Tần Vô Song tâm tư kín đáo, sau khi đã vén tấm lụa mỏng trong lòng của Mộ Dung Nhạn, hai bên tâm ý tương thông, thấy Mộ Dung Nhạn như vậy, trong lòng liền biết Mộ Dung Nhạn vẫn còn có khúc mắc chưa cởi bỏ được. - Nhạn nhi, trong lòng nàng, có phải còn có lo lắng khác? Mộ Dung Nhạn không muốn để Tần Vô Song lo lắng quá nhiều, nhưng lại rất muốn để Tần Vô Song biết tâm sự của nàng, chần chờ, không biết nên nói hay không. Tần Vô Song thấy Mộ Dung Nhạn do dự, ánh mắt chân thành nhìn Mộ Dung Nhạn, nắm lấy hai tay Mộ Dung Nhạn, lộ vẻ xúc động nói: - Nhạn nhi, nàng vì chuyện của ta mà bôn ba cực khổ. Bây giờ, bất kể là khó khăn gì, hãy để ta cùng nàng gánh vác, được không? Mộ Dung Nhạn đón ánh mắt nồng nhiệt của Tần Vô Song, trái tim thiếu nữ hoàn toàn bị hòa tan, gật đầu: - Tần đại ca, trong lòng Nhạn nhi vẫn còn có một nỗi lo lắng. Bởi vì, chuyện hôn sự của Nhạn nhi, là do gia gia ước định. Còn muội, cũng là cốt nhục duy nhất của nhất mạch phụ thân ta. Vì phụ thân say mê kiếm đạo, cho nên không có con trai nối dõi. Hiện tại trong Phiêu Tuyết Lâu, ngoài phụ thân, còn có một thúc thúc, tu vi tương đương với phụ thân muội. Hai tộc thúc, tu vi kém hơn một chút, bọn họ luôn tận lực muốn đem muội gả ra khỏi Phiêu Tuyết Lâu. Muội lo lắng, bọn họ biết Nhạn nhi một lòng hướng về huynh, sẽ ra sức phản đối qua lại giữa chúng ta. Nhạn nhi không sợ bọn họ, nhưng sợ bọn họ mượn việc này để tạo áp lực với phụ thân, đẩy phụ thân vào thế khó xử. Tần Vô Song bình tĩnh nghe hết tất cả, suy nghĩ một lát, liền hỏi Mộ Dung Nhạn: - Nhạn nhi, bọn họ cản trở chúng ta qua lại, nhất định là vì huynh là đệ tử Tần gia, đúng không? - Đúng vậy! Mộ Dung Nhạn khẽ gật đầu: - Hiện tại bọn họ đều cố chấp cho rằng, Tần gia Thiên Đế Sơn đã đi xuống dốc, hơn nữa tương lai nhất định sẽ bị Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang đuổi ra khỏi Thiên Đế Sơn. Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười, trên khóe miệng có một sự kiêu ngạo: - Nhạn nhi, trong lòng nàng, cảm thấy Tần gia Thiên Đế Sơn ta, vận mệnh như thế nào? Mộ Dung Nhạn chân thật nói: - Trong lòng muội đương nhiên nhận định, Tần đại ca huynh nhất định sẽ trở thành anh hùng của Thiên Đế Sơn, tận lực cứu vãn thế cục nguy hiểm. Hiện tại tất cả mọi việc huynh làm, đều theo phương hướng này mà phát triển. Nhạn nhi tin vào ánh mắt của mình! Khẩu khí của Mộ Dung Nhạn kiên định bổ sung thêm một câu: - Tần đại ca, huynh nhất định sẽ làm được! Tần Vô Song khẽ mỉm cười: - Nhạn nhi, ta đồng ý với nàng. Ta không những sẽ khiến bọn họ thay đổi thành kiến, thậm chí, ta nhất định sẽ phong phong quang quang, vẻ vang tới Phiêu Tuyết Lâu cưới nàng làm vợ, để tất cả mọi người trong Phiêu Tuyết Lâu, vì nàng mà tự hào, khiến bọn họ hối hận về ánh mắt của mình trước đây. Trong mắt Mộ Dung Nhạn lóe lên quang mang vui sướng, vô cùng hạnh phúc, nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc của Tần Vô Song: - Tần đại ca, cho dù không có những điều đó, Nhạn nhi chỉ cần có thể cũng ở cùng với huynh, bất cứ gian khổ, khó khăn gì, Nhạn nhi cũng không sợ. Hai người tâm ý tương thông, càng không có điểm nào nghi ngờ, chỉ có một mục tiêu, đó chính là quét sạch tất cả mọi chướng ngại đang chắn ngang trước mặt bọn họ. Đương nhiên, những chướng ngại này, cũng không phải dễ dàng bị quét sạch như vậy. - Tần đại ca, trước mắt, chúng ta mặc dù tâm ý tương thông, nhưng ta vẫn không thể cùng huynh quay về Thiên Đế Sơn. Tần Vô Song đương nhiên biết, mặc dù nói bọn họ tâm tư tương thông, nhưng dù sao không danh không phận, với thân phận thiên kim tiểu thư của Mộ Dung Nhạn, đương nhiên không thể tùy tiện cùng hắn đi tới Tần gia Thiên Đế Sơn. Bằng không, giá trị con người của Phiêu Tuyết Lâu khó tránh khỏi bị người ngoài xem thường. - Nhạn nhi, ta biết tâm ý của nàng. Ở Hành Sơn Phủ, ta đã gặp qua lệnh tôn đại nhân, ta quay về Thiên Đế Sơn một chuyến, sau khi báo cáo với Chưởng môn, sẽ tới Phiêu Tuyết Lâu bái kiến Mộ Dung Lâu chủ. Mộ Dung Nhạn lòng tràn đầy niềm vui, nhưng vẫn lo lắng nói: - Tần đại ca, Nhạn nhi chỉ sợ làm chậm trễ chính sự của huynh. Nếu có nhiệm vụ gì cấp thiết hiện tại, thì đó chính là gia tăng thực lực. Sớm ngày vì Tần gia mà san sẻ khó khăn. - Tần đại ca, huynh cũng đừng nóng vội hấp tấp, với tuổi tác của huynh, con đường phía trước vẫn rất dài. Có thể đạt được cảnh giới này đã là rất tốt rồi. Hiện giờ, Nhạn nhi cũng không phải là đối thủ của Tần đại ca. Mộ Dung Nhạn lòng đầy tự hào, nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Tần Vô Song, hắn mới chỉ là tu vi Trung Linh Võ Cảnh, lúc này mới trải qua thời gian mấy năm, đã luyện được đến Hóa Hư Cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên Động Hư Cảnh. Nguồn truyện: Còn Mộ Dung Nhạn nàng, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện từ cấp bậc Linh Võ Cảnh, đến bây giờ, cũng mới chỉ là Hóa Hư Cảnh mà thôi. Nhớ tới tình huống khi mới quen ở các quốc gia nhân loại, Mộ Dung Nhạn lại cảm thấy một cảm giác ngọt ngào. Những khoảnh khắc ngắn ngủi qua đi không ngừng hiện lên trong đầu, mỗi một chi tiết, đều có vẻ tuyệt vời như vậy. Cảm giác hạnh phúc, tự nhiên sinh ra. Tần Vô Song thấy Mộ Dung Nhạn lộ ra loại dáng vẻ ngây thơ của tiểu hài nhi, lúc này mới tỉnh ngộ, Mộ Dung Nhạn trên thực tế còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, nàng còn nhỏ tuổi vậy mà phải đảm đương áp lực, gian khổ lớn lao như vậy. Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn càng sinh ra sự yêu thương vô hạn, chỉ nguyện ý từ nay về sau sẽ bảo vệ người nữ nhân làm lay động lòng người này, không để nàng phải chịu thêm bất cứ uất ức nào nữa. - Tần đại ca, ngày mai muội và Tiểu Trúc sẽ quay về Phiêu Tuyết Lâu. Ngày đêm đều chờ huynh đến, được không? Mộ Dung Nhạn khuôn mặt giống như bức tranh, hỏi Tần Vô Song. - Được, nàng đi trước đi, ta sẽ đến ngay sau. Tần Vô Song hứa hẹn nói. - Tần đại ca… Mộ Dung Nhạn ngập ngừng: - Huynh đi đến đó, nếu những người khác của Phiêu Tuyết Lâu ngữ khí đối với huynh có chỗ không kính trọng, huynh phải thông cảm nhiều một chút, được chứ? Tần Vô Song cười nói: - Nhạn nhi, việc này nàng không cần phải dặn dò, ta tự nhiên biết làm gì. Lễ tiết nên có, ta đều sẽ làm chu toàn. Mộ Dung Nhạn thấy Tần Vô Song quan tâm mình như vậy, cười nói: - Cũng không phải kêu huynh chịu ức hiếp, nếu bọn họ quá đáng, huynh cũng không cần nhượng bộ… Không cần chủ động đi tranh cường hiếu thắng với bọn họ là được rồi. Tần Vô Song cười cười: - Được, ta sẽ làm theo ý nàng. Sau khi ước định, tâm tình của Mộ Dung Nhạn thoải mái hơn rất nhiều. Đi tới Phiêu Tuyết Lâu lần này đối với Mộ Dung Nhạn mà nói, chí ít cần lộ trình nửa tháng. Tần Vô Song thật sự có chút lo lắng La Thiên Đạo Trường giữa đường sẽ tập kích trả thù, lập tức nói với Mộ Dung Nhạn: - Nhạn nhi, nàng đến Thiên Đế Sơn tố cáo La Thiên Đạo Trường, ta lo lắng bọn chúng sẽ gây chuyện bất lợi với nàng. Sáng sớm ngày mai, ta đưa nàng một đoạn đường. Mộ Dung Nhạn đương nhiên sẽ không để ý, nếu như vậy, nàng lại có thể ở cùng với Tần Vô Song thêm một chút.
Quay lại Vấn Đỉnh Sơn, Tần Vô Song tìm Tần Trọng Dương. Tần Trọng Dương cười cười: - Quay lại rồi sao? Không đi tiễn Mộ Dung tiểu thư sao? Tần Vô Song đem tình hình nói lại một lần, Tần Trọng Dương cười nói: - Ngươi hiện tại đang được đãi ngộ của Đệ tử Trung tâm, bất cứ hành động gì đều không cần phải bẩm báo. Bản thân có chủ trương thì cứ thế mà làm. Cho dù ngươi rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, chỉ cần dùng Ngọc bài Truyền thức nói với ta một tiếng là có thể đi. - Tam Chưởng môn, Vô Song có vài lời, không biết có thể nói hay không. Tần Trọng Dương cười nói: - Ở trong Chính Khí Đường, ngươi có tâm sự gì, cứ nói đừng ngại. - Được, ở Thiên Đế Môn, Thiên Đế bệ hạ cao cao tại thượng, Vô Song nhìn không rõ hư thực, bề ngoài xem ra, Thiên Đế tựa hồ không có lập trường đặc biệt. Nhưng Vô Song luôn có cảm giác kỳ quái, cảm thấy Thiên Đế bệ hạ, tựa hồ có lập trường riêng của mình. Hơn nữa, lập trường này đối với Tần gia Thiên Đế Sơn không phải rất có lợi. Tần Trọng Dương có chút khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, hít một ngụm lãnh khí: - Vô Song, đây là ngươi quan sát ra, hay là thuận miệng nói như vậy? - Đây là trực giác của Vô Song, cũng không phải là có chứng cứ chính xác gì. Tần Trọng Dương thở dài một tiếng, một chút thanh âm cũng không hề phát ra, sau một hồi lâu, mới dùng một loại ánh mắt ngưng trọng nhìn Tần Vô Song, trịnh trọng dặn dò nói: - Vô Song, chuyện này, về sau không được đề cập đến với người khác. Trong lòng ngươi biết là được rồi. Trong lòng Vô Song khẽ máy động, nói như vậy, phán đoán của hắn là chính xác. Tần Trọng Dương quan sát khuôn mặt, biết Tần Vô Song vô cùng nhạy bén, dĩ nhiên xác định, thở dài: - Vô Song, ngươi tưởng rằng, chỉ mình Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang, là có thể ép Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta không cách nào hành động được sao? Nếu không có cái bóng của Thiên Đế Môn che chở, Tần gia ta, sao có thể nhẫn nhịn mãi như thế, từng bước lui bước cũng không thể cường thế bắn ngược lại? - Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, đều là vì lập trường của Thiên Đế Môn? Tần Vô Song trong lòng nghiêm nghị. - Đúng vậy, Thiên Đế Môn tiền nhiệm, chính là Tần gia chúng ta. Chứ không phải Tân gia! Trong bảy môn khác của Thiên Đế Sơn, bọn họ kiêng kỵ nhất vẫn là Tần gia Thiên Đế Sơn, có vẻ như đã tinh thần sa sút chúng ta! Cho nên, Thiên Đế Môn, vĩnh viễn không thể đứng bên cạnh Tần gia. Bọn họ đối với Thiên Đế Môn tiền nhiệm, vẫn luôn tràn ngập đề phòng. Tần Vô Song không lên tiếng, chỉ cảm thấy thế cục của Tần gia, quả nhiên là gian nan vô cùng. Ngay cả chủ nhân Thiên Đế Sơn ngoài mặt thì công bằng, nhưng ở chỗ tối thì ngấm ngầm xa lánh, tình cảnh không cần nghĩ cũng biết. - Vô Song, tư chất tự nhiên của ngươi vốn thông minh, ở Thiên Đế Sơn, sau này nhất định phải áp chế tài năng, không được để Thiên Đế Môn cảm thấy sự uy hiếp của ngươi. Một khi ngươi để Thiên Đế Môn cảm thấy chỗ ngồi của bọn họ không vững chắc, những ngày tháng tiếp theo của ngươi sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Đương nhiên, ta không phải khuyến khích ngươi cụp đuôi làm người, mà phàm là bất cứ chuyện gì ngươi làm, đều phải xem việc giữ mình là quan trọng nhất. Tần Vô Song yên lặng không nói, mặc dù Tần Trọng Dương ở trong lòng hắn là trưởng giả cấp bậc Thần đạo, nhưng lời này của hắn, lại khiến Tần Vô Song không biết trả lời như thế nào. Tính cách của hắn, có cái nên làm, có cái cho qua. Nếu sự tình không thể áp chế, phải bộc phát ra, muốn hắn nhẫn nhịn, tuyệt đối không phải là phong cách của Tần Vô Song hắn. Đương nhiên, Tần Vô Song hắn không phải không thể nhẫn nhịn, lấy việc đối phó với La Thiên Đạo Trường là ví dụ, hắn có thể đủ công phu nhẫn nhịn, nhưng những chuyện này, không thể bỏ qua được. Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song không gật đầu, cũng không trách cứ. Trong lòng trái lại có chút vui mừng. Vì đây chính là chỗ mà Tần Vô Song không giống với những Đệ tử Trung tâm khác. Hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng đáp ứng lấy lệ với ngươi, bất cứ lúc nào, đều sẽ không vứt bỏ lý niệm của cá nhân hắn. Cho dù là đối mặt với Thần đạo cường giả, cũng đồng dạng như vậy. Có lẽ, chính là sự tự tin và tâm tính cường đại này mới khiến hắn trở nên không giống với người khác như vậy? Tần Trọng Dương nghĩ, bất luận như thế nào, Tần Vô Song này, rất đáng được trông đợi! Là một quân cờ đặc thù hoàn toàn không giống với Đệ tử Trung tâm khác. Lúc này tiềm lực chất chứa trên người hắn, ngay cả Thần đạo cường giả như hắn, cũng không cách nào đoán trước được. Chỉ có thể nói bốn chữ, sâu không lường được.
Sau khi quay lại Thăng Long Pha, Tần Vô Song lại một lần nữa lấy Phong ấn Đồ quyển ra. Đây là sau khi hắn thoát vây, lần đầu tiên sử dụng lại Phong ấn Đồ quyển. Hiện giờ, hắn là Hóa Hư Cảnh, trình độ cao hơn Luyện Hư Cảnh trước kia, đẳng cấp triệu hoán lại cao hơn một cấp. Đương nhiên, hắn đã có thể triệu hoán ra linh thú Hư Võ Đại viên mãn. Khi hắn lấy ra Phong ấn Đồ quyển này, hắn nhất thời cảm thấy một chỗ nào đó khác biệt với thường ngày. Phong ấn Đồ quyển này, lại có thể tràn đầy dao động linh lực! Chuyện này là thế nào? Tần Vô Song sửng sốt, thoáng cảm nhận một chút, liền hiểu rõ là chuyện gì. Biểu hiện một tầng linh lực dao động này, hoàn toàn giống như linh lực địa mạch của La Thiên Đạo Trường. Cũng chính là nói, Phong ấn Đồ quyển này, chủ động hấp thu vô số linh lực địa mạch đi vào. Điều này khiến cho những linh thú Phong ấn Đồ quyển, có vẻ càng thêm rạng rỡ và rõ rệt, sức sống bừng bừng
Gã thiếu niên Chấp sự suýt chút nữa đâm phải người đó, may mà người tránh được. Nhưng gã thiếu niên ra cửa là để nghênh tiếp khách nhân, nên thấy có khách là vội tươi cười:
- Vị công tử đây khí chất đầy mình, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường, hì hì, mời, mời vào trong!
Người đó mang đầy vẻ phong trần, gương mặt có chút gì phiền muộn. Tuy che giấu rất tốt nhưng Tần Vô Song vừa nhìn là thấy được sự u uất giữa hàng lông mày.
Tần Vô Song cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn rất có ấn tượng với người này, tuy không qua lại nhiều nhưng hai bên chắc chắn cũng có ấn tượng sâu sắc về nhau.
Người này chính là Cửu Phương Vân Phi. Trong trận chiến Tần gia châu Bách Diệp, Cửu Phương Vân Phi đầu tiên đánh ngang chiến dọc ở quảng trường, cứu được hai đệ tử của Tần gia châu Bách Diệp, tiếp đó cũng rất có công trong việc giải trừ nguy cơ cho Tần gia châu Bách Diệp. Sau đó trong Đô thành của Bài Sơn Phủ, cũng là trong Công hội Liên minh Tán tu, Cửu Phương Vân Phi cũng có mặt khi các thủ hạ của Phủ chủ Bài Sơn Phủ chém giết.
Cửu Phương Vân Phi là đệ tử của Cửu Phương Tộc thần bí. Năm đó Cửu Phương Tộc nhận đại ân của Tần gia, toàn gia tộc được bảo vệ, nay đã lui về ở ẩn không tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực Hiên Viên Khâu nữa. Cửu Phương Vân Phi ra mặt thuần túy chỉ là báo đáp đại ân năm đó của Tần gia mà thôi.
Tần Vô Song vốn nghĩ Cửu Phương Vân Phi đã ẩn cư không xuất thế nữa, không ngờ ở nơi xa xôi này lại gặp được hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Có điều so với khí thế phấn chấn trước đây, Cửu Phương Vân Phi lúc này có phần trầm lặng, có vẻ tâm trạng không tốt, hình như có vấn đề gì khó giải quyết.
Sau khi Cửu Phương Vân Phi vào đại sảnh nhìn xung quanh một lượt mới chọn một nơi gần cửa sổ để ngồi xuống. Hắn nói chuyện với thiếu niên Chấp sự kia mấy câu rồi đuổi gã đi.
Nhìn Cửu Phương Vân Phi như vậy có lẽ là đến du ngoạn. Phi thuyền Tiên Diệp chỉ đón tám môn Thiên Đế Sơn, Cửu Phương Vân Phi chắc chắn không phải ngồi phi thuyền rồi lưu lạc đến đây.
Nhưng điều khiến Tần Vô Song khâm phục là, Cửu Phương Vân Phi tuổi có vẻ rất trẻ nhưng kỳ thực tu vi đã là Động Hư Cảnh!
Nhớ hôm gặp ở trận chiến Tần gia châu Bách Diệp, Cửu Phương Vân Phi có tu vi là Hóa Hư Cảnh, mới mấy năm không gặp mà đã thăng cấp lên Động Hư Cảnh. Xem ra thiên phú và tu vi của Cửu Phương Vân Phi ở Hiên Viên Khâu cũng rất cao, không hề thua kém đại bộ phận Đệ tử Trung tâm của tám môn Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song đeo mặt nạ, gương mặt khác hoàn toàn nên đương nhiên Cửu Phương Vân Phi không nhận ra.
Tần Vô Song lặng lẽ uống rượu nghĩ xem có nên tiến lại nói chuyện với Cửu Phương Vân Phi không. Nhưng nghĩ đến thân phận hắn lúc này rất đặc biệt nên lại nghĩ tạm thời không nên đánh rắn động cỏ.
Sau khi Cửu Phương Vân Phi vào không lâu, Công hội Liên minh Tán tu liên tiếp có mấy người dáng vẻ phong trần đi vào, vừa bước vào đã quát lên đòi rượu.
Đại sảnh lập tức trở nên bận rộn.
Tần Vô Song ngầm để ý Cửu Phương Vân Phi, bỗng thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi. Tần Vô Song theo hướng nhìn của hắn nhìn ra ngoài.
Bên ngoài có ba người đi vào, Tần Vô Song bỗng rung lên, thế này không phải quá trùng hợp rồi sao? Ba kẻ đó Tần Vô Song đều biết cả.
Tuy Tần Vô Song và ba kẻ đó không qua lại gì mấy nhưng Tần Vô Song có trí nhớ kinh người, lập tức nhớ ra dáng vẻ của ba kẻ này.
Chúng chính là người của La Thiên Đạo Trường. Lần đó Tần Vô Song rơi vào địa mạch, khi thoát ra được, cường giả các phương của La Thiên Đạo Trường đều đến bao vây hắn. Tần Vô Song có ấn tượng rất sâu sắc với những gương mặt đó. Tuy không thể nhớ được cả mặt và tên nhưng hắn có thể khẳng định ba kẻ này chắc chắn là người của La Thiên Đạo Trường, hơn nữa chúng lại không hề cải trang!
Có lẽ chúng nghĩ rằng ở vùng đất khác, ở nơi kín đáo ẩn dật thì sẽ không gặp phải người quen. Nhưng chuyện trên đời này là trùng hợp như thế, Tần Vô Song không chỉ gặp người quen mà gặp tận hai lượt, Cửu Phương Vân Phi và người của La Thiên Đạo Trường.
Có thể thấy, có lẽ Cửu Phương Vân Phi nhận ra ba kẻ kia nhưng chúng lại không biết Cửu Phương Vân Phi. Có điều kẻ đi đầu kia có ánh mắt sắc bén, mắt quét một vòng rồi dừng lại ở Cửu Phương Vân Phi một lát mới rời đi.
Cửu Phương Vân Phi cũng rất bình tĩnh, chỉ ngồi uống rượu, cũng liếc nhìn ba kẻ kia, vẻ mặt dường như chẳng để tâm.
Tần Vô Song thầm cảm thấy khâm phục Cửu Phương Vân Phi.
Ba kẻ kia đi vào, chúng đều không phải nhân vật tầm thường, đều có tu vi Hư Võ Đại viên mãn.
Đặc biệt là kẻ đi ở giữa, cũng là Hư Võ Đại viên mãn nhưng dường như mạnh hơn hai người bên cạnh rất nhiều, có thể là nhân vật cấp Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường.
Bốn vị Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường, dù thế nào thì Tần Vô Song cũng không thể quên được La Thông Thiên. Còn La Hoành Dã đã là tù nhân của Tần gia.
Còn lại hai Đạo tôn tu vi không bằng La Thông Thiên và La Hoành Dã, chỉ là Hư Võ Đại viên mãn. Tần Vô Song biết kẻ này nhất định là một trong hai Đại Đạo tôn còn lại. Chỉ có điều không biết là Tam Đạo tôn Điền Minh Sơn hay là Tứ Đạo tôn Tả Lãnh Sương. Phải chờ hắn mở miệng nói thì mới biết được.
Lần đó ở trong địa mạch Tần Vô Song từng nghe chúng nói chuyện, cũng có ấn tượng về giọng nói của chúng, chỉ cần hắn mở miệng nói là Tần Vô Song có thể phân biệt được.
Ba người của La Thiên Đạo Trường cố ý ngồi ở một bàn bên cạnh Cửu Phương Vân Phi.
- Tiểu tử, mang rượu lên đây, nhanh lên!
Một đại hán gọi lớn giọng.
Gã thiếu niên Chấp sự kia vội chạy tới, cười trừ:
- Ba vị đại gia muốn gọi gì?
Đại hán kia hỏi:
- Điền gia gọi đi!
Nghe hắn gọi Điền gia, Tần Vô Song đã có manh mối.
Tên đứng đầu nói:
- Tùy ngươi!
Giọng nói này, Tần Vô Song lập tức đoán ra, đây chính là Điền Minh Sơn, Tam Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường.
Lần đó Tần Vô Song đã nghe hắn và La Thông Thiên nói chuyện nên không hề lạ với giọng nói của hắn đương nhiên là nhận ra.
- Vậy mang thứ ngon nhất lên đây!
Đại hán kia cũng sốt ruột, phẩy tay:
- Làm nhanh lên biết chưa?
Ai đến đây cũng muốn nhanh nhưng không thể nào lại vừa đến là có ăn ngay, gã thiếu niên kia cười trừ:
- Đương nhiên là nhanh nhất có thể, xin ba vị đại gia đợi cho một lát!
Gã thiếu niên đó hiển nhiên cũng sợ những nhân vật như hung thần ác quỷ kia, cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra đằng sau.
- Điền gia, hình như chúng ta đến hơi sớm phải không?
Đại hán kia hỏi.
- Ngân Hoàn, ở đây không nói chuyện khác, uống rượu đi!
Điền Minh Sơn hơi trừng mắt lên, đại hán kia lập tức ngậm mồm cười ngượng, quay ra trừng mắt nhìn Cửu Phương Vân Phi.
Cửu Phương Vân Phi vẫn làm như không biết gì, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm kêu khổ. La Thiên Đạo Trường phái nhiều cao thủ đến đây như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Ngân Hoàn? Tần Vô Song nghe thấy cái tên này lập tức đoán ra thân phận hắn, quả nhiên là cường giả cấp Pháp vương của La Thiên Đạo Trường.
La Thiên Đạo Trường có vài Pháp vương, cũng là Hư Võ Đại viên mãn. Hai kẻ kia có lẽ là cũng là cường giả cấp Pháp vương.
Tần Vô Song vẫn uống rượu, không khí trong đại sảnh có phần bức bối, rõ ràng là vì cảm nhận được sự khí tức mạnh mẽ của ba người Điền Minh Sơn. Những người có mặt ở đây tuy bình thường thích tán chuyện nhưng gặp phải cao thủ thì không dám gây náo nhiệt.
Dù gì thì trong số những tán tu này có người là Hóa Hư Cảnh đã là không tồi rồi, chứ đừng nói là mấy cường giả cấp Hư Võ Đại viên mãn ở đây.
Cửu Phương Vân Phi đứng dậy đầu tiên thanh toán. Nhìn có vẻ như hắn có ý đề phòng với ba người Điền Minh Sơn nên mới bỏ đi.
- Tiểu tử ngươi nhìn lén le lén lút, không phải người tốt. Nói mau, ngươi tên gì?
Cửu Phương Vân Phi từ tốn nói:
- Hình như ta không có nghĩa vụ, cũng chẳng cần thiết phải nói cho các hạ về thân phận thì phải?
Pháp vương Ngân Hoàn cười gằn:
- Vậy sao?
Cửu Phương Vân Phi lắc đầu cười nhạt, quay người định bỏ đi. Hắn biết trước mặt ba kẻ này tuyệt đối không được để lộ thân phận, một khi lộ rồi thì sẽ vô cùng phiền phức.
Cửu Phương Vân Phi đi đến hành lang, sắp ra ngoài cửa thì Pháp vương Ngân Hoàn quát:
- Tiểu tử, nếu ngươi bước ra khỏi đại sảnh thì cả đời này đừng hòng đi bằng chân nữa!
Lời nói này vô cùng bá đạo nhưng không ai phủ nhận rằng hắn có thực lực ấy. Những người có mặt ở đây đều đặt hết chén xuống, kinh ngạc nhìn sang hướng này, ánh mắt đầy hứng thú xem náo nhiệt nhưng cũng có phần sợ hãi đối với cường giả.
Cửu Phương Vân Phi cười lạnh, căn bản là không sợ sự uy hiếp đó. Hắn bước những bước dài ra ngoài. Đúng lúc đó, một người xông vào trong như một trận gió, tay cầm một tập giấy, cười nói:
- Tin mới đây, tin cực mới đây, đệ tử Nga Mi Đạo Trường lập lôi đài chọn phu quân. Nguyện vọng hoàn tục lớn lao ba mươi năm một lần, không thể bỏ qua! Nếu các vị muốn tìm một người đồng hành cùng tu luyện, có thể đi qua, lướt qua chứ không thể bỏ qua cơ hội này!
Người đó thấy Cửu Phương Vân Phi đi ra ngoài thì kéo tay hắn lại, cười:
- Vị công tử đây anh tuấn tiêu sái như vậy lên đi thử vận khí. Thế nào, ở đây ta có thông tin nội bộ, chỉ mười viên lục tinh thạch thôi.
Tần Vô Song đang uống rượu suýt chút nữa thì phun rượu ra ngoài. Không phải bảo Nga Mi Đạo Trường ghét nhất là nam nhân sao? Sao lại bày lôi đài chiêu thân thế này?
Không biết vì sao Tần Vô Song bỗng nhớ ngay đến lời dặn của Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên. Tần Vân Nhiên nói nữ tu luyện giả của Mộng Huyễn Thiên Trì phải trải qua thời kì "vượt qua ải tình", cái gọi là chiêu thân này nhất định là cái bẫy để tìm kiếm ải tình này rồi!
Cửu Phương Vân Phi gạt đi, lạnh lùng nói:
- Ta không có hứng thú!
Người đó cười cười, thở dài:
- Đáng tiếc, công tử trẻ tuổi như vậy lại không có hứng thú với việc nam nữ song tu, đây không phải chuyện tốt đâu, hắc hắc…
Cửu Phương Vân Phi đi ra ngoài, Pháp vương Ngân Hoàn nhảy vút một cái đã ở bên ngoài cửa chặn đường Cửu Phương Vân Phi:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Vô Song tâm tư kín đáo, sau khi đã vén tấm lụa mỏng trong lòng của Mộ Dung Nhạn, hai bên tâm ý tương thông, thấy Mộ Dung Nhạn như vậy, trong lòng liền biết Mộ Dung Nhạn vẫn còn có khúc mắc chưa cởi bỏ được. - Nhạn nhi, trong lòng nàng, có phải còn có lo lắng khác? Mộ Dung Nhạn không muốn để Tần Vô Song lo lắng quá nhiều, nhưng lại rất muốn để Tần Vô Song biết tâm sự của nàng, chần chờ, không biết nên nói hay không. Tần Vô Song thấy Mộ Dung Nhạn do dự, ánh mắt chân thành nhìn Mộ Dung Nhạn, nắm lấy hai tay Mộ Dung Nhạn, lộ vẻ xúc động nói: - Nhạn nhi, nàng vì chuyện của ta mà bôn ba cực khổ. Bây giờ, bất kể là khó khăn gì, hãy để ta cùng nàng gánh vác, được không? Mộ Dung Nhạn đón ánh mắt nồng nhiệt của Tần Vô Song, trái tim thiếu nữ hoàn toàn bị hòa tan, gật đầu: - Tần đại ca, trong lòng Nhạn nhi vẫn còn có một nỗi lo lắng. Bởi vì, chuyện hôn sự của Nhạn nhi, là do gia gia ước định. Còn muội, cũng là cốt nhục duy nhất của nhất mạch phụ thân ta. Vì phụ thân say mê kiếm đạo, cho nên không có con trai nối dõi. Hiện tại trong Phiêu Tuyết Lâu, ngoài phụ thân, còn có một thúc thúc, tu vi tương đương với phụ thân muội. Hai tộc thúc, tu vi kém hơn một chút, bọn họ luôn tận lực muốn đem muội gả ra khỏi Phiêu Tuyết Lâu. Muội lo lắng, bọn họ biết Nhạn nhi một lòng hướng về huynh, sẽ ra sức phản đối qua lại giữa chúng ta. Nhạn nhi không sợ bọn họ, nhưng sợ bọn họ mượn việc này để tạo áp lực với phụ thân, đẩy phụ thân vào thế khó xử. Tần Vô Song bình tĩnh nghe hết tất cả, suy nghĩ một lát, liền hỏi Mộ Dung Nhạn: - Nhạn nhi, bọn họ cản trở chúng ta qua lại, nhất định là vì huynh là đệ tử Tần gia, đúng không? - Đúng vậy! Mộ Dung Nhạn khẽ gật đầu: - Hiện tại bọn họ đều cố chấp cho rằng, Tần gia Thiên Đế Sơn đã đi xuống dốc, hơn nữa tương lai nhất định sẽ bị Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang đuổi ra khỏi Thiên Đế Sơn. Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười, trên khóe miệng có một sự kiêu ngạo: - Nhạn nhi, trong lòng nàng, cảm thấy Tần gia Thiên Đế Sơn ta, vận mệnh như thế nào? Mộ Dung Nhạn chân thật nói: - Trong lòng muội đương nhiên nhận định, Tần đại ca huynh nhất định sẽ trở thành anh hùng của Thiên Đế Sơn, tận lực cứu vãn thế cục nguy hiểm. Hiện tại tất cả mọi việc huynh làm, đều theo phương hướng này mà phát triển. Nhạn nhi tin vào ánh mắt của mình! Khẩu khí của Mộ Dung Nhạn kiên định bổ sung thêm một câu: - Tần đại ca, huynh nhất định sẽ làm được! Tần Vô Song khẽ mỉm cười: - Nhạn nhi, ta đồng ý với nàng. Ta không những sẽ khiến bọn họ thay đổi thành kiến, thậm chí, ta nhất định sẽ phong phong quang quang, vẻ vang tới Phiêu Tuyết Lâu cưới nàng làm vợ, để tất cả mọi người trong Phiêu Tuyết Lâu, vì nàng mà tự hào, khiến bọn họ hối hận về ánh mắt của mình trước đây. Trong mắt Mộ Dung Nhạn lóe lên quang mang vui sướng, vô cùng hạnh phúc, nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc của Tần Vô Song: - Tần đại ca, cho dù không có những điều đó, Nhạn nhi chỉ cần có thể cũng ở cùng với huynh, bất cứ gian khổ, khó khăn gì, Nhạn nhi cũng không sợ. Hai người tâm ý tương thông, càng không có điểm nào nghi ngờ, chỉ có một mục tiêu, đó chính là quét sạch tất cả mọi chướng ngại đang chắn ngang trước mặt bọn họ. Đương nhiên, những chướng ngại này, cũng không phải dễ dàng bị quét sạch như vậy. - Tần đại ca, trước mắt, chúng ta mặc dù tâm ý tương thông, nhưng ta vẫn không thể cùng huynh quay về Thiên Đế Sơn. Tần Vô Song đương nhiên biết, mặc dù nói bọn họ tâm tư tương thông, nhưng dù sao không danh không phận, với thân phận thiên kim tiểu thư của Mộ Dung Nhạn, đương nhiên không thể tùy tiện cùng hắn đi tới Tần gia Thiên Đế Sơn. Bằng không, giá trị con người của Phiêu Tuyết Lâu khó tránh khỏi bị người ngoài xem thường. - Nhạn nhi, ta biết tâm ý của nàng. Ở Hành Sơn Phủ, ta đã gặp qua lệnh tôn đại nhân, ta quay về Thiên Đế Sơn một chuyến, sau khi báo cáo với Chưởng môn, sẽ tới Phiêu Tuyết Lâu bái kiến Mộ Dung Lâu chủ. Mộ Dung Nhạn lòng tràn đầy niềm vui, nhưng vẫn lo lắng nói: - Tần đại ca, Nhạn nhi chỉ sợ làm chậm trễ chính sự của huynh. Nếu có nhiệm vụ gì cấp thiết hiện tại, thì đó chính là gia tăng thực lực. Sớm ngày vì Tần gia mà san sẻ khó khăn. - Tần đại ca, huynh cũng đừng nóng vội hấp tấp, với tuổi tác của huynh, con đường phía trước vẫn rất dài. Có thể đạt được cảnh giới này đã là rất tốt rồi. Hiện giờ, Nhạn nhi cũng không phải là đối thủ của Tần đại ca. Mộ Dung Nhạn lòng đầy tự hào, nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Tần Vô Song, hắn mới chỉ là tu vi Trung Linh Võ Cảnh, lúc này mới trải qua thời gian mấy năm, đã luyện được đến Hóa Hư Cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên Động Hư Cảnh. Nguồn truyện: Còn Mộ Dung Nhạn nàng, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện từ cấp bậc Linh Võ Cảnh, đến bây giờ, cũng mới chỉ là Hóa Hư Cảnh mà thôi. Nhớ tới tình huống khi mới quen ở các quốc gia nhân loại, Mộ Dung Nhạn lại cảm thấy một cảm giác ngọt ngào. Những khoảnh khắc ngắn ngủi qua đi không ngừng hiện lên trong đầu, mỗi một chi tiết, đều có vẻ tuyệt vời như vậy. Cảm giác hạnh phúc, tự nhiên sinh ra. Tần Vô Song thấy Mộ Dung Nhạn lộ ra loại dáng vẻ ngây thơ của tiểu hài nhi, lúc này mới tỉnh ngộ, Mộ Dung Nhạn trên thực tế còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, nàng còn nhỏ tuổi vậy mà phải đảm đương áp lực, gian khổ lớn lao như vậy. Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn càng sinh ra sự yêu thương vô hạn, chỉ nguyện ý từ nay về sau sẽ bảo vệ người nữ nhân làm lay động lòng người này, không để nàng phải chịu thêm bất cứ uất ức nào nữa. - Tần đại ca, ngày mai muội và Tiểu Trúc sẽ quay về Phiêu Tuyết Lâu. Ngày đêm đều chờ huynh đến, được không? Mộ Dung Nhạn khuôn mặt giống như bức tranh, hỏi Tần Vô Song. - Được, nàng đi trước đi, ta sẽ đến ngay sau. Tần Vô Song hứa hẹn nói. - Tần đại ca… Mộ Dung Nhạn ngập ngừng: - Huynh đi đến đó, nếu những người khác của Phiêu Tuyết Lâu ngữ khí đối với huynh có chỗ không kính trọng, huynh phải thông cảm nhiều một chút, được chứ? Tần Vô Song cười nói: - Nhạn nhi, việc này nàng không cần phải dặn dò, ta tự nhiên biết làm gì. Lễ tiết nên có, ta đều sẽ làm chu toàn. Mộ Dung Nhạn thấy Tần Vô Song quan tâm mình như vậy, cười nói: - Cũng không phải kêu huynh chịu ức hiếp, nếu bọn họ quá đáng, huynh cũng không cần nhượng bộ… Không cần chủ động đi tranh cường hiếu thắng với bọn họ là được rồi. Tần Vô Song cười cười: - Được, ta sẽ làm theo ý nàng. Sau khi ước định, tâm tình của Mộ Dung Nhạn thoải mái hơn rất nhiều. Đi tới Phiêu Tuyết Lâu lần này đối với Mộ Dung Nhạn mà nói, chí ít cần lộ trình nửa tháng. Tần Vô Song thật sự có chút lo lắng La Thiên Đạo Trường giữa đường sẽ tập kích trả thù, lập tức nói với Mộ Dung Nhạn: - Nhạn nhi, nàng đến Thiên Đế Sơn tố cáo La Thiên Đạo Trường, ta lo lắng bọn chúng sẽ gây chuyện bất lợi với nàng. Sáng sớm ngày mai, ta đưa nàng một đoạn đường. Mộ Dung Nhạn đương nhiên sẽ không để ý, nếu như vậy, nàng lại có thể ở cùng với Tần Vô Song thêm một chút.
Quay lại Vấn Đỉnh Sơn, Tần Vô Song tìm Tần Trọng Dương. Tần Trọng Dương cười cười: - Quay lại rồi sao? Không đi tiễn Mộ Dung tiểu thư sao? Tần Vô Song đem tình hình nói lại một lần, Tần Trọng Dương cười nói: - Ngươi hiện tại đang được đãi ngộ của Đệ tử Trung tâm, bất cứ hành động gì đều không cần phải bẩm báo. Bản thân có chủ trương thì cứ thế mà làm. Cho dù ngươi rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, chỉ cần dùng Ngọc bài Truyền thức nói với ta một tiếng là có thể đi. - Tam Chưởng môn, Vô Song có vài lời, không biết có thể nói hay không. Tần Trọng Dương cười nói: - Ở trong Chính Khí Đường, ngươi có tâm sự gì, cứ nói đừng ngại. - Được, ở Thiên Đế Môn, Thiên Đế bệ hạ cao cao tại thượng, Vô Song nhìn không rõ hư thực, bề ngoài xem ra, Thiên Đế tựa hồ không có lập trường đặc biệt. Nhưng Vô Song luôn có cảm giác kỳ quái, cảm thấy Thiên Đế bệ hạ, tựa hồ có lập trường riêng của mình. Hơn nữa, lập trường này đối với Tần gia Thiên Đế Sơn không phải rất có lợi. Tần Trọng Dương có chút khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, hít một ngụm lãnh khí: - Vô Song, đây là ngươi quan sát ra, hay là thuận miệng nói như vậy? - Đây là trực giác của Vô Song, cũng không phải là có chứng cứ chính xác gì. Tần Trọng Dương thở dài một tiếng, một chút thanh âm cũng không hề phát ra, sau một hồi lâu, mới dùng một loại ánh mắt ngưng trọng nhìn Tần Vô Song, trịnh trọng dặn dò nói: - Vô Song, chuyện này, về sau không được đề cập đến với người khác. Trong lòng ngươi biết là được rồi. Trong lòng Vô Song khẽ máy động, nói như vậy, phán đoán của hắn là chính xác. Tần Trọng Dương quan sát khuôn mặt, biết Tần Vô Song vô cùng nhạy bén, dĩ nhiên xác định, thở dài: - Vô Song, ngươi tưởng rằng, chỉ mình Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang, là có thể ép Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta không cách nào hành động được sao? Nếu không có cái bóng của Thiên Đế Môn che chở, Tần gia ta, sao có thể nhẫn nhịn mãi như thế, từng bước lui bước cũng không thể cường thế bắn ngược lại? - Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, đều là vì lập trường của Thiên Đế Môn? Tần Vô Song trong lòng nghiêm nghị. - Đúng vậy, Thiên Đế Môn tiền nhiệm, chính là Tần gia chúng ta. Chứ không phải Tân gia! Trong bảy môn khác của Thiên Đế Sơn, bọn họ kiêng kỵ nhất vẫn là Tần gia Thiên Đế Sơn, có vẻ như đã tinh thần sa sút chúng ta! Cho nên, Thiên Đế Môn, vĩnh viễn không thể đứng bên cạnh Tần gia. Bọn họ đối với Thiên Đế Môn tiền nhiệm, vẫn luôn tràn ngập đề phòng. Tần Vô Song không lên tiếng, chỉ cảm thấy thế cục của Tần gia, quả nhiên là gian nan vô cùng. Ngay cả chủ nhân Thiên Đế Sơn ngoài mặt thì công bằng, nhưng ở chỗ tối thì ngấm ngầm xa lánh, tình cảnh không cần nghĩ cũng biết. - Vô Song, tư chất tự nhiên của ngươi vốn thông minh, ở Thiên Đế Sơn, sau này nhất định phải áp chế tài năng, không được để Thiên Đế Môn cảm thấy sự uy hiếp của ngươi. Một khi ngươi để Thiên Đế Môn cảm thấy chỗ ngồi của bọn họ không vững chắc, những ngày tháng tiếp theo của ngươi sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Đương nhiên, ta không phải khuyến khích ngươi cụp đuôi làm người, mà phàm là bất cứ chuyện gì ngươi làm, đều phải xem việc giữ mình là quan trọng nhất. Tần Vô Song yên lặng không nói, mặc dù Tần Trọng Dương ở trong lòng hắn là trưởng giả cấp bậc Thần đạo, nhưng lời này của hắn, lại khiến Tần Vô Song không biết trả lời như thế nào. Tính cách của hắn, có cái nên làm, có cái cho qua. Nếu sự tình không thể áp chế, phải bộc phát ra, muốn hắn nhẫn nhịn, tuyệt đối không phải là phong cách của Tần Vô Song hắn. Đương nhiên, Tần Vô Song hắn không phải không thể nhẫn nhịn, lấy việc đối phó với La Thiên Đạo Trường là ví dụ, hắn có thể đủ công phu nhẫn nhịn, nhưng những chuyện này, không thể bỏ qua được. Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song không gật đầu, cũng không trách cứ. Trong lòng trái lại có chút vui mừng. Vì đây chính là chỗ mà Tần Vô Song không giống với những Đệ tử Trung tâm khác. Hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng đáp ứng lấy lệ với ngươi, bất cứ lúc nào, đều sẽ không vứt bỏ lý niệm của cá nhân hắn. Cho dù là đối mặt với Thần đạo cường giả, cũng đồng dạng như vậy. Có lẽ, chính là sự tự tin và tâm tính cường đại này mới khiến hắn trở nên không giống với người khác như vậy? Tần Trọng Dương nghĩ, bất luận như thế nào, Tần Vô Song này, rất đáng được trông đợi! Là một quân cờ đặc thù hoàn toàn không giống với Đệ tử Trung tâm khác. Lúc này tiềm lực chất chứa trên người hắn, ngay cả Thần đạo cường giả như hắn, cũng không cách nào đoán trước được. Chỉ có thể nói bốn chữ, sâu không lường được.
Sau khi quay lại Thăng Long Pha, Tần Vô Song lại một lần nữa lấy Phong ấn Đồ quyển ra. Đây là sau khi hắn thoát vây, lần đầu tiên sử dụng lại Phong ấn Đồ quyển. Hiện giờ, hắn là Hóa Hư Cảnh, trình độ cao hơn Luyện Hư Cảnh trước kia, đẳng cấp triệu hoán lại cao hơn một cấp. Đương nhiên, hắn đã có thể triệu hoán ra linh thú Hư Võ Đại viên mãn. Khi hắn lấy ra Phong ấn Đồ quyển này, hắn nhất thời cảm thấy một chỗ nào đó khác biệt với thường ngày. Phong ấn Đồ quyển này, lại có thể tràn đầy dao động linh lực! Chuyện này là thế nào? Tần Vô Song sửng sốt, thoáng cảm nhận một chút, liền hiểu rõ là chuyện gì. Biểu hiện một tầng linh lực dao động này, hoàn toàn giống như linh lực địa mạch của La Thiên Đạo Trường. Cũng chính là nói, Phong ấn Đồ quyển này, chủ động hấp thu vô số linh lực địa mạch đi vào. Điều này khiến cho những linh thú Phong ấn Đồ quyển, có vẻ càng thêm rạng rỡ và rõ rệt, sức sống bừng bừng