Mộ Dung Nhạn đối với sự bực dọc phiền muộn của đám trưởng bối gia tộc, mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát dẫn theo Tần Vô Song đi ra ngoài, làm quen với phong cảnh phía bắc của Phiêu Tuyết Lâu. Đi được một canh giờ, tâm tình của Mộ Dung Nhạn lúc này mới hơi tốt một chút, khẽ cười nói: - Tần đại ca, hạnh phúc thật sự rất đơn giản, chỉ cần không nhìn thấy những bộ mặt khiến ta không thích, tâm tình của ta liền tốt hơn nhiều. - Nhạn nhi, những khuôn mặt đó, sẽ có một ngày thay đổi. Hãy tin ta! Tần Vô Song chưa bao giờ có tự tin giống như lúc này. Hắn cảm thấy, đây là sứ mệnh của bản thân, sứ mệnh thần thánh! Hai người nắm lấy tay nhau, không có lời nói, chỉ có tiếng tim đập, tiếng mạch đập. Say mê nhìn ngọn núi mờ ảo xa xa, trong sắc trời xám nhạt, từng bông tuyết lớn không ngừng rơi xuống, có vẻ thê lương vô cùng. Nhìn qua, đó là một cảnh tượng khiến người ta không thấy được hy vọng. Nhưng mà cũng không biết có phải là sự an bài của số mệnh không. Chính ở trên bầu trời xám nhạt đó, một đôi phi điểu bay lượn trên những bông tuyết trên bầu trời, song song vỗ cánh, lướt qua trên bầu trời, tiếng chim kêu to quật cường, cánh chim bất khuất, phát ra giai điệu đấu tranh, một mũi tên bay vụt tới, lưu lại trên hai hình bóng đó. - Tần đại ca! Tâm tình của Mộ Dung Nhạn đột nhiên có chút cảm giác bất an, kích động kêu lên. Tần Vô Song chỉ nắm chặt lấy bàn tay của Mộ Dung Nhạn, cánh tay kiên cường mà hữu lực, gối đầu lên Mộ Dung Nhạn, hai người dựa sát vào nhau, cho dù trong hoàn cảnh băng tuyết ngập trời, tựa hồ hai trái tim đồng thời đều mở ra, dung hợp lại với nhau. - Tiểu thư, tiểu thư! Chính vào lúc này, dưới chân núi truyền đến tiếng gọi của Tiểu Trúc, thanh âm của nha đầu kia còn có chút lo lắng, rất nhanh, trên sườn núi đã nhìn thấy thanh âm nhỏ xinh của Tiểu Trúc, một bông tuyết còn chưa kịp rơi xuống. Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn đều hóa thành lưu quang, rơi xuống trước mặt Tiểu Trúc: - Tiểu Trúc, làm sao vậy? Tiểu Trúc miệng thở phì phò, không ngừng vỗ ngực, thuận thế đứng dậy, vội la lên: - Tiểu thư, trong tông môn, có ba bốn khách nhân gia tộc thế lực nhất lưu, bọn họ cùng hướng về Phiêu Tuyết Lâu cầu hôn, xem dáng vẻ, hình như là nhằm vào tiểu thư ngươi mà đến. Mộ Dung Nhạn khẽ biến sắc, có chút tức giận: - Là ai nhàm chán như vậy chứ? Tiểu Trúc nói: - Ta cũng không hỏi thăm rõ ràng, nhưng ta nghe nói, đều là những người rất có thế lực, hình như còn có thế lực của tám môn Thiên Đế Sơn nữa. Mộ Dung Nhạn trong lòng trầm xuống, giật mình nhìn Tần Vô Song. Tần Vô Song trái lại vẫn bình tĩnh trước sau như một: - Nhạn nhi, không cần gấp gáp. Chúng ta tâm ý đã rõ ràng. Cho dù mười nhà tới, một trăm nhà tới, chỉ cần chúng ta tâm chí không thay đổi, có đến nhiều nữa cũng chỉ là trò cười. Mộ Dung Nhạn biểu tình kiên định nói: - Ta đi nói với bọn họ, ta chỉ lấy một nam tử tên là Tần Vô Song, nam tử kỳ tài trưởng thành từ các quốc gia nhân loại. Hai người tâm ý tương thông, đều tùy ý cười lên. Áp lực gì đó, trói buộc gì đó, đều tan biến. Chỉ cần tâm tư của hai người không thay đổi, những chuyện này căn bản đều là mây bay!
Lần này quay lại Phiêu Tuyết Lâu, không khí có vẻ vô cùng quỷ dị. Tổng cộng có bốn nhóm người. Bốn nhóm người này, lại có hai nhóm là đến từ tám môn Thiên Đế Sơn, hơn nữa vô cùng trùng hợp là, phân biệt đến từ Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang. Trong lòng Tần Vô Song khẽ trầm trọng, ý thức được, chuyện cầu hôn tập thể này, cũng không phải trùng hợp, mà là một âm mưu vô cùng có tính châm chích. Tần Vô Song khẽ mỉm cười, nhìn những người này phảng phất giống như không khí, đi vào: - Mộ Dung Lâu chủ, lần trước không cáo biệt mà đi, thất lễ rồi. Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói: - Không cần khách khí. Đến đây, lão phu giới thiệu một chút. Vị này là Yến Truy Dương công tử của Thiên Phạt Sơn Trang, vị này là Lôi Tiêu công tử của Lôi Đình Tông. Còn vị này là Ngô Đỉnh Nguyên công tử của Bách Kiếm Tông, và vị này là Hồ Khâu Lan công tử của Hồ Khâu Thế gia. Tần Vô Song nhàn nhạt cười nói: - Nghe danh đã lâu! Mộ Dung Thiên Cực cười nói: - Vị này là Tần Vô Song công tử của Tần gia Thiên Đế Sơn. Yến Truy Dương cười lạnh nói: - Tần Vô Song? Nghe nói các quốc gia nhân loại lần này có một Tần Vô Song đến Hiên Viên Khâu, không phải chính là vị đang đứng trước mặt chứ? Mộ Dung Thiên Cực nhàn nhạt cười, người trẻ tuổi muốn đấu võ mồm, hắn sẽ không xen vào. Tần Vô Song phảng phất xem Yến Truy Dương giống như không khí, nhắm mắt làm ngơ. Loại khiêu khích không có bất cứ ý nghĩa nào, nếu Tần Vô Song còn mắc mưu, vậy đó không phải là Tần Vô Song rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hồ Khâu Lan dáng dấp giống như một hảo công tử phong độ nhanh nhẹn, phe phẩy quạt, mỉm cười nói: - Mộ Dung Lâu chủ, vãn bối ở Hồ Khâu Sơn, sau khi nghe nói sự tích của Mộ Dung tiểu thư, vô cùng cảm động, chỉ cảm thấy thiên kim của Hiên Viên Khâu đông như vậy, chỉ có Mộ Dung tiểu thư mới như vậy, mới là giai ngẫu đẹp đôi suốt đời với Hồ Khâu Lan ta. Vì vậy ngựa không dừng bước, vội vàng muốn đến cầu hồn. Không nghĩ rằng mấy vị công tử đây cũng có tâm tư giống như ta, tất cả đều muốn nhanh chân giành trước. Không ngờ, trái lại không có ai giành được trước, như thế lại càng thêm khó khăn. Ngô Đỉnh Nguyên của Bách Kiếm Tông cũng cười nói: - Trên đường đi tốc độ của ta là nhanh nhất rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc. Nếu đến trước một bước, có lẽ đã chiếm được ưu thế rồi. - Hắc hắc, Ngô huynh, ngươi nhanh chân giành trước như vậy là không được. Chỉ tiếc, Mộ Dung Lâu chủ chỉ có một thiên kim tiểu thư, nếu có bốn người, chúng ta cũng không cần khó xử như vậy. Mấy gia hỏa này, ba hoa khoác lác, hơi có chút ý tứ khách cướp quyền chủ. Mộ Dung Thiên Cực từ khi bắt đầu vẫn luôn mỉm cười, nhưng nghe đến những lời phía sau của bọn chúng, biểu tình rõ ràng có vẻ hờn giận. Trong khẩu khí của bốn người này, càng không có một chút tôn trọng nào, là đang cầu thân sao? Nhất là Yến Truy Dương, càng dùng khẩu khí trêu chọc nói: - Mộ Dung Lâu chủ, mấy người chúng ta, đường xa chạy đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì. Ngươi không thể thiên vị riêng tư được. Vị Tần Vô Song lão huynh này nghe nói có chút giao tình với lệnh ái, nhưng cuối cùng vẫn chưa có hôn ước đúng không? Không thể vì có giao tình mà nghiêng về hắn ta. Mấy người chúng ta đều hết lòng cảm mến Mộ Dung tiểu thư giống nhau. Mộ Dung Nhạn đi vào, thản nhiên nói: - Chư vị, nếu các ngươi thật sự có hảo tâm tới kết thân. Mộ Dung Nhạn ta cũng sẽ không nói lời khách sáo cảm tạ gì đó. Ta chỉ muốn nói, nếu các ngươi không muốn làm xấu mặt mình, thì lập tức rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu. - Vị tiểu thư vô cùng xinh đẹp này, có lẽ chính là Mộ Dung tiểu thư sao? - Quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Trên mặt Mộ Dung Nhạn nổi lên một tầng sương lạnh. Tần Vô Song cười lạnh đi tới, nhẹ nhàng chắn trước mặt Mộ Dung Nhạn, thản nhiên nói: - Bốn bị, nếu các ngươi thật sự đến cầu thân, Tần mỗ thật ra kính trọng các ngươi mấy phần. Dù sao các ngươi vẫn có chút nhãn quang. Nhưng xem dáng vẻ của các ngươi, hình như giống đến quấy rối thì đúng hơn. - Họ Tần kia, thu lại những lời ngươi vừa nói đi. Chuyện này liên quan gì đến ngươi chứ! Hiện tại mọi người đều đứng trên vị trí công bằng, ngươi cũng không thấy có ưu thế hơn chúng ta. Khẩu khí của Lôi Tiêu vô cùng mãnh liệt mắng nói. - Đúng vậy, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi có thể thay mặt Phiêu Tuyết Lâu sao? Từ lúc nào, chuyện của Phiêu Tuyết Lâu lại đến lượt ngươi làm chủ quyết định chứ? Cho dù ngươi nguyện ý tới cửa nhà cầu thân nhanh nhất, chuyện của Phiêu Tuyết Lâu cũng chưa đến lượt ngươi làm chủ. - Ha ha, một tên nhà giàu mới nổi của các quốc gia nhân loại, mới có được một chút may mắn *** chó, thật sự tưởng rằng bản thân là cường hào đệ tử sao. Chậc chậc, nghe khẩu khí của hắn, thật sự xem mình là người của Thiên Đế Môn chắc? Mộ Dung Thiên Huyễn nhìn thấy nhiều người như vậy đến cầu hôn, trong lòng cũng có chút thoải mái vài phần. Nhưng nhìn mấy người này, càng nói càng kỳ cục, giống như đến làm mất mặt thì đúng hơn. Điều này khiến trong lòng hắn cũng có chút khó chịu. - Mấy vị công tử đều là tài tuấn trẻ tuổi của Hiên Viên Khâu, có thể đồng thời xuất hiện ở Phiêu Tuyết Lâu ta, cũng là khiến Phiêu Tuyết Lâu ta vinh dự vô cùng. Nhưng chuyện hôn sự không phải trò đùa. Chư vị nếu thật sự đến cầu hôn, dù sao cũng phải có bà mai chứ? Cũng phải có người đảm đương chứ? - Ha ha, Thiên Huyễn Lâu chủ, mấy người chúng ta tới đều rất vội vàng. Nếu đợi mời được bà mối, chỉ sợ đã rớt lại phía sau xa tít rồi. - Cho dù không có người mai mối, vậy cũng không thể làm trò đùa như vậy. Nếu mấy vị thật sự có lòng, ta thật ra có một chủ ý. Mộ Dung Thiên Huyễn cười nói. - Chủ ý gì? Mộ Dung Thiên Huyễn liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Cực, vẫn mở miệng nói: - Phiêu Tuyết Lâu chúng ta, đang trong độ tuổi kết hôn, lại có thể lọt vào pháp nhãn của chư vị, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Nhạn. Nhưng các ngươi tổng cộng có năm gã tài tuấn trẻ tuổi, nếu đáp ứng bất cứ người nào, đều là đắc tội với bốn người khác. - Nhị thúc. Giọng nói của Mộ Dung Nhạn vang lên trách mắng: - Nhị thúc, nếu ngươi lại đem chuyện hôn sự của Nhạn nhi ra làm trò đánh cược, quan hệ huyết mạch giữa thúc cháu ta, từ nay sẽ đoạn tuyệt! Bốn người các ngươi, cũng đều nghe cho rõ đây. Đừng tưởng người khác là kẻ ngốc, không nhìn ra được chút tâm tư đó của các ngươi. Các ngươi không phải thấy người ta đang nguy nan liền đến hãm hại sao? Cho dù các ngươi tới từ Thiên Đế Sơn, vậy thì thế nào? Nhân phẩm thấp kém, ta vẫn khinh thường các ngươi, cho dù các ngươi là con cháu của Thiên Đế, ta cũng đồng dạng xem thường các ngươi! Yến Truy Dương bị người ta chửi vào mặt mắng, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra. Nếu không phải lần này bản thân đi là có mục đích, chỉ sợ hắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ. Hồ Khâu Lan đó cũng ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: - Mộ Dung tiểu thư, đây thực sự là hiểu lầm. Ta và Phiêu Tuyết Lâu không có ân oán, càng không nói đến chuyện thấy người ta gặp nguy nan liền đến hãm hại. Thực sự là vì cầu thân mà đến. Tần Vô Song ánh mắt lành lạnh, nhìn chăm chú vào Hồ Khâu Lan nói: - Hồ Khâu Thế gia của Hồ Khâu Sơn đúng không? Nếu ngươi nói sai một từ, ta thề, nhất định khiến ngươi không quay về được Hồ Khâu Sơn! Hồ Khâu Lan nham hiểm cười nói: - Ngươi uy hiếp ta sao? Tần Vô Song thản nhiên nói: - Không, ngươi vẫn không xứng để ta uy hiếp ngươi, ta chỉ là muốn nói với ngươi một sự thực như vậy mà thôi, nếu ngươi không quan tâm, có thể nói lại lần nữa câu vô nghĩa đó thử xem. Hồ Khâu Lan cũng không phải là đệ tử của tám môn Thiên Đế Sơn, hắn nhận lời mời đến đây, thuần túy là góp vui, muốn hắn đứng ra làm chim đầu đàn, bị Tần Vô Song nhằm vào, hắn thật sự không cam lòng. Nhớ tới thủ đoạn độc ác của Tần Vô Song đối phó với La Thiên Đạo Trường, hắn thật sự là bị chấn động, nhất thời không dám nói thêm gì nữa, ngượng ngùng cười: - Chư vị, vì lời nói đắc tội, ta sẽ không nói gì nữa cả, các ngươi ai thích nói gì thì nói đi. Yến Truy Dương lạnh lùng nhìn Tần Vô Song, cười lạnh nói: - Không ngờ, tiểu tử xuất hiện từ các quốc gia nhân loại như ngươi, lại còn có thể ngang ngược như vậy. Có phải ta nói thêm một câu, ta cũng không quay về được Thiên Phạt Sơn Trang không? - Ngươi có thể thử xem. Tần Vô Song cười lạnh nói. Mộ Dung Thiên Cực biết sự tức giận của Tần Vô Song đã phát tác, càng biết Tần Vô Song một khi có thể đối phó được với La Thiên Đạo Trường, muốn giết bốn người này, chưa chắc không làm được, lập tức hòa giải nói: - Chư vị, ở Phiêu Tuyết Lâu, các ngươi đều là khách nhân, ở đây hô đánh hô giết, chính là đại bất kính đối với Phiêu Tuyết Lâu ta. Như vậy đi, ở đây ta ra một chủ đề. Các ngươi ai có thể hoàn thành, liền có tư cách tới bàn chuyện hôn uớc với ta
Tên La Trung chạy tới, hành lễ với Yến Thiên Tùy rồi nói:
- Yến đại ca, sao lại ở đây?
Bọn Yến Thiên Tùy không muốn bị bại lộ thân phận, thấy La Trung chạy tới, kỳ thực không muốn để ý tới hắn, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của Thiên Phạt Sơn Trang với La Thiên Đạo Trường, nếu hoàn toàn mặc kệ hắn thì cũng không ổn, liền bình thản nói:
- Ta phải hỏi ngươi câu đó mới đúng.
La Trung gãi đầu cười hề hề:
- Vạn Hoa Cốc không phải có bày lôi đài chiêu thân đó sao? Tiểu đệ đến để thử vận may.
- Ngươi? Chiêu thân?
Yến Thiên Tùy chán nản:
- La Trung ngươi mà cũng muốn chiêu thân?
Nhưng hắn cũng không nghi ngờ gì tên La Trung, hắn nghĩ, đến Vạn Hoa Cốc mà không vì chiêu thân mới là lạ.
La Trung thấy Yến Thiên Tùy không nghi ngờ gì, mừng thầm, hỏi thăm dò:
- Yến đại ca cũng đến đây đánh lôi đài sao?
Yến Thiên Tùy hầm hầm nói:
- Ngươi thấy ta giống kẻ muốn lên lôi đài lắm sao?
Vừa dứt lời, Lôi Oanh và Tân Vô Vọng đều bật cười, chỉ có Tân Vô Kỵ là bình thản, ánh mắt vẫn nhìn về phía Vạn Hoa Cốc.
La Trung không phải kẻ ngốc, nhìn những người bên cạnh Yến Thiên Tùy ai cũng khí độ bất phàm, cười trừ:
- Nếu Yến đại ca xuất mã thì, hì hì, thì đương nhiên không gì ngăn cản được rồi. Yến đại ca, mọi người cứ làm việc đi, tiểu đệ không làm phiền nữa!
Yến Thiên Tùy khẽ hừ mũi, nói lạnh lùng:
- Đi đi, ra ngoài đứng có bép xép nhớ chưa? Coi như chưa từng gặp, càng không được để lộ thân phận bọn ta!
La Trung cười:
- Đương nhiên rồi. Có chết đệ cũng không nói lung tung.
Nói rồi hắn ngoan ngoãn xuống khỏi dốc núi.
Tân Vô Kỵ liếc nhìn La Trung, nói:
- Tên tiểu tử này không trung thực, ánh mắt gian xảo, lời nói không thành thực. Người của La Thiên Đạo Trường đều không đáng tin thế sao?
Yến Thiên Tùy cười trừ:
- Loại nhỏ nhặt đó, dù hắn có nói dối thì ta cũng không thừa hơi đi suy nghĩa, kệ hắn!
Tân Vô Kỵ nói:
- Hắn là tu luyện giả của Hiên Viên Khâu, không được Côn Luân Tiên Tông mời, tự nhiên chạy đến đây ngươi không thấy rất lạ sao?
Yến Thiên Tùy ngạc nhiên:
- Ý Điện hạ là?
Tân Vô Kỵ khẽ lắc đầu thở dài:
- Thôi vậy!
Yến Thiên Tùy thấy Tân Vô Kỵ như thế cũng không dám nói gì thêm, bèn chuyển chủ đề:
- Điện hạ, Nga Mi Đạo Trường đang định làm gì vậy? Thật chẳng hiểu ra sao!
- Chẳng hiểu ra sao? Đây chính là giở trò.
Tân Vô Kỵ bình thản nói:
- Nữ tu luyện giả của Mộng Huyễn Thiên Trì không tham dự hôn phối, các đệ tử hoàn tục chiêu thân, vừa hay liên hôn với tử đệ của các thế lực cường hào bốn phương, kỳ thực đó là một loại liên kết thế lực, hành động mở rộng thế lực một cách vô hình!
Yến Thiên Tùy ngẩn ra, nghĩ một lúc cũng thấy có lý.
Tần Vô Song từ nãy vẫn quan sát bọn Tân Vô Kỵ, thấy đệ tử La Thiên Đạo Trường xuất hiện, Tần Vô Song đã có vài phần hoài nghi. Lại thấy hắn rời đi thì Tần Vô Song càng thấy hồ nghi, dùng truyền âm nói với Cửu Phương Vân Phi:
- Cửu Phương huynh, huynh đợi ta ở đây. Ta đi xem hắn đi đâu.
Cửu Phương Vân Phi gật đầu.
Tần Vô Song giả bộ đi dạo xuống dốc, nhưng kỳ thực, từ khi La Trung đến hắn đã dùng Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn thu thập khí tức của La Trung, vì thế, tuy La Trung biến mất rất nhanh nhưng Tần Vô Song không phải vội.
Sau khi xác định, để không gây nghi ngờ gì, hắn mới đi về hướng mà La Trung vừa đi. Tên La Trung này đi không hề chậm, vừa rời khỏi dốc núi đã một mạch đi thẳng vào sâu trong cốc. Nếu không phải Tần Vô Song có tu vi cao hơn nhiều so với La Trung thì đúng là không dễ theo dấu.
Cũng may Tần Vô Song không cần phải như người khác nhất định phải đuổi theo ngay phía sau. Sau khi hắn xác định chính xác vị trí của La Trung rồi mới chậm rãi tiếp cận.
Càng tiến gần, Tần Vô Song càng thận trọng. Cũng may thuật ẩn thân của hắn đã rất lợi hại, đến gần nơi của La Trung vẫn không lo bị đối phương phát hiện.
Sau một đám dây leo rậm rạp có một sơn động, La Trung vòng qua đám dây leo đi vào trong. Tần Vô Song lặng lẽ tiến gần, dùng thần thức lắng nghe.
- La Nghị sư huynh, vẫn là huynh có nhãn lực tốt! Quả đúng là Yến Thiên Tùy, còn cả một tên hình như là người của Lôi Đình Tông. Hai tên còn lại đệ không biết. Một tên khí độ bất phàm, dường như Yến Thiên Tùy cũng có phần sợ hắn.
La Trung kể lại.
La Nghị trầm giọng hỏi:
- Ngươi có bị chúng theo dõi không?
- Hề hề, yên tâm đi. Chúng căn bản không hề nghi ngờ đệ. Hơn nữa cũng không muốn gặp đệ lắm. Chúng hỏi tại sao lại ở đây, đệ nói đến tham gia đánh lôi đài.
- Chúng tin sao?
La Nghị hỏi.
- Yến Thiên Tùy dường như không nghi ngờ gì, nhưng tên uy nghiêm nhất hình như không hứng thú gì, chẳng nói chẳng rằng, đệ không biết hắn có tin không.
La Nghị hỏi vài câu về dáng vẻ kẻ đó, La Trung miêu tả lại, La Nghị giật mình:
- Lẽ nào là Tân Vô Kỵ, con trai của Thiên Đế?
- Không phải chứ?
La Trung giật thót, nghĩ lại, nếu không phải Tân Vô Kỵ thì còn ai có thể khiến Yến Thiên Tùy phải sợ đến như vậy?
- La Nghị sư huynh, không… không ảnh hưởng gì đến chúng ta chứ?
La Trung nghe đến Tân Vô Kỵ, con trai của Thiên Đế, bất giác cảm thấy sợ hãi.
- Ngươi không hỏi chúng đến làm gì sao?
La Nghị hỏi.
- Đệ hỏi rồi, nhưng khẩu khí của Yến Thiên Tùy hình như không phải đến chiêu thân. Có phải đến vì bảo vật hay không thì tiểu đệ không thể hỏi được.
La Nghị bực bội:
- Ngươi không biết cách vòng vo mà hỏi sao?
La Trung ủ rũ:
- Áp lực của tên Tân Vô Kỵ đó quá mạnh, đệ còn không dám đứng ở đó lâu chứ đứng nói đến hỏi. La Nghị sư huynh, tình hình đó đệ có cách nào mà hỏi được. Sợ hỏi nhiều thì đệ sẽ để lộ điều gì mất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thật ra La Nghị cũng hiểu, tu vi của Tân Vô Kỵ nghe nói là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, cũng chỉ còn một bước nữa là thành Thần đạo cường giả, không thua kém gì tu vi của Đại Đạo tôn bọn chúng.
Trước nhân vật như vậy, La Trung có phản ứng như thế cũng không có gì lạ
- Thôi được rồi, bất luận chúng đến làm gì, ta quyết định, không đợi nữa, vào Vạn Hoa Cốc trước. La Trung, ngươi ở đây đón Tam Đạo tôn.
La Nghị quyết định mạo hiểm.
- La Nghị sư huynh, Vạn Hoa Cốc vẫn chưa mở, giờ mà vào có thể sẽ bị người của Nga Mi Đạo Trường phát hiện!
La Nghị hầm hầm nói:
- Nếu muộn nữa, đợi khi cấm chế Vạn Hoa Cốc được mở, tất cả ùa vào như ong vỡ tổ thì chúng ta làm gì còn ưu thế gì? Mặc kệ hậu quả như thế nào, ra tay trước vẫn hơn. La Trung, ngươi bảo Tam Đạo tôn và những người khác, nếu La Nghị ta gặp bất trắc gì, xin họ hãy an ủi người nhà ta. Nếu ta có thể lập được đại công thì La Thiên Đạo Trường chúng ta có thể vùng dậy rồi!
Khẩu khí La Nghị vô cùng kiên quyết, Tần Vô Song ở bên ngoài nghe cũng phải chau mày. La Thiên Đạo Trường rốt cuộc muốn giở trò gì đây? Lẽ nào chúng thám thính được Vạn Hoa Cốc có bảo vật gì sao?
Tần Vô Song cũng từng tiếp xúc với La Nghị, hắn tuy là kẻ ngoài mạnh trong yếu nhưng vẫn có chút thông minh, vẫn có đầu óc hơn La Đĩnh, ít nhất thì cũng biết tiến lùi vào thời khắc quan trọng.
Tần Vô Song buồn bực, nếu Vạn Hoa Cốc mà có bảo vật gì thật, La Thiên Đạo Trường ở tít tận Hiên Viên Khâu sao lại biết được chứ?
Hơn nữa nghe khẩu khí của La Nghị thì dường như thứ đó không tầm thường, nếu có được nó còn có thể vực dậy La Thiên Đạo Trường. Khiến La Nghị nói được những lời như thế thì thứ bảo vật này chắc chắn có liên quan đến thần thông. Nếu không thì La Thiên Đạo Trường sẽ không đủ tư cách nói đến chuyện vùng dậy!
La Nghị dặn dò La Trung xong liền ra khỏi sơn động. Tần Vô Song không muốn đánh rắn động cỏ nên cứ để La Nghị đi.
Hắn cũng hiếu kỳ rốt cuộc La Nghị đang mưu đồ điều gì?
Mãi đến khi La Nghị đã đi xa Tần Vô Song mới triệu hồi Thâu Thiên Yển Thử ra dặn:
- Yển Thử đi theo tên đó, không được kinh động đến hắn, xem hắn đến nơi nào. Có tin chính xác lập tức thông báo cho ta. Đừng để hắn phát hiện, cũng đừng đánh liều với hắn!
Thâu Thiên Yển Thử rất nhanh nhẹn, nhận lệnh rồi lập tức đi theo.
Tần Vô Song vụt một cái vào trong sơn động. La Trung đang ở trong sơn động, nghe thấy tiếng bước chân thì mừng rỡ:
- La Nghị sư huynh, huynh đổi ý rồi à?
Tần Vô Song hạ thấp giọng cười:
- Đúng vậy!
La Trung nghe giọng nói này không đúng, ngẩng lên thì thấy một đạo ánh sáng vút tới, còn dũng mãnh hơn cả rắn độc, quấn lấy cổ họng La Trung.
La Trung hồn bay phách lạc, kinh hãi nhìn kẻ mới đến.
Tần Vô Song tay cầm roi Nộ Giao Chi Hồn kéo La Trung lại, lạnh lùng hỏi:
- Muốn chết hay muốn sống?
La Trung khí phách không đủ, nằm trong tình cảnh này không chút do dự nói:
- Muốn sống, muốn sống!
- Muốn sống thì thành thật một chút.
Tần Vô Song cầm roi hất một cái, La Trung bay đập vào vách sơn động, rồi lại quấn chặt lấy hắn.
- Ta hỏi ngươi, ngươi là ai? Đệ tử môn phái nào?
Tần Vô Song đương nhiên biết thân phận của La Trung, hắn hỏi vậy là để xem La Trung có thành thực không.
La Trung không chút chần chừ:
- Ta là tán tu, không môn phái, ta…
Tần Vô Song cười lạnh, lại vung roi đập cả người La Trung lên trần sơn động, lên lên xuống xuống đến mười mấy lần, đập cho lục phủ ngũ tạng La Trung lộn tùng phèo.
- Cho ngươi thêm một cơ hội. Nếu vẫn còn nói láo nữa thì đừng hòng sống sót!
La Trung van nài:
- Đại nhân, xin tha mạng! Tiểu nhân sẽ nói thật, sẽ nói thật!
- Nói, ngươi là ai?
La Trung run rẩy nói:
- Ta… ta không phải tu luyện giả của Mộng Huyễn Thiên Trì, ta đến từ Hiên Viên Khâu, là đệ tử của La Thiên Đạo Trường.
Tần Vô Song cố ý hỏi:
- Tu luyện giả Hiên Viên Khâu? Các ngươi cũng đến vì bảo vật à?
- Bảo… bảo vật? Ngươi cũng biết?
La Trung kinh ngạc.
Tần Vô Song thản nhiên:
- Nói ít lời thừa thãi thôi. Tu luyện giả Hiên Viên Khâu sao lại biết được tin này?
Tần Vô Song rất hiếu kỳ về nguồn tin của La Thiên Đạo Trường. Trong đây có quá nhiều điều bí ẩn, Tần Vô Song không hiểu, hắn luôn có một cảm giác bất an rất mãnh liệt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mộ Dung Nhạn đối với sự bực dọc phiền muộn của đám trưởng bối gia tộc, mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát dẫn theo Tần Vô Song đi ra ngoài, làm quen với phong cảnh phía bắc của Phiêu Tuyết Lâu. Đi được một canh giờ, tâm tình của Mộ Dung Nhạn lúc này mới hơi tốt một chút, khẽ cười nói: - Tần đại ca, hạnh phúc thật sự rất đơn giản, chỉ cần không nhìn thấy những bộ mặt khiến ta không thích, tâm tình của ta liền tốt hơn nhiều. - Nhạn nhi, những khuôn mặt đó, sẽ có một ngày thay đổi. Hãy tin ta! Tần Vô Song chưa bao giờ có tự tin giống như lúc này. Hắn cảm thấy, đây là sứ mệnh của bản thân, sứ mệnh thần thánh! Hai người nắm lấy tay nhau, không có lời nói, chỉ có tiếng tim đập, tiếng mạch đập. Say mê nhìn ngọn núi mờ ảo xa xa, trong sắc trời xám nhạt, từng bông tuyết lớn không ngừng rơi xuống, có vẻ thê lương vô cùng. Nhìn qua, đó là một cảnh tượng khiến người ta không thấy được hy vọng. Nhưng mà cũng không biết có phải là sự an bài của số mệnh không. Chính ở trên bầu trời xám nhạt đó, một đôi phi điểu bay lượn trên những bông tuyết trên bầu trời, song song vỗ cánh, lướt qua trên bầu trời, tiếng chim kêu to quật cường, cánh chim bất khuất, phát ra giai điệu đấu tranh, một mũi tên bay vụt tới, lưu lại trên hai hình bóng đó. - Tần đại ca! Tâm tình của Mộ Dung Nhạn đột nhiên có chút cảm giác bất an, kích động kêu lên. Tần Vô Song chỉ nắm chặt lấy bàn tay của Mộ Dung Nhạn, cánh tay kiên cường mà hữu lực, gối đầu lên Mộ Dung Nhạn, hai người dựa sát vào nhau, cho dù trong hoàn cảnh băng tuyết ngập trời, tựa hồ hai trái tim đồng thời đều mở ra, dung hợp lại với nhau. - Tiểu thư, tiểu thư! Chính vào lúc này, dưới chân núi truyền đến tiếng gọi của Tiểu Trúc, thanh âm của nha đầu kia còn có chút lo lắng, rất nhanh, trên sườn núi đã nhìn thấy thanh âm nhỏ xinh của Tiểu Trúc, một bông tuyết còn chưa kịp rơi xuống. Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn đều hóa thành lưu quang, rơi xuống trước mặt Tiểu Trúc: - Tiểu Trúc, làm sao vậy? Tiểu Trúc miệng thở phì phò, không ngừng vỗ ngực, thuận thế đứng dậy, vội la lên: - Tiểu thư, trong tông môn, có ba bốn khách nhân gia tộc thế lực nhất lưu, bọn họ cùng hướng về Phiêu Tuyết Lâu cầu hôn, xem dáng vẻ, hình như là nhằm vào tiểu thư ngươi mà đến. Mộ Dung Nhạn khẽ biến sắc, có chút tức giận: - Là ai nhàm chán như vậy chứ? Tiểu Trúc nói: - Ta cũng không hỏi thăm rõ ràng, nhưng ta nghe nói, đều là những người rất có thế lực, hình như còn có thế lực của tám môn Thiên Đế Sơn nữa. Mộ Dung Nhạn trong lòng trầm xuống, giật mình nhìn Tần Vô Song. Tần Vô Song trái lại vẫn bình tĩnh trước sau như một: - Nhạn nhi, không cần gấp gáp. Chúng ta tâm ý đã rõ ràng. Cho dù mười nhà tới, một trăm nhà tới, chỉ cần chúng ta tâm chí không thay đổi, có đến nhiều nữa cũng chỉ là trò cười. Mộ Dung Nhạn biểu tình kiên định nói: - Ta đi nói với bọn họ, ta chỉ lấy một nam tử tên là Tần Vô Song, nam tử kỳ tài trưởng thành từ các quốc gia nhân loại. Hai người tâm ý tương thông, đều tùy ý cười lên. Áp lực gì đó, trói buộc gì đó, đều tan biến. Chỉ cần tâm tư của hai người không thay đổi, những chuyện này căn bản đều là mây bay!
Lần này quay lại Phiêu Tuyết Lâu, không khí có vẻ vô cùng quỷ dị. Tổng cộng có bốn nhóm người. Bốn nhóm người này, lại có hai nhóm là đến từ tám môn Thiên Đế Sơn, hơn nữa vô cùng trùng hợp là, phân biệt đến từ Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang. Trong lòng Tần Vô Song khẽ trầm trọng, ý thức được, chuyện cầu hôn tập thể này, cũng không phải trùng hợp, mà là một âm mưu vô cùng có tính châm chích. Tần Vô Song khẽ mỉm cười, nhìn những người này phảng phất giống như không khí, đi vào: - Mộ Dung Lâu chủ, lần trước không cáo biệt mà đi, thất lễ rồi. Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói: - Không cần khách khí. Đến đây, lão phu giới thiệu một chút. Vị này là Yến Truy Dương công tử của Thiên Phạt Sơn Trang, vị này là Lôi Tiêu công tử của Lôi Đình Tông. Còn vị này là Ngô Đỉnh Nguyên công tử của Bách Kiếm Tông, và vị này là Hồ Khâu Lan công tử của Hồ Khâu Thế gia. Tần Vô Song nhàn nhạt cười nói: - Nghe danh đã lâu! Mộ Dung Thiên Cực cười nói: - Vị này là Tần Vô Song công tử của Tần gia Thiên Đế Sơn. Yến Truy Dương cười lạnh nói: - Tần Vô Song? Nghe nói các quốc gia nhân loại lần này có một Tần Vô Song đến Hiên Viên Khâu, không phải chính là vị đang đứng trước mặt chứ? Mộ Dung Thiên Cực nhàn nhạt cười, người trẻ tuổi muốn đấu võ mồm, hắn sẽ không xen vào. Tần Vô Song phảng phất xem Yến Truy Dương giống như không khí, nhắm mắt làm ngơ. Loại khiêu khích không có bất cứ ý nghĩa nào, nếu Tần Vô Song còn mắc mưu, vậy đó không phải là Tần Vô Song rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hồ Khâu Lan dáng dấp giống như một hảo công tử phong độ nhanh nhẹn, phe phẩy quạt, mỉm cười nói: - Mộ Dung Lâu chủ, vãn bối ở Hồ Khâu Sơn, sau khi nghe nói sự tích của Mộ Dung tiểu thư, vô cùng cảm động, chỉ cảm thấy thiên kim của Hiên Viên Khâu đông như vậy, chỉ có Mộ Dung tiểu thư mới như vậy, mới là giai ngẫu đẹp đôi suốt đời với Hồ Khâu Lan ta. Vì vậy ngựa không dừng bước, vội vàng muốn đến cầu hồn. Không nghĩ rằng mấy vị công tử đây cũng có tâm tư giống như ta, tất cả đều muốn nhanh chân giành trước. Không ngờ, trái lại không có ai giành được trước, như thế lại càng thêm khó khăn. Ngô Đỉnh Nguyên của Bách Kiếm Tông cũng cười nói: - Trên đường đi tốc độ của ta là nhanh nhất rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc. Nếu đến trước một bước, có lẽ đã chiếm được ưu thế rồi. - Hắc hắc, Ngô huynh, ngươi nhanh chân giành trước như vậy là không được. Chỉ tiếc, Mộ Dung Lâu chủ chỉ có một thiên kim tiểu thư, nếu có bốn người, chúng ta cũng không cần khó xử như vậy. Mấy gia hỏa này, ba hoa khoác lác, hơi có chút ý tứ khách cướp quyền chủ. Mộ Dung Thiên Cực từ khi bắt đầu vẫn luôn mỉm cười, nhưng nghe đến những lời phía sau của bọn chúng, biểu tình rõ ràng có vẻ hờn giận. Trong khẩu khí của bốn người này, càng không có một chút tôn trọng nào, là đang cầu thân sao? Nhất là Yến Truy Dương, càng dùng khẩu khí trêu chọc nói: - Mộ Dung Lâu chủ, mấy người chúng ta, đường xa chạy đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì. Ngươi không thể thiên vị riêng tư được. Vị Tần Vô Song lão huynh này nghe nói có chút giao tình với lệnh ái, nhưng cuối cùng vẫn chưa có hôn ước đúng không? Không thể vì có giao tình mà nghiêng về hắn ta. Mấy người chúng ta đều hết lòng cảm mến Mộ Dung tiểu thư giống nhau. Mộ Dung Nhạn đi vào, thản nhiên nói: - Chư vị, nếu các ngươi thật sự có hảo tâm tới kết thân. Mộ Dung Nhạn ta cũng sẽ không nói lời khách sáo cảm tạ gì đó. Ta chỉ muốn nói, nếu các ngươi không muốn làm xấu mặt mình, thì lập tức rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu. - Vị tiểu thư vô cùng xinh đẹp này, có lẽ chính là Mộ Dung tiểu thư sao? - Quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Trên mặt Mộ Dung Nhạn nổi lên một tầng sương lạnh. Tần Vô Song cười lạnh đi tới, nhẹ nhàng chắn trước mặt Mộ Dung Nhạn, thản nhiên nói: - Bốn bị, nếu các ngươi thật sự đến cầu thân, Tần mỗ thật ra kính trọng các ngươi mấy phần. Dù sao các ngươi vẫn có chút nhãn quang. Nhưng xem dáng vẻ của các ngươi, hình như giống đến quấy rối thì đúng hơn. - Họ Tần kia, thu lại những lời ngươi vừa nói đi. Chuyện này liên quan gì đến ngươi chứ! Hiện tại mọi người đều đứng trên vị trí công bằng, ngươi cũng không thấy có ưu thế hơn chúng ta. Khẩu khí của Lôi Tiêu vô cùng mãnh liệt mắng nói. - Đúng vậy, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi có thể thay mặt Phiêu Tuyết Lâu sao? Từ lúc nào, chuyện của Phiêu Tuyết Lâu lại đến lượt ngươi làm chủ quyết định chứ? Cho dù ngươi nguyện ý tới cửa nhà cầu thân nhanh nhất, chuyện của Phiêu Tuyết Lâu cũng chưa đến lượt ngươi làm chủ. - Ha ha, một tên nhà giàu mới nổi của các quốc gia nhân loại, mới có được một chút may mắn *** chó, thật sự tưởng rằng bản thân là cường hào đệ tử sao. Chậc chậc, nghe khẩu khí của hắn, thật sự xem mình là người của Thiên Đế Môn chắc? Mộ Dung Thiên Huyễn nhìn thấy nhiều người như vậy đến cầu hôn, trong lòng cũng có chút thoải mái vài phần. Nhưng nhìn mấy người này, càng nói càng kỳ cục, giống như đến làm mất mặt thì đúng hơn. Điều này khiến trong lòng hắn cũng có chút khó chịu. - Mấy vị công tử đều là tài tuấn trẻ tuổi của Hiên Viên Khâu, có thể đồng thời xuất hiện ở Phiêu Tuyết Lâu ta, cũng là khiến Phiêu Tuyết Lâu ta vinh dự vô cùng. Nhưng chuyện hôn sự không phải trò đùa. Chư vị nếu thật sự đến cầu hôn, dù sao cũng phải có bà mai chứ? Cũng phải có người đảm đương chứ? - Ha ha, Thiên Huyễn Lâu chủ, mấy người chúng ta tới đều rất vội vàng. Nếu đợi mời được bà mối, chỉ sợ đã rớt lại phía sau xa tít rồi. - Cho dù không có người mai mối, vậy cũng không thể làm trò đùa như vậy. Nếu mấy vị thật sự có lòng, ta thật ra có một chủ ý. Mộ Dung Thiên Huyễn cười nói. - Chủ ý gì? Mộ Dung Thiên Huyễn liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Cực, vẫn mở miệng nói: - Phiêu Tuyết Lâu chúng ta, đang trong độ tuổi kết hôn, lại có thể lọt vào pháp nhãn của chư vị, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Nhạn. Nhưng các ngươi tổng cộng có năm gã tài tuấn trẻ tuổi, nếu đáp ứng bất cứ người nào, đều là đắc tội với bốn người khác. - Nhị thúc. Giọng nói của Mộ Dung Nhạn vang lên trách mắng: - Nhị thúc, nếu ngươi lại đem chuyện hôn sự của Nhạn nhi ra làm trò đánh cược, quan hệ huyết mạch giữa thúc cháu ta, từ nay sẽ đoạn tuyệt! Bốn người các ngươi, cũng đều nghe cho rõ đây. Đừng tưởng người khác là kẻ ngốc, không nhìn ra được chút tâm tư đó của các ngươi. Các ngươi không phải thấy người ta đang nguy nan liền đến hãm hại sao? Cho dù các ngươi tới từ Thiên Đế Sơn, vậy thì thế nào? Nhân phẩm thấp kém, ta vẫn khinh thường các ngươi, cho dù các ngươi là con cháu của Thiên Đế, ta cũng đồng dạng xem thường các ngươi! Yến Truy Dương bị người ta chửi vào mặt mắng, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra. Nếu không phải lần này bản thân đi là có mục đích, chỉ sợ hắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ. Hồ Khâu Lan đó cũng ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: - Mộ Dung tiểu thư, đây thực sự là hiểu lầm. Ta và Phiêu Tuyết Lâu không có ân oán, càng không nói đến chuyện thấy người ta gặp nguy nan liền đến hãm hại. Thực sự là vì cầu thân mà đến. Tần Vô Song ánh mắt lành lạnh, nhìn chăm chú vào Hồ Khâu Lan nói: - Hồ Khâu Thế gia của Hồ Khâu Sơn đúng không? Nếu ngươi nói sai một từ, ta thề, nhất định khiến ngươi không quay về được Hồ Khâu Sơn! Hồ Khâu Lan nham hiểm cười nói: - Ngươi uy hiếp ta sao? Tần Vô Song thản nhiên nói: - Không, ngươi vẫn không xứng để ta uy hiếp ngươi, ta chỉ là muốn nói với ngươi một sự thực như vậy mà thôi, nếu ngươi không quan tâm, có thể nói lại lần nữa câu vô nghĩa đó thử xem. Hồ Khâu Lan cũng không phải là đệ tử của tám môn Thiên Đế Sơn, hắn nhận lời mời đến đây, thuần túy là góp vui, muốn hắn đứng ra làm chim đầu đàn, bị Tần Vô Song nhằm vào, hắn thật sự không cam lòng. Nhớ tới thủ đoạn độc ác của Tần Vô Song đối phó với La Thiên Đạo Trường, hắn thật sự là bị chấn động, nhất thời không dám nói thêm gì nữa, ngượng ngùng cười: - Chư vị, vì lời nói đắc tội, ta sẽ không nói gì nữa cả, các ngươi ai thích nói gì thì nói đi. Yến Truy Dương lạnh lùng nhìn Tần Vô Song, cười lạnh nói: - Không ngờ, tiểu tử xuất hiện từ các quốc gia nhân loại như ngươi, lại còn có thể ngang ngược như vậy. Có phải ta nói thêm một câu, ta cũng không quay về được Thiên Phạt Sơn Trang không? - Ngươi có thể thử xem. Tần Vô Song cười lạnh nói. Mộ Dung Thiên Cực biết sự tức giận của Tần Vô Song đã phát tác, càng biết Tần Vô Song một khi có thể đối phó được với La Thiên Đạo Trường, muốn giết bốn người này, chưa chắc không làm được, lập tức hòa giải nói: - Chư vị, ở Phiêu Tuyết Lâu, các ngươi đều là khách nhân, ở đây hô đánh hô giết, chính là đại bất kính đối với Phiêu Tuyết Lâu ta. Như vậy đi, ở đây ta ra một chủ đề. Các ngươi ai có thể hoàn thành, liền có tư cách tới bàn chuyện hôn uớc với ta