Quản lý của Hiên Viên Khâu, thoải mái nhanh chóng. Vì vậy ở cửa thành, bọn họ thật sự không tốn nhiều công sức đã dễ dàng qua cửa. Lúc này, sắc trời đã chạng vạng. Ba người tới một khách điếm, chuẩn bị dừng chân nghỉ lại. Dù sao đây cũng là Hiên Viên Khâu, tất cả đều không giống các quốc gia nhân loại, Tần Vô Song thật ra không dám sơ suất. Vào thời gian chạng vạng, người ở trọ không ít. Trước mặt Tần Vô Song, đã có mấy nhóm người đang xếp hàng, đăng ký ở lại. Xem ra, quản lý các nơi của Hiên Viên Khâu quả nhiên là nhanh chóng. Thủ tục vào ở trong khách điếm cũng nghiêm khắc hơn các quốc gia nhân loại. - Phòng nhiều người, một trăm ngân tinh thạch, cộng lại là một viên hoàng tinh thạch. Phòng một người, ba mươi ngân tinh thạch một phòng. Các ngươi muốn ở loại nào? Tinh thạch? Tần Vô Song từ xa nghe thấy từ này, không khỏi cả kinh. Liếc nhìn Bao Bao và Cô Đơn, hiển nhiên là hỏi thăm bọn chúng có tinh thạch gì không? Hai tên gia hỏa đó hiển nhiên từ trước đến nay không có thói quen ở trọ, đều giữ vẻ mặt cười khổ, buông tay, biểu thị mới nghe chuyện này lần đầu. Trong lòng Tần Vô Song cười khổ, sờ sờ mũi. Có chút xấu hổ, hắn tưởng rằng, ở Hiên Viên Khâu đồng dạng cũng sử dụng hoàng kim bạc trắng. Không ngờ tiền tệ của Hiên Viên Khâu lại hoàn toàn không giống với các quốc gia nhân loại. Khi đang chần chờ, phía trước quầy hàng đã không còn ai, đến lượt bọn Tần Vô Song. Tiểu nhị quán trọ thấy Tần Vô Song ngây người, không kìm được nhắc nhở nói: - Này, ba người các ngươi, muốn ở trọ hay là cái gì? Tần Vô Song bất chấp khó khăn nói: - Ở trọ, xin hỏi chủ quán, ở đây ngoài tinh thạch ra, có thể lưu thông thứ khác được không? - Thứ khác? Tiểu nhị quán trọ kéo dài giọng: - Chúng ta ở đây buôn bán khách điếm, chỉ nhận tinh thạch. Những thứ khác, bất kể tốt xấu, mang ra tiệm cầm đồ, hoặc là chợ cũ bán đi. - Chỉ nhận tinh thạch? Tần Vô Song thật sự khó xử. Tiểu nhị quán trọ đó nhìn ra vẻ ngượng ngùng của bọn họ, mắt lạnh cười nói: - Thế nào? Không có tiền còn muốn ở trọ miễn phí à? Có tiền thì đăng ký, không có tiền thì đừng đứng ở chỗ này, ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Khẩu khí, thái độ này, giống như các quốc gia nhân loại, có lợi thì bợ đỡ, không có thì cạn sạch nhân tình. Tần Vô Song đương nhiên sẽ không so đo với loại tiểu nhân này. Cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, chuẩn bị bỏ đi. Cô Đơn cũng bất kệ, nhìn thấy tiểu nhị quán trọ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, trong lòng khó chịu. Đi đến trước quầy tiền, vỗ mạnh: - Không có tiền thì sao? Không có tiền thì bị ngươi gào tới gào lui sao? Tiểu nhị quán trọ đó ngồi trước quầy một ngày, bận rộn đến bây giờ, hỏa khí đang bốc lên trong lòng, thấy có người khiêu khích, không khỏi giận dữ: - Thì thế nào? Không có tiền ngươi còn muốn đùa giỡn nữa sao? Cô Đơn giận dữ: - Tên nô tài nhà ngươi, nói chuyện với đại gia bằng khẩu khí gì vậy? Đúng lúc này, chưởng quầy nãy giờ vẫn đang tính sổ, buông bàn tính, đi tới: - Khách quan, khách quan xin bớt giận! Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, nói chuyện khó nghe. Nhưng mà, tiểu điếm kinh doanh ít lời, không có tiền, xác thực không thể đăng ký vào ở, xin ba vị thông cảm cho. Đồng dạng lời nói của lão nhân gia này, ít nhiều khiến người ta thuận khí một chút. Cô Đơn mặc dù có chút không chịu tuân theo, nhưng tìm không được chỗ nào để phát tác. Lại nói: - Không có tiền, lẽ nào không cho thiếu nợ một lần sao? Lão chưởng quầy cười nói: - Nếu là khách quen, cho thiếu nợ một lần nhưng thật ra không quan trọng. Nhưng ba vị lạ mặt, nhìn như mới đến Bài Sơn Phủ ta lần đầu? Người lạ đến ở, tiểu điếm không dám phiêu lưu cho nợ. - Trước lạ, sau quen, còn sợ chúng ta quỵt nợ sao? Cô Đơn đĩnh đạc nói. Lão chưởng quầy thấy người thanh niên mày rậm mắt to có chút mệt mỏi, vội vàng cười làm lành nói với Tần Vô Song: - Khách quan, vẫn xin lượng thứ cho, bổn quán kinh doanh, không dám phiêu lưu. Tần Vô Song thật ra không muốn lấy mạnh hiếp yếu, nói với Cô Đơn và Bao Bao: - Chúng ta phải lấy một số thứ xem có thể đổi ra một ít tinh thạch không. Nghe Tần Vô Song nói như vậy, Cô Đơn mới bỏ qua, hùng hổ nói: - Con mẹ nó, khách điếm cái gì. Đợi đại gia có tiền rồi, cũng không thèm ở khách điếm thối tha nhà ngươi. Bao Bao cũng căm phẫn trào dâng, bổ sung thêm một câu: - Cho dù phải ở ngoài đường, cũng không ở khách điếm thối tha này. Tiểu nhị quán trọ nghe hắn nói như vậy, không khỏi cười khúc khích, vẻ mặt khinh thường và coi rẻ, nghiễm nhiên chính là dùng một loại ánh mắt đánh giá người nhà quê, nhìn ba người Tần Vô Song, lạnh lùng cười. Lão chưởng quầy cũng cười khổ lắc đầu, hiển nhiên cũng nhìn ra ba người này mới đến lần đầu, ngay cả thường thức cơ bản cũng không có. Tần Vô Song thấy bọn họ phản ứng như vậy, biết rõ ở đây có chút vấn đề. Đi ra ngoài, không ngại học hỏi kẻ dưới, hỏi nhiều, thỉnh giáo nhiều, cũng không có gì sai. Lập tức khiêm tốn hỏi thăm: - Chưởng quầy. Không dối gạt gì ngài, ba huynh đệ chúng ta tới từ nông thôn, lần đầu tiên đến châu thành, không hiểu quy củ. Tại sao huynh đệ ta nói như vậy, các ngươi chỉ cười lạnh, ở bên trong, có gì không đúng sao? Lão chưởng quầy thấy Tần Vô Song có lễ phép, mới mở miệng nói: - Người thanh niên, lão già cổ hủ này sớm đã nhìn ra các ngươi từ thôn làng đến. Châu thành này, không thể so với thôn làng của các ngươi. Ngủ ngoài đường trong châu thành vô cùng phiêu lưu. Chưa nói đến trộm cắp ngoài đường, mà quân phòng thủ bên trong châu thành, tuần tra giữa đêm, phát hiện các ngươi ngủ ngoài đường, cũng sẽ bắt các ngươi đi. Cho dù không mất mạng, nhưng giam các ngươi mấy ngày cũng là chuyện bình thường. Tần Vô Song giật mình hiểu ra, càng thêm hiểu rõ, quản lý của châu thành này, bên ngoài nhìn giống như nới lỏng, đến trong thành, mỗi một khâu xác thực quản lý đều vô cùng nghiêm khắc. Tần Vô Song liền chắp tay: - Đa tạ chưởng quầy chỉ giáo, ba huynh đệ chúng ta đi đổi chút đồ trước. Đi ra khách điếm, Cô Đơn tức giận nói: - Lão Đại, lãng phí nước bọt với bọn nô tài xấu xa đó làm gì, đánh cho bọn chúng một trận, xem chúng có cho ở lại hay không. Tần Vô Song thở dài một tiếng, biết đây chính là sự khác nhau giữa Thú Tộc và nhân loại. Xã hội của nhân loại, bất cứ chuyện gì đều có quy củ, có trật tự. Còn Thú Tộc, cũng không có tuân theo nhiều quy củ như vậy. Vạn nhất gặp phải chuyện không hài lòng, liền lấy vũ lực giải quyết. - Cô Đơn, cái này gọi là phong độ của Lão Đại, tức giận với những người đó, há không phải là đánh giá thấp giá trị của chúng ta sao? Bao Bao thật ra có kiến giải của nó. Tần Vô Song cười ha ha: - Đây thật ra cũng không phải là phong độ. Mà là chuyện trong thiên hạ, lúc nào cũng có trật tự. Nếu chúng ta ngang ngược ở trọ, ngang ngược ăn cơm, vậy hoàn toàn rối loạn hết. Không có gì khác biệt với đám cường đạo vô sỉ. Chỉ ở ở lại một ngày, phiền toái sẽ không ngừng cuồn cuộn kéo đến. Chúng ta không sợ phiền phức, nhưng cũng không cần chủ động gây nên phiền phức. Quan trọng nhất là, không cần vì những chuyện nhỏ này mà tạo ra phiền phức. Cô Đơn bướng bỉnh bất tuân, nhưng trong lòng suy xét, cũng cảm thấy Tần Vô Song nói có lý. Nếu ngay cả chút chuyện ăn cơm ở trọ đều phiền phức không ngừng, vậy trên đường đi hoàn toàn không bớt lo được. Ba người vòng vo trên hai con phố lớn, đã nhìn thấy phía trước có một tiệm cầm đồ rất lớn. Tần Vô Song cười nói: - Xem xem tiệm cầm đồ ở Hiên Viên Khâu này, có phải đều có giá thị trường giống nhau không. Đang định đi vào, Tần Vô Song đột nhiên dừng cước bộ, trong lòng thầm không khổ. Hắn đột nhiên nhớ ra, trên người hắn, căn bản không có thứ gì dư thừa. Lần trước quay về Thiên Tứ Vương Phủ ở Bách Việt Quốc. Hắn đã đem những thứ dư thừa trên người, bất kể là trang bị cũng vậy, vũ khí cũng vậy, toàn bộ đều thanh lý hết một phen. Hiện giờ trên người, căn bản không có một thứ gì dư thừa. Còn lúc trước ở Hồng Phong Nhân Tộc giao chiến, tiêu diệt trang bị của những người đó, Tần Vô Song ngoài trang bị của Diệp Vấn Thông mang tới cho Lâm Điển ra, những thứ khác cũng không lấy được vài xu. - Lão Đại, làm sao vậy? Tần Vô Song cười khổ nói: - Ở đây, hình như không có trang bị và vũ khí dư thừa. Muốn cầm, chỉ có thể cầm Cửu Chuyển Hồi Dương Đan thôi. Trên người Tần Vô Song, Cửu Chuyển Hồi Dương Đan thật ra có sáu viên. Lúc trước sư phụ Truân Trung Trì đưa cho ba viên, hắn dùng còn lại có một viên, nhưng sau này ở Hầu Vương Sơn giết chết Chúc Đại Trung, đã từ trên người hắn lấy được năm viên Cửu Chuyển Hồi Dương Đan. Khi chăm sóc cũng không có dùng qua, vì vậy thật ra có sáu viên. Nhớ tới Chúc Đại Trung, Tần Vô Song đột nhiên nhớ ra, trong chiếc nhẫn chứa vật dùng để chứa vật của Chúc Đại Trung, có một bọc hành lý trữ vật, vẫn chưa sử dụng. Vật này, thật ra có thể thay thế hành lý trữ vật, từ đó đem hành lý trữ vật ra. Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song liền có chủ ý. Lập tức dùng thủ pháp bí mật, lấy chiếc nhẫn trữ vật ra, đeo vào trên ngón tay, đồng thời đem toàn bộ mọi thứ trong hành lý chứa vật ra, đặt vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật. Làm xong tất cả, Tần Vô Song lúc này mới mỉm cười gọi bọn Bao Bao. Đến gần hiệu cầm đồ, lông mày của chưởng quầy của tiệm cầm đồ khẽ dựng lên, hai hàng lông mày giống như biết nói chuyện, đã biểu hiện đầy đủ bản chất gian thương của ông chủ tiệm cầm đồ. - Khách nhân, muốn cầm đồ thứ gì sao? Tần Vô Song cũng không nhiều lời, lấy bọc hành lý trữ vật ra, đặt ở trước mặt: - Bọc hành lý trữ vật này, có thể đổi được bao nhiêu tinh thạch? Tên chưởng quầy đó vuốt bộ râu cá trê của hắn, cười nham hiểm nói: - Món đồ này, có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Hàng thông thường, không đáng giá. Tần Vô Song sắc mặt phát lạnh, hắn há có thể không biết, tên chưởng quầy này rõ ràng ác ý ép giá. Bọc hành lý trữ vật này cho dù không phải là thứ tốt, nhưng chí ít cũng không lưu lạc đến cấp bậc hàng thông thường. Tốt xấu gì, ở các quốc gia nhân loại, người có thể có bọc hàng lý trữ vật, chí ít cũng là chủ nhân của một Tông. Người trẻ tuổi giống như hắn, cho dù là cấp bậc của Vi Dực, Chu Phù, cũng không có được vật này. Nếu không phải bọn Tần Vô Song lúc này cần một chút tinh thạch xoay sở, hắn sẽ không tới tiệm cầm đồ chịu phần tội này. Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán. Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Tần Vô Song bị vấn đề tiền bạc quấy nhiễu, hắn trước đây, cho tới bây giờ chưa gặp phải loại cảnh ngộ quẫn bách này. Cũng không ngờ, tiền bạc có thể trở thành vấn đề. Nhưng hôm nay, tới Hiên Viên Khâu, hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là không có tiền nửa bước khó đi. Cô Đơn thấy sắc mặt Tần Vô Song thâm trầm, lập tức kêu lên: - Lão già kia, ngươi không có mắt sao, trang bị trữ vật tốt như vậy, ngươi lại nói là hàng thông thường? Nào nào nào, ngươi ra đây? Chưởng quầy đó chỉ cười lạnh: - Ngươi kêu ta ra ngoài làm gì? - Ngươi đi ra tới đường lớn xem có thể nhặt về cho ta không. Con mẹ nó, ức hiếp người khác cũng không phải ức hiếp dễ dàng như vậy chứ. Ngươi có tin đại gia ta cho một mồi lửa thiêu cháy tiệm chó má nhà ngươi không? Chưởng quầy đó thản nhiên nói: - Ta thật sự không tin. Cô Đơn bị hắn chọc cho tức giận, oa oa kêu to, xắn tay áo: - Lão Đại, lần này ngươi đừng ngăn cản ta, ta không đốt cháy tiệm của hắn thì không được. Tần Vô Song thở dài: - Chưởng quầy, ngươi mở tiệm cầm đồ, tiền kiếm được từ lòng dạ độc ác, tiền trái lương tâm, cũng không có gì mới mẻ. Nhưng hôm nay nếu ngươi cảm thấy ba huynh đệ chúng ta dễ ức hiếp, vậy thì ngươi đoán nhầm rồi. Bọc hành lý trữ vật này, ngươi nói là hàng thông thường, ta tới tiệm cầm đồ khác hỏi xem, nếu người khác không phải nói như vậy, ta sẽ tới tìm ngươi nói chuyện. Lời này, mặc dù không xem là lời hung ác, nhưng cũng mơ hồ ẩn chứa tức giận. Và người làm buôn bán, thường thường bắt nạt kẻ yếu, thấy Tần Vô Song như vậy, trái lại mềm đi mấy phần.
Tần Vô Song giật mình, không dám chậm trễ, chắp tay nói:
- Chư vị tiên tử từ đâu đến?
Vị phụ nhân kia liếc nhìn Tần Vô Song, không nói gì. Thủy Nhược Lan nhìn vị phụ nhân, ánh mắt khẽ lóe lên một tia kỳ dị:
- Là ngài?
Cung trang phụ nhân đó gật gật đầu, khẩu khí cực kỳ bình thản, gật đầu nói:
- Là ta, ngươi vẫn còn nhớ ta sao?
Thủy Nhược Lan cũng khẽ gật đầu:
- Vẫn nhớ. Năm ta mười tuổi, ngài đã từng đến đây.
- Ừ, thoáng cái đã sáu năm trôi qua rồi.
Cung trang phụ nhân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Lão Thụy, rồi lại nhìn cái xác trước mặt, chau mày nói:
- Chuyện này là thế nào?
Tần Vô Song đang định lên tiếng thì phụ nhân đã lạnh lùng nói:
- Ta không hỏi ngươi!
Tần Vô Song bị làm cho mất mặt, nhưng cũng không tỏ thái độ với vị phụ nhân mà rất có phong độ lui sang một bên. Hắn nhìn mấy nữ tử này, kẻ nào cũng là bộ dáng hời hợt khó gần nên cũng không muốn nói nhiều.
Thủy Nhược Lan thấy Tần Vô Song nhẫn nhịn, có chút không đành lòng:
- Tần đại ca.
Vị phụ nhân cười nhạt nói:
- Nhược Lan, đừng trách ta không nhắc ngở ngươi. Thế gian này, kẻ không đáng tin nhất chính là nam nhân. Ngươi đừng thấy bọn họ phong độ lẫm nhiên, nội tâm chưa hẳn đã được như vẻ bề ngoài đâu. Ngươi tiếp xúc bên ngoài không nhiều, nhưng cũng đừng để người khác lừa.
Ở đây trừ Lão Thụy ra, chỉ còn có mình Tần Vô Song là nam nhân. Hắn đương nhiên biết vị phụ nhân này đang nói hắn. Chỉ là Tần Vô Song từ xưa đến nay chưa bao giờ đấu khẩu với nữ nhân nên chỉ mỉm cười lắc đầu, nói với Thủy Nhược Lan:
- Nhược Lan, hôm nay ta đến đây vốn muốn cùng cô nói lời cáo biệt. Ai ngờ, thôn trang lại gặp phải đại họa diệt thôn. Kẻ làm điều ác nếu không giết chỉ có thể là tai họa!
Nói rồi rút kiếm định giết Lão Thụy.
Một thiếu nữ mặc áo màu đỏ sẫm bên cạnh vị phụ nhân đột nhiên quát lớn:
- To gan, có chúng ta ở đây, từ khi nào đến phiên ngươi động thủ?
Tần Vô Song liên tiếp bị người khác ngăn cản, dù tính tình có tốt đến thế nào thì trong lòng cũng không tránh khỏi có chút tức giận. Cố gắng khống chế cơn giận trong lòng, hắn thản nhiên nói:
- Chư vị, ta tru sát những kẻ ác đồ này thì ảnh hưởng gì đến công việc của các người?
- Cho dù không ảnh hưởng gì, có chúng ta ở đây, ngươi nên ngoan ngoãn đứng im một chỗ.
Khẩu khí của thiếu nữ áo đỏ vẫn rất ngang ngược.
Mấy người nữ tử này xem ra xuất thân không nhỏ. Khẩu khí của họ tràn đầy vẻ ngạo mạn rõ ràng là tự thấy mình hơn hẳn Tần Vô Song.
Tần Vô Song trong lòng tức giận, đang định lên tiếng thì đã thấy tay một thiếu nữ áo xanh bên cạnh vị phụ nhân trong tay chợt lóe lên một đường thanh quang như độc xà, cắt ngang cổ Lão Thụy. Lão Thụy hồn phi phách tán, chẳng kịp kêu lên một tiếng đã mất mạng.
Thiếu nữ áo xanh làm xong việc này, liếc Tần Vô Song một cái thị uy rõ ràng là cố ý chọc tức hắn.
Thủy Nhược Lan thấy máu tươi phun ra từ cổ họng Lão Thụy, sợ đến nỗi mặt mày thất sắc.
Cung trang phụ nhân thở dài:
- Thật là một cô gái đơn thuần, đúng là một khối ngọc thô hoàn mỹ. Nhược Lan, bây giờ sơn dân thôn trại đã không còn nữa rồi, ông nội ngươi cũng đã mất. Oản Tử Cốc đâu còn gì để ngươi lưu luyến nữa chứ?
Thủy Nhược Lan khẽ giật mình:
- Ngài vẫn muốn ta đi cùng ngài như sáu năm trước sao?
- Đúng, sáu năm trước bổn cung không mang ngươi theo, hối hận đến tận bây giờ. Lần này, nếu như ngươi vẫn không đi cùng bổn cung, không chỉ bổn cung mà chính cô nương cũng phải hối hận cả đời.
Thủy Nhược Lan khẩu khí bình lặng như nước, nhưng cũng có chút bối rối. Sơn dân thôn trại đúng là đã chết hết, trong nháy mắt cô đã mất đi chỗ dựa tinh thần, chỉ thấy con đường phía trước mờ mịt, bản thân cũng không biết đi về đâu.
Trước đây, cô hằng ngày vào núi hái thuốc cũng là để trị bệnh cứu người. Nhưng bây giờ, tất cả sơn đân đều đã thành người chết, cũng không có bệnh nhân để cô điều trị. Thậm chí có thể nói, từ bây giờ cô sẽ phải sống cô độc một mình trong Oản Tử Cốc.
Mặc dù tính cách Thủy Nhược Lan vốn không màng danh lợi, sớm đã quen với cuộc sống bình lặng. Nhưng bây giờ hoàn cảnh lại phát sinh một sự thay đổi lớn, cô đương nhiên không thể bình tĩnh đối diện mọi chuyện. Bất luận cô có muốn hay không thì cuộc sống của cô bây giờ đều phải thay đổi.
Nghĩ đến đây, nét mặt Thủy Nhược Lan nhất thời có chút bối rối, nhìn Tần Vô Song, rồi lại nhìn đám nữ tử, nội tâm nhất thời không biết nên đối diện thế nào.
Tần Vô Song thở dài khe khẽ, làm sao hắn không biết từ giờ trở đi dù Thủy Nhược Lan có muốn hay không, thì cuộc sống của cô cũng không còn được bình yên, vô lo vô nghĩ như trước nữa.
Hai tên ác đồ tàn bạo đã phá hủy Oản Tử Cốc, phá hủy cuộc sống lánh đời của Thủy Nhược Lan. Tần Vô Song biết, đối với một cô gái đơn thuần như Thủy Nhược Lan mà nói, rời bỏ thế giới đơn thuần này, chính là hình phạt lớn nhất.
Rõ ràng, cung trang phụ nhân này muốn đưa Thủy Nhược Lan đi. Có lẽ bà là thủ lĩnh của một tông phái nữ nhân tu luyện nào đó, vốn rất yêu thích Thủy Nhược Lan, nếu không sao lại khen cô là khối ngọc thô hoàn mỹ.
Chỉ có điều đám nữ tử này, kẻ nào cũng kiêu ngạo vô cùng, rõ ràng là loại tông môn phách khí ngoại lộ. Khí chất hoành hành bá đạo đó, Tần Vô Song cảm thấy nếu như Thủy Nhược Lan có cùng họ đi thì cũng không cảm thấy hạnh phúc. Chí ít, cô cũng không thể có được cuộc sống mà cô thích.
- Tần đại ca, huynh cũng muốn đi rồi sao?
Khẩu khí của Thủy Nhược Lan có một chút buồn rầu nhè nhẹ, cô rất bối rối, thậm chí còn có chút bất lực.
Tần Vô Song thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, Nhược Lan, thực sự xin lỗi, ta đã quay về muộn, quay về muộn mất rồi. Nguồn:
Thủy Nhược Lan nức nở nghẹn ngào, giọt nước đầu tiên trong suốt mười sáu năm cuộc đời chầm chậm lăn xuống má.
Thế gian vạn vật, kể cả sinh lão bệnh tử trong mắt cô cũng là chỉ là sự vận hành tự nhiên của tạo hóa. Cho nên, cảm giác bi thương của cô cũng nhạt hơn người ngoài một chút.
Thời điểm ông nội bị bệnh, cô không khóc, bởi vì ông nội nói với cô rằng người sống trên thế gian này khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, nên cô không khóc.
Ngày ông nội mất, cô không khóc. Bởi vì ông nội nói với cô rằng khi ông đến thế giới này, ông đã không hy vọng sống sót quay về. Chết, cũng chỉ là trở về nới vốn dĩ thuộc về ông. Vì vậy, cô vẫn không khóc. Nhưng giờ này phút này, cô lại rơi nước mắt.
Chỉ vì một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, vì một sự ly biệt có thể là vĩnh hằng, vì một nam tử không hề quen biết, vì một cảm giác mà chính bản thân cô cũng không hiểu rõ.
Cung trang phụ nhân thấy Thủy Nhược Lan rơi nước mắt, mày càng chau mạnh hơn.
- Nhược Lan, ngươi thay đổi rồi, cũng trưởng thành rồi.
Cung trang phụ nhân thở dài một tiếng, xoay người trừng mắt nhìn Tần Vô Song:
- Ngươi muốn đi thì đi mau đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Tần Vô Song bị đám nữ tử này liên tiếp quát mắng, trong lòng đã cảm thấy khó chịu:
- Vị phu nhân này, ta với ngươi không thù không hận, tại sao cứ dùng lãnh ngôn nói chuyện với ta?
- Ai nói ta với ngươi không thù không hận, ngươi sinh ra đã là nam nhi thì chính là nam nhân thối, là đã có thù hận với ta. Đây là nguyên tội của đám nam nhân các ngươi!
Tần Vô Song bật cười ha hả:
- Đủ rồi! Xin hãy rút lại khẩu khí oán hận vừa rồi. Ta sinh ra là nam nhi không sai, nhưng ta tự vấn hành sự không bao giờ có lỗi với thiên địa lương tâm, cũng không bao giờ lừa gạt bản thân. Nếu như bà thật sự hận một nam nhân nào đó thì hãy đi một đao giết chết hắn, sao phải gieo rắc nộ khí lên nam nhân toàn thiên hạ? Điều này không thể bộc lộ sự thanh cao của bà, mà chỉ chứng minh các người nông cạn và nhàm chán.
Nói đến đây, hắn chẳng thèm nhìn đám nữ tử ấy mà quay sang nói với Thủy Nhược Lan:
- Nhược Lan, bất luận sau này cô lựa chọn sống ở đâu, ta chỉ kiến nghị với cô một điều, đừng để người khác áp đặt suy nghĩ của họ vào tư duy cô. Cô là trời sinh tinh thuần, tất cả mọi ý đồ muốn thay đổi suy nghĩ của cô đều là hành động tàn phá sự tốt đẹp đơn thuần đó. Cô biết điều ta chờ đợi nhất ở cô là gì không?
- Tần đại ca, là cái gì?
Thủy Nhược Lan mím nhẹ môi.
- Ta vô cùng hy vọng, Oản Tử Cốc này vẫn giống như trước đây vậy, yên lặng bình thản, không tranh với đời, vô cùng hy vọng, cô vẫn như cũ là một cô thiếu nữ đơn thuần, vô ưu vô lo, không hề nhiễm chút xíu tục khí nhân gian.
Tần Vô Song nói đến đây, trong lòng cảm thấy đau như cắt ruột.
Thôn trang trong Oản Tử Cốc bị giết sạch, như vậy cũng đã xác định cuộc sống bình thản trong Oản Tử Cốc đã bị hủy diệt hoàn toàn. Trong suy nghĩ của Tần Vô Song, Oản Tử Cốc này thật sự là thế ngoại đào viên, cuộc sống ở đây quả thật là một bức tranh vô cùng hoàn mỹ. Mà đám người dám ra tay phá hoại cái bức tranh hoàn mỹ này, chính là những hung thủ đáng giận nhất trên thế giới này.
Chỉ tiếc rằng, giống như tất cả những sự vật tốt đẹp khác trên thế gian này, vẻ xinh đẹp của nó luôn luôn là ngắn ngủi.
Thủy Nhược Lan như si như ngốc, nghe hắn nói vậy mà kinh ngạc ngẩn người. Những tia nước mắt mười sáu năm nay chưa từng chảy, lại một lần nữa rơi xuống đầm đìa. Hiển nhiên những lời mà Tần Vô Song vừa nói với cô, đã gợi lên cho cô những suy nghĩ sâu sắc.
Cung trang phụ nhân này nghe xong những lời Tần Vô Song nói, sắc mặt dần dần trở nên u ám. Trong nhất thời, trên mặt bà ta chợt nổi lên một tầng sương lạnh.
Một ý niệm vô cùng thô bạo chợt dâng lên trong đầu bà ta. Bà ta chợt quay đầu lại, liếc mắt nhìn mấy nữ tử phía sau một cái. Mấy nữ tử kia tâm thần lĩnh hội, gật gật đầu một cái. Bọn họ đồng thời dùng một loại ánh mắt đùa cợt, hướng về phía Tần Vô Song mà đi tới, trên mặt dâng lên một tia sát khí âm hàn.
Cảm giác của Tần Vô Song linh mẫn đến mức nào, trong lòng khẽ rùng mình một cái, thầm nghĩ:
- Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà. Ả phụ nhân này, bởi vì ta nói mấy câu khó nghe, liền động sát tâm rồi. Cho dù không có sát tâm, thì cũng chẳng có thiện ý gì cả.
Thủy Nhược Lan tâm tư đơn thuần, làm sao có thể biết được trong mấy ánh mắt này lại chất chứa bao nhiêu ý tứ đến như vậy.
Cung trang phụ nhân quay sang, nhàn nhạt nói với Thủy Nhược Lan:
- Nhược Lan, gã nam nhân này tâm địa chẳng khác nào rắn độc. Những lời mà hắn nói, nửa câu cũng không thể tin được. Hôm nay, ngươi cứ đi theo chúng ta đi. Ta đảm bảo, ta hoàn toàn có thể khôi phục lại cuộc sống ở Oản Tử Cốc này cho ngươi. Ngươi thích hành y, ta nhất định sẽ kiếm ra càng nhiều người bệnh cho ngươi chữa trị. Ngươi thích cuộc sống ẩn cư, ta nhất định có thể kiếm được địa phương càng thanh u, bình thản hơn nơi này rất nhiều lần cho ngươi sống…
Thủy Nhược Lan nghe bà ta nói vậy, không khỏi có chút động tâm.
- Chỉ có một điều, ngươi cần phải quên đi cái gã nam nhân thối này, ngay lập tức!
Cung trang phụ nhân kia nói đến đây, tay áo liền nhẹ nhàng rung lên một cái, một luồng sương mù màu xanh chợt tản ra, trực tiếp phun đến trước mặt của Thủy Nhược Lan. Toàn thân Thủy Nhược Lan mềm nhũn đi, liền mất đi tri giác, toàn thân ngã nhào vào trong lồng ngực của cung trang phụ nhân.
Cung trang phụ nhân này làm xong việc này, mặt mày vô cùng băng lãnh nhìn về phía Tần Vô Song, trong khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười đùa cợt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quản lý của Hiên Viên Khâu, thoải mái nhanh chóng. Vì vậy ở cửa thành, bọn họ thật sự không tốn nhiều công sức đã dễ dàng qua cửa. Lúc này, sắc trời đã chạng vạng. Ba người tới một khách điếm, chuẩn bị dừng chân nghỉ lại. Dù sao đây cũng là Hiên Viên Khâu, tất cả đều không giống các quốc gia nhân loại, Tần Vô Song thật ra không dám sơ suất. Vào thời gian chạng vạng, người ở trọ không ít. Trước mặt Tần Vô Song, đã có mấy nhóm người đang xếp hàng, đăng ký ở lại. Xem ra, quản lý các nơi của Hiên Viên Khâu quả nhiên là nhanh chóng. Thủ tục vào ở trong khách điếm cũng nghiêm khắc hơn các quốc gia nhân loại. - Phòng nhiều người, một trăm ngân tinh thạch, cộng lại là một viên hoàng tinh thạch. Phòng một người, ba mươi ngân tinh thạch một phòng. Các ngươi muốn ở loại nào? Tinh thạch? Tần Vô Song từ xa nghe thấy từ này, không khỏi cả kinh. Liếc nhìn Bao Bao và Cô Đơn, hiển nhiên là hỏi thăm bọn chúng có tinh thạch gì không? Hai tên gia hỏa đó hiển nhiên từ trước đến nay không có thói quen ở trọ, đều giữ vẻ mặt cười khổ, buông tay, biểu thị mới nghe chuyện này lần đầu. Trong lòng Tần Vô Song cười khổ, sờ sờ mũi. Có chút xấu hổ, hắn tưởng rằng, ở Hiên Viên Khâu đồng dạng cũng sử dụng hoàng kim bạc trắng. Không ngờ tiền tệ của Hiên Viên Khâu lại hoàn toàn không giống với các quốc gia nhân loại. Khi đang chần chờ, phía trước quầy hàng đã không còn ai, đến lượt bọn Tần Vô Song. Tiểu nhị quán trọ thấy Tần Vô Song ngây người, không kìm được nhắc nhở nói: - Này, ba người các ngươi, muốn ở trọ hay là cái gì? Tần Vô Song bất chấp khó khăn nói: - Ở trọ, xin hỏi chủ quán, ở đây ngoài tinh thạch ra, có thể lưu thông thứ khác được không? - Thứ khác? Tiểu nhị quán trọ kéo dài giọng: - Chúng ta ở đây buôn bán khách điếm, chỉ nhận tinh thạch. Những thứ khác, bất kể tốt xấu, mang ra tiệm cầm đồ, hoặc là chợ cũ bán đi. - Chỉ nhận tinh thạch? Tần Vô Song thật sự khó xử. Tiểu nhị quán trọ đó nhìn ra vẻ ngượng ngùng của bọn họ, mắt lạnh cười nói: - Thế nào? Không có tiền còn muốn ở trọ miễn phí à? Có tiền thì đăng ký, không có tiền thì đừng đứng ở chỗ này, ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Khẩu khí, thái độ này, giống như các quốc gia nhân loại, có lợi thì bợ đỡ, không có thì cạn sạch nhân tình. Tần Vô Song đương nhiên sẽ không so đo với loại tiểu nhân này. Cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, chuẩn bị bỏ đi. Cô Đơn cũng bất kệ, nhìn thấy tiểu nhị quán trọ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, trong lòng khó chịu. Đi đến trước quầy tiền, vỗ mạnh: - Không có tiền thì sao? Không có tiền thì bị ngươi gào tới gào lui sao? Tiểu nhị quán trọ đó ngồi trước quầy một ngày, bận rộn đến bây giờ, hỏa khí đang bốc lên trong lòng, thấy có người khiêu khích, không khỏi giận dữ: - Thì thế nào? Không có tiền ngươi còn muốn đùa giỡn nữa sao? Cô Đơn giận dữ: - Tên nô tài nhà ngươi, nói chuyện với đại gia bằng khẩu khí gì vậy? Đúng lúc này, chưởng quầy nãy giờ vẫn đang tính sổ, buông bàn tính, đi tới: - Khách quan, khách quan xin bớt giận! Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, nói chuyện khó nghe. Nhưng mà, tiểu điếm kinh doanh ít lời, không có tiền, xác thực không thể đăng ký vào ở, xin ba vị thông cảm cho. Đồng dạng lời nói của lão nhân gia này, ít nhiều khiến người ta thuận khí một chút. Cô Đơn mặc dù có chút không chịu tuân theo, nhưng tìm không được chỗ nào để phát tác. Lại nói: - Không có tiền, lẽ nào không cho thiếu nợ một lần sao? Lão chưởng quầy cười nói: - Nếu là khách quen, cho thiếu nợ một lần nhưng thật ra không quan trọng. Nhưng ba vị lạ mặt, nhìn như mới đến Bài Sơn Phủ ta lần đầu? Người lạ đến ở, tiểu điếm không dám phiêu lưu cho nợ. - Trước lạ, sau quen, còn sợ chúng ta quỵt nợ sao? Cô Đơn đĩnh đạc nói. Lão chưởng quầy thấy người thanh niên mày rậm mắt to có chút mệt mỏi, vội vàng cười làm lành nói với Tần Vô Song: - Khách quan, vẫn xin lượng thứ cho, bổn quán kinh doanh, không dám phiêu lưu. Tần Vô Song thật ra không muốn lấy mạnh hiếp yếu, nói với Cô Đơn và Bao Bao: - Chúng ta phải lấy một số thứ xem có thể đổi ra một ít tinh thạch không. Nghe Tần Vô Song nói như vậy, Cô Đơn mới bỏ qua, hùng hổ nói: - Con mẹ nó, khách điếm cái gì. Đợi đại gia có tiền rồi, cũng không thèm ở khách điếm thối tha nhà ngươi. Bao Bao cũng căm phẫn trào dâng, bổ sung thêm một câu: - Cho dù phải ở ngoài đường, cũng không ở khách điếm thối tha này. Tiểu nhị quán trọ nghe hắn nói như vậy, không khỏi cười khúc khích, vẻ mặt khinh thường và coi rẻ, nghiễm nhiên chính là dùng một loại ánh mắt đánh giá người nhà quê, nhìn ba người Tần Vô Song, lạnh lùng cười. Lão chưởng quầy cũng cười khổ lắc đầu, hiển nhiên cũng nhìn ra ba người này mới đến lần đầu, ngay cả thường thức cơ bản cũng không có. Tần Vô Song thấy bọn họ phản ứng như vậy, biết rõ ở đây có chút vấn đề. Đi ra ngoài, không ngại học hỏi kẻ dưới, hỏi nhiều, thỉnh giáo nhiều, cũng không có gì sai. Lập tức khiêm tốn hỏi thăm: - Chưởng quầy. Không dối gạt gì ngài, ba huynh đệ chúng ta tới từ nông thôn, lần đầu tiên đến châu thành, không hiểu quy củ. Tại sao huynh đệ ta nói như vậy, các ngươi chỉ cười lạnh, ở bên trong, có gì không đúng sao? Lão chưởng quầy thấy Tần Vô Song có lễ phép, mới mở miệng nói: - Người thanh niên, lão già cổ hủ này sớm đã nhìn ra các ngươi từ thôn làng đến. Châu thành này, không thể so với thôn làng của các ngươi. Ngủ ngoài đường trong châu thành vô cùng phiêu lưu. Chưa nói đến trộm cắp ngoài đường, mà quân phòng thủ bên trong châu thành, tuần tra giữa đêm, phát hiện các ngươi ngủ ngoài đường, cũng sẽ bắt các ngươi đi. Cho dù không mất mạng, nhưng giam các ngươi mấy ngày cũng là chuyện bình thường. Tần Vô Song giật mình hiểu ra, càng thêm hiểu rõ, quản lý của châu thành này, bên ngoài nhìn giống như nới lỏng, đến trong thành, mỗi một khâu xác thực quản lý đều vô cùng nghiêm khắc. Tần Vô Song liền chắp tay: - Đa tạ chưởng quầy chỉ giáo, ba huynh đệ chúng ta đi đổi chút đồ trước. Đi ra khách điếm, Cô Đơn tức giận nói: - Lão Đại, lãng phí nước bọt với bọn nô tài xấu xa đó làm gì, đánh cho bọn chúng một trận, xem chúng có cho ở lại hay không. Tần Vô Song thở dài một tiếng, biết đây chính là sự khác nhau giữa Thú Tộc và nhân loại. Xã hội của nhân loại, bất cứ chuyện gì đều có quy củ, có trật tự. Còn Thú Tộc, cũng không có tuân theo nhiều quy củ như vậy. Vạn nhất gặp phải chuyện không hài lòng, liền lấy vũ lực giải quyết. - Cô Đơn, cái này gọi là phong độ của Lão Đại, tức giận với những người đó, há không phải là đánh giá thấp giá trị của chúng ta sao? Bao Bao thật ra có kiến giải của nó. Tần Vô Song cười ha ha: - Đây thật ra cũng không phải là phong độ. Mà là chuyện trong thiên hạ, lúc nào cũng có trật tự. Nếu chúng ta ngang ngược ở trọ, ngang ngược ăn cơm, vậy hoàn toàn rối loạn hết. Không có gì khác biệt với đám cường đạo vô sỉ. Chỉ ở ở lại một ngày, phiền toái sẽ không ngừng cuồn cuộn kéo đến. Chúng ta không sợ phiền phức, nhưng cũng không cần chủ động gây nên phiền phức. Quan trọng nhất là, không cần vì những chuyện nhỏ này mà tạo ra phiền phức. Cô Đơn bướng bỉnh bất tuân, nhưng trong lòng suy xét, cũng cảm thấy Tần Vô Song nói có lý. Nếu ngay cả chút chuyện ăn cơm ở trọ đều phiền phức không ngừng, vậy trên đường đi hoàn toàn không bớt lo được. Ba người vòng vo trên hai con phố lớn, đã nhìn thấy phía trước có một tiệm cầm đồ rất lớn. Tần Vô Song cười nói: - Xem xem tiệm cầm đồ ở Hiên Viên Khâu này, có phải đều có giá thị trường giống nhau không. Đang định đi vào, Tần Vô Song đột nhiên dừng cước bộ, trong lòng thầm không khổ. Hắn đột nhiên nhớ ra, trên người hắn, căn bản không có thứ gì dư thừa. Lần trước quay về Thiên Tứ Vương Phủ ở Bách Việt Quốc. Hắn đã đem những thứ dư thừa trên người, bất kể là trang bị cũng vậy, vũ khí cũng vậy, toàn bộ đều thanh lý hết một phen. Hiện giờ trên người, căn bản không có một thứ gì dư thừa. Còn lúc trước ở Hồng Phong Nhân Tộc giao chiến, tiêu diệt trang bị của những người đó, Tần Vô Song ngoài trang bị của Diệp Vấn Thông mang tới cho Lâm Điển ra, những thứ khác cũng không lấy được vài xu. - Lão Đại, làm sao vậy? Tần Vô Song cười khổ nói: - Ở đây, hình như không có trang bị và vũ khí dư thừa. Muốn cầm, chỉ có thể cầm Cửu Chuyển Hồi Dương Đan thôi. Trên người Tần Vô Song, Cửu Chuyển Hồi Dương Đan thật ra có sáu viên. Lúc trước sư phụ Truân Trung Trì đưa cho ba viên, hắn dùng còn lại có một viên, nhưng sau này ở Hầu Vương Sơn giết chết Chúc Đại Trung, đã từ trên người hắn lấy được năm viên Cửu Chuyển Hồi Dương Đan. Khi chăm sóc cũng không có dùng qua, vì vậy thật ra có sáu viên. Nhớ tới Chúc Đại Trung, Tần Vô Song đột nhiên nhớ ra, trong chiếc nhẫn chứa vật dùng để chứa vật của Chúc Đại Trung, có một bọc hành lý trữ vật, vẫn chưa sử dụng. Vật này, thật ra có thể thay thế hành lý trữ vật, từ đó đem hành lý trữ vật ra. Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song liền có chủ ý. Lập tức dùng thủ pháp bí mật, lấy chiếc nhẫn trữ vật ra, đeo vào trên ngón tay, đồng thời đem toàn bộ mọi thứ trong hành lý chứa vật ra, đặt vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật. Làm xong tất cả, Tần Vô Song lúc này mới mỉm cười gọi bọn Bao Bao. Đến gần hiệu cầm đồ, lông mày của chưởng quầy của tiệm cầm đồ khẽ dựng lên, hai hàng lông mày giống như biết nói chuyện, đã biểu hiện đầy đủ bản chất gian thương của ông chủ tiệm cầm đồ. - Khách nhân, muốn cầm đồ thứ gì sao? Tần Vô Song cũng không nhiều lời, lấy bọc hành lý trữ vật ra, đặt ở trước mặt: - Bọc hành lý trữ vật này, có thể đổi được bao nhiêu tinh thạch? Tên chưởng quầy đó vuốt bộ râu cá trê của hắn, cười nham hiểm nói: - Món đồ này, có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Hàng thông thường, không đáng giá. Tần Vô Song sắc mặt phát lạnh, hắn há có thể không biết, tên chưởng quầy này rõ ràng ác ý ép giá. Bọc hành lý trữ vật này cho dù không phải là thứ tốt, nhưng chí ít cũng không lưu lạc đến cấp bậc hàng thông thường. Tốt xấu gì, ở các quốc gia nhân loại, người có thể có bọc hàng lý trữ vật, chí ít cũng là chủ nhân của một Tông. Người trẻ tuổi giống như hắn, cho dù là cấp bậc của Vi Dực, Chu Phù, cũng không có được vật này. Nếu không phải bọn Tần Vô Song lúc này cần một chút tinh thạch xoay sở, hắn sẽ không tới tiệm cầm đồ chịu phần tội này. Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán. Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Tần Vô Song bị vấn đề tiền bạc quấy nhiễu, hắn trước đây, cho tới bây giờ chưa gặp phải loại cảnh ngộ quẫn bách này. Cũng không ngờ, tiền bạc có thể trở thành vấn đề. Nhưng hôm nay, tới Hiên Viên Khâu, hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là không có tiền nửa bước khó đi. Cô Đơn thấy sắc mặt Tần Vô Song thâm trầm, lập tức kêu lên: - Lão già kia, ngươi không có mắt sao, trang bị trữ vật tốt như vậy, ngươi lại nói là hàng thông thường? Nào nào nào, ngươi ra đây? Chưởng quầy đó chỉ cười lạnh: - Ngươi kêu ta ra ngoài làm gì? - Ngươi đi ra tới đường lớn xem có thể nhặt về cho ta không. Con mẹ nó, ức hiếp người khác cũng không phải ức hiếp dễ dàng như vậy chứ. Ngươi có tin đại gia ta cho một mồi lửa thiêu cháy tiệm chó má nhà ngươi không? Chưởng quầy đó thản nhiên nói: - Ta thật sự không tin. Cô Đơn bị hắn chọc cho tức giận, oa oa kêu to, xắn tay áo: - Lão Đại, lần này ngươi đừng ngăn cản ta, ta không đốt cháy tiệm của hắn thì không được. Tần Vô Song thở dài: - Chưởng quầy, ngươi mở tiệm cầm đồ, tiền kiếm được từ lòng dạ độc ác, tiền trái lương tâm, cũng không có gì mới mẻ. Nhưng hôm nay nếu ngươi cảm thấy ba huynh đệ chúng ta dễ ức hiếp, vậy thì ngươi đoán nhầm rồi. Bọc hành lý trữ vật này, ngươi nói là hàng thông thường, ta tới tiệm cầm đồ khác hỏi xem, nếu người khác không phải nói như vậy, ta sẽ tới tìm ngươi nói chuyện. Lời này, mặc dù không xem là lời hung ác, nhưng cũng mơ hồ ẩn chứa tức giận. Và người làm buôn bán, thường thường bắt nạt kẻ yếu, thấy Tần Vô Song như vậy, trái lại mềm đi mấy phần.