- Tần đại ca, Đại Thương Sơn này thực sự rất đẹp, rời xa tranh đấu và sát phạt nhân gian, Nhạn nhi thực sự rất thích ở đây. Tần đại ca, huynh nói, nếu mà Nhạn nhi biết huynh từ lúc chúng ta còn rất nhỏ, như vậy thì tốt biết bao. Tần Vô Song cười cười: - Cảm giác đó cũng chưa chắc tốt hơn so với hiện tại được. Tần Vô Song ngẫm lại, trước lúc bản thân xuyên việt đến cái thế giới này, đã biết thân phận chủ nhân của thân thể này, căn bản không có cái gì thần kỳ cả, chỉ e là Nhạn nhi thật không có quá nhiều sự yêu mến với hắn. - Sao có thể thế? Tần đại ca, muội nhất định sẽ thích huynh. Quân tử chính trực như huynh, bất luận ở nơi nào, Nhạn nhi đều rất thích. - Ha ha. Quân tử chính trực? Nhạn nhi, ta xứng với bốn chữ đó sao? - Đương nhiên, Tần đại ca, muội cảm thấy huynh xứng đáng. Mộ Dung Nhạn rất chân thành nhìn Tần Vô Song, trong ánh mắt một chút ý tứ hàm xúc gì khác lạ cũng đều là không có, đây là lời ca ngợi phát ra từ tận đáy lòng. Tần Vô Song thở dài: - Nhạn nhi, dưới tay ta, lây dính nhiều máu tươi nhiều đến như vậy, tạo nhiều sát nghiệp như vậy, chỉ sợ hai chữ quân tử này rất khó làm được à. Nhưng ta cũng không hối hận, việc ta làm, ta tự hỏi không thẹn với lòng, trên không có lỗi với trời cao, dưới không thẹn với lương tâm mình. - Ừm, Tần đại ca, huynh cũng đừng nghĩ nhiều. Đại lục Thiên Huyền, ngươi tranh ta đoạt. Không thể nào không tạo ra sát nghiệp. Chỉ cần điểm xuất phát không phải chủ động có ác tâm, thì đó là cử chỉ của người quân tử. Mộ Dung Nhạn rất biết cách an ủi Tần Vô Song. Tần Vô Song kéo tay nàng, đi tới sơn động của Đệ nhị hoàn trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Mộ Dung Nhạn cảm thấy có chút ngoài ý muốn: - Tần đại ca, thật không ngờ rằng sâu trong vách núi này, lại có một cái sơn động như vậy, quy mô lại còn rất lớn nữa chứ. Là huynh khai phá ra sao? Tần Vô Song mỉm cười nói: - Nhạn nhi, đây là nguyên nhân quan trọng nhất mà hôm nay ta dẫn nàng tới. Sơn động này không phải ta mở đâu. Kể ra, sơn động này nguồn gốc có rất nhiều điều bí ẩn. Cho tới tận bây giờ, vẫn không có kẻ nào biết được tất cả bí mật của sơn động này, kể cả ta. - Bao gồm cả huynh? Mộ Dung Nhạn chớp chớp ánh mắt, vẻ xinh đẹp tuyệt trần, lông mi nhẹ nhàng nhướng lên, vẻ đẹp không sao có thể diễn tả được. Tần Vô Song gật gật đầu: - Nhạn nhi, ta từng nói với nàng, ta có thể từ các quốc gia nhân loại nhỏ bé như thế này mà nổi danh, có thể từ các quốc gia nhân loại mà bộc lộ hết tài năng, có thể chống lại La Thiên Đạo Trường, thứ dựa vào, chính là sơn động này đã mang đến rất nhiều kỳ ngộ cho ta. Tần Vô Song cũng không giấu diếm, nhìn thấy Mộ Dung Nhạn vẻ mặt có chút nghi hoặc, đem kỳ ngộ của bản thân đối với Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, kể tỉ mỉ rõ ràng một lượt. Mộ Dung Nhạn nghe như mê như say, mê mẩn không thôi. Nhất là sau mỗi một vòng đột phá, lại mang tới một kỳ ngộ mới, lại càng khiến cho Mộ Dung Nhạn nghĩ thấy vô cùng có ý nghĩa, mà nói tới lúc gặp nguy hiểm, Mộ Dung Nhạn lại nhịn không được siết chặt cánh tay của Tần Vô Song. Rõ ràng biết Tần Vô Song không có việc gì, lại vẫn là căng thẳng hồi hộp không thôi, trong lòng nhảy loạn không ngừng. Đến khi Tần Vô Song nói xong, Mộ Dung Nhạn lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm: - Tần đại ca, nói như vậy, Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này, huynh mới thăm dò đến Đệ tứ hoàn sao? - Ừm, Đệ ngũ hoàn ở ngoài Vô Tận Đông Hải. Ta tạm thời cũng không định sẽ đi. Tần Vô Song biết, Vô Tận Đông Hải là khẳng định cần đi, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ. Tuy rằng yêu cầu thấp nhất đến Vô Tận Đông Hải là cấp bậc Động Hư Cảnh, thì hắn cũng đã đạt tới rồi. Mộ Dung Nhạn trong lòng giống như được rót mật ngọt, nàng chẳng những cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, hơn nữa còn có một phần ý thức trách nhiệm. Tần đại ca không có cùng bất kỳ một kẻ nào khác chia sẻ bí mật của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, nàng là người đầu tiên biết bí mật này. Chỉ riêng điều đó thôi thì đã cũng đủ nói lên địa vị bản thân mình ở trong lòng Tần đại ca. Tuy rằng, Tần đại ca lựa chọn giấu diếm những người khác, điểm xuất phát là tốt. Nhưng có thể được là người đầu tiên cùng Tần Vô Song chia sẻ bí mật này, Mộ Dung Nhạn quả thực rất có lý do để vui vẻ. - Tần đại ca, lần đó huynh phái ra những cao thủ, những cao thủ đó đưa ta quay về Phiêu Tuyết Lâu, huynh nói đều là linh thú, linh thú huynh nói đó chính là trong Phong ấn Đồ quyển sao? Tần Vô Song gật gật đầu: - Đúng, mười hai đầu Linh thú Phong ấn, cũng là át chủ bài giúp ta cho tới nay có thể bảo toàn được trong cuộc chiến đấu với La Thiên Đạo Trường. Hắn nếu như đã quyết định cùng Mộ Dung Nhạn chia sẻ mấy điều bí mật này, tự nhiên sẽ không giấu diếm điều gì nữa. Hắn cũng tin tưởng chắc chắn rằng, Mộ Dung Nhạn khẳng định sẽ giữ gìn điều bí mật này cẩn thận. - Tần đại ca, xem ra, không chỉ là một mình Nhạn nhi nhìn trúng Tần đại ca huynh à. Lão thiên gia cũng nhìn trúng Tần đại ca rồi. Nếu không sao lại có thể ban cho Tần đại ca một cái phúc duyên lớn như vậy. Mộ Dung Nhạn nghĩ thấy rất tự hào, Hiên Viên Khâu nhiều cường giả đến như vậy, nhiều thanh niên trẻ kiệt xuất đến như vậy, vậy thì sao nào? Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, vẫn lựa chọn Tần đại ca. Mộ Dung Nhạn thanh khiết thông minh, tự nhiên biết Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận không thể coi thường. Tần đại ca mới chỉ có tiến nhập tới Đệ tứ hoàn, mà cũng đã có nhiều kỳ ngộ như vậy. Phía sau còn có ba hoàn nữa, tăng lên từng hoàn từng hoàn một, khẳng định là vô cùng cường đại. Cho nên, nàng thật sự có lý do tin tưởng rằng, một ngày nào đó trong tương lai, Tần đại ca của nàng nhất định có thể trở thành kẻ đứng đầu cả Đại lục Thiên Huyền! Tuy rằng, Mộ Dung Nhạn không có dã tâm lớn như vậy, nhưng nàng lại có dự cảm như vậy. Sau khi hai người cùng giữ chung bí mật này, hai trái tim liền gần sát nhau rất nhiều. Ở Thiên Tứ Vương Phủ sống khoảng nửa tháng, Tần Vô Song lúc này mới chuẩn bị tới Tinh La Điện. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Trước khi đi, Tần Vô Song lại đem ra hai khỏa Ngọc bài Truyền thức, một khỏa giao cho phụ thân, một khỏa giao cho tỷ phu Đạt Hề Minh. Không nằm ngoài sự dự liệu của Tần Liên Sơn, gia tộc Đạt Hề Thế gia, đối với chuyện của Thành Thành tiến nhập vào Cấm địa của Thần, biểu hiện cực kỳ hứng thú, chẳng những không phản đối, ngược lại lại rất tán thành. Đây là chuyện đã có trong sự dự kiến, có thể cùng cường giả Cấm địa của Thần tạo quan hệ, điều vinh quang này, quả thực đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ. Đạt Hề Hằng thân là nhất gia chi chủ, không thể nào mà một chút đầu óc cũng không có. Tần Liên Sơn quyết định lần này không đi Thiên Đế Sơn, nguyên nhân thì Tần Vô Song cũng rất rõ ràng. Di cốt của tổ tiên Tần Vũ trước khi có thể tiến vào Xá Thân Cốc, phụ thân tạm thời sẽ không đi. Đây là sự khích lệ vô hình đối với Tần Vô Song hắn. Còn hôn sự của Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn, cũng là không vội. Cho nên Tần Liên Sơn tạm thời cũng không cần phải đi Hiên Viên Khâu gấp gáp làm chi. Tần Vô Song và phụ thân ước định, nếu hắn ở Hiên Viên Khâu có bất kỳ động tĩnh gì khác thường, bọn họ lập tức tới Tinh La Điện cùng năm vị Điện chủ hội hợp, tiến vào Vô Tận Đông Hải né tránh tình thế nhất thời. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Rất nhiều việc, Tần Vô Song cũng là không thể không phòng bị một chút. Tuy nói là Thiên Đế bệ hạ đã hạ lệnh xác minh, nhưng có những thủ đoạn âm thầm, thì lại không thể không phòng. Thành Thành tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cũng biết lần này cậu dẫn nó tới một nơi hoàn toàn khác với bình thường, cũng không khóc ầm ĩ, giống như một người lớn vậy, ngược lại còn quay sang an ủi Tần Tụ. - Mẹ à, Thành Thành ở Hiên Viên Khâu chờ các người, mẹ đừng có khóc. Tần Tụ một bên lau nước mắt, một bên dặn dò: - Thành Thành, con đi tới đó phải nghe lời của cậu, siêng năng tu luyện, không được lười biếng. Sau khi chia tay lưu luyến bịn rịn, Tần Vô Song lúc này mới mang theo Thành Thành đi hướng tới Tinh La Điện. Tinh La Điện trùng kiến đã ngăn nắp hơn nhiều, không còn lộn xộn như trước nữa. Long Hổ Môn cũng là vô cùng thức thời, sau khi bị Tần Vô Song cảnh cáo, kỳ hạn một tháng còn chưa tới, năm đại thủ lĩnh Long đầu, Hổ đầu của Long Hổ Môn đã tới Tinh La Điện dập đầu tạ tội. Tinh La Điện đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hung hăng quở mắng Long Hổ Môn một trận, đem những hung thủ đã giết chóc đệ tử của Tinh La Điện, đương trường hiến tế để cúng bái cho những vong hồn của của đám đệ tử chết thảm. Trong số đó, bao gồm rất nhiều Đệ tử Trung tâm và Trưởng lão của Long Hổ Môn. Lần thất bại này, Long Hổ Môn từ nay về sau sẽ không thể gượng dậy nổi, không còn sức mà phát sinh bất kỳ một ý đồ nào nữa. Địa vị Tinh La Điện chẳng những lại lần nữa lại là bá chủ khu vực phía Đông, thậm chí ở cả các quốc gia nhân loại, cũng làm kinh sợ những thế lực muốn ngo ngoe. Trở thành đệ nhất bá chủ không có kẻ nào có thể tranh luận. Ngay cả Cửu Ô Thần Miếu cùng Đế Thích Cung, cũng không thể không thừa nhận địa vị của Tinh La Điện. Dù sao Tinh La Điện hiện giờ đã có tới hai cường giả Luyện Hư Cảnh. Còn có vài vị cường giả cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn, từ Điện chủ đến Hộ pháp, còn có Trưởng lão và các Đệ tử Trung tâm, tu vi mỗi kẻ đều là tăng lên vượt bậc, tuy rằng lần này tổn thất mất rất nhiều môn hạ đệ tử bình thường, nhưng lực lượng nòng cốt ở các quốc gia nhân loại vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, khiến cho Cửu Ô Thần Miếu cùng Đế Thích Cung không thể không bái phục chịu thua. Nhìn thấy loại cục diện này, Tần Vô Song tự nhiên là thập phần vui mừng. Cùng năm vị Điện chủ ước định, vẫn như sách lược trước đây, chỉ cần có chút nguy hiểm nào, không cần toàn lực chống đỡ, trước tiên tiến vào Vô Tận Đông Hải để né tránh. Rời khỏi các quốc gia nhân loại, Tần Vô Song đi vào Chi Tế Sơn, sau khi cùng Bao Bao và Cô Đơn hội hợp, lại quay trở về Hiên Viên Khâu. Một đường không có chuyện gì xảy ra, lần trước sau khi rời khỏi Hiên Viên Khâu, thời gian thấm thoát cũng đã trôi qua hơn nửa năm, Tần Vô Song lại lần nữa quay về tới Vấn Đỉnh Sơn, vô cùng ít giao tiếp, thậm chí căn bản là không có mấy người biết chuyện hắn đã rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn. Thành Thành nhỏ tuổi, lần đầu tiên rời nhà, nhưng sức chịu đựng cũng vô cùng tốt, dọc đường đi chưa từng kêu khổ, mặc dù rất nhớ phụ thân cùng mẫu thân, cũng chỉ là đặt ở trong lòng, chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài. Tính cách đó khiến Tần Vô Song cảm thấy vô cùng vui mừng. Với độ tuổi của tiểu tử này mà có được định lực cùng sức nhẫn nại như vậy, tuyệt đối là có thể đào tạo thành nhân tài. Ngay cả Mộ Dung Nhạn, cũng cảm thấy đứa cháu trai này còn nhỏ mà vô cùng lanh lợi. Tiểu tử này dọc đường đi đều là "cậu, mợ" gọi không ngừng, khiến cho Mộ Dung Nhạn trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Trở lại Vấn Đỉnh Sơn, Tần Vô Song ngay lập tức liền đi bái kiến Tam Chưởng môn Tần Trùng Dương. Tần Trùng Dương nhìn thấy Tần Vô Song bình an trở về, cũng là rất vui mừng. Thấy Tần Vô Song lại mang theo một đứa trẻ nhỏ, không khỏi có chút kỳ quái. Tần Vô Song giải thích một chút, vẻ mặt Tần Trùng Dương lúc này mới hiểu ra, nhìn thấy tiểu tử bốn năm tuổi kia, nói nghiêm túc: - Vô Song, đứa nhỏ Thành Thành này nếu như đã là cháu trai của ngươi, huyết mạch với ngươi có chút giống nhau. Chúng ta trước hết dẫn nó thử đi kiểm tra một chút thiên phú. Chưa biết chừng lại là một tên Tần Vô Song nữa hoành thiên xuất thế à, ha ha ha. Hiện tại Tần gia Vấn Đỉnh Sơn không thiếu người, nhưng lại thiếu hụt nhân tài trẻ tuổi. Tần gia lớn như vậy, địa bàn quản lý cũng lớn như vậy, nhưng hiện tượng nhân tài thế hệ sau bị gián đoạn lại vô cùng nghiêm trọng. Khuyết thiếu các hạt giống ưu tú, đây là vấn đề làm đau đầu Tần gia mấy trăm năm nay, khiến cho bọn họ không ngừng tìm kiếm trong các chi mạch, tìm tòi hạt giống ưu tú. Quá trình thí nghiệm cũng không phức tạp, toàn bộ quá trình Tần Vô Song cũng đều tham dự qua rồi. Đứng ở bên ngoài sân, nóng lòng sốt ruột, cứ mong ngóng Tần Trùng Dương đi ra nói cho hắn kết quả. Tâm tình của Tần Vô Song, rõ ràng là có chút thấp thỏm không yên, ngay cả thời điểm mà hắn lần đầu tiên tham gia Khảo nghiệm Võ đồng, cũng không có hồi hộp căng thẳng tới như vậy. Tham gia Khảo nghiệm Võ đồng, trong lòng hắn là đã sớm biết trước kết quả. Nhưng mà kiểm tra thiên phú của Thành Thành, hắn lại căn bản không có biết trước. Đợi chờ một lát, Tần Trùng Dương liền từ bên trong đi ra, cước bộ vội vàng, nhìn thấy Tần Vô Song, nụ cười rạng ngời vui vẻ hiện lên trên mặt, cười bắt chuyện đi tới: - Hảo tiểu tử, Vô Song, ngươi đem cái thiên tài địa bảo gì để bồi dưỡng tiểu tử này vậy, thiên phú rất cao! Ngay cả trong Tần gia Vấn Đỉnh Sơn chúng ta, ít nhất cũng là nhân tài năm trăm năm mới có một. Được lắm được lắm, tiểu tử này, từ nhỏ cần phải được bồi dưỡng thật tốt! - Này tiểu tử, có bằng lòng làm đệ tử quan môn của ta không? Lời này vừa hỏi ra, Tần Vô Song nhất thời khóc dở mếu dở. Thành Thành làm đệ tử quan môn của Tam Chưởng môn? Cái vai vế này, há chẳng phải là có chút lộn xộn sao?
Ba hòn đảo của tầng đầu tiên có thể nói là không có nhiều sóng gió. Trừ những tuyển thủ tham gia cho đủ quân số thì những người khá đều đã vào vòng sau, cũng chính là từ đảo số bốn đến số sáu. Đến tầng này thì độ khó tăng lên rất nhiều.
Theo suy đoán của bên tổ chức thì ở tầng thứ hai này, ít nhất sẽ có hai phần ba số người bị loiạ. Số tuyển thủ vào được tầng thứ ba sẽ không vượt quá hai mươi lăm người!
Ba hòn đảo từ bảy đến chín của tầng thứ ba sẽ là chiến trường khốc liệt nhất, rất có khả năng tầng này sẽ quyết định được thắng bại cao thấp.
Ở hòn đảo số ba, Tần Vô Song cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Trong thời gian một tháng cũng nâng cao được nhiều nhận thức về tu luyện.
Chuẩn bị kỹ thì công việc sẽ được tiến hành thuận lợi, Tần Vô Song cảm thấy những gì lãnh hội được trong một tháng vừa rồi rất có ích cho con đường tu luyện sau này.
Thời gian ở ba hòn đảo tầng thứ hai đều là hai mươi ngày, cũng có nghĩa là tất cả mất hai tháng. Ở tầng này các tuyển thủ vẫn là ai làm việc người nấy, không được tấn công lẫn nhau. Vì thế giữa các tuyển thủ vẫn trời yên bể lặng, không có gì khác thường cả.
Hai mươi ngày đầu tiên qua đi. Những người không tham gia thi đấu đều tập trung ở bên cạnh Mộng Huyễn Thiên Trì. Ngày nào cũng đến với sự mong đợi và lo lắng.
Mong đợi, đương nhiên là mong người của tông môn mình có thể đi đến trạm cuối cùng! Còn lo lắng, cũng đương nhiên là lo lắng người của tông môn mình không bị loại.
- Nhị Chưởng môn, hôm nay là kết thúc hòn đảo số bốn. Ba đảo trước loại hơn hai mươi người, lần này có lẽ số người bị loại sẽ lên đến bốn mươi ấy nhỉ?
Tần Hạo cười.
Tần Vân Nhiên gật đầu:
- Giữa hai tầng chắc chắn độ khó sẽ rất chênh lệch, số người bị loại có lẽ cũng rất nhiều.
- Đại sư huynh và Vô Song sư đệ tạm thời chắc chắn không cần lo lắng.
Tần Chi Trữ rất có lòng tin, hắn không hề lo cho Tần Thái Trùng và Tần Vô Song ở hòn đảo số bốn này.
Đang nói, những đệ tử bị loại đã được đưa về Truyền Tống Trận, ai nấy cũng mặt mày ủ dột đi ra. Hòn đảo số bốn quả nhiên đã loại hơn mười người.
Cộng tất cả, bảy mươi bốn người nay đã có bốn mươi hai người bị loại. Cũng có nghĩa là, sau hòn đảo thứ tư đã có một nửa số tuyển thủ dừng cuộc chơi.
- Ha ha, nhìn kìa, đó không phải là Yến Thất của Thiên Phạt Sơn Trang sao? Ha ha, còn cả Lôi Cổn của Lôi Đình Tông nữa!
Tần Hồng Nhạn cười:
- Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông thật là chẳng ra gì! Đã bị loại rồi kìa. Ủa, đó không phải Tân Vô Phong sao? Hắn cũng bị đá khỏi cuộc rồi sao?
- Đúng là vậy!
Tần Hạo nhìn thấy cũng kêu lên:
- Thiên Đế Sơn không phải rất giỏi sao? Hắc hắc, đã bị loại rồi, kém cỏi quá!
Tần Chi Trữ tuy cảm thấy được hả giận nhưng cũng chỉ cười nhạt không nói gì, trong lòng lại nghĩ, nếu không có Vô Song sư đệ, ta đi thì có lẽ cũng bị loại ở lượt này. Thiên phú và thực lực của tên Tân Vô Phong không hề kém ta…
Ở trận đài, trên một tấm bia đá khổng lồ không ngừng hiện lên danh sách những người tham gia, nhưng người bị loại tên đều thành màu đỏ, còn những người vẫn trụ vững thì màu xanh.
Tất cả các tông môn đều ngẩng đầu nhìn lên tấm bia đá xem ba mươi hai người còn lại là những ai.
Có tất cả ba mươi bảy tông môn, bên trong chỉ còn lại ba mươi hai ngươi, hơn nữa có một tông môn đã bị loại cả hai người. Như vậy là có nghĩa là có một vài tông môn đã bị loại cả hai tuyển thủ. Mà trong ba mươi hai người này, đồng môn là rất hiếm.
- Oa, có sáu thế lực vẫn còn đủ hai người. Hai mươi người kia là hai mươi thế lực còn lại!
- Lợi hại thật, là sáu thế lực nào vậy, chắc chắc là tông môn hàng đầu đúng không?
- Chắc chắn là có Thiên Sơn Phái của Cực Bắc Tuyết Vực!
- Thế thì chắc chắn có Đại Quang Minh Vực của Thiên Hỏa Nam Cương!
- Có lẽ cũng có Bàn Long Tộc của Vô Tận Đông Hải!
Những giọng nói này khẩu khí đều rất khẳng định.
- Thiên Đế Môn của Hiên Viên Khâu chắc cũng có trong đó chứ?
Giọng nói này thì có phần không tự tin, quả nhiên, lời vừa nói ra đã bị người bên cạnh gạt đi.
- Vị nhân huynh đây, xem ra nhãn thần của huynh không tốt lắm thì phải. Tân gia của Thiên Đế Môn vừa rồi đã có một người bị loại rồi.
- Ồ, vậy sao? Ta không để ý. Thiên Đế Môn cũng không được, lẽ nào Hiên Viên Khâu không có thế lực nào còn đủ cả hai tuyển thủ sao?
- Sao lại không có, Hiên Viên Khâu người ta có tận hai thế lực đó!
- Cái gì, hai ư?
- Lại còn không phải sao? Trong danh sách bị loại huynh có thấy tên của Tần gia và Vân gia không?
- Ồ, đúng là không nhìn thấy.
Những người này ta một câu ngươi một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ tâm trạng đều rất phức tạp, tiếc nuối có, phấn khích có, vui mừng trước sự đau khổ của người khác có, than vắn thở dài cũng có.
Tần Hồng Nhạn cảm thán:
- Xem ra Vân gia cũng không tệ, cả hai tuyển thủ đều chưa bị loại. Nhưng ta vẫn tin tưởng vào Thái Trùng sư huynh và Vô Song sư đệ!
- Ừm, đó là đương nhiên. Ta đoán cuối cùng nhất định cả hai người họ đều vào mười hạng đầu người!
Tần Hạo cũng tràn trề tự tin. Lời nói đó thốt ra đương nhiên không tránh được vô số những ánh mắt hồ nghi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Hạo cười hắc hắc, cũng không cảm thấy chột dạ, nhếch mép cười liếc nhìn về phía Tân gia.
Tất cả tuyển thủ chưa bị loại đều tập trung ở hòn đảo thứ năm bất đầu nỗ lực vì vị trí trong mười hạng đầu!
Bên Tần gia, Tần Thái Trùng thực lực mạnh nhưng cũng bị chịu vài thua thiệt ở hòn đảo thứ năm này, nhưng cũng không phải là nguy hiểm gì lớn.
Có lẽ là Tần Vô Song là số ít những người gần như không cảm thấy chút áp lực nào, vì Tần Vô Song đã triệu hồi linh thú Hư Võ Đại viên mãn làm hộ pháp.
Có ba linh thú Hư Võ Đại viên mãn đương nhiên Tần Vô Song không cần phải lo lắng nhiều, trong thời gian hai mươi ngày vẫn toàn tâm toàn ý tu luyện.
- Phá toái hư không, Hình Thần Câu Diệu, Dữ Đạo Hợp Chân. Mười hai chữ này thật truyền thần. Hình Thần Câu Diệu, Dữ Đạo Hợp Chân. Hắc hắc.
Tần Vô Song nhớ lại lần đầu biết đến thực lực Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chính là năm đó gặp Mộ Dung Thiên Cực, cũng là nhạc phụ đại nhân tương lai, ở Kê Quan Sơn. Gần như hoàn toàn bỏ qua quy tắc không gian, phá toái hư không, chớp mắt đã đánh đến trước mặt hắn.
Đương nhiên đó không phải hoàn toàn bỏ qua quy tắc không gian mà chỉ là tận dụng tốt cảnh giới của bản thân, khéo léo tránh được quy tắc không gian, thậm chí là vượt qua nó.
Đúng như Mộ Dung Thiên Cực nói, Thần đạo cường giả đến một trình độ nhất định có thể vượt qua quy tắc nhưng không thể sáng tạo ra quy tắc!
Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả như Mộ Dung Thiên Cực nhiều nhất cũng chỉ ở bên cạnh, khéo léo tránh mà thôi. Muốn vượt lên quy tắc thì tu vi của Mộ Dung Thiên Cực vẫn chưa đủ. Ít nhất cũng phải là cảnh giới Thần đạo mới có thể vượt lên trên quy tắc. Cũng giống như Thần hồn bất tử vượt lên trên quy tắc sinh tử vậy.
Tần Vô Song ngẫm nghĩ, Kỳ Diệu Huyền Cảnh và Vô thượng Thần đạo quả nhiên là có quan hệ mật thiết với nhau, nhưng bản chất lại có sự khác biệt căn bản.
Kỳ Diệu Huyền Cảnh chỉ có thể nói là đang trên con đường Thần đạo. Những năng lực và thần thông vô thượng mà cảnh giới Thần đạo có thì Kỳ Diệu Huyền Cảnh chưa chắc đã có.
- Nay ta là Hư Võ Đại viên mãn, cần phải lãnh hội quy tắc, mở ra một con đường trong trời đất, phá toái hư không, lãnh hội pháp tắc không gian, Dữ Đạo Hợp Chân. Đúng thế, chính là như thế…
Thần thức của Tần Vô Song rung động mạnh, dường như nắm lấy một tia linh quang.
- Mở ra thông đạo, phá toái hư không.
Cánh tay khẽ giơ lên, bàn tay chém mạnh xuống, vút, hư không xuất hiện một đường vân sóng mãnh liệt.
- Không được, chưa đủ!
Tần Vô Song lắc đầu, làm lại, vẫn chưa đủ!
Tần Vô Song lắc lắc đầu, mắt trừng lên, dường như nắm bắt được một chút linh cảm, nhưng hình như cũng không phải chính xác lắm, bàn tay như thanh đao chém liên tiếp.
Cứ thế chém hàng nghìn nhát, Tần Vô Song cứ cảm thấy vẫn có một bức tường chắn nào đó, dường như mình vẫn chưa lãnh hội được.
- Là gì nhỉ?
Tần Vô Song có chút nghi vấn, hắn có một dự cảm, nếu như có thể phá vỡ bức tường này thì thậm chí có hy vọng đột phá ngay, phá toái hư không, thật sự trở thành Kỳ Diệu Huyền Cảnh!
Kỳ Diệu Huyền Cảnh là một chiếc cầu nối, là con đường dẫn đến cảnh cửa lớn Thần đạo!
Hòn đảo thứ năm, độ khó đã không còn nhỏ nữa, nhưng số người bị loại lần này lại ít hơn hòn đảo thứ tư.
Hai mươi ngày qua đi chỉ có bảy người bị loại vì nhiều nguyên nhân khác nhau.
Đến lúc này thì may mắn đã là một thành phần rất nhỏ, thực lực bắt đầu chiếm vị trí chủ yếu. Người có thực lực mạnh thì dù gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể ứng phó, còn những người thực lực yếu, trong trường hợp đột phát thì khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, chỉ đành khởi động Ngọc bài Truyền tống.
Ba mươi hai người trừ đi bảy người bị loại ở hòn đảo thứ năm, vậy là chỉ còn hai mươi lăm người. Đến hòn đảo thứ sáu chỉ còn lại có hai mươi lăm người!
Mà lần này, sáu thế lực còn đủ hai tuyển thủ lúc trước đã có hai thế lực bị loại mất một người. Như vậy, trong hai mươi lăm người chỉ còn bốn thế lực đến giờ vẫn bảo toàn được cả hai tuyển thủ, là Tần gia Thiên Đế Sơn từ Hiên Viên Khâu, Thiên Sơn Phái từ Cực Bắc Tuyết Vực, Đại Quang Minh Vực từ Thiên Hỏa Nam Cương và Bàn Long Tộc từ Vô Tận Đông Hải.
Sáu đại Đạo Trường của Mộng Huyễn Thiên Trì đã có không còn tông môn nào giữ được cả hai tuyển thủ nữa. Vân Trung Hạc của Vân gia trên hòn đảo này đáng tiếc đã bị loại.
Thương Dạ của Bàn Long Tộc cũng ủ ê rời khỏi cuộc, còn Tô Mật vẫn tiếp tục. Nhưng Thương Dạ cũng không tự ty. Với tu vi của hắn, xuất thân từ các quốc gia nhân loại dưới tầng chót, được tham dự ngày hội lớn này đã rất mãn nguyện rồi. Lần này bị loại cũng kích thích hắn nỗ lực hơn nữa.
Thương Dạ được biết Tần Vô Song vẫn còn trong cuộc thì cũng mừng cho Tần Vô Song. Ngoài Tô Mật ra hắn lại có một đối tượng để ủng hộ nữa rồi.
Còn Tần Vô Song lúc này đã ở hòn đảo thứ sáu bắt đầu tìm nơi tu luyện cho mình.
Hắn biết có lẽ đây cũng là những ngày yên tĩnh cuối cùng, qua hòn đảo này chính là tầng thứ ba, vào hòn đảo thứ bảy, các tuyển thủ có thể tấn công lẫn nhau, như vậy thì muốn yên tĩnh tu luyện cũng không thể nữa rồi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Tần đại ca, Đại Thương Sơn này thực sự rất đẹp, rời xa tranh đấu và sát phạt nhân gian, Nhạn nhi thực sự rất thích ở đây. Tần đại ca, huynh nói, nếu mà Nhạn nhi biết huynh từ lúc chúng ta còn rất nhỏ, như vậy thì tốt biết bao. Tần Vô Song cười cười: - Cảm giác đó cũng chưa chắc tốt hơn so với hiện tại được. Tần Vô Song ngẫm lại, trước lúc bản thân xuyên việt đến cái thế giới này, đã biết thân phận chủ nhân của thân thể này, căn bản không có cái gì thần kỳ cả, chỉ e là Nhạn nhi thật không có quá nhiều sự yêu mến với hắn. - Sao có thể thế? Tần đại ca, muội nhất định sẽ thích huynh. Quân tử chính trực như huynh, bất luận ở nơi nào, Nhạn nhi đều rất thích. - Ha ha. Quân tử chính trực? Nhạn nhi, ta xứng với bốn chữ đó sao? - Đương nhiên, Tần đại ca, muội cảm thấy huynh xứng đáng. Mộ Dung Nhạn rất chân thành nhìn Tần Vô Song, trong ánh mắt một chút ý tứ hàm xúc gì khác lạ cũng đều là không có, đây là lời ca ngợi phát ra từ tận đáy lòng. Tần Vô Song thở dài: - Nhạn nhi, dưới tay ta, lây dính nhiều máu tươi nhiều đến như vậy, tạo nhiều sát nghiệp như vậy, chỉ sợ hai chữ quân tử này rất khó làm được à. Nhưng ta cũng không hối hận, việc ta làm, ta tự hỏi không thẹn với lòng, trên không có lỗi với trời cao, dưới không thẹn với lương tâm mình. - Ừm, Tần đại ca, huynh cũng đừng nghĩ nhiều. Đại lục Thiên Huyền, ngươi tranh ta đoạt. Không thể nào không tạo ra sát nghiệp. Chỉ cần điểm xuất phát không phải chủ động có ác tâm, thì đó là cử chỉ của người quân tử. Mộ Dung Nhạn rất biết cách an ủi Tần Vô Song. Tần Vô Song kéo tay nàng, đi tới sơn động của Đệ nhị hoàn trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Mộ Dung Nhạn cảm thấy có chút ngoài ý muốn: - Tần đại ca, thật không ngờ rằng sâu trong vách núi này, lại có một cái sơn động như vậy, quy mô lại còn rất lớn nữa chứ. Là huynh khai phá ra sao? Tần Vô Song mỉm cười nói: - Nhạn nhi, đây là nguyên nhân quan trọng nhất mà hôm nay ta dẫn nàng tới. Sơn động này không phải ta mở đâu. Kể ra, sơn động này nguồn gốc có rất nhiều điều bí ẩn. Cho tới tận bây giờ, vẫn không có kẻ nào biết được tất cả bí mật của sơn động này, kể cả ta. - Bao gồm cả huynh? Mộ Dung Nhạn chớp chớp ánh mắt, vẻ xinh đẹp tuyệt trần, lông mi nhẹ nhàng nhướng lên, vẻ đẹp không sao có thể diễn tả được. Tần Vô Song gật gật đầu: - Nhạn nhi, ta từng nói với nàng, ta có thể từ các quốc gia nhân loại nhỏ bé như thế này mà nổi danh, có thể từ các quốc gia nhân loại mà bộc lộ hết tài năng, có thể chống lại La Thiên Đạo Trường, thứ dựa vào, chính là sơn động này đã mang đến rất nhiều kỳ ngộ cho ta. Tần Vô Song cũng không giấu diếm, nhìn thấy Mộ Dung Nhạn vẻ mặt có chút nghi hoặc, đem kỳ ngộ của bản thân đối với Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, kể tỉ mỉ rõ ràng một lượt. Mộ Dung Nhạn nghe như mê như say, mê mẩn không thôi. Nhất là sau mỗi một vòng đột phá, lại mang tới một kỳ ngộ mới, lại càng khiến cho Mộ Dung Nhạn nghĩ thấy vô cùng có ý nghĩa, mà nói tới lúc gặp nguy hiểm, Mộ Dung Nhạn lại nhịn không được siết chặt cánh tay của Tần Vô Song. Rõ ràng biết Tần Vô Song không có việc gì, lại vẫn là căng thẳng hồi hộp không thôi, trong lòng nhảy loạn không ngừng. Đến khi Tần Vô Song nói xong, Mộ Dung Nhạn lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm: - Tần đại ca, nói như vậy, Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này, huynh mới thăm dò đến Đệ tứ hoàn sao? - Ừm, Đệ ngũ hoàn ở ngoài Vô Tận Đông Hải. Ta tạm thời cũng không định sẽ đi. Tần Vô Song biết, Vô Tận Đông Hải là khẳng định cần đi, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ. Tuy rằng yêu cầu thấp nhất đến Vô Tận Đông Hải là cấp bậc Động Hư Cảnh, thì hắn cũng đã đạt tới rồi. Mộ Dung Nhạn trong lòng giống như được rót mật ngọt, nàng chẳng những cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, hơn nữa còn có một phần ý thức trách nhiệm. Tần đại ca không có cùng bất kỳ một kẻ nào khác chia sẻ bí mật của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, nàng là người đầu tiên biết bí mật này. Chỉ riêng điều đó thôi thì đã cũng đủ nói lên địa vị bản thân mình ở trong lòng Tần đại ca. Tuy rằng, Tần đại ca lựa chọn giấu diếm những người khác, điểm xuất phát là tốt. Nhưng có thể được là người đầu tiên cùng Tần Vô Song chia sẻ bí mật này, Mộ Dung Nhạn quả thực rất có lý do để vui vẻ. - Tần đại ca, lần đó huynh phái ra những cao thủ, những cao thủ đó đưa ta quay về Phiêu Tuyết Lâu, huynh nói đều là linh thú, linh thú huynh nói đó chính là trong Phong ấn Đồ quyển sao? Tần Vô Song gật gật đầu: - Đúng, mười hai đầu Linh thú Phong ấn, cũng là át chủ bài giúp ta cho tới nay có thể bảo toàn được trong cuộc chiến đấu với La Thiên Đạo Trường. Hắn nếu như đã quyết định cùng Mộ Dung Nhạn chia sẻ mấy điều bí mật này, tự nhiên sẽ không giấu diếm điều gì nữa. Hắn cũng tin tưởng chắc chắn rằng, Mộ Dung Nhạn khẳng định sẽ giữ gìn điều bí mật này cẩn thận. - Tần đại ca, xem ra, không chỉ là một mình Nhạn nhi nhìn trúng Tần đại ca huynh à. Lão thiên gia cũng nhìn trúng Tần đại ca rồi. Nếu không sao lại có thể ban cho Tần đại ca một cái phúc duyên lớn như vậy. Mộ Dung Nhạn nghĩ thấy rất tự hào, Hiên Viên Khâu nhiều cường giả đến như vậy, nhiều thanh niên trẻ kiệt xuất đến như vậy, vậy thì sao nào? Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, vẫn lựa chọn Tần đại ca. Mộ Dung Nhạn thanh khiết thông minh, tự nhiên biết Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận không thể coi thường. Tần đại ca mới chỉ có tiến nhập tới Đệ tứ hoàn, mà cũng đã có nhiều kỳ ngộ như vậy. Phía sau còn có ba hoàn nữa, tăng lên từng hoàn từng hoàn một, khẳng định là vô cùng cường đại. Cho nên, nàng thật sự có lý do tin tưởng rằng, một ngày nào đó trong tương lai, Tần đại ca của nàng nhất định có thể trở thành kẻ đứng đầu cả Đại lục Thiên Huyền! Tuy rằng, Mộ Dung Nhạn không có dã tâm lớn như vậy, nhưng nàng lại có dự cảm như vậy. Sau khi hai người cùng giữ chung bí mật này, hai trái tim liền gần sát nhau rất nhiều. Ở Thiên Tứ Vương Phủ sống khoảng nửa tháng, Tần Vô Song lúc này mới chuẩn bị tới Tinh La Điện. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Trước khi đi, Tần Vô Song lại đem ra hai khỏa Ngọc bài Truyền thức, một khỏa giao cho phụ thân, một khỏa giao cho tỷ phu Đạt Hề Minh. Không nằm ngoài sự dự liệu của Tần Liên Sơn, gia tộc Đạt Hề Thế gia, đối với chuyện của Thành Thành tiến nhập vào Cấm địa của Thần, biểu hiện cực kỳ hứng thú, chẳng những không phản đối, ngược lại lại rất tán thành. Đây là chuyện đã có trong sự dự kiến, có thể cùng cường giả Cấm địa của Thần tạo quan hệ, điều vinh quang này, quả thực đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ. Đạt Hề Hằng thân là nhất gia chi chủ, không thể nào mà một chút đầu óc cũng không có. Tần Liên Sơn quyết định lần này không đi Thiên Đế Sơn, nguyên nhân thì Tần Vô Song cũng rất rõ ràng. Di cốt của tổ tiên Tần Vũ trước khi có thể tiến vào Xá Thân Cốc, phụ thân tạm thời sẽ không đi. Đây là sự khích lệ vô hình đối với Tần Vô Song hắn. Còn hôn sự của Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn, cũng là không vội. Cho nên Tần Liên Sơn tạm thời cũng không cần phải đi Hiên Viên Khâu gấp gáp làm chi. Tần Vô Song và phụ thân ước định, nếu hắn ở Hiên Viên Khâu có bất kỳ động tĩnh gì khác thường, bọn họ lập tức tới Tinh La Điện cùng năm vị Điện chủ hội hợp, tiến vào Vô Tận Đông Hải né tránh tình thế nhất thời. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Rất nhiều việc, Tần Vô Song cũng là không thể không phòng bị một chút. Tuy nói là Thiên Đế bệ hạ đã hạ lệnh xác minh, nhưng có những thủ đoạn âm thầm, thì lại không thể không phòng. Thành Thành tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cũng biết lần này cậu dẫn nó tới một nơi hoàn toàn khác với bình thường, cũng không khóc ầm ĩ, giống như một người lớn vậy, ngược lại còn quay sang an ủi Tần Tụ. - Mẹ à, Thành Thành ở Hiên Viên Khâu chờ các người, mẹ đừng có khóc. Tần Tụ một bên lau nước mắt, một bên dặn dò: - Thành Thành, con đi tới đó phải nghe lời của cậu, siêng năng tu luyện, không được lười biếng. Sau khi chia tay lưu luyến bịn rịn, Tần Vô Song lúc này mới mang theo Thành Thành đi hướng tới Tinh La Điện. Tinh La Điện trùng kiến đã ngăn nắp hơn nhiều, không còn lộn xộn như trước nữa. Long Hổ Môn cũng là vô cùng thức thời, sau khi bị Tần Vô Song cảnh cáo, kỳ hạn một tháng còn chưa tới, năm đại thủ lĩnh Long đầu, Hổ đầu của Long Hổ Môn đã tới Tinh La Điện dập đầu tạ tội. Tinh La Điện đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hung hăng quở mắng Long Hổ Môn một trận, đem những hung thủ đã giết chóc đệ tử của Tinh La Điện, đương trường hiến tế để cúng bái cho những vong hồn của của đám đệ tử chết thảm. Trong số đó, bao gồm rất nhiều Đệ tử Trung tâm và Trưởng lão của Long Hổ Môn. Lần thất bại này, Long Hổ Môn từ nay về sau sẽ không thể gượng dậy nổi, không còn sức mà phát sinh bất kỳ một ý đồ nào nữa. Địa vị Tinh La Điện chẳng những lại lần nữa lại là bá chủ khu vực phía Đông, thậm chí ở cả các quốc gia nhân loại, cũng làm kinh sợ những thế lực muốn ngo ngoe. Trở thành đệ nhất bá chủ không có kẻ nào có thể tranh luận. Ngay cả Cửu Ô Thần Miếu cùng Đế Thích Cung, cũng không thể không thừa nhận địa vị của Tinh La Điện. Dù sao Tinh La Điện hiện giờ đã có tới hai cường giả Luyện Hư Cảnh. Còn có vài vị cường giả cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn, từ Điện chủ đến Hộ pháp, còn có Trưởng lão và các Đệ tử Trung tâm, tu vi mỗi kẻ đều là tăng lên vượt bậc, tuy rằng lần này tổn thất mất rất nhiều môn hạ đệ tử bình thường, nhưng lực lượng nòng cốt ở các quốc gia nhân loại vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, khiến cho Cửu Ô Thần Miếu cùng Đế Thích Cung không thể không bái phục chịu thua. Nhìn thấy loại cục diện này, Tần Vô Song tự nhiên là thập phần vui mừng. Cùng năm vị Điện chủ ước định, vẫn như sách lược trước đây, chỉ cần có chút nguy hiểm nào, không cần toàn lực chống đỡ, trước tiên tiến vào Vô Tận Đông Hải để né tránh. Rời khỏi các quốc gia nhân loại, Tần Vô Song đi vào Chi Tế Sơn, sau khi cùng Bao Bao và Cô Đơn hội hợp, lại quay trở về Hiên Viên Khâu. Một đường không có chuyện gì xảy ra, lần trước sau khi rời khỏi Hiên Viên Khâu, thời gian thấm thoát cũng đã trôi qua hơn nửa năm, Tần Vô Song lại lần nữa quay về tới Vấn Đỉnh Sơn, vô cùng ít giao tiếp, thậm chí căn bản là không có mấy người biết chuyện hắn đã rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn. Thành Thành nhỏ tuổi, lần đầu tiên rời nhà, nhưng sức chịu đựng cũng vô cùng tốt, dọc đường đi chưa từng kêu khổ, mặc dù rất nhớ phụ thân cùng mẫu thân, cũng chỉ là đặt ở trong lòng, chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài. Tính cách đó khiến Tần Vô Song cảm thấy vô cùng vui mừng. Với độ tuổi của tiểu tử này mà có được định lực cùng sức nhẫn nại như vậy, tuyệt đối là có thể đào tạo thành nhân tài. Ngay cả Mộ Dung Nhạn, cũng cảm thấy đứa cháu trai này còn nhỏ mà vô cùng lanh lợi. Tiểu tử này dọc đường đi đều là "cậu, mợ" gọi không ngừng, khiến cho Mộ Dung Nhạn trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Trở lại Vấn Đỉnh Sơn, Tần Vô Song ngay lập tức liền đi bái kiến Tam Chưởng môn Tần Trùng Dương. Tần Trùng Dương nhìn thấy Tần Vô Song bình an trở về, cũng là rất vui mừng. Thấy Tần Vô Song lại mang theo một đứa trẻ nhỏ, không khỏi có chút kỳ quái. Tần Vô Song giải thích một chút, vẻ mặt Tần Trùng Dương lúc này mới hiểu ra, nhìn thấy tiểu tử bốn năm tuổi kia, nói nghiêm túc: - Vô Song, đứa nhỏ Thành Thành này nếu như đã là cháu trai của ngươi, huyết mạch với ngươi có chút giống nhau. Chúng ta trước hết dẫn nó thử đi kiểm tra một chút thiên phú. Chưa biết chừng lại là một tên Tần Vô Song nữa hoành thiên xuất thế à, ha ha ha. Hiện tại Tần gia Vấn Đỉnh Sơn không thiếu người, nhưng lại thiếu hụt nhân tài trẻ tuổi. Tần gia lớn như vậy, địa bàn quản lý cũng lớn như vậy, nhưng hiện tượng nhân tài thế hệ sau bị gián đoạn lại vô cùng nghiêm trọng. Khuyết thiếu các hạt giống ưu tú, đây là vấn đề làm đau đầu Tần gia mấy trăm năm nay, khiến cho bọn họ không ngừng tìm kiếm trong các chi mạch, tìm tòi hạt giống ưu tú. Quá trình thí nghiệm cũng không phức tạp, toàn bộ quá trình Tần Vô Song cũng đều tham dự qua rồi. Đứng ở bên ngoài sân, nóng lòng sốt ruột, cứ mong ngóng Tần Trùng Dương đi ra nói cho hắn kết quả. Tâm tình của Tần Vô Song, rõ ràng là có chút thấp thỏm không yên, ngay cả thời điểm mà hắn lần đầu tiên tham gia Khảo nghiệm Võ đồng, cũng không có hồi hộp căng thẳng tới như vậy. Tham gia Khảo nghiệm Võ đồng, trong lòng hắn là đã sớm biết trước kết quả. Nhưng mà kiểm tra thiên phú của Thành Thành, hắn lại căn bản không có biết trước. Đợi chờ một lát, Tần Trùng Dương liền từ bên trong đi ra, cước bộ vội vàng, nhìn thấy Tần Vô Song, nụ cười rạng ngời vui vẻ hiện lên trên mặt, cười bắt chuyện đi tới: - Hảo tiểu tử, Vô Song, ngươi đem cái thiên tài địa bảo gì để bồi dưỡng tiểu tử này vậy, thiên phú rất cao! Ngay cả trong Tần gia Vấn Đỉnh Sơn chúng ta, ít nhất cũng là nhân tài năm trăm năm mới có một. Được lắm được lắm, tiểu tử này, từ nhỏ cần phải được bồi dưỡng thật tốt! - Này tiểu tử, có bằng lòng làm đệ tử quan môn của ta không? Lời này vừa hỏi ra, Tần Vô Song nhất thời khóc dở mếu dở. Thành Thành làm đệ tử quan môn của Tam Chưởng môn? Cái vai vế này, há chẳng phải là có chút lộn xộn sao?