Lông mi Tần Vân Nhiên nhướng lên, lộ ra một chút ý khinh miệt, cười ngạo nghễ: - Quyết chiến? Hai nhà các ngươi, cũng xứng để quyết chiến đấu với Tần gia chúng ta sao? Tần gia ta hôm nay tuy rằng là thung lũng bị bao vây, nhưng cũng không phải là thứ mà hai nhà nhảy múa hài kịch các ngươi có thể so sánh được. Yến Quy Nam, muốn tỉ thí thế nào? Nói đi. Yến Quy Nam trước mặt Tần Vân Nhiên vẫn là không dám làm càn quá đáng. Nếu Tần Vân Nhiên quả thật một chọi một với hắn thì Yến Quy Nam hắn tự hỏi sự thất bại là không thể nghi ngờ. Lập tức mặt nặng mày nhẹ nói: - Nhiên Phong Tử, mấy lão gia hỏa chúng ta muốn tỉ thí thì cơ hội còn nhiều. Tên Tần Vô Song này đã giết môn hạ đệ tử của ta, cướp đi vũ khí Thần đạo, ta cũng không tha hắn. Ta muốn phái một môn nhân khác cùng hắn quyết đấu, Nhiên Phong Tử, ngươi có dám tiếp không? Tần Vân Nhiên tuy rằng tính cách hào sảng nhưng cũng không phải là kẻ lạc quan mù quáng. Hắn biết Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình thông vẫn là có mấy đệ tử kiệt xuất. Tần Vô Song tuy rằng thiên tài xuất chúng hơn người, nhưng dù sao tuổi vẫn còn thấp, thời gian xuất đạo không bao lâu, năng lực vẫn chưa đủ, bèn cười lạnh nói: - Yến Quy Nam, nghe khẩu khí của ngươi, dường như là Tần gia ta thế nào cũng phải đấu với các ngươi? Ngươi cho là đệ tử của Tần gia ta có thời gian rảnh rỗi với các ngươi như vậy sao? Muốn đoạt lại vũ khí Thần đạo? Được, chờ sau này chúng ta có hứng thú thì nói với các ngươi sau. Điện hạ, trên đời này, không có đạo lý cưỡng ép bắt người ta phải luận võ nhỉ? Tần Vân Nhiên cười ha hả hỏi. Tân Vô Kỵ biết Tần Vân Nhiên này là mượn thân phận Điện hạ Thiên Đế Sơn của hắn để để làm tấm chắn đối mặt với Thiên Phạt Sơn Trang với Lôi Đình Tông, nhưng dưới tình hình này thì hắn cũng không thể thiên vị bênh vực một phía được. Chỉ gật gật đầu: - Luận võ là một chuyện đôi bên tình nguyện. Đương nhiên ba nhà các ngươi từ xưa đến nay ân ân oán oán quan hệ phức tạp. Thủ đoạn trên đài dưới đài đã xuất ra cơ hồ bất tận, cũng không nhất thiết mỗi trận thi đấu cũng phải quyết phân ra thắng bại mới ngừng. Lời này ẩn hiện còn hiện lên một ít ý châm ngòi. Tần Vân Nhiên cũng tự nhiên là nghe ra được, chỉ là không có vạch trần, cười ha hả: - Nghe thấy chưa, có hiểu được ý tứ của Điện hạ hay không? Chuyện luận võ này nọ, phải là đôi bên tình nguyện mới được. Đương nhiên nếu các ngươi có chiêu ám muội gì, cứ việc dùng hết ra. Dù sao thì cũng bao nhiêu năm như vậy, các ngươi cũng đã vô cùng quen thuộc với những loại thủ đoạn này rồi đúng không? Yến Quy Nam không phải là thiện nam tín nữ gì, hắn không phải không biết dùng các thủ đoạn ám muội dưới đài. Điểm mấu chốt là tên Tần Vô Song này đã chiếm được tiện nghi quá lớn, tất nhiên sẽ nhanh chóng rút về Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, một khi hắn đã quay về đó, muốn đoạt vũ khí Thần đạo từ trong tay hắn thì căn bản không có khả năng. Hơn nữa, Tần Vô Song này trở về Vấn Đỉnh Sơn, tất nhiên là sẽ đem nộp vũ khí Thần đạo lên trên, tới trong tay các cao tầng của Tần gia thì muốn lấy trở về càng là điều mơ tưởng viển vông. Cho nên hắn chỉ có thể dùng loại phép khích tướng này khiến cho bọn Tần Vô Song đáp ứng trước, đã ứng chiến ở trước mặt Điện hạ, bọn chúng sẽ không từ chối được nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Ai biết, Tần gia này một lớn một nhỏ, đều là một loại bại hoại vô sỉ giống nhau, căn bản là không mắc mưu hắn, điều này khiến cho Yến Quy Nam cảm thấy có một chút thất bại. Lôi Minh thấy Yến Quy Nam không nói gì, lớn tiếng nói: - Nhiên Phong Tử, nói ngươi không có gan đi, ở đây nói mấy lời dây dưa tốn thời gian làm gì, có ý gì đây? Tần Vân Nhiên là kẻ mềm rắn đều không chịu, càng khiến cho Lôi Minh tức điên cuồng, hắn càng nghĩ càng thấy thú vị, bèn trêu đùa nói: - Lôi lão nhân, đây là ngươi đang uy hiếp ta, hay là đang cầu xin ta? - Ta cầu xin ngươi cái rắm ấy! Lôi Minh khinh miệt nói. - Thế nào cũng có ngày Tần gia các ngươi phải dập đầu cầu xin tha thứ trước mặt chúng ta, Nhiên Phong Tử, hãy đợi đấy. - Cầu cái rắm? Đáng tiếc là cái loại ngu xuẩn như ngươi, ta ngay cả cái rắm cũng không thèm bố thí cho ngươi đâu. Tần Vân Nhiên nói xong, ung dung xoay sang hướng Mộ Dung Thiên Cực, mỉm cười nói: - Mộ Dung Lâu chủ, chuyện của Vô Song cùng thiên kim tiểu thư, chúng ta liền định ra luôn hôm nay đi? Chúng ta ở đây phơi nắng phơi gió, chi bằng về đại điện Phiêu Tuyết Lâu, thương lượng một chút, định ra một cái ngày lành, thế nào? Mộ Dung Thiên Cực từng một phen nói rõ ràng rồi, chỉ cần là một người trong năm kẻ này chiến thắng liền có tư cách cầu hôn. Hôm nay chỉ có một mình Tần Vô Song còn sống đi ra, tự nhiên, hôn sự này hắn cũng sẽ không chối từ. Mà Mộ Dung Thiên Huyễn cùng với Mộ Dung Thiên Sơn, lúc trước cũng đã đáp ứng như vậy rồi, thân là nhất tông chi chủ, tự nhiên cũng sẽ không làm chuyện nói lời rồi phản lời, trong lúc nhất thời mặc dù trong lòng có ý không vui thì cũng không biết phản bác như thế nào. Đối diện với một Thần đạo cường giả như Tần Vân Nhiên, cũng không dám cãi lại điều gì. Mộ Dung Thiên Cực đúng lúc muốn mượn cớ đó để hạ đài, thuận thế nói: - Nếu đã như vậy thì chúng ta quay về Phiêu Tuyết Lâu trước, Điện hạ, ý của ngài thế nào? Tân Vô Kỵ khẽ cân nhắc lại sự tình một chút, nghe Mộ Dung Thiên Cực nói như vậy tự nhiên sẽ không có phản đối, nói với Yến Quy Nam và Lôi Minh: - Nhị vị Tông chủ, một trận đấu cược, có thắng có thua, cũng đừng nên chấp nhất thắng thua nhất thời quá mức như vậy. Yến Quy Nam và Lôi Minh trong lòng đều rùng mình, biết Tân Vô Kỵ chính là đang cảnh cáo bọn họ, bảo cho bọn họ không cần quá vội vàng lỗ mãng, ít nhất thì cũng không được lỗ mãng ở Phiêu Tuyết Lâu. Nếu như bọn họ mà ức hiếp quá đáng Phiêu Tuyết Lâu thì chỉ có thể đuổi Phiêu Tuyết Lâu chạy vào trong trận doanh của Tần gia mà thôi. Nhưng bất luận thế nào, thì bọn chúng mặc dù không thể ngăn cản được hôn sự đó thì cũng phải nghĩ cách mà phá hư nó, Yến Quy Nam giờ phút này đã đang suy nghĩ làm thế nào để phá bằng được hôn sự này.
Trở lại Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực mở tiệc thiết yến mọi người. Lôi Minh và Yến Quy Nam kia tự nhiên là không còn lòng dạ nào để yến với tiệc nữa, cái gì mà sơn hào hải vị, cái gì mà gan rồng tủy phượng, lúc này cũng thật là nuốt không trôi. Mà Bách Kiếm Tông cũng Hồ Khâu Thế gia cũng đã sớm tức giận bỏ đi rồi. Theo như biểu tình lúc rời đi của bọn chúng thì đối với Phiêu Tuyết Lâu cũng không có điều gì bất mãn, nhưng đối với lời mời của bọn Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang thì là vô cùng bất mãn, căm tức, chẳng qua là ngại uy thế của bọn chúng nên cũng không có thể hiện ra điều gì. Nhưng sau này Lôi Đình Tông cùng với Thiên Phạt Sơn Trang nếu còn muốn kích động bọn chúng lần nữa thì cũng không có dễ dàng như vậy. Sau khi Lôi Minh và Yến Quy Nam mang theo sự căm giận mà rời đi, Tân Vô Kỵ cũng chỉ uống một vòng rượu rồi bãi giá quay về Thiên Đế Môn. Tân Vô Kỵ rời đi cũng đại biểu cho màn trò hề này cũng hoàn toàn chấm dứt. Tần Vân Nhiên lại là lơ đễnh không thèm để ý đến, hiển nhiên mấy kẻ khiến hắn ngán ngẩm kia rời đi, ngược lại càng khiến hắn thấy thư thái hơn, vui vẻ nói với Mộ Dung Thiên Cực: - Mộ Dung lão đệ, chuyện của bọn trẻ, thế hệ trước của chúng ta cũng không nên hỏi quá nhiều. Tới đây, tới đây, nếu Phiêu Tuyết Lâu nhận là người một nhà với Tần gia ta thì chúng ta liền cạn hết ly này. Bình tâm mà nói, nếu luận về khí khái, Tần gia Thiên Đế Sơn không hề nghi vấn chính là vị trí đứng đầu trong tám môn Thiên Đế Sơn. Mặc dù hôm nay nhất tộc Tân gia chấp chưởng Thiên Đế Môn, nhưng nội tình căn cơ e rằng cũng không bằng Tần gia Thiên Đế Sơn. Điểm này, Mộ Dung Thiên Cực luôn là thập phần bội phục. Nhưng loại bội phục này cũng là xuất phát từ phẩm vị phong cách cá nhân, nếu như đặt lợi ích của cả Phiêu Tuyết Lâu vào đó, hiện tại cùng kết thân với Tần gia, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn sáng suốt gì. Nhưng mà, việc hôn nhân hôn nhân ngày hôm nay cũng đã làm ầm ĩ lên tồi, cũng đã mời Thiên Đế Môn làm chứng, mặc dù việc hôn nhân này ngày sau có thật sự thành đi chăng nữa, Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông cũng không thể đến Phiêu Tuyết Lâu bọn họ gây phiền phức. Dù sao, việc hôn nhân này cũng là Tần Vô Song thông qua khảo hạch mà đánh bại đối thủ cạnh tranh do hai nhà kia liên hợp mà đến, muốn trách thì chỉ có thể trách người của bọn chúng không có bản lĩnh. Mộ Dung Thiên Cực nâng chén rượu lên, ánh mắt liếc nhìn bọn Mộ Dung Thiên Huyễn. Trong lòng bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn vẫn là có một chút khúc mắc, nhưng đều là nhân vật cấp bậc tông sư, những lời đổi ý thì tự nhiên không thể nói ra được. Đều là nâng chén lên cùng cạn. Nhưng ngoài Mộ Dung Thiên Cực ra, vẻ mặt của ba kẻ còn lại đều là thâm trầm, không có nhiều nụ cười. Hiển nhiên trong lòng bọn chúng vẫn là ngàn vạn lần không hề tình nguyện chút nào. Tần Vân Nhiên tự nhiên là biết ý tứ trong lòng bọn chúng, chẳng qua với tính cách tùy ý của hắn, nếu không phải là cừu nhân đối địch ra mặt, thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy cái tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy, cũng chỉ mỉm cười cho qua. Lấy thành kiến thể tục mà nói, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn hiện nay quả thực là bị vây tứ phía xung quanh, bị hai thế lực lớn giáp công, không được kẻ khác xem trọng cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Tần Vân Nhiên căn bản không có giãi bày ra, kẻ mạnh kẻ yếu, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nhưng trong mắt của Tần Vô Song, thì lại rất khó có thể làm được trạng thái bình tĩnh tự nhiên như Tần Vân Nhiên. Xét đến cùng, nhìn sắc mặt khó chịu của ba người kia thì người mà khó chịu nhất cũng chính là Mộ Dung Nhạn. Đối với một nữ nhi mà nói, ai mà không muốn vị hôn phu của mình hòa thuận cùng với người trong nhà? Ai mà không muốn được sự chúc phúc của người nhà, mà lại muốn nhận ánh mắt thờ ờ lạnh nhạt cơ chứ? Nghĩ tới đây, Tần Vô Song thoáng nhìn bốn phía, nói với Mộ Dung Thiên Cực: - Mộ Dung Lâu chủ, có thể thỉnh ngài cho hạ nhân lui ra có được không? Trong mắt Mộ Dung Thiên Cực có chút kinh ngạc, nhưng mà hắn đối với Tần Vô Song vô cùng có hảo cảm, ngoài trừ thân phận là đệ tử Tần gia không nói tới, bản thân gã thanh niên Tần Vô Song này thôi thì Mộ Dung Thiên Cực cũng nói không hết sự vui mừng cùng tán thưởng, cũng biết Tần Vô Song với con gái mình là vô cùng xứng đôi vừa lứa, so với tên La Đĩnh kia thì ít nhất cũng hơn cả trăm lần. Giơ giơ tay, nhàn nhạt dặn dò: - Các ngươi đều lui xuống đi, không có mệnh lệnh của ta, không được vào! Sau khi bọn hạ nhân rời khỏi, Tần Vân Nhiên tự rót tự uống một ly, cười nói: - Vô Song, ta đoán chắc ngươi ở Hắc Tử Hải còn thu hoạch được thứ khác nhỉ? Lời này vừa ra, trong ánh mắt Mộ Dung Thiên Cực nhất thời lóe lên một tia kinh dị sáng rọi. Tần Vô Song mỉm cười tự nhiên, gật gật đầu: - Vừa rồi người đông, tai vách mạch rừng không tiện nói, Vô Song cố tình giấu diếm một chút sự tình, xin mời Mộ Dung Lâu chủ hãy coi. Nói xong, Tần Vô Song giống như làm ảo thuật, đem hai quả trứng Yêu long lớn trong Không gian Giới chỉ phóng xuất ra ngoài, đặt ở trên hai bàn tay, tản mát ra một cỗ quang mang xinh đẹp mà cổ quái. - Cái này… Mộ Dung Thiên Cực không khỏi có chút khẽ cúi người xuống, hướng về phía trước nghiêng người dò xét tỉ mỉ, ba kẻ còn lại kia kia cũng là vô cùng kinh ngạc. - Trứng của Yêu long? Mộ Dung Thiên Huyễn lắp bắp hỏi. Tần Vân Nhiên thần thức cực mạnh, cười nói: - Không sai, bên trong quả trứng lớn này, quả thật chính là nuôi dưỡng sinh mệnh, hơn nữa là huyết mạch yêu thú vô cùng cổ xưa. Vô Song, tiểu tử giỏi, lặn được bảo vật rồi a! Tần Vô Song mỉm cười nói: - Làm người tâm lý phòng hờ kẻ khác không thể không có, ở trong Hắc Tử Hải, ta là lợi dụng sự tham lam của bọn chúng mà lần lượt tiêu diệt Hồ Khâu Lan và Lôi Tiêu. Sau đó mới chuyên tâm đi đối phó với Yến Truy Dương, bằng không thì bọn chúng bốn kẻ hợp lực tấn công, dù ta có ba đầu sáu tay thì cũng khó mà có thể chống đỡ nổi. Ngay lập tức tường thuật sơ lược lại tình hình bên dưới Hắc Tử Hải, những lời không cần nói thì đều bỏ qua hết, những lời cần nói thì đều nói ra hết thảy một lượt, sau khi nói xong mới nói: - Ta lo rằng huyết mạch Thái cổ Yêu long này vô cùng trân quý, sợ bọn Lôi Đình Tông cùng Thiên Phạt Sơn Trang sản sinh dã tâm chiếm đoạt, ngược lại sẽ đem tới những điều phiền toái không cần thiết cho Phiêu Tuyết Lâu. Bởi vậy mới cố ý giấu diếm không nói. Lời này vừa ra, bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn ít nhiều cũng có chút hổ thẹn. Nghĩ tới thái độ phản đối ác liệt của mình đối với Tần Vô Song, mà việc Tần Vô Song làm, lại luôn vì Phiêu Tuyết Lâu mà suy nghĩ. So sánh thì mấy tên gia hỏa bọn chúng ngược lại lại không rộng rãi bằng một chàng thanh niên như hắn. Bởi vậy, địch ý đối với Tần Vô Song nhất thời tiêu giảm, mà còn lại thì cũng thên vài phần hảo cảm. Xét cho cùng thì nếu Tần Vô Song có im lặng nuốt luôn bảo bối, bọn chúng cũng không thể nào biết được. Mặc dù Tần Vô Song có muốn dâng ra để lấy lòng Mộ Dung Nhạn, thì cũng có thể hiến dâng ra trước mặt Tân Vô Kỵ, có con trai của Thiên Đế chứng kiến, thì hiệu quả tự nhiên là không giống nhau rồi. Nhưng mà Tần Vô Song lại không có làm như vậy, tất cả những việc này, không hề nghi vấn, là bởi vì không muốn tư lợi cá nhân mà đem lại những sự phiền toái không cần thiết cho Phiêu Tuyết Lâu. Mộ Dung Thiên Cực trong lòng có chút cảm thán, nói: - Ba vị hiền đệ, Vô Song có thể có tâm tư như thế này, nếu như Phiêu Tuyết Lâu chúng ta vẫn đối xử không phải với hắn thì thật là không biết tốt xấu. Trứng của Thái cổ Yêu long này chỉ có bốn người chúng ta biết, đối với người ngoài, tạm thời không được truyền ra. Sự nặng nhẹ trong này, các ngươi ắt phải biết rõ. Ba người bọn Mộ Dung Thiên Huyễn kia đều trịnh trọng gật đầu, đây không phải là nói giỡn, huyết mạch của Thái cổ Yêu long kia tuyệt đối là huyết mạch Thần đạo, biết bao nhiêu người cũng đều điên cuồng vì nó. Một khi mà bí mật này bị tiết lộ, thì Phiêu Tuyết Lâu này cũng không có những ngày yên ổn rồi
Tân Thiên Thần cứ nghĩ mình đã nhúng nhường như vậy, Tần gia muốn thoái thác cũng khó, không ngờ Tần Vân Nhiên lại chối phắt như vậy.
Tân Thiên Thần cũng không phải hạng tầm thường, hắn cười ha ha, sắc mặt lạnh tanh nói:
- Được, Tần Vân Nhiên, vậy thì ngươi đừng trách ta làm việc quá tuyệt tình. Tần Vô Song… hắc hắc, một người trẻ tuổi đang yên đang lành, lấy thứ hắn không nên lấy, e là chưa đến Côn Luân Tiên Tông đã mất cái mạng nhỏ của hắn rồi.
Tần Vân Nhiên cũng phản kích lại:
- Điều này không cần ngươi phải bận tâm. Hình như kẻ mất cái mạng nhỏ không phải đệ tử của Tần gia ta thì phải?
Lời này đương nhiên là chỉ Tân Vô Vọng chết ở Vạn Hoa Cốc. Nét mặt của Tân Thiên Thần quả nhiên như bị roi quất vào, tái hẳn đi.
- Được được được, Tần Vân Nhiên, vậy chúng ta cứ đợi đấy rồi xem. Ta đảm bảo, lát nữa là mọi tông môn, người của năm đại Cấm địa của Thần sẽ đều biết Tần Vô Song có được Thần Đạo Quả. Ta xem hắn làm thế nào mà đến đây được!
Tần Vân Nhiên cười ha ha:
- Đa tạ ngươi quan tâm. Nhưng Tần Vô Song đã quay về Hiên Viên Khâu rồi. Căn bản là hắn không định đến đây. Ừm, để đảm bảo an toàn, hình như Đại Chưởng môn của ta dự định sẽ đích thân đến tiếp ứng.
Tân Thiên Thần lại như bị người ta quất cho roi nữa, ánh mắt đầy phẫn uất. Hắn nhận ra trước mặt Tần Vân Nhiên hắn chẳng chiếm được chút thế thượng phong nào. Lườm Tần Vân Nhiên một cái rồi hầm hầm bỏ đi.
Tuy về khí thế, Tần Vân Nhiên đã thắng Tân Thiên Thần, nhưng trong lòng chẳng thể vui được. Thần Đạo Quả là thứ tốt, nhưng vào tay rồi cũng chưa đảm bảo, phải được ăn rồi mới là đồ của Tần gia.
Ít ra thì phải về đến Tần gia, về đến Vấn Đỉnh Sơn mới tính là đồ của Tần gia. Tên Tân Thiên Thần này chẳng phải thiện nam tín nữ gì, hắn nói được là làm được.
Tuy có phần lo lắng nhưng Tần Vân Nhiên nghĩ bụng:
- Vô Song, đứa trẻ này từ khi xuất đạo đến nay luôn có điều bất ngờ. Có lẽ lần này nó cũng sẽ tạo ra kỳ tích. Từ cổ chí kim, những người làm nên đại sự có ai là không phải rèn luyện mới thành tài?
Lại nói về Tần Vô Song, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Vân Nhiên, hắn đã bình tĩnh hơn. Hắn suy nghĩ, Ngọc bài Truyền thức của mình được giải phong ấn thì chắc của Tân Vô Kỵ cũng thế.
Nếu Tân Vô Kỵ truyền tin ra ngoài thì Tần Vô Song không còn nghi ngờ gì sẽ trở thành mục tiêu của tất cả.
Vì thế nếu tiếp tục đến Côn Luân Tiên Tông có lẽ sẽ vô cùng nguy hiểm. Lúc này, cao thủ của năm đại Cấm địa của Thần đều đang tập hợp tại Côn Luân Tiên Tông, nguy hiểm thế nào không nói cũng biết.
Lấy Ngọc bài Truyền thức nói với Nhược Đồng:
- Nhược Đồng, một bằng hữu của ta vẫn còn ở Vạn Hoa Cốc, ngươi nhất định phải đảm bảo Thần thú không hại được huynh ấy. Huynh ấy tên là Cửu Phương Vân Phi.
Nhược Đồng nói:
- Chủ nhân, cấm chế của Vạn Hoa Cốc đã được mở ra hoàn toàn. Lúc này đã có rất nhiều tu luyện giả rời khỏi Vạn Hoa Cốc rồi.
- Cái gì?
Tần Vô Song kinh ngạc.
- Là tiểu sư muội làm. Đại sư tỷ cũng không ngăn cản, dường như tỷ ấy cố ý để tiểu sư muội làm vậy để tiểu sư muội phải chịu phạt trước Chưởng môn nhân.
Tần Vô Song biết Thủy Nhược Lan có tấm lòng lương thiện, không thể chấp nhận việc tàn sát trong Vạn Hoa Cốc như vậy nên mới mở cấm chế thả các tu luyện giả đi.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song nhìn Ngọc bài Truyền thức, lấy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ra thì phát hiện Cửu Phương Vân Phi đúng là đã rời khỏi Vạn Hoa Cốc.
Điều kinh ngạc nhất là Tần Vô Song thấy Tân Vô Kỵ cũng ra ngoài rồi, hơn nữa lại đang đuổi đến hướng của hắn. Nếu còn không đi thì không đến một khắc nữa Tân Vô Kỵ sẽ đuổi đến nơi.
Vừa nghĩ đến Tân Vô Kỵ là nộ hỏa của Tần Vô Song lại bùng phát!
- Dù có đến Côn Luân Tiên Tông hay không thì cũng không vội về Hiên Viên Khâu. Tân Vô Kỵ nếu đã ép người như vậy, nếu không đánh với hắn một trận e là nộ hỏa trong lòng không thể giải tỏa.
Từ đầu chí cuối đều là tên Tân Vô Kỵ này làm hỏng chuyện tốt của Tần Vô Song. Nếu không phải Tân Vô Kỵ chặn ở cửa động thì Tần Vô Song hắn đã sớm rời khỏi Vạn Hoa Cốc rồi chứ đâu đợi đến lúc cấm chế được khởi động?
Nghĩ vậy, Tần Vô Song lại không vội đi nữa, dọc đường đều để lại chút khí tức.
Nếu Tân Vô Kỵ ngươi không bỏ cuộc thì ta sẽ chơi cùng ngươi!
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Vô Song. Nếu Tân gia Thiên Đế Môn đã không ngại trở mặt với Tần gia, mượn việc tranh giành Thần Đạo Quả, giết luôn Tân Vô Kỵ, điều này chắc chắn sẽ là một đòn đả kích nặng nề với Tân gia.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không chần chừ nữa, lấy Phong ấn Đồ quyển ra, niệm thần chú bắt đầu triệu hổi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hai đạo huyền quang lóe lên, dòng khí lưu mạnh mẽ lập tức cuộn trào ở xung quanh, một cái xoáy ốc khí lưu hình tròn dần bay lên từ mặt đất tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Trong ánh sáng đó là ai đầu quái thú uy vũ, gương mặt dữ dằn, vươn người dãn gân cốt, giống như ác ma thức giấc vậy.
Grào! Grào!
Hai tiếng rống vang lên, mặt đất hình thành những đợt sóng xung kích không ngừng lan rộng. Trong vòng mười dặm mọi thứ đều trở thành bình địa.
Thân hình hai con linh thú cũng đang không ngừng biến hóa, cuối cùng, ánh sáng bùng phát, biến thành hai nam tử thân thể cao to, khí chất lạnh lùng, quỳ một gối trước mặt Tần Vô Song nói:
- Thôn Thiên, Hắc Bối, cuối cùng cũng đợi được các ngươi. Mười hai Linh thú Phong ấn từ giờ đã đầy đủ rồi. Ha ha ha ha ha…
Quan hệ giữa mười hai Linh thú Phong ấn rất tốt, đều bắt đầu giao lưu với nhau. Nhưng Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà hiển nhiên là thân phận cao hơn nhiều. Các linh thú khác đều kính sợ hai vương giả này.
Tần Vô Song nói qua về cục diện hiện tại:
- Tân Vô Kỵ đó chính là con trai của Thiên Đế, là nhân vật hàng đầu trong lứa đệ tử trẻ tuổi Thiên Đế Sơn, nay hắn âm hồn bất tán muốn gây rắc rối cho ta. Nay dù có đắc tội Tân gia cũng phải giết chế hắn, các ngươi nhất định phải trợ giúp ta một tay!
Hắc Bối Huyền Xà cười lạnh:
- Tên Tân Vô Kỵ đó có phải Thần đạo cường giả hay không?
- Hắn là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, chỉ cách Thần đạo một bước. Có điều, con trai của Thiên Đế thì chắc chắn có vũ khí Thần đạo và vô số trang bị khác…
- Trang bị với vũ khí đều là những thứ chết!
Thôn Thiên Lục Ngô nói:
- Chỉ có thực lực và cảnh giới mới là chân thực nhất. Vũ khí Thần đạo có lẽ có thể dọa kẻ khác, còn ta và Hắc Bối thì chẳng kiêng dè gì vũ khí Thần đạo. Một chọi một, hắn có vũ khí Thần đạo có thể sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng hai chọi một, dù có vũ khí Thần đạo thì hắn cũng sẽ chết không có chỗ chôn! Căn bản không cần chủ nhân phải ra tay!
Tần Vô Song thấy hai linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đều rất tự tin, trong lòng có mừng nhưng cũng không lạc quan mù quáng. Hai linh thú này tuy mạnh nhưng tên Tân Vô Kỵ thần thông quảng đại, quỷ kế đa đoan, cũng không thể không đề phòng.
Nghĩ vậy, Tần Vô Song cười nói:
- Về chiến lược chúng ta có thể coi thường Tân Vô Kỵ nhưng về chiến thuật thì nhất định phải chú ý. Nếu đã chiến phải chắc chắn chiến thắng mười phần. Nếu không, để Tân Vô Kỵ chạy thoát thì rất không hay.
Tần Vô Song lúc này một lòng muốn trừ khử Tân Vô Kỵ, đương nhiên không muốn khi động can qua rồi nhưng lại không thể giữ chân được hắn.
- Chủ nhân yên tâm, có ta và Thôn Thiên, tên Tân Vô Kỵ đó có cánh cũng không bay được.
Hắc Bối Huyền Xà nói đầy tự tin.
Tần Vô Song gật đầu:
- Được!
Rất nhanh, Thâu Thiên Yển Thử quay lại:
- Chủ nhân, phía bắc có một khe núi cao bốn bề, giữa trũng sâu, là nơi tốt để phục kích Tân Vô Kỵ.
Tần Vô Song gật đầu:
- Được, vậy chúng ta chọn nơi đó!
Đến gần khe núi, Tần Vô Song nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, phát hiện Tân Vô Kỵ đã rất gần rồi. Tần Vô Song lấy Ngọc bài Truyền thức ra hỏi Nhược Đồng:
- Thần thú của Nga Mi Đạo Trường ở đâu?
- Hổ Thánh đại nhân vẫn đang truy sát số tu luyện giả còn lại ở Vạn Hoa Cốc.
Câu trả lời này khiến Tần Vô Song rất yên tâm. Chỉ cần con Thần thú biến thái đó không ra mặt thì có thể yên tâm đại chiến với Tân Vô Kỵ rồi.
Sau khi giết chết Tân Vô Kỵ, là chiến hay hòa còn phải tính tiếp!
Lại nói Tân Vô Kỵ đuổi theo Tần Vô Song, trong lòng cũng thấy hồ nghi:
- Tên Tần Vô Song chạy tháo thân cũng nhanh thật. Nhưng cuối cùng thì tu vi vẫn không đủ, muốn không để lại khí tức là không thể!
Đang nghĩ thì Ngọc bài Truyền thức vang lên tín hiệu của Nhị Chưởng môn Tân Thiên Thần:
- Nhị thúc, Tần Vân Nhiên nói thế nào?
- Lão ta rất không biết điều! Vô Kỵ, ngươi có chắc chắn có thể giết được Tần Vô Song không?
Tân Vô Kỵ tuy tự tin nhưng cũng không khoác lác:
- Nhị thúc, bản lĩnh khác của Tần Vô Song thì thường thôi, nhưng chạy trốn thì đúng là hạng nhất. Vô Kỵ sẽ cố gắng hết sức!
- Có cần ta thông báo cho các tông môn khác, để cho Tần Vô Song hắn thành con chuột qua đường đi đâu cũng bị đuổi đánh không? Ta tin, Nga Mi Đạo Trường nhất định sẽ rất có hứng thú với tên tiểu tử đó!
Tân Vô Kỵ vội ngăn lại:
- Nhị thúc, không cần đâu. Nếu Tần Vô Song có được Thần Đạo Quả, điệt nhi vừa hay có kế có thể khiến Thiên Đế Môn ta có được cớ danh chính ngôn thuận chinh phạt Tần gia!
- Ồ?
Tân Thiên Thần lập tức thấy hứng thú, có thể trực tiếp chinh phạt Tần gia? Như thế là tốt nhất. Dù có Thần Đạo Quả thì sao chứ? Có được rồi nhưng không có thời gian tiêu hóa!
- Lần này ở Vạn Hoa Cốc, Vô Vọng hy sinh, Lôi Oanh và Yến Thiên Tùy cũng nạp mạng. Tất cả sẽ đổ lên đầu Tần Vô Song, hỏi Tần gia tội gây nội chiến. Cộng với việc Tần gia vi phạm hiệp ước trước khi xuất phát, chúng ta xuất binh chinh phạt là rất danh chính ngôn thuận. Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông nếu thấy chúng ta ra tay, nhất định sẽ rất vui lòng làm tiên phong. Đến lúc đó…
Tân Thiên Thần bật cười:
- Hay, kế sách hay! Vô Kỵ, đây là kế sách hay! Ta sẽ liên hệ với Thiên Đế bệ hạ ngay. Chúng ta sẽ làm theo kế này. Hừ, Tần Vô Song muốn trốn về Thiên Đế Sơn? Vừa hay chúng ta sẽ đào hết cả mồ mả Tần gia lên!
Khẩu khí Tân Thiên Thần vô cùng tàn độc.
- Nhị thúc, mọi việc đợi tin tức của Vô Kỵ. Nếu con đoạt được Thần Đạo Quả thì chúng ta sẽ tính lại, còn nếu không thì chúng ta lập tức làm theo kế hoạch. Thúc ở Côn Luân Tiên Tông tiện thể công bố tin tức khiến Tần gia rơi vào thế yếu về mặt đạo nghĩa!
- Ha ha, cái này đương nhiên rồi. Vô Kỵ chút chuyện đó Nhị thúc hiểu mà!
Tân Thiên Thần cười gian tà, liếm liếm môi, ánh mắt tràn đầy sát khí, dường như chỉ hận không thể lập tức tiêu diệt Tần gia!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lông mi Tần Vân Nhiên nhướng lên, lộ ra một chút ý khinh miệt, cười ngạo nghễ: - Quyết chiến? Hai nhà các ngươi, cũng xứng để quyết chiến đấu với Tần gia chúng ta sao? Tần gia ta hôm nay tuy rằng là thung lũng bị bao vây, nhưng cũng không phải là thứ mà hai nhà nhảy múa hài kịch các ngươi có thể so sánh được. Yến Quy Nam, muốn tỉ thí thế nào? Nói đi. Yến Quy Nam trước mặt Tần Vân Nhiên vẫn là không dám làm càn quá đáng. Nếu Tần Vân Nhiên quả thật một chọi một với hắn thì Yến Quy Nam hắn tự hỏi sự thất bại là không thể nghi ngờ. Lập tức mặt nặng mày nhẹ nói: - Nhiên Phong Tử, mấy lão gia hỏa chúng ta muốn tỉ thí thì cơ hội còn nhiều. Tên Tần Vô Song này đã giết môn hạ đệ tử của ta, cướp đi vũ khí Thần đạo, ta cũng không tha hắn. Ta muốn phái một môn nhân khác cùng hắn quyết đấu, Nhiên Phong Tử, ngươi có dám tiếp không? Tần Vân Nhiên tuy rằng tính cách hào sảng nhưng cũng không phải là kẻ lạc quan mù quáng. Hắn biết Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình thông vẫn là có mấy đệ tử kiệt xuất. Tần Vô Song tuy rằng thiên tài xuất chúng hơn người, nhưng dù sao tuổi vẫn còn thấp, thời gian xuất đạo không bao lâu, năng lực vẫn chưa đủ, bèn cười lạnh nói: - Yến Quy Nam, nghe khẩu khí của ngươi, dường như là Tần gia ta thế nào cũng phải đấu với các ngươi? Ngươi cho là đệ tử của Tần gia ta có thời gian rảnh rỗi với các ngươi như vậy sao? Muốn đoạt lại vũ khí Thần đạo? Được, chờ sau này chúng ta có hứng thú thì nói với các ngươi sau. Điện hạ, trên đời này, không có đạo lý cưỡng ép bắt người ta phải luận võ nhỉ? Tần Vân Nhiên cười ha hả hỏi. Tân Vô Kỵ biết Tần Vân Nhiên này là mượn thân phận Điện hạ Thiên Đế Sơn của hắn để để làm tấm chắn đối mặt với Thiên Phạt Sơn Trang với Lôi Đình Tông, nhưng dưới tình hình này thì hắn cũng không thể thiên vị bênh vực một phía được. Chỉ gật gật đầu: - Luận võ là một chuyện đôi bên tình nguyện. Đương nhiên ba nhà các ngươi từ xưa đến nay ân ân oán oán quan hệ phức tạp. Thủ đoạn trên đài dưới đài đã xuất ra cơ hồ bất tận, cũng không nhất thiết mỗi trận thi đấu cũng phải quyết phân ra thắng bại mới ngừng. Lời này ẩn hiện còn hiện lên một ít ý châm ngòi. Tần Vân Nhiên cũng tự nhiên là nghe ra được, chỉ là không có vạch trần, cười ha hả: - Nghe thấy chưa, có hiểu được ý tứ của Điện hạ hay không? Chuyện luận võ này nọ, phải là đôi bên tình nguyện mới được. Đương nhiên nếu các ngươi có chiêu ám muội gì, cứ việc dùng hết ra. Dù sao thì cũng bao nhiêu năm như vậy, các ngươi cũng đã vô cùng quen thuộc với những loại thủ đoạn này rồi đúng không? Yến Quy Nam không phải là thiện nam tín nữ gì, hắn không phải không biết dùng các thủ đoạn ám muội dưới đài. Điểm mấu chốt là tên Tần Vô Song này đã chiếm được tiện nghi quá lớn, tất nhiên sẽ nhanh chóng rút về Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, một khi hắn đã quay về đó, muốn đoạt vũ khí Thần đạo từ trong tay hắn thì căn bản không có khả năng. Hơn nữa, Tần Vô Song này trở về Vấn Đỉnh Sơn, tất nhiên là sẽ đem nộp vũ khí Thần đạo lên trên, tới trong tay các cao tầng của Tần gia thì muốn lấy trở về càng là điều mơ tưởng viển vông. Cho nên hắn chỉ có thể dùng loại phép khích tướng này khiến cho bọn Tần Vô Song đáp ứng trước, đã ứng chiến ở trước mặt Điện hạ, bọn chúng sẽ không từ chối được nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Ai biết, Tần gia này một lớn một nhỏ, đều là một loại bại hoại vô sỉ giống nhau, căn bản là không mắc mưu hắn, điều này khiến cho Yến Quy Nam cảm thấy có một chút thất bại. Lôi Minh thấy Yến Quy Nam không nói gì, lớn tiếng nói: - Nhiên Phong Tử, nói ngươi không có gan đi, ở đây nói mấy lời dây dưa tốn thời gian làm gì, có ý gì đây? Tần Vân Nhiên là kẻ mềm rắn đều không chịu, càng khiến cho Lôi Minh tức điên cuồng, hắn càng nghĩ càng thấy thú vị, bèn trêu đùa nói: - Lôi lão nhân, đây là ngươi đang uy hiếp ta, hay là đang cầu xin ta? - Ta cầu xin ngươi cái rắm ấy! Lôi Minh khinh miệt nói. - Thế nào cũng có ngày Tần gia các ngươi phải dập đầu cầu xin tha thứ trước mặt chúng ta, Nhiên Phong Tử, hãy đợi đấy. - Cầu cái rắm? Đáng tiếc là cái loại ngu xuẩn như ngươi, ta ngay cả cái rắm cũng không thèm bố thí cho ngươi đâu. Tần Vân Nhiên nói xong, ung dung xoay sang hướng Mộ Dung Thiên Cực, mỉm cười nói: - Mộ Dung Lâu chủ, chuyện của Vô Song cùng thiên kim tiểu thư, chúng ta liền định ra luôn hôm nay đi? Chúng ta ở đây phơi nắng phơi gió, chi bằng về đại điện Phiêu Tuyết Lâu, thương lượng một chút, định ra một cái ngày lành, thế nào? Mộ Dung Thiên Cực từng một phen nói rõ ràng rồi, chỉ cần là một người trong năm kẻ này chiến thắng liền có tư cách cầu hôn. Hôm nay chỉ có một mình Tần Vô Song còn sống đi ra, tự nhiên, hôn sự này hắn cũng sẽ không chối từ. Mà Mộ Dung Thiên Huyễn cùng với Mộ Dung Thiên Sơn, lúc trước cũng đã đáp ứng như vậy rồi, thân là nhất tông chi chủ, tự nhiên cũng sẽ không làm chuyện nói lời rồi phản lời, trong lúc nhất thời mặc dù trong lòng có ý không vui thì cũng không biết phản bác như thế nào. Đối diện với một Thần đạo cường giả như Tần Vân Nhiên, cũng không dám cãi lại điều gì. Mộ Dung Thiên Cực đúng lúc muốn mượn cớ đó để hạ đài, thuận thế nói: - Nếu đã như vậy thì chúng ta quay về Phiêu Tuyết Lâu trước, Điện hạ, ý của ngài thế nào? Tân Vô Kỵ khẽ cân nhắc lại sự tình một chút, nghe Mộ Dung Thiên Cực nói như vậy tự nhiên sẽ không có phản đối, nói với Yến Quy Nam và Lôi Minh: - Nhị vị Tông chủ, một trận đấu cược, có thắng có thua, cũng đừng nên chấp nhất thắng thua nhất thời quá mức như vậy. Yến Quy Nam và Lôi Minh trong lòng đều rùng mình, biết Tân Vô Kỵ chính là đang cảnh cáo bọn họ, bảo cho bọn họ không cần quá vội vàng lỗ mãng, ít nhất thì cũng không được lỗ mãng ở Phiêu Tuyết Lâu. Nếu như bọn họ mà ức hiếp quá đáng Phiêu Tuyết Lâu thì chỉ có thể đuổi Phiêu Tuyết Lâu chạy vào trong trận doanh của Tần gia mà thôi. Nhưng bất luận thế nào, thì bọn chúng mặc dù không thể ngăn cản được hôn sự đó thì cũng phải nghĩ cách mà phá hư nó, Yến Quy Nam giờ phút này đã đang suy nghĩ làm thế nào để phá bằng được hôn sự này.
Trở lại Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực mở tiệc thiết yến mọi người. Lôi Minh và Yến Quy Nam kia tự nhiên là không còn lòng dạ nào để yến với tiệc nữa, cái gì mà sơn hào hải vị, cái gì mà gan rồng tủy phượng, lúc này cũng thật là nuốt không trôi. Mà Bách Kiếm Tông cũng Hồ Khâu Thế gia cũng đã sớm tức giận bỏ đi rồi. Theo như biểu tình lúc rời đi của bọn chúng thì đối với Phiêu Tuyết Lâu cũng không có điều gì bất mãn, nhưng đối với lời mời của bọn Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang thì là vô cùng bất mãn, căm tức, chẳng qua là ngại uy thế của bọn chúng nên cũng không có thể hiện ra điều gì. Nhưng sau này Lôi Đình Tông cùng với Thiên Phạt Sơn Trang nếu còn muốn kích động bọn chúng lần nữa thì cũng không có dễ dàng như vậy. Sau khi Lôi Minh và Yến Quy Nam mang theo sự căm giận mà rời đi, Tân Vô Kỵ cũng chỉ uống một vòng rượu rồi bãi giá quay về Thiên Đế Môn. Tân Vô Kỵ rời đi cũng đại biểu cho màn trò hề này cũng hoàn toàn chấm dứt. Tần Vân Nhiên lại là lơ đễnh không thèm để ý đến, hiển nhiên mấy kẻ khiến hắn ngán ngẩm kia rời đi, ngược lại càng khiến hắn thấy thư thái hơn, vui vẻ nói với Mộ Dung Thiên Cực: - Mộ Dung lão đệ, chuyện của bọn trẻ, thế hệ trước của chúng ta cũng không nên hỏi quá nhiều. Tới đây, tới đây, nếu Phiêu Tuyết Lâu nhận là người một nhà với Tần gia ta thì chúng ta liền cạn hết ly này. Bình tâm mà nói, nếu luận về khí khái, Tần gia Thiên Đế Sơn không hề nghi vấn chính là vị trí đứng đầu trong tám môn Thiên Đế Sơn. Mặc dù hôm nay nhất tộc Tân gia chấp chưởng Thiên Đế Môn, nhưng nội tình căn cơ e rằng cũng không bằng Tần gia Thiên Đế Sơn. Điểm này, Mộ Dung Thiên Cực luôn là thập phần bội phục. Nhưng loại bội phục này cũng là xuất phát từ phẩm vị phong cách cá nhân, nếu như đặt lợi ích của cả Phiêu Tuyết Lâu vào đó, hiện tại cùng kết thân với Tần gia, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn sáng suốt gì. Nhưng mà, việc hôn nhân hôn nhân ngày hôm nay cũng đã làm ầm ĩ lên tồi, cũng đã mời Thiên Đế Môn làm chứng, mặc dù việc hôn nhân này ngày sau có thật sự thành đi chăng nữa, Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông cũng không thể đến Phiêu Tuyết Lâu bọn họ gây phiền phức. Dù sao, việc hôn nhân này cũng là Tần Vô Song thông qua khảo hạch mà đánh bại đối thủ cạnh tranh do hai nhà kia liên hợp mà đến, muốn trách thì chỉ có thể trách người của bọn chúng không có bản lĩnh. Mộ Dung Thiên Cực nâng chén rượu lên, ánh mắt liếc nhìn bọn Mộ Dung Thiên Huyễn. Trong lòng bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn vẫn là có một chút khúc mắc, nhưng đều là nhân vật cấp bậc tông sư, những lời đổi ý thì tự nhiên không thể nói ra được. Đều là nâng chén lên cùng cạn. Nhưng ngoài Mộ Dung Thiên Cực ra, vẻ mặt của ba kẻ còn lại đều là thâm trầm, không có nhiều nụ cười. Hiển nhiên trong lòng bọn chúng vẫn là ngàn vạn lần không hề tình nguyện chút nào. Tần Vân Nhiên tự nhiên là biết ý tứ trong lòng bọn chúng, chẳng qua với tính cách tùy ý của hắn, nếu không phải là cừu nhân đối địch ra mặt, thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy cái tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy, cũng chỉ mỉm cười cho qua. Lấy thành kiến thể tục mà nói, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn hiện nay quả thực là bị vây tứ phía xung quanh, bị hai thế lực lớn giáp công, không được kẻ khác xem trọng cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Tần Vân Nhiên căn bản không có giãi bày ra, kẻ mạnh kẻ yếu, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nhưng trong mắt của Tần Vô Song, thì lại rất khó có thể làm được trạng thái bình tĩnh tự nhiên như Tần Vân Nhiên. Xét đến cùng, nhìn sắc mặt khó chịu của ba người kia thì người mà khó chịu nhất cũng chính là Mộ Dung Nhạn. Đối với một nữ nhi mà nói, ai mà không muốn vị hôn phu của mình hòa thuận cùng với người trong nhà? Ai mà không muốn được sự chúc phúc của người nhà, mà lại muốn nhận ánh mắt thờ ờ lạnh nhạt cơ chứ? Nghĩ tới đây, Tần Vô Song thoáng nhìn bốn phía, nói với Mộ Dung Thiên Cực: - Mộ Dung Lâu chủ, có thể thỉnh ngài cho hạ nhân lui ra có được không? Trong mắt Mộ Dung Thiên Cực có chút kinh ngạc, nhưng mà hắn đối với Tần Vô Song vô cùng có hảo cảm, ngoài trừ thân phận là đệ tử Tần gia không nói tới, bản thân gã thanh niên Tần Vô Song này thôi thì Mộ Dung Thiên Cực cũng nói không hết sự vui mừng cùng tán thưởng, cũng biết Tần Vô Song với con gái mình là vô cùng xứng đôi vừa lứa, so với tên La Đĩnh kia thì ít nhất cũng hơn cả trăm lần. Giơ giơ tay, nhàn nhạt dặn dò: - Các ngươi đều lui xuống đi, không có mệnh lệnh của ta, không được vào! Sau khi bọn hạ nhân rời khỏi, Tần Vân Nhiên tự rót tự uống một ly, cười nói: - Vô Song, ta đoán chắc ngươi ở Hắc Tử Hải còn thu hoạch được thứ khác nhỉ? Lời này vừa ra, trong ánh mắt Mộ Dung Thiên Cực nhất thời lóe lên một tia kinh dị sáng rọi. Tần Vô Song mỉm cười tự nhiên, gật gật đầu: - Vừa rồi người đông, tai vách mạch rừng không tiện nói, Vô Song cố tình giấu diếm một chút sự tình, xin mời Mộ Dung Lâu chủ hãy coi. Nói xong, Tần Vô Song giống như làm ảo thuật, đem hai quả trứng Yêu long lớn trong Không gian Giới chỉ phóng xuất ra ngoài, đặt ở trên hai bàn tay, tản mát ra một cỗ quang mang xinh đẹp mà cổ quái. - Cái này… Mộ Dung Thiên Cực không khỏi có chút khẽ cúi người xuống, hướng về phía trước nghiêng người dò xét tỉ mỉ, ba kẻ còn lại kia kia cũng là vô cùng kinh ngạc. - Trứng của Yêu long? Mộ Dung Thiên Huyễn lắp bắp hỏi. Tần Vân Nhiên thần thức cực mạnh, cười nói: - Không sai, bên trong quả trứng lớn này, quả thật chính là nuôi dưỡng sinh mệnh, hơn nữa là huyết mạch yêu thú vô cùng cổ xưa. Vô Song, tiểu tử giỏi, lặn được bảo vật rồi a! Tần Vô Song mỉm cười nói: - Làm người tâm lý phòng hờ kẻ khác không thể không có, ở trong Hắc Tử Hải, ta là lợi dụng sự tham lam của bọn chúng mà lần lượt tiêu diệt Hồ Khâu Lan và Lôi Tiêu. Sau đó mới chuyên tâm đi đối phó với Yến Truy Dương, bằng không thì bọn chúng bốn kẻ hợp lực tấn công, dù ta có ba đầu sáu tay thì cũng khó mà có thể chống đỡ nổi. Ngay lập tức tường thuật sơ lược lại tình hình bên dưới Hắc Tử Hải, những lời không cần nói thì đều bỏ qua hết, những lời cần nói thì đều nói ra hết thảy một lượt, sau khi nói xong mới nói: - Ta lo rằng huyết mạch Thái cổ Yêu long này vô cùng trân quý, sợ bọn Lôi Đình Tông cùng Thiên Phạt Sơn Trang sản sinh dã tâm chiếm đoạt, ngược lại sẽ đem tới những điều phiền toái không cần thiết cho Phiêu Tuyết Lâu. Bởi vậy mới cố ý giấu diếm không nói. Lời này vừa ra, bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn ít nhiều cũng có chút hổ thẹn. Nghĩ tới thái độ phản đối ác liệt của mình đối với Tần Vô Song, mà việc Tần Vô Song làm, lại luôn vì Phiêu Tuyết Lâu mà suy nghĩ. So sánh thì mấy tên gia hỏa bọn chúng ngược lại lại không rộng rãi bằng một chàng thanh niên như hắn. Bởi vậy, địch ý đối với Tần Vô Song nhất thời tiêu giảm, mà còn lại thì cũng thên vài phần hảo cảm. Xét cho cùng thì nếu Tần Vô Song có im lặng nuốt luôn bảo bối, bọn chúng cũng không thể nào biết được. Mặc dù Tần Vô Song có muốn dâng ra để lấy lòng Mộ Dung Nhạn, thì cũng có thể hiến dâng ra trước mặt Tân Vô Kỵ, có con trai của Thiên Đế chứng kiến, thì hiệu quả tự nhiên là không giống nhau rồi. Nhưng mà Tần Vô Song lại không có làm như vậy, tất cả những việc này, không hề nghi vấn, là bởi vì không muốn tư lợi cá nhân mà đem lại những sự phiền toái không cần thiết cho Phiêu Tuyết Lâu. Mộ Dung Thiên Cực trong lòng có chút cảm thán, nói: - Ba vị hiền đệ, Vô Song có thể có tâm tư như thế này, nếu như Phiêu Tuyết Lâu chúng ta vẫn đối xử không phải với hắn thì thật là không biết tốt xấu. Trứng của Thái cổ Yêu long này chỉ có bốn người chúng ta biết, đối với người ngoài, tạm thời không được truyền ra. Sự nặng nhẹ trong này, các ngươi ắt phải biết rõ. Ba người bọn Mộ Dung Thiên Huyễn kia đều trịnh trọng gật đầu, đây không phải là nói giỡn, huyết mạch của Thái cổ Yêu long kia tuyệt đối là huyết mạch Thần đạo, biết bao nhiêu người cũng đều điên cuồng vì nó. Một khi mà bí mật này bị tiết lộ, thì Phiêu Tuyết Lâu này cũng không có những ngày yên ổn rồi