Thần thức cảm ứng một hồi, Tần Vô Song có thể cảm nhận được, đối phương rất có khả năng cố ý ẩn nấp không ra. Tần Vô Song tâm tư cẩn mật, suy nghĩ:
- Đối phương tránh né không ra, có lẽ định mượn ưu thế địa lý âm thầm đánh lén. Người này thủ đoạn có lẽ không mạnh nhưng vẫn phải đề phòng cổ độc của hắn.
Có những chuẩn bị tâm lý này, Tần Vô Song bắt đầu tìm kiếm tứ phía. Quan sát một hồi, Tần Vô Song tìm kiếm mãi mà vẫn chưa thấy chút manh mối nào.
Tần Vô Song mở rộng hai cánh, bay lên không trung, lượn một vòng xung quanh Quy Vương Sơn. Thần thức xuyên thấy sơn thể, không ngừng thăm dò bên trong.
Đột nhiên, thần thức của Tần Vô Song nhất động. Dồn về vị trí bên phải ngọn núi, phía dưới một vách đá, nơi đó chợt phát ra một tia cảm giác kỳ dị. Vì vậy, hắn dùng thần thức trong cơ thể, quét qua một lượt, đột nhiên quét được một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác này gần như một kiểu cộng minh thần kỳ.
Kể cũng kỳ lạ, cảm giác này vừa sản sinh đã khiến huyết dịch toàn thân Tần Vô Song như sôi trào, nguyên thần trong cơ thể cũng bắt đầu có những dao động rất khó diễn tả. Một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tần Vô Song chỉ cảm thấy hình như mình vừa nắm bắt được một chút manh mối gì đó. Nhưng manh mối này một giờ ba khắc chưa thể trở nên rõ ràng được khiến hắn cảm thấy vừa xa lại vừa gần. Hắn biết tất cả những thứ này nhất định có liên quan đến địa hình của Quy Vương Sơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tần Vô Song lẳng lặng ngồi xuống, chuyên chú quan sát địa hình xung quanh, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào dù là nhỏ nhất.
- Cảm giác này quen lắm, gần như là… là cái gì nhỉ?
Tần Vô Song bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những gì mà mình đã trải qua, từng chuyện một. Nghĩ cho đến chuyện Bích Phù Sơn giữa Đế quốc Đại La và Đế quốc Thiên Trì thì đột nhiên giật mình. Bích Phù Sơn, sơn động đó, cái hố lớn đó, lần trải nghiệm cửu tử nhất sinh đó.
Liền sau đó, ý thức của hắn lại xuyên qua Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, đến tầng thứ hai, cũng chính là trận pháp Đệ nhị hoàn sâu trong Đại Thương Sơn. Sau đó là Đệ tam hoàn của Đế quốc Xích Long.
Địa hình của mỗi hoàn đều có những điểm tương đồng. Mặc dù địa hình không phải hoàn toàn giống nhau nhưng sau khi trải qua ba hoàn trận pháp của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, Tần Vô Song cũng am hiểu không ít trận pháp này.
- Không lẽ, Quy Vương Sơn này chính là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận?
Nghĩ đến đây, tự nhiên huyết dịch trong người Tần Vô Song đột nhiên sôi sục. Nếu như đúng là như vậy mọi chuyện không phải quá trùng hợp sao.
- Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận vốn dĩ đã là sự thần kỳ của tạo hóa, Đại lục Thiên Huyền rộng lớn vậy, vậy mà mọi thứ cứ rơi hết xuống đầu ta. Chứng tỏ ta rất có duyên với trận pháp này. Nếu thế, Quy Vương Sơn này đúng là Đệ tứ hoàn của trận pháp, vừa hay ta gặp được, chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không còn nghi hoặc nữa mà bắt đầu tìm kiếm lối vào. Có ý tưởng này trong đầu, sự tìm kiếm của hắn không còn là tìm kiếm mù quáng không mục đích nữa mà chú trọng vào những manh mối có tính chính xác.
Đệ tam hoàn và Đệ nhất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận đều có một lối vào nhỏ, lối vào này rất hẹp, rất kín, cực kỳ khó tìm.
Còn một lối vào khác thì phải thông qua ba bốn tầng cơ quan mới tìm ra được. Ví dụ như Đệ nhị hoàn của Đại Thương Sơn. Lần đầu tiên Tần Vô Song bước vào là vào trong cửa hang dưới vách núi của Đệ nhị hoàn. Nhưng trên thực tế dưới chân núi cũng có một lối vào, có thể thông qua cơ quan trực tiếp tiến vào. Tần Vô Song đã nói về cơ quan bên trong của lối vào Đại Thương Sơn cho phụ thân biết.
- Nếu như Quy Vương Sơn đúng là đúng Đệ tứ hoàn thật thì ta phải tìm cho ra lối vào Đệ tứ hoàn, không nên vào theo lối dưới vách đá, chỉ có thể thông qua cơ quan của lối vào đó, vào bằng lối đó thuận tiện hơn. Nếu như trong sơn động có người thì lại càng khiến kẻ đó mất cảnh giác.
Tần Vô Song biết, nếu đây đã là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, cho dù đã có người tìm ra sơn động đó thì hắn cũng hoàn toàn không lo. Bởi vì trận pháp này được thiết trí vô cùng xảo diệu. Nếu như chưa từng qua Đệ nhất hoàn và Đệ nhị hoàn mà đã vào những hoàn khác thì cũng coi như bỏ. Không thể phá vỡ được sự cấm chế của hoàn đó, cũng không thể khởi phát trận pháp. Chỉ có Tần Vô Song nhận được hai lần thần lực tẩy lễ của Đệ nhất hoàn và Đệ nhị hoàn thì mới đủ tư cách mở trận pháp này.
Đương nhiên, Tần Vô Song bây giờ cùng lắm cũng chỉ vào được Đệ tứ hoàn. Bởi vì cơ sở khởi động Đệ tứ hoàn là Luyện Hư Cảnh. Mà tu vi của Tần Vô Song cũng chính là Luyện Hư Cảnh.
Bởi vậy, nếu như bây giờ Tần Vô Song tìm ra Đệ ngũ hoàn thì hắn cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi. Với thực lực của hắn không thể phá vỡ nổi bất cứ cấm chế nào của Đệ ngũ hoàn.
Dựa vào kinh nghiệm với ba hoàn trước, lối vào hầu như đều là dưới chân núi, lối vào này cũng thường rất khó tìm.
Thuận theo suy nghĩ này, Tần Vô Song bắt đầu tìm kiếm bên dưới chân núi Quy Vương Sơn. Trời cũng không phụ người có lòng, chạng vạng ngày hôm đó, Tần Vô Song đã tìm ra một manh mối vô cùng khả nghi.
Lần theo manh mối này, Tần Vô Song theo vào từng tầng, quả nhiên lòng vòng uốn lượn. Xuyên qua tầng tầng cách trở, Tần Vô Song càng tin vào dự cảm của mình hơn.
- Quả nhiên vô cùng xảo diệu, xem ra Quy Vương Sơn này chính là nơi có Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận!
Trái tim bắt đầu đập dồn dập trong ngực Tần Vô Song. Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy cơ quan thứ nhất!
Bố trí của những cơ quan này như được tạo ra bởi một người, thủ pháp hoàn toàn tương đồng, chỉ có điều độ khó của cơ quan sẽ được nâng dần theo thực lực của người sở hữu trận pháp.
Yêu cầu của Đệ tứ hoàn là Luyện Hư Cảnh, vậy thì độ khó của cơ quan này sẽ chỉ Luyện Hư Cảnh mới có thể thuận lợi mở ra. Tần Vô Song đã từng có kinh nghiệm mở cơ quan nên những lúc như thế này đương nhiên là dễ dàng đạt được.
Sau khi mở được cơ quan thứ nhất, trong lòng Tần Vô Song không còn bất cứ chút băn khoăn nghi hoặc nào nữa. Hắn biết Quy Vương Sơn này chính là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
- Quả nhiên như chủ nhân trận pháp nói, mặc dù có được Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận nhưng bước nào cũng cần phải vô cùng cẩn trọng. Tuy rằng từng hoàn từng hoàn liên tiếp nhau nhưng dù sao cũng là những cá thể tương đối độc lập. Những cá thể này đều rất có thể bị người ta phát hiện ra. Bây giờ, sơn động của Đệ tứ hoàn có lẽ đã bị người ta phát giác, thập phần nguy hiểm.
Nghĩ vậy, Tần Vô Song lại tự nhủ bản thân mình phải cẩn thận đề phòng hơn nữa. Hắn chỉ đang nghĩ:
- Người đó nhất định đã vào được bên trong sơn động, nhìn thấy quy mô bên trong trận pháp, nếu không sao lại cứ lẩn trốn bên trong, nhất định là nhìn thấy những bảo vật bị phong ấn trong trận pháp Đệ tứ hoàn nên mới không muốn rời đi!
Phỏng đoán của Tần Vô Song cũng là có căn cứ.
Qua được cơ quan thứ nhất, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tần Vô Song cứ thế tiến lên với thế thuận lợi vô cùng, rất nhanh đã tới cơ quan thứ hai và cũng phá giải nhanh chóng.
Phá giải cơ quan thứ hai xong, Tần Vô Song càng trở nên cẩn thận hơn. Hắn biết, qua được cơ quan thứ hai là đã vào đến lòng núi, là đã rất gần khu vực trung tâm sơn động. Chỉ cần qua cơ quan thứ ba là đã gần như đối diện trực tiếp với trung tâm trận pháp.
Nghĩa là cả hai chỉ còn cách nhau một cơ quan thứ ba nữa mà thôi.
Cả quãng đường đi vào, Tần Vô Song không thấy bất cứ động tĩnh gì. Đứng trước cơ quan thứ ba, hắn im lặng lắng tai nghe ngóng. Hắn biết, chỉ cần cơ quan này mở ra, hắn sẽ vào được trung tâm trận pháp, nếu như người đó vẫn đứng gần cơ quan thì có nghĩa là hai người sẽ nhất thời gặp nhau.
Nhưng theo căn cứ của Tần Vô Song, dù người đó có ở trong sơn động thì chắc chắn cũng không biết những cơ quan này. Bởi vì chỉ có người mở được trận pháp cấm chế mới có thể biết được vị trí cụ thể của cơ quan qua lời nhắn của những cấm chế đó.
Hết tám chính phần, kẻ đó có thể vào được sơn động này, thì có lẽ cũng chỉ là vô tình đi qua cái cửa sơn động ở bên trên vách đá mà thôi. Nếu như người đó muốn áp dụng biện pháp phòng ngự thì giờ này nhất định đang canh phòng ở gần cửa động trên vách đá đó.
Lối ra đó và lối ra cơ quan này là hai đầu của một trận pháp, cách nhau xa nhất. Hay cũng có thể nói, nếu như người đó đang đứng canh gần cửa động kia thật, việc hắn mở những cơ quan này, đối phương không hề hay biết.
Tần Vô Song đã khắc phục được cảm giác căng thẳng trước đây, theo những suy diễn lặp đi lặp lại của hắn thì hắn tin rằng người đó đang đứng gần lối ra và không hề hay biết nội tình bên trong, nếu biết có người là đột nhập vào, hắn nhất định sẽ đứng canh ở lối vào có thể dễ dàng phát hiện ra nhất.
Mà không có khả năng canh giữ ở vị trí lối vào cơ quan mà hắn không biết này.
Nói chính xác hơn một chút, nghe qua là rất nguy hiểm, nhưng thực tế Tần Vô Song từ nói này đi vào, cũng là cách xa nguy hiểm nhất.
Một khi để Tần Vô Song tiến vào được trận pháp, bản thân hắn quen thuộc với Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, tự nhiên cũng không cần lo lắng đối phương có lợi thế về địa lợi nữa.
Tần Vô Song móc ra Thần Tú Cung, lên dây sẵn mà không bắn, yên lặng niệm động chú nghĩ, đem đạo cơ quan thứ ba chậm rãi mở ra. Hắn tận lực đem tất cả năng lượng ba động do cơ quan phát ra ngăn chặn lại, không để cho đối phương phát hiện.
Ngay tại thời khắc cái cơ quan thứ ba hoàn toàn mở ra, Tần Vô Song nhanh chóng nhảy vào trong, giống như một u linh, nhanh chóng ẩn giấu thân ảnh, đồng thời trong lòng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vào được bên trong sơn động, tình cảnh của hắn càng có lợi hơn một chút. Quả nhiên không ngoài sự dự đoán của Tần Vô Song, sơn động của trận pháp Đệ tứ hoàn này cũng không khác biệt bao nhiêu so với ba hoàn trước đó. Hơn nữa lại rất giống với Đệ tam hoàn. Tần Vô Song căn cứ vào sự phỏng đoán đối với địa thế, thần thức chậm rãi kéo dài, chậm rãi bắt đầu dò xét ra ngoài.
Hết thảy đều nằm trong sự tính toán của Tần Vô Song, thần thức của hắn vừa mới tiếp cập đến động khẩu của lối vào thứ hai bên trên vách đá, thần thức của gã kia cũng chợt ba động lên một chút.
Thần thức của Tần Vô Song lập tức đình chỉ lại. Đương nhiên hắn cũng biết, đối phương cũng sẽ không nghĩ đến chuyện hắn đã tiến vào bên trong sơn động rồi.
Quả nhiên, tên hắc y nhân kia thần thức vừa ba động lên một cái, đã nhanh chóng cầm chặt cây gậy đen trong tay lại. Thân hình hắn nháy mắt áp nhanh lên trên vách đá phía trên sơn động. Cây pháp trượng màu đen trên tay hắn có hình dáng vô cùng khủng bố, phần trên có tạo dáng giống hệt như một cái đầu lâu khô quắt. Tất cả những chỗ thủng trên cái đầu lâu kia đều là một mảnh đen âm u, không ngừng phát ra khí tức vô cùng yêu tà, phảng phất bên trong cất dấu vô số tội ác kinh người.
- Người này quả nhiên cường đại…
Tên áo đen trong lòng thầm nghĩ, ý niệm cảm thấy có chút phức tạp:
- Nhanh như vậy, thần thức liền tìm đến được chỗ này rồi. Nếu như bị hắn phát hiện ra lối vào sơn động này, hắn nhất định sẽ chạy đến đây. Chỉ cần hắn tiếp cận sơn động, ta liền phát động một kích trí mạng ngay!
Trong lòng hạ quyết tâm, bàn tay cầm cây pháp trượng màu đen của gã áo đen càng siết chặt thêm một chút, thế nhưng toàn thân đều toát mồ hôi đầm đìa. Hôm nay tất cả những kẻ tu luyện khôi lỗi của hắn cũng đều bị tiêu diệt sạch, điều này khiến cho hắn ít nhiều có chút cảm giác lo lắng bất an.
Trước cửa quan khẩu thứ tư, nhóm người Tần Vô Song quả nhiên bị ngăn lại. Trạm kiểm soát này mặc dù đệ tử trấn thủ chỉ có năm tên, cộng thêm một Trưởng lão chủ trì đại cục, tổng cộng, mới chỉ có sáu người.
Luận về thực lực tuyệt đối, sáu người này, khẳng định không bằng bọn người Tần Vô Song. Nhưng trạm kiểm soát này, là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, bố trí cơ quan và trận pháp vô cùng lợi hại.
Chỉ cần có kẻ địch bên ngoài xông vào, liền trực tiếp khai thông cơ quan và trận pháp. Uy lực của cơ quan và trận pháp, vượt xa thực lực của bản thân người trấn thủ.
Vì vậy, số người tuy ít, nhưng bọn người Tần Vô Song vẫn không dám xông vào. Trừ phi bọn họ có thể tiêu diệt toàn bộ sáu gã trấn thủ mà không để bọn họ dẫn động trận pháp và cơ quan.
- La Dương huynh, cơn gió nào lại thổi ngươi tới Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này vậy?
Tiếp nhận lệnh bài La Dương quẳng tới, La Thực mỉm cười hỏi.
Mọi người đều là Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, đương nhiên quen biết lẫn nhau, địa vị và tình cảnh chi tiết của hai bên, cũng đều có nhận thức vô cùng rõ ràng.
La Dương biết, La Thực có thể được phái tới nơi này coi giữ Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, điều này chứng minh địa vị của hắn không tầm thường, chí ít ở hàng ngũ Đạo tôn là nhân vật vô cùng được hoan nghênh, cũng vô cùng được tôn trọng. Bằng không, không thể gánh vác trọng trách này.
So sánh lại, La Dương hắn chỉ khi nào nội bộ Đạo Trường thiếu hụt nhân lực, tạm thời điều động nhân lực mới có thể có cơ hội tới biệt viện Trúc Hải trấn thủ, sự khác biệt địa vị này, vẫn vô cùng lớn.
- Thực huynh, tiểu đệ từ lâu đã chuẩn bị luyện chế một viên Kế Linh Đan, các vật liệu khác đều đã chuẩn bị hầu như đầy đủ, bây giờ chỉ còn thiếu một chút Thiêm Vân Đằng, ở bên trong Cửu Luyện Huyền Phong Cốc mới có thể tìm được. Thực huynh, có thể châm chước cho đi qua không?
La Thực trầm ngâm một lát, theo lý mà nói, mỗi vị Trưởng lão, ba năm đều có một lần cơ hội tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. La Dương, đương nhiên cũng có đầy đủ tư cách này.
Nhưng hôm nay Thiên Dương Sơn nhân lực thiếu hụt, La Dương này cũng được cắt cử đi làm nhiệm vụ, lại tự ý rời vị trí công tác, điều này khiến La Thực cảm thấy có chút hơi bất mãn.
- Dương huynh, bây giờ là thời khắc vô cùng quan trọng, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc lại là cấm địa của La Thiên Đạo Trường chúng ta. Và Dương huynh cũng có trọng trách trên người. Chi bằng đợi sau khi tế tổ thanh minh, hãy lại tới đây. Đến lúc đó, tiểu đệ nhất định vì Dương huynh mở rộng quan khẩu, hoan nghênh tiến vào.
La Dương sớm biết nhất định sẽ có kết quả này, với địa vị của La Thực, hắn muốn gây khó dễ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng La Dương đương nhiên không dễ dàng buông xuôi như vậy, thản nhiên nói:
- Thực huynh, trước thanh minh và sau thanh minh không phải cũng cách nhau một tháng sao? Hôm nay ta đã tới đây rồi, nếu tay không quay về, đệ tử môn hạ, sẽ đối đãi với ta như thế nào? Nếu hiểu chuyện có lẽ không nói làm gì, nếu không hiểu chuyện, khẳng định sẽ nói xấu sau lưng, chỉ nói Thực huynh và tiểu đệ không hợp, giữa các Trưởng lão tồn tại lục đục. Nói ra cũng bất lợi đối với La Thiên Đạo Trường của chúng ta đúng không?
- Ha ha, Dương huynh, những lời lảm nhảm vô căn cứ đó, với cấp bậc của chúng ta, cần gì phải để ý đến.
La Dương nhíu mày, trong lòng cũng có nóng giận:
- Thực huynh, nói đi cũng phải nói lại, ta nhớ Trưởng lão trong Đạo Trường, cứ ba năm đều có một lần tư cách tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. Ta bây giờ chẳng qua chỉ là sử dụng tư cách của bản thân mà thôi. Thực huynh không dự định đối đãi với tiểu đệ giống như kẻ địch, cự tuyệt tiểu đệ ở ngoài cửa chứ?
La Thực thong dong cười nói:
- Dương huynh nói gì vậy? Tiểu đệ chỉ là cảm thấy, hiện giờ nội bộ Đạo Trường chúng ta thiếu hụt nhân lực, đại bộ phận cao thủ đều đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ. Dương huynh thân có trọng trách, thực sự không nên đem tinh lực lãng phí bên trong Cửu Luyện Huyền Phong Cốc.
- Thực huynh, đây cũng là việc riêng của ta. Mặc dù ta có nhiệm vụ trên người, đương nhiên đã sắp xếp vô cùng thỏa đáng, quả quyết không ảnh hưởng đến đại cục quá mức.
- Dương huynh, xin đừng làm khó tiểu đệ. Đây là thời kỳ vô cùng quan trọng, tiểu đệ cũng chỉ là hy vọng Cửu Luyện Huyền Phong Cốc bình an vô sự.
La Dương nhíu mày:
- Thực huynh, lẽ nào La Dương ta còn có thể trở thành mối uy hiếp của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc sao? Ngươi không phải đang mắng tiểu đệ đấy chứ?
- Nếu ngươi cho rằng như vậy, ta cũng không còn cách nào. Mặc dù mỗi Trưởng lão đều có tư cách ba năm tiến vào một lần, nhưng thân là Hộ pháp nơi này, ta cũng có quyền thực hiện trạng thái giới nghiêm trong thời kỳ vô cùng quan trọng này. Dương huynh, đặc quyền ở đây của ta, nên được quyền quyết định.
Lời nói này của La Thực, hiển nhiên đã rất không khách khí rồi, cũng bớt đi một chút khách sáo xưng huynh xưng đệ. Bởi vì La Thực biết rõ hơn ai hết, với địa vị của La Dương ở La Thiên Đạo Trường, biểu hiện khách sáo với hắn, chỉ là một chút lễ tiết cơ bản mà thôi, thực sự muốn trở mặt, La Dương này căn bản không đáng kiêng kỵ.
Bọn người Tần Vô Song, thân phận lúc này là tùy tùng của La Dương, đương nhiên không tiện nói chuyện. Nhưng hắn cũng có thể dùng thần thức nhắc nhở La Dương.
- La Thực này kiêu ngạo như vậy, lẽ nào ngươi không có cách nào làm gì hắn sao?
Tần Vô Song lấy thần thức lạnh lùng truyền âm hỏi.
- La Thực này có thể trấn thủ ở nơi này, địa vị khẳng định là cao hơn ta, hơn nữa chỗ dựa phía sau cũng tốt hơn ta. Nếu không hắn đâu dám kiêu ngạo như vậy?
La Dương kỳ thực cũng rất bất đắc dĩ, đụng phải một kẻ như vậy, hắn cũng không nghĩ ra cách gì hay.
- La Thực này, không có chỗ nào sợ hãi ngươi sao? Ví dụ, hắn để ý đến cái gì? Hắn có nỗi đau khổ nào không? Ngươi không thể uy hiếp được hắn sao?
Những lời này của Tần Vô Song, trái lại lại nhắc nhở được La Dương.
Đang muốn mở miệng, La Thực đã đứng trên quan khẩu nói:
- Trưởng lão La Dương, hiện giờ ta rất bận, nếu ngươi thật sự muốn vào trong, đợi sau tế tổ thanh minh, Đại Đạo tôn bọn họ đều quay về, ta đương nhiên sẽ để ngươi vào trong. Hơn nữa, nếu ngươi chỉ cần một gốc Thiêm Vân Đằng, ta thậm chí có thể kêu môn hạ đi tìm cho ngươi. Đến lúc đó ngươi đến đây lấy là được rồi, hôm nay, rất xin lỗi, tất cả các ngươi đều không thể thông qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Cho dù La Dương không có bị khống chế, nghe được những lời này của La Thực, khẳng định cũng sẽ vô cùng giận dữ. Dù sao, đây cũng là một loại miệt thị, một loại khiêu chiến đối với thân phận của hắn.
- Trưởng lão La Thực, xem ra, ngươi đã quên đi chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau trở thành Đệ tử Trung tâm, cùng nhau được đề bạt thành Trưởng lão. Những tình cảm bạn bè xưa cũ này, ngươi cũng không xem là gì. Được rồi, vậy chúng ta không nói chuyện tình cảm gì nữa, trò này không đáng tiền.
La Dương lạnh lùng nói:
- Không sai, La Dương ta vận khí không tốt, sinh được hai đứa con trai đều lần lượt chết yểu. Cháu trai nhất mạch, cũng không có thiên phú dị bẩm. Tất cả những điều này, đều khiến địa vị, thân phận của ta ở La Thiên Đạo Trường giảm xuống trên diện rộng, những chuyện này đều có đạo lý.
La Thực nhàn nhạt cười nói:
- Trưởng lão La Dương, những gia sự này của ngươi, tựa hồ không nên kể ra ở đây?
- Ta không muốn kể ra chuyện gì với ngươi, chỉ là muốn trần thuật một sự thực cho ngươi nghe. Ta tin ngươi cũng biết, cả đời ta cũng không có trông mong gì lớn. Tu vi cũng không thể tấn thăng, cũng không có con cháu đông đúc. Ở La Thiên Đạo Trường, ta giống như một ánh chiều tà. Trưởng lão La Thực ngươi xem thường, cố ý gây khó dễ, ta có thể hiểu được. Nếu hôm nay đổi lại là những Trưởng lão có thân phận hiển hách, dựa vào lương tâm hỏi một câu, ngươi có cự tuyệt không? Ngươi dám cự tuyệt sao chứ?
Sắc mặt La Thực lúc xanh tái lúc trắng bệch.
- Trưởng lão La Dương, loại giả thiết này của ngươi, tựa hồ không có chút ý nghĩa nào?
La Dương cười to ha ha.
- Không có ý nghĩa sao? Ta cảm thấy rất có ý nghĩa. Cái này gọi là lòng người dễ thay đổi. Được rồi, một khi ngươi đã không nể mặt, vậy ta cũng dứt khoát không khách khí nói thẳng.
La Thực trong lòng chấn động, nhìn La Dương, không biết ẩn ý bên trong của hắn là gì. Nghe khẩu khí của La Dương có chút bộ dạng điên cuồng, La Thực thực ra có mấy phần lo lắng.
- Ngày tháng còn lại trong đời La Dương ta cũng không còn nhiều, chỉ có hai tâm nguyện chưa xong. Một trong số đó, chính là đem công lực cả đời, truyền thừa lại cho con cháu của ta. Ngươi biết đó, truyền thừa công lực, nhất định phải có Kế Linh Đan mới được. Ta tốn thời gian trăm năm, thu thập vật liệu, chính là vì kế hoạch này. Nếu ai ngăn cản kế hoạch này của ta, khiến kế hoạch này không cách nào thực hiện, thì kẻ đó chính là đối đầu với ta.
La Thực hít một hơi lãnh khí, nghe ra, La Dương này quả thực có chút tẩu hỏa nhập ma rồi. Nhưng hắn cũng không sợ uy hiếp của La Dương, chỉ là cười lạnh nói:
- Trưởng lão La Dương, ta không định ngăn cản kế hoạch của ngươi, ta đã nói rồi, ngươi cần Thiêm Vân Đằng, ta có thể tìm cho ngươi, hoặc là ngươi đợi sau thanh minh hãy đến.
- Tại sao phải đợi sau thanh minh? Chỉ nửa ngày ta cũng không muốn chờ đợi. Hôm nay ta đang sử dụng quyền lực của ta, ngươi không để ta sử dụng quyền lực tư cách này, chính là cố ý gây khó dễ, là cố ý phá vỡ thể diện của ta. Những viện cớ này, ngươi lấy ra hù dọa đệ tử trẻ tuổi còn được, chúng ta đều là lão gia hỏa, ngươi tưởng rằng có thể lừa gạt được ta hay sao? Nói cho cùng, ngươi chính là cảm thấy La Dương ta không giỏi, không đáng đặt trong mắt ngươi. Tốt lắm, ngươi biết đấy, những khuyết điểm khác La Dương ta không có, chỉ có tấm lòng hẹp hòi. Ngươi xem thường ta, gây khó dễ ta, cho dù ta không tốt, không biết nói thế nào cũng phải tính toán một trận với ngươi.
La Thực cười lạnh nói:
- La Dương, ngươi cảm thấy ngươi thật sự có thể tính toán một trận với ta sao? Ngươi có biết không, chỉ cần ta khởi động cơ quan, cho dù thực lực của ngươi cường đại gấp đôi, như cũ cũng không thông qua được, chứ đừng nói là tiếp cận ta.
- La Thực, ngươi thật sự ngốc, hay là giả vờ hồ đồ? Lẽ nào ta nhất định phải ở đây tính toán một trận với ngươi, mới có thể khiến ngươi hối hận sao? Ngươi cảm thấy, ngươi không có nhược điểm và uy hiếp rơi vào trong tay ta sao? Ngươi chớ quên, mặc dù hiện giờ ta không được thế, nhưng ta tốt xấu thế nào cũng chủ trì biệt viện Trúc Hải. Trưởng tôn nhất mạch của La Thực ngươi, hiện giờ đang tu luyện ở Lang Nha Phong. Ngươi cảm thấy, ta trói buộc hắn một chút, thậm chí làm một chút động tác nhỏ, có đủ khiến ngươi hối hận cả đời không?
Lời này nói ra, La Thực thực sự khiếp sợ. Hắn có thể khiến La Dương mất mặt, có thể coi thường kháng nghị của La Dương, nhưng hắn cũng không thể bỏ qua những lời La Dương nói.
- La Dương, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Trong mắt La Thực sát khí lóe lên.
- Đúng, ta chính là đang uy hiếp ngươi.
La Dương một chút cũng không phủ nhận, lớn tiếng nói:
- Ngươi gây khó dễ cho ta, ngăn cản kế hoạch của ta, khiến tâm nguyện của ta không thể hoàn thành, vậy càng trở thành đối thủ không đội trời chung với ta, cho dù là ngọc nát đá tan, ta cũng đấu một trận với ngươi.
Ngọc nát đá tan!
Bốn chữ này, thực sự là vô cùng hãi hùng khiếp sợ. La Thực nghe thấy lỗ chân lông cũng mở ra. Nghe khẩu khí tựa hồ điên cuồng của La Dương, tuyệt đối không phải nói đùa.
- Xem ra, lão nhân La Dương này đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
La Thực không sợ La Dương ở trạng thái bình thường, nhưng đối với La Dương nổi điên, cũng ít nhiều có chút kiêng kỵ.
Một con người một khi đã nổi điên rồi, không có chuyện điên cuồng gì là không làm ra. Vạn nhất La Dương thật sự hạ thủ với trưởng tôn nhất mạch của hắn, vậy huyết mạch kiêu ngạo nhất trong mạch của La Thực hắn cũng sẽ bị chặt đứt rồi.
Đó chính là vốn luyến lớn nhất để mà duy trì nhất mạch hắn, một khi mất đi, vận mệnh của hắn cũng không tốt hơn La Dương được bao nhiêu. Đây đều là cục diện một việc tổn hại cũng khiến những việc khác tổn hại theo, một việc quang vinh cũng làm những chuyện khá quang vinh theo.
Nghĩ đến đây, La Thực do dự.
- Ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa nữa. Hoặc là cho đi, hoặc là ta rời khỏi.
La Dương lại tiếp tục tung ra uy hiếp