Biến cố đột ngột như thế này khiến đám người xung quanh ai ai cũng phải kinh ngạc nhìn ra cửa, ngay cả Thiết Khiếu Tử cầm ba mươi viên lục tinh thạch trong tay cũng không khỏi run rẩy. Rõ ràng hắn cũng không tin được việc tốt này lại phát sinh!
Tần Vô Song cũng có chút khóc cười không được, hắn không ngờ bản thân lại có giá đến vậy. Chỉ là một chút xíu tin tức liên quan đến bản thân mà lại có thể bán với giá cao đến vậy?
Hắn càng hiếu kỳ hơn, ai lại có thể quan tâm đến bản thân mình đến vậy?
Ngoài cửa, một gã trung niên áo tím thần thái tự nhược bước vào bên trong. Bên cạnh hắn chỉ có một người sắc mặt không chút biểu tình.
Trung niên áo tím mặt không chút sợ hãi, trước sự chú ý của mấy trăm cặp mắt mà vẫn thản nhiên như không, chẳng thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh.
Người đi cùng hắn mắt sắc như dao, nhìn khắp bốn phía, mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng cảnh giác.
- Các hạ, tiền này là ngài xuất đúng không?
Thiết Khiếu Tử rõ ràng là vẫn không tin. Khí trường của hai người này cũng khiến một người từng trải như Thiết Khiếu Tử cũng phải có chút không dám phác tác.
Trung niên áo tím mỉm cười nói:
- Người lúc nãy muốn bán tin tức không phải ngươi sao?
- Đúng, đúng vậy.
Thiết Khiếu Tử chỉ nhìn qua đã biết người này đã biết người này không hề đơn giản. Nhãn thần và động tác của người này thập phần khí phái.
- Chỗ tiền này có đủ mua tin tức của ngươi không?
- Đủ, tuyệt đối đủ!
Thiết Khiếu Tử cúi người gật đầu.
- Nói đi!
Trung niên áo tím tùy ý khoát tay.
- Nói ở đây sao?
Thiết Khiếu Tử đầy vẻ ngạc nhiên:
- Không cần tìm chỗ nào kín đáo hơn sao? Tiền này ngài xuất thì nên chỉ nói cho mình ngài nghe thôi chứ!
- Không cần, cứ nói ở đây, ta xuất tiền, mọi người cùng chia sẻ tin tức.
Trung niên áo tím mỉm cười bình thản.
Thiết Khiếu Tử bán tin tức đã nửa đời, kiếm ăn mấy chục năm nay nhưng chưa bao giờ gặp qua người xuất tiền mua tin tức rồi chia sẻ với tất cả mọi người như người này!
Người đứng bên cạnh trung niên áo tím nhíu mày:
- Sao? Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói.
Thiết Khiếu Tử lúc này mới tỉnh ngộ, không ngừng gật đầu:
- Được được được! Ta nói. Phải nói tin tức này đúng là có được một cách rất ngẫu nhiên, nếu như nói ngọn nguồn của nó thì chư vị có lẽ sẽ không tin đâu.
Những lời này của Thiết Khiếu Tử rõ ràng là làm nóng không khí, thu hút sự chú ý của mọi người. Không thể không nói đây đúng là hiệu quả mà hắn muốn. Thiết Khiếu Tử hiển nhiên cũng muốn lợi dụng tin tức này để xây dựng danh tiếng trong nghề nên cũng muốn giới thiệu qua về nó.
- Tin tức này đến từ Chi Tế Sơn. Chi Tế Sơn là chỗ nào? Là ranh giới giữa các quốc gia nhân loại và Hiên Viên Khâu chúng ta. Ở Chi Tế Sơn tổng cộng có ba đại thế lực là Hầu Tộc Hầu Vương Sơn, Thâm Uyên Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Bát Đại Khấu hay còn gọi là Hồng Phong Nhân Tộc…
- Thiết Khiếu Tử, ngươi có thể nói ngắn gọn hơn không? Đừng có phí lời thêm nữa?
Có người đã có vẻ không vui, rõ ràng là không chịu kiểu nói ăn nói vòng vèo của Thiết Khiếu Tử nên mới lên tiếng thúc giục.
Thiết Khiếu Tử trợn mắt:
- Ta nói vị này, người mua tin tức của ta là hai vị đại gia kia, ngươi không xuất tiền thì hối cái gì? Muốn nghe nhanh hơn thì ngươi chi tiền ra đi.
Nói xong, lại quay sang cười lấy lòng trung niên áo tím:
- Vị đại gia này đừng cười nhé. Ta phải kể lại rõ ràng từ đầu đến cuối sự việc thì mới không bỏ sót tin tức quan trọng và tin tức mới chính xác được, hơn nữa như thế mới xứng đáng với tiền thưởng mà lão nhân gia ngài ban cho.
- Ngươi cứ từ từ nói, không phải vội. Càng chi tiết càng tốt.
Thiết Khiếu Tử được tài chủ cho phép thì rất đắc ý, hắng hắng giọng, lườm kẻ vừa mới lên tiếng, mỉm cười nói:
- Nếu nói lai lịch của Hồng Phong Bát Đại Khấu, ai rành điển cố về nó cũng biết, đó là một đám tội đồ của Hiên Viên Khâu, chạy đến Chi Tế Sơn thành lập môn hộ, đời này truyền đời kia thành Hồng Phong Nhân Tộc. Hồng Phong Nhân Tộc này bị Dã Nhân Tộc mê hoặc, mưu đồ cướp cơ nghiệp của Hầu Tộc Hầu Vương Sơn… Hắc hắc, đến đây thì mọi người hãy chú ý, đến phần quan trọng rồi. Vốn dĩ Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc hợp lực đối phó Hầu Tộc là chuyện quá dễ dàng. Nhưng đúng lúc này thì sào huyệt của Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc lại bị người ta đánh lén. Kẻ đánh lén rất hiểm độc, trực tiếp phá hủy Thần miếu Hiến tế của Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc. Chủ lực của Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc đang vây công Hầu Vương Sơn, nhận được tin này, đành phải quay về cứu viện. Trong quá trình quay về cứu viện, Hồng Phong Nhân Tộc gặp phải tai nạn diệt tộc, bị thế lực cường đại bao vây hợp kích. Toàn bộ đệ tử của Hồng Phong Nhân Tộc Bát Đại Khấu bị giết chết hết! Các ngươi cũng biết, Hầu Tộc Hầu Vương Sơn vốn đã cận kề cái chết, tại sao đột nhiên lại khởi tử hồi sinh, lại còn thực lực phản kích? Tất cả những điều này, đều có liên quan đến một người!
- Tần Vô Song!
- Là Tần Vô Song phải không?
Điều này nhất thời đã xúc động thần kinh của rất nhiều người. Bọn họ đều ý thức được cái chủ đề mà Thiết Khiếu Tử vòng vo nãy giờ là gì.
Thiết Khiếu Tử cười cười hài lòng, nghiêm mặt nói:
- Không sai, chính là Tần Vô Song! Tình báo của các ngươi có lẽ cũng biết lai lịch và quá trình trưởng thành của Tần Vô Song, cũng như ân ân oán oán của hắn với Cửu Cung Phái Đế quốc Xích Long, biết La Thiên Đạo Trường muốn truy sát Tần Vô Song. Nhưng các ngươi có biết Tần Vô Song và Hầu Tộc Hầu Vương Sơn có quan hệ mật thiết? Tần Vô Song ban đầu vì muốn cứu sư phụ của mình đã chạy vạn dặm đến Hầu Vương Sơn, chịu đại ân của Hầu Vương Sơn. Vì vậy, hắn mới hiến kế trợ giúp Hầu Tộc. Hơn nữa, bên cạnh Tần Vô Song còn có hai linh thú thực lực siêu quần, đủ để bọn chúng chia thành hai cánh quân đánh lén vào sào huyệt của Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc!
Trung niên áo tím nghe đến đây, có vài phần ngợi khen, trầm ngâm nói:
- Nghe ngươi nói vậy, tên Tần Vô Song này cũng có vài phần trí tuệ. Với lực lượng đơn bạc của chúng, nếu như trực tiếp đi giải vây cho Hầu Vương Sơn thì khó lòng thắng nổi nên mới quay sang đột kích sào huyệt đối phương, bắt đối phương phải quay về viện trợ, rồi lại giữa đường phục kích Hồng Phong Nhân Tộc. Đây đúng là cách tốt nhất, chỉ có điều, thực lực của tên Tần Vô Song đó lợi hại đến thế sao?
Thiết Khiếu Tử cười nói:
- Đây là chuyện vô cùng chính xác, tin tức của ta do một người đích thân tham chiến kể lại. Lúc đó, bọn chúng chỉ giết đệ tử Hồng Phong Nhân Tộc chứ không giết những người khác. Đám người Hồng Phong Nhân Tộc bây giờ phần lớn đều đã tản mát đến các quốc gia nhân loại. Ta phải mất vô số tâm sức, thông qua tầng tầng lớp lớp quan hệ mới tìm được người đích thân tham dự trận chiến, nghe ngóng thực tình.
Tần Vô Song nghe Thiết Khiếu Tử thuật lại như bản thân tận mắt chứng kiến mọi chuyện, trong lòng tự nhiên có chút hiếu kỳ, bây giờ nghe hắn nói vậy với biết được nguyên nhân. Thì ra tin tức về hắn có được là vì vậy.
- Ê, Thiết Khiếu Tử, ngươi quanh co trước sau nói nhiều như vậy, tu vi của Tần Vô Song ra sao thì ngươi vẫn chưa nói.
Thiết Khiếu Tử cười nói:
- Cái này, không nằm trong phạm vi tin tức của ta. Nếu ngươi muốn biết thì hãy tự trả lệ phí tin tức đi.
Người đứng bên cạnh trung niên áo tím trừng mắt:
- Ngươi định tăng giá sao?
Thiết Khiếu Tử bị cái trừng mắt này làm cho run lẩy bẩy, vội vã xua tay lắc đầu:
- Không phải không phải, nếu như là các đại gia muốn hỏi, tiểu nhân đương nhiên biết gì nói đó, nói là nói hết.
- Vậy ngươi nói đi!
- Nếu nói tên Tần Vô Song đó, thực lực bản thân có lẽ cũng chỉ là Linh Võ Đại viên mãn, ở Hiên Viên Khâu chúng ta đương nhiên không đáng để nhắc tới. Nhưng tên tiểu tử này lại biết biến hóa khôn lường, nên luôn giành chiến thắng một cách kỳ lạ, khiến những kẻ thực lực hơn hắn vài bậc cũng phải chịu thua. Theo như phán đoán thì cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh rơi vào tay hắn khẳng định chỉ có nước chết.
- Luyện Hư Cảnh đụng Linh Võ Đại viên mãn mà chỉ có nước chết?
- Thiết Khiếu Tử, ngươi đang ba hoa đấy à? Chuyện này căn bản không phù hợp thường thức!
Ai cũng biết, Luyện Hư Cảnh mặc dù chỉ cao hơn Linh Võ Đại viên mãn một bậc. Nhưng một bậc này lại cách biệt một trời một vực, là sự chênh lệch trí mạng. Là sự chênh lệch vô cùng thực chất.
Dù sao đây cũng là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Hư Võ Cảnh có rất nhiều lực lượng thần thông. Còn Linh Võ Cảnh có mạnh thế nào cũng chỉ là thế lực trong phạm trù Linh Võ, ít nhất không có lực lượng thần thông.
Linh Võ Đại viên mãn có mười người, trước mặt Luyện Hư Cảnh cũng không đáng để nhắc tới!
Bởi vậy Thiết Khiếu Tử nói như vậy khiến mọi người cảm thấy quá khó tin, hoàn toàn phá vỡ thường thức của họ, sao không lớn tiếng mắng nhiếc được?
Trung niên áo tím chỉ mỉm cười không nói, mặc dù chuyện này nghe có vẻ kỳ quái nhưng đến cấp bậc của hắn hiển nhiên sẽ chẳng còn thấy lạ.
Thiết Khiếu Tử hiển nhiên cố ý muốn lấy lòng trung niên áo tím, giải thích:
- Tên Tần Vô Song đó có một bộ cung tiễn vô cùng lợi hại, khi hắn vẫn còn là Trung Linh Võ Cảnh thì đã có thể bắn trọng thương Linh Võ Đại viên mãn. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có hai linh thú hung mãnh, ít nhất một con trong đó nghe nói đã vào Luyện Hư Cảnh! Sức chiến đấu này, đừng nói Luyện Hư Cảnh cường giả, dù có đến hai ba tên cũng chẳng làm được gì.
Thiết Khiếu Tử giải thích như vậy, đám tán tu lúc này mới giật mình hiểu ra. Bắt đầu nhẩm tính khả năng bản thân. Những tán tu mới ở cấp bậc Linh Võ Cảnh hiển nhiên đã muốn rút lui. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Còn những tán tu có thực lực Luyện Hư Cảnh cũng bắt đầu cân nhắc, lập bang kết phái, cân nhắc tính toán làm thế nào để hoàn thành được nhiệm vụ này.
Thiết Khiếu Tử hắc hắc cười nói:
- Các ngươi tưởng là La Thiên Đạo Trường không biết tính toán sao? Tám vạn hoàng tinh thạch dễ kiếm như vậy sao?
- Nói như vậy, chỉ có Hóa Hư Cảnh cường giả mới diệt được tên Tần Vô Song đó. Tiền này, không phải người thường muốn kiếm là kiếm được đâu!
- Muốn thỉnh động Hóa Hư Cảnh cường giả, tám vạn hoàng tinh thạch vẫn chưa phải là nhiều. Mới đầu còn cảm thấy La Thiên Đạo Trường hào phóng, nhưng bây giờ xem ra mới biết bọn họ cũng thật là biết tính toán!
Thiết Khiếu Tử dương dương tự đắc nói:
- Đừng trách ta không nhắc các ngươi, tiền thưởng này, khẳng định sẽ còn nhiều nữa. Khi nào chưa lên mười lăm vạn thì vẫn chưa điều động được sự ra mặt của Hóa Hư Cảnh cường giả đâu.
Tần Vô Song cứ im lặng lắng nghe, tâm trạng phẳng lặng như nước như đang nghe chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
La Thiên Đạo Trường… Tần Vô Song lặng lẽ nghiền ngẫm bốn chữ này, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ đằng sau bốn chữ này nhất định sẽ có một nút thắt không chết không xong.
Công nhiên truy sát! Đây chính là một kiểu tư thái. Tần Vô Song hiền hòa nhưng không có nghĩa là hắn có thể bỏ qua mọi chuyện, không có nghĩa là hắn không biết nổi giận.
Nhẫn nhịn, chỉ là để chờ đợi cơ hội bùng nổ. La Thiên Đạo Trường khinh người quá đáng, cả thiên hạ truy sát hắn, vô hình trung đã kích phát đấu trí và huyết tính của Tần Vô Song, kích phát sự quật cường bất khuất ẩn sâu trong xương cốt hắn!
- Hừ, đừng nói tám vạn, dù có trăm vạn thì Tần Vô Song ta cũng không sợ!
Tần Vô Song ngạo nghễ nghĩ thầm, nhiệt huyết trong lòng lại bắt đầu sục sôi.
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn
Sau khi nghe thấy tin này, Tần Vô Song lập tức đến Công hội Liên minh Tán tu, tìm được một phòng trọ đi vào bên trong, đợi ngày hôm sau, Tần Vô Song cùng Bao Bao, Cô Đơn quay lại chỗ của Lỗ Tiên Lâu.
Sau khi quay lại con ngõ hẻo lánh kia, đã phát sinh một sự việc vượt ngoài dự tính của Tần Vô Song. Bên trong cái ngõ hẻm đó xuất hiện mấy chục tên cao thủ mặc áo đen vây xung quanh.
Những người này ai nấy cũng tràn đầy sát khí bao vây cửa tiệm của Lỗ Tiên Lâu.
Nhìn thấy bọn Tần Vô Song và Bao Bao đang tiến lại gần, một gã thanh niên trong tay phe phẩy chiếc quạt giấy ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Những kẻ không phận sự, không được lại gần.
Tần Vô Song nhíu mày nói:
- Ta đến lấy đồ, không phải là kẻ không phận sự.
Gã thanh niên ngạo nghễ nói:
- Ngươi nói không phải, cũng không tính cái gì. Ta nói ngươi là kẻ không phận sự thì ngươi chính là kẻ không phận sự.
Đây chính là điển hình của loại lý luận bá đạo, Tần Vô Song nghe vậy liền bật cười nói:
- Nói như vậy, ngươi ở đây lại có quyền ăn nói hơn của Lỗ đại sư sao?
- Nói lời vô nghĩa, bảo ngươi đi thì hãy ngoan ngoãn cút đi.
Ở phía sau lưng gã thanh niên này, mấy tên mặc đồ đen kia quát lớn. Bao Bao và Cô Đơn đứng bên cạnh Tần Vô Song đều rất là tức giận. Bọn chúng có vẻ rất muốn động thủ, Tần Vô Song xua tay áo ngăn cản Bao Bao và Cô Đơn lại.
Đúng vào lúc này, cánh cửa của cửa tiệm mở ra, Lỗ Tiên Lâu từ trong đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người lố nhố kia.
Gã thanh niên phe phẩy chiếc quạt nhìn Lỗ Tiên Lâu, không dám chậm trễ, vội vàng đề phòng lùi lại vài bước.
Lỗ Tiên Lâu cười nhạt nói:
- Tiểu tử, ngươi đã dám đến đây gây sự, còn sợ hãi cái gì?
Gã thanh niên kia chằm chằm nhìn Lỗ Tiên Lâu nói:
- Lỗ đại sư, Đại Đạo tôn của chúng ta lần này rất có thành ý, nếu Lỗ đai sư không chịu nể mặt, Đại Đạo tôn của chúng ta lần này sẽ không khách sáo như lần trước đâu.
Lỗ Tiên Lâu tiêu sái cười, không thèm để ý tới sự đe dọa của tên thanh niên này.
Một lúc sau, Lỗ đại sư thản nhiên nói:
- La Thông Thiên mời ta đến luyện chế phù chú cho các ngươi, ta mãi cho đến bây giờ vẫn còn không đồng ý, huống chi là yêu cầu này, như vậy thật quá đáng. Ngươi về nói với La Thông Thiên, ta không có hứng thú với đề nghị của hắn. Bởi vì La Thiên Đạo Trường các ngươi đã phạm vào nguyên tắc thứ nhất của ta.
Nguyên tắc thứ nhất của Lỗ Tiên Lâu là không tiếp người không thuận mắt.
Trong lòng Tần Vô Song có chút khẽ động, lẽ nào nhóm người này lại là người của La Thiên Đạo Trường? Lập tức hắn cũng bất động thanh sắc, đứng nép sang một bên lắng nghe.
Nét mặt của gã thanh niên đó rất nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Lỗ đại sư, những lời ngon ngọt ta đã nói hết với ngươi rồi, Đại Đạo tôn đã bị ngươi từ chối nhiều lần, tuy rất tức giận nhưng cũng bỏ qua, nhưng lần này nếu ngươi không nể mặt thì tự gánh lấy hậu quả.
Lỗ Tiên Lâu ha ha cười nói:
- Nhưng không biết La Thiên Đạo Trường có thủ đoạn gì để mà đối phó với ta?
- Tên họ Lỗ kia, đừng có nói lời vô nghĩa, đừng có mà không biết xấu hổ như vậy. Cái Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bài kia, rút cuộc ngươi có cho mượn hay không? Hôm nay ta đến để mượn ngươi, nếu như không cho, vài ngày nữa Đại Đạo tôn đích thân đến lấy, lúc đó chúng ta sẽ không khách khí nữa đâu.
Gã thanh niên lớn giọng, đừng nói Lỗ Tiên Lâu ngay cả Tần Vô Song nghe xong đều cảm thấy người này vô cùng kiêu ngạo. Hắn biết nhóm người này là người của La Thiên Đạo Trường, trong lòng càng quan tâm hơn, rất muốn biết những người này ruốt cuộc có âm mưu gì.
Mỗi hành động của La Thiên Đạo Trường hiện giờ vô cùng quan trọng đối với Tần Vô Song. Bọn họ lần này lao sư động chúng đến đòi mượn đồ của Lỗ Tiên Lâu đại sư, hẳn đó cũng không phải là phàm vật.
Bao Bao đột nhiên kêu lên:
- Này, các ngươi muốn mượn đồ, chờ chúng ta đi lấy xong đồ của chúng ta trước đã. Đừng tưởng La Thiên Đạo Trường tài giỏi, nói cho các ngươi biết, thân phận của chủ nhân bọn ta, La Thiên Đạo Trường cũng không thể động vào đâu.
Bao Bao mạnh mồm nói thế, khiến cho tên thanh niên kia phải liếc nhìn, nhịn không được lại nhìn thêm Tần Vô Song một cái nữa.
Ở Hiên Viên Khâu, không có thực lực cùng với bối cảnh, cũng sẽ không tùy tiện mạnh miệng mà nói như vậy được, đối phương đã nói như vậy, nhất định không phải nói bừa.
Nghĩ đến đây, gã thanh niên này cũng không dám chậm trễ vội vàng trầm giọng hỏi:
- Các ngươi cần lấy đồ vật gì?
- Bọn ta nhờ Lỗ Tiên Lâu làm một vài món đồ, nhưng hình như cũng không nhất thiết phải nói cho các ngươi biết chứ?
Khẩu khí của Bao Bao vẫn giữ nguyên như cũ không hề thay đổi.
Tần Vô Song hỏi Lỗ Tiên Lâu:
- Lỗ Tiên Lâu, những thứ mà chúng tôi cần đã làm xong chưa?
- Muốn lấy đồ thì hãy đến chỗ ta.
Lỗ Tiên Lâu vung tay áo, bỏ lại nhóm người của La Thiên Đạo Trường phía sau, đi vào bên trong.
Mặc dù gã thanh niên vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng không dám ngăn cản, Đại Đạo tôn bọn chúng có thực lực đối phó với Lỗ Tiên Lâu, không có nghĩa là hắn cũng có đủ sức mạnh.
Hắn có thể diễu võ dương oai trước mặt Lỗ Tiên Lâu, nhưng rốt cuộc vẫn là lấy ra chiêu bài của La Thiên Đạo Trường, dù có cho hắn thêm hai lá gan, hắn cũng không dám làm càn trước mặt Lỗ Tiên Lâu.
Tần Vô Song bất động thanh sắc đi theo phía sau Lỗ Tiên Lâu.
Mặc dù gã thanh niên kia không chút hài lòng, nhưng cũng không đứng ra ngăn cản, chỉ là cảnh giác đứng nhìn Tần Vô Song, trong lòng suy tính, rút cuộc có cần ra tay đối phó với nhóm người này hay không.
Tần Vô Song nhận thấy sự do dự của gã thanh niên đó, cũng không lo lắng, mà là quay đầu bình tĩnh đi theo sát phía sau Lỗ Tiên Lâu, đi vào trong cửa tiệm kia.
Lỗ Tiên Lâu cùng với bọn Tần Vô Song đi vào bên trong, đem mười tấm Ngọc bài Truyền thức đặt ở trên một cái khay, nói:
- Này, đây là đồ vật của các ngươi.
Tần Vô Song nhận lấy đồ, bỏ vào trong cái Không gian Giới chỉ, bên ngoài đám người kia lại reo lên:
- Lỗ Tiên Lâu đừng có do dự nữa, mau ra đây nói cho rõ ràng đi.
Tần Vô Song cau mày nói với Lỗ Tiên Lâu:
- Lỗ đại sư, có cần chúng tôi giúp đỡ một tay quét sạch mấy tên rác rưởi này không?
Lỗ Tiên Lâu nói:
- Giết người, lẽ nào ta lại không tự mình biết làm sao? Giết mấy con chuột nhãi nhép này không có ý nghĩa gì, cứ để mặc cho bọn chúng nháo sự đi.
Lỗ Tiên Lâu hít sâu một hơi, vẻ mặt rất là phức tạp, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ánh mắt của Tần Vô Song nhìn theo Lỗ Tiên Lâu, nhìn đến căn phòng rộng rãi này, tuy các loại điêu khắc bày la liệt, bao gồm cả bức tượng điêu khắc ở trước cửa tiệm ngày hôm qua của Lỗ Tiên Lâu.
Tuy nhiên nổi bật nhất ở vị trí trung tâm là bức tượng một người phụ nữ làm bằng ngọc bích tinh khiết, nhìn từ xa giống như người thật từ trong tiên cảnh đi ra.
Khuôn mặt của người nữ tử này mơ hồ có thần, đem lại cho người ta một loại cảm giác giống như gió thoảng qua. Khuôn mặt của người phụ nữ này giống như bức tranh, sắc mặt đẹp như cổ nguyệt, thần thái lay động lòng người, ánh mắt của Lỗ Tiên Lâu dừng lại ở đó, lặng lẽ hít một hơi dài.
- Tiểu muội, ba trăm năm đã trôi qua, muội ở thế giới bên kia, có cảm thấy cô độc như ta không?
Giọng điệu của Lỗ Tiên Lâu giống như là người vô cùng say mê. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tần Vô Song và hai kẻ Bao Bao quay mặt nhìn nhau, cũng không dám quấy rầy, biết trong chuyện này có thể đã xảy ra một sự kiện lịch sử nào đó, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ là ngại ngùng đứng sang một bên.
Lỗ Tiên Lâu cũng không bảo bọn họ rời đi, nhưng cũng không bảo họ ở lại. Bàn tay khẽ run run vuốt ve bức tượng ngọc kia, trong khóe mắt có chút rơm rớm nước mắt.
- Tiểu muội, cái gã lão tặc La Tông Thiên kia, ba trăm năm qua, dùng biết bao nhiêu biện pháp dày vò ta, mối thù ba trăm năm này, xem ra cũng nên chấm dứt.
Lỗ Tiên Lâu nói đến đây, trong mắt tràn đầy sát khí, sát khí này làm cho Tần Vô Song cảm thấy ớn lạnh.
Lẽ nào Lỗ đại sư này, chuẩn bị đi giết người hay sao?
Lỗ Tiên Lâu nhìn thấy bọn Tần Vô Song, dáng vẻ có chút đề phòng, đột nhiên cười đi đến bên cạnh bức điêu khắc bằng ngọc thạch kia, khẽ cúi xuống, ở một vị trí giữa nào đó gỡ ra một viên gạch.
Phía dưới viên gạch này có một cái ngăn ngầm, Lỗ Tiên Lâu lấy ra một đồ vật gì đó giống như cái đĩa tròn, phía trên có một số hình vẽ kỳ lạ.
Hình như là một cái la bàn, trong lòng Tàn Vô Song thốt lên một danh từ - Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Món đồ chơi này, chính là vật mà gã thanh niên bên ngoài kia nhắc tới, hẳn chính là cái món đồ đó.
Lỗ Tiên Lâu nhìn đồ vật này, trong mắt toát ra thần sắc có chút phức tạp, nở nụ cười khổ, tiện tay vất cái đĩa tròn đó về phía Tần Vô Song.
- Chàng trai trẻ, đồ vật này, tặng cho ngươi đó.
Tần Vô Song theo bản năng đón lấy món đồ, đặt ở trong tay, khẽ giật mình hỏi:
- Lỗ đại sư, cái này là chuyện như thế nào?
Lỗ đại sư không thèm để ý, nói:
- Thứ này, La Thông Thiên chính là ngày đêm mơ tưởng muốn có, nhưng mà ta lại cố tình không để cho hắn có được.
Tần Vô Song cảm thấy đồ vật này không bình thường, không thì người như La Thông Thiên tại sao lại để ý tới thứ đồ này như thế, rõ ràng điều này thật không bình thường.
Cầm nó trong tay nhìn qua, chỉ thấy kim đồng hồ trên chiếc la bàn này không ngừng chuyển động, nhưng chuyển động rất kỳ lạ, rõ ràng không có một chút quy luật nào.
Tần Vô Song cầm nó trong tay, trong lúc lúc nhất thời cũng không biết sử dụng nó thế nào.
Lỗ Tiên Lâu thản nhiên nói:
- La Thông Thiên muốn mượn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn này để hại người, ta làm sao có thể đáp ứng nguyện vọng của hắn được? Người mà La Thông Thiên muốn giết nhất định là kẻ thù của hắn, ta sao có thể để La Thông Thiên thực hiện được chứ? Bọn ngươi đừng xem thường đồ vật này, La Thông Thiên muốn có nó cũng là có nguyên do của hắn. Món đồ này, vật liệu làm ra nó cũng là vô cùng kỳ lạ, có khả năng quan sát vô cùng cường đại, La Thông Thiên muốn mượn nó chính là để tìm ra vị trí kẻ thù của hắn.
Bao Bao tò mò hỏi:
- Thứ này có thật thần kỳ như vậy sao?
Lỗ Tiên Lâu nói:
- Vật này có khả năng tự thu thập thần thức, thông qua sự phản cảm của thần thức sẽ chỉ ra được vị trí của người cần tìm, hơn nữa xác suất thành công là rất lớn.
Bao Bao hiển nhiên có chút không tin, hỏi:
- Ngay cả đối phương cũng không biết ở đâu, làm sao có thể thu thập thần thức được?
- Đây chính là chỗ thần kỳ của nó, chỉ cần là địa phương người đó từng xuất hiện qua, nơi đó sẽ có sự dao động thần thức rất lớn, chỉ cần trong vòng ba tháng, thần thức ít nhiều cũng còn lưu lại nơi đó. Chỉ cần lưu lại một chút thần thức cũng có thể thu thập được thần thức, từ đó xác định ra được vị trí của đối phương.
Công hiệu thần kỳ như vậy, nghe được điều đó Tần Vô Song liền suy nghĩ, đồng thời cũng cảm thấy một trận lạnh thấu xương. Nếu để La Thông Thiên tìm được thứ này, đối với hắn mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Có đồ vật này, chỉ cần thu thập được thần thức của Tần Vô Song, như thế sẽ dễ dàng tìm ra vị trí cúa Tần Vô Song, từ đó sẽ tiến hành bao vây tiêu diệt hắn.
Nếu Tần Vô Song không biết có được món đồ chơi thần kỳ như thế này, mà để cho vật đó rơi vào tay của La Thông Thiên, Tần Vô Song cho dù có chết đi, cũng chỉ sợ sẽ chết mà không chút minh bạch, căn bản cũng không biết vấn đề xảy ra ở đâu!
Đầu óc Bao Bao chuyển biến cực nhanh, cười hì hì nói:
- Lỗ tiên sinh, thứ đồ này tại sao lại muốn tặng cho bọn ta? Lẽ nào Lỗ tiên sinh cũng không có tự tin đối phó với La Thông Thiên sao?
Lỗ Tiên Lâu nở một nụ cười bí hiểm nói:
- Ta đối phó với La Thông Thiên quả thực không chắc chắn điều gì cả, nhưng ta trước đây đã từng có nói qua, kẻ thù của La Thông Thiên chính là bằng hữu của ta. Chư vị, đừng nói với ta, các ngươi không có cảm giác gì khi nhắc tới cái tên La Thông Thiên này chứ?
Lỗ Tiên Lâu vừa nói xong, sắc mặt của Tần Vô Song và Bao Bao nhất thời biến đổi.