Trên người của Lôi Tiêu, chính là có vũ khí Thần đạo. Một khi để hắn phát hiện được có bất kỳ một chút nguy hiểm nào thì tất nhiên sẽ là chiến đấu gian khổ tới cùng. Nếu chỉ có một mình tên Lôi Tiêu này thì Tần Vô Song thật cũng chẳng sợ. Ngay cả khi hắn có vũ khí Thần đạo đi chăng nữa thì cũng chỉ là hai bên triệt tiêu nhau mà thôi. Với cảnh giới của bọn họ đều cùng là Hư Võ Cảnh, sử dụng vũ khí Thần đạo cũng không thể nào thể hiện ra được sự thần thông giống như Thần đạo cường giả. Điều Tần Vô Song lo lắng là trong lúc cùng tên Lôi Tiêu này lâm vào khổ chiến, đang lúc xử lý hắn, khiến cho Yến Truy Dương kia cũng kịp chạy tới, cục diện sẽ khá là bất lợi. Bị hai gã cao thủ có trong tay vũ khí Thần đạo đồng thời bao vây công kích thì đối với Tần Vô Song mà nói tuyệt đối không phải là một cục diện dễ dàng, ngay cả khi có Linh thú Phong ấn mà nói thì cũng sẽ vô cùng hỗn loạn, không dễ khống chế. Quả nhiên, Lôi Tiêu thấy sự rụt rè sợ hãi của Ngô Đỉnh Nguyên, trong lòng ngược lại cũng bớt đi vài phần đề phòng. Cùng với Ngô Đỉnh Nguyên sóng vai mà đi, tiến tới khu hang đá ngầm, quả nhiên là nhìn thấy Hồ Khâu Lan đang dựa người ở đó, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt có vẻ thập phần uể oải. Lôi Tiêu trong lòng chửi thầm một câu: - Phế vật! Tần Vô Song vẫn chưa tìm được, hai tên gia hỏa này, một kẻ thì bị thương, một kẻ thì rụt rè sợ hãi, cũng khó trách khiến cho Lôi Tiêu cảm thấy phẫn nộ. Bọn họ mời Ngô Đỉnh Nguyên và Hồ Khâu Lan tới, tuy rằng nói là vật che mắt, để cho sự tình nhìn qua có vẻ không phải là Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông nhằm vào Tần gia Thiên Đế Sơn mà hành động. Nhưng nói như thế nào thì cũng đều hy vọng hai tên gia hỏa này sẽ dốc ra toàn bộ sức lực, không ngờ rằng hai tên này một chút sự hăng hái chiến đấu cũng không có, khiến cho Lôi Tiêu nhìn thấy, tự nhiên cảm thấy vô cùng chán nản. - Hồ Khâu huynh, ngươi cảm thấy thế nào? Ngô Đỉnh Nguyên bước nhanh tới. Lôi Tiêu lãnh đạm thờ ơ nhìn vài lần, tâm tư hiển nhiên không ở trên người của Hồ Khâu Lan. Cái mà hắn hiện giờ cảm thấy tò mò hơn là, cái động phủ bỏ hoang kia rốt cuộc là nơi quái quỷ gì. Bên trong rốt cuộc có huyết mạch của Yêu long hay không. Nếu thực sự có, điều mà Lôi Tiêu đang suy nghĩ lúc này không phải là có nên đem huyết mạch Yêu long hiến cho Mộ Dung Thiên Cực hay không, mà là không do dự tìm cách độc chiếm một mình. Huyết mạch của Thái cổ Yêu long, tuyệt đối chính là huyết mạch của Thần đạo, có huyết mạch Yêu long này tẩy lễ thì Lôi Tiêu hắn ngày sau sẽ mười phần là Thần đạo cường giả. Món lợi này mà không chiếm thì đúng là kẻ ngu ngốc. Chẳng lẽ đúng là đem huyết mạch Yêu long này đem hiến tặng cho Phiêu Tuyết Lâu? Hắn chưa nghĩ tới chuyện vĩ đại như vậy. Mộ Dung Nhạn? Lôi Tiêu thừa nhận nàng rất có sức hấp dẫn, nhưng Lôi Tiêu hắn cũng không phải là thằng ngốc. Hắn biết rằng Mộ Dung Nhạn đã bị Tần Vô Song lấy đi hồn phách rồi, đối với một nữ nhân mà tâm tư không ở trên người hắn thì hắn tự nhiên sẽ không thể nào bỏ qua huyết mạch Yêu long mà đi tranh đoạt một nữ nhân như vậy. - Lôi huynh, ngươi mau tới đây xem, Hồ Khâu huynh có chỗ bất ổn! Ngô Đỉnh Nguyên kêu ầm ĩ cả lên. Lôi Tiêu trong lúc tức giận, miệng nói cho có lệ: - Một vết thương nhỏ, tịnh dưỡng một chút là được rồi. - Ngô huynh, ngươi nói động phủ bỏ hoang kia, là cái nơi nào? Ngô Đỉnh Nguyên vội la lớn lên: - Lôi huynh, cứu người trước, rồi đi xem động phủ. Lôi Tiêu hờn giận nói: - Ngô huynh, ngươi đem ta tới nơi đây, không chỉ là để cứu người đó chứ? Ngô Đỉnh Nguyên nóng nảy: - Đương nhiên là không phải, vừa rồi Hồ Khâu huynh vẫn còn rất tốt, lúc này thương thế đột nhiên chuyển biến xấu. Chẳng lẽ đầu linh thú này có độc? Ngô Đỉnh Nguyên thở dài: - Hồ Khâu huynh, ngươi không nên một mình đi tìm hiểu cái động phủ bỏ hoang kia. Lôi Tiêu nghe xong lời này, mặt mày khẽ động, chẳng lẽ Hồ Khâu Lan này là đi thám hiểm cái động phủ bỏ hoang kia mà bị thương. Nghĩ tới đây, Lôi Tiêu bước nhanh qua đó, hỏi: - Hồ Khâu Lan, ngươi là tại động phủ bỏ hoang kia mà bị thương sao? Hồ Khâu Lan cười thảm nói: - Đúng vậy, cái động phủ kia có rất nhiều đường rẽ, đường phía trước ta cũng đã đi rồi, nhưng mặt sau có một đường rẽ, ta đi sai, bị một đám cua Đại Trạch chặn đường. Nếu không phải ta nhân cơ hội chạy nhanh thì hiện tại cũng không chỉ bị thương đơn giản như thế này. Lôi Tiêu trầm ngâm nói: - Đường xá của động phủ kia vô cùng phức tạp sao? Ngươi bây giờ có thể nhớ rõ chứ? Hồ Khâu Lan nói: - Ta hiện tại đầu óc một khối mơ hồ, không tự mình đi đến chỗ đó thì làm sao có thể nhớ được. Lôi Tiêu nhìn Hồ Khâu Lan sắc mặt tái nhợt, cảm giác rất yếu ớt, không biết đến lúc nào hắn mới có thể phục hồi lại như cũ, căn bản là không có thời gian để chờ đợi. Lập tức lấy ra một khỏa đan dược, nói: - Đây là tiên đan chữa thương của Lôi Đình Tông ta, ngươi ăn vào trước, khắng định sẽ không có việc gì. Hồ Khâu Lan cười khổ nói: - Hiện tại trong đan điền của ta linh lực quay cuồng, căn bản ngay cả đan dược cũng đều không dám hấp thụ, chỉ sợ có chút vấn đề. - Đan điền hỗn loạn? Sao lại có thể như vậy? Lôi Tiêu vươn tay ra, bắt lấy tay của Hồ Khâu Lan, đang muốn thử, đột nhiên, gã Hồ Khâu Lan kia sắc mặt vốn đang tràn ngập tử khí, nhất thời giống như hoàn toàn biến đổi, tinh thần toàn thân phấn chấn lên, bàn tay cứng như thép nguội, trở tay nắm chặt lấy bàn tay của Lôi Tiêu. Lôi Tiêu trong lòng cả kinh, vội vàng rút ra. Nhưng tay của Hồ Khâu Lan giống như là một cái kìm lớn, đem bàn tay hắn ghim cố định ở một chỗ, một luồng hấp lực cực đại dường như đem toàn thân của hắn hút chặt lấy, bất luận hắn có giãy dụa như thế nào thì cũng đều giống như con kiến muốn lật gốc cổ thụ vậy, căn bản là một phân cũng không nhích động. Đại sự không ổn, một cái ý niệm đáng sợ vụt xuất hiện trong đầu của Lôi Tiêu. Đột nhiên nhớ tới lời dặn đi dặn lại của Tông chủ Lôi Minh, trong lòng lóe lên, ý thức là mình đã bị lừa. Hắn sử dụng khí lực của toàn thân, ý đồ vùng vẫy thoát khỏi, nhưng mà một tay hắn bị nắm giữ chặt, toàn bộ nguyên thần cả người cũng giống như một sợi dây thừng vô hình thắt chặt lại, căn bản không thể khiến hắn nhúc nhích được. - Ngươi! Lôi Tiêu trợn mắt nhìn Hồ Khâu Lan, lại nhìn Ngô Đỉnh Nguyên, thảm thiết chửi: - Ngô Đỉnh Nguyên, ngươi ăn cây táo rào cây sung! Ngô Đỉnh Nguyên ánh mắt hờ hững, nhìn Lôi Tiêu, căm giận nói: - Lôi Tiêu, đây là ngươi ép bức ta. Nếu các ngươi không bức ta, ta sao phải tới cái nơi quái quỷ này? Lôi Tiêu chỉ cảm thấy một luồng lực lượng bá đạo, từ trong đan điền của hắn không ngừng kéo dài, bá đạo đưa linh lực trong đan điền của hắn không ngừng thoát ra ngoài. Luồng lực lượng này giống như nước sông vỡ đê, vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Lôi Tiêu muốn lấp chỗ hổng thì cũng căn bản là không biết bắt đầu lấp từ đâu. Tuyệt vọng! Thực sự là tuyệt vọng! Trong cổ họng của Lôi Tiêu không ngừng phát ra cái thanh âm rống giận tuyệt vọng của kẻ sắp chết. Nhưng tất cả căn bản là không có cách nào có thể thay đổi từng bước chân đang dần dần bước xuống vực sâu của hắn. Hồ Khâu Lan này, tự nhiên là Tần Vô Song cải trang. Chỉ có điều, Tần Vô Song lần này là dùng Bắc Minh Đại Pháp, lừa Lôi Tiêu tới bước đường này, dùng loại phương thức an toàn nhất, không đụng tới một đao một thương, thu thập Lôi Tiêu. Khiến cho hắn ngay cả một cơ hội kêu cứu cũng đều không có. Lực hấp thu của Bắc Minh Đại Pháp là vô cùng đáng sợ. Lôi Tiêu vẫn chưa kiên trì tới mười hơi thở thì toàn thân đã mềm nhũn giống như không còn xương cốt, cả đan điền đều bị hút thành khoảng không. Lôi Tiêu giờ phút này, nào còn nửa phần uy phong của đệ tử Lôi Đình Tông chứ? Còn lại chỉ là một trò hề vô cùng yếu ớt. Hắn tới bây giờ vẫn chưa làm rõ ràng, không hiểu tại sao bản thân mình lại bị ngã quỵ như thế này? Ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn là không có phòng bị một cái kết cục như thế này. Hắn thực không cam lòng, vũ khí Thần đạo, hắn có vũ khí Thần đạo trên người mà, nhưng vẫn còn chưa dùng tới liền hoàn toàn bị khống chế như thế này rồi. Tần Vô Song nhìn thấy Lôi Tiêu ủ rũ nằm bệch trên mặt đất, nói với Ngô Đỉnh Nguyên: - Vũ khí Thần đạo, thuộc về ta, những bảo bối khác, thuộc về ngươi. Ngô Đỉnh Nguyên vội xua tay nói: - Đều là của chủ nhân, ta không cần! Tần Vô Song cười cười, biết Ngô Đỉnh Nguyên không dám lấy đồ vật gì trên người Lôi Tiêu, nhỡ đâu sau này bị truy cứu ra, những tang vật này chính là tội chứng lớn nhất. Tất cả những đồ vật, đều bị Ngô Đỉnh Nguyên vơ vét hết ra. Cả vũ khí Thần đạo cũng tự nhiên không ngoại lệ. Vũ khí Thần đạo này là một cái Thần đạo Hộ Thuẫn. Tấn công, phòng thủ hai phương diện đều dùng được. Hộ thuẫn này, có thể biến lớn có thể hóa nhỏ, tùy tâm mà sử dụng. Bên trên bề mặt hộ thuẫn là một cái thuẫn nhận sắc nhọn, vô cùng tinh tế. Còn toàn bộ tấm chắn lại được mài dũa điêu khắc tinh tế, cực kỳ đẹp đẽ, vừa nhìn liền biết là một đại danh tác. Tần Vô Song vừa đưa tay vào, liền cảm giác được hai mặt hộ thuẫn này có chỗ bất đồng. Vũ khí Thần đạo này có hơi thở quen thuộc, mặc dù không sánh bằng Thần Tú Cung, cổ xưa thâm thúy như vậy, nhưng vào trong tay của Tần Vô Song, khối thân thể đã trải qua thần quang tẩy lễ của hắn, lập tức sản sinh một loại cộng minh. Loại cộng minh này chỉ có vũ khí Thần đạo mới có được. Điểm kỳ diệu nhất của cái Thần đạo Hộ Thuẫn này, vẫn là khả năng biến hóa kỳ diệu của nó. Khi công kích thì có thể phóng cái thuẫn ra, hoặc là bắn ra cái thuẫn nhận dùng để công kích. Còn phòng thủ, thì lại biến thành một tấm chắn vô cùng vững chắc. Công phòng nhất thể, khiến cho Thần đạo Hỗ Thuẫn này trở nên vô cùng quý giá. Khó trách, Ngô Đình Nguyên đề nghị hắn nên đối phó với Lôi Tiêu trước. Nếu như để cho Lôi Tiêu biết việc Tần Vô Song sẽ đối phó với hắn trước thì có vũ khí Thần đạo Hộ Thuẫn này trong tay, Thần Tú Cung của Tần Vô Song cũng thực khó có thể chiếm được thế thượng phong. Dù sao thì loại Xạ Nhật Tiễn phù hợp nhất với Thần Tú Cung, cũng không phải là ở trong tay hắn. Nghe Chưởng môn Tần Vân Nhiên nói thì chín mũi Xạ Nhật Tiễn đã bị Hiên Viên Tộc tịch thu. Nếu có thể lấy chín mũi Xạ Nhật Tiễn đó lắp vào Thần Tú Cung, vậy thì hoàn mỹ rồi. Không khách sáo đem hết mấy món đồ đó vào trong túi, Lôi Tiêu này, cũng đã tới những hơi thở cuối cùng, Tần Vô Song hạ lệnh nói: - Lôi Tiêu này giao cho ngươi xử lý. Xử lý Lôi Tiêu, còn một tên Yến Truy Dương thì hắn có mọc thêm cánh cũng khó lòng bay ra khỏi Hắc Tử Hải này được. Ngô Đỉnh Nguyên căn bản không khách sáo, tay nâng một thanh đao, đem Lôi Tiêu chém thành hai đoạn. Nói cho cùng thì Ngô Đỉnh Nguyên đối với Lôi Tiêu vẫn là vô cùng căm hận. Nếu không phải là Lôi Đình Tông cùng Thiên Phạt Sơn Trang ép bọn chúng tới đây, thì Ngô Đỉnh Nguyên hắn đời nào lạc tới cái nơi quái quỷ này, sa vào con đường này. Để cho hắn giết Lôi Tiêu, đúng là có thể làm cho Ngô Đỉnh Nguyên hắn vô cùng hả giận, sao hắn lại phải khách khí chứ? Sau khi xử lý Lôi Tiêu, Tần Vô Song nói: - Nếu ngươi muốn rời khỏi đây, hiện tại chính là một thời cơ tốt. Nhớ kỹ, nếu như ngươi muốn lừa gạt hai tên cáo già Lôi Minh và Yến Quy Nam thì nhất định phải giả bộ hình dáng sợ hãi tột độ, tốt nhất là khoa trương một chút, làm cho bọn chúng thấy ngươi đã lấy hết sự can đảm, thần chí cũng có chút mơ hồ không rõ ràng. Càng là như vậy thì bọn chúng càng không có lòng nghi ngờ. Ngô Đình Nguyên tự hỏi một lát, nghĩ thấy Tần Vô Song nói những lời này cũng thực rất có đạo lý, gật đầu nói: - Chủ nhân. Ta lên trên trước, ngươi đối phó được với Yến Truy Dương chứ? Tần Vô Song mỉm cười nói: - Giờ chỉ còn một mình hắn, ngươi nói ta có đối phó được không? Ngô Đỉnh Nguyên biết thủ đoạn cùng với trí tuệ và bản lĩnh của Tần Vô Song, biết với bản lĩnh của Yến Truy Dương, cho dù thần thông như thế nào chăng nữa thì e rằng kẻ phải nuốt hận cuối cùng, cũng vẫn là Yến Truy Dương. Sau khi Ngô Đỉnh Nguyên rời đi, tâm tình Tần Vô Song lại trở lên yên tĩnh vô cùng. Hiện tại chỉ còn một mục tiêu cuối cùng chính là Yến Truy Dương. Có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, Tần Vô Song căn bản không hề lo lắng hắn sẽ chạy đi đâu mất. Bất luận như thế nào thì tên Yến Truy Dương này nhất định phải chết. Cái này không chỉ đơn giản là vì sự ân oán bao lâu nay của Tần gia Thiên Đế Sơn cùng với Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Quan trọng hơn chính là, mấy lão già này muốn đối phó với Tần Vô Song hắn, vậy mà lại lấy Mộ Dung Nhạn làm đối tượng ra tay, đây chính là điều mà Tần Vô Song cảm thấy căm ghét nhất. Mà Yến Truy Dương giờ phút này, đang cẩn thận đi do thám tìm tòi, bất thình lình giật mình một cái, trong lòng cũng run lên, vô duyên vô cớ, tự nhiên có cái rùng mình này thì nhất định là một điềm báo gì đó. Hắn cười khổ lấy Ngọc bài Truyền thức ra, dự định liên lạc với Lôi Tiêu
Tần gia quật cường vùng dậy, Thần đạo cường giả tăng lên vô số, đây không phải cảnh mà Tân gia Thiên Đế Môn muốn nhìn thấy. Đặc biệt là Tân Vô Kỵ hắn, là người kế thừa Tân gia Thiên Đế Môn, hắn vẫn luôn nỗ lực vì vị trí đó.
Trong đầu Tân Vô Kỵ luôn có một tham vọng đó là trở thành một Thiên Đế chưa từng có trong lịch sử, một Thiên Đế có quyền lực lớn nhất, có quyền khống chế triệt để nhất với tám môn Thiên Đế Sơn. Chứ không phải như bây giờ, gọi là tám môn Thiên Đế Sơn nhưng thực tế các tông môn này đều là bề ngoài thuận tùng nhưng bên trong chống đối. Đặc biệt là tông môn lâu đời như Tần gia và Vân gia.
Mục tiêu của Tân Vô Kỵ chính là đá hai tông môn Tần gia và Vân gia ra khỏi Thiên Đế Sơn, nhổ đi hai cái gai trong mắt Thiên Đế Môn. Cũng chỉ có như thế mới khiến Tân gia càng khống chế được Thiên Đế Sơn ổn định hơn.
Chính vì suy nghĩ như vậy mà Tân Vô Kỵ mới điên cuồng bất chấp tất cả muốn lấy được Thần Đạo Quả.
Thần Đạo Quả mọc ra cùng với linh thú Hóa Thần Đạo tám kiếp, chính là thứ thiên địa kỳ vật mười phần tạo ra Thần đạo cường giả.
Tần Vô Song dùng Âm Dương Tử Vân Dực phối hợp với Vân Thường Vũ Y Thuật bay lượn trên trời cao, tốc độ nhanh như chớp xẹt.
Grào! Grào! Grào!
Phía dưới Vạn Hoa Cốc, con Thần thú Bạch Hổ kia vẫn đang truy đuổi các tu luyện giả chạy tháo thân, đã có không dưới trăm tu luyện giả đã chôn thân trong bụng con Thần thú đó rồi.
Lai lịch của con Thần thú Bạch Hổ có tên Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, là Thần thú cũng đang trong giai đoạn tiến hóa. Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, nghe tên là biết, nó sẽ có chín lần biến thân. Mỗi lần biến là một lần tu vi tăng lên.
Đây là lần cuối cùng Thiên Yêu Bạch Hổ biến thân, khi thành công, nó sẽ tiến hóa đến hình thái cuối cùng, cũng chính là Thần thú Bạch Hổ của thời đại Thái cổ trong truyền thuyết.
Bốn đại Thần thú của thời đại Thái cổ mà mọi người đều biết: Đông Phương Thanh Long, Tây Phương Bạch Hổ, Nam Phương Chu Tước, Bắc Phương Huyền Vũ.
Con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ này chính là hậu duệ của Thần thú Bạch Hổ thời đại Thái cổ trong truyền thuyết. Hơn nữa huyết thống lại vô cùng thuần chủng, mỗi lần biến thân thật ra đều là một lần huyết thống trở nên thuần chủng hơn.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ tàn sát tu luyện giả, mỗi lần nuốt một nguyên thần sẽ đảm bảo hơn con đường đột phá của nó.
Lúc này, cả Vạn Hoa Cốc đã biến thành địa ngục ác mộng của các tu luyện giả.
Vạn Hoa Cốc vốn là nơi non xanh nước biếc nay đã đã sương khói đầy trời, đủ mọi loại chướng khí của hoa độc cũng đã phát tán.
Cấm chế của cả Vạn Hoa Cốc được khởi động, những tu luyện giả không kịp chạy khỏi Vạn Hoa Cốc, vào thời khắc cấm chế được khởi động, gần như đã được tuyên phán tội chết. Vì họ đã không còn nơi nào có thể chạy nữa rồi.
Tần Vô Song đang ở giữa những đám mây bỗng bị một sức mạnh kéo mạnh một cái, mất thăng bằng, không thể giữ tiếp tục bay, mà rơi xuống một cách tuyệt vọng.
- Cái này…
Tần Vô Song kinh hãi, từ khi hắn luyện hóa Âm Dương Tử Vân Dực chưa bao giờ thất thủ. Sức mạnh ấy lại lớn đến mức khiến hắn không thể bay được.
Hắn đâu có biết từ đầu đến cuối Vạn Hoa Cốc đều là cấm địa của Nga Mi Đạo Trường. Cấm chế bên trong đó đều là cấp Thần đạo siêu cấp lớn mạnh. Một khi đã được khởi động, nếu hắn chưa ra khỏi địa giới Vạn Hoa Cốc thì đương nhiên sẽ không thể bay đi được nữa.
Cũng may, dù cấm chế có khống chế Tần Vô Song nhưng cũng không khiến hắn rơi thẳng xuống đất, nếu không e là xương cốt hắn đã vỡ vụn rồi.
Tuy Âm Dương Tử Vân Dực không thể bay được nữa nhưng cũng giúp hắn giữ cân bằng trong không trung, không đến nỗi lao thẳng xuống đất.
Tình hình của Tân Vô Kỵ cũng chẳng tốt hơn Tần Vô Song là bao. Hắn vẫn có thể tiếp tục đuổi theo Tần Vô Song thật ra là nhờ vào uy lực của công cụ Thần đạo trợ giúp phi hành. Nhưng lúc này dù có nó cũng không thể giúp Tân Vô Kỵ phá vỡ cấm chế trong Vạn Hoa Cốc.
Cấm chế Vạn Hoa Cốc là một trận pháp cực lớn, căn bản không không phải thứ mà những cấm chế nhỏ nhặt ở những góc nhỏ có thể so sánh.
Tần Vô Song và Tân Vô Kỵ nối đuôi nhau rơi xuống. Nhưng Tần Vô Song không hốt hoảng. Tuy Vạn Hoa Cốc đã trở thành bãi chiến trường địa ngục Tu La nhưng Tần Vô Song đối mặt với nguy hiểm vẫn không hoảng loạn.
Vạn Hoa Cốc diện tích vạn dặm, dù quái thú Thần đạo lợi hại nhưng Tần Vô Song không phải hoàn toàn không có cách tự vệ.
- Cấm chế của Vạn Hoa Cốc quá lợi hại. Âm Dương Tử Vân Dực có khả năng bay lợi hại như vậy cũng không thể chống lại được. Xem ra dù có đột phá Hư Võ Đại viên mãn thì cũng chưa chắc phá vỡ được cấm chế này. Nga Mi Đạo Trường quả nhiên thâm hiểm!
Tần Vô Song khinh bỉ Nga Mi Đạo Trường đến cực điểm. Hành động này của Nga Mi Đạo Trường rõ ràng là quá điên rồ.
Tu luyện giả đến Vạn Hoa Cốc lần này đến từ khắp bốn phương. Rất nhiều người là đệ tử của các thế lực lớn ở Cấm địa của Thần, ví dụ như Tân Vô Kỵ, Nga Mi Đạo Trường lẽ nào không sợ Tân gia Thiên Đế Môn sẽ trở mặt sao?
Nhưng nghĩ lại, Nga Mi Đạo Trường hoàn toàn có thể thoái thác. Là lòng tham của những người này đã gây ra thảm họa này, nếu Nga Mi Đạo Trường thật sự chối phắt mọi chuyện thì Tân gia ở Mộng Huyễn Thiên Trì này có thể làm gì được Nga Mi Đạo Trường chứ?
Nếu con Thần thú kia của Nga Mi Đạo Trường đột phá Hóa Thần Đạo tám kiếp lên Chân Thần Đạo thì càng hết cách. Dù là công khai hay ngấm ngầm, là trắng hay đen, dùng thủ đoạn gì thì Tân gia Thiên Đế Môn cũng không thể làm gì được Nga Mi Đạo Trường, huống hồ đây là địa bàn của Nga Mi Đạo Trường.
Rồng mạnh cũng phải sợ rắn bản địa, mà Tân gia Thiên Đế Môn vẫn chưa có thực lực tự xưng là rồng mạnh với Nga Mi Đạo Trường.
Có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, Tần Vô Song ít nhiều cũng có chút vững tâm, nó có khả năng tự động thu thập khí tức. Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ tuy rất lợi hại, tuy là Thần đạo cường giả nhưng khi nó ra ngoài không hề áp chế, mà ngược lại điên cuồng phát tán khí tức Thần đạo. Đương nhiên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn sẽ thu thập được khí tức của nó. Chỉ cần có được khí tức, con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nếu không áp chế khí tức thì Tần Vô Song sẽ biết được vị trí của nó, từ đó tránh xa được đại họa này.
Tần Vô Song biết, đối đầu với con Thần thú biến thái này chắc chắn chẳng có cái gọi là may mắn, không thể thắng nổi nó. Đánh không được nhưng có thể tránh được.
Ngoài con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ này ra, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn còn thu thập được khí tức của Tân Vô Kỵ. Tần Vô Song định vị lại một chút là biết Tân Vô Kỵ quả nhiên cũng không thoát được ra khỏi Vạn Hoa Cốc.
Tần Vô Song cũng không phải chính nhân quân tử gì, không kìm được mà vui mừng:
- Tân Vô Kỵ, đây gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào. Nếu không phải ngươi tham lam quay lại thì đã sớm thoát khỏi Vạn Hoa Cốc rồi chứ đâu có bị rơi vào hoàn cảnh này?
Sự phẫn uất của Tần Vô Song với Tân Vô Kỵ là rất rõ ràng, nếu không phải Tân Vô Kỵ chặn đường hắn thì hắn đã có đủ thời gian thoát khỏi Vạn Hoa Cốc trước khi cấm chế khởi động rồi. Giờ hắn chỉ đành chơi trò bịt mắt bắt dê với con Thần thú Hóa Thần Đạo tám kiếp kia thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song hậm hực, tốt nhất là tên Tân Vô Kỵ bị quái thú cắn chết cho rồi.
Tần Vô Song vốn không phải người sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác, nhưng chuyện này thật sự phiền phức từ một tay Tân Vô Kỵ mà ra, đương nhiên Tần Vô Song vô cùng phẫn hận.
- Thương Dạ đại ca đã chạy từ lâu, chắc ra khỏi Vạn Hoa Cốc rồi. Hy vọng Tô nhi đại tẩu có thể giữ được Thương Dạ đại ca… Đúng rồi, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn tự động thu thập khí tức thần thức. Ta xem nào…
Định vị một chút, Tần Vô Song mừng rỡ, quả nhiên Thương Dạ và Tô Mật đã cách xa khỏi Vạn Hoa Cốc. Cảm tạ trời đất, Thương Dạ đại ca không sao, Tần Vô Song lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
- Đúng rồi, còn cả Cửu Phương Vân Phi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tần Vô Song lại kiểm tra, sắc mặt xấu đi:
- Cửu Phương huynh vẫn ở Vạn Hoa Cốc? Huynh ấy ở bên ngoài, muốn chạy rất dễ dàng, sao lại không đi chứ?
Vốn dĩ Tần Vô Song nghĩ rằng vừa thấy bên này có biến là Cửu Phương Vân Phi sẽ lập tức rời đi, không ngờ huynh ấy vẫn chưa đi! Lẽ nào đã gặp hồng nhan tri kỷ rồi?
Tần Vô Song cảm thấy rất không đáng, Nga Mi Đạo Trường nham hiểm như vậy, bảo đệ tử lừa gạt tình cảm của nam nhân thế gian thì thôi lại còn dùng chiêu hiểm độc này, lấy danh nghĩa chiêu thân, phát tán tin đồn về bảo vật Thần đạo khiến nhiều người như vậy đến nộp mạng, biến họ thành điểm tâm cho Thần thú trấn sơn của mình, quả thật quá độc ác!
Dù đã có được bảo vật Thần Đạo nhưng sự căm hận của Tần Vô Song với Nga Mi Đạo Trường không giảm bớt chút nào.
Tần Vô Song dùng Thần đạo Hộ Thuẫn chắn trên người rồi dùng tấm Thần Đạo Ngũ Hành Phù cuối cùng gắn lên Bích Lục Tiễn.
Có thể nói là trang bị đến tận chân răng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tạm thời lúc này, điều khiến Tần Vô Song kiêng dè nhất không phải con Thần thú hung hãn kia, cũng không phải Tân Vô Kỵ, mà là những kẻ của Nga Mi Đạo Trường đang ẩn mình.
Ai biết được kẻ đứng đằng sau bày ra những trò này có phải Thần đạo cường giả của Nga Mi Đạo Trường không? Nếu là Thần đạo cường giả của Nga Mi Đạo Trường thì Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn của Tần Vô Song không thể phát hiện được. Chúng xuất quỷ nhập thần, nếu bỗng xuất hiện thì Tần Vô Song sẽ trở tay không kịp.
Còn con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ và Tân Vô Kỵ, có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn định vị, Tần Vô Song có thể duy trì được khoảng cách với chúng.
Tần Vô Song quyết định tìm gặp Cửu Phương Vân Phi trước. Dù thế nào hắn cũng không muốn Cửu Phương Vân Phi trở thành thức ăn trong bụng Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ một cách không rõ ràng.
Nam tử hán đại trượng phu không phải không thể chết mà là không thể chết oan uổng!
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn cho biết vị trí của Cửu Phương Vân Phi ít nhất cũng cách đây hai nghìn dặm. Tần Vô Song chỉ có thể xác định được phương hướng đại khái. Vượt qua trăm dặm, thực ra rất khó xác định đúng khoảng cách cụ thể nên Tần Vô Song chỉ có thể ước đoán một khoảng cách đại khái mà thôi.
Cũng may lúc này Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đang điên cuồng tàn sát các tu luyện giả chạy trốn kia chứ chưa nhắm đến hướng của Cửu Phương Vân Phi.
Tần Vô Song quyết định nhân cơ hội này đi gặp Cửu Phương Vân Phi, nếu không khi Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ bình tĩnh lại thì sẽ không dễ đối phó!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên người của Lôi Tiêu, chính là có vũ khí Thần đạo. Một khi để hắn phát hiện được có bất kỳ một chút nguy hiểm nào thì tất nhiên sẽ là chiến đấu gian khổ tới cùng. Nếu chỉ có một mình tên Lôi Tiêu này thì Tần Vô Song thật cũng chẳng sợ. Ngay cả khi hắn có vũ khí Thần đạo đi chăng nữa thì cũng chỉ là hai bên triệt tiêu nhau mà thôi. Với cảnh giới của bọn họ đều cùng là Hư Võ Cảnh, sử dụng vũ khí Thần đạo cũng không thể nào thể hiện ra được sự thần thông giống như Thần đạo cường giả. Điều Tần Vô Song lo lắng là trong lúc cùng tên Lôi Tiêu này lâm vào khổ chiến, đang lúc xử lý hắn, khiến cho Yến Truy Dương kia cũng kịp chạy tới, cục diện sẽ khá là bất lợi. Bị hai gã cao thủ có trong tay vũ khí Thần đạo đồng thời bao vây công kích thì đối với Tần Vô Song mà nói tuyệt đối không phải là một cục diện dễ dàng, ngay cả khi có Linh thú Phong ấn mà nói thì cũng sẽ vô cùng hỗn loạn, không dễ khống chế. Quả nhiên, Lôi Tiêu thấy sự rụt rè sợ hãi của Ngô Đỉnh Nguyên, trong lòng ngược lại cũng bớt đi vài phần đề phòng. Cùng với Ngô Đỉnh Nguyên sóng vai mà đi, tiến tới khu hang đá ngầm, quả nhiên là nhìn thấy Hồ Khâu Lan đang dựa người ở đó, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt có vẻ thập phần uể oải. Lôi Tiêu trong lòng chửi thầm một câu: - Phế vật! Tần Vô Song vẫn chưa tìm được, hai tên gia hỏa này, một kẻ thì bị thương, một kẻ thì rụt rè sợ hãi, cũng khó trách khiến cho Lôi Tiêu cảm thấy phẫn nộ. Bọn họ mời Ngô Đỉnh Nguyên và Hồ Khâu Lan tới, tuy rằng nói là vật che mắt, để cho sự tình nhìn qua có vẻ không phải là Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông nhằm vào Tần gia Thiên Đế Sơn mà hành động. Nhưng nói như thế nào thì cũng đều hy vọng hai tên gia hỏa này sẽ dốc ra toàn bộ sức lực, không ngờ rằng hai tên này một chút sự hăng hái chiến đấu cũng không có, khiến cho Lôi Tiêu nhìn thấy, tự nhiên cảm thấy vô cùng chán nản. - Hồ Khâu huynh, ngươi cảm thấy thế nào? Ngô Đỉnh Nguyên bước nhanh tới. Lôi Tiêu lãnh đạm thờ ơ nhìn vài lần, tâm tư hiển nhiên không ở trên người của Hồ Khâu Lan. Cái mà hắn hiện giờ cảm thấy tò mò hơn là, cái động phủ bỏ hoang kia rốt cuộc là nơi quái quỷ gì. Bên trong rốt cuộc có huyết mạch của Yêu long hay không. Nếu thực sự có, điều mà Lôi Tiêu đang suy nghĩ lúc này không phải là có nên đem huyết mạch Yêu long hiến cho Mộ Dung Thiên Cực hay không, mà là không do dự tìm cách độc chiếm một mình. Huyết mạch của Thái cổ Yêu long, tuyệt đối chính là huyết mạch của Thần đạo, có huyết mạch Yêu long này tẩy lễ thì Lôi Tiêu hắn ngày sau sẽ mười phần là Thần đạo cường giả. Món lợi này mà không chiếm thì đúng là kẻ ngu ngốc. Chẳng lẽ đúng là đem huyết mạch Yêu long này đem hiến tặng cho Phiêu Tuyết Lâu? Hắn chưa nghĩ tới chuyện vĩ đại như vậy. Mộ Dung Nhạn? Lôi Tiêu thừa nhận nàng rất có sức hấp dẫn, nhưng Lôi Tiêu hắn cũng không phải là thằng ngốc. Hắn biết rằng Mộ Dung Nhạn đã bị Tần Vô Song lấy đi hồn phách rồi, đối với một nữ nhân mà tâm tư không ở trên người hắn thì hắn tự nhiên sẽ không thể nào bỏ qua huyết mạch Yêu long mà đi tranh đoạt một nữ nhân như vậy. - Lôi huynh, ngươi mau tới đây xem, Hồ Khâu huynh có chỗ bất ổn! Ngô Đỉnh Nguyên kêu ầm ĩ cả lên. Lôi Tiêu trong lúc tức giận, miệng nói cho có lệ: - Một vết thương nhỏ, tịnh dưỡng một chút là được rồi. - Ngô huynh, ngươi nói động phủ bỏ hoang kia, là cái nơi nào? Ngô Đỉnh Nguyên vội la lớn lên: - Lôi huynh, cứu người trước, rồi đi xem động phủ. Lôi Tiêu hờn giận nói: - Ngô huynh, ngươi đem ta tới nơi đây, không chỉ là để cứu người đó chứ? Ngô Đỉnh Nguyên nóng nảy: - Đương nhiên là không phải, vừa rồi Hồ Khâu huynh vẫn còn rất tốt, lúc này thương thế đột nhiên chuyển biến xấu. Chẳng lẽ đầu linh thú này có độc? Ngô Đỉnh Nguyên thở dài: - Hồ Khâu huynh, ngươi không nên một mình đi tìm hiểu cái động phủ bỏ hoang kia. Lôi Tiêu nghe xong lời này, mặt mày khẽ động, chẳng lẽ Hồ Khâu Lan này là đi thám hiểm cái động phủ bỏ hoang kia mà bị thương. Nghĩ tới đây, Lôi Tiêu bước nhanh qua đó, hỏi: - Hồ Khâu Lan, ngươi là tại động phủ bỏ hoang kia mà bị thương sao? Hồ Khâu Lan cười thảm nói: - Đúng vậy, cái động phủ kia có rất nhiều đường rẽ, đường phía trước ta cũng đã đi rồi, nhưng mặt sau có một đường rẽ, ta đi sai, bị một đám cua Đại Trạch chặn đường. Nếu không phải ta nhân cơ hội chạy nhanh thì hiện tại cũng không chỉ bị thương đơn giản như thế này. Lôi Tiêu trầm ngâm nói: - Đường xá của động phủ kia vô cùng phức tạp sao? Ngươi bây giờ có thể nhớ rõ chứ? Hồ Khâu Lan nói: - Ta hiện tại đầu óc một khối mơ hồ, không tự mình đi đến chỗ đó thì làm sao có thể nhớ được. Lôi Tiêu nhìn Hồ Khâu Lan sắc mặt tái nhợt, cảm giác rất yếu ớt, không biết đến lúc nào hắn mới có thể phục hồi lại như cũ, căn bản là không có thời gian để chờ đợi. Lập tức lấy ra một khỏa đan dược, nói: - Đây là tiên đan chữa thương của Lôi Đình Tông ta, ngươi ăn vào trước, khắng định sẽ không có việc gì. Hồ Khâu Lan cười khổ nói: - Hiện tại trong đan điền của ta linh lực quay cuồng, căn bản ngay cả đan dược cũng đều không dám hấp thụ, chỉ sợ có chút vấn đề. - Đan điền hỗn loạn? Sao lại có thể như vậy? Lôi Tiêu vươn tay ra, bắt lấy tay của Hồ Khâu Lan, đang muốn thử, đột nhiên, gã Hồ Khâu Lan kia sắc mặt vốn đang tràn ngập tử khí, nhất thời giống như hoàn toàn biến đổi, tinh thần toàn thân phấn chấn lên, bàn tay cứng như thép nguội, trở tay nắm chặt lấy bàn tay của Lôi Tiêu. Lôi Tiêu trong lòng cả kinh, vội vàng rút ra. Nhưng tay của Hồ Khâu Lan giống như là một cái kìm lớn, đem bàn tay hắn ghim cố định ở một chỗ, một luồng hấp lực cực đại dường như đem toàn thân của hắn hút chặt lấy, bất luận hắn có giãy dụa như thế nào thì cũng đều giống như con kiến muốn lật gốc cổ thụ vậy, căn bản là một phân cũng không nhích động. Đại sự không ổn, một cái ý niệm đáng sợ vụt xuất hiện trong đầu của Lôi Tiêu. Đột nhiên nhớ tới lời dặn đi dặn lại của Tông chủ Lôi Minh, trong lòng lóe lên, ý thức là mình đã bị lừa. Hắn sử dụng khí lực của toàn thân, ý đồ vùng vẫy thoát khỏi, nhưng mà một tay hắn bị nắm giữ chặt, toàn bộ nguyên thần cả người cũng giống như một sợi dây thừng vô hình thắt chặt lại, căn bản không thể khiến hắn nhúc nhích được. - Ngươi! Lôi Tiêu trợn mắt nhìn Hồ Khâu Lan, lại nhìn Ngô Đỉnh Nguyên, thảm thiết chửi: - Ngô Đỉnh Nguyên, ngươi ăn cây táo rào cây sung! Ngô Đỉnh Nguyên ánh mắt hờ hững, nhìn Lôi Tiêu, căm giận nói: - Lôi Tiêu, đây là ngươi ép bức ta. Nếu các ngươi không bức ta, ta sao phải tới cái nơi quái quỷ này? Lôi Tiêu chỉ cảm thấy một luồng lực lượng bá đạo, từ trong đan điền của hắn không ngừng kéo dài, bá đạo đưa linh lực trong đan điền của hắn không ngừng thoát ra ngoài. Luồng lực lượng này giống như nước sông vỡ đê, vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Lôi Tiêu muốn lấp chỗ hổng thì cũng căn bản là không biết bắt đầu lấp từ đâu. Tuyệt vọng! Thực sự là tuyệt vọng! Trong cổ họng của Lôi Tiêu không ngừng phát ra cái thanh âm rống giận tuyệt vọng của kẻ sắp chết. Nhưng tất cả căn bản là không có cách nào có thể thay đổi từng bước chân đang dần dần bước xuống vực sâu của hắn. Hồ Khâu Lan này, tự nhiên là Tần Vô Song cải trang. Chỉ có điều, Tần Vô Song lần này là dùng Bắc Minh Đại Pháp, lừa Lôi Tiêu tới bước đường này, dùng loại phương thức an toàn nhất, không đụng tới một đao một thương, thu thập Lôi Tiêu. Khiến cho hắn ngay cả một cơ hội kêu cứu cũng đều không có. Lực hấp thu của Bắc Minh Đại Pháp là vô cùng đáng sợ. Lôi Tiêu vẫn chưa kiên trì tới mười hơi thở thì toàn thân đã mềm nhũn giống như không còn xương cốt, cả đan điền đều bị hút thành khoảng không. Lôi Tiêu giờ phút này, nào còn nửa phần uy phong của đệ tử Lôi Đình Tông chứ? Còn lại chỉ là một trò hề vô cùng yếu ớt. Hắn tới bây giờ vẫn chưa làm rõ ràng, không hiểu tại sao bản thân mình lại bị ngã quỵ như thế này? Ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn là không có phòng bị một cái kết cục như thế này. Hắn thực không cam lòng, vũ khí Thần đạo, hắn có vũ khí Thần đạo trên người mà, nhưng vẫn còn chưa dùng tới liền hoàn toàn bị khống chế như thế này rồi. Tần Vô Song nhìn thấy Lôi Tiêu ủ rũ nằm bệch trên mặt đất, nói với Ngô Đỉnh Nguyên: - Vũ khí Thần đạo, thuộc về ta, những bảo bối khác, thuộc về ngươi. Ngô Đỉnh Nguyên vội xua tay nói: - Đều là của chủ nhân, ta không cần! Tần Vô Song cười cười, biết Ngô Đỉnh Nguyên không dám lấy đồ vật gì trên người Lôi Tiêu, nhỡ đâu sau này bị truy cứu ra, những tang vật này chính là tội chứng lớn nhất. Tất cả những đồ vật, đều bị Ngô Đỉnh Nguyên vơ vét hết ra. Cả vũ khí Thần đạo cũng tự nhiên không ngoại lệ. Vũ khí Thần đạo này là một cái Thần đạo Hộ Thuẫn. Tấn công, phòng thủ hai phương diện đều dùng được. Hộ thuẫn này, có thể biến lớn có thể hóa nhỏ, tùy tâm mà sử dụng. Bên trên bề mặt hộ thuẫn là một cái thuẫn nhận sắc nhọn, vô cùng tinh tế. Còn toàn bộ tấm chắn lại được mài dũa điêu khắc tinh tế, cực kỳ đẹp đẽ, vừa nhìn liền biết là một đại danh tác. Tần Vô Song vừa đưa tay vào, liền cảm giác được hai mặt hộ thuẫn này có chỗ bất đồng. Vũ khí Thần đạo này có hơi thở quen thuộc, mặc dù không sánh bằng Thần Tú Cung, cổ xưa thâm thúy như vậy, nhưng vào trong tay của Tần Vô Song, khối thân thể đã trải qua thần quang tẩy lễ của hắn, lập tức sản sinh một loại cộng minh. Loại cộng minh này chỉ có vũ khí Thần đạo mới có được. Điểm kỳ diệu nhất của cái Thần đạo Hộ Thuẫn này, vẫn là khả năng biến hóa kỳ diệu của nó. Khi công kích thì có thể phóng cái thuẫn ra, hoặc là bắn ra cái thuẫn nhận dùng để công kích. Còn phòng thủ, thì lại biến thành một tấm chắn vô cùng vững chắc. Công phòng nhất thể, khiến cho Thần đạo Hỗ Thuẫn này trở nên vô cùng quý giá. Khó trách, Ngô Đình Nguyên đề nghị hắn nên đối phó với Lôi Tiêu trước. Nếu như để cho Lôi Tiêu biết việc Tần Vô Song sẽ đối phó với hắn trước thì có vũ khí Thần đạo Hộ Thuẫn này trong tay, Thần Tú Cung của Tần Vô Song cũng thực khó có thể chiếm được thế thượng phong. Dù sao thì loại Xạ Nhật Tiễn phù hợp nhất với Thần Tú Cung, cũng không phải là ở trong tay hắn. Nghe Chưởng môn Tần Vân Nhiên nói thì chín mũi Xạ Nhật Tiễn đã bị Hiên Viên Tộc tịch thu. Nếu có thể lấy chín mũi Xạ Nhật Tiễn đó lắp vào Thần Tú Cung, vậy thì hoàn mỹ rồi. Không khách sáo đem hết mấy món đồ đó vào trong túi, Lôi Tiêu này, cũng đã tới những hơi thở cuối cùng, Tần Vô Song hạ lệnh nói: - Lôi Tiêu này giao cho ngươi xử lý. Xử lý Lôi Tiêu, còn một tên Yến Truy Dương thì hắn có mọc thêm cánh cũng khó lòng bay ra khỏi Hắc Tử Hải này được. Ngô Đỉnh Nguyên căn bản không khách sáo, tay nâng một thanh đao, đem Lôi Tiêu chém thành hai đoạn. Nói cho cùng thì Ngô Đỉnh Nguyên đối với Lôi Tiêu vẫn là vô cùng căm hận. Nếu không phải là Lôi Đình Tông cùng Thiên Phạt Sơn Trang ép bọn chúng tới đây, thì Ngô Đỉnh Nguyên hắn đời nào lạc tới cái nơi quái quỷ này, sa vào con đường này. Để cho hắn giết Lôi Tiêu, đúng là có thể làm cho Ngô Đỉnh Nguyên hắn vô cùng hả giận, sao hắn lại phải khách khí chứ? Sau khi xử lý Lôi Tiêu, Tần Vô Song nói: - Nếu ngươi muốn rời khỏi đây, hiện tại chính là một thời cơ tốt. Nhớ kỹ, nếu như ngươi muốn lừa gạt hai tên cáo già Lôi Minh và Yến Quy Nam thì nhất định phải giả bộ hình dáng sợ hãi tột độ, tốt nhất là khoa trương một chút, làm cho bọn chúng thấy ngươi đã lấy hết sự can đảm, thần chí cũng có chút mơ hồ không rõ ràng. Càng là như vậy thì bọn chúng càng không có lòng nghi ngờ. Ngô Đình Nguyên tự hỏi một lát, nghĩ thấy Tần Vô Song nói những lời này cũng thực rất có đạo lý, gật đầu nói: - Chủ nhân. Ta lên trên trước, ngươi đối phó được với Yến Truy Dương chứ? Tần Vô Song mỉm cười nói: - Giờ chỉ còn một mình hắn, ngươi nói ta có đối phó được không? Ngô Đỉnh Nguyên biết thủ đoạn cùng với trí tuệ và bản lĩnh của Tần Vô Song, biết với bản lĩnh của Yến Truy Dương, cho dù thần thông như thế nào chăng nữa thì e rằng kẻ phải nuốt hận cuối cùng, cũng vẫn là Yến Truy Dương. Sau khi Ngô Đỉnh Nguyên rời đi, tâm tình Tần Vô Song lại trở lên yên tĩnh vô cùng. Hiện tại chỉ còn một mục tiêu cuối cùng chính là Yến Truy Dương. Có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, Tần Vô Song căn bản không hề lo lắng hắn sẽ chạy đi đâu mất. Bất luận như thế nào thì tên Yến Truy Dương này nhất định phải chết. Cái này không chỉ đơn giản là vì sự ân oán bao lâu nay của Tần gia Thiên Đế Sơn cùng với Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Quan trọng hơn chính là, mấy lão già này muốn đối phó với Tần Vô Song hắn, vậy mà lại lấy Mộ Dung Nhạn làm đối tượng ra tay, đây chính là điều mà Tần Vô Song cảm thấy căm ghét nhất. Mà Yến Truy Dương giờ phút này, đang cẩn thận đi do thám tìm tòi, bất thình lình giật mình một cái, trong lòng cũng run lên, vô duyên vô cớ, tự nhiên có cái rùng mình này thì nhất định là một điềm báo gì đó. Hắn cười khổ lấy Ngọc bài Truyền thức ra, dự định liên lạc với Lôi Tiêu