Loại nhận thức tương đồng này không phải là vô căn cứ mà nảy sinh mà là phải thông qua nhiều lần mắt thấy tai nghe mới chầm chậm cảm nhận được. Từ sau khi vào Hiên Viên Khâu, Tần Quan liều chết kiên quyết dẫn theo muội muội chạy trốn, và còn đệ tử Tần gia dưới sự hành hạ của tên đồ tể Hạ Ninh của Tô Tổng quản thà chết cũng không chịu khuất phục.
Đây là một loại từng trải, những điều này khiến cho cảm nhận của Tần Vô Song đối với Tần gia châu Bách Diệp ngày càng tốt. Mà sau khi nhìn thấy Tộc trưởng Tần Bá Long, Tần Vô Song lại càng cảm thấy con cháu Tần gia đều có một loại khí độ hào hùng nào đó.
Quan trọng là cho tới lúc này, hắn vẫn không sao nghĩ ra được kế sách thắng mười phần. Muốn diệt trừ mối nguy hiểm này một cách gọn gàng dứt khoát, chính là giết chết tên thủ lĩnh Trần Sâm bên địch. Giải quyết nhanh chóng dứt khoát.
Tần Vô Song tự hỏi, hắn bây giờ thi triển Thần Tú Cung, có vượt cấp đi giết cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh cũng không có vấn đề gì, nhưng cần liên tục vượt qua ba cấp đi giết Trần Sâm cấp bậc Động Hư Cảnh như vậy thì vẫn khó có thể được, thành công không quá một phần trăm.
Nhưng nếu cùng là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh thi triển Thần Tú Cung thì uy lực lại không thể đồng nhất mà nói rồi.
- Tần Thắng tiền bối, cây cung này rất tương xứng với người, nhưng chỉ có ba mũi tên. Nếu cho ngài mượn dùng một lần, nội trong ba mũi tên có thể bắn chết Trần Sâm không?
Ánh mắt của Tần Thắng không hề rời khỏi Thần Tú Cung, hít sâu một hơi nói:
- Cung này là vật bất phàm, liếc mắt ta cũng nhìn ra, nhưng cung này coi như là ta mượn để dùng, không qua dăm bữa nửa tháng dùng quen và dung hợp thì khó mà phát huy được ưu thế của nó. Nhưng muốn nói nội trong ba mũi tên giết một cao thủ cùng cấp thì ta vẫn rất tự tin!
- Được!
Tần Vô Song vỗ đùi:
- Nếu Tần Thắng tiền bối có tự tin như vậy thì trận chiến này ắt thu toàn thắng!
Hắn đưa Thần Tú Cung ra trước:
- Tiền bối, trận chiến này nó có thể giết được cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh hay không phải trông vào người. Tần gia châu Bách Diệp có thể thoát được nguy cơ lần này không tất cả đều trông vào người.
Tần Thắng từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm, rốt cuộc cũng tỏ ra mừng rỡ, cười lớn nói:
- Được, được, được!
Nói ba từ được liên tiếp, tự đáy lòng Tần Thắng tán thưởng:
- Thế hệ trẻ tuổi của Tần gia có ngươi tu hành như vậy, tu vi siêu phàm của ngươi như vậy, khó trách lại có khí độ như thế. Vậy ta mượn loại thần binh lợi khí này, theo tín nhiệm của ngươi, sinh mệnh của Trần Sâm, ta khẳng định lấy được rồi.
- Chàng thanh niên, có thể cho ta biết, sao ngươi lại tín nhiệm ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ chiếm đoạt thần binh lợi khí này hay sao?
- Tiền bối, tuy ta tuổi trẻ, nhưng cũng biết cái gì gọi là huyết mạch tương liên. Đệ tử Tần gia tuy rằng tính cách không giống nhau nhưng trong xương cốt luôn luôn có một khí chất thanh cao. Trên người tiền bối, trên người Tộc trưởng Tần Bá Long, và cho dù là trên người thế hệ trẻ của Tần gia châu Bách Diệp, tất cả đều có cùng một loại khí chất giống nhau. Điều đó kẻ khác không thể giả mạo được!
- Được! Hay cho câu huyết mạch tương liên!
Tần Thắng cười lớn đứng lên:
- Việc không nên trì hoãn, trận chiến này chính ở hôm nay tiến hành!
Tất cả trụ cột của Tần gia đều được tập trung tới đại sảnh. Nguồn truyện:
Tần Thắng sắc mặt nghiêm lại. Trước mắt là tất cả trụ cột của Tần gia.
- Hỡi các đệ tử của Tần gia châu Bách Diệp, chảy trong cơ thể của các ngươi là dòng máu Tần gia, tất cả đã sục sôi chưa? Tần gia châu Bách Diệp bị cường áp tới cửa, đệ tử Tần gia chịu khuất phục hay sao?
Trước các câu hỏi liên tiếp, trên từ Tộc trưởng Tần Bá Long, dưới là các đệ tử nòng cốt, tất cả đều vô cùng phẫn nộ, căm phẫn trào dâng.
Hiển nhiên Tần gia châu Bách Diệp đối với các thế lực ức hiếp mà nói đều căm hận đến tận xương tủy.
- Hôm nay, cường tặc tuy đã tạm thời lui bước, nhưng nguy cơ của Tần gia châu Bách Diệp vẫn chưa thể giải trừ. Địch nhân vẫn đang bao vây tòa thành của chúng ta, nó giống như nanh vuốt ma quỷ bất cứ lúc nào cũng có thể siết lấy yết hầu của Tần gia châu Bách Diệp. Bây giờ, chúng ta đi phá tan cái nanh vuốt ác quỷ đó!
Âm thanh của Tần Thắng không hề thổi phồng, cũng không hề kích động, nhưng những lời nói đó được phát ra từ miệng của lão lại biến thành một thứ ma lực thần kỳ khiến nhân tình không thể không tin rằng lão quả thật có thể làm được việc này.
- Bá Long, ngươi mang theo một chi nhân mã, theo đường này xuất phát…
- Trọng Long, ngươi cũng đem theo một chi nhân mã…
- Thiết Hồng, ngươi cùng các con của ngươi làm một chi nhân mã chờ đợi tại vị trí này.
Phân bố tới đây, khẩu khí Tần Thắng bất chợt thay đổi bởi vì lão phát hiện vẫn thiếu người để có thể làm loạn trận doanh của địch.
Liền lúc đó, thủ vệ bên ngoài tòa thành đến bẩm báo:
- Tộc trưởng, bên ngoài thành, Tần Chiếu đã trở về nhưng lại mang theo một công tử trẻ tuổi.
- Tần Chiếu mang theo một công tử trẻ tuổi ư?
Tần Bá Long không khỏi giật mình:
- Tần Chiếu lúc trước bị địch nhân bắt đi, nghe nói được Cửu Phương gia giải cứu, chẳng lẽ đi về cùng với Tần Chiếu chính là người trẻ tuổi của Cửu Phương gia sao?
- Có khả năng!
Tần Trọng Long gật gật đầu.
- Để bọn họ trực tiếp vào đây!
Trong thời khắc mấu chốt này Tần Trọng Long cũng không muốn trì hoãn thêm thời gian.
Không lâu sau, Tần Chiếu dẫn theo một người tới nội viện Tần gia. Gã thanh niên này khí độ phi phàm. Chính là kẻ mà Tần Vô Song đã gặp lúc trước ở Hắc Nha Vương Thành. Hắn nhớ lúc đó kẻ này tự xưng là Cửu Phương Vân Phi!
Tên Cửu Phương Vân Phi này lúc trước một đường ngự kiếm phi hành khiến cho Tô Tổng quản đều than thở không bằng. Hiện trường lại càng khiến thêm nhiều người ngưỡng mộ và sùng bái.
- Tộc trưởng, ta về rồi đây!
Tần Chiếu vừa về liền quỳ rạp xuống đất:
- Đệ tử vô năng, bị địch nhân bắt làm tù binh, nếu không nhờ vị Cửu Phương công tử này cứu giúp thì e là giờ này thi cốt không còn nữa rồi.
Tần Trọng Long đáp:
- Đứng dậy rồi nói.
Tần Chiếu lúc này mới đứng lên, giới thiệu nói:
- Vị này là Cửu Phương công tử, lúc trước ở pháp trường là đại ân nhân đã cứu đệ tử!
- Cửu Phương Vân Phi, bái kiến các vị bằng hữu.
Khí độ của tên Cửu Phương Vân Phi này khiến cho người ta tán thưởng, ánh mắt của hắn cũng rất tinh chuẩn, liếc mắt đảo qua liền nhìn ra Tần Bá Long dù là Tộc trưởng, nhưng người có quyền uy tối cao ở đây vẫn là lão nhân Tần Thắng.
Bởi vậy mà hắn ta đầu tiên liền hướng Tần Thắng hành lễ, tỏ vẻ tôn trọng với cường giả.
Khi ánh mắt hắn chuyển tới người Tần Vô Song thì chợt ngưng lại:
- Ngươi…
Tần Vô Song mỉm cười, đáp:
- Cửu Phương công tử, quả nhiên là trí nhớ tốt, ở trong đám người gặp thoáng qua mà cũng có thể nhớ được tại hạ. Không sai, chúng ta ở Hắc Nha Vương Thành quả thực từng gặp qua.
Cửu Phương Vân Phi cười ha hả:
- Ta lúc ấy thấy các hạ đang rục rịch làm náo động, không ngừng nháy mắt ra dấu với mấy kẻ bên cạnh muốn náo động nhưng vẫn muốn thay các ngươi ra tay trước cứu người.
- Bọn ta cũng có ý đó nhưng lại không mau lẹ như thân thủ của Cửu Phương công tử.
- Cửu Phương công tử, chẳng lẽ ngươi là đệ tử Cửu Phương gia năm đó từng thuộc tám môn Thiên Đế Sơn?
Tần Thắng dò xét nhìn Cửu Phương Vân Phi, thản nhiên hỏi.
- Đúng vậy!
Hắn ta thực thà hồi đáp:
- Chỉ tiếc là tất cả đã trở thành mây khói, đến hôm nay Cửu Phương gia của ta không còn trong vị trí của tám môn Thiên Đế Sơn nữa rồi.
- Tám môn Thiên Đế Sơn, hưng suy vô thường, lên xuống như các triều đại. Cửu Phương gia cũng đã từng là Thiên Đế của Thiên Đế Sơn, đó là sự vinh quang tối cao vô thượng. Nội tình bên trong, trong thời gian này trở về Thiên Đế Sơn cũng không phải là không có khả năng.
Cửu Phương Vân Phi rất thật thà khiêm tốn, mỉm cười đáp:
- Đây cũng là mục tiêu mà ta khổ tâm tu luyện. Ta có thể làm cho tên của Cửu Phương gia thêm một lần nữa trở thành một trong tám môn Thiên Đế Sơn.
- Trẻ tuổi, có chí khí, được!
- Tần Tộc trưởng, ta thấy bên ngoài vài trăm dặm của thành của Tần gia, tựa hồ có kẻ địch lăm le xung quanh. Chẳng biết Tần gia châu Bách Diệp có kẻ địch tấn công sao?
Cửu Phương Vân Phi tò mò hỏi.
- Phá địch là có, chỉ là vẫn còn thiếu một chi nhân thủ. Cửu Phương công tử thân thủ rất cao, có thể ngự kiếm phi hành, đúng là có thể đảm nhận được nhiệm vụ này!
Cửu Phương Vân Phi nhướng mày:
- Ồ!
Tần Thắng mỉm cười nói:
- Phá địch trước mắt chỉ là còn thiếu một vị trí có thể làm doanh trại quân địch rối ren. Cửu Phương công tử là đệ tử kiệt xuất của Cửu Phương gia, không giống kẻ tầm thường, có thể đảm nhận được nhiệm vụ này. Chỉ không biết ngươi có bằng lòng góp sức mình hay không?
- Tần gia Thiên Đế Sơn từng có ơn với Cửu Phương gia của ta, vì Tần gia tận lực là lẽ đương nhiên. Được vào vị trí ấy, xin hãy dặn dò.
- Được, Cửu Phương công tử, vậy ngươi phụ trách nhiệm vụ làm loạn trận doanh quân địch. Trần Sâm Thống lĩnh của bên địch xuất hiện thì ngươi không được nghênh chiến. Y là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, không thể coi thường!
Cửu Phương Vân Phi trầm ngâm nói:
- Cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh? Vậy đương nhiên là không thể khinh thường.
- Lão Đại, chúng ta cũng muốn đi góp vui.
Bao Bao nói.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Trận chiến này tất cả đều nghe Tần Thắng tiền bối an bài.
Tần Thắng cười nói:
- Ba người bọn ngươi cùng Thiết Hồng làm một đường phụ trách vây quanh công kích, thấy sao?
- Được!
An bài xong, Tần Thắng vung cánh tay, hô lớn:
- Các đạo nhân mã nghe lệnh, theo kế hoạch đã định, lập tức xuất phát! Khi trời sập tối thì phát động tiến công!
- Rõ!
Trận chiến này Tần Thắng cũng không an bài bao nhiêu nhân thủ. Ước chừng cũng tới mấy chục người. Thực lực so với bọn Trần Sâm tuyệt không hề chênh lệch.
Nhưng trọng điểm của trận chiến này, là hành động phủ!
Chỉ cần giết chết tên thủ lĩnh Trần Sâm thì tiêu diệt bọn phục kích sẽ trở nên dễ như trở bàn tay. Bởi vậy trong trận này, các thứ khác cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là Tần Thắng có giết chết được Trần Sâm hay không mà thôi!
Giờ phút này, Trần Sâm đang ở trong đại trướng, tin tức truyền về không ngừng. Đột nhiên khóe miệng hắn hiện lên một tia mỉm cười quái dị:
- Chư vị, Tần gia châu Bách Diệp đã ngồi không yên và bắt đầu hành động! Xem ra con cá đã mắc câu, bọn chúng đã không còn kiên nhẫn nữa rồi!
- Chuẩn bị một chút, ấn theo kế hoạch của ta chuẩn bị nghênh chiến!
Trần Sâm mỉm cười tự đắc. Lần này có thể dụ được bọn Tần gia châu Bách Diệp đến thì hắn rất có tự tin nắm chắc phần thắng!
Ba tên Tổng quản, lập tức tập hợp đội ngũ:
- Dùng hết tinh thần đánh, bọn Tần gia châu Bách Diệp cuối cùng cũng xuất động rồi, trận chiến ác liệt cũng đã đến. Tất cả các ngươi phải dốc toàn tâm toàn lực. Đây là cơ hội để các ngươi có thể lập công, là thời gian để các ngươi có thể giành được trọng thưởng.
Đơn giản là động viên nhưng lại khiến cho bọn chúng máu sôi trào. Bọn chúng đối với tấn công tòa thành Tần gia là bất dắc dĩ nhưng đến hôm nay là do Tần gia châu Bách Diệp chủ động xuất kích thì thật không còn gì tốt hơn!
Trận chiến này bất luận thế nào cũng phải giải quyết triệt để bọn Tần gia châu Bách Diệp!