Vấn Đỉnh Sơn, Xá Thân Cốc. Đây là nơi chôn cất của tất cả anh hùng chết trận vì Tần gia Thiên Đế Sơn, Tần Thì Tốn và các dũng sĩ chết trận của Đan Hà Phủ, đều đã được mai táng ở đây. Xá Thân Cốc, đọc tên là biết ý nghĩa, chính là quên mình vì đại nghiệp Tần gia, được chôn cất ở Xá Thân Cốc, chính là khen ngợi lớn nhất đối với những dũng sĩ này. Thần tình của tất cả mọi người đều vô cùng trang nghiêm, loại tình hình này đối với Tần Vô Song mà nói, là lần đầu tiên, nhưng đối với những người khác mà nói, lại là chuyện vô cùng thông thường. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Hàng năm, đều sẽ có mấy lần nghi thức nhập táng như vậy. Và mỗi lần, đều sẽ đưa tiễn hết nhóm này đến nhóm khác đệ tử Tần gia. Trong lòng Tần Vô Song chỉ cảm thấy vô cùng áp lực, từ đáy lòng có một loại cảm giác như thủy triều. Nhìn từng tấc đất của Xá Thân Cốc, sắp xếp những bia mộ dày đặc, không biết bao nhiêu anh kiệt của Tần gia, đã chôn xương vùi thân ở nơi này, hồn về nơi đây. - Chư vị, chúng ta hãy gửi gắm niềm thương nhớ cuối cùng đến những đồng bào đã chết đi. Tần Trọng Dương tự mình chủ trì nghi thức nhập táng lần này, là người đầu tiên quỳ gối xuống. Tất cả mọi người phía sau, đều quỳ gối theo. - Cái chết, không phải là điểm kết thúc của bọn họ. Chúng ta nên tin rằng, thân thể của bọn họ mặc dù đã bị hủy diệt, nhưng linh hồn của bọn họ, nhất định sẽ giống như ngôi sao trên bầu trời, canh giữ cho Vấn Đỉnh Sơn, sẽ là người canh giữ cho Tần gia nhất tộc… Thanh âm của Tần Trọng Dương âm trầm, nhưng vô cùng kiên định: - Huyết mạch của Tần gia, sẽ không vì cái chết của bọn họ mà đoạn tuyệt, ngược lại, sẽ vì đạo lý người trước hy sinh, người sau tiếp bước của những dũng sĩ này mà trở nên cường đại hơn. Có thể, ngày mai, hoặc một lúc nào đó trong tương lai, mỗi người trong chúng ta đều có thể giống như bọn họ, táng thân ở Xá Thân Cốc. Nhưng mà, ta và tất cả mọi người trong các ngươi, đều sẽ thản nhiên đối mặt. Bất kể là ai, chỉ cần là hy sinh cho đại nghiệp Tần gia, ở Xá Thân Cốc đều sẽ lập nên một tấm bia mộ. Bất luận là ai, đều đối xử bình đẳng! Nói cách khác, cho dù là Thần đạo cường giả, nếu vì Tần gia mà hiến thân, nghi thức đạt được, cũng chỉ giới hạn ở một tấm bia mộ ở Xá Thân Cốc mà thôi. Nhưng mà cả Tần gia Thiên Đế Sơn, ai ai cũng coi đây là niềm vinh dự. Biểu tình của tất cả mọi người, đều nhất trí thần kỳ, trong đau thương, lộ ra vẻ dứt khoát thản nhiên. Không có một ai nhãn thần hiện ra cho dù là một tia lùi bước. Vì Tần gia, niềm vinh dự từ khy sinh ra đã có, sự tôn nghiêm từ khy sinh ra đã có, không chút sợ chết! - Vô Song! Tần Trọng Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vô Song. Tần Vô Song không ngờ lúc này, Tần Trọng Dương lại gọi tên một mình hắn, đứng dậy: - Tam Chưởng môn. - Chư vị, Tần Vô Song tới từ các quốc gia nhân loại, cách Hiên Viên Khâu mấy trăm vạn dặm. Hắn vốn có thể ngồi yên không quan tâm, vốn có thể chỉ lo thân mình. Nhưng hắn không làm vậy, không chối từ niềm tin vững chắc, không sợ sinh tử, tới Tần gia Thiên Đế Sơn. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng huyết mạch của Tần gia ta, sẽ không vì không ngừng tách ra phân nhánh, mà mờ nhạt đi. Huyết mạch của Tần gia, là khí tiết trào dâng trong xương cốt, là cương trực công chính thay trời hành đạo. Tần gia, vì thiên mệnh mà sinh ra, trời không diệt Tần gia, ai có thể diệt được Tần gia ta chứ? Ai có thể? Tần Trọng Dương nói đến đây, tinh mang trong mắt cũng đại phát. - Bất cứ ai cũng không thể! Tất cả mọi người đều không trả lời, nhưng biểu tình và nhãn thần của bọn họ, đều đã xuất ra đáp án chính xác, bất cứ ai cũng không thể! Trong lòng Tần Vô Song nhộn nhạo, sự hoài nghi đối với Tổng bộ Tần gia trước khi đến Hiên Viên Khâu, đến lúc này đã quét sạch toàn bộ. Chỉ khi cơ thể lâm vào cảnh giới kỳ lạ mới biết, tại sao tổ tiên Tần Vũ mãi cho đến lúc chết già, vẫn nhớ mãi không quên Tổng bộ Tần gia, điểm này, từ bức thư hắn để lại, có thể nhìn ra. Tổ tiên Tần Vũ mặc dù ở các quốc gia nhân loại, nhưng đối với Tần gia Thiên Đế Sơn, chung quy là nhớ thương. Loại bận lòng này đã không phải là gửi gắm tình cảm cá nhân, không phải là loại tình tự cá nhân lá rụng về cội, mà xuất phát từ một loại quan tâm, chăm sóc tối cao đối với vận mệnh Tần gia. Đây là niềm yêu thương lớn lao trong thế gian, vượt qua cảnh giới yêu thương thế tục thường thấy. - Vô Song, ta hỏi ngươi, tổ tiên Tần Vũ ngươi, đã từng truyền lại tổ huấn của Tần gia chưa? Tần Trọng Dương nhàn nhạt hỏi. Tổ huấn Tần gia? Tần Vô Song gật gật đầu, cao giọng nói: - Có một tổ huấn. Mưu đoạt tài sản Tần gia ta, phản kích gấp năm lần. Mưu đoạt địa vị của Tần gia ta, phản kích gấp mười lần. Mưu đồ diệt vong Tần gia ta, toàn lực phản kích, ngọc đá cùng tan, tuyệt không hối tiếc. Thanh âm của Tần Vô Song, nói năng có khí phách, vô cùng có khuynh hướng cảm xúc. Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều gật gật đầu. Tần Trọng Dương cũng cảm thấy vui mừng: - Đã nghe thấy rồi chứ? Cho dù là các quốc gia nhân loại xa xôi nhất, chi mạch của Tần gia, cũng vĩnh viễn không bị lãng quên, tổ huấn của Tần gia, truyền thừa huyết mạch của Tần gia! Vô Song, ngươi thân là đệ tử Tần gia, là vận mệnh kiêu ngạo, nhưng cũng không thể là vận mệnh bi ai. Bởi vì, thân là đệ tử Tần gia, ngươi có khả năng sẽ vì cơ nghiệp của Tần gia, vì thế mà phiền phức bám vào người, thậm chí là bản thân mất mạng. Nhưng ngươi cũng có thể, trở thành niềm kiêu ngạo của Tần gia, trở thành hy vọng ký thác tương lai của Tần gia, thậm chí trở thành anh hùng ngăn cơn sóng dữ của Tần gia. Ngươi có nghĩ kỹ chưa? Là lùi bước, hay là đối mặt với khó khăn tuyệt không lùi bước? Trong ánh mắt của Tần Trọng Dương, có một tia cảm xúc thầm trầm, trịnh trọng nói: - Trước mặt anh linh của vô số tiên nhân Tần gia, ngươi hãy đưa ra chọn lựa của ngươi, nếu ngươi chọn lựa lùi bước, Tần gia cũng quả quyết không làm khó dễ ngươi. Nếu ngươi chọn lựa đối mặt với khó khăn tuyệt không lùi bước, hôm nay, chính là ngày mọi người hoan nghênh ngươi gia nhập vào Tần gia Thiên Đế Sơn. Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Tần Vô Song, muốn xem xem người thanh niên tới từ các quốc gia nhân loại, người thanh niên khiến La Thiên Đạo Trường thảm hại không chịu nổi này, sẽ đưa ra chọn lựa như thế nào. Tần Vô Song mặc dù rất vững vàng, nhưng lúc này, vẫn không cách nào ức chế được huyết dịch trong xương cốt sôi trào, lộ vẻ xúc động nói: - Chưởng môn, Vô Song đã là đệ tử Tần gia, đây là niềm tự hào trong vận mệnh bản thân ta. Ta cũng từng nghe nói, sơn môn bị mất thì chẳng còn gì. Cho nên, không riêng gì ta, mà tất cả đệ tử của chi mạch Tần gia trong thiên hạ, kỳ thực đã gắn bó chặt chẽ với Tần gia Thiên Đế Sơn. Chỉ là, ta may mắn hơn rất nhiều đệ tử chi mạch, có thể tới được thánh địa của Tần gia nhất mạch, có thể thấy được nhiều hiền giả của Tần gia như vậy. Dù sống, hay chết… Vô Song chỉ muốn nói, thiên mệnh nếu đã an bài vận mệnh này, Vô Song chỉ có gắng sức đuổi theo, vì vận mệnh mà chiến đấu, vì Tần gia mà chiến đấu! Cho dù thịt nát xương tan, có thể cùng rất nhiều những bậc hiền triết đã mất cùng táng thân ở Xá Thân Cốc này, cũng không uổng công sinh ra trên đời! Câu trả lời âm vang, mạnh mẽ, khiến tất cả những người có mặt ở đây, đều bị thuyết phục. Không có tiếng vỗ tay như thủy triều, nhưng trong ánh mắt của tất cả mọi người, đều tràn đầy khen ngợi. Tần Vô Song này, quả nhiên tài năng tuyệt mỹ, quả nhiên danh bất hư truyền. Tần Trọng Dương cũng vô cùng vui mừng, khẩu khí ngưng trọng nói: - Vô Song, tổ tiên Tần Vũ của ngươi, nhất định sẽ vì chọn lựa hôm nay của ngươi, mà cảm thấy ngậm cười nơi chín suối. Tần Vô Song nhớ tới lá thư tổ tiên Tần Vũ để lại, và loại tình cảm ôm ấp truyền thừa lại mấy trăm năm nay, đối với sự quyến luyến không muốn xa rời với Tần gia Thiên Đế Sơn, đối với khát khao vô hạn với quê hương, đối với quan tâm sâu sắc với vận mệnh Tần gia, tình yêu thương rộng lớn vô tư, khiến tâm tình của Vô Song phảng phất như quay về mấy trăm năm trước, cùng với tổ tiên Tần Vũ hình thành giao lưu linh hồn. - Tam Chưởng môn, Vô Song có một yêu cầu muốn nói. - Ngươi nói đi. Tần Trọng Dương nói. - Tổ tiên Tần Vũ ta, từ khi rời khỏi Hiên Viên Khâu của Vấn Đỉnh Sơn, từ đầu đến cuối, đều vì vận mệnh của Tần gia mà bôn ba, vì muốn đưa Tần gia thoát khỏi nguy cơ mà phấn đấu. Ngay cả không phải vì đại nghiệp Tần gia mà chết trận, nhưng sự trung thành, trời đất chứng giám. Vô Song to gan thỉnh cầu, để di cốt của tổ tiên Tần Vũ ta, quay về Thiên Đế Sơn, nhập táng ở Xá Thân Cốc. Yêu cầu này, kỳ thực cũng không quá đáng. Tần Vô Song nhớ tới tình cảm sâu lắng trong lá thư của tổ tiên Tần Vũ, biết hồn về Thiên Đế Sơn, là tâm nguyện cả đời của tổ tiên Tần Vũ. Hắn mong đợi và ký thác của hắn đối với Tần gia trấn Đông Lâm, cũng chính là vì sẽ có một ngày như vậy, con cháu đời sau có thể mang theo di nguyện của hắn, quay về Tần gia Thiên Đế Sơn, quay về Vấn Đỉnh Sơn, làm rạng rỡ tổ tông. Hôm nay, bản thân nếu đã tuân theo di nguyện của tổ tiên mà đến, sao có thể vô tâm đứng nhìn di nguyện của tổ tiên Tần Vũ được? Tần Trọng Dương thở dài một tiếng: - Vô Song, Xá Thân Cốc này, xưa nay chỉ có anh linh của những người vì Tần gia chết trận, mới có tư cách táng thân nơi này. Ngay cả Thần đạo cường giả như ta, nếu không chết trận vì Tần gia, cũng không có tư cách tiến vào Xá Thân Cốc, cũng chính vì như vậy, Xá Thân Cốc chính là nơi trở về thần thánh của tất cả đệ tử Tần gia! Tổ tiên Tần Vũ ngươi mặc dù trung thành tận tâm, nhưng Xá Thân Cốc này… Tần Vô Song trong lòng khẽ chấn động, lập tức biết, sợ rằng tâm nguyện này của bản thân, không thể nào đạt thành. - Tam Chưởng môn, thật sự không có bất cứ con đường châm chước nào sao? - Vô Song, quy củ Tần gia, thiên thu vạn năm, không phải vì một cá nhân mà thiết lập, cũng không có ai, có thể phá vỡ quy cũ. Cũng chính vì công bằng công khai tuyệt đối, mới có thể khiến đệ tử của Tần gia tâm phục khẩu phục, mới khiến chiêu bài của Tần gia, cho dù không quang huy rạng rỡ như trước đây, cũng trước sau sừng sững không ngã. Trong lòng Tần Vô Song có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng có thể hiểu được. Tổ tiên Tần Vũ, rốt cuộc không đạt được điều kiện táng thân nơi Xá Thân Cốc. Ngay cả Thần đạo cường giả cũng không cách nào có được sự châm chước, vậy hắn cũng không có gì oán hận. Chỉ là, không thể đạt được di nguyện của tổ tiên, trong lòng Tần Vô Song cuối cùng vẫn vô cùng hụt hẫng. - Vô Song, điều kiện cũng không phải không có. Nhập táng Xá Thân Cốc, cũng có ngoại lệ. Ví dụ người vì Tần gia mà lập nên đại công hiển hách, cho dù không phải trực tiếp chết trận, nhưng công lao được viết rõ ràng trên sách. Sau khi chết cũng có tư cách nhập táng Xá Thân Cốc. Tổ tiên Tần Vũ ngươi, xét công lao cũng không hề ít công lao, nhưng có thể đạt được tư cách táng thân ở Xá Thân Cốc, còn cần tập thể các cao tầng thương nghị mới được. Công lao của Tần Vũ, đã trải qua mấy trăm năm, không phải lão nhân của Tần gia Thiên Đế Sơn, đều đã quên lãng, thậm chí không biết có một người như vậy. Dù sao, mặc dù là Tần gia Thiên Đế Sơn, thay đổi triều đại cũng vô cùng nhanh. Người nối tiếp người, tre già măng mọc. Một Đệ tử Trung tâm mấy trăm năm trước, bị người ta quên lãng cũng là chuyện bình thường. Huống hồ hắn nửa đường còn rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, không thấy tung tích. Vì vậy, đối với Tần gia Thiên Đế Sơn mà nói, nếu không phải là Tần Vô Song xuất thế ngang trời, Tần Vũ bị quên lãng trong bụi bặm của lịch sử, cũng là khó tránh khỏi. Nhìn thấy Tần Vô Song thần tình ảm đạm, Tần Trọng Dương mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng không thể làm gì được, lực bất tòng tâm. Cho dù hắn là Thần đạo cường giả, là Chưởng môn của Tần gia, cũng không cách nào riêng tư. Lúc này, đột nhiên có một Trưởng lão đi ra: - Tam Chưởng môn, Tần Vũ trước đây là Đệ tử Trung tâm cùng một nhóm với ta, nhất mạch của hắn có mấy huynh đệ. Ta nhớ hắn có một ca ca, chính là người đã chết trong một lần chiến đấu với Lôi Đình Tông. Di cốt cũng được táng ở Xá Thân Cốc này! Lời này nói ra, Tần Vô Song nhất thời lộ vẻ xúc động
Tần Lam nghĩ thấy, chính mình khổ sở đi theo đuổi một cái gì đó, chính là thứ ở trước mắt à. Vài năm nay, mấy cái phạm vi ở Thăng Long Pha, đều không tiếp nhận đệ tử chi mạch ngoại lai như hắn, đối với hắn cũng không tín nhiệm gì. Khiến cho chung quanh hắn đều vấp phải trắc trở, vẫn luôn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc.
Chỗ dựa vững chắc này, không phải ở trước mắt sao? Tần Lam này rõ ràng phát hiện chính mình cũng không sợ hãi, ngược lại có chút cảm giác chờ mong.
Tu vi của Tử Đồng Kim Ngưu không vừa, hắn vừa đứng ra, cảm giác khí thế cũng đã áp bức mười phần, tuy rằng không có tiếp tục thúc dục, nhưng cũng khiến cho bọn Tần Thiếu Hồng cảm thấy khó thở không thôi.
Tất cả cây đại thụ bên ngoài sân, cho dù là những đại thụ hai người ôm không hết, dưới khí thế áp bức của hắn, cũng vì đó mà xoay nghiêng ngả. Phát ra tiếng thảm thiết "kẽo kẹt kẽo kẹt".
Tử Đồng Kim Ngưu cùng Phần Thiên Bạo Hổ, là hai trong số mười hai đầu Linh thú Phong ấn, dễ dàng bạo phát hung tính nhất, hơn nữa là loại linh thú sau khi bạo phát, lại có sức chiến đấu khiến kẻ khác vô cùng kinh khiếp.
Giờ phút này đây, Tử Đồng Kim Ngưu vẫn còn chưa bạo phát ra hung tính, nhưng tất cả khí thế sản sinh đã khiến cho bọn Tần Thiếu Hồng không thể chịu nổi.
Trong mười mấy kẻ này, bốn người bọn Tần Thiếu Hồng, đều là cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn. Đúng là bởi vì có một thân tu vi này, lúc này mới khiến cho bọn chúng có thể trở thành thủ lĩnh của các phạm vi tại Thăng Long Pha.
Nhưng mà lúc này, bọn chúng bất đắc dĩ phát hiện, cái tu vi mà bọn hắn luôn luôn tự hào, ở trước mặt gã đại hãn cường hãn, vậy mà lại kém hơn mấy phần.
Khí thế đối phương tùy ý vừa thúc giục, nhất thời giống như là đang khóa bọn chúng vào một cái lĩnh vực nào đó. Nếu không phải bọn chúng phản ứng nhanh, liên tục lui về phía sau, đối phương lần này, có thể toàn bộ thôn phệ bọn chúng. Lập tức lui hơn trăm trượng, lúc này mới hoảng sợ nhìn Tử Đồng Kim Ngưu, biểu tình của mỗi kẻ nhất thời không còn cuồng ngạo như lúc trước nữa.
Tử Đồng Kim Ngưu cười điên cuồng một tiếng, lướt nhanh như sao băng vụt qua hướng phía trước đúng hai bước, ngạo nghễ nhìn bọn Thiếu Hồng:
- Tới đây tới đây, chạy nhanh vậy làm gì chứ? Vừa rồi khí thế kiêu ngạo biến đi đâu rồi nhỉ?
Tử Đồng Kim Ngưu mỗi lần tiến thêm một bước, bọn người Tần Thiếu Hồng cũng không tự chủ được lui về phía sau vài chục bước. Bọn chúng tuy rằng cuồng ngạo, nhưng cũng không phải là không có đầu óc. Thực lực biểu hiện ra của gã đại hán này, so với bọn chúng cao hơn quá nhiều quá nhiều…
Sự chênh lệch ở đây, căn bản không phải số lượng người nhiều mà có thể bù lại được.
Tần Vô Song nhìn qua tất cả một lượt, biết thời khắc gay go cũng dàn xếp xong rồi. Hắn cũng không định giáo huấn mấy tên gia hỏa này. Dụng ý kỳ thật rất đơn giản, chỉ là để mấy tên gia hỏa này biết khó mà trở về là được rồi.
Đến giai đoạn này, Tần Vô Song cũng không nghĩ tới phân cao thấp, cũng càng không thể làm mối quan hệ đôi bên trở nên tồi tệ thêm nữa. Dù sao cũng chỉ là xung đột nhỏ trong nội bộ, nói trắng ra là không hại đến đại thể.
- Tử Đồng, chậm đã!
Tần Vô Song ngăn lại động tác tiếp theo của Tử Đồng Kim Ngưu, chậm rãi đi lên trước, nhìn thấy bọn người Tần Thiếu Hồng còn chưa định lại thần, nhàn nhạt nói:
- Chư vị, hôm nay các ngươi tới cửa khiêu khích, nếu không phải cùng là đệ tử Tần gia, giờ phút này khẳng định đã có kẻ đổ máu, thậm chí chỉ còn cái xác lạnh nằm tại đây.
Tần Thiếu Hồng hiển nhiên còn có chút không phục, nhưng không phục thì sao chứ? Vừa rồi biểu hiện sợ hãi của bọn chúng cũng đủ cảm thấy vô cùng mất thể diện rồi. Mặc kệ như thế nào, trận chiến này, bọn chúng cũng đã thua không ngóc đầu dậy nổi rồi.
- Tần Vô Song, xem như ngươi lợi hại. Hôm nay mấy người chúng ta chuẩn bị không đầy đủ. Nhưng mà ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi ỷ vào vận khí tốt, thu nhận được mấy tên thủ hạ lợi hại thôi sao?
Tần Hạo hiển nhiên có chút không phục, bắt đầu tìm cớ. Những kẻ khác tuy rằng không nói gì, nhưng nét mặt cũng là như vậy, hiển nhiên đều biểu đạt ý tứ giống nhau.
Tần Vô Song lãnh đạm nói:
- Ta không muốn cùng các ngươi thảo luận mấy vấn đề vận khí nhàm chán. Ta chỉ nói cho các ngươi biết, nhìn ở cùng là thân phận đệ tử của Tần gia, lúc này đây, ta không muốn chuyện bé xé ra to. Nhưng nếu các ngươi nghĩ thấy Tần Vô Song ta dễ nói chuyện, còn có lần sau, liền đừng trách ta không nhắc nhở trước. Ta sẽ cho các ngươi hiểu được cái gì gọi là hai chữ hối hận.
Tử Đồng Kim Ngưu hai mắt trừng to:
- Nhìn gì mà nhìn? Không nghe thấy hay sao? Nếu không nhìn thân phận các ngươi cũng họ Tần, một cái tát, cũng giết chết được các ngươi rồi.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Tử Đồng, không được thô lỗ!
Tử Đồng Kim Ngưu cười hắc hắc, hướng về phía bọn người Tần Thiếu Hồng hừ một tiếng, lui về phía ra sau.
Tần Vô Song biết những kẻ này trong lòng không phục, lại nói:
- Chư vị, Tần Vô Song ta làm người, cũng không chú ý cái gì là cường thế. Cũng không định cùng chư vị kết những chuyện vô vị. Ta tới nơi này, cũng không phải nghĩ muốn dựa vào cái gì vững chắc. Ta chỉ nói cho các ngươi, nguyên nhân duy nhất ta tới nơi này, là bởi vì ta họ Tần. Nguyên nhân duy nhất ta hôm nay đối với các ngươi khách khí, bởi vì cũng giống nhau là các ngươi mang họ Tần. Cho nên chúng ta sau này ở chung như thế nào, quan hệ đi theo con đường nào, chư vị chính mình cân nhắc. Cần cương cần nhu, Tần Vô Song ta đều sẽ tiếp đón. Nhưng ta có lời mấy khó nghe, mặc kệ chơi đùa cái loại phương thức nào, Tần Vô Song ta có thể đảm bảo, đến cuối cùng, kẻ thua nhất định là các ngươi.
Bao Bao ẩn nhẫn đã lâu, lúc này cũng nhịn không được đi lên, kêu:
- Mấy kẻ các ngươi thật sự là chẳng biết cái gì, La Thiên Đạo Trường có cường hãn hay không? Cuối cùng cũng không phải cũng bị Lão Đại chúng ta xử lý sao? Phải, các ngươi là kẻ nổi bật nhất trong các Đệ tử Trung tâm của Tần gia, nhưng các ngươi thực nghĩ thấy bản thân rất mạnh, tại sao không đi tìm Thiên Phạt Sơn Trang đánh nhau, tại sao không đi tìm Lôi Đình Tông đánh nhau? Ở đây đấu tranh nội bộ, rất có ý nghĩa phải không?
Tần Vô Song nghe xong lời này, không khỏi phì cười. Khẩu khí này của Bao Bao rõ ràng chính là học trộm của Tần Vô Song hắn. Quả thực là một phiên bản từ khuôn mẫu mà ra.
Nếu là Tần Vô Song nói lời này, hiện tại thì cũng không quá đột ngột. Nhưng khẩu khí vẻ người lớn của Bao Bao, nghe vào thì cũng rất hấp dẫn kịch tính.
Ngay cả một kẻ luôn luôn nghiêm túc như Cô Đơn cũng là âm thầm cười mỉm.
Bọn người Tần Thiếu Hồng uy hiếp kẻ khác không thành, lại ngược lại rơi vào một cái cục diện như vậy. Trên mặt tuy không biểu hiện ra, nhưng tưởng tượng đến thực lực của kẻ vừa xuất đầu kia, bọn chúng ôm một bụng cơn tức muốn phát tác, chung quy vẫn là không dám. Nguồn:
Tần Vô Song là kẻ cường hãn vô cùng, bọn chúng từ trong khẩu khí cũng nghe ra. Người ta hôm nay không trở mặt đó chính là nhìn ở thân phận mọi người đều là đồng tộc.
Nếu thực còn dây dưa tiếp tục khiêu khích, vạn nhất rước họa từ tên Tần Vô Song này, không hạ xuống đài được, làm loạn đến nơi của Chưởng môn nhân, cũng là có hại cho bọn chúng. Mặc kệ nói như thế nào, vẫn là bọn chúng tới làm loạn trước.
Tần Thiếu Hồng hít sâu một hơi, đang muốn nói vài câu. Tần Vô Song một mực cắt ngang, không kiên nhẫn xua xua tay áo:
- Được rồi, ta không muốn nghe mấy lời vô vị nữa. Tần Thiếu Hồng, là địch là bạn, các ngươi trở về tự mình cân nhắc. Nếu các ngươi lần sau đến, khách khách khí khí, mọi người vẫn là huynh đệ tốt trong gia tộc Tần gia, chuyện hôm nay, ta tự nhiên cũng sẽ không tuyên truyền ra ngoài. Nhưng mà, nếu lần sau đến vẫn là bộ dáng đối phó này, ta mặc kệ các ngươi có cái gì sau lưng, có chỗ dựa gì vững chắc, cũng tuyệt đối không cho các ngươi được sống dễ dàng!
Nói xong, vung tay áo:
- Tử Đồng, tiễn khách!
Tử Đồng Kim Ngưu hắc hắc cười to, đĩnh đạc tiến đến:
- Nghe thấy chưa? Chủ nhân nhà ta tiễn khách. Còn đứng đực mặt ở đây làm gì, muốn cùng ăn cơm trưa à?
Tần Thiếu Hồng vô cùng thấy mất mặt. Quả thực uất ức tới cực điểm rồi. Thế cục này, sao lại lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo mà hắn đã tính toán trước. Những lời nói trước đó đã chuẩn bị rất tốt, chuẩn bị tốt cả những chiêu số sẽ sử dụng, căn bản cũng không thể dùng được.
Hao phí nghẹn uất cả nửa ngày, vẫn là không đe dọa được hắn, không khỏi có chút bối rối, đỏ mặt, quát lớn:
- Tần Vô Song, ta muốn một mình đấu với ngươi! Có bản lĩnh, hai ta đấu tay đôi!
Tần Thiếu Hồng nói ra lời này, ba kẻ khác cũng không tránh khỏi có chút giật mình? Tần Thiếu Hồng này làm sao vậy? Ngang nhiên lên tiếng thách đấu tay đôi với Tần Vô Song?
Nhưng mà bọn họ lập tức tỉnh ngộ đi tới, lúc này, tựa hồ đánh nhau đơn lẻ mới là biện pháp cục diện tốt nhất. Ba kẻ này không khỏi có chút hối hận, đúng vậy, Tần Vô Song kia tuy rằng lợi hại, nhưng hình như cũng chưa tới Hư Võ Đại viên mãn. Một mình thách đấu, bọn chúng rất có khả năng chiến thắng!
Vì cái gì lại bị Tần Thiếu Hồng đề ra trước nhỉ?
Tần Vô Song sắc mặt trầm xuống, Tần Thiếu Hồng này thật đúng là chưa từ bỏ ý định à. Đúng là mặt dày không biết xấu hổ, vậy đừng trách ta không khách khí.
- Tần Thiếu Hồng, ngươi khẳng định?
Tần Vô Song trầm giọng hỏi.
Tần Thiếu Hông đã hoàn toàn có chút nóng nảy:
- Ta đương nhiên khẳng định. Tần Vô Song, ngươi có gan, cũng đừng sử dụng thủ hạ mà hỗ trợ! Dựa vào thủ hạ, tính là cái bản lĩnh gì?
Bao Bao nhịn không được mắng:
- Tần Thiếu Hồng, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ. Ngươi cùng Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông đi mà đơn đả độc đấu xem? Nhìn xem người ta có thèm đánh tay đôi với ngươi không. Lão Đại chúng ta chưa dẫm lên cái đuôi của ngươi? Ngươi có phải là cảm thấy chưa đủ mất mặt hay sao?
- Tần Vô Song, ngươi có gan hay không?
Tần Thiếu Hồng đối với sự khiêu khích của Bao Bao không để ý tới, tức giận giương mắt nhìn Tần Vô Song, hắn nghĩ thấy Tần Vô Song này không lên tiếng, khẳng định là đang sợ hãi, bằng không, hắn tại sao lại không đấu tay đôi với mình?
Tần Vô Song ánh mắt lạnh lùng, giương mắt Tần Thiếu Hồng, loại quang mang bình thản trong mắt, dần dần chuyển hóa làm một loại ánh lửa, khóe miệng tràn ra một cái bĩu môi phẫn nộ.
Tần Thiếu Hồng lại đem điều này coi là một loại khiếp đảm, cười lạnh nói:
- Tần Vô Song, đừng nói với ta, ngươi ngoài việc dựa vào thủ hạ, mà một chút bản lĩnh cũng đều không có nhé. Một mình quyết đấu, nếu ngươi có thể đánh thắng ta, sau này ở Thăng Long Pha, ngươi liền là Lão Đại của ta. Bất luận là đến đâu, ta thấy ngươi liền đi đường vòng!
Tần Thiếu Hồng vốn dĩ không phải là kẻ không có lý trí như vậy, nhưng hôm nay điều hắn gặp phải thật sự khiến hắn vô cùng căm giận, hắn nghĩ thấy trước mắt dùng phép khích tướng bức bách Tần Vô Song một mình quyết đấu, mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
- Một mình quyết đấu?
Tần Vô Song cười lạnh lắc đầu, nói thật, hắn cảm thấy đề pháp này thật sự quá ấu trĩ. Tu vi đến loại cảnh giới này của bọn chúng còn đi chơi mấy loại trò chơi cấp thấp của thời trẻ con?
Giết chóc trên chiến trường, một đao một thương, đều là đem hết biện pháp muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Một mình quyết đấu này nọ, ai chơi đùa với ngươi?
- Tần Vô Song, đừng nói với ta, ngươi không có đủ can đảm?
Tần Thiếu Hồng từng bước tới gần.
- Tần Thiếu Hồng, ngươi xác định, ngươi muốn cùng với ta đấu tay đôi?
Tần Vô Song hít sâu một hơi, đem lửa giận miễn cưỡng ngăn trong lòng.
Hắn chưa từng nghĩ tới thật sự phải sử dụng bạo lực với đệ tử Tần gia. Nhưng Tần Thiếu Hồng này, thật sự đã khiêu chiến tới giới hạn của hắn rồi!
Nếu ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy ta liền cho ngươi nếm mùi vị.
Tần Thiếu Hồng còn tưởng rằng Tần Vô Song mắc câu, nhe răng cười nói:
- Ta đương nhiên xác định, chỉ sợ ngươi không xác định!
- Tần Thiếu Hồng, cùng ta đấu tay đôi, ngươi chuẩn bị tâm lý mà chết đi. Sự khiêu chiến của ngươi, đối với ta mà nói là một loại mạo phạm. Mà ở trong này, dùng cách mạo phạm tới người của ta, chỉ có có một loại kết quả, đó là chết! Tần Thiếu Hồng, ngươi nếu không sợ chết, vậy để Tôn giả Tri Hòe lập cho ngươi một khế ước sinh tử, sau đó, thời gian địa điểm tùy ngươi chọn lựa!
Đây không phải đe dọa, Tần Vô Song từ khi bắt đầu từ lúc còn là Võ đồng, hắn luôn một mình chiến đấu, hai anh em Trương Hiển cũng trước sau đều chết ở trong tay hắn, còn có đệ tử của Cực Âm Lão Quái, Lệ Vô Kỵ, danh sách này, nối đuôi nhau nhiều không đếm xuể.
Tuy rằng Tần Vô Song không nghĩ đem đệ tử Tần gia trở thành thế đối đầu, nhưng Tần Thiếu Hồng này quyết không buông tha, hiển nhiên cũng chạm tới giới hạn của Tần Vô Song rồi.
Lửa giận của Tần Vô Song, rốt cuộc cũng bị Tần Thiếu Hồng châm lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vấn Đỉnh Sơn, Xá Thân Cốc. Đây là nơi chôn cất của tất cả anh hùng chết trận vì Tần gia Thiên Đế Sơn, Tần Thì Tốn và các dũng sĩ chết trận của Đan Hà Phủ, đều đã được mai táng ở đây. Xá Thân Cốc, đọc tên là biết ý nghĩa, chính là quên mình vì đại nghiệp Tần gia, được chôn cất ở Xá Thân Cốc, chính là khen ngợi lớn nhất đối với những dũng sĩ này. Thần tình của tất cả mọi người đều vô cùng trang nghiêm, loại tình hình này đối với Tần Vô Song mà nói, là lần đầu tiên, nhưng đối với những người khác mà nói, lại là chuyện vô cùng thông thường. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Hàng năm, đều sẽ có mấy lần nghi thức nhập táng như vậy. Và mỗi lần, đều sẽ đưa tiễn hết nhóm này đến nhóm khác đệ tử Tần gia. Trong lòng Tần Vô Song chỉ cảm thấy vô cùng áp lực, từ đáy lòng có một loại cảm giác như thủy triều. Nhìn từng tấc đất của Xá Thân Cốc, sắp xếp những bia mộ dày đặc, không biết bao nhiêu anh kiệt của Tần gia, đã chôn xương vùi thân ở nơi này, hồn về nơi đây. - Chư vị, chúng ta hãy gửi gắm niềm thương nhớ cuối cùng đến những đồng bào đã chết đi. Tần Trọng Dương tự mình chủ trì nghi thức nhập táng lần này, là người đầu tiên quỳ gối xuống. Tất cả mọi người phía sau, đều quỳ gối theo. - Cái chết, không phải là điểm kết thúc của bọn họ. Chúng ta nên tin rằng, thân thể của bọn họ mặc dù đã bị hủy diệt, nhưng linh hồn của bọn họ, nhất định sẽ giống như ngôi sao trên bầu trời, canh giữ cho Vấn Đỉnh Sơn, sẽ là người canh giữ cho Tần gia nhất tộc… Thanh âm của Tần Trọng Dương âm trầm, nhưng vô cùng kiên định: - Huyết mạch của Tần gia, sẽ không vì cái chết của bọn họ mà đoạn tuyệt, ngược lại, sẽ vì đạo lý người trước hy sinh, người sau tiếp bước của những dũng sĩ này mà trở nên cường đại hơn. Có thể, ngày mai, hoặc một lúc nào đó trong tương lai, mỗi người trong chúng ta đều có thể giống như bọn họ, táng thân ở Xá Thân Cốc. Nhưng mà, ta và tất cả mọi người trong các ngươi, đều sẽ thản nhiên đối mặt. Bất kể là ai, chỉ cần là hy sinh cho đại nghiệp Tần gia, ở Xá Thân Cốc đều sẽ lập nên một tấm bia mộ. Bất luận là ai, đều đối xử bình đẳng! Nói cách khác, cho dù là Thần đạo cường giả, nếu vì Tần gia mà hiến thân, nghi thức đạt được, cũng chỉ giới hạn ở một tấm bia mộ ở Xá Thân Cốc mà thôi. Nhưng mà cả Tần gia Thiên Đế Sơn, ai ai cũng coi đây là niềm vinh dự. Biểu tình của tất cả mọi người, đều nhất trí thần kỳ, trong đau thương, lộ ra vẻ dứt khoát thản nhiên. Không có một ai nhãn thần hiện ra cho dù là một tia lùi bước. Vì Tần gia, niềm vinh dự từ khy sinh ra đã có, sự tôn nghiêm từ khy sinh ra đã có, không chút sợ chết! - Vô Song! Tần Trọng Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vô Song. Tần Vô Song không ngờ lúc này, Tần Trọng Dương lại gọi tên một mình hắn, đứng dậy: - Tam Chưởng môn. - Chư vị, Tần Vô Song tới từ các quốc gia nhân loại, cách Hiên Viên Khâu mấy trăm vạn dặm. Hắn vốn có thể ngồi yên không quan tâm, vốn có thể chỉ lo thân mình. Nhưng hắn không làm vậy, không chối từ niềm tin vững chắc, không sợ sinh tử, tới Tần gia Thiên Đế Sơn. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng huyết mạch của Tần gia ta, sẽ không vì không ngừng tách ra phân nhánh, mà mờ nhạt đi. Huyết mạch của Tần gia, là khí tiết trào dâng trong xương cốt, là cương trực công chính thay trời hành đạo. Tần gia, vì thiên mệnh mà sinh ra, trời không diệt Tần gia, ai có thể diệt được Tần gia ta chứ? Ai có thể? Tần Trọng Dương nói đến đây, tinh mang trong mắt cũng đại phát. - Bất cứ ai cũng không thể! Tất cả mọi người đều không trả lời, nhưng biểu tình và nhãn thần của bọn họ, đều đã xuất ra đáp án chính xác, bất cứ ai cũng không thể! Trong lòng Tần Vô Song nhộn nhạo, sự hoài nghi đối với Tổng bộ Tần gia trước khi đến Hiên Viên Khâu, đến lúc này đã quét sạch toàn bộ. Chỉ khi cơ thể lâm vào cảnh giới kỳ lạ mới biết, tại sao tổ tiên Tần Vũ mãi cho đến lúc chết già, vẫn nhớ mãi không quên Tổng bộ Tần gia, điểm này, từ bức thư hắn để lại, có thể nhìn ra. Tổ tiên Tần Vũ mặc dù ở các quốc gia nhân loại, nhưng đối với Tần gia Thiên Đế Sơn, chung quy là nhớ thương. Loại bận lòng này đã không phải là gửi gắm tình cảm cá nhân, không phải là loại tình tự cá nhân lá rụng về cội, mà xuất phát từ một loại quan tâm, chăm sóc tối cao đối với vận mệnh Tần gia. Đây là niềm yêu thương lớn lao trong thế gian, vượt qua cảnh giới yêu thương thế tục thường thấy. - Vô Song, ta hỏi ngươi, tổ tiên Tần Vũ ngươi, đã từng truyền lại tổ huấn của Tần gia chưa? Tần Trọng Dương nhàn nhạt hỏi. Tổ huấn Tần gia? Tần Vô Song gật gật đầu, cao giọng nói: - Có một tổ huấn. Mưu đoạt tài sản Tần gia ta, phản kích gấp năm lần. Mưu đoạt địa vị của Tần gia ta, phản kích gấp mười lần. Mưu đồ diệt vong Tần gia ta, toàn lực phản kích, ngọc đá cùng tan, tuyệt không hối tiếc. Thanh âm của Tần Vô Song, nói năng có khí phách, vô cùng có khuynh hướng cảm xúc. Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều gật gật đầu. Tần Trọng Dương cũng cảm thấy vui mừng: - Đã nghe thấy rồi chứ? Cho dù là các quốc gia nhân loại xa xôi nhất, chi mạch của Tần gia, cũng vĩnh viễn không bị lãng quên, tổ huấn của Tần gia, truyền thừa huyết mạch của Tần gia! Vô Song, ngươi thân là đệ tử Tần gia, là vận mệnh kiêu ngạo, nhưng cũng không thể là vận mệnh bi ai. Bởi vì, thân là đệ tử Tần gia, ngươi có khả năng sẽ vì cơ nghiệp của Tần gia, vì thế mà phiền phức bám vào người, thậm chí là bản thân mất mạng. Nhưng ngươi cũng có thể, trở thành niềm kiêu ngạo của Tần gia, trở thành hy vọng ký thác tương lai của Tần gia, thậm chí trở thành anh hùng ngăn cơn sóng dữ của Tần gia. Ngươi có nghĩ kỹ chưa? Là lùi bước, hay là đối mặt với khó khăn tuyệt không lùi bước? Trong ánh mắt của Tần Trọng Dương, có một tia cảm xúc thầm trầm, trịnh trọng nói: - Trước mặt anh linh của vô số tiên nhân Tần gia, ngươi hãy đưa ra chọn lựa của ngươi, nếu ngươi chọn lựa lùi bước, Tần gia cũng quả quyết không làm khó dễ ngươi. Nếu ngươi chọn lựa đối mặt với khó khăn tuyệt không lùi bước, hôm nay, chính là ngày mọi người hoan nghênh ngươi gia nhập vào Tần gia Thiên Đế Sơn. Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Tần Vô Song, muốn xem xem người thanh niên tới từ các quốc gia nhân loại, người thanh niên khiến La Thiên Đạo Trường thảm hại không chịu nổi này, sẽ đưa ra chọn lựa như thế nào. Tần Vô Song mặc dù rất vững vàng, nhưng lúc này, vẫn không cách nào ức chế được huyết dịch trong xương cốt sôi trào, lộ vẻ xúc động nói: - Chưởng môn, Vô Song đã là đệ tử Tần gia, đây là niềm tự hào trong vận mệnh bản thân ta. Ta cũng từng nghe nói, sơn môn bị mất thì chẳng còn gì. Cho nên, không riêng gì ta, mà tất cả đệ tử của chi mạch Tần gia trong thiên hạ, kỳ thực đã gắn bó chặt chẽ với Tần gia Thiên Đế Sơn. Chỉ là, ta may mắn hơn rất nhiều đệ tử chi mạch, có thể tới được thánh địa của Tần gia nhất mạch, có thể thấy được nhiều hiền giả của Tần gia như vậy. Dù sống, hay chết… Vô Song chỉ muốn nói, thiên mệnh nếu đã an bài vận mệnh này, Vô Song chỉ có gắng sức đuổi theo, vì vận mệnh mà chiến đấu, vì Tần gia mà chiến đấu! Cho dù thịt nát xương tan, có thể cùng rất nhiều những bậc hiền triết đã mất cùng táng thân ở Xá Thân Cốc này, cũng không uổng công sinh ra trên đời! Câu trả lời âm vang, mạnh mẽ, khiến tất cả những người có mặt ở đây, đều bị thuyết phục. Không có tiếng vỗ tay như thủy triều, nhưng trong ánh mắt của tất cả mọi người, đều tràn đầy khen ngợi. Tần Vô Song này, quả nhiên tài năng tuyệt mỹ, quả nhiên danh bất hư truyền. Tần Trọng Dương cũng vô cùng vui mừng, khẩu khí ngưng trọng nói: - Vô Song, tổ tiên Tần Vũ của ngươi, nhất định sẽ vì chọn lựa hôm nay của ngươi, mà cảm thấy ngậm cười nơi chín suối. Tần Vô Song nhớ tới lá thư tổ tiên Tần Vũ để lại, và loại tình cảm ôm ấp truyền thừa lại mấy trăm năm nay, đối với sự quyến luyến không muốn xa rời với Tần gia Thiên Đế Sơn, đối với khát khao vô hạn với quê hương, đối với quan tâm sâu sắc với vận mệnh Tần gia, tình yêu thương rộng lớn vô tư, khiến tâm tình của Vô Song phảng phất như quay về mấy trăm năm trước, cùng với tổ tiên Tần Vũ hình thành giao lưu linh hồn. - Tam Chưởng môn, Vô Song có một yêu cầu muốn nói. - Ngươi nói đi. Tần Trọng Dương nói. - Tổ tiên Tần Vũ ta, từ khi rời khỏi Hiên Viên Khâu của Vấn Đỉnh Sơn, từ đầu đến cuối, đều vì vận mệnh của Tần gia mà bôn ba, vì muốn đưa Tần gia thoát khỏi nguy cơ mà phấn đấu. Ngay cả không phải vì đại nghiệp Tần gia mà chết trận, nhưng sự trung thành, trời đất chứng giám. Vô Song to gan thỉnh cầu, để di cốt của tổ tiên Tần Vũ ta, quay về Thiên Đế Sơn, nhập táng ở Xá Thân Cốc. Yêu cầu này, kỳ thực cũng không quá đáng. Tần Vô Song nhớ tới tình cảm sâu lắng trong lá thư của tổ tiên Tần Vũ, biết hồn về Thiên Đế Sơn, là tâm nguyện cả đời của tổ tiên Tần Vũ. Hắn mong đợi và ký thác của hắn đối với Tần gia trấn Đông Lâm, cũng chính là vì sẽ có một ngày như vậy, con cháu đời sau có thể mang theo di nguyện của hắn, quay về Tần gia Thiên Đế Sơn, quay về Vấn Đỉnh Sơn, làm rạng rỡ tổ tông. Hôm nay, bản thân nếu đã tuân theo di nguyện của tổ tiên mà đến, sao có thể vô tâm đứng nhìn di nguyện của tổ tiên Tần Vũ được? Tần Trọng Dương thở dài một tiếng: - Vô Song, Xá Thân Cốc này, xưa nay chỉ có anh linh của những người vì Tần gia chết trận, mới có tư cách táng thân nơi này. Ngay cả Thần đạo cường giả như ta, nếu không chết trận vì Tần gia, cũng không có tư cách tiến vào Xá Thân Cốc, cũng chính vì như vậy, Xá Thân Cốc chính là nơi trở về thần thánh của tất cả đệ tử Tần gia! Tổ tiên Tần Vũ ngươi mặc dù trung thành tận tâm, nhưng Xá Thân Cốc này… Tần Vô Song trong lòng khẽ chấn động, lập tức biết, sợ rằng tâm nguyện này của bản thân, không thể nào đạt thành. - Tam Chưởng môn, thật sự không có bất cứ con đường châm chước nào sao? - Vô Song, quy củ Tần gia, thiên thu vạn năm, không phải vì một cá nhân mà thiết lập, cũng không có ai, có thể phá vỡ quy cũ. Cũng chính vì công bằng công khai tuyệt đối, mới có thể khiến đệ tử của Tần gia tâm phục khẩu phục, mới khiến chiêu bài của Tần gia, cho dù không quang huy rạng rỡ như trước đây, cũng trước sau sừng sững không ngã. Trong lòng Tần Vô Song có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng có thể hiểu được. Tổ tiên Tần Vũ, rốt cuộc không đạt được điều kiện táng thân nơi Xá Thân Cốc. Ngay cả Thần đạo cường giả cũng không cách nào có được sự châm chước, vậy hắn cũng không có gì oán hận. Chỉ là, không thể đạt được di nguyện của tổ tiên, trong lòng Tần Vô Song cuối cùng vẫn vô cùng hụt hẫng. - Vô Song, điều kiện cũng không phải không có. Nhập táng Xá Thân Cốc, cũng có ngoại lệ. Ví dụ người vì Tần gia mà lập nên đại công hiển hách, cho dù không phải trực tiếp chết trận, nhưng công lao được viết rõ ràng trên sách. Sau khi chết cũng có tư cách nhập táng Xá Thân Cốc. Tổ tiên Tần Vũ ngươi, xét công lao cũng không hề ít công lao, nhưng có thể đạt được tư cách táng thân ở Xá Thân Cốc, còn cần tập thể các cao tầng thương nghị mới được. Công lao của Tần Vũ, đã trải qua mấy trăm năm, không phải lão nhân của Tần gia Thiên Đế Sơn, đều đã quên lãng, thậm chí không biết có một người như vậy. Dù sao, mặc dù là Tần gia Thiên Đế Sơn, thay đổi triều đại cũng vô cùng nhanh. Người nối tiếp người, tre già măng mọc. Một Đệ tử Trung tâm mấy trăm năm trước, bị người ta quên lãng cũng là chuyện bình thường. Huống hồ hắn nửa đường còn rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, không thấy tung tích. Vì vậy, đối với Tần gia Thiên Đế Sơn mà nói, nếu không phải là Tần Vô Song xuất thế ngang trời, Tần Vũ bị quên lãng trong bụi bặm của lịch sử, cũng là khó tránh khỏi. Nhìn thấy Tần Vô Song thần tình ảm đạm, Tần Trọng Dương mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng không thể làm gì được, lực bất tòng tâm. Cho dù hắn là Thần đạo cường giả, là Chưởng môn của Tần gia, cũng không cách nào riêng tư. Lúc này, đột nhiên có một Trưởng lão đi ra: - Tam Chưởng môn, Tần Vũ trước đây là Đệ tử Trung tâm cùng một nhóm với ta, nhất mạch của hắn có mấy huynh đệ. Ta nhớ hắn có một ca ca, chính là người đã chết trong một lần chiến đấu với Lôi Đình Tông. Di cốt cũng được táng ở Xá Thân Cốc này! Lời này nói ra, Tần Vô Song nhất thời lộ vẻ xúc động