Giật mình nhìn về phía người công kích bọn họ, là một người thanh niên ăn mặc giản dị, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào bọn họ, thời khắc đó, giống như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt.
Người giật mình nhất, ngược lại chính là là Tần Dực. Hắn nhìn người thanh niên này mà trong lòng chấn động kịch liệt, giống như không tin nổi vào mắt mình, xoa xoa nhãn thần, hắn tựa hồ nghĩ rằng bản thân đang nằm mơ.
Đúng vậy, hắn không nhìn lầm!
Bá Vương Phá Trận Thương! Cách đây đã rất lâu, cây thương này chính là niềm kiêu ngạo của Tần gia trấn Bình Nguyên hắn, là vinh quang của Tần gia trấn Bình Nguyên hắn, và chủ nhân của cây thương này, chính là thiên tài kiệt xuất nhất từ khi Tần gia trấn Bình Nguyên có sử sách đến nay, cũng chính là huynh trưởng Tần Vũ của Tần Dực hắn.
Người thanh niên này, mặt mày, cũng có mấy phần rất giống với huynh trưởng Tần Vũ!
Hắn là ai? Hắn là ai? Trong mắt Tần Dực lóe lên quang mang vô cùng nóng bỏng, chấn động trong lòng càng không thể ức chế. Nhãn thần nhìn Tần Vô Song, đã xuất ra mấy phần mơ mơ màng màng.
Hàng con cháu của Tần Dực, hiển nhiên cũng nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của Lão tổ tông, thân thiết đi tới, thấp giọng hỏi:
- Lão tổ tông, người không sao chứ?
- Lão tổ tông, không bị thương chứ?
Tất cả thân thiết ân cần hỏi thăm, nhưng Tần Dực căn bản không nghe thấy, mà giống như hóa đá, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tần Vô Song, nhìn chuyên chú như vậy, chân thành như vậy, biểu lộ trong mắt lộ ra một vẻ quang mang nóng bỏng.
Các loại cảm xúc ngạc nhiên, nghi ngờ, vui mừng khôn xiết… như đan xen vào nhau.
Tình hình này, khiến những tộc nhân của Tần gia trấn Bình Nguyên, đều cảm thấy không hiểu được thủ lãnh của mình, nhưng bọn họ thấy phản ứng này của Lão tổ tông, có lẽ không phải có chuyện gì xấu. Lẽ nào người thanh niên xuất thế ngang trời này, có gì cổ quái?
Phía bên Tần Uy phản ứng trước, hổn hển tức giận nói:
- Các hạ là người nào? Ngang tàng xuất hiện, là có ý tứ gì?
Hai tộc đệ khác, cũng đứng ra, một trái một phải, bảo vệ hai bên của Tần Uy. Trận địa sẵn sàng, loại thần thái khoa trương này, khiến tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy giật mình.
Tộc nhân của trấn Bình Nguyên, luôn quen nhìn thấy Tần Uy bạo ngược, chuyên quyền, lúc này thấy bộ dạng miệng hùm gan sứa của hắn, không tránh khỏi có chút giật mình, người thanh niên này tướng mạo không dọa người, sao có thể khiến loại ác nhân như Tần Uy phải kiêng nể.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Tần Uy đánh giá, ngữ khí lãnh đạm:
- Vừa rồi ngươi nói cái gì?
- Ta…
Tần Uy mặc dù nhanh nhẹn, dũng mãnh, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Vô Song nhìn chăm chú, không kìm được giật mình một cái, những lời cương quyết trên miệng, cố gắng nuốt xuống:
- Ta… Ta nói cái gì, ta… Các hạ rốt cuộc là người ở đâu, Tần gia trấn Bình Nguyên không thân quen với ngươi đúng không?
- Ha ha, ngươi tên là Tần Uy sao?
Bao Bao đột nhiên cười rộ, ngông nghênh đi tới phía trước:
- Con mắt của ngươi sinh trưởng trong đũng quần sao?
Tần Uy cảm thấy khó hiểu, nhưng bị một tên gia hỏa có bộ dạng tiểu thiếu niên là Bao Bao quát mắng, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, quát lên:
- Các hạ, ân oán giữa trấn Xích Thủy chúng ta và Tần gia trấn Bình Nguyên, có vẻ không cần những người ngoài như các ngươi can dự vào?
- Ai nói với ngươi ta là người ngoài?
Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi:
- Trên đời này, cũng chỉ có ngươi họ Tần thôi sao?
- Ngươi… ngươi cũng họ Tần?
Tần Uy hít một ngụm lãnh khí, nếu đối phương họ Tần, tu vi lại mạnh như vậy, lẽ nào là đến từ Vấn Đỉnh Sơn.
Bao Bao lầm bầm nói:
- Nếu không tại sao ta lại nói nhãn thần của ngươi sinh trưởng trong đũng quần chứ. Cho dù ngươi không nhận ra Lão Đại nhà ta, cũng nên nhận ra cây thương trong tay hắn chứ!
- Cây thương? Cây thương này làm sao?
Trong lòng Tần Uy còn có chút mơ hồ, nhưng không dám thất lễ:
- Các hạ cũng họ Tần? Lẽ nào là đến từ Vấn Đỉnh Sơn?
- Không sai!
Tần Vô Song nhíu mày nói:
- Ta vừa từ Vấn Đỉnh Sơn tới, nhưng không ngờ, bên ngoài Tần gia Thiên Đế Sơn nổi tiếng, lại có loại môn đồ xấu xa giống như ngươi. Loại nhân phẩm thấp kém như ngươi, mà cũng xứng mang họ Tần sao?
Cuộc đời Tần Vô Song bình sinh hận nhất chính là loại người thích tranh giành nội bộ, Tần Uy, hiển nhiên chính là loại người này. Tần Vô Song lúc này nhớ tới những lời nhắc nhở của Trưởng lão Quan Phong, trong lòng đã có chút hiểu ra. Xem ra, Tần gia Thiên Đế Sơn, xác thực không thực sự đoàn kết giống như biểu hiện bên ngoài. Các loại thế lực đấu đá lẫn nhau, luôn luôn sẽ có một chút phiền toái và lực cản mà ngươi không nghĩ ra được.
Tần Uy tức giận nói:
- Các hạ, cho dù ngươi tới từ Vấn Đỉnh Sơn, cũng đừng ngạo mạn quá mức! Ta hỏi ngươi, ở Vấn Đỉnh Sơn ngươi phò tá cho ai, người che chở phía sau là ai?
Tần Vô Song cười lạnh nói:
- Ta một mình cô độc lẻ loi, chẳng qua là mấy ngày trước vừa tới Vấn Đỉnh Sơn, người che chở phía sau, người ta phò tá sao? Nếu nói ta có chỗ dựa lưng phía sau, thế thì sự ngông nghênh của Tần gia, sự cương trực cuộn trào của Tần gia, chính là chỗ dựa lưng của ta.
Lời này của Tần Vô Song, ngầm có đạo lý. Nhưng theo như Tần Uy thấy, đây là những lời để Tần Vô Song tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân mình, không khỏi cười rộ lên nói:
- Ngươi thật khéo ăn khéo nói, nói những lời này, là muốn tâng bốc ai chứ? Đáng tiếc ở đây cách xa Vấn Đỉnh Sơn, các cao tầng không nghe thấy đâu.
Tần Vô Song không thèm chú ý đến trò hề của Tần Uy, cũng không muốn dây dưa quá lâu, lạnh lùng nói:
- Tần Uy, tính tình đạo đức của ngươi như vậy mà cũng tự xưng là đệ tử Tần gia sao? Lúc trước ngươi nói như thế nào chứ?
- Ta nói như thế nào?
Khẩu khí của Tần Uy, đã không còn nhút nhát giống như trước đó. Nếu tiểu tử này không có chỗ dựa lưng thực chất, vậy thì hắn đã tự tìm phiền phức cho bản thân mình rồi!
Trưởng lão Quan Hà ở Vấn Đỉnh Sơn, có thể nói là Trưởng lão được xếp vào những Trưởng lão đứng đầu. Muốn trị một người trẻ tuổi vừa mới tiến nhập Vấn Đỉnh Sơn, chắc chắn không thành vấn đề.
- Thiên Đế Sơn ngươi, không có thực lực, cũng phải có giác ngộ của kẻ yếu, đúng không?
Tần Uy cười lạnh nói:
- Thế thì thế nào? Không phải ngươi cảm thấy, thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta, hôm nay muốn tiêu diệt chúng ta, đúng không?
- Tiêu diệt ngươi thì thế nào?
Bao Bao lười biếng hỏi:
- Đối với loại người sa cơ thất thế nhà ngươi, Lão Đại nhà ta không cần ra tay, một tát của ta là có thể chụp chết ngươi rồi, có tin hay không?
Tần Uy mặc dù có chút kiêng kỵ, nhưng hắn vẫn không tin đối phương có lá gan này, dương dương tự đắc nói:
- Ngươi cũng không hỏi thăm xem, trấn Xích Thủy chúng ta ở Vấn Đỉnh Sơn, dựa vào ngọn núi lớn nào.
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, hắn vừa mới đến Tần gia Thiên Đế Sơn, vốn không muốn đem chuyện này làm cho to chuyện, hơn nữa chút tranh chấp khoáng sản này, tạm thời còn chưa ồn ào đến mức làm chết người, hắn vẫn muốn áp chế xuống tạm xử lý thì hơn.
- Ta không có hứng thú nghe người chống lưng cho ngươi là ai, ta chỉ hỏi ngươi, khu mỏ này, ngươi dự định xử lý như thế nào?
- Khu mỏ này, đều là của trấn Xích Thủy chúng ta. Kêu người của trấn Bình Nguyên lập tức cút khỏi, ta có thể suy xét bỏ qua chuyện cũ!
Thái độ của Tần Uy, vẫn vô cùng ngang ngược, hắn thấy khẩu khí của Tần Vô Song có chút yếu đi, đương nhiên là thừa thắng xông lên.
- Không thương lượng sao?
Tần Vô Song vẫn không mắc chứng cuồng loạn, khẩu khí vẫn bình thản như cũ.
- Thương lượng cái gì? Đây là kết quả mà Trưởng lão Quan Hà đã quyết định, nếu ngươi muốn thương lượng, thì tìm Trưởng lão Quan Hà mà thương lượng, ngươi có lá gan đó sao?
Tần Uy cười lạnh, biểu thị nhìn Tần Vô Song, trong nhãn thần tràn đầy sự khiêu khích và giễu cợt.
Tần Vô Song trong lòng cười khổ, thật sự còn có loại ngu xuẩn lấy lông gà làm thẻ lệnh sao, Trưởng lão Quan Hà? Lần này Tần Vô Song mặc dù không nhìn thấy Trưởng lão Quan Hà ở Vấn Đỉnh Sơn, nhưng hắn cũng biết, Trưởng lão mặc dù địa vị tôn sùng, nhưng ở trên Trưởng lão, còn có ba đại Chưởng môn, mười hai Tôn giả nữa.
Mặc dù cấp bậc Trưởng lão này, cũng có phân biệt mạnh yếu, cao thấp. Huống hồ, Đệ tử Trung tâm cùng cấp bậc với Trưởng lão, còn có một chút địa vị ngang hàng.
Có một Trưởng lão làm chỗ dựa, mà đã thật sự tưởng rằng bản thân có thể đội trời đạp đất sao! Nhưng những đạo lý này, đối với một chủ đất nhỏ bé mà nói, sao có thể nghe vào được chứ?
Tần Dực lúc này cũng đi tới, thấp giọng nói với Tần Vô Song:
- Tiểu huynh đệ, Quan Hà đó ở Vấn Đỉnh Sơn cực kỳ cường thế, chuyện hôm nay, hãy để bọn chúng chiếm được thế thượng phong trước. Quay về nghĩ cách rồi tính.
Tần Dực nói như vậy, kỳ thực cũng là tỉnh táo, suy nghĩ tới kế sách lùi mà tiến. Đương nhiên, cũng là cố ý tỏ vẻ yếu kém trước mặt Tần Uy, khiến đối phương lơ là.
Nhưng Tần Vô Song không muốn đem chuyện này làm to chuyện, cũng không phải vì sợ Trưởng lão Quan Hà gì cả, mà vì hắn không muốn vừa mới đến, mà đã gây chuyện ồn ào không đáng nói.
Nhưng ở dưới thế cục như vậy, gặp phải loại người cậy thế khinh người như vậy, Tần Vô Song bình sinh cứng cỏi, không có lý do mà lùi bước.
Sợ? Tần Vô Song từ trước đến nay chưa biết sợ cái gì!
Đối mặt với thiên la địa võng của La Thiên Đạo Trường, chín phần chết một phần sống, hắn còn không sợ. Trước mặt một Tộc trưởng chi tộc, sao lại có thể sợ hãi được chứ?
Thong dong xua xua tay, ý bảo Tần Dực không cần lo lắng. Quay đầu lại nhìn Tần Uy, cười lạnh nói:
- Ta vốn nghĩ, tất cả mạo phạm trước kia của ngươi, bất kính với người đã chết đáng bị trừng trị, nhưng cùng là thân phận nhất mạch Tần gia, tha thứ cho ngươi một lần. Nhưng xem ra, ngươi vốn không có giác ngộ của kẻ yếu! Đúng không?
- Tiểu tử, ngươi phải nói cho rõ ràng, ai là kẻ yếu, ai là kẻ mạnh!
Tần Uy cười nhạo một tiếng.
- Vậy ta để ngươi biết cho rõ ràng.
Nói xong, Tần Vô Song thân ảnh chợt lóe, giống như một đạo lưu quang, dung nhập vào trong hư không.
Trong lòng Tần Uy căng thẳng, ngay sau đó, trên mặt truyền đến một tiếng tát thanh thúy!
Một cái bạt tay nóng rát, trực tiếp đập lên mặt hắn. Sau đó, Tần Vô Song lại quay về chỗ cũ, vẫn bình thản đứng ở đó, phảng phất từ đầu đến cuối, hắn không có di chuyển.
Tần Uy vuốt vuốt hai má nóng rực, khàn tiếng quát:
- Ngươi… hảo tiểu tử, ngươi đánh ta!
Tần Vô Song ánh mắt như đao, sắc bén vô cùng, điềm nhiên nói:
- Ngươi phí lời thêm một câu, tiếp theo, sẽ không chỉ là một cái tát đâu.
Sắc mặt Tần Uy đại biến, thực lực của đối phương, quá đáng sợ! Không nghi ngờ gì cả, thực lực này, nhất định là cao hơn hắn! Đáng sợ nhất là, trên người người thanh niên này khí tức phát ra từ trên xuống dưới, loại người này, hiển nhiên không phải đe dọa suông, mà khẳng định là nhân vật nói được làm được!
Khóe miệng Tần Uy giật giật, cuối cùng không dám phí lời thêm một câu, trầm giọng hỏi:
- Các hạ, nếu ngươi đã muốn ra mặt, thì hãy để lại tên tuổi, lần sau chúng ta lại tranh luận.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Lần sau tranh luận, đó là chuyện của lần sau. Hôm nay, ngươi tưởng rằng như vậy là xong sao?
Tần Uy toàn thân như rơi xuống kẽ nứt:
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?
Sự tức giận của Tần Vô Song đã phát tác, khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác:
- Vừa rồi không phải ngươi đã nói sao? Không có thực lực, thì phải có giác ngộ của kẻ yếu. Hôm nay, ta sẽ để ngươi lĩnh hội một chút giác ngộ của kẻ yếu là như thế nào?
- Tiểu tử, ngươi đừng quá ngông cồng. Ta đã truyền thức cho Trưởng lão Quan Hà rồi, không đến nửa ngày hắn có thể đến được đây, cho dù ngươi giết chết tất cả chúng ta, ngươi tưởng rằng ngươi có thể trốn được sao?
Tần Vô Song cười lạnh, thản nhiên hỏi lại:
- Ai nói với ngươi là ta muốn trốn?
Bao Bao cũng cười to, trợ uy nói:
- Trước tiên phải đánh cho con chó dữ nhà ngươi một trận, sau đó mới hỏi tội chủ nhân nhà ngươi quản giáo không nghiêm!
Đừng nói là phía bên trấn Xích Thủy, ngay cả Tần Dực cũng ngây người, hắn cũng bị hành động cố tình làm bậy này của Tần Vô Song hù dọa đến ngây người.
Người thanh niên này, rốt cuộc là ai
Tần Thiếu Hồng bỗng nhiên thấy xuất hiện biến cố như vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chỉ có điều hắn vẫn là kẻ trong cuộc, một tia sợ hãi chợt lóe qua, đan điền cùng lúc thôi động, ngự không mà lên. Ánh đao vung lên, hướng bên trên mà chém xuống. Một đao trở tay xuất ra này, bay vụt đi, mang theo một đạo ánh sáng như cái đuôi dài, ánh ngân quang bắn ra mãnh liệt lạnh lẽo như nước, nhìn giống như lưu tinh cản nguyệt, khí thế tung hoành.
- Đốt!
Tần Vô Song rống to một tiếng, Bá Vương Phá Trận Thương điểm một cái, một đạo dòng nước xiết theo mũi thương bắn thẳng ra, bừng bừng cháy lên!
Lại một thương, bừng bừng cháy!
Thêm một thương nữa, mặt đất rung chuyển!
Tần Vô Song hít sâu một hơi, vung liền ba thương. Tốc độ cực nhanh, thật giống như một thương, hình thành một mạch, trên tốc độ và khí thế, đều có một loại phách khí không tha cho kẻ nào.
Mũi nhọn ba đạo thương nhất tề bắn tới, đụng vào đao mang của Tần Thiếu Hồng, ầm ầm bạo liệt.
Nổ vang!
Khí chấn động nổ tung vô cùng oanh liệt, chấn động bắn ra từng vòng từng vòng chảy ra, đủ loại màu sắc, vô cùng đẹp mắt.
Tần Thiếu Hồng đao thế vừa phản lại, cư nhiên cảm giác được một trận trên ngực có chút hít thở không thông, trong lòng rất kinh ngạc, khí lưu dâng lên cản lại, thân thể cấp tốc vút qua sau, ngự không lướt đi.
Tần Vô Song lại hướng tới kẻ địch, Âm Dương Tử Vân Dực tùy ý vừa di chuyển, liền đem lực lượng tăng lên kia bắn cho tan tành.
Lần này, Âm Dương Tử Vân Dực đúng là có dịp thể hiện chỗ tốt.
Tần Thiếu Hồng bị tiêu hủy mất lực lượng phản kích, muốn dùng thân thể lướt ngược lại để mà giảm bớt. Còn Tần Vô Song dùng Âm Dương Tử Vân Dực, nhẹ nhàng bâng quơ, liền có thể giảm bớt ảnh hưởng của khí áp tới mức cơ hồ có thể như không thấy tình cảnh đó nữa.
- Tần Vô Song, ngươi dùng cái yêu thuật gì đó?
Tần Thiếu Hồng lãnh đạm quát một tiếng, động viên chính bản thân mình, hắn nghĩ thấy Tần Vô Song này quả thực là một kẻ quái thai.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi mặc kệ ta dùng thần thông gì!
Kiêu ngạo một tiếng, hướng đi nhanh như sao băng lướt qua, trường thương trong tay lập tức bị đập bể, giống như mưa gió gầm thét, không ngừng đánh tới.
Một công kích rất nhanh này, đúng là một thức thứ tư do Tần Vô Song dày công nghĩ ra, Bạo Hạch Thức!
Một khi khởi động công kích, liền giống như một dòng khí nổ mạnh, tất cả các công kích, giống như từng đạt sóng lan tỏa ra bên ngoài, liên tiếp không ngừng mà vọt tới.
Phối hợp tốc độ Âm Dương Tử Vân Dực, Tần Vô Song vừa thi triển, thân ảnh trong hư không càng huyễn hóa nhiều hơn, chỉ trong một thoáng, không trung tất cả đều là tàn ảnh của Tần Vô Song, bốn phương tám hướng chèn ép đi tới.
Cái gì gọi là phô thiên cái địa, đây chính là phô thiên cái địa.
Tần Thiếu Hồng căn bản chưa kịp phản ứng ra liền bị khí thế này ngăn chặn, Lãnh Nguyệt Đoạn Thủy Đao múa may kín không một khe hở, phòng ngự tất cả yếu hại quanh thân, cước bộ không tự kìm hãm được lướt ra, đừng nói tiến lên trước thêm một bước, ngay cả tại chỗ phòng ngự này cũng khó, lựa chọn duy nhất, chính là không ngừng trốn tránh, không ngừng chạy trốn.
Trong lúc nhất thời, vốn dĩ là chiến đấu tương đương ngang tài ngang sức, vậy mà đột nhiên thành nghiêng về một phía, diễn luyện công phòng. Thương thức này của Tần Vô Song, tựa như điên cuồng, khí thế bám thiên địa, chấn đắc âm thanh nổ mạnh thảm thiết từ bốn phía trong hư không phát ra, khí lưu dòng xoáy bốn phía cũng là cuồn cuộn, phong vân biến ảo.
Tần Vô Song giờ phút này mới biết được, bản thân lại có thể chất chứa tiềm lực to lớn như thế. Chiêu thức công kích ấy, đừng nói Tần Thiếu Hồng, ngay cả bản thân Tần Vô Song cũng là rất bất ngờ.
Một chiêu công kích này, quả thực có xu thế thoát phá hư không. Thoát phá hư không, thế nhưng phải là thủ đoạn của cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh mới có được. Nhưng mà Tần Vô Song ẩn ẩn lại có được, nghĩ thấy cảnh giới chính mình giờ phút này là Kỳ Diệu Huyền Cảnh, thoát phá hư không, cũng chỉ là một khoảng cách nhỏ mà thôi.
- Ha hả, Lão Tam, cây thương này, vẫn là Bá Vương Phá Trận Thương. Nhưng mà thương pháp này, tựa hồ càng giỏi hơn tiền nhân à!
Tần Vân Nhiên đột nhiên thở dài cảm khái nói.
Tần Trọng Dương cũng là nhìn như say như mê:
- Thật không thể tưởng tượng được, ta còn nghĩ thấy hắn sẽ vận dụng vũ khí Thần đạo, không ngờ rằng…
Tuy rằng lời cũng không có nói hết, nhưng ý tại ngôn ngoại đã rất rõ ràng rồi.
Không cần vũ khí Thần đạo, đã đánh cho Tần Thiếu Hồng chật vật như thế, có thêm vũ khí Thần đạo, chỉ sợ căn bản Tần Thiếu Hồng càng không có khả năng đối kháng, chiến cuộc càng phải nghiêng về một phía.
Kẻ kinh ngạc nhất lại là Tôn giả Tri Hòe. Hắn biết Tần Vô Song này năng lực rất cao, trước đó cũng không hề đánh giá thấp thực lực của Tần Vô Song.
Nhưng mà giờ phút này khi nhìn thấy Tần Vô Song ra tay, mới thực sự hiểu được, gã thanh niên đến từ các quốc gia nhân loại này ẩn chứa tiềm lực đáng sợ cỡ nào, quả thực giống như một ngọn núi lửa, một khi phun trào, uy lực căn bản không thể đoán trước được!
- Tần Vũ… Tần Vũ… Tần Vũ lúc trước lợi hại, cũng không yêu nghiệt như hậu đại của hắn như vậy à. Nghĩ kẻ ở các quốc gia nhân loại này, một nơi cằn cỗi như thế, chẳng lẽ còn có thể nuôi dưỡng ra một hậu bối càng mạnh hơn tổ tiên hay sao?
Tôn giả Tri Hòe trong lòng rất không phục, cũng rất không cam lòng.
Hắn cảm thấy, Tần Vô Song này nếu như thắng Tần Thiếu Hồng, thì là trực tiếp đánh thẳng vào thể diện của Tôn giả như hắn, loại cảm giác này, khiến trong lòng hắn càng thêm cổ quái.
Mà những Đệ tử Trung tâm và các Trưởng lão, Tôn giả đang quan chiến ở bên dưới, nhìn thấy thủ đoạn của Tần Vô Song như thế, cũng đều xì xào bàn tán không thôi.
- Ta nói lão đệ, Tần Vô Song này thật sự chỉ có hơn hai mươi tuổi sao?
- Lại chẳng phải à? Quá là kinh người? Hơn hai mươi tuổi, Tần Thái Trùng sư huynh năm đó, cũng không có thực lực biến thái thế này? Tần Vô Song này, quá biến thái đi?
Đừng nói một đời Trưởng lão, lại là một đời những Tôn giả này, ở dưới sự công kích cuồng bạo của Tần Vô Song như thế, cũng cảm thấy âm thầm run sợ.
Công kích này, có lẽ đối với bọn họ mà nói, tạm thời là không hình thành được uy hiếp. Nhưng hắn vừa nghĩ tới tuổi tác và tiềm lực xuất hiện lúc này của Tần Vô Song, trong lòng như sóng to gió lớn, đã kinh sợ lại vui mừng. Có mấy lão gia hỏa, đôi mắt cũng đỏ hoe, môi cũng run run. Nguồn truyện: Truyện FULL
Âm thầm cũng suy nghĩ, có phải là tổ tiên Tần gia hiển linh, Tần gia rốt cục lại nghênh đón một kẻ thiên tài có thể dẫn dắt Tần gia thoát ra khỏi khốn cảnh, đi tới huy hoàng?
Thế hệ trước còn như thế, Đệ tử Trung tâm này, lại càng thêm tâm tư khâm phục. Một bộ phận Đệ tử Trung tâm ban đầu còn không khâm phục Tần Vô Song, lúc này trong lòng cũng đều choáng váng.
Lúc này mới hiểu được Tần Vô Song người ta căn bản không phải giả bộ, quả thật thực lực đúng thật là chân tài thật học như vậy.
Hưng phấn nhất vẫn là mấy gã đệ tử chi mạch bên ngoài như Tần Lam, thấy Tần Vô Song quá thần kỳ, đem Tần Thiếu Hồng bình thường không ai bì nổi đánh cho chật vật không chịu nổi như thế, mỗi người cũng nghĩ thấy thập phần nỗ lực, nếu không phải lo lắng đến ảnh hưởng không tốt sau này, bọn họ đã sớm công nhiên ủng hộ, khuyến khích Tần Vô Song.
Tần Vô Song chiếm được tiên cơ, tự nhiên không thể để Tần Thiếu Hồng có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhưng mà chung quy Tần Thiếu Hồng cũng là Hư Võ Đại viên mãn, một thân thực lực này, tuyệt đối không phải hư danh. Bị Tần Vô Song cho một trận loạn công, thân thủ nhất thời có chút loạn nhưng trận tuyến vẫn không loạn.
Trong giây lát, ánh đao vừa thôi động, Lãnh Nguyệt Đoạn Thủy Đao đột nhiên tốc độ cao luân chuyển lên đến, giống như một trận gió lớn cuốn ào ạt trên không trung.
Ngưng tụ dòng khí thành một đạo giống như tấm chắn, không ngừng khuếch tán đi ra, đem công kích của Tần Vô Song vừa vặn ngăn trở. Thân thể Tần Thiếu Hồng, thì lại đột nhiên uốn éo, theo bên cạnh lủi đi ra ngoài.
Tần Thiếu Hồng này, lại ngang nhiên dùng loại phương thức này, nhảy ra khỏi chiến cuộc.
Tần Vô Song thấy chiêu số dùng hết, để Tần Thiếu Hồng nhảy ra vòng chiến, nhưng cũng không nổi giận, ha ha cười, đem thu hồi Bá Vương Phá Trận Thương, xa xa thay đổi đầu thương, chỉ vào phương hướng mà Tần Thiếu Hồng đang đứng.
Tần Thiếu Hồng mặt như sương lạnh, nói:
- Tần Vô Song, ba chiêu của ngươi đều sử dụng hết rồi. Vậy tiếp nhận ba đao của ta đi!
Nói xong, Tần Thiếu Hồng thân đao vừa thôi động, trên sống đao lại nứt hở bắn ra một ngân quang đạo đẹp mắt, giống như một đạo đầu sóng cuốn đi tới, chỉ có chợt lóe, thân hình Tần Thiếu Hồng, vậy mà lại biến mất trong hư không.
Bốn phía, một mảnh ngân quang, vậy mà không có một tia khí tức.
Tần Thiếu Hồng này, ẩn hiện trong hư không! Cả người mang đao, cũng ẩn tàng lên đến. Loại công kích ẩn hình này, đối với cường giả Hư Võ Cảnh mà nói, cũng không tính lạ lẫm.
Nhưng có thể đem dấu hoàn toàn khí tức, cũng chỉ có cấp bậc tài năng của Hư Võ Đại viên mãn làm được. Tần Vô Song đứng trên đầu thương, cũng bình tĩnh tự nhiên.
Khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, ở trong biểu tình của hắn, chẳng những không có cảm giác đáng sợ, ngược lại có một loại thản nhiên như đã định liệu trước.
Tần Vô Song trong lòng bàn tay một quyển, trong tay liền đem ra một vật, vừa đưa vào Bá Vương Phá Trận Thương, liền bám vào phía trên chuôi thương.
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, thủ bút thần kỳ của Lỗ Tiên Lâu. Tần Vô Song dùng Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, trước đây luôn chiếm được vô số lần tiên cơ. Lần này, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ!
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn này, bất luận Tần Thiếu Hồng có biến hóa thần diệu bao nhiêu, cũng có thể minh xác không sai lầm vị trí hiện tại của hắn.
Nhưng mà Tần Thiếu Hồng này nếu như cảm thấy bản lĩnh trấn môn của hắn cao đến như thế, thì Tần Vô Song đương nhiên sẽ không ngại để cho hắn thi triển ra.
Muốn đánh bại một kẻ như là Tần Thiếu Hồng, cần ở thời điểm mà hắn đắc ý nhất, đánh bại sự kiêu ngạo của hắn, chỉ có lúc hắn cho rằng không ai có thể đánh phá được hắn mà đánh bại hắn, mới có thể làm cái gọi là lòng kiêu ngạo của hắn nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Đột nhiên nhất thời trong hư không phát ra từng trận âm thanh nổ mãnh liệt, bốn phương tám hướng, vô số tinh quang, không ngừng xuất hiện quang mang chói lọi, Tần Thiếu Hồng dưới sự yểm trợ của ngân quang, loại tràng cảnh kỳ diệu này có vẻ vô cùng dữ tợn.
Tần Vô Song cũng phảng phất nhập định, đối với mấy cái khí thế bạo phát này cũng là bất tri bất giác, không để ý tới. Hắn thế nào nhìn không ra, cái này căn bản chỉ là phô trương thanh thế của Tần Thiếu Hồng mà thôi, thủ đoạn cố ý khiến hắn nghĩ loạn lung tung. Mấy cái khí bạo này, chỉ là mê hoặc tai mắt kẻ khác.
Công kích chân chính, chỉ có một chiêu! Giờ phút này, vẫn là chưa xuất hiện.
Những kẻ dưới đài, hơi thở ngược lại trở nên khẩn trương dồn dập lên. Nhìn thấy bốn phía ngân xà phun động, phảng phất tiếng sấm, tất cả mọi người nghĩ thấy Tần Vô Song có phải là có chút quá mức khinh suất rồi không?
Còn Tần Vô Song kia, lại thủy chung mắt nhắm mắt mở, đối với mấy cái ngân xà điện vũ này căn bản coi như không thấy.
- Tần Thiếu Hồng, muốn ra tay, liền chạy nhanh đi! Nếu ngươi không ra tay, ta sẽ ra tay, sẽ không có cơ hội cho ngươi ra tay đâu.
Thanh âm của Tần Vô Song, thản nhiên mà tới. Thanh âm này, liền giống như một ngụm lợi kiếm, đem cỗ khí thế vốn đang súc tích mạnh mẽ của Tần Thiếu Hồng, một mạch phá tan thành một cái động lớn.
- Hừ… Hắn vậy mà có thể nhìn ra thủ đoạn thần thông của ta?
Sự tự tin của Tần Thiếu Hồng, lần đầu tiên xuất hiện dao động, xuất hiện có chút vết rách.
Tại thời điểm sử dụng ra một kích này, Tần Thiếu Hồng căn bản là không suy nghĩ đến chuyện bị đánh bại, hắn nghĩ thấy chiêu sát thủ này một khi thúc dục, Tần Vô Song căn bản không có khả năng may mắn tránh thoát.
Nhưng mà, tất cả đều là chuyện không nằm trong sự tính toán của hắn, Tần Vô Song từ đầu đến cuối, căn bản là không trúng phải một chút khoa trương thanh thế nào của hắn cả.
Tiễn đã ở trên dây cung, không thể không bắn! Tần Thiếu Hồng cắn răng một cái, đan điền thôi động, ánh đao lóe lên. Ngân quang ngưng tụ thành một đạo quang hoa màu bạc ngưng trọng, ầm ầm bổ ra