Tần Vô Song đi một mạch về tới Chi Tế Sơn, Bao Bao trở lại Hầu Vương Sơn dò hỏi, hai bên giao hẹn gặp lai ở Hầu Vương Sơn.
Tần Vô Song quay lại các quốc gia nhân loại, lần này Tần Vô Song càng cẩn thận hơn, đem người nhà chạy đến Tinh La Điện, chỉ cần có chút phong thanh nào thì lập tức tiến vào Vô Tận Đông Hải.
Không có Chìa khóa Linh lực mở ra phong ấn đi vào Vô Tận Đông Hải, cho dù là Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường có đích thân tìm đến, Tần Vô Song cũng không chút lo lắng.
Bởi vì cho dù có là Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường, cũng tuyệt đối không có khả năng mở ra những cấm chế của Vô Tận Đông Hải.
Tần Vô Song dàn xếp tốt mọi chuyện, không làm lỡ thời gian, sau khi đến Hầu Vương Sơn cùng Bao Bao tụ họp, lại xuất phát về hướng Hiên Viên Khâu.
Lần này, bọn Tần Vô Song đã tiếp thu giáo huấn, trên đường đi không tham gia vào bất cứ chuyện thị phi nào, chỉ để lại mình Ứng Long ở lại Hiên Viên Khâu, tại vùng biên cảnh của Chi Tế Sơn thăm dò tình hình, khi có tình hình khẩn cấp lập tức tìm cách thông báo cho Tần Vô Song.
Mục đích của Tần Vô Song trong chuyến đi lần này chỉ có một, đó là Tổng bộ Tần gia tại Thiên Đế Sơn. Muốn đi Thiên Đế Sơn phải băng qua trăm ngàn dặm lãnh thổ, điều đó đối với Tần Vô Song mà nói, cũng là một thử thách lớn.
Tần Vô Song việc nghĩa không từ, Tần Thời Tốn trước lúc sắp chết có nhờ Tần Vô Song một việc, giờ phút này Tần Vô Song quyết giúp đỡ Tần Thời Tốn hoàn thành tâm nguyện.
Con đường phía trước đi qua Hành Sơn phủ, trên đường đi Tần Vô Song không tiến hành giao tế gì cả, nhưng cho dù là như vậy vẫn gặp phải một số chuyện phiền toái, nhưng đều được Tần Vô Song giải quyết một cách khéo léo.
Chuyện quan trọng nhất trên đường đi chính là tu luyện, trải qua trận chiến với La Đĩnh, Tần Vô Sông đã nhận ra rằng, thực lực của mình và cường giả thực sự vẫn có một sự chênh lệch rất lớn, cần phải nhanh chóng rút bớt khoảng cách đó.
Vì vậy, ngoại trừ thời gian đi đường ra, mỗi ngày hắn đều tranh thủ tu luyện. Một đường đi được khoảng hơn nửa tháng, mới tới một nơi được gọi là Đan Hà Phủ.
Đan Hà Phủ này và Bài Sơn Phủ cùng với Hành Sơn Phủ đều có điểm bất đồng, địa phận của Đan Hà Phủ vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn có một số thế lực lớn mạnh khác nữa cùng chiếm đóng tại nơi này.
Trong số đó, cũng có những thế lực nhị lưu có thể so sánh với La Thiên Đạo Trường.
Sự tồn tại của một số thế lực lớn này chính là nguyên nhân làm cho Đan Hà Phủ có vị trí khá cao ở tại Hiên Viên Khâu, có thể xếp vào trong số mười lăm địa phương đứng đầu.
Tần Vô Song mang theo Bao Bao và Cô Đơn đi trên đường cái của Đan Hà Phủ, chung quanh là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, so với Bài Sơn Phủ và Hành Sơn Phủ còn cao hơn một bậc.
Mục đích của Tần Vô Song trong chuyến đi lần này là muốn bái phỏng một vị đại sư. Ở Đan Hà Phủ, vị đại sư am hiểu nhất trong việc chế tạo các loại phù chú.
Tần Vô Song lần này đến, chính là muốn nhờ vị đại sư này chế tạo giúp mấy món đồ.
Đi qua mấy khu phố, càng đi sâu vào lại càng tới gần khu vực hoang vu hẻo lánh, Tần Vô Song cau mày nói:
- Bản đồ mà Ứng Long vẽ chắc là không sai chứ?
Bao Bao cười nói:
- Cho hắn ăn mật gấu hắn cũng không dám.
Ngẩng đầu lên nhìn, đây là một khu vực giống như một khu nhà ổ chuột hoang tàn, nhiều ngõ hẻm, đi vòng quanh chỗ này làm cho người ta có cảm giác nơi đây rất bẩn thỉu.
- Nói đến cũng thật kỳ lạ, chẳng lẽ những nhân vật tài giỏi cấp bậc đại sư cũng đều là những người kỳ quái đến thế sao? Vị Lỗ Tiên Lâu đại sư này lẽ nào lại thích ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này?
Hóa ra, vị đại sư chế tạo ra phù chú mà Tần Vô Song muốn đi thăm này có tên là Lỗ Tiên Lâu, rất có tiếng tăm ở Hiên Viên Khâu.
Loại phù chú mà ông ta chế tạo ra tuyệt đối đạt tiêu chuẩn cao nhất. Ở Hiên Viên Khâu, những người mỗi ngày cầu xin ông ta chế tạo phù chú, có thể nói là đếm hoài không hết. Nhưng mà vị đại sư này chế tạo phù chú, cũng không phải ai cũng cấp cho.
Ông ta có ba loại người không tiếp:
Thứ nhất, không tiếp người không thuận mắt.
Thứ hai, không tiếp người có tai tiếng xấu.
Cuối cùng, cũng là điều thực tế nhất, không tiếp người không có khả năng trả tiền.
Hai điều kiện sau cũng được, nhưng cái điều kiện thứ nhất thì ai cũng không thể nào hiểu nổi, xem ai không vừa mắt kỳ thực cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.
Đi được một lúc, Bao Bao sáng mắt nên chỉ thoáng một cái đã nhìn thấy bên trong một cái ngõ nhỏ có một chiêu bài không chút bắt mắt, trên mặt có viết một chữ "Lỗ" rất đơn điệu.
- Đừng nói là nơi này chứ!
Bao Bao quả thật không dám tin vào mắt mình:
- Không phải nói rằng nơi này không tốt, chỉ có điều hình như vị đại sư có chút hơi quá cô đơn rồi. Một người nổi tiếng như ông ta, lại chịu ở một mảnh địa phương này mà chấp nhận tịch mịch, quả thật khiến người ta không tin tưởng nổi.
Tần Vô Song cũng không cảm thấy quá mức ngạc nhiên, trên thực tế, ở kiếp trước của Tần Vô Song cũng có khá nhiều cổ nhân thích sống cuộc sống ẩn dật, chịu sự cô đơn.
Có lẽ vị Lỗ Tiên Lâu đại sư này đúng là người không ham danh lợi.
- Bao Bao, đây có thể là một nhân tài có ý chí và cảnh giới cấp bậc đại sư, nếu là người không chịu nổi sự cô đơn thì không thể nào trở thành đại sư được. Đại sư không phải dựa vào sự tâng bốc mà phải dựa vào thực lực của bản thân. Mặc dù việc chế tạo ra loại phù chú này, những người khác cũng có thể làm được, nhưng bất kỳ một môn nghệ thuật nào đều quý ở chỗ sự tận tình của người làm ra nó. Bao Bao, chúng ta đi xem qua, trước mặt một đại sư chân chính không thể thất lễ.
Lần này Tần Vô Song đến đây kỳ thực chính là muốn nhờ cậy chế tạo ra một loại công cụ vô cùng thực dụng, thứ đồ vật này chính là sau khi hắn nhìn thấy La Đĩnh sử dụng, mới nảy sinh ý định muốn dùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
La Đĩnh sử dụng Ngọc bài Truyền thức, có thể ở ngoài khoảng cách trăm ngàn dặm để trao đổi với Đại Đạo tôn La Thông Thiên của La Thiên Đạo Trường. Điều này chứng tỏ Ngọc bài Truyền thức rất có tác dụng.
Tần Vô Song biết, thứ đồ vật này vô cùng quan trọng. Lúc còn ở các quốc gia nhân loại, hắn chưa từng thấy một đồ vật nào như vậy, hơn nữa phí tổn để chế tạo ra loại đồ vật này, các quốc gia nhân loại tuyệt đối không thể chịu nổi.
Trong lúc suy nghĩ thì mọi người đã đi tới trước một cái cửa hàng. Cái cửa hàng này không lớn, nằm ngay cạnh một con đường nhỏ, được xây dựng bằng loại đá tảng.
Một gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách đệ tử học việc, đang đứng ở trước gian hàng trên tay cầm một con dao, điêu khắc lên một tảng đá, mỗi một nét đều rất chuyên tâm và nghiêm túc.
Tần Vô Song thấy hắn rất nhập tâm điêu khắc, ngược lại cũng không có ý quấy rầy, liền ngăn cản sự lỗ mãng của Bao Bao và Cô Đơn, lặng lẽ đứng một bên, thưởng thức kiệt tác của gã thanh niên này.
Mặc dù Tần Vô Song không hiểu về điêu khắc, nhưng cũng có chút hiểu biết, Tần Vô Song ở kiếp trước cũng để từng xem qua nhiều tác phẩm nổi tiếng của các đại danh sư các thời đại, bao gồm các tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, bởi vậy sự đánh giá về các tác phẩm nghệ thuật của hắn mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng trực giác vẫn có chút kinh nghiệm.
Nhìn thấy những đường nét của tác phẩm điêu khắc này làm cho người ta trong lòng có cảm giác thư thái, nhàn nhã, tác phẩm có thể làm Tần Vô Song có cảm giác này, hiển nhiên cũng không phải là phàm vật.
Tần Vô Song đứng bên cạnh, kiên nhẫn đứng xem. Gã thanh niên này đang điêu khắc ánh mắt của bức tượng. Ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, nếu điêu khắc được cái thần bên trong của đôi mắt, thì toàn bộ bức tượng lập tức trở nên sinh động y như thật, tạo ra sự hấp hẫn làm người ta mê mẩn.
Gã thanh niên đó cau mày suy nghĩ, rõ ràng là đang do dự không biết nên phải bắt đầu như thế nào.
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Tần Vô Song đang chăm chú nhìn hắn, tức thì giống như thông suốt điều gì đó, đột nhiên vỗ tay một cái cười to nói:
- Có rồi!
Cầm lấy cái đao điêu khắc, bắt đầu tiếp tục công việc điêu khắc. Chỉ vài đường nét cơ bản, một đôi mắt sáng ngời có thần nhất thời được sinh ra.
Bao Bao và Cô Đơn đều vô cùng ngạc nhiên:
- Này… ánh mắt này, Lão Đại, ánh mắt này sao quen quá.
Cả hai nhìn vào bức tượng một cách khó tin, lại nhìn về phía Tần Vô Song, thất thanh nói:
- Lão Đại, đó chính là huynh?
Gã thanh niên này chỉ trong lúc nhất thời, đã nháy mắt hoàn toàn đem ánh mắt của Tần Vô Song bắt lại, linh quang lóe lên, chỉ khẽ đẽo gọt hai ba cái, đã liền phác thảo đôi mắt của Tần Vô Song lên trên pho tượng, tạo nên một lên một hình tượng sống động. Chẳng trách Bao Bao và Cô Đơn kinh ngạc đến như vậy.
Tần Vô Song cũng cảm thấy khó mà tin nổi, loại kỹ năng này quả thực đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, trên thế gian khó mà có một nghệ nhân điêu khắc tinh xảo như vậy, thế nhưng lại có được năng lực chạm khắc tinh tế vô cùng, quả là sinh động đến mức làm cho Tần Vô Song cảm khái không thôi.
Tần Vô Song nhìn vào mắt của bức tượng, dường như nảy sinh một sự đồng cảm sâu sắc.
- Thật thần kỳ, đây quả là một kiệt tác, quả là một cao thủ trong nhân gian! Một cao thủ thực sự mai danh ẩn tích. Vị nhân huynh này còn trẻ tuổi mà đã đạt trình độ cao siêu như vậy, lẽ nào là học trò của Lỗ đại sư.
- Lỗ đại sư?
Gã thanh niên này vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Đó là ai?
Tần Vô Song và Bao Bao nhìn nhau. Ở trên bảng hiệu rõ ràng có viết chữ "Lỗ", vì sao gã thanh niên này lại hỏi như vậy? Lẽ nào gã thanh niên này và chủ nhân nơi đây không có quan hệ gì sao?
Nhưng nếu nói là không có quan hệ gì thì tại sao hắn lại ở trước cửa nhà của Lỗ đại sư mà điêu khắc, hơn nữa bộ dáng cũng hoàn toàn không xem mình là người lạ.
- Chẳng lẽ nơi này không phải là phủ đệ của Lỗ Tiên Lâu đại sư?
Gã thanh niên đó nhíu mày:
- Các người tìm Lỗ Tiên Lâu, vậy thì đã đến đúng chỗ! Còn tìm Lỗ đại sư gì đó, ở nơi này không có.
- Đúng, đúng, người chúng ta cần tìm là Lỗ Tiên Lâu, tiểu huynh đệ, Lỗ Tiên Lâu có phải là trưởng bối của ngươi hay là sư phụ, sư tổ, hay là gì đó của ngươi?
Bao Bao liên tiếp đưa ra câu hỏi.
Gã thanh niên quay lại hỏi một cách trào phúng:
- Các người quen biết với Lỗ Tiên Lâu?
- Đương nhiên là không biết rồi, chúng ta đến đây chính là muốn bái kiến Lỗ đại sư.
Gã thanh niên kia hỏi:
- Các người không quen Lỗ Tiên Lâu làm sao biết được hắn béo hay gầy, già hay trẻ? Làm sao lại cho rằng ta là con cháu hay đồ đệ của Lỗ Tiên Lâu?
Bao Bao mỉm cười và nói:
- Nhưng ngươi nói thế nào cũng không thể là tổ tiên của ông ta.
Gã thanh niên này tặng cho Bao Bao một ánh mắt xem thường:
- Ta chính là Lỗ Tiên Lâu!
Lời nói vừa rồi đừng nói là Bao Bao, Cô Đơn ngay cả Tần Vô Song cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt. Gã thanh niên này là Lỗ Tiên Lâu sao?
Tần Vô Song ngây người một lát, lúc này mới giật mình tỉnh lại:
- Thì ra các hạ chính là Lỗ Tiên Lâu đại sư, tôi còn tưởng rằng các hạ là con cháu hay đồ đệ của Lỗ Tiên Lâu đại sư, vốn cứ nghĩ rằng danh sư xuất cao đồ. Bây giờ, xem ra cũng không phải, danh tác của đại sư, quả là kiệt tác hiếm thấy.
Lỗ Tiên Lâu cười ha hả, cũng không thèm để ý đến những lời tâng bốc của Tần Vô Song, ôm luôn bức tượng bước vào trong nhà.
- Được rồi, nói đi, đến tìm ta làm gì, có biết ta có ba loại người không tiếp không?
- Biết, tất nhiên là biết chứ.
Bao Bao tiếp lời nói:
- Ngươi không tiếp người không vừa mắt, không tiếp người có tai tiếng xấu, không tiếp người không có khả năng trả tiền, tôi nói không sai chứ.
- Đúng vậy.
Lỗ Tiên Lâu thản nhiên nói:
- Ngươi đến nơi đây, cũng không làm gián đoạn công việc của ta, ta lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đã cho vào tác phẩm của ta, tất nhiên không phải là người ta không xem vừa mắt. Cửa thứ nhất các người thông qua. Được rồi, tiếp theo các ngươi qua đây nói cho ta biết, các ngươi từ đâu đến, thân phận thế nào, sau đó phải chứng minh được các ngươi trả được tiền theo yêu cầu của ta.
Do Trưởng lão Quan Hà thức thời, sự việc tiếp theo có vẻ thuận lợi dị thường. Mấy thủ lãnh của trấn Xích Thủy, căn bản không có quyền nói chuyện, chỉ có thể ngồi một bên buồn bực uống rượu, nhìn trên dưới trấn Bình Nguyên giống như ăn tết, hết sức phấn khởi, đám người Tần Uy đều bi ai ý thức được, cảm giác ưu việt của trấn Xích Thủy đối với trấn Bình Nguyên mấy trăm năm qua, có thể phải đến lúc kết thúc rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ đều vô cùng hụt hẫng, nhưng Trưởng lão Quan Hà đối với người thanh niên này còn vô cùng cung kính, phảng phất sau khi hóa địch thành bạn, nhất thời trở thành chiến hữu vô cùng thân thiết, tình hình đó, khiến bọn họ càng cảm thấy có một loại cảm giác thất bại không cách nào vãn hồi.
Vấn đề biên giới của hai trấn, Trưởng lão Quan Hà thái độ khác thường, dùng một loại khẩu khí trao đổi, hỏi thăm ý kiến của Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhìn Tần Dực, hỏi:
- Lão tổ tông, khu mỏ này, ngươi cảm thấy nên phân phối thế nào là lý tưởng nhất?
Tần Dực thật ra không phải là loại người một mực cường thế, cũng biết đạo lý thấy chuyển biến tốt thì hãy thu về. Trưởng lão Quan Hà khách khí như vậy, nhưng từ tình huống trước mắt mà nhìn, thứ khiến Trưởng lão Quan Hà kiêng kỵ chính là tiềm lực của Tần Vô Song và dư luận của người trong nhân mạch, vì vậy không nên nói toạc móng heo quá mức, lập tức nói:
- Theo phân chia biên cảnh trên lịch sử, trấn Bình Nguyên chúng ta chí ít chiếm tám phần. Trấn Xích Thủy nhiều lắm là hai phần. Nhưng theo lệ thường những năm qua, đều chia đều quyền khai thác. Mọi người đều là nhất mạch Tần gia, vì những chuyện này mà ồn ào đến mức không thể dàn xếp, xác thực cũng không hợp lý. Theo lệ cũ, vẫn là chia ra năm năm, thế nào hả?
Tần Vô Song đưa mắt nhìn về phía Trưởng lão Quan Hà. Trưởng lão Quan Hà vốn tưởng rằng Tần Dực sẽ tranh thủ thời cơ há to miệng, trực tiếp lấy về tám phần địa bàn đó. Nghe Tần Dực nói như vậy, duy trì lệ cũ, thực sự nằm ngoài dự kiến của hắn. Nhưng người ta đã nhún nhường như vậy, Trưởng lão Quan Hà cũng biết, không biết thích ứng, sợ rằng sẽ không biết ăn nói thế nào.
- Khó có ai hào phóng được như Tộc trưởng Tần Dực, vậy cứ làm theo lời ngươi nói. Hôm nay hai bên đã ký kết thỏa hiệp, có cơ sở căn cứ, tránh để sau này lại có tranh chấp vô căn cứ.
Tần Vô Song nghe Trưởng lão Quan Hà nói như vậy, thầm mắng lão hồ ly này giảo hoạt. Thoạt nghe, Trưởng lão Quan Hà đang suy nghĩ cho bên yếu thế là trấn Bình Nguyên, nhưng kỳ thực Tần Vô Song biết, Trưởng lão Quan Hà đang lo lắng Tần Vô Song hắn sau này trở nên cường đại, lại trở mặt thất hứa một lần nữa. Trước tiên đem tất cả mọi việc sắp xếp xong xuôi, cho dù sau này Tần Vô Song cường thế, đã có hiệp uớc, muốn nói chuyện gì cũng dễ dàng.
Nhưng Tần Vô Song cũng không muốn vướng víu vào những chi tiết nhỏ nhặt, ánh mắt cũng không thích thú dừng lại trên khu mỏ nhỏ bé. Một khi Tần Dực cảm thấy chia ra năm năm không có vấn đề, vậy hắn cũng không cần tiếp tục vướng mắc những chuyện không đáng.
Sau khi xác định, một trò hề vốn diễn biến thành đại chiến sinh tử, đã kết thúc trong vui vẻ.
Sau khi Trưởng lão Quan Hà dẫn theo người của trấn Xích Thủy rời khỏi, sự vui sướng kiềm chế rất lâu phía bên trấn Bình Nguyên cuối cùng cũng bộc phát. Những đệ tử của trấn Bình Nguyên, biểu tình nhìn Tần Vô Song, đã không thể dùng hai từ "sùng bái" để hình dung được.
Còn người hiếu sự ở trấn Bình Nguyên, càng chen chúc mà đến, muốn một lần tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của Tần Vô Song.
Tần Vô Song lại một mình tìm được Tần Dực, trong lòng hắn, còn có một chút nghi vấn, rất muốn hỏi thăm.
Tần Dực thấy Tần Vô Song rất là chân thành, hỏi:
- Vô Song, có chuyện gì vậy?
Tần Vô Song hỏi:
- Lão tổ tông, ta ở nhất mạch Tần gia của các quốc gia nhân loại, đã có mấy lần dân cư rời đi, nghe nói tráng đinh đều bị điều động. Có lẽ đều là tới Thiên Đế Sơn. Lão tổ tông có nghe nói qua chuyện này không?
Tần Dực có chút mơ hồ, lắc lắc đầu:
- Có chuyện này sao? Trấn Bình Nguyên từ sau khi Nhị ca mất tích, cũng không có tin tức.
Tần Vô Song có chút hụt hẫng, xem ra, sự mất tích của những người này, Lão tổ tông Tần Dực có lẽ cũng không biết.
- Nghe nói, Tần gia Thiên Đế Sơn thống lĩnh thiên hạ Tần gia, điều động nhân công cũng là chuyện bình thường, nhưng các quốc gia nhân loại xa xôi như vậy, có lẽ không đến mức đi đến đó điều động nhân công chứ? Hơn nữa, Nhị ca lưu lạc đến các quốc gia nhân loại, Tần gia Thiên Đế Sơn có mấy người biết chứ?
Lời này của Tần Dực, càng khiến Tần Vô Song cảm thấy manh mối càng hỗn loạn. Nhưng hắn quyết định, tạm thời không suy nghĩ đến những chuyện này, đợi sau này có cơ hội, lại hỏi thăm Tam Chưởng môn.
Ở Tần gia trấn Bình Nguyên được hai ngày, Tần Vô Song thấy cuộc sống của trấn Bình Nguyên, không hề mưu cầu đến danh lợi, so với Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, là hai cuộc sống tuyệt nhiên khác nhau. Hắn thầm nghĩ:
- Trấn Bình Nguyên này, thật ra là một nơi thích hợp để ở lại. Nếu thế cục của Tần gia Thiên Đế Sơn đừng hỗn loạn như vậy, trấn Bình Nguyên này, thật ra phù hợp để sinh sống. Ta thấy phụ thân đối với việc trở về nguyên quán có một loại hy vọng vô cùng bức thiết, nếu sau này có cơ hội, đem người nhà đến trấn Bình Nguyên này ở lại thật ra cũng không tệ.
Tần Vô Song nghĩ như vậy, liền đem tâm tư này nói cho Tần Dực biết. Tần Dực đương nhiên vô cùng hoan nghênh, cười nói:
- Vô Song, nếu phụ thân ngươi có thể quay về trấn Bình Nguyên, lão phu đảm bảo, nhất định vô cùng hoan nghênh.
Tần Dực cũng hiểu được suy nghĩ, hiện tại nhất mạch trấn Bình Nguyên, bị kiềm nén mấy trăm năm, cuối cùng cũng có cơ hội nở mày nở mặt, nhưng tất cả hy vọng này, đều gắn bó trên người Tần Vô Song. Tần Vô Song rốt cuộc có thể vì Tần gia trấn Bình Nguyên bỏ ra bao nhiêu sức lực, hoàn toàn quyết định ở việc Tần Vô Song có bao nhiêu cảm tình đối với Tần gia trấn Bình Nguyên.
Nếu chỉ nhìn từ quan hệ huyết mạch tương liên, đến thời đại của Tần Vô Song, đã trải qua mười mấy hai mươi thế hệ rồi, huyết mạch kỳ thực đã phai nhạt.
Nhưng nếu phụ thân của Tần Vô Song, khẳng định quay về trấn Bình Nguyên, vậy thì chuyện lại khác. Tin rằng đến lúc đó Tần Vô Song khẳng định sẽ vô cùng tận tâm đối với trấn Bình Nguyên. Có phần so sánh này, Tần Dực đương nhiên là giơ hai tay hoan nghênh rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dưới sự vui vẻ đưa tiễn của Tần Dực và toàn bộ tộc nhân Tần gia trấn Bình Nguyên, đám người Tần Vô Song rời khỏi trấn Bình Nguyên, quay về Vấn Đỉnh Sơn.
Trở lại Thăng Long Pha, Tần Vô Song phát hiện, Đệ tử Trung tâm vào ở Thăng Long Pha, rõ ràng là nhiều hơn mấy ngày trước không ít. Ở Thăng Long Pha, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Đệ tử Trung tâm từ bên ngoài trở về.
Đệ tử Trung tâm mặc dù bình thường không lộ diện nhiều lắm, nhưng đều quen biết lẫn nhau. Nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm của Tần Vô Song, đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, có mấy người thậm chí còn tới chào hỏi Tần Vô Song.
- Mới tới sao?
Người hỏi câu này là một người hàng xóm của Tần Vô Song, Đệ tử Trung tâm này, dáng người cao lớn, mặc dù cũng chỉ là Hóa Hư Cảnh, nhưng có thể nhìn ra, người này tuổi tác cũng không lớn.
Tần Vô Song mỉm cười gật gật đầu:
- Vừa tới được mấy ngày.
- Vậy ngươi phải gọi ta là sư huynh, ha ha, vào trước làm sư huynh, ta tên là Tần Lam, còn ngươi?
Người đó hữu hảo chìa tay ra.
- Tần Vô Song!
Tần Vô Song nắm lấy tay Tần Lam. Hai bên đều mỉm cười, có vẻ vô cùng ăn ý.
- Tần Vô Song?
Tần Lam sau khi nghe thấy cái tên này, thoáng có chút sửng sốt:
- Gần đây ta nghe nói có một người thanh niên tới từ các quốc gia nhân loại, tên là Tần Vô Song, không lẽ chính là ngươi sao?
- Các quốc gia nhân loại người có tên là Tần Vô Song, xác thực chỉ có một mình ta.
Tần Vô Song mỉm cười.
- Ha ha, thật sự là ngươi rồi. Lần này ta về núi, hình như mọi người đều thảo luận về ngươi, nói ngươi làm chuyện đại sự khó lường gì đó. Rốt cuộc là làm chuyện gì? Nói ra nghe xem.
Tần Lam này mặc dù dáng người cao lớn, nhưng hành động cử chỉ, có vẻ còn có chút hình dáng chưa thoát khỏi dáng vẻ trẻ con.
Tần Vô Song biết, hiện tại tất cả những việc hắn làm, cũng chỉ có những cao tầng cấp bậc Trưởng lão mới biết, Đệ tử Trung tâm mặc dù địa vị ngang hàng với Trưởng lão, nhưng tin tức lạc hậu, hiển nhiên vẫn chưa nhận được tình báo.
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đánh cho La Thiên Đạo Trường mấy cái thôi.
Tần Vô Song cười cười, hỏi:
- Tần Lam huynh, ngươi vào ở Thăng Long Pha này bao nhiêu năm rồi?
Tần Lam cười Nhạn nhiên:
- Ta cũng vào sớm hơn ngươi nửa năm mà thôi. Có thể trước khi ngươi vào ở đây, ta là người cuối cùng. Ngươi tới từ các quốc gia nhân loại, ta đến từ phân nhánh Tần gia của Tự Thiên Phủ. Ha ha, nói ra, chúng ta đều là dưới chân Vấn Đỉnh Sơn, là đệ tử Tần gia thấp bé.
- Thiên hạ Tần gia, vốn đều một nhà, không phải xuất thân dưới Vấn Đỉnh Sơn, không phải đều giống nhau sao?
Tần Lam cười khổ nói:
- Có phải giống nhau hay không, lão đệ ngươi rất nhanh sẽ cảm nhận được thôi. Có lẽ ở trong mắt cao tầng, giá trị của Đệ tử Trung tâm là giống nhau. Nhưng đối với rất nhiều Đệ tử Trung tâm xuất thân cao quý mà nói, trong huyết mạch bọn họ vẫn có chút cảm giác ưu việt. Chỉ có điều, cũng may đại đa số Đệ tử Trung tâm, đều không nhàm chán như vậy.
Nghe khẩu khí này của Tần Lam, có vẻ đã nếm qua loại thiệt thòi này. Tần Vô Song chỉ cười cười, cũng không truy hỏi, hắn không muốn vừa mới đến đây không được bao lâu đã đi hỏi thăm về những chuyện thị phi.
Hắn đến Tần gia Thiên Đế Sơn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tranh giành với người của Tần gia.
Tần Lam thấy Tần Vô Song mỉm cười không nói, vỗ vai Tần Vô Song nói:
- Lão đệ, bất kể như thế nào, gặp phải chuyện bất bình gì, phải nhớ kỹ xin lời khuyên của sư huynh ta, nhịn một chút trời yên bể lặng, lùi một bước trời biển bao la.
Nói xong, Tần Lam liền chậm rãi đi về. Từ khẩu khí ra vẻ lão thành của hắn mà nhìn, Tần Lam có lẽ đã nếm trải khổ cực gì đó.
Tần Vô Song cười khổ lắc đầu, đi vào gần trong sân.
Lại nói về Trưởng lão Quan Hà, từ sau khi rời khỏi trấn Xích Thủy, tâm sự nặng nề, nhanh chóng quay về Vấn Đỉnh Sơn. Ở trấn Bình Nguyên, hắn cố gắng khống chế tình tự của mình, không có chọn lựa đối kháng với Tần Vô Song. Đó là vì hắn nghe nói thủ đoạn của Tần Vô Song, không muốn để bản thân không tìm được lối thoát tại trận.
Trên thực tế, Quan Hà hắn đã sống mấy trăm tuổi, từ trước đến nay cũng không phải là một người dễ đối phó. Hắn dĩ hòa vi quý, chẳng qua là kiêng kỵ uy danh Tần Vô Song để lại sau trận đại chiến với La Thiên Đạo Trường.
Sợ rằng vạn nhất anh minh một đời của mình, bị hủy trong chốc lát. Lần này, hắn quay về Vấn Đỉnh Sơn, hiển nhiên cũng là vì chuyện của Tần Vô Song mà đến.
Sau khi trở về Vấn Đỉnh Sơn, hành động đầu tiên của Trưởng lão Quan Hà chính là đi thăm hỏi một người. Người này, địa vị ở Tần gia Thiên Đế Sơn, cao hơn Trưởng lão Quan Hà hắn không ít.
Chỉnh là Tôn giả Tri Hòe trong mười hai Tôn giả Tần gia Thiên Đế Sơn, cũng là người được xếp gần trước.
Tri Hòe, luận về tuổi tác không sai biệt lắm với Quan Hà, cùng là một nhóm tiến nhập. Chỉ có điều, tu vi và thiên phú của Tri Hòe lại cao hơn một chút so với Trưởng lão Quan Hà. Vì vậy cho đến bây giờ, địa vị cũng cao hơn Quan Hà một bậc.
Tôn giả Tri Hòe nghe nói Trưởng lão Quan Hà tới thăm, liền đoán được nội tình bảy tám phần, kêu người tâm phúc dẫn Trưởng lão Quan Hà tới nơi cơ mật.
Hai lão bằng hữu kiêm cùng phe cánh gặp nhau, tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Hai bên hiển nhiên đều biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
- Ngươi về trấn Xích Thủy rồi chứ?
Vẫn là Tri Hòe hỏi thẳng không quanh co.
Quan Hà cũng không vòng vo, gật gật đầu:
- Về rồi.
- Vậy Tần Vô Song cũng trở về trấn Bình Nguyên?
Quan Hà thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, hắn cuối cùng cũng trở về rồi. Không ngờ… thật sự là không ngờ. Tôn giả, ngươi có thể dự đoán được không, còn có loại cục diện hôm nay sao chứ?
Tôn giả Tri Hòe mặt không biểu tình, thản nhiên nói:
- Bất kể dự đoán được hay không, chuyện đã phát triển đến mức này, cũng không tính là tồi tệ đến cực điểm. Chí ít, từ trên người Tần Vô Song đó, ta cũng chưa nhìn thấy loại ý tứ muốn đòi lại nợ cũ.
Trưởng lão Quan Hà thở dài:
- Tần Vô Song còn trẻ, nhưng lòng dạ cũng rất sâu sắc, ai biết, trong lòng hắn đang nghĩ cái gì?
Đúng lúc đang nói, Tôn giả Tri Hòe đột nhiên thần thức nhất động, lấy Ngọc bài Truyền thức ra. Tựa hồ gần như đồng thời, Quan Hà cũng có phản ứng đồng dạng.
- Là Chưởng môn triệu tập mọi người tập trung.
Tôn giả Tri Hòe và Trưởng lão Quan Hà đều không dám chậm trễ, vội vàng hướng về Chính Khí Đường mà đi