Mộ Dung Thiên Cực ở Hiên Viên Khâu được xem như là một nhân vật có tầm ảnh hưởng không nhỏ. Phiêu Tuyết Lâu tuy rằng không thể có thực lực nhất lưu như tám môn Thiên Đế Sơn nhưng cũng là đứng đầu trong thế lực nhị lưu. Ở Hiên Viên Khâu cũng trong khoảng hai mươi đại thế lực đứng đầu. Mà thực lực của Mộ Dung Thiên Cực ở cả Hiên Viên Khâu cũng đủ để có thể xếp trên năm mươi hạng đầu.
Năm mươi hạng đầu nhìn thì có thể không uy danh thế nào, nhưng xét đến nhiều thế lực của Hiên Viên Khâu, ở cảnh giới cường giả như rừng, có thể xếp tới năm trăm danh, cũng đủ có thể làm một phương chư hầu. Mà sắp xếp trên năm mươi danh ở Hiên Viên Khâu tuyệt đối tồn tại nhiều sự ngưỡng mộ. Vì thế mà Tạ Tam Tài phải cực lực lấy lòng âu cũng là điều dễ lý giải.
Trải qua một bữa tiệc xã giao, cuối cùng Mộ Dung Thiên Cực cũng có thể được chút thời gian nghỉ ngơi. Tạ Tam Tài tỉ mỉ an bài phòng ngủ. Nhưng Mộ Dung Thiên Cực cảm thấy sốt ruột về con gái của hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
- Chủ công, còn chưa ngủ sao?
Kẻ lên tiếng chính là kẻ tâm phúc đã đi theo Mộ Dung Thiên Cực không dưới hai trăm năm tên gọi Ngũ Đức. Năm này qua năm khác bất kể là việc ngoài hay việc trong đều đi theo Mộ Dung Thiên Cực nên cũng cơ hồ trở thành cái bóng của hắn, đi đâu đều cùng theo ra ngoài bàn chuyện lớn, đi theo làm tùy tùng, là cánh tay đắc lực.
- Ngũ Đức, ngươi xem đêm nay ánh trăng như trêu người, Lại không biết con gái ta giờ phút này đang ở nơi nao?
Mộ Dung Thiên Cực than nhẹ.
- Chủ công, tiểu thư đi ra ngoài giải sầu, đợi nàng chơi đủ rồi ắt sẽ tự về nhà? Thiết nghĩ những kẻ ở các quốc gia nhân loại cũng không thể uy hiếp tiểu thư.
- Ta thật không phải lo lắng an nguy của nó.
Hắn chậm rãi lắc lắc đầu:
- Ta chỉ lo lắng bên ngoài lòng người hiểm ác, thân nữ nhi hành tẩu giang hồ dễ bị lừa gạt. Hồng trần cuồn cuộn, thứ đáng sợ nhất không phải là vũ lực uy hiếp mà là sự hiểm ác của lòng người.
- Chủ công, ta thấy tiểu thư có thiên tư trí tuệ hơn người, từ nhỏ đã có chủ trương không sợ giải quyết các việc của chủ công, trở thành một cô nương không khinh sự. Vậy nên theo ta thấy sự thông minh của tiểu thư kẻ bình thường cũng khó lòng mà lừa gạt được.
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ, Mộ Dung Thiên Cực tuy là một siêu cấp cường giả ở Hiên Viên Khâu nhưng ở vấn đề nữ nhi thì lại giống như bao nhiêu kẻ làm cha làm mẹ trong thiên hạ, vì con gái mà vướng bận. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong sáng giữa bầu trời đêm, Mộ Dung Thiên Cực có chút phiền muộn:
- Ngũ Đức, lần này ta đi ra ngoài, trên danh nghĩa là tìm kiếm con gái nhưng ngươi cũng biết là tránh né sự thúc giục của bốn vị Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường.
Ở vấn đề này Ngũ Đức rất tức thời cũng không có lời bình. Mộ Dung Thiên Cực nở nụ cười chua xót:
- Thế lực Phiêu Tuyết Lâu của ta không thua kém gì La Thiên Đạo Trường, vốn không cần để ý đến sắc mặt của hắn, nhưng việc hôn nhân của con gái cũng đã sớm định ước. Giờ con gái ta muốn trốn tránh một vài năm chờ thời gian đó qua đi. Chỉ có nó tuổi nhỏ mà không hiểu chuyện. Vài năm đã trôi qua mà nó vẫn chưa trở về.
Ngũ Đức hít một hơi, nói:
- Chủ công, theo lời nói của ta, việc hôn nhân này nếu tiểu thư một mực không bằng lòng thì cũng khó mà cưỡng cầu. Tên La công tử kia của La Thiên Đạo Trường tuy rằng có sự xuất sắc nổi bật nhưng Phiêu Tuyết Lâu chúng ta cũng không cần phải đi lấy lòng bọn chúng.
- Sao ta không nghĩ đến điều đó chứ?
Mộ Dung Thiên Cực khẽ thở dài:
- Việc này nếu nói ra căn bản là không hề tồn tại việc này, chính là do đời trước định hôn nhân. Đến nay đời trước đều đã quy tiên. Đúng rồi Ngũ Đức, cái gã tên La Đĩnh đó là nhân tài thế nào, ngươi có điều tra những tin tức mới nhất không?
- Nếu nói đến La Đĩnh, ở La Thiên Đạo Trường quả thực có thể trở thành kẻ nối nghiệp, là kẻ mà nhiều năm trước đã tu hành đến cảnh giới cấp bậc Hóa Hư Cảnh. Gần đây nhất nghe nói hắn sắp đột phá tiến vào Động Hư Cảnh. Cũng không biết như thế nào, là thực hay là việc khác còn chờ nghiệm chứng.
- Ha ha, nếu không phải là thế lực nhất lưu của tám môn Thiên Đế Sơn, thế hệ tuổi trẻ như vậy mà có thể tiến vào Động Hư Cảnh thì cũng có thể coi là thiên tài xuất thế đi.
Ngũ Đức gật gật đầu:
- Nếu hắn ở tuổi này mà có thể đi vào Động Hư Cảnh kia thì thực sự là rất hiếm có, ắt hẳn sẽ rất có tương lai tiền đồ.
- Một nhân tài võ nhân như vậy mà con gái ta lại không thích là lý làm sao?
Mộ Dung Thiên Cực nói tới đây cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Tuy hắn là anh hùng một đời nhưng cũng biết loại tình cảm này thì không thể miễn cưỡng. Biết rằng con gái từ nhỏ đã có chủ kiến riêng, trong cứng ngoài mềm. Một khi đã kiên định ý tưởng thì người ngoài rất khó mà thay đổi.
Ngũ Đức cười nói:
- Lại nói tên La Đĩnh công tử cũng có chút hơi phách lối. Hắn đến viếng thăm Phiêu Tuyết Lâu, ta cũng đã chú ý tới mà quan sát. Lòng dạ tuy rằng thâm sâu hơn nữa lại có tài năng của kẻ trẻ tuổi, nhưng hắn không chút che giấu ngược lại lại có chút phách lối. Có lẽ tiểu thư là không thích sự phách lối đó của hắn.
Mộ Dung Thiên Cực gật gật đầu, bùi ngùi thở dài:
- Tự tin quá độ dễ sinh kiêu ngạo. Ở Hiên Viên Khâu trừ khi là đệ tử của Đồ Đằng Hiên Viên nhất tộc, bằng không đều không có tư cách mà kiêu ngạo.
Nói tới đây, Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười, hỏi:
- Lần trước Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường từng gửi cho ta một phong thư nói con gái ta đang ở các quốc gia nhân loại, ra tay đối phó với người của La Thiên Đạo Trường, nghe nói là vì bảo vệ một gã thanh niên của các quốc gia nhân loại. Ngươi còn nhớ việc này không?
Ngũ Đức cung cung kính kính nói:
- Ắt nhiên ta nhớ rõ, chủ công bảo ta đi điều tra chuyện này, ta cũng đã phát tán người đi các nơi điều tra rồi.
- Ồ. Cụ thể tình hình là sao?
- Theo tình báo cho hay trong chuyện đồn đại đó mười phần thì tám chín phần là xác thực. Tiểu thư đúng là kết bạn với một gã trẻ tuổi nên cũng hay vãng lai lui tới đó.
- Tên hắn là gì?
- Tần Vô Song!
- Họ Tần?
Mộ Dung Thiên Cực hơi chút nhíu mày, lộ ra một tia ý tò mò.
- Họ Tần này ắt có quan hệ với Tần gia Thiên Đế Sơn?
- Điều này đến giờ còn chưa rõ. Nhưng theo tình báo cho thấy, Tần Vô Song thật có vẻ phi thường thú vị. Ở trong các quốc gia nhân loại có thể xem như dị biệt.
- Dị biệt? Dị biệt như thế nào?
Mộ Dung Thiên Cực dường như cũng thấy có điểm hứng thú.
- Gã thanh niên này ở các quốc gia nhân loại cũng chỉ là xuất thân quý tộc Hàn môn bình thường. Gia đạo sa sút vô cùng nghèo túng, mười ba mười bốn tuổi trước bình thường không có gì kinh ngạc, thậm chí có chút hèn nhát ẩn giấu. Nhưng từ sau một lần trong lúc các đệ tử đại quý tộc quyết đấu thì, sau khi thua trận, hắn giống như được thoát thai hoán cốt, từ đó về sau càng ngày càng phong quang. Vài năm công phu, hắn đã làm cái gia tộc đang suy sụp kia trở thành vị trí Vương tộc mới. Mà bản thân hắn càng khoa trương, từ một Võ đồng nhỏ bé của các quốc gia nhân loại liên tục thăng tiến lên cảnh giới Tiên Thiên Linh Võ!
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói:
- Có lẽ hắn được tạo hóa ban cho một cái gì đó, nuốt được thứ linh đơn diệu dược gì đó vào liền trở nên như vậy?
- Chủ công, các quốc gia nhân loại đó vô cùng cằn cỗi. Cho dù có là tông môn cường đại tại các Cấm địa của Thần thì cũng không nhất định có thể tạo ra linh đơn diệu dược thần hiệu như vậy, huống chi là nơi xa xôi hẻo lánh như vậy? Tiến vào Tiên Thiên Linh Võ thì cũng được, nhưng tất cả đó chỉ là bước đầu mà thôi, không đến thời gian ba năm, tên Tần Vô Song này đột nhiên tiến mạnh phi thường, chẳng những có thể trợ giúp tông môn chống cự bọn kẻ thù xâm lấn ở bên ngoài, lại dùng toàn lực đi chiếm lấy danh hiệu Đế quốc Thượng phẩm, là quốc gia cường mạnh nhất của các quốc gia nhân loại. Đối với các quốc gia nhân loại mà nói thì đó quả là một kỳ tích.
Mộ Dung Thiên Cực tự nhiên biết sự khốn khó của các quốc gia nhân loại.
- Chủ công, Đế quốc mà bị hắn phá hủy gọi là Đế quốc Xích Long, mà thế lực cường đại nhất của nó gọi là Cửu Cung Phái. Sau lưng Cửu Cung Phái chính là La Thiên Đạo Trường!
- La Thiên Đạo Trường?
Mộ Dung Thiên Cực đến đây mới giật mình hiểu ra:
- Hóa ra là như vậy, vậy như thế hóa ra Nhạn nhi xuất đầu là vì ân oán của hai kẻ đó?
- Lại nói tiếp, tiểu thư không có ra tay, nghe nói tiểu thư chỉ là lên án kịch liệt đệ tử đến từ La Thiên Đạo Trường, lấy hiệp ước vạn năm trước để hòa giải bọn họ mà thôi.
- Ha ha, khó trách đích thân Đạo tôn La Thiên Đạo Trường nhắc tới việc đó cũng có lời mập mờ, không đem chân tướng giải thích rõ ràng, vốn dĩ bọn chúng cũng chột dạ. Thực lực của Cấm địa của Thần công nhiên phái người đến các quốc gia nhân loại tranh đấu, quả thực làm trái với hiệp ước vạn năm xưa.
Mộ Dung Thiên Cực khẩu khí lại không thoải mái:
- Nhưng Nhạn nhi lại vì chuyện này mà ra mặt, xem ra nó cùng với tên Tần Vô Song kia có đoạn giao tình, bản thân tương đối coi trọng hắn?
Ngũ Đức chua xót cười:
- Chủ công, căn cứ theo tình báo thì tiểu thư thật đúng là vô cùng coi trọng đoạn giao tình này. Ở các quốc gia nhân loại mà bôn ba, trằn trọc tựa hồ một mực chú ý tên Tần Vô Song kia.
Mộ Dung Thiên Cực sắc mặt có chút xấu hổ, nét mặt bất chợt trầm tư.
Trong viện nhất thời lặng yên không tiếng động. Vạn vật dần chìm ngủ vào trong bóng đêm.
- Ngũ Đức, Nhạn nhi nha đầu kia ắt không động lòng rồi chứ?
Mộ Dung Thiên Cực nói ra lời này khẩu khí trầm trọng.
- Chủ công, tiểu thư là con gái của ngài, ngài phải hiểu tiểu thư rõ hơn ta chứ? Nếu là động lòng chỉ e chưa chắc, nhưng muốn nói đến hảo cảm thì chắc hẳn là có. Tên thanh niên kia biết âm luật, có thể đồng cảm tiếng đàn khiến một người luôn si mê mới âm luật như tiểu thư, đối với gã thanh niên kia không khỏi có chút thưởng thức hảo cảm nào đó.
Mộ Dung Thiên Cực lẩm bẩm nói:
- Ngu xuẩn, quả đúng là sự ngu xuẩn. Tổ phụ của nó, cũng chính là cha ta trước kia cũng chỉ vì một lúc ngu xuẩn, lúc đó chỉ vì thua một bàn cờ mà định một cái hôn sự hoang đường. Mộ Dung Thiên Cực ta cả đời say mê kiếm đạo, cũng là sự ngu ngốc.
Ngũ Đức mỉm cười nói:
- Chủ công, có lẽ đúng là dựa vào sự ngu ngốc đó mà Mộ Dung gia chúng ta tu luyện có vài phần ưu thế hơn kẻ khác.
- Nhưng cái ngu ngốc này luôn xuất phát từ tình cảm tới tình người. Chính là lưỡi kiếm luôn có hai lưỡi, dùng được thì tất cả đều tốt, nếu không dùng được thì phạm sai lầm cả đời.
Ngũ Đức trấn an nói:
- Chủ công, ánh trăng thật đẹp, việc gì phải nghĩ nhiều việc như vậy. Chi bằng cùng thuộc hạ ra ngoài đi dạo, lãnh hội một chút phong cảnh ở Hiên Viên Khâu này. Một khi tiểu thư đã từng xuất hiện ở các quốc gia nhân loại thì có lẽ ở Bài Sơn Đô thành có thể thu thập gì tin tức bên ngoài chăng?
- Cũng được, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi!
Tần Vô Song đi một mạch về tới Chi Tế Sơn, Bao Bao trở lại Hầu Vương Sơn dò hỏi, hai bên giao hẹn gặp lai ở Hầu Vương Sơn.
Tần Vô Song quay lại các quốc gia nhân loại, lần này Tần Vô Song càng cẩn thận hơn, đem người nhà chạy đến Tinh La Điện, chỉ cần có chút phong thanh nào thì lập tức tiến vào Vô Tận Đông Hải.
Không có Chìa khóa Linh lực mở ra phong ấn đi vào Vô Tận Đông Hải, cho dù là Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường có đích thân tìm đến, Tần Vô Song cũng không chút lo lắng.
Bởi vì cho dù có là Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường, cũng tuyệt đối không có khả năng mở ra những cấm chế của Vô Tận Đông Hải.
Tần Vô Song dàn xếp tốt mọi chuyện, không làm lỡ thời gian, sau khi đến Hầu Vương Sơn cùng Bao Bao tụ họp, lại xuất phát về hướng Hiên Viên Khâu.
Lần này, bọn Tần Vô Song đã tiếp thu giáo huấn, trên đường đi không tham gia vào bất cứ chuyện thị phi nào, chỉ để lại mình Ứng Long ở lại Hiên Viên Khâu, tại vùng biên cảnh của Chi Tế Sơn thăm dò tình hình, khi có tình hình khẩn cấp lập tức tìm cách thông báo cho Tần Vô Song.
Mục đích của Tần Vô Song trong chuyến đi lần này chỉ có một, đó là Tổng bộ Tần gia tại Thiên Đế Sơn. Muốn đi Thiên Đế Sơn phải băng qua trăm ngàn dặm lãnh thổ, điều đó đối với Tần Vô Song mà nói, cũng là một thử thách lớn.
Tần Vô Song việc nghĩa không từ, Tần Thời Tốn trước lúc sắp chết có nhờ Tần Vô Song một việc, giờ phút này Tần Vô Song quyết giúp đỡ Tần Thời Tốn hoàn thành tâm nguyện.
Con đường phía trước đi qua Hành Sơn phủ, trên đường đi Tần Vô Song không tiến hành giao tế gì cả, nhưng cho dù là như vậy vẫn gặp phải một số chuyện phiền toái, nhưng đều được Tần Vô Song giải quyết một cách khéo léo.
Chuyện quan trọng nhất trên đường đi chính là tu luyện, trải qua trận chiến với La Đĩnh, Tần Vô Sông đã nhận ra rằng, thực lực của mình và cường giả thực sự vẫn có một sự chênh lệch rất lớn, cần phải nhanh chóng rút bớt khoảng cách đó.
Vì vậy, ngoại trừ thời gian đi đường ra, mỗi ngày hắn đều tranh thủ tu luyện. Một đường đi được khoảng hơn nửa tháng, mới tới một nơi được gọi là Đan Hà Phủ.
Đan Hà Phủ này và Bài Sơn Phủ cùng với Hành Sơn Phủ đều có điểm bất đồng, địa phận của Đan Hà Phủ vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn có một số thế lực lớn mạnh khác nữa cùng chiếm đóng tại nơi này.
Trong số đó, cũng có những thế lực nhị lưu có thể so sánh với La Thiên Đạo Trường.
Sự tồn tại của một số thế lực lớn này chính là nguyên nhân làm cho Đan Hà Phủ có vị trí khá cao ở tại Hiên Viên Khâu, có thể xếp vào trong số mười lăm địa phương đứng đầu.
Tần Vô Song mang theo Bao Bao và Cô Đơn đi trên đường cái của Đan Hà Phủ, chung quanh là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, so với Bài Sơn Phủ và Hành Sơn Phủ còn cao hơn một bậc.
Mục đích của Tần Vô Song trong chuyến đi lần này là muốn bái phỏng một vị đại sư. Ở Đan Hà Phủ, vị đại sư am hiểu nhất trong việc chế tạo các loại phù chú.
Tần Vô Song lần này đến, chính là muốn nhờ vị đại sư này chế tạo giúp mấy món đồ.
Đi qua mấy khu phố, càng đi sâu vào lại càng tới gần khu vực hoang vu hẻo lánh, Tần Vô Song cau mày nói:
- Bản đồ mà Ứng Long vẽ chắc là không sai chứ?
Bao Bao cười nói:
- Cho hắn ăn mật gấu hắn cũng không dám.
Ngẩng đầu lên nhìn, đây là một khu vực giống như một khu nhà ổ chuột hoang tàn, nhiều ngõ hẻm, đi vòng quanh chỗ này làm cho người ta có cảm giác nơi đây rất bẩn thỉu.
- Nói đến cũng thật kỳ lạ, chẳng lẽ những nhân vật tài giỏi cấp bậc đại sư cũng đều là những người kỳ quái đến thế sao? Vị Lỗ Tiên Lâu đại sư này lẽ nào lại thích ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này?
Hóa ra, vị đại sư chế tạo ra phù chú mà Tần Vô Song muốn đi thăm này có tên là Lỗ Tiên Lâu, rất có tiếng tăm ở Hiên Viên Khâu.
Loại phù chú mà ông ta chế tạo ra tuyệt đối đạt tiêu chuẩn cao nhất. Ở Hiên Viên Khâu, những người mỗi ngày cầu xin ông ta chế tạo phù chú, có thể nói là đếm hoài không hết. Nhưng mà vị đại sư này chế tạo phù chú, cũng không phải ai cũng cấp cho.
Ông ta có ba loại người không tiếp:
Thứ nhất, không tiếp người không thuận mắt.
Thứ hai, không tiếp người có tai tiếng xấu.
Cuối cùng, cũng là điều thực tế nhất, không tiếp người không có khả năng trả tiền.
Hai điều kiện sau cũng được, nhưng cái điều kiện thứ nhất thì ai cũng không thể nào hiểu nổi, xem ai không vừa mắt kỳ thực cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.
Đi được một lúc, Bao Bao sáng mắt nên chỉ thoáng một cái đã nhìn thấy bên trong một cái ngõ nhỏ có một chiêu bài không chút bắt mắt, trên mặt có viết một chữ "Lỗ" rất đơn điệu.
- Đừng nói là nơi này chứ!
Bao Bao quả thật không dám tin vào mắt mình:
- Không phải nói rằng nơi này không tốt, chỉ có điều hình như vị đại sư có chút hơi quá cô đơn rồi. Một người nổi tiếng như ông ta, lại chịu ở một mảnh địa phương này mà chấp nhận tịch mịch, quả thật khiến người ta không tin tưởng nổi.
Tần Vô Song cũng không cảm thấy quá mức ngạc nhiên, trên thực tế, ở kiếp trước của Tần Vô Song cũng có khá nhiều cổ nhân thích sống cuộc sống ẩn dật, chịu sự cô đơn.
Có lẽ vị Lỗ Tiên Lâu đại sư này đúng là người không ham danh lợi.
- Bao Bao, đây có thể là một nhân tài có ý chí và cảnh giới cấp bậc đại sư, nếu là người không chịu nổi sự cô đơn thì không thể nào trở thành đại sư được. Đại sư không phải dựa vào sự tâng bốc mà phải dựa vào thực lực của bản thân. Mặc dù việc chế tạo ra loại phù chú này, những người khác cũng có thể làm được, nhưng bất kỳ một môn nghệ thuật nào đều quý ở chỗ sự tận tình của người làm ra nó. Bao Bao, chúng ta đi xem qua, trước mặt một đại sư chân chính không thể thất lễ.
Lần này Tần Vô Song đến đây kỳ thực chính là muốn nhờ cậy chế tạo ra một loại công cụ vô cùng thực dụng, thứ đồ vật này chính là sau khi hắn nhìn thấy La Đĩnh sử dụng, mới nảy sinh ý định muốn dùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
La Đĩnh sử dụng Ngọc bài Truyền thức, có thể ở ngoài khoảng cách trăm ngàn dặm để trao đổi với Đại Đạo tôn La Thông Thiên của La Thiên Đạo Trường. Điều này chứng tỏ Ngọc bài Truyền thức rất có tác dụng.
Tần Vô Song biết, thứ đồ vật này vô cùng quan trọng. Lúc còn ở các quốc gia nhân loại, hắn chưa từng thấy một đồ vật nào như vậy, hơn nữa phí tổn để chế tạo ra loại đồ vật này, các quốc gia nhân loại tuyệt đối không thể chịu nổi.
Trong lúc suy nghĩ thì mọi người đã đi tới trước một cái cửa hàng. Cái cửa hàng này không lớn, nằm ngay cạnh một con đường nhỏ, được xây dựng bằng loại đá tảng.
Một gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách đệ tử học việc, đang đứng ở trước gian hàng trên tay cầm một con dao, điêu khắc lên một tảng đá, mỗi một nét đều rất chuyên tâm và nghiêm túc.
Tần Vô Song thấy hắn rất nhập tâm điêu khắc, ngược lại cũng không có ý quấy rầy, liền ngăn cản sự lỗ mãng của Bao Bao và Cô Đơn, lặng lẽ đứng một bên, thưởng thức kiệt tác của gã thanh niên này.
Mặc dù Tần Vô Song không hiểu về điêu khắc, nhưng cũng có chút hiểu biết, Tần Vô Song ở kiếp trước cũng để từng xem qua nhiều tác phẩm nổi tiếng của các đại danh sư các thời đại, bao gồm các tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, bởi vậy sự đánh giá về các tác phẩm nghệ thuật của hắn mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng trực giác vẫn có chút kinh nghiệm.
Nhìn thấy những đường nét của tác phẩm điêu khắc này làm cho người ta trong lòng có cảm giác thư thái, nhàn nhã, tác phẩm có thể làm Tần Vô Song có cảm giác này, hiển nhiên cũng không phải là phàm vật.
Tần Vô Song đứng bên cạnh, kiên nhẫn đứng xem. Gã thanh niên này đang điêu khắc ánh mắt của bức tượng. Ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, nếu điêu khắc được cái thần bên trong của đôi mắt, thì toàn bộ bức tượng lập tức trở nên sinh động y như thật, tạo ra sự hấp hẫn làm người ta mê mẩn.
Gã thanh niên đó cau mày suy nghĩ, rõ ràng là đang do dự không biết nên phải bắt đầu như thế nào.
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Tần Vô Song đang chăm chú nhìn hắn, tức thì giống như thông suốt điều gì đó, đột nhiên vỗ tay một cái cười to nói:
- Có rồi!
Cầm lấy cái đao điêu khắc, bắt đầu tiếp tục công việc điêu khắc. Chỉ vài đường nét cơ bản, một đôi mắt sáng ngời có thần nhất thời được sinh ra.
Bao Bao và Cô Đơn đều vô cùng ngạc nhiên:
- Này… ánh mắt này, Lão Đại, ánh mắt này sao quen quá.
Cả hai nhìn vào bức tượng một cách khó tin, lại nhìn về phía Tần Vô Song, thất thanh nói:
- Lão Đại, đó chính là huynh?
Gã thanh niên này chỉ trong lúc nhất thời, đã nháy mắt hoàn toàn đem ánh mắt của Tần Vô Song bắt lại, linh quang lóe lên, chỉ khẽ đẽo gọt hai ba cái, đã liền phác thảo đôi mắt của Tần Vô Song lên trên pho tượng, tạo nên một lên một hình tượng sống động. Chẳng trách Bao Bao và Cô Đơn kinh ngạc đến như vậy.
Tần Vô Song cũng cảm thấy khó mà tin nổi, loại kỹ năng này quả thực đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, trên thế gian khó mà có một nghệ nhân điêu khắc tinh xảo như vậy, thế nhưng lại có được năng lực chạm khắc tinh tế vô cùng, quả là sinh động đến mức làm cho Tần Vô Song cảm khái không thôi.
Tần Vô Song nhìn vào mắt của bức tượng, dường như nảy sinh một sự đồng cảm sâu sắc.
- Thật thần kỳ, đây quả là một kiệt tác, quả là một cao thủ trong nhân gian! Một cao thủ thực sự mai danh ẩn tích. Vị nhân huynh này còn trẻ tuổi mà đã đạt trình độ cao siêu như vậy, lẽ nào là học trò của Lỗ đại sư.
- Lỗ đại sư?
Gã thanh niên này vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Đó là ai?
Tần Vô Song và Bao Bao nhìn nhau. Ở trên bảng hiệu rõ ràng có viết chữ "Lỗ", vì sao gã thanh niên này lại hỏi như vậy? Lẽ nào gã thanh niên này và chủ nhân nơi đây không có quan hệ gì sao?
Nhưng nếu nói là không có quan hệ gì thì tại sao hắn lại ở trước cửa nhà của Lỗ đại sư mà điêu khắc, hơn nữa bộ dáng cũng hoàn toàn không xem mình là người lạ.
- Chẳng lẽ nơi này không phải là phủ đệ của Lỗ Tiên Lâu đại sư?
Gã thanh niên đó nhíu mày:
- Các người tìm Lỗ Tiên Lâu, vậy thì đã đến đúng chỗ! Còn tìm Lỗ đại sư gì đó, ở nơi này không có.
- Đúng, đúng, người chúng ta cần tìm là Lỗ Tiên Lâu, tiểu huynh đệ, Lỗ Tiên Lâu có phải là trưởng bối của ngươi hay là sư phụ, sư tổ, hay là gì đó của ngươi?
Bao Bao liên tiếp đưa ra câu hỏi.
Gã thanh niên quay lại hỏi một cách trào phúng:
- Các người quen biết với Lỗ Tiên Lâu?
- Đương nhiên là không biết rồi, chúng ta đến đây chính là muốn bái kiến Lỗ đại sư.
Gã thanh niên kia hỏi:
- Các người không quen Lỗ Tiên Lâu làm sao biết được hắn béo hay gầy, già hay trẻ? Làm sao lại cho rằng ta là con cháu hay đồ đệ của Lỗ Tiên Lâu?
Bao Bao mỉm cười và nói:
- Nhưng ngươi nói thế nào cũng không thể là tổ tiên của ông ta.
Gã thanh niên này tặng cho Bao Bao một ánh mắt xem thường:
- Ta chính là Lỗ Tiên Lâu!
Lời nói vừa rồi đừng nói là Bao Bao, Cô Đơn ngay cả Tần Vô Song cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt. Gã thanh niên này là Lỗ Tiên Lâu sao?
Tần Vô Song ngây người một lát, lúc này mới giật mình tỉnh lại:
- Thì ra các hạ chính là Lỗ Tiên Lâu đại sư, tôi còn tưởng rằng các hạ là con cháu hay đồ đệ của Lỗ Tiên Lâu đại sư, vốn cứ nghĩ rằng danh sư xuất cao đồ. Bây giờ, xem ra cũng không phải, danh tác của đại sư, quả là kiệt tác hiếm thấy.
Lỗ Tiên Lâu cười ha hả, cũng không thèm để ý đến những lời tâng bốc của Tần Vô Song, ôm luôn bức tượng bước vào trong nhà.
- Được rồi, nói đi, đến tìm ta làm gì, có biết ta có ba loại người không tiếp không?
- Biết, tất nhiên là biết chứ.
Bao Bao tiếp lời nói:
- Ngươi không tiếp người không vừa mắt, không tiếp người có tai tiếng xấu, không tiếp người không có khả năng trả tiền, tôi nói không sai chứ.
- Đúng vậy.
Lỗ Tiên Lâu thản nhiên nói:
- Ngươi đến nơi đây, cũng không làm gián đoạn công việc của ta, ta lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đã cho vào tác phẩm của ta, tất nhiên không phải là người ta không xem vừa mắt. Cửa thứ nhất các người thông qua. Được rồi, tiếp theo các ngươi qua đây nói cho ta biết, các ngươi từ đâu đến, thân phận thế nào, sau đó phải chứng minh được các ngươi trả được tiền theo yêu cầu của ta.