- Kẻ nào là Tần Vô Song, đi ra cho ta! - Tần Vô Song, đừng trốn nữa, ra đây! Đừng nhìn mấy tên Đệ tử Trung tâm này dáng vẻ bệ vệ kiêu căng, nhưng cũng không phải thiếu suy nghĩ, biết lãnh vực cá nhân của kẻ khác cũng đã có được sự bảo hộ của các cao tầng, không thể xông loạn vào, bằng không, liền thật sự là vi phạm quy tắc của Tần gia, như vậy sẽ chịu xử phạt rất nặng. Bởi vậy bọn chúng tuy rằng huy động nhân lực, cũng không dám xâm nhập trong nội viện của Tần Vô Song. Rõ ràng nhìn thấy Tần Vô Song đứng ở trong nội viện, lại cố ý lớn tiếng ồn ào, khiêu khích Tần Vô Song, hiển nhiên là để Tần Vô Song đi ra khỏi đó. Chỉ cần đi ra khỏi sân, bọn chúng sẽ dễ xử lý rồi. Loại công việc gào thét này, tự nhiên không cần bọn Tần Thiếu Hồng làm, đều có đám lâu la chạy đi hoàn thành. Tần Lam nhìn thấy khí thế ào ạt, hướng mắt nhìn Tần Vô Song, ý bảo hắn chạy nhanh liên hệ cấp trên. Chỉ là Tần Lam thật cũng không phải là kẻ hoàn toàn sợ phiền phức, cũng không có vội vã rời đi. Tần Vô Song thật ra lại rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn đám này, cười lạnh nói: - Mới sáng sớm, các ngươi gào thét cái gì ở đây? Trong từ điển của Tần Vô Song, sẽ không có hai chữ lùi bước. Một trận khí thế của La Thiên Đạo Trường hắn từng gặp qua, một trận khí thế của Phiêu Tuyết Lâu hắn cũng đã chứng kiến qua, tự nhiên sẽ không bị loại tiểu trận thế này dọa nạt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Hắn bước đi thong thả chậm từng bước đi ra, đứng tựa vào bức tường bao quanh, lười biếng hỏi: - Thứ lỗi ta trí nhớ tồi, mấy người các ngươi, xưng hô như thế nào nhỉ? - Tần Vô Song, ngươi đừng tại đó mà giả vờ giả vịt. Hôm qua người của ngươi, xâm nhập địa bàn của Hồng thiếu gia, ngươi đừng nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm. Việc này, dù sao cũng phải có cái khai báo rõ ràng. Tần Vô Song trong mắt đột nhiên bùng lên một đạo tinh mang, tập trung vị trí của Tần Thiếu Hồng, lãnh đạm nói: - Khai báo? Ngươi cần ta khai báo cái gì? Tần Thiếu Hồng thấy khẩu khí của Tần Vô ngông cuồng như vậy, trong lòng càng thêm căm tức, cùng đồng bọn nháy mắt làm hiệu, đi lên đằng trước: - Ngươi chính là Tần Vô Song? Tần Vô Song lãnh cười một tiếng: - Được rồi, đừng ở đó mà giả vờ giả vịt. Chúng ta không phải chưa có gặp qua, ở Chính Khí Đường, đã gặp qua rồi. Làm bộ như không biết là cái kiểu gì? Tần Thiếu Hồng lại thật không thể ngờ rằng, phong cách nói chuyện của Tần Vô Song lại sắc bén như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, lập tức cũng là một tiếng cười lạnh: - Được, ngươi đã nói như vậy, chúng ta liền nói thẳng. Ta giới thiệu trước một chút, vị này chính là Tần Hạo huynh, vị này chính là Tần Khê huynh, vị này chính là Tần Hồng Nhạn huynh. Hắn giới thiệu ba người này, đúng là ba gã Đệ tử Trung tâm thủ lãnh không cùng phạm vi, cũng là ba kẻ chủ mưu khác trong việc lần này, bị Tần Thiếu Hồng kích động mà đến. Tần Vô Song cũng không thèm liếc mắt nhìn, chỉ là nhàn nhạt hỏi: - Người thì thật ra không cần giới thiệu, tại Chính Khí Đường cũng đã gặp qua, nhưng thật ra Tần Thiếu Hồng huynh, rốt cuộc tới đây có ý đồ gì? Có chuyện thì mau nói, còn không có việc gì, thì ta còn có việc, không phí công cùng các ngươi ở đây nói chuyện tào lao nhảm nhí. Tần Vô Song sao không nhìn ra, bọn người này tới căn bản không có ý đồ tốt đẹp gì. Rõ ràng là tới cửa khi dễ áp bức, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không cùng bọn chúng nói phí lời. Tôn chỉ của Tần Vô Song rất đơn giản, ngươi hữu hảo, ta hữu hảo gấp bội, ngươi không hữu hảo, ta chỉ có hai nắm đấm tiếp đón ngươi. Nếu không phải suy nghĩ tới tất cả mọi người là cùng tông Tần gia, Tần Vô Song đã sớm hạ lệnh đuổi khách rồi. Nhưng lời này của hắn, vẫn là khiến cho bọn Tần Thiếu Hồng nghĩ cảm thấy khó chịu. Nhất là ba kẻ còn lại, đều là tức giận phừng phừng, xem ra Tần Thiếu Hồng nói không sai, Tần Vô Song này quả nhiên thực ngông cuồng. Ỷ vào Chưởng môn nhân yêu mến, liền vô pháp vô thiên, ngểnh mặt lên nhìn trời rồi sao? Tần Thiếu Hồng trong lòng âm thầm cười lạnh, Tần Vô Song ngươi có bản lĩnh, lại quá ngông cuồng rồi. Ngươi càng ngông cuồng, ta lại càng có biện pháp. Lập tức quái khí âm dương nói: - Tần Vô Song, ngươi mới tới, không hiểu quy củ. Một lần hai lần, cũng không tính. Nhưng ngươi liên tiếp ba lần không hiểu quy củ, có phải là cảm thấy Thăng Long Pha này, không có người tài ba khống chế được ngươi sao? Lời này vừa ra, ba tên gia hỏa kia cũng đều dồn dập tiến tới. - Đúng vậy, ngươi một kẻ mới tới, ngông cuồng cái gì? - Đừng ngủ quên trong những công lao chiến tích đã qua. Ỷ vào Chưởng môn nhân yêu mến, liền nghĩ thấy tài năng ở Thăng Long Pha đều ngang hàng với mọi người đúng không? Đừng quên, Thăng Long Pha không phải là thôn làng ở các quốc gia nhân loại các ngươi, ở đây những người tài ba vô cùng nhiều! - Ở Thăng Long Pha, cũng không nhìn xem chính mình có bao nhiêu thực lực. Hừ, thật sự là chẳng biết lễ độ. Ba kẻ này, cũng cùng Tần Thiếu Hồng bàn tính đâu đấy cả rồi, một khi mở miệng, tất cả mọi người không thể lạc hậu, trước hết dùng miệng chế áp lấy Tần Vô Song. Tần Thiếu Hồng cười lạnh nói: - Nghe thấy chưa? Tần Vô Song, ngươi không đặt người nào vào trong mắt, đã khiến cho toàn bộ Thăng Long Pha đều rất không thích. Mấy kẻ chúng ta, chẳng qua là đại biểu tất cả Đệ tử Trung tâm của Thăng Long Pha tới hỏi han ngươi một chút. Tần Lam nghe được âm thầm kinh ngạc, cừ thật, đến một lúc liền là bốn đệ tử thủ lĩnh của bốn phạm vi. Xem ra, Tần Vô Song lần này, thật là đắc tội không ít người à. Chỉ là hắn thấy Tần Vô Song kia vẻ mặt trấn định tự nhiên, lại kinh ngạc thật sự. Tần Vô Song này, không sốt ruột sao? Việc này nếu đổi là Tần Lam hắn, e rằng sớm đã bị dọa tới bại liệt rồi. - Hồng thiếu gia, đừng nhiều lời với hắn, chúng ta phải để hắn biết, Thăng Long Pha rốt cuộc là có những quy củ thế nào! Bằng không, tiểu tử này về sau còn chưa biết chừng lại hồ đồ chạy loạn đi? Tần Vô Song dùng một loại ánh mắt xem náo nhiệt, nhìn thấy mấy tên gia hỏa này trước sau thay nhau ra biểu diễn, đột nhiên cười rộ lên: - Quy củ? Thăng Long Pha này, còn có quy củ sao? Ta thật ngu dốt nông cạn, ai nói cho ta nghe chút đi? Bọn người Tần Thiếu Hồng là hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm kẻ này không phải giả ngu đó chứ? Quy củ của Thăng Long Pha này hắn lại không biết? - Nói nha, đừng giấu, ta nghe đây. Phải là quy củ thực sự, ta theo quy củ mà làm, cũng không định muốn làm kẻ đặc biệt à! Tần Vô Song hiển nhiên rất biết cách nói. Bốn người bọn Tần Thiếu Hồng này, cũng không là đứa ngốc, biết loại quy tắc ngầm này, là không thể nói ra công khai. Cái việc này, chỉ có thể hiểu, không được truyền ngôn. Nhưng Tần Vô Song này, cũng không biết là giả ngu, hay là không hiểu ngầm được, ngang nhiên lại hỏi ra vấn đề rõ ràng bọn chúng không tiện trả lời. Trả lời thế nào? Chẳng lẻ nói cho hắn, địa bàn Thăng Long Pha này, bị bọn chúng phân chia? Địa bàn mỗi kẻ, thì kẻ khác không thể dễ dàng xâm nhập? - Tần Vô Song, ngươi bớt giả ngu cho ta! Tần Hạo kia là kẻ đầu tiên không nhẫn nhịn được: - Vào tới Thăng Long Pha này, không có ai lại không biết quy củ trong này. - Vậy sao? Ta không phải là đang muốn biết sao? Hay là ngươi nói chút cho ta biết? Tần Vô Song cười tủm tỉm. Tần Hạo không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên sẽ không chính mồm nói ra. Ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người Tần Lam, chỉ chỉ Tần Lam: - Tên kia, ngươi có biết đúng không? Ngươi nói với hắn? Tần Lam bị Tần Hạo chỉ tay như vậy, trong lòng run run, khoát khoát tay: - Không phải chuyện của ta, ta không biết, ở đây ta không làm gì cả. - Ngươi không biết? Tần Hạo vừa nghe lời này, nổi giận. Tần Lam sao có thể không biết? Tần Lam vừa nghe, nghĩ thầm tiêu đời rồi, Tần Vô Song có thể làm bộ như không biết, hắn thì không thể làm bộ như không biết được à. Hắn còn chủ động nghĩ muốn dung nhập phạm vi của bọn họ, chỉ có điều là bị cự tuyệt thôi. Tần Vô Song thản nhiên nói: - Hắn không làm chủ ở trong này, nói rồi không tính. Các ngươi nói, mới tính! Tần Thiếu Hồng cười lạnh nói: - Tần Vô Song, ta biết ngươi giỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ là cái hư danh hão huyền, hạng người giả điên giả dại. Tần Vô Song thản nhiên nói: - Vậy thì vẫn hơn những kẻ không xứng làm kẻ mạnh? Các ngươi đều dám có quy tắc chế định của riêng mình, sao lại không dám đem nói mấy cái quy tắc đó ra với ta? Sợ ta đi cáo trạng sao? Nói cách khác, bọn chúng sợ là sợ Tần Vô Song đi cáo trạng. Lời từ miệng kẻ nào nói ra, kẻ đó liền đen đủi. - Ngươi muốn cáo trạng, ngươi cứ việc đi là được! Tần Thiếu Hồng làm ra bộ dáng như thực không thèm để ý. - Ngươi đừng nói vội, dựa vào điểm nhỏ này của các ngươi, ta ngay cả hứng thú quan tâm cũng đều không có, chứ đừng nói đến cáo trạng. Tần Vô Song có chút không kiên nhẫn: - Cần làm gì thì làm đi, đừng ở đây gây chú ý. Ta còn có việc! - Tần Vô Song, ngươi cảm thấy, hôm nay mấy kẻ chúng ta đến đây, có thể để ngươi dễ dàng rời đi hay sao? - Ồ? Hay là các ngươi còn dự định để ta nằm mà rời khỏi đây? - Không sai, ngươi hôm nay nếu không để cho Hồng thiếu gia một lời khai báo rõ ràng, nói không được, chúng ta đành phải theo quy củ làm việc. Ngươi cũng đừng oán chúng ta khi dễ ngươi, đây là quy củ của Thăng Long Pha. - Cho Tần Thiếu Hồng một cái khai báo? Tần Vô Song chậm rãi nói: - Hắn cần khai báo gì? - Rất đơn giản, người của ngươi, ngày hôm qua xâm nhập địa bàn của Hồng thiếu gia, ngươi phải chịu nhận lỗi với Hồng thiếu gia, từ nay về sau, không được chống đối với Hồng thiếu gia. Ở Thăng Long Pha, cũng phải ngoan ngoãn vâng lời, thành thành thực thực! - Ý là bảo ta ra vẻ đáng thương đúng không? Tần Vô Song nhàn nhạt cười hỏi. - Ngươi có thể lý giải như vậy là tốt rồi, đây vẫn là thuộc tầm hiểu biết của ngươi! Tần Hạo ngạo nghễ nói. Tần Vô Song mặt khẽ phát lạnh: - Rất tốt, hóa ra đây là quy củ của Thăng Long Pha đúng không? Vậy các ngươi nghe rõ đây, quy củ của Tần Vô Song ta chính là, quy củ kẻ nào khiến ta sảng khoái, ta liền chơi đùa quy củ đó với hắn. Quy củ kẻ nào khiến ta không sảng khoái, ta liền khiến cho kẻ đó cũng không được vui vẻ. Mấy kẻ các ngươi, nếu không muốn mất vui, thì lập tức biến ngay trước mắt ta, nếu không, muốn tính thế nào, cứ việc ra tay. Thứ mà các ngươi vừa nói thật đúng là tà môn ngoại đạo, Tần gia cuồn cuộn chính khí, vậy mà còn có đám các ngươi con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Tần Thiếu Hồng sắc mặt biến đổi, lạnh giọng hỏi: - Các ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Thằng nhãi này nói chuyện có thể ngông cuồng như vậy, đây là hoàn toàn không đặt chúng ta trong mắt đâu. Tần Vô Song khẽ xua xua tay: - Đừng ở đó phí lời! Tần Thiếu Hồng, đừng tưởng rằng ta không biết lòng tiểu nhân này của ngươi, thủ hạ của ta ngày hôm qua đã nói rõ với ngươi rồi, muốn tìm ta, trực tiếp tới là được. Ta lại thật xem nhẹ ngươi, ngang nhiên còn có thể chiêu nạp đến nhiều đồng đảng như vậy. Thật đáng buồn là, một đám các ngươi, dưới sự lợi dụng của Tần Thiếu Hồng, còn dào dạt nghĩ thấy thực quang vinh. Các ngươi không sợ làm bẩn danh tiếng của Tần gia Thiên Đế Sơn sao? Tần Vô Song giận dữ quát mắng: - Các tổ tiên của Tần gia, một đao một thương ở bên ngoài đánh trận tạo ra Tần gia, tấm biển khối chữ vàng này, tiêu phí bao nhiêu tâm huyết, chảy xuống bao nhiêu mồ hôi và máu. Các ngươi lại ở trong nội bộ, kẻ nào biết góc tường nhà kẻ đó. Các ngươi không thấy mất thể diện, ta còn cảm thấy mất thể diện thay cho các ngươi. Nói xong, Tần Vô Song thủ thế một cái, mười đầu Linh thú Phong ấn, cùng với Bao Bao và Cô Đơn, chen chúc từ trong viện đi ra. Tần Vô Song nhàn nhạt nói với Tử Đồng Kim Ngưu: - Tử Đồng, nhìn qua hình như mấy tên gia hỏa này có điểm tinh lực quá thừa, ngươi cùng bọn họ chơi đùa một chút, nhưng đừng xuống tay quá nặng. Tử Đồng Kim Ngưu đang lo không có đối tượng luyện tập, nghe Tần Vô Song dặn dò như vậy, đồng ý một câu như sấm sét, ha ha cười to đi ra, trừng mắt hét lớn: - Mấy người các ngươi, cùng tiến lên đi! Thanh âm này một rống, khí thế dâng trào, toàn thân dâng lên một đạo dòng khí giống như luồng sóng kinh hãi, đè ép qua. Tần Vô Song thanh âm lười biếng từ phía sau ung dung vang lên: - Tần Thiếu Hồng, bốn người các ngươi, cũng nghe rõ đây, nếu các ngươi có thể kiên trì quần đấu cùng với thủ hạ của ta một khắc, quy củ ở đây các ngươi định. Nếu kiên trì không được, có thể chạy được bao xa, các ngươi liền cút cho ta xa bấy nhiêu. Khí phách, đây là khí phách trong truyền thuyết a! Tần Lam ở bên cạnh nhìn thấy tình hình này, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác hưng phấn kỳ lạ, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, lại trở nên không giống như trước.
- Lục cô nương, đan điền đã bị phong bế, nếu như Cô nương tự tin có thể sinh tồn được trên hòn đào này thì ta không ngăn cô nữa, ha ha!
Tần Vô Song mim cười, không động Thủ nữa mà nhấc chân bỏ đi với một tư thể rất phong độ. Lục Thanh Xuyên nghiến răng tức giận:
- Tần Vô Song, ngươi đê tiện!Ngươi vô sỉ !
Nhưng nói ra những lời này bản thân cô cũng cảm thấy không có sức thuỵết phục cho lắm. Hèn hạ vô si? Một khác trước cô vẫn còn muôn đôi phó với huynh đệ Tân Vô Song . cuộc đời này, có vay có trả...
Mắng thì mắng vậy nhưng cô cũng không dám ở lại lâu, lấy Ngọc bài Truyền tống nghiến răng thôi động với vẻ không cam Tâm.
Mặc dù đan điền bị phong bế nhưng cô vẫn còn chút sức lực để thôi động Ngọc bài.
Rồi một tia thần quang lóe lên đưa có đi trong sự phẫn nộ và không cam lòng. Ở cách đó không xa, Tần Vỏ song nhìn Lục Thanh Xuyên bị đưa đỉ, thớ phào nhẹ nhõm:
- Đê tiện... Có lẽ thế giới của võ giá, trừ nhiệt huyết và chiến đầu ra vẫn phải có chút trí mưu cùng thủ đoạn . Nếu như đây cũng đựợc gọi là đê tiện thì coi như đê tiện đi. .. Vì gia tộc, vì những người mà mình yêu quý có thể sống tốt hơn, nhất định phải lấy được Thần Đạo Quả!
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lấy quan Thức chỉ Linh Ngọc Bàn ra mới phát hiện Lăng Chí và. Khương Quỳ đã dùng toàn lực chạy đến chỗ Tần Thái Trùng, Chuyện đến ngàỵ hôm nay, Tần Vô Song cũng mấy nhẹ nhõm, Lục Thanh Xuyên đã bị loại bỏ có nghĩa là bốn vị trí đâu tiên đã được xác định. Xem ra vụ cược này đã đặt đúng Dù bản thân mình và Đại sư huỵnh Tần Thái Trùng có lại đào thải thì cũng là vị trí hạng ba và hạng tư. Xét theo quy định Vẫn có thể bỏ được hai Thần Ðạo Quả vào túi
Chi có điều mục tiêu hiện tại của Tần Vô Song không phải vậy. Tiếp theo, hắn sẽ chiến đâu vì vị trí Quán quân mà chiến đấu để có nhiều Thần Đạo Quả hơn!
Tần Thái Trùng cuối cùng cũng bại. Hơn nữa còn bị đánh bại khi đối Công với Lăng Thiên Chí.
Nhưng Tần Thái Trùng không hề nghĩ là khi bản thân hắn thất bại thì đã có một người khác bị đào thải sớm hơn. Hay nói cách khác, Tần Thái Trùng vẫn đứng ở vị trí hạng tư. Lúc bị truyên tống ra ngoài, Tần Thái Trùng không hề biết Lục Thanh Xuyên đã bị đào thàỉ, lòng đầy tiếc nuối buồn bã đi ra. chỉ thấy đồng môn bên Tần gia ai nấy hớn hở nghênh đón.
- Đại sư huynh, chúc mừng!
- Ha ha, có gì đáng để chúc mừng ! Chỉ còn Cách Thần Đạo Quả một bước nữa. Hài zz, nhưng mà ta thua rất thuyết phục, tên Lăng Thiên Chí đó quá mạnh haha!
Tần Thái Trùng cũng khá thoải mái.
- Sao lại chỉ thiếu một bước?
Tần Hạo kêu lên:
- Đại sư huynh, huynh đứng hạng tư, đã được Thần Ðạo Quả rồi!
- Ta... hạng tư?
Tần Thái Trùng có chút không tin, ngày đầu tiên buớc vào cửa thứ chín hắn đã bị Lăng Thiêu chỉ đánh bại Tần Thái Trùng đương nhiều cảm thấy bản thân minh bị loại quả sớm .
- Đúng vậy, Đại sư huynh ,huynh vẫn chưa biết gì sao? Tần Hồng Nhạn cũng bật cười:
- Nửa canh giờ trước khi huynh bị loại thì Lục Thanh Xuyên của Phi Hồng Ðạo Trường đã bị loại ra ngoài. Lục Thanh Xuyên vừa mới ra khỏi đã lớn tiếng mắng Vô Song sư đệ. Xem Ia Cô ta bị Vô Song sư đệ loại ra.
- A, Xem ra ta vào được vị trí hạng tư mà không hề hay biết?
Tần Thái Trùng cảm thấy vận khí của mình hình như khá tốt. Vào được năm vị trí đầu đầu đã là may mắn lắm rồi, vậy mà còn được ở vị trí hạng tư, thật quá ngạc nhiên .
Tần Vân Nhiên đột nhiên cười lớn:
- Thái Trùng lần này thật may mắn nhưng cũng là nhờ Vô song, Xem ra Vô Song đúng là phúc tướng của Tần gia chúngta. Ha ha, còn ba vị trí nữa , bây giờ hãy xem bọn họ tranh giành như Thế nào!
Trên hòn đảo thứ chín, Tẩn Vô Song quan Sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, biết Tần Thái Trùng Sư huynh bị loại nhưng không thể làm được gị
Lăng Thiên Chí cách Tần Thái trùng sư huynh quá gần, trừ phi hắn có thể dịch chuyển tức thời, nếu không căn bản không thể đến . Nhưng Tần Thái Trùng sư huynh cũngđă Vào được vị trí hạng tư, hoàn thảnh xuất sắc nhiệm vụ. Tần Vô Song mặc dù có chút đáng tiếc nhưng cũng không quá buồn. Lăng Thiên Chí đánh bại Tân Thái Trùng sư huynh thì bây giờ hãy để Tần Vô Song đánh bại Lăng Thiếu Chí hắn.
Tần Vô Song rất mong đợi vị trí Quán quân này. Bây giờ là cuộc tranh giành của ba vị trí còn lại!
Ðịa hình địa hòn đảo thứ chín quả nhiên phức tạp, mãnh thú ra vào cũng rất nhiều, may mà bên cạnh Tần Vô Song còn çó linh thú Thông Huyên cảnh đỉnh phong, thêm nữa bản thân còn có Âm Dương Từ Văn Dực khiến hắn có thê ứng phó với cục diện.
Mà Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ cũng rất cẩn thận.
Bây giờ, Tần Thái Trùng đã bị loại, tiếp theo sẽ là cuộc tranh đấu giữa những cường giả đỉnh cấp. Những sự mong chờ và mặt tâm lý đã bị bỏ laị phía sau, chỉ còn sót lại một tâm tư duy nhất là giảnh vị trí Quán quân, đánh bại những đối thủ khác . Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Không thể không nói, Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ rất thông minh. Ban đầu, Bọn họ còn tưởng là trận đâu còn sót lại bốn người, nhưng qua mấy ngày sau, cả hai đều nghĩ hiểu ra Lục Thanh Xuyên đã bị loại.
Ðiều này càng khiến bọn họ thêm đề phòng Tần Vô Song, Bọn họ cảm thấy Tần Vô Song rất lợi hại, không đơn giản. Tìm hình phát triển tới ngày hôm nay, bọn họ mới ý thức được Tần Vô Song đáng, sợ thế nào. Chúc Vân Viêm và. Lục Thanh Xuyên đều là những người có thực lực. Vậy mà hai người đều bị Tần vô song loại cả, những chuyện khác không cần nghĩ cũng biết.
Bởi vậy Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ càng cẩn thận hơn Như vậy Tần Vô Song sẽ không còn cơ hội tiếp cận bọn họ bằng quan Thức Chí Lính Ngọc Bản nữa. Phòng tuyến của hai người này được bố trí rất tốt. Nhất thời căn bản không thể đột phá.
Hai người này có thể lọt vào ba vị trí đầu tiên đều là dựa vào thực lực. Lúc cần tiến công thì tiến công, lúc Cần phòng thủ thì phòng thủ tuyệt đổi khôngTham lam liều lĩnh.
Mặc dủ bọn họ không tình nguyện nhưng không thể không thừa nhận trước một mặt cường thế như Tân Vô Song, bọn họ nhất định phải phòng thủ mới có cơ hội lột xác.
Ðối kháng với Tần Vô Song bọn họ không có cơ hội chiến thẳng .Chúc Văn Viêm và Lục Tham Xuyên đã chứng mình điểm này.Kiểu chiến thuật phòng thủ này khiến Tần Vô Song có chút lo lắng. Nếu như cứ trường kỳ thể này, không Chừng Khương Quỳ và Lăng Thiên chỉ sẽ hiểu nhau hơn. cho dù có Linh thú Phong ấn giúp đỡ, nhưng Tần Vô song muốn đồng thời đối phó với hai Thông Huyền Cảnh đỉnh phong khắng định rắt khó.
Trên thực tế, một chọi một, Tần Vô Song cũng đều là lợi dụng Chiến thụât, nếu chỉ đánh bừa thì Tần Vô Song có thê thăng nhưng không thể hạ được đối phương, Nếu đối phương cố ý không chiến, lựa chọn tránh né thì bản thân hắn cũng chịu.
Cuộc chiến với Tân Vô Kỵ, vì Tân vô Kỵ khinh địch nên mới không kịp ứng phó. Còn loại bỏ chúc Văn Viêm, vì chúc Văn Viêm tự nghĩ mình thông minh, giá làm Tần Thái Trùng lừa hắn, nào ngờ lại bị Tần Vô Song tương kế tựu kể đánh bại bằng một đòn Ðối phó với Lục Thanh Xuyên là sử dụng chiến thuật mê hoặc cô ta.
Mỗi một lần chiến đấu đều có một đặc điểm riêng chứ không phải hoàn toàn toàn dựa vào thực lực để giành chiến Thắng, Mộĩ một thành công đều có một nhân tố không thể phục chế trong đó.
Khương Quỳ và Lăng Thiên Chí đều là cảnh giới Thông Huyền cảnh đỉnh phong, một khi đã quyết tâm phòng thủ thì thực lực cường đại cũng rất rõ ràng, Tần Vô Song mỗi lần tiếp cận với vòng phòng ngự của họ đều chạm phải trận thế phòng ngự kinh động đối phương . Năm lần bảy lượt Tần Vô Song đều phải bỏ cuộc giữa chừng. Thử thêm hai ba lần nữa, Tần Vô Song cũng dần dần học được cách ngoan ngoãn .Hắn suy nghĩ:
- Hai người này bây giờ đều đề phòng mình, rùa đã rụt cổ, muốn đối phó với bọn họ, quả thực không dễ dàng Mình có thể dùng Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn Xác định vị trí của họ, cũng có thể Triệu hoán Linh thú Phong ấn hợp kích. Nhưng muốn tiếp cận được vòng phòng ngự của họ không hề dễ dàng .Lúc trước mình có thể tiếp cận được Lục Thanh Xuyên Là vì Cô ta không quá đề phòng quá tự tin còn bây giờ, tình hình đã hoàn toàn khác...
Tần Vô Song chán nản vô cùng. Hắn biết tất cả mọi con bài của mình đều đã dùng gần hết. Đối diện với hai Thông Huyền cảnh đỉnh phong cường giả đã hạ quyết tâm phòng ngự, hắn quả thực không còn quá nhiều cách.
- Có lẽ, hai tên này định đấu với mình đến cùng. cũng nhau đọ vận khi ở hòn đảo Thứ mười?
Tầm Vô Song kỳ thực không hề muốn vào hòn đảo thử mười mới phải thắng bại.
Bời Vì ngay từ lúc vào hòn đào thứ chín đã có giọng nói nhắc nhở hắn rằng, hòn đảo thứ mười là nơi khó nhất của tầng bốn cũng là nơi có hệ số nguy hiểm cao nhất. Bởi vì trong đó thường có Thần thú lui tới!
Thần thú, bất luận là Thần thú cấp độ nào cũng không phải là thứ mà những cường giả dưới cấp độ Thần đạo có thể đối kháng được. Bời vậy, Tần Vô Song đặt hy vọng có thể giải quyêt Xong trên hòn đảo thứ chín này.
Nếu như Khương Quỳ và Lăng Thiên Chí không giác ngộ, cùng Tần Vô Song chơi trò săn tìm thì Tân Vô Song tin là mình có thể giải quyết nhanh gọn hai người trong hòn đảo thứ chín.
Nhưng đối phương thập phần giảo hoạt, kinh nghiệm của Lục Thanh Xuyên và Chúc văn Viêm khiến hai người họ quyết định lựa chọn chiến Thuật phòng thủ, căn bản không muốn đối kháng với Tân Vô song,
Thời gian cứ thế trôi đi. Tần Vồ Song đã thử bốn lần. Bất luận là Khương Quỳ hay Lăng Thiên Chí thì đều vô cùng linh mẫn, căn bản không để Tần Vô Song kịp tiêp cận đã bỏ chạy ra xa .
Tần Vô Song cũng không phải chưa từng thử dùng qua chiến thuật bao Vây. Nhưng bất luận là Thôn Thiên Lục Ngô hay Hắc Bối Huyền xà cũng đều là linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, Trong tình hình không có vũ khí Thần đạo trong tay, bọn chúng không đủ tự tin đảm bảo rằng có thể bao vây không một lỗ hổng, không để bọn họ phá vây. cho nên cả bốn lần thử của Tần Vô song đều thất bại.
Nhẩm tính thời gian, đã là ngày thứ hai mươi bảy ở hòn đảo thứ chín. Qua ba ngày nữa sẽ là thời gian giới hạn . Chỉ cần đến hết thời gian gíới hạn, bọn họ sẽ truyền tống đến đảo của TầngThứ mười, Vào hòn đảo thứ mười, đối diện với Thần Thú trong truyền thuyết.
Trong địa bàn chiếm cứ của Thần thú thì đại đa số ưu thế của Tần Vồ Song sẽ trở thành phù Vân. Trước mặt Thần thú, thực lực căn bản không có tác dụng gì. Chỉ ai có vận khí tốt, ai kiên trì được lâu hơn Thì kẻ đó có thể đảm bảo không bị Thần thú phát hiện. .. Tần Vô Song qụyết định thử thêm một lần nữa. Ba ngày Cuối cùng, bất luận thế nào cũng không được để tiếc nuối sau này. Lần này, hắn quyết định ra Tay với Lăng Thiên Chí .Nếu có thể được, hắn sẽ dùng Thần Tú cung!
Hôm nay, hắn đã dùng hết Thần Ðạo ngũ Hành Phù, chỉ dùng một mình Thần Tủ cung, Tần Vô song cũng không tự tin mình có thể bắn trúng Lăng Thiên Chí .
Nói một cách thằng thắn, Tần Vồ Song không hề muốn dùng Thần Tú cung bởi vì Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả chi cần có vũ khí Thần đạo là đã có thể hủy hoại Bích Lục Tiễn.
Điểm này, lúc trước đấu với Tân Vô Kỵ Tần Vô Song mới lĩnh ngộ được. Bây giờ Bích Lục Tiễn chỉ còn lại hai mũi. Tần Vô Song đương nhiên không muốn mạo hiểm.
Nhưng mà, đến hôm nay, hắn không thể tiếp tục đợi thêm được nữa! Đi hòn đảo thứ mười để đối mặt với Thần thú tuyệt đối khổng phải là ý nguyện của Tần Vô Song .
Quyết chiến, nhất định phải hoàn thành ở hòn đảo thứ chín này!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Kẻ nào là Tần Vô Song, đi ra cho ta! - Tần Vô Song, đừng trốn nữa, ra đây! Đừng nhìn mấy tên Đệ tử Trung tâm này dáng vẻ bệ vệ kiêu căng, nhưng cũng không phải thiếu suy nghĩ, biết lãnh vực cá nhân của kẻ khác cũng đã có được sự bảo hộ của các cao tầng, không thể xông loạn vào, bằng không, liền thật sự là vi phạm quy tắc của Tần gia, như vậy sẽ chịu xử phạt rất nặng. Bởi vậy bọn chúng tuy rằng huy động nhân lực, cũng không dám xâm nhập trong nội viện của Tần Vô Song. Rõ ràng nhìn thấy Tần Vô Song đứng ở trong nội viện, lại cố ý lớn tiếng ồn ào, khiêu khích Tần Vô Song, hiển nhiên là để Tần Vô Song đi ra khỏi đó. Chỉ cần đi ra khỏi sân, bọn chúng sẽ dễ xử lý rồi. Loại công việc gào thét này, tự nhiên không cần bọn Tần Thiếu Hồng làm, đều có đám lâu la chạy đi hoàn thành. Tần Lam nhìn thấy khí thế ào ạt, hướng mắt nhìn Tần Vô Song, ý bảo hắn chạy nhanh liên hệ cấp trên. Chỉ là Tần Lam thật cũng không phải là kẻ hoàn toàn sợ phiền phức, cũng không có vội vã rời đi. Tần Vô Song thật ra lại rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn đám này, cười lạnh nói: - Mới sáng sớm, các ngươi gào thét cái gì ở đây? Trong từ điển của Tần Vô Song, sẽ không có hai chữ lùi bước. Một trận khí thế của La Thiên Đạo Trường hắn từng gặp qua, một trận khí thế của Phiêu Tuyết Lâu hắn cũng đã chứng kiến qua, tự nhiên sẽ không bị loại tiểu trận thế này dọa nạt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Hắn bước đi thong thả chậm từng bước đi ra, đứng tựa vào bức tường bao quanh, lười biếng hỏi: - Thứ lỗi ta trí nhớ tồi, mấy người các ngươi, xưng hô như thế nào nhỉ? - Tần Vô Song, ngươi đừng tại đó mà giả vờ giả vịt. Hôm qua người của ngươi, xâm nhập địa bàn của Hồng thiếu gia, ngươi đừng nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm. Việc này, dù sao cũng phải có cái khai báo rõ ràng. Tần Vô Song trong mắt đột nhiên bùng lên một đạo tinh mang, tập trung vị trí của Tần Thiếu Hồng, lãnh đạm nói: - Khai báo? Ngươi cần ta khai báo cái gì? Tần Thiếu Hồng thấy khẩu khí của Tần Vô ngông cuồng như vậy, trong lòng càng thêm căm tức, cùng đồng bọn nháy mắt làm hiệu, đi lên đằng trước: - Ngươi chính là Tần Vô Song? Tần Vô Song lãnh cười một tiếng: - Được rồi, đừng ở đó mà giả vờ giả vịt. Chúng ta không phải chưa có gặp qua, ở Chính Khí Đường, đã gặp qua rồi. Làm bộ như không biết là cái kiểu gì? Tần Thiếu Hồng lại thật không thể ngờ rằng, phong cách nói chuyện của Tần Vô Song lại sắc bén như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, lập tức cũng là một tiếng cười lạnh: - Được, ngươi đã nói như vậy, chúng ta liền nói thẳng. Ta giới thiệu trước một chút, vị này chính là Tần Hạo huynh, vị này chính là Tần Khê huynh, vị này chính là Tần Hồng Nhạn huynh. Hắn giới thiệu ba người này, đúng là ba gã Đệ tử Trung tâm thủ lãnh không cùng phạm vi, cũng là ba kẻ chủ mưu khác trong việc lần này, bị Tần Thiếu Hồng kích động mà đến. Tần Vô Song cũng không thèm liếc mắt nhìn, chỉ là nhàn nhạt hỏi: - Người thì thật ra không cần giới thiệu, tại Chính Khí Đường cũng đã gặp qua, nhưng thật ra Tần Thiếu Hồng huynh, rốt cuộc tới đây có ý đồ gì? Có chuyện thì mau nói, còn không có việc gì, thì ta còn có việc, không phí công cùng các ngươi ở đây nói chuyện tào lao nhảm nhí. Tần Vô Song sao không nhìn ra, bọn người này tới căn bản không có ý đồ tốt đẹp gì. Rõ ràng là tới cửa khi dễ áp bức, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không cùng bọn chúng nói phí lời. Tôn chỉ của Tần Vô Song rất đơn giản, ngươi hữu hảo, ta hữu hảo gấp bội, ngươi không hữu hảo, ta chỉ có hai nắm đấm tiếp đón ngươi. Nếu không phải suy nghĩ tới tất cả mọi người là cùng tông Tần gia, Tần Vô Song đã sớm hạ lệnh đuổi khách rồi. Nhưng lời này của hắn, vẫn là khiến cho bọn Tần Thiếu Hồng nghĩ cảm thấy khó chịu. Nhất là ba kẻ còn lại, đều là tức giận phừng phừng, xem ra Tần Thiếu Hồng nói không sai, Tần Vô Song này quả nhiên thực ngông cuồng. Ỷ vào Chưởng môn nhân yêu mến, liền vô pháp vô thiên, ngểnh mặt lên nhìn trời rồi sao? Tần Thiếu Hồng trong lòng âm thầm cười lạnh, Tần Vô Song ngươi có bản lĩnh, lại quá ngông cuồng rồi. Ngươi càng ngông cuồng, ta lại càng có biện pháp. Lập tức quái khí âm dương nói: - Tần Vô Song, ngươi mới tới, không hiểu quy củ. Một lần hai lần, cũng không tính. Nhưng ngươi liên tiếp ba lần không hiểu quy củ, có phải là cảm thấy Thăng Long Pha này, không có người tài ba khống chế được ngươi sao? Lời này vừa ra, ba tên gia hỏa kia cũng đều dồn dập tiến tới. - Đúng vậy, ngươi một kẻ mới tới, ngông cuồng cái gì? - Đừng ngủ quên trong những công lao chiến tích đã qua. Ỷ vào Chưởng môn nhân yêu mến, liền nghĩ thấy tài năng ở Thăng Long Pha đều ngang hàng với mọi người đúng không? Đừng quên, Thăng Long Pha không phải là thôn làng ở các quốc gia nhân loại các ngươi, ở đây những người tài ba vô cùng nhiều! - Ở Thăng Long Pha, cũng không nhìn xem chính mình có bao nhiêu thực lực. Hừ, thật sự là chẳng biết lễ độ. Ba kẻ này, cũng cùng Tần Thiếu Hồng bàn tính đâu đấy cả rồi, một khi mở miệng, tất cả mọi người không thể lạc hậu, trước hết dùng miệng chế áp lấy Tần Vô Song. Tần Thiếu Hồng cười lạnh nói: - Nghe thấy chưa? Tần Vô Song, ngươi không đặt người nào vào trong mắt, đã khiến cho toàn bộ Thăng Long Pha đều rất không thích. Mấy kẻ chúng ta, chẳng qua là đại biểu tất cả Đệ tử Trung tâm của Thăng Long Pha tới hỏi han ngươi một chút. Tần Lam nghe được âm thầm kinh ngạc, cừ thật, đến một lúc liền là bốn đệ tử thủ lĩnh của bốn phạm vi. Xem ra, Tần Vô Song lần này, thật là đắc tội không ít người à. Chỉ là hắn thấy Tần Vô Song kia vẻ mặt trấn định tự nhiên, lại kinh ngạc thật sự. Tần Vô Song này, không sốt ruột sao? Việc này nếu đổi là Tần Lam hắn, e rằng sớm đã bị dọa tới bại liệt rồi. - Hồng thiếu gia, đừng nhiều lời với hắn, chúng ta phải để hắn biết, Thăng Long Pha rốt cuộc là có những quy củ thế nào! Bằng không, tiểu tử này về sau còn chưa biết chừng lại hồ đồ chạy loạn đi? Tần Vô Song dùng một loại ánh mắt xem náo nhiệt, nhìn thấy mấy tên gia hỏa này trước sau thay nhau ra biểu diễn, đột nhiên cười rộ lên: - Quy củ? Thăng Long Pha này, còn có quy củ sao? Ta thật ngu dốt nông cạn, ai nói cho ta nghe chút đi? Bọn người Tần Thiếu Hồng là hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm kẻ này không phải giả ngu đó chứ? Quy củ của Thăng Long Pha này hắn lại không biết? - Nói nha, đừng giấu, ta nghe đây. Phải là quy củ thực sự, ta theo quy củ mà làm, cũng không định muốn làm kẻ đặc biệt à! Tần Vô Song hiển nhiên rất biết cách nói. Bốn người bọn Tần Thiếu Hồng này, cũng không là đứa ngốc, biết loại quy tắc ngầm này, là không thể nói ra công khai. Cái việc này, chỉ có thể hiểu, không được truyền ngôn. Nhưng Tần Vô Song này, cũng không biết là giả ngu, hay là không hiểu ngầm được, ngang nhiên lại hỏi ra vấn đề rõ ràng bọn chúng không tiện trả lời. Trả lời thế nào? Chẳng lẻ nói cho hắn, địa bàn Thăng Long Pha này, bị bọn chúng phân chia? Địa bàn mỗi kẻ, thì kẻ khác không thể dễ dàng xâm nhập? - Tần Vô Song, ngươi bớt giả ngu cho ta! Tần Hạo kia là kẻ đầu tiên không nhẫn nhịn được: - Vào tới Thăng Long Pha này, không có ai lại không biết quy củ trong này. - Vậy sao? Ta không phải là đang muốn biết sao? Hay là ngươi nói chút cho ta biết? Tần Vô Song cười tủm tỉm. Tần Hạo không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên sẽ không chính mồm nói ra. Ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người Tần Lam, chỉ chỉ Tần Lam: - Tên kia, ngươi có biết đúng không? Ngươi nói với hắn? Tần Lam bị Tần Hạo chỉ tay như vậy, trong lòng run run, khoát khoát tay: - Không phải chuyện của ta, ta không biết, ở đây ta không làm gì cả. - Ngươi không biết? Tần Hạo vừa nghe lời này, nổi giận. Tần Lam sao có thể không biết? Tần Lam vừa nghe, nghĩ thầm tiêu đời rồi, Tần Vô Song có thể làm bộ như không biết, hắn thì không thể làm bộ như không biết được à. Hắn còn chủ động nghĩ muốn dung nhập phạm vi của bọn họ, chỉ có điều là bị cự tuyệt thôi. Tần Vô Song thản nhiên nói: - Hắn không làm chủ ở trong này, nói rồi không tính. Các ngươi nói, mới tính! Tần Thiếu Hồng cười lạnh nói: - Tần Vô Song, ta biết ngươi giỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ là cái hư danh hão huyền, hạng người giả điên giả dại. Tần Vô Song thản nhiên nói: - Vậy thì vẫn hơn những kẻ không xứng làm kẻ mạnh? Các ngươi đều dám có quy tắc chế định của riêng mình, sao lại không dám đem nói mấy cái quy tắc đó ra với ta? Sợ ta đi cáo trạng sao? Nói cách khác, bọn chúng sợ là sợ Tần Vô Song đi cáo trạng. Lời từ miệng kẻ nào nói ra, kẻ đó liền đen đủi. - Ngươi muốn cáo trạng, ngươi cứ việc đi là được! Tần Thiếu Hồng làm ra bộ dáng như thực không thèm để ý. - Ngươi đừng nói vội, dựa vào điểm nhỏ này của các ngươi, ta ngay cả hứng thú quan tâm cũng đều không có, chứ đừng nói đến cáo trạng. Tần Vô Song có chút không kiên nhẫn: - Cần làm gì thì làm đi, đừng ở đây gây chú ý. Ta còn có việc! - Tần Vô Song, ngươi cảm thấy, hôm nay mấy kẻ chúng ta đến đây, có thể để ngươi dễ dàng rời đi hay sao? - Ồ? Hay là các ngươi còn dự định để ta nằm mà rời khỏi đây? - Không sai, ngươi hôm nay nếu không để cho Hồng thiếu gia một lời khai báo rõ ràng, nói không được, chúng ta đành phải theo quy củ làm việc. Ngươi cũng đừng oán chúng ta khi dễ ngươi, đây là quy củ của Thăng Long Pha. - Cho Tần Thiếu Hồng một cái khai báo? Tần Vô Song chậm rãi nói: - Hắn cần khai báo gì? - Rất đơn giản, người của ngươi, ngày hôm qua xâm nhập địa bàn của Hồng thiếu gia, ngươi phải chịu nhận lỗi với Hồng thiếu gia, từ nay về sau, không được chống đối với Hồng thiếu gia. Ở Thăng Long Pha, cũng phải ngoan ngoãn vâng lời, thành thành thực thực! - Ý là bảo ta ra vẻ đáng thương đúng không? Tần Vô Song nhàn nhạt cười hỏi. - Ngươi có thể lý giải như vậy là tốt rồi, đây vẫn là thuộc tầm hiểu biết của ngươi! Tần Hạo ngạo nghễ nói. Tần Vô Song mặt khẽ phát lạnh: - Rất tốt, hóa ra đây là quy củ của Thăng Long Pha đúng không? Vậy các ngươi nghe rõ đây, quy củ của Tần Vô Song ta chính là, quy củ kẻ nào khiến ta sảng khoái, ta liền chơi đùa quy củ đó với hắn. Quy củ kẻ nào khiến ta không sảng khoái, ta liền khiến cho kẻ đó cũng không được vui vẻ. Mấy kẻ các ngươi, nếu không muốn mất vui, thì lập tức biến ngay trước mắt ta, nếu không, muốn tính thế nào, cứ việc ra tay. Thứ mà các ngươi vừa nói thật đúng là tà môn ngoại đạo, Tần gia cuồn cuộn chính khí, vậy mà còn có đám các ngươi con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Tần Thiếu Hồng sắc mặt biến đổi, lạnh giọng hỏi: - Các ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Thằng nhãi này nói chuyện có thể ngông cuồng như vậy, đây là hoàn toàn không đặt chúng ta trong mắt đâu. Tần Vô Song khẽ xua xua tay: - Đừng ở đó phí lời! Tần Thiếu Hồng, đừng tưởng rằng ta không biết lòng tiểu nhân này của ngươi, thủ hạ của ta ngày hôm qua đã nói rõ với ngươi rồi, muốn tìm ta, trực tiếp tới là được. Ta lại thật xem nhẹ ngươi, ngang nhiên còn có thể chiêu nạp đến nhiều đồng đảng như vậy. Thật đáng buồn là, một đám các ngươi, dưới sự lợi dụng của Tần Thiếu Hồng, còn dào dạt nghĩ thấy thực quang vinh. Các ngươi không sợ làm bẩn danh tiếng của Tần gia Thiên Đế Sơn sao? Tần Vô Song giận dữ quát mắng: - Các tổ tiên của Tần gia, một đao một thương ở bên ngoài đánh trận tạo ra Tần gia, tấm biển khối chữ vàng này, tiêu phí bao nhiêu tâm huyết, chảy xuống bao nhiêu mồ hôi và máu. Các ngươi lại ở trong nội bộ, kẻ nào biết góc tường nhà kẻ đó. Các ngươi không thấy mất thể diện, ta còn cảm thấy mất thể diện thay cho các ngươi. Nói xong, Tần Vô Song thủ thế một cái, mười đầu Linh thú Phong ấn, cùng với Bao Bao và Cô Đơn, chen chúc từ trong viện đi ra. Tần Vô Song nhàn nhạt nói với Tử Đồng Kim Ngưu: - Tử Đồng, nhìn qua hình như mấy tên gia hỏa này có điểm tinh lực quá thừa, ngươi cùng bọn họ chơi đùa một chút, nhưng đừng xuống tay quá nặng. Tử Đồng Kim Ngưu đang lo không có đối tượng luyện tập, nghe Tần Vô Song dặn dò như vậy, đồng ý một câu như sấm sét, ha ha cười to đi ra, trừng mắt hét lớn: - Mấy người các ngươi, cùng tiến lên đi! Thanh âm này một rống, khí thế dâng trào, toàn thân dâng lên một đạo dòng khí giống như luồng sóng kinh hãi, đè ép qua. Tần Vô Song thanh âm lười biếng từ phía sau ung dung vang lên: - Tần Thiếu Hồng, bốn người các ngươi, cũng nghe rõ đây, nếu các ngươi có thể kiên trì quần đấu cùng với thủ hạ của ta một khắc, quy củ ở đây các ngươi định. Nếu kiên trì không được, có thể chạy được bao xa, các ngươi liền cút cho ta xa bấy nhiêu. Khí phách, đây là khí phách trong truyền thuyết a! Tần Lam ở bên cạnh nhìn thấy tình hình này, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác hưng phấn kỳ lạ, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, lại trở nên không giống như trước.