Dưới sự ước định, Tần Vô Song trái lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn xuất đạo nhiều năm như vậy, không còn một chút lạ lẫm gì đối với loại tình huống này. Lấy một chọi bốn, vậy thì thế nào chứ? Tần Vô Song căn bản không sợ, hắn đương nhiên biết, đối phương làm ra cái gọi là cầu hôn, có lẽ chính là nhằm vào Tần Vô Song hắn mà đến. Không nghi ngờ gì nữa, cái tên của Tần Vô Song hắn, có lẽ đã khiến cho Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông đủ cảnh giác rồi. Nhưng Tần Vô Song vô cùng thản nhiên, cho đến hôm nay, hắn đã vô cùng rõ ràng tình cảnh của bản thân, sứ mạng đã đeo trên người mình. Sau núi, tuyết đọng dày đến mấy thước, nhưng Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn đi trên mặt tuyết, lại nhẹ nhàng giống như lông chim lơ lửng ở trên, căn bản không có để lại nửa dấu chân nào. Lúc này, tâm ý của hai người đã hoàn toàn dung hợp với nhau, không có bất cứ cản trở nào, có thể chia cắt bọn họ. Điều Mộ Dung Nhạn lo lắng nhất bây giờ không phải là điều này, mà là an toàn của Tần Vô Song. - Tần đại ca, đầm hắc thủy đó, là một hồ nước lớn, ở dưới thâm cốc sau núi, mênh mông vô bờ giống như hải dương vậy. Đệ tử của Phiêu Tuyết Lâu chúng ta, gọi nơi đó là Hắc Tử Hải. Đệ tử của Phiêu Tuyết Lâu bình thường cũng tới đầm hắc thủy đó thăm dò, nhưng căn bản không có ai dám xâm nhập sâu xuống. Những người trẻ tuổi, tiến nhập dưới đáy nước hai trăm trượng là vi phạm quy định trong tông môn. Còn huyết mạch Yêu long mà phụ thân nói, căn bản không có ai biết ở chỗ nào. Căn cứ vào phỏng đoán qua nhiều thế hệ của Phiêu Tuyết Lâu, khu vực hoạt động của Thái cổ Yêu long trước kia, chí ít phải dưới năm trăm trượng! - Năm trăm trượng? Tần Vô Song cũng có chút giật mình kinh ngạc. Mộ Dung Nhạn gật gật đầu: - Tần đại ca, Nhạn nhi thật sự không hy vọng huynh xuống đó. Tần đại ca, Nhạn nhi chỉ cần một câu nói của huynh, cho dù hiện tại cùng huynh rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu, vĩnh viễn không quay lại, Nhạn nhi cũng sẽ không hối hận. Đây không phải là lỗi của huynh, mà đều do bọn họ ép chúng ta! Tần Vô Song nhìn thấy ánh mắt chân thành của Mộ Dung Nhạn, thật sự là một nữ hài lương thiện, hiểu biết. Tần Vô Song không phải là kẻ ngốc, biết một nữ hài có thể nói ra những lời như vậy, vì hắn mà làm đủ chuyện như vậy, tuyệt đối không phải là một nữ nhân bình thường có thể làm được. Những việc đó cần dũng khí và quyết tâm vô cùng. Mộ Dung Nhạn cũng chăm chú nhìn Tần Vô Song, chờ đợi quyết định của Tần Vô Song bất cứ lúc nào. Tần Vô Song lộ ra một nụ cười tự tin, thản nhiên nhìn về phía xa: - Nhạn nhi, trước đây ta đã từng nói qua, nàng vì ta làm nhiều việc như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, chịu nhiều uất ức như vậy. Bây giờ, là lúc ta vì nàng làm những việc gì đó. Nàng nói, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng đeo trên người tội danh thiên cổ phản bội tông môn được? Ta muốn mang nàng đi, nhưng tuyệt đối không cho phép có bất cứ chê trách nào, tuyệt đối sẽ không để nàng đeo trên người tội danh phản bội. Ta đã nói rồi, ta sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính mang nàng rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu! Mộ Dung Nhạn đã nghe Tần Vô Song nói những lời như vậy không chỉ một lần, nhưng lần nào nghe xong nàng cũng cảm thấy như say như mê. Nàng rất kiêu ngạo mà khẳng định được, bản thân mình đã quyết định đúng, nam nhân này, đáng để mình phó thác cuộc đời. Hắn không có bất cứ tư tâm nào, lúc nào cũng nghĩ cho nàng, không để nàng phải chịu bất cứ oan ức nào. - Tần đại ca, ngươi cũng biết, ta nguyện ý đi theo ngươi, cũng không sợ mang trên người những tội danh đó. Nhạn nhi chỉ biết, Tần đại ca trong lòng Nhạn nhi, là nam tử không có ai sánh bằng. Tần đại ca, huynh biết, lần đầu tiên Nhạn nhi có cảm giác với huynh, là lúc nào không? - Là ở trong khách điếm của Thiệu Bách Long, là lần đầu tiên khi tiếng đàn của chúng ta tương giao sao? Tần Vô Song nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Tiếc nuối duy nhất chính là, lần đó, trong lòng Tần Vô Song mải vướng bận an nguy của sư phụ, cho nên luôn buồn bực không vui, sau khi gặp gỡ bất ngờ với Mộ Dung Nhạn, cũng không có xây dựng tình cảm sâu sắc gì. Trái lại Mộ Dung Nhạn sau này ra tay tương trợ, giúp Tinh La Điện đuổi La Vân đi, mới khiến ấn tượng của Tần Vô Song đối với Mộ Dung Nhạn càng thêm sâu sắc. Mộ Dung Nhạn cười khúc khích, khuôn mặt giống như bức tranh, khiến Tần Vô Song nhìn mà cảm thấy yêu thương vô cùng. - Tần đại ca, Nhạn nhi lần đầu tiên tâm phục huynh, sợ rằng lúc đó huynh cũng không biết đến ta. Trước khi huynh tiến vào khách điếm Thiệu Bách Long, huynh có nhớ huynh đi trên đường, đối diện tửu quán quẳng ra một người, được huynh cứu được không? - Nàng nói là Tiêu Quản? Tần Vô Song đối với tình hình lúc đó vẫn còn ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc đó Tiêu Quản bị một thủ hạ quý tộc của Đô thành Đế quốc Cửu Ô ức hiếp. Tần Vô Song ra tay cứu Tiêu Quản, kết thành tình duyên chủ tớ. Hiện giờ, Tiêu Quản ở các quốc gia nhân loại, tiến bộ cũng vô cùng đáng mừng. - Đúng vậy, chính là người thanh niên đó. Tần đại ca, khi đó huynh trượng nghĩa ra tay, ta vừa vặn ở trên lầu nhìn thấy. Lúc đó, Nhạn nhi liền cảm thấy, Tần đại ca và tu luyện giả bình thường có chút khác nhau. Mộ Dung Nhạn nhớ lại tình hình ngọt ngào lúc đó: - Ta đã đi lại ở các quốc gia nhân loại bao nhiêu lâu, đã quen nhìn việc mọi người đấu đá lẫn nhau, quen nhìn người ta ngấm ngầm mưu tính cấu xé lẫn nhau, loại trượng nghĩa hào hiệp giống như Tần đại ca, lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Vì vậy, liền cảm thấy huynh và những người trẻ tuổi bình thường, có chút khác nhau. Tần Vô Song mỉm cười: - Nhạn nhi, ta tin trên thế giới này, người trên đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, tuyệt đối không chỉ có một mình ta. Những chuyện đó, bất cứ một người nào có cảm giác chính nghĩa, lại vừa vặn có thực lực có thể quản được, đều sẽ quản. Nếu lúc đó tu vi không đủ, quản không được, vậy phỏng chừng cũng sẽ không quản. - Nhưng ta lại hết lần này đến lần khác gặp được huynh. Trước đó, ta cũng nghe nói các quốc gia nhân loại có rất nhiều nơi nghị luận về Tần Vô Song, nghị luận ngươi ở ba nước phía Đông khoe khoang, chơi trội, cường thế quật khởi. Nhưng lúc đó, ta thật sự không biết, ngươi chính là Tần Vô Song đó. Chuyện này, vẫn là sau này mới biết được. Tần Vô Song nói: - Nhạn nhi, nói vậy, những chuyện ở Đế quốc Cửu Ô đều là duyên phận của chúng ta được số mệnh sắp xếp không. - Ai nói không phải chứ? Mộ Dung Nhạn khẽ thở dài: - Tần đại ca, từ sau khi huynh rời khỏi Đế quốc Cửu Ô, mỗi ngày ta đều nhớ tới một người nam tử tình cờ gặp mặt là huynh, muốn biết thân phận của huynh, muốn biết tại sao huynh buồn bực không vui, muốn biết tại sao huynh phải tiến vào Chi Tế Sơn… Tần đại ca, huynh nói ta có phải có chút ngốc nghếch không? Mộ Dung Nhạn mỉm cười, trong nhãn thần là cảm giác hạnh phúc tràn đầy. - Nhạn nhi, đây là duyên phận mà số mệnh đã sắp đặt, làm sao lại ngốc nghếch được chứ? - Phải, ta cũng nghĩ như vậy. Bằng không, tại sao ta ở Hiên Viên Khâu, nhìn thấy nhiều tài tuấn trẻ tuổi gọi là xuất sắc như vậy, lại chưa bao giờ cảm thấy có người nào thật sự vừa mắt chứ? Còn ở các quốc gia nhân loại, một lần gặp gỡ bất ngờ ngoài ý muốn, lại khiến Nhạn nhi lúc đó tò mò không thôi về Tần đại ca? Nếu có người nói đây không phải là duyên phận do ông trời sắp xếp, Nhạn nhi nhất định sẽ không tin. Tần Vô Song cười nói: - Chỉ tiếc, lúc đó ta quá ngu dốt. - Không, không phải Tần đại ca ngu dốt, sau này ta biết huynh vì cầu thuốc cho sư phụ, mạo hiểm lao vào nguy hiểm bị người ta đuổi giết để thăm dò Chi Tế Sơn, càng cảm thấy kính phục huynh hơn. Cho nên, ngay cả nha đầu Tiểu Trúc kia, nghe nói ta muốn tới các quốc gia nhân loại, cũng cảm thấy ta có chút điên cuồng. Tần đại ca, huynh nói xem, ta có phải đã chọn lựa đúng không? Nếu ta không tới các quốc gia nhân loại, làm sao có thể nghe được nhiều người ca ngợi huynh như vậy? Nếu ta không tới các quốc gia nhân loại, làm sao có thể biết Tần đại ca huynh là một nam tử kỳ tài trọng tình trọng nghĩa chứ? - Nhạn nhi, hôm nay nàng khen ta đủ rồi. Mộ Dung Nhạn rất chân thành lắc đầu: - Tần đại ca, Nhạn nhi không phải khen huynh, Nhạn nhi là đang nói những lời thật lòng. Tần đại ca, từ khi rời khỏi Tinh La Điện, trong lòng ta luôn nói với bản thân, không được rời đi, nhưng tự tôn của nữ nhân, lại khiến ta không thể không rời đi. Tần Vô Song thở dài: - Nhạn nhi, lúc ấy nàng giải nguy cho Tinh La Điện ta, trong lòng ta không biết cảm kích thế nào. Sau này tới Hiên Viên Khâu, sau khi biết tình huống cụ thể của nàng, càng thêm một tầng khâm phục với nàng. Mộ Dung Nhạn cười ngọt ngào: - Tần đại ca, ta lúc ấy cũng lo lắng La Đĩnh gây chuyện bất lợi với huynh, cho nên trên đường chạy tới Thiên Đế Sơn, ta cũng chạy tán loạn, cũng vô cùng lo lắng. Nhưng không nghe nói tin tức La Đĩnh đã bị huynh giết chết. Cho đến khi cáo trạng xong, mới có người nói cho biết. Lúc đó, trong lòng ta thật sự là vui mừng. - Nhạn nhi, những ác mộng đó đã qua rồi. Tần Vô Song an ủi nói. - Tần đại ca, Nhạn nhi nói với huynh nhiều như vậy, chính là muốn cáo từ huynh. Nhạn nhi biết tâm ý của huynh với ta, cho nên, huynh có tới đầm hắc thủy hay không, cũng không quan trọng. Giữa chúng ta, đã không cần loại khảo nghiệm này. Ta thật sự rất lo lắng về an nguy của Tần đại ca. - Nhạn nhi, Tần đại ca mệnh dài, bao nhiều lần, đối thủ của ta đều cảm thấy ta chết chắc rồi. Nhưng cuối cùng, bọn họ đều thất vọng. - Nhưng mà, Tần đại ca, lần này bốn người bọn họ, hiển nhiên là liên hợp lại một chỗ. Hơn nữa, còn là cố ý âm mưu nhắm vào huynh. Lôi Tiêu và Yến Truy Dương đều là Động Hư Cảnh cường giả. Lần này xuống đầm hắc thủy, tông môn của bọn họ, nhất định sẽ giao Thần khí cho bọn họ. Ta lo lắng, bọn họ ở dưới đầm hắc thủy, sẽ giở trò xấu xa với huynh. Bọn họ khẳng định sẽ không ham thích đối với huyết mạch Yêu long, đối phó với huynh, mới là ý đồ thực sự của bọn họ! Mộ Dung Nhạn tư chất thông minh, chút chuyện này, đương nhiên không thể gạt được nàng. Tần Vô Song mỉm cười nói: - Nhạn nhi, những kỹ xảo này của bọn họ, làm sao có thể qua mắt được ta? Thần khí? Vậy thì thế nào chứ. Bọn họ cần thứ tông môn giao cho, ta đã có sẵn rồi. Hơn nữa ta có át chủ bài, bọn họ lại chưa chắc có. Nhạn nhi, Tần đại ca có át chủ bài, có lẽ hiện tại vẫn chưa đủ khiến người ta kinh hãi, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ khiến toàn bộ người của Hiên Viên Khâu đều biết, trở thành kẻ địch của Tần gia Thiên Đế Sơn là ngu xuẩn đến thế nào! - Tần đại ca… ngươi… Mộ Dung Nhạn nghe Tần Vô Song nói như vậy, đương nhiên có chút ngạc nhiên. Tần Vô Song cũng biểu lộ ra biểu tình tự tin vô cùng: - Nhạn nhi, còn nhớ tám con linh thú đưa nàng quay về không? Trong bọn chúng kẻ mạnh nhất là Hư Võ Đại viên mãn. Nếu ta cần, bất cứ lúc nào ta cũng có thể triệu hoán ra hai con linh thú Động Huyền Cảnh. Nếu tình huống nguy cấp, ta thậm chí có thể thay đổi nhiều hơn, triệu hoán linh thú đỉnh cao Thông Huyền Cảnh ra. Cho nên, ngoài việc bản thân bọn họ là Thần đạo cường giả, bằng không, đừng nói là bốn người, mười người ta cũng không sợ! Nếu nói về đấu trí đấu lực, lần ta chơi đùa với La Thiên Đạo Trường còn kích thích nhiều hơn lần này. Mộ Dung Nhạn nghe mà say mê: - Tần đại ca, Nhạn nhi hiện tại thật sự rất hiếu kỳ, trên người huynh rút cuộc có bao nhiêu kỳ tích sẽ xuất hiện. Một người trẻ tuổi tới từ các quốc gia nhân loại, có Thần khí, có thể triệu hoán ra linh thú cường đại, còn có tầng trí tuệ bất tận, loại người trẻ tuổi này, quả thực chính là kỳ tài của giới tu luyện, là ác mộng của tất cả đối thủ! - Nhạn nhi, những chuyện đó để sau này sẽ từ từ nói cho nàng biết. Chúng ta ở cùng nhau, nhất định sẽ thấy càng nhiều kỳ tích hơn. Xin nàng nhất định phải tin ta. - Nhạn nhi tin! Mộ Dung Nhạn từ trước đến nay chưa từng bao giờ hoài nghi về tiềm lực của Tần Vô Song, vô số lần trải qua, đã chứng minh đầy đủ điều này. Tất cả những kỳ tích phát sinh trên người Tần Vô Song, tựa hồ đã thành một loại hiện tượng tồn tại
Tình hình lúc này càng lúc càng loạn, Tần Vô Song cảm thấy rối tung rối mù chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. La Thiên Đạo Trường từ vùng Cấm địa của Thần khác lén lúc đến đây, lẽ nào còn ra tay đắc tội với người khác?
Tần Vô Song quan sát kỹ, tu vi và thân pháp của hai ngươi kia vô cùng cổ quái, rõ ràng là tu luyện trận pháp hai người hợp kích.
Cũng chính là dựa vào thuật hợp kích này mới có thể đánh ngang bằng được với đám ba người Điền Minh Sơn.
Hiển nhiên Điền Minh Sơn cũng có phần e dè, bảo đồng bọn phải toàn lực dùng tốc độ nhanh nhất giết chết hai kẻ kia nếu không hậu họa sẽ vô cùng.
Hai gã áo đen đều sử dụng một loại thương kỳ quái, sắc nhọn như gai, tạo hình hoàn toàn khác với cây thương thông thường. Chúng vừa chống lại sự hợp vây của bọn Điền Minh Sơn, vừa cố gắng lại gần nhau, miệng phát ra những tiếng huýt gọi đồng bọn.
Điền Minh Sơn thấy vậy càng cuống cuồng:
- Giết chết chúng, mau!
Nhưng hai kẻ đó chỉ phòng ngự chứ không tấn công, lại cộng với tu vi đều là Hư Võ Đại viên mãn, bọn người Điền Minh Sơn muốn nhanh chóng trừ khử chúng là điều không thể.
Sau ba tiếng huýt, từ xa cũng có tiếng vọng lại. Hai gã áo đen nghe thấy vậy đều mừng rỡ, múa vũ khí trong tay tạo nên vô số tầng phòng ngự khống chế ba người Điền Minh Sơn.
Điền Minh Sơn cuối cùng vẫn là một gã Đạo tôn, thấy tình hình như vậy biết không thể làm gì hơn, vội nói:
- Không đánh tiếp nữa, rút lui!
Điền Minh Sơn biết cách suy tính, chủ động rút lui.
Như vậy, đừng nói là hai gã áo đen, ngay Tần Vô Song cũng có phần khâm phục tên Điền Minh Sơn này, quyết đoán ra quyết định như vậy cũng không phải dễ dàng.
Điền Minh Sơn ép hai gã áo đen phải lùi lại, hắn hét lên:
- Đồng bọn của chúng đến từ bên ngoài cốc, chúng ta vào Vạn Hoa Cốc!
Nói rồi hắn xông vào trong Vạn Hoa Cốc. Tần Vô Song thầm than đáng tiếc, mình điều khiển La Trung, nhưng không ngờ bọn Điền Minh Sơn chưa gặp La Trung thì đã bị hai gã áo đen này chặn đường.
Bọn người Điền Minh Sơn vào đến trong Vạn Hoa Cốc là sự sắp xếp của Tần Vô Song biến thành công cốc. Nhưng hắn cũng không quá buồn bã, tên La Trung trước sau cũng là một quân cờ bí mật. Hôm nay không dùng thì sẽ có ngày khác dùng đến. Hôm nay không dùng hắn đối phó với Điền Minh Sơn được thì lần khác sẽ đến La Thiên Đạo Trường đối phó với La Thông Thiên.
Hắn liền ẩn thân đi, không phải hắn không muốn hiện thân truy sát Điền Minh Sơn, chỉ có điều trước khi biết rõ được lai lịch của hai gã áo đen, hắn không muốn để lộ mình tránh gặp rắc rôi.
Dù sao, kẻ địch của La Thiên Đạo Trường ở Mộng Huyễn Thiên Trì chưa chắc đã là bằng hữu. Có thể hai gã áo đen kia chỉ là kẻ địch muốn cướp bảo vật!
Nếu vậy, Tần Vô Song mà tùy tiện hiện thân, dù có giết được bọn người Điền Minh Sơn thì cũng trở thành mục tiêu tấn công của đối phương.
- Lựa chọn thông minh nhất chính là "tọa sơn quan hổ đấu". Trước khi biết thân phận hai gã áo đen kia, tuyệt đối không được hành động liều lĩnh!
Tần Vô Song tự nhắc nhở bản thân. Nhìn hai gã áo đen kia rõ ràng có ý nhất định phải giải quyết được bọn Điền Minh Sơn. Mình không cần động thủ, chỉ mở to mắt mà nhìn kẻ địch lâm nạn, sao lại không làm chứ? Tần Vô Song rất vui lòng đứng bên kia bờ mà xem lửa cháy.
Bọn Điền Minh Sơn biến thành lưu quang bay vào trong Vạn Hoa Cốc. Gần như đồng thời không trung bỗng vang lên ba âm thanh xé gió.
Vút! Vút Vút!
Liên tiếp ba đạo ánh sáng như ba viên đạn, đem theo dải khí lưu bắn về phía ba kẻ Điền Minh Sơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Uy lực của ba mũi tên khiến người ta kinh hãi!
Tần Vô Song thấy ba mũi tên xé gió lao tới, luận khí thế, không hề thua kém Thần Tú Cung của hắn.
Chỉ có điều do bản thân cung tiễn không bằng Thần Tú Cung nên uy lực có phần kém hơn Thần Tú Cung. Sau khi bay một khoảng cách xa, khi đến gần bọn Điền Minh Sơn thì khí thế có phần giảm sút. Như thế chắc chắn sẽ không tác dụng gây thương tổn. Bọn Điền Minh Sơn thuận tay vung vũ khí lên gạt ba mũi tên đi, lao lên một cái rồi biến mất trong hư không.
Sau đó có hai bóng gã áo đen lao vút tới. Một kẻ trong đó hét:
- Vào Vạn Hoa Cốc!
Hai gã áo đen kia cùng gật đầu:
- Rõ!
Hai bên cùng đi theo hai gã áo đen đến sau. Tần Vô Song nghe giọng nói vừa rồi dõng dạc nhưng cũng có vài phần đáng yêu, không ngờ là giọng của con gái.
Có điều tốc độ của hai bóng người đó quá nhanh, chỉ nhìn qua Tần Vô Song không thể biết được chúng từ đâu đến.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, có thể chỉ huy được hai gã áo đen là Hư Võ Đại viên mãn thì tu vi và địa vị của nữ tử kia chắc chắn rất cao.
Trong đầu đầy nghi vấn nhưng chẳng tìm được bất kỳ đáp án nào, chỉ còn lại sự mông lung mờ ảo.
Sau khi hai toán người đó đi khỏi Tần Vô Song mới tiến vào sơn động.
La Trung vẫn ngoan ngoãn ở trong đó, hiển nhiên cũng biết trận đại chiến đó nhưng không dám ra ngoài xem.
Tần Vô Song nói:
- Ngươi đợi ở đây tùy cơ hành động, quan trọng nhất là giữ tính mạng, ta ra ngoài trước.
Tần Vô Song gọi Thiềm Cung Ngọc Thố về, cũng nhanh chóng tiến vào Vạn Hoa Cốc. Đường vào Vạn Hoa Cốc rất nhiều nhưng đối phương bay trên trời thì mục tiêu rất rõ ràng.
Tần Vô Song mở rộng đôi cánh Âm Dương Tử Vân Dực, thúc động tâm pháp, khuếch tán thần thức bay vào những đám mây, thi triển Vân Thường Vũ Y Thuật. Môn thần thông này, hồi đó ở Hầu Vương Sơn, Vân Tuyết Trần đã truyền thụ cho hắn. Sau khi lên cảnh giới Hư Võ Cảnh hắn bắt đầu tu luyện, rất nhanh đã có được sự đột phá đáng mừng.
Lúc này, sau khi thi triển, Tần Vô Song mới biết Vân Thường Vũ Y Thuật thập phần thần diệu. Ẩn mình trong những đám mây, cả cơ thể được mây bao trọn, rất nhanh đã vượt qua được vô số phòng tuyến của Vạn Hoa Cốc.
Tần Vô Song dùng thần thức kiểm tra những sự thay đổi dưới mặt đất. Vạn Hoa Cốc quả nhiên còn sắp đặt cả cấm chế trên không trung. Tuy Tần Vô Song có Âm Dương Tử Vân Dực nhưng vẫn cảm thấy di chuyển rất vất vả.
Tần Vô Song mở pháp nhãn nhìn vào bên trong thì thấy sâu bên trong Vạn Hoa Cốc gần một thảm cỏ lớn chen chúc chật ních người, ở giữa là một võ đài to.
Xung quanh ở những chỗ đất cao đều đã chật người ngồi, hiển nhiên là những người đến chiêu thân. Tần Vô Song nghĩ bụng:
- Nga Mi Đạo Trường ra chiêu này rốt cuộc là có ý đồ gì?
Hắn không có chút hứng thú nào với việc chiêu thân này, sau khi tìm một vị trí an toàn hắn mới hạ cánh. Thấy xung quanh không có mai phục thì hắn mới lại gần.
Có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, Tần Vô Song không lo sẽ mất dấu bọn Điền Minh Sơn.
Nhưng điều khiến Tần Vô Song không ngờ đến là, trong Vạn Hoa Cốc, suốt dọc đường đều có người vội vã đi về hướng mà chúng vừa đi.
- Lẽ nào thông tin về Thần Đạo Quả không chân mà chạy khắp nơi rồi?
Tần Vô Song trong đầu đầy nghi vấn, hắn cứ thấy đằng sau điều này có gì đó kỳ lạ.
Nếu Vạn Hoa Cốc thật sự có Thần Đạo Quả thì Nga Mi Đạo Trường phải biết đầu tiên mới đúng.
Nếu Nga Mi Đạo Trường biết rồi thì đương nhiên không thể nào lại mở cửa Vạn Hoa Cốc để người ngoài dễ dàng vào được. Nhưng Nga Mi Đạo Trường đúng lúc này lại tổ chức chiêu thân, cứ như là sợ người ta không đến vậy.
Là trùng hợp hay Nga Mi Đạo Trường cố tình? Tần Vô Song lóe lên một ý nghĩ. Nếu Nga Mi Đạo Trường cố ý bày ra thì tin đồn kia đến tám chín phần là giả, chỉ để dụ những người này mắc bẫy mà thôi.
Nhưng Nga Mi Đạo Trường dụ những người này mắc bẫy vì mục đích đen tối gì?
Nghĩ đến đó, Tần Vô Song bỗng lóe lên một ý nghĩ không lành. Nga Mi Đạo Trường không phải rắp tâm dụ người ta nhảy vào vạc dầu chứ?
Tần Vô Song nhớ đến cung trang phụ nhân mà mình gặp ở Oản Tử Cốc, thái độ cực kỳ căm hận nam nhân. Nếu bà ta thật sự là người của Nga Mi Đạo Trường thì cũng không phải không có khả năng Nga Mi Đạo Trường rắp tâm hãm hại những nam tu luyện giả này.
Từ thủ đoạn mà cung trang phụ nhân dùng để giày vò Tần Vô Song có thể thấy được rằng bà ta có tâm lý lệch lạc, thậm chí gần như biến thái.
Lập tức Tần Vô Song đề cao cảnh giác, hắn không vội đuổi theo nữa. La Thiên Đạo Trường từ nơi xa tít tắp đến Vạn Hoa Cốc, chưa biết chừng chưa ngửi thấy mùi Thần Đạo Quả thế nào đã bỏ mạng rồi ở đây rồi.
Dù cũng có hứng thú với Thần Đạo Quả nhưng Vô Song cũng không vì nó mà phát điên, hắn vẫn giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Việc cần gấp hiện nay là phải tìm hiểu rõ chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến Nga Mi Đạo Trường hay không, liệu có phải Nga Mi Đạo Trường cố ý bày ra chuyện này?
Đúng lúc Tần Vô Song đang nghi hoặc, bên cạnh bỗng vụt ra hai bóng người, y phục nhiều màu sắc, là hai nữ tử thướt tha.
Nếu không phải Tần Vô Song ẩn mình nơi kín đáo thì e là đã bị hai nữ tử này phát hiện rồi. Tần Vô Song nhìn qua khe hở hư không, khi nhìn thấy gương mặt của một trong hai người suýt nữa hắn đã kêu lên, cô ta chính là…
Là nữ đệ tử theo bên cạnh cung trang phụ nhân hôm đó, vẫn là bộ y phục xanh quen thuộc. Vẫn nhớ cung trang phụ nhân chỉ thị cho cô ta đến giết Tần Vô Song, gọi cô ta là Tiểu Xán. Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, nét mặt quật cường khiến Tần Vô Song nhớ rất rõ.
- Xán tỷ, có bao nhiêu lượt người vào rồi?
Thiếu nữa áo tím bên cạnh hỏi.
- Ai rỗi hơi mà đếm? Dù sao thì lũ nam nhân thối này đã vào Vạn Hoa Cốc thì đừng hòng sống mà rời khỏi đây! Lần này Hổ Thánh đại nhân sẽ được no nê rồi!
- Xán tỷ, Hổ Thánh đại nhân lần này biến hình nữa là được chín kiếp rồi đúng không? Liệu có thành Chân Thần Đạo cường giả không?
- Cái này khó nói. Giờ Hổ Thánh đại nhân đang là Hóa Thần Đạo tám kiếp, có đột phá được cửa ải lớn này không thì phải xem vận khí rồi. Nếu đột phá được thì sáu đại Đạo Trường từ nay chắc chắn sẽ do Nga Mi Đạo Trường chúng ta thống lĩnh!
Tiểu Xán nói đến đây khẩu khí không kìm được có phần đắc ý.
- Nếu có thể đột phá trước Vạn Pháp Triều Tông Hội thì nhất định Hổ Thánh đại nhân sẽ thể hiện thần uy. Như thế Côn Luân Tiên Tông chắc chắn sẽ phải nhìn Nga Mi Đạo Trường chúng ta bằng một con mắt khác!
Thiếu nữ áo trắng nói với ánh mắt mong chờ, rồi bỗng cười:
- Xán tỷ, tên ngốc mà tỷ đã mê hoặc có đến hay không?
Tiểu Xán mặt lạnh băng:
- Lắm lời!
Thiếu nữ áo tím lấy tay che miệng cười hi hi nhưng không dám hỏi thêm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dưới sự ước định, Tần Vô Song trái lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn xuất đạo nhiều năm như vậy, không còn một chút lạ lẫm gì đối với loại tình huống này. Lấy một chọi bốn, vậy thì thế nào chứ? Tần Vô Song căn bản không sợ, hắn đương nhiên biết, đối phương làm ra cái gọi là cầu hôn, có lẽ chính là nhằm vào Tần Vô Song hắn mà đến. Không nghi ngờ gì nữa, cái tên của Tần Vô Song hắn, có lẽ đã khiến cho Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông đủ cảnh giác rồi. Nhưng Tần Vô Song vô cùng thản nhiên, cho đến hôm nay, hắn đã vô cùng rõ ràng tình cảnh của bản thân, sứ mạng đã đeo trên người mình. Sau núi, tuyết đọng dày đến mấy thước, nhưng Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn đi trên mặt tuyết, lại nhẹ nhàng giống như lông chim lơ lửng ở trên, căn bản không có để lại nửa dấu chân nào. Lúc này, tâm ý của hai người đã hoàn toàn dung hợp với nhau, không có bất cứ cản trở nào, có thể chia cắt bọn họ. Điều Mộ Dung Nhạn lo lắng nhất bây giờ không phải là điều này, mà là an toàn của Tần Vô Song. - Tần đại ca, đầm hắc thủy đó, là một hồ nước lớn, ở dưới thâm cốc sau núi, mênh mông vô bờ giống như hải dương vậy. Đệ tử của Phiêu Tuyết Lâu chúng ta, gọi nơi đó là Hắc Tử Hải. Đệ tử của Phiêu Tuyết Lâu bình thường cũng tới đầm hắc thủy đó thăm dò, nhưng căn bản không có ai dám xâm nhập sâu xuống. Những người trẻ tuổi, tiến nhập dưới đáy nước hai trăm trượng là vi phạm quy định trong tông môn. Còn huyết mạch Yêu long mà phụ thân nói, căn bản không có ai biết ở chỗ nào. Căn cứ vào phỏng đoán qua nhiều thế hệ của Phiêu Tuyết Lâu, khu vực hoạt động của Thái cổ Yêu long trước kia, chí ít phải dưới năm trăm trượng! - Năm trăm trượng? Tần Vô Song cũng có chút giật mình kinh ngạc. Mộ Dung Nhạn gật gật đầu: - Tần đại ca, Nhạn nhi thật sự không hy vọng huynh xuống đó. Tần đại ca, Nhạn nhi chỉ cần một câu nói của huynh, cho dù hiện tại cùng huynh rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu, vĩnh viễn không quay lại, Nhạn nhi cũng sẽ không hối hận. Đây không phải là lỗi của huynh, mà đều do bọn họ ép chúng ta! Tần Vô Song nhìn thấy ánh mắt chân thành của Mộ Dung Nhạn, thật sự là một nữ hài lương thiện, hiểu biết. Tần Vô Song không phải là kẻ ngốc, biết một nữ hài có thể nói ra những lời như vậy, vì hắn mà làm đủ chuyện như vậy, tuyệt đối không phải là một nữ nhân bình thường có thể làm được. Những việc đó cần dũng khí và quyết tâm vô cùng. Mộ Dung Nhạn cũng chăm chú nhìn Tần Vô Song, chờ đợi quyết định của Tần Vô Song bất cứ lúc nào. Tần Vô Song lộ ra một nụ cười tự tin, thản nhiên nhìn về phía xa: - Nhạn nhi, trước đây ta đã từng nói qua, nàng vì ta làm nhiều việc như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, chịu nhiều uất ức như vậy. Bây giờ, là lúc ta vì nàng làm những việc gì đó. Nàng nói, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng đeo trên người tội danh thiên cổ phản bội tông môn được? Ta muốn mang nàng đi, nhưng tuyệt đối không cho phép có bất cứ chê trách nào, tuyệt đối sẽ không để nàng đeo trên người tội danh phản bội. Ta đã nói rồi, ta sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính mang nàng rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu! Mộ Dung Nhạn đã nghe Tần Vô Song nói những lời như vậy không chỉ một lần, nhưng lần nào nghe xong nàng cũng cảm thấy như say như mê. Nàng rất kiêu ngạo mà khẳng định được, bản thân mình đã quyết định đúng, nam nhân này, đáng để mình phó thác cuộc đời. Hắn không có bất cứ tư tâm nào, lúc nào cũng nghĩ cho nàng, không để nàng phải chịu bất cứ oan ức nào. - Tần đại ca, ngươi cũng biết, ta nguyện ý đi theo ngươi, cũng không sợ mang trên người những tội danh đó. Nhạn nhi chỉ biết, Tần đại ca trong lòng Nhạn nhi, là nam tử không có ai sánh bằng. Tần đại ca, huynh biết, lần đầu tiên Nhạn nhi có cảm giác với huynh, là lúc nào không? - Là ở trong khách điếm của Thiệu Bách Long, là lần đầu tiên khi tiếng đàn của chúng ta tương giao sao? Tần Vô Song nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Tiếc nuối duy nhất chính là, lần đó, trong lòng Tần Vô Song mải vướng bận an nguy của sư phụ, cho nên luôn buồn bực không vui, sau khi gặp gỡ bất ngờ với Mộ Dung Nhạn, cũng không có xây dựng tình cảm sâu sắc gì. Trái lại Mộ Dung Nhạn sau này ra tay tương trợ, giúp Tinh La Điện đuổi La Vân đi, mới khiến ấn tượng của Tần Vô Song đối với Mộ Dung Nhạn càng thêm sâu sắc. Mộ Dung Nhạn cười khúc khích, khuôn mặt giống như bức tranh, khiến Tần Vô Song nhìn mà cảm thấy yêu thương vô cùng. - Tần đại ca, Nhạn nhi lần đầu tiên tâm phục huynh, sợ rằng lúc đó huynh cũng không biết đến ta. Trước khi huynh tiến vào khách điếm Thiệu Bách Long, huynh có nhớ huynh đi trên đường, đối diện tửu quán quẳng ra một người, được huynh cứu được không? - Nàng nói là Tiêu Quản? Tần Vô Song đối với tình hình lúc đó vẫn còn ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc đó Tiêu Quản bị một thủ hạ quý tộc của Đô thành Đế quốc Cửu Ô ức hiếp. Tần Vô Song ra tay cứu Tiêu Quản, kết thành tình duyên chủ tớ. Hiện giờ, Tiêu Quản ở các quốc gia nhân loại, tiến bộ cũng vô cùng đáng mừng. - Đúng vậy, chính là người thanh niên đó. Tần đại ca, khi đó huynh trượng nghĩa ra tay, ta vừa vặn ở trên lầu nhìn thấy. Lúc đó, Nhạn nhi liền cảm thấy, Tần đại ca và tu luyện giả bình thường có chút khác nhau. Mộ Dung Nhạn nhớ lại tình hình ngọt ngào lúc đó: - Ta đã đi lại ở các quốc gia nhân loại bao nhiêu lâu, đã quen nhìn việc mọi người đấu đá lẫn nhau, quen nhìn người ta ngấm ngầm mưu tính cấu xé lẫn nhau, loại trượng nghĩa hào hiệp giống như Tần đại ca, lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Vì vậy, liền cảm thấy huynh và những người trẻ tuổi bình thường, có chút khác nhau. Tần Vô Song mỉm cười: - Nhạn nhi, ta tin trên thế giới này, người trên đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, tuyệt đối không chỉ có một mình ta. Những chuyện đó, bất cứ một người nào có cảm giác chính nghĩa, lại vừa vặn có thực lực có thể quản được, đều sẽ quản. Nếu lúc đó tu vi không đủ, quản không được, vậy phỏng chừng cũng sẽ không quản. - Nhưng ta lại hết lần này đến lần khác gặp được huynh. Trước đó, ta cũng nghe nói các quốc gia nhân loại có rất nhiều nơi nghị luận về Tần Vô Song, nghị luận ngươi ở ba nước phía Đông khoe khoang, chơi trội, cường thế quật khởi. Nhưng lúc đó, ta thật sự không biết, ngươi chính là Tần Vô Song đó. Chuyện này, vẫn là sau này mới biết được. Tần Vô Song nói: - Nhạn nhi, nói vậy, những chuyện ở Đế quốc Cửu Ô đều là duyên phận của chúng ta được số mệnh sắp xếp không. - Ai nói không phải chứ? Mộ Dung Nhạn khẽ thở dài: - Tần đại ca, từ sau khi huynh rời khỏi Đế quốc Cửu Ô, mỗi ngày ta đều nhớ tới một người nam tử tình cờ gặp mặt là huynh, muốn biết thân phận của huynh, muốn biết tại sao huynh buồn bực không vui, muốn biết tại sao huynh phải tiến vào Chi Tế Sơn… Tần đại ca, huynh nói ta có phải có chút ngốc nghếch không? Mộ Dung Nhạn mỉm cười, trong nhãn thần là cảm giác hạnh phúc tràn đầy. - Nhạn nhi, đây là duyên phận mà số mệnh đã sắp đặt, làm sao lại ngốc nghếch được chứ? - Phải, ta cũng nghĩ như vậy. Bằng không, tại sao ta ở Hiên Viên Khâu, nhìn thấy nhiều tài tuấn trẻ tuổi gọi là xuất sắc như vậy, lại chưa bao giờ cảm thấy có người nào thật sự vừa mắt chứ? Còn ở các quốc gia nhân loại, một lần gặp gỡ bất ngờ ngoài ý muốn, lại khiến Nhạn nhi lúc đó tò mò không thôi về Tần đại ca? Nếu có người nói đây không phải là duyên phận do ông trời sắp xếp, Nhạn nhi nhất định sẽ không tin. Tần Vô Song cười nói: - Chỉ tiếc, lúc đó ta quá ngu dốt. - Không, không phải Tần đại ca ngu dốt, sau này ta biết huynh vì cầu thuốc cho sư phụ, mạo hiểm lao vào nguy hiểm bị người ta đuổi giết để thăm dò Chi Tế Sơn, càng cảm thấy kính phục huynh hơn. Cho nên, ngay cả nha đầu Tiểu Trúc kia, nghe nói ta muốn tới các quốc gia nhân loại, cũng cảm thấy ta có chút điên cuồng. Tần đại ca, huynh nói xem, ta có phải đã chọn lựa đúng không? Nếu ta không tới các quốc gia nhân loại, làm sao có thể nghe được nhiều người ca ngợi huynh như vậy? Nếu ta không tới các quốc gia nhân loại, làm sao có thể biết Tần đại ca huynh là một nam tử kỳ tài trọng tình trọng nghĩa chứ? - Nhạn nhi, hôm nay nàng khen ta đủ rồi. Mộ Dung Nhạn rất chân thành lắc đầu: - Tần đại ca, Nhạn nhi không phải khen huynh, Nhạn nhi là đang nói những lời thật lòng. Tần đại ca, từ khi rời khỏi Tinh La Điện, trong lòng ta luôn nói với bản thân, không được rời đi, nhưng tự tôn của nữ nhân, lại khiến ta không thể không rời đi. Tần Vô Song thở dài: - Nhạn nhi, lúc ấy nàng giải nguy cho Tinh La Điện ta, trong lòng ta không biết cảm kích thế nào. Sau này tới Hiên Viên Khâu, sau khi biết tình huống cụ thể của nàng, càng thêm một tầng khâm phục với nàng. Mộ Dung Nhạn cười ngọt ngào: - Tần đại ca, ta lúc ấy cũng lo lắng La Đĩnh gây chuyện bất lợi với huynh, cho nên trên đường chạy tới Thiên Đế Sơn, ta cũng chạy tán loạn, cũng vô cùng lo lắng. Nhưng không nghe nói tin tức La Đĩnh đã bị huynh giết chết. Cho đến khi cáo trạng xong, mới có người nói cho biết. Lúc đó, trong lòng ta thật sự là vui mừng. - Nhạn nhi, những ác mộng đó đã qua rồi. Tần Vô Song an ủi nói. - Tần đại ca, Nhạn nhi nói với huynh nhiều như vậy, chính là muốn cáo từ huynh. Nhạn nhi biết tâm ý của huynh với ta, cho nên, huynh có tới đầm hắc thủy hay không, cũng không quan trọng. Giữa chúng ta, đã không cần loại khảo nghiệm này. Ta thật sự rất lo lắng về an nguy của Tần đại ca. - Nhạn nhi, Tần đại ca mệnh dài, bao nhiều lần, đối thủ của ta đều cảm thấy ta chết chắc rồi. Nhưng cuối cùng, bọn họ đều thất vọng. - Nhưng mà, Tần đại ca, lần này bốn người bọn họ, hiển nhiên là liên hợp lại một chỗ. Hơn nữa, còn là cố ý âm mưu nhắm vào huynh. Lôi Tiêu và Yến Truy Dương đều là Động Hư Cảnh cường giả. Lần này xuống đầm hắc thủy, tông môn của bọn họ, nhất định sẽ giao Thần khí cho bọn họ. Ta lo lắng, bọn họ ở dưới đầm hắc thủy, sẽ giở trò xấu xa với huynh. Bọn họ khẳng định sẽ không ham thích đối với huyết mạch Yêu long, đối phó với huynh, mới là ý đồ thực sự của bọn họ! Mộ Dung Nhạn tư chất thông minh, chút chuyện này, đương nhiên không thể gạt được nàng. Tần Vô Song mỉm cười nói: - Nhạn nhi, những kỹ xảo này của bọn họ, làm sao có thể qua mắt được ta? Thần khí? Vậy thì thế nào chứ. Bọn họ cần thứ tông môn giao cho, ta đã có sẵn rồi. Hơn nữa ta có át chủ bài, bọn họ lại chưa chắc có. Nhạn nhi, Tần đại ca có át chủ bài, có lẽ hiện tại vẫn chưa đủ khiến người ta kinh hãi, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ khiến toàn bộ người của Hiên Viên Khâu đều biết, trở thành kẻ địch của Tần gia Thiên Đế Sơn là ngu xuẩn đến thế nào! - Tần đại ca… ngươi… Mộ Dung Nhạn nghe Tần Vô Song nói như vậy, đương nhiên có chút ngạc nhiên. Tần Vô Song cũng biểu lộ ra biểu tình tự tin vô cùng: - Nhạn nhi, còn nhớ tám con linh thú đưa nàng quay về không? Trong bọn chúng kẻ mạnh nhất là Hư Võ Đại viên mãn. Nếu ta cần, bất cứ lúc nào ta cũng có thể triệu hoán ra hai con linh thú Động Huyền Cảnh. Nếu tình huống nguy cấp, ta thậm chí có thể thay đổi nhiều hơn, triệu hoán linh thú đỉnh cao Thông Huyền Cảnh ra. Cho nên, ngoài việc bản thân bọn họ là Thần đạo cường giả, bằng không, đừng nói là bốn người, mười người ta cũng không sợ! Nếu nói về đấu trí đấu lực, lần ta chơi đùa với La Thiên Đạo Trường còn kích thích nhiều hơn lần này. Mộ Dung Nhạn nghe mà say mê: - Tần đại ca, Nhạn nhi hiện tại thật sự rất hiếu kỳ, trên người huynh rút cuộc có bao nhiêu kỳ tích sẽ xuất hiện. Một người trẻ tuổi tới từ các quốc gia nhân loại, có Thần khí, có thể triệu hoán ra linh thú cường đại, còn có tầng trí tuệ bất tận, loại người trẻ tuổi này, quả thực chính là kỳ tài của giới tu luyện, là ác mộng của tất cả đối thủ! - Nhạn nhi, những chuyện đó để sau này sẽ từ từ nói cho nàng biết. Chúng ta ở cùng nhau, nhất định sẽ thấy càng nhiều kỳ tích hơn. Xin nàng nhất định phải tin ta. - Nhạn nhi tin! Mộ Dung Nhạn từ trước đến nay chưa từng bao giờ hoài nghi về tiềm lực của Tần Vô Song, vô số lần trải qua, đã chứng minh đầy đủ điều này. Tất cả những kỳ tích phát sinh trên người Tần Vô Song, tựa hồ đã thành một loại hiện tượng tồn tại