Cô Đơn càng cười lớn, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu nhị thì càng khoái trá. Tần Vô Song cũng là bất đắc dĩ, hắn biết Cô Đơn luôn như vậy, không chịu thiệt nổi một đêm, trong lòng buồn bực, nếu không phát tiết sẽ vô cùng khó chịu. Làm loạn một trận như vậy cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Đương nhiên, làm loạn như vậy thì không thể ở được nữa rồi, chỉ có thể tìm nhà trọ khác. Bao Bao cười nói: - Lão Nhị, không nhận ra bây giờ huynh cũng biết động não đấy. Tử Điện Phần Diễm nhếch miệng đắc ý, tiến về phía trước, lưng thẳng ngực ưỡn, miệng cười nói: - Ta luôn biết động não, được chứ. Tìm một nhà trọ khác, ba người lập tức đã sắp xếp thỏa đáng.
Tên sai vặt tên Câu Tử kia đang bẩm báo tin tức mà chúng tìm hiểu được với Đường chủ. - Tiêu Đường chủ, chúng ta đã thấy rất rõ ràng, tên đó đổi trang bị trước cửa tiệm. Lấy đồ vật trong túi hành lý cho vào một Không gian Giới chỉ, sau đó lấy túi hành lý đi cầm. Câu Tử kể hết những gì hắn thấy, tường thuật tỉ mỉ một lần. - Tên đó là ai? Tiêu Đường chủ tướng mạo nho nhã, ăn mặc như một nho sĩ, nhưng khi con mắt hắn chuyển động vẫn lộ ra ánh mắt ác độc. - Là ba thanh niên, nhiều nhất cũng chưa đến hai mươi lăm tuổi, còn có một thiếu niên, chắc chắn không đến hai mươi lăm tuổi. Câu Tử nhíu mày hình dung. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm của hắn, những tên này hẳn là hậu sinh xuất thân từ nông thôn, có lẽ trong nhà có ít của cải, ra ngoài làm trò, cho nên trong mắt hắn những người như vậy là những con dê béo. - Các ngươi không bị chúng phát hiện chứ? Tiêu Đường chủ thận trọng hỏi. - Ài, Đường chủ đại nhân, người không phải không biết, chúng ta ngầm quan sát ở vách tường, ở góc đó, chỉ có chúng ta nhìn thấy chúng, chúng vốn không thể thấy chúng ta. Câu Tử tỏ ra rất tự tin. Tiêu Đường chủ gật gật đầu: - Có Không gian Giới chỉ, quả là con dê béo, nhưng trước khi chưa biết rõ thân phận của chúng, chúng ta chỉ có thể cướp, không thể giết. Câu Tử ngoan ngoãn gật đầu: - Tiêu Đường chủ, có cần báo cho Bang chủ không? Hay là đích thân người ra tay? Tiêu Đường chủ cười nhạt: - Chút chuyện nhỏ đâu cần kinh động đến Bang chủ, ta đi là được rồi. Chuyện này, ngươi và Bưu Tử phải kín mồm kín miệng. Nếu là người trong giang hồ, Tiêu Đường chủ có lẽ sẽ đi thỉnh giáo Bang chủ. Nhưng theo tin tình báo, đối phương vốn là hậu sinh xuất thân từ nông thôn, khó tránh Tiêu Đường chủ muốn ra oai, bỏ qua Bang chủ, một mình hành động. Hắn đã mong muốn có Không gian Giới chỉ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa đạt được, cơ hội trời ban thế này sao có thể bỏ qua. Câu Tử là tâm phúc nhiều năm của Tiêu Đường chủ, tâm lĩnh thần hội, biết Tiêu Đường chủ muốn nuốt gọn món làm ăn này, lập tức thức thời nói: - Đường chủ đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ kín miệng. Tiêu Đường chủ rất hài lòng: - Hai người các ngươi đều là tâm phúc của ta. Sau khi việc thành, ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu. Trong mắt Câu Tử lóe lên một tia sáng đắc ý: - Đa tạ Đường chủ đại nhân! Tiêu Đường chủ gật đầu: - Được rồi, việc không thể trì hoãn, chúng ta đi xem xem, đừng để Bưu Tử làm mất dấu chúng. Câu Tử nói: - Đường chủ đại nhân, Bưu Tử rất biết theo dõi, sẽ không mất dấu đâu. Ba tên đó cũng không phải người trên giang hồ, bằng không cũng không thể lưu lạc đến đây… Tiêu Đường chủ nghiêm mặt nói: - Không cần biết có phải là người giang hồ hay không, chúng ta không thể xem thường, ở Thiết Mộc Châu Thành, bang Thanh Thụ chúng ta có thể hô phong hoán vũ, nhưng nếu chúng ra khỏi địa bàn thế lực của chúng ta thì không dễ làm rồi, hoặc là bị các thế lực mạnh khác để ý thì miếng thịt trong miệng cũng phải nhả ra thôi. Bang Thanh Thụ cũng được xếp trong các bang lớn ở Thiết Mộc Châu, nhưng không phải là mạnh nhất, chỉ có thể coi là bá chủ một phương ở Châu thành. Tiêu Đường chủ này chỉ là một Đường chủ. Trên hắn còn có Trưởng lão Hộ pháp, trên nữa còn có Bang chủ, bởi vậy địa vị của hắn không được tính là cao tầng trung tâm của bang Thanh Thụ. Cũng chính vì vậy, nhiều lúc hắn rất thiếu thốn, ví dụ như Không gian Giới chỉ, hắn đã khao khát bao lâu nay mà chưa từng có được. Vì vậy, lần này hắn quyết chí phải có được miếng thịt béo này.
Chi nha một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, Bao Bao đi vào, thấy Tần Vô Song đang ngồi trên giường, mỉm cười nói: - Lão Đại, siêng luyện công như vậy sao? Trời tối rồi, không đi nghỉ sớm đi? Tần Vô Song không mở mắt, mỉm cười nói: - Ta đang nghỉ ngơi! Bao Bao đến gần cửa sau, mở cửa sổ, nhìn xung quanh, rồi đi quanh phòng vài vòng, mỉm cười kỳ quái. Dường như Tần Vô Song không mở mắt mà cũng thấy vẻ mặt của Bao Bao: - Bao Bao, có phải là có chuyện gì muốn nói? Bao Bao cười nói: - Lão Đại, xem ra bị huynh phát hiện rồi? Tần Vô Song cười: - Nếu chỉ chút thủ đoạn của mấy tên trộm đạo vặt vãnh cũng có thể giấu được chúng ta, thì Hiên Viên Khâu kia chúng ta cũng đừng xông vào thì hơn. Hai gã sai vặt của bang Thanh Thụ đó vẫn nghĩ rằng mình ở sau vách tường quan sát sẽ không bị phát hiện. Chúng không biết rằng Bao Bao là Hư Võ Cảnh cường giả, và thần niệm của Tần Vô Song cường hãn không thua gì Hư Võ Cảnh cường giả, vì vậy, dù chúng trốn ở sau vách tường thì cũng đã sớm bị phát hiện. Vốn Tần Vô Song cũng không thèm để ý những tên trộm cướp vặt vãnh này. Nhưng lúc này, hắn hiển nhiên đã cảm nhận được, những tên trộm cướp đó vẫn không buông tha, một tên trong đó lại to gan dám đi theo họ tới đây. Bao Bao nghe Tần Vô Song nói như vậy, cũng cười: - Lão Đại, huynh ngồi ở đó, cũng đã phát hiện rồi sao? - Ân, Hiên Viên Khâu đó thật không giống bên ngoài. Mặc dù chỉ là mấy tên trộm cướp vặt vãnh, vậy mà cũng là Tiên Thiên Linh Võ Cảnh. Xem ra không phải là phi tặc bình thường, chắc chắn là một bang hội nào có quy mô ở bản địa. Phi tặc đơn độc cũng không dám to gan như vậy. Phân tích của Tần Vô Song cũng có lý. Bao Bao nói: - Lão Đại, có cần đệ đi bắt tên đó về đây hỏi cho rõ không? Tần Vô Song nói: - Hỏi cái gì? Không cần hỏi. Hỏi rõ cũng không để làm gì. Tên đó chắc chắn chỉ là tên lâu la. Con cá lớn vẫn còn chưa đến. Vừa nói xong, Bao Bao đột nhiên nhướng mày, hiển nhiên cảm nhận được điều gì, liền nhếch miệng mỉm cười: - Người này mới thật có chút thú vị, đến rồi! Tần Vô Song cũng dường như cảm nhận được, gật đầu: - Đến rồi! Hắn lập tức dặn dò: - Đệ đi nói với Lão Nhị, bảo hắn phải thận trọng, hắn mà ra tay chắc chắn sẽ máu chảy thành sông. Bao Bao liền đi về phía gian phòng của Tử Điện Phần Diệm Thú. - Tiêu Đường chủ, thuộc hạ đã nghe ngóng, ba tên đó ở lầu ba phía Đông, ba người ba phòng, không ở cùng nhau. Tên Bưu Tử cũng báo lại tỉ mỉ tình hình. Tiêu Đường chủ trầm ngâm một lúc, lạnh lùng cười: - Tốt, hai ngươi ở dưới này đợi, đừng để người khác đến phiền nhiễu, bản Đường chủ đích thân đến hầu hạ bọn chúng. Nói xong, Tiêu Đường chủ đứng lên, đi lên lầu trên, tốc độ cực nhanh, thân pháp cực nhẹ, thực lực tương đối mạnh. Tiêu Đường chủ này cũng là một cao thủ Cao Linh Võ Cảnh. Tu vi này ở Hiên Viên Khâu cũng coi như là ưu tú rồi. Nhưng ở Thiết Mộc Thành này, lại không được xếp vào năm mươi hạng đầu. Tiêu Đường chủ thân thể nhẹ nhàng, đây chính là điểm mạnh của hắn, đi không gây tiếng, toàn thân nhẹ như chiếc lá. Chầm chậm lướt đến hành lang, lấy ra một ống trúc nhỏ. Trong ống trúc này là hương Mê hồn, bản lĩnh độc môn của bang Thanh Thụ. Hễ phàm là Linh Võ Cảnh cường giả ngửi mùi này đều nhất loạt ngã xuống, coi như Luyện Hư Cảnh, nếu hít phải cũng phải hôn mê. Hương Mê hồn này không có uy lực trí mạng, nhưng cũng làm cho người khác tâm thần mê muội, sinh ra mệt mỏi, mơ màng ngủ. Bang Thanh Thụ là bang phái dựa vào trộm gà bắt chó mà tồn tại, vô cùng bỉ ổi, chỉ cần có lợi là không việc gì mà bang Thanh Thụ không làm. Tiêu Đường chủ nhìn xung quanh, ống trúc như biết làm ảo thuật, vách cửa sổ đột nhiên trở nên mềm như một tờ giấy. Chầm chậm đi vào từ khe hở trên cửa sổ. Vù! Hắn nhẹ nhàng thổi hương Mê hồn bên trong ống trúc vào trong phòng. Nhưng điều hắn nghĩ đã không xảy ra mà hoàn toàn ngược lại. Hắn thổi một hơi mà như thổi vào một ống kín, thổi vào mà hoàn toàn không có tác dụng. - Sao lại như thế? Tiêu Đường chủ kinh ngạc, hít hơi gồng lên thổi lại lần nữa. Lần thổi này lại như chạm phải bức tường, khí lưu bật trở lại. Tiêu Đường chủ cảm thấy khoang miệng đột nhiên mát lạnh. Sau đó, mũi hắn chợt ngửi thấy hương vị quen thuộc mà tuyệt vọng. - Không ổn! Tiêu Đường chủ lập tức cảm thấy bất ổn, rõ ràng là hương Mê hồn quay ngược trở lại. Nhưng mà, khí lưu này một khi quay lại, lập tức xộc vào khoang miệng, khoang mũi với tốc độ cực nhanh, không ngừng truyền đến tứ chi bát mạch. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Đường chủ đầu nặng, chân mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Cửa sổ bị đẩy ra, Tần Vô Song một tay nhặt ống trúc, một tay vứt Tiêu Đường chủ đó vào phòng, gọi nhỏ: - Lão Tam, xuống lầu dưới bắt hai tên sai vặt đó lại, đừng làm chúng bị thương. Bao Bao nhận được lệnh, liền đi xuống lầu dưới. Có cường giả như Bao Bao ra tay, đối phó với hai tên lâu la đó chỉ như lấy đồ trong túi, hai tên đó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị Tần Vô Song bắt đi. Tần Vô Song đá đá hai tên đó, lạnh lùng cười: - Chắc từ tối qua đến giờ hai ngươi nhớ ba người chúng ta lắm nhỉ, bây giờ còn nhớ không? Hai tên này nghe Tần Vô Song nói như vậy, hồn phi phách tán, biết từ đầu đến cuối đã bị đối phương phát hiện. Lại nhìn thấy Tiêu Đường chủ nằm lăn dưới đất như đống bùn nhão, sợ đến mức lục thần vô chủ, há hốc miệng, định nói điều gì nhưng lại không nói lên lời.
Từ Oản Tử Cốc xuất phát, Tần Vô Song tìm ra được đường đi chính xác, tính toán một lúc, nơi này cách Cuồng Diễm Nhai chừng năm sáu vạn dặm. Hay nói chính xác là ba ngày đường, mỗi ngày Tần Vô Song đã bay đi khoảng hai vạn dặm lộ trình.
Tần Vô Song lúc này ruột gan nóng như lửa đốt chỉ muốn đến ngay Cuồng Diễm Nhai xem cho kỹ. Ba ngày sau, cuối cùng hắn cũng đến được Kê Quan Sơn.
Lần này, Tần Vô Song vô cùng cẩn trọng chứ không hành sự lỗ mãng. Điều dưỡng cơ thể tới trạng thái tốt nhất rồi hắn mới chậm rãi tiến vào Cuồng Diễm Nhai.
Rõ ràng, sau trận chiến lần trước, bất luận là Thiên Phạt Sơn Trang hay Lôi Đình Tông đều có khả năng còn lưu lại nơi này. Tần Vô Song bước trên Kê Quan Sơn vắng vẻ không một bóng người.
Dừng lại trên Cuồng Diễm Nhai, Tần Vô Song nhìn xuống miệng núi lửa vẫn đang phun trào hồng quang liệt diễm, trong lòng nhói lên từng hồi, rồi lại quay đầu nhìn về phía thạch lâm, mảnh đằng Đông, mảnh đằng Tây, đâu đâu cũng đều có mảnh vụn thi thể lưu lại của Tần Thời Tốn. Còn thủ cấp của Tần Thời Tốn thì đang treo trên một ngọn cây, hai mắt trợn trừng nhưng vẫn giữ nguyên thái độ thong dong lạnh nhạt coi thường cái chết.
Tần Vô Song vừa cảm động vừa bội phục, thu nhặt mảnh vụn thi thể Tần Thời Tốn, dùng một mảnh vải dầu gói lại rồi mới cất đi tránh bị biến chất.
Làm xong những chuyện này, Tần Vô Song bước tới cạnh vách núi, thần thức không ngừng mở rộng xuống dưới xem xét. Xem xét bằng thần thức đương nhiên hữu dụng hơn việc lớn tiếng la hét nhiều. Nơi mà thần thức có thể tới, âm thanh không bao giờ có thể tới được.
Một lúc lâu sau, thần thức của Tần Vô Song đã tìm kiếm ra rất xa nhưng cuối cùng vẫn không cảm nhận được bất cứ manh mối sự sống nào. Trong lòng lo lắng, mở rộng hai cánh, bay thẳng xuống dưới.
Bây giờ, Tần Vô Song đã có bộ giáp Trạm Lam hộ thân, khả năng phòng ngự với sức nóng đương nhiên cũng nâng lên rất nhiều. Không ngừng bay xuống thấp, áp lực của sức nóng giảm đi rất nhiều.
Tần Vô Song cứ thể bay xuống thẳng một đường, thần thức không ngừng mở rộng tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy dù chỉ một manh mối nhỏ. Bao Bao và Cô Đơn dường như đã biến mất khỏi nhân gian, trực tiếp tan biến trong hỏa sơn nóng rực.
- Bao Bao, Cô Đơn…
Tần Vô Song miệng lưỡi khô ran, bắt đầu cảm thấy thất vọng.
Hắn đã tìm kiếm ba ngày ba đêm rồi, việc bay lượn liên tục khiến thể lực và chân lực sắp đến cực hạn. Nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bay trở về trên vách núi, điều chỉnh lại hô hấp, hồi phục lại một phần thể lực, Tần Vô Song lại tiếp tục lên đường tìm kiếm. Hắn đã bay đi bay lại ngàn dặm Cuồng Diễm Nhai này không biết bao nhiêu lần, tiến hành hình thức tìm kiếm trải thảm vậy mà kết quả cuối cùng vẫn khiến hắn cảm thấy thất vọng.
Cứ thế hắn cứ không ngừng tìm kiếm, vừa điều chỉnh, vừa tìm kiếm, nhưng không hề có thu hoạch gì.
Nhưng ở dưới sâu địa mạch Cuồng Diễm Nhai lại là một động thiên hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Lúc này, Cô Đơn đang ngồi trên một tảng đá, tâm trạng có vẻ buồn phiền.
- Lão Nhị, ngươi vẫn đang nghĩ chuyện tìm đường ra ngoài sao?
Bao Bao bước ra từ bên cạnh:
- Ngươi đừng lo lắng nữa, an tâm ở đây tu luyện đi. Đợi chúng ta tới được Hóa Hư Cảnh rồi chúng ta sẽ bay ra ngoài. Bây giờ ngươi có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được đâu.
Cô Đơn thở dài:
- Nói thì nói vậy, nhưng bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này, lúc nào cũng cảm thấy buồn bực.
- Ta lại không thấy buồn bực, chỉ là có chút lo lắng cho Lão Đại.
Bao Bao cũng khẽ thở dài:
- Ta đoán, Lão Đại bây giờ cũng rất lo cho chúng ta. Có lẽ huynh ấy còn nghĩ chúng ta đã chết rồi, ha ha ha.
- Đại nạn không chết, nhất định sẽ có hậu phúc. Lão Nhị, ngươi đừng nhăn mặt nhíu mày nữa. Đợi sau khi chúng ra ra được bên ngoài, Hiên Viên Khâu này sẽ là thiên hạ của ba huynh đệ ta.
Bao Bao lúc nào cũng giữ được một tâm trạng lạc quan. Tuy rằng, cuộc sống dưới đáy cốc này không hề dễ chịu, nhưng chưa chết đối với hắn mà nói đã là tốt lắm rồi. Hai người hắn sau khi nhảy xuống Cuồng Diễm Nhai, vốn đã nghĩ sẽ chết chắc.
Nhưng không ngờ, sau khi rơi xuống, ngoài hơi nóng tàn bạo ra, lúc bọn họ sắp rơi xuống đất, đột nhiên lại được một dòng khí lưu nâng lên. Khí lưu này, chính là loại khí lưu nóng của Cuồng Diễm Nhai.
Bao Bao là huyết mạch Thần tộc, Cô Đơn lại là linh thú Hỏa thuộc tính, mặc dù đã bị lửa nóng quay chín nhưng vẫn sống sót như một kỳ tích. Rơi xuống đáy vực, hơi nóng không còn dữ dội như bên trên nữa, Hai người khó khăn lắm mới tìm ra được một nơi tương đối an toàn mà trú ẩn.
Bao Bao thì chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, lo lắng cũng chẳng làm được gì, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện. Nhưng Cô Đơn cảm xúc có chút suy sụp hơn. May mà còn có Bao Bao bên cạnh an ủi. Cứ như vậy, hai kẻ dở hơi sống cuộc sống nương tựa nhau dưới Cuồng Diễm Nhai. Chuyện này tạm thời không nhắc tới.
Lại nói về Tần Vô Song, đã tìm kiếm ở Cuồng Diễm Nhai nửa tháng, kết quả là vẫn thất vọng vô cùng, Tần Vô Song mấy lần định đột phá vách đá, xông xuống đáy vực nhưng cứ bị khí lưu nóng rực cản lại, không tài nào xuống được.
Luồng khí lưu này chính là luồng khí lưu cứu sống Bao Bao và Cô Đơn, chỉ có điều nó luôn ở trạng thái phun trào trường kỳ, chỉ ngừng trong một lúc ngắn ngủi.
Tần Vô Song lao xuống nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp được lúc nó ngừng phun nên không sao xuống được. Còn Bao Bao và Cô Đơn lại vào đúng thời điểm ngừng lại nên mới bị cuốn xuống dưới.
Tần Vô Song lại một lần nữa thất vọng quay về, trầm mặc suy nghĩ. Lúc này, trời đã về chiều, lại một ngày nữa sắp qua.
- Tìm thêm ba ngày nữa, nếu như vẫn không thu hoạch được gì thì ta sẽ đưa thi hài của Tần Thời Tốn tiền bối về Thiến Đế Sơn an táng trước, để cho người nhà hắn được an lòng.
Tần Vô Song nghĩ.
Trời đã tối, Tần Vô Song tìm được một chỗ nghỉ ngơi an toàn sâu trong thạch lâm. Đây là thói quen mỗi đêm của hắn.
Tuy rằng Kê Quan Sơn rất nguy hiểm nhưng hắn cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không có tu luyện giả đi ngang qua. Chỉ cần có người đi qua, trong lòng sinh nghi thì sẽ không tránh khỏi tiết lộ tin tức ra ngoài. Cho nên ban đêm hắn vẫn phải chú ý bảo vệ mình.
Lúc này bầu trời đêm trong vắt, Tần Vô Song ngước nhìn bầu trời sao, tâm tư mênh mông. Đang lúc ngưng thần thì đột nhiên nhìn thấy hai vệt quang mang yếu ớt từ trên trời rơi xuống.
Hiển nhiên, đây là hai tu luyện giả đi ngang đây, bị thu hút bởi hồng quang phát ra từ Cuồng Diễm Nhai.
- Hắc Báo, đây là Kê Quan Sơn, Cuồng Diễm Nhai đúng không?
Một giọng nói lãnh đạm vang lên.
- Đúng vậy, thiếu gia, Cuồng Diễm Nhai, chính là chốn này.
Tần Vô Song nghe thấy giọng nói hai người, vội thu hồi toàn bộ tâm thần, tránh lộ ra bất cứ dấu vết nhỏ nào.
Hai người này hiển nhiên cũng rất cẩn thận, vừa đáp xuống Cuồng Diễm Nhai liền triển khai thần thức tìm kiếm xung quanh, sau khi xác nhận không có bất cứ uy hiếp gì, vị công tử trẻ tuổi mới nói:
- Ba tên đó, cũng thật giảo hoạt, chúng ta quay đi quay lại rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng! Không lẽ chúng chắp cánh bay đi thật?
- Thiếu gia, theo như tình báo thì có thể là Mộ Dung Thiên Cực đã thấy Tần Vô Song ở Kê Quan Sơn. Rồi sau đó có người nói Kê Quan Sơn đã xảy ra một trận đại chiến, rất có thể ba tên đó đều bị giết chết, hoặc ngã xuống Cuồng Diễm Nhai rồi.
Tần Vô Song… Tần Vô Song cười đau khổ, lúc nghe thấy tên mình, hắn cũng chết lặng. Bây giờ, Hiên Viên Khâu này chỗ nào cũng có thông tin truy sát hắn thì phải?
- Hắn nhìn thấy Tần Vô Song, sao không một đao giết chết cho rồi? Bây giờ việc con gái hắn đào hôn chắc cũng do hắn bày mưu ra đây?
Khẩu khí của gã thanh niên trẻ tuổi càng lúc càng oán độc. Người tùy tùng tên Hắc Báo thở dài một tiếng:
- Thiếu gia, người đừng nghĩ ngợi mấy chuyện ấy nữa. Tần Vô Song đã không còn tin tức gì thì người quay về Đạo Trường đi. Những chuyện khác, để ta làm cho.
Gã thanh niên lắc lắc đầu:
- Ta sống phải nhìn thấy người, chết phải nhìn thấy xác. Nếu như Mộ Dung Thiên Cực nhìn thấy Tần Vô Song ở đây thì hắn chưa chắc đã chết! Cho dù hắn có chết thì chuyện này vẫn chưa đến hồi kết. Hắn chết rồi, nhưng lũ kiến hôi của các quốc gia nhân loại có liên quan đến hắn thì vẫn còn! Hắc Báo, chuyện ta giao cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi?
Hắc Báo vội nói:
- Công tử, đều đâu vào đấy cả rồi. Tôi đã phái bốn năm tên tâm phúc tung tin đồn qua mọi con đường. Tôi tin rằng những tin đồn này sẽ lan tràn nhanh chóng như bệnh dịch, và đã truyền tới Bài Sơn Phủ và Hành Sơn Phủ rồi. Có thể, không lâu sau những tin đồn này sẽ lan tràn khắp cả Hiên Viên Khâu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cô Đơn càng cười lớn, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu nhị thì càng khoái trá. Tần Vô Song cũng là bất đắc dĩ, hắn biết Cô Đơn luôn như vậy, không chịu thiệt nổi một đêm, trong lòng buồn bực, nếu không phát tiết sẽ vô cùng khó chịu. Làm loạn một trận như vậy cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Đương nhiên, làm loạn như vậy thì không thể ở được nữa rồi, chỉ có thể tìm nhà trọ khác. Bao Bao cười nói: - Lão Nhị, không nhận ra bây giờ huynh cũng biết động não đấy. Tử Điện Phần Diễm nhếch miệng đắc ý, tiến về phía trước, lưng thẳng ngực ưỡn, miệng cười nói: - Ta luôn biết động não, được chứ. Tìm một nhà trọ khác, ba người lập tức đã sắp xếp thỏa đáng.
Tên sai vặt tên Câu Tử kia đang bẩm báo tin tức mà chúng tìm hiểu được với Đường chủ. - Tiêu Đường chủ, chúng ta đã thấy rất rõ ràng, tên đó đổi trang bị trước cửa tiệm. Lấy đồ vật trong túi hành lý cho vào một Không gian Giới chỉ, sau đó lấy túi hành lý đi cầm. Câu Tử kể hết những gì hắn thấy, tường thuật tỉ mỉ một lần. - Tên đó là ai? Tiêu Đường chủ tướng mạo nho nhã, ăn mặc như một nho sĩ, nhưng khi con mắt hắn chuyển động vẫn lộ ra ánh mắt ác độc. - Là ba thanh niên, nhiều nhất cũng chưa đến hai mươi lăm tuổi, còn có một thiếu niên, chắc chắn không đến hai mươi lăm tuổi. Câu Tử nhíu mày hình dung. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm của hắn, những tên này hẳn là hậu sinh xuất thân từ nông thôn, có lẽ trong nhà có ít của cải, ra ngoài làm trò, cho nên trong mắt hắn những người như vậy là những con dê béo. - Các ngươi không bị chúng phát hiện chứ? Tiêu Đường chủ thận trọng hỏi. - Ài, Đường chủ đại nhân, người không phải không biết, chúng ta ngầm quan sát ở vách tường, ở góc đó, chỉ có chúng ta nhìn thấy chúng, chúng vốn không thể thấy chúng ta. Câu Tử tỏ ra rất tự tin. Tiêu Đường chủ gật gật đầu: - Có Không gian Giới chỉ, quả là con dê béo, nhưng trước khi chưa biết rõ thân phận của chúng, chúng ta chỉ có thể cướp, không thể giết. Câu Tử ngoan ngoãn gật đầu: - Tiêu Đường chủ, có cần báo cho Bang chủ không? Hay là đích thân người ra tay? Tiêu Đường chủ cười nhạt: - Chút chuyện nhỏ đâu cần kinh động đến Bang chủ, ta đi là được rồi. Chuyện này, ngươi và Bưu Tử phải kín mồm kín miệng. Nếu là người trong giang hồ, Tiêu Đường chủ có lẽ sẽ đi thỉnh giáo Bang chủ. Nhưng theo tin tình báo, đối phương vốn là hậu sinh xuất thân từ nông thôn, khó tránh Tiêu Đường chủ muốn ra oai, bỏ qua Bang chủ, một mình hành động. Hắn đã mong muốn có Không gian Giới chỉ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa đạt được, cơ hội trời ban thế này sao có thể bỏ qua. Câu Tử là tâm phúc nhiều năm của Tiêu Đường chủ, tâm lĩnh thần hội, biết Tiêu Đường chủ muốn nuốt gọn món làm ăn này, lập tức thức thời nói: - Đường chủ đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ kín miệng. Tiêu Đường chủ rất hài lòng: - Hai người các ngươi đều là tâm phúc của ta. Sau khi việc thành, ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu. Trong mắt Câu Tử lóe lên một tia sáng đắc ý: - Đa tạ Đường chủ đại nhân! Tiêu Đường chủ gật đầu: - Được rồi, việc không thể trì hoãn, chúng ta đi xem xem, đừng để Bưu Tử làm mất dấu chúng. Câu Tử nói: - Đường chủ đại nhân, Bưu Tử rất biết theo dõi, sẽ không mất dấu đâu. Ba tên đó cũng không phải người trên giang hồ, bằng không cũng không thể lưu lạc đến đây… Tiêu Đường chủ nghiêm mặt nói: - Không cần biết có phải là người giang hồ hay không, chúng ta không thể xem thường, ở Thiết Mộc Châu Thành, bang Thanh Thụ chúng ta có thể hô phong hoán vũ, nhưng nếu chúng ra khỏi địa bàn thế lực của chúng ta thì không dễ làm rồi, hoặc là bị các thế lực mạnh khác để ý thì miếng thịt trong miệng cũng phải nhả ra thôi. Bang Thanh Thụ cũng được xếp trong các bang lớn ở Thiết Mộc Châu, nhưng không phải là mạnh nhất, chỉ có thể coi là bá chủ một phương ở Châu thành. Tiêu Đường chủ này chỉ là một Đường chủ. Trên hắn còn có Trưởng lão Hộ pháp, trên nữa còn có Bang chủ, bởi vậy địa vị của hắn không được tính là cao tầng trung tâm của bang Thanh Thụ. Cũng chính vì vậy, nhiều lúc hắn rất thiếu thốn, ví dụ như Không gian Giới chỉ, hắn đã khao khát bao lâu nay mà chưa từng có được. Vì vậy, lần này hắn quyết chí phải có được miếng thịt béo này.
Chi nha một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, Bao Bao đi vào, thấy Tần Vô Song đang ngồi trên giường, mỉm cười nói: - Lão Đại, siêng luyện công như vậy sao? Trời tối rồi, không đi nghỉ sớm đi? Tần Vô Song không mở mắt, mỉm cười nói: - Ta đang nghỉ ngơi! Bao Bao đến gần cửa sau, mở cửa sổ, nhìn xung quanh, rồi đi quanh phòng vài vòng, mỉm cười kỳ quái. Dường như Tần Vô Song không mở mắt mà cũng thấy vẻ mặt của Bao Bao: - Bao Bao, có phải là có chuyện gì muốn nói? Bao Bao cười nói: - Lão Đại, xem ra bị huynh phát hiện rồi? Tần Vô Song cười: - Nếu chỉ chút thủ đoạn của mấy tên trộm đạo vặt vãnh cũng có thể giấu được chúng ta, thì Hiên Viên Khâu kia chúng ta cũng đừng xông vào thì hơn. Hai gã sai vặt của bang Thanh Thụ đó vẫn nghĩ rằng mình ở sau vách tường quan sát sẽ không bị phát hiện. Chúng không biết rằng Bao Bao là Hư Võ Cảnh cường giả, và thần niệm của Tần Vô Song cường hãn không thua gì Hư Võ Cảnh cường giả, vì vậy, dù chúng trốn ở sau vách tường thì cũng đã sớm bị phát hiện. Vốn Tần Vô Song cũng không thèm để ý những tên trộm cướp vặt vãnh này. Nhưng lúc này, hắn hiển nhiên đã cảm nhận được, những tên trộm cướp đó vẫn không buông tha, một tên trong đó lại to gan dám đi theo họ tới đây. Bao Bao nghe Tần Vô Song nói như vậy, cũng cười: - Lão Đại, huynh ngồi ở đó, cũng đã phát hiện rồi sao? - Ân, Hiên Viên Khâu đó thật không giống bên ngoài. Mặc dù chỉ là mấy tên trộm cướp vặt vãnh, vậy mà cũng là Tiên Thiên Linh Võ Cảnh. Xem ra không phải là phi tặc bình thường, chắc chắn là một bang hội nào có quy mô ở bản địa. Phi tặc đơn độc cũng không dám to gan như vậy. Phân tích của Tần Vô Song cũng có lý. Bao Bao nói: - Lão Đại, có cần đệ đi bắt tên đó về đây hỏi cho rõ không? Tần Vô Song nói: - Hỏi cái gì? Không cần hỏi. Hỏi rõ cũng không để làm gì. Tên đó chắc chắn chỉ là tên lâu la. Con cá lớn vẫn còn chưa đến. Vừa nói xong, Bao Bao đột nhiên nhướng mày, hiển nhiên cảm nhận được điều gì, liền nhếch miệng mỉm cười: - Người này mới thật có chút thú vị, đến rồi! Tần Vô Song cũng dường như cảm nhận được, gật đầu: - Đến rồi! Hắn lập tức dặn dò: - Đệ đi nói với Lão Nhị, bảo hắn phải thận trọng, hắn mà ra tay chắc chắn sẽ máu chảy thành sông. Bao Bao liền đi về phía gian phòng của Tử Điện Phần Diệm Thú. - Tiêu Đường chủ, thuộc hạ đã nghe ngóng, ba tên đó ở lầu ba phía Đông, ba người ba phòng, không ở cùng nhau. Tên Bưu Tử cũng báo lại tỉ mỉ tình hình. Tiêu Đường chủ trầm ngâm một lúc, lạnh lùng cười: - Tốt, hai ngươi ở dưới này đợi, đừng để người khác đến phiền nhiễu, bản Đường chủ đích thân đến hầu hạ bọn chúng. Nói xong, Tiêu Đường chủ đứng lên, đi lên lầu trên, tốc độ cực nhanh, thân pháp cực nhẹ, thực lực tương đối mạnh. Tiêu Đường chủ này cũng là một cao thủ Cao Linh Võ Cảnh. Tu vi này ở Hiên Viên Khâu cũng coi như là ưu tú rồi. Nhưng ở Thiết Mộc Thành này, lại không được xếp vào năm mươi hạng đầu. Tiêu Đường chủ thân thể nhẹ nhàng, đây chính là điểm mạnh của hắn, đi không gây tiếng, toàn thân nhẹ như chiếc lá. Chầm chậm lướt đến hành lang, lấy ra một ống trúc nhỏ. Trong ống trúc này là hương Mê hồn, bản lĩnh độc môn của bang Thanh Thụ. Hễ phàm là Linh Võ Cảnh cường giả ngửi mùi này đều nhất loạt ngã xuống, coi như Luyện Hư Cảnh, nếu hít phải cũng phải hôn mê. Hương Mê hồn này không có uy lực trí mạng, nhưng cũng làm cho người khác tâm thần mê muội, sinh ra mệt mỏi, mơ màng ngủ. Bang Thanh Thụ là bang phái dựa vào trộm gà bắt chó mà tồn tại, vô cùng bỉ ổi, chỉ cần có lợi là không việc gì mà bang Thanh Thụ không làm. Tiêu Đường chủ nhìn xung quanh, ống trúc như biết làm ảo thuật, vách cửa sổ đột nhiên trở nên mềm như một tờ giấy. Chầm chậm đi vào từ khe hở trên cửa sổ. Vù! Hắn nhẹ nhàng thổi hương Mê hồn bên trong ống trúc vào trong phòng. Nhưng điều hắn nghĩ đã không xảy ra mà hoàn toàn ngược lại. Hắn thổi một hơi mà như thổi vào một ống kín, thổi vào mà hoàn toàn không có tác dụng. - Sao lại như thế? Tiêu Đường chủ kinh ngạc, hít hơi gồng lên thổi lại lần nữa. Lần thổi này lại như chạm phải bức tường, khí lưu bật trở lại. Tiêu Đường chủ cảm thấy khoang miệng đột nhiên mát lạnh. Sau đó, mũi hắn chợt ngửi thấy hương vị quen thuộc mà tuyệt vọng. - Không ổn! Tiêu Đường chủ lập tức cảm thấy bất ổn, rõ ràng là hương Mê hồn quay ngược trở lại. Nhưng mà, khí lưu này một khi quay lại, lập tức xộc vào khoang miệng, khoang mũi với tốc độ cực nhanh, không ngừng truyền đến tứ chi bát mạch. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Đường chủ đầu nặng, chân mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Cửa sổ bị đẩy ra, Tần Vô Song một tay nhặt ống trúc, một tay vứt Tiêu Đường chủ đó vào phòng, gọi nhỏ: - Lão Tam, xuống lầu dưới bắt hai tên sai vặt đó lại, đừng làm chúng bị thương. Bao Bao nhận được lệnh, liền đi xuống lầu dưới. Có cường giả như Bao Bao ra tay, đối phó với hai tên lâu la đó chỉ như lấy đồ trong túi, hai tên đó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị Tần Vô Song bắt đi. Tần Vô Song đá đá hai tên đó, lạnh lùng cười: - Chắc từ tối qua đến giờ hai ngươi nhớ ba người chúng ta lắm nhỉ, bây giờ còn nhớ không? Hai tên này nghe Tần Vô Song nói như vậy, hồn phi phách tán, biết từ đầu đến cuối đã bị đối phương phát hiện. Lại nhìn thấy Tiêu Đường chủ nằm lăn dưới đất như đống bùn nhão, sợ đến mức lục thần vô chủ, há hốc miệng, định nói điều gì nhưng lại không nói lên lời.