- Người của Tần gia nghe đây, Tộc trưởng Tần gia cấu kết ngoại quốc, tội đáng muôn chết. Bây giờ quan phủ đến điều tra, mau mau mở cửa. Chỉ trừng trị kẻ cầm đầu, những người không liên quan đồng loạt miễn tội chết. Nếu chần chừ ngoan cố, giết không tha.
Kế sách này của Hứa Tam Lập quả thật quá độc ác, giả mạo quan phủ, lại còn chụp cho Tần gia cái tội phản quốc nữa chứ. Chiêu này quả là một đòn chí mạng đánh vào tâm lý bọn gia đinh Tần gia.
Đám gia đinh này đều là những người sinh ra và lớn lên trong Bách Việt Quốc, chưa bao giờ có suy nghĩ phản bội nước nhà. Tự nhiên bị quy cho cái tội phản tặc, đương nhiên là phải căng thẳng rồi.
Hứa Tam Lập nghĩ kế này có thể loại bỏ tất cả mọi sự phản kháng, nhanh chóng lọt vào được bên trong trang viên Tần gia, đốt nhà giết người xong rồi sẽ rời đi sớm.
Nhạc Trưởng lão nhìn Hứa Tam Lập đầy ngưỡng mộ, cũng hùa vào quát:
- Chúng ta đếm từ một đến mười, nếu không mở cửa, chúng ta sẽ bắt đầu tấn công, giết hết không tha!
Phụ tử Tần Liên Sơn không có mặt ở trang viên. Mọi chuyện lớn nhỏ trong trang đều do Tần Tứ Hỷ chủ quản. Còn công tác phòng vệ an toàn thì do Đội trưởng Đội hộ vệ trang, Tần Liên Xuyên phụ trách.
Tần Liên Xuyên không phải là người trong gia tộc Tần gia mà là huynh đệ kết nghĩa với Tần Liên Sơn, bản thân không có huyết thống Tần gia nhưng đã kết nghĩa kim lan với Tần Liên Sơn, hơn nửa đời người phục vụ cho Tần gia nên cũng đổi sang họ Tần. Trong mắt Tần Liên Sơn, ông với những người khác trong gia tộc Tần gia chẳng khác nhau là mấy.
Tần Liên Xuyên là cao thủ Lực Võ Cảnh Cửu đẳng. Đội hộ vệ mà ông huấn luyện tổng cộng có bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội ba mươi người, tất cả một trăm hai mươi người.
Một trăm hai mươi người này có thể nói đều là võ trang tư nhân của Tần gia trang. Mặc dù so với những Thế gia, Hào môn khác thì còn thua xa nhưng ở trấn Đông Lâm này thì không ai qua mặt được.
- Tứ Hỷ gia, những người này là quan phủ thật sao?
Tần Liên Xuyên ngập ngừng hỏi.
Tần Tứ Hỷ lập tức phủ nhận:
- Không thể nào, Tộc trưởng và thiếu gia giành được thắng lợi trong cuộc cạnh tranh Hào môn là chuyện đáng mừng, làm sao có thể cấu kết với nước ngoài được? Lúc này quan phủ đều đang giúp Chân Võ Thánh Địa chủ trì Gia tộc Luận phẩm, làm gì còn thời gian phá án?
- Nói như vậy, bọn này là giả mạo!
Tần Liên Xuyên hằm hằm nhìn ra bên ngoài trang viên, xoa xoa hai tay, nói:
- Bất luận bọn chúng là đầu trâu mặt ngựa từ đâu đến, Tần Liên Xuyên này nhất định sẽ khiến chúng không còn đường lui.
- Không được lỗ mãng, phải lấy sự an toàn của trang viên làm đầu.
Tần Liên Xuyên gật gật đầu:
- Ừm, cái này ta hiểu.
Rồi tiến lên trước mấy bước, cất cao giọng:
- Là quan phủ phá án thì phải có công văn? Có lệnh bài quan gia gì không?
Bên ngoài, Hứa Tâm Lập lạnh lùng:
- Thật to gan, dám bày trò à, không sợ ta tịch thu toàn bộ tài sản nhà ngươi sao?
Tần Liên Xuyên bật cười ha hả:
- Yêu ma từ đâu đến dám mạo danh quan phủ. Có gan thì vào đây xem, bảo đảm khiến cái đầu chó của ngươi rơi xuống đất.
Hứa Tam Lập thấy uy hiếp không được quay sang ra hiệu cho Nhạc Trưởng lão rồi quay đầu quát lớn:
- Hứa Chu, Hứa Viên, hai huynh đệ ngươi đưa theo người trong tộc chờ tấn công, ta và Nhạc Trưởng lão bây giờ sẽ vượt tường vào trong, lấy tiếng huýt gió làm hiệu lệnh.
- Vâng, phụ thân!
Hứa Chu và Hứa Viên cùng hận Tần gia đến tận xương tủy nên sớm đã luyện tập ma quyền sát chưởng chờ đến ngày được trút hận.
Hứa Tam Lập cùng Nhạc Trưởng lão quát khẽ một tiếng rồi hai người cùng bay khỏi lưng ngựa, như hai con diều hâu, chớp mắt đã thấy đứng trên bức tường cao.
Một là Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, một là Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, đương nhiên là phải khác người thường rồi.
Tần Liên Xuyên nhìn thấy hai bóng người mờ ảo như ma quỷ vừa vượt qua tường liền ngay lập tức hô khẽ:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị, phạm vi tường bao trăm bước!
- Rõ!
Trong bốn tiểu phân đội có hai tiểu phân đội chủ lực là Cung tiễn thủ, người người đều là thân xạ thủ tiễn pháp cao siêu, đều là những thiết đả hán tử do Tần Liên Xuyên dày công tuyển chọn rồi huấn luyện nghiêm khắc. Dù nhìn thấy cao thủ như thế này nhưng bọn họ cũng không hề run sợ.
- Tứ Hỷ gia, ngài đưa hết người làm trong tộc xuống mật thất, ở đây cứ giao cho ta!
Tần Liên Xuyên nhìn thấy thân thủ của đối phương biết ngay chuyện hôm nay không đơn giản chút nào mà vô cùng nguy hiểm liền trầm giọng nói với Tần Tứ Hỷ.
Tần Tứ Hỷ cũng không mất công chần chừ, quay đầu gọi mọi người nhanh chóng rời đi. Sau khi chỉ đạo cho đám người làm rời đi an toàn, Tần Tứ Hỷ lập tức quay lại đến bên Tần Liên Xuyên.
- Tứ Hỷ gia, sao ngài còn không đi?
- Liên Xuyên, ngươi bảo hai tiểu phân đội của ngươi theo ta đi bảo vệ Tổ đường!
Tần Liên Xuyên lập tức giật mỉnh tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Phân đội hai, Phân đội bốn đi theo Tứ Hỷ gia, tất cả nghe Tứ Hỷ gia chỉ huy. Phân đội một, Phân đội ba luân phiên bắn tên cho ta!
Tên bay rào rào như những con châu chấu hung hãn không ngừng lao về phía Hứa Tam Lập và Nhạc Trưởng lão.
Hai người này thực lực mặc dù lợi hại nhưng với cơn mưa tên này muốn áp sát được cũng là chuyện không thể. Hai người hết né sang trái lại tránh sang phải, một bên tránh tên, một bên huýt gió gọi bọn Hứa Chu bên ngoài đưa người tiến vào.
Đám người Hứa gia như một đám hổ điên mang theo nỗi oán hận ầm ầm xông vào.
Tần Liên Xuyên thấy một lúc xông vào hai ba mươi người, thân thủ ai ai cũng nhanh nhẹn, hơn nữa còn có vài gã cường giả Chân Võ Cảnh dẫn đầu, sự việc xem ra không ổn chút nào.
- Phân đội một tiếp tục bắn, Phân đội ba lùi lại trăm bước luân phiên yểm trợ cho nhau từ phía sau!
Nhìn thấy đội hộ vệ của Tần gia trang lui lại phía sau, Hứa Chu liên tục vẫy tay, hét lên điên cuồng:
- Xông lên cho ta, giết sạch đám người Tần gia, chó gà cũng không tha! Giết, giết, giết!
Chíu! Chíu! Chíu!
Lại một trận mưa tên nữa ào ào bay đến.
Phập! Phập! Phập!
Nhưng vẫn không đủ. Đám người Hứa gia vừa nhanh vừa mạnh, cơn mưa tên này chẳng ăn thua gì.
Hứa gia lúc này rõ ràng là đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết nữa, chỉ cần những nhân vật cốt cán của gia tộc không sao, một chút máu xương thì tiếc gì.
Mục đích của bọn chúng chỉ có một: Giết! Giết! Giết!
Giết sạch tất cả!
Tâm trạng Tần Liên Xuyên cực kỳ nặng nề. Cho đến giờ phút này mặc dù đội hộ vệ của ông vẫn chưa có ai chết hay bị thương, cũng tiêu diệt được bảy, tám tên có thanh thế. Nhưng có thể thấy được đối phương có năm, sáu người là cường giả Chân Võ Cảnh, những cường giả Chân Võ Cảnh này ngay cả một tên cũng chưa hề bị thương. Một khi tên hết, hỏa lực không giảm được tốc độ tiến công của đối phương, để cho đám người này áp sát thì chuyện cận chiến chẳng khác nào thả sói vào giữa bầy cừu.
Đám hộ vệ này, thể lực mỗi người đều chỉ là Lực Võ Cảnh Ngũ đẳng, Lục đẳng. Ngay cả Tần Liên Xuyên cũng chỉ mới Lực Võ Cảnh Cửu đẳng.
Hay nói cách khác, không có một cường giả Chân Võ Cảnh nào ở đây, nếu như phải cận chiến, khó lòng mà chống đỡ nổi.
Nghĩ đến đây, Tần Liên Xuyên hét lớn:
- Lui về Tổ đường, sống chết bảo vệ Tổ đường, người còn, Tổ đường còn!
Hứa Tam Lập tay chống hông, quan sát trận đồ, nhìn tình thế, hét lớn:
- Đuổi theo, đánh vào Tổ đường Tần gia, tiêu hủy Tổ đường, để cho linh hồn tổ tiên Tần gia không còn chỗ dung náu, biến hết thành cô hồn dã quỷ!
Phía trước Tổ đường, Tần Liên Xuyên mang theo hai tiểu phân đội tập hợp cùng Phân đội hai và Phân đội bốn sắp xếp sẵn trận hình, lặng im chờ đợi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Những hộ vệ này từ nhỏ đã ăn bổng lộc Tần gia, tuyệt đối trung thành. Kẻ thù trước mắt dù mạnh nhưng không ai có ý định lùi bước. Nét mặt ai cũng căng thẳng mang theo một tâm trạng sẵn sàng hy sinh, quyết tâm sống chết cùng kẻ thù, quyết bảo vệ Tổ đường đến cùng!
Hứa Tam Lập đã dẫn theo đám người Hứa gia xông đến, bật cười đắc ý nhìn Tổ đường Tần gia, nét mặt dữ tợn, trợn mắt uy hiếp:
- Không muốn chết thì tránh ra, không sợ chết thì đứng lại.
Nhạc Trưởng lão hừ khẽ một tiếng, thanh đao thép sáng loáng trong tay, hét lớn:
- Ta đánh trận đầu!
Đao múa một đường lấp lánh, tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào trung tâm trận hình của đội hộ vệ.
- Bắn cho ta!
Tần Liên Xuyên ra lệnh.
Viu!
Lưỡi đao thép của Nhạc Trưởng lão xoay trái xoay phải, chặn đứng tất cả. Tên rụng lả tả còn Nhạc Trưởng lão thì đã tiến được vào gần trận hình của Phân đội một.
- Đội trường thương! Phóng!
Lại một mệnh lệnh nữa.
- Xoạt!
Ba mươi thanh trường thương từ đằng sau phóng ra, hướng thẳng về phía Nhạc Trưởng lão.
Thân thể Nhạc Trưởng lão khẽ co lại, lưỡi đao thép chắn bên ngoài, rồi lưỡi đao xoay một đường sáng lóa, mũi đao rơi lả tả xuống đất.
Nhạc Trưởng lão cười gằn một tiếng lao thẳng vào giữa đám người, tay giơ đao hạ, động tác nhanh gọn như người ta gặt lúa, chớp mắt năm, sáu tên hộ vệ đã đổ gục.
Nhưng những hộ vệ này vô cùng dũng mãnh, dù đã ngã xuống nhưng một khi vẫn còn hơi thở thì họ vẫn lao vào Nhạc Trưởng lão, kẻ ôm chân, người cắn xé, chẳng coi cái chết ra gì.
Nhạc Trưởng lão cảm thấy hai chân mình cứng đờ bởi vì đã bị bốn tên hộ vệ hai trái hai phải bám chặt lấy.
Nhạc Trưởng lão hét lên một tiếng, đao lại vung lên, trực tiếp chặt đứt bốn cánh tay đang bám chặt lấy hai bên đùi. Dù trong lòng căm hận vô cùng nhưng nhìn đám hộ vệ Tần gia dũng mãnh như hổ điên, tự nhiên ông cũng có chút sờ sợ.
Nhưng nếu hai chân bị ôm chặt, tốc độ đương nhiên sẽ giảm đi, rất có khả năng còn bị mấy chục mũi thương bắn vào nữa, lúc ấy khác gì con nhím.
- Các huynh đệ, giết hết cho ta! Cường giả Chân Võ Cảnh, giết một tên có thưởng, giết hai tên thưởng gấp đôi.
Tần Liên Xuyên hét to một tiếng, xách theo trường thương, xông lên phía trước.
Đột nhiên, một ánh sáng trắng lóe lên trước mặt, Tần Liên Xuyên chỉ thấy hai mắt hoa lên, cánh tay trở nên vô cùng nặng nề. Một giây sau đó, cánh tay hắn hoàn toàn rơi xuống đất.
Hứa Tam Lập cười gằn tiến lên trước, một kiếm chặt đứt cánh tay Tần Liên Xuyên.
- Bảo tất cả bọn họ lập tức dừng lại.
Hứa Tam Lập kề thanh kiếm lên trên bả vai của Tần Liên Xuyên.
Tần Liên Xuyên vẫn cố mỉm cười khinh miệt:
- Nằm mơ!
- Vậy ngươi đi chết…
Chữ "chết" vừa dứt, cánh tay đã kịp vung lên định kết thúc mạng sống của Tần Liên Xuyên.
Đột nhiên một tiếng động phá không từ đâu truyền đến.
Vụt!
Một luồng cường lực cực mạnh bắn thẳng vào lưỡi kiếm của hắn, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Hứa Tam Lập chỉ cảm thấy kẽ ngón tay nơi giữa ngón cái và ngón trỏ đau nhói, máu tươi tuôn ào ào, không thể nắm chắc thanh trường kiếm được.
Rồi gần như cùng lúc, vang lên một tiếng thét:
- Bọn tiện nhân Hứa gia, một đứa cũng không tha!
Đế quốc Đại La nằm phía Đông Đại lục Thiên Huyền, là Đế quốc trung phẩm, số Công quốc phụ thuộc hơn mười. Vị trí trên Đại lục Thiên Huyền tương đối cao quý.
Bên trong Đế quốc Đại La có rất nhiều đại sơn linh khí sung túc, bên trong ẩn náu rất nhiều những Tiên Thiên cường giả ẩn thế, cấu thành vô số môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ.
Cực Âm Lão Nhân của Cực Âm Sơn là một trong những Tiên Thiên cường giả nổi bật của Đế quốc Đại La, chiếm cứ địa bàn Cực Âm Sơn, mở phái Cực Âm Tông, vô cùng hưng vượng.
Cực Âm Lão Nhân tính cách nham hiểm, âm hiểm cổ quái, là nhân vật mà rất nhiều người ở Đế quốc Đại La không muốn đụng tới.
Thực lực người này cố nhiên cao cường, nhưng đáng sợ hơn là hắn lại âm hiểm độc ác, trăm mưu ngàn kế, một khi đã thù hận với ai là bất chấp thủ đoạn, khắc cốt ghi tâm, phải cắn chết người ta mới chịu thôi nếu không tuyệt không bỏ cuộc.
Kiểu có thù tất báo này của hắn không biết đã khiến bao nhiêu tông phái e sợ, không muốn giao tiếp. Nhưng không muốn giao tiếp không có nghĩa là có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Sâu bên trong Cực Âm Sơn, một người thanh niên chừng ba mươi tuổi thần thái lo lắng đang bước qua bước lại bên bên ngoài động phủ tu luyện của Cực Âm Lão Nhân, thỉnh thoảng lại ngó vào bên trong động. Nhìn vẻ mặt hắn như đang chờ đợi ai vậy.
Người thanh niên này chính là con trai cả của Xích Mộc Vương, Hạ Vũ Thiên, từ nhỏ đã được đưa tới làm môn hạ của Cực Âm Lão Nhân mà tu luyện. Xích Mộc Vương đặt trên mình hắn hy vọng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Mà chuyện bái dưới môn hạ của Cực Âm Lão Nhân chính là bảo đảm lớn nhất.
Mặc dù đến hôm nay Hạ Vũ Thiên vẫn chưa vào được cảnh giới Tiên Thiên nhưng Cực Âm Lão Nhân đã từng hứa, chỉ cần Xích Mộc Vương chuẩn bị cho hắn đủ trinh nữ sinh năm mão tháng mão ngày mão giờ mão khắc mão thì hắn sẽ ưu tiên suy nghĩ giúp Hạ Vũ Thiên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Hạ Vũ Thiên thấy được hứa hẹn vậy, đương nhiên không dám chậm trễ, mấy năm nay hắn liên tục thúc giục Xích Mộc Vương cố gắng thu thập đủ số trinh nữ mà Cực Âm Lão Nhân yêu cầu.
Ngần ấy năm, Xích Mộc Vương phái đi không biết bao nhiêu nhân lực cao thủ, nhiều như cây trong rừng, nhưng gom đủ trinh nữ có điều kiện khó khăn như vậy không phải là chuyện đơn giản.
Thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng có lợi nhưng không ngờ Tần Vô Song lại bất ngờ xuất hiện, phá hủy kế hoạch gần đây của Xích Mộc Vương.
Xích Mộc Vương thù cũ chồng thêm thù mới, viết một lá thư gửi tới Cực Âm Sơn.
Hạ Vũ Thiên nhận được thư từ gia tộc, cũng có chút lo lắng. Nhưng phụ thân trong thư đã nói rõ, bảo hắn bất luận thế nào cũng phải thỉnh động được sư phụ hắn là Cực Âm Lão Nhân, chỉ có Đại cao thủ Tiên Thiên như Cực Âm Lão Nhân ra tay thì mới có thể giúp Xích Mộc Vương nhổ cái họa lớn này.
Hạ Vũ Thiên luôn quan tâm tới tình hình Bách Việt Quốc nên đương nhiên cũng biết Quán quân Thí luyện lần này được Võ Thánh Sơn bảo hộ, Xích Mộc Vương Phủ mặc dù là chư hầu một phương nhưng muốn đối đầu với Võ Thánh Sơn thì vẫn còn thua xa. Nhưng nếu như Cực Âm Tông xuất mã thì lại khác.
Thứ nhất, Đế quốc Đại La là Đại chủ quốc của Bách Việt Quốc. Mà Cực Âm Tông ở Đế quốc Đại La dù không phải là thế lực mạnh nhất nhưng chí ít cũng được xếp vào thế lực thượng đẳng.
Đại Tông phái đến từ Đại chủ quốc đã xuất mã thì muốn giết một thiếu niên của Công quốc hạ thuộc, dù có là tiền trảm hậu tấu thì cũng không ai dám làm gì họ.
Tuy rằng Đế quốc Đại La rất coi trọng lần Thí luyện Võ đồng này nhưng chỉ vì Quán quân Thí luyện của một Công quốc trung phẩm mà trở mặt, chuyện này khó có thể xảy ra.
Quán quân Thí luyện của một Công quốc trung phẩm chỉ là một thiếu niên có tiềm lực Tiên Thiên; còn Cực Âm Tông là Tông phái sở hữu không ít Tiên Thiên cường giả. Trọng ai khinh ai, chẳng cần cân đong chắc ai cũng biết.
Hạ Vũ Thiên có thể đọc được trong thư ngọn lửa hận mãnh liệt trong lòng phụ thân. Chuyện này không cần phụ thân vận động, chỉ cần đọc xong thư, Hạ Vũ Thiên đã giận chẳng kém gì phụ thân!
Tên Tần Vô Song này phá hỏng chuyện tốt của Xích Mộc Vương Phủ, nghĩa là đã gián tiếp phá hỏng đại kế Tiên Thiên của hắn. Vào được cảnh giới Tiên Thiên chính là mơ ước mà Hạ Vũ Thiên ấp ủ từ khi hiểu được sự đời đến giờ. Hai ba mươi năm cố gắng, lúc nào cũng bôn ba vì ước mơ này, vắt kiệt suy nghĩ, tưởng như nằm mơ cũng mơ thấy được. Hoàn toàn trở thành một tâm kết, thậm chí một tâm ma trong lòng hắn!
Hôm nay lại có người ngáng ngang đại kế Tiên Thiên của hắn, bảo hắn sao mà không hận cho được?
Nếu như Hạ Vũ Thiên hắn đủ năng lực, e rằng giờ này hắn đã chạy về Bách Việt Quốc, trực tiếp xông vào Thiên Tứ Lĩnh rồi.
Xích Mộc Vương không tiện đụng tới Thiên Tứ Lĩnh không có nghĩa là Hạ Vũ Thiên hắn cũng không tiện. Thân phận hắn bây giờ là môn đồ của Cực Âm Tông, trở về một nơi như Bách Việt Quốc, một Công quốc phụ thuộc của Đế quốc Đại La, ý nghĩa thân phận đương nhiên chẳng khác gì là đại diện của Đế quốc Đại La và Cực Âm Tông.
Nhưng Hạ Vũ Thiên hắn vẫn chưa đặt chân vào được cảnh giới Tiên Thiên thì có tư cách gì đối phó với Tần Vô Song?
Tên Tần Vô Song đó Phụ vương đã nói rất rõ trong thư là không biết hắn có kỳ ngộ gì mà dù còn trẻ đã là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, không thua kém bất cứ cao thủ Cửu đẳng nào của Xích Mộc Vương Phủ.
Phần tu vi này chẳng trách hắn có thể giành được Quán quân Thí luyện, cướp đi vị trí Quán quân mà Tam đệ Hạ Vũ Xung ấp ủ bấy lâu.
Tâm trạng Hạ Vũ Thiên lúc này lo lắng vô cùng, hắn đang nghĩ xem chiều có nên quay lại hay không thì từ trong động vọng ra một giọng nói già nua.
- Vũ Thiên, vào đi!
Đúng là giọng nói của sư phụ Cực Âm Lão Nhân rồi. Hạ Vũ Thiên mừng rỡ chui vội vào trong.
- Đồ nhi Hạ Vũ Thiên bái kiến sư phụ!
- Không cần đa lễ.
Cực Âm Lão Nhân ngồi trong bóng tối, căn bản nhìn không rõ mặt mũi, chỉ có giọng nói vọng ra.
Cực Âm Lão Nhân hờ hững hỏi:
- Có phải là tốp trinh nữ mới được chuyển tới rồi không?
Hạ Vũ Thiên vã mồ hôi, vội vàng quỳ sụp xuống:
- Sư phụ, đồ nhi có tội!
Cực Âm Lão Nhân hừ nhẹ một tiếng, khẩu khí đột nhiên thay đổi:
- Sao? Có chút việc mà cũng không làm được? Vậy mà ngươi ngày ngày vẫn hy vọng vào được cảnh giới Tiên Thiên?
Hạ Vũ Thiên vội vàng giải thích:
- Sư phụ, hãy nghe đồ nhi giải thích.
Cực Âm Lão Nhân lạnh lùng:
- Đừng lấy những lý do ngây thơ lừa bịp ta, nếu không lời giải thích của ngươi sẽ làm tội ngươi nặng thêm đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đồ nhi tuyệt không dám lừa bịp sư phụ.
Hạ Vũ Thiên cố gắng khống chế cảm xúc rồi mới cất lời:
- Sư phụ, tháng này Phụ vương con vốn đã thu thập được thêm bảy, tám trinh nữ phù hợp điều kiện, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện một tên thiếu niên yêu nghiệt phá hỏng kế hoạch. Những trinh nữ đó đã bị hắn thả đi hết rồi.
- Thiếu niên yêu nghiệt?
Cực Âm Lão Nhân hừ khẽ:
- Xích Mộc Vương Phủ ngươi từ bao giờ ngay cả một tên thiếu niên cũng không giải quyết được? Một Bách Việt Quốc nhỏ xíu mà cũng có yêu nghiệt à?
- Sư phụ, phụ thân người nói là một con cháu Hàn môn ở Bách Việt Quốc, chỉ có mấy năm ngắn ngủi mà đã thành Quán quân Thí luyện Võ đồng, giành ghế Vương tộc, thực lực còn đạt tới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Những điều đó không phải chỉ có yêu nghiệt mới làm được sao?
- Chân Võ Cảnh Cửu đẳng?
Khẩu khí của Cực Âm Lão Nhân có chút bán tín bán nghi:
- Ngươi khẳng định, tình báo của ngươi không sai chứ?
- Đồ nhi dám lấy sinh mạng gia tộc mình ra đảm bảo, chuyện này tuyệt đối chính xác! Tên tiểu tử đó to gan lớn mật mới dám phá hỏng chuyện lớn của sư phụ, rõ ràng đã mạo phạm tới Cực Âm Tông chúng ta. Sư phụ, tên nghịch tặc này nên xử lý thế nào, mời sư phụ chỉ dạy. Tên tiểu tử đó mới tấn thăng Vương tộc, huênh hoang vô cùng, lại được vị Tiên Thiên cường giả ở Võ Thánh Sơn Bách Việt Quốc bao che, không ai dám đụng đến.
Khẩu khí của Hạ Vũ Thiên đầy vẻ không phục, còn ngầm châm chọc chuyện phá hỏng chủ ý của Cực Âm Lão Nhân. Hắn hiểu tính cách của sư phụ, kiêng kỵ nhất chuyện bị người khác mạo phạm sự uy nghiêm của Cực Âm Tông.
Hắn cố ý nâng cao Tiên Thiên cường giả của Võ Thánh Sơn để chọc giận Cực Âm Lão Nhân. Bởi vì Cực Âm Lão Nhân vô cùng tự phụ, không bao giờ chịu công nhận những Tiên Thiên cường giả khác.
Quả nhiên, Cực Âm Lão Nhân nghe xong, chỉ khặc khặc cười nhạt. Hắn gừng càng già càng cay, làm sao không thấy được ý đồ của Hạ Vũ Thiên?
Chỉ có điều nghe ra là một chuyện, còn có nhịn được hay không lại là chuyện khác. Bây giờ hắn đang tu luyện một môn Tiên Thiên tà công, đang trong thời điểm quan trọng. Những trinh nữ đến từ khắp nơi ấy chính là năng lượng bổ sung để hắn tu luyện tà công. Một khi năng lượng bổ sung bị cắt đứt, tiến độ tu luyện của hắn sẽ bị chậm lại, đây là điều hắn không thể nào chịu được.
Suy nghĩ một hồi, Cực Âm Lão Nhân liền có ngay quyết định.
Hắn vung tay, ném ra một cái Cực Âm Lệnh:
- Đưa Cực Âm Lệnh này đến trước động phủ của Đại sư huynh ngươi, nói là ta ra lệnh cho hắn đi Bách Việt Quốc một chuyến. Kẻ nào ngăn cản chuyện tốt của Cực Âm Tông ta, kẻ đó nhất định phải chết!
Hạ Vũ Thiên hoan thiên hỉ địa nhận cái Cực Âm Lệnh, đang định từ biệt rời động thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lại cung cung kính kính nói:
- Nếu như vị ở Võ Thánh Sơn ngăn cản thì sao ạ?
- Tu vi của Đại sư huynh ngươi không thua kém vị ở Võ Thánh Sơn. Ngươi nói với Đại sư huynh ngươi nếu như vị trên Võ Thánh Sơn ấy muốn làm kẻ nhiều chuyện thì ba tháng sau, Cực Âm Lão Nhân ta sẽ đích thân lên Võ Thánh Sơn lấy đầu hắn!
- Vâng!
Kết quả này mười phần vừa ý Hạ Vũ Thiên. Có được lời hứa này của sư phụ, làm sao Hạ Vũ Thiên không mừng được?
Bước ra khỏi động, hắn cười khục khục một hồi rồi không nhịn được ngửa cổ lên cười ha hả, hòng xả cơn giận trong lồng ngực. Ôm Cực Âm Lệnh trong tay, hắn vui vẻ đi về phía động phủ của Đại sư huynh.
Gần như cùng lúc đó, Hoàng đế Bệ hạ của Đế quốc Đại La đang xem xét thành tích Thí luyện Võ đồng từ các Công quốc mang đến. Trong đó, có cái làm hắn thất vọng, có cái làm trong tầm dự kiến và cũng có cái nằm ngoài tầm dự kiến của hắn. Ví dụ như Bách Việt Quốc.
Công quốc trung phẩm này trong mấy chục Công quốc của Đế quốc Đại La không được coi nổi bật cũng không được coi yếu kém. Nhưng mấy trăm năm nay, lúc nào cũng im ắng, chưa có lúc nào đặc biệt nổi trội. Nhưng lần này, Bách Việt Quốc khiến hắn ngạc nhiên vô cùng!
Trong mười đại Công quốc trung phẩm, Bách Việt Quốc từ xưa đến nay luôn xếp hàng giữa giữa, vậy mà lần này lại độc chiếm ngôi vị số một, thành tích không thua kém bất cứ Công quốc thượng phẩm nào.
- Đây đúng là niềm vui bất ngờ!
Hoàng đế Bệ hạ của Đế quốc Đại La cười tủm tỉm quay sang nói với Thủ lĩnh thị vệ.
- Bách Việt Quốc?
- Đúng vậy, Bách Việt Quốc đã bao giờ phong quang như thế này chưa? Nhất là Võ đồng đoạt Quán quân Thí luyện thành tích lại cao nhất đợt này, cao hơn cả con cháu của Đế quốc Đại La ta, cao hơn tất cả con cháu Công quốc khác. Cùng là một nội dung Thí luyện vậy mà không ai vượt qua được hắn! tích điểm! Thành tích này, Trẫm thực sự có chút ngạc nhiên, tại sao một Võ đồng đến từ một Công quốc trung phẩm lại có thành tích này chứ?
Hoàng đế Bệ hạ của Đế quốc Đại La đã từng gặp qua không ít thiên tài, người có thể khiến Hoàng đế Bệ hạ ngạc nhiên đến vậy rốt cục như thế nào? Viên Thủ lĩnh thị vệ cũng không khỏi có chút hiếu kỳ.