Tốc độ chiếu xạ kim quang của Độc Giác Thần Mã rất nhanh, nhưng tốc độ di chuyển của La Đĩnh cũng không hề thua kém. Bị kim quang truy tung, La Đĩnh thoáng động khắp nơi khiến kim quang chỉ có thể chiếu vào người hắn một lát chứ không thể định vị được hắn. Thần Tú Cung của Tần Vô Song vừa định bắn lại phát hiện La Đĩnh đã thoát khỏi quỹ tích, cả ba bốn lần đều như vậy.
Tần Vô Song cũng không nản lòng, vẫn duy trì cho Thần Tú Cung trạng thái xạ kích như cũ.
La Đĩnh mặc dù có thể tránh né nhưng vẫn luôn có cảm giác mũi nhọn đang chọc vào lưng, bởi vì hắn cũng nghe nói Tần Vô Song có một vũ khí vô cùng lợi hại, chính là Thần Tú Cung. Nghe nói Thần Tú Cung này có thể vượt cấp giết người, La Đĩnh đương nhiên không dám coi thường uy lực của bộ cung tiễn này.
Hắn mặc dù có lân giáp hộ thân, lực phòng ngự cũng vô cùng lợi hại nhưng nếu như bộ cung tiễn đó đúng là vũ khí Thần đạo thì dù hắn có tử sắc lân giáp hộ thân thì cũng không thể ngăn cản. Cho nên, La Đĩnh tuy kiêu ngạo nhưng cũng tuyệt đối không dám chống lại Thần Tú Cung.
Tần Vô Song từ khi có được Thần Tú Cung chưa bao giờ gặp được ai dám chính diện đối kháng với Thần Tú Cung. Bởi vậy hắn cũng tuyệt đối tin rằng La Đĩnh mười phần không dám đối mặt với Thần Tú Cung. Nhìn hắn chui lủi trong không gian có vẻ uy phong vô cùng nhưng đó cũng là một biểu hiện của sợ hãi.
La Đĩnh trong lòng cũng rất tức giận. Mặc dù chỉ mới giao thủ được một thời gian ngắn nhưng hắn cũng thấy bất ngờ. La Đĩnh không chỉ không giành được thế thượng phong mà vô hình trung còn rơi xuống hạ phong.
Ba đại linh thú bao vây hắn, con nào cũng là Động Hư Cảnh, mà linh thú Động Hư Cảnh này con nào cũng có thủ đoạn thần thông của mình. Những thủ đoạn thần thông khiến La Đĩnh cảm thấy như bị bó tay bó chân, vô cùng khó chịu.
Nhất là xa xa, tên Tần Vô Song vẫn giương bộ cung tiễn tạo nên một sự uy hiếp vô hình khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
La Đĩnh nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được tên Tần Vô Song mà hắn vẫn luôn coi thường lại có lúc khiến hắn cảm thấy khó chịu đến mức không thể giải tỏa được. Nhưng lúc nãy khi hắn vừa phát động công kích, hắn đã ý thức được rằng ba đại linh thú căn bản không để hắn tiếp cận Tần Vô Song tiến hành công kích đơn độc.
Nếu như không thể tiếp cận Tần Vô Song phát động công kích đơn độc, muốn phá vỡ cục diện hôm nay, La Đĩnh hắn căn bản không có khả năng chiến thắng. Nếu như nói một mình đánh bại ba con linh thú Động Hư Cảnh thì đúng là nằm mơ.
Nghĩ đến đây, La Đĩnh đột nhiên nảy ra một ý. Nếu như không thể giành chiến thắng thì hôm nay cũng không nên ham chiến.
Tiêu diệt Tần Vô Song cố nhiên vẫn là việc hắn muốn làm nhất, nhưng tình thế áp đảo người. Bây giờ hắn đang bị bao vây, dù trên người vẫn còn những át chủ bài nhưng nếu như ba con linh thú Động Hư Cảnh cùng muốn liều mạng với hắn thì cục diện đối với hắn mà nói vô cùng bất lợi.
Nghĩ đến đây, La Đĩnh đột nhiên bổ nhào giữa không trung, vọt thẳng xuống đất. Đúng lúc này, Tịnh Đàn Bảo Trư nãy giờ vẫn đứng dưới đất chờ đợi rít lên một tiếng. Cái miệng như một chậu máu đỏ lòm tạo nên một lực hút cực mạnh về phía La Đĩnh. Lực hút vừa phun ra, nhất thời khiến bụi tung mù mịt, một mùi tanh hôi vô cùng nhức mũi xông thẳng lên trời, xông về phía La Đĩnh. La Đĩnh mặc dù đã biết nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, khiến đan điền của hắn quay cuồng không thôi, ngay cả nguyên thần cũng suýt bị hút mất.
Tâm huyết cồn cào, La Đĩnh cũng biết vậy nên thanh đao xích trong tay cũng không quên bổ xuống, còn thân thể của hắn cố kìm lại, vọt lên giữa không trung.
Hắn vốn đang định hạ xuống, chớp mắt lại thay đổi bay lên khiến thân thể phải xoay một trăm tám mươi độ. Phương thức trùng kích xoay chuyển cấp tức bất ngờ này cũng tạo ra một lực trùng kích rất lớn với cơ thể hắn.
Đúng thời điểm hắn may mắn lao được ra thì giữa không trung, Khiếu Nhật Thiên Phượng đồng thời lao đến. Phần lông vũ trên lưng co rút lại, vung một cái nhất thời bắn ra trên dưới một trăm chiếc lông vũ mang theo hỏa quang về phía La Đĩnh. Những vũ tiễn này hiển nhiên cũng là một phần thân thể của Khiếu Nhật Thiên Phượng. Nguyên thần bản mệnh đã bắn ra uy lực đương nhiên sẽ rất kinh nhân.
La Đĩnh ngay cả thời gian để thở cũng không có thì sao còn kịp né tránh. Hắn căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể thúc toàn lực, tử sắc lân giáp một lần nữa lại tỏa ra hoa quang chói mắt.
Tần Vô Song thấy vậy, biết La Đĩnh đã chuẩn bị chiến đấu, tâm niệm nhất động, kịp thời quyết đoán, Thần Tú Cung thúc nhiên bắn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lục quang trùng thiên vẫn quen thuộc như vậy, nhưng mỗi lần phát xạ đều khiến Tần Vô Song cảm thấy chấn động trong lòng. Uy lực của Thần Tú Cung và cả năng lượng cực đại mà nó ẩn chứa khiến chủ nhân như Tần Vô Song cũng cảm thấy ngạc nhiên. Giống như môt kho báu khổng lồ, khiến hắn cảm thấy có vô số tiềm lực để hắn có thể khai thác.
La Đĩnh ở giữa không trung, mặc dù đang công kích ngạnh kháng với Khiếu Nhật Thiên Phượng nhưng tinh thần lực thì vẫn đề phòng nhất cử nhất động của Tần Vô Song.
Khoảng khắc vừa nhìn thấy cánh tay Tần Vô Song khẽ nâng lên liền biết ngay âm mưu của hắn, căn bản không có bất cứ phản ứng nào, thủ quyết niết động, kích phát một tấm linh phù với tạo hình cổ xưa, một làn khói trắng lan dần giữa không trung, trong làn khói ấy, thân hình La Đĩnh nương theo bạch quang nhất độn thành một đạo ánh sáng, chạy vội đi.
- Tiểu tử định chạy trốn!
Độc Giác Thần Mã là người đầu tiên kịp đưa ra phản ứng, đuổi theo bạch quang với một tốc độ cực nhanh. Một độn này của La Đĩnh chí ít cũng vài trăm dặm, hơn nữa độn thuật thi triển cũng không hề có chút dấu vết.
Nếu như không phải Độc Giác Thần Mã dùng kỹ năng kim quang truy tung thì căn bản không thể tìm thấy phương vị độn chạy của La Đĩnh, và đương nhiên cũng không thể đuổi theo được.
Tên La Đĩnh này là môn đồ mà La Thiên Đạo Trường rất đắc ý, trên người được trang bị rất nhiều thứ mà những cường giả bình thường không thể với tới được. Bởi vậy, trong chiến đấu, bất luận là đánh hay lùi thì cũng đều có đủ khả năng.
Đây cũng là lý do La Đĩnh vẫn có thể mỉm cười dù đang đứng giữa vòng vây. Nhưng La Đĩnh không hề nghĩ rằng, đối thủ của hắn cũng không phải là kẻ tầm thường, cả linh thú trong mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển, con nào cũng có tu vi bất phàm.
Quan trọng nhất là mỗi con linh thú lại có một kỹ năng thần thông độc đáo. Những kỹ năng này chẳng thua kém gì những át chủ bài của La Đĩnh, khiến những quân bài của hắn cũng không thể phát huy mười phần tác dụng. Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, La Đĩnh đã rơi xuống hạ phong.
Độc Giác Thần Mã dẫn đầu, hô lớn:
- Đi theo ta!
Tịnh Đàn Bảo Trư mặt mũi ỉu xìu:
- Lại là ngự không đại chiến à? Không lẽ không biết rằng Lão Trư ta tác nghiệp trên không cũng không tốt lắm sao?
Khiếu Nhật Thiên Phượng nói:
- Heo mập, ta không tha nổi ngươi đâu, ngươi đừng hy vọng.
Hóa ra, thân hình của Tịnh Đàn Bảo Trư quá lớn, mặc dù có thể ngự không phi hành nhưng phương diện tốc độ thì không thể bằng được Khiếu Nhật Thiên Phượng và Độc Giác Thần Mã. Chỉ có trên mặt đất, nó mới có thể phát huy được tốc độ lớn nhất nên nghe Khiếu Nhật Thiên Phượng nói vậy thì ủ rũ ra mặt.
Tần Vô Song nghe thấy vậy, nói:
- Bảo Trư, ta đưa ngươi đi, vào Phong ấn Đồ quyển trước đi!
Phong ấn Đồ quyển lóe lên, thu luôn Bảo Trư vào bên trong. Tần Vô Song xòe rộng hai cánh, bay nhanh theo Độc Giác Thần Mã.
Lại nói đến La Đĩnh, chớp mắt đã độn được vài trăm dặm, tốc độ cực nhanh hướng thẳng về phía trước. Đây là trận chiến nguy hiểm nhất mà La Đĩnh gặp phải từ khi sinh ra đến giờ. Dưới sự vi công của ba đầu linh thú, La Đĩnh cũng cảm thấy có chút nuốt không trôi, lại nghĩ đến cảnh Tần Vô Song dùng cung tiễn ngắm bắn mình, La Đĩnh càng thấy run, trong lòng không ngừng tuyên thệ:
- Tần Vô Song, ta mà không giết được cửu tộc nhà ngươi, ta thề không làm người.
Một mặt dục động tốc độ, một mặt lôi ra một miếng ngọc bài. Đây là một miếng Ngọc bài Truyền thức đặc thù, dùng nguyên liệu đặc thù chế tác ra, có thể truyền thần thức thông qua nó, dù ở xa vạn dặm vẫn có thể truyền thần thức đến người mà hắn muốn truyền một cách nhanh nhất.
Ở cách xa đó vài chục dặm, trong một sơn động sâu thẳm trong La Thiên Đạo Trường, Đại Đạo tôn La Thông Thiên của La Thiên Đạo Trường đột nhiên mở trừng mắt, xòe rộng hai tay, nắm chặt miếng ngọc bài màu lục thẫm, vuốt nhẹ lên trên, bề mặt miếng ngọc bài đột nhiên hiện ra hình ảnh La Đĩnh đang ngự không phi hành.
- La Đĩnh?
La Thông Thiên chau mày:
- Chuyện gì vậy?
La Đĩnh truyền thần thức nói với miệng ngọc bài:
- Đại Đạo tôn, đang có ba con linh thú Động Hư Cảnh truy sát con!
- Ba linh thú Động Hư Cảnh?
Đại Đạo tôn thoáng giật mình:
- Ngươi đang ở đâu?
Đại Đạo tôn gần đây đang bế quan, căn bản không hề hay biết La Đĩnh đã ra ngoài nên nhất thời cũng không biết La Đĩnh đang ở đâu.
La Đĩnh nói:
- Đại Đạo tôn, con ở Bài Sơn Phủ, rất nhanh nữa thôi sẽ vào địa giới của Hành Sơn Phủ.
- Kẻ truy sát ngươi là ai?
Đại Đạo tôn trầm giọng hỏi.
- Là tên vô danh tiểu tốt Tần Vô Song của các quốc gia nhân loại, không biết mạng hắn là mạng gì mà có hẳn ba con linh thú Động Hư Cảnh nghe lời hắn răm rắp. Đại Đạo tôn, xin hãy phái ngay cường giả đến tiếp ứng!
La Đĩnh không còn vẻ cuồng ngạo lúc trước, sau khi lĩnh giáo uy lực của ba linh thú Động Hư Cảnh, nhất là sau khi cảm nhận được uy lực bộ cung tiễn của Tần Vô Song, La Đĩnh sớm đã không còn vẻ kiêu căng như trước nữa mà thay vào đó là cảm giác sợ gãi sâu sắc.
Hắn biết, nếu như bị đối phương bao vây, dốc toàn lực vây sát thì hoàn cảnh của hắn sẽ còn khó khăn hơn. Chờ cho đến khi toàn bộ quân bài trong tay hắn được sử dụng sạch sẽ thì cục diện sẽ còn khó bước hơn.
Cho nên hiện tại tuyệt đối không phải là lúc nói về thủ đoạn mà phải cắt đuôi được đám truy binh này. Chỉ cần cường giả của La Thiên Đạo Trường kịp thời tiếp ứng, mọi chuyện sẽ lại vạn sự đại cát.
Chỉ cần tiêu diệt được Tần Vô Song, hết thảy mọi dư luận sẽ là do hắn dẫn dắt. Cho dù cuối cùng cũng vẫn phải tìm kẻ chết thay thì mọi trách nhiệm đều có thể đổ lên đầu Hắc Báo.
Đại Đạo tôn mặc dù cũng không hài lòng khi biết La Đĩnh rời khỏi La Thiên Đạo Trường nhưng nói thế nào La Đĩnh cũng là người kế nghiệp số một của Đạo Trường, nếu như để hắn xảy ra chuyện gì ở bên ngoài đương nhiên cũng không tốt, lập tức nói:
- Ngươi dốc toàn lực chạy nhanh về Đạo Trường. Nếu gặp phải nguy cơ thì đừng tiếc rẻ mấy át chủ bài, chỉ cần giữ được mạng sống, có biết không?
Cái này đương nhiên không cần thiết phải nói, chuyện đến nước này La Đĩnh đương nhiên cũng biết mạng sống quan trọng hơn tất thảy mọi thứ, gật đầu nói:
- Biết rồi ạ, thỉnh Đại Đạo tôn mau phái viện binh!
Ngọc bài Truyền thức này vô cùng tiêu hao thần thức, La Đĩnh cũng không muốn phải tiêu hao quá nhiều, ảnh hưởng đến chuyện chạy trốn nên không nói thêm điều gì, thu hồi thần thức, chạy nhanh về phía trước vội vàng như một con chó cúp đuôi, như một con cá lọt lưới, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Tần Vô Song nho nhã lễ phép đi lên:
- Lão trượng, hữu lễ rồi.
Lão hán Lục Cân đúng là đang thở vắn than dài, cảm thấy trấn Bình Nguyên đời sau không bằng đời trước, để người ta ức hiếp, vô cùng uất ức, nhìn thấy có người xa lạ chào hỏi, uể oải liếc nhìn Tần Vô Song, thấy người thanh niên này ăn mặc bình thường, thuận miệng trả lời một câu.
- Lão công công, hỏi ngươi một chút.
Bao Bao thấy lão hán Lục Cân không dừng cước bộ, cười ha ha tiến đến trước mặt lão hán, chặn đường phía trước.
Lão hán Lục Cân có chút hờn giận:
- Tiểu hậu sinh từ đâu tới, không hiểu quy củ như vậy. Chặn đường lão hán ta làm cái gì?
- Lão trượng, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, nơi này có phải là trấn Bình Nguyên không?
- Là trấn Bình Nguyên!
Lão hán Lục Cân tức giận ứng lại một câu.
- Vậy lão trượng có từng nghe nói, trấn Bình Nguyên này, mấy trăm năm trước, từng xuất hiện một cặp huynh đệ, tên là Tần Vũ và Tần Tường không?
Tần Vô Song lại hỏi.
Lão hán Lục Cân vốn đang phờ phạc, nghe thấy hai từ "Tần Vũ" và "Tần Tường" chui vào lỗ tai, nhất thời giống như đánh tiết gà vậy, khắp người đều hưng phấn trở lại.
- Đúng đúng đúng, người thanh niên, sao ngươi lại biết? Ngươi từ Vấn Đỉnh Sơn tới sao? Có quan hệ gì với hai huynh đệ Tần gia đó?
Một chuỗi các câu hỏi, giống như đạn bắn, không ngừng ba ba bắn ra.
Lão hán này, từ nhỏ đã nghe tổ tông kể về lịch sử vinh quang của Tần Vũ và Tần Tường, cả cuộc đời sống đến chừng này tuổi, chuyện chính sự chưa từng làm qua, lạc thú và sở thích lớn nhất, chính là tuyên dương lịch sử của hai huynh đệ này. Cũng chính là nói, cả đời đến giây phút cuối cùng, thuần túy sống trong lịch sử.
Lúc này không dễ thấy được một người ở xứ sở khác hỏi thăm về hai huynh đệ này, đương nhiên là vui mừng quá đỗi, chỉ hận không thể kéo Tần Vô Song lại nói chuyện ba ngày ba đêm.
Tần Vô Song thật ra bị sự đột nhiên chuyển biến thái độ của lão hán này làm cho ngây người.
Lão hán Lục Cân tự nhiên, mặt mày hớn hở nói:
- Ngươi muốn hỏi thăm về hai huynh đệ bọn họ, tìm ta là đúng rồi. Toàn bộ trấn Bình Nguyên này, cho dù là người nhà của bọn họ, cũng chưa chắc hiểu biết nhiều hơn ta. Ta đã nghiên cứu về bọn họ vài thập niên rồi. Về phương diện này, tuyệt đối là chuyên gia.
Tựa hồ sợ Tần Vô Song không tin, lão hán Lục Cân căn bản không để cho Tần Vô Song mở miệng, lại nói:
- Hai huynh đệ bọn họ, Tần Tường lớn hơn một chút, Tần Vũ nhỏ hơn một chút. Phụ thân của bọn họ, tổng cộng sinh bốn người con trai, năm người con gái. Hiện giờ, ở trấn Bình Nguyên, con cháu hương khói còn lại của hai huynh đệ bọn họ, vẫn là nhân vật đầu lĩnh của trấn Bình Nguyên. Còn có…
Tần Vô Song vội vàng xua xua tay, tạm dừng sự nhiệt tình dào dạt của lão hán:
- Lão trượng, nếu ngươi có thể nói cho ta, địa chỉ chỗ ở trước kia của bọn họ là nơi nào, vãn bối cảm kích vô cùng.
Lão hán Lục Cân tinh thần hưng phấn, quét sạch xu thế suy sụp trước đó:
- Việc này lại càng dễ, ta dẫn các ngươi đi. Ra khỏi trấn này, đi về phía tây khoảng sáu mươi dặm, có một Ngân Nguyệt Hồ, bên hồ có một tòa đại sơn trang, chính là địa bàn của Tần gia trấn Bình Nguyên. Hai huynh đệ bọn họ, chính là lớn lên bên cạnh Ngân Nguyệt Hồ, cũng trở thành nhân vật tinh anh của Tổng bộ Tần gia.
- Đi về phía tây sáu mươi dặm sao? Lão trượng xác định chứ?
Tần Vô Song hỏi.
Lão hán Lục Cân nóng nảy, cảm thấy vấn đề này quả thực chính là sỉ nhục đối với chuyên gia như hắn, vội nói:
- Không sai, ta quá hiểu về gia tộc bọn họ! Đã nói với ngươi rồi, ở phương diện này, ta là chuyên gia! Già…
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, chắp chắp tay:
- Đa tạ lão trượng.
Nói xong, thân mình nhoáng cái, mang theo Bao Bao và Cô Đơn biến mất trong hư không. Sáu mươi dặm đường, vậy thì quá gần. Nháy mắt đã hạ xuống nơi.
Lão hán Lục Cân xoa xoa mắt, có chút khó tin nhìn xung quanh, người này sao có thể đột nhiên biến mất chứ?
- Quái lạ, quái lạ.
Lão hán Lục Cân nói thầm, trong ánh mắt đục ngầu, đột nhiên bắn ra một vẻ kinh ngạc vui mừng, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ thật sự là tinh anh của Vấn Đỉnh Sơn đến đây? Bằng không đi hỏi thăm chuyện này làm gì chứ? Thật tốt quá, xem ra Tổng bộ Tần gia của Vấn Đỉnh Sơn, không quên trấn Bình Nguyên này đã từng có cống hiến với Tổng bộ Tần gia!
Lão hán Lục Cân kích động không thôi, hai bàn tay khô héo, nắm chặt lấy nhau, nói với hư không:
- Lão thiên gia, cầu xin ngươi hãy che chở cho trấn Bình Nguyên chúng ta, hãy xuất ra mấy thiên tài giống như huynh đệ Tần Vũ, Tần Tường! Nếu có thể, Lục Cân ta tình nguyện mất chút tuổi thọ để đánh đổi.
Ông trời đương nhiên không nghe thấy cầu nguyện của hắn, nhưng bọn Tần Vô Song lại nghe thấy.
Bao Bao mỉm cười nói:
- Lão nhân này thật là biết đùa. Lão Đại, xem ra lúc trước chúng ta đã lo lắng uổng công rồi. Tổ tiên của ngươi, ở trấn Bình Nguyên vẫn rất có danh tiếng.
Tần Vô Song nói:
- Điều này cũng có thể lý giải, một tiểu trấn, có thể xuất ra được mấy nhân vật tài giỏi chứ, cho dù qua mấy trăm năm, được người ta nhớ thương cũng là chuyện bình thường.
Giữa lúc nói, đã đến được bên Ngân Nguyệt Hồ.
Ngân Nguyệt Hồ này, từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên là giống như trăng khuyết mới cong bảy tám phần, giống như minh châu vậy, khảm nạm phía tây của trấn Bình Nguyên, quả nhiên là vẻ đẹp của tạo hóa, là nơi địa linh nhân kiệt.
Ngân Nguyệt Hồ mặc dù chỉ có độ rộng không đến trăm dặm, nhưng xung quanh Ngân Nguyệt Hồ, khắp nơi lại là cảnh xuân tươi đẹp, một vùng bừng bừng sức sống.
Một tòa đại trang viên, lên xuống ở ven Ngân Nguyệt Hồ, khiến minh châu bên cạnh, càng có chút tô vẻ.
Ba người Tần Vô Song, tới phía trước trang viên này, mỗi bước chân đạp lên một khối thạch điêu của Tần gia, một một đám cỏ, phảng phất đều có thể nghe thấy tiếng bước chân tổ tông đi qua đây, loại tiết tấu vô cùng quen thuộc.
- Kỳ quái, trang viên này, người cũng quá ít ỏi?
Bao Bao thì thầm nói.
Tần Vô Song cũng phát hiện ra vấn đề này, cho dù đệ tử trong tộc đều ra ngoài tu luyện, thì chí ít cũng phải có một bộ phận trông nhà hộ viện chứ?
Nhưng hắn lại không nhận thấy có bao nhiêu người đang ở trong trang viên này, loại tình huống này, cho dù là ở các quốc gia nhân loại cũng rất ít khi xuất hiện, một gia tộc to lớn, làm sao đến nỗi một chút thường thức đều không có? Không sợ hang ổ bị người khác tấn công sao?
Việc khiến bọn họ cảm thấy buồn cười là, cho đến khi đi đến cửa trang viên, vẫn không có ai đi ra ngăn cản, cho đến khi bọn họ tiến vào bên trong, mới bị gác cổng ngăn lại.
Hỏi lai lịch của bọn họ, Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Chúng ta tới đây, là muốn thăm hỏi Tộc trưởng Tần gia trấn Bình Nguyên.
- Tộc trưởng không ở trong tộc.
- Vậy tùy tiện gặp một Trưởng lão cũng được.
Tần Vô Song thối lui một bước hỏi.
- Cũng không có!
Người gác cổng đó có vẻ cũng rất dứt khoát.
- Vậy cũng phải có một người có thể nói là cấp trên chứ?
Bao Bao có chút buồn bực hỏi.
- Có thể nói là cấp trên, đều tới khu mỏ tinh thạch rồi. Hiện tại ai ở lại trong tộc, sẽ bị người ta mắng là nhu nhược.
Người gác cổng trái lại rất thành thật:
- Nếu các ngươi là khách tới tìm Tộc trưởng, vậy phải đến lúc khác rồi. Bây giờ trong tộc cũng không có tâm tư di xử lý những chuyện khác.
- Tại sao?
Tần Vô Song có chút hồ nghi:
- Ở lại trong tộc sẽ bị mắng là người nhu nhược? Lẽ nào các ngươi không sợ bị kẻ thù tận diệt sao?
Người gác cổng bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì thế nào? Cho dù là tận diệt, cũng không có cách nào. Nếu khu mỏ tinh thạch không còn, trấn Bình Nguyên cũng chẳng khác nào không còn. Gia tộc bị người ta tiêu diệt, còn hơn toàn bộ địa bàn bị người ta thôn tính.
Địa bàn? Khu mỏ tinh thạch? Lẽ nào lại là tranh giành lợi ích? Xem ra thiên hạ thật sự không có bất cứ chốn cực lạc nào, nơi có người thì sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ, thì sẽ có mâu thuẫn tranh đấu.
- Khu mỏ tinh thạch ở đâu?
Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi.
Người gác cổng chỉ về phía nam:
- Đi thẳng về phía nam, năm sáu trăm dặm đường. Ta chưa từng đến đó, nên chỉ biết chỗ như vậy thôi.
- Lão Đại, chúng ta sẽ không tới khu mỏ tinh thạch đó chứ?
Bao Bao cười khổ nói.
Tần Vô Song nói:
- Ngươi sẽ không lười đến mức năm sáu trăm dặm đường cũng không muốn đi chứ? Vậy ngươi ở lại chỗ này được rồi.
Bao Bao vội vàng khoát tay:
- Không không, ta đi, ta đi không được sao?
Người gác cổng nhìn ba người quái lạ này, không kìm được hỏi:
- Ba vị, rút cuộc các ngươi là người thế nào? Nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống châu quận gần đây.
Bao Bao đắc ý dào dạt nói:
- Chúng ta vừa từ Vấn Đỉnh Sơn tới. Tộc trưởng của các ngươi cũng thật là, khách quý đến đây, cũng không nghênh đón một chút. Vậy cũng không nói làm gì, đằng này đã đến cửa nhà rồi, còn không có người ở nhà.
Người gác cổng giật mình kinh hãi:
- Vấn… Vấn Đỉnh Sơn? Các ngươi là anh hùng của Tổng bộ Tần gia sao?
- Anh hùng?
Tần Vô Song cười khổ:
- Tại sao lại gọi là anh hùng?
- Đương nhiên là anh hùng rồi, không có người của Tổng bộ Tần gia Vấn Đỉnh Sơn các ngươi, làm sao có cục diện yên ổn của toàn bộ Tần gia chúng ta chứ. Đó đều là cục diện ổn định do người của Tổng bộ Tần gia dùng máu tươi và sinh mệnh đánh đổi.
Bao Bao cười nói:
- Ngươi thật là hồ đồ.
Tần Vô Song suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Hiện giờ, vai vế cao nhất của Tần gia trấn Bình Nguyên là người nào? Cách hai huynh đệ Tần Vũ và Tần Tường bao nhiêu đời?
Đây đều là chuyện đã trôi qua mấy trăm năm, thật sự luận về vai vế. Tần gia trấn Đông Lâm đến đời Tần Vô Song, cũng là truyền thừa mười mấy hai mươi mấy đời rồi.
Vậy thì trấn Bình Nguyên, có lẽ cũng không sai biệt có mười mấy đời rồi. Chỉ có điều, Tần gia của trấn Bình Nguyên, hiển nhiên cũng là gia tộc tu luyện, hơn nữa nhìn trận thế này, phát triển khẳng định là mạnh hơn Tần gia trấn Đông Lâm rất nhiều, có lẽ trong tộc nói không chừng cũng có một số lão nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Người gác cổng đó lắp bắp nói:
- Tần Tường và Tần Vũ, các ngươi quen biết hai vị tổ tiên này sao?
- Này, là chúng ta hỏi ngươi, sao ngươi lại hỏi ngược lại chúng ta?
Người gác cổng đó cười khổ nói:
- Lão tổ tông của trấn Bình Nguyên chúng ta, căn bản không có cách thế hệ với hai vị tổ tiên Tần Vũ và Tần Tường, bọn họ là ngang hàng.
- Ngang hàng?
Tần Vô Song cả kinh.
- Đúng vậy, phụ thân của hai vị tổ tiên Tần Tường và Tần Vũ, sinh được bốn người con trai. Hai người bọn họ là Lão Đại và Lão Nhị, phía dưới còn có Lão Tam, Lão Tứ. Lão Tam sớm đã qua đời rồi. Nhưng Lão Tứ, cũng chính là lão tổ tông hiện nay của chúng ta, vẫn còn sống.
Tin tức này, thật sự khiến Tần Vô Song thực sự có chút bất ngờ. Hắn vẫn luôn suy nghĩ theo xu hướng bình thường, cho dù thiên phú của tỷ muội huynh đệ của hai vị tổ tiên không bằng bọn họ, nhưng mặc dù tu luyện đến đỉnh cao cảnh giới Linh Võ, sống mấy trăm tuổi cũng là không có vấn đề.
Huống chi, ở Hiên Viên Khâu, Linh Võ Đại viên mãn căn bản không được xem là cảnh giới xa xôi gì.
- Lão tổ tông đó, hiện tại cũng đang ở khu mỏ tinh thạch sao?
Tần Vô Song lộ vẻ xúc động hỏi.
- Đúng vậy, lão tổ tông không đi, tràng diện sợ rằng càng không khống chế được!
Tần Vô Song gật gật đầu, nói với Bao Bao và Cô Đơn:
- Tới khu mỏ tinh thạch!
Một hàng ba người, nhanh chóng xuất phát. Năm sáu trăm dặm lộ, đối với bọn họ mà nói căn bản không xem là lộ trình, không bao lâu, đã tới trên bầu trời khu mỏ tinh thạch. Nhìn xuống dưới, trong một sơn cốc, quả nhiên tụ tập hai nhóm người, đang giằng co, gươm súng sẵn sàng, khí thế vô cùng nguy hiểm, rất có xu thế một lời không hợp liền máu chảy thành sông