản là một Hoang, đã có trăm vạn dặm. Một Bài Sơn Phủ, sợ rằng không dưới mười vạn dặm đâu. Bao Bao thở dài. Biên chế của Hiên Viên Khâu không giống với các quốc gia nhân loại. Một Phủ, sợ rằng cũng lớn gần bằng nửa các quốc gia nhân loại. Mà Hiên Viên Khâu, tổng cộng có tám Hoang. Dưới tám Hoang, lại có bảy mươi hai Phủ. Cũng chính là nói, dưới mỗi một Hoang, đều có chín Phủ. Đơn vị Phủ này, nghe ra không lớn, kỳ thực diện tích lại lớn tựa hồ tương đương với nửa các quốc gia nhân loại. Đất đai của một Phủ, vượt quá mười vạn dặm. Vì vậy có thể thấy, Hiên Viên Khâu lớn, tuyệt đối các quốc gia nhân loại không thể nào so sánh được. Trong một Phủ, lại có phân chia, dưới một Phủ, căn cứ vào tình hình các nơi, phân chia lãnh địa. Mỗi một Phủ ước chừng đều là mười đại lãnh địa. Còn dưới lãnh địa, mới là châu quận, trấn, thôn trại, bộ lạc. Những cái này, cũng tương tự như các quốc gia nhân loại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Trong một Phủ, có một Đô thành. Thành thị trung tâm của lãnh địa, được gọi là Vương thành, tiếp theo là Châu quận, Quận thành, tiểu trấn, thôn trại… Những cái này, tựa hồ cũng là hình thức của các quốc gia nhân loại. Vì vậy, Tần Vô Song muốn thành thục với những thứ này cũng không khó khăn lắm. Nhưng thoạt nhìn xưng hô đồng dạng, ở Hiên Viên Khâu, và ở các quốc gia nhân loại tuyệt đối là khái niệm hoàn toàn khác nhau. - Ở đây cách Đô thành của Bài Sơn Phủ chí ít năm vạn dặm đường. Cho nên, nơi mục đích của chúng ta hôm nay không phải Đô thành, mà là một châu thành ngoài hai ngàn dặm. Tần Vô Song chỉ vào bản đồ, mỉm cười nói. - Thiết Mộc Châu Thành! Ánh mắt của Tần Vô Song nhìn xa xa, hô: - Xuất phát! Mặc dù chỉ có hai ngàn dặm, đối với bọn họ mà nói, không tính là lộ trình quá xa. Nhưng ở Hiên Viên Khâu, bọn họ lại không dám sơ suất chủ quan. Trên đường đi, cũng vô cùng cẩn thận. May mắn là ngày đầu tiên tiến vào Hiên Viên Khâu, hành trình của bọn họ xem như thuận lợi, không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, thuận lợi tới được Thiết Mộc Châu Thành. Tần Vô Song mới ở ngoài cửa thành, đã cảm nhận được danh tác và khí phách của Hiên Viên Khâu. Châu thành này, bất luận là nhìn từ phương diện nào, đều vượt ra ngoài tưởng tượng của các quốc gia nhân loại. Cho dù là Đế đô của Đế quốc Thượng phẩm như Đế quốc Đại La, sợ rằng cũng phải thất sắc! Mà đây, mới chỉ là một châu thành. Còn xa mới bằng Vương thành, Đô thành, thậm chí là Thiên Đế Đô của Thiên Đế Sơn!