Cửu Ô Thần Miếu? Bốn chữ này, nếu như là mấy năm trước, đối với Tần Vô Song mà nói thì quả thực như một ngọn núi cao, nhưng từ khi hắn tiến vào Hiên Viên Khâu, Cửu Ô Thần Miếu đối với hắn đã không còn đáng đặt vào mắt nữa rồi. Với tu vi của hắn ngày hôm nay thì Cửu Ô Thần Miếu căn bản không có đủ khả năng để ngăn cản bất kỳ hành động gì của hắn nữa. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng sẽ không dựa vào tu vi của chính mình để cưỡng chế Cửu Ô Thần Miếu. Hắn làm việc từ trước tới giờ đều dựa vào chữ lý. Một người làm thì một người chịu, hắn chỉ đến đây để tìm Tiêu Quản. Tần Vô Song cũng không làm khó cho Thiệu Bách Long, hắn biết nếu như Thiệu Bách Long trực tiếp nói tên ra thì có chút ép buộc hắn. Nhưng mà nếu như ân oán giữa Tiêu Quản với gã Bùi Vương gia có quan hệ thì oan có đầu, nợ có chủ, đến quý phủ Bùi Vương gia một chuyến, tìm hiểu nguồn gốc sự việc, dù thế nào cũng sẽ tìm được kẻ đứng sau. Lập tức gật gật đầu, nói với Thiệu Bách Long, nói: - Thiệu Môn chủ, nếu đã vậy, hôm nay quấy rầy rồi. Coi như là hôm nay ta chưa có tới. Nói xong, cùng với Mộ Dung Nhạn trao đổi ánh mắt, hai người thân mình như gió, phảng phất liền biến mất. Thiệu Bách Long sửng sốt ngẩn người, lại nhìn vào trong hư không, lúc lâu sau mới định thần lại được. Trong lòng thập phần ảo não, bản thân mình hình như quá mức rụt rè e ngại rồi sao? Càng nghĩ cẩn thận thì hắn càng thấy hối hận. Rụt rè cái gì chứ? Trực tiếp nói cho Tần công tử kẻ hạ độc thủ đứng sau lưng là ai, Tần công tử tự nhiên sẽ đi tìm hắn, chẳng lẽ còn biết là do Thiệu Bách Long hắn cáo mật sao? Trước mắt có một cái cơ hội tốt như vậy, vậy mà mình lại bỏ mất dịp tốt. Thiệu Bách Long hận không thể tự tát mình một cái, trong lòng đều cảm thấy ăn năn hối hận. Tần công tử này có thể trong lúc nhất thời tìm đến ta, chứng tỏ rằng vẫn còn để ta trong mắt. Hận là ta mông muội, cư nhiên lại đại khái qua loa với hắn, thật sự là ngu không thể tưởng tượng được. Tần công tử kia khẳng định đã là siêu cấp cường giả cấp bậc Hư Võ Cảnh. Cùng với cường giả Hư Võ Cảnh có cơ hội kết một cái thiện duyên, lại bị ta bỏ lỡ mất, đáng chết mà! Thiệu Bách Long hiện tại ngay cả lòng chuẩn bị đi chết cũng chuẩn bị tốt rồi, mất một cái thiện duyên này cũng thôi. Hắn bây giờ càng sợ chính là nhỡ đâu Tần Vô Song đối với Thiết Phiến Môn của hắn có ý kiến, đối với Thiệu Bách Long hắn có ý kiến, vậy thì còn thảm hại hơn. Nhớ tới thân thủ của Tần Vô Song quỷ dị như vậy, tới đi như gió như mây, Thiệu Bách Long buồn bã, biết chuyện mà mình vừa làm là chuyện ngu xuẩn nhất từ trước tới nay.
Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn rời khỏi Thiết Phiến Môn, cũng không tức giận, Mộ Dung Nhạn nhẹ giọng nói: - Thiệu Môn chủ này xem ra là kẻ nhát gan sợ phiền phức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Tần Vô Song cười cười: - Trong thế đạo này, chỉ lo cho thân mình cũng là một loại đạo giữ bản thân. Nhưng mà nếu như đổi lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạc, thì e là ta đã sớm động thủ bức cung rồi. Vương phủ này cũng chỉ là một Vương gia của Hoàng thất thế tục, tự nhiên không có cách gì so sánh với Thiết Phiến Môn, loại tông môn tu luyện, loại phòng ngự này căn bản chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi. Tần Vô Song rất nhanh liền căn cứ vào đặc điểm phòng ngự, phán đoán ra khu vực trung tâm của Vương phủ. Tìm hiểu một chút, đã tới phía trước phòng của Bùi Vương gia. Lúc này bầu trời cũng đã phủ bóng đêm, Tần Vô Song nói với Mộ Dung Nhạn: - Nhạn nhi, nàng chờ ta bên ngoài! Hắn chỉ sợ hai người đụng phải Bùi Vương gia trong phòng, vạn nhất Bùi Vương gia đang làm chuyện gì bất nhã, thì thật là xấu hổ. Thật đúng giống như Tần Vô Song đoán, Bùi Vương gia này thật đúng là đang làm chuyện hay, mà lại còn vô cùng hoang dâm, còn có đến mấy nữ tử nữa. Tần Vô Song bàn tay nhẹ nhàng vung lên, liền vung ra năm đạo thủ đao, đem tắt phụt năm ngọn nến trong phòng. Bùi Vương gia đang chơi đùa thoải mái, đột nhiên ánh nến tắt, tự nhiên là chửi ầm lên. Chỉ là tiếng chửi vừa xuất ra, đột nhiên yết hầu căng thẳng, tiếp theo một bàn tay to lớn liền siết chặt cổ hắn. Bùi Vương gia hô hoán ầm lên, đầu lưỡi phun loạn, tứ chi không ngừng giãy dụa. Tần Vô Song thuận tay đảo qua, điểm trúng huyệt đạo mấy ả nữ tử đang trần truồng kia điểm, khống chế thần thức, khiến cho mấy nàng đó mất hết đi ý chí, ngã xuống hôn mê. - Ngươi… ngươi là kẻ nào? Bùi Vương gia cũng là người thông minh, biết nếu mình lên tiếng thì đối phương có thể giết mình. Bởi vậy tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không có lớn tiếng gọi. Hơn nữa hắn rất rõ ràng, đối phương có thể không làm kinh động bọn cảnh vệ, trực tiếp xâm nhập vào đây, tu vi khẳng định là vô cùng cao siêu, thủ vệ của Vương phủ này khẳng định là cũng không ai làm gì được kẻ này. - Ta không rảnh để giả bộ ngớ ngẩn với ngươi. Tần Vô Song lạnh lùng hỏi: - Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, nếu ngươi nói dối một câu thì ta sẽ giết một kẻ người nhà của ngươi, nếu sai hai câu thì ta liền giết mười kẻ. Ngoài ba câu thì Vương phủ này của ngươi trong đêm nay sẽ trở thành hỏa ngục. Tần Vô Song khẩu khí âm trầm, khiến cho Bùi Vương gia giật mình kinh hãi. Tuy rằng trong bóng đêm không thấy hình dáng của đối phương, nhưng thanh âm này cùng với thủ đoạn này quả thật rất rõ ràng, đối phương là một cường giản, hơn nữa đối với loại mạnh mẽ mà lạnh lùng này, tuyệt đối không nói những lời đùa cợt được. Run rẩy nói: - Hảo hán, ngươi hỏi đi. - Tiêu Quản ở đâu? Tần Vô Song bất thình lình hỏi ra một câu. Bùi Vương gia toàn thân chấn động, nhất thời hiểu được kẻ này rõ ràng là vì Tiêu Quản mà tới, run giọng hỏi: - Hảo hán, ngươi với Tiêu Quản có quan hệ thế nào? Tần Vô Song cánh tay vung lên, Bùi Vương gia kia chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo lướt qua, lại sờ lên đầu thì một túm tóc đã rơi xuống dưới. - Nếu ngươi còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì cái tiếp theo rơi xuống không phải là tóc mà chính là cái đầu của ngươi đấy. Bùi Vương gia toàn thân không thể ức chế được, run run, kẻ độc ác đúng là kẻ độc ác à. Vội vàng nói: - Hảo hán, Tiêu Quản, Tiêu Quản bị Thích Chấp sự mang đi rồi. - Kẻ nào là Thích Chấp sự? - Là Chấp sự của Cửu Ô Thần Miếu, bởi vì Tiêu Quản đã giết con trai hắn… - Con của hắn là ai? Tần Vô Song thấy có điều khó hiểu. - Con của hắn chính là một đầu lĩnh của Cửu Ô Thần Miếu ở thế tục. - Cùng với Tiêu Quản có thù oán hình như là ngươi mà? Có liên quan gì tới việc của con trai Thích Chấp sự? - Có quan hệ, có quan hệ. Bởi vì con của Thích Chấp sự bắt giữ tiểu muội của Tiêu Quản, đem nhốt nàng ta lại, dùng các phương pháp biến thái ngược đãi. Cho nên Tiêu Quản giận dữ, một phen giết chết con trai của Thích Chấp sự. Thích Chấp sự giận dữ, đem bắt Tiêu Quản tới Cửu Ô Thần Miếu, không biết là còn sống hay đã chết. - Nói vậy việc này không có quan hệ gì với ngươi? Tần Vô Song cười lạnh hỏi. - Không liên quan gì đến ta, thật sự là không liên quan tới ta! Bùi Vương gia bây giờ chỉ cầu cho mình không dính líu gì trong chuyện này, tự nhiên là cực lực thanh minh. Tần Vô Song cười lạnh: - Bất kể là có liên quan tới ngươi hay không, ngươi cũng đừng mong sẽ thoát khỏi việc này. Nếu như ngươi đã nói tới Cửu Ô Thần Miếu, vậy thì chúng ta liền đi tới Cửu Ô Thần Miếu xem một chút. Nói xong, lấy tấm thảm dưới chân, đem quấn thân thể Bùi Vương gia, giống như một một con lợn trực tiếp bị kéo đi ra ngoài. Sau khi Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn hội họp: - Chúng ta đến Cửu Ô Thần Miếu.
Lần trước tới Cửu Ô Thần Miếu đường xá vô cùng gian nan, nhưng Tần Vô Song của hôm nay, đã dùng Âm Dương Tử Vân Dực thúc dục, bay lượn trên bầu trời tự nhiên, thần thức lục xoát tìm tòi, nửa canh giờ sau, liền tập trung được địa điểm Cửu Ô Trắc của Cửu Ô Thần Miếu. Suy nghĩ tới Cửu Ô Thần Miếu lần trước đối đãi tử tế với mình, Tần Vô Song cũng không muốn quá bá đạo, sau khi hạ xuống Cửu Ô Trắc, liền nói với đệ tử của Cửu Ô Thần Miếu đang chen chúc đi ra từ bốn phía: - Đi thông báo cho Đại Thần tông, có khách tới viếng. Tần Vô Song tuy rằng không có xông vào, nhưng loại cường giả như hắn tiếp cận, tuy rằng đã rất cố gắng áp chế khí thế, nhưng vẫn mang lại uy áp rất mạnh. Năm vị Thần tông cũng đều kinh động, căn bản không cần thông báo, trong lòng cũng đều là rất chấn động, không biết đại họa trước mắt là cái gì, đều bước ra ngoài. - Các hạ là kẻ nào? - Trực tiếp xông vào Cửu Ô Thần Miếu, các hạ có phải là có chút không hiểu quy củ? Năm vị Thần tông đều là mắng chửi tiến lên. Đại Thần tông bên cạnh lại là vô cùng bình tĩnh, đưa tay phất ra một cái ý bảo mọi người không cần lên tiếng, tiến lên từng bước, khẩu khí vô cùng cung kính hỏi: - Các hạ là thần thánh phương nào, giá lâm Cửu Ô Thần Miếu của chúng ta, có điều gì muốn làm? Tần Vô Song không muốn bại lộ thân phận, thay đổi thanh âm, thản nhiên nói: - Đại Thần tông, mời theo ta nói chuyện một chút. Nói xong, sải bước hướng tới Cửu Ô Trắc, thân mình lao đi giống như chim én, đạo trên mặt nước chẳng khác nào đất liền, thoải mái tự nhiên. Đại Thần tông, biết người tới không vừa, dặn dò nói: - Bốn người các ngươi, chuẩn bị một chút, chỉ cần nghe được cảnh báo của ta liền lập tức dẫn dắt tất cả các Đệ tử Trung tâm lui lại, không cần được lưu lại. - Đại Thần tông, cái này… Đại Thần tông khẩu khí vô cùng kiên quyết: - Không cần nói gì cả, theo như lời ta mà làm. Địch nhân này, Cửu Ô Thần Miếu không thể động vào. Bốn vị Thần tông khác đều là đối mặt nhìn nhau, mờ mịt căn bản không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, sao lại tự nhiên lại tới một siêu cấp cường giả như thế? Cửu Ô Thần Miếu luôn luôn ít giao tiếp, hành thiện tích đức, không có đắc tội qua với nhân vật cường đại nào. Hơn nữa, ở các quốc gia nhân loại, còn cường giả nào mà Cửu Ô Thần Miếu bọn chúng hoàn toàn không có cách gì chống đối lại? Đại Thần tông nét mặt u ám, hiển nhiên là vô cùng bất đắc dĩ, dặn dò nói: - Nhanh đi chuẩn bị đi, ta đi nói chuyện với hắn, nhớ rõ, không được hành động theo cảm tính. Nói xong, cũng theo Tần Vô Song, phóng người đuổi theo. - Các hạ, xin dừng bước! Đại Thần tông đuổi theo mấy chục dặm đường, hô lớn. Tần Vô Song chậm rãi quay đầu qua: - Đại Thần tông, tốc độ cũng không chậm mà. Đại Thần tông sắc mặt ngưng trọng nói: - Các hạ, Cửu Ô Thần Miếu ta, có điều gì đắc tội sao? Tần Vô Song khẽ xua xua tay: - Đại Thần tông, lời thừa không nói, ta lần này đến, chỉ cần một người! - Ai? - Thích Chấp sự! - Thích Chấp sự? Đại Thần tông có chút sờ sững bất ngờ, Thích Chấp sự này tuy rằng chức vị không cao, nhưng là cháu ruột của Tứ Thần tông, ở Cửu Ô Thần Miếu cũng coi như là kẻ có thân thích, nhịn không được hỏi: - Thích Chấp sự này, đắc tội với ngươi? - Đúng, ta chỉ cần kẻ này. Đại Thần tông giao hay không giao? - Cần giao người thì cũng cần phải có một cái công đạo chứ? Đại Thần tông cũng không phải là loại người mặc kẻ khác trêu chọc. - Gặp Thích Chấp sự này, tự nhiên sẽ có công đạo! - Không được, không nói công đạo trước, ta quyết sẽ không cho ngươi bắt người. Đại Thần tông lắc lắc đầu. Tần Vô Song cười lạnh nói: - Ngươi để ta bắt người? Đại Thần tông, ta lễ trước binh sau, không phải là bởi vì sợ Cửu Ô Thần Miếu các ngươi, mà là vì kính trọng các ngươi bình thường cũng có một chút danh tiếng. Nếu phải dùng sức mạnh, đừng nói tới một tên Chấp sự, ngay cả Thần tông của Cửu Ô Thần Miếu, ta cần bắt thì cũng liền bắt đi. Đại Thần tông trong lòng chấn động, trong mắt bắt ra tinh quang, đánh giá Tần Vô Song. Kẻ dám nói lời này thì tuyệt đối không phải là kẻ ngông cuồng nói năng xằng bậy.
Lý Bố Y gật đầu rất chắc chắn, nhưng nét mặt lại chẳng có bao nhiêu sự vui mừng. Quay lại hỏi:
- Nhị vị, tình hình bên hai vị thế nào?
Lý Dật Phong nói:
- Tạm thời tình hình vẫn ổn định. Nhưng sức mạnh của Tinh Hà Kết Giới vẫn không ngừng yếu đi, tình hình không được khả quan.
Tiêu Dật Hiên thở dài:
- Có thể là còn lại vài vạn năm, cũng có thể sau vài trăm năm, chẳng ai nói rõ được. Bố Y huynh, lẽ nào Đại lục Thiên Huyền chúng ta chỉ có thể ngồi chờ vận mệnh tuyên phán sao?
Nét mặt Lý Bố Y có chút đau khổ, nhưng rồi ngay lập tức được thay thế bằng sự quyết tâm không gì lay chuyển được.
- Nhị vị, tọa hóa không phải không thể thay đổi. Bất luận vận mệnh thế nào chúng ta chỉ còn cách gắng hết sức mình dù có thịt nát xương tan. Hai vị có hối hận không?
Lý Dật Phong và Tiêu Dật Hiên nhìn nhau, ánh mắt kiên định:
- Tuyệt đối không hối hận!
Lý Bố Y cười, khẩu khí ít nhiều có phần tang thương, khẽ thở dài nói:
- Những gì chúng ta làm thế nhân chẳng ai biết, đã chủ định là sẽ cô đơn, thậm chí còn không được thấu hiểu…
- Bố Y huynh, chúng ta đã chịu được qua sự cô đơn mấy vạn năm rồi. Đã lựa chọn con đường này thì dù có là đường cụt cũng phải bước tiếp.
Tiêu Dật Hiên cười khổ, nhưng giữa hàng lông mày lại tỏa ra sự vĩ đại.
Lý Dật Phong cười lạc quan:
- Ta nói này, hai người cũng đừng quá bi quan. Có lẽ, thoát khỏi giai đoạn ảm đạm này phía trước sẽ là một con đường rộng lớn chưa biết chừng! Bố Y huynh, bên này phải nhờ huynh rồi. Hai huynh đệ ta sẽ chú ý đến Tinh Hà Kết Giới.
Lý Bố Y cũng cất đi bộ mặt tươi cười thường ngày, đứng dậy nói:
- Được, ta cũng không giữ nhị vị nữa!
Dưới bầu trời sao bao la, Mộng Huyễn Thiên Trì mỹ lệ tỏa ra thứ khí chất khiến người ta say đắm, hai đạo ánh sáng lóe lên rồi biến mất trên bầu trời.
Lý Bố Y thở dài, bóng dáng cô đơn lại cao lớn bất khuất, quật cường như vậy.
Vì trận phong ba của Nga Mi Đạo Trường, đối với Tần gia mà nói thì Vạn Pháp Triều Tông Hội không còn ý nghĩa như ban đầu nữa.
Từ Tần Vân Nhiên đến Tần Vô Song đều đang lo nghĩ vận mệnh của Tần gia. Một trận phong ba thật ra đã có thể dự kiến trước.
Nhưng tính cách lạc quan vốn có của Tần Vân Nhiên đã ảnh hưởng đến Tần Vô Song và Tần Thái Trùng.
Vạn Pháp Triều Tông Hội chia thành ba phần. Phần một là tham quan các đại thánh địa của Côn Luân Tiên Tông, bao gồm các thánh địa như Mộng Huyễn Thiên Trì, Ngọc Hư Cung.
Về Đồ Đằng Tộc thì các thế lực vẫn rất tò mò. Có cơ hội mở mang tầm mắt đương nhiên họ sẽ không bỏ qua ba bốn ngày tham quan này.
Phần hai là thưởng thức tiên quả đặc sản của Côn Luân Tiên Tông. Tiên quả này tuy không so sánh được với Thần Đạo Quả nhưng cũng là thứ tốt kéo dài tuổi thọ, cường hóa gân cốt. Cũng không phải Côn Luân Tiên Tông không có thứ gì tốt bằng Thần Đạo Quả, nhưng thứ tốt như thế thì ngay Đồ Đằng Tộc cũng rất coi trọng, đương nhiên không thể bỏ ra cho tất cả cùng hưởng được.
Phần thứ ba của Vạn Pháp Triều Tông Hội là phần diễn võ. Diễn võ đương nhiên không thể bảo những người già cả ra diễn. Người tham gia diễn võ là những đệ tử trẻ tuổi từ các tông môn.
Đương nhiên không phải chỉ có Côn Luân Tiên Tông tổ chức cuộc diễn võ này, mà là Côn Luân Tiên Tông kêu gọi và năm đại thế lực Đồ Đằng cùng tổ chức.
Đã là do năm đại thế lực Đồ Đằng tổ chức thì các đệ tử của họ đương nhiên là không tham gia. Cũng có nghĩa là cuộc diễn võ này là dành cho các thế lực ngoài năm đại Đồ Đằng Tộc của năm đại Cấm địa của Thần.
Phần thưởng cũng là do năm đại thế lực Đồ Đằng đưa ra. Mỗi thế lực đều có những thứ giống nhau, là một trái Thần Đạo Quả, một bộ Thần đạo chiến y, và một kiện vũ khí Thần đạo.
Có tất cả năm thế lực Đồ Đằng, như vậy là có tất cả năm trái Thần Đạo Quả, năm bộ Thần đạo chiến y và năm kiện vũ khí Thần đạo.
Phần thưởng cuộc diễn võ này thật sự là rất thực tế. Để khuyến khích mọi người tham gia, phương hướng thưởng cũng rất lớn.
Vị trí Quán quân, hai trái Thần Đạo Quả, một bộ Thần đạo chiến y, một kiện vũ khí Thần đạo.
Vị trí thứ hai, một trái Thần Đạo Quả, một bộ Thần đạo chiến y.
Vị trí thứ ba, một trái Thần Đạo Quả, một kiện vũ khí Thần đạo.
Vị trí thứ tư, một trái Thần Đạo Quả.
Vị trí thứ năm đến thứ bảy, đều là một bộ Thần đạo chiến y.
Còn thứ tám đến mười là một kiện vũ khí Thần đạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thần Đạo Quả có thể tạo nên một Thần đạo cường giả. Thứ này bất cứ lúc nào cũng là thứ quý nhất.
Thần đạo chiến y, là đạo cụ bảo vệ, dùng để giữ tính mạng, thực dụng và hiếm có hơn vũ khí Thần đạo nên là phần thưởng đứng thứ hai là đương nhiên. Vũ khí Thần đạo kém hơn chút xếp thứ ba. Phần thưởng như vậy có thể nói là rất có độ hấp dẫn, điều này cũng ít nhiều kích thích sự hứng thú của các tông môn.
Các tông môn này tuy đều là thế lực hàng đầu của Cấm địa của Thần của mình, nhưng cùng là thế lực hàng đầu cũng có phân chia mạnh yếu.
Ví dụ như Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, thực lực của chúng nhiều nhất cũng chỉ là trình độ trung bình trong tám môn Thiên Đế Sơn, hiển nhiên là không bằng Tân gia, Tần gia và Vân gia.
Vì thế, dù là vũ khí Thần đạo đối với chúng cũng vô cùng quý giá. Dù sao thì, tông môn như thế, luận đến vũ khí Thần đạo cùng lắm cũng chỉ vài cái, có cơ hội tranh giành đương nhiên chúng sẽ vui lòng tranh đua.
Đa số các thế lực đến đây đều có thực lực tương đương Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Vì thế, có lẽ khá khó khăn để tranh ba vị trí đầu nhưng tranh mười vị trí đầu thì không khó.
Dù sao hình thức diễn võ này, tỷ lệ tử vong là rất thấp, cơ bản là không thể xảy ra tình huống đó, vì thế nên tất cả đều muốn thử xem sao.
Đương nhiên, tính cả năm đại Cấm địa của Thần thì có tất cả ba mươi bảy thế lực nhận lời mời của Côn Luân Tiên Tông lần này.
Trong đó, Hiên Viên Khâu có tám môn Thiên Đế Sơn. Mộng Huyễn Thiên Trì có sáu đại Đạo Trường. Thiên Hỏa Nam Cương và Cực Bắc Tuyết Vực đều có bảy thế lực, còn Vô Tận Đông Hải là nhiều nhất, Chân Long Cửu Tộc đều đến cả, còn Phi Long Cửu Tộc thì không có ai đến, vì thế Vô Tận Đông Hải có chín thế lực.
Tính tổng lại là ba mươi bảy thế lực. Hơn ba mươi thế lực, đương nhiên không phải ai cũng có tư cách tham dự. Số người của mỗi thế lực bằng nhau, chỉ có hai người. Như vậy, tất cả có bảy mươi bốn người tham gia.
Về cơ bản, không thể có thế lực nào lại bỏ qua số người quý giá này. Vì thế bảy mươi bốn người cạnh tranh mười vị trí đầu tiên, tỷ lệ không cao nhưng cũng không thấp.
Hơn nữa nội dung của diễn võ không phải là quyết chiến trên lôi đài mà là thử thách nhiều hơn. Đương nhiên nội dung thử thách cũng rất có mục đích, thử thách tố chất tổng hợp mọi mặt của các đệ tử trẻ tuổi. Bao gồm tu vi, sự phát huy khi lâm trận, cảnh giới thần thức, tố chất tâm lý…
Đương nhiên còn cả phúc duyên!
Nhiều lúc, trong thế giới võ giả, không thể không thừa nhận sự tồn tại của phúc duyên. Rất nhiều người không thiếu thiên phú, tài năng, nhưng vốn không phải người có phúc duyên, thế là chết yểu hoặc không thể gặp được kỳ ngộ, cuối cùng bình thường như bao người khác. Những người như thế không hề ít.
Ngày đầu tiên diễn võ, tất cả tập trung trong Ngọc Hư Cung, vẫn là Chưởng môn Tuyết Thiền chủ trì đại cục.
- Chư vị, tất cả phần thưởng đã được tập hợp lại. Nội dung diễn võ lần này không hề phức tạp, chỉ là vào Mộng Huyễn Thiên Trì. Mộng Huyễn Thiên Trì ở đỉnh Côn Luân Sơn, bên trong có một tiểu thế giới, là thánh địa vô thượng của Côn Luân Tiên Tông ta. Bọn ta sẽ mở mười hai hòn đảo có độ khó khác nhau. Các tuyển thủ tham gia thi đấu sẽ bắt đầu thử thách từ hòn đảo thứ nhất. Cấp độ càng cao thì vị trí xếp hạng càng cao. Đảo cùng cấp độ thì sẽ dựa vào thời gian ở lại hòn đảo đó để xếp hạng. Ví dụ có năm người đều đến tầng thứ bảy, thời gian của ai ở lại lâu nhất sẽ có thành tích cao nhất, xếp đầu tiên, rồi cứ như vậy mà tính.
Tuyết Thiền công bố quy tắc.
Quy tắc này cũng không khó hiểu. Chưởng môn Tuyết Thiền nói xong tất cả đều gật đầu.
Chưởng môn Tuyết Thiền nói tiếp:
- Mười hai hòn đảo này tất cả chia làm bốn tầng, mỗi tầng là ba hòn đảo. Trong ba hòn đảo tầng đầu tiên, thời gian tối đa là mười ngày. Ba hòn đảo tầng thứ hai, thời gian là mười hai ngày. Tầng thứ ba là ba mươi ngày. Tầng cuối là sáu mươi ngày. Cũng có nghĩa là, trong thời hạn đó mọi người có thể kiên trì không ra khỏi đảo có nghĩa là qua! Đó là tất cả quy tắc, mọi người đã hiểu hết chưa?
- Hiểu!
Tần Vô Song cảm thấy quy tắc này không khó hiểu, nói thẳng ra là sinh tồn trên đảo. Đạt được thời hạn tối đa của mỗi tầng là thông qua. Nhưng tính ra, muốn qua tất cả các đảo thì mất tận một năm. Đương nhiên, trong quy tắc đã có mười hai hòn đảo, muốn thông qua hết thì rất khó.
Chưởng môn Tuyết Thiền mỉm cười:
- Quy tắc rất đơn giản, mỗi tông phái chỉ có hai người. Mọi người bàn bạc rồi báo tên lên. Sau khi có danh sách sẽ lập tức bắt đầu. Nếu chư vị thấy ở đây bàn bạc không tiện thì có thể về chỗ ở, dù sao thì cả ngày hôm nay là ngày báo danh, cũng không cần vội.
Đại sự thế này đương nhiên phải bàn bạc riêng rồi. Các tông môn nghe Tuyết Thiền nói như vậy đều lục tục rời khỏi Ngọc Hư Cung trở về chỗ ở.
Bên Tần gia, tuy còn lo lắng tình hình của Tần gia nhưng đã đến đây rồi thì không thể không tham gia.
Tần Vân Nhiên thấy các đệ tử trẻ tuổi đang háo hức muốn tham gia, cười nói:
- Các ngươi đang nghĩ gì thì nói đi. Có hai suất, các ngươi có năm người, cảm thấy ai đi là hợp lý?
Tần Vân Nhiên đẩy vấn đề sang những người trẻ tuổi cho họ tự giải quyết, như thế không khí ít nhiều có phần kỳ quái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cửu Ô Thần Miếu? Bốn chữ này, nếu như là mấy năm trước, đối với Tần Vô Song mà nói thì quả thực như một ngọn núi cao, nhưng từ khi hắn tiến vào Hiên Viên Khâu, Cửu Ô Thần Miếu đối với hắn đã không còn đáng đặt vào mắt nữa rồi. Với tu vi của hắn ngày hôm nay thì Cửu Ô Thần Miếu căn bản không có đủ khả năng để ngăn cản bất kỳ hành động gì của hắn nữa. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng sẽ không dựa vào tu vi của chính mình để cưỡng chế Cửu Ô Thần Miếu. Hắn làm việc từ trước tới giờ đều dựa vào chữ lý. Một người làm thì một người chịu, hắn chỉ đến đây để tìm Tiêu Quản. Tần Vô Song cũng không làm khó cho Thiệu Bách Long, hắn biết nếu như Thiệu Bách Long trực tiếp nói tên ra thì có chút ép buộc hắn. Nhưng mà nếu như ân oán giữa Tiêu Quản với gã Bùi Vương gia có quan hệ thì oan có đầu, nợ có chủ, đến quý phủ Bùi Vương gia một chuyến, tìm hiểu nguồn gốc sự việc, dù thế nào cũng sẽ tìm được kẻ đứng sau. Lập tức gật gật đầu, nói với Thiệu Bách Long, nói: - Thiệu Môn chủ, nếu đã vậy, hôm nay quấy rầy rồi. Coi như là hôm nay ta chưa có tới. Nói xong, cùng với Mộ Dung Nhạn trao đổi ánh mắt, hai người thân mình như gió, phảng phất liền biến mất. Thiệu Bách Long sửng sốt ngẩn người, lại nhìn vào trong hư không, lúc lâu sau mới định thần lại được. Trong lòng thập phần ảo não, bản thân mình hình như quá mức rụt rè e ngại rồi sao? Càng nghĩ cẩn thận thì hắn càng thấy hối hận. Rụt rè cái gì chứ? Trực tiếp nói cho Tần công tử kẻ hạ độc thủ đứng sau lưng là ai, Tần công tử tự nhiên sẽ đi tìm hắn, chẳng lẽ còn biết là do Thiệu Bách Long hắn cáo mật sao? Trước mắt có một cái cơ hội tốt như vậy, vậy mà mình lại bỏ mất dịp tốt. Thiệu Bách Long hận không thể tự tát mình một cái, trong lòng đều cảm thấy ăn năn hối hận. Tần công tử này có thể trong lúc nhất thời tìm đến ta, chứng tỏ rằng vẫn còn để ta trong mắt. Hận là ta mông muội, cư nhiên lại đại khái qua loa với hắn, thật sự là ngu không thể tưởng tượng được. Tần công tử kia khẳng định đã là siêu cấp cường giả cấp bậc Hư Võ Cảnh. Cùng với cường giả Hư Võ Cảnh có cơ hội kết một cái thiện duyên, lại bị ta bỏ lỡ mất, đáng chết mà! Thiệu Bách Long hiện tại ngay cả lòng chuẩn bị đi chết cũng chuẩn bị tốt rồi, mất một cái thiện duyên này cũng thôi. Hắn bây giờ càng sợ chính là nhỡ đâu Tần Vô Song đối với Thiết Phiến Môn của hắn có ý kiến, đối với Thiệu Bách Long hắn có ý kiến, vậy thì còn thảm hại hơn. Nhớ tới thân thủ của Tần Vô Song quỷ dị như vậy, tới đi như gió như mây, Thiệu Bách Long buồn bã, biết chuyện mà mình vừa làm là chuyện ngu xuẩn nhất từ trước tới nay.
Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn rời khỏi Thiết Phiến Môn, cũng không tức giận, Mộ Dung Nhạn nhẹ giọng nói: - Thiệu Môn chủ này xem ra là kẻ nhát gan sợ phiền phức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Tần Vô Song cười cười: - Trong thế đạo này, chỉ lo cho thân mình cũng là một loại đạo giữ bản thân. Nhưng mà nếu như đổi lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạc, thì e là ta đã sớm động thủ bức cung rồi. Vương phủ này cũng chỉ là một Vương gia của Hoàng thất thế tục, tự nhiên không có cách gì so sánh với Thiết Phiến Môn, loại tông môn tu luyện, loại phòng ngự này căn bản chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi. Tần Vô Song rất nhanh liền căn cứ vào đặc điểm phòng ngự, phán đoán ra khu vực trung tâm của Vương phủ. Tìm hiểu một chút, đã tới phía trước phòng của Bùi Vương gia. Lúc này bầu trời cũng đã phủ bóng đêm, Tần Vô Song nói với Mộ Dung Nhạn: - Nhạn nhi, nàng chờ ta bên ngoài! Hắn chỉ sợ hai người đụng phải Bùi Vương gia trong phòng, vạn nhất Bùi Vương gia đang làm chuyện gì bất nhã, thì thật là xấu hổ. Thật đúng giống như Tần Vô Song đoán, Bùi Vương gia này thật đúng là đang làm chuyện hay, mà lại còn vô cùng hoang dâm, còn có đến mấy nữ tử nữa. Tần Vô Song bàn tay nhẹ nhàng vung lên, liền vung ra năm đạo thủ đao, đem tắt phụt năm ngọn nến trong phòng. Bùi Vương gia đang chơi đùa thoải mái, đột nhiên ánh nến tắt, tự nhiên là chửi ầm lên. Chỉ là tiếng chửi vừa xuất ra, đột nhiên yết hầu căng thẳng, tiếp theo một bàn tay to lớn liền siết chặt cổ hắn. Bùi Vương gia hô hoán ầm lên, đầu lưỡi phun loạn, tứ chi không ngừng giãy dụa. Tần Vô Song thuận tay đảo qua, điểm trúng huyệt đạo mấy ả nữ tử đang trần truồng kia điểm, khống chế thần thức, khiến cho mấy nàng đó mất hết đi ý chí, ngã xuống hôn mê. - Ngươi… ngươi là kẻ nào? Bùi Vương gia cũng là người thông minh, biết nếu mình lên tiếng thì đối phương có thể giết mình. Bởi vậy tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không có lớn tiếng gọi. Hơn nữa hắn rất rõ ràng, đối phương có thể không làm kinh động bọn cảnh vệ, trực tiếp xâm nhập vào đây, tu vi khẳng định là vô cùng cao siêu, thủ vệ của Vương phủ này khẳng định là cũng không ai làm gì được kẻ này. - Ta không rảnh để giả bộ ngớ ngẩn với ngươi. Tần Vô Song lạnh lùng hỏi: - Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, nếu ngươi nói dối một câu thì ta sẽ giết một kẻ người nhà của ngươi, nếu sai hai câu thì ta liền giết mười kẻ. Ngoài ba câu thì Vương phủ này của ngươi trong đêm nay sẽ trở thành hỏa ngục. Tần Vô Song khẩu khí âm trầm, khiến cho Bùi Vương gia giật mình kinh hãi. Tuy rằng trong bóng đêm không thấy hình dáng của đối phương, nhưng thanh âm này cùng với thủ đoạn này quả thật rất rõ ràng, đối phương là một cường giản, hơn nữa đối với loại mạnh mẽ mà lạnh lùng này, tuyệt đối không nói những lời đùa cợt được. Run rẩy nói: - Hảo hán, ngươi hỏi đi. - Tiêu Quản ở đâu? Tần Vô Song bất thình lình hỏi ra một câu. Bùi Vương gia toàn thân chấn động, nhất thời hiểu được kẻ này rõ ràng là vì Tiêu Quản mà tới, run giọng hỏi: - Hảo hán, ngươi với Tiêu Quản có quan hệ thế nào? Tần Vô Song cánh tay vung lên, Bùi Vương gia kia chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo lướt qua, lại sờ lên đầu thì một túm tóc đã rơi xuống dưới. - Nếu ngươi còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì cái tiếp theo rơi xuống không phải là tóc mà chính là cái đầu của ngươi đấy. Bùi Vương gia toàn thân không thể ức chế được, run run, kẻ độc ác đúng là kẻ độc ác à. Vội vàng nói: - Hảo hán, Tiêu Quản, Tiêu Quản bị Thích Chấp sự mang đi rồi. - Kẻ nào là Thích Chấp sự? - Là Chấp sự của Cửu Ô Thần Miếu, bởi vì Tiêu Quản đã giết con trai hắn… - Con của hắn là ai? Tần Vô Song thấy có điều khó hiểu. - Con của hắn chính là một đầu lĩnh của Cửu Ô Thần Miếu ở thế tục. - Cùng với Tiêu Quản có thù oán hình như là ngươi mà? Có liên quan gì tới việc của con trai Thích Chấp sự? - Có quan hệ, có quan hệ. Bởi vì con của Thích Chấp sự bắt giữ tiểu muội của Tiêu Quản, đem nhốt nàng ta lại, dùng các phương pháp biến thái ngược đãi. Cho nên Tiêu Quản giận dữ, một phen giết chết con trai của Thích Chấp sự. Thích Chấp sự giận dữ, đem bắt Tiêu Quản tới Cửu Ô Thần Miếu, không biết là còn sống hay đã chết. - Nói vậy việc này không có quan hệ gì với ngươi? Tần Vô Song cười lạnh hỏi. - Không liên quan gì đến ta, thật sự là không liên quan tới ta! Bùi Vương gia bây giờ chỉ cầu cho mình không dính líu gì trong chuyện này, tự nhiên là cực lực thanh minh. Tần Vô Song cười lạnh: - Bất kể là có liên quan tới ngươi hay không, ngươi cũng đừng mong sẽ thoát khỏi việc này. Nếu như ngươi đã nói tới Cửu Ô Thần Miếu, vậy thì chúng ta liền đi tới Cửu Ô Thần Miếu xem một chút. Nói xong, lấy tấm thảm dưới chân, đem quấn thân thể Bùi Vương gia, giống như một một con lợn trực tiếp bị kéo đi ra ngoài. Sau khi Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn hội họp: - Chúng ta đến Cửu Ô Thần Miếu.
Lần trước tới Cửu Ô Thần Miếu đường xá vô cùng gian nan, nhưng Tần Vô Song của hôm nay, đã dùng Âm Dương Tử Vân Dực thúc dục, bay lượn trên bầu trời tự nhiên, thần thức lục xoát tìm tòi, nửa canh giờ sau, liền tập trung được địa điểm Cửu Ô Trắc của Cửu Ô Thần Miếu. Suy nghĩ tới Cửu Ô Thần Miếu lần trước đối đãi tử tế với mình, Tần Vô Song cũng không muốn quá bá đạo, sau khi hạ xuống Cửu Ô Trắc, liền nói với đệ tử của Cửu Ô Thần Miếu đang chen chúc đi ra từ bốn phía: - Đi thông báo cho Đại Thần tông, có khách tới viếng. Tần Vô Song tuy rằng không có xông vào, nhưng loại cường giả như hắn tiếp cận, tuy rằng đã rất cố gắng áp chế khí thế, nhưng vẫn mang lại uy áp rất mạnh. Năm vị Thần tông cũng đều kinh động, căn bản không cần thông báo, trong lòng cũng đều là rất chấn động, không biết đại họa trước mắt là cái gì, đều bước ra ngoài. - Các hạ là kẻ nào? - Trực tiếp xông vào Cửu Ô Thần Miếu, các hạ có phải là có chút không hiểu quy củ? Năm vị Thần tông đều là mắng chửi tiến lên. Đại Thần tông bên cạnh lại là vô cùng bình tĩnh, đưa tay phất ra một cái ý bảo mọi người không cần lên tiếng, tiến lên từng bước, khẩu khí vô cùng cung kính hỏi: - Các hạ là thần thánh phương nào, giá lâm Cửu Ô Thần Miếu của chúng ta, có điều gì muốn làm? Tần Vô Song không muốn bại lộ thân phận, thay đổi thanh âm, thản nhiên nói: - Đại Thần tông, mời theo ta nói chuyện một chút. Nói xong, sải bước hướng tới Cửu Ô Trắc, thân mình lao đi giống như chim én, đạo trên mặt nước chẳng khác nào đất liền, thoải mái tự nhiên. Đại Thần tông, biết người tới không vừa, dặn dò nói: - Bốn người các ngươi, chuẩn bị một chút, chỉ cần nghe được cảnh báo của ta liền lập tức dẫn dắt tất cả các Đệ tử Trung tâm lui lại, không cần được lưu lại. - Đại Thần tông, cái này… Đại Thần tông khẩu khí vô cùng kiên quyết: - Không cần nói gì cả, theo như lời ta mà làm. Địch nhân này, Cửu Ô Thần Miếu không thể động vào. Bốn vị Thần tông khác đều là đối mặt nhìn nhau, mờ mịt căn bản không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, sao lại tự nhiên lại tới một siêu cấp cường giả như thế? Cửu Ô Thần Miếu luôn luôn ít giao tiếp, hành thiện tích đức, không có đắc tội qua với nhân vật cường đại nào. Hơn nữa, ở các quốc gia nhân loại, còn cường giả nào mà Cửu Ô Thần Miếu bọn chúng hoàn toàn không có cách gì chống đối lại? Đại Thần tông nét mặt u ám, hiển nhiên là vô cùng bất đắc dĩ, dặn dò nói: - Nhanh đi chuẩn bị đi, ta đi nói chuyện với hắn, nhớ rõ, không được hành động theo cảm tính. Nói xong, cũng theo Tần Vô Song, phóng người đuổi theo. - Các hạ, xin dừng bước! Đại Thần tông đuổi theo mấy chục dặm đường, hô lớn. Tần Vô Song chậm rãi quay đầu qua: - Đại Thần tông, tốc độ cũng không chậm mà. Đại Thần tông sắc mặt ngưng trọng nói: - Các hạ, Cửu Ô Thần Miếu ta, có điều gì đắc tội sao? Tần Vô Song khẽ xua xua tay: - Đại Thần tông, lời thừa không nói, ta lần này đến, chỉ cần một người! - Ai? - Thích Chấp sự! - Thích Chấp sự? Đại Thần tông có chút sờ sững bất ngờ, Thích Chấp sự này tuy rằng chức vị không cao, nhưng là cháu ruột của Tứ Thần tông, ở Cửu Ô Thần Miếu cũng coi như là kẻ có thân thích, nhịn không được hỏi: - Thích Chấp sự này, đắc tội với ngươi? - Đúng, ta chỉ cần kẻ này. Đại Thần tông giao hay không giao? - Cần giao người thì cũng cần phải có một cái công đạo chứ? Đại Thần tông cũng không phải là loại người mặc kẻ khác trêu chọc. - Gặp Thích Chấp sự này, tự nhiên sẽ có công đạo! - Không được, không nói công đạo trước, ta quyết sẽ không cho ngươi bắt người. Đại Thần tông lắc lắc đầu. Tần Vô Song cười lạnh nói: - Ngươi để ta bắt người? Đại Thần tông, ta lễ trước binh sau, không phải là bởi vì sợ Cửu Ô Thần Miếu các ngươi, mà là vì kính trọng các ngươi bình thường cũng có một chút danh tiếng. Nếu phải dùng sức mạnh, đừng nói tới một tên Chấp sự, ngay cả Thần tông của Cửu Ô Thần Miếu, ta cần bắt thì cũng liền bắt đi. Đại Thần tông trong lòng chấn động, trong mắt bắt ra tinh quang, đánh giá Tần Vô Song. Kẻ dám nói lời này thì tuyệt đối không phải là kẻ ngông cuồng nói năng xằng bậy.