Tám chữ này, chính là miêu tả tốt nhất kể từ khi Tần Vô Song xuất đạo đến nay. Lần đầu tiên đại nạn không chết, đó là trong sơn động của Bích Phù Sơn, cũng chính là Đệ nhất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Lúc đó hắn ở Đế quốc Thiên Trì dưới sự vây hãm của nhiều cao thủ như vậy, ngã vào bên trong hố to, tưởng rằng chắc chắn sẽ chết, kết quả lại có được một tạo hóa thiên đại – Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, từ đó, bắt đầu mở ra một con đường truyền kỳ của hắn ở Đại lục Thiên Huyền. Trong vô thức, Tần Vô Song giống như đột nhiên quay về trong bụng mẹ, loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng tốt đẹp. Tầng vách phòng ngự đó, sau khi Tần Vô Song tiến nhập vào Hóa Hư Cảnh, lại tự động tăng cường lên rất nhiều. Độ ấm, độ thoải mái bên trong đều khiến Tần Vô Song có một loại cảm giác trở về vô thức. Còn đan điền của Tần Vô Song, cũng không nhanh không chậm hấp thu dung hợp linh lực từ bốn phương tám hướng kéo tới. Mặc dù sau khi đạt được Hư Võ Cảnh, hấp thu linh lực đã không phải con đường đề thăng chủ yếu của cảnh giới, nhưng đề cao của thế giới nguyên thần, xét đến cùng vẫn là rèn luyện đối với đan điền. Tần Vô Song vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, vô tri vô giác, phảng phất như thật sự trở về lại bụng mẹ vậy, bất kể bên ngoài phong vân biến thiên như thế nào cũng vô cùng an bình. Tần Vô Song làm sao biết, hoàn cảnh mà hắn đang ở lúc này, độ nồng đậm của linh lực, đủ gấp mười mấy lần bên ngoài. Tu luyện ở trong này, tiến độ ít nhất có thể đề cao thời gian hơn năm lần. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng biết, trông cậy ở nơi này trực tiếp tu luyện đến Động Hư Cảnh, đó là điều không thể. Vì đề thăng của cảnh giới nguyên thần, ngoài tích lũy lượng biến ra, còn cần dựa vào thực chiến để phụ tá. Tu luyện của Hư Võ Cảnh, ngoài tích lũy, còn cần lĩnh ngộ. Nhưng mà, có hoàn cảnh ưu việt như vậy, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cho dù không thể ngay lập tức thành công được, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, rèn luyện cảnh giới đan điền nhiều hơn, cũng là vì sau này tạo nền tảng kiên cố tấn thăng lên Động Hư Cảnh. Đặc biệt là Tần Vô Song dự định dùng Thâu Thiên Đan trực tiếp đột phá, tấn thăng lên Động Hư Cảnh, hoàn cảnh này càng không thể thiếu. Thâu Thiên Đan mặc dù nghịch thiên, nhưng chung quy chỉ là dùng một loại phương thức đốt cháy giai đoạn mạnh mẽ tiến nhập vào Động Hư Cảnh, nói trắng ra, vẫn là có một số mưu lợi, từ bản chất là trái ngược với con đường vận hành tự nhiên của vũ trụ. Bằng không, cũng sẽ không được gọi là Thâu Thiên Đan. Nhưng mà, nếu Tần Vô Song ở đây, vì cơ thể và đan điền dựng lên một trụ cột kiên cố, đến lúc dùng Thâu Thiên Đan, sẽ không có vẻ đột ngột như vậy, tất cả cứ thế thuận theo tự nhiên. Khi đó, Thâu Thiên Đan sẽ không thúc đẩy giống như đốt cháy giai đoạn, mà là dẫn dắt giống như thêu hoa trên gấm mà thôi. Tần Vô Song sau khi hiểu được đạo lý này, càng không kiêu ngạo, nóng nảy tu luyện nữa. Hắn cũng biết, tạm thời hắn căn bản không cần lo lắng cho bên ngoài, cho dù bọn La Thông Thiên có quay về La Thiên Đạo Trường, trong chốc lát cũng tuyệt đối không phát hiện được sự tồn tại của hắn. Nơi hắn đang ở, không biết nằm ở vị trí như thế nào. Bao Bao không cách nào áp dụng Địa Hành Thuật để tới, La Thông Thiên mặc dù là cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh, nhưng cũng chưa chắc có thần thông dời non lấp bể. Quan trọng nhất là, La Thông Thiên căn bản không đoán được Tần Vô Song hắn vẫn còn trốn ở đây. - Hiện tại, chỉ hy vọng bọn Bao Bao đã chạy thoát thành công, chỉ cần bọn Bao Bao đào thoát thành công, ta có thể chuyên tâm ở nơi này tu luyện. Cho đến khi ta nắm chắc tiến nhập vào Động Hư Cảnh mới dừng. Vừa nghĩ đến bọn Bao Bao, truyền thức của Bao Bao đã truyền tin tới. - Lão Đại, chúng ta đã nhân lúc hỗn loạn chạy ra Thiên Dương Sơn rồi. Hắc hắc, cũng là ngươi có khả năng dự đoán, quả nhiên La Thiên Đạo Trường đã bắt đầu ngăn chặn. Nhưng mà, mấy trăm Thú Tộc xông tới, bọn chúng căn bản không dám chống cự, ha ha. Chúng ta đã phá vây thành công rồi, bây giờ đang huớng về Phiêu Tuyết Lâu xuất phát. Lão Đại, ngươi nhất định phải cẩn thận. - Yên tâm! Tần Vô Song chỉ đưa ra một đáp án ngắn gọn nhưng thuyết phục. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hai ngày trôi qua, cao tầng La Thiên Đạo Trường rải rác ở các nơi cũng đều lục tục quay về Thiên Dương Sơn. Cao tầng đầu tiên quay về, không phải là La Thông Thiên, mà là Nhị Đạo tôn La Hoành Dã. La Hoành Dã ở Thiên Đế Sơn, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang phái Thần đạo cường giả tới gấp rút tiếp viện. Mà Thần Chiếu Phủ cách Thiên Đế Sơn vô cùng gần, vì vậy La Hoành Dã ngược là là cao tầng đầu tiên quay trở về. Nhưng hắn quay về chưa bao lâu, La Thông Thiên cũng nối tiếp quay về. Tiếp theo đó là Tam Đạo tôn Điền Minh Sơn. Bốn vị Đạo tôn tập hợp lại một chỗ, khiến trên dưới của La Thiên Đạo Trường nhất thời an tâm không ít, sĩ khí vốn hạ xuống cực điểm, cũng vì đó mà phấn chấn lên một chút. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, Pháp vương, Trưởng lão các nơi càng lục tục trở về. Toàn bộ Thiên Dương Sơn, sau đại nạn, lại có thêm mấy phần bừng bừng sức sống. Chỉ là, quần thể kiến trúc chủ đạo của La Thiên Đạo Trường đã hoàn toàn bị hủy diệt, cũng may Tả Lãnh Sương mấy ngày này đã nhanh chóng động viên thực lực của tất cả những người còn sống, ở nơi trống trải, đơn giản xây dựng, dưới công phu mấy ngày, đã dựng lên một nơi đặt chân tạm thời đơn giản. Nhưng mà, chút hành động nhỏ này của Tả Lãnh Sương, căn bản không thể khiến La Thông Thiên cảm thấy có một chút vui mừng. La Thông Thiên từ sau khi quay về, không thèm nhìn về phía Tả Lãnh Sương hắn lấy một cái. Tả Lãnh Sương lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám chủ động mở miệng nói cái gì, Các cao tầng liên quan, lúc này đều ngồi trên gò đá, sau đại tai họa, lần đầu tiên tất cả ngồi cùng nhau. Không khí của hiện trường vô cùng âm u, áp lực. Đặc biệt là Tả Lãnh Sương và những người ở lại canh giữ dưới ánh mắt chất vấn của những người khác, quả thực không dám ngẩng đầu lên. Mặc dù bọn họ cũng là bụng đầy uất ức, nhưng sự thực chính là như vậy. Có lúc nguyên nhân cũng không quan trọng, kết quả đã là như vậy, khẳng định là những người ở lại canh giữ như bọn họ, dễ bị trách cứ nhất. - Lão Tứ, ngươi nói chuyện này rút cuộc là như thế nào. La Thông Thiên sắc mặt âm trầm, cuối cùng mở miệng nói. Tả Lãnh Sương trong lòng kỳ thật cũng kêu oan, chuyện này nếu đổi thành người nào khác ở nhà trông coi môn hộ, ai cũng không thể thay đổi được. Nhưng hắn xui xẻo, chuyện không may như vậy lại đụng phải người hắn. - Đại Đạo tôn, chúng ta đã điều tra rõ ràng, Trấn Ma Thạch Bia đã phá hủy hoàn toàn, tất cả cơ quan trận pháp kết nối với linh lực địa mạch của Trấn Ma Thạch Bia trong Thiên Dương Sơn, toàn bộ đều sụp đổ bạo phát. - Những chuyện này ta đều biết rồi, ta đang muốn hỏi nguyên nhân. La Thông Thiên dưới tình huống không có bất cứ dấu hiệu nào, lớn tiếng gầm gừ, con mắt trừng lên dữ tợn: - Cái ta muốn là nguyên nhân! Tả Lãnh Sương rất là oan khuất: - Nguyên nhân, vậy phải hỏi La Thực. Nói xong, phất tay, đã có người đem La Thực áp giải tới. La Thực mặt mày đờ đẫn, bước chân tê dại đi tới, nhìn thấy đám người La Thông Thiên, cũng không hành lễ, cũng không nói chuyện, chỉ là nhếch mép cười ngây dại: - Chết rồi, đều chết rồi, ha ha, chết cả rồi cũng tốt, chết sạch sẽ rồi, lão tử cũng không muốn sống nữa. Sau khi mắng xong, đột nhiên lại gục xuống đất, lớn tiếng gào khóc. La Thực này thực sự không tiếp nhận nổi biến cố như vậy, trực tiếp hóa điên rồi. Cả cuộc đời hắn đã tốn tất cả tâm tư, ra sức như vậy, cần cù chăm chỉ như vậy, chính là vì bồi dưỡng đứa cháu nội chính thống của hắn, kết quả lại là dã tràng se cát. Không chịu nổi kích thích như vậy, La Thực thực sự phát điên rồi. La Thông Thiên cau mày, nhìn chằm chằm vào Tả Lãnh Sương: - Ngươi đem một tên điên đến cho ta đáp án sao? Tả Lãnh Sương ngập ngừng nói: - Sao hắn lại điên như vậy chứ? Ban đầu vẫn bình thường mà. Khẳng định là La Thực giả điên rồi, ngươi đừng giả điên giả ngốc nữa. La Thông Thiên hết kiên nhẫn, phất tay: - Hắn điên rồi, ngươi còn nói chưa điên? Có phải muốn ta thỉnh ngươi, ngươi mới đem nguyên nhân tận gốc nói ra không? Tả Lãnh Sương toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội nói không dám, mở miệng đem những lời La Thực thuật lại, tỉ mỉ cẩn thận nói ra, cũng không có bất cứ hành động thêm mắm thêm muối nào nữa. - Nói như vậy, là La Dương giở trò quỷ sao? La Thông Thiên nhàn nhạt hỏi: - Vậy, trong ba ngày này, ngươi đã bắt được La Dương chưa? Tả Lãnh Sương quay đầu nhìn Pháp vương Trùng Quang, trả lời: - Người chịu trách nhiệm đuổi bắt La Dương, là do Pháp vương Trùng Quang chủ trì, Trùng Quang, ngươi tới báo cáo với Đại Đạo tôn đi. Pháp vương Trùng Quang nói: - Ba ngày nay ta căn bản hoạt động liên tục. Tất cả thân thuộc, trực thuộc, trực hệ, chi thứ của hắn, chỉ cần chưa chết, đều bắt đến rồi, chính là chưa bắt được La Dương. - Chẳng phải là hắn đã chạy ra khỏi Thiên Dương Sơn rồi sao? Tam Đạo tôn Điền Minh Sơn mãi không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói. Tả Lãnh Sương thề thốt phủ nhận: - Không có khả năng. Chuyện vừa xảy ra nhanh như vậy, mấy cao tầng chúng ta sau khi chạm trán, ta liền phái Pháp vương Kim Tu đi trấn thủ cửa ra vào của Thiên Dương Sơn rồi. - Kim Tu, sau khi ngươi tới canh gác, có thả cho người nào đi qua không? La Thông Thiên quay đầu hỏi. Pháp vương Kim Tu lời thề son sắt: - Thuộc hạ dám cam đoan, tuyệt đối không cho bất cứ ai rời khỏi! Tả Lãnh Sương lại nói: - Kim Tu, bây giờ mà ngươi còn dám nói dối? Mấy trăm con linh thú đó, không phải ngươi hạ lệnh thả ra sao? Ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung trên người Pháp vương Kim Tu. Pháp vương Kim Tu sớm biết Tả Lãnh Sương khẳng định sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn, dù sao lúc này, mọi người đều muốn trốn tránh trách nhiệm. Nhưng hắn cũng rất thản nhiên, ánh mắt không hề lay động: - Đúng vậy, là ta hạ lệnh thả những linh thú đó rời đi. Tứ Đạo tôn, ngươi có biết không, dưới tình hình đó, nếu ta hạ lệnh ngăn cản, chỉ cần một câu nói là có thể rồi. Những linh thú đó vốn không uy hiếp được tính mạng của ta. Bất kể ngăn cản hay không, hạ lệnh không phải chính là chuyện một câu nói sao? - Vậy ngươi tại sao không hạ lệnh? Tả Lãnh Sương lạnh lùng hỏi. - Ta hạ lệnh? Ta hạ lệnh thì chính là đem mười tên Đệ tử Trung tâm đẩy vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Kim Tu ta có thể tự bảo vệ mình, còn bọn họ thì sao? Bọn họ có thể ngăn cản được cơn sóng công kích của mấy trăm con linh thú không? Pháp vương Kim Tu tức giận chất vấn nói: - Dưới tình huống lúc đó, cho dù ta hạ lệnh ngăn cản, ngoài khiến những Đệ tử Trung tâm lao đầu vào chỗ chết ra, căn bản cũng không ngăn cản được khí thế cuộn trào mạnh liệt của đàn linh thú. Xin thứ cho ta mạo phạm hỏi một câu, lúc đó nếu kẻ ở đó là ngươi, ngươi sẽ làm cái gì? Tả Lãnh Sương hừ lạnh nói: - Ngươi thật ra có thể làm người tốt của La Thiên Đạo Trường a! Quân lệnh như sơn. Ta kêu ngươi ngăn cản, ngươi không chấp hành, ngược lại còn hỏi lại ta sao? - Tứ Đạo tôn, ta chỉ hỏi ngươi, lúc đó, ngăn cản hay không ngăn cản, có bao nhiêu cách biệt. Có thể ngăn cản mấy trăm con linh thú hung mãnh giống như thủy triều đánh tới sao? - Chẳng lẽ ngươi không biết, quân lệnh, còn lớn hơn sinh tử sao? Tả Lãnh Sương hỏi lại. Pháp vương Kim Tu tức giận nói: - Ta chỉ biết, lúc này, La Thiên Đạo Trường đã chôn vùi trên trăm Đệ tử Trung tâm ở Lang Nha Phong, bây giờ lại tiếp tục đem mười tên Đệ tử Trung tâm chôn vùi, La Thiên Đạo Trường muốn đi con đường nào, sau này dựa vào ai mà chống đỡ? La Thông Thiên lạnh lùng giương mắt nhìn hai người: - Cãi nhau còn chưa đủ sao? Còn cãi nữa à? Pháp vương Kim Tu lớn tiếng nói: - Đại Đạo tôn, Kim Tu ta sống đã mấy trăm tuổi, không sợ chết. Nếu ngươi muốn trách phạt, bây giờ có chặt đầu ta, ta cũng không có nửa câu oán thán. Nhưng có một số lời, ta không thể không nói. - Ngươi muốn nói cái gì? La Thông Thiên lạnh lùng hỏi. - Ta muốn nói, vì chút chuyện nhỏ của các quốc gia nhân loại, căn bản không cần phải cuốn theo cả toàn bộ La Thiên Đạo Trường. Chuyện này, từ khi bắt đầu, chúng ta đã không nên hành động như vậy. Nếu tinh anh của La Thiên Đạo Trường đều ở trong sơn môn, ta tin tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Những lời này vô cùng to gan lớn mật, thậm chí là trực tiếp khiêu chiến quyền uy của La Thông Thiên
Tần Vô Song cũng biết, dọc con đường đi tới đây, xung quanh đều có vết máu, nhưng không có thi thể, chỉ có thể là do những kẻ còn sống an táng. Quả nhiên, vừa hỏi tới, Đồng Ngôn cũng xác nhận việc đó.
Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh dù rằng không còn khẩn trương vội vàng như lúc đầu nhưng vẫn là Tần Vô Song hỏi một câu bọn họ đáp một câu, không khí ít nhiều có chút áp lực.
- Đúng rồi, Đồng huynh, mấy người xuất thân từ Bách Việt Quốc của chúng ta, bây giờ vẫn khỏe chứ?
Đồng Ngôn thở dài một tiếng:
- Mấy gã đệ tử Hạ gia sớm đã không còn rồi. Tai nạn lần này, Vạn Kim Bằng cũng đã chết. Ta cùng Tây Môn huynh đều là mạng lớn, đúng lúc đang tu luyện ở sâu trong núi, không có bị tới đuổi giết. Tỷ tỷ của ta được sư phụ huynh mang đi, đã đem ra Vô Tận Đông Hải rồi.
- Vô Tận Đông Hải?
Mộ Dung Nhạn khẽ có chút giật mình.
Tần Vô Song gật gật đầu, đây là điều vô cùng may mắn trong cái không may, bao gồm cả cao tầng và Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, cùng với người nhà của hắn cũng đều vào Vô Tận Đông Hải, nếu không tai nạn lần này cũng sẽ là vạn kiếp bất phục.
Đang trong lúc nói, bên ngoài đột nhiên truyền tới ba âm thanh liên tục, ba tiếng huýt gió sắc bén. Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh sắc mặt đều biến đổi:
- Lại tới nữa?
Tần Vô Song sửng sốt:
- Ai?
- Ngoài bọn khốn nạn Long Hổ Môn ra thì còn có thể là kẻ nào?
Đồng Ngôn nói tới đây cũng là nghiến răng nghiến lợi.
- Long Hổ Môn?
Tần Vô Song cơ hồ đều đã quên sự tồn tại của bọn chúng rồi. Long Hổ Môn này trước là cùng với Tinh La Điện, Thiên Cơ Tông là ba thế lực thủ lĩnh đặt song song ngang hàng trong các quốc gia nhân loại. Sau đó bởi vì Thiên Cơ Tông bị diệt, Long Hổ Môn bị uy hiếp thần phục Tinh La Điện, gia nhập Liên minh khu vực phía Đông, thừa nhận vị trí bá chủ của Tinh La Điện ở khu vực phía Đông.
Long Hổ Môn lẽ nào vẫn còn gan để làm loạn cái gì? Hoặc là dám thừa nước đục thả câu, nhìn thấy Tinh La Điện gặp rủi ro liền muốn nhân cơ hội chiếm lấy vị trí bá chủ khu vực phía Đông chăng?
- Vô Song, ngươi về thật đúng lúc. Mấy năm gần đây, Long Hổ Môn đã nhiều lần phái ra cao thủ tới để uy hiếp Tinh La Điện chúng ta giao ra ba thanh Chìa khóa Linh lực đi vào Vô Tận Đông Hải, còn giết chết mấy đệ tử Tinh La Điện của ta.
- Giết người?
Tần Vô Song vẻ mặt trầm xuống:
- Bọn Long Hổ Môn này chẳng lẽ chưa nghe qua lạc đà chết gầy vẫn còn lớn hơn ngựa béo sao? Tinh La Điện cho dù tạm thời có chút nguy cơ, bọn Long Hổ Môn này cảm thấy có thể một búa đánh chết Tinh La Điện này sao?
- Vô Song, ngươi không biết các quốc gia nhân loại đều thịnh truyền, ngươi đã bị thế lực cường thế của Hiên Viên Khâu xử lý. Nói các cao tầng của Tinh La Điện chúng ta đều đã bỏ Tinh La Điện mà chạy trốn. Cho nên bây giờ tất cả các quốc gia nhân loại đều nghĩ chúng ta tiêu tan rồi, đang chuẩn bị chiếm đoạt vị trí Đế quốc Thượng phẩm của Đế quốc Đại La.
Đồng Ngôn nói tới đây, trong khẩu khí tràn đầy sự áp bức và lăng nhục:
- Ngay cả những Công quốc của Đế quốc Đại La cũng ngo nghoe ngóc đầu dậy, không có sự uy hiếp võ lực của Tinh La Điện, bọn chúng đều có ý định quy hàng dưới trướng của Long Hổ Môn.
Tây Môn Tinh căm giận bất bình:
- Thật đúng là một đám cỏ đầu tường, gió chiều nào xoay chiều ấy, lúc nguy nan không nghĩ đến chuyện xuất lực vì quốc gia, mà lại nhất tâm nhất trí nghĩ chuyện đầu hàng.
Tần Vô Song lại không thấy đó làm lạ, nếu như nói Tinh La Điện thật sự ngã xuống, Đế quốc Đại La nhất định sẽ không có tiền đồ gì. Thế cục của khu vực phía Đông, ắt sẽ bị Long Hổ Môn chiếm giữ.
Bởi vì trong ba Đế quốc Trung phẩm của khu vực phía Đông, Thiên Cơ Tông đã bị tiêu diệt, sơn môn của Tinh La Điện thì đã bị kẻ khác phá hỏng, nguyên khí đại thương, những thế lực bên ngoài nhìn vào thì so với sự tiêu diệt cũng không có gì khác biệt lắm.
Như vậy thuận theo lẽ tự nhiên, cũng chỉ có Long Hổ Môn là đứng lên đảm đương được cục diện khu vực phía Đông.
- Đi, chúng ta ra ngoài xem, Tần Vô Song ta thật muốn xem xem bọn Long Hổ Môn này rốt cuộc có bao nhiêu tiền đồ mà cũng dám thừa nước dục thả câu, công nhiên giết hại đệ tử Tinh La Điện chúng ta.
Tây Môn Tinh với Đồng Ngôn tuy không biết tu vi của Tần Vô Song bây giờ như thế nào, nhưng bọn chúng đều biết, tu vi của Tần Vô Song ở các quốc gia nhân loại khẳng định là vô địch, nếu không thì sao hắn có để đọ sức được với cường giả siêu cấp của Hiên Viên Khâu mà vẫn còn sống sót?
Tinh La Điện hôm nay, thật sự là không thể chịu đựng thêm một lần công kích nữa.
Ngoài Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh, tám gã đệ tử của Tinh La Điện còn đều trốn ở một nơi bí mật gần đó, cũng đã phóng ra ngoài cửa.
Tần Vô Song dẫn theo Đồng Ngôn, Tây Môn Tinh đi từ phía sau ra.
Nhìn thấy phía trước sơn môn, một đám tu luyện giả của Long Hổ Môn đang đứng đó khí thế náo nhiệt ồn ào, trong đó kẻ đầu lĩnh cư nhiên là Nhị Hổ đầu của Hổ đầug Hổ Long Môn.
Tuy rằng Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ là hai đại đệ tử mạnh nhất của Long Hổ Môn. Nhưng có thể trong mấy năm ngắn ngủi, cùng nhau tiến vào Cao Linh Võ Cảnh, tốc độ tăng tiến như thế này, ở các quốc gia nhân loại vẫn là khiến cho kẻ khác vô cùng sợ hãi.
Phải biết rằng, thời điểm Tần Vô Song tiến vào Tinh La Điện, năm vị Điện chủ cũng cùng lắm tu vi là Cao Linh Võ Cảnh mà thôi.
Bởi vậy Tần Vô Song liệu định, tên Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ này ắt phải gặp được một cái kỳ ngộ gì đó, nếu không thì sức mạnh của bọn chúng không thể tăng được đến vậy.
Hai tên Nhị Hổ đầu kia lạnh lùng nhìn ngắm mấy đệ tử còn sót lại ở trong Tinh La Điện, cười nói:
- Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi mà cũng dám ở đây cản đường sao?
Còn Tần Vô Song kia tuy rằng yêu nghiệt, ở các quốc gia nhân loại hoành hành vô địch, nhưng ở Hiên Viên Khâu, hắn cũng chỉ như cái rắm. Đắc tội với thế lực siêu cường, một đầu ngón tay của người ta cũng có thể diệt hắn chục lần, trăm lần.
Cho nên, Long Hổ Môn lần này không cần lo ngại gì. Bọn chúng đã ẩn nhẫn hơn một năm, cũng đang đợi phản ứng của Tinh La Điện.
Thấy các cao tầng của Tinh La Điện thủy chung không lộ diện, còn Tần Vô Song thì căn bản không còn tin tức, nghĩ là các cao tầng của Tinh La Điện thì đều đã bị người từ Cấm địa của Thần giết chết rồi, còn Tần Vô Song thì cũng sớm đã bị xử lý.
Cho nên mấy tháng gần đây, Long Hổ Môn càng sôi sục ngo ngoe. Mấy lần phái môn hạ đệ tử tới khiêu khích, giết chóc những đệ tử còn sót lại của Tinh La Điện, kỳ thật là thăm dò trước khi hành động.
Nếu như Tinh La Điện còn có át chủ bài, không thể nào nhìn thấy đệ tử bị giết mà không có hành động gì. Vài lần thử, Tinh La Điện vốn không có phản ứng gì, càng cổ vũ sự kiêu căng của bọn chúng, khiến cho bọn chúng nhận định Tinh La Điện đã không còn khả năng tạo sóng to gió lớn nữa rồi.
Cho nên, Hạ Hổ đầu tự thân xuất ngựa, mang theo hai Đệ tử Trung tâm kiệt xuất nhất của Long Hổ Môn, cùng với một đám môn hạ đệ tử tiến tới Tinh La Điện, vốn là định tiêu diệt toàn bộ tàn dư của Tinh La Điện. Sau khi đã tiêu diệt toàn bộ Tinh La Điện, xong sẽ lật đổ Đế quốc Đại La, đem nắm giữ lấy đại quyền ở khi vực phía Đông, trở thành bá chủ khu vực phía Đông.
Mà sự kiện quan trọng nhất trong đó là cướp lấy ba cái Chìa khóa Linh lực của Vô Tận Đông Hải. Nguồn:
Mấy tên đệ tử của Tinh La Điện kia kỳ thật cũng đều biết, năm vị Điện chủ đều đã đi Vô Tận Đông Hải rồi, nhưng những lời này bọn họ lại không thể nói cho Long Hổ Môn. Bởi vậy chỉ có thể lo lắng.
Hạ Hổ đầu sắc mặt phát lạnh:
- Các ngươi nghe đây, kẻ nào biết Chìa khóa Linh lực của Vô Tận Đông Hải, chỉ cần cung cấp manh mối có thể miễn chết. Thậm chí có thể gia nhập Long Hổ Môn của ta, trở thành một thành viên trong Long Hổ Môn ta. Nếu như u mê bất ngộ, biết mà không báo thì đừng trách bổn Hổ đầu khách sáo.
Lời này vừa nói xong, đám đệ tử Tinh La Điện đều chửi lớn:
- Tên họ Hạ kia thật không biết xấu hổ, Tinh La Điện chúng ta tuy rằng tạm thời sa cơ lỡ vận, nhưng mà xương cốt vẫn vô cùng rắn chắc, muốn uy hiếp chúng ta? Ha ha ha, đừng có mơ giữa ban ngày. Được lắm, muốn giết thì tùy vào các ngươi. Nhưng cũng chớ có quên, những tội nghiệt mà các ngươi gây ra cho Tinh La Điện chúng ta hôm nay, rồi sẽ có một ngày các ngươi phải hoàn trả gấp ngàn lần, vạn lần.
Hạ Hổ đầu cười lạnh, mấy cái gọi là nhân quả báo ứng hắn căn bản không thèm quan tâm. Hắn chỉ tin vào thời thế, tin rằng đây là cơ hội đổi đời của Long Hổ Môn.
- Thăng Long, Thanh Hổ, mấy tên phế vật này giao cho các ngươi, không cần lưu lại, giết không tha.
Hạ Hổ đầu truyền đạt mệnh lệnh một cách lạnh lùng cay nghiệt.
Ngụy Thăng Long cùng Hoàng Thanh Hổ không chút do dự, cùng song song bước ra khỏi hàng, giống như hổ lang xông tới. Mấy đệ tử bên Tinh La Điện lớn tiếng nói:
- Mọi người áp sát vào nhau, cùng liều mạng với bọn chúng. Giết một kẻ tính một kẻ.
Ngụy Thăng Long cùng Hoàng Thanh Hổ đều là nhe răng cười, chỉ bằng mấy thằng nhãi con này mà muốn cùng liều mạng với bọn hắn sao?
Ngụy Thăng Long vung tay lên, một đạo kiếm quang sắc lạnh bắn ra, chợt lóe ở trên hư không, nhất thời như hóa thành hoa mưa, sắc nhọn, bắn thẳng vào tám người kia.
Hoàng Thanh Hổ cười to:
- Ngụy sư huynh, ngươi vừa ra tay thì ta căn bản cũng không cần động thủ a!
Ngụy Thăng Long đang muốn đắc ý cười rộ lên, nụ cười ở khóe miệng vẫn chưa kịp lộ ra thì đột nhiên nhíu mày, tiếp đó là sắc mặt phát lạnh.
Sự tình khiến cho bọn chúng nghĩ không ra chợt phát sinh. Chỉ nhìn thấy hư không giống như có một đạo lực lượng vô hình phóng ra, ngưng tụ thành một luồng lốc xoáy trong hư không, đem toàn bộ những những kiếm quang kia, toàn bộ hút vào.
Luồng lốc xoáy kia đã đem toàn bộ hoa quang cắn nuốt vào trong. Giống như ném đá xuống biển, một chút phản ứng cũng đều không có.
- Kẻ nào?
Ngụy Thăng Long thất sắc kinh hãi, thủ đoạn thần thông như vậy, có thể hoàn toàn vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tám chữ này, chính là miêu tả tốt nhất kể từ khi Tần Vô Song xuất đạo đến nay. Lần đầu tiên đại nạn không chết, đó là trong sơn động của Bích Phù Sơn, cũng chính là Đệ nhất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Lúc đó hắn ở Đế quốc Thiên Trì dưới sự vây hãm của nhiều cao thủ như vậy, ngã vào bên trong hố to, tưởng rằng chắc chắn sẽ chết, kết quả lại có được một tạo hóa thiên đại – Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, từ đó, bắt đầu mở ra một con đường truyền kỳ của hắn ở Đại lục Thiên Huyền. Trong vô thức, Tần Vô Song giống như đột nhiên quay về trong bụng mẹ, loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng tốt đẹp. Tầng vách phòng ngự đó, sau khi Tần Vô Song tiến nhập vào Hóa Hư Cảnh, lại tự động tăng cường lên rất nhiều. Độ ấm, độ thoải mái bên trong đều khiến Tần Vô Song có một loại cảm giác trở về vô thức. Còn đan điền của Tần Vô Song, cũng không nhanh không chậm hấp thu dung hợp linh lực từ bốn phương tám hướng kéo tới. Mặc dù sau khi đạt được Hư Võ Cảnh, hấp thu linh lực đã không phải con đường đề thăng chủ yếu của cảnh giới, nhưng đề cao của thế giới nguyên thần, xét đến cùng vẫn là rèn luyện đối với đan điền. Tần Vô Song vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, vô tri vô giác, phảng phất như thật sự trở về lại bụng mẹ vậy, bất kể bên ngoài phong vân biến thiên như thế nào cũng vô cùng an bình. Tần Vô Song làm sao biết, hoàn cảnh mà hắn đang ở lúc này, độ nồng đậm của linh lực, đủ gấp mười mấy lần bên ngoài. Tu luyện ở trong này, tiến độ ít nhất có thể đề cao thời gian hơn năm lần. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng biết, trông cậy ở nơi này trực tiếp tu luyện đến Động Hư Cảnh, đó là điều không thể. Vì đề thăng của cảnh giới nguyên thần, ngoài tích lũy lượng biến ra, còn cần dựa vào thực chiến để phụ tá. Tu luyện của Hư Võ Cảnh, ngoài tích lũy, còn cần lĩnh ngộ. Nhưng mà, có hoàn cảnh ưu việt như vậy, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cho dù không thể ngay lập tức thành công được, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, rèn luyện cảnh giới đan điền nhiều hơn, cũng là vì sau này tạo nền tảng kiên cố tấn thăng lên Động Hư Cảnh. Đặc biệt là Tần Vô Song dự định dùng Thâu Thiên Đan trực tiếp đột phá, tấn thăng lên Động Hư Cảnh, hoàn cảnh này càng không thể thiếu. Thâu Thiên Đan mặc dù nghịch thiên, nhưng chung quy chỉ là dùng một loại phương thức đốt cháy giai đoạn mạnh mẽ tiến nhập vào Động Hư Cảnh, nói trắng ra, vẫn là có một số mưu lợi, từ bản chất là trái ngược với con đường vận hành tự nhiên của vũ trụ. Bằng không, cũng sẽ không được gọi là Thâu Thiên Đan. Nhưng mà, nếu Tần Vô Song ở đây, vì cơ thể và đan điền dựng lên một trụ cột kiên cố, đến lúc dùng Thâu Thiên Đan, sẽ không có vẻ đột ngột như vậy, tất cả cứ thế thuận theo tự nhiên. Khi đó, Thâu Thiên Đan sẽ không thúc đẩy giống như đốt cháy giai đoạn, mà là dẫn dắt giống như thêu hoa trên gấm mà thôi. Tần Vô Song sau khi hiểu được đạo lý này, càng không kiêu ngạo, nóng nảy tu luyện nữa. Hắn cũng biết, tạm thời hắn căn bản không cần lo lắng cho bên ngoài, cho dù bọn La Thông Thiên có quay về La Thiên Đạo Trường, trong chốc lát cũng tuyệt đối không phát hiện được sự tồn tại của hắn. Nơi hắn đang ở, không biết nằm ở vị trí như thế nào. Bao Bao không cách nào áp dụng Địa Hành Thuật để tới, La Thông Thiên mặc dù là cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh, nhưng cũng chưa chắc có thần thông dời non lấp bể. Quan trọng nhất là, La Thông Thiên căn bản không đoán được Tần Vô Song hắn vẫn còn trốn ở đây. - Hiện tại, chỉ hy vọng bọn Bao Bao đã chạy thoát thành công, chỉ cần bọn Bao Bao đào thoát thành công, ta có thể chuyên tâm ở nơi này tu luyện. Cho đến khi ta nắm chắc tiến nhập vào Động Hư Cảnh mới dừng. Vừa nghĩ đến bọn Bao Bao, truyền thức của Bao Bao đã truyền tin tới. - Lão Đại, chúng ta đã nhân lúc hỗn loạn chạy ra Thiên Dương Sơn rồi. Hắc hắc, cũng là ngươi có khả năng dự đoán, quả nhiên La Thiên Đạo Trường đã bắt đầu ngăn chặn. Nhưng mà, mấy trăm Thú Tộc xông tới, bọn chúng căn bản không dám chống cự, ha ha. Chúng ta đã phá vây thành công rồi, bây giờ đang huớng về Phiêu Tuyết Lâu xuất phát. Lão Đại, ngươi nhất định phải cẩn thận. - Yên tâm! Tần Vô Song chỉ đưa ra một đáp án ngắn gọn nhưng thuyết phục. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hai ngày trôi qua, cao tầng La Thiên Đạo Trường rải rác ở các nơi cũng đều lục tục quay về Thiên Dương Sơn. Cao tầng đầu tiên quay về, không phải là La Thông Thiên, mà là Nhị Đạo tôn La Hoành Dã. La Hoành Dã ở Thiên Đế Sơn, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang phái Thần đạo cường giả tới gấp rút tiếp viện. Mà Thần Chiếu Phủ cách Thiên Đế Sơn vô cùng gần, vì vậy La Hoành Dã ngược là là cao tầng đầu tiên quay trở về. Nhưng hắn quay về chưa bao lâu, La Thông Thiên cũng nối tiếp quay về. Tiếp theo đó là Tam Đạo tôn Điền Minh Sơn. Bốn vị Đạo tôn tập hợp lại một chỗ, khiến trên dưới của La Thiên Đạo Trường nhất thời an tâm không ít, sĩ khí vốn hạ xuống cực điểm, cũng vì đó mà phấn chấn lên một chút. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, Pháp vương, Trưởng lão các nơi càng lục tục trở về. Toàn bộ Thiên Dương Sơn, sau đại nạn, lại có thêm mấy phần bừng bừng sức sống. Chỉ là, quần thể kiến trúc chủ đạo của La Thiên Đạo Trường đã hoàn toàn bị hủy diệt, cũng may Tả Lãnh Sương mấy ngày này đã nhanh chóng động viên thực lực của tất cả những người còn sống, ở nơi trống trải, đơn giản xây dựng, dưới công phu mấy ngày, đã dựng lên một nơi đặt chân tạm thời đơn giản. Nhưng mà, chút hành động nhỏ này của Tả Lãnh Sương, căn bản không thể khiến La Thông Thiên cảm thấy có một chút vui mừng. La Thông Thiên từ sau khi quay về, không thèm nhìn về phía Tả Lãnh Sương hắn lấy một cái. Tả Lãnh Sương lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám chủ động mở miệng nói cái gì, Các cao tầng liên quan, lúc này đều ngồi trên gò đá, sau đại tai họa, lần đầu tiên tất cả ngồi cùng nhau. Không khí của hiện trường vô cùng âm u, áp lực. Đặc biệt là Tả Lãnh Sương và những người ở lại canh giữ dưới ánh mắt chất vấn của những người khác, quả thực không dám ngẩng đầu lên. Mặc dù bọn họ cũng là bụng đầy uất ức, nhưng sự thực chính là như vậy. Có lúc nguyên nhân cũng không quan trọng, kết quả đã là như vậy, khẳng định là những người ở lại canh giữ như bọn họ, dễ bị trách cứ nhất. - Lão Tứ, ngươi nói chuyện này rút cuộc là như thế nào. La Thông Thiên sắc mặt âm trầm, cuối cùng mở miệng nói. Tả Lãnh Sương trong lòng kỳ thật cũng kêu oan, chuyện này nếu đổi thành người nào khác ở nhà trông coi môn hộ, ai cũng không thể thay đổi được. Nhưng hắn xui xẻo, chuyện không may như vậy lại đụng phải người hắn. - Đại Đạo tôn, chúng ta đã điều tra rõ ràng, Trấn Ma Thạch Bia đã phá hủy hoàn toàn, tất cả cơ quan trận pháp kết nối với linh lực địa mạch của Trấn Ma Thạch Bia trong Thiên Dương Sơn, toàn bộ đều sụp đổ bạo phát. - Những chuyện này ta đều biết rồi, ta đang muốn hỏi nguyên nhân. La Thông Thiên dưới tình huống không có bất cứ dấu hiệu nào, lớn tiếng gầm gừ, con mắt trừng lên dữ tợn: - Cái ta muốn là nguyên nhân! Tả Lãnh Sương rất là oan khuất: - Nguyên nhân, vậy phải hỏi La Thực. Nói xong, phất tay, đã có người đem La Thực áp giải tới. La Thực mặt mày đờ đẫn, bước chân tê dại đi tới, nhìn thấy đám người La Thông Thiên, cũng không hành lễ, cũng không nói chuyện, chỉ là nhếch mép cười ngây dại: - Chết rồi, đều chết rồi, ha ha, chết cả rồi cũng tốt, chết sạch sẽ rồi, lão tử cũng không muốn sống nữa. Sau khi mắng xong, đột nhiên lại gục xuống đất, lớn tiếng gào khóc. La Thực này thực sự không tiếp nhận nổi biến cố như vậy, trực tiếp hóa điên rồi. Cả cuộc đời hắn đã tốn tất cả tâm tư, ra sức như vậy, cần cù chăm chỉ như vậy, chính là vì bồi dưỡng đứa cháu nội chính thống của hắn, kết quả lại là dã tràng se cát. Không chịu nổi kích thích như vậy, La Thực thực sự phát điên rồi. La Thông Thiên cau mày, nhìn chằm chằm vào Tả Lãnh Sương: - Ngươi đem một tên điên đến cho ta đáp án sao? Tả Lãnh Sương ngập ngừng nói: - Sao hắn lại điên như vậy chứ? Ban đầu vẫn bình thường mà. Khẳng định là La Thực giả điên rồi, ngươi đừng giả điên giả ngốc nữa. La Thông Thiên hết kiên nhẫn, phất tay: - Hắn điên rồi, ngươi còn nói chưa điên? Có phải muốn ta thỉnh ngươi, ngươi mới đem nguyên nhân tận gốc nói ra không? Tả Lãnh Sương toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội nói không dám, mở miệng đem những lời La Thực thuật lại, tỉ mỉ cẩn thận nói ra, cũng không có bất cứ hành động thêm mắm thêm muối nào nữa. - Nói như vậy, là La Dương giở trò quỷ sao? La Thông Thiên nhàn nhạt hỏi: - Vậy, trong ba ngày này, ngươi đã bắt được La Dương chưa? Tả Lãnh Sương quay đầu nhìn Pháp vương Trùng Quang, trả lời: - Người chịu trách nhiệm đuổi bắt La Dương, là do Pháp vương Trùng Quang chủ trì, Trùng Quang, ngươi tới báo cáo với Đại Đạo tôn đi. Pháp vương Trùng Quang nói: - Ba ngày nay ta căn bản hoạt động liên tục. Tất cả thân thuộc, trực thuộc, trực hệ, chi thứ của hắn, chỉ cần chưa chết, đều bắt đến rồi, chính là chưa bắt được La Dương. - Chẳng phải là hắn đã chạy ra khỏi Thiên Dương Sơn rồi sao? Tam Đạo tôn Điền Minh Sơn mãi không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói. Tả Lãnh Sương thề thốt phủ nhận: - Không có khả năng. Chuyện vừa xảy ra nhanh như vậy, mấy cao tầng chúng ta sau khi chạm trán, ta liền phái Pháp vương Kim Tu đi trấn thủ cửa ra vào của Thiên Dương Sơn rồi. - Kim Tu, sau khi ngươi tới canh gác, có thả cho người nào đi qua không? La Thông Thiên quay đầu hỏi. Pháp vương Kim Tu lời thề son sắt: - Thuộc hạ dám cam đoan, tuyệt đối không cho bất cứ ai rời khỏi! Tả Lãnh Sương lại nói: - Kim Tu, bây giờ mà ngươi còn dám nói dối? Mấy trăm con linh thú đó, không phải ngươi hạ lệnh thả ra sao? Ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung trên người Pháp vương Kim Tu. Pháp vương Kim Tu sớm biết Tả Lãnh Sương khẳng định sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn, dù sao lúc này, mọi người đều muốn trốn tránh trách nhiệm. Nhưng hắn cũng rất thản nhiên, ánh mắt không hề lay động: - Đúng vậy, là ta hạ lệnh thả những linh thú đó rời đi. Tứ Đạo tôn, ngươi có biết không, dưới tình hình đó, nếu ta hạ lệnh ngăn cản, chỉ cần một câu nói là có thể rồi. Những linh thú đó vốn không uy hiếp được tính mạng của ta. Bất kể ngăn cản hay không, hạ lệnh không phải chính là chuyện một câu nói sao? - Vậy ngươi tại sao không hạ lệnh? Tả Lãnh Sương lạnh lùng hỏi. - Ta hạ lệnh? Ta hạ lệnh thì chính là đem mười tên Đệ tử Trung tâm đẩy vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Kim Tu ta có thể tự bảo vệ mình, còn bọn họ thì sao? Bọn họ có thể ngăn cản được cơn sóng công kích của mấy trăm con linh thú không? Pháp vương Kim Tu tức giận chất vấn nói: - Dưới tình huống lúc đó, cho dù ta hạ lệnh ngăn cản, ngoài khiến những Đệ tử Trung tâm lao đầu vào chỗ chết ra, căn bản cũng không ngăn cản được khí thế cuộn trào mạnh liệt của đàn linh thú. Xin thứ cho ta mạo phạm hỏi một câu, lúc đó nếu kẻ ở đó là ngươi, ngươi sẽ làm cái gì? Tả Lãnh Sương hừ lạnh nói: - Ngươi thật ra có thể làm người tốt của La Thiên Đạo Trường a! Quân lệnh như sơn. Ta kêu ngươi ngăn cản, ngươi không chấp hành, ngược lại còn hỏi lại ta sao? - Tứ Đạo tôn, ta chỉ hỏi ngươi, lúc đó, ngăn cản hay không ngăn cản, có bao nhiêu cách biệt. Có thể ngăn cản mấy trăm con linh thú hung mãnh giống như thủy triều đánh tới sao? - Chẳng lẽ ngươi không biết, quân lệnh, còn lớn hơn sinh tử sao? Tả Lãnh Sương hỏi lại. Pháp vương Kim Tu tức giận nói: - Ta chỉ biết, lúc này, La Thiên Đạo Trường đã chôn vùi trên trăm Đệ tử Trung tâm ở Lang Nha Phong, bây giờ lại tiếp tục đem mười tên Đệ tử Trung tâm chôn vùi, La Thiên Đạo Trường muốn đi con đường nào, sau này dựa vào ai mà chống đỡ? La Thông Thiên lạnh lùng giương mắt nhìn hai người: - Cãi nhau còn chưa đủ sao? Còn cãi nữa à? Pháp vương Kim Tu lớn tiếng nói: - Đại Đạo tôn, Kim Tu ta sống đã mấy trăm tuổi, không sợ chết. Nếu ngươi muốn trách phạt, bây giờ có chặt đầu ta, ta cũng không có nửa câu oán thán. Nhưng có một số lời, ta không thể không nói. - Ngươi muốn nói cái gì? La Thông Thiên lạnh lùng hỏi. - Ta muốn nói, vì chút chuyện nhỏ của các quốc gia nhân loại, căn bản không cần phải cuốn theo cả toàn bộ La Thiên Đạo Trường. Chuyện này, từ khi bắt đầu, chúng ta đã không nên hành động như vậy. Nếu tinh anh của La Thiên Đạo Trường đều ở trong sơn môn, ta tin tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Những lời này vô cùng to gan lớn mật, thậm chí là trực tiếp khiêu chiến quyền uy của La Thông Thiên