Tai họa, chính là trong nháy mắt đã bạo phát không thể nào tin được. Toàn bộ La Thiên Đạo Trường lâm vào trong cảnh kêu rên tuyệt vọng.
Tả Lãnh Sương không thể tưởng tượng nổi nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh xung quanh, tựa hồ tưởng rằng bản thân mình đang nằm mơ. Nhưng những bộ mặt hốt hoảng trước mặt, sự sợ hãi của những kẻ sống sót, sự giãy dụa của những kẻ sắp chết, tiếng kêu rên, khóc lóc, the thé từng trận đau đớn đâm vào màng tai hắn, khiến hắn không thể không thừa nhận, tất cả chuyện này đều là sự thật. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm – Trấn Ma Thạch Bia bị hủy?
Đúng vậy, Trấn Ma Thạch Bia đã bị hủy!
Nhớ lại Đại Đạo tôn từng nói, vô số cơ quan lắp đặt ở Thiên Dương Sơn của La Thiên Đạo Trường, đều dẫn đến linh lực địa mạch của Trấn Ma Thạch Bia.
Linh lực địa mạch của tấm Trấn Ma Thạch Bia này vô cùng sung túc, cũng chính vì vậy, bọn họ mới xây dựng lên một bia đá tụ linh như vậy, kỳ thực Trấn Ma Thạch Bia cũng chỉ là một vật ngụy trang mà thôi. Căn bản không tồn tại ma quỷ, cũng không tồn tại yêu linh gì cả. Những cái đó đều là vật ngụy trang để La Thiên Đạo Trường che đậy tai mắt xung quanh.
Nghĩ tới đây, toàn thân Tả Lãnh Sương giống như bị điện giật, giật mình, vội vàng nắm lấy Ngọc bài Truyền thức, đầu tiên phải đem tin dữ này báo cho Đại Đạo tôn La Thông Thiên.
La Thông Thiên lúc này đang ở bên ngoài lùng bắt Tần Vô Song, nhận được truyền thức của Tả Lãnh Sương, tựa hồ cho rằng đối phương đang nói đùa. Nhưng loại chuyện đùa này, há chẳng phải quá mức sao?
Hơn nữa với tính cách của Tả Lãnh Sương, căn bản không phải là loại tính cách thích nói đùa.
Kẻ kiêu hùng như La Thông Thiên, sau khi nghe thấy tin này cũng ngây ra như phỗng, nhất thời như biến thành hóa thạch.
- Đại Đạo tôn, xin nhanh chóng quay về núi chủ trì đại cục, tình hình rất tồi tệ, La Thiên Đạo Trường đã không thể khống chế được rồi.
Tả Lãnh Sương tựa hồ như dùng khẩu khí cầu xin để nói chuyện.
La Thông Thiên đầu óc tựa hồ ứa máu, mạnh mẽ đè nén chấn động trong lòng, trầm giọng hỏi:
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì?
Tả Lãnh Sương lúc này hoàn toàn không biết gì cả:
- Đại Đạo tôn, bây giờ Thiên Dương Sơn một vùng chướng khí mù mịt, thậm chí ngay cả phát sinh chuyện gì cũng không rõ, quả thực là tai bay vạ gió. Trấn Ma Thạch Bia bị hủy, chỉ là suy đoán của ta.
Căn bản không cần suy đoán, căn bản chính là tấm Trấn Ma Thạch Bia xảy ra vấn đề. Trong lòng La Thông Thiên đau xót, ngay cả tâm trạng muốn chết đi cũng có.
Tấm Trấn Ma Thạch Bia này, từ ngày La Thiên Đạo Trường khai tông lập phái đã dựng lên rồi, vẫn truyền thừa cho tới bây giờ, vẫn là cột trụ của La Thiên Đạo Trường. Tất cả linh lực trận pháp của La Thiên Đạo Trường, đều đón nhận linh lực địa mạch của Trấn Ma Thạch Bia. Cũng chính vì như vậy, La Thiên Đạo Trường đối với bên ngoài mà nói, có thể nói là vô cùng kiên cố, lực phòng ngự siêu cường. La Thiên Đạo Trường bao thế hệ, vẫn liệt Thiên Dương Sơn là vùng đất cá nhân, đóng sơn môn làm vua một cõi của bọn họ.
Tất cả những thứ này đều là niềm tự hào của La Thiên Đạo Trường. Nhưng không ngờ, lịch sử truyền thừa tự hào này lại bị hủy hoại trong chốc lát.
Lúc này hắn cách Thần Chiếu Phủ khoảng hai mươi ba mươi vạn dặm, nếu quay về, tốc độ nhanh nhất cũng phải gần hai ngày. Lòng nóng như lửa đốt, nhưng không có lựa chọn nào khác.
Sơn môn đến thời khắc sinh tử tồn vong, thân là Đại Đạo tôn như hắn, theo đạo lý không thể chùn bước, nhất định phải chạy trở về.
- Trấn Ma Thạch Bia chính là Đạo Tôn khai sơn đầu tiên lập nên, là bút tích của Thần đạo cường giả, vô duyên vô cớ, không thể đứt gãy.
Trong lòng La Thông Thiên biết rất rõ ràng, chuyện này nhất định là có người phá hoại, là phá hoại do con người làm ra.
Thế nhưng, muốn phá vỡ tấm bia đá đó, nhất định cần có sức mạnh Thần đạo mới có thể phá vỡ. La Thiên Đạo Trường đã đắc tội với Thần đạo cường giả lúc nào chứ?
Nghĩ tới đây, La Thông Thiên vô cùng sợ hãi, quả thực không dám nghĩ tiếp. Nếu có Thần đạo cường giả ra tay với La Thiên Đạo Trường, vậy La Thông Thiên hắn cho dù có quay về, cũng chỉ có con đường chịu chết mà thôi.
Mặc dù tu vi của hắn lúc này đã là Động Huyền Cảnh đỉnh phong của Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cũng chỉ cách Vô thượng Thần đạo một bước mà thôi.
Nhưng một bước này, cũng là xa cách vô cùng. Sức mạnh Thần đạo, muốn giết chết một Động Huyền Cảnh đỉnh phong hắn, quả thực không cần tốn bao nhiêu sức lực. Sức mạnh của Thần đạo, là sự tồn tại siêu thoát khỏi ràng buộc cơ thể, ngưng luyện lại, xuất ra thần hồn.
Loại tồn tại cấp bậc này, căn bản không phải là cấp bậc Động Huyền Cảnh hắn có thể so sánh được. La Thông Thiên nghĩ đến đây, trong lòng càng tràn đầy nghi hoặc, thậm chí còn có mấy phần sợ hãi và bất an.
Nhưng hắn tựu chung vẫn không tin, ở Hiên Viên Khâu, không có cừu hận vô duyên vô cớ. Hắn không nhớ, bản thân có đắc tội với Thần đạo cường giả lúc nào.
La Thiên Đạo Trường luôn luôn giấu mặt ở Thần Chiếu Phủ, rất ít gây thù hằn. Ở Hiên Viên Khâu, cũng chưa bao giờ phát sinh qua xung đột với tông môn có Thần đạo cường giả.
Mà cho dù là tông môn có Thần đạo cường giả, cũng sẽ không vô duyên vô cớ phái một Thần đạo cường giả đến để diệt sát một sơn môn.
Huống hồ, tấm Trấn Ma Thạch Bia là chuyện cơ mật của trung tâm La Thiên Đạo Trường, người ngoài căn bản không biết tấm Trấn Ma Thạch Bia giữ vai trò mệnh mạch của La Thiên Đạo Trường.
- Lẽ nào là trong ngoài cấu kết, xuất ra nội loạn hay sao?
Trong lòng La Thông Thiên một trận kinh hãi, lập tức lại nghĩ ra gì đó, mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên:
- Chẳng lẽ là Tần gia Thiên Đế Sơn?
- Đúng rồi, đúng rồi!
Biểu tình của La Thông Thiên vô cùng khó coi, hắn đã nhận định, tất cả chuyện này, khẳng định là Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn tức giận, ra tay trả thù.
Nếu nói La Thiên Đạo Trường hắn kết oán với ai thì chính là trong thời gian gần đây nhất, La Thiên Đạo Trường và Tần gia Thiên Đế Sơn đã giao chiến mấy lần rồi.
Nhưng giao chiến này, cũng chỉ phát sinh gần đây, tất cả duyên cớ, đều là vì tên tiểu tử Tần gia của các quốc gia nhân loại gây nên.
- Tần gia Thiên Đế Sơn, Tần gia Thiên Đế Sơn…
Trong lòng La Thông Thiên bị một luồng khí tàn bạo lấp đầy, nếu không phải suy nghĩ đến vấn đề thực lực không bằng, lúc này hắn thậm chí có sự kích động muốn trực tiếp giết lên Tần gia Thiên Đế Sơn. Nhưng lý trí vẫn nói với hắn, không thể lỗ mãng.
Nếu là Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn, thật sự muốn xuất động, vậy Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang không thể thờ ơ được.
Dù sao, hai nhà đó đều là kẻ thù một mất một còn với Tần gia Thiên Đế Sơn, Thần đạo cường giả của hai bên đều kiềm chế lẫn nhau, kiềm chế phát động toàn thân, nếu là Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn xuất động, vậy thế lực hai nhà đó không thể một chút tin tức cũng không có, không có khả năng.
Lực ảnh hưởng xuất động của Thần đạo cường giả, cho dù là ở Hiên Viên Khâu, cũng vô cùng chấn động.
Nghĩ đến đây, La Thông Thiên lấy ra Ngọc bài Truyền thức, đang muốn liên hệ, đột nhiên phía bên Ngọc bài Truyền thức, truyền đến một tin tức gấp gáp, chính là người hắn đang muốn tìm Nhị Đạo tôn La Hoành Dã.
- Đại Đạo tôn, xảy ra chuyện gì vậy? Trấn Ma Thạch Bia, không phải là bút tích Thần đạo sao? Sao có thể vô duyên vô cớ đứt gãy? Địa mạch tổn hại, linh lực phản phệ?
La Hoành Dã liên tiếp đặt câu hỏi.
- Lão Nhị, bây giờ nói những lời này có tác dụng gì nữa. Ta hỏi ngươi, có nghe nói gì không, có phải là Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn xuất động không?
La Thông Thiên cẩn thận hỏi.
La Hoành Dã hiển nhiên cũng suy nghĩ đến khả năng này, vội vàng trả lời:
- Đại Đạo tôn, ta đã hỏi những thủ lĩnh của Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang. Bọn chúng kiên định nói với ta, Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn tuyệt đối không có xuất động. Nếu là Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn xuất động, bọn họ nhất định sẽ biết.
- Không phải Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn sao?
La Thông Thiên thực sự rối loạn. Nếu không phải là cao thủ của Thiên Đế Sơn làm, vậy hắn hoàn toàn mơ hồ rồi.
Hắn không nghĩ ra, La Thiên Đạo Trường còn có thể đắc tội với Thần đạo cường giả khác. Trong nhất thời, hắn rơi vào trong sự hoang mang, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, căn bản không có bất cứ manh mối nào.
Nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một tông, thất thần trong chốc lát, liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nói với La Hoành Dã:
- Lão Nhị, ngươi phải lập tức quay về Đạo Trường, nếu có thể xin điều động bất cứ một Thần đạo cường giả nào của hai nhà thì càng tốt.
La Hoành Dã ai thán nói:
- Ta sớm đã xin rồi, Thần đạo cường giả của bọn chúng căn bản không muốn xuất động. Trong mắt bọn họ, chỉ quan tâm đến Tần gia Thiên Đế Sơn. Những Thần đạo cường giả khác, bọn họ hiển nhiên cũng không muốn chọc vào.
- Nói như vậy, vậy còn tìm bọn họ kết thành đồng minh làm cái quái gì?
La Thông Thiên cũng không kìm được, có chút nóng nảy.
- Bọn họ nói, đối phó với Tần gia Thiên Đế Sơn, có thể kết thành đồng minh. Những chuyện khác, không nằm trong phạm vi kết giao đồng minh.
La Hoành Dã vô cùng bất đắc dĩ.
Nói thẳng ra là, xét đến cùng vẫn là thực lực của La Thiên Đạo Trường không đủ, người ta không coi trọng chuyện của bọn họ. Nếu La Thiên Đạo Trường xuất ra một Thần đạo cường giả, vậy đãi ngộ tuyệt nhiên sẽ không giống. Cho dù không thể quyền thế ngang nhau, chí ít cũng có thể nói chuyện điều kiện.
Đáng tiếc, La Thiên Đạo Trường hiện giờ không có xuất hiện Thần đạo cường giả.
La Thông Thiên dù tức giận, kỳ thực cũng biết, thế lực của hai nhà này, chỉ quan tâm đến Tần gia Thiên Đế Sơn, sợ cũng chỉ có Tần gia Thiên Đế Sơn.
Thế lực của hai nhà này, mỗi bên đều chỉ có hai Thần đạo cường giả, bình thường khẳng định sẽ không tùy tiện rời đi.
Còn Tần gia Thiên Đế Sơn lại có ba Thần đạo cường giả. Nếu hai nhà tách nhau ra, bất cứ nhà nào cũng không thể là đối thủ của Tần gia Thiên Đế Sơn.
Nhưng hai nhà hợp lại, lại có thể áp chế gắt gao Thiên Đế Sơn. Dù sao, hai nhà hợp lại, chẳng khác nào có bốn Thần đạo cường giả, so với Tần gia Thiên Đế Sơn, nhiều hơn một Thần đạo cường giả. Đừng xem thường sự chênh lệch một người này. Ở Hiên Viên Khâu, số lượng Thần đạo cường giả tuyệt đối không thể vượt quá năm mươi người. Khác biệt về một Thần đạo cường giả, ý nghĩa rất nhiều, thậm chí còn có ý nghĩa quyết định đến thành bại, sinh tử.
Thái độ của Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang đã rất rõ ràng, bọn họ căn bản không dự định để bản thân bị cuốn vào trong việc thị phi của La Thiên Đạo Trường.
Nói cách khác, cho dù có Thần đạo cường giả công kích La Thiên Đạo Trường, La Thông Thiên bọn họ chỉ có một con đường có thể lựa chọn là tự cứu lấy mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng La Thông Thiên càng nóng như lửa, vừa phát ra lệnh triệu tập, lệnh cưỡng chế tất cả các cao tầng và đệ tử của La Thiên Đạo Trường ở bên ngoài, toàn bộ quay về sơn môn hộ pháp, vừa vắt sạch đầu óc, suy nghĩ đối sách.
Những đệ tử và cao tầng đang ở bên ngoài đuổi bắt Tần Vô Song, nhận được tin tức, tất cả đều không thể tin nổi, quả thực không cách nào tiếp nhận được hiện thực này.
Lại nói đến trong Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, Bao Bao và Cô Đơn đang khuấy động điên cuồng đống phế tích, khóe mắt tràn đầy nước mắt. Sau khi Tần Vô Song bắn ra ba mũi tên, tấm Trấn Ma Thạch Bia đột nhiên sụp đổ, cả sườn núi đột nhiên quang mang chợt lóe, một vòng xoáy cực lớn đem toàn bộ sườn núi mà Tần Vô Song đang ở nuốt chửng vào bên trong.
Tần Vô Song trong lúc mơ hồ, cũng bị luồng quang mang này cùng cuốn vào bên trong.
Bao Bao và Cô Đơn may mà trốn ở chỗ đủ xa, lúc này mới tránh được kiếp nạn. Nhưng lúc này bọn chúng không có một chút vui sướng nào sau khi còn sống sót sau tai nạn, trong đầu chỉ có một ý niệm là đào Lão Đại ra.
Tần Vô Song bị bạch quang đó cuốn vào bên trong, đầu óc một vùng hỗn đỗn, tưởng rằng lần này chết chắc rồi. Nhưng sau khi bạch quang cuốn hắn vào trong, xung quanh cơ thể hắn, lại sản sinh ra một quầng sáng kỳ quái, khiến cơ thể của hắn giống như con gà bị nhốt vào vỏ trứng, khóa hắn lại bên trong. Mặc dù bị luồng bạch quang cuốn vào, giống như con thuyền chòng chành trong đại dương mênh mông, nhưng lại không có gì nguy hiểm.
Cũng không biết nghiêng ngả trong bao lâu, loại cảm giác lắc lư này cuối cùng mới từ từ bình ổn lại
Bốn đại thủ lĩnh của Phiêu Tuyết Lâu cũng đều tỏ thái độ như vậy, Tần Vô Song tự nhiên là không thể nào cự tuyệt. Huống chi hắn đối với trứng của Yêu long này cũng là có chút ý tưởng, nghĩ thấy nếu có thể tìm được huyết mạch Yêu long tuyệt đối là một chuyện tốt, lập tức nói:
- Vô Song nhất định sẽ dốc toàn sức lực!
Mộ Dung Thiên Sơn lúc này lại nịnh hót Tần Vô Song:
- Vô Song, từ khi ngươi xuất đạo cho tới nay làm nhiều chuyện kinh thiên động địa. Tin rằng chuyện này ngươi cũng có thể nhẹ nhàng mà làm.
Tần Vô Song tự nhiên là biết ý tứ của Mộ Dung Thiên Sơn, nhưng cũng không bóc trần:
- Vấn đề phải làm không lớn. Chỉ có điều long thú Lục Ngô này tạm thời không thể liên lạc được. Một khi liên hệ được thì với cảm tình giữa ta và hắn, hắn nhất định sẽ giúp.
Tần Vô Song quả thật không phải là nói quá, mà là nắm chắc xác thực. Lục Ngô kia là linh thú trong Phong ấn Đồ quyển của hắn, chịu sự khống chế của hắn, không có lý gì mà không nghe theo sự chỉ huy của Vô Song.
Bọn người Mộ Dung Thiên Cực biết Tần Vô Song không phải là loại người ăn nói không có căn cứ, trong lòng liền mừng rỡ.
- Vô Song, việc này làm phiền ngươi rồi!
Mộ Dung Thiên Cực thập phần xúc động, nếu như có được một đầu huyết mạch Yêu long thì địa vị của Phiêu Tuyết Lâu, không hề nghi vấn sẽ cao hơn một tầng lầu.
Huyết mạch Thái cổ đó chính là huyết mạch Thần đạo, hơn nữa hai quả trứng rồng này hiển nhiên không phải là loại truyền thừa mấy trăm đời bình thường, mà là truyền thừa đời thứ hai của Thái cổ Yêu long.
Loại truyền thừa huyết mạch không quá cách xa như thế này, hiển nhiên là tuyệt đối tinh khiết. Một khi ấp trứng, tuyệt đối là huyết mạch Thần đạo. Một thời gian sau đó, Phiêu Tuyết Lâu có được linh thú Thần đạo tọa trấn, thì ở Hiên Viên Khâu này là vô cùng có uy thế.
Mặc dù là tám môn Thiên Đế Sơn, cũng có rất ít linh thú Thần đạo tọa trấn. Ở Hiên Viên Khâu, Thần đạo cường giả cũng không ít, nhưng linh thú Thần đạo thì lại là vô cùng quý trọng. So với Thiên Hỏa Nam Cương và Vô Tận Đông Hải là hoàn toàn bất đồng.
Nghĩ tới Phiêu Tuyết Lâu không bao lâu nữa sẽ có được linh thú Thần đạo tọa trấn, bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn kẻ nào cũng đều âm thầm vui mừng, bọn chúng cũng đều rất rõ ràng, một linh thú Thần đạo đối với Phiêu Tuyết Lâu quan trọng tới mức nào.
Có được một Thần đạo cường giả, liền có ý nghĩa là có thể tấn chức lên thế lực nhất lưu. Mà nếu Mộ Dung Thiên Cực có thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới Thần đạo, hơn nữa lại có thêm long thú Thần đạo, thì tương lai của Phiêu Tuyết Lâu cho dù là tiến nhập tám môn Thiên Đế Sơn cũng là rất có hy vọng.
Hiện tại tám môn Thiên Đế Sơn phần lớn cũng chỉ có hai Thần đạo cường giả mà thôi.
Tần Vân Nhiên đột nhiên cười nói:
- Vô Song, chuyện này, ngươi nên làm cẩn thận. Một đầu linh thú Thần đạo, loại này ở Hiên Viên Khâu tuyệt đối là chuyện không thể coi thường khinh suất được.
- Đệ tử tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực!
Tần Vô Song cũng nghiêm túc nói.
Tần Vân Nhiên gật đầu, dường như lơ đãng hỏi:
- Vô Song, Lôi Đình Tông cùng với Thiên Phạt Sơn Trang, bây giờ đối với ngươi là hận tới tận xương tủy. Ngươi nên đề phòng một chút. Cho dù bọn chúng không nghĩ tới báo thù cho kẻ đã chết thì cũng sẽ nghĩ tới hai vũ khí Thần đạo kia. Ha ha, tên Yến Quy Nam luôn luôn khôn ngoan xảo quyệt, lần này thuyền lật trong cống rãnh, trong lòng nhất định cảm thấy uất ức mà chết.
Tính kế với Tần Vô Song, ngược lại bị Tần Vô Song tính kế. Người đã chết, vũ khí Thần đạo thì mất. Đối với Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông mà nói thì lần này đúng là ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo.
Tần Vô Song đột nhiên nhớ tới vũ khí Thần đạo, đem hai vũ khí Thần đạo xuất ra:
- Nhị Chưởng môn, hai vũ khí Thần đạo này, chính là thu được từ Yến Truy Dương và Lôi Tiêu.
Tần Vân Nhiên khoát khoát tay:
- Cái này ngươi giữ lại đi. Tần gia chúng ta cũng không có phát vũ khí Thần đạo cho ngươi, cũng không đến mức tham muốn vũ khí Thần đạo của ngươi. Thứ đồ chơi này, Tần gia ta từ trước tới giờ đều là chú ý một chữ duyên phận. Nếu là đệ tử của Tần gia, trừ phi là phúc duyên không đủ, nếu không bình thường đều không có tịch thu sung vào công quỹ.
Tần gia chính là gia tộc truyền thừa Thái cổ mà tới, so với Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, vũ khí Thần đạo của bọn họ vẫn là nhiều hơn một chút.
Vũ khí Thần đạo của hai nhà Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông cộng lại với nhau cũng không nhất định có thể vượt qua Tần gia, cho nên Tần gia đối với vũ khí Thần đạo cũng không có trông thấy mà thèm.
Còn nữa, vũ khí chung quy là chết. So đấu với thế lực của một tông môn thì tổng kết cuối cùng vẫn là so đấu về số lượng của Thần đạo cường giả, cùng với tiềm lực có bao nhiêu kẻ có thể trở thành Thần đạo cường giả.
Cho nên vũ khí Thần đạo cũng chỉ là vật thêu gấm thêu hoa mà thôi. Đương nhiên, vũ khí Thần đạo đối với Thần đạo cường giả mà nói thì tác dụng hiển nhiên rồi.
Cùng là cấp bậc Thần đạo cường giả, nếu có một kẻ có vũ khí Thần đạo, còn một kẻ không. Như vậy thì trong lúc hai kẻ đó quyết đấu, khẳng định sẽ nghiêng về một phía
Vũ khí Thần đạo, tuyệt đối có thể khiến cho cường giả dưới cảnh giới Thần đạo có thể trong một giây giết chết cường giả có cùng thực lực.
Tần Vô Song đang muốn mở miệng, Tần Vân Nhiên đột nhiên cười như chế nhạo hỏi han:
- Vô Song, ngươi lần này thành thân, đã chuẩn bị cái sính lễ gì chưa?
Tần Vô Song sửng sốt, sao đột nhiên Nhị Chưởng môn lại đề cập tới sính lễ? Liếc nhìn thoáng qua khuôn mặt đang đỏ ửng của Mộ Dung Nhạn, đột nhiên có điều lĩnh ngộ, cười lên. Nhị Chưởng môn này, bình thường nói hắn điên điên khùng khùng, thực ra tâm tư của hắn tinh tế hơn ai hết. Đây không phải là nhắc nhở Tần Vô Song hắn lấy vũ khí Thần đạo để mượn hoa dâng phật sao?
Bọn người Mộ Dung Thiên Cực đều là người từng trải, vừa nghe Tần Vân Nhiên nói như vậy, trong lòng đều rùng mình, trong mắt đều hiện lên chút kinh ngạc
Tần gia không thiếu vũ khí Thần đạo, không có nghĩa là Phiêu Tuyết Lâu bọn họ không thiếu. Trên thực tế, Phiêu Tuyết Lâu chẳng những thiếu, hơn nữa mà lại còn chẳng có cái nào.
Cần biết rằng, ngày đó, La Thiên Đạo Trường vì cầu một món vũ khí Thần đạo mà gần như thiếu chút nữa là quỳ xuống cầu xin Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông. Bên trong thế lực nhị lưu, gần như lúc nào cũng có không vũ khí Thần đạo.
Bởi vậy, nghe thấy Tần Vân Nhiên ám chỉ như vậy, bọn họ cũng cảm nhận được thành ý của Tần gia vô cùng lớn a! Suy nghĩ một chút, Tần Vô Song này có thể dâng ra một món vũ khí Thần đạo hay không?
Tần Vô Song đem chiến đao Thần đạo nâng ở trên tay, đi đến trước mặt Mộ Dung Thiên Cực nói:
- Mộ Dung tiền bối, chiến đao Thần đạo này chính là đoạt được trong tay của Yến Truy Dương, lực công kích vô cùng kinh người. Nếu như Mộ Dung tiền bối không chê, coi như là phần lễ mọn mượn hoa hiến phật của Tần Vô Song, mong người nhận cho!
Mộ Dung Thiên Cực có thể nói là vô cùng yêu quý thanh chiến đao này, nhưng lý trí nói cho hắn biết, lễ vật này có chút nặng, nhất thời có chút do dự.
Tần Vân Nhiên cười rộ lên:
- Mộ Dung lão đệ, phần hiếu tâm của bọn trẻ khó có được, nếu ngươi không nhận lấy, khiến cho hắn ở trước mặt thiên kim tiểu thư không khỏi có chút khó xử hay sao?
Tần Vân Nhiên vừa nói như vậy, bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn cũng đều khuyên nhủ:
- Đúng vậy, đại ca, Vô Song đã có phần tâm ý này, ngươi sao có thể phụ được.
- Đại ca, nhận lấy đi, đều là người một nhà, không cần khách khí mới đúng.
Mộ Dung Thiên Cực trong lòng ngàn vạn lần đồng ý, nghe mọi người nói như vậy, có được bậc thanh để xuống, liền gật gật đầu:
- Vô Song, quả thật là đa tạ ngươi!
Tần Vô Song cười nói:
- Nên tạ ơn chính là Thiên Phạt Sơn Trang mới đúng, nếu không phải là bọn chúng ngàn dặm xa xôi mang món vũ khí Thần đạo này tới thì chúng ta đi đâu mà tìm được?
Tất cả mọi người lại cười rộ lên, lúc này, bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn đã hoàn toàn quên những việc lúc trước, càng ngày càng yêu thích vị hôn phu tương lai của Phiêu Tuyết Lâu.
Bất kể nói như thế nào thì Tần Vô Song quả thật rất có khí độ, so với tên La Đĩnh của La Thiên Đạo Trường thì không biết là thoáng đạt hơn biết bao nhiêu lần. So sánh hai kẻ này, bọn họ đều nghĩ thấy, Mộ Dung Nhạn gả cho Tần Vô Song, có lẽ đối với Phiêu Tuyết Lâu mà nói là một lần chuyển vận lớn không chừng.
Nếu như một ngày Tần gia có thể đánh bại Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông, vị trí còn trống của tám môn Thiên Đế Sơn kia, Phiêu Tuyết Lâu rất có thể sẽ tranh được một chỗ. Nghĩ tới đây, bất thình lình trong lòng bọn chúng đều hướng sự ủng hộ về phía Tần gia.
Mộ Dung Nhạn thấy Tần Vô Song khôn khéo như thế, trong lòng mừng thầm, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Đây là cảnh tượng mà nàng mong đợi nhất, sự lựa chọn của chính mình được các cao tầng trong gia đình thừa nhận đồng ý, thậm chí lại vô cùng vui vẻ nữa, không còn thứ gì có thể khiến cho Mộ Dung Nhạn vui hơn điều này.
Tần Vân Nhiên nói:
- Mộ Dung lão đệ, chuôi chiến đao này trong các loại vũ khí Thần đạo là loại vũ khí có lực công kích vô cùng bá đạo. Nếu như lão đệ trước khi chưa tiến vào cảnh giới Thần đạo thì tốt nhất không nên để lộ ra, tránh cho sự chú ý của Thiên Phạt Sơn Trang.
Mộ Dung Thiên Cực gật đầu nói:
- Đa tạ sự dặn dò của Vân Nhiên huynh.
- Ha ha, lão đệ không cần khách khí. Ta ở Tần gia cũng có chút lĩnh ngộ về phương diện Thần đạo, nếu lão đệ có thời gian rảnh thì tới Vấn Đỉnh Sơn làm khách. Tìm hiểu về cảnh giới Thần đạo ít nhiều cũng có thể cung cấp một chút kinh nghiệm.
Mộ Dung Thiên Cực mừng rỡ quá đỗi, có được lời hứa hẹn như vậy, còn khiến hắn vui vẻ hơn việc có thêm được một vũ khí Thần đạo nhiều.
Xét tới cùng thì vũ khí Thần đạo cũng chỉ là vũ khí, còn nếu bản thân hắn có thể tiến vào cảnh giới Thần đạo thì Phiêu Tuyết Lâu thực có thể phát triển cực nhanh rồi. Phối hợp với vũ khí Thần đạo, lúc đó thì Thiên Phạt Sơn Trang có muốn đến gây phiền toái thì cũng phải đắn đo cân nhắc.
Có sự trao đổi này, mối quan hệ của Tần gia và Phiêu Tuyết Lâu lập tức giống như trăng tròn ngày rằm vậy. Lúc đó không hề phân biệt khách chủ, ẩn hiện mơ hồ đã trở thành một loại thấu hiểu vô cùng ăn ý.
Mộ Dung Thiên Cực cười nói:
- Vô Song, cha mẹ của ngươi ở các quốc gia nhân loại, có thời gian thì có thể tới Hiên Viên Khâu, để chúng ta làm quen nhau một chút. Đợi thời cơ chín muồi rồi, hôn sự của ngươi với Nhạn nhi cũng cần phải thương nghị một chút.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Vô Song cũng muốn quay trở về các quốc gia nhân loại một chuyến.
Ở Đại lục Thiên Huyền cho dù có tông môn làm chủ, nhưng mệnh lệnh cha mẹ vẫn là quan trọng nhất. Cho nên, chuyện hôn sự cùng với Mộ Dung Nhạn, bất luận thế nào cũng không thể thiếu người nhà được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhớ tới tỷ tỷ vẫn luôn thúc giục hắn về chuyện này, nếu như chính mình nói chuyện Mộ Dung Nhạn ra thì tỷ tỷ và phụ thân sẽ nhất định vô cùng vui mừng.
Tần Vân Nhiên gật gật đầu:
- Vô Song, ngươi hôm nay đã là Đệ tử Trung tâm của Tần gia, phụ mẫu người nhà ngươi, đại khái có thể nhận tổ quy tông, được phép tới Thiên Đế Sơn. Nếu như muốn về ở nguyên quán là trấn Bình Nguyên, hay là tới Vấn Đỉnh Sơn an cư, đều không thành vấn đề.
Tần Vô Song cũng luôn một mực lo lắng về vấn đề này, hắn hôm nay đạt tới trình độ này rồi, nếu để người nhà ở các quốc gia nhân loại hưởng vinh hoa phú quý, kỳ thực cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.
Hơn nữa, địa bàn nắm trong tay Tần gia so với cả diện tích các quốc gia nhân loại còn lớn hơn nhiều. Nếu muốn hưởng thụ phú quý, thì ở địa bàn của Tổng bộ Tần gia, vẫn là tốt hơn nhiều.
Tần Vô Song quyết định trở về hỏi ý kiến của người nhà một chút. Còn chuyện quay về trấn Bình Nguyên, bản thân hắn cũng không chú trọng cho lắm. Tuy rằng trấn Bình Nguyên là nguyên quán, nhưng nhất mạch tổ tiên của Tần Vũ ở nơi đó căn bản không có căn cơ. Đi tới đó, kỳ thực cũng như là một nửa làm khách rồi. Làm khách mà đoạt quyền chủ, cũng không tốt cho lắm. Cho dù Lão tổ tông Tần Dực có hoan nghênh nhiệt liệt, thì hắn cũng không phải là thực sự vui mừng.
Dù sao thì loại khoảng cách thân sơ, cũng không có cách gì có thể hủy bỏ được. Nếu như muốn tới, vẫn là Vấn Đỉnh Sơn tương đối tốt hơn. Hơn nữa cũng có lợi cho chuyện tu luyện. Lập tức gật gật đầu:
- Nhị Chưởng môn, vậy ta liền quay trở về các quốc gia nhân loại một chuyến.
Mộ Dung Thiên Cực nói:
- Nhạn nhi, con đi cùng với Vô Song đi.
- Vâng!
Mộ Dung Nhạn trong lòng tràn đầy niềm vui mừng, nhưng ở trong tình hình này thì dù sao cũng không được thể hiện sự vui mừng quá đáng, chỉ khẽ nhẹ nhàng vâng một tiếng, khuôn mặt trái xoan lại ửng hồng