Một đám người ngựa chừng năm sáu mươi tên đang đứng bên ngoài vùng ngoại ô trấn Đông Lâm. Những người này rõ ràng là không quen đường, đi lại lung tung nên thỉnh thoảng lại có cảnh ngựa sa vũng lầy.
- Tứ Hải gia, chỗ quỷ quái này chúng ta cố đừng đi nhầm nhé.
Một tên con cháu Hứa gia, tay cầm đuốc cố soi phía trước nhưng chỉ thấy mênh mông ruộng đồng ngút tầm mắt.
- Nơi này là đồng bằng, làm sao đi nhầm được?
Hứa Tứ Hải nạt.
Tên kia chỉ biết bĩu môi, không dám trả lời nhưng trong lòng thì nghĩ, nơi này bằng phẳng thì bằng phẳng thật nhưng làm sao được gọi là đồng bằng, chỉ cần không lạc mất người phía trước là tốt lắm rồi.
- Mọi người đề phòng chút, đừng hãm vó ngựa.
Hứa Tứ Hải nhắc nhở:
- Theo bản đồ mà Cẩu Thánh đưa cho thì điền sản nhà Tần gia chỉ ở không xa đây thôi.
Tứ Hải ngoài miệng nói cứng thế thôi nhưng trong bụng thì hối hận lắm. Sớm biết thế này từ đầu hắn đã không chọn đi đường này. Sở dĩ hắn chọn đi đường vòng bên ngoài vì nghĩ dễ chạy, nếu như người của Tần gia có đến kịp thì chưa chắc đã làm gì được hắn.
Tính toán thì hay vậy nhưng làm sao mà hắn biết được con đường này không phù hợp để đi ngựa, chuyện này ảnh hưởng rất nhiều đến tốc độ thực hiện của bọn chúng.
- Không biết Tộc trưởng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ chưa nhỉ? Tộc trưởng và Nhạc Trưởng lão đã đích thân ra tay thì Tần gia trang có là gì. Ta phải đẩy nhanh tốc độ, nói không chừng bọn họ đã làm xong rồi, bên ta tụt lại sau mất!
Nghĩ vậy, Hứa Tứ Hải vội vã giục giã mọi người:
- Mọi người, cố lên chút nữa, sắp tới rồi. Kẻ nào lười biếng làm ảnh hưởng mọi người, kẻ đó sẽ là tội nhân lớn nhất.
Đúng lúc này thì một tên trong đám người phía sau chạy lên vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tứ Hải gia, không thấy Tiểu Tường đâu nữa.
- Không thấy? Hắn đi đâu rồi?
Hứa Tứ Hải không hiểu nổi chỉ có mười mấy con người sao bây giờ lại thiếu đi một.
- Con… con không biết.
Tên kia ngập ngừng nói.
- Ngươi không biết?
Hứa Tứ Hải trợn trừng mắt:
- Con đường này bằng phẳng vậy mà ngươi không biết nó đi đâu? Vậy ngươi có biết nó mất tích từ lúc nào không?
- Cái này… con cũng không biết.
Không biết tên này đầu óc để đi đâu nữa.
- Phế vật!
Hứa Tứ Hải chửi lớn, nhảy khỏi lưng ngựa quát tháo liên hồi:
- Nhất định ngã xuống cái hố nào rồi ngủ luôn rồi, mọi người quay lại tìm nó.
Tên Tiểu Tường này trong Hứa gia cũng được coi là một tên thiếu niên có triển vọng nên mọi người càng phải chăm sóc bảo vệ hắn kỹ hơn.
Vừa nghe thấy phải quay lại, mọi người có vẻ không vui nhưng vẫn phải bất đắc dĩ quay lại tìm. Nhưng trở đi trở lại mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng một ai.
Hứa Tứ Hải không phải kẻ ngu độn gì, đương nhiên là hắn đã cảm nhận được có điều gì bất ổn nên khoát tay, quát lớn:
- Không tìm nữa, mọi người đề cao cảnh giác, nhìn nhau cho kỹ, đừng rời đội hình quá xa.
Đám người Hứa gia nghe Hứa Tứ Hải nói vậy không khỏi giật mính, cảnh giác nhìn quanh, dường như trong bóng tối ngoài kia đang ẩn nấp những con ma hút linh hồn sẵn sàng lao ra tấn công chúng bất cứ lúc nào.
Đi được một lúc, một tên nữa lại hét lớn:
- A Lạc không thấy đâu nữa rồi.
Lại là một con ngựa trên lưng không có người, bốn phía xung quanh không có lấy một bóng người, thậm chí ngay cả dấu vết con người cũng không có nữa.
Vậy rốt cục bọn chúng mất tích kiểu gì, bất luận Hứa Tứ Hải hỏi thế nào thì bọn chúng đứa nào cũng chỉ ba không: không biết mất tích kiểu gì, không biết mất tích lúc nào, không biết bất cứ điều gì hết.
Hứa Tứ Hải không nén nổi cơn giận, quất đen đét chiếc roi ngựa trong tay, quát lớn:
- Kẻ nào đang giở trò dọa ma dọa quỷ. Có bản lĩnh ra mặt đọ sức với ta.
Nhưng mặc kệ hắn gào thét thế nào bốn phía vẫn im lặng như tờ, ngoài tiếng gió đêm xào xạc ra thì chỉ còn tiếng con trùng kêu rả rích.
- Đồ nhu nhược! Nhu nhược!
Hứa Tứ Hải rủa thầm trong miệng mấy câu:
- Tiếp tục tiến lên, lão tử không tin lại có chuyện ma quỷ ở đây?
Khó khăn lắm đoạn đường trước mặt mới rộng ra đôi chút, đám người Hứa gia vội vã thúc nhanh ngựa, chạy như điên như đằng sau đang có quỷ đuổi theo chúng thật.
Dốc sức chạy gần một tiếng, cuối cùng địa thế cũng bắt đầu khớp với bản đồ.
- Dừng lại.
Hứa Tứ Hải vung cao roi ngựa, lại lôi bản đồ ra xem xét, có lẽ đúng là chỗ này rồi.
Hắn đang định mở miệng nói thêm điều gì thì đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như có luồng khí lạnh đang phả vào lưng hắn khiến tóc gáy hắn dựng hết cả lên.
Trực giác nói cho hắn biết có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây nhưng cụ thể là chuyện gì thì hắn không dám quay đầu nhìn lại. Nhưng hắn không thể không quay được. Nhưng vừa quay đầu thì thiếu chút nữa hắn đã rơi khỏi lưng ngựa.
Một, hai, ba, bốn…
Tất cả ngựa đều có mặt ở đây, không thiếu con nào nhưng người trên lưng ngựa thì đã biến mất không dấu vết. Trong một giây đó, dường như người trên thế giới này đều biến mất không một tiếng động.
Người đâu?
Trán Hứa Tứ Hải bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mắt đảo quanh bốn phía cố gắng tìm chút dấu vết mong manh. Hắn biết hắn gặp rắc rối rồi, mà rắc rối này còn không nhỏ nữa.
Cố gắng níu kéo chút uy phong, quất quất roi ngựa, gào rít:
- Là ai, là ai làm vậy? Là người là ma thì cũng ra đây! Hứa Tứ Hải ta mà sợ ngươi thì ta không phải hảo hán.
Nói như vậy thôi nhưng trong lòng hắn thì sợ lắm, hắn đang cố dùng mấy câu nói để cố che đi nỗi sợ này.
- Ngươi không sợ? Vậy thì tốt.
Một giọng nói lạnh lẽo không biết tự lúc nào vang lên từ trước mặt Hứa Tứ Hải.
Hứa Tứ Hải quay ngoắt đầu lại, không biết hắn có bị hoa mắt hay không mà mới đấy đã xuất hiện một người.
Người này dáng người cao lớn, khuôn mặt thanh tú, tuổi cũng không nhiều, đặc biệt đôi mắt sáng như sao trời, hai tay khoang trước ngực nhìn Hứa Tứ Hải như nhìn một người chết.
Hứa Tứ Hải hít một hơi thật sau, giọng khàn đặc:
- Là ngươi?
- Là ta.
- Sao ngươi lại ở đây?
- Vậy sao ngươi lại ở đây?
Người đó không ai khác chính là Tần Vô Song vừa kịp đến, bây giờ đang đứng đây thản nhiên hỏi lại Hứa Tứ Hải. Hắn đến đây chẳng mất bao nhiêu thời gian, vẫn còn kịp bày trò ma quỷ dọa Hứa Tứ Hải, hạ từng tên từng tên một đi theo hắn.
Hứa Tứ Hải giận đến phát nghẹn, rít lên trong miệng:
- Ngươi cần biết ta đến đây làm gì? Chịu chết đi, thằng ranh!
- Muốn động võ?
Tần Vô Song cười nhạt, túm chặt cương ngựa:
- Động võ, Hứa Tam Lập còn chưa làm được nói chi là ngươi.
Nói đoạn dùng lực, túm Hứa Tứ Hải ném xuống ngựa dẫm chân lên ngực hắn, chưa hết, hắn còn điều khiển cho ngựa lộn đi lộn lại, biến Hứa Tứ Hải thành một đống thịt nhão. Rồi một tay ném thi thể hắn lên ngựa, dẫn đoàn ngựa đến ao cá.
Nếu như bọn người Hứa gia tìm điền sản nhà Tần gia khó như vậy thì ao cá không cần phải nói, vì vị trí của nó còn heo hút hơn rất nhiều, không khéo người với ngựa bây giờ vẫn còn lạc ấy chứ.
Trên con đường bên ngoài Trấn Đông Lâm, toán người Hứa gia đã đốt thành công tất cả các cửa hiệu của Tần gia, lửa bốc ngút trời.
Đang định đi đến xưởng ép dầu đốt tiếp thì đột nhiên nghe thấy người của Tần gia trang phóng ngựa tới.
Cánh này của Hứa gia chỉ là những Chân Võ Cảnh Nhị đẳng nên nhìn thấy Tần Liên Sơn đích thân đưa nguồi đến thì hoảng sợ vô cùng, bỏ chạy tán loạn, không dám nghênh chiến.
May mà Tần Liên Sơn vốn đã có suy nghĩ dập lửa trước nên chỉ vội vã ra lệnh:
- Cắt đứt nguồn hàng, ngăn chặn ngọn lửa, những thứ đã cháy cứ mặc kệ nó, tránh để bị thương!
Chỉ cần Tổ đường Tần gia vẫn còn là Tần Liên Sơn đã mừng lắm rồi. Chuyện cửa hiệu bị đốt ông vẫn còn có thể lo được, cử người sang bên xưởng ép dầu kiểm tra thì được báo về:
- Tộc trưởng, xưởng ép dầu vẫn an toàn, chưa bị xâm nhập gì.
Tần Liên Sơn gật đầu:
- Tốt!
Rồi đích thân chỉ huy dập lửa, cứu nguồn hàng. Một lúc sau những thành viên còn lại của gia tộc cũng đến tập trung.
Gia đinh Tần gia vốn nhiều, lại thêm Tần gia xưa nay sống ôn hòa nên hàng xóm láng giềng thấy cửa hiệu nhà Tần gia cháy thì cũng mang chậu ra cứu giúp. Thông tin cửa hiệu Tần gia bị cháy lan truyền nhanh chóng khắp trấn Đông Lâm, ai ai cũng khẩn trương như chuyện nhà mình. Tần Liên Sơn nhìn thấy cảnh này, xem chừng cảm động lắm, hai mắt hoe hoe.
- Nhanh, cứu hỏa, cứu hỏa cho ta!
Lúc này bên kia đường xuất hiện một tốp người ngựa, tốp người này đều đã qua huấn luyện nên sức đương nhiên cũng mạnh hơn người thường gấp trăm lần. Bọn họ là một Hàn môn khác của trấn Đông Lâm: Hồ gia, gia tộc của Hồ Tư Ngôn. Và tín hiệu này cũng là một tín hiệu rất rõ ràng. Hồ gia đã chấp nhận vị trí Hào môn của Tần gia ở trấn Đông Lâm nên đưa người ngựa đến trợ giúp Tần gia!
Người đông sức lớn, hỏa lực có mạnh đến mấy rồi cũng bị dập tắt.
Tần Liên Sơn nhìn lại toàn bộ mọi thứ rồi chắp tay nói với mọi người:
- Chư vị, đại ân này không lời nào nói hết, Liên Sơn nguyện ghi tạc trong lòng. Chờ hôm nào Tần gia trang mở tiệc, mời chư vị hàng xóm láng giềng đến tham dự!
- Được!
- Tần gia vạn tuế!
Tiếng reo hò làm rung động cả bầu trời trấn Đông Lâm.
- Không biết bên Vô Song thế nào rồi?
Tần Liên Sơn nghĩ thầm.
Thí luyện Võ đồng là tháng , tấn thăng Vương tộc là tháng , còn hôn sự của Tần Tụ là vào tháng . Mấy tháng này, Tần gia đúng là hỷ sự không ngớt.
Trước khi hôn lễ đến, ngày nào Tần Vô Song cũng chăm chỉ luyện tập, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đến tận bây giờ vẫn được triển khai theo đúng trình tự, không cần hắn phải lo lắng quá nhiều.
Mà Tần gia trang vốn dĩ có ba chi đội hộ vệ, bây giờ cũng chính là hộ vệ cận thân, biên chế cá nhân của Tần Liên Sơn.
Còn quân đội của Vương tộc Tần gia thì đang bắt đầu thu thập trong phạm vi toàn Lĩnh. Hai châu thuộc về Thiên Tứ Lĩnh đều là hai châu giàu có, dân cư đông đúc, ước chừng cũng phải có sáu bảy ngàn vạn người. Tần Vô Song sàng lọc cẩn thận, chỉ trưng thu mười vạn người.
Cũng trong lúc này, Vương tộc Tần gia ban xuất Cầu Hiền Lệnh khắp cả nước để thu thập cao thủ, đã có rất nhiều chức vị quân nhân đến Tần phủ xin gia nhập.
Tạo mới một Vương lĩnh, mặc dù tất cả quan chức châu quận ban đầu vẫn không đổi nhưng quân đội thì gần như tay trắng lập nghiệp, mọi vị trí lớn nhỏ trong quân đội đều trống.
Mà trong Vương phủ thì đương nhiên cần nhiều cao thủ hơn để lấp chỗ trống. Một Vương phủ với một Tần gia trang trước kia hoàn toàn khác nhau.
Tần Vô Song thu thập nội thị Vương phủ yêu cầu đầu tiên là sự trung thành, sau đó mới đến thực lực. Cầu Hiền Lệnh này của Vương tộc Tần gia đã phá vỡ quy tắc thông thường của Bách Việt Quốc. Không câu nệ hình thức, không nhìn gia môn, không quan tâm địa vị xã hội, chỉ cần cam đoan trung thành, thực lực dù có yếu một chút có thể vào Vương phủ rồi bồi dưỡng sau.
Với danh nghĩa được tiếp cận Vương tộc Tần gia, chẳng khác gì mặt trời giữa trưa, tự nhiên kẻ ứng tuyển xuất hiện tới tấp, nườm nượp không dứt.
Bởi vì bất luận gia môn, nên xuất hiện rất nhiều võ giả xuất thân Hàn môn, thậm chí cả võ giả xuất thân bình dân cũng có hứng thú, rủ nhau tìm đến cậy nhờ.
Đương nhiên, cơ hội công bằng xuất hiện của những nhân vật xuất thân bình dân quá ít. Hôm nay có một cơ hội tốt như thế này, lại chẳng phải xa xôi ngàn dặm phải chạy tới thử một chút.
Cửa đầu tiên, giao cho Đạt Hề Minh lựa chọn.
Cửa thứ hai mới do Tần Vô Song đích thân trấn thủ.
Tần Vô Song đã hai kiếp làm người nên có thể từ ngoại hình, diện mạo, ánh mắt đánh giá người khác. Nếu như đã qua được cửa của Tần Vô Song thì gần như có thể cam đoan là không sai sót. Sau đó, Tần Vô Song sẽ tham khảo căn cốt, giá trị tiềm lực cùng độ trung thành của những hảo thủ vừa lựa chọn được, chia thành những cấp bậc khác nhau. Như vậy sẽ rất thuận lợi cho việc hình thành các chi đội nhân tài khác nhau, tạo ra một hệ thống nhân tài hoàn mỹ.
Vương tộc Tần gia thiếu nhất bây giờ là nhân tài!
Mới đó mà đã tới hôn lễ của Tần Tụ và Đạt Hề Minh.
Phía Chân Võ Thánh Địa cũng tỏ ra rất coi trọng. Dù lần này chỉ có Đại Tôn giả áo bào tím xuất hiện, nhưng lần này ông lại xuất hiện với thân phận của người làm chứng hôn.
Đây cũng chính là sự coi trọng của Chân Võ Thánh Địa với Ngoại tính Vương tộc vừa mới thành lập.
Hoàng đế Bệ hạ của Bách Việt Quốc cũng không hàm hồ, ngự bút vung lên, phong Đạt Hề Minh làm La Giang Bá, tước vị chỉ thấp hơn Tần Vô Song đúng một bậc. Như vậy, thân phận của Đạt Hề Minh cũng là thuyền cao nước lên.
Ngày tổ chức hôn lễ, rất nhiều gia tộc trong Thiên Tứ Lĩnh đã không bỏ lỡ cơ hội này thể hiện sự trung thành với Vương tộc Tần gia.
Tâm trạng của Tây Môn Đại phiệt dù có hơi phức tạp nhưng đối diện với đại thế cũng chỉ dám mừng thầm trong bụng rằng hồi đó đã suy nghĩ sáng suốt mà hủy hôn với Đạt Hề Thế gia. Nếu không, bây giờ Tây Môn Đại phiệt có thể bình thản đến dự hôn lễ hay không? Đúng là những chuyện không ngờ được còn rất nhiều.
Nhớ lại thủ đoạn của Tần Vô Song, Tây Môn Vũ giờ này vẫn còn thấy sợ.
Lại nói bên trong Xích Mộc Vương Phủ, Xích Mộc Vương đang ngồi im lặng lẽ, trên mặt nở một nụ cười khoái trá.
Bởi vì hắn vừa nhận được tin tình báo từ Cực Âm Sơn của Đại chủ quốc. Cực Âm Lão Nhân đã xuất Cực Âm Lệnh, phái Đại đệ tử Lệ Vô Kỵ xuất mã. Ít ngày nữa sẽ tới Bách Việt Quốc.
Xích Mộc Vương bấm ngón tay tính toán, Lệ Vô Kỵ có lẽ sẽ đến kịp trước hôn kễ của Tần Tụ. Đến lúc đó, đợi Vương tộc Tần gia đang vui vẻ, đột nhiên xuất hiện một sát tinh, giết hết cả nhà. Chuyện đó không biết sẽ vui như thế nào?
Vì ý nghĩ này mà Xích Mộc Vương quyết định, bất luận thế nào hắn cũng phải đích thân tham dự hôn lễ. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy cảnh cả nhà Tần gia bị một hung thần xử lý sạch sẽ. Như vậy, hắn mới có cảm giác được báo thù, mới có thể ném đá xuống giếng, đánh chết kẻ thất thế!
- Phi nhi, lần này con đi cùng phụ thân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xích Mộc Vương nói.
Hạ Vũ Phi từ ngày được Tần Vô Song thả về, tâm trạng nặng nề mấy ngày liền, gần đây mới lấy lại được tinh thần, nhưng trong lòng thì vẫn luôn có một đám mây u ám không sao xua đi được. Hắn không biết đám mây u ám ấy cụ thể là điều gì nhưng có thể khẳng định không phải là chuyện tốt. Vì vậy, lúc nào hắn cũng thấy lo lắng.
Nghe Xích Mộc Vương dặn vậy, Hạ Vũ Phi vội vàng nói:
- Hài nhi đương nhiên phải đi cùng phụ thân rồi. Tên Tần Vô Song đó đã hành hạ hài nhi. Hôm nay hài nhi phải tận mắt chứng kiến người của Cực Âm Tông tàn sát cả nhà hắn. Nếu không làm sao có thể giải hận?
- Ha ha, Tần gia. Bọn chúng chỉ là một ngôi sao băng. Mặc dù có tỏa sáng được một lúc, nhưng chẳng bao giờ lâu dài được.
Xích Mộc Vương bình thản đứng dậy:
- Dặn dò bọn thủ hạ chuẩn bị một phần hậu lễ mang đi chúc mừng hôn lễ và cũng là tang lễ của Tần gia.
- Vâng, Phụ vương!
Hạ Vũ Phi cũng cười nham hiểm.
Trên Võ Thánh Sơn, Võ Thánh đại nhân đang khoanh chân ngồi trên tảng thạch trụ cao nhất! Lãnh ngộ cảnh thiên điểm trà. Võ Thánh đại nhân đã gần đến giới hạn thiên sinh rồi nhưng lại không phá vỡ được Sơ Linh Võ Cảnh. Cơ thể đã rèn luyện được đến mức độ có thể chịu tải hai thành lực tự nhiên nhưng lại không dung hòa hai thành lực tự nhiên này được. Càng không đủ năng lực điều khiển để phát hai thành lực tự nhiên này ra ngoài.
Bởi vậy, ông phải dừng ở đây, không thể tiến lên Trung Linh Võ Cảnh.
Nhưng dù vậy, quyền uy của một Võ Thánh hộ quốc vẫn không bị ảnh hưởng. Ở Bách Việt Quốc, Tiên Thiên chỉ có một mình ông. Võ Thánh đại nhân ông vẫn là chiêu bài độc nhất vô nhị.
Nhưng mấy hôm nay, khí tức Tiên Thiên của ông lại xuất hiện một loại dao động rất kỳ lạ, một cảm giác hưng phấn mãnh liệt như đang cộng minh cùng cái gì đó.
- Không lẽ? Bách Việt Quốc xuất hiện thêm một Tiên Thiên nữa?
Võ Thánh đại nhân đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng theo tình báo của ông thì trước mắt Bách Việt Quốc vẫn chưa có ai đủ khả năng vào được Tiên Thiên. Bởi vì ông phát hiện vẫn chưa có ai đi đủ những chuẩn bị trước khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Tứ Đại Tôn Giả dưới tay ông, Đại Tôn giả áo bào tím là có nhiều hy vọng nhất. Nhưng bởi vì tuổi đã lớn, sức mạnh sinh lực và cơ năng mọi mặt đều không đạt đến độ đỉnh cao như thời thanh niên.
Nên chuyện Đại Tôn giả áo bào tím đột phá Tiên Thiên cần yếu tố may mắn nhiều hơn. Mà khả năng vận may này xảy ra là rất thấp. Hy vọng của những người khác còn mong manh hơn Đại Tôn giả áo bào tím nhiều.
Nếu nói Tần Vô Song, Quán quân Thí luyện lần này, hy vọng lớn, đủ tiềm lực. Nhưng rõ ràng là thiếu kiến thức, thiếu hệ thống hiểu biết về Tiên Thiên. Hoàn toàn không thể đột phá Tiên Thiên trong một thời gian ngắn. Trừ phi xuất hiện kỳ tích đến từ năng lượng thần kỳ bên ngoài thì mới có thể thoát thai hoán cốt, nhảy một bước vào Tiên Thiên.
Nhưng loại tạo hóa này căn bản là không thể xuất hiện ở một nơi linh lực không đủ như Bách Việt Quốc.
Đây cũng là lý do Võ Thánh đại nhân muốn Tần Vô Song ở lại Võ Thánh Sơn. Ông không muốn Tần Vô Song gặp quá nhiều trắc trở trên con đường đi vào Tiên Thiên.
- Ha ha, chuyện này lợi có hại có. Tần Vô Song không đồng ý nhập chủ Võ Thánh Sơn chưa chắc là chuyện tốt nhưng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Có lẽ vẫn còn kỳ ngộ tốt hơn đang chờ đợi hắn phía trước? Với thiên phú và tiềm lực của mình, hắn có được đại môn phái của Đại chủ quốc để ý cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra!
Nghĩ đến đây, lông mày của Võ Thánh đại nhân đột nhiên nhíu lại.
Đúng vậy, khí tức Tiên Thiên của ông lại vừa động, mà lần này động một cách rất rõ ràng, rất trực tiếp.
- Có cao thủ Tiên Thiên vừa xâm nhập vào Bách Việt Quốc ta!
Võ Thánh đại nhân lập tức đưa ra phán đoán! Ông có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí tức Tiên Thiên này. Dù ở rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Luồng khí tức Tiên Thiên này không hề được che đậy như cố ý khiêu khích, cố ý quấy nhiễu, thúc giục khí tức Tiên Thiên!
Võ Thánh đại nhân chợt giật mình:
- Không lẽ Võ Thánh hộ quốc của Đại Ngô Quốc đến khiêu chiến?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện ngay lập tức bị ông phủ nhận. Ông không phải là chưa từng gặp qua Võ Thánh hộ quốc của Đại Ngô Quốc, hai bên đã từng trao đổi khí tức Tiên Thiên nên tuyệt đối không phải vậy.
Hơn nữa, Võ Thánh hộ quốc của Đại Ngô Quốc cũng không thịnh khí lăng nhân đến vậy.
Đây là một sự khiêu khích không hề che đậy, rõ ràng muốn nói với Võ Thánh đại nhân ông rằng ta cũng là Tiên Thiên, ta đến quốc độ của ngươi rồi!
Lông mày Võ Thánh đại nhân nhíu lại, miệng lẩm bẩm:
- Tiên Thiên cao thủ nhập cảnh, e là Bách Việt Quốc ta khó lòng yên ổn! Không được, nhất định phải điều tra hành tung của người này.
Đang định đứng dậy thì Võ Thánh đại nhân đột nhiên rùng mình. Lần này, cảm giác của ông càng mạnh mẽ hơn! Luồng khí tức Tiên Thiên ấy rõ ràng đang đi vòng quanh dưới chân núi Võ Thánh Sơn!
Đây là khiêu khích, một sự khiêu khích tuyệt đối!
Võ Thánh đại nhân nộ khí bộc phát! Bất luận ngươi là Tiên Thiên cao thủ từ đâu đến, ở Bách Việt Quốc, mà dám đến gần Võ Thánh Sơn làm càn là đã không coi Võ Thánh này ra gì rồi.
Bước hai ba bước ra khỏi Võ Thánh Điện đã thấy đám môn nhân của Võ Thánh Sơn và tam Đại Tôn giả đang nhìn nhau bối rối. Rõ ràng là mọi người cũng đều cảm nhận được luồng khí tức Tiên Thiên cực lớn này.
Luồng khí tức này xâm phạm rất nhanh và mạnh khiến cho những cao thủ chưa vào Tiên Thiên cảm thấy áp lực, mỗi giây mỗi phút như bị tra tấn.
Võ Thánh đại nhân huýt nhẹ một tiếng, tiếng huýt này dường như có thể tinh lọc không khí, giải trừ tất cả mọi phiền não, bất an, lo lắng trong lòng.
Không đợi cho đám môn nhân kịp phản ứng, Võ Thánh đại nhân đã bay nhanh xuống núi, chạy thẳng về phía Tiên Thiên cường giả kia.
Đuổi tới chân núi, Võ Thánh đại nhân đột ngột dừng bước. Ông có thể cảm nhận được một khí tức Tiên Thiên cực mạnh quanh đây, nhưng mà là khí tức Tiên Thiên còn lưu lại.
Rõ ràng, người này cũng cảm nhận được khí tức của Võ Thánh đại nhân nhưng không muốn chạm mặt bây giờ nên để lại dấu vết khiêu chiến rồi rời đi trước.
Võ Thánh đại nhân nghi hoặc nhìn về phía trước, trong lòng chợt trào lên một dự cảm xấu. Tên Tiên Thiên cường giả này càn rỡ như vậy, rõ ràng không phải chỉ đi qua mà là cố ý đến gây sự!