Tiêu Đường chủ biết, đưa ra con số bao nhiêu cũng không thỏa mãn được dại dày của đối phương. Thấp giọng nói:
- Được, hai vị cứ đưa ra một con số, nếu Tiêu mỗ đáp ứng được, ta có khuynh gia bại sản cũng sẽ trả cho các ngài.
Tần Vô Song mỉm cười vẫn không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Đường chủ. Ánh mắt này không phải là trêu đùa đối phương, mà cố ý dùng ánh mắt để phá vỡ phòng tuyến tâm lý đối phương, làm phòng tuyến trong đầu của đối phương dần dần tan tác, từ đó đưa lợi ích của mình lên cao nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhìn một hồi lâu, trên khuôn mặt Tần Vô Song mới từ từ lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý:
- Tiêu Đường chủ, hình như ngươi không muốn ta thông báo cho Bang chủ Chu Quang Thụ của các ngươi?
Mặt Tiêu Đường chủ đỏ bừng, đầu nghiêng một bên tránh ánh mắt sắc bén của Tần Vô Song, ánh mắt lợi hại ấy dường như có thể nhìn thấu tâm lý người khác.
- Tuy ta không biết vì sao ngươi không muốn ta thông báo cho Bang chủ các ngươi. Nhưng từ trong mắt ngươi, ta có thể nhìn thấy một nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi này đáng giá bao nhiêu tiền?
Tần Vô Song nói một cách hứng thú.
- Có thật muốn ta đưa ra một con số?
Tần Vô Song thản nhiên hỏi. Tiêu Đường chủ quay mặt lại, kiên quyết nói:
- Ngài cứ nói đi, chỉ cần ta lo được, quyết không hai lời, dù sao hôm nay ta cũng thua chắc rồi.
- Được!
Tần Vô Song giơ một ngón tay:
- Một ngàn hoàng tinh thạch.
Lời vừa nói ra, Câu Tử và Bưu Tử không kìm được thốt lên một tiếng, sắc mặt vô cùng thảm hại, dường như vừa mới nghe tuyên án tử hình.
Một ngàn hoàng tinh thạch! Cái giá này, thực ra vượt quá xa những gì chúng dự liệu. Phải biết rằng, chúng xưa nay dù là cường hào ác bá, những gì có được chẳng qua chỉ là thu từ trộm cắp đánh người, nhiều lúc, thu nhập một năm cũng không quá hai trăm hoàng tinh thạch.
Dù sao, ở Thiết Mộc Châu Thành này cũng không có quá nhiều những người giàu có xa hoa thật sự. Nếu thật sự là người đại phú đại quý đến Thiết Mộc Châu Thành, hoặc là chúng không thể trêu vào, hoặc là ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không có.
Do vậy, đối với Câu Tử và Bưu Tử mà nói, một ngàn hoàng tinh thạch là một con số trên trời.
Tiêu Đường chủ đó lại không bị con số đó làm choáng váng, đứng thừ người ra như tượng gỗ, một lúc sau mới cắn răng nói:
- Được, một ngàn hoàng tinh thạch! Phải cho chúng tôi thời gian đi gom góp.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Không được, tiền đến mới thả người.
Tiêu Đường chủ sầu thảm nói:
- Số tiền lớn như vậy, chúng tôi không đi gom góp thì lấy đâu ra chứ?
- Việc này ngươi phải nghĩ cách!
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi không có, Chu Quang Thụ chắc sẽ có!
Vừa nghe đến tên Bang chủ, Tiêu Đường chủ đột nhiên giật mình nhìn Câu Tử và Bưu Tử một cái, mới nói với Tần Vô Song:
- Vậy thì để cho chúng đi tìm phu nhân của ta, bảo bà ấy gom đủ một ngàn hoàng tinh thạch đến chuộc ta.
Tần Vô Song nhìn hai tên lâu la:
- Hai ngươi, ai muốn đi?
Câu Tử vội nói:
- Tôi đi!
Tần Vô Song cười nói:
- Được, Lão Nhị, đệ đi cùng hắn, tránh hắn giở trò.
Câu Tử nghe đối phương nói phái người áp giải hắn, trong lòng liền chùng xuống. Nhưng hắn đã nói ra, ai còn dám cãi, đành phải gật đầu.
Tiêu Đường chủ gọi Câu Tử lại dặn dò:
- Ngươi tuyệt đối không được nói thật với phu nhân, cứ nói ta thua tiền ở sòng bạc, bị người ta giữ lại, cần lấy tiền chuộc người. Còn nữa, cầm tín vật của ta, không thì bà ấy không tin ngươi đâu.
Câu Tử gật đầu đáp:
- Đường chủ đại nhân, tôi biết rồi!
Việc liên quan đến an nguy của Tiêu Đường chủ, cho dù là Câu Tử, hay là Đường chủ phu nhân thì hiệu quả công việc cũng rất nhanh. Tuy đối với một Châu thành mà nói, một ngàn hoàng tinh thạch là một con số không nhỏ, nhưng thân là một Đường chủ, thường ngày vơ vét rất nhiều, không phải hạng tiểu nhân vật như Câu Tử và Bưu Tử có thể biết hết được.
Đối với Tiêu Đường chủ, hắn vẫn là có thể miễn cưỡng chấp nhận được con số trên trời này. Một ngàn hoàng tinh thạch, tuy là thương cân động cốt, nhưng vẫn chưa đến mức cướp hết của cải của hắn.
Đương nhiên, Đường chủ phu nhân không thể không than khổ than nghèo một trận, ra vẻ một ngàn hoàng tinh thạch này là đã lấy hết của cải của họ rồi.
Tần Vô Song vốn định mở miệng nói giá trên trời là để cho đối phương mặc cả, nhưng không ngờ đối phương lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy. Hắn cũng biết, một ngàn hoàng tinh thạch này, tuy chưa vét sạch của cải của Tiêu Đường chủ, nhưng thực sự như cắt da cắt thịt của ông ta.
Sau khi cầm được một ngàn hoàng tinh thạch này trong tay, cũng có thể giải quyết không ít vấn đề chi tiêu.
Hắn cũng biết rõ, Tiêu Đường chủ này đã không dám để chuyện này kinh động đến Bang chủ Chu Quang Thụ của bang Thanh Thụ, chắc chắn là phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng không cần lo lắng bang Thanh Thụ sẽ báo thù.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc họ xuất phát mới tập hợp ba người lại nói:
- Tiêu Đường chủ, lần này đa tạ ngươi đại nghĩa xuất tiền, lần sau nếu còn đến Thiết Mộc Châu Thành, hy vọng Tiêu Đường chủ chiếu cố.
Tiêu Đường chủ mặt như tro tàn, biết lần này may mắn thoát khỏi cái chết, vội nói:
- Không dám, không dám!
Bao Bao cũng cười nói:
- Đừng nói không dám, ngươi không dám, chúng ta đâu thể phát tài, số tiền lớn như vậy thật không dễ kiếm a!
Tiêu Đường chủ chỉ cười khổ, không dám nói lại nửa lời.
Rời khỏi Thiết Mộc Châu Thành, Bao Bao nghĩ lại cười phá lên. Tử Điện Phần Diệm Thú kháng nghị nói:
- Lão Đại, ít nhất phải chia cho tôi một nửa số tiền, tối qua hai người các ngươi trêu bọn họ vô cùng vui vẻ, đệ đứng ngoài canh gác, vô vị muốn chết a!
Tần Vô Song cười nói:
- Thật tội cho đệ rồi!
Bao Bao nói:
- Tiền của Lão Đại, cũng là tiền của chúng ta, phân chia gì chứ?
Ba người cùng cười lớn. Tần Vô Song mở bản đồ, xem một lượt, nói:
- Bài Sơn Phủ rộng khoảng mười vạn dặm, mỗi ngày chúng ta đi, nhanh thì năm sáu ngàn dặm, chậm thì ba bốn ngàn dặm, qua nơi hiểm trở thì đi từ từ, nơi bằng phẳng thì đi nhanh.
- Lão Đại, huynh nói Thiết Mộc Châu Thành nhỏ bé như vậy, cao thủ mạnh nhất đã là Hóa Hư Cảnh cường giả. Hiên Viên Khâu này, xem ra không phải tầm thường, nhưng đệ không hiểu, đã có Hóa Hư Cảnh cường giả, tại sao không đến võ đài lớn hơn để phát triển, lại trốn trong Châu thành là có ý gì?
Bao Bao có chút không hiểu, theo hắn nghĩ, những người tu vi cao thì phải leo lên vị trí cao hơn mới đúng, trốn ở một Châu thành nhỏ bé như vậy, có thể có tương lai gì?
Tần Vô Song cười nói:
- Bây giờ đệ còn trẻ, có chí vươn lên. Thử nghĩ xem, nếu Thiết Mãnh của Thiết Mộc Châu Thành đó đã mấy trăm tuổi rồi, ông ấy còn có ý chí tranh hùng nữa không? Có lẽ, hắn nghĩ nhiều hơn đến địa vị vững chắc của mình ở Thiết Mộc Châu Thành, không muốn bị khiêu chiến, bảo đảm địa vị quyền uy ở địa bàn này.
Tử Điện Phần Diệm Thú nói:
- Đây gọi là mỗi người đều có chí hướng riêng, có người thích tranh giành, có người thích xưng vương xưng bá trên địa bàn của mình. Đừng nói nhân loại, loài thú cũng có rất nhiều loại như vậy.
Đang nói thì ba người đã đến trước một cái khe sâu lớn, Tần Vô Song lại mở bản đồ lần nữa, xem một lúc, nói với hai gã Bao Bao:
- Qua khe sâu này, đi về phía trước khoảng hai ba ngàn dặm, là có thể đến Vương thành của Hắc Nha Lĩnh rồi. Hôm nay nếu đi nhanh, trước khi trời tối có thể đến nơi.
- Hắc hắc, Hắc Nha Vương Thành?
Bao Bao hưng phấn nói:
- Tốt, vậy là có thể thấy một thành thị cấp cao hơn rồi. Một Châu thành nhỏ cũng có Hóa Hư Cảnh cường giả, vậy thì Vương thành cấp cao hơn Châu thành, chắc sẽ không đến Động Hư Cảnh cường giả cũng có chứ?
- E rằng sẽ có!
Tử Điện Phần Diệm Thú thở dài nói.
Sau khi vào Hiên Viên Khâu, dù hiếu thắng như Tử Điện Phần Diệm Thú cũng không thể không thừa nhận, Hiên Viên Khâu này, thực là đầm rồng hang cọp. Họ hoành hành ở các quốc gia nhân loại, nhưng vào đến địa bàn của Hiên Viên Khâu không thể không đề cao mười hai phần tinh thần.
Tần Vô Song đứng ngoài khe cốc cảm nhận một lúc lâu, không thấy có điều gì khác thường, phất tay nói:
- Sau khi vào khe cốc, mọi người phải thật cẩn thận. Xuất phát!
Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú một trái một phải đi hai bên Tần Vô Song, nhanh chóng đi vào. Khe cốc này vô cùng hiểm trở, vô cùng quanh co.
Lúc ba người cùng đi, trên vách núi đột nhiên xuất hiện một thân ảnh đang chuyển động, chạy đi với tốc độ cực nhanh. Người đó chỉ chừng mười bảy tuổi, trên lưng còn cõng một người khác, tuổi nhỏ hơn hắn một chút, nhìn qua là một tiểu cô nương.
Người này thấy ba người bọn Tần Vô Song, vội vã dừng lại, cảnh giác nhìn Tần Vô Song, tay phải rút một thanh chiến đao ở ngang lưng, quay đầu nói với thiếu nữ trên lưng:
- Muội muội, đừng nhìn, huynh nhất định sẽ xông được ra ngoài.
Bổ nhanh hai nhát đao lên không trung, gã thanh niên này kêu lên như hổ gầm:
- Ba tên cường đạo các ngươi, có giỏi thì xông lên, ta không sợ các ngươi đâu! Đến đây! Đến đây!
- Đến thì đến, chẳng lẽ ta sợ ngươi!
Tử Điện Phần Diệm Thú nói, đang muốn xông lên, nhưng lại bị Tần Vô Song túm lại:
- Lão Nhị, đừng kích động!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói:
- Đầu óc tên tiểu tử này có vấn đề. Đệ chỉ muốn giúp hắn tỉnh táo đầu óc thôi, cho hắn hai cái tát.
Tần Vô Song nói:
- Vị tiểu ca này, chúng ta chỉ qua đường, không có ý gì với cậu, phía trước cũng không có mai phục, cậu muốn đi thì cứ đi.
Gã thanh niên đó ngẩn ra một lúc, bán tín bán nghi nói:
- Ngươi thật sự không phải đồng bọn của bang cẩu cường đạo đó.
- Cẩu cường đạo cái gì?
Bao Bao có chút kỳ lạ.
- Chúng ta không phải cường đạo gì cả, mà là khắc tinh của cường đạo mà thôi.
Gã thanh niên thận trọng dò xét bọn người Tần Vô Song, hình như cảm thấy ba người này khác với bọn cường đạo không nói lý lẽ. Miễn cưỡng cười trừ một cái:
- Các huynh không phải là cường đạo, vừa nãy là ta thất lễ, ba vị, xin thứ lỗi!
Nói xong, nhét đao vào ngang lưng, axốc nhẹ thiếu nữ trên lưng, liền chạy đi.
- Huynh đệ, huynh chậm lại một chút, đến đây rồi, bọn cường đạo sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu. Huynh đang bị thương, chạy tiếp, đan điền sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Thiếu nữ phủ phục trên vai gã thanh niên, sắc mặt trắng bệch, nói cũng không có sức, hiển nhiên là bị thương nặng hơn gã thanh niên kia.
Tần Vô Song thấy đôi huynh muội họ lại nhớ đến thời thiếu niên của mình. Chẳng phải tỷ tỷ Tần Tụ vẫn luôn quan tâm đến mình giống như gã thanh niên này quan tâm đến muội muội của mình lúc này sao?
Đây yêu thương và che chở. Coi sự sống còn của đối phương quan trọng hơn tính mạng của chính mình.
Cảnh này làm cho Tần Vô Song có cảm giác quen thuộc mà thân thiết.
.
Gần đây, Tần Liên Sơn thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ luôn có những điềm báo chẳng lành. Lúc thì Tần Vô Song huyết nhục mơ hồ xuất hiện trước mặt ông, lúc lại thấy Tần gia Thiên Đế Sơn hoàn toàn diệt môn, lúc lại thấy có cường địch tấn công Thiên Tứ Vương Phủ.
Những cơn ác mộng này cứ quấy nhiễu Tần Liên Sơn khiến ông trường kỳ tâm thần không yên.
Cũng bởi vậy mà Tần Liên Sơn mới mang theo toàn bộ già trẻ trong nhà đến tổ đường Tần gia cầu nguyện, xin tổ thượng anh linh phù hộ, nói cho cùng trong lòng vẫn là nhớ thương con trai.
- Minh nhi, gần đây con cảm thấy thế nào?
Tần Liên Sơn hỏi Đạt Hề Minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đạt Hề Minh thong dong nói:
- Từ sau khi ăn Thúy Ngọc Băng Tâm Quả, tu luyện tiến triển, có thể nói một ngày tiến ngàn dặm. Tiểu tế ở cảnh giới Trung Linh Võ Cảnh đã vô cùng vững chắc.
- Ừ, Minh nhi, con phải cố gắng lên đấy. Ta cũng đã nghĩ, Vô Song bây giờ đột phi mãnh tiến, Tần gia ta không thể chỉ dựa vào một mình nó. Thực lực của chúng ta càng nâng cao thì địa vị của Thiên Tứ Lĩnh càng được củng cố. Chuyện đối phó với kẻ thù xâm lược cũng nắm chắc hơn một chút.
- Tiểu tế hiểu, thưa phụ thân, các quốc gia nhân loại bây giờ, kẻ dám đến đánh Thiên Tứ Lĩnh chúng ta có lẽ không còn nhiều nữa. Cái chúng ta phải đề phòng bây giờ là những tai họa ngầm đến từ Cấm địa của Thần.
Vẫn là Đạt Hề Minh biết nhìn xa trông rộng.
- Minh nhi, con nói không sai. Vô Song thanh danh đại phóng, càng nổi bật thì càng dễ chuốc lấy tai vạ. Chúng ta không thể ở phía sau làm vướng víu chân tay nó.
Đạt Hề Minh đang định nói gì thì Tần Tụ đã lên tiếng:
- Phụ thân, Vô Song nếu nghe thấy những điều này thì sẽ không vui đâu. Đều là người một nhà sao lại nói vướng víu chân tay hay không.
Tần Vô Song nghe vậy cũng xúc động, xoay người bước vào trong tổ đường.
- Phụ thân, tỷ phu. Tỷ tỷ nói đúng đấy, người một nhà sao lại nói mấy lời khách khí ấy?
Tần Vô Song cảm động vô cùng.
Sự xuất hiện của hắn khiến cả nhà kinh ngạc. Ngay cả Đạt Hề Minh cũng đứng ngẩn ra nhìn Tần Vô Song, rõ ràng là rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của hắn.
- Vô Song!
Ánh mắt Tần Liên Sơn không giấu nổi tia sáng của sự vui mừng. Gia đình đoàn viên đương nhiên nói không hết chuyện.
Chỉ có điều Tần Vô Song biết tung tích của mình tạm thời không được bại lộ. Dù sao đã có một vài người biết Tần Vô Song hắn vào được Hiên Viên Khâu rồi, nếu như lúc này hắn xuất hiện ở các quốc gia nhân loại đương nhiên sẽ khiến người ta hoài nghi hắn vượt qua cả lộ trình dài bằng cách nào. Như vậy, bí mật Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận có khả năng sẽ bị bại lộ.
Từ Hành Sơn Phủ đến các quốc gia nhân loại, một Luyện Hư Cảnh cường giả cũng phải mất thời gian mười, mười lăm ngày mới đi được.
Về tới trọng địa Vương phủ, Tần Vô Song mới nói nguyên do quay về, chỉ thấy Tần Liên Sơn nghe rồi, nét mặt trở nên ngưng trọng, thở dài:
- Minh nhi, Tụ nhi, xem ra giấc mơ của phụ thân đúng là có chút dự cảm.
Tần Tụ giận dữ bất bình:
- Vô Song, La Thiên Đạo Trường ấy đúng là khinh người quá đáng, nhất là tên La Đĩnh đó, cho dù đệ có thù oán với Cửu Cung Phái thì cũng là chuyện đã qua. La Thiên Đạo Trường chúng có muốn trút giận giúp Cửu Cung Phái cũng không nên bỉ ổi như vậy.
Đạt Hề Minh thì ngược lại vẫn không tỏ ra ngạc nhiên:
- La Đĩnh đó tự nhận mình là thiên tử kiêu tử của Hiên Viên Khâu, nhìn người của các quốc gia nhân loại chúng ta chẳng khác nào con sâu cái kiến, muốn bóp thế nào thì bóp thế ấy sao? Loại người này, không phạm thì thôi, một khi đã phạm vào thì nhất định là không chút cố kỵ, làm đến tận cùng.
Tần Vô Song thở dài:
- Bây giờ, nguyên nhân gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, chuyện quan trọng bây giờ là Thiên Tứ Vương Phủ chúng ta sau này nhất định sẽ bị đám tán tu đến từ Hiên Viên Khâu quấy rầy. Nếu như con không về kịp thì thế cục sẽ vô cùng gian nan.
Bọn người Tần Liên Sơn đương nhiên rất hiểu, nếu như cường giả Hiên Viên Khâu đến các quốc gia nhân loại thì chẳng khác gì ác mộng.
- Đúng rồi, Vô Song, hai người bạn của đệ đâu?
Tần Tụ đột nhiên nhớ ra.
Tần Vô Song trong lòng âu sầu, nhớ tới Bao Bao và Cô Đơn, không khỏi bi thương:
- Tỷ tỷ, trên đường tới Hiên Viên Khâu đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bao Bao và Cô Đơn vì muốn yểm trợ cho đệ mà đã rơi xuống miệng núi lửa.
- Bọn họ… chết rồi?
Tần Tụ mặt mày thất sắc, thập phần kinh ngạc. Tần Vô Song dứt khoát lắc đầu:
- Bọn họ vẫn chưa chết! Đệ tin, bọn họ vẫn chưa chết! Đây là dự cảm của đệ, đệ cảm thấy bọn họ vẫn còn sống!
Nhưng bất luận thế nào, lần này, Tần Vô Song cũng phải một mình đối mặt với sự tấn công của kẻ thù bên ngoài mà không có sự trợ giúp của Bao Bao và Cô Đơn, thế cục có lẽ sẽ rất gian nan.
Có điều, hiện tại Tần Vô Song vẫn còn con át chủ bài chưa lật, đó là mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển. Hắn có thể triệu hoán năm con linh thú cả thảy. Theo lời nhắn mà chủ nhân Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận để lại thì trong mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển ấy có mười hai con linh thú, được sắp xếp theo thứ tự mười hai con giáp.
Trong đó có hai con là Hóa Hư Cảnh, ba con là Động Hư Cảnh. Ngoài ra còn có ba con Hư Võ Đại viên mãn, hai con Động Huyền Cảnh, hai con Thông Huyền Cảnh.
Tần Vô Song bây giờ là Luyện Hư Cảnh, theo điều kiện triệu hoán vượt quá hai cấp, hắn có thể triệu hoán được linh thú cấp bậc Động Hư Cảnh. Như vậy, chuyện đối phó với đại bộ phận cục diện có lẽ không thành vấn đề.
Đám tán tu, cường giả luyện đến Động Hư Cảnh đã là lợi hại lắm rồi. Hư Võ Đại viên mãn ở Hiên Viên Khâu cũng được coi là cường giả tương đối nổi bật, đương nhiên không thể dễ dàng mà vào các quốc gia nhân loại. Về điểm này thì Tần Vô Song hiểu rất rõ.
Tuy rằng lần này hắn đến Hiên Viên Khâu chỉ đi qua Bài Sơn Phủ và Hành Sơn Phủ, nhưng nếu xét theo thực lực của cả Hiên Viên Khâu thì chí ít hắn cũng chỉ nhìn thấy được một phần của tảng băng chìm mà thôi. Số lượng tán tu ở Hiên Viên Khâu là đông nhất, nhưng thành tự tu vi cao thì rất ít gặp. Những cường giả Cấm địa của Thần của Hiên Viên Khâu đại đa số đều xuất thân từ các tông môn.
Lấy Bài Sơn Phủ làm ví dụ, tông môn mạnh nhất là Thương Vân Đạo Trường, không thua kém Nguyên Nguyên Tông của Hành Sơn Phủ là mấy, đều là trong khoảng thế lực từ tam lưu đến nhị lưu. Những thế lực này, thủ lĩnh mạnh nhất tu vi mới chỉ là Hư Võ Đại viên mãn.
Nếu có tu vi Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì trên cơ bản đều là thủ lĩnh của những thực lực nhị lưu thực sự. Ví dụ những nhân vật như Mộ Dung Thiên Cực, ở Hiên Viên Khâu đã được coi là chư hầu một phương rồi. Dù không phải là nhân vật của thế lực nhất lưu nhưng cũng được xếp vào danh sách cường giả nổi bật của Hiên Viên Khâu.
Danh nghĩa là nhị lưu, nhưng cả Hiên Viên Khâu chỉ có tám môn của Thiên Đế Sơn mới được gọi là thế lực nhất lưu, cộng thêm mấy thế lực nhất lưu đủ tư cách cạnh tranh với tám môn Thiên Đế Sơn mà thôi.
Chung quy cộng lại, thế lực nhất lưu không vượt quá mười lăm nhà. Liền sau đó đều là thế lực nhị lưu. Những thế lực nhị lưu này ở Hiên Viên Khâu không vượt quá năm mươi nhà.
La Thiên Đạo Trường và Phiêu Tuyết Lâu là những thế lực nổi bật trong thế lực nhị lưu. Mà thủ lĩnh của những thế lực nhị lưu này khẳng định vượt quá Hư Võ Đại viên mãn. Thuộc loại cường giả phá toái hư không, tiến nhập Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Điểm này, Tần Vô Song đã kiểm chứng được trên người Mộ Dung Thiên Cực. Ngày đó, dù Tần Vô Song có Thần Tú Cung thì căn bản cũng không sờ vào được bóng dáng Mộ Dung Thiên Cực đừng nói chuyện công kích hắn.
Hay nói đúng hơn, Kỳ Diệu Huyền Cảnh đối với Tần Vô Song mà nói là một sự tồn tại không thể với tới.
Có những giới hạn tâm lý này nên Tần Vô Song phải sắp xếp kế hoạch tác chiến thật là chặt chẽ chu đáo.
Đương nhiên, Tần Vô Song không thể cứ ngang ngạnh đấu bừa với những những thế lực ngoại lai này mà chuẩn bị dời toàn bộ người nhà và tâm phúc ra khỏi Thiên Tứ Vương Phủ. Cả Thiên Tứ Vương Phủ sẽ cùng thực hiện chiến lược rút lui toàn diện.
Chỉ có đưa tất cả người nhà đi, Tần Vô Song mới yên tâm tác chiến. Còn nơi ẩn náu đương nhiên sẽ là sơn động bí mật bên trong Đại Thương Sơn, Đệ nhị hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Đương nhiên, Tần Vô Song vẫn chưa yên tâm hẳn. Sơn động đó có một lối vào dưới vách đá, cường giả bình thường có thể không tìm được. Nhưng với những Hóa Hư Cảnh cường giả có thể phi hành trên không thì nếu như vô tình bay qua đó, không chừng sẽ tìm thấy chút manh mối nho nhỏ. Vì vậy, Tần Vô Song phải làm thế nào để không có một chút sơ hở.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song quay sang nói với Tần Liên Sơn:
- Phụ thân, con cần phải đưa mọi người rời khỏi đây một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian đó, con sẽ tạm thời sắp xếp cho mọi người trong sơn động Đại Thương Sơn. Không cần quá nhiều người, chỉ cần mang theo tất cả tâm phúc là đủ rồi.
Tâm phúc của Thiên Tứ Lĩnh đương nhiên chính là những tử sĩ mà Tần Vô Song một tay huấn luyện ra, cộng thêm mấy quản gia và đám người của Tần Liên Sơn.
Tần Liên Sơn biết thế cục. Gật gật đầu:
- Chuyện này thì đơn giản, ta chỉ cần tuyên bố là gia đình ra ngoài săn bắn chừng nửa năm, đương nhiên không vấn đề gì.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Được, lý do này không tệ. Vậy cứ quyết định như vậy.
- Tỷ phu, huynh phụ trách vận chuyển những thứ cần thiết vào trong sơn động. Chí ít cũng phải đủ cho vài trăm người dùng trong vòng nửa năm.
- Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta, trong vòng ba ngày sẽ giải quyết ổn thỏa.
Tần Vô Song nói:
- Được, vậy cứ quyết định như vậy. Phụ thân, mấy hôm nữa người nhớ tuyên bố ra ngoài săn bắn.
Tần Liên Sơn vẫn không khỏi lo lắng:
- Vô Song, ngộ nhỡ đám cường đạo đến, tìm không ra chúng ta, liệu có ra tay với đám hạ nhân vô tội của Thiên Tứ Vương Phủ không?
- Phụ thân, chuyện này không cần lo lắng. Nhưng tán tu này bọn họ còn giảo hoạt hơn hồ ly nhiều. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, bọn họ rõ hơn ai hết. Bọn họ bị những lời đồn mê hoặc dẫn tới đây. Chí hướng nằm hết trong những bảo vật Thần đạo. Lạm sát người vô tội, bọn chúng không có cái gan ấy. Nếu không, sau này chuyện bại lộ, đương nhiên sẽ có người xét xử bọn chúng.
Hiệp ước vạn năm đã nói rất rõ, tu luyện giả Cấm địa của Thần tuyệt đối không được hạ độc thủ với nhưng thường dân vô tội của các quốc gia nhân loại.
Tần Vô Song nói những lời này xong, Tần Liên Sơn mới thấy yên tâm.
- Phụ thân, con vẫn còn phải đi một chuyến đến Tinh La Điện. Đám cuồng đồ đó đến đây mục tiêu hạ thủ chỉ có hai cái, một là Thiên Tứ Vương Phủ chúng ta, hai là Tinh La Điện.
Tần Liên Sơn đương nhiên hiểu rõ điều này, gật đầu nói:
- Vô Song, đây là điều đương nhiên. Tinh La Điện là nơi khởi đầu cho con sự nghiệp, con không thể quên điều này. Được rồi, Vô Song. Chuyện không nên trì hoãn, con đi Tinh La Điện luôn đi. Ta ở đây sẽ chuẩn bị tuyên bố kế hoạch đi săn.
- Cậu ơi, cậu phải mau về nhà. Thành Thành đợi cậu về kể chuyện Hiên Viên Khâu cho Thành Thành nghe.
Tiểu Thành Thành cũng góp lời.
Tần Liên Sơn nói:
- Đúng vậy, Vô Song. Phụ thân cũng đợi con về nghe chuyện Hiên Viên Khâu.
- Được, phụ thân, tỷ tỷ, tỷ phu, con sắp xếp xong chuyện bên Tinh La Điện rồi sẽ về ngay!
Sau khi cáo biệt người nhà, Tần Vô Song lặng lẽ rời khỏi Thiên Tứ Vương Phủ, đi nhanh về phía Tinh La Điện.
Lộ trình từ Bách Việt Quốc tới Tinh La Điện cũng không phải gần. Tần Vô Song trước đây sẽ phải mất cả một khoảng thời gian, nhưng Tần Vô Song bây giờ chỉ cần xòe cánh, chỉ hai ba canh giờ sau đã tới.
Cả quãng đường, Tần Vô Song cũng rất cẩn thận. Điều khiến hắn vui nhất là mọi chuyện ở Tinh La Điện vẫn ổn, chí ít tạm thời vẫn chưa hề có dấu vết đột nhập của kẻ thù bên ngoài!