Bên ngoài doanh trướng ầm ĩ huyên náo bởi những tiếng la hét của Bách Diệp Tần gia.
- Thống lĩnh Trần Sâm của các ngươi đi cầu viện binh, tất cả đều trong dự liệu của bọn ta. Hôm nay Tần gia lão tổ nhà ta thân chinh lên ngựa. Ngoài tên Trần Sâm có thể đối kháng, những kẻ khác không có tư cách để giao thủ với Tần gia lão tổ. Trận chiến hôm nay hàng thì tha cho con đường sống bằng không ngoan cố thì giết không tha.
Âm thanh lẫm liệt vang vọng khắp bốn núi chung quanh.
Cùng lúc với âm thanh này thì Cửu Phương Vân Phi điều khiển phi kiếm lăm lăm bay vào khoảng không, kiếm ở dưới chân hắn bắn ra vạn đạo kiếm quang, giống như trời mưa, không ngừng vọt xuống dưới.
- Địch tập kích, địch tập kích!
Doanh trướng bốn phía hiện lên cảnh âm thanh hỗn loạn. Cửu Phương Vân Phi vừa có động tĩnh thì ba đạo nhân mã ở bên Tần gia châu Bách Diệp cũng bắt đầu cùng nhau tiến vào bên trong.
Khóe miệng Trần Sâm thêm lần nữa lóe lên nụ cười đáng sợ. Đây là một nụ cười vô cùng hiểm ác, miệng lẩm bẩm:
- Tới hay lắm!
Thân thể hắn đột nhiên nâng lên, như trường long phá không phóng lên cao. Trong tay một thanh trường kiếm, cười to nói:
- Trần Sâm ta ở đây!
- Tất cả những kẻ tộc nhân của Tần gia thì đều giết không lưu, giết!
Trần Sâm nói xong vung trường kiếm lên, ánh kiếm cuồn cuộn nổi lên một đạo kiếm quang vô cùng sắc bén hướng tới Cửu Phương Vân Phi mà nhằm tới.
Kiếm quang bay vèo tới, Cửu Phương Vân Phi nhất thời cảm giác được một luồng hơi nóng ở trong cổ, toàn thân cơ hồ như bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó hút vào.
Uy lực cấp bậc Động Hư Cảnh cường giả, chỉ trong một chiêu khiến cho Cửu Phương Vân Phi liền cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là sự chênh lệch, cắn mạnh răng một cái điều khiển phi kiếm lao vào không trung.
Trần Sâm cười dữ tợn một tiếng:
- Muốn chạy trốn sao? Trước hết bắt ngươi để tế kiếm!
Thân thể liền nhấc bổng lên cuốn vào không trung, phút chốc theo sát Cửu Phương Vân Phi. Tốc độ này, khí thế này quả không hổ danh là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh.
Nhưng Trần Sâm cũng không thể nghĩ rằng. Hắn đem toàn bộ cơ thể nâng lên không trung ngược lại lại trở thành mục tiêu sống.
Tần Thắng ẩn ở rừng cây phía xa thấy cảnh tượng đó, cánh tay nhẹ nhàng nhấc Thần Tú Cung ở trong tay, nó liền nở rộ như ánh hào quang tuyệt diệu.
Vào lúc đó, Trần Sâm đột nhiên cảm thấy kinh sợ quay đầu nhìn lại, ánh mắt như tia điện chiếu thẳng đến hướng khu rừng, cười lạnh hỏi:
- Tần gia lão tổ, sao lại trốn ở đây không ra vậy?
Vì cây cối che nên Trần Sâm lúc này tuy rằng nhận thấy được sát khí của Tần Thắng truyền đến nhưng lại không thấy được Thần Tú Cung trong tay lão ta.
Nhưng Động Hư Cảnh cường giả trời sinh mẫn cảm, hắn cảm nhận thấy được một chút biến hóa tinh xảo.
- Không xong!
Trần Sâm nhất thời nhíu mày nhảy dựng lên, trong lòng lúc này dường như có một loại cảm giác nguy hiểm đối với hắn mà nói trước giờ chưa từng có.
Hắn ở Hiên Viên Khâu tuy rằng không phải là đệ nhất cường giả nhưng ở Bài Sơn Phủ và nhất là trong lãnh địa của hắn tốt xấu gì cũng kiêu hùng một phương. Hắn chưa bao giờ gặp thấy một loại cảm giác tà môn như vậy. Mối nguy hiểm này là trực giác tự nhiên. Loại cảm giác khiến cho từ lỗ chân lông tới da thịt của hắn vô cùng bất an và nóng ruột.
Lẽ ra với thực lực của bọn Tần gia châu Bách Diệp và nhất là dưới hoàn cảnh này thì hắn nắm chắc bảy tám phần thắng. Nhưng mối nguy hiểm như thế này là ở đâu ra?
Hắn không còn thời gian để cân nhắc nữa. Trực giác khiến hắn không thể khinh suất. Cơ thể rất nhanh rớt xuống hóa thành một đạo hồng quang hướng xuống xuống mặt đất biến mất.
Dĩ nhiên là hắn không còn để ý đến Cửu Phương Vân Phi!
Nhưng khi hắn nhận ra sự nguy hiểm thì đã muộn, Tần Thắng đã kéo Thần Tú Cung. Lúc Trần Sâm bắt đầu bỏ chạy xuống mặt đất thì mũi tên xanh biếc đã bắn ra khỏi cung.
Vù!
Đó là một thứ âm thanh tuyệt diệu, một đường cong tuyệt diệu và là một đạo cầu vồng tuyệt diệu.
Tiễn thứ nhất lại định sinh tử, một tiễn phân sự thắng bại!
Giống như Diêm Vương khi đi đòi mạng thì không mang theo một chút tình cảm, cũng không mang theo một chút thương hại, nó phóng thẳng đến quang đoàn của Trần Sâm.
Tiễn này như được triển khai thần lực, có đủ linh tính gắt gao cuốn lấy quang đoàn đó, bất luận là sà xuống có nhanh đến đâu thì lực bắt giữ của nó vô cùng chuẩn xác, dường như là sự tương ngộ của số mệnh.
Ầm!
Tiễn này trúng mục tiêu nhất thời làm vỡ tan dải hào quang. Hào quang lóng lánh, vỡ nát biến thành nhiều tinh măng bắn tung ra bốn phía, chói vào mắt người thì làm người ta không thể mở mắt ra được.
Nhưng mà hào quang này lại đúng thủ thuật tháo chạy của Trần Sâm. Hào quang bị phá vỡ giống như một con gà nở, ngoài vỏ trứng bị vỡ thì Trần Sâm như một con gà con không hề tổn hao một cọng lông.
Miệng kêu lớn:
- Tần gia lão quái, ngươi có Thần khí?
Tần Thắng cười vang:
- Trần Sâm, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi! Nhận mệnh đi!
Vút! Vút!
Hai tiễn bắn ra như song song với nhau. Một trên một dưới đem phong tỏa hết đường lui của Trần Sâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nếu như tiễn thứ nhất phá vỡ chỉ là quang đoàn thì hai tiễn này, ngoại trừ năng lực phòng ngự và bỏ trốn của bản thân ra, thì không còn cách bảo vệ nào nữa.
Thân thể của Trần Sâm vốn di chuyển rất nhanh. Sau khi quang đoàn bảo hộ bị phá vỡ, độn pháp của hắn cũng là từ trong thực chiến luyện ra, chỉ cần có thời gian hít một hơi là đủ để hắn có thể trốn xa hàng trăm dặm ra ngoài.
Nhưng cao thủ so chiêu, ngay cả thời gian để thở nửa cái cũng vô cùng quý giá chứ đừng nói chi tới một cái.
Con ngươi của Trần Sâm đột nhiên mở to ra và bị một màu xanh biếc tràn ngập bao phủ. Trong lúc đó dường như thiên địa cũng trở nên tối tăm mà chỉ còn lại toàn màu xanh biếc bao vây.
Ngay lúc đó cơ thể Trần Sâm dường như bất động.
Giống như có lực lượng thần kỳ vô hạn nào đó làm thân thể hắn bất động tại chỗ.
Liên tục hai tiếng phốc vang lên…
Tiễn xanh biếc từ thân thể tới linh hồn trong nháy mắt khiến cho cơ thể Trần Sâm hoàn toàn bị phá hủy. Tốc độ phá hủy và khí thế khiến cho kẻ thi triển Thần Tú Cung là Tần Thắng cũng phải trợn mắt kinh ngạc!
Ầm!
Lục quang hướng trời, thân thể Trần Sâm giống như bị một thanh dao vô hình lăng trì từng miếng từng miếng thịt, máu thịt hỗn loạn bay ra.
Một Động Hư Cảnh cường giả cứ như vậy rơi xuống và bị thiêu cháy!
Giữa không trung ở phía xa, Cửu Phương Vân Phi chứng kiến cảnh đó cũng không khỏi há mồm trợn mắt. Hắn trước giờ cũng không nghĩ tới tên Trần Sâm này thân là Động Hư Cảnh cường giả mà lại chết nhanh đến như vậy, thậm chí còn không hề có dấu hiệu, không hề có sự phản kháng, thậm chí ngay cả thời gian biến hóa cũng không có.
Trong lúc hắn còn đang sửng sốt liền phục hồi tinh thần, hô to nói:
- Trần Sâm đền tội, Trần Sâm đền tội!
Hắn vừa hô thì huynh đệ Tần Bá Long hai người, Thiết Hồng cùng bọn người Tần Vô Song quá đỗi mừng rỡ. Lập tức tiến công mạnh về tứ phía.
Tần Thắng thu Thần Tú Cung, thu hồi ba mũi tiễn xanh biếc đang trôi lơ lửng trong không trung, hét lớn:
- Mọi người không được thủ hạ lưu tình, phạm Tần gia ta giết miễn bàn. Hôm nay giết cho thỏa thích!
- Giết cho thỏa thích, giết cho thỏa thích!
- Giết!
Tần Thắng ra lệnh xong cũng thét dài một tiếng và lao xuống dưới tấn công con mồi. Động Hư Cảnh cường giả là hắn giờ chẳng còn cao thủ nào cùng cấp, hắn nhập vào đoàn địch cũng như như con hổ nhập vào đoàn dê, vô cùng ung dung.
Sau vài lần tấn công mạnh mẽ và liên tục, liền quét sạch vài tên Luyện Hư Cảnh cường giả. Mà mấy tên Luyện Hư Cảnh cường giả này, giống như cũng không phải đang đánh với hắn một hồi, còn chưa một ai vào được vòng trong đã bị quét sạch rồi.
Ở cấp bậc chiến đấu này không có một phương của tên đầu não thì tất cả sẽ đều rơi vào thế bị động. Bầy rồng mà không có chủ còn không thể chống đỡ, đừng nói là bọn ô hợp này. Lúc này tất cả tan rã, kẻ nào kẻ nấy đều giữ cách tháo chạy, căn bản không có ham muốn chiến đấu trong lòng.
Kể cả ba tên Tổng quản, đều có những vẻ mặt khác nhau do sợ hãi quá mức.
Lúc này vì bảo toàn tính mệnh, những người này còn quản cái quái gì kỷ luật, cái gì trận hình nữa. Hơn nữa Tần Vô Song bọn họ ba đạo nhân mã tiến đến càng làm cho quân lính tan rã.
Điểm chết người chính là sau khi Tần Thắng giết chết Trần Sâm thì khí thế đạt tới cực điểm. Trường thương trong tay như một con độc long, mỗi thương qua đều có thể đưa tiễn tính mạng của kẻ nào đó.
Giờ phút này Trần Sâm đã chết, Trần Thông đi cầu cứu viện binh, Trần Đạt đương nhiên là kẻ đứng đầu, nhưng trong giờ phút này chính hắn còn đang hoang mang hơn ai hết.
Dù sao việc Trần Sâm chết đột ngột là ngoài ý muốn, đối với bọn họ cũng là sự đả kích lớn. Trần Đạt khó có thể quản thúc được những kẻ khác.
Hiện trường vô cùng rối loạn, bọn chúng giống như bã đậu bị kẻ khác giày xéo, chà đạp.
- Trần Đạt, chúng ta bốn người kết thành một người, không phân tán!
Triệu Tổng quản là người đầu tiên lên tiếng.
Mã Tổng quản, kẻ trước đây luôn thích tâng bốc, nịnh hót Trần Sâm cũng kêu lên:
- Đúng, chúng ta bốn người hợp lực phá vỡ vòng vây của bọn chúng, có thoát được tính mạng hay không đành phụ thuộc vào sự đồng tâm hiệp lực của chúng ta!
- Được, chúng ta cùng nhau xông!
Trần Đạt toàn lực ôm lấy ba tên Tổng quản, bốn đại Hóa Hư cường giả tụ hội lại với nhau, trong lòng nhất thời có chút lo lắng.
Lẽ ra bọn chúng vốn có thể thi triển thực lực trốn vào hư không, nhưng giờ phút này Tần gia lão tổ như pho tượng trợn mắt bay lơ lửng giữa không trung, bọn chúng nếu trốn vào khoảng không thì ắt sẽ bị đánh phủ đầu. Bởi vậy bọn chúng quyết định hợp lực hình thành phá vây!
Đối mặt với Tần Bá Long và Tần Trọng Long thì vẫn tốt hơn là đối mặt với Tần gia lão tổ.
Chỉ là không có Trần Sâm che chở thì làm sao mà đánh cho lại đây?
Tần Thắng mỉm cười nói:
- Một, hai, ba, bốn… Bốn Hóa Hư Cảnh cường giả. Ta trong này chỉ có ba mũi tên bắn cho ba người, xem xem kẻ nào may mắn không cần chết dưới tiễn của ta!
Thần Tú Cung lại nạp động ba cái cùng phát!
Không có bất kỳ bất ngờ, không có bất kỳ may mắn, càng không có kỳ tích. Thần Tú Cung hiển uy, một vầng hào quang xanh biếc tiến tới chỗ chúng.
Ba tên Tổng quản nhất tề đứng chặt lại một chỗ, trong lúc trố mắt cứng lưỡi thì tên đã xuyên thấy qua cơ thể bọn chúng.
Như nhau nổ tung, lục quang phá vỡ thân thể như nhau, máu thịt cũng như nhau bắn tán loạn.
Ba Hóa Hư Cảnh cường giả trong khoảnh khắc biến thành cát bụi.
Sống lưng Tần Thắng phát lãnh, lòng thầm nghĩ:
- Khá lắm, vật này đúng là Thần khí. Tần Vô Song trẻ tuổi lại có phúc duyên như vậy, không bị Thần khí phản lại, xem ra đây là kẻ có phúc duyên cực kỳ thâm hậu!
Vô cùng xúc động, Tần Thắng kỳ vọng vào Tần Vô Song, bên trong vô hình trung đã đề cao hắn lên không ít!