Quả nhiên có tiền liền có thể sai khiến được ma quỷ, một món quà, lại thêm một lời hứa, đã làm cho một Trưởng lão như La Dương cũng phải nhìn Tả phú hộ với con mắt khác.
Biệt viện Trúc Hải có thể nói là khu biệt viện cao cấp nhất của La Thiên Đạo Trường. Ở La Thiên Đạo Trường, chỉ có Đệ tử Trung tâm mới có tư cách ở đây.
Mà biệt viện Trúc Hải cũng là nơi mà hàng vạn đệ tử kiệt xuấn của La Thiên Đạo Trường đều muốn tiến vào nơi đây.
Bọn Tần Vô Song sau khi tiến nhập vào khu phòng ở dành cho khách, La Dương còn đặc biệt phái mấy người hầu tâm phúc đến hầu hạ, có thể nói là đặc biệt chiếu cố.
Tần Vô Song trong lòng cười thầm, La Dương quả là tham lam, hắn ân cần như vậy là do lời hứa lúc trước của Tả phú hộ, hứa sau này trở về sẽ hoàn trả phí tổn ăn ở trở lại.
Đêm đó, đích thân La Dương mở tiệc chiêu đãi Tả phú hộ, phí tổn của bữa tiệt tất nhiên không phải là lấy từ hầu bao của La Dương rồi. Trong bữa tiệc, La Dương hỏi không ít việc ở Châu thành Hà Khẩu, Tả phú hộ trả lời một chút sai sót cũng không có.
Tần Vô Song thầm nghĩ may mắn, may mà Tả phú hộ này là Tả phú hộ hàng thật giá thật, nếu là đổi một con khôi lỗi nào khác thì không thể trả lời mọi việc một cách tỉ mỉ cho La Dương được.
Lúc này, sở trường của Tả phú hộ được thể hiện ra hoàn toàn, trong bữa tiệc không ngừng tán dương pha trò, khiến cho không khí vô cùng sôi động, tán thưởng không tiếc lời làm cho La Dương vui như mở cờ trong bụng.
- Nào nào nào. Tả lão đệ, lão phu và ngươi có thể nói là hận vì gặp nhau quá muộn. Tài ăn nói của Tả lão đệ thật sự làm cho mấy tên gia hỏa chỉ biết trốn trên núi tu luyện như chúng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
La Dương quả thật cũng không phải khiêm tốn. Những nhân vật cấp bậc Trưởng lão như hắn xưa nay dành rất nhiều thời gian tu luyện, vốn không có thời gian tiếp xúc với những sự gian ngoan lọc lõi trên đời, vì vậy về mặt giao tiếp, không thể khôn khéo đưa đẩy như những kẻ cả đời lăn lộn trên thương trường như Tả phú hộ.
Tả phú hộ cười nói:
- Trưởng lão La Dương, nếu Tả mỗ có thể tu luyện được một thân tu vi như các vị Trưởng lão, ta nhất định sẽ không tốn sức đi luyện cái môn công phu mồm mép thế này. Tu vi không đủ thì phải mồm mép phải linh hoạt một chút.
- Tu vi của Tả lão để cũng không kém.
La Dương liếc mắt dò xét Tả phú hộ.
- Nếu không phải là bỏ tiền mua nguyên liệu chế luyện đan dược, mời tiền bối của Đạo Trường luyện chế cho mấy viên Hóa Hư Đan, e rằng cả đời ta cũng không leo được đến Hóa Hư Cảnh.
Tả phú hộ cũng không văn vẻ, thành thật cười nói:
- Đương nhiên, tiểu đệ tiền tài cũng không nhiều, chất lượng của những nguyên liệu mà tiểu đệ chuẩn bị vốn không thể luyện hóa ra được Hóa Hư Đan cực phẩm. Cũng có nghĩa là Hóa Hư Cảnh đã là cực hạn của tiểu đệ rồi.
Cái này cũng giống với Tiên Thiên Sơ Linh Đan vậy, nếu không phải là đan dược thuộc hàng cực phẩm, một khi đã dùng thì cũng chỉ có thể đủ để đột phá bình cảnh, cả đời cũng không thể tu luyện thêm được nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nhưng nếu như dùng đan dược thuộc hàng cực phẩm thì sẽ không phải lo lắng về chuyện này. Sau khi dùng, vẫn có thể tiếp tục gia tăng lên những cảnh giới cao hơn.
Như viên Thâu Thiên Đan mà Lỗ Tiên Lâu để lại cho Tần Vô Song ở bên trong thâm cốc kia, nó thuộc loại đan dược nghịch thiên cực phẩm, có thể tăng một cấp cảnh giới vô điều kiện.
Loại đan dược thuộc cấp bậc này, ngoại trừ cần thủ bút của đại sư chế luyện ra, còn cần phải có các loại nguyên liệu cực phẩm, có thể nói là tạo hóa trăm năm mới gặp một lần.
Lúc này Tần Vô Song mới hiểu ra nguyên nhân tại sao tu vi của Tả phú hộ có thể đạt đến Hóa Hư Cảnh, nhưng lại không thể vào La Thiên Đạo Trường.
Nào ngờ, câu nói này của Tả phú hộ lại nói trúng tâm tư của La Dương, than nhẹ một tiếng:
- Tả lão đệ, ngươi có thể quyết đoán dùng Hóa Hư Đan, cho thấy dũng khí của ngươi quả thật cũng không nhỏ. Đáng hận là, mãi cho đến bây giờ lão phu vẫn đứng sững ở Động Hư Cảnh, e rằng đến cuối đời cũng khó có khả năng đột phá…
Tả phú hộ cười làm lành nói:
- Trưởng lão La Dương ở tu luyện ở La Thiên Đạo Trường, ở Thiên Dương Sơn sẽ có cơ hội, sẽ có lúc gặp kỳ duyên, tiểu đệ vốn không thể so sánh được. Tin rằng Trưởng lão chắc chắn có thể dựa vào sức của mình mà đột phá, tiến nhập Hư Võ Đại viên mãn.
La Dương thở dài:
- Nếu thực sự có ngày đó, nhất định nhớ lời nói của tiểu đệ ngươi ngày hôm nay.
- Tiểu đệ ở Châu thành Hà Khẩu đợi tin tốt lành của Trưởng lão.
La Dương chua sót cười, ảo tưởng vẫn bị lý trí áp chế, cười như mếu nói:
- Thẳng thắn mà nói, lão phu đến hơi sức cũng không còn, lão phu đã chuẩn bị rồi, trong ba mươi năm nếu không có đột phá, thì dùng đan dược, xung kích Hư Võ Đại viên mãn, thành hay không thành còn phải xem ý trời.
Tu vi càng cao, cảnh giới càng cao, tỷ lệ dùng đan dược để thăng cấp thành công càng thấp hơn, La Dương quyết định như vậy, Tả phú hộ cũng có thể hiểu được.
Dù sao, dương thọ tới rồi, quyết tâm có cao đến đâu cũng không thể không chấp nhận số phận, thử một lần còn hơn ngồi chờ chết. Dùng đan dược có thể không thành công, cũng còn hơn là không thử một lần.
Một khi xung kích thành công, thuận lợi đạt đến Hư Võ Đại viên mãn, ít nhất có thể đạt được hai trăm năm tuổi thọ, điều này khiến bất kỳ tu luyện giả nào cũng không thể chống lại sự hấp dẫn này.
Càng già càng sợ chết, đây cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Sở dĩ La Dương chần chừ không muốn dùng đan dược, kỳ thực cũng là vì trong lòng còn tồn tại một cái ảo tưởng, muốn dùng tu vi của mình tự xung kích đột phá.
Đột phá như vậy sau này còn có thể lên cảnh giới cao hơn nữa, cũng có thể có được tuổi thọ lâu hơn.
- Trong thời gian ba mươi năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, Trưởng lão không cần phải âu sầu như vậy!
Tả phú hộ an ủi nói.
La Dương xua tay:
- Đối với người đời mà nói, ba mươi năm đã là nửa cuộc đời rồi! Nhưng đối với những tu luyện giả chúng ta chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Vẫn là tiểu đệ suy nghĩ thoáng đạt, tự do tự tại. Kỳ thực đệ như vậy đã là rất tốt rồi.
La Dương tán thưởng từ tận đáy lòng.
Tả phú hộ cười khổ nói:
- Tiểu đệ tìm được niềm vui trong nỗi khổ, rõ ràng biết không có hy vọng xung kích lên cảnh giới cao hơn thì vui đùa hồng trần, tiêu sái tự tại, tiểu đệ không có tiền đồ, chỉ hy vọng vào Tả Thiệu thôi!
La Dương thở dài:
- Đây cũng là điều mà lão phu ngưỡng mộ ngươi, ít nhất ngươi còn có đứa con trai để chờ mong, còn ta trước đây từng có hai đứa con, đến bây giờ đều đã không còn. Đứa cháu trai yêu quý nhất cũng bị tên tiểu tử đến từ các quốc gia nhân loại sát hại. Người ngoài cũng thấy, ta là Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, địa vị cao quý, ở Thần Chiếu Phủ, vô số người ngưỡng mộ địa vị của ta, ngươi nói xem thật sự có đáng để ngưỡng mộ hay không?
La Dương đã hơi ngà ngà say, hắn cũng có nhiều nỗi uất hận, hôm nay gặp Tả phú hộ vừa quen đã như thân thiết, vì vậy lời nói đã phát ra, cũng không còn giữ kẽ nữa.
Tả phú hộ xấu hổ sờ mũi, đang muốn nói điều gì, đột nhiên La Dương mở ánh mắt hung dữ:
- Ba mươi năm, bây giờ lão phu chỉ cho mình ba mươi năm. Trong ba mươi năm, nếu như còn không thể đột phá, coi như từ chức Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, ta cũng phải cố gắng hoàn thành hai việc.
- Ồ?
Tả phú hộ ngạc nhiên nhìn La Dương.
- Việc thứ nhất, là tìm một người kế thừa trong đám con cháu hậu bối, truyền lại hết công phu cả đời của ta cho nó. Thứ hai, là đi đến Đế quốc Đại La điện ở các quốc gia nhân loại đại khai sát giới.
- Việc này…
Tả phú hộ vô cùng kinh ngạc:
- Truyền công lực phải có công pháp đặc biệt mới được? Mà đi các quốc gia nhân loại đại khai sát giới, sẽ biến mình thành kẻ thù chung của cả Đại lục Thiên Huyền a.
La Dương cười:
- Nếu ngươi biết mình đã đến cực hạn cuộc đời, thì còn để ý đến công địch này nọ nữa hay sao? Ta cũng đã nghĩ qua, nhiều nhất ta từ chức Trưởng lão, không còn quan hệ gì với La Thiên Đạo Trường, như vậy cũng làm không liên lụy đến La Thiên Đạo Trường, tóm lại, không làm được hai chuyện này, ta chết không nhắm mắt.
La Đĩnh chết, La Dương vẫn bình thường, vì người chết không phải là máu thịt thân thiết của ông ta. Nhưng Tả Thiên Tứ là cháu trai ruột của ông ta, từ sau khi hai đứa con trai lần lượt chết đi, ông ta coi cháu trai chẳng khác nào con mình. Không ngờ, lại bị tên tiểu tử đến từ các quốc gia nhân loại không danh không tánh sát hại.
La Dương ôm hận báo thù đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường cũng không dám công khai phát động tấn công các quốc gia nhân loại, chỉ âm thầm cử người đi đối phó với người nhà và sư môn của Tần Vô Song mà thôi.
La Thông Thiên phải nghĩ đến lợi ích của La Thiên Đạo Trường, cũng không dám tùy tiện hành động khiến cho La Thiên Đạo Trường phải gặp một sự nguy hiểm vạn kiếp bất phục.
Nhưng La Dương thì lại không cần lo lắng đến những điều này, cái hắn muốn chính là nhanh chóng báo thù. Cho dù là do Tả Thiên Tứ đi xâm lược người khác mà bị giết, hắn cũng chẳng cần quan tâm.
Trong giới tu luyện, từ trước đến nay chỉ là giúp người thân chứ không giúp đạo lý.
Tần Vô Song lạnh lùng cười nghe La Dương nói, trong lòng nổi sóng không thôi, ngẫm nghĩ:
- Ba mươi năm? Ngươi còn có được ba mươi năm để đợi sao?
Tả phú hộ thấy La Dương đã say, liền khuyên nhủ:
- Trưởng lão La Dương, hôm nay Đại Đạo tôn đích thân xuất mã, tin rằng Tần Vô Song sẽ không chạy được xa, người đừng đau buồn quá.
La Dương cầm chén rượu, lại uống thêm một chén nữa. Bây giờ hắn đã thấy vô cùng tuyệt vọng đối với năng lực của đám cao tầng La Thiên Đạo Trường rồi, vốn không hy vọng lần này bọn họ có thể bắt được Tần Vô Song.
- Tả lão đệ, tên tiểu tử Tần Vô Song ấy rất xảo quyệt, coi như Đại Đạo tôn đích thân xuất mã, lão phu cũng không xem trọng… Ngay từ đầu ta liền không nên dưỡng hổ gây họa…
La Dương đã bắt đầu lớn tiếng.
Tả phú hộ mồ hôi ứa ra, lòng nghĩ cái tên khốn này đã say rồi, ngang nhiên nghi ngờ quyền uy của Đại Đại tôn, thậm chí còn nghi ngờ năng lực làm việc của các cao tầng La Thiên Đạo Trường nữa.
- Trưởng lão La Dương, người say rồi, hôm nay đến đây thôi nhé?
Phía sau La Dương, những gã tâm phúc đi ra thấp giọng nói, đồng thời cảnh giác nhìn Tả phú hộ, lo lắng Tả phú hộ bán đứng La Dương, nói lời say vừa nãy ra ngoài.
Tả phú hộ vội xua tay nói:
- Các vị, lời người say không coi là thật, những thuộc hạ của ta cũng không phải là người nhiều chuyện. Yên tâm đi, những lời vừa nãy coi như kết thúc bàn tiệc.
La Dương trừng mắt nhìn Tả phú hộ:
- Tả lão đệ, lão phu tin ngươi, coi trọng ngươi mới nói những lời này với ngươi, nếu ngươi bán đứng ta…
Tả phú hộ cười nói:
- Nãy giờ Trưởng lão nói những lời gì vậy? Thẳng thắn mà nói, bây giờ ta cũng hơi mơ hồ rồi, rốt cục Trưởng lão La Dương nói gì ta cũng không nhớ nổi. Khi tỉnh lại e rằng đã quên hết rồi. Coi như ta nói chuyện thị phi thì Đại Đạo tôn cũng không tin ta, mà sẽ tin ông, đúng không?
Tần Vô Song thầm khen Tả phú hộ này thật biết ăn nói, quả nhiên, sắc mặt La Dương giãn ra, nói với Tả phú hộ:
- Tả lão đệ, ngươi là người chính trực, lão phu nhắc một câu, ngươi ở lại biệt viện Trúc Hải, không được đi lại lung tung, không được gây chuyện thị phi.
Tả phú hộ vâng vâng dạ dạ:
- Đương nhiên rồi, đa tạ Trưởng lão La Dương nhắc nhở
Thanks nhiều thì có nhiều ch hơn
Yến Truy Dương điên cuồng hướng về phía cây cột bên trong đại điện mà đi qua, Tần Vô Song quan sát một lát liền biết được ý đồ của Yến Truy Dương.
Yến Truy Dương này rõ ràng chính là muốn tiến vào bên trong đại điện. Nếu đây đúng là sào huyệt của Thái cổ Yêu long, để cho Yến Truy Dương đạt thành ý nguyện, là người đầu tiên tiến vào bên trong Bàn Long Điện, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Vạn nhất tên Yến Truy Dương này nhanh chân giành được trước, đạt được huyết mạch của Thái cổ Yêu long, được nó tẩy lễ, đột nhiên sản sinh ra biến dị huyết mạch, đạt được lực lượng tối thượng, loại khả năng này cũng không phải là không thể xuất hiện.
Lại nhìn tên Yến Truy Dương kia đã tiến tới gần cây trụ lớn bên trong. Tuy rằng hắn thúc giục nguyên thần cực đại, rất nhanh sẽ trở nên sức cùng lực kiệt, nhưng nếu như hắn có thể phá vỡ được cây cột lớn kia, thì đã trực tiếp tiến vào trong Bàn Long Điện. Nếu như Thái cổ Yêu long thực sự có truyền thừa huyết mạch xuống thì nhất định không thể để cho hắn lấy được.
Bất luận thế nào thì cũng tuyệt đối không thể cho tình huống đó xuất hiện. Tần Vô Song nghĩ đến điều này, liền đem Thần đạo Hộ Thuẫn thúc giục, giống như một con tàu cao tốc vậy, hướng về phía đại điện bên trong mà vọt vào.
Yến Truy Dương thấy Tần Vô Song phóng đến, vô cùng khẩn trương, thúc giục lực lượng toàn thân, múa may trường đao Thần đạo hướng về phía cây cột lớn bên trong kia mà điên cuồng chém tới.
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, lao ra khỏi vùng lốc xoáy loạn lưu này, chạy trốn vào trong Bàn Long Điện.
Trong khu dòng xoáy loạn lưu này, Tần Vô Song cũng biết, Thần Tú Cung khẳng định là không có chính xác, áp lực trong lốc xoáy loạn lưu này đã vượt qua thủy áp ở độ sâu năm trăm trượng. Với tu vi của Tần Vô Song trong giờ phút này, muốn mặc kệ đám lốc xoáy loạn lưu này cũng là vô cùng khó khăn.
Cho nên, hắn cũng bất chấp hậu quả ép sát mà qua, chính là thừa dịp Yến Truy Dương đang toàn lực công kích cây long trụ phía trong, thân hình chậm chãi đong đưa, dẫn theo cái Thần đạo Hộ Thuẫn kia, đồng thời cũng vừa đề phòng Yến Truy Dương có thể xoay người tập kích bất ngờ.
Tấm chắn này, có công có thủ. Tần Vô Song chỉ cần tiếp cận Yến Truy Dương, liền có thể thúc dục Thần đạo Hộ Thuẫn, giết chết Yến Truy Dương.
Yến Truy Dương đã gần sắp sửa sức cùng lực kiệt, Tần Vô Song tự nhiên là rõ ràng về điểm này. Mà Tần Vô Song hắn đường dài truy sát, cũng là tiêu hao linh lực rất lớn.
Chỉ là sau khi Tần Vô Song bị tổn hao thì lập tức dùng Linh Lực Nguyên Châu kia bổ sung lại linh lực, cho nên cũng tương đương với không tiêu hao chút nào.
Tần Vô Song hôm nay rốt cục cũng có thể lĩnh hội được, sáu kiện bảo vật mà Lỗ Tiên Lâu đã lưu lại cho hắn, không có vật nào là không có công dụng cả, Linh Lực Nguyên Châu này lúc ban đầu còn không cảm thấy gì, tại thời khắc mấu chốt sử dụng, quả nhiên là tác dụng vô cùng nghịch thiên.
So sánh với Yến Truy Dương đã sức cùng lực kiệt, Tần Vô Song hiện tại chính là đầy đủ sức lực. Thành ra trong không gian lốc xoáy loạn lưu này, lực hành động của Tần Vô Song vẫn là linh hoạt hơn tên Yến Truy Dương kia.
Điểm quan trọng nhất là trên người Tần Vô Song cũng đã từng được thần quang tẩy lễ qua, điều kiện thân thể có thể so sánh với Thần đạo cường giả, dưới sự đè ép của không gian loạn lưu này, thực sự cũng không chật vật như Yến Truy Dương.
Yến Truy Dương nhìn thấy Tần Vô Song đang từng bước tới gần, trong lòng lại càng lo lắng. Hắn lại chém vài đao, muốn phá hủy cây cột lớn bên trong kia. Chỉ là lúc này nguyên thần của hắn bị tiêu hao quá mức, cho nên ầm ầm chém hơn mười mấy cái vẫn không thể đem cái cột lớn này phá vỡ.
Lại quay đầu nhìn lên, Tần Vô Song đã tiếp cận khoảng cách một trăm trượng, mặc dù lúc này đang ở trong không gian loạn lưu, nhưng khoảng cách một trăm trương cũng là hoàn toàn có thể công kích được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Yến Truy Dương trong lòng kinh sợ, biết nếu thêm lần nữa mà không phá vỡ được cây cột kia thì hôm nay chính là ngày chết của hắn. Dưới sự lo lắng, lực lượng lại dồi dào thêm vài phần. Dùng dũng khí toàn lực thúc dục, cư nhiên khiến cho Yến Truy Dương có thể chém cho cây cột kia xuất hiện một đạo vết nứt.
Yến Truy Dương mừng rỡ, biết cái vết nứt này vừa xuất hiện thì không bao lâu nữa cây cột này cũng sẽ đổ xuống. Lập tức toàn lực huy động cánh tay, dùng hết khí lực cả đời, rống to một tiếng:
- Phá cho ta!
Ầm!
Yến Truy Dương chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh trở nên sáng sủa, thân mình lao hướng về phía trước, thế nhưng đã thật sự theo lỗ hổng kia mà lao ra.
Tự do rồi! Trong lòng Yến Truy Dương mừng rỡ như phát điên, bất chấp Tần Vô Song ở phía sau, dù có mất mạng cũng phải hướng theo Bàn Long Điện chạy vào.
Hắn chạy với tốc độ trối sống trối chết, quả thật có thể so sánh với tia chớp, làm cho kẻ khác căn bản là cũng nhìn không ra là hắn đang bị nội thương vô cùng nghiêm trọng, khí lực yếu ớt.
Tần Vô Song chỉ kém một chút nữa liền có thể tiếp cận được Yến Truy Dương. Chung quy vẫn là bị Yến Truy Dương ở dưới ngay mí mắt mà thoát đi. Chỉ là cây cột kia sau khi ngã xuống, áp lực mà Tần Vô Song cảm nhận, cũng lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa Tần Vô Song có Thần đạo Hộ Thuẫn mở đường, không có tiêu phí bao nhiêu thể lực, liền chạy ra khỏi không gian lốc xoáy loạn lưu, cũng tới được trước cửa của Bàn Long Điện.
Trên con đường làm bằng ngọc thạch của Bàn Long Điện, dọc theo đường đi đều là máu tươi do Yến Truy Dương phun ra, một ngụm rồi lại một ngụm, hồng hồng loang lổ, dọc đường đều có.
Tần Vô Song theo mùi máu tươi truy tìm tung tích của hắn, không lâu sau liền tới trước một đại điện phát ra kim quang vô cùng huy hoàng.
Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, cái đầu của con cự long đang nằm kia, chính là bên trên của cái Chủ điện này. Đứng ở gần mà nhìn, càng có vẻ kiến trúc khí thế rộng rãi, khiến cho người ta sản sinh một loại cảm giác nhỏ bé vô cùng.
So sánh với Bàn Long Điện này, thân hình của Tần Vô Song quả thật giống như một con kiến nhỏ bé vậy. Nhìn thấy đầu con cự long kia trừng mắt nhìn lên trời, tâm linh Tần Vô Song thập phần rung động.
Khiến cho Tần Vô Song rung động không phải là tâm lý uy hiếp do bản thân kiến trúc này mang đến, mà là trong cấm chế bên trong đại điện này, cư nhiên khiến cho Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn của Tần Vô Song không thể hoạt động được.
Mãi đến lúc Tần Vô Song thấy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn không thể hoạt động, mới thực sự ý thức được Bàn Long Điện này không giống như bình thường.
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn không thể vận hành, không thể nắm giữ được tung tích của Yến Truy Dương, đây mới là chuyện mà Tần Vô Song lo lắng nhất.
Nghĩ tới đây, Tần Vô Song cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục phóng vào, xuyên qua đại môn của đại điện. Sau khi tiến vào chủ điện, Tần Vô Song mới lĩnh ngộ được cái gì gọi là to lớn.
Tiến vào đại môn của Bàn Long Điện, lại là một vực sâu huyết sắc vắt ngang ở trước mặt. Nước bên trong cái vực sâu này là một mảnh đỏ sẫm, nhìn giống như là màu máu tươi chảy róc rách ở phía dưới vậy.
Có hai cái cầu thật dài, bắc ngang qua cái vực sâu kia, kéo thẳng đến thông đạo của bờ xa xa bên kia.
Hai cây cầu này có hình dạng cong như cầu vồng, nhìn qua như thật như ảo, làm cho người ta cơ hồ không thể nhận ra thật giả.
Điều khiến cho Tần Vô Song cảm thấy bất ngờ nhất chính là, trên cây cầu ở phía bên trái kia, Yến Truy Dương đang đứng đỉnh chỗ nhất hét lớn với Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, có giỏi thì tới đuổi ta đi!
Tần Vô Song sửng sốt, Yến Truy Dương này, sao trong chớp mắt lại có thể kiêu ngạo hung hăng như thế?
Hóa ra, đằng trước hai cây cầu lớn bằng đá kia có hai khối thạch điêu. Trên hai tấm bia đá đó viết: Thiên Địa Bàn Long Điện, Âm Dương Sinh Tử Kiều.
Bên dưới mười chữ này, còn cố ý ghi rõ mấy chữ cực nhỏ. Nói rằng hai cây cầu này là một sống một chết. Nếu không cẩn thận, đi vào cây cầu chết, chỉ có một kết cục là phải chết. Mà đi vào cây cầu sống, thì cũng chỉ có người đầu tiên đi vào đó mới có đường sống. Kẻ tới sau cũng đồng dạng một con đường chết.
Tần Vô Song trong lòng trầm trọng, rốt cục cũng hiểu được vì cái gì mà tên Yến Truy Dương kia lại có thể không lo ngại gì như vậy.
Bất kể là Yến Truy Dương lựa chọn cây cầu là sống hay là chết, Tần Vô Song cũng không có khả năng đi theo truy sát hắn. Bởi vì nếu Yến Truy Dương chọn cây cầu chết thì chính là tử lộ, như vậy Tần Vô Song đuổi theo thì cũng là chôn cùng.
Nếu hắn chọn là con đường sống thì cũng chỉ có kẻ thứ nhất tiến vào là có thể được sống, kẻ đến sau cũng là một con đường chết.
Cũng khó trách sao mà tên Yến Truy Dương kia lại có thể đắc ý tới như vậy, hắn hiển nhiên là cũng nghĩ tới điều này.
Tần Vô Song nheo cặp mắt, nhìn thấy trò hề của Yến Truy Dương, nhất thời cũng không ngờ được hai cây cầu vắt ngang ở nơi này đã quyết định, hắn và Yến Truy Dương chỉ có thể một kẻ sống một kẻ chết, hoặc là cả hai kẻ cùng chết.
Mà giờ phút này, kẻ nào cũng không biết, hai cây cầu này, cái nào là cây cầu sống, cái nào là cây cầu chết. Cho nên tỷ lệ sống sót của hai người là như nhau.
Tỉ lệ năm ăn năm thua, cũng khó trách Yến Truy Dương lại trở nên đắc ý tới vậy.
- Tần Vô Song, ngươi không phải là ngạo mạn lắm sao? Không phải là ngang tàng lắm sao? Có bản lĩnh thì tới đây giết ta.
Một bụng đầy sự tức giận của Yến Truy Dương lúc này rốt cuộc cũng được phát tiết ra ngoài. Bị Tần Vô Song đuổi giết lâu như vậy, khiến cho nguyên khí của hắn bị đại thương, lúc này có thể phát tiết ra ngoài, sao mà hắn lại có thể không đợi Tần Vô Song tới chứ?
- Như thế nào? Ngươi câm điếc rồi sao?
Yến Truy Dương cười ha hả:
- Ngươi không phải là luôn gặp may mắn sao? Hôm nay ta thử coi kẻ nào vận khí tốt hơn. Năm ăn năm thua. Coi xem là ngươi đi lên tử lộ hay là ta đi lên tử lộ.
Tần Vô Song dừng ở trước hai cây cầu này cũng không biết nên chọn lựa ra sao. Hắn biết, chỉ có hai loại khả năng, hoặc là Yến Truy Dương thành công tiến vào đại điện, Tần Vô Song hắn không thể đuổi theo. Hoặc là một khả năng khác, có thể Yến Truy Dương đi vào tử địa, Tần Vô Song lại ngồi đây mà hưởng thành quả, sau đó lựa chọn cây cầu còn lại thuận lợi thông qua.
Nếu Yến Truy Dương này nhanh chân giành trước, đi lên con đường chính xác, như vậy thì điều duy nhất mà Tần Vô Song có thể làm chính là rời khỏi đây, nếu không để tên Yến Truy Dương này đạt được huyết mạch của Thái cổ Yêu long, thậm chí là thao túng cơ quan cấm chế của Bàn Long Điện này, khiến cho Tần Vô Song hắn chết không chỗ chôn ở đây.
Nghĩ tới dây, Tần Vô Song lại đơn giản khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt không nói. Mặc cho tên Yến Truy Dương kia kêu gào.
Yến Truy Dương đương nhiên là chưa hết giận, tiếp tục mắng chửi:
- Tần Vô Song, ngươi ngồi ở đó cho rằng ta không chửi ngươi nữa sao? Ngươi là kẻ tới từ các quốc gia nhân loại, chẳng phải chỉ nhờ có được mấy lần vận khí chó hay sao? Thực nghĩ rằng bản thân là thiên kiêu chi tử à? Tốt thôi, bây giờ cho ngươi một cơ hội tới chứng minh, thế nào? Ta không phải là để lại cho ngươi một cây cầu sao? Có bản lĩnh thì lên đây coi xem kẻ nào mới thực sự là thiên kiêu chi tử!
Tần Vô Song thực sự rất muốn dùng một mũi tên bắn chết Yến Truy Dương, nhưng lại do cấm chế của Bàn Long Điện khiến cho hắn cũng không có cách nào thi triển vũ khí Thần đạo.
Yến Truy Dương thấy Tần Vô Song nhập định như thường, ngồi ở nơi đó giống như một pho tượng gỗ điêu khắc, chửi một trận cũng thấy mỏi miệng, mà thái độ của Tần Vô Song như không nghe thấy gì, cũng khiến hắn vô cùng mất hứng. Nhưng hắn cũng rõ ràng tình hình của hắn, lại tiếp tục mắng, đan điền của hắn đúng là không có cách nào có thể khôi phục được. Trước mắt giờ chỉ có thể phẫn nộ căm hận, hướng một bên cây cầu không ngừng tiến qua.
- Bàn Long Điện, ta tới đây. Nếu Yến Truy Dương ta có đủ vận khí thì hãy ban cho ta một đoạn phúc duyên này đi.
Yến Truy Dương trong lòng cầu nguyện.
Mỗi một bước cũng giống như đang đảo quanh một vòng trước cửa địa ngục, mà trong lòng hắn cũng là mỗi bước được mở khai, đón nhận một sự khảo nghiệm nghiêm trọng. Mắt thấy hắn cách đầu cầu ngày càng gần thì Yến Truy Dương cơ hồ nghĩ thấy mình đã nắm chắc thắng lợi.
Khi bước chân của hắn đã đạp lên một đầu cuối cùng của cây câu bên kia vực sâu thì Yến Truy Dương không nhịn được vung tay hô to. Qua rồi, đúng là thành công qua cầu rồi