Bảo Tần Vô Song phải nói ra thân phận của mình, đây là điều có chút khó khăn. Tần Vô Song trước giờ vẫn luôn mai danh ẩn tích, cũng không nghĩ tới, đến nơi này lại phải tiết lộ thân phận của mình.
Lỗ Tiên Lâu nhìn Tần Vô Song mỉm cười không nói gì, cũng không quan tâm, nhìn bức tượng kia, thản nhiên nói:
- Ta nhìn người chỉ nhìn ánh mắt, ánh mắt này xem ra ngươi không phải là người cùng hung cực ác.
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm, Bao Bao cười nói:
- Lão Đại chúng ta mặc dù cũng đã từng giết người, nhưng những người mà hắn giết, đều là kẻ đáng chết, hơn nữa…
Lỗ Tiên Lâu giơ tay, ngăn cản lời giải thích của Bao Bao.
- Ta chỉ tin tưởng vào sự phán đoán của bản thân.
Khẩu khí của Lỗ Tiên Lâu làm cho mọi người cảm thấy không dễ gần, thế nhưng loại tính cách này cũng không làm Tần Vô Song cảm thấy có ác cảm.
Bởi vì Tần Vô Song biết, loại người như Lỗ Tiên Lâu này, chính là loại tính cách lãnh đạm như thế, thật sự không phải là người có ác ý, hoặc là kẻ ác trời sinh. Nguồn truyện:
Lỗ Tiên Lâu nói:
- Nói đi, muốn ta chế tạo loại phù chú gì?
Tần Vô Song thẳng thắn nói:
- Lỗ đại sư, tôi muốn nhờ tiên sinh luyện chế vài tấm Truyền Thức Phù.
Tần Vô Song cũng thẳn thắn nói ra, hắn biết Lỗ Tiên Lâu này thích thẳng thắn.
Lỗ Tiên Lâu hơi nhíu mày nói:
- Làm Truyền Thức Phù ư? Truyền Thức Phù mặc dù rất quý hiếm, nhưng chỉ cần có nguyên liệu, cũng không khó luyện chế. Những người đến đây yêu cầu luyện chế phù chú, phần lớn là muốn làm những loại bùa chú chiến đấu uy lực biến thái, trình tự vô cùng phức tạp, mỗi một bước đều phải nghiên cứu kỹ lưỡng, thậm chí phải hao tâm tổn trí.
Bao Bao ngần ngại hỏi:
- Lỗ đại sư, chuyện này có khó khăn sao?
Lỗ Tiên Lâu bật cười hoạt kê:
- Ta chỉ thấy kỳ quái, yêu cầu của các ngươi quá thấp, các ngươi thực sự chỉ muốn loại đồ vật này thôi sao?
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Lỗ đại sư nếu có thể giúp ta luyện chế ra vài tấm Ngọc bài Truyền thức, tại hạ vô cùng cảm kích.
Lỗ Tiên Lâu thản nhiên nói:
- Điều này đơn giản, vật liệu đã chuẩn bị tốt hay chưa?
Tần Vô Song trước kia từng quan sát qua Ngọc bài Truyền thức của La Đĩnh, biết được loại ngọc bài này dùng ngọc thạch đặc biệt để luyện chế. Chất liệu của ngọc thạch này vô cùng đặc biệt, căn cứ vào sự quan sát của Tần Vô Song, loại ngọc thạch chất liệu này hắn cũng có.
Lúc trước Tần Thời Tốn tiền bối giao cho hắn một túi gấm trữ vật, bên trong ngoài loại tinh thạch ra còn có một số đồ vật khác, ví dụ như một khối chất liệu kim chúc màu đen và vài khối ngọc thạch màu ngọc bích.
Những vật liệu này rất độc đáo, đặc biệt là mấy khối ngọc thạch gần giống với vật liệu của Ngọc bài Truyền thức của La Đĩnh, chỉ có điều sức mạnh tinh hoa bên trong mà Tần Vô Song cảm nhận được còn mãnh liệt hơn so với Ngọc bài Truyền thức của La Đĩnh.
Bởi vậy Tần Vô Song nghĩ nếu như sử dụng những khối ngọc thạch này thì có thể làm ra thành phẩm còn hoàn hảo hơn so với Ngọc bài Truyền thức của La Đĩnh.
Tần Vô Song cũng không có ý cất giấu, liền lấy những khối ngọc thạch này ra.
Lỗ Tiên Lâu mới đầu vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản, nhưng khi ánh mắt của hắn dừng lại trên những khối ngọc thạch kia, ánh mắt lập tức toát lên một sắc thái kinh ngạc.
Những khối ngọc thạch này làm cho Lỗ Tiên Lâu là người hiểu nhiều biết rộng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi có phải là đệ tử của tám môn Thiên Đế Sơn?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Lỗ tiên sinh, những khối ngọc thạch này có thích hợp chế tạo ra Ngọc bài Truyền thức không?
Lỗ Tiên Lâu khó mà cười được nói:
- Chàng trai trẻ, ngươi cũng đã biết, còn hỏi ta? Chất liệu của những khối ngọc thạch này rất không tệ, dùng để làm ra Ngọc bài Truyền thức, có phải là rất đáng tiếc?
Bao Bao tò mò hỏi:
- Lỗ đại sư, chẳng lẽ những khối ngọc thạch này còn có công dụng khác sao?
- Đương nhiên rồi, chẳng qua các ngươi đã không biết, vậy thì bỏ đi. Trong này có tổng cộng sáu khối có thể làm ra Ngọc bài Truyền thức. Ngươi cần làm ra bao nhiêu ngọc bài?
Tần Vô Song nghĩ một lúc rồi quyết định:
- Vậy thì làm mười tấm đi.
Lỗ Tiên Lâu cầm một khối ngọc thạch trong tay cân nhắc thử, còn lại năm khối thì đưa qua Tần Vô Song, nói:
- Giữ lại đi, đây là lục tinh ngọc tinh khiết vô cùng giá trị, có rất nhiều tác dụng, làm ra mười tấm Ngọc bài Truyền thức, chỉ cần một viên là đủ rồi.
Mặc dù Lỗ Tiên Lâu bề ngoài lạnh lùng nhưng là một vị đại sư rất có khí phách, trong sự suy nghĩ của hắn lãng phí nguyên liệu kỳ thật chính là một sự sỉ nhục.
Tần Vô Song đem cất số lục tinh ngọc tinh khiết còn lại, mối thiện cảm đối với con người của Lỗ Tiên Lâu lại tăng lên không ít.
Tần Vô Song ý thức được rằng, có được Ngọc bài Truyền thức đối với hắn vô cùng quan trọng, đặc biệt là mối liên hệ giữa mình với gia đình và sư môn, nếu như có được thứ đồ vật này thì sẽ càng thêm thuận lợi hơn.
- Lỗ tiên sinh, Ngọc bài Truyền thức này cần có thực lực thế nào mới sử dụng được?
Tần Vô Song không am hiểu về lĩnh vực này, tự nhiên vô cùng quan tâm.
Lỗ Tiên Lâu ngạo nghễ nói:
- Nếu là thợ chế tạo phù chú bình thường, ít nhất cũng phải có tu vi Linh Võ Đại viên mãn mới có đủ thực lực mà sử dụng. Mà Ngọc bài Truyền thức do Lỗ mỗ đích thân chế tạo ra, nhất là Ngọc bài Truyền thức được chế tạo từ loại lục ngọc tinh thượng hạng như vậy, cho dù là những kẻ mới tiến nhập vào Tiên Thiên Linh Võ cũng có thể dễ dàng sử dụng được.
Tiên Thiên Linh Võ cũng có thể sử dụng được? Trong lòng Tần Vô Song vừa động, liền thả lỏng đi rất nhiều.
- Vậy làm phiền Lỗ tiên sinh.
Lỗ Tiên Lâu liếc mắt nhìn Tần Vô Song, thản nhiên nói:
- Ngày mai, thời điểm này, đến lấy ngọc bài.
Sau đó cầm lấy lục tinh ngọc tinh khiết đó đi vào bên trong, cũng không thèm để ý tới bọn Tần Vô Song và Bao Bao nữa.
- Lão Đại, hay là chúng ta quay lại Đô thành của Đan Hà Phủ mà đợi, ngày mai lại đến?
Sau khi bọn Tần Vô Song trở lại Đô thành Đan Hà Phủ, cũng không vội đi tìm khách điếm mà tới Công hội Liên minh Tán tu.
Sau khi quay lại Hiên Viên Khâu, các cường giả mà La Thiên Đạo Trường phái đi cũng đã lan tràn tới các địa phương của Hiên Viên Khâu, bởi vậy, Tần Vô Song muốn tới Công hội Liên minh Tán tu nghe ngóng tình hình.
Đi tới Công hội Liên minh Tán tu, nơi đây vẫn náo nhiệt như xưa. Một gã Chấp sự đi ra đón tiếp, dẫn bọn Tần Vô Song đi vào đại sảnh.
Sau khi ăn uống xong, Tần Vô Song hỏi:
- Chấp sự tiên sinh, gần đây có nhiệm vụ hạng nhất nào không?
Gã Chấp sự kia cười nói:
- Nhiệm vụ hạng nhất à, đương nhiên là có rồi, La Thiên Đạo Trường treo giải thưởng một trăm vạn, hiện giờ đám tán tu đang loạn hết cả lên.
- Thật là, cái nhiệm vụ hạng nhất này cũng đủ hấp dẫn người a, biết rõ ràng không có khả năng hoàn thành mà lại lãng phí thời gian như vậy.
Gã Chấp sự kia cười nói:
- Tuy rằng rất khó, nhưng nếu may mắn, đôi khi cũng có thể làm được, biết đâu cái giải thưởng trăm vạn hoàng tinh thạch đó lại nằm trong tay các vị thì sao?
Cô Đơn lại hỏi:
- Có manh mối gì không?
Gã Chấp sự nói:
- Nếu có manh mối, thì đã không tới phiên ngươi, nói thật, cái tên đó dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian rồi.
Tần Vô Song cố tình hỏi:
- Biến mất khỏi nhân gian sao? Hắn có thể biến mất, chẳng lẽ người nhà và họ hàng của hắn cũng đồng thời biến mất sao?
- Nếu thật là như vậy thì quả là tà môn. Trong các quốc gia nhân loại, gia đình, tông môn của hắn cũng đều biến mất không còn một ai.
Gã Chấp sự lắc lắc đầu, quay người bỏ đi.
- Mọi người đã nghe nói gì chưa? Mộ Dung tiểu thư hình như đã xuất hiện ở Hiên Viên Khâu.
- Hắc hắc, La Đĩnh biến mất, Mộ Dung tiểu thư không cần phải trốn tránh nữa, đương nhiên có thể quay về Hiên Viên Khâu. Hắc hắc, thật sự không thể tưởng tượng được, đường đường là người kế thừa của La Thiên Đạo Trường mà cũng bị Tần Vô Song đến từ các quốc gia nhân loại xử lý. Tần Vô Song kia, lẽ nào thực sự là đệ tử của Tần gia Thiên Đế Sơn, nếu không phải như vậy, sao lại có thể yêu nghiệt như thế chứ?
- Đều là người họ Tần, khẳng định là có quan hệ với Thiên Đế Sơn, vấn đề hiện nay là Tần Vô Song đó rốt cuộc có phải là một quân cờ của Thiên Đế Sơn, được bí mật đào tạo từ nhỏ.
- Ta nghĩ không thể là như vậy, nếu như Thiên Đế Sơn âm thầm huấn luyện Tần Vô Song thì tuyệt đối không có khả năng hắn và La Thiên Đạo Trường đối đầu với nhau. La Thiên Đạo Trường và Tần gia Thiên Đế Sơn vốn không có hận thù gì, không nhất thiết phải vô duyên vô cớ mà gây thù oán, dù sao thì kẻ thù của Tần gia Thiên Đế Sơn đã quá nhiều rồi.
Mấy gã tán tu kia, ngươi một câu, ta một câu làm xôn xao cả câu chuyện.
Tần Vô Song chỉ ngồi nghe chứ không tham gia.
- Hắc hắc, các ngươi nói vậy, tên Tần Vô Song kia cũng thật lợi hại, thế nhưng bất động thanh sắc, đã đem một đại nhân vật như La Đĩnh hoàn toàn tru diệt. Ngươi nói những tán tu bọn ta so sánh với La Đĩnh, thì tính là cái rắm gì?
- Đúng vậy, cho nên mặc dù giải thưởng một trăm vạn kia tuy rằng có lớn thật, nhưng căn bản không phải tiền mà chúng ta có thể kiếm được. Giải thưởng một trăm vạn, hắc hắc, nhưng mà ta thấy chính là tiền đòi mạng a. Nếu ai thực sự muốn lấy thì cứ đem cái mạng nhỏ bé của mình ra thử một phen.
- Haizz, cái này vẫn chưa phải bất công lắm, bất công nhất vẫn là những tán tu đã chết đi Chi Tế Sơn, hoàn toàn không biết gì cả, đã bị kế sách ác độc của La Đĩnh lừa đến Chi Tế Sơn chịu chết.
- Ha ha, cho nên hiện tại cho dù có treo giải thưởng lớn đến đâu, cho dù có muốn đi đến Thiên Đế Sơn tiến hành cáo trạng, hiện tại La Đĩnh cũng đã chết rồi, vụ án này xem như là không còn đầu mối.
- Hắc hắc, còn người tiến hành chặn đánh các tán tu tại Chi Tế Sơn, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn chính là Tần Vô Song rồi? Các ngươi nói xem, gã Tần Vô Song cũng thật là giỏi, tại các quốc gia nhân loại lại có thể xuất hiện một tên biến thái như thế! Nếu lần này người đó không bị La Thiên Đạo Trường xử lý, chỉ sợ về sau cả Đại lục Thiên Huyền đều phải vì hắn mà run rẩy.
Trong lúc những người này chậm rãi nói, một gã Chấp sự từ bên trong đi ra, vẻ mặt cười khổ nói:
- Các vị bằng hữu, các vị nói chuyện phiếm cũng nên để ý đến địa điểm một chút. Mặc dù nơi này là ở Công hội Liên minh Tán tu, nhưng cũng không tránh khỏi tai vách mạch rừng, các thế lực lớn mạnh đang ẩn nấp ở đây. Các vị chắc cũng không hy vọng vì cái miệng của mình mà gặp phiền toái chứ? Lúc trước trong Công hội Liên minh Tán tu ở Bài Sơn Phủ, Khiếu Thiết Tử chết như thế nào mọi người không nhớ hay sao?
Nhắc tới Khiếu Thiết Tử, sắc mặt của mọi người đều tái xanh, đặc biệt là những gã tán tu lúc nãy đã lớn tiếng nói, bây giờ vẻ mặt của họ cũng tràn ngập sợ hãi, nhìn ngó bốn phía xung quanh, phảng phất như là sợ có một cao thủ của La Thiên Đạo Trường đột nhiên xuất hiện từ một góc nào đó, lập tức đem bọn họ bị giết chết tại đương trường.
Trong lúc ở đại sảnh này lặng ngắt không còn một chút tiếng động nào, đột nhiên ở ngoài cửa xuất hiện một gã tán tu chợt vội vã bước vào, thở hổn hển kêu lên:
- Đánh nhau, đánh nhau!
- Làm sao vậy?
- Đánh nhau ở đâu? Ai đánh ai?
Mấy gã tán tu này đều là những người vô cùng nhàm chán, bình thường không có chuyện gì đều sợ thiên hạ không náo loạn, lúc này nghe nói có cảnh đánh nhau náo nhiệt, liền lập tức thú huyết sôi trào, liền muốn chạy đi nhìn cảnh náo nhiệt.
- Nghe nói là người của Tần gia Thiên Đế Sơn và người của La Thiên Đạo Trường ở Long Uyên Bình cách sáu trăm dặm phía tây Đô thành Đan Hà Phủ đánh nhau vô cùng ác liệt. Nghe nói Thiên Đế Sơn đã biết được hành vi của La Thiên Đạo Trường, vô cùng tức giận, đã phái cao thủ tiến đến điều tra, một lời không hợp liền xảy ra đánh nhau.
- Tần gia Thiên Đế Sơn?
Trong lòng Tần Vô Song nhất thời hồi hộp:
- Tần gia Thiên Đế Sơn? Rốt cuộc đã bắt đầu tham gia rồi sao?
Nếu như Tần gia Thiên Đế Sơn đã tham gia, trong tình thế nguy cấp như thế này, rất có thể tình hình sẽ rơi vào trạng thái không thể nào thu thập nổi, tạo nên một mảnh vô cùng hỗn loạn, khiến cho Hiên Viên Khâu dẫn phát một hồi chấn động mạnh mẽ.
Đệ tử Trung tâm, hiển nhiên cũng nhận được những lệnh triệu tập này, đều ồn ào hướng đến Chính Khí Đường mà đến. Tần Lam mỉm cười đi tới trước sân của Tần Vô Song, gọi:
- Lão đệ, tới Chính Khí Đường thôi. Ngươi không nhận được thông báo sao?
Tần Vô Song ngây người ngạc nhiên:
- Tới Chính Khí Đường sao?
- Ngươi không nhận được Linh phù Truyền thức của Chưởng môn sao?
Tần Lam ngây người.
Tần Vô Song lúc này mới nhớ tới, thân phận Đệ tử Trung tâm của mình vẫn chưa được phê chuẩn. Linh phù Truyền thức, đương nhiên cũng không biết nói từ đâu.
Cười khổ sờ sờ mũi, đúng lúc đang định kêu Tần Lam đi trước một bước, đột nhiên trên sườn núi thân ảnh của Trưởng lão Quan Kỳ đã hạ xuống, sải bước đi tới:
- Vô Song, ta đang lo lắng không biết ngươi đã quay về chưa. Chưởng môn nhân phát linh phù triệu tập, tất cả tộc nhân Tần gia từ cấp bậc Đệ tử Trung tâm trở lên, toàn bộ tập trung.
- Trưởng lão Quan Kỳ?
Tần Lam có chút giật mình nhìn Trưởng lão Quan Kỳ, tựa hồ không ngờ rằng, Trưởng lão Quan Kỳ lại có thể đích thân tới Thăng Long Pha này?
Trưởng lão Quan Kỳ mỉm cười nói:
- Tần Lam, ngươi và Vô Song ở cạnh nhau, sau này phải quan tâm chiếu cố lẫn nhau một chút.
Tần Lam cười nói:
- Điều này là đương nhiên, ngươi không thấy ta đang mời hắn cùng tới Chính Khí Đường sao?
- Vô Song, đi thôi, Chưởng môn nhân đang chờ rồi.
Tần Vô Song lúc này mới biết, bản thân mình cũng có phần. Gật gật đầu, cùng đi với bọn Quan Kỳ.
Tới Chính Khí Đường, rất nhiều Đệ tử Trung tâm đều đã đến. Ngoài một số ít bộ phận đang ở bên ngoài không cách nào quay về, tựa hồ tất cả đều đã tập hợp đầy đủ.
Lần này, trận doanh to lớn thần kỳ. Mười hai Tôn giả, toàn bộ đều đến. Trên trăm gã Trưởng lão, hai đến ba trăm Đệ tử Trung tâm.
Mấy trăm người này, cấu thành tầng lớp trung tâm của Tổng bộ Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, cũng chính là kim tự tháp tinh anh cao cấp. Đến nỗi hạng Hộ pháp bên dưới, thậm chí ngay cả tư cách bước vào Chính Khí Đường cũng không có.
Quan Kỳ sau khi sắp xếp cho Tần Vô Song ở bên trận doanh Đệ tử Trung tâm, lúc này mới quay về trong trận doanh Trưởng lão của hắn. Quan Phong cũng ở trong trận doanh Trưởng lão, nhìn thấy Tần Vô Song tiến vào, khẽ mỉm cười với hắn, gật gật đầu. Sau đó lại theo bản năng nhìn về phía Trưởng lão Quan Hà.
Ánh mắt của hai bên, đều có vẻ hàm xúc sâu xa như vậy.
Tần Vô Song mặc dù biết ở đây có chút điển cố, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, làm bộ giống như không nhìn thấy.
Trưởng lão Quan Kỳ hiển nhiên có chút giống như thân phận quản gia của Chính Khí Đường, sau khi đợi mấy người cuối cùng tới, Quan Kỳ kiểm kê một chút đầu người, đến giữa phòng, cất cao giọng nói:
- Chư vị, mọi người hầu như đã đến đủ rồi. Nhị vị Chưởng môn, cũng sắp tới. Mọi người yên lặng một chút.
Trưởng lão Quan Kỳ vừa nói xong, ngoài Chính Khí Đường, đã truyền đến tiếng nói chuyện sang sảng của Tần Vân Nhiên:
- Ha ha, lâu rồi không quay lại Chính Khí Đường, xem ra tinh thần mọi người đều rất phấn chấn, tốt lắm tốt lắm.
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương hai đại thủ lĩnh, dắt tay nhau cùng tiến vào.
Hai đại Thần đạo cường giả, cho dù khí tức thần lực của bọn họ đã hoàn toàn áp chế, nhưng khí thế bọn họ dắt tay nhau mà đến cũng đủ để tẩy trừ nơi này rồi.
Tất cả mọi người đang thì thầm nói chuyện trước đó, đều chủ động tự giác dừng lại câu chuyện của mình, nhìn theo hai đại Chưởng môn đi lên bảo tọa Chưởng môn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tần Vân Nhiên khoát khoát tay:
- Mọi người đều ngồi xuống đi, không cần câu nệ.
Tất cả mọi người lúc này mới ngồi xuống. Tần Trọng Dương từ khi mới bước vào, lông mày vẫn ở trạng thái hơi cau lại, đứng lên nói:
- Chư vị, lần này triệu tập chư vị đến đây, một là có một vấn đề cần mọi người biểu quyết. Thứ hai, cũng là thông báo một chút hoạt động quan trọng của Thiên Đế Sơn gần đây.
Tần Trọng Dương lời ít mà ý nhiều, ánh mắt nhìn về phía Tần Vô Song, vẫy vẫy tay:
- Vô Song, ngươi ra đây.
Tần Vô Song đi lên.
- Vô Song, ngươi vừa mới đến, ở đây có rất nhiều đồng môn, vẫn chưa biết ngươi. Hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này, làm quen một chút.
Tần Vô Song cung tay làm lễ.
Người có vai vế cao, đều gật đầu biểu thị, còn người cùng vai vế, cũng đều cung tay làm lễ.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Cái tên Tần Vô Song, phỏng chừng rất nhiều người trong các ngươi đều biết rồi. Còn sự tích của hắn, tin tức linh thông, có thể cũng nghe nói rồi. Hôm nay triệu tập các ngươi đến, chính là muốn mọi người biểu quyết một chút, về chuyện trao tặng Tần Vô Song danh hiệu Đệ tử Trung tâm. Chư vị có đề nghị gì, đều có thể nói ra. Nhất mạch Tần gia chúng ta, tuyệt đối không độc đoán, ai cũng có tư cách phát biểu ý kiến.
Nói xong, mỉm cười đưa đề tài chuyển cho mọi người.
- Tam Chưởng môn, ta thấy ý kiến của mọi người đối với chuyện này đều không sai biệt lắm, công lao mà Tần Vô Song làm nên, sợ rằng đại đa số mọi người trong chúng ta đều không thể hoàn thành. Cho nên, hắn tiến nhập vào Đệ tử Trung tâm, cá nhân ta hoàn toàn tán thành. Cho dù đặc biệt đề bạt lên vị trí Tôn giả, địa vị ngang hàng với ta, ta cũng không phản đối, ha ha.
Người nói câu này, là Tôn giả Tri Tùng, là một Tôn giả có tính cách ngay thẳng.
Lời nói của Tôn giả Tri Tùng, nhận được rất nhiều lời tán đồng. Rất nhiều Đệ tử Trung tâm, còn chưa nhận được tình báo kịp thời, đều sôi nổi hỏi thăm. Sau khi nghe giải thích, mới biết Tần Vô Song đã làm được chuyện yêu nghiệt lớn cỡ nào, tất cả đều hít một ngụm lãnh khí, biểu tình nhìn Tần Vô Song tuyệt nhiên khác nhau.
- Tam Chưởng môn, ta thấy không cần phải trưng cầu ý kiến gì cả? Ý kiến lần này của mọi người, tương đối là nhất trí.
Một gã Tôn giả Tri Dương khác, cũng kêu lên.
Tần Trọng Dương cười cười:
- Không có ý kiến khác sao?
Trên khóe miệng Trưởng lão Quan Hà mặc dù ẩn chứa nụ cười, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tôn giả Tri Hòe.
Tôn giả Tri Hòe khẽ ho một tiếng:
- Tam Chưởng môn, ta thật sự có mấy câu muốn nói.
- A? Cứ nói đừng ngại.
Tri Hòe sau khi nhận được sự cho phép của Tần Trọng Dương, trịnh trọng kỳ lạ nói:
- Tên tuổi của Tần Vô Song, ta đã nghe nói rồi. Những việc hắn đã làm, nếu là thật sự, xác thực cũng vô cùng khó có được. Nhưng nếu trao tặng danh hiệu Đệ tử Trung tâm, theo lệ cũ từ xưa đến nay, nên có thời gian khảo sát thực tế. Mặc dù năng lực của Tần Vô Song không có gì đáng nghi ngờ, nhưng xuất thân của hắn, lai lịch của hắn, nội tình của hắn, đều phải hoàn toàn trải qua khảo nghiệm mới được. Bằng không trao tặng danh hiệu Đệ tử Trung tâm, vạn nhất xảy ra sơ sót, đả kích đối với nhất mạch Tần gia ta là vô cùng lớn.
Những lời này của Tri Hòe, khiến cho mấy Tôn giả lão luyện thành thục khẽ gật đầu. Mấy Trưởng lão khác, cũng đều gật đầu.
Mặc dù số người tán đồng Tri Hòe không nhiều, nhưng dù sao cũng có một bộ phận như vậy.
Một gã Trưởng lão đứng bên cạnh Quan Hà cũng mở miệng nói:
- Tôn giả Tri Hòe nói rất có lý. Ta cũng cảm thấy, mọi người không nên bị một loại tình tự cuồng nhiệt chi phối. Theo tiêu chuẩn thu nạp Đệ tử Trung tâm của Tổng bộ Tần gia trước đây, cần phải khảo sát ít nhất ba năm, nhiều chí ít cũng là mười năm hai mươi năm. Dù sao, đệ tử chi mạch Tần gia, không ở dưới mí mắt của Vấn Đỉnh Sơn, phương diện nền tảng, vẫn không rõ lắm.
- Đúng vậy, Tần Vô Song tới từ các quốc gia nhân loại, là một nơi càng thêm hẻo lánh. Từ trước đến nay vốn không có tin tức qua lại với Tổng bộ Tần gia, đột nhiên xuất hiện, ít nhiều cũng có chút đột ngột. Cẩn thận khảo sát một chút, ta cảm thấy vẫn vô cùng cần thiết.
Tần Vô Song im lặng không lên tiếng, hắn thân là người liên quan, lúc này đương nhiên không tiện tự biện hộ. Mấu chốt nhất là, hắn đối với danh hiệu Đệ tử Trung tâm, cũng không phải vô cùng ham thích.
Lúc này, cái mà hắn nghĩ đến nhiều nhất, ngược lại là những lời dặn dò của Trưởng lão Quan Phong và những lời của Tần Lam, xem ra, Tần gia Thiên Đế Sơn, xác thực không đoàn kết hài hòa như biểu hiện bên ngoài nhìn thấy.
Tần Trọng Dương đang muốn nói câu gì đó, Trưởng lão Quan Phong đột nhiên đứng lên, trực tiếp bước tới bên cạnh Tần Vô Song, sắc mặt kìm nén có chút đỏ lên.
- Tôn giả Tri Hòe, còn có mấy vị Trưởng lão, nếu các ngươi muốn nói đến quy củ thu nhận Đệ tử Trung tâm, theo lý nên khảo hạch một thời gian, ta thật ra không phản đối. Nhưng nếu nói về xuất thân, lai lịch, nguồn gốc gì đó, Quan Phong ta không thể không đứng lên nói một câu. Tổ tiên Tần Vũ của Tần Vô Song, năm đó là người có giao tình tốt nhất với Quan Phong ta. Lòng trung thành của Tần Vũ đối với Tần gia Thiên Đế Sơn, trời đất chứng giám. Hôm nay con cháu đời sau của hắn quay về Thiên Đế Sơn, nếu lấy chuyện lai lịch và xuất thân ra nói, vậy không khỏi có chút khiến người ta đau lòng.
Tôn giả Tri Hòe thản nhiên nói:
- Tần Vũ, ở đây có rất nhiều người đương nhiên đều nhớ. Nhưng Tần Vũ rời khỏi Tần gia Thiên Đế Sơn, không phải cũng không đường đường chính chính rời đi sao? Không ai có thể nói rõ, hắn rốt cuộc đã đi đâu, xuất phát từ động cơ gì mà rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn.
Khuôn mặt của Quan Phong càng đỏ, gân xanh trên trán đều nhanh chóng nổi lên, thở phì phì nói:
- Tôn giả Tri Hòe, chức vụ của ngươi cao hơn ta, không phải ta muốn chống đối ngươi. Tần Vũ lúc trước tại sao rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, người khác không rõ, Tôn giả Tri Hòe ngươi không thể không biết rõ chứ. Tần Vũ đối với Tần gia Thiên Đế Sơn như thế nào, vuốt lương tâm nói một câu. Là Tần gia phụ hắn, hay là Tần Vũ hắn phụ Tần gia?
- Nói như vậy, ngươi cảm thấy Tần gia Thiên Đế Sơn có lỗi với Tần Vũ?
Quan Phong lớn tiếng nói:
- Ta chỉ biết, đệ tử Tần gia, nếu có được khí phách của Tần gia hãy nói chuyện làm người, nếu có được lương tâm thiên địa. Quan Phong ta bản lĩnh không lớn, nhưng vẫn có lương tâm. Nếu Tần Vũ có vấn đề, Tần Vô Song có vấn đề, ta nguyện lấy tính mạng ra để bảo đảm.
Lời này đã có chút hỏa khí, cũng có chút bộ dạng tranh cãi.
Nhưng hai đại Chưởng môn cũng không ngăn cản, không phân biệt ai đúng sai. Bọn họ từ trước tới giờ đều không ngăn cản bất cứ thanh âm nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Mấy Trưởng lão đi lại tương đối thân thiết với Quan Phong, đều đi lên, làm người hòa giải:
- Trưởng lão Quan Phong, chuyện cũ đã trôi qua mấy trăm năm rồi, không cần nhắc đến chứ? Tránh làm tổn thương hòa khí.
Tính cách của Quan Phong vô cùng ôn hòa thành thật, có thể khiến người thành thật như hắn phát hỏa, có thể thấy cơn tức giận mà hắn tích tụ mãnh liệt cỡ nào.
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, nói:
- Chư vị, xin cho Vô Song nói một câu. Ta không quản ngại vất vả mệt nhọc, từ xa tới Tần gia Thiên Đế Sơn, chính là vì ngưỡng mộ khí khái của Tần gia. Hôm nay nếu vì chuyện của Vô Song, khiến mọi người phân tranh, thực sự không phải là điều ta muốn. Danh hiệu Đệ tử Trung tâm này, Vô Song cũng không nhất định phải có. Ta thấy, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta có thể đạt được, vì Tần gia mà bỏ ra hết thảy cống hiến, một chút hư danh, căn bản không đáng nói đến. Lòng dạ của Tần Vô Song ta cũng không đến nỗi không dung nạp được danh hiệu Đệ tử Trung tâm. Xin mọi người dừng tranh cãi ở đây. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, không phải sao?
Dáng vẻ này của Tần Vô Song, thực sự đều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Tần Vân Nhiên nãy giờ không nói gì, đột nhiên cười lớn:
- Tất cả các ngươi, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, thật sự là không bằng sự độ lượng của một người trẻ tuổi. Được rồi, ta muốn nói một câu. Danh hiệu Đệ tử Trung tâm của Tần Vô Song, có thể hoãn lại một thời gian. Nhưng ta lấy thân phận Chưởng môn nhân, đặc biệt ban thưởng cho hắn quyền lực đồng đẳng với Đệ tử Trung tâm, ra vào Chính Khí Đường và Thăng Long Pha, như nhau không trở ngại.
Lời này nói ra, chẳng khác nào mở ra giấy thông hành cho Tần Vô Song, không ai có tư cách hoài nghi. Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên có tư cách này