Ngô Đỉnh Nguyên giờ phút này đã hoàn toàn trở thành khôi lỗi của Tần Vô Song, tự nhiên là theo lệnh mà phục tùng, dùng thần thức truyền âm hướng tới Hồ Khâu Lan, nói rằng hắn đã nắm giữ tung tích của Tần Vô Song, mời Hồ Khâu Lan nhanh chóng gấp rút đến tiếp viện.
Hồ Khâu Lan lập tức đáp trả:
- Ngô huynh, không cần đánh rắn động cỏ, ngươi đã thông báo cho hai người còn lại chưa?
Ngô Đỉnh Nguyên nói:
- Vẫn chưa thông báo, lập tức sẽ thông báo với bọn họ.
Hồ Khâu Lan nói:
- Ngô huynh, không cần phải nóng vội, tạm thời chưa cần phải thông báo cho bọn họ, chờ ta qua đó, chúng ta sẽ bàn bạc lại.
Tần Vô Song này thật có chút giật mình, Hồ Khâu Lan này, hắn đang tính toán cái gì đây?
Hóa ra, tên Hồ Khâu Lan này biết trên người Tần Vô Song có vũ khí Thần đạo, đối với vũ khí Thần đạo này vô cùng mê mẩn. Phải biết rằng, ở Hiên Viên Khâu này, vũ khí Thần đạo là thứ vô cùng hiếm có. Cho dù là thế lực lớn như Hồ Khâu Thế gia nhà hắn cũng giống vậy, đều chưa có vũ khí Thần đạo.
Chỉ có những thế lực truyền thừa từ thời đại Thái cổ, những thế lực nhất lưu này mới có thể có được vũ khí Thần đạo. Trong thế lực nhị lưu, có được vũ khí Thần đạo, có thể nói được là vô cùng hiếm có, cơ hồ là không có mấy kẻ. Một khi đã có được thì ở Hiên Viên Khâu này càng có nhiều quyền lực phát ngôn hơn.
Lúc trước, La Thiên Đạo Trường chính là bởi vì không có lấy một cái vũ khí Thần đạo nào nên mới có thể bị động như vậy. Phải đi cầu sự giúp đỡ của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Nguồn truyện:
Tên Hồ Khâu Lan này thập phần khôn khéo, biết nếu muốn đoạt được một kiện vũ khí Thần đạo, trước mắt chính là một cơ hội vô cùng tốt. Nếu như không nắm chắc cơ hội trước mắt này thì sau này cơ hồ sẽ chẳng có thêm một cơ hội nào tốt như thế này nữa.
Tuy rằng, Tần Vô Song này có được vũ khí Thần đạo, cũng vô cùng khó chơi, khiến cho La Thiên Đạo Trường sơn môn hoàn toàn hủy diệt. Nhưng rất nhiều người cũng đã điều tra rất rõ ràng, La Thiên Đạo Trường bị hủy diệt sơn môn cũng không phải là bởi vì đánh không lại Tần Vô Song, mà là bị Tần Vô Song ngấm ngầm tính kế.
Nếu như bây giờ muốn đối phó với Tần Vô Song, Hồ Khâu Lan tự hỏi bản thân vẫn là có cơ hội.
Nhưng nếu Yến Truy Dương cùng Lôi Tiêu cũng tham gia vào chuyện này, thì hoàn toàn không đến phiên Hồ Khâu Lan hắn rồi.
Đúng cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm. Muốn đoạt được vũ khí Thần đạo thì nhất định là phải mạo hiểm phiêu lưu. Nếu không, mạo hiểm đắc tội với Tần gia Thiên Đế Sơn, chạy đến phiến thủ vực tối đen như mực tràn ngập nguy hiểm như thế này, chẳng lẽ chỉ là vì muốn làm thế lực trợ thủ cho hai gia tộc kia, chỉ làm vật hy sinh thôi sao?
Mặc dù bề ngoài chính là bọn họ đến đây làm trợ thủ, nhưng sâu thẳm trong nội tâm của Hồ Khâu Lan, đối với loại cục diện này vẫn là vô cùng bất mãn.
Cho nên hắn bảo cho Ngô Đỉnh Nguyên tạm thời không cần thông báo cho Yến Truy Dương và Lôi Tiêu, chính là do chút tính toán nhỏ nhặt này. Đối với vũ khí Thần đạo của Tần Vô Song, chính là tràn ngập dã tâm.
Lại không biết, Tần Vô Song, kẻ mà hắn đang một lòng nhất tâm nhất trí muốn đối phó, chính là đang bố trí một cái bẫy tử vong, chờ hắn đến chui đầu vào rọ.
Một canh giờ sau, Hồ Khâu Lan đã tới gần địa điểm ước hẹn, liên hệ với Ngô Đỉnh Nguyên. Ngô Đỉnh Nguyên không lộ sơ hở, nói cho hắn biết vị trí cụ thể.
Hồ Khâu Lan mừng rỡ vô cùng, hướng tới bên của Ngô Đỉnh Nguyên rất nhanh mà phóng tới. Nhìn thấy Ngô Đỉnh Nguyên đứng sau ở một khu đá ngầm đang chờ hắn thì rất nhanh tiến lại gần.
- Ngô huynh, thế nào?
Ngô Đỉnh Nguyên nói:
- Ta vẫn luôn âm thầm đi theo, hắn cách nơi này không quá hai trăm trượng. Hồ Khâu huynh, vì sao lại không thông báo cho bọn Yến Truy Dương?
Hồ Khâu Lan đề phòng cẩn thận thám hiểm hoàn cảnh xung quanh, dường như sợ Yến Truy Dương cùng Lôi Tiêu đột nhiên phóng ra.
- Ngô huynh, có lời nói xuất phát từ nội tâm, ngươi cảm thấy hai kẻ chúng ta khổ khổ sở sở, vất vả tới tận đây, chẳng lẽ lại thực muốn để cho hai kẻ bọn chúng hưởng thụ thành quả sao? Bọn chúng cùng Tần gia Thiên Đế Sơn có thù oán còn chúng ta thì không có à. Vậy thì hà cớ gì phải gọi bọn chúng tới, cố sức lấy lòng bọn chúng, một chút ưu đãi không có cũng không nói, thậm chí tùy lúc còn có thể bị mất mạng, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy bất công sao?
Ngô Đỉnh Nguyên không biết ý tứ của Hồ Khâu Lan, trầm ngâm không nói, chỉ là nhìn chằm chằm hắn.
Hồ Khâu Lan thấy trong mắt của Ngô Đỉnh Nguyên có chút dị sắc, biết là hắn bị những lời nói của mình có chút lay động rồi, nhưng bởi vì sợ hãi thế lực của hai nhà kia cho nên vẫn không dám lên tiếng.
- Ngô huynh, nói một chút lời nói không tốt, nếu như ta và ngươi bỏ mạng ở nơi đây, thế lực hai nhà kia cùng lắm là nói một câu tiếc nuối gì gì đó. Chúng ta chết rồi thì cũng chỉ là chết uổng phí. Nếu giết tên Tần Vô Song kia, công đầu cũng sẽ bị tên Yến Truy Dương và Lôi Tiêu kia giành mất, chúng ta có chăng chỉ là cái hư danh đồng bọn tiếp tay mà thôi. Có cái gì ưu đãi chứ?
- Hồ Khâu huynh, vậy ý của ngươi là?
Ngô Đỉnh Nguyên mỉm cười hỏi.
- Trên dọc đường ta đã suy nghĩ, đây là một cơ hội. Ngươi và ta hai người hợp lực, đối phó với Tần Vô Song. Mặc dù không thể nói có thể thắng chắc mười phần nhưng ít ra cũng có một nửa hy vọng. Tên Tần Vô Song kia không phải là có một bộ cung tiễn vô cùng lợi hại đó sao? Nếu chúng ta có thể phục kích hắn, chiến đấu giáp lá cà với hắn, để hắn không thể phát huy được bộ cung tiễn kia. Muốn tiêu diệt Tần Vô Song cũng không phải là không có khả năng.
- Hồ Khâu huynh, cho dù tiêu diệt Tần Vô Song, chẳng lẽ kẻ bên ngoài có thể công nhận công lao của chúng ta?
Ngô Đỉnh Nguyên cười khổ hỏi.
Hồ Khâu Lan cười lạnh nói:
- Chúng ta không cần cho ngoại giới biết, thậm chí, chúng ta không cần kẻ nào biết cả, tốt nhất là không nên để cho kẻ nào biết chuyện này. Ngô huynh, chẳng lẽ ngươi đối với bảo vật vô cùng thần thông của Tần Vô Song mà không có một chút hâm mộ nào sao? Trên người tên Tần Vô Song này nhất định là có rất nhiều bảo vật. Nếu chúng ta có thể tiêu diệt được hắn thì tuyệt đối sẽ chiếm được những món đồ phi nghĩa đó. Vũ khí Thần đạo, chẳng lẽ ngươi không hề mảy may động lòng sao?
Ngô Đỉnh Nguyên cười nói:
- Động lòng? Hồ Khâu huynh, thực muốn tiêu diệt tên Tần Vô Song kia, vũ khí Thần đạo kia sẽ phân chia thế nào? Hắn không thể nào có hai bộ chứ?
- Vũ khí Thần đạo phân cụ thể như thế nào, thì đây là chuyện riêng của hai chúng ta, sau này khi đại sự thành rồi thì chúng ta có thể từ từ thương lượng lại. Nhưng cơ hội này một khi đã mất đi thì sẽ không thể nào lại có nữa đâu.
Ngô Đỉnh Nguyên cười nói:
- Đúng vậy, cơ hội này một khi mất đi thì cũng không thể nào lại có một cơ hội như thế này xuất hiện nữa.
Nói tới đây, Ngô Đỉnh Nguyên trong khóe miệng lộ ra một tia hàm xúc ý tứ sâu xa mỉm cười.
Hồ Khâu Lan nhìn thấy tia mỉm cười cổ quái này, trong lòng có chút hồi hộp, âm thầm nghĩ thấy có chút không đúng, da đầu cũng đều run lên.
- Ngô huynh… ngươi…
Ngô Đỉnh Nguyên thản nhiên nói:
- Hồ Khâu Lan, cám ơn ngươi đã phối hợp.
- Ngươi… ngươi không phải là Ngô Đỉnh Nguyên.
Hồ Khâu Lan lớn tiếng kêu lên, lông mao trên toàn thân hắn đều dựng đứng cả lên. Lòng bàn chân nhảy lên, liền nghĩ muốn quay đầu chạy trốn.
Liền vào lúc này, một đạo kim quang đột nhiên từ trên đỉnh đầu Ngô Đỉnh Nguyên ép xuống dưới. Kim quang này bắn ra, uy thế vô cùng lớn, dường như một đống băng lở, bắt đầu đè ép xuống phía dưới.
Một cái đè này giống như núi cao sụp đổ. Hồ Khâu Lan bị luồng kim quang bắn trúng, toàn thân hoàn toàn không thể nhúc nhích, giống như đột nhiên bị đinh ghim chặt lại.
Ánh mắt đột nhiên bùng nổ dữ dội, giống như ánh mắt con cá sắp chết hướng mạnh ra phía ngoài. "Ngô Đỉnh Nguyên" trước mặt hắn bàn tay như hoa lan nở rộ, đầu ngón tay liên tục bắn ra, ba đạo Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm sắc bén trực tiếp bắn ra, trực tiếp xuyên thủng giữa trán của Hồ Khâu Lan.
Hồ Khâu Lan có thế nào thì cũng không thể nghĩ tới, mình lại có thể bị chết một cách uất ức tới như vậy.
Tên "Ngô Đỉnh Nguyên" kia đưa tay vuốt nhẹ mặt từ trên xuống, hiện ra một bộ dạng khác, rõ ràng đó là khuôn mặt của Tần Vô Song. Tự nhiên đó chính là do Tần Vô Song cải trang.
Trong số sáu món bảo bối mà Tần Vô Song kế thừa từ Lỗ Tiên Lâu, có một bảo bối là mặt nạ Tâm Tùy Huyễn Tượng, cái mặt nạ này có thể tùy ý biến ảo dung nhan. Bởi vậy biến hóa ra Ngô Đỉnh Nguyên căn bản dễ như trở bàn tay.
Hồ Khâu Lan tuy rằng bừng bừng dã tâm, suy nghĩ cũng không thể nói là không cẩn thận, nhưng hắn cuối cùng cũng vẫn là không biết thủ đoạn này của Tần Vô Song, thế nhưng có thể biến hóa thành Ngô Đỉnh Nguyên, thậm chí có thể dùng thân phận của Ngô Đỉnh Nguyên để truyền thức cho hắn, cái này quả thực là đã vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Chết không nhắm mắt, Hồ Khâu Lan cũng thật đúng là chết không nhắm mắt. Một khắc trước vẫn còn dã tâm bừng bừng lập kế hoạch đối phó với Tần Vô Song, mà giờ khắc này lại trở thành khối thi thể lạnh như băng.
Hắn đến chết cũng vẫn chưa rõ ràng một điều, Ngô Đỉnh Nguyên căn bản khống chết, chỉ là bị Tần Vô Song dùng cổ độc khống chế làm khôi lỗi mà thôi.
Sau khi đem thi thể của Hồ Khâu Lan xử lý xong, Tần Vô Song đem toàn bộ quần áo các thứ trên người Hồ Khâu Lan xuống, mặc vào người và lại biến đổi thành Hồ Khâu Lan.
Giờ phút này, Tần Vô Song làm vậy căn bản giống như là lại biến mất ở trong phiến hắc thủy này.
Lúc Ngô Đỉnh Nguyên thấy Tần Vô Song đã biến hóa thành Hồ Khâu Lan, cũng là trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc:
- Chủ nhân, thuật dịch dung của người thật là không thể tin nổi, ta quen thuộc với Hồ Khâu Lan như vậy, nhưng cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào của ngươi.
Tần Vô Song cười nhạt nói:
- Không phải là Thần đạo cường giả thì không thể nào nhìn ra được, chỉ có nhãn lực của cảnh giới Thần đạo mới có thể nhìn ra sơ hở trong này.
Ngô Đỉnh Nguyên vô cùng thán phục, lại là có chút lo lắng hỏi han:
- Chủ nhân, ta cũng đã nghe nói qua thủ đoạn và sự thần thông của ngươi, có phải là sau khi rời khỏi đầm hắc thủy này thì ngươi sẽ giết ta để giết người diệt khẩu không?
- Ngươi muốn sống à?
Tần Vô Song cười lạnh.
Ngô Đỉnh Nguyên sắc mặt tái nhợt, gật gật đầu:
- Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho người, cả đời làm chó săn trung thành cho chủ nhân.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Rất tốt, nói thật ta cũng không định giết ngươi. Chỉ là, ngươi một khi đã cùng Tần gia ta không oán không thù, tự mình lại bước lên con đường này, chính là do ngươi tạo nghiệt, vốn dĩ phải chết là điều không cần nghi ngờ. Nhưng mà, nếu như ngươi đã muốn có một con đường sống, được, thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Tần Vô Song lạnh lùng nói.
- Chỉ là ngươi có nghĩ tới, nếu như ba kẻ bọn chúng đều chết, chỉ còn một mình ngươi còn sống đi ra ngoài, Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Ngô Đỉnh Nguyên lúng ta lúng túng nói:
- Ta cũng đã nghĩ tới, cùng lắm thì ta chủ động bỏ ra trước, bọn chúng cho rằng ta ham sống sợ chết, khẳng định sẽ không hoài nghi ta.
Như vậy cũng là một biện pháp khả thi, nhưng những Thần đạo cường giả kia, kẻ nào chẳng phải là người từng trải, điểm mẫn cảm này, chung quy thì vẫn là có.
Có thể che trời vượt biển được hay không thì phải xem hành động của của kẻ này như thế nào.
Chẳng qua Tần Vô Song cũng rất rõ ràng, giết tên Ngô Đỉnh Nguyên này đối với hắn mà nói cũng chẳng có lợi lộc gì. Giữ tên Ngô Đỉnh Nguyên này, thực ra lại là một cơ sở ngầm vô cùng tốt.
Thu phục xong Hồ Khâu Lan, trong bốn đối thủ thì coi như đã thu phục được một nửa rồi. Kế tiếp, mục tiêu của Tần Vô Song chính là hai kẻ còn sống: Yến Truy Dương và Lôi Tiêu.
- Chủ nhân, nếu chỉ nói riêng về tu vi, thì hai kẻ đó cũng không khác nhau là bao. Nhưng Lôi Tiêu có một vũ khí Thần đạo, lực phòng ngự vô cùng mạnh. Muốn động thủ thì phải đối phó với hắn trước. Bằng không sau khi xử lý Yến Truy Dương, hắn nhất định sẽ cảnh giác, chờ khi hắn cảnh giác rồi thì giết hắn là điều vô cùng khó khăn. Giết Lôi Tiêu cần phải trong lúc hắn không có sự đề phòng mới được.
Trong lời nói của Ngô Đỉnh Nguyên đã đưa ra lời gợi ý cho Tần Vô Song. Nếu vũ khí Thần đạo của đối phương lực phòng ngự vô cùng mạnh thì xác thực là rất khó.
Xem ra lúc đầu không lựa chọn đánh lén bất ngờ Lôi Tiêu này, quả thực là một sự lựa chọn sáng suốt