Tần Vô Song hơi giật mình, rõ ràng là bất cứ đại tông môn nào trong Cấm địa của Thần đều không dễ động vào. Nga Mi Đạo Trường là một trong sáu đại Đạo Trường của Mộng Huyễn Thiên Trì mà hành sự lại ác độc như vậy.
Có điều Tần Vô Song cũng không cảm thấy bất ngờ, giới tu luyện trước nay vẫn là cá lớn nuốt cá bé, Nga Mi Đạo Trường làm vậy có lẽ không thể coi là quang minh chính đại nhưng người khác cũng rất khó nắm được đằng chuôi.
Lúc này Tần Vô Song đã xác định được thân phận của cung trang phụ nhân, quả nhiên là người của Nga Mi Đạo Trường, như thế hắn càng không có thiện cảm với Nga Mi Đạo Trường.
Tần Vô Song bất ngờ biết được âm mưu này nhưng cũng không vội lật tẩy. Những người này như con thiêu thân lao vào lửa đi tìm bảo vật, đó là tự mình tìm đến cái chết. Tuy là Tần Vô Song là người chân thành nhiệt tình nhưng cũng không đến mức hết lòng vì những kẻ tham lam kia.
Hắn nín thở chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hai nữ tử kia.
Thiếu nữ áo tím có phần sợ sệt Tiểu Xán, thấy Tiểu Xán có phần không vui, cũng không nói gì nữa. Tiểu Xán đang như nghĩ ngợi điều gì bỗng bừng tỉnh, nói:
- Không nói linh tinh nữa, mau vào trong đi. Cũng sắp đến lúc rồi.
Thiếu nữ áo tím ừm một tiếng rồi chạy theo Tiểu Xán vào trong Vạn Hoa Cốc.
Thân pháp hai người này vô cùng nhanh nhẹn, lại toàn đi những con đường nhỏ kín đáo, nếu không phải Tần Vô Song vừa hay ở đây thì căn bản là họ sẽ không sợ bị phát hiện.
Tần Vô Song đề phòng với Nga Mi Đạo Trường nhưng vẫn không rút lui. Không thấy bọn Điền Minh Sơn bị giết chết, hắn không thấy yên tâm.
Lặng lẽ tiến vào trong thâm cốc, suốt dọc đường, các tu luyện giả từ bốn phương tràn vào, xem ra thông tin đã truyền khắp Vạn Hoa Cốc rồi.
Bên dưới một cái thâm cốc lớn là một cái vực sâu, vực sâu này thông thẳng đến trung tâm của ngọn núi lớn. Hiển nhiên, bên trong đó là một sơn động khổng lồ.
Lúc này đã có rất nhiều tu luyện giả tụ tập ở cửa sơn động.
Con trai của Thiên Đế, Tân Vô Kỵ cũng có mặt ở đó, Tần Vô Song khẽ lắc đầu, không ngờ con trai của Thiên Đế mà cũng tin lời đồn mà đến.
Ở cửa sơn động có ít nhất là hai trăm tu luyện giả tụ tập thành từng nhóm, đa số là tán tu, một bộ phận là đệ tử tông môn từ các nơi khác nhau.
Tần Vô Song không phải đệ tử của Mộng Huyễn Thiên Trì nên không quen biết nhiều. Nhưng trong tình hình này hắn cũng không muốn tìm hiểu nhiều.
Ba người bọn Điền Minh Sơn đứng ở phía nam cửa động theo thế kiềng ba chân. Còn bốn gã áo đen thì đứng hình rẽ quạt quanh ba người bọn chúng.
Điền Minh Sơn muốn vào bên trong sơn động cũng không thể, bên ngoài đã bị bốn gã áo đen chặn đứng đường rồi.
Điền Minh Sơn trừng mắt với bốn gã áo đen, hỏi hằn học:
- Bốn vị, ta e là bốn vị đã nhận nhầm người rồi!
Điền Minh Sơn có nhãn lực rất tốt, sớm đã nhìn thấy bọn Tân Vô Kỵ và Yến Thiên Tùy, có ý định muốn xin trợ giúp nhưng thấy chúng nét mặt thản nhiên, dường như không có ý định tham dự vào, biết chúng không muốn ra tay giúp đỡ, tuy trong lòng phẫn nộ nhưng cũng không dám nói gì.
Nữ tử duy nhất trong bốn gã áo đen nói:
- Nhận nhầm? Nếu các ngươi không phải người của La Thiên Đạo Trường thì bọn ta đã nhận nhầm rồi.
Điền Minh Sơn khựng lại, xem ra đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Nữ tử đó nói với gã áo đen cao to bên cạnh vài câu, ánh mắt hắn lóe lên sát ý, gật gật đầu.
- Các ngươi đừng hiếp người quá đáng! Tưởng bọn ta sợ các ngươi thật sao?
Điền Minh Sơn phẫn nộ nói.
Nữ tử đó bật cười:
- Không sợ thế sao phải chạy? Đáng tiếc, lẽ nào La Thiên Đạo Trường các ngươi hết người rồi sao mà lại phái đám tiểu tử các ngươi đến? La Thông Thiên chết rồi à?
- Ngươi… ngươi biết Đại Đạo tôn?
Điền Minh Sơn kinh ngạc.
- Biết hắn? Hắn là cái thá gì? Hắn xứng được biết bản tiểu thư sao?
Nữ tử đó nói đầy vẻ châm biếm.
Điền Minh Sơn tím mặt lại:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì, nói thẳng ra đi!
Tên to cao hét lên lạnh lùng:
- Rất đơn giản, muốn ngươi chết, muốn toàn bộ người của La Thiên Đạo Trường các ngươi chết!
- Ngươi… ngươi là đệ tử của Tần gia?
Điền Minh Sơn bỗng kêu lên.
- Đệ tử Tần gia?
Tên cao to cười lớn:
- Ta là đệ tử Tần gia? Ngươi cho rằng kẻ thù của La Thiên Đạo Trường các ngươi chỉ có Tần gia thôi sao?
- Ai da, ca ca tốt của muội, đừng phí lời với hắn nữa, động thủ đi!
Cô ta dậm chân, cánh tay ngọc ngà vung lên, một thanh bảo kiếm sáng loáng hiện ra, quét một đường trên đất bắn ra một đạo kiếm khí.
Điền Minh Sơn vội vàng nhảy lên tránh đòn.
- Hừ, có chút bản lĩnh đấy!
Nữ tử đó ném thanh bảo kiếm lên, dang hai tay làm một vài thủ quyết, thanh bảo kiếm lập tức biến ra mười mấy phân thân, phát ra ánh sáng rực rỡ chói lòa. Cô ta hét lên:
- Đi!
Mười mấy ảnh ảo đồng loạt lóe sáng, bắn thẳng về phía Điền Minh Sơn và hai Pháp vương kia.
Điền Minh Sơn hét:
- Vào trong động!
Lời này vừa thốt ta, đừng nói bốn gã áo đen, ngay các tu luyện giả khác cũng đồng loạt hét lên:
- Không được vào trong!
Những tu luyện giả này dừng lại ở đây, không ai giành vào sơn động trước là vì họ khống chế lẫn nhau, không ai chiếm được tiên cơ. Nếu ai đó mà vào trước thì sẽ chọc giận tất cả, lập tức tiếng chửi bới sẽ ồ ạt vang lên.
Đúng lúc đó, gã áo đen thân hình cao to kia bỗng như con rồng khổng lồ vươn mình, hai cánh tay giương cung lên.
Từ khai cung đến lắp tên dường như chỉ một chớp mắt là hoàn thành.
Tần Vô Song nhìn thấy cây cung thì tim bỗng đập mạnh, cây cung này nhìn rất quen! Trí nhớ của Tần Vô Song nhanh chóng hoạt động, rồi bỗng dừng lại ở một khe núi sâu ở Đế quốc Thiên Trì. Cảnh tượng lần đầu tiên gặp Thương Dạ đại ca lập tức hiện lên trong đầu.
Cây cung này chính là Xuyên Vân Cung mà Thương Dạ đại ca sử dụng.
Lẽ nào là huynh ấy? Tim Tần Vô Song run lên, nhìn dáng người cao to đó, ánh mắt cô đơn đó, còn cả khí thế khi khai cung, tất cả đều phù hợp với Thương Dạ đại ca.
Chỉ có điều, Thương Dạ đại ca khi đó chỉ là một Sơ Linh Võ Cảnh, còn lúc này, người khai cung lại có tu vi của một Động Hư Cảnh, thậm chí còn là Hư Võ Đại viên mãn.
Mới có mấy năm mà tu vi của Thương Dạ đại ca lại tăng nhanh vậy sao?
Vũ khí của các tu luyện giả từ bốn phương tám hướng biến thành những đường lưu quang đánh về phía sơn động, hiển nhiên là để ngăn không cho đám người Điền Minh Sơn vào trong.
Gã áo đen thân hình cao to hô lên một tiếng lớn:
- Xuyên Vân Cung, bắn!
Vút! Vút! Vút!
Ba mũi tên liên tiếp được bắn ra.
Ba mũi tên khí thế như quái thú xổ lồng, gầm thét, đem theo dòng khí lưu hình thành nên ba đạo ánh sáng, ngưng tụ lại thành hình cự long nhe nanh múa vuốt xông tới.
Ngay cả Tân Vô Kỵ đứng bên ngoài, nhìn thấy tiễn thuật như vậy cũng hơi biến sắc mặt.
Gần như đồng thời, thân hình Tân Vô Kỵ biến thành một quầng sáng biến mất trong hư không, trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, Tân Vô Kỵ đã hiện ra phía trước ba mũi tên. Ống tay áo vung lên, một đạo kình khí được biến ra vững chãi như bức tường.
Uỳnh!
Khí lưu va chạm, ba mũi tên đâm vào bức tường khí, khí thế đột ngột bị chặn lại, ánh sáng dần tan đi, ba mũi tên không thể bay tiếp, ỉu xìu rơi xuống.
Tân Vô Kỵ làm vậy lập tức chấn động tất cả.
Ánh mắt gã áo đen cao lớn kia sắc lạnh nhìn Tân Vô Kỵ, cao giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Muốn ra mặt sao?
Tần Vô Song nghe giọng nói thì càng chắc chắn, đúng là Thương Dạ đại ca! Tần Vô Song mừng rỡ, không ngờ lại gặp được Thương Dạ đại ca ở đây!
Điều khiến Tần Vô Song vui hơn đó là Thương Dạ đại ca rõ ràng đã gặp được kỳ ngộ gì đó, tu vi đã nâng cao rõ rệt, không hề thua kém Tần Vô Song hắn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Chỉ có điều, thân thủ của Tân Vô Kỵ thì còn bá đạo hơn, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, quả nhiên danh bất hư truyền!
Tần Vô Song không vội ra tay. Tân Vô Kỵ ra tay hiển nhiên là định bảo vệ ba kẻ Điền Minh Sơn. Lúc này Tần Vô Song mà lộ diện thì chẳng có tác dụng gì, chi bằng cứ quan sát đợi thời cơ.
Quang minh chính đại giao chiến với Tân Vô Kỵ, một Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, cao thủ vô địch dưới Thần đạo, tuyệt đối không có bất cứ cơ hội thắng nào. Trừ phi Tần Vô Song có thể triệu hồi ngay lập tức hai đầu Linh thú Phong ấn cuối cùng.
Tân Vô Kỵ hiển nhiên là muốn uy hiếp Thương Dạ, khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người không ngừng lan tỏa về phía Thương Dạ.
Nữ tử phía sau Thương Dạ tiến lên trước, bỗng tóm lấy cánh tay Thương Dạ kéo mạnh, lùi ra sau mười mấy bước, cánh tay ngọc ngà vung lên biến ra một tấm lá chắn hình tròn kỳ quái chắn trước mặt hai người.
- Ngươi là ai?
Nữ tử đó trừng mắt đề phòng nhìn Tân Vô Kỵ. Tân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Vậy các ngươi là ai? Che mặt muốn làm gì?
- Ngươi quản được bản tiểu thư là ai sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng thực lực mạnh là muốn chõ mũi chuyện người khác. Người của La Thiên Đạo Trường ngươi không bảo vệ nổi đâu!
Nữ tử đó rõ ràng chẳng phải người hiền lành gì.
Tần Vô Song nhởn nhơ:
- Ồ, khẩu khí không nhỏ đâu nhỉ? Xin hỏi cô nương có phải người của Đồ Đằng Tộc?
- Không liên quan gì đến ngươi!
Tân Vô Kỵ mặt lạnh tanh:
- Nếu ngươi quả thật là người của Đồ Đằng Tộc thì chuyện hôm nay đúng là bản Điện hạ không quản được. Nếu không phải thì xin dừng tay. Ba người này là tu luyện giả Hiên Viên Khâu ta, thuộc sự quản lý của Thiên Đế Sơn. Ngươi giết người trước mặt bản Điện hạ, lẽ nào ta lại mặc kệ?
Thương Dạ nhướng mày:
- Ngươi là con trai của Thiên Đế Thiên Đế Sơn, Tân Vô Kỵ?
Tân Vô Kỵ sắc mặt không hề thay đổi:
- Chính ta đây!
Thương Dạ bình thản nói:
- Con trai của Thiên Đế không đến Côn Luân Tiên Tông mà ở đây làm cái gì? Lẽ nào cũng tham lam muốn cướp đoạt bảo vật Thần đạo?
Tần Vô Song nhếch mép:
- Hình như các hạ cũng quản nhiều việc quá nhỉ?
- Ngươi thì không sao? Đây là ân oán giữa bọn ta và La Thiên Đạo Trường, ngươi ngươi quản làm gì?
Thương Dạ khẩu khí cũng đầy bực tức.
Ba tên bọn người Điền Minh Sơn bị chết cứng ở cửa động, tiến không được, lùi cũng không xong, thấy Tân Vô Kỵ ra mặt cũng bình tĩnh hơn phần nào. Lúc đó, các tu luyện giả bên ngoài nhao nhao kêu lên:
- Các ngươi muốn giải quyết ân oán riêng thì ra chỗ rộng rãi ngoài kia mà giải quyết!
- Đúng thế, đừng có chặn trước cửa, định mượn gió bẻ măng hả?
- Chính thế, ta thấy rõ ràng chúng đang diễn kịch, ai nhanh chân thì lên trước thôi!
Trong một trận pháp thần bí, Tần Khiếu Thiên mệt mỏi ngồi dựa vào một phiến đá, trán lấm tấm mồ hôi. Đường đường là Chân Thần Đạo cường giả vậy mà lúc này chẳng khác gì một bệnh nhân.
Nhìn thấy Tần Vô Song và Tần Trọng Dương đi đến, khóe miệng khẽ động, lộ ra một nụ cười khổ sở:
- Đại trận này quả nhiên bá đạo, dục tốc thì lại bất đạt. Ta quá truy cầu tốc độ khởi động của nó, cường hành thôi động dẫn đến nguyên khí đại thương. Đây cũng là một sự trừng phạt với sai lầm liệu địch trước đây của ta. Nếu như ta khởi động đại trận hộ sơn sớm một bước thì đã đủ thời gian, tuyệt đối không bị tiêu hao nguyên khí như thế này.
Thì ra, Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận hộ sơn là một trận pháp vô thượng tập trung toàn bộ linh lực của trời đất Vấn Đỉnh Sơn. Muốn khởi động được trận pháp này chí ít phải có tu vi Hóa Thần Đạo tám kiếp.
Vốn dĩ, với tu vi Chân Thần Đạo của Tần Khiếu Thiên, muốn khởi động trận pháp này quá dễ dàng, nếu như có đủ thời gian thì tuyệt đối không vấn đề gì.
Nhưng mà, bên Tân Thiên Vấn tiến công quá gấp, khiến Tần Khiếu Thiên không thể không tranh đoạt từng giây. Và cũng vì lý do này mà ông mới truy cầu quá mức tốc độ khởi động, mới khiến Tần Khiếu Thiên tiêu hao nguyên khí một cách dị thường, và mới có cảnh tượng hiện nay.
- Các ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ lạ. Tân Thiên Vấn bị thương rồi, tại sao ta không đuổi theo truy sát hắn, đúng không?
Tần Khiếu Thiên cười khổ sở, thở dài.
- Đại Chưởng môn, người không sao chứ?
Tần Trọng Dương ân cần hỏi, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Tấn Khiếu Thiên xua xua tay:
- Chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi, cho ta thời gian một tháng, ta sẽ có thể hồi phục hoàn toàn. Tân Thiên Vấn bị thương rồi, không đủ một tháng, hắn cũng không thể hồi phục được đâu. Nhưng dù hắn có hồi phục được thì cũng chẳng ích gì, dù hắn có dốc toàn lực thôi động Chân Thần Lục Binh thì cũng tuyệt đối không thể phá vỡ được đại trận hộ sơn. Trận pháp này tên là Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận, bên ngoài Lục Hợp còn có Bát Hoang. Chỉ cần khởi động bên trong, tất cả pháp nhãn bên ngoài sẽ hút linh lực xung quanh Vấn Đỉnh Sơn, không ngừng cung cấp cho trận pháp.
Tần Khiếu Thiên giải thích:
- Cũng chính vì vậy mà trận pháp mới lợi hại đến thế. Bởi vì, trận pháp này hàm chứa ý cảnh của đạo pháp tự nhiên, dung hợp với địa thế tự nhiên. Vấn Đỉnh Sơn của Hiên Viên Khâu là một trong những nơi có nguồn linh lực dồi dào nhất, linh lực cuồn cuộn không dứt, đảm bảo cho trận pháp mạnh mẽ không gì phá được! Trừ phi đích thân Đồ Đằng cường giả cường đại dị thường đến, nếu không, trận pháp này tuyệt đối không thể phá được!
Tần Khiếu Thiên rất tự tin vào trận pháp này
Điều này khiến Tần Trọng Dương nhẹ hẳn lòng, thở phào nói:
- Lúc nãy, người của toàn tộc đúng là đã có một phen kinh sợ, ai cũng muốn lấy thân mình ngăn cản Tân Thiên Vấn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tần Khiếu Thiên ngạo nhiên nói:
- Sao ta có thể trơ mắt đứng nhìn Tân Thiên Vấn giễu võ dương oai? Tân Thiên Vấn xâm nhập vào Xá Thân Cốc, nơi đó chính là cánh cửa đối ứng với Bát Hoang bên ngoài, chạm phải thiên lôi thiểm điện nên Thiên Đế Chi Dực bị thương. Ha ha, đáng kiếp! Đáng tiếc là vẫn chưa đủ mạnh, nếu như trực tiếp đánh chết được hắn thì quá tốt.
Khẩu khí Tần Khiếu Thiên vẫn có một tia nuối tiếc.
Tần Vô Song cười nói:
- Nghĩ lại đây có lẽ là khảo nghiệm của ông trời dành cho Tần gia chúng ta. Nhưng Tân Thiên Vấn không phá được đại trận hộ sơn, uy tín có lẽ sẽ giảm xuống thảm hại. Một khi giữa liên minh sáu nhà đã xuất hiện vết nứt, chỉ qua một thời gian nữa thôi nhất định sẽ có mâu thuẫn lớn. Chỉ cần liên minh của chúng tan rã, sẽ là lúc để Tần gia chúng ta phản công! Thiên Đế Môn thì đã làm sao? Mười sáu năm sau, ai là Thiên Đế nơi đây vẫn chưa nói trước được!
Tần Khiếu Thiên ha ha cười lớn:
- Không sai, cái ta cần chính là thái độ lạc quan này. Được rồi, Trùng Dương, Vân Nhiên, trong một tháng tới ta phải bế quan khôi phục. Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng ta mới xuất quan được. Trong thời gian đó, Tân Thiên Vấn cũng sẽ không hung hăng quá đâu. Sau khi Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận được khởi động, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được. Ngươi cũng phải đốc thúc việc tu luyện của bốn vị Tôn giả, bảo bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian luyện hóa tốt Thần Đạo Quả, sớm ngày đột phá Thần đạo!
- Vâng!
Quả nhiên như Đại Chưởng môn dự liệu, Thiên Đế Tân Thiên Vấn bị thương, phải ở dưới Vấn Đỉnh Sơn mất trọn một tháng mới hồi phục được vết thương.
Tân Thiên Vấn cả hai lần tấn công đều bị nhục, càng trở nên bình tĩnh hơn, suy nghĩ nói:
- Thiên Đế Môn chúng ta tụ tập sáu đại môn vây công Tần gia, vậy mà trước sau đều không phá được. Nguyên nhân, đương nhiên cũng ở vấn đề Tần gia cường đại và cũng là do bên ta quá đối khinh địch mạo tiến. Bây giờ chỉ còn cách đại hội tuyển chọn Thiên Đế mười sáu năm nữa thôi, ta không tin là trong mười sáu năm đó chúng ta lại không hạ được Tần gia? Không vội, không cần phải vội, cứ từ từ mà làm, không được mắc bẫy của Tần gia. Bọn Tần gia quỷ kế đa đoan. Lúc đó không biết là cấm chế gì, tự nhiên lóe lên một cách lặng lẽ. Nếu như ta không có Thiên Đế Chi Dực bảo vệ thì e là đã trọng thương rồi.
Tân Thiên Vấn cũng đang nghĩ. Một tháng trị thương vừa qua khiến đầu óc hắn rõ ràng hơn rất nhiều, dần dần tỉnh ngộ lại từ cảm xúc cuồng nhiệt, tự tin.
Một Thiên Đế Tân Thiên Vấn tỉnh táo còn đáng sợ hơn một Tân Thiên Vấn giận dữ nhiều.
Triệu tập tất cả Thần đạo cường giả, Tân Thiên Vấn quét sạch hết sự lo lắng ban đầu, lạnh lùng nói:
- Chư vị, đánh với Tần gia hai trận, mặc dù xuất sư bất lợi nhưng lỗi không phải do các ngươi mà là Trẫm đã liệu địch sai lầm. Trận thứ ba này, vẫn là Trẫm dẫn đầu. Các ngươi đứng sau lưng Trẫm, đợi Trẫm phá hết tất cả mọi cấm chế của Tần gia thì xông vào, sát nhập Chính Khí Đường, vây thành thiết dũng trận, không để sót dù chỉ là một con ruồi!
- Rõ!
Đám Thần đạo cường giả thấy Thiên Đế bệ hạ đổi ngược thái độ, cúi đầu tự nhận hết sai lầm về mình thì trong lòng cũng thấy thoải mái. Nhất là ba tông môn trung lập, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Ba tông môn trung lập kỳ thực cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục liều mạng. Đã đến nước này rồi thì bọn họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Bây giờ mà rút lui, Tần gia định lại được thần khẳng định sẽ không tha cho họ.
Chỉ có tiếp tục kiên trì, dốc sức tiêu diệt Tần gia mới có thể đảm bảo cho bọn họ không bị Tần gia báo thù. Cái này gọi là bất đắc dĩ, cưỡi hổ khó xuống!
- Chư vị, đi theo ta! Diệt sát Tần gia, sát nhập Chính Khí Đường, tài nguyên của Tần gia, bảo khố của Tần gia, mọi người đều có phần.
Tân Thiên Vấn cổ vũ nói, triển khai Thiên Đế Chi Dực, lại bay về phía Vấn Đỉnh Sơn.
Vù, vù!
Mười mấy đạo quang mang Thần đạo cùng bay sát theo bước chân Tân Thiên Vấn! Cứ nghĩ đến việc công phá được Tần gia, chia phần tài sản Tần gia, rất nhiều tông môn nhất thời cảm thấy lung lay. Nếu như kiếm được chút gì đó từ phía Tần gia thì tuyệt đối có thể bù đắp lại những tổn thất ban đầu!
Tần gia, đó là tông môn có vạn năm truyền thừa, còn lâu đời hơn Tân gia nhiều.
Mấy thủ lãnh đại tông môn máu huyết lập tức sôi trào, chỉ muốn theo Tân Thiên Vấn sát nhập ngay vào Tần gia.
Bố trí xong trận thế, Tân Thiên Vấn chấn động Thiên Đế Chi Dực, A Đồ Kiếm dắt sau lưng, kéo tay một cái, đã thấy xuất hiện thêm một bộ cung tiễn.
Bộ cung tiễn này tên gọi Diệt Thần Cung!
Tần Thiên Vấn cười lớn nói:
- Tần Khiếu Thiên, lần này, để ta xem ngươi còn có thể giở trò gì! Ta dùng Diệt Thần Cung mạnh nhất trong Chân Thần Lục Binh phá hủy cấm chế của Tần gia các ngươi, xem các ngươi trở tay thế nào!
Nói đoạn, Tân Thiên Vấn khởi động thân hình, không ngừng tăng tốc. Thiên Đế Chi Dực nương theo phong thế, cổ động khí lưu, tăng cường uy thế, tốc độ không ngừng tăng lên.
- Mở!
Cho đến khi đạt được tốc độ mạnh nhất, Diệt Thần Cung căng lên như hình trăng rằm, liên châu tiễn bính phát, nhất thời hình thành nên một vòng tổ hợp công kích, cho đến khi hư không xuất hiện một một hố lõm khổng lồ như một hắc động.
Ầm!
Một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa bắn thẳng vào cấm chế của Tần gia.
Nhưng một chuyện mà Tân Thiên Vấn không bao giờ tưởng tượng được đã xảy ra. Đòn công kích này như chạm phải một miếng sắt lớn vô hình, nổ vang một tiếng, tốc độ lõm xuống của chiếc hố kia liền dừng ngay lại.
Tiếng nổ lớn đó dường như nhấc bổng cả Vấn Đỉnh Sơn.
Ầm!
Năng lượng mà Diệt Thần Cung bắn ra hoàn toàn bị ngăn lại, còn cấm chế của Tần gia thì vẫn an nhiên vô dạng, thậm chí có thể dùng bốn chữ một chút tổn hại cũng không có để hình dung.
Tân Thiên Vấn trợn mắt há miệng, hoàn toàn không tin vào mắt mình, kinh ngạc nhìn Diệt Thần Cung, đúng là Diệt Thần Cung, một trong Chân Thần Lục Binh, tuyệt đối không sai.
Diệt Thần Cung mà bản thân bắn ra cũng đã phát huy một mười phần uy lực, tuyệt đối không xuất hiện khả năng thất thủ.
Nhưng mà, tại sao đòn công kích mà hắn dồn toàn bộ sức lực lại có kết quả này.
Ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn, Tân Thiên Vấn không thể chấp nhận cái ngoài ý muốn này.
- Sao lại có thể thế này?
Tân Thiên Vấn ngây ra.
Bên trong nội bộ Tần gia, tiếng hoan hô vang lên như sấm, Tần Vân Nhiên cười lớn nói:
- Quả nhiên, Đại Chưởng môn nói chính diện bên này là Càn môn, tượng trưng cho thiên đạo dương cương chi khí, mạnh mẽ không thể phá được! Tân Thiên Vấn lấy cứng đối cứng, muốn phá Càn môn, đúng là nằm mơ, ha ha, Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận, quả nhiên lợi hại!
- Đúng vậy, quá lợi hại, ha ha. Tân Thiên Vấn cũng chịu thiệt rồi!
Tôn giả Tri Tùng cũng nói lớn.
Tần Trọng Dương khoái trá nói:
- Được rồi, chư vị Tôn giả, mọi người mau tranh thủ thời gian luyện hóa tốt Thần Đạo Quả. Thời gian không đợi người! Đại Chưởng môn khởi động đại trận này là giúp chúng ta tranh thủ thời gian. Trận pháp này mặc dù cường đại nhưng được đánh đổi bằng linh khí của Vấn Đỉnh Sơn. Cứ tiếp tục vận hành thế này, tương đương với việc tiêu hao linh lực tu luyện một năm của tất cả đệ tử Tần gia. Ngay cả Đại Chưởng môn cũng không thể xác định, linh lực của Vấn Đỉnh Sơn có đủ để duy trì trận pháp nghịch thiên này trong mười sáu năm hay không!
Những lời này vừa thốt ra, mọi người liền nghiêm mặt, nhất là bốn đại Tôn giả đều nhất loạt gật đầu.
Tần Thái Trùng cũng cười nói:
- Vô Song sư đệ, chúng ta cũng mau đi tu luyện thôi. Nhất là đệ, càng phải cố gắng, mọi người đang chờ đệ đại phát thần uy đấy.
Tần Vô Song cười cười, trong lòng có chút nặng nề, nếu như đại trận hộ sơn này tiêu hao linh lực như vậy, đối với Tần gia mà nói, đúng là hành động thương địch một ngàn, thì hại mình tám trăm, trả giá bằng việc vét sạch linh lực của Vấn Đỉnh Sơn.
Tân Thiên Vấn trong lòng chán nản, đã nửa tháng rồi, ngày nào hắn cũng nghĩ cách phá hủy trận pháp nhưng vẫn không tìm ra kế sách nào.
Cho nên, Tân Thiên Vấn biết, đã đến lúc đi tìm Uy đại nhân. Nếu không, chỉ một mình Tân Thiên Vấn hắn không thể nào phá hủy được đại trận hộ sơn của Tần gia. Đừng nói phá trận, ngay cả huyền cơ của trận pháp này ở đâu hắn cũng không nhìn ra!
Tân Thiên Vấn sau khi vạch xong kế hoạch tiêu diệt Tần gia, một lần nữa lặng lẽ chạy đến Hiên Viên Bí Cảnh, tìm sự giúp đỡ của Hiên Viên Uy, thì mới có thể đảm bảo tiêu diệt được Tần gia!