Tần Vô Song thấy Cô Đơn chống đối như vậy, cũng mừng thầm trong lòng. Đây chính là sách lược của họ, không thể quá cung kính nghe theo, như vậy dễ sinh nghi ngờ.
Ba người, thể hiện mỗi người một tính cách, Cô Đơn giống như một gã thẳng tính, vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại làm người khác cảm thấy bọn họ không thẹn với lòng, không có chuyện giấu diếm.
Tên áo đen bị Cô Đơn hỏi như vậy, cười khổ một tiếng, nói:
- Được, coi như ta nhiều chuyện, kiêu ngạo trước mặt ta, để xem ngươi có dám lộng hành trước mặt Tô Tổng quản không?
Cô Đơn bĩu môi nói:
- Tô Tổng quản phụ trách xét duyệt, tự nhiên đã có quy tắc, ta cứ theo quy tắc mà làm, tại sao phải lộng hành?
Tên mặc áo đen không nói gì, chỉ chắp hai tay sau lưng đưa bọn họ ra viện trước, đến bên cạnh Tô Tổng quản bẩm báo:
- Tô Tổng quản, ba người này đến từ Đại Qua Bích, Thiên Thủy Phủ.
- Thiên Thủy Phủ? Xa như vậy à?
Tô Tổng quản có chút kinh ngạc, lại hỏi:
- Kiểm tra thực lực thế nào?
- Đều qua hết, một Linh Võ Đại viên mãn, hai Cao Linh Võ Cảnh.
Tên áo đen thành thật trả lời.
Tô Tổng quản dò xét lại một lúc, không thấy có sơ hở gì, chậm rãi gật đầu:
- Tốt, bảo họ qua đây, ta có vài vấn đề cần hỏi.
Tên áo đen gật đầu, quay người nói với ba người bọn Tần Vô Song:
- Ba người các ngươi, mau qua đây, Tô Tổng quản có chuyện muốn hỏi các ngươi.
Tần Vô Song biết, cửa ải quan trọng chính là Tô Tổng quản, chỉ cần có thể thông qua xét duyệt của Tô Tổng quản, gia nhập đội ngũ sẽ không có vấn đề gì.
Theo Tô Tổng quản đến một mật thất, Tô Tổng quản chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn ba người Tần Vô Song một lượt:
- Đến từ Đại Qua Bích, Thiên Thủy Phủ?
- Tổng quản đại nhân cũng đã nghe nói đến Đại Qua Bích chúng tôi sao?
Tần Vô Song hỏi lại.
- Đều là địa bàn của Hiên Viên Khâu, tất nhiên là đã nghe qua, ba vị là đệ tử thế lực nào ở Đại Qua Bích?
- Hắc hắc, chúng tôi cũng không phải đệ tử hào môn gì, Võ gia Tam hùng chúng tôi tuy không phải là rất xuất chúng, nhưng vài năm nữa nhất định sẽ nổi danh khắp Hiên Viên Khâu.
Đây là khẩu khí của Bao Bao.
- Nói như vậy, ai có thể chứng minh cho thân phận của ba vị?
- Thân phận của chúng tôi cần phải có người chứng minh sao?
Tần Vô Song rất kinh ngạc, vẻ mặt vô tội hỏi.
- Nếu không thể chứng minh thân phận, dù ba vị có đạt yêu cầu chúng tôi cũng không thể thu nhận.
- Vậy thì khó quá, ba huynh đệ chúng tôi không có ai thân thuộc ở Hắc Nha Vương Thành này, không thể tìm được người bảo đảm. Nếu như Tô Tổng quản có lòng thì hãy đến Đại Qua Bích điều tra, Võ gia Tam hùng chúng tôi cũng không phải là thùng rỗng kêu to.
Tô Tổng quản lạnh lùng cười:
- Xin lỗi, đi Đại Qua Bích, đường xá xa xôi, vừa đi vừa về cũng mất hai, ba năm, bản Tổng quản không có thời gian.
- Vậy ý của Tô Tổng quản là ba huynh đệ chúng tôi không có cơ hội gia nhập rồi?
Tô Tổng quản quả quyết gật đầu:
- Trừ phi các ngươi có thể chứng minh thân phận của mình.
- Hây, chứng minh thân phận, chúng tôi tự chúng minh cũng vô dụng, mời người khác chứng minh lại không có người quen ở Bài Sơn Phủ, thật là khó xử.
- Hừ, Lão Đại, Lão Tam, họ không cần người, chẳng lẽ chúng ta không thể vào được Tần gia châu Bách Diệp sao? Dù sao cũng là lịch lãm, với năng lực của ba huynh đệ chúng ta, giúp Tần gia châu Bách Diệp, chẳng lẽ họ không trả nổi tiền sao? Ba huynh đệ chúng ta chỉ cần tiền tài, không quan tâm bán sức cho ai.
Cô Đơn kêu to, Tô Tổng quản nghe thấy vậy, mặt hơi biến sắc, hiển nhiên, những lời Cô Đơn nói hắn chưa từng nghĩ đến.
Đúng vậy, giải thưởng một triệu hoàng tinh thạch, tuy rất khả quan nhưng ai cũng biết Tần gia châu Bách Diệp nắm cả mỏ tinh thạch, tài phú hào môn số một ở Bài Sơn Phủ. Nếu Tần gia châu Bách Diệp chịu bỏ tiền, lẽ nào không có ai tình nguyện bỏ sức vì họ?
Nghĩ đến đây, Tô Tổng quản không khỏi ngập ngừng do dự.
Cô Đơn thấy hắn do dự liền gọi to:
- Lão Đại, chúng ta đi! Nơi này không giữ ta, thì có nơi khác giữ ta!
Tần Vô Song gật đầu:
- Đã vậy, chỉ đành đi thôi, Lão Tam, đi thôi!
Tô Tổng quản vội khoát tay:
- Khoan đã!
Tần Vô Song cũng không quay đầu:
- Tô Tổng quản, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, ông đã nghi ngờ ba huynh đệ chúng ta, chúng ta không báo danh nữa.
- Lão Đại nói rất hay, cả đời đệ ghét nhất là bị người khác nghi ngờ!
Cô Đơn vẫn tỏ ra rất khó chịu. Nguồn truyện:
Mấy ngày này Tô Tổng quản đã xét duyệt những người được chọn báo danh, thực tế hắn cũng rất đau đầu với việc xét duyệt này. Nói thật, dù hắn xét duyệt cẩn thận thế nào, hắn vẫn cảm thấy bất cứ người nào đến xét duyệt vẫn còn ít nhiều những hoài nghi.
Nhưng hắn lại không xác định rõ được những điểm đáng nghi này, nên cũng không thể có kết luận. Nếu muốn mười phần không có nghi ngờ thì chỉ có thể dùng người bên cạnh hắn mà thôi.
Nhưng những người bên cạnh hắn lại không đủ số hai mươi người, chính vì tính đa nghi của hắn làm cho việc chiêu mộ người chậm hơn các Tổng quản khác.
Ở các Vương thành của lãnh địa khác, ba vị Tổng quản đều đã chiêu mộ người sắp xong rồi, mà hắn dường như còn không có động tĩnh gì lớn.
Mỗi ngày mở mắt, ngày đã định càng đến gần, Tô Tổng quản vô cùng lo lắng, nghĩ đến những lời Cô Đơn nói, không phải là không thể xảy ra.
Hắn lại nghĩ đến những người bị loại trong mấy ngày này, trong lòng hơi lo sợ. Nếu những người bị hắn từ chối, tất cả đều tức giận đi phụ trợ Tần gia châu Bách Diệp, đối với lần hành động này của hắn mà nói, chắc chắn là một thảm họa.
- Ba vị xin dừng chân, ta muốn hỏi từng người một, nếu các vị trả lời khớp nhau thì coi như được thông qua, nếu không khớp nhau thì đi cũng chưa muộn, thế nào?
Cô Đơn than thở nói:
- Hỏi đi hỏi lại, rốt cục là ông muốn giở trò gì?
Tô Tổng quản sắc mặt phát lãnh:
- Ba vị đến đây báo danh, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng lẽ coi thường chúng tôi ở đây không có quy tắc sao?
Tần Vô Song dừng lại:
- Tô Tổng quản, chẳng lẽ ông muốn ỷ mạnh hiếp yếu?
Tô Tổng quản lạnh nhạt cười:
- Ta chỉ muốn chọn ra người phù hợp, hơn nữa ta cũng không có tư thù gì với ba vị.
Tần Vô Song gật đầu:
- Được, vậy ta trả lời câu hỏi của Tô Tổng quản trước.
Tô Tổng quản gật đầu:
- Vậy hãy để hai huynh đệ của ngươi tránh đi một chút.
Bao Bao và Cô Đơn có chút không vừa lòng, tức giận đi ra ngoài. Tô Tổng quản cũng cảm thấy ba người này không giống như đang giả bộ, nhưng bản tính hắn hành sự luôn cẩn thận, không dễ dàng thay đổi chủ ý, lên tiếng hỏi:
- Ba vị nói là đến từ Đại Qua Bích, vậy xin hỏi ba vị ở vị trí cụ thể nào tại Đại Qua Bích?
- Hắc hắc! Không giấu gì Tô Tổng quản, từ nhỏ ba huynh đệ chúng tôi đã là cô nhi, lớn lên trong một thôn hẻo lánh của Đại Qua Bích. Nếu không phải là năm tám chín tuổi, anh em chúng tôi gặp được một kẻ tu luyện bị thương thì e rằng cả đời ba anh em chúng tôi sẽ không thoát khỏi cái thôn nghèo hẻo lánh đó.
- Nói như vậy, các ngươi đã gặp được kỳ duyên?
- Cũng có thể nói như vậy.
- Xin hỏi, từ khi ba ngươi xuất đạo đến nay, các ngươi đã từng làm được chuyện lớn gì? Giao đấu với cao thủ nào? Có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu?
- Hây, Tô Tổng quản, nói đến giao đấu với cao thù, có lẽ chúng tôi không nhiều bằng ông, nhưng nói đến kinh nghiệm chiến đấu, nếu như ông đã từng đi qua Đại Qua Bích chắc là biết môi trường sinh tồn ở nơi đó khắc nghiệt như thế nào. Ba huynh đệ chúng tôi là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm nhiều vô cùng.
- Kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi ở Đại Qua Bích, bản Tổng quản không thấy hứng thú. Mau nói trên đường từ Đại Qua Bích đến đây, các ngươi đã giao đấu với cao thủ nào?
Tô Tổng quản rất để ý đến điều này.
Tần Vô Song nhíu mày nhăn mặt một chút, nói:
- Trên đường từ Đại Qua Bích đến đây, ba huynh đệ chúng tôi đã qua rất nhiều nơi, cũng gặp phải cường đạo sơn tặc. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ, ba huynh đệ chúng tôi ở Đại Qua Bích cũng chính là làm cái nghề này mà kiếm sống, sao chúng tôi có thể để bọn chúng thực hiện được.
Tô Tổng quản gật đầu:
- Gặp bọn cường đạo sơn tặc ở đâu?
Tần Vô Song trầm ngâm một lát:
- Trên đoạn đường này, ít cũng ba bốn lần, cái gì là Hổ Khiêu Hiệp, cái gì mà Ưng Sầu Giản, đều bị người ta phục kích, nhưng kinh nghiệm của ba huynh đệ chúng tôi vô cùng phong phú, nên đã có chuẩn bị trước.
Nói đến đây Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, trong khẩu khí có chút hờn giận:
- Tô Tổng quản, ông hỏi cũng hơi nhiều rồi, nếu không tin ba huynh đệ chúng tôi thì cũng đừng nên hỏi đi hỏi lại, trêu đùa người khác.
Tô Tổng quản khoát tay nói:
- Được, đổi người khác!
Sau đó, Cô Đơn đi vào, Tần Vô Song bị đưa đi chỗ khác, để tránh hai người thông đồng.
Nhưng trước khi đi họ đã sớm bàn bạc thỏa đáng tất cả các vấn đề, không thể để lại sơ hở gì.
Tô Tổng quản cũng hỏi Tử Điện Phần Diệm Thú những câu hỏi như với Tần Vô Song, không thấy có bất kỳ sơ hở nào.
Đến lượt Bao Bao, Bao Bao càng dứt khoát hơn, trả lời hai câu hỏi liền nổi nóng lên, mắng chửi lại Tô Tổng quản.
Tô Tổng quản đã thẩm duyệt nhiều người như vậy, tình trạng không kiên nhẫn với câu hỏi của ông ta giống như vậy cũng nhiều không đếm nổi.
Cuối cùng ông ta cũng phải thỏa hiệp để ba người bọn họ gia nhập. Tô Tổng quản cũng có chút tính toán, ba huynh đệ này đến từ Đại Qua Bích, ra sống vào chết, đã từng cùng nhau qua chiến đấu rất nhiều trận, lúc đối phó với địch, chắc chắn sẽ phát huy toàn bộ sức chiến đấu.
- Ba người các ngươi đã thông qua thẩm duyệt, vậy thì hãy đến ở Công hội Liên minh Tán tu này để tiện tập hợp. Kế hoạch tấn công lần này, nói đánh là đánh, các ngươi lúc nào cũng phải trong tư thế chờ lệnh.
Tần Vô Song nói:
- Ở trong này cũng không thành vấn đề gì, nhưng ba huynh đệ chúng tôi không đợi được lâu đâu. Vạn nhất các người hành động chậm chạp, chúng tôi cũng không có nhiều tiền mà sống không ở Công hội này, Tô Tổng quản, chúng ta đã báo danh tham gia vào nhiệm vụ này, không thể trả trước một ít thù lao sao?
Tô Tổng quản lại rất nghiêm khắc đối với vấn đề này, dứt khoát lắc đầu:
- Xin lỗi, quy tắc của nhiệm vụ lần này là, sau khi việc thành mới trả tiền, xem công sức mà trả thù lao.
Tử Điện Phần Diệm Thú tức giận nói:
- Keo kiệt, không có tiền, người ta làm sao bán mạng cho các ngươi?
- Bán mạng trước, cầm tiền sau, nếu cầm tiền trước, lâm trận bỏ trốn vậy thì kế hoạch này hỏng hết.
Tô Tổng quản vô cùng nguyên tắc.
- Đương nhiên. Chúng ta chịu chi phí ăn ở trong Công hội Liên minh này cho các ngươi.
Tần Vô Song cười nói:
- Coi như ông cũng không quá keo kiệt.
- Lão Đại, chuyện gì vậy?
Lão Nhị mũi sư tử hình như cũng đã cảm nhận thấy có chuyện gì bất ổn.
Hán tử tóc xõa vẻ mặt căng thẳng, chuyện bị tập kích bất ngờ ở Chi Tế Sơn này đã tuyệt đối nằm ngoài tầm dự liệu của hắn. Bọn chúng sớm đã lo lắng, nhưng chỉ là lo lắng gặp phải tập kích ở Bài Sơn Phủ chứ ai ngờ lại gặp phải tai nạn bất ngờ ở một nơi tuyệt đối vô hại như Chi Tế Sơn?
- Lão Tam, ngươi đã thấy con linh thú đó, tu vi của nó ra sao?
Hán tử tóc xõa trầm ngâm hỏi.
Hán tử gầy gò có vẻ kinh hồn khiếp đảm, ấp úng nói:
- Lão Đại, lúc ấy đệ hoảng loạn không kịp nhìn xem nó là tu vi gì. Đệ chỉ biết là nó rất lợi hại, Lão Tứ đứng trước mặt nó căn bản không kịp phản ứng gì đã trực tiếp bị nó quắp đi luôn.
Ánh mắt hán tử tóc xõa có chút âm hàn, hình như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau mới có được chủ ý, quay sang nói với hán tử mũi sư tử:
- Lão Nhị, con linh thú này rất có khả năng đã âm mưu nhằm vào chúng ta. Theo như Lão Tam miêu tả, con linh thú đó có lẽ có thực lực của một Động Hư Cảnh cường giả. Nếu đúng như vậy, cho dù ba huynh đệ ta có hợp lại thì cũng không thể đánh lại được linh thú Động Hư Cảnh. Xem ra, chúng ta vẫn chưa phải là những kẻ đầu tiên đến đây.
Lão Nhị mũi sư tử hình như đã có chút lùi bước, linh thú Động Hư Cảnh đối với bọn hắn mà nói đã là quá mạnh, không phải là thứ mà bọn chúng có thể chọc vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cho dù là hán tử tóc xõa, Lão Đại của Khê Sơn Lục Ma tu vi cũng chỉ là Hóa Hư Cảnh cường giả. Hóa Hư Cảnh cường giả mà đối phó với linh thú Động Hư Cảnh thì chỉ có duy nhất một con đường chết.
- Lão Đại, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Ánh mắt hai người đó dừng lại ở chỗ hán tử tóc xõa, rõ ràng là đang chờ hắn quyết định. Hán tử tóc xõa trầm ngâm nói:
- Nếu như con súc sinh đó đã nhằm vào chúng ta, có muốn chạy cũng chạy không được. Tiến lên, chắc chắn sẽ rất khó khăn. Hoàn cảnh của chúng ta lúc này tiến thoái lưỡng nan, các ngươi cảm thấy, chúng ta nên lựa chọn cách nào?
- Bọn đệ nghe theo Lão Đại?
Lúc này, hai người đó cũng lục thần vô chủ, rõ ràng cũng đã mất đi trấn định. Hán tử tóc xõa gật gật đầu cũng không lần lữa nữa, nói luôn:
- Chỉ có duy nhất một con đường chết, nếu như đúng là nhằm vào chúng ta thì nó nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta. Còn tiến lên, kiểu gì cũng chết! Nếu như tiến thoái đều chết, chúng ta không thể lựa chọn cái chết uất ức được! Từ khi chúng ta bước vào con đường tu luyện, chúng ra đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối diện với cái chết. Nhưng ta tin rằng, cho dù phải chết, chúng ta cũng phải chết cho có giá trị. Vì vậy, ta quyết định, chúng ta phải tiếp tục tiến lên phía trước, chia thành ba cánh. Con linh thú đó dù có lợi đến đâu ba chúng ta mỗi người đi một đường, đặt cược vận khí, nếu như có một hai người may mắn sống sót rời khỏi đây thì những người khác cũng không hi sinh vô ích.
Lão Nhị mũi sư tử và Lão Tam gầy gò quay sang nhìn nhau, rõ ràng rất tán đồng ý kiến này của Lão Đại, cả hai cùng gật đầu nói:
- Được, Lão Đại, cứ quyết định như vậy!
Hán tử tóc xõa giơ tay, đập mạnh vào tay hai người còn lại.
- Nhớ kỹ, cố gắng sống sót để còn gặp lại nhau ở các quốc gia nhân loại.
- Xuất phát!
Cả ba người đều xuất thân từ tán tu, sớm đã giác ngộ với chuyện sinh tử. Huống hồ bọn chúng đều đã chuẩn bị tâm lý, lần này bất luận đi hay ở, nếu như con linh thú cố ý tìm bọn chúng gây rối, cho dù bọn chúng có không đi, thì cũng chẳng cầm cự được bao lâu.
Ba thân ảnh chia nhau ra, cùng tiếp cận về phía các quốc gia nhân loại, đồng thời biến thành ba đường lưu quang, mỗi người một phương thức khác nhau, chạy nhanh ra ngoài.
Cơ thể hán tử tóc xõa được một luồng lưu quang màu hoàng thổ quấn chặt, biến mất trên mặt đất. Hắn đã dùng Thổ Độn Phù, tốt hơn dùng Thổ Hành Phù rất nhiều lần. Một lần độn, có thể trực tiếp đi vài trăm dặm.
Có một lần độn này, hắn tin chắc rằng hoàn toàn có thể tránh được sự truy kích của linh thú Động Hư Cảnh. Hắn biết, linh thú Động Hư Cảnh nếu như là loài bay lượn thì sẽ không am hiểu công kích dưới mặt đất. Chỉ cần hắn độn đi vài trăm dặm, rồi lại thi triển Địa Hành Thuật, thoát khỏi sự truy tung thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Đương nhiên, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút áy náy. Lúc nãy hắn phân công như vậy, nghe thì có vẻ cơ hội sống sót ba huynh đệ tương đương nhau, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn hiểu rõ nhất, nếu ba người chia nhau ra chạy trốn, kỳ thực chính là hai người kia yểm trợ cho một mình hắn chạy, bởi vì trên người hai người kia không có linh phù thi triển Độn thuật.
- Lão Nhị, Lão Tam, hy vọng hai người may mắn!
Một tia áy náy thoáng qua trong lòng hán tử tóc xõa rồi hắn cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Mặc dù Khê Sơn Lục Ma bọn chúng tụ họp với nhau đã mấy chục năm, cảm tình vô cùng sâu đậm nhưng trong thời điểm sinh tử này, có thể thoát được một người còn tốt hơn là bị tiêu diệt toàn bộ.
Hán tử tóc xõa trong lòng có thể áy náy nhưng tuyệt đối không hối hận vì quyết định của mình.
Ở một địa giới nào đó trên Chi Tế Sơn, Tần Vô Song bình tĩnh đứng im, mắt nhìn thẳng phía trước, kiên nghị mà chuyên chú, trong ánh mắt lạnh lùng còn lộ ra một luồng hàn khí nồng liệt.
- Chủ nhân, chúng ta đã xử lý được ba tên, còn ba tên nữa đã trốn thoát. Thần Mã và Bảo Trư đang đi nghênh đón bọn chúng. Còn một tên, mượn dùng Thổ Độn Phù, đang chạy về phía trước.
Đây là tình báo mà Khiếu Nhật Thiên Phượng vừa mang về.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Tên chạy trốn cứ để khảo nghiệm bản lĩnh của Yển Thử.
- Được, chủ nhân, ta đi lên trước canh gác xem có còn con tạp ngư nào muốn tiếp cận nữa không.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Nếu là tạp ngư thì đừng để bọn chúng tiếp cận. Nếu như số lượng bọn chúng quá đông thì hãy cùng Thần Mã, Bảo Trư kết hợp giải quyết.
Có ba con linh thú Động Hư Cảnh, Tần Vô Song tọa trấn phía sau cũng vô cùng an tâm. Đám Khê Sơn Lục Ma kia mới chỉ là khởi động làm nóng người mà thôi.
Tần Vô Song biết, trò hay vẫn còn ở phía sau, sáu người này, thực lực không hề kém, nếu không bọn họ sao có thể đến Chi Tế Sơn sớm nhất.
Tần Vô Song lúc này tâm lặng như nước, không hề có một gợn sóng. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
- Chỉ cho lùi không cho tiến, kẻ biết rút lui, tha không giết, kẻ ôm mưu đồ vượt biên cảnh, giết không tha!
- Chủ nhân…
Khoảng nửa canh giờ sau, một tia hoàng quang lóe lên từ lòng đất, Yển Thử cũng chui từ dưới đất lên theo, dâng lên một cái đầu người tóc tai xõa tung:
- Tên này xâm nhập vào địa bàn của ta, ta chỉ dùng chút sức đã cắn đứt được đầu hắn. Mời chủ nhân nghiệm thu.
Tần Vô Song liếc nhanh qua, quả nhiên là thủ cấp của hán tử tóc xõa, không cần nhìn thêm, thản nhiên nói:
- Làm tốt lắm! Giải quyết sạch sẽ thi thể, tiếp tục giữ vững cương vị.
Thâu Thiên Yển Thử được chủ nhân khen ngợi, phấn khởi vô cùng, gật đầu nói:
- Vâng! Xin chủ nhân cứ yên tâm, Yển Thử ta sẽ tuyệt đối không để lọt lưới con cá nào.
Tần Vô Song gật gật đầu, không nói thêm điều gì.
Lúc này, dưới chân núi Hầu Vương Sơn đang tụ tập khoảng mấy chục tán tu của Hiên Viên Khâu, đám người này tụm năm tụm ba chứ chẳng có ai đơn thương độc mã.
Hiển nhiên, đám tán tu đến từ Hiên Viên Khâu này chẳng có kẻ nào là đồ ngốc. Bọn chúng biết, dù là các quốc gia nhân loại thì cũng không thể đi qua dễ dàng, đơn thương độc mã, tuyệt đối không thể giành thắng lợi. Bởi vậy đám người này đều tụm năm tụm ba, hợp thành tổ chức lâm thời, bọn chúng không muốn sau khi vào Chi Tế Sơn, người mỗi ngày một đông.
Đến bây giờ, đã tập trung được khoảng vài chục người, chí ít cũng phải có mười nhóm, trong những người này, đương nhiên cũng có kẻ mạnh kẻ yếu. Chỉ có điều, mọi người đều không hiểu sao lại phải dừng ở đây. Kẻ đến sau nhìn thấy người đến trước dừng lại thì cũng dừng theo tư duy quán tính.
- Tại sao chúng ta lại dừng ở đây?
Một hán tử đầu trùm khăn đỏ nói lớn, rõ ràng hắn đã phải đợi đến mất kiên nhẫn. Những người khác đều quay sang liếc hắn, mấy kẻ nóng tính cũng hùa theo:
- Đúng vậy, chỗ này không phải các quốc gia nhân loại, dừng ở đây làm gì?
- Đúng vậy, hay là có ai cố tình giở thủ đoạn đùa giỡn chúng ta, để chúng ta dừng ở đây còn hắn đi trước? Là ai dừng ở đây trước vậy?
Nghe thấy câu hỏi này, mọi người quay sang nhìn nhau, người nhìn ta, ta nhìn ngươi như muốn tố giác lẫn nhau. Lúc này, một thanh niên toàn thân áo trắng, mày tóc cũng bạc trắng cười lạnh nói:
- Là ta dừng ở đây trước đấy. Các ngươi muốn đi thì cứ việc đi, ta có bảo các ngươi dừng ở đây đâu.
Lời này vừa buông, tất cả mọi người ai cũng trừng mắt giận dữ, hiển nhiên đều có cảm giác bị lừa. Những kẻ nóng tính, nắm đấm kêu răng rắc, bộ dạng như muốn gây sự.
Gã thanh niên tóc bạc nói với vẻ khinh thường:
- Sao, muốn động thủ à?
- Tiểu tử, đừng có mà ngông cuồng! Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?
Gã thanh niên tóc bạc mỉm cười nhàn nhạt:
- Âm mưu, đám tôm tép các ngươi mà cũng xứng để thiếu gia ta giở âm mưu à? Bổn thiếu gia muốn ở đây hóng gió, các ngươi quản được không?
Trong đám tán tu hình như đã có kẻ nhận ra gã thanh niên tóc bạc, kêu lớn:
- Người này, là Ngân Quan Xà Ứng Long, mọi người cẩn thận chút.
Nụ cười nơi khóe miệng gã thanh niên tóc bạc càng trở nên quỷ dị.
- Cẩn thận một chút à?
Gã thanh niên tóc bạc bật cười âm trầm:
- Bây giờ muốn cẩn thận có phải phản ứng hơi muộn rồi không? Nhìn xuống chân các ngươi đi.
Đám tán tu thấy nụ cười trên mặt hắn có vẻ âm hiểm, lại nghe hắn nhắc nhở, nổi hết da gà cúi đầu nhìn xuống thì thấy cây cỏ dưới chân héo rũ, bốc lên từng làn khói xanh. Tiếp theo, một người kêu lên thảm thiết, chân bắt đầu phát ra những tiếng xèo xèo đinh tai rồi mục nát với tốc độc chóng mặt.
- Thế này là thế nào?
- A, có kịch độc! Đây là kịch độc có tính ăn mòn!
Đám tán tu bắt đầu kêu lên, kẻ nào phản ứng nhanh thì bắt đầu lấy lại tinh thần, chỉ Ứng Long mắng:
- Ngân Quan Xà, mau giao thuốc giải ra đây.
- Mọi người xông lên, giết hắn!
- Đúng, dù có chết thì cũng không để cho hắn thành công.
Đám người bắt đầu sôi lên sùng sục, lớn tiếng mắng nhiếc, nhưng trong đó thỉnh thoảng vẫn xen vào một vài tiếng kêu thảm thiết, hai người rồi đến ba người, độc dược phát tác rất nhanh.
Tứ phía xung quanh Ngân Quan Xà Ứng Long cũng bốc khói xanh, rồi hắn đột nhiên hư hóa trong làn khói xanh ấy, biến mất không chút dấu vết.
Tên Ứng Long này chính là cao thủ dụng độc!
Ngân quang lóe lên trong không trung, thân thể Ứng Long bay lên cùng làn khói, để lại một tràng cười lạnh lẽo, miệng phát ra ba tiếng huýt gió như đang chiêu hô đồng bọn