Khẩu khí của Lỗ Tiên Lâu rõ ràng là có ý ám chỉ cái gì.
Tần Vô Song ngạc nhiên nhìn Lỗ Tiên Lâu, tất nhiên hắn ý thức được, Lỗ Tiên Lâu đã phát hiện ra thân phận của bọn họ.
Lỗ Tiên Lâu liếc mắt ra ngoài, nói to:
- Cầm lấy đồ của các ngươi rồi đi đi.
Nói xong, hắn liền hướng về phía Tần Vô Song truyền một đạo âm thanh, nói:
- Các ngươi mau chạy nhanh đi, La Thông Thiên có lẽ đã đến Đan Hà Phủ rồi.
Tần Vô Song trong lòng chấn động, kinh ngạc nhìn Lỗ Tiên Lâu, Lỗ Tiên Lâu nở nụ cười có chút kỳ quái:
- Người trẻ tuổi, ta tin ngươi, nếu có người có thể lật đổ được La Thiên Đạo Trường, ta tin người đó nhất định chính là ngươi.
Lỗ Tiên Lâu vừa truyền âm vừa đẩy Tần Vô Song ra ngoài.
- Ta và La Thông Thiên có mối thù không đội trời chung, lần này hắn đến đây nhất định là muốn tìm ta giải quyết. Trong cái la bàn mà ta đã đưa ngươi, ở chính giữa có kẹp một tấm bản đồ, hãy nhớ lấy, nhớ lấy!
Đến đây, Lỗ Tiên Lâu hung hăng đẩy bọn Tần Vô Song ra ngoài, không ngừng la mắng:
- Không có tiền trả công, luyện linh bùa cái gì? Cút đi!
Bọn Tần Vô Song thuận thế đi ra ngoài, gã thanh niên phe phẩy cái quạt giấy lạnh lùng mỉm cười nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn lại, cười lạnh một cái, không thèm để ý đến người đó.
- Tiểu tử, ngươi một khi đã đi vào, mà vẫn còn muốn ung dung rời khỏi nơi đây sao?
Gã thanh niên lạnh lùng nói:
- Đứng lại!
Tần Vô Song vẫn không thèm để ý, tiếp tục bước đi, nếu gã thanh niên đó bước thêm một bước, hắn tuyệt đối sẽ không ngại trực tiếp hạ sát thủ, đem đối phương xử lý.
Tuy chỉ là những tên lâu la, nhưng bất luận nói thế nào cũng là người của La Thiên Đạo Trường. Đối với Tần Vô Song, chỉ cần là người của La Thiên Đạo Trường thì đều đáng chết. Nếu không phải là tạm thời không muốn sinh chuyện không đáng, e rằng hắn đã ra tay tàn sát rồi.
Gã thanh niên đó thấy Tần Vô Song không thèm để ý mình, mặt biến sắc, gật nhẹ đầu, một đám võ sĩ mặc áo đen lập tức bao vây lấy bọn Tần Vô Song. Hiện trường nhất thời liền biến thành một mảnh giương cung bạt kiếm.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn gã thanh niên kia, thản nhiên nói:
- Ngươi chính là cố tình muốn tự chuốc họa vào thân phải không? Nếu không muốn chết thì lập tức cút ngay đi.
- Cút ngay!
Cô Đơn cũng hét lên.
Gã thanh niên đó tên La Nghị, cũng là một nhân vật tương đối kiệt xuất trong thế hệ trẻ của La Thiên Đạo Trường. Lần này La Đĩnh chết đi, đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội. Hắn chính là muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt các trưởng bối La Thiên Đạo Trường, do vậy lần này hắn mới chủ động chạy đến đây hành sự.
Tất nhiên, La Nghị muốn làm tốt việc này, cho nên không tránh khỏi có chút hấp tấp muốn lập công.
La Nghị nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Tần Vô Song, trong lòng nhất thời ngẫm nghĩ lại. La Nghị khác với La Đĩnh, hắn khá trầm tĩnh, không quá kiêu ngạo giống như La Đĩnh, vì quá kiêu ngạo có lúc sẽ rước họa vào thân.
La Nghị rất trầm tĩnh, trong cái trầm tĩnh còn có chút âm hiểm, hắn không dám ra tay trực tiếp với Lỗ Tiên Lâu, nhưng những người khác thì hắn không kiêng nể gì.
Đặc biệt bọn Tần Vô Song vừa mới vào cửa hàng của Lỗ Tiên Lâu, ai biết Lỗ Tiên Lâu có đưa cho bọn họ những đồ vật đặc biệt gì đó không?
Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, đương nhiên La Nghị không dễ dàng để bọn Tần Vô Song rời đi.
- Chuyện gì đây?
Lỗ Tiên Lâu vẻ mặt âm trầm từ bên trong đi ra.
La Nghị nhìn thấy Lỗ Tiên Lâu đi ra, không khỏi có chút căng thẳng, nói với Lỗ Tiên Lâu:
- Họ Lỗ kia, chuyện này tạm thời không liên quan đến ngươi, ngươi cứ ở đây, Đại Đạo tôn của ta sẽ đến nói chuyện với ngươi. Đừng quản chuyện người khác.
Lỗ Tiên Lâu lạnh lùng cười nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn quản chuyện người khác? Các ngươi muốn đánh muốn giết thì đi chỗ khác, đừng làm ô uế địa bàn của ta.
Lỗ Tiên Lâu không hề khách khí đi đến trước mặt La Nghị, nhìn La Nghị một cách kiên quyết:
- Sao, không phải là muốn đích thân ta ra tay tiễn các ngươi chứ?
Trong mắt La Nghị lóe lên ánh nhìn phức tạp, trước mặt Lỗ Tiên Lâu, La Nghị hắn dám kiêu ngạo, nhưng muốn đánh, thì đến mười La Nghị cũng không đánh lại Lỗ Tiên Lâu.
- Họ Lỗ kia, địa bàn của ngươi nhất định sẽ máu chảy thành sông, hôm nay ta sẽ diễn thử ở đây trước cho ngươi chuẩn bị tâm lý.
Sắc mặt Lỗ Tiên Lâu trầm xuống, bả vai hình như hơi rung lên, La Nghị cảm thấy toàn thân nhè nhẹ, lúc sau cả người đã bay ra ngoài, ngã sấp xuống cái rảnh nhỏ ở xa mấy trượng, nắm sóng soài dưới đất.
La Nghị xấu hổ quá hóa giận, nhảy lên bờ, chỉ vào Lỗ Tiên Lâu nói:
- Họ Lỗ kia, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt phải không? Hãy đợi đấy, ngày mai Đại Đạo tôn chúng ta sẽ đến tìm ngươi.
Lỗ Tiên Lâu lạnh lùng cười:
- Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ, La Thông Thiên sẽ cần phải phái người đến đưa thi thể các ngươi trở về.
La Nghị nhìn thần thái của Lỗ Tiên Lâu, cũng không thấy có chút đùa cợt. Trong lòng do dự, lại thoáng nhìn thấy bọn người Tần Vô Song đã đi rất xa, hắn cắn răng, khoát tay:
- Chúng ta đi!
Nói xong, hắn dẫn theo một tốp võ sĩ áo đen rất nhanh chạy theo hướng bọn người Tần Vô Song.
Sau khi rời đi, bọn Tần Vô Song lập tức ngự không mà đi, như vậy sẽ khiến cho gã La Nghị cảm thấy lúng túng. Đám võ sĩ áo đen hắn đưa theo đều là cao thủ cấp bậc Luyện Hư Cảnh, đều không thể ngự không phi hành.
Tuy bản thân La Nghị đã là Hóa Hư Cảnh cường giả, nhưng thấy đối phương ba người đều có thể ngự không phi hành, bên hắn chỉ có một mình là Hóa Hư Cảnh cường giả, cho dù có lòng nhưng cũng không có gan đuổi theo.
Hắn chỉ đành dậm chân, oán hận nhìn lên trời, lấy ra Ngọc bài Truyền thức, truyền thức nói:
- Tứ Trưởng lão, vừa nãy có một tên đến chỗ Lỗ Tiên Lâu lấy đồ vật. Ta lo rằng, Lỗ Tiên Lâu đã đưa vật đó cho hắn mang đi.
- Kẻ đó là ai? Là đệ tử của Lỗ Tiên Lâu sao?
Đối phương hỏi lại.
La Nghị ngẩn người, lắc đầu:
- Nghe khẩu khí thì không phải là đệ tử của Lỗ Tiên Lâu, nhưng tu vi người này vô cùng cao, xem ra là đệ tử thế gia, khí chất rất phi phàm, trong vòng vây của bao nhiêu ngươi của ta mà hắn vẫn bình tĩnh. Chỉ sợ là cho dù Lỗ Tiên Lâu không quen biết hắn, cũng dám đưa món đồ đó cho người này lấy đi, lão già này thà phá hư đồ vật chứ không chịu để lại cho Đại Đạo tôn!
La Nghị nghiến răng bất lực, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Đối phương trầm ngâm một lát, không hề do dự nói:
- Ngươi hãy tả lại tướng mạo của người đó, ta lập tức báo lại với Đại Đạo tôn.
Lập tức La Nghị tả lại hình dáng hiện tại của Tần Vô Song.
- Đối phương có ba người?
Tứ Trưởng lão cảnh giác hỏi.
- Đúng vậy, chúng có ba người, đều rất kiêu ngạo. Ta thấy ba tên gia hỏa này hình như có chỗ dựa phía sau, nếu không, tuyệt đối sẽ không kiêu căng đến như vậy.
Tứ Trưởng lão khẩu khí phức tạp nói:
- La Nghị, rất có thể ngươi đã bỏ lỡ cơ hội lập công lớn. Ngươi đừng quên, Đại Đạo tôn chúng ta cần cái la bàn kia về, là để đối phó với ai!
La Nghị run rẩy, cảm thấy đắng cay ngọt bùi đều ở trong miệng, trong đầu hiện ra một cái tên… Tần Vô Song!
- Tần Vô Song!
La Nghị thất thanh nói.
- La Nghị ơi là La Nghị, ngươi nóng vội muốn thể hiện mình, đến giờ khắc quan trọng, sao lại có thể sơ suất như vậy? Nếu ba người đó là Tần Vô Song và đồng bọn của hắn, công lớn đến tay còn để mất. Ha ha, cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt ngươi, ngươi lại không biết nắm bắt.
La Nghị vẫn có chút khó tin:
- Không phải như thế chứ?
Tứ Trưởng lão thở dài nói:
- Cũng có lúc chính là trùng hợp như vậy đấy. Được rồi, dù sao người cũng đã đi, hối hận cũng đã muộn, bây giờ ta sẽ báo việc này cho Đại Đạo tôn, xin lão nhân gia ông ấy tự mình định đoạt.
Hóa ra, La Nghị chỉ là một Đệ tử Trung tâm trẻ tuổi, dù sao cũng không phải là loại người kế thừa được chỉ định nối nghiệp như là La Đĩnh, vì vậy cũng không có tư cách truyền thức trực tiếp với đại nhân vật như là La Thông Thiên, chỉ có thể thông qua Tứ Trưởng lão, trưởng bối cao nhất bên trong nhất mạch của hắn tại La Thiên Đạo Trường, mới có thể truyền tin tức đến chỗ La Thông Thiên.
La Nghị cảm thấy vô cùng chua xót, oán hận nói:
- Tần Vô Song, Tần Vô Song, ngươi không được chết quá sớm, thiếu gia đây vẫn phải trông cậy vào ngươi để lập công lớn đó.
La Nghị cũng là người có dã tâm, bây giờ La Đĩnh đã không còn, nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của La Thiên Đạo Trường đa số trình độ đều ngang nhau, không có La Đĩnh thì mọi người vẫn còn đang tranh nhau vị trí người kế thừa sau này của La Thiên Đạo Trường, vì vậy, gần đây La Nghị năng động hẳn lên. Nhưng năng động thì năng động, những việc hắn làm mấy ngày nay đều là phí công vô ích cả.
La Nghị chỉ có thể tự trách đã để cá đến tay còn vọt mất!
Lại nói về Tứ Trưởng lão kia, sau khi báo lại tin tức của La Nghị cho La Thông Thiên, La Thông Thiên nhất định sẽ phát điên vì tin tức này. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thì ra, gần đây La Thông Thiên đang tiến hành bế quan tế luyện một kiện vũ khí, vì vậy đến bây giờ vẫn chưa kịp xuất quan. Sau khi nghe được tin tức này, La Thông Thiên quả thật phẫn nộ đến mức muốn bóp chết La Nghị ngay lập tức.
Nhưng việc đã đến nước này, tức giận cũng vô ích, La Thông Thiên chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận trong lòng, dặn dò:
- Phái hai Chấp pháp Trưởng lão lập tức đi đến Long Nguyên Bình đi, cho dù thế nào cũng phải chặn ba tên đó lại. Tên khốn khiếp Lỗ Tiên Lâu chắc chắn đã đưa ngọc bàn cho bọn chúng mang đi rồi!
La Thông Thiên và Lỗ Tiên Lâu không phải là oan gia một hai năm, hắn rất rõ tính cách của Lỗ Tiên Lâu, chỉ cần là đồ vật mà La Thông Thiên hắn muốn, Lỗ Tiên Lâu không những không đưa tận tay mà còn tìm mọi cách phá hủy nó. Những việc mà La Thông Thiên muốn làm, Lỗ Tiên Lâu nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản, phá hoại nó mới thôi.
Thù oán của hai người này đã có mấy trăm năm, nguyên nhân bắt nguồn từ một cô gái, cô gái đó và Lỗ Tiên Lâu yêu nhau, nhưng bị La Thông Thiên cường ngạnh cướp đoạt, kết quả khiến cho giai nhân buồn thảm âu sầu, không bệnh mà chết.
Cũng chính vì vậy, có thể nói Lỗ Tiên Lâu hận La Thông Thiên đến tận xương tận tủy.
Chỉ là thực lực của Lỗ Tiên Lâu kém hơn La Thông Thiên một chút, mà La Thông Thiên cũng hận Lỗ Tiên Lâu không kém. Hắn cho rằng, nếu không vì Lỗ Tiên Lâu, thì người đàn bà của hắn cũng sẽ không âu sầu mà chết.
Vì vậy mấy năm nay, La Thông Thiên luôn tìm mọi cách hạ nhục Lỗ Tiên Lâu, hắn quyết không giết Lỗ Tiên Lâu nhưng luôn đến hạ nhục Lỗ Tiên Lâu. Mấy năm nay, Lỗ Tiên Lâu thật cũng không dễ sống chút nào.
Đương nhiên, dễ thấy nhất là, hiển nhiên không phải những thủ lãnh tông môn, mà là vị cao cao tại thượng ngồi trên long sàng phía trên, dậm chân lên toàn bộ Thiên Đế Sơn, nhân vật siêu tuyệt mà Thiên Đế Sơn phải chấn động mấy lần, Thiên Đế bệ hạ!
Nhân vật bình thường chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cuối cùng đã xuất hiện rõ ràng trước mặt Tần Vô Song. Tần Vô Song nhìn Thiên Đế sừng sững uy nghi đó, phảng phất như nhìn thấy một đoàn quang huy kim sắc, lại phảng phất như nhìn thấy một trạng thái hỗn độn, hư hư thực thực, không thể nào nắm bắt được khuôn mặt thật sự của Thiên Đế.
Một luồng hào quang rung động lòng người, nhưng thanh âm của ngữ khí lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như tiếng chuông vang lên:
- Chư vị, ba ngày sau, hoan nghênh các ngươi đến cuộc hẹn lần nữa. Thiên Đế Sơn luôn là tài năng xuất chúng của Hiên Viên Khâu, vì Hiên Viên Khâu mà làm gương, chính là vì nỗ lực của tám môn Thiên Đế Sơn, mới khiến Thiên Đế Sơn trở thành trung tâm chú ý của vạn người. La Thiên Đạo Trường và Phiêu Tuyết Lâu, cùng là thế lực quan trọng của Hiên Viên Khâu, về giải quyết chuyện này, Thiên Đế Sơn chúng ta cũng cần phải đưa ra phán quyết khiến người ta tin phục, không thể làm lạnh lòng thế lực các nhà của Hiên Viên Khâu.
Lời này căn bản không để lộ nội tình, mọi người muốn phụ họa, cũng không biết bắt đầu từ góc độ nào mà phụ họa, vì vậy chỉ có thể im lặng không nói, đợi Thiên Đế bệ hạ tiếp tục nói tiếp.
Thiên Đế nói đến đây, cũng không tiếp tục nói tiếp, mà là thản nhiên nói:
- Dẫn Mộ Dung tiểu thư và mấy thủ lãnh của La Thiên Đạo Trường lên đây. Phải trái đúng sai, giáp mặt đối chất rõ ràng.
Trong lòng Tần Vô Song khẽ rùng mình, những lời này của Thiên Đế bệ hạ, có vẻ công bằng chính trực, nhưng Tần Vô Song lại có một loại trực giác kỳ lạ, chuyện này sợ rằng sẽ không có kết quả quá lý tưởng.
Nhưng Tần Vô Song cũng rất thản nhiên, hắn từ trước đến nay chưa từng trông cậy Thiên Đế Sơn sẽ đưa ra quyết định mang tính hủy diệt đối với La Thiên Đạo Trường.
Đặc biệt là sau khi hắn phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia của La Thiên Đạo Trường, một chút hy vọng có trước kia của hắn, cũng hoàn toàn vứt bỏ phía sau.
Vấn đề bản thân có năng lực giải quyết, hà cớ phải gửi gắm hy vọng vào người khác?
Cho dù đây là Thiên Đế, được mệnh danh là người thống trị Hiên Viên Khâu, vua của Thiên Đế Sơn. Nhưng mà, Tần Vô Song căn bản cũng không ôm ấp hy vọng quá lớn, bất luận là dưới trường hợp nào, chỉ có dựa vào nắm đấm của bản thân, mới là đáng tin nhất, có giá trị tin cậy nhất.
Mộ Dung tiểu thư được dẫn lên trước, khi ánh mắt của Mộ Dung tiểu thư lướt qua Tần Vô Song, trên khuôn mặt tiều tụy của nàng, nhất thời nổi lên một chút phớt hồng, trong mắt cũng nhất thời có thêm mấy phần thần thái.
Tần Vô Song liếc thấy Mộ Dung tiểu thư tiều tụy gầy gò như vậy, trong lòng khẽ bồi hồi, một cảm giác đau nhói nổi lên. So với khi gặp mặt ở Thiên Đoạn Thành lần trước, Mộ Dung tiểu thư lại có vẻ hao gầy đi rất nhiều, nhưng sự cố chấp và kiên định trên khuôn mặt nàng vẫn như trước kia.
Giữa lúc ánh mắt hai người giao nhau, phảng phất như đã nói với nhau ngàn câu vạn chữ, trong lòng đều có một dòng nước ấm khuấy động. Mặc dù trước mặt cường giả như mây, nhưng phảng phất trong Thiên Đế Cung này, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Theo sát sau đó, ba gã Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường cũng được dẫn lên. La Thông Thiên nhìn thấy Tần Trọng Dương, lại nhìn thấy Tần Vô Song, nhất thời nhớ ra cái gì.
Hắn vẫn chưa chính diện giáp mặt với Tần Vô Song, nhưng loại lực cảm ứng cường đại của cường giả này, giáp mặt vẫn nhận ra Tần Vô Song. Nhất thời hắn trợn tròn mắt, oán hận giương mắt nhìn Tần Vô Song, nếu không phải ở đây hiện có rất nhiều Thần đạo cường giả, sợ rằng hắn đã sớm không khống chế được, giết chết Tần Vô Song ngay tại chỗ.
Tần Vô Song lạnh lùng liếc mắt nhìn La Thông Thiên, hiển nhiên không bị ánh mắt đó của La Thông Thiên làm cho kinh sợ.
La Thông Thiên oán hận không ngớt, nhưng ở trước mặt nhiều cường giả, chung quy vẫn không dám làm càn. Hơn nữa trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, đang đợi hắn phân trần.
Thiên Đế bệ hạ sừng sững trên cao, phảng phất như thu hết thảy mọi vật trong tầm mắt, lại thoáng như không thấy. Chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
- Mộ Dung Nhạn, ngươi không quản ngại lộ trình gian nan, tới Thiên Đế Sơn tố cáo, nói La Thiên Đạo Trường vi phạm hiệp uớc vạn năm, xâm lấn các quốc gia nhân loại, có chuyện này không? Có chứng cớ không?
- Bệ hạ, La Đĩnh đó mê hoặc các tán tu, tiến vào các quốc gia nhân loại quấy rối, ở Thiết Mộc Châu Thành của Bài Sơn Phủ, rất nhiều tán tu đều tận mắt nhìn thấy. Mặc dù, La Đĩnh đã gặp phải báo ứng, nhưng La Thiên Đạo Trường sau lưng hắn, khẳng định không thoát khỏi liên quan. Hơn nữa sau này, Tinh La Điện của các quốc gia nhân loại bị người ta phá hủy, cũng là hành vi phạm tội mà La Thiên Đạo Trường làm. Bệ hạ, La Thiên Đạo Trường tùy tiện làm bậy như vậy, nếu không trừng trị nghiêm minh, sợ rằng mọi người khó phục.
Mộ Dung Nhạn không xiểm nịnh không kiêu ngạo, giọng nói rõ ràng. Dưới uy nghiêm của Thiên Đế, mặc dù có chút căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn khắc phục được những tình tự căng thẳng này.
Thiên Đế bệ hạ nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Ngươi nói La Đĩnh mê hoặc, vậy những tán tu tới từ các nơi, cũng có người tự mình trải qua, có thể chứng minh. Nhưng chuyện này, căn cứ vào điều tra, chẳng qua là cá nhân La Đĩnh gây nên. Cao tầng của La Thiên Đạo Trường, cũng không có hành động mê hoặc và giựt dây. La Đĩnh rời khỏi, cũng là một mình rời đi, cũng chưa có được sự phê chuẩn của thủ lĩnh La Thiên Đạo Trường.
La Thông Thiên tiếp nhận câu chuyện:
- Bệ hạ, Mộ Dung Nhạn có hôn ước với La Đĩnh, nàng ta đã có thể hủy hôn không cưới, chứng minh nàng có tư thù với La Đĩnh. Vì tư thù mà tới tố cáo, có lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Nàng tố cáo La Thiên Đạo Trường ta, La Thông Thiên ta vô cùng không phục.
La Thông Thiên lấy khẩu khí của người bị hại mà than van.
Mộ Dung Nhạn biểu tình ung dung, phảng phất như đã lĩnh giáo qua sắc diện vô lại của La Thông Thiên:
- La Đạo tôn, ta không thích La Đĩnh, đó là sự thật. Nhưng ta tố giác hắn, tuyệt đối không phải vì ta không thích hắn, mà là vì hành vi của hắn, xác thực khiến ai ai cũng căm phẫn. Hành vi của hắn, không những có thể một lần nữa đem các quốc gia nhân loại đẩy vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được, thậm chí có thể khiến danh dự của Hiên Viên Khâu bị tổn hại, kết quả tồi tệ nhất, thậm chí có thể dẫn phát tới xung đột giữa Cấm địa của Thần.
La Thông Thiên cười lạnh nói:
- Con nha đầu nhà ngươi chỉ biết nói những lời giật gân, giữa Cấm địa của Thần, ngươi tưởng rằng dễ dàng xảy ra xung đột như vậy lắm sao? Thiên Đế bệ hạ luôn công bằng chính trực, làm sao có thể bị những lời tà ma của ngươi mê hoặc được?
Tứ Đạo tôn Tả Lãnh Sương ở phía sau La Thông Thiên đột nhiên âm thanh âm khí nói:
- Mộ Dung tiểu thư, ngươi muốn tố cáo La Thiên Đạo Trường chúng ta, vậy có dám để ta hỏi ngươi mấy vấn đề được không?
Mộ Dung Nhạn thản nhiên nói:
- Ngươi có hỏi một trăm vấn đề, ta cũng không sợ.
Tả Lãnh Sương gật gật đầu:
- Được, vậy ta hỏi ngươi. Mọi người đều nói ngươi và Tần Vô Song của các quốc gia nhân loại có tư tình, cấu kết với hắn đối phó La Đĩnh, cố ý chọc giận hắn, làm cho hắn tâm trí rối loạn, chuyện này, có thật không?
Mộ Dung Nhạn mang theo khẩu khí có mấy phần chế nhạo:
- Tâm trí của La Đĩnh, từ trước đến nay chưa bao giờ bình thường. Hắn tâm trí hỗn loạn, cũng không cần ai phải đi cố ý chọc giận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Tả Lãnh Sương oán hận nói:
- Con nha đầu ngươi mồm miệng cay độc. Vậy ngươi có dám trả lời, ngươi và Tần Vô Song, rốt cuộc không có tư tình gì không? Ngươi dám thừa nhận, trong lòng ngươi không có gì với Tần Vô Song không?
Câu hỏi này vô cùng gian xảo, khiến Mộ Dung Nhạn nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tần Vô Song cũng không thể tiếp tục im lặng, đi tới trước mặt Mộ Dung Nhạn, vòng tay hành lễ với Thiên Đế:
- Bệ hạ, tiểu tử chính là Tần Vô Song, cả gan muốn nói mấy câu.
Thiên Đế bệ hạ thản nhiên nói:
- Hôm nay có đạo lý, hay không có đạo lý, đều có tư cách nói chuyện. Ngươi cứ nói.
Tần Vô Song gật gật đầu, liếc nhìn Mộ Dung Nhạn, ánh mắt kiên nghị, nhắn nhủ một loại tình tự kiên định, khiến Mộ Dung Nhạn nhất thời ổn định tâm trạng.
- Tả Đạo tôn, ta và Mộ Dung tiểu thư vì tiếng đàn mà quen biết, trở thành tri kỷ. Trời đất bao la, vì tiếng đàn của Mộ Dung tiểu thư mà động lòng, vô cùng quý mến, đó là tình cảm sùng bái ngưỡng mộ đơn phương của Tần Vô Song ta. Có quan hệ gì đến Mộ Dung tiểu thư? Ngươi nói Mộ Dung tiểu thư miệng mồm cay độc, ta thấy ngươi hùng hổ dọa người như vậy, mới là mồm thối thật sự.
Lời này của Tần Vô Song nói ra, ngay cả Mộ Dung Nhạn, cũng vô cùng kinh ngạc, trái tim thiếu nữ đập thình thịch trong ngực. Nàng thật sự không ngờ, Tần Vô Song lại có thể nói ra những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người. Thoạt nghe giống như lời giải vây cho Mộ Dung Nhạn, nhưng kết hợp với ánh mắt trước đó của hắn, càng giống như một lời thổ lộ tự nhiên và thẳng thắn.
Tả Lãnh Sương cười lạnh nói:
- Ta bất kể giữa các ngươi có chuyện xấu xa gì, nói tóm lại, các ngươi gian phu dâm phụ, không phải là giả. Nếu đã như vậy, lời của nha đầu Mộ Dung Nhạn, càng khẳng định là thiên vị, lời nói của cô ta, sao có thể tin được? Không thiên vị cho gian phu, thì còn thiên vị cho ai?
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Dung Nhạn, nhất thời hiện lên một chút sắc thái lúng túng. Lời này đối với một thiếu nữ mà nói, chung quy không dễ dàng tiếp nhận.
Cho dù nàng rất mạnh dạn, rất cố chấp, rất có chủ kiến. Nhưng dưới sự quan sát của nhiều ánh mắt như vậy, bị người ta dội bát nước bẩn vào người như vậy, cũng tủi thân không nói nên lời.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Tả Lãnh Sương:
- Tả Lãnh Sương, làm người đến mức như người, thật sự là loại người hèn hạ không ai địch nổi. La Thiên Đạo Trường ngươi không phải luôn hoành hành bá đạo sao? Tại sao chuyện đã đến mức này, những chuyện đã làm, ngược lại việc nào cũng không dám thừa nhận, chỉ biết dựa vào lời nói ác ý để hãm hãi người khác, che giấu bản thân mình thôi sao? Đường đường là La Thiên Đạo Trường, chỉ còn biết dùng loại thủ đoạn khiến người ta khinh bỉ để che giấu hành vi phạm tội sao? Nếu như vậy, cho dù hôm nay các ngươi có thể giấu diếm, thiên đạo mênh mông, cuối cùng sẽ có một quyết định công bằng chính trực.
La Thông Thiên lớn tiếng mắng:
- Tần Vô Song, ngươi còn dám ở đây phí lời sao? Ngươi tập kích sơn môn của La Thiên Đạo Trường ta, giết chết người thừa kế của La Thiên Đạo Trường ta, những chuyện này, không phải là giả chứ?
- Tất cả đều là sự thật.
Tần Vô Song ung dung từ tốn, trong khẩu khí tràn đầy miệt thị:
- Ta không giống La Thiên Đạo Trường các ngươi, loại rùa rụt cổ dám làm không dám nhận. Không sai, Trấn Ma Thạch Bia, là ta phá hủy. La Đĩnh, cũng là do ta giết, còn có bốn con chó dữ ở Triêu Dương Trấn đều là ta tiêu diệt. Bao gồm khống chế Tả phú hộ, khống chế La Dương, tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, đều là ta làm. Vậy thì làm sao? Vì nguyên nhân gì, kết quả gì, mà La Thiên Đạo Trường ngươi từ đầu đến cuối không cho ta con đường sống, ta hà cớ gì phải cho các ngươi đường sống chứ?
Thanh âm của Tần Vô Song, tuyên truyền giác ngộ, nói với Thiên Đế:
- Bệ hạ, cho dù La Thiên Đạo Trường không bị trách phạt, ta cũng không có lời nào để nói. Công đạo nằm trong lòng ta, mối thù này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm bọn chúng để báo. Tất cả mọi việc ta làm đều là vì La Thiên Đạo Trường truy sát ta không mà thôi, bọn chúng ép người quá đáng, ta vừa tiến nhập vào Hiên Viên Khâu, đã gặp phải sự truy sát treo thưởng của bọn chúng, tiếp theo La Đĩnh đích thân ra tay, đến sau này, La Thiên Đạo Trường tựa hồ dốc toàn bộ lực lượng, truy sát ta không được thì trút giận lên tông môn của ta, khiến tông môn của ta gặp phải tai ương ngập đầu. Cừu hận như vậy, ta ra tay phản kích, có gì là sai?
Tần Vô Song tựa hồ còn chưa nói hết, lại chỉ vào Mộ Dung Nhạn:
- Mộ Dung tiểu thư xuất phát từ chính nghĩa, không ngại vất vả đến đây tố cáo, đạo đức cao thượng, có thể nói là câu chuyện được mọi người trong thiên hạ ca tụng, lại bị La Thiên Đạo Trường mắng chửi gì chứ? Tất cả những chuyện này đều nói rõ, La Thiên Đạo Trường chìm đắm trong trụy lạc.
Lời lẽ đanh thép, ăn nói mạnh mẽ, khiến những thủ lĩnh của tám môn Thiên Đế Sơn, đều vì Tần Vô Song mà thầm rùng mình