Một đội võ sĩ mặc chỉnh tề trang phục đến tuần tra.
Một tên võ sĩ thủ lãnh đứng đầu, quơ trong tay cây kích của mình quát lên:
- Mấy tên nhàn tản này mau đi tìm khách điếm đi. Trong ba ngày tới không có việc gì tốt nhất đừng có ra đường. Bài Sơn Đô thành phải thực hiện trạng thái giới nghiêm. Nếu không muốn phiền toái thì hoặc nhanh chóng rời đi, hoặc tìm địa phương mà đặt chân. Có môn hộ thì cũng về nhà mà tu luyện đi. Đừng có lang thang trên đường nữa.
Mấy tên võ sĩ này đều là quân đội chính phủ của Bài Sơn Phủ, sức chiến đấu rất mạnh, thân thể thực lực mạnh mã, năng lực chiến đấu cao, lại có sự huấn luyện nên so với mấy kẻ tu luyện này hơn không ít lần.
Thành ra, đám tán tu bị quát mắng trong lòng không lấy làm vui vẻ gì nhưng cũng không kẻ nào dám có ý ngỗ nghịch, càng không ai dám nói ra nửa câu oán hận.
Bọn họ đều biết lắm miệng lúc này chỉ có rước họa vào thân, giỡn với tính mạng của chính mình. Mấy tên võ sĩ này của chính phủ có tiếng là nói không giảng lý. Cùng tranh luận với bọn chúng thì chỉ có tìm tới chỗ chết.
Bọn chúng như ong vỡ tổ lặng lẽ tản ra bốn phía.
Tần Vô Song đương nhiên không đi trêu chọc mấy kẻ này, cũng hướng nội thành địa đi tới. Bên đường khắp nơi đều có thể thấy đội võ sĩ tuần tra của chính phủ.
Những người này, giễu võ dương oai bốn phía, hoành hành ngang ngược. Đi tới chỗ nào cũng làm loạn gà bay chó nhảy.
- Gặp quỷ rồi, quy mô của Bài Sơn Đô thành rất khí khái nhưng phong cách làm việc thật không xứng với nó chút nào. Những kẻ này một thân giễu võ dương oai dường như là rất giỏi.
Cô Đơn như tức giận, nhìn không thuận mắt liền nói thầm hai câu.
Bao Bao ngược lại lại thấy lạ mà không lạ:
- Lão Nhị, tình thế này một chút cũng không có gì ngạc nhiên. Ta xem những kẻ này không phải là xưa nay đều như vậy, bằng không ở Bài Sơn Đô thành ai sẽ chịu đến, chỉ sợ ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy. Bọn họ làm như vậy khẳng định là có nhân vật lớn nào đó sắp tới Bài Sơn Đô thành.
Vẫn là Bao Bao tâm tư lanh lợi, Tần Vô Song mỉm cười gật đầu:
- Chính là đạo lý đó!
Cảnh tượng này với Tần Vô Song vô cùng quen thuộc rồi, kiếp trước loại tình huống như thế này hắn đã gặp qua rất nhiều. Phàm là kẻ thích sĩ diện trước tới đều làm cho huyên náo một trận sao.
Tìm được một khách điếm, ba người đi xuống. Khách điếm này ngay khu vực tốt nhất ở Đô thành, Tần Vô Song chọn tầng trệt cao nhất bởi thế mà giá tiền cũng tăng gấp bội.
Chẳng qua chỉ là giá cả thị trường, giá tiền cao thì hưởng đãi ngộ ắt cũng cao hơn. Vào cư trú ở khách điếm này cũng không giống như khách điếm nhỏ ở Châu thành.
Khi đêm đến, Bao Bao cùng Cô Đơn như cũ tới phòng của Tần Vô Song. Vừa bước qua khỏi cánh cửa, Bao Bao có chút tâm trạng chán ngán:
- Thật là nhàm chán, Bài Sơn Phủ này chẳng có cái gì mà chơi. Ngay cả trên đường cũng giới nghiêm, không để cho người ta sống mà. Sớm biết thế thì chúng ta bỏ qua cái nơi này cho rồi.
- Đúng rồi, Lão Đại, ngươi nghĩ thấy kẻ lần này tới đây rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng?
Tần Vô Song nhún nhún vai, cười khổ nói:
- Ta thật cũng không biết bao nhiêu, ta cũng thật tò mò, kẻ lần này tới đây rốt cuộc có bao nhiêu tên, đến Bài Sơn Phủ này mục đích là vì cái gì?
- Lão Đại, ngươi sẽ không còn lo cho Tần gia châu Bách Diệp nữa chứ?
Cô Đơn hỏi.
Tần Vô Song lắc đầu thở dài:
- Tần gia châu Bách Diệp có số mệnh của họ, ta gặp lúc thì giúp họ một lần. Sau này Tần gia có bình yên hay không thì phải coi tạo hóa của bọn họ thế nào. Kẻ lần này tới đây chắc mối quan hệ với Tần gia không lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Sao lại có thể nói vậy?
- Đối phó với Tần gia châu Bách Diệp tất nhiên là đối địch với Tần gia Thiên Đế Sơn. Nếu bọn hắn đã đến thì quả quyết sẽ không phách lối như vậy. Vậy không phải là nhắc nhở cho Tần gia châu Bách Diệp chuẩn bị hay sao? Ta nghĩ bọn chúng không ngu xuẩn đến như vậy.
- Hắc hắc, nói cũng đúng.
Bao Bao nghiêng nghiêng đầu:
- Ai da, ta cũng không phí não mà nghĩ tới nó nữa. Dù sao thì muốn đến thì cuối cùng cũng sẽ đến, đến lúc đó xem một trận náo nhiệt.
- Lão Đại, có thể là người của La Thiên Đạo Trường không?
Cô Đơn ngưng thần nghi hoặc hỏi.
- Cũng không phải không thể.
Tần Vô Song không để tâm lắm.
- Cuối cùng không phải là La Thiên Đạo Trường đích thân giá lâm đi bôn ba chứ?
Bao Bao chớp chớp mắt.
Cô Đơn lại phân tích nói:
- Theo lý thuyết, La Thiên Đạo Trường cũng chỉ là thế lực nhị lưu ở Hiên Viên Khâu. Bài Sơn Phủ có thế lực nào tiếp cận thế lực của Thương Vân Đạo Trường sao chứ?
Bao Bao vội hỏi:
- Thương Vân Đạo Trường, dường như là thế lực trong khoảng giữa thế lực tam lưu và thế lực nhị lưu. Chỉ có thể nói là gần sát với thế lực nhị lưu. Nhưng La Thiên Đạo Trường, Ngân Hầu Vương bệ hạ lại nói bọn chúng ở trong thế lực nhị lưu cũng là cấp cao, tiếp cận sự tồn tại lớn mạnh của thế lực nhất lưu!
- Xem ra Hiên Viên Khâu này thế lực phân chia thật đúng là huyền diệu vô cùng. Chỉ sợ cũng chỉ có thế lực nhất lưu mới là không hề tranh luận sự tồn tại cao nhất.
Cô Đơn than thở.
Ở khách điếm một đêm, ngày hôm sau Tần Vô Song bọn họ cũng không trả lại phòng mà tiếp tục ở lại khách điếm. Chẳng qua là ban ngày trên đường phố vẫn có thể dạo vài vòng. Nhưng vẫn có thời gian quy định. Đêm vừa tới mới hoàn toàn bị giới nghiêm.
Tới ngày thứ ba, Bài Sơn Đô thành trên đường đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Chẳng qua sự náo nhiệt này đều là cách làm văn vẻ của chính phủ.
Âm thanh khua chiêng gõ trống, không khí Bài Sơn Đô thành nhất thời nồng hậu hẳn lên.
- Đến rồi, có nhân vật lớn đến rồi!
- Đúng vậy, vừa rồi có người nhìn thấy dường như là Phủ chủ đại nhân của Bài Sơn Phủ đích thân đi đón.
- Chậc chậc, Phủ chủ đại nhân của Bài Sơn Phủ, ở Hiên Viên Khâu coi như là địa phương có thế lực không nhỏ, thật không hiểu kẻ này lớn thế nào mà đại nhân cũng phải nể mặt.
Bên ngoài cửa thành, Phủ chủ đại nhân Bài Sơn Phủ mang theo rất nhiều tùy tùng cùng với mọi kẻ trên người dưới của Bài Sơn Phủ đều có mặt ở đây.
Bên ngoài quan đạo, một đám kỵ sĩ mở đường, đằng sau là đoàn người đi theo lại chỉ có ba bốn người. Trong đó có một kẻ trung niên, bước từng bước phiêu dật, tướng mạo thanh kỳ, lúc hành tẩu khiến cho người ta cảm thấy một loại khí độ phi phàm.
Sắc mặt của những kẻ này không giấu một chút buồn bực. Tuy rằng đường dài bôn ba lại cũng có không ít phong trần mệt mỏi nhưng trong ánh mắt tụ đầy khí kia không khỏi làm kẻ khác thấy hắn hoàn toàn phiêu lãng tuấn nhã.
Người này nhìn thấy một đám đông người tập trung ở ngoài cửa thành biết là do chính phủ Bài Sơn Phủ sắp xếp cũng không lấy làm vui vẻ gì trong lòng, ngược lại lại có chút cười khổ lắc đầu. Hiển nhiên kiểu này có chút phô trương lãng phí, cũng chẳng có gì lấy làm vui mừng.
- Tới rồi, tới rồi!
Phủ chủ đại nhân Bài Sơn Phủ hiện nét mặt vui mừng vội vàng lên trên cười ha hả, dường như bằng hữu xa cách nhiều năm nay mới gặp lại, thân mật vô cùng:
- Mộ Dung Lâu chủ đại giá quang lâm, tiểu đệ Tạ Tam Tài đón tiếp có chút chậm trễ.
Tạ Tam Tài này có thể làm kẻ đứng đầu một Phủ tại Hiên Viên Khâu tuy rằng không phải là nhân vật nhất lưu nhưng cũng gần tồn tại tới nhân vật nhất lưu.
Người này bất luận là về mặt tu hành hay là về trí tuệ thì cũng là thuộc dạng cao thâm. Ở trong lòng hắn, rõ ràng có sự tính toán, trên mặt vô cùng tinh tế. Ở Hiên Viên Khâu, dạng người gì không thể đắc tội, cũng không thể nịnh bợ. Dạng người gì không thể đắc tội nhưng nịnh bợ được. Dạng người gì thì không thể đắc tội cũng không cần nịnh bợ nhưng có thể kết giao là tốt nhất…
Vị mới đến này hôm nay, hắn tính toán xem là dạng không thể đắc tội nhưng có thể nịnh bợ. Bởi vậy trong mắt Tạ Tam Tài, vị Mộ Dung Lâu chủ còn không thuộc loại bậc nhất.
Bậc cao nhất, trong mắt Tạ Tam Tài là thuộc loại không thể đắc tội cũng không thể nịnh bợ. Nhân vật này, Tạ Tam Tài không muốn đi nghĩ nhiều nữa.
Nhưng trước mắt vị Mộ Dung Lâu chủ cũng có thể nịnh bợ được. Hắn đường nhiên là rất để tâm. Tất cả sự nỗ lực của hắn đều là để nịnh hót người này.
Kẻ trung niên phiêu lãng tuấn nhã kia, đúng là một nhà thế lực lớn ở Hiên Viên Khâu, Lâu chủ của Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực. Người này ngoài là Lâu chủ của Phiêu Tuyết Lâu còn có một thân phận khác nữa, đó chính là cô con gái của lão đã kết giao với Tần Vô Song. Đương nhiên, giờ phút này là Tần Vô Song vẫn chưa biết được điều đó. Lại càng không biết nhân vật lớn đi vào Bài Sơn Phủ này về sau lại cùng hắn có liên quan đến nhau mật thiết.
Mộ Dung Thiên Cực nhìn thấy Tạ Tam Tài mang theo một đống người này đến, dừng bước mỉm cười nói:
- Tạ ơn Phủ chủ đại nhân xuất động đón tiếp, tại hạ hổ thẹn vô cùng.
- Mộ Dung Lâu chủ sao lại nói vậy?
Tạ Tam Tài vừa mừng vừa lo, đưa tay ra thân thiết nắm lấy tay Mộ Dung Thiên Cực:
- Có thể được Mộ Dung Lâu chủ từ xa xôi tới Bài Sơn Phủ hẻo lánh này. Trong lòng Tạ mỗ thực xúc động nhiều hôm nay.
- Tạ Phủ chủ thật biết cách nói vui, Thiên Cực lần tới quý địa phương, vô ý quấy rầy sự thanh nhàn của Đô thành. Thực vì vướng bận việc chuyện của tiểu nữ nhà ta nên đến đây hỏi thăm.
Tạ Tam Tài nét mặt lập tức hiện lên thần sắc tiếc nuối, dường như cũng sốt ruột thay cho Mộ Dung Lâu chủ, nói:
- Tạ mỗ cũng nghe nói Mộ Dung tiểu thư ra ngoài giải sầu mấy năm chưa về. Nửa năm trước nghe đồn nói có kẻ ở Chi Kỳ Sơn gặp qua Mộ Dung tiểu thư, lại có kẻ nói tiểu thư đi đến các quốc gia nhân loại. Lúc ấy chỉ hận ngàn núi vạn sông cách quá xa chứ nếu không ta nhất định sẽ tự mình đi báo thư tín.
- Ài, tính cách con nha đầu nhà ta đều là do ta làm hư nó.
Mộ Dung Thiên Cực thở dài. Tuy nói rằng như thế nhưng trong khẩu khí lại vốn không có nhiều ý trách cứ.
Tạ Tam Tài thăm dò ý tứ qua lời nói và nét mặt biết Mộ Dung Thiên Cực đối với con gái bảo bối vô cùng cưng chiều, một mực thương yêu, lập tức nói:
- Mộ Dung Lâu chủ, Tạ mỗ nghĩ nàng chỉ vui chơi bên ngoài giải sầu một thời gian thôi, thêm chút thời gian ắt sẽ quay trở về. Không nghĩ lại khiến cho Lâu chủ đại giá tự mình đi tìm. Chỉ cần Tạ mỗ nhận được tin ắt sẽ báo cho Mộ Dung Lâu chủ.
Mộ Dung Thiên Cực đúng là bá vương một vùng, bằng không hắn cũng không phải chỉ mới đến Đô thành Bài Sơn Phủ đã khiến cho Tạ Tam Tài đích thân ngênh tiếp.
Tạ Tam Tài thấy hắn trầm ngâm không nói, lại ân cần nói:
- Không phải Tạ mỗ nói khoác, ở Bài Sơn Phủ, nếu thiên kim tiểu thư ở đây thì Tam mỗ nhất định sẽ lưu ý tới. Lâu chủ ngàn vạn lần không cần khách khí. Tuy rằng Bài Sơn Phủ cách Phiêu Tuyết Lâu xa vạn sông ngàn núi nhưng Tam mỗ với đại danh của ngài ngưỡng mộ đã lâu.
Mộ Dung Thiên Cực trong lòng biết tên Tạ Tam Tài này là kẻ bợ đỡ, nhưng vì tìm con gái sốt ruột nên hắn vẫn phải dùng khẩu khí:
- Như thế thật làm phiền Phủ chủ.
- Đâu có? Ha ha, chúng ta lên thành trước, Bài Sơn Đô thành đơn sơ, Mộ Dung Lâu chủ chớ chê cười mới đúng.
- Đâu có đâu có!
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nhìn chung quanh làm dáng vẻ vô cùng yêu thích.
Sự giãy chết của La Đĩnh, tự nhiên đã không mang lại khó khăn lớn cho Tần Vô Song, trong nháy mắt Bá Vương Phá Trận Thương đã đâm thẳng vào cổ họng của La Đĩnh. La Đĩnh ngoài sự sợ hãi sắp chết ra, bên trong biểu tình còn có thêm một trạng thái không thể nào tin tưởng nổi.
Bao Bao một tay nắm lấy thanh đao sợi xích của La Đĩnh, kéo một cái đã túm La Đĩnh từ trong dung nham nóng chảy lôi ra.
- Lão Đại, La Đĩnh là đệ tử đắc ý của La Thiên Đạo Trường, nhất định có nhiều đồ vật đáng giá. Ta đến lục soát xem.
Những đồ vật đáng giá trên người La Đĩnh này quả là rất nhiều, ngoài một số phù chú đã sử dụng ra, bất luận là binh khí hay áo giáp của hắn đều là những đồ vật tốt.
Ngoại trừ những thứ này, vẫn còn có một số lá bùa vẫn chưa sử dụng, làm cho Tần Vô Song cảm thấy đây chính là sự giúp đỡ vô cùng đúng lúc. Trên người tên La Đĩnh này có vô số tinh thạch quý giá, khiến cho số tinh thạch trong tay của Tần Vô Song càng thêm đầy đủ.
Sau khi vơ vét xong, Bao Bao liếc qua thi thể của La Đĩnh cười tủm tỉm hỏi:
- Lão Đại, xử lý thi thể hắn thế nào?
Sau khi tiêu diệt xong La Đĩnh, Tần Vô Song cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhìn thi thể của La Đĩnh thản nhiên nói:
- Vứt vào trong hồ nham thạch này đi.
Bao Bao dùng một tay vứt thi thể của La Đĩnh xuống, quay lại nói với Tần Vô Song:
- Lão Đại, xem ra sau khi chúng ta thất lạc, ngươi lại có duyên kỳ ngộ a?
Tần Vô Song cũng không giấu diếm, đem chuyện Đệ tứ hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận nói ra. Bao Bao và Cô Đơn nghe xong cảm thấy rất thần kỳ, ít nhiều cũng có chút hối tiếc, bởi vì bọn chúng cũng không được tham gia vào thời khắc quan trọng đó.
Nhắc tới việc La Đĩnh dùng gian kế hãm hại Tần Vô Song, lừa một số tán tu đi đến các quốc gia nhân loại, Bao Bao và Cô Đơn liền không ngớt tiếng, liên tục nguyền rủa hắn, khinh bỉ nhân phẩm của La Đĩnh đến cực điểm.
- Lão Đại, cái tên Đại Đạo tôn gì đó thật đáng tức giận, chúng ta nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng a.
Khẩu khí tức giận của Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường kia, Tần Vô Song hiển nhiên có thể nghe thấy, nhưng một khi Tần Vô Song quyết định giết La Đĩnh, không vì những lời nói đe dọa cách xa ngoài ngàn dặm đó mà bỏ đi ý định báo thù.
Trên thực tế, từ lúc bị La Thiên Đạo Trường bắt đầu hạ mệnh lệnh đuổi giết, Tần Vô Song nhất thời liền biết được, việc này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là không chết không dừng tay.
Nếu như Tần Vô Song nương tay hoặc từ bỏ chỉ, kết quả chỉ có thể là cho hắn chết nhanh hơn một chút chứ tuyệt đối không có kết cục khác.
Tần Vô Song tuyệt đối không muốn ngồi đó mà chờ bị đánh, cho nên tiên hạ thủ vi cường, nhất là tên La Đĩnh làm cho Tần Vô Song vô cùng chán ghét.
- Bao Bao, cho dù Lão Đại không giết tên La Đĩnh này thì La Thiên Đạo Trường sẽ tha cho hắn sao.
Cô Đơn thật sự cũng vô cùng thông minh:
- Điều đó là không thể, La Thiên Đạo Trường sẽ không trừ một thủ đoạn nào để đối phó với Lão Đại đâu, chúng ta không cần khách khí, cho dù không đánh lại được bọn họ cũng phải lôi theo vài tên để làm nệm lót lưng.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Báo thù, chỉ có La Thiên Đạo Trường mới có quyền báo thù chúng ta, còn chúng ta lại không thể đi chủ động đối phó bọn chúng sao?
Bao Bao và Cô Đơn đều là những con linh thú hung hãn, nghe Tần Vô Song nói như vậy đều sôi sục máu vội hỏi:
- Định báo thù như thế nào? Lão Đại có chủ ý gì không?
Tần Vô Song nghĩ một lát, mới nói với Bao Bao và Cô Đơn:
- Chúng ta đi lên trên rồi hãy nói.
Bao Bao và Cô Đơn đều mừng rỡ, bọn họ lần này ở đáy cốc tu luyện, nhưng tu vi gia tăng lên cực nhanh, cũng đều đồng thời vượt qua cảnh giới Luyện Hư Cảnh, tiến nhập cảnh giới Hóa Hư Cảnh.
Cảnh giới Hóa Hư Cảnh này, liền có thể ngự không phi hành. Bao Bao và Cô Đơn cũng chính vì có khả năng ngự không phi hành, nên mới không ngừng mò mẫm, định tìm cấu trúc của đáy cốc này, sau đó tìm cách bay lên khỏi Cuồng Diễm Nhai. Nhưng không ngờ lại cơ duyên trùng hợp, vừa đúng lúc Tần Vô Song đang đuổi giết La Đĩnh đến đây.
Dưới sự chỉ đạo của Tần Vô Song, ba huynh đệ nương theo dòng nhiệt lưu bên dưới, bay lên đỉnh vách núi, ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, rất nhanh liền đáp xuống đỉnh núi.
Ba đầu linh thú Động Hư Cảnh đang ở trên Cuồng Diễm Nhai bảo hộ, chúng nó cũng thử lao xuống, nhưng phát hiện nhiệt độ ở đó rất cao không thể chịu nổi, hơn nữa chúng nó không quen với địa hình ở đây, chỉ có thể đợi ở trên đỉnh Cuồng Diễm Nhai. Đúng lúc gặp Tần Vô Song thành công quay về, mang theo hai đồng bọn mới, bọn chúng rất vui mừng.
Tần Vô Song nhanh chóng giới thiệu sơ bọn chúng với nhau, đều xuất thân là linh thú, làm quen lẫn nhau rất nhanh, đặc biệt là Bao Bao vô cùng hưng phấn nói:
- Lão Đại, huynh có ba vị lão huynh này giúp đỡ, về sau làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Tịnh Đàn Bảo Trư thở hổn ha hổn hển nói:
- Tiểu hầu nhi, trong số mười hai huynh đệ chúng ta trong Phong ấn Đồ quyển, cũng có một huynh đệ thuộc Hầu Tộc bọn ngươi, chẳng qua tu vi của hắn mạnh hơn ngươi rất nhiều lần.
Bao Bao không để ý, hắc hắc cười, nói:
- Ta hãy còn trẻ mà, các ngươi đều là những lão quái tu luyện mấy ngàn năm, ta mới không đến mười tuổi a!
- Chưa đến mười tuổi sao?
Khiếu Nhật Thiên Phượng cùng với Độc Giác Thần Mã có chút thể tin nổi, nhìn Bao Bao cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Ánh mắt của đám linh thú có thể nói là phi thường cao, có thể nhìn ra được, Tử Điện Phần Diệm Thú cũng là linh thú đã tu luyện mấy ngàn năm. Mà Bao Bao, chúng nó lại nhìn không rõ bao nhiêu tuổi, nghe Bao Bao tự nói mình chưa đến mười tuổi, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Bao Bao quả thực chưa đến mười tuổi.
Một đám đều ồ lên. Mặc dù đám linh thú này đã tu luyện vài nghìn năm, thậm chí trên triệu năm mới bị biến thành Phong ấn Linh thú, nhưng nghe nói Bao Bao chưa đầy mười tuổi đã có được tu vi như vậy, bọn chúng cũng vô cùng khâm phục, tự thẹn không bằng.
Tịnh Đàn Bảo Trư toàn thân run rẩy nói:
- Hắc hắc, như vật xem ra, cái vị huynh đệ thuộc Hầu Tộc của chúng ta cũng phải cảm thấy xấu hổ khi đứng trước mặt ngươi a.
Khiếu Nhật Thiên Phượng khích lệ:
- Mười tuổi đã luyện tới Hóa Hư Cảnh, tiểu hầu nhi cũng giỏi đấy!
Tần Vô Song nói:
- Điều này cũng không có gì phải ngạc nhiên, trên người Bao Bao có huyết thống của Thái cổ Thần vượn. Tính thế nào, thì hắn cũng là hậu duệ của Thần tộc, có thiên phú như vậy cũng không có gì lạ.
- Thái cổ Thần vượn?
Lần này, toàn bộ ba đầu linh thú Động Hư Cảnh đều là sợ ngây người, ánh mắt nhìn về phía Bao Bao, rõ ràng là rất ngưỡng mộ.
Huyết thống Thần tộc, tương đương chính là có huyết thống Thần tộc trong cơ thể, chẳng những cao quý mà tiềm lực khi tu luyện so với những linh thú bình thường tuyệt đối cũng là cao hơn không ít.
Khó trách còn nhỏ tuổi như vậy đã tu luyện tới Hóa Hư Cảnh, thì ra là có huyết thống của Thái cổ Thần vượn!
Đám linh thú bên trong Phong ấn Đồ quyển này đều vô cùng ngưỡng mộ Bao Bao, nhất là khi nghĩ tới tiền đồ rộng mở của Bao Bao, lại nghĩ bản thân bọn chúng cả đời cũng không thoát khỏi số mệnh bị phong ấn, trong lòng cũng có chút chua xót.
Chẳng qua sự phong ấn của bọn chúng lập tức bắt lấy được sự cảm khái trong đầu của bọn hắn, truyền vào bên trong thần thức của Tần Vô Song. Tần Vô Song nhận được tín hiệu đó, mỉm cười nói:
- Mọi người đều cố gắng, tiền đồ sẽ luôn rộng mở.
Tịnh Đàn Bảo Trư than thở nói:
- Chủ nhân, chúng ta là Linh thú Phong ấn, có thể nói không có tiền đồ gì, chúng ta chính là cỗ máy chiến đấu của chủ nhân mà thôi.
Tần Vô Song nghiêm nghị nói:
- Đừng lo, ở giai đoạn này, các ngươi là khế ước Linh thú Phong ấn của ta, nhưng trong tương lai tu vi của ta có thể không ngừng tăng lên, đến lúc có đủ thực lực có thể giải khai phong ấn của các ngươi, giúp các ngươi sẽ thoát khỏi số phận đó!
Ba đầu linh thú Động Hư Cảnh nghe thấy vậy đều rất vui mừng, nhìn Tần Vô Song với ánh mắt không thể nào tin tưởng nổi:
- Chủ nhân không phải nói cho chúng ta vui vẻ chứ?
Bao Bao cười rộ lên:
- Đương nhiên là không phải rồi, Lão Đại nhà ta hòa nhã dễ gần, tuyệt đối không đem các ngươi ra sai bảo giống như nô lệ đâu, nếu Lão Đại tương lai vào được Vô thượng Thần đạo, ta tuyệt đối tin tưởng có thể giúp đỡ các ngươi cởi bỏ phong ấn, trả lại sự tự do cho các ngươi. Đúng vậy không, Cô Đơn?
Tử Điện Phần Diệm Thú đi theo Tần Vô Song lâu như vậy, đối với tính cách của Tần Vô Song cũng vô cùng quen thuộc, biết Tần Vô Song có tấm lòng nhân hậu, đối với các Khế ước Linh thú cũng rất là tốt, gật đầu nói:
- Chư vị, kỳ thật ta cũng là Linh thú Phong ấn, chỉ có điều về hình thức có chút điểm không giống với các ngươi mà thôi. Nếu nói trên thế giới còn ai có thể đem lại tự do cho các ngươi, nhất định sẽ chính là Vô Song Lão Đại. Các ngươi chắc cũng là một bộ phận trong trận pháp. Ta cũng vậy. Còn Lão Đại thân là truyền nhân của trận pháp, kế thừa hết thảy những truyền thừa của chủ nhân trước đây của trận pháp, ta tin rằng Lão Đại sẽ là người đứng trên đỉnh của Đại lục Thiên Huyền, nhất định sẽ nắm trong tay tất cả vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền!
Tử Điện Phần Diệm Thú nói những lời này vô cùng kiên quyết, trải qua đại nạn mà không chết, càng khiến cho nó thêm kiên quyết cho rằng Tần Vô Song là bậc kỳ tài ngút trời, trong mơ hồ, nhất định có sự trợ giúp thần kỳ của tạo hóa, nếu không phải là người có phúc phận to lớn, làm sao có thể đạt được quyền thừa kế của bộ trận pháp kia?
Bao Bao nói thêm:
- Cô Đơn nói không sai, cái gì mà La Thiên Đạo Trường, cái gì mà Thiên Phạt Sơn Trang, cái gì mà Lôi Đình Tông, tuy rằng hiện tại cái nào cũng là một ngọn núi không thể nào vượt qua. Nhưng sớm hay muộn, chúng nó nhất định sẽ bị Lão Đại dẫm nát dưới chân, trở thành bàn đạp cho Lão Đại hướng thẳng lên đỉnh cao.
Bao Bao và Cô Đơn ta một lời, ngươi một lời không ngừng tâng bốc, nhưng thật ra bản thân Tần Vô Song lại không có ý nghĩ đó trong đầu, chỉ là bình tĩnh nói:
- Hiện tại có nói ngàn lời, nói vạn lời vẫn còn quá sớm, La Đĩnh đã chết, sự báo thù của La Thiên Đạo Trường sẽ bộc phát giống như núi lửa phun trào, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt.
- Hắc hắc, Lão Đại, sợ cái gì, ta không tin mấy gã Đạo tôn bọn họ còn có thể đích thân xuất mã.
Bao Bao rất lạc quan nói:
- Nếu như đám Đạo tôn bọn họ đích thân ra tay đối phó với chúng ta, La Thiên Đạo Trường kia nhất định sẽ trở thành trò cười hạng nhất ở Hiên Viên Khâu. Lão Đại, nếu như huynh có thể điều động được các vị Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường đối phó với huynh, ta tin rằng Tần gia Thiên Đế Sơn, cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhắm mắt không can thiệp đâu.
- Tần gia Thiên Đế Sơn?
Trong lòng Tần Vô Song nhất thời xao xuyến, nhớ lại hài cốt của tiền bối Tần Thời Tốn vẫn còn chưa nguội lạnh, linh hồn vẫn chưa về tới cố thổ. Nguyện vọng lúc người sắp chết, bất luận thế nào Tần Vô Song nhất định thay Tần Thời Tốn hoàn thành cho được!
- Mọi người đều nghe rõ cả rồi, chúng ta quay về Bài Sơn Phủ, Thiết Mộc Châu Thành. Ngọc Thố và Yển Thử còn đợi bọn ta ở chỗ đó, sau khi gặp nhau, chúng ta sẽ bàn kế hoạch tiếp theo.
Lần này Tần Vô Song phục kích những tu luyện giả kia ở Chi Tế Sơn đã thành công tốt đẹp, hiện nay cái tin tức về việc La Đĩnh ra tay hãm hại Tần Vô Song đã lan truyền khắp Hiên Viên Khâu, tự nhiên sau khi bọn tu luyện giả kia biết mình đã mắc mưu, liền dừng lại ý định tiến vào các quốc gia nhân loại.
Một số tu luyện giả chưa từ bỏ ý định, dưới sự phối hợp diệt sát của Thiềm Cung Ngọc Thố cùng với Thâu Thiên Yển Thử, kẻ thì chết, kẻ thì bị thương, đều biết khó khăn mà quay trở về.
Sau khi như vậy, đến khi Tần Vô Song quay trở về Thiết Mộc Châu Thành, nơi đây không còn cảnh náo nhiệt như xưa nữa, đám tán tu cũng đều đã rút lui khỏi vùng này.
Sau khi hội họp, Tần Vô Song quyết định quay trở về các quốc gia nhân loại, đem những hậu quả còn lại giải quyết hết mọi việc, sau đó quay trở về Hiên Viên Khâu chuẩn bị đối phó với La Thiên Đạo Trường.