- Lão Đại, huynh có ý kiến gì không? Thấy Tần Vô Song im lặng không nói gì, Bao Bao không nhịn được hỏi. Tần Vô Song lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: - Hai người các ngươi, tranh luận cả buổi có kết luận gì không? Bao Bao cướp lời nói: - Rất đơn giản, ta thấy đội ngũ này của chúng ta, thoạt nhìn là tiến đến trận doanh trước, nhưng trên thực tế có thể là một sự ngụy trang, thu hút lực chú ý của Tần gia châu Bách Diệp, làm cho bọn họ thấy chiếm được thuận lợi, phát động tiến công. Theo đó mai phục ở hai bên, dẫn dụ Tần gia châu Bách Diệp đánh ra, xét cho cùng thì vẫn hơn là để bọn họ trốn trong tòa thành của Tần gia châu Bách Diệp. Tần Vô Song quay đầu nhìn Tử Điện Phần Diệm Thú: - Lão Nhị, ngươi nghĩ sao? Cô Đơn cười khà khà, nói: - Ta chẳng muốn nghĩ, nhưng mà Lão Tam nói cũng rất có lý. - Lão Đại, nhìn bộ dạng của ngươi, hình như không cho là đúng. Bao Bao có chút tò mò. - Đúng vậy, sự việc quyết không thể nhìn bề ngoài đơn giản như vậy. Ta cảm thấy việc này, rất có thể vẫn còn vấn đề với mức độ thâm sâu hơn. - Vấn đề có mức độ thâm sâu hơn? Hai con ngươi của Bao Bao đảo qua đảo lại, mang theo vài phần khó hiểu, đồng thời có ý hỏi dò. Tần Vô Song nói: - Nếu chỉ để thu hút Tần gia châu Bách Diệp xuất đầu lộ diện công kích, chiêu này không khỏi có chút nông cạn. Tần gia châu Bách Diệp sống yên ở Hiên Viên Khâu, nếu như ngay cả điểm nhỏ đấy mà cũng nhìn không ra, vậy thì cũng không thể sống yên trăm ngàn năm mà không ngã. Một khi Tần gia châu Bách Diệp có thể nhìn ra, tại sao vẫn kiên quyết làm như vậy? Chỉ có thể chứng minh, chiêu này không thể đơn giản như sự tưởng tượng của các ngươi. Đầu óc Tần Vô Song vừa chuyển, đối với sự hiểu biết về việc này, càng hiểu rõ sâu sắc hơn bọn Bao Bao nhiều. - Lão Đại, không đơn giản, rốt cuộc không đơn giản ở chỗ nào? Ngươi đừng có nhử ta nữa. Tần Vô Song khóe miệng trào ra một tia cười quái dị: - Nó không đơn giản, là không đơn giản chi quân đội của mấy đại Tổng quản khác, đã đi về hướng Trần Thống lĩnh, ta đoán bọn chúng nhất định không có quân mai phục ở hai bên chúng ta, ngược lại, bọn chúng rất có thể đã phân về các chỗ đại yếu của tòa thành Tần gia, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Chúng ta ở đây chẳng qua chỉ là kế nghi binh, mê hoặc tai mắt của Tần gia châu Bách Diệp. Nói trắng ra, chính là bốn từ dương đông kích tây! Bên này tuy lén lút vụng trộm nhưng thực ra chẳng làm chuyện gì, mà cái nơi thực sự làm lại là ở một nơi khác! Bao Bao hít một hơi lạnh, thì thào nói: - Đây đúng là một độc kế. Nếu như đúng là như vậy, Tần gia châu Bách Diệp đem hết ánh mắt dồn tập trung vào nơi đây, chẳng phải vừa hay trúng kế bọn chúng sao? Tần Vô Song vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm nói: - Ta tin rằng, bên trong Tần gia châu Bách Diệp không thể ngay cả một kẻ có kiến thức cũng không có. Chỉ cần chịu động não cũng không khó để có thể phân tích ra khả năng đó. Dù cho sự việc không phát triển như vậy, cũng cần phải có một sự chuẩn bị tốt cho cục diện như thế. Nếu không, một khi phòng ngự sơ sài, không tập trung ý chủ lực, cứ điểm quan trọng sẽ cùng lúc bị công kích, có thể khiến cho Tần gia châu Bách Diệp nhất thời lâm vào thế bị động. Thậm chí có thể bị công phá. Đây tuyệt không phải là chuyện giật gân, mà là sự việc rất có thể sẽ phát sinh. Chẳng qua Tần Vô Song tin tưởng chắc chắn rằng, trên dưới Tần gia châu Bách Diệp nhất định là đều biết mọi chuyện. Đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài doanh trại truyền tới ba đoạn âm thanh chói tai. - Địch tập kích? Bao Bao nhất thời nhảy dựng lên, sắc mặt Tần Vô Song biến đổi: - Chẳng lẽ là Tần gia châu Bách Diệp đúng là tới tập kích nơi này? - Ra coi coi! Cô Đơn cũng đứng lên, phóng ra hướng ngoài, lại bị Tần Vô Song giữ chặt. Hắn chậm rãi lắc đầu: - Không cần sốt ruột! - Lão Nhị, ngươi dùng Địa Hành Thuật tìm hiểu coi Tần gia châu Bách Diệp phát động thế lực tập kích có bao nhiêu người, là nhân vật thế nào. Phương diện này, Bao Bao tự nhiên là rất am hiểu. Bao Bao tuân lệnh, vắt thân một cái liền chui xuống đất tiến ra phía ngoài. Lại là ba âm thanh ngắn truyền tới, người của các doanh trướng khác đều ra ngoài thăm dò. Có thể tham sự vào nhiệm vụ này, mỗi kẻ đều là hảo thủ nhất đẳng. Dưới tình huống thế này, dù cho hoang mang kinh hãi nhưng chưa đến mức làm loạn lòng người. Tần Vô Song cùng Cô Đơn liếc mắt nhau, cũng theo hướng trong doanh trướng đi ra. Tô Tổng quản mang theo bốn kẻ tâm phúc, tản ra thành trạng thái một đường vòng cung của hình quạt, bảo vệ ở phía trước, còn các thế lực còn lại ở trong các phương hướng nơi đóng quân, chiếm giữ góc thuộc về mình, không vội mà có hành động tiếp theo, hiển nhiên, trước khi Tô Tổng quản không hạ mệnh lệnh xuống thì bọn chúng cũng không dám tự tiện hành động. Tô Tổng quản thoáng nhìn Tần Vô Song và Cô Đơn, đang muốn mở miệng, Bao Bao lại chui từ dưới đất lên, đúng lúc dừng ở trước mặt của Tần Vô Song và Cô Đơn. Địa Hành Thuật này cũng chẳng phải là một thủ đoạn gì cao siêu. Tô Tổng quản nhìn thấy, chỉ là trừng mắt liếc bọn họ, không nói một câu, dùng truyền âm thuật quát: - Tất cả mọi người đều cẩn thận, có kẻ tập kích doanh trại, đều phải đem mười hai phần tinh lực ra chiến đấu, đừng có chưa tấn công tòa thành Tần gia châu Bách Diệp thì đã bỏ sinh mệnh ở đây rồi. Tô Tổng quản một bên truyền âm, một bên lại quan sát bất kỳ biến động nhỏ gì ở xung quanh. - Lão Đại, hình như kẻ địch không có nhiều à. Bao Bao truyền âm đến Tần Vô Song nói. Tần Vô Song vừa nghe, trong lòng lại vui vẻ, người của Tần gia châu Bách Diệp càng ít, hắn lại càng vui. Điều này ít nhất cũng có thể nói lên rằng, Tần gia châu Bách Diệp không hề bị mắc mưu. - Các ngươi đều phải cẩn thận một chút, nhớ kỹ, tự bảo vệ mình là trước hết. Tần Vô Song khẽ dặn dò. Ba người ngầm hiểu trong lòng gật gật đầu, hiện ra một cái trận thế bảo vệ xung quanh. Trận thế này vô cùng có lợi cho việc tự bảo vệ mình. - Khà khà, một tên, hai tên, ba tên… tổng cộng hai mươi tên! Trong hư không, một đạo thanh âm quái dị không biết từ đâu xông ra. Thanh âm này bất thình lình truyền tới, nghe thôi cũng đã đủ khiến cho người ta sởn cả gai ốc. - Hai mươi tên, các con, tha hồ tấn công đi. Đây là một bữa tiệc dâng tới tận miệng rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Thanh âm kia lãnh liệt, không mang theo một tia cảm tình con người. - Rống! - Phụ thân đại nhân, giao cho bọn con đi xử lý đi. - Ha ha. Bữa tiệc lớn này quả thật rất thú vị. Phụ thân đại nhân, con xin xung phong! - Đừng vội! Cái âm thanh lãnh đạm vừa rồi lại vang lên: - Cái kẻ trung niên mặc trông rất lộng lẫy kia, giao cho ta, bọn người khác, các ngươi phụ trách. Kẻ trung niên lộng lẫy mà thanh âm kia nói tới chính là Tô Tổng quản. Tô Tổng quản cười lạnh một tiếng, dùng tay ra hiệu ý bảo mọi người cẩn thận. Bỗng nhiên, dưới nền đất đột nhiên lao ra bốn đạo quang mang. Bốn đạo quang mang này, một đạo cực mạnh, ba đạo còn lại tương đối yếu một chút nhưng thanh thế cũng rất bức người. Bốn đạo quang mang ngưng lại cùng nhau, nhất thời làm cho cả hư không tối tăm không chút ánh sáng. Tô Tổng quản cũng thầm giật mình, quát: - Luyện Hư Cảnh cường giả, phụ trách quấy rầy ba kẻ kia, Linh Võ Đại viên mãn ở ngoài phối hợp chặt chẽ! Cao Linh Võ Cảnh, toàn tuyến lui lại về tuyến ngoài cùng. Dưới mệnh lệnh của Tô Tổng quản, hai kẻ tâm phúc bên cạnh hắn chính là cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh, cùng với Xích Tùng tôn giả và ba kẻ tán tu cấp bậc Luyện Hư Cảnh liên hợp, nhất thời tạo thành một vòng. Tô Tổng quản dùng một chiêu, một thanh trường kiếm trắng xanh đã ở trong tay. Xa xa tập trung bốn đạo quang mang, bốn kẻ này bộ dạng vô cùng quái dị, tràn ngập dã tính. Trong đó có một gã dáng to lớn, đỉnh đầu là một kiểu tóc hình xoắn ốc, dùng vài nhánh cây mây quấn qua quýt, hiện lên vô cùng dã tính. Nhưng nhìn một lúc, lại sinh uy lẫm liệt. Còn ba tên đứng bên cạnh kẻ đó bộ dáng so với kẻ có kiểu tóc xoắn ốc kia cũng khá là trẻ. - Các con, động thủ! Tên có kiểu tóc xoắn ốc kia cười ha hả, trong tay vừa xoay, cầm lấy trong hư không một thanh đại phủ lớn, từng đạo quang mang từ lưỡi búa phát ra sắc bén như cắt kim loại. - Hãy ăn ba rìu của ta! Tên đại hán tóc xoăn kia, tốc độ dưới chân vậy mà lại nhanh khiến cho kẻ khác không thể tưởng tượng nổi, thân thể nhẹ nhàng chặn lại, vậy mà lại giống như một ngôi sao băng, trong nháy mắt liền chém tới trước mặt Tô Tổng quản. Tô Tổng quản thất kinh, chém nhanh thanh trường kiếm trong tay, lập tức hình thành ba đạo mũi kiếm, một mặt đỡ lấy một mặt, không ngừng tiến lên trên. Leng keng! Âm thanh nổ tung lanh lảnh, lưỡi quang của cái rìu đó quả thật là đã phá hết đi luồng khí bảo hộ. Nhất thời vỡ ra, giống như một trái bom, nổ tung trong không trung. Lực xung kích của lần phát nổ này hình thành một sóng xung kích lớn bắn ra bốn phía, người bốn phía bị xung kích giống như đặt mình trong cơn thủy triều, thân thể giống như lá sen ở trong trận cuồng phong hỗn loạn vậy. - Ha ha ha, tiểu tử giỏi, vậy mà lại có thể tiếp được ba lưỡi rìu của ta, vậy hãy nếm thử sức mạnh hơn nữa! Đại hán đó điên cuồng gào thét một tiếng, đầu rìu lớn ở trong tay giống như chiếc kim may, ở trong tay hắn dần thi triển mở ra, lại vô cùng thú vị, một rìu tiếp một rìu, tốc độ vô song. Tên Tô Tổng quản kia cho dù là sử dụng kiếm, nhưng cũng chỉ có thể ở tốc độ ngang hàng miễn cưỡng với kẻ to lớn đó mà thôi. Mà ba kẻ sau lưng tên đó hiển nhiên là ba đứa con trai của hắn, đều kêu lên: - Phụ thân, những kẻ khác giao cho bọn con nha! Thân thể của ba kẻ này, trong hư không hóa thành hào quang, hướng tới đánh sau gáy bọn Xích Tùng tôn giả. Ba huynh đệ này cũng là dùng vũ khí hạng nặng như nhau, không phải đầu rìu, đó là lang nha bổng và kim qua chùy, đều là một loại vũ khí giết người hạng nặng. Khí thế này khi mà đè xuống, dù bọn Xích Tùng tôn giả có là nhân vật ưu thế thì cũng không dám có chút sơ suất, khinh địch. Năm người vội vàng thu nhỏ lại diện tích phòng ngự, không ngừng dựa sát lại, hình thành một cái vòng nhỏ. Liên hợp ra tay, ngưng thành một cái vòng phòng ngự, tiếp nhận ba đạo lực tấn công. Còn Tần Vô Song và mấy kẻ Linh Võ Đại viên mãn lại đi lại ở bên ngoài, ngoài Tần Vô Song, những kẻ khác đều có thể ý thức được trận chiến này có thể là sinh mệnh liên quan đến trận chiến. Lỡ không cẩn thận, thì ở đây rất có thể sẽ ngã xuống trong tay giặc. Thế cho nên mỗi kẻ ở đây vẻ mặt đều vô cùng chăm chú, không dám có bất kỳ sự lơ là khinh suất nào. Còn Bao Bao cùng Cô Đơn, tuy là Luyện Hư Cảnh, nhưng vẫn luôn che giấu thực lực, chưa bao giờ để cho bọn Tô Tổng quản biết được thực lực thật sự, lúc báo danh, cũng chỉ là dựa vào thực lực của Cao Linh Võ Cảnh mà báo. - Mọi người đều nghe rõ đây, đây là cuộc đối chiến cấp bậc Hư Võ Cảnh cường giả, cấp bậc Linh Võ Cảnh của chúng ta vốn dĩ không tham gia vào được. Nhưng sự việc trọng đại, tất cả mọi người đều nghe lệnh của ta, tùy lúc phát động công kích. Nhớ rõ, cần công kích, cần phải tập trung lực lượng, liên hợp công kích một kẻ trong đó. Ba người đó, chỉ cần một kẻ bị tiêu diệt, trận thế của hai kẻ còn lại sẽ bị lôn xộn vô cùng, thì mới có thể đánh bại được. - Rõ! Tất cả Linh Võ Đại viên mãn đều đồng thanh trả lời, dù cho miệng của Tần Vô Song có nói qua quýt lấy lệ, trong lòng lại không tìm ra được ý tưởng nào, chuẩn bị sẵn sàng, tùy cơ hành sự. .
Hán tử mập lùn nhịn không được, hỏi:
- Tiết tiên sinh, tại sao chỉ có ba thi thể? Một thi thể nữa đâu?
Vẻ mặt Tiết tiên sinh như vừa bị rắn độc cắn, cơ bắp không ngừng co giật:
- Giảo hoạt, thật là giảo hoạt! Các ngươi còn nhớ gã thanh niên đó không? Người mà có nhãn thần màu bạc ấy? Khẳng định là hắn, chính hắn đã hạ độc chết ba vị đồng đạo! Xem ra, tên đó cố ý xâm nhập vào chúng ta!
Văn sĩ ngẩn ra:
- Đôi mắt màu bạc? Giỏi dụng độc? Nói như vậy, có vẻ giống như Lão Tam Ứng Long trong nhóm ba huynh đệ Khổng Đại.
- Ứng Long? Không phải, Ứng Long mi tóc bạc trắng. Gã thanh niên đó ta nhớ tóc hắn màu đen mà!
Văn sĩ khẩu khí thản nhiên:
- Mi tóc có thể thay đổi được, nhưng đồng tử màu bạc các ngươi gặp qua được mấy người? Đồng thời lại giỏi dụng độc, các ngươi gặp qua mấy người?
Những lời này nhất thời không ai trả lời được. Sự thực đúng là như vậy, trong giới tán tu, những người có đồng tử màu bạc vốn dĩ đã rất hiếm, người có đồng tử màu bạc giỏi dụng độc lại càng hiếm hơn.
Nhưng vẫn có người biểu đạt thắc mắc:
- Không đúng, nếu như người đó là Ứng Long vậy thì thi thể của Khổng Đại sao lại bị treo ở chỗ kia? Cho dù Ứng Long có không nghĩa khí đến đâu thì cũng không thể đầu độc chết Khổng Đại và treo xác ở chỗ kia chứ? Hơn nữa, Khổng Đại còn là Động Hư Cảnh cường giả. Ứng Long cho dù có âm mưu này cũng không đủ thực lực!
- Cũng đúng, không lẽ thi thể của Khổng Đại là giả?
Tiết tiên sinh dứt khoát phủ quyết:
- Thi thể của Khổng Đại tuyệt đối không phải là giả, ta có thể khẳng định thi thể kia mười phần chính là Khổng Đại. Nhưng người đồng tử bạc đó có phải Ứng Long hay không thì chưa biết được.
- Tiết tiên sinh, bây giờ chúng ta chỉ còn lại mười sáu người. Kẻ thù rốt cuộc có bao nhiêu, lai lịch thế nào, chúng ta không hề hay biết.
- Đúng vậy, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay. Mẹ nó, đám người đó giả thần giả quỷ. Mãi mà không thấy một bóng dáng nào, kiểu này làm sao đánh được. Ngay cả đấu với ai cũng không biết. Thật là khó chịu!
Tiết tiên sinh thở dài, chăm chú nhìn vào bóng đêm, một chút cảm xúc cũng không có. Kẻ thù đã hoành hành đến mức này chứng tỏ đã hoàn toàn nắm bắt được địa lợi nơi này.
Hán tử mập lùn đột nhiên kêu lên:
- Tiết tiên sinh, ta thấy suy nghĩ từ ban đầu của chúng ta đã sai rồi. Chúng ta không nên đợi ở đây. Mọi người nghĩ mà xem, đợi ở đây thì được gì? Đợi người khác đi trước? Ai cũng ôm suy nghĩ này, nhưng có ai ngốc nghếch chịu chủ động làm con chim đầu đàn? Nên mới nói, suy nghĩ từ ban đầu của chúng ta đã bị nỗi sợ hãi chủ đạo. Nếu như những người đó không bỏ về, tất cả cùng xông lên phía trước, đối phương nếu như không đủ nhân thủ khẳng định không thể ngăn được chúng ta.
Ngôn ngữ của hán tử mập lùn mặc dù có chút thô lỗ nhưng những lời này lại nhận được sự hưởng ứng của tất cả mọi người. Bây giờ ai cũng có thể nhận ra đối phương cố bố nghi trận, làm cho bọn chúng chần chừ không dám tiến lên. Rồi sau đó sử dụng chiến thuật chia cắt, phân liệt chúng ra mới dẫn đến cục diện hôm nay. Nếu không, mấy trăm tán tu toàn lực xông lên, đối phương muốn ngăn cũng không biết ngăn ai. Cho dù có kẻ phải mất mạng trong cảnh hỗn loạn thì cũng tuyệt đối không có cục diện lúc này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Uy vọng của Tiết tiên sinh cao nhất, nên ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung ở chỗ hắn, hiển nhiên là đang chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
- Các vị, bây giờ xem ra tử thủ ở đây không phải là một cách hay! Tiến hay là lùi, mọi người cho ta biết ý kiến! Nếu như số người ủng hộ tiến nhiều thì chúng ta sẽ dốc toàn lực tiến lên, mọi người thấy thế nào?
- Được, chúng tôi đều nghe Tiết tiên sinh. Cứ quyết định như vậy!
Tiết tiên sinh thấy mọi người đều ưng thuận, gật gật đầu, nói tiếp:
- Những người ủng hộ rút lui mời giơ tay. Không giơ tay sẽ coi như ủng hộ tiến lên.
Nhìn khắp bốn phía chỉ thấy hai ba người do dự nhấc nhấc cánh tay, không thấy ai giơ tay lại bỏ ngay xuống.
Tiết tiên sinh cổ vũ:
- Tốt, nói như vậy mọi người đều cảm thấy đợi ở đây không phải là một cách hay. Vậy thì chúng ta sẽ lựa chọn xung phong! Mười sáu người đồng tâm hiệp lực, xem rốt cuộc tạo hóa của ai cao, có thể thuận lợi thông qua. Thông qua rồi chính là thắng lợi!
Đúng lúc này thì không trung lại vang lên một giọng cười lạnh:
- Lại chơi cái trò này à? Tên họ Tiết kia, nếu như ngươi muốn người khác bán mạng cho mình, yểm trợ cho ngươi trùng phá qua mảnh đất chết này thì ta phải nói với ngươi là, rất đáng tiếc, âm mưu của ngươi sẽ không thành công đâu! Ba ngày, cho các ngươi đi các ngươi không đi. Chứng minh là các ngươi đã từ bỏ hy vọng sống. Nếu các ngươi đã lựa chọn cái chết thì ta sẽ thuận theo ý các ngươi.
Nói đoạn, giọng nói lạnh lẽo lại cười vang một trận rồi biến mất trong hư không.
Lúc này, mọi người bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung động mãnh liệt như sắp nứt ra làm đôi. Địa mạch dưới đất cũng chấn động khiến những cưỡng giả có tu vi như chúng cũng đứng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả.
- Mọi người cẩn thận, đây có khả năng là công kích dưới đất!
Tiết tiên sinh đương cơ lập đoạn, hét lớn:
- Mọi người, thi triển chiến thuật phi hành!
Những người còn ở lại, tu vi chí ít cũng là Hóa Hư Cảnh nên ai ai cũng có thủ đoạn ngự không, đều có thể thi triển thần thông, bay lên trời. Nhưng bọn chúng đâu biết rằng, đây chính là kế sách của Tần Vô Song, muốn ép chúng phải bay lên trời để phát động tập kích.
Đúng khoảnh khắc bọn chúng vừa bay lên, Khiếu Nhật Thiên Phượng hoành không sát xuất, huy động đôi cánh che lấp bầu trời, miệng há to, từng quả cầu lửa đỏ như mặt trời không ngừng lăn ra từ miệng nó. Tốc độ phóng thích rất nhanh, khiến bọn chúng không kịp trở tay.
Khiếu Nhật Thiên Phượng là linh thú Động Hư Cảnh, nhưng lực công kích mạnh đến nổi ngay cả Tần Vô Song cũng cảm thấy giật mình. Năng lượng khổng lồ mà quả cầu lửa phóng ra nhất thời biến không gian xung quanh thành một hỏa lò cực lớn. Mấy Hóa Hư Cảnh cường giả nhất thời cảm thấy từng đợt rung động, cơ hồ như không thể hô hấp, miễn cưỡng chống đỡ.
Lúc này, Độc Giác Thần Mã lao ra từ khe hở giữa không trung, chiếc sừng nhọn trên đầu chẳng khác gì một mũi khoan, xoắn với tốc độ chóng mặt. Lực trùng kích cực mạnh, chẳng khác gì thần binh lợi khí hủy thiên diệt địa, trực tiếp xé tan hai Hóa Hư Cảnh cường giả thành bốn mảnh, thân thể tự do rớt xuống đất, huyết nhục mơ hồ.
Tịnh Đàn Bảo Trư cũng không chịu thua kém, thân thể mập mạp khiến nó chẳng khác gì một quả bóng da khổng lồ, tròn xoe mà tốc độ thì không hề chậm. Con heo mập đâm tới này, nảy lên một cái chẳng khác gì một quả bóng da, lực đàn hồi cực mạnh khiến cho đám tán tu chẳng kịp phản ứng, chỉ thấy một con linh thú khổng lồ đột ngột bắn về phía mình.
Miệng Bảo Trư há to, như một chậu máu nhất thời có thể thôn thiên nạp địa, cái lưỡi thè ra, đỏ lòm những máu phóng ra một lực hút cực mạnh, hình thành nên một cơn lốc đỏ như máu, đồng thời phả ra một mùi hôi thối không ai chịu được…
Thần thông Thôn Phệ!
Sụt! Sụt! Sụt!
Liên tiếp ba tiếng, nguyên thần của ba tán tu bị thần thông Thôn Phệ hút sạch, chỉ còn lại ba thi thể mềm nhũn, tuyệt vọng ngã lăn xuống đất.
Ba linh thú Động Hư Cảnh liên hợp xuất thủ. Sự kết hợp này không biết đã diễn bao nhiêu lần và cũng không biết đã lập bao nhiêu chiến công trong thực chiến. Chỉ trong khoảng khắc một hơi thở, đã có bảy tám tán tu thiệt mạng.
Cảnh tượng này khiến Tiết tiên sinh chỉ còn biết trợn mắt đứng nhìn, hiển nhiên không thể ngờ nổi lực trùng kích lại cường hoành đến vậy. Tiết tiên sinh thấy tình thế bất ổn, toan quay đầu bỏ đi.
Tịnh Đàn Bảo Trư ha ha cười lớn:
- Ê, tên áo đỏ kia, ngươi định chạy đi đâu?
Tiết tiên sinh mặc dù nhiều thủ đoạn, nhưng biết đã rơi vào vòng vây của ba tên biến thái này thì chỉ có duy nhất một con đường chết nên chẳng dám đáp lời, cố sống cố chết bay lùi về phía sau.
Trong bóng tối, hắn chẳng còn quan tâm mình nên chạy về hướng nào. Bảo Trư ha ha cười lớn:
- Muốn chạy à? Để ta xem ngươi định chạy đi đâu!
Bảo Trư vẫn chưa dứt lời, Tiết tiên sinh đã thấy toàn thân ớn lạnh, thân thể đang bay giữa không trung đột nhiên run rẩy.
Gần như cùng lúc đó, từ hư không đột nhiên bắn ra ba đường quang mang lục sắc, trực tiếp nhắm thẳng vào vị trí yếu hại trên người hắn.
Ra tay rồi, áp ức bao lâu nay, Tần Vô Song cuối cùng cũng đã ra tay!
Đây là lần đầu tiên Tần Vô Song xuất thủ toàn lực kể từ sau khi quay lại các quốc gia nhân loại. Cũng là lần đầu tiến hắn được phóng thích nộ hỏa tích trữ bấy lâu nay trong lòng.
Ba mũi tên này đại diện cho ngọn lửa phẫn uất trong lòng Tần Vô Song. Đồng thời, cũng thể hiện cho quyết tâm chiến đấu không hề hối hận trong hắn.
Dù là Động Hư Cảnh cường giả, Tần Vô Song cũng không muốn rút lui. Muốn chiến, sẽ chiến đến cùng!
Ba đường lục quang giống như lưu tinh cản nguyệt, tốc độ rất nhanh, uy lực cực mạnh hiển nhiên đã phát huy toàn bộ trạng thái tối đỉnh chưa từng có của Tần Vô Song.
Tần Vô Song phải đợi quá lâu để ấp ủ ba mũi tên này. Đây là màn vận động làm ấm trước khi giết La Đĩnh, cũng là một cách để Tần Vô Song tự khảo nghiệm chính mình.
Cùng là Động Hư Cảnh cường giả, nếu như ba mũi tên này không thể giết chết Động Hư Cảnh cường giả trước mắt thì khi phải đối mặt với La Đĩnh, hắn lấy bản lĩnh gì để giết La Đĩnh?
Dựa vào năm đại linh thú? Bên cạnh La Đĩnh ắt hẳn cũng phải có con át chủ bài. Chỉ có dựa vào Thần Tú Cung vô kiên bất tồi mới là lựa chọn tốt nhất để Tần Vô Song khắc địch chế thắng!
Tần Vô Song thôi động ba mũi tên mà trong lòng tràn đầy lửa giận, chỉ trong chớp mắt, ba mũi tên đã bắn tới trước mặt Tiết tiên sinh.
Tiết tiên sinh nhất thời cứng đờ người, tất cả những điểm yếu hại trên cơ thể như bị đính chặt, ngay cả một động tác tránh né cũng không có. Trên thực tế, bởi vì tốc độ bắn ra quá nhanh nên hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.
Trong lúc hoảng loạn, Tiết tiên sinh khẩu quyết thôi động, từng đường kim quang hộ thể tràn ra, bao quanh cơ thể. Kim quang phát ra từng vầng sáng, định chế ngự thế bắn tới của ba mũi bích lục tiễn.
Nhưng có vẻ hắn đã quá xem nhẹ uy lực của Thần Tú Cung. Ba mũi tên bích lục cuồng dã nhất trùng, trực tiếp phá tan kim quang. Ba đường lục mang nhất thời cắm chặt vào toàn thân Tiết tiên sinh.
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm, bị bích lục tiễn bắn vào người, kẻ đó chỉ có một kết cục duy nhất đó là cái chết!
Lục quang đột nhiên nổ mạnh, thân thể Tiết tiên sinh nổ tung như một quả bóng bay khổng lồ, tan thành trăm mảnh.
Ba đường lục quang lượn vòng, Tần Vô Song tay phất nhẹ một cái, ba mũi tên liền bay trở lại. Thần thông điều khiển bích lục tiễn này là thủ đoạn mà sau khi Tần Vô Song vào được Luyện Hư Cảnh mới nắm bắt thành thạo được. Như vậy, Tần Vô Song có thể đảm bảo dùng Thần Tú Cung công kích liên tục!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Lão Đại, huynh có ý kiến gì không? Thấy Tần Vô Song im lặng không nói gì, Bao Bao không nhịn được hỏi. Tần Vô Song lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: - Hai người các ngươi, tranh luận cả buổi có kết luận gì không? Bao Bao cướp lời nói: - Rất đơn giản, ta thấy đội ngũ này của chúng ta, thoạt nhìn là tiến đến trận doanh trước, nhưng trên thực tế có thể là một sự ngụy trang, thu hút lực chú ý của Tần gia châu Bách Diệp, làm cho bọn họ thấy chiếm được thuận lợi, phát động tiến công. Theo đó mai phục ở hai bên, dẫn dụ Tần gia châu Bách Diệp đánh ra, xét cho cùng thì vẫn hơn là để bọn họ trốn trong tòa thành của Tần gia châu Bách Diệp. Tần Vô Song quay đầu nhìn Tử Điện Phần Diệm Thú: - Lão Nhị, ngươi nghĩ sao? Cô Đơn cười khà khà, nói: - Ta chẳng muốn nghĩ, nhưng mà Lão Tam nói cũng rất có lý. - Lão Đại, nhìn bộ dạng của ngươi, hình như không cho là đúng. Bao Bao có chút tò mò. - Đúng vậy, sự việc quyết không thể nhìn bề ngoài đơn giản như vậy. Ta cảm thấy việc này, rất có thể vẫn còn vấn đề với mức độ thâm sâu hơn. - Vấn đề có mức độ thâm sâu hơn? Hai con ngươi của Bao Bao đảo qua đảo lại, mang theo vài phần khó hiểu, đồng thời có ý hỏi dò. Tần Vô Song nói: - Nếu chỉ để thu hút Tần gia châu Bách Diệp xuất đầu lộ diện công kích, chiêu này không khỏi có chút nông cạn. Tần gia châu Bách Diệp sống yên ở Hiên Viên Khâu, nếu như ngay cả điểm nhỏ đấy mà cũng nhìn không ra, vậy thì cũng không thể sống yên trăm ngàn năm mà không ngã. Một khi Tần gia châu Bách Diệp có thể nhìn ra, tại sao vẫn kiên quyết làm như vậy? Chỉ có thể chứng minh, chiêu này không thể đơn giản như sự tưởng tượng của các ngươi. Đầu óc Tần Vô Song vừa chuyển, đối với sự hiểu biết về việc này, càng hiểu rõ sâu sắc hơn bọn Bao Bao nhiều. - Lão Đại, không đơn giản, rốt cuộc không đơn giản ở chỗ nào? Ngươi đừng có nhử ta nữa. Tần Vô Song khóe miệng trào ra một tia cười quái dị: - Nó không đơn giản, là không đơn giản chi quân đội của mấy đại Tổng quản khác, đã đi về hướng Trần Thống lĩnh, ta đoán bọn chúng nhất định không có quân mai phục ở hai bên chúng ta, ngược lại, bọn chúng rất có thể đã phân về các chỗ đại yếu của tòa thành Tần gia, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Chúng ta ở đây chẳng qua chỉ là kế nghi binh, mê hoặc tai mắt của Tần gia châu Bách Diệp. Nói trắng ra, chính là bốn từ dương đông kích tây! Bên này tuy lén lút vụng trộm nhưng thực ra chẳng làm chuyện gì, mà cái nơi thực sự làm lại là ở một nơi khác! Bao Bao hít một hơi lạnh, thì thào nói: - Đây đúng là một độc kế. Nếu như đúng là như vậy, Tần gia châu Bách Diệp đem hết ánh mắt dồn tập trung vào nơi đây, chẳng phải vừa hay trúng kế bọn chúng sao? Tần Vô Song vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm nói: - Ta tin rằng, bên trong Tần gia châu Bách Diệp không thể ngay cả một kẻ có kiến thức cũng không có. Chỉ cần chịu động não cũng không khó để có thể phân tích ra khả năng đó. Dù cho sự việc không phát triển như vậy, cũng cần phải có một sự chuẩn bị tốt cho cục diện như thế. Nếu không, một khi phòng ngự sơ sài, không tập trung ý chủ lực, cứ điểm quan trọng sẽ cùng lúc bị công kích, có thể khiến cho Tần gia châu Bách Diệp nhất thời lâm vào thế bị động. Thậm chí có thể bị công phá. Đây tuyệt không phải là chuyện giật gân, mà là sự việc rất có thể sẽ phát sinh. Chẳng qua Tần Vô Song tin tưởng chắc chắn rằng, trên dưới Tần gia châu Bách Diệp nhất định là đều biết mọi chuyện. Đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài doanh trại truyền tới ba đoạn âm thanh chói tai. - Địch tập kích? Bao Bao nhất thời nhảy dựng lên, sắc mặt Tần Vô Song biến đổi: - Chẳng lẽ là Tần gia châu Bách Diệp đúng là tới tập kích nơi này? - Ra coi coi! Cô Đơn cũng đứng lên, phóng ra hướng ngoài, lại bị Tần Vô Song giữ chặt. Hắn chậm rãi lắc đầu: - Không cần sốt ruột! - Lão Nhị, ngươi dùng Địa Hành Thuật tìm hiểu coi Tần gia châu Bách Diệp phát động thế lực tập kích có bao nhiêu người, là nhân vật thế nào. Phương diện này, Bao Bao tự nhiên là rất am hiểu. Bao Bao tuân lệnh, vắt thân một cái liền chui xuống đất tiến ra phía ngoài. Lại là ba âm thanh ngắn truyền tới, người của các doanh trướng khác đều ra ngoài thăm dò. Có thể tham sự vào nhiệm vụ này, mỗi kẻ đều là hảo thủ nhất đẳng. Dưới tình huống thế này, dù cho hoang mang kinh hãi nhưng chưa đến mức làm loạn lòng người. Tần Vô Song cùng Cô Đơn liếc mắt nhau, cũng theo hướng trong doanh trướng đi ra. Tô Tổng quản mang theo bốn kẻ tâm phúc, tản ra thành trạng thái một đường vòng cung của hình quạt, bảo vệ ở phía trước, còn các thế lực còn lại ở trong các phương hướng nơi đóng quân, chiếm giữ góc thuộc về mình, không vội mà có hành động tiếp theo, hiển nhiên, trước khi Tô Tổng quản không hạ mệnh lệnh xuống thì bọn chúng cũng không dám tự tiện hành động. Tô Tổng quản thoáng nhìn Tần Vô Song và Cô Đơn, đang muốn mở miệng, Bao Bao lại chui từ dưới đất lên, đúng lúc dừng ở trước mặt của Tần Vô Song và Cô Đơn. Địa Hành Thuật này cũng chẳng phải là một thủ đoạn gì cao siêu. Tô Tổng quản nhìn thấy, chỉ là trừng mắt liếc bọn họ, không nói một câu, dùng truyền âm thuật quát: - Tất cả mọi người đều cẩn thận, có kẻ tập kích doanh trại, đều phải đem mười hai phần tinh lực ra chiến đấu, đừng có chưa tấn công tòa thành Tần gia châu Bách Diệp thì đã bỏ sinh mệnh ở đây rồi. Tô Tổng quản một bên truyền âm, một bên lại quan sát bất kỳ biến động nhỏ gì ở xung quanh. - Lão Đại, hình như kẻ địch không có nhiều à. Bao Bao truyền âm đến Tần Vô Song nói. Tần Vô Song vừa nghe, trong lòng lại vui vẻ, người của Tần gia châu Bách Diệp càng ít, hắn lại càng vui. Điều này ít nhất cũng có thể nói lên rằng, Tần gia châu Bách Diệp không hề bị mắc mưu. - Các ngươi đều phải cẩn thận một chút, nhớ kỹ, tự bảo vệ mình là trước hết. Tần Vô Song khẽ dặn dò. Ba người ngầm hiểu trong lòng gật gật đầu, hiện ra một cái trận thế bảo vệ xung quanh. Trận thế này vô cùng có lợi cho việc tự bảo vệ mình. - Khà khà, một tên, hai tên, ba tên… tổng cộng hai mươi tên! Trong hư không, một đạo thanh âm quái dị không biết từ đâu xông ra. Thanh âm này bất thình lình truyền tới, nghe thôi cũng đã đủ khiến cho người ta sởn cả gai ốc. - Hai mươi tên, các con, tha hồ tấn công đi. Đây là một bữa tiệc dâng tới tận miệng rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Thanh âm kia lãnh liệt, không mang theo một tia cảm tình con người. - Rống! - Phụ thân đại nhân, giao cho bọn con đi xử lý đi. - Ha ha. Bữa tiệc lớn này quả thật rất thú vị. Phụ thân đại nhân, con xin xung phong! - Đừng vội! Cái âm thanh lãnh đạm vừa rồi lại vang lên: - Cái kẻ trung niên mặc trông rất lộng lẫy kia, giao cho ta, bọn người khác, các ngươi phụ trách. Kẻ trung niên lộng lẫy mà thanh âm kia nói tới chính là Tô Tổng quản. Tô Tổng quản cười lạnh một tiếng, dùng tay ra hiệu ý bảo mọi người cẩn thận. Bỗng nhiên, dưới nền đất đột nhiên lao ra bốn đạo quang mang. Bốn đạo quang mang này, một đạo cực mạnh, ba đạo còn lại tương đối yếu một chút nhưng thanh thế cũng rất bức người. Bốn đạo quang mang ngưng lại cùng nhau, nhất thời làm cho cả hư không tối tăm không chút ánh sáng. Tô Tổng quản cũng thầm giật mình, quát: - Luyện Hư Cảnh cường giả, phụ trách quấy rầy ba kẻ kia, Linh Võ Đại viên mãn ở ngoài phối hợp chặt chẽ! Cao Linh Võ Cảnh, toàn tuyến lui lại về tuyến ngoài cùng. Dưới mệnh lệnh của Tô Tổng quản, hai kẻ tâm phúc bên cạnh hắn chính là cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh, cùng với Xích Tùng tôn giả và ba kẻ tán tu cấp bậc Luyện Hư Cảnh liên hợp, nhất thời tạo thành một vòng. Tô Tổng quản dùng một chiêu, một thanh trường kiếm trắng xanh đã ở trong tay. Xa xa tập trung bốn đạo quang mang, bốn kẻ này bộ dạng vô cùng quái dị, tràn ngập dã tính. Trong đó có một gã dáng to lớn, đỉnh đầu là một kiểu tóc hình xoắn ốc, dùng vài nhánh cây mây quấn qua quýt, hiện lên vô cùng dã tính. Nhưng nhìn một lúc, lại sinh uy lẫm liệt. Còn ba tên đứng bên cạnh kẻ đó bộ dáng so với kẻ có kiểu tóc xoắn ốc kia cũng khá là trẻ. - Các con, động thủ! Tên có kiểu tóc xoắn ốc kia cười ha hả, trong tay vừa xoay, cầm lấy trong hư không một thanh đại phủ lớn, từng đạo quang mang từ lưỡi búa phát ra sắc bén như cắt kim loại. - Hãy ăn ba rìu của ta! Tên đại hán tóc xoăn kia, tốc độ dưới chân vậy mà lại nhanh khiến cho kẻ khác không thể tưởng tượng nổi, thân thể nhẹ nhàng chặn lại, vậy mà lại giống như một ngôi sao băng, trong nháy mắt liền chém tới trước mặt Tô Tổng quản. Tô Tổng quản thất kinh, chém nhanh thanh trường kiếm trong tay, lập tức hình thành ba đạo mũi kiếm, một mặt đỡ lấy một mặt, không ngừng tiến lên trên. Leng keng! Âm thanh nổ tung lanh lảnh, lưỡi quang của cái rìu đó quả thật là đã phá hết đi luồng khí bảo hộ. Nhất thời vỡ ra, giống như một trái bom, nổ tung trong không trung. Lực xung kích của lần phát nổ này hình thành một sóng xung kích lớn bắn ra bốn phía, người bốn phía bị xung kích giống như đặt mình trong cơn thủy triều, thân thể giống như lá sen ở trong trận cuồng phong hỗn loạn vậy. - Ha ha ha, tiểu tử giỏi, vậy mà lại có thể tiếp được ba lưỡi rìu của ta, vậy hãy nếm thử sức mạnh hơn nữa! Đại hán đó điên cuồng gào thét một tiếng, đầu rìu lớn ở trong tay giống như chiếc kim may, ở trong tay hắn dần thi triển mở ra, lại vô cùng thú vị, một rìu tiếp một rìu, tốc độ vô song. Tên Tô Tổng quản kia cho dù là sử dụng kiếm, nhưng cũng chỉ có thể ở tốc độ ngang hàng miễn cưỡng với kẻ to lớn đó mà thôi. Mà ba kẻ sau lưng tên đó hiển nhiên là ba đứa con trai của hắn, đều kêu lên: - Phụ thân, những kẻ khác giao cho bọn con nha! Thân thể của ba kẻ này, trong hư không hóa thành hào quang, hướng tới đánh sau gáy bọn Xích Tùng tôn giả. Ba huynh đệ này cũng là dùng vũ khí hạng nặng như nhau, không phải đầu rìu, đó là lang nha bổng và kim qua chùy, đều là một loại vũ khí giết người hạng nặng. Khí thế này khi mà đè xuống, dù bọn Xích Tùng tôn giả có là nhân vật ưu thế thì cũng không dám có chút sơ suất, khinh địch. Năm người vội vàng thu nhỏ lại diện tích phòng ngự, không ngừng dựa sát lại, hình thành một cái vòng nhỏ. Liên hợp ra tay, ngưng thành một cái vòng phòng ngự, tiếp nhận ba đạo lực tấn công. Còn Tần Vô Song và mấy kẻ Linh Võ Đại viên mãn lại đi lại ở bên ngoài, ngoài Tần Vô Song, những kẻ khác đều có thể ý thức được trận chiến này có thể là sinh mệnh liên quan đến trận chiến. Lỡ không cẩn thận, thì ở đây rất có thể sẽ ngã xuống trong tay giặc. Thế cho nên mỗi kẻ ở đây vẻ mặt đều vô cùng chăm chú, không dám có bất kỳ sự lơ là khinh suất nào. Còn Bao Bao cùng Cô Đơn, tuy là Luyện Hư Cảnh, nhưng vẫn luôn che giấu thực lực, chưa bao giờ để cho bọn Tô Tổng quản biết được thực lực thật sự, lúc báo danh, cũng chỉ là dựa vào thực lực của Cao Linh Võ Cảnh mà báo. - Mọi người đều nghe rõ đây, đây là cuộc đối chiến cấp bậc Hư Võ Cảnh cường giả, cấp bậc Linh Võ Cảnh của chúng ta vốn dĩ không tham gia vào được. Nhưng sự việc trọng đại, tất cả mọi người đều nghe lệnh của ta, tùy lúc phát động công kích. Nhớ rõ, cần công kích, cần phải tập trung lực lượng, liên hợp công kích một kẻ trong đó. Ba người đó, chỉ cần một kẻ bị tiêu diệt, trận thế của hai kẻ còn lại sẽ bị lôn xộn vô cùng, thì mới có thể đánh bại được. - Rõ! Tất cả Linh Võ Đại viên mãn đều đồng thanh trả lời, dù cho miệng của Tần Vô Song có nói qua quýt lấy lệ, trong lòng lại không tìm ra được ý tưởng nào, chuẩn bị sẵn sàng, tùy cơ hành sự. .