Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lấy ra một cái bình, đổ ra hai viên đan dược nhỏ.
- Huynh đệ, nếu tin tôi, thì hãy uống hai viên thuốc này, hai ngươi mỗi người một viên, đảm bảo trị thương rất nhanh.
Cửu Chuyển Hồi Dương Đan, vốn không phải là đan dược mà người trong các quốc gia nhân loại có thể điều chế ra được. Tần Vô Song trải qua vô số phương pháp mới có được sáu viên mà thôi.
Gã thanh niên kia ngạc nhiên nhìn Tần Vô Song, không kìm được liền hỏi:
- Các hạ, không thân không thích, sao lại giúp chúng tôi như vậy?
Tần Vô Song nói:
- Nếu tin thì uống, không tin thì mời lên đường!
Gã thanh niên nhìn ánh mắt Tần Vô Song, đầy sự chân thành, trong lòng cảm kích, liền nhận lấy, một viên bỏ vào miệng, một viên cho muội muội mình uống.
Vừa uống Cửu Chuyển Hồi Dương Đan, đúng là hiệu quả thần tốc, không lâu sau, gã thanh niên đã cảm thấy những vết thương ở tứ chi bách mạch đều đã hồi phục lại như cũ.
Trong lòng hắn vui mừng, cúi thấp người nói:
- Các hạ, hôm nay Tần Quan tôi nợ huynh một ân tình, nếu may mắn không chết, tôi nhất định sẽ báo đáp. Dám hỏi tôn tính các hạ?
Đang định trả lời, Tần Vô Song đột nhiên thấy động, cảm thấy có một đám người đang chạy vào khe cốc này, vội nói:
- Có người đang đuổi theo, huynh mau chạy đi!
Gã thanh niên gật đầu:
- Đại ân ngàn lời không thể cảm tạ hết. Xin các hạ bảo trọng, sau này sẽ báo đáp!
- Lão Đại chúng ta, tên là Võ Tinh Hà, ngươi nhớ cho kỹ.
- Võ Tinh Hà!
Gã thanh niên nhẩm lại một lần, gật đầu:
- Võ huynh! Hẹn ngày tái ngộ, ân này không báo, Tần Quan tôi thề không làm người.
Nói xong, hắn khom người:
- Hẹn ngày tái ngộ!
Tần Quan?
Tần Vô Song thấy gã thanh niên này biết sử xự như vậy, trong lòng cũng có vài phần yêu thích, thầm nghĩ:
- Gã thanh niên này cùng họ với ta, lại bị người ta truy sát, không biết có liên quan đến Tần gia Thiên Đế Sơn hay không?
Nghĩ lại càng cảm thấy thật trùng hợp, nhìn gã thanh niên vừa nãy, cũng chỉ là Tiên Thiên Sơ Linh Võ Cảnh bình thường, ở Hiên Viên Khâu tu vi này không đáng nhắc đến. Dù đặt ở Tinh La điện, cũng không được liệt vào các đệ tử hàng đầu, chắc không phải là đệ tử của Tần gia Thiên Đế Sơn.
Nhưng dù nói thế nào, đã là họ Tần thì phải tìm hiểu nguyên nhân, dù sao cũng có chút liên quan. Huống hồ Tần Vô Song lại rất thích phong cách của gã thanh niên này. Nghĩ đến đây, càng cảm thấy hai viên Cửu Chuyển Hồi Dương Đan của mình cũng không uổng phí.
- Ha ha, Lão Đại, người này cùng họ Tần với huynh đó.
Bao Bao bây giờ đã biết chú ý hơn trước nhiều rồi. Lúc nói mấy câu này, là dùng thuật truyền âm.
Tần Vô Song trầm ngâm một lúc, cũng truyền âm lại nói:
- Rất trùng hợp, nhưng ta suy đoán, hắn chắc không phải là đệ tử của Thiên Đế Sơn.
- Hắc hắc, huynh đã nhân nghĩa tận tình rồi, có thể thoát hay không còn xem bản lĩnh của hắn.
Tần Vô Song thở dài, cũng biết như vậy. Hắn cũng chỉ giúp được đến đây, liền nói:
- Chúng ta đi thôi!
Đi về phía trước bốn năm mươi dặm, quả nhiên có mấy chục người đuổi theo. Cách ăn mặc của những người này không giống nhau. Xem ra, tuy là đồng bọn, nhưng không phải là người cùng một tông môn, nếu không sẽ không có khác biệt lớn như vậy. Hẳn là chỉ tạm thời đi cùng nhau mà thôi.
Tu vi của những người này đều chẳng ra làm sao cả, người cao nhất cũng chỉ là tu vi Trung Linh Võ Cảnh. Những người khác đều là Sơ Linh Võ Cảnh.
Tuy nói Hiên Viên Khâu là Cấm địa của Thần, cường giả như mây, nhưng trên thực tế, những kẻ cấp bậc Sơ Linh Võ Cảnh như thế này lại chiếm đa số. Thậm chí có thể nói là nhiều như kiến cỏ.
Đương nhiên, loại kẻ tu luyện này chỉ như loài sâu kiến của giới tu luyện Hiên Viên Khâu chân chính, địa vị tương đối thấp, vốn không thể nhập vào giai tầng cao cấp của Hiên Viên Khâu.
Điều đáng để nhìn vào thế lực thực sự của Hiên Viên Khâu không phải là những kẻ tu luyện tầng thấp như những con sâu con kiến thế này, mà là những cường giả thế lực lớn mạnh, tông môn nhất lưu, nhị lưu… mà thôi.
Nhìn thấy ba người Tần Vô Song, tên Trung Linh Võ Cảnh cường giả khẽ khoát tay, có ý ra lệnh cho tất cả dừng lại. Tên đầu lĩnh này có bộ ria cá trê, con mắt đảo liên tục, làm cho những người khác cảm thấy được người ngày là một người láu cá.
- Ba vị!
Tên đầu lĩnh đó chắp tay chào Tần Vô Song. Tần Vô Song cũng chắp tay, coi như đáp lễ. Bao Bao lại hếch mũi lên trời, không thèm nhìn đối phương, chỉ cười nhạt.
Tên ria cá trê thấy vậy, trong lòng đã đoán ra đây hẳn là kẻ không có thiện ý, nhưng không dám manh động. Nói thẳng ra, chúng đông người nhưng muốn đánh nhau, với chút thực lực của chúng chưa chắc đã là đối thủ của ba người trước mắt.
Tuy hắn không nhìn ra tu vi của ba người này, nhưng người ta tỏ ra kiêu căng như vậy, chắc chắn phải có chút bản lĩnh.
- Xin hỏi các hạ, có thấy người nào từ phía này đi qua đây không?
Tên ria cá trê thận trọng hỏi.
Tần Vô Song giật mình, biết chắc chắn đám người này hẳn là đuổi bắt Tần Quan, nhưng lại không vội trả lời, mà chỉ mỉm cười nhìn tên ria cá trê.
- Hãy cho ta một lý do phải trả lời câu hỏi của ngươi trước đã.
Tần Vô Song cười nhạt nói.
Trên ria cá trê cười nói:
- Giang hồ đồng đạo, có việc mới thỉnh cầu. Nếu các hạ khẳng khái cho biết, tại hạ cảm kích vô cùng. Nếu không chịu, cũng tuyệt đối không dám trách cứ. Chúng ta mỗi người đều đi con đường của riêng mình.
Tần Vô Song cười lớn:
- Ta không nói đến quy tắc giang hồ, ta chỉ nói đến lợi ích. Nếu ngươi cho ta lợi ích, ta biết thì sẽ nói, nói là bảo đảm đúng!
- Lợi ích?
Tên ria cá trê đảo con mắt, cho rằng Tần Vô Song này cần tiền, vậy thì dễ thôi, liền cười hỏi:
- Dám hỏi các hạ, các hạ cần bao nhiêu lợi ích?
- Đưa ra một trăm hoàng tinh thạch là đủ rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tên ria cá trê lập tức choáng váng, một trăm hoàng tinh thạch? Lần hành động này, thù lao mỗi người cũng chỉ là mấy chục viên hoàng tinh thạch mà thôi.
Cái giá này chính là không thể đàm phán được, đối phương chính là đang trêu đùa hắn. Cười mà như mếu, tên ria cá trê nói:
- Các hạ, lần này huynh đệ chúng tôi mỗi người không được trả đến năm mươi hoàng tinh thạch. Cái giá ngài đưa ra chúng tôi không trả nổi.
- Mỗi người năm mươi hoàng tinh thạch? Vậy mỗi người đưa ra khoảng ba mươi, bốn mươi, các ngươi có mười hai người, cộng lại là đủ rồi.
Tần Vô Song cố ý trêu chọc bọn chúng, giúp Tần Quan kéo dài thời gian.
Tên ria cá trê nói:
- Coi như chúng tôi đều có lòng hiếu kính ngài, cũng không có năng lực như vậy. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, một hoàng tinh thạch chúng ta cũng không có.
Tần Vô Song nói:
- Không có tiền các ngươi còn ngăn ta lại mà hỏi sao? Không có chút thành ý nào!
Tên ria cá trê kia chấn động, vội vàng giải thích:
- Tuyệt đối không có ý này, các hạ xin đừng hiểu lầm!
Tử Điện Phần Diệm Thú đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
- Không có tiền, ngươi làm lãng phí thời gian của chúng ta? Ai rỗi hơi ở đây nói những lời vô nghĩa với các ngươi?
Trong đầu tên ria cá trê xuất hiện bốn chữ: "sơn tặc cướp đường". Hắn nhìn xung quanh, trong lòng hơi sợ hãi. Khe sơn cốc này, chưa từng nghe nói có sơn tặc, sao lại xuất hiện ba người này?
- Đừng nhiều lời với họ, ba người này rõ ràng là cướp bóc tài sản!
Một tên còn trẻ đứng bên cạnh tên ria cá trê lên tiếng. Tên ria cá trê vội ra hiệu bằng ánh mắt, bảo hắn đừng nói nữa.
Tử Điện Phần Diệm Thú và Bao Bao nhìn nhau cười thầm, Bao Bao nói:
- Giỏi lắm, dám nói chúng ta là đạo tặc! Lão Đại, đây chính là vu khống hãm hại mà!
- Đúng vậy! Lão Đại, có cần ra tay cho chúng một bài học không?
Tử Điện Phần Diệm Thú hăng hái xắn tay áo lên.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Lão Đại, nếu đệ ra tay, còn có người nào sống được sao?
Tử Điện Phần Diệm Thú nhếch miệng nói:
- Đệ sẽ cố gắng để chúng sống tiếp!
Tên ria cá trê vẻ mặt biến sắc, mười hai người lập tức tản ra thành một vòng vây:
- Mọi người cẩn thận!
Tần Vô Song khoát tay chặn Tử Điện Phần Diệm Thú đang kích động:
- Lão Nhị, đừng nóng, hỏi kỹ trước đã.
Tử Điện Phần Diệm Thú phẫn nộ bất bình lui xuống dưới, dậm chân xuống đất, lập tức dưới đường sơn đạo in một dấu bước chân, thậm chí sâu đến mấy thước.
Tử Điện Phần Diệm Thú tiện tay đánh ra một chưởng, trên vách núi bên cạnh sơn đạo lập tức nổ oanh một tiếng, những vụn đá rơi lả tả, xuất hiện một cái hố lớn.
Đám người đó giống như bị sét đánh, ai nấy đều trợn tròn mắt, trong lòng run sợ. Thực lực này, tu vi này, chúng có nghĩ cũng không dám tưởng tượng ở đây lại tồn tại tu vi như thế này.
- Các ngươi là ai?
Tần Vô Song phối hợp với uy lực của Tử Điện Phần Diệm Thú, khẩu khí tuy bình thản, nhưng lại mang cảm giác không dễ cự tuyệt.
- Chúng tôi, chúng tôi là các tán tu tại các nơi trong Bài Sơn Phủ, đều không quen biết nhau lắm, lần này tập hợp lại, cùng làm một nhiệm vụ. Đại nhân, nhiệm vụ chưa hoàn thành, chúng tôi thật sự không có tiền, nếu có tiền, chúng tôi sẽ không đi làm việc không được người khác cảm tạ này.
- Không được người khác cảm tạ?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
- Người các ngươi phải truy bắt là ai?
- Việc này…
Tên ria cá trê có chút do dự.
Tần Vô Song quay sang nhìn Cô Đơn, nói:
- Ta đếm đến ba, nếu hắn không trả lời thật, thì đệ hãy ra tay giết người.
Cô Đơn đáp lớn:
- Được!
- Khoan đã, chúng là đệ tử của Tần gia ở châu Bách Diệp.
- Tần gia châu Bách Diệp là thế lực nào?
Tần Vô Song giả bộ không biết.
- Nếu đại nhân là người nơi khác đến, không biết Tần gia châu Bách Diệp cũng là điều bình thường. Nếu là dân chúng ở Bài Sơn Phủ, nhất định đã nghe nói đến Tần gia châu Bách Diệp.
- Lão Đại chúng tôi sống gần Thiên Đế Sơn nhiều năm, chỉ biết Tần gia Thiên Đế Sơn, không biết Tần gia châu Bách Diệp, họ có quan hệ gì không?
Đây chính là vấn đề mà Tần Vô Song muốn hỏi, Bao Bao rất hiểu ý người khác, đã hỏi giúp Tần Vô Song. Hơn nữa câu hỏi này rất bình thường, không làm người khác sinh nghi.
Tên ria cá trê vội nói:
- Tần gia châu Bách Diệp là thế lực nhất lưu ở châu Bách Diệp, họ tự nhận là một phân chi của Tần gia Thiên Đế Sơn. Sự thật thế nào, ai mà biết được? Nhưng Tần gia châu Bách Diệp độc chiếm một mỏ tinh thạch ở châu Bách Diệp, rất là giàu có. Gần đây có tin đồn nói Tần gia châu Bách Diệp lâu nay vẫn luôn ngầm trợ giúp Tần gia Thiên Đế Sơn.
.