Nghĩ đến đây, Tần Vô Song thấp giọng quát: - Bao Bao, Cô Đơn, các ngươi lui về sau, tới dưới triền núi chờ ta, không được tiến đến gần Trấn Ma Thạch Bia, để tránh lúc sụp đổ, làm các ngươi bị thương. Bao Bao và Cô Đơn đồng thời cự tuyệt: - Lão Đại, ba người chúng ta sống chết có nhau, ngươi muốn bỏ rơi chúng ta, không dễ dàng như vậy đâu, hắc hắc. Tần Vô Song trầm giọng nói: - Đây là lần đầu tiên ta sử dụng sức mạnh Thần đạo, hỏa hầu căn bản chưa nắm bắt tốt. Các ngươi không cần lưu lại đây. Hơn nữa, trên người ta có bộ giáp Trạm Lam phòng hộ. Các ngươi không có trang bị phòng hộ, không thể so sánh. Nhanh xuống đi, đây là mệnh lệnh. Bao Bao và Cô Đơn vẫn do dự không quyết, nếu kêu bọn chúng bỏ lại Tần Vô Song, xác thực là làm không được. Thú Tộc một khi đã quyết tâm rồi, so với nhân loại càng trung thành hơn, đối với tình nghĩa lại càng thêm xem trọng. - Đi ngay không được trì hoãn, đừng lãng phí thời gian vô ích. Các ngươi lưu lại đây, ta tuyệt đối không phát huy ra được trạng thái tốt nhất. Các ngươi đi xuống, lòng ta không vướng bận, mới có thể phát huy hoàn mỹ tất cả sức mạnh. Những lời này không phải là hư ngôn, không cần lo lắng cho Bao Bao và Cô Đơn, Tần Vô Song đương nhiên càng hành động thoải mái hơn nhiều. Bao Bao và Cô Đơn bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt, bọn chúng biết, Tần Vô Song đã chủ ý kiên định, bọn chúng căn bản không thể khuyên bảo được, lập tức gật gật đầu: - Lão Đại, vậy ngươi hãy cẩn thận. Tần Vô Song gật gật đầu, lấy ra Thần Tú Cung, đồng thời đem năm tấm linh phù Thần đạo lấy ra, năm tấm linh phù này, căn cứ vào giới thiệu, có thể trực tiếp tăng cường trên binh khí. Còn bản thân Thần Tú Cung đã là vũ khí Thần đạo, bây giờ lại có thêm có linh phù Thần đạo tăng cường, càng như hổ mọc thêm cánh. Thấy bọn Bao Bao và Cô Đơn đã thối lui đến vị trí đủ xa, Tần Vô Song đem năm tấm linh phù Thần đạo mở ra. Thần Đạo Ngũ Hành Phù, kỳ thực đạo lý vô cùng đơn giản, là dựa theo ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cấu thành. Tần Vô Song đương nhiên không định đem năm tấm linh phù này tăng cường toàn bộ một lần, nếu chân chính phát huy tác dụng, chỉ cần một tấm linh phù là đủ. Kim, ý nghĩa là khí thế không gì có thể ngăn cản, lực công kích có lẽ là bá đạo nhất. Cho nên Tần Vô Song quyết định, sử dụng linh phù Thần đạo Kim thuộc tính. Niệm động chú ngữ, thủ quyết khởi động, đem tấm linh phù tăng cường lên Thần Tú Cung. Vừa mới tăng cường, Thần Tú Cung giống như một con sư tử nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên hoàn toàn khôi phục tinh thần. Bắn ra loại khí thế chấn động lòng người. Thần Tú Cung này, giống như được tăng thêm tinh thần, đột nhiên tinh thần hưng phấn, tỏa ra cảm giác thần quang, khiến hô hấp của Tần Vô Song cũng càng thêm gia tốc. - Không hổ là vật của Thần đạo, lẽ nào sức mạnh của Thần đạo dung hợp, thúc đẩy tiến hóa sao? Tần Vô Song cảm nhận được Thần Tú Cung không ngừng biến hóa bành trướng. Không còn gì để nghi ngờ, Thần đạo Kim linh phù đã bắt đầu phát huy tác dụng trên Thần Tú Cung, uy năng của Thần Tú Cung, dùng tốc độ đáng sợ để bành trướng. Giống như Lỗ Tiên Lâu đã nhắc đến trước đây, linh phù Thần đạo, đủ để khiến bất cứ binh khí nào, đột nhiên sản sinh ra sức mạnh công kích gấp trăm lần. Xem ra lời này cũng không phải là nói khoác. Thần thức của Tần Vô Song cũng là dung hợp vào trong ý cảnh của Thần Tú Cung. Muốn thao túng Thần Tú Cung, đem uy lực lớn nhất của Thần Tú Cung mà phát huy, chỉ có thể đem thần thức dung nhập, mới có thể tạo ra được cảnh giới người và binh khí kết hợp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đây cũng là tâm đắc thao túng linh lực Tiên Thiên của Tần Vô Song những năm nay. Theo uy năng của Thần Tú Cung không ngừng bành trướng, thần thức của Tần Vô Song cũng không ngừng bành trướng. Lúc này, trong tầm mắt của hắn, tấm Trấn Ma Thạch Bia, đã không còn uy vũ và nghiêm nghị giống như trước đó. Ngược lại, trong mắt hắn, Trấn Ma Thạch Bia, chính là một vật cản, một chướng ngại vật nhất định phải vượt qua mà thôi. Một ý niệm kỳ quái không ngừng xuất hiện trong đầu hắn: - Hủy diệt tấm bia đá này, hủy diệt tấm bia đá này. Ý niệm này không ngừng thay đổi trong thần thức của hắn, khu động thần kinh của hắn, khiến hắn ám thị tâm lý liên tiếp không ngừng. Tất cả những thứ này, khiến khí huyết của Tần Vô Song vọt lên tới đỉnh điểm. Tần Vô Song rống to một tiếng, mũi bích lục tiễn gắn lên dây cung. Đồng thời thúc giục thần thức, đem sức mạnh tăng cường của linh phù Thần đạo, cũng cuồn cuộn không ngừng hướng dung hợp với mũi bích lục tiễn. Người, cung, tên, ba thứ nhập lại làm một, hình thành lên kết nối và dung hợp hoàn mỹ. Cũng dần dần đem tinh khí thần của Tần Vô Song đẩy lên đỉnh cao. Tên đã ở trên cung, không thể không phát. Cảm giác của Tần Vô Song lúc này, giống như không ngừng bám víu tới đỉnh núi, cuối cùng đến được đỉnh điểm, nhu cầu cấp bách phải phát tiết. Và bắn ra ba mũi bích lục tiễn này, đối với hắn mà nói, chắc chắn chính là phát tiết tốt nhất. Trong mắt thần quang mãnh liệt, huyết quang toàn thân Tần Vô Song rõ rệt giống như một vòng bao bọc, quát lớn một tiếng: - Phá! Giống như yêu long thoát khỏi vòng vây, tàn sát bừa bãi ở thời Thái cổ, ba mũi bích lục tiễn mang theo khí thế kinh thiên động địa, giống như tia chớp đẩy sấm sét, cuồn cuộn vọt tới. Ba mũi tên khí thế giống như cầu vồng nhuộm toàn bộ hư không thành một màu xanh biếc. Cả thế giới giống như đột nhiên biến thành thế giới xanh biếc. Nhưng màu xanh biếc này, cũng không phải màu xanh của hy vọng, cũng không phải màu xanh của sức sống tràn trề, mà là một loại mang ý vị sát phạt và quyết định cường liệt không gì có thể ngăn cản nổi, ầm ầm đánh về phía bia đá. Ầm ầm ầm! Liên tục ba tiếng cộng hưởng rung trời, màng tai của Tần Vô Song tựa hồ không chịu nổi chấn động kịch liệt như vậy, một lát sau, trên tấm bia đá chọc trời, xuất hiện ba vết nứt giống như mạng nhện, ba mũi bích lục tiễn, ba chỗ nứt bắt đầu xuất hiện trên tấm bia đá. Những vết nứt này, bắt đầu từ rất nhỏ, từ từ mở rộng, dần dần vỡ ra, tốc độ cực nhanh, khiến mắt thường không kịp nhìn thấy. Rắc, rắc… Tấm bia đá bắt đầu lay động, bắt đầu truyền đến một trận thanh âm đứt gãy. Tấm Trấn Ma Thạch Bia này, quả thật bị lực Thần đạo của ba mũi tên do Tần Vô Song bắn tới đánh vỡ, hơn nữa những chỗ đứt gãy, phân thành ba bộ phận, tổng cộng bốn đoạn, với tốc độ không thể ngăn cản, đứt gãy cực nhanh. Ầm, ầm, ầm… Cơ hồ cùng như đồng thời, ngoài quan khẩu của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, sắc mặt La Thực đại biến, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phương hướng bên trong cốc, khàn giọng nói: - La Dương, tùy tùng của ngươi làm gì bên trong vậy? Trên khóe miệng La Dương hiện ra một nụ cười lạnh lùng không chút che giấu, không thèm để ý đến La Thực, thân hình chợt lóe, đã biến mất trong mảnh rừng gần đó. La Thực sắc mặt đại biến, cho dù là Trưởng lão cường đại như hắn, lúc này cũng vô cùng bấn loạn, biết đại sự không ổn, không ngừng chửi bới nói: - Tiêu rồi, nhất định là Trấn Ma Thạch Bia bị tiêu hủy rồi. Lời còn chưa nói xong, dưới chân đã lay động kịch liệt, trạm kiểm soát hắn đang đứng, cũng theo đó mà lay động theo, những trận pháp và cơ quan, ở dưới tình huống không có bất cứ gì đụng chạm, vẫn tự động mở ra, các loại cấm chế phát động, bắn ra xung quanh, chấn động quan khẩu gạch đá bay múa, hỗn loạn không thôi. La Thực cuống quít hô: - Nhanh rời khỏi nơi này! Những đệ tử thủ vệ ở đây nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ chưa từng gặp phải chuyện nào cổ quái như vậy, biết đại sự không ổn, vội vàng từ trong quan khẩu chạy ra ngoài, chạy trối chết ra khỏi đám hỗn loạn. Không đợi bọn họ phản ứng, toàn bộ quan khẩu đột nhiên truyền đến một trận cự hưởng tuyệt vọng, toàn bộ quan khẩu, cùng nhau bạo tạc mãnh liệt, sóng chấn động cường đại, trực tiếp thổi bay bọn họ xa mấy trăm trượng. Trong vòng trung tâm của bạo tạc, tất cả kiến trúc toàn bộ bị san lấp thành bình địa, tất cả mọi thứ, bao gồm tảng đá, cây cối, gạch ngói… trong nháy mắt biến mất, toàn bộ hóa thành tro mịn. Rất nhiều nơi ở Thiên Dương Sơn, chuyện đồng dạng, với phương thức đồng dạng, cũng không ngừng diễn ra. Trong biệt viện Trúc Hải, Tả phú hộ đang ở ngoài sân say sưa nhìn về phía Lang Nha Phong, đột nhiên mí mắt hắn nhảy dựng, tựa hồ không tin nổi vào mắt mình. Bởi vì hắn nhìn thấy, Lang Nha Phong nguy nga, đột nhiên vô cớ toát ra một trận sương mù chọc trời, tiếp theo, đỉnh cao của Lang Nha Phong, giống như một miếng đậu phụ, tự nhiên rớt xuống một khối. Ngay sau đó, cả tòa Lang Nha Phong, giống như bùn đất, bị một bàn tay vô hình nhào nặn, hoàn toàn nghiền nát. Loại tình hình này, giống hệt như một ngọn núi gốm sứ, bị một tảng đá đập vào, nhất thời vỡ nát thành bột mịn, ầm ầm đổ xuống. Lang Nha Phong sụp đổ! Nhìn thấy màn này, không riêng gì Tả phú hộ, còn có rất nhiều người của biệt viện Trúc Hải. Chỉ là khi chờ đợi bọn họ phản ứng, toàn bộ biệt viện Trúc Hải, cũng đột nhiên lún xuống, mọi người chỉ cảm thấy dưới chân một trận chấn động không có thật. Cúi đầu nhìn xuống, mặt đất đột nhiên hiện ra một cái hố khổng lồ, giống như mãnh thú hung hãn ẩn nấp ở dưới đất, đột nhiên há chiếc miệng rộng đáng sợ của nó ra, cuộn tới giống như lốc xoáy, đem toàn bộ biệt viện Trúc Hải cuốn vào bên trong. Tất cả kiến trúc, người trong kiến trúc, giống như một con kiến trong cơn hồng thủy ngập trời, căn bản không có bất cứ chống cự nào, trực tiếp bị nuốt chửng. Tình hình này, quả thực còn đáng sợ hơn ngày tận thế. Tổng bộ của La Thiên Đạo Trường, tình hình cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Tất cả cung điện, kiến trúc xung quanh, giống như đậu phụ chồng lên, nhất loạt ngã xuống. Lúc này, người có chức vụ cao nhất trong La Thiên Đạo Trường là Tứ Đạo tôn Tả Lãnh Sương. Khi tấm Trấn Ma Thạch Bia vừa ngã xuống, hắn đã cảm ứng được có chuyện gì đó không ổn. Tựa hồ với tốc độ nhanh như chớp, hắn bắn ra khỏi cung điện đang ở, bắn lên cao, thần thức âm vang toàn bộ quần thể kiến trúc của La Thiên Đạo Trường, quát to: - Tất cả đệ tử, nhanh chóng chạy nhanh khỏi bất cứ kiến trúc nào của Đạo Trường, nhanh! Chuyện xảy ra đột ngột, thời gian cho bọn họ phản ứng, thực sự cũng chỉ là trong nháy mắt. Có một số người phản ứng nhanh, vừa vặn có thể chạy thoát được kiếp nạn này, còn những người phản ứng chậm, căn bản không có bất cứ cơ hội nào, chỉ cảm thấy một luồng khí tức hủy diệt, ngay cả người lẫn kiến trúc đều bị cuốn đi, thế như chẻ tre. Cả La Thiên Đạo Trường, nhất thời gà bay chó sủa, kêu khóc om sòm một vùng. Tả Lãnh Sương bay lơ lửng trên không trong, trong tầm mắt có thể nhìn thấy từng ngọn núi, dưới tầm mắt của hắn, liên tiếp đổ xuống. Mặc dù cường giả nhất phái chi tôn hắn, cũng không cách nào tin vào tràng diện trước mắt mình, đôi môi không cách nào đè nén được sự run rẩy. - Tứ Đạo tôn, chuyện gì xảy ra vậy? - Đạo tôn, làm sao lại như vậy? Những Pháp vương, Trưởng lão và các đệ tử chạy thoát mạng, đều áp sát về hướng Tả Lãnh Sương. Sắc mặt của Tả Lãnh Sương vô cùng khó coi, ánh mắt trống rỗng nhìn những khuôn mặt này, hiển nhiên cho đến giờ phút này, nội tâm của hắn vẫn không cách nào bình tĩnh được, không thể nào đối mặt với thảm cảnh khó tin được trước mắt này. Cả Thiên Dương Sơn, trong nháy mắt đã lâm vào trong tai kiếp vô cùng vô tận, phảng phất giống như ngày tận thế đột nhiên đến vậy. Nhất thời, cơ nghiệp đã bị hủy đi ít nhất bảy tám phần. Sợ hãi, kinh hoàng, nghi hoặc, tuyệt vọng… Các loại thần tình, tràn ngập trên khuôn mặt của những kẻ chạy thoát sống sót
Đừng nhìn thái độ mà bọn Mộ Dung Thiên Huyễn đối với Tần Vô Song, là vô cùng khó chịu. Nhưng đề cập đến nguy cơ tồn vong của Phiêu Tuyết Lâu, bọn họ lại là vô cùng để ý.
Huyết mạch của Thái cổ Yêu long này, đối với sự tồn vong của Phiêu Tuyết Lâu, tuyệt đối không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn.
Mộ Dung Thiên Huyễn đột nhiên nhớ ra một vấn đề:
- Đại ca, Vô Song nói Thái cổ Yêu long kia đã chết, như vậy hai quả trứng của Yêu long này làm sao ấp đây?
Vấn đề này thật là vô cùng hiện thực. Mộ Dung Thiên Cực trầm ngâm nói:
- Đây là một vấn đề lớn, chư vị hiền đệ có chủ ý gì hay không?
Sự hiểu biết của mọi người đối với Thái cổ Yêu long là vô cùng ít, nói thật Tần Vô Song đưa ra trứng của Yêu long tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn. Bọn họ căn bản là không có suy nghĩ nhiều tới như vậy. Bởi vậy trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, không trả lời được.
Mộ Dung Thiên Cực nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, liền biết không có cách gì, nhịn không được quay đầu hỏi Tần Vân Nhiên:
- Vân Nhiên huynh, Tần gia cũng là gia tộc truyền thừa từ thời Thái cổ, đối với huyết mạch của Thái cổ Yêu long này nhất định là càng hiểu biết hơn so với bọn ta. Xin hỏi Vân Nhiên huynh có ý kiến gì hay?
Tần Vân Nhiên cười nói:
- Việc này rất đơn giản, các ngươi nhìn hai quả trứng này coi, rõ ràng đã tới thời điểm ấp trứng rồi. Các ngươi chỉ cần tìm được một đầu long thú có huyết mạch Long Tộc tương đối tinh khiết, liền có thể ấp được.
- Long thú tương đối tinh khiết? Vậy thì loại linh thú giống như Cự mãng, có thể có tác dụng không?
Mộ Dung Thiên Cực hỏi.
- Đó khẳng định là không được. Mãng xà cùng với Long Tộc, nhiều nhất cũng chỉ có thể là cùng nguồn gốc tổ tông, căn bản là không có bao nhiêu huyết mạch tương liên. Phải là Long Tộc, hơn nữa phải tu vi tiếp cận với Thần đạo. Đương nhiên, tốt nhất là Long Tộc Thần đạo, không còn gì tốt hơn.
Mấy lời này của Tần Vân Nhiên, khiến cho tâm tình của bốn đại thủ lĩnh Phiêu Tuyết Lâu cũng nhất thời trở nên rối rắm. Long Tộc, đại bản doanh của Long Tộc chính là ở Vô Tận Đông Hải. Mặc dù Hiên Viên Khâu cũng có huyết mạch Long Tộc, nhưng cũng là vô cùng thưa thớt, căn bản là không biết đi đâu để tìm. Mấu chốt cuối cùng lại là phải tiếp cận với thực lực của Thần đạo, cái này càng vô cùng khó tìm.
- Long Tộc?
Tần Vô Song nghe thấy hai chữ này, thế nhưng trong lòng chợt động. Hắn nhớ ra, trong Phong ấn Đồ quyển của mình, đầu linh thú mạnh nhất trong số đó, đúng là long thú của Long Tộc, Thôn Thiên Lục Ngô!
Lục Ngô, bản thân chính là con rồng, huyết mạch Long Tộc vô cùng thuần khiết.
Mộ Dung Nhạn vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe, chỉ có điều ánh mắt của nàng vẫn luôn không rời khỏi trên người tình lang. Bởi vậy khi nàng nhìn thấy Tần Vô Song có chút biểu cảm khẽ biến đổi, nhịn không được hỏi:
- Tần đại ca, huynh có phải là có biện pháp gì không?
Tâm tư của Mộ Dung Nhạn là muốn Tần Vô Song ở trước mặt các cao tầng Phiêu Tuyết Lâu có biểu hiện cao hơn nữa.
Tần Vô Song cũng không có giấu diếm, gật gật đầu, hướng Tần Vân Nhiên hỏi:
- Nhị Chưởng môn, Lục Ngô có tính là huyết mạch Long Tộc thuần khiết hay không?
Tần Vân Nhiên sửng sốt cười nói:
- Lục Ngô? Đương nhiên là tính rồi. Giữa Long Tộc có hai loại huyết mạch thuần khiết nhất. Phân biệt là Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc. Lục Ngô này là huyết mạch trong Phi Long Cửu Tộc, tự nhiên là vô cùng thuần khiết. Có thể nói là trong số các huyết mạch Long Tộc, là loại thuần khiết nhất, so với loại long thú lai đương nhiên phải thuần khiết hơn nhiều.
- Ồ?
Tần Vô Song trầm ngâm, thập phần tò mò.
- Nhị Chưởng môn, cái gì gọi là Chân Long Cửu Tộc, cái gì gọi là Phi Long Cửu Tộc?
- Không biết ngươi nghe qua thuyết pháp rồng sinh chín con, không con nào giống con nào chưa?
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Cái này đã từng nghe qua!
Trên thực tế, loại thuyết pháp này, Tần Vô Song kiếp trước đã có nghe qua, không nghĩ tới hôm nay Đại lục Thiên Huyền cũng có. Xem ra, Đại lục Thiên Huyền cùng với thế giới của kiếp trước không phải là hoàn toàn không có một chút liên hệ nào với nhau. Có lẽ Đại lục Thiên Huyền hôm nay cùng kiếp trước căn bản là hai cái vị diện bất đồng thời gian mà thôi.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không đi suy nghĩ sâu về vấn đề này. Lúc này hắn rất hiếu kỳ về chuyện huyết mạch Long Tộc này.
Tần Vân Nhiên giải thích cặn kẽ hơn cho hắn:
- Cái gọi là Chân Long Cửu tộc là chỉ các chủng loại của Long Tộc: Bàn Long, Giao Long, Ly Long, Cầu Long, Ứng Long, Thận Long, Quỳ Long, Hào Long cùng với Ngao Long. Chân Long Cửu tộc này, các đặc tính từ nhỏ sinh ra đều kế thừa đặc điểm truyền thống của Long Tộc. Còn Phi Long Cửu Tộc kỳ thực cũng là con của Long Tộc, nhưng ngoại hình cũng như đặc thù của nó đều không giống với đặc điểm truyền thống của Long Tộc. Cái gọi là Phi Long Cửu Tộc, là chỉ ngoại hình khí chất không phải là Long, mà chỉ có huyết mạch mới chân chính là Long. Cho nên Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc đều là Long Tộc, chỉ là gọi vậy cho dễ dàng phân chia mà thôi.
Tần Vô Song bỗng nhiên nói tới:
- Nói như vậy thì Lục Ngô cũng là một loại thuộc Phi Long Cửu Tộc?
- Đúng vậy, Phi Long Cửu Tộc phân biệt là Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong, Bồ Lao, Lục Ngô, Toản Chuế, Bệ Hiên, Niếp Chất cùng với Ly Vẫn.
Những lời nói này của Tần Vân Nhiên chẳng những khiến cho Tần Vô Song vô cùng mở mang, mà còn khiến cho bốn đại thủ lĩnh của Phiêu Tuyết Lâu càng thêm mê mẩn. Phiêu Tuyết Lâu tuy rằng một phương bá chủ ở Hiên Viên Khâu, nhưng bất luận là nhãn giới hay là kiến thức, so sánh với Tần gia Thiên Đế Sơn thì vẫn là thua kém rất nhiều.
Mấy cái điển cố truyền thừa từ thời Thái cổ này, Tần Vân Nhiên nắm rõ như lòng bàn tay, còn bọn họ cũng chỉ là lần đầu mới biết được mà thôi. Bởi vậy sự mâu thuẫn với Tần gia trước kia, dần dần chuyển hóa thành một loại ngưỡng mộ. Đây mới là nội tình thật sự của một đại thế lực a!
- Nhị Chưởng môn, Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc này, hẳn là những tồn tại mạnh nhất ở Vô Tận Đông Hải nhỉ?
Tần Vân Nhiên mỉm cười nói:
- Tương đương với địa vị của tám môn Thiên Đế Sơn ở Hiên Viên Khâu!
Mọi người trong Phiêu Tuyết Lâu vừa nghe, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Chân Long Cửu Tộc với Phi Long Cửu Tộc này ở Vô Tận Đông Hải có địa vị cao như vậy, Phiêu Tuyết Lâu bọn họ sao mà có thể tới cầu được?
Tần Vân Nhiên lại hỏi:
- Vân Song, lúc trước ngươi hỏi tới Lục Ngô, chẳng lẽ ngươi có quen biết với long thú của Lục Ngô Tộc sao?
Tần Vô Song cũng không giấu diếm:
- Quả thật là đệ tử có quen biết một đầu long thú Lục Ngô, chỉ có điều là bây giờ vẫn chưa liên hệ được. Chi bằng đợi thời cơ chín muồi, mới có thể liên hệ được.
Tần Vân Nhiên hàm ý sâu xa cười lên:
- Hóa ra là như thế, Mộ Dung lão đệ, việc này, hai người nhạc phụ, tiểu tế các ngươi cứ việc thương lượng là được.
- Vô Song, giao tình giữa ngươi và đầu Lục Ngô kia là thế nào?
Tần Vô Song suy nghĩ một lúc, bẩm báo:
- Giao tình rất không tệ, chỉ là không biết đầu long thú Lục Ngô kia là giống đực hay giống cái, có thể ấp trứng được hay không.
Đây chính là một cái lo lắng mơ hồ của Tần Vô Song. Nào biết được Tần Vân Nhiên sau khi nghe lời này liền cười lớn:
- Vô Song, xem ra ngươi cũng không hiểu nhiều lắm về Long Tộc à. Long Tộc ấp trứng, không phân biệt đực cái, chỉ cần bọn nó dùng long khí thúc giục ấp trứng. Mấu chốt là long khí cùng huyết mạch Long Tộc, cha hay mẹ căn bản không quan trọng.
Mộ Dung Nhạn nghe tới đây, cũng là không kìm được, phì cười một tiếng. Nàng vừa rồi cũng đang âm thầm lo lắng vấn đề này, chỉ có điều là không nói ra mà thôi.
Tần Vô Song cười hắc hắc, biết chính mình đang lo bò trắng răng rồi.
Nhưng mà bên phía Phiêu Tuyết Lâu tâm tình liền phức tạp. Nhất là bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn, trong lòng lại có chút suy tính thiệt hơn lo được mất, cũng đang cân nhắc. Tần Vô Song này có khi nào so đo chuyện gây khó dễ của bọn chúng trước kia, mà cự tuyệt cấp mặt mũi cho Phiêu Tuyết Lâu hay không?
Dù sao thì tìm kiếm huyết mạch Yêu long có thể nói là nhiệm vụ của Mộ Dung Thiên Cực giao cho, vì Mộ Dung Nhạn, hắn không thể không đáp ứng. Nhưng chuyện ấp trứng này, thì cùng với Tần Vô Song hắn không hề có quan hệ gì, cũng không phải là nghĩa vụ của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ánh mắt của bọn Mộ Dung Thiên Huyễn đều ngắm nhìn ở trên người của Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn nhìn xem Tần Vô Song rốt cuộc là có cái ý tứ gì.
Mộ Dung Nhạn khẽ đẩy Tần Vô Song một cái, hiển nhiên là nhắc nhở hắn một cơ hội biểu hiện tốt như vậy, thì Tần Vô Song nhất định phải nắm lấy được.
- Tần đại ca, phụ thân đang nhìn huynh kìa!
Mộ Dung Nhạn thấp giọng nói bên tai của Tần Vô Song, tuy rằng âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nhưng mỗi kẻ ở đây đều là những đại hành gia, hiển nhiên là đều nghe được, chẳng qua chỉ là cười tủm tỉm mà không nói gì.
Mộ Dung Thiên Cực cười nói:
- Vô Song, hay là như vậy, chuyện tình của ngươi và Nhạn nhi, trải qua rất nhiều gian nan vất vả, hiện tại tất cả mọi người cũng đều không có ý kiến gì rồi.
Nói tới đây, Mộ Dung Thiên Cực ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn bọn Mộ Dung Thiên Huyễn. Bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn trước đây chính là cực lực phản đối cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ, sau khi đã trải qua một loạt các biến cố, mối quan hệ của Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn cũng đã có sự chứng kiến của Điện hạ Thiên Đế Môn Tân Vô Kỵ rồi, bọn họ căn bản đã không còn bất kỳ một cái cớ nào để có thể phản đối được nữa. Huống chi, lúc này thế cục đã thay đổi, là bọn họ đang cầu sin sự giúp đỡ của Tần Vô Song.
Mộ Dung Thiên Huyễn có chút hổ thẹn, thở dài:
- Đại ca, lúc trước vài huynh đệ chúng ta có vài điểm lo tính được mất quá đáng. Hôm nay chuyện của Vô Song và Nhạn nhi chúng ta tự nhiên là không có điều gì để phản đối. Từ nay về sau, tất cả đều là người một nhà, đại ca ngươi cũng đừng lo lắng chúng ta chủ trương khác. Điểm xuất phát của chúng ta đều là vì Phiêu Tuyết Lâu tốt đẹp, chứ không phải là cố ý gây khó dễ cho bọn trẻ chúng nó. Nếu như Vô Song đã trải qua nhiều cuộc khảo nghiệm mà có thành tích tốt như vậy thì chứng minh hắn có tư cách trở thành con rể của Phiêu Tuyết Lâu. Đại cục đã định, chúng ta đương nhiên là ủng hộ mạnh mẽ.
Ba lão gia hỏa này xác thực không phải là có thù riêng gì với Tần Vô Song, chỉ có điều là có chút e ngại tình hình của Tần gia Thiên Đế Sơn mà thôi. Nhưng cái nhìn đại cục vẫn là có, một khi Tần Vô Song cùng với Mộ Dung Nhạn đã là chuyện đinh đóng lên thiết bản, nếu mà mấy lão gia hỏa bọn họ còn phản đối nữa thì e chỉ là chuyện vô bổ, thậm chí còn có thể phá hư đại cục của Phiêu Tuyết Lâu.
Dù sao thì Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông cũng đã đắc tội rồi, nếu làm cho mối quan hệ với Tần gia cũng bất hòa thì tương lai Phiêu Tuyết Lâu bọn họ cũng sẽ càng thêm gian nan. Nói tình nói lý thì cũng không thể tiếp tục làm khó cho Tần Vô Song nữa.
Nghe được Mộ Dung Thiên Huyễn nói như vậy, Mộ Dung Thiên Sơn cũng là gật gật đầu:
- Đại ca, Nhạn nhi, còn cả Vô Song hiền chất nữa, trước kia là khẩu khí của ta quả thật có chút không đúng, mọi người về sau đều là người một nhà, mong các ngươi bỏ quá cho.
Mộ Dung Nhạn thấy mọi người trong nhà đều nói như vậy, trong lòng vui mừng. Tần Vô Song cũng cười nhạt, hắn vốn dĩ cũng thực là không có so đo mấy việc này, sở dĩ tranh khẩu khí, cũng là vì Mộ Dung Nhạn. Thấy Mộ Dung Nhạn vui mừng như vậy, tự nhiên cũng không làm điều gì không được tự nhiên nữa:
- Các vị đều là trưởng bối, bất kể là khẩu khí nặng nhẹ thế nào, thì cũng không có ác ý gì. Vô Song không để ở trong lòng đâu.
Mộ Dung Thiên Cực nghe hắn nói như vậy cũng là vô cùng thán phục phong độ của Vô Song, lại nói:
- Nếu như việc hôn nhân đã định, ta đây liền đứng ra làm chủ. Vô Song, nếu như ngươi có thể trợ giúp ấp ra hai quả trứng của huyết mạch Yêu long này, thì cấp cho ngươi một đầu, coi như là quà cưới của hai đứa. Các vị hiền đệ, thấy thế nào?
Bọn người của Mộ Dung Thiên Huyễn trong lòng có luyến tiếc, nói thật, đây là cũng điểm ngoài ý muốn. Nhưng vừa suy nghĩ, với thủ đoạn và nhân mạch của bọn họ thì chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm được long thú đến ấp nở hai quả trứng này. Hơn nữa, cấp cho bọn Mộ Dung Nhạn thì cũng là nước phù sa không chảy về ruộng nhà người, là chuyện hợp tình hợp lý. Xét đến cùng thì vẫn là người ta xuất lực.
- Đại ca, đây là chuyện tốt. Nếu Vô Song có thể ấp ra huyết mạch của Yêu long này, thì thưởng cho hắn cũng là theo lý thường, ta không có ý kiến!
Thấy Mộ Dung Thiên Huyễn tỏ thái độ đồng tình, hai kẻ còn lại cũng tự nhiên không thể nào phản đối, đều là gật đầu đồng ý
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song thấp giọng quát: - Bao Bao, Cô Đơn, các ngươi lui về sau, tới dưới triền núi chờ ta, không được tiến đến gần Trấn Ma Thạch Bia, để tránh lúc sụp đổ, làm các ngươi bị thương. Bao Bao và Cô Đơn đồng thời cự tuyệt: - Lão Đại, ba người chúng ta sống chết có nhau, ngươi muốn bỏ rơi chúng ta, không dễ dàng như vậy đâu, hắc hắc. Tần Vô Song trầm giọng nói: - Đây là lần đầu tiên ta sử dụng sức mạnh Thần đạo, hỏa hầu căn bản chưa nắm bắt tốt. Các ngươi không cần lưu lại đây. Hơn nữa, trên người ta có bộ giáp Trạm Lam phòng hộ. Các ngươi không có trang bị phòng hộ, không thể so sánh. Nhanh xuống đi, đây là mệnh lệnh. Bao Bao và Cô Đơn vẫn do dự không quyết, nếu kêu bọn chúng bỏ lại Tần Vô Song, xác thực là làm không được. Thú Tộc một khi đã quyết tâm rồi, so với nhân loại càng trung thành hơn, đối với tình nghĩa lại càng thêm xem trọng. - Đi ngay không được trì hoãn, đừng lãng phí thời gian vô ích. Các ngươi lưu lại đây, ta tuyệt đối không phát huy ra được trạng thái tốt nhất. Các ngươi đi xuống, lòng ta không vướng bận, mới có thể phát huy hoàn mỹ tất cả sức mạnh. Những lời này không phải là hư ngôn, không cần lo lắng cho Bao Bao và Cô Đơn, Tần Vô Song đương nhiên càng hành động thoải mái hơn nhiều. Bao Bao và Cô Đơn bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt, bọn chúng biết, Tần Vô Song đã chủ ý kiên định, bọn chúng căn bản không thể khuyên bảo được, lập tức gật gật đầu: - Lão Đại, vậy ngươi hãy cẩn thận. Tần Vô Song gật gật đầu, lấy ra Thần Tú Cung, đồng thời đem năm tấm linh phù Thần đạo lấy ra, năm tấm linh phù này, căn cứ vào giới thiệu, có thể trực tiếp tăng cường trên binh khí. Còn bản thân Thần Tú Cung đã là vũ khí Thần đạo, bây giờ lại có thêm có linh phù Thần đạo tăng cường, càng như hổ mọc thêm cánh. Thấy bọn Bao Bao và Cô Đơn đã thối lui đến vị trí đủ xa, Tần Vô Song đem năm tấm linh phù Thần đạo mở ra. Thần Đạo Ngũ Hành Phù, kỳ thực đạo lý vô cùng đơn giản, là dựa theo ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cấu thành. Tần Vô Song đương nhiên không định đem năm tấm linh phù này tăng cường toàn bộ một lần, nếu chân chính phát huy tác dụng, chỉ cần một tấm linh phù là đủ. Kim, ý nghĩa là khí thế không gì có thể ngăn cản, lực công kích có lẽ là bá đạo nhất. Cho nên Tần Vô Song quyết định, sử dụng linh phù Thần đạo Kim thuộc tính. Niệm động chú ngữ, thủ quyết khởi động, đem tấm linh phù tăng cường lên Thần Tú Cung. Vừa mới tăng cường, Thần Tú Cung giống như một con sư tử nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên hoàn toàn khôi phục tinh thần. Bắn ra loại khí thế chấn động lòng người. Thần Tú Cung này, giống như được tăng thêm tinh thần, đột nhiên tinh thần hưng phấn, tỏa ra cảm giác thần quang, khiến hô hấp của Tần Vô Song cũng càng thêm gia tốc. - Không hổ là vật của Thần đạo, lẽ nào sức mạnh của Thần đạo dung hợp, thúc đẩy tiến hóa sao? Tần Vô Song cảm nhận được Thần Tú Cung không ngừng biến hóa bành trướng. Không còn gì để nghi ngờ, Thần đạo Kim linh phù đã bắt đầu phát huy tác dụng trên Thần Tú Cung, uy năng của Thần Tú Cung, dùng tốc độ đáng sợ để bành trướng. Giống như Lỗ Tiên Lâu đã nhắc đến trước đây, linh phù Thần đạo, đủ để khiến bất cứ binh khí nào, đột nhiên sản sinh ra sức mạnh công kích gấp trăm lần. Xem ra lời này cũng không phải là nói khoác. Thần thức của Tần Vô Song cũng là dung hợp vào trong ý cảnh của Thần Tú Cung. Muốn thao túng Thần Tú Cung, đem uy lực lớn nhất của Thần Tú Cung mà phát huy, chỉ có thể đem thần thức dung nhập, mới có thể tạo ra được cảnh giới người và binh khí kết hợp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đây cũng là tâm đắc thao túng linh lực Tiên Thiên của Tần Vô Song những năm nay. Theo uy năng của Thần Tú Cung không ngừng bành trướng, thần thức của Tần Vô Song cũng không ngừng bành trướng. Lúc này, trong tầm mắt của hắn, tấm Trấn Ma Thạch Bia, đã không còn uy vũ và nghiêm nghị giống như trước đó. Ngược lại, trong mắt hắn, Trấn Ma Thạch Bia, chính là một vật cản, một chướng ngại vật nhất định phải vượt qua mà thôi. Một ý niệm kỳ quái không ngừng xuất hiện trong đầu hắn: - Hủy diệt tấm bia đá này, hủy diệt tấm bia đá này. Ý niệm này không ngừng thay đổi trong thần thức của hắn, khu động thần kinh của hắn, khiến hắn ám thị tâm lý liên tiếp không ngừng. Tất cả những thứ này, khiến khí huyết của Tần Vô Song vọt lên tới đỉnh điểm. Tần Vô Song rống to một tiếng, mũi bích lục tiễn gắn lên dây cung. Đồng thời thúc giục thần thức, đem sức mạnh tăng cường của linh phù Thần đạo, cũng cuồn cuộn không ngừng hướng dung hợp với mũi bích lục tiễn. Người, cung, tên, ba thứ nhập lại làm một, hình thành lên kết nối và dung hợp hoàn mỹ. Cũng dần dần đem tinh khí thần của Tần Vô Song đẩy lên đỉnh cao. Tên đã ở trên cung, không thể không phát. Cảm giác của Tần Vô Song lúc này, giống như không ngừng bám víu tới đỉnh núi, cuối cùng đến được đỉnh điểm, nhu cầu cấp bách phải phát tiết. Và bắn ra ba mũi bích lục tiễn này, đối với hắn mà nói, chắc chắn chính là phát tiết tốt nhất. Trong mắt thần quang mãnh liệt, huyết quang toàn thân Tần Vô Song rõ rệt giống như một vòng bao bọc, quát lớn một tiếng: - Phá! Giống như yêu long thoát khỏi vòng vây, tàn sát bừa bãi ở thời Thái cổ, ba mũi bích lục tiễn mang theo khí thế kinh thiên động địa, giống như tia chớp đẩy sấm sét, cuồn cuộn vọt tới. Ba mũi tên khí thế giống như cầu vồng nhuộm toàn bộ hư không thành một màu xanh biếc. Cả thế giới giống như đột nhiên biến thành thế giới xanh biếc. Nhưng màu xanh biếc này, cũng không phải màu xanh của hy vọng, cũng không phải màu xanh của sức sống tràn trề, mà là một loại mang ý vị sát phạt và quyết định cường liệt không gì có thể ngăn cản nổi, ầm ầm đánh về phía bia đá. Ầm ầm ầm! Liên tục ba tiếng cộng hưởng rung trời, màng tai của Tần Vô Song tựa hồ không chịu nổi chấn động kịch liệt như vậy, một lát sau, trên tấm bia đá chọc trời, xuất hiện ba vết nứt giống như mạng nhện, ba mũi bích lục tiễn, ba chỗ nứt bắt đầu xuất hiện trên tấm bia đá. Những vết nứt này, bắt đầu từ rất nhỏ, từ từ mở rộng, dần dần vỡ ra, tốc độ cực nhanh, khiến mắt thường không kịp nhìn thấy. Rắc, rắc… Tấm bia đá bắt đầu lay động, bắt đầu truyền đến một trận thanh âm đứt gãy. Tấm Trấn Ma Thạch Bia này, quả thật bị lực Thần đạo của ba mũi tên do Tần Vô Song bắn tới đánh vỡ, hơn nữa những chỗ đứt gãy, phân thành ba bộ phận, tổng cộng bốn đoạn, với tốc độ không thể ngăn cản, đứt gãy cực nhanh. Ầm, ầm, ầm… Cơ hồ cùng như đồng thời, ngoài quan khẩu của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, sắc mặt La Thực đại biến, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phương hướng bên trong cốc, khàn giọng nói: - La Dương, tùy tùng của ngươi làm gì bên trong vậy? Trên khóe miệng La Dương hiện ra một nụ cười lạnh lùng không chút che giấu, không thèm để ý đến La Thực, thân hình chợt lóe, đã biến mất trong mảnh rừng gần đó. La Thực sắc mặt đại biến, cho dù là Trưởng lão cường đại như hắn, lúc này cũng vô cùng bấn loạn, biết đại sự không ổn, không ngừng chửi bới nói: - Tiêu rồi, nhất định là Trấn Ma Thạch Bia bị tiêu hủy rồi. Lời còn chưa nói xong, dưới chân đã lay động kịch liệt, trạm kiểm soát hắn đang đứng, cũng theo đó mà lay động theo, những trận pháp và cơ quan, ở dưới tình huống không có bất cứ gì đụng chạm, vẫn tự động mở ra, các loại cấm chế phát động, bắn ra xung quanh, chấn động quan khẩu gạch đá bay múa, hỗn loạn không thôi. La Thực cuống quít hô: - Nhanh rời khỏi nơi này! Những đệ tử thủ vệ ở đây nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ chưa từng gặp phải chuyện nào cổ quái như vậy, biết đại sự không ổn, vội vàng từ trong quan khẩu chạy ra ngoài, chạy trối chết ra khỏi đám hỗn loạn. Không đợi bọn họ phản ứng, toàn bộ quan khẩu đột nhiên truyền đến một trận cự hưởng tuyệt vọng, toàn bộ quan khẩu, cùng nhau bạo tạc mãnh liệt, sóng chấn động cường đại, trực tiếp thổi bay bọn họ xa mấy trăm trượng. Trong vòng trung tâm của bạo tạc, tất cả kiến trúc toàn bộ bị san lấp thành bình địa, tất cả mọi thứ, bao gồm tảng đá, cây cối, gạch ngói… trong nháy mắt biến mất, toàn bộ hóa thành tro mịn. Rất nhiều nơi ở Thiên Dương Sơn, chuyện đồng dạng, với phương thức đồng dạng, cũng không ngừng diễn ra. Trong biệt viện Trúc Hải, Tả phú hộ đang ở ngoài sân say sưa nhìn về phía Lang Nha Phong, đột nhiên mí mắt hắn nhảy dựng, tựa hồ không tin nổi vào mắt mình. Bởi vì hắn nhìn thấy, Lang Nha Phong nguy nga, đột nhiên vô cớ toát ra một trận sương mù chọc trời, tiếp theo, đỉnh cao của Lang Nha Phong, giống như một miếng đậu phụ, tự nhiên rớt xuống một khối. Ngay sau đó, cả tòa Lang Nha Phong, giống như bùn đất, bị một bàn tay vô hình nhào nặn, hoàn toàn nghiền nát. Loại tình hình này, giống hệt như một ngọn núi gốm sứ, bị một tảng đá đập vào, nhất thời vỡ nát thành bột mịn, ầm ầm đổ xuống. Lang Nha Phong sụp đổ! Nhìn thấy màn này, không riêng gì Tả phú hộ, còn có rất nhiều người của biệt viện Trúc Hải. Chỉ là khi chờ đợi bọn họ phản ứng, toàn bộ biệt viện Trúc Hải, cũng đột nhiên lún xuống, mọi người chỉ cảm thấy dưới chân một trận chấn động không có thật. Cúi đầu nhìn xuống, mặt đất đột nhiên hiện ra một cái hố khổng lồ, giống như mãnh thú hung hãn ẩn nấp ở dưới đất, đột nhiên há chiếc miệng rộng đáng sợ của nó ra, cuộn tới giống như lốc xoáy, đem toàn bộ biệt viện Trúc Hải cuốn vào bên trong. Tất cả kiến trúc, người trong kiến trúc, giống như một con kiến trong cơn hồng thủy ngập trời, căn bản không có bất cứ chống cự nào, trực tiếp bị nuốt chửng. Tình hình này, quả thực còn đáng sợ hơn ngày tận thế. Tổng bộ của La Thiên Đạo Trường, tình hình cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Tất cả cung điện, kiến trúc xung quanh, giống như đậu phụ chồng lên, nhất loạt ngã xuống. Lúc này, người có chức vụ cao nhất trong La Thiên Đạo Trường là Tứ Đạo tôn Tả Lãnh Sương. Khi tấm Trấn Ma Thạch Bia vừa ngã xuống, hắn đã cảm ứng được có chuyện gì đó không ổn. Tựa hồ với tốc độ nhanh như chớp, hắn bắn ra khỏi cung điện đang ở, bắn lên cao, thần thức âm vang toàn bộ quần thể kiến trúc của La Thiên Đạo Trường, quát to: - Tất cả đệ tử, nhanh chóng chạy nhanh khỏi bất cứ kiến trúc nào của Đạo Trường, nhanh! Chuyện xảy ra đột ngột, thời gian cho bọn họ phản ứng, thực sự cũng chỉ là trong nháy mắt. Có một số người phản ứng nhanh, vừa vặn có thể chạy thoát được kiếp nạn này, còn những người phản ứng chậm, căn bản không có bất cứ cơ hội nào, chỉ cảm thấy một luồng khí tức hủy diệt, ngay cả người lẫn kiến trúc đều bị cuốn đi, thế như chẻ tre. Cả La Thiên Đạo Trường, nhất thời gà bay chó sủa, kêu khóc om sòm một vùng. Tả Lãnh Sương bay lơ lửng trên không trong, trong tầm mắt có thể nhìn thấy từng ngọn núi, dưới tầm mắt của hắn, liên tiếp đổ xuống. Mặc dù cường giả nhất phái chi tôn hắn, cũng không cách nào tin vào tràng diện trước mắt mình, đôi môi không cách nào đè nén được sự run rẩy. - Tứ Đạo tôn, chuyện gì xảy ra vậy? - Đạo tôn, làm sao lại như vậy? Những Pháp vương, Trưởng lão và các đệ tử chạy thoát mạng, đều áp sát về hướng Tả Lãnh Sương. Sắc mặt của Tả Lãnh Sương vô cùng khó coi, ánh mắt trống rỗng nhìn những khuôn mặt này, hiển nhiên cho đến giờ phút này, nội tâm của hắn vẫn không cách nào bình tĩnh được, không thể nào đối mặt với thảm cảnh khó tin được trước mắt này. Cả Thiên Dương Sơn, trong nháy mắt đã lâm vào trong tai kiếp vô cùng vô tận, phảng phất giống như ngày tận thế đột nhiên đến vậy. Nhất thời, cơ nghiệp đã bị hủy đi ít nhất bảy tám phần. Sợ hãi, kinh hoàng, nghi hoặc, tuyệt vọng… Các loại thần tình, tràn ngập trên khuôn mặt của những kẻ chạy thoát sống sót