La Thực không phải là một bức tượng điêu khắc bằng bùn đất, nghe uy hiếp của La Dương, trong lòng cũng sôi gan giận dữ. La Dương đúng là bất chấp thể diện, nếu là đặt vào lúc bình thường, La Thực căn bản không sợ hắn. Nhưng hiện tại hắn tạm thời chủ trì biệt viện Trúc Hải, nếu muốn hạ thủ với tôn tử của hắn là chuyện quá dễ dàng. - Hoặc là cho qua, hoặc là rời đi? Trong lòng La Thực do dự, hắn biết, nếu La Dương ôm hận rời đi, sợ rằng thật sự sẽ hạ thủ với tôn tử của hắn. Nghĩ đến đây, La Thực tức giận đến cực điểm, bất chấp tất cả cái gì cũng dám làm, thầm nghĩ: - La Dương, một khi ngươi đã muốn chơi xấu ta, ta sẽ chơi xấu hơn với ngươi, đừng trách lão tử thủ đoạn độc ác vô tình, là bản thân ngươi muốn tìm cái chết. La Dương lạnh lùng nhìn biểu tình biến hóa của La Thực, Tần Vô Song nhắc nhở nói: - La Thực này ánh mắt lóe ra, chỉ sợ trong lòng có mưu ma chước quỷ, phải đề phòng hắn. La Thực đột nhiên cười lên: - Trưởng lão La Dương, giữa chúng ta, há phải làm đến mức không thể dàn xếp như vậy sao? - Quyền lựa chọn nằm trong tay người. La Dương thản nhiên nói. - Trưởng lão La Dương, ngươi có biết là ngươi khiến ta rất khó xử không. Chuyện này vốn không cần làm đến mức này. La Thực ta cũng không có ý đối địch với ngươi. La Thực giả tâm giả ý nói. - Trưởng lão La Thực, nếu đã bất chấp thể diện, thì không cần làm bộ làm tịch. Chúng ta không còn trẻ nữa, đều là lão gia hỏa rồi, hiểu tận gốc rễ, trò đó của ngươi, không cần dùng. Ta chỉ muốn sảng khoái đưa ra đáp án. Cho phép qua hay là không cho đi? La Thực nói: - Lời nói đã nói đến mức độ này rồi, ta không cho đi qua, chính là làm khó bản thân. Trưởng lão La Dương, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, nếu bên ngoài xảy ra bất trắc gì, trách nhiệm này ngươi phải gánh vác. - Xảy ra bất trắc gì chứ? La Dương cười lạnh nói: - Có bất trắc hay không liên quan gì đến ta? Bây giờ ta chỉ quan tâm đến bản thân, những chuyện khác, một chút cũng không để ý. Ta vì La Thiên Đạo Trường mà hy sinh cả cuộc đời mình, đến lúc già mới nhìn ra ở đâu cũng bị người ta lạnh nhạt. - Hừ, một khi đã như vậy, vậy ngươi hãy mau vào đi, vào sớm ra sớm, đừng khiến ta khó xử. La Thực hít một hơi. La Dương nghe hắn nói như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nhưng Tần Vô Song lại nhắc nhở nói: - La Thực này đột nhiên nói chuyện tốt như vậy, nhất định có mưu đồ. Có thể khi chúng ta thông qua, hắn đột nhiên khởi động cơ quan và trận pháp. Lời này thực ra cũng nhắc nhở La Dương. La Thực nhìn La Dương, cao giọng nói: - Trưởng lão La Dương, quan khẩu đã mở rồi, nếu ngươi muốn qua, thì nhanh chóng thông hành. Chỉ nghe thấy thanh âm két két két không ngừng vang lên, cửa lớn của quan khẩu chậm rãi mở ra một thông đạo rất dài, nối thẳng vào bên trong. La Dương đứng trước thông đạo, cười lạnh nói: - Trưởng lão La Thực, ta đang nghĩ, nếu mấy người chúng ta sau khi tiến nhập vào thông đạo, ngươi trực tiếp khởi động cơ quan và trận pháp, mấy người chúng ta sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn? Sợ rằng sau khi chết, còn không yên lòng, còn phải gánh trên lưng hàm oan, táo bạo xông vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. Sắc mặt La Thực có chút biến đổi, thầm mắng lão gia hỏa này giảo hoạt, cười cười, nói: - Trưởng lão La Dương, ngươi thật sự có chút suy nghĩ quá nhiều rồi. Nói thế nào ngươi cũng là Trưởng lão trụ cột của La Thiên Đạo Trường, chuyện tự cắt tay chân của mình, La Dương ta cũng không làm được. - Không làm được? La Dương cười lạnh nói: - Ngoài miệng ngươi nói không làm được, nhưng trong lòng chỉ sợ đã mong chờ ta sớm bước vào trong. Ta làm người, xưa nay luôn cẩn thận. Chuyện phiêu lưu, ta luôn luôn không làm. Không dối gạt gì ngươi, trước khi ta xuất phát, đã dự đoán đến việc ngươi sẽ cố ý gây khó dễ, cho nên để lại hậu chước ở biệt viện Trúc Hải. Nếu hôm nay ta không thể sống quay về, thủ hạ mà ta sắp xếp, sẽ toàn lực tiến nhập Lang Nha Phong, tiêu diệt tôn tử bảo bối của ngươi. Những lời u ám này của La Dương, khiến La Thực sởn tóc gáy. La Thực phát hiện, La Dương khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Lúc này, La Dương quả thực giống như một con sói đói dễ nổi nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể giơ nanh vuốt liều mạng. Loại hành động gần như điên cuồng này, khiến La Thực không khỏi kinh ngạc. Không biết làm thế nào, La Thực chỉ có thể hỏi: - Trưởng lão La Dương, nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi có ý tưởng gì, cứ theo ý tưởng của ngươi mà làm. La Dương đưa mắt ra hiệu về phía bọn Tần Vô Song: - Ta sẽ kêu ba tùy tùng của ta đi trước, sau đó lại qua tiếp hai người. Ta sẽ qua cuối cùng. Nếu ngươi khởi động cơ quan, bất cứ người nào trong chúng ta đều có thể thông qua Ngọc bài Truyền thức đem tin tức truyền đến biệt viện Trúc Hải. La Thực hoàn toàn không biết nói gì, La Dương này thực sự cẩn thận cực kỳ. - Trưởng lão La Dương, ngươi trăm phương ngàn kế tìm cách tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, rút cuộc là có mưu đồ gì? Bây giờ ta càng ngày càng cảm thấy, ngươi căn bản không chỉ là tới hái thuốc đơn giản như vậy. La Dương cười lạnh nói: - Vậy ngươi cảm thấy ta còn có thể làm gì? Phá hư Trấn Ma Thạch Bia, cho dù ta có dã tâm này, cũng không có năng lực để làm. Mặt khác, ngươi cảm thấy ta còn có thể mưu đồ cái gì chứ? La Thực trầm giọng nói: - Nhất định là có thứ gì mà ngươi muốn lấy được, thứ đó, khẳng định không phải là một vị nguyên liệu luyện đan đơn giản như vậy. - Ngươi thích tưởng tượng, vậy ngươi cứ ở đó mà tưởng tượng đi. Ha ha, ba người các ngươi, vào trong trước. La Dương vung tay về phía bọn Tần Vô Song. Tần Vô Song và Bao Bao, cùng Cô Đơn, ba người không chút chần chừ, hướng về phía thông đạo mà đi. Ba người tiến nhập vào thông đạo, đối với La Thực mà nói, chỉ là ba tùy tùng, cho dù khởi động cơ quan, cũng sẽ không hạ thủ với ba tùy tùng mà nới lỏng với chánh chủ La Dương. Vì vậy, bọn họ tiến vào thông đạo, kỳ thực là an toàn nhất. Quả nhiên, bọn người Tần Vô Song đi qua thông đạo rất dài, mặc dù Thổ nguyên tố cường đại không ngừng chập chờn trong thông đạo, khiến tốc độ tiến vào của bọn họ không cách nào đề thăng, giống như đi dưới nước vậy, có lực cản rất lớn. Sau khi an toàn thông qua, nhóm hai người tiếp theo, là tâm phúc của La Dương. Cũng an toàn thông qua. Đến lượt La Dương, La Dương đột nhiên cười ha ha, nói với La Thực: - La Thực, tùy tùng của ta tiến vào là đủ rồi, ta vẫn không yên tâm về ngươi, quyết định không đi vào. La Thực giương mắt mà nhìn, nhất thời căn bản không biết La Dương này đang âm mưu chuyện gì. Nhưng La Dương không đi vào, hắn ngược lại lại cảm thấy yên tâm hơn một chút. - Hừ, Trưởng lão La Dương, tùy tùng của ngươi vào trong rồi, hy vọng bọn chúng không giở trò ma quỷ gì. Bằng không thật sự xảy ra chuyện gì, thủ đoạn của các Đạo tôn ngươi cũng biết rồi đấy. Tâm trí lúc này của La Dương hoàn toàn bị Tần Vô Song khống chế, Đạo tôn gì đó, La Thiên Đạo Trường gì đó, căn bản không đặt trong mắt. Suy nghĩ của hắn, đương nhiên chính là theo hướng bên Tần Vô Song. Nhưng hắn cũng không đấu võ mồm, chỉ là cười lạnh nói: - Trưởng lão La Thực, ngươi hãy nên lo lắng cho bản thân mình nhiều hơn. Ngươi không giở trò quỷ, mọi chuyện đều bình an. Nếu ngươi giở trò quỷ, thì hãy lo lắng nhiều hơn cho tôn tử bảo bối của ngươi. Tôn tử bảo bối, là sự uy hiếp của La Thực. La Dương đã nắm được vô cùng chuẩn xác. La Thực mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng cũng không có bất cứ cách nào. Hiện tại tất cả Đệ tử Trung tâm đều được kéo đến Lang Nha Phong bế quan tu luyện nửa năm. Ngọc bài Truyền thức gì đó, căn bản không được phép sử dụng, tránh bị chuyện thế tục bên ngoài quấy rầy, quấy nhiễu tâm thần, ảnh hưởng đến tu luyện. Điều này cũng hạn chế La Thực, căn bản không thể thông qua Ngọc bài Truyền thức liên lạc với tôn tử bảo bối. Và hắn đang có trọng trách ở Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này, càng không thể đích thân tiến vào Lang Nha Phong tìm người. Vì vậy, lựa chọn thông minh nhất, chính là không được đắc tội với La Dương, không được chọc giận lão gia hỏa đã bị hắn gán cho nhãn hiệu điên cuồng này. Bọn người Tần Vô Song thuận lợi thông qua quan khẩu, tâm tình đều vô cùng kích động. Lướt qua cốc khẩu, liền tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, cấm địa tối cao trong truyền thuyết. - Oa, Lão Đại, nơi này quả nhiên không bình thường. Tiến vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, Bao Bao liền cảm nhận được một bầu không khí tuyệt nhiên bất đồng. Loại không khí này, không thể nói rõ ràng, vô cùng huyền diệu, nhưng cũng vô cùng khác biệt. Tần Vô Song quay đầu lại nói với hai tùy tùng của La Dương: - Hai người các ngươi, ở đây thủ vệ, bất kể là ai muốn tiến vào, nhất định phải ngăn cản. Đồng thời dùng Ngọc bài Truyền thức thông báo cho ta. Nguồn truyện: - Vâng, chủ nhân! Hai tùy tùng này, đương nhiên cũng bị Thần Cổ Thuật khống chế, giống như La Dương, đều trở thành con rối của Tần Vô Song. Lưu lại hai con rối ở cốc khẩu làm thủ vệ, chắc chắn lại có thêm một tầng bảo hiểm. Tần Vô Song mang theo Bao Bao và Cô Đơn, tiếp tục xâm nhập. Cho dù đã tiến vào được Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, Tần Vô Song cũng không dám chủ quan. Bởi vì hắn nghe nói từ chỗ La Dương, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này không những có trạm gác xung quanh, cũng có thủ vệ ẩn núp. Vì vậy, bây giờ vẫn không phải là lúc đắc ý quên tình hình trước mắt. Mở bản đồ, Tần Vô Song bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này. Cửu Luyện Huyền Phong Cốc là cấm địa của La Thiên Đạo Trường, người ngoài căn bản không thể đặt chân vào, vì vậy Lỗ Tiên Lâu mặc dù đã chế ra một tấm bản đồ, nhưng rõ ràng lộ tuyến không rõ ràng cho lắm. Còn bản đồ Hiên Viên Khâu mà Tần Vô Song đoạt được từ Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, cũng chỉ là bản đồ lớn, đối với những nơi rất nhỏ trong môn phái căn bản không thể chi tiết đến loại trình độ này. Vì vậy trong tay Tần Vô Song chỉ có một phần bản đồ giản lược của Lỗ Tiên Lâu. Tần Vô Song dự đoán, tấm bản đồ này có lẽ là Lỗ Tiên Lâu thông qua các loại phương thức điều tra mà có được. Khẳng định không phải đích thân tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, bằng không bản đồ khẳng định sẽ chi tiết hơn rất nhiều. Nhưng có phương hướng đại khái, Tần Vô Song ít nhiều có chút chỉ dẫn, hướng về phương hướng chỉ thị tiến lên phía trước, lúc này bọn họ không quên, thân phận của bản thân bây giờ là người hái thuốc. Cho dù là nói chuyện, bọn họ cũng dùng thần thức giao lưu. Chưa đạt được mục đích cuối cùng, tuyệt đối không để lộ thân phận và động cơ. - Lão Đại, sơn cốc này, thật sự rất lớn. Ở Hiên Viên Khâu, có rất nhiều sơn mạch, rất nhiều khe, đều vô cùng rộng rãi. Cửu Luyện Huyền Phong Cốc tương truyền là di chỉ Thượng cổ Thần chiến, đương nhiên là vô cùng rộng lớn, là nơi có diện tích hơn vạn dặm. Ba người vốn định nếm thử phi hành, nhưng Cửu Luyện Huyền Phong Cốc hiển nhiên đối với loại kỹ năng phi hành này có hạn chế, căn bản không thể ung dung bay lượn. Điều này khiến bọn họ tìm kiếm mục tiêu lại thêm mấy phần khó khăn. Bởi vì đi bộ, tầm nhìn khẳng định không rộng bằng ngự không phi hành. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không nản lòng, tiến nhập vào được Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, chẳng khác nào chỉ cách thành công một bước. Hoàn cảnh càng gian khổ, quá trình càng gian nan, càng chứng minh ý nghĩa của chuyện này bất phàm. Đi được nửa canh giờ, địa thế càng trở nên hiểm trở sâu thẳm, thường xuyên gặp loại rừng rậm dày đặc, che lấp mặt trời. - Lão Đại, nếu thật sự có Trấn Ma Thạch Bia, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn, khẳng định rất dễ nhìn thấy được. Chỉ tiếc địa thế của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này quá kỳ quái, căn bản không có bình địa, tầm nhìn rất dễ bị ngăn cản. Bao Bao oán giận nói. Đang đi, đột nhiên trong rừng thông dày đặc trước mặt phát ra từng trận thanh âm giống như sóng thần, tiếng thông reo từng trận, giống như có ngàn quân vạn mã từ phía sau rừng thông tập kích bất ngờ lao ra. - Đó là cái gì? Bao Bao thất kinh hỏi. - Mọi người cẩn thận! Tần Vô Song hô lên. Thanh âm còn chưa vang hết, đột nhiên trong rừng thông rậm rạp, giống như có ngàn vạn con yêu ma cùng nhau chui ra, từng luồng hắc mang không ngừng cuốn ra. Khí thế này giống như nước sông vỡ đê, khí thế cuồn cuộn.
Tần Vân Nhiên biết cái đạo lý rèn sắt nhân lúc còn nóng, nở nụ cười tủm tỉm giống như tự nói với mình:
- Điện hạ, Thiên Đế Môn là tấm gương của rất nhiều thế lực ở Hiên Viên Khâu, mặc kệ thế lực của nhà nào đương nhiệm nhưng cũng đều giống nhau. Bởi vậy Điện hạ cần nói một câu công bằng, cho dù là muốn Tần gia ta trả lại vũ khí Thần đạo, chỉ cần Vô Song có được, Nhiên Phong Tử ta cũng nhất định dâng hai tay hoàn trả. Xin Điện hạ quyết định.
Cái này nhìn về ngoài giống như là tôn trọng Tân Vô Kỵ là truyền nhân của Thiên Đến Mô, sự thực là đem cái củ khoai lang nóng phỏng tay này ném cho Tân Vô Kỵ, để Tân Vô Kỵ tự quyết định.
Nếu như Tân Vô Kỵ thiên vị ủng hộ cho Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, vậy thì khó tránh được miệng lưỡi của thiên hạ, sau này xử lý đại sự của Thiên Đế Sơn, uy tín này chắc chắn đã bị ảnh hưởng.
Cho nên, Tần Vân Nhiên đoán chắc, Tân Vô Kỵ này không có khả năng trở quẻ, cho dù trong lòng hắn hoàn toàn hướng về Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông, cũng tuyệt đối không thể không màng tới danh dự của Thiên Đế Môn.
Quả nhiên, Tân Vô Kỵ trầm ngâm một lát, hiển nhiên là trải qua một phen đấu tranh trong nội tâm, mới mở miệng nói:
- Nếu là đã có hiệp ước quy định trước rồi, tự nhiên là phải trả lại vũ khí Thần đạo. Trái lại không có chuyện ước định trước, cứ theo như quy củ phổ biến của Đại lục Thiên Huyền, đó là không cần trả lại. Cụ thể là như thế nào thì ba vị đều là cường giả cấp bậc Thần đạo, có thể tự mình thương nghị biện pháp giải quyết. Hôm nay tranh chấp ở Phiêu Tuyết Lâu, cũng chẳng ra thể thống gì.
Tần Vân Nhiên cười cười giống như thị uy, hỏi:
- Hai kẻ các ngươi đã nghe rõ chưa? Điện hạ đã mở kim khẩu, đồ vật các ngươi cần, không có cửa cho các ngươi đâu. Quan hệ giữa chúng ta, trừ phi chém giết ngươi chết ta sống, căn bản là không có con đường thương nghị. Các ngươi một khi đã đem vũ khí Thần đạo cấp cho những gã thanh niên trẻ các ngươi đi tính kế người ta, thì cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần vũ khí Thần đạo bị rơi mất chứ.
Trong lòng Yến Quy Nam tức giận, nhưng cũng biết, Tân Vô Kỵ một khi đã mở miệng, cục diện ngày hôm nay, muốn thảo luận trở về thì đều là không có khả năng.
Lôi Minh thì lại vẫn chưa từ bỏ ý định, mặc dù bọn họ là thế lực của tám môn Thiên Đế Sơn, nhưng số lượng vũ khí Thần đạo mà bọn chúng có được, một bàn tay cũng có thể đếm hết.
Hôm nay đánh mất một kiện, tự nhiên là vô cùng đau lòng. Nếu thực sự chỉ là đánh mất thì cũng thôi đi, nhưng lại lọt vào trong tay của Tần gia, đồng nghĩa với việc đem thịt của mình đi tẩm bổ cho Tần gia. Tổn hại chính mình, làm lợi cho kẻ địch. Đây mới là chuyện buồn bực nhất.
Quan trọng nhất chính là, Lôi Minh thủy chung vẫn không tin, Tần Vô Song này lại có thể thật sự giết được Lôi Tiêu và Yến Truy Dương.
Tận mắt nhìn thấy mới tin, không nhìn thấy sự thực, hắn thực rất khó tin ở điểm này.
- Điện hạ, Lôi mỗ ta đối với việc làm và lời nói của tiểu tử này có chút không tin. Ta muốn tự mình đi một chuyến xuống Hắc Tử Hải, tra xét đầu đuôi. Cho dù là thua thì cũng là tâm phục khẩu phục.
Lôi Minh quật cường nói.
Tân Vô Kỵ trong lòng cũng không định chấp thuận. Lôi Minh này thân là Tông chủ của Lôi Đình Tông, tốt xấu gì cũng là Chưởng môn một phương, sao có thể làm một việc mù quáng không biết nhẫn nhịn như vậy được?
Tân Vô Kỵ vẫn chưa biểu hiện thái độ thì mấy huynh đệ Mộ Dung Thiên Cực đồng thời lắc đầu tỏ vẻ phản đối.
Mộ Dung Thiên Cực nói:
- Điện hạ, Hắc Tử Hải này là cấm địa mấy ngàn năm của Phiêu Tuyết Lâu ta, ngoại trừ thí luyện của tông môn ba mươi năm một lần, không thể nào mở rộng đối với ngoại giới. Lần này cũng là tình huống đặc biệt nên mới để cho mấy vị thanh niên kia tiến vào, nếu biết kết cục cuối cùng lại là như thế này thì Mộ Dung Thiên Cực ta sẽ ngàn vạn lần không bao giờ đưa ra chủ ý này. Lôi Minh huynh nếu như tin tưởng Mộ Dung Thiên Cực ta, ta liền tự mình đi xuống một chuyến. Ngoài ta ra, bất kể kẻ nào khác của Phiêu Tuyết Lâu cũng đều không cho phép xông vào cấm địa của Phiêu Tuyết Lâu ta.
Lôi Minh đối với Tân Vô Kỵ là có chút kiêng kỵ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ kiêng kỵ đối với Phiêu Tuyết Lâu. Trên thực tế, mặc kệ là Lôi Đình Tông hay là Thiên Phạt Sơn Trang, bọn họ đối với Phiêu Tuyết Lâu, có thể nói là không một chút kiêng nể gì. Bằng không thì cũng quả quyết không cử một tên thanh niên trẻ tuổi trong tông môn thừa dịp này mà chạy tới cầu hôn, nói trắng ra, chính là đem Phiêu Tuyết Lâu ra trêu đùa.
Cũng chính là bọn chúng đã dự liệu rằng thực lực của Phiêu Tuyết Lâu không thể qua được tám môn Thiên Đế Sơn bọn họ, cho nên mới làm ra những hành vi vô sỉ như vậy.
Yến Truy Dương thấy Lôi Minh xuất đầu, ở trong hoàn cảnh này, cũng đi tới, nói theo:
- Mộ Dung Lâu chủ, bất kể là có nói như thế nào thì bọn chúng cũng là gặp chuyện không may ở Phiêu Tuyết Lâu của các ngươi, hơn nữa nguyên nhân cũng là từ Phiêu Tuyết Lâu mà tới. Lôi Tông chủ muốn tự mình đi xuống cũng không phải làm chuyện bất lợi gì với Phiêu Tuyết Lâu các ngươi, làm sao mà không làm việc thuận theo lòng người như vậy?
Mộ Dung Thiên Cực lập trường kiên định, chính là lắc đầu:
- Yến Tông chủ, việc này là quy củ mà tổ tông lưu lại, thật không dám phá hư. Việc này xin chớ nhắc lại nữa.
Lôi Minh thấy Mộ Dung Thiên Cực ở trước mặt mình mà còn quyết liệt như vậy, thì trong lòng cũng là cực kỳ căm hận. Đệ tử môn hạ sống chết không rõ, vũ khí Thần đạo mất mác, hơn nữa bọn Tần gia trước mặt dạt dào đắc ý, mấy cái này cũng đủ khiến hắn tức giận phát điên lên rồi, lúc này lại thêm Mộ Dung Thiên Cực kiên định không chịu nghe lời như vậy, hắn sao mà có thể nuối trôi cục giận này đây. Trừng hai con ngươi lên, lãnh đạm nói:
- Mộ Dung Lâu chủ, nếu ta cứ cố tình đi xuống, vậy thì thế nào?
Mấy huynh đệ Mộ Dung Thiên Cực ngay lúc này lập trường lại vô cùng nhất trí, đều là lớn tiếng nói:
- Lôi Tông chủ, xin hãy tự trọng, có Điện hạ còn ở đây, mọi chuyện từ đầu đến cuối Điện hạ đều chứng kiến toàn bộ. Nếu như Lôi Tông chủ cố tình phá hư quy tắc, muốn xông vào cấm địa của Phiêu Tuyết Lâu ta, tựa hồ danh không chính ngôn không thuận đó?
Lôi Minh cười lạnh nói:
- Mộ Dung Thiên Cực, ngươi không nói việc này vẫn còn được, ngươi nói chuyện này, sao ta lại cảm thấy Phiêu Tuyết Lâu của ngươi cùng với Tần gia đã bố trí sẵn âm mưu? Hợp lực tính kế với Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông chúng ta? Nếu không mà nói, thì bọn chúng có bốn người, sao lại đánh không lại một thằng tiểu tử đi ra từ các quốc gia nhân loại? Trong Hắc Tử Hải này nhất định là có cái điều cổ quái gì đó, không cho ta điều tra rõ ràng thì chính là biểu hiện chột dạ của các ngươi.
Hắn lập tức chụp mũ xuống Phiêu Tuyết Lâu.
Tần Vân Nhiên đột nhiên đùa cợt nói:
- Lôi Minh, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, bốn nhà các ngươi trước đó đã cấu kết trước rồi? Cái gì mà bốn tên không đấu lại được một người? Lộ ra dấu vết rồi à? Hồ ly không giấu được đuôi nhỉ? Bốn kẻ chọi một, hắc hắc vẫn còn dám nói việc các ngươi không âm mưu tính kế đối với Tần gia chúng ta sao?
Lôi Minh lúc này cũng chẳng muốn đấu khẩu với Tần Vân Nhiên, cười lạnh nói:
- Nhiên Phong Tử, ngươi cũng đừng có đắc ý, bốn nhà chúng ta cho dù cấu kết với nhau, giữa Tần gia các ngươi và Phiêu Tuyết Lâu cũng chẳng có sạch sẽ gì. Bằng không Mộ Dung lão nhân có một đứa con gái, như thế nào lại đem vị hôn phu của con gái mình biến thành một kẻ trộm? Gian tình trong này nhất định là sớm đã có sự dây dưa với nhau rồi.
Lời này theo miệng của Lôi Minh nói ra, Tân Vô Kỵ nghe được cũng lập tức ngây người. Lôi Minh này còn là Tông chủ của một tông sao? Sao lại có mặt vô sỉ đến như thế này? Quả thực chẳng khác nào như người đàn bà chanh chua chửi nhau ở ngoài chợ cả. Thậm chí còn ác độc hơn rất nhiều.
Mộ Dung Nhạn nghe xong lời này, vốn dĩ đang vui vẻ vì Tần Vô Song trở về, lập tức sắc mặt sa sầm xuống, sắc mặt đại biến, trong đầu uất ức vô cùng nhưng lại khẽ cắn môi để không cho nước mắt rơi ra.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Lôi Minh:
- Lôi lão nhân, ngươi dù gì cũng là nhân vật tông sư, miệng của ngươi không có được rửa sao? Sao lại có thể thối đến như vậy?
Mộ Dung Thiên Cực tuy rằng đã tức giận tới cực điểm nhưng cuối cùng vẫn là không dám lập tức trở mặt với Lôi Đình, nhưng mối thù này coi như đã kết rồi.
Mộ Dung Thiên Cực vẫn cố theo lý mà nói:
- Lôi Tông chủ, ngươi nói hai nhà chúng ta kết cấu tính kế bốn người bọn chúng, không thấy việc này là vô cùng buồn cười sao? Mộ Dung Thiên Cực ta chẳng lẽ là thần tiên? Trước đó đã biết được bốn tên kia sẽ đột ngột tới Phiêu Tuyết Lâu nhà ta cầu thân? Nếu chúng ta không biết bọn chúng sẽ đến, thì lại thế nào mà bàn được âm mưu cái gì? Nếu như ngươi giận cá chém thớt Phiêu Tuyết Lâu ta, mở miệng là được, làm sao phải tìm một việc mà không thể có thực này mà nói?
Nói xong, Mộ Dung Thiên Cực quay sang Tân Vô Kỵ:
- Xin Điện hạ làm chủ cho Phiêu Tuyết Lâu ta.
Phiêu Tuyết Lâu hắn sở dĩ là mời người của Thiên Đế Môn tới chính là làm một nhân vật trọng tài, đặt Phiêu Tuyết Lâu ở bên ngoài cuộc tranh chấp. Nếu như Lôi Đình Tông kia dây mơ rễ má không rõ ràng, chính là công nhiên khiêu chiến với quyền uy của Thiên Đế Môn.
Tân Vô Kỵ tự nhiên là hiểu được điểm này, liếc mắt nhìn Lôi Minh, thản nhiên hỏi:
- Lôi Tông chủ, một khi đã là cấm địa của Phiêu Tuyết Lâu thì tự nhiên không được đi vào, cũng không hợp với quy củ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lôi Minh vẫn còn phẫn nộ nói:
- Lôi mỗ chính là lo lắng Phiêu Tuyết Lâu cấu kết với Tần gia, tính kế với Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông ta.
Những lời này hiển nhiên chính là cưỡng từ đoạt lý rõ ràng.
Tần Vân Nhiên châm chọc nói:
- Lôi Minh, khoan nói chuyện Tần gia với Phiêu Tuyết Lâu không có quan hệ gì với nhau, mà cho dù là có mối quan hệ, thì cũng chính là các ngươi không biết tự trọng trước tự mình nhúng tay vào chuyện người khác. Đệ tử Tần gia ta chạy tới Phiêu Tuyết Lâu để cầu thân, môn hạ đệ tử của các ngươi lại cùng đến làm loạn, không phải là có ác tâm sao? Nếu như không ác tâm phá hoại chuyện của người khác, ngược lại hẳn cũng đem cái mạng nhỏ bỏ lại ở nơi đây. Đây gọi là gì? Đây gọi là gậy ông đập lưng ông đó. Tự cho rằng mình thông minh!
Lôi Minh bị Tần Vân Nhiên nói như vậy, trợn mắt phồng mũi cũng không làm gì được. Người ta nói chính là tình hình thực tế, đây là việc mà bọn chúng tự mình tìm tới cửa.
Yến Quy Nam trong lòng tuy cũng tức giận nhưng cũng không có xúc động như Lôi Minh. Trong lòng tính toán một chút, chỉ biết việc hôm nay đã là một kết cục hoàn toàn thất bại rồi. Nếu tiếp tục dây dưa nữa, ngoài chuyện tự làm mất mặt chính mình ra, không cũng không có khả năng xoay chuyển thế cục, trong lòng tuy rằng vô cùng bất bình nhưng vẫn là bất đắc dĩ gánh chịu, chỉ có thể tạm thời lui một bước. Lập tức nói với Tân Vô Kỵ:
- Điện hạ, lần này, Thiên Phạt Sơn Trang ta nhận thua. Nhưng mà, sự tình liên quan tới vũ khí Thần đạo, Thiên Phạt Sơn Trang ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Xin bệ hạ hãy phê chuẩn cho Thiên Phạt Sơn Trang ta đấu thêm một trận nữa với Tần gia.
Tần Vân Nhiên cười lạnh nói:
- Còn so tài gì nữa? Chúng ta đáp ứng, người ta Mộ Dung lão đệ cũng không đồng ý đâu.
Yến Quy Nam vẻ lãnh đạm nói:
- Tỷ thí lần này cùng với Phiêu Tuyết Lâu không có liên quan. Tần Vô Song, ngươi có gan ứng chiến không?
Tần Vô Song không nghĩ tới Yến Quy Nam không biết xấu hổ như vậy, lại chính mình khiêu chiến.
- Yến Tông chủ, nếu là đệ tử trẻ tuổi của Thiên Phạt Sơn Trang các người đến đây, ta tự nhiên tiếp nhận. Nhưng nếu là lão nhân gia ngươi tự mình ra trận, vẫn là do Nhị Chưởng môn tới tiếp đãi ngươi thì tốt hơn.
Tần Vân Nhiên ha hả cười:
- Đúng vậy, Yến Quy Nam, bọn trẻ thì đã đánh giá qua rồi, còn hai lão gia hỏa chúng ta, nhân cơ hội khó có được này cũng tới luyện tập một chút đi.
Yến Quy Nam cặp mắt trợn lên:
- Nhiên Phong Tử, xem ra, ngươi là muốn khơi mào quyết chiến trước.
Tần gia, Thiên Phạt Sơn Trang với Lôi Đình Tông lúc đó đều rất rõ ràng, trong ba thế lực bọn họ sớm hay muộn cũng phải có một trận đại chiến sinh tử. Kết quả của trận đại chiến này cũng tất nhiên sẽ có một bên trận doanh diệt vong, một bên trận doanh sẽ vùng dậy.
Bất kể là bên nào, đối với thế cục này cũng đều có đầy đủ nhận thức. Bởi vậy, đối với sự uy hiếp của Yến Quy Nam, Tần Vân Nhiên cũng không có phản ứng quá mức, trong lòng một trận nghiêm nghị.
Nếu như bởi vì chuyện của Tần Vô Song mà kích động sự mâu thuẫn hai bên thì đây cũng không phải là chuyện mà hắn muốn thấy
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
La Thực không phải là một bức tượng điêu khắc bằng bùn đất, nghe uy hiếp của La Dương, trong lòng cũng sôi gan giận dữ. La Dương đúng là bất chấp thể diện, nếu là đặt vào lúc bình thường, La Thực căn bản không sợ hắn. Nhưng hiện tại hắn tạm thời chủ trì biệt viện Trúc Hải, nếu muốn hạ thủ với tôn tử của hắn là chuyện quá dễ dàng. - Hoặc là cho qua, hoặc là rời đi? Trong lòng La Thực do dự, hắn biết, nếu La Dương ôm hận rời đi, sợ rằng thật sự sẽ hạ thủ với tôn tử của hắn. Nghĩ đến đây, La Thực tức giận đến cực điểm, bất chấp tất cả cái gì cũng dám làm, thầm nghĩ: - La Dương, một khi ngươi đã muốn chơi xấu ta, ta sẽ chơi xấu hơn với ngươi, đừng trách lão tử thủ đoạn độc ác vô tình, là bản thân ngươi muốn tìm cái chết. La Dương lạnh lùng nhìn biểu tình biến hóa của La Thực, Tần Vô Song nhắc nhở nói: - La Thực này ánh mắt lóe ra, chỉ sợ trong lòng có mưu ma chước quỷ, phải đề phòng hắn. La Thực đột nhiên cười lên: - Trưởng lão La Dương, giữa chúng ta, há phải làm đến mức không thể dàn xếp như vậy sao? - Quyền lựa chọn nằm trong tay người. La Dương thản nhiên nói. - Trưởng lão La Dương, ngươi có biết là ngươi khiến ta rất khó xử không. Chuyện này vốn không cần làm đến mức này. La Thực ta cũng không có ý đối địch với ngươi. La Thực giả tâm giả ý nói. - Trưởng lão La Thực, nếu đã bất chấp thể diện, thì không cần làm bộ làm tịch. Chúng ta không còn trẻ nữa, đều là lão gia hỏa rồi, hiểu tận gốc rễ, trò đó của ngươi, không cần dùng. Ta chỉ muốn sảng khoái đưa ra đáp án. Cho phép qua hay là không cho đi? La Thực nói: - Lời nói đã nói đến mức độ này rồi, ta không cho đi qua, chính là làm khó bản thân. Trưởng lão La Dương, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, nếu bên ngoài xảy ra bất trắc gì, trách nhiệm này ngươi phải gánh vác. - Xảy ra bất trắc gì chứ? La Dương cười lạnh nói: - Có bất trắc hay không liên quan gì đến ta? Bây giờ ta chỉ quan tâm đến bản thân, những chuyện khác, một chút cũng không để ý. Ta vì La Thiên Đạo Trường mà hy sinh cả cuộc đời mình, đến lúc già mới nhìn ra ở đâu cũng bị người ta lạnh nhạt. - Hừ, một khi đã như vậy, vậy ngươi hãy mau vào đi, vào sớm ra sớm, đừng khiến ta khó xử. La Thực hít một hơi. La Dương nghe hắn nói như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nhưng Tần Vô Song lại nhắc nhở nói: - La Thực này đột nhiên nói chuyện tốt như vậy, nhất định có mưu đồ. Có thể khi chúng ta thông qua, hắn đột nhiên khởi động cơ quan và trận pháp. Lời này thực ra cũng nhắc nhở La Dương. La Thực nhìn La Dương, cao giọng nói: - Trưởng lão La Dương, quan khẩu đã mở rồi, nếu ngươi muốn qua, thì nhanh chóng thông hành. Chỉ nghe thấy thanh âm két két két không ngừng vang lên, cửa lớn của quan khẩu chậm rãi mở ra một thông đạo rất dài, nối thẳng vào bên trong. La Dương đứng trước thông đạo, cười lạnh nói: - Trưởng lão La Thực, ta đang nghĩ, nếu mấy người chúng ta sau khi tiến nhập vào thông đạo, ngươi trực tiếp khởi động cơ quan và trận pháp, mấy người chúng ta sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn? Sợ rằng sau khi chết, còn không yên lòng, còn phải gánh trên lưng hàm oan, táo bạo xông vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. Sắc mặt La Thực có chút biến đổi, thầm mắng lão gia hỏa này giảo hoạt, cười cười, nói: - Trưởng lão La Dương, ngươi thật sự có chút suy nghĩ quá nhiều rồi. Nói thế nào ngươi cũng là Trưởng lão trụ cột của La Thiên Đạo Trường, chuyện tự cắt tay chân của mình, La Dương ta cũng không làm được. - Không làm được? La Dương cười lạnh nói: - Ngoài miệng ngươi nói không làm được, nhưng trong lòng chỉ sợ đã mong chờ ta sớm bước vào trong. Ta làm người, xưa nay luôn cẩn thận. Chuyện phiêu lưu, ta luôn luôn không làm. Không dối gạt gì ngươi, trước khi ta xuất phát, đã dự đoán đến việc ngươi sẽ cố ý gây khó dễ, cho nên để lại hậu chước ở biệt viện Trúc Hải. Nếu hôm nay ta không thể sống quay về, thủ hạ mà ta sắp xếp, sẽ toàn lực tiến nhập Lang Nha Phong, tiêu diệt tôn tử bảo bối của ngươi. Những lời u ám này của La Dương, khiến La Thực sởn tóc gáy. La Thực phát hiện, La Dương khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Lúc này, La Dương quả thực giống như một con sói đói dễ nổi nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể giơ nanh vuốt liều mạng. Loại hành động gần như điên cuồng này, khiến La Thực không khỏi kinh ngạc. Không biết làm thế nào, La Thực chỉ có thể hỏi: - Trưởng lão La Dương, nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi có ý tưởng gì, cứ theo ý tưởng của ngươi mà làm. La Dương đưa mắt ra hiệu về phía bọn Tần Vô Song: - Ta sẽ kêu ba tùy tùng của ta đi trước, sau đó lại qua tiếp hai người. Ta sẽ qua cuối cùng. Nếu ngươi khởi động cơ quan, bất cứ người nào trong chúng ta đều có thể thông qua Ngọc bài Truyền thức đem tin tức truyền đến biệt viện Trúc Hải. La Thực hoàn toàn không biết nói gì, La Dương này thực sự cẩn thận cực kỳ. - Trưởng lão La Dương, ngươi trăm phương ngàn kế tìm cách tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, rút cuộc là có mưu đồ gì? Bây giờ ta càng ngày càng cảm thấy, ngươi căn bản không chỉ là tới hái thuốc đơn giản như vậy. La Dương cười lạnh nói: - Vậy ngươi cảm thấy ta còn có thể làm gì? Phá hư Trấn Ma Thạch Bia, cho dù ta có dã tâm này, cũng không có năng lực để làm. Mặt khác, ngươi cảm thấy ta còn có thể mưu đồ cái gì chứ? La Thực trầm giọng nói: - Nhất định là có thứ gì mà ngươi muốn lấy được, thứ đó, khẳng định không phải là một vị nguyên liệu luyện đan đơn giản như vậy. - Ngươi thích tưởng tượng, vậy ngươi cứ ở đó mà tưởng tượng đi. Ha ha, ba người các ngươi, vào trong trước. La Dương vung tay về phía bọn Tần Vô Song. Tần Vô Song và Bao Bao, cùng Cô Đơn, ba người không chút chần chừ, hướng về phía thông đạo mà đi. Ba người tiến nhập vào thông đạo, đối với La Thực mà nói, chỉ là ba tùy tùng, cho dù khởi động cơ quan, cũng sẽ không hạ thủ với ba tùy tùng mà nới lỏng với chánh chủ La Dương. Vì vậy, bọn họ tiến vào thông đạo, kỳ thực là an toàn nhất. Quả nhiên, bọn người Tần Vô Song đi qua thông đạo rất dài, mặc dù Thổ nguyên tố cường đại không ngừng chập chờn trong thông đạo, khiến tốc độ tiến vào của bọn họ không cách nào đề thăng, giống như đi dưới nước vậy, có lực cản rất lớn. Sau khi an toàn thông qua, nhóm hai người tiếp theo, là tâm phúc của La Dương. Cũng an toàn thông qua. Đến lượt La Dương, La Dương đột nhiên cười ha ha, nói với La Thực: - La Thực, tùy tùng của ta tiến vào là đủ rồi, ta vẫn không yên tâm về ngươi, quyết định không đi vào. La Thực giương mắt mà nhìn, nhất thời căn bản không biết La Dương này đang âm mưu chuyện gì. Nhưng La Dương không đi vào, hắn ngược lại lại cảm thấy yên tâm hơn một chút. - Hừ, Trưởng lão La Dương, tùy tùng của ngươi vào trong rồi, hy vọng bọn chúng không giở trò ma quỷ gì. Bằng không thật sự xảy ra chuyện gì, thủ đoạn của các Đạo tôn ngươi cũng biết rồi đấy. Tâm trí lúc này của La Dương hoàn toàn bị Tần Vô Song khống chế, Đạo tôn gì đó, La Thiên Đạo Trường gì đó, căn bản không đặt trong mắt. Suy nghĩ của hắn, đương nhiên chính là theo hướng bên Tần Vô Song. Nhưng hắn cũng không đấu võ mồm, chỉ là cười lạnh nói: - Trưởng lão La Thực, ngươi hãy nên lo lắng cho bản thân mình nhiều hơn. Ngươi không giở trò quỷ, mọi chuyện đều bình an. Nếu ngươi giở trò quỷ, thì hãy lo lắng nhiều hơn cho tôn tử bảo bối của ngươi. Tôn tử bảo bối, là sự uy hiếp của La Thực. La Dương đã nắm được vô cùng chuẩn xác. La Thực mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng cũng không có bất cứ cách nào. Hiện tại tất cả Đệ tử Trung tâm đều được kéo đến Lang Nha Phong bế quan tu luyện nửa năm. Ngọc bài Truyền thức gì đó, căn bản không được phép sử dụng, tránh bị chuyện thế tục bên ngoài quấy rầy, quấy nhiễu tâm thần, ảnh hưởng đến tu luyện. Điều này cũng hạn chế La Thực, căn bản không thể thông qua Ngọc bài Truyền thức liên lạc với tôn tử bảo bối. Và hắn đang có trọng trách ở Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này, càng không thể đích thân tiến vào Lang Nha Phong tìm người. Vì vậy, lựa chọn thông minh nhất, chính là không được đắc tội với La Dương, không được chọc giận lão gia hỏa đã bị hắn gán cho nhãn hiệu điên cuồng này. Bọn người Tần Vô Song thuận lợi thông qua quan khẩu, tâm tình đều vô cùng kích động. Lướt qua cốc khẩu, liền tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, cấm địa tối cao trong truyền thuyết. - Oa, Lão Đại, nơi này quả nhiên không bình thường. Tiến vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, Bao Bao liền cảm nhận được một bầu không khí tuyệt nhiên bất đồng. Loại không khí này, không thể nói rõ ràng, vô cùng huyền diệu, nhưng cũng vô cùng khác biệt. Tần Vô Song quay đầu lại nói với hai tùy tùng của La Dương: - Hai người các ngươi, ở đây thủ vệ, bất kể là ai muốn tiến vào, nhất định phải ngăn cản. Đồng thời dùng Ngọc bài Truyền thức thông báo cho ta. Nguồn truyện: - Vâng, chủ nhân! Hai tùy tùng này, đương nhiên cũng bị Thần Cổ Thuật khống chế, giống như La Dương, đều trở thành con rối của Tần Vô Song. Lưu lại hai con rối ở cốc khẩu làm thủ vệ, chắc chắn lại có thêm một tầng bảo hiểm. Tần Vô Song mang theo Bao Bao và Cô Đơn, tiếp tục xâm nhập. Cho dù đã tiến vào được Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, Tần Vô Song cũng không dám chủ quan. Bởi vì hắn nghe nói từ chỗ La Dương, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này không những có trạm gác xung quanh, cũng có thủ vệ ẩn núp. Vì vậy, bây giờ vẫn không phải là lúc đắc ý quên tình hình trước mắt. Mở bản đồ, Tần Vô Song bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này. Cửu Luyện Huyền Phong Cốc là cấm địa của La Thiên Đạo Trường, người ngoài căn bản không thể đặt chân vào, vì vậy Lỗ Tiên Lâu mặc dù đã chế ra một tấm bản đồ, nhưng rõ ràng lộ tuyến không rõ ràng cho lắm. Còn bản đồ Hiên Viên Khâu mà Tần Vô Song đoạt được từ Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, cũng chỉ là bản đồ lớn, đối với những nơi rất nhỏ trong môn phái căn bản không thể chi tiết đến loại trình độ này. Vì vậy trong tay Tần Vô Song chỉ có một phần bản đồ giản lược của Lỗ Tiên Lâu. Tần Vô Song dự đoán, tấm bản đồ này có lẽ là Lỗ Tiên Lâu thông qua các loại phương thức điều tra mà có được. Khẳng định không phải đích thân tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, bằng không bản đồ khẳng định sẽ chi tiết hơn rất nhiều. Nhưng có phương hướng đại khái, Tần Vô Song ít nhiều có chút chỉ dẫn, hướng về phương hướng chỉ thị tiến lên phía trước, lúc này bọn họ không quên, thân phận của bản thân bây giờ là người hái thuốc. Cho dù là nói chuyện, bọn họ cũng dùng thần thức giao lưu. Chưa đạt được mục đích cuối cùng, tuyệt đối không để lộ thân phận và động cơ. - Lão Đại, sơn cốc này, thật sự rất lớn. Ở Hiên Viên Khâu, có rất nhiều sơn mạch, rất nhiều khe, đều vô cùng rộng rãi. Cửu Luyện Huyền Phong Cốc tương truyền là di chỉ Thượng cổ Thần chiến, đương nhiên là vô cùng rộng lớn, là nơi có diện tích hơn vạn dặm. Ba người vốn định nếm thử phi hành, nhưng Cửu Luyện Huyền Phong Cốc hiển nhiên đối với loại kỹ năng phi hành này có hạn chế, căn bản không thể ung dung bay lượn. Điều này khiến bọn họ tìm kiếm mục tiêu lại thêm mấy phần khó khăn. Bởi vì đi bộ, tầm nhìn khẳng định không rộng bằng ngự không phi hành. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không nản lòng, tiến nhập vào được Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, chẳng khác nào chỉ cách thành công một bước. Hoàn cảnh càng gian khổ, quá trình càng gian nan, càng chứng minh ý nghĩa của chuyện này bất phàm. Đi được nửa canh giờ, địa thế càng trở nên hiểm trở sâu thẳm, thường xuyên gặp loại rừng rậm dày đặc, che lấp mặt trời. - Lão Đại, nếu thật sự có Trấn Ma Thạch Bia, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn, khẳng định rất dễ nhìn thấy được. Chỉ tiếc địa thế của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này quá kỳ quái, căn bản không có bình địa, tầm nhìn rất dễ bị ngăn cản. Bao Bao oán giận nói. Đang đi, đột nhiên trong rừng thông dày đặc trước mặt phát ra từng trận thanh âm giống như sóng thần, tiếng thông reo từng trận, giống như có ngàn quân vạn mã từ phía sau rừng thông tập kích bất ngờ lao ra. - Đó là cái gì? Bao Bao thất kinh hỏi. - Mọi người cẩn thận! Tần Vô Song hô lên. Thanh âm còn chưa vang hết, đột nhiên trong rừng thông rậm rạp, giống như có ngàn vạn con yêu ma cùng nhau chui ra, từng luồng hắc mang không ngừng cuốn ra. Khí thế này giống như nước sông vỡ đê, khí thế cuồn cuộn.