Các tu luyện giả ở bên ngoài đều có chung một tâm tư, lúc này thấy có người ngay trước cửa động, lúc này cũng có thể vào sơn động trước tiên, đương nhiên là sẽ không bằng lòng.
Tân Vô Kỵ đương nhiên có tính toán rồi, truyền âm nói với bọn người Điền Minh Sơn:
- Ba ngươi mau vào trong, ngoài này ta sẽ chặn cho!
Điền Minh Sơn sững người lại, nhìn ánh mắt sắc lạnh của Tân Vô Kỵ, không dám chậm trễ, vội vàng gọi đồng bọn nhảy vào trong sơn động.
Tân Vô Kỵ cười nhạt, hai tay vung lên, một đạo khí tường lại tràn ra từ lòng bàn tay hắn, không ngừng lan rộng ra vô số những đường xoắn ốc, ngày một mở rộng, trong nháy mắt đã che lấp cả sơn động.
Lúc này Tần Vô Song mới chợt hiểu ý đồ của Tân Vô Kỵ. Tân Vô Kỵ muốn độc chiếm bảo vật Thần đạo. Nhưng đáng tiếc, bảo vật Thần đạo này lại là một âm mưu của Nga Mi Đạo Trường. Tần Vô Song cũng không lật tẩy, ngược lại còn mong Tân Vô Kỵ mau mau vào trong động. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thương Dạ thấy Tân Vô Kỵ làm vậy thì phẫn nộ, giương cây Xuyên Vân Cung lên định bắn vỡ lớp phòng ngự đó nhưng nữ tử bên cạnh lại ngăn lại, nói nhỏ:
- Thương Dạ đại ca, đừng kích động! Nghe nói Tân Vô Kỵ là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, chúng ta không địch lại hắn đâu.
Thương Dạ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt giận dữ nhìn cửa động, hiển nhiên là rất không cam tâm.
Lúc này Tần Vô Song đã dần tiến lại gần chỗ Thương Dạ. Vì hắn hành động kín đáo, lại không nhanh nên không gây ai nghi ngờ gì.
Nhưng nữ tử bên cạnh Thương Dạ phản ứng rất nhanh, lập tức đề cao cảnh giác, quay ngươi lại nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song quát:
- Đừng có qua đây!
- Ta không có ác ý gì.
Tần Vô Song xua tay, nháy mắt với Thương Dạ, dùng truyền âm nói:
- Thương Dạ đại ca còn nhớ tiểu đệ không?
Thương Dạ nghe thấy, mắt lóe lên sự mừng rỡ, nhảy xuống khỏi cửa động chạy lại chỗ Tần Vô Song.
Tần Vô Song truyền âm nói:
- Mau theo đệ, đừng nói gì cả!
Thương Dạ thấy Tần Vô Song cẩn thận như vậy biết chuyện không bình thường, nháy mắt một cái rồi từ từ theo Tần Vô Song ra khỏi ngoài sơn cốc.
Ra khỏi cốc địa, Tần Vô Song không vội dừng lại ngay mà kéo theo Thương Dạ chạy ra đường lớn ở bên ngoài. Mãi khi ra đến vùng thảo nguyên bao la, xung quanh quang đãng mới dừng lại.
- Thương Dạ đại ca vẫn khỏe chứ?
Tần Vô Song cười ha ha, vung tay lên, cây Thần Tú Cung đã xuất hiện trên tay. Bất cứ lời nói nào cũng có sức thuyết phục bằng cây Thần Tú Cung này.
Thương Dạ nhìn thấy Thần Tú Cung, nét mặt vui mừng vô hạn:
- Quả đúng là đệ, ha ha, huynh đệ, đúng là đệ rồi!
Hai huynh đệ kết bái, ôm chầm lấy nhau, vứt đi hết mọi sự biệt ly mấy năm trời, bật cười lớn.
Đây chính là giao tình giữa nam nhân với nhau!
Thương Dạ mừng rỡ, gọi nữ tử áo đen kia:
- Tô nhi, lại đây! Đây là huynh đệ kết bái mà ta thường nhắc đến với muội, Tần Vô Song!
Nữ tử đó tiến lại, giơ tay ra chạm quyền với Tần Vô Song một cái, tự giới thiệu:
- Xin chào, ta là Tô Mật, ngươi có thể như Thương Dạ ca ca gọi ta là Tô nhi.
- Ha ha, Tô nhi gì chứ, sau này gọi tẩu tẩu là được rồi.
Thương Dạ cười.
Tô Mật lườm một cái, nhưng vẫn cười:
- Cũng được!
Tần Vô Song chẹp chẹp miệng, vẫn là ái tình có thể thay đổi con người. Thương Dạ đại ca trước đây lạnh lùng thế nào mà giờ lại có thể cười lớn thoải mái đến vậy. Xem ra vị Tô Mật tiểu thư này đã khiến Thương Dạ đại ca thay đổi không ít.
- Thương Dạ đại ca, mấy năm nay huynh đi đâu vậy? Còn nữa, sao huynh lại liên quan đến La Thiên Đạo Trường?
Tần Vô Song hỏi.
Thương Dạ cười:
- Đi nào, chúng ta đi đâu đó ngồi từ từ nói chuyện. Tên Điền Minh Sơn đó có lẽ cũng không đi được xa. Trừ phi Tân Vô Kỵ cứ theo chúng suốt!
Hai gã áo đen còn lại chịu trách nhiệm canh gác, Tần Vô Song, Thương Dạ và Tô Mật ngồi xuống nói chuyện.
Thì ra Thương Dạ có được mặt nạ của Tần Vô Song, chạy mãi về phía Đông, không biết thế nào đến vùng ven của Vô Tận Đông Hải.
Đường bờ biển hoang vu, những con sóng bạc đầu thập tử nhất sinh. Thương Dạ vẫn nghe nói Vô Tận Đông Hải là nơi có nhiều kỳ ngộ nên đi vào Vô Tận Đông Hải từ bờ biển tử vong.
Tần Vô Song nghe đến đây, mặt biến sắc:
- Thương Dạ đại ca vào Vô Tận Đông Hải? Huynh không đi vào từ cửa vào đã có sẵn mà dám vào Vô Tận Đông Hải sao?
Thương Dạ cười, khóe miệng hiện lên vẻ quật cường, không sợ trời sợ đất:
- Lúc đó ta không có gánh nặng gì, cùng lắm là chết, chẳng có gì không nghĩ thông. Vì thế dù biết thập tử nhất sinh, thậm chí hoàn toàn không có hy vọng sống nhưng ta vẫn không chút do dự mà vào Vô Tận Đông Hải!
Nếu không phải Thương Dạ đại ca đang sống sờ sờ trước mắt thì nghe Thương Dạ vào Vô Tận Đông Hải, chắc chắn Tần Vô Song sẽ cho rằng Thương Dạ sẽ chết.
Thương Dạ thở dài:
- Khi đó đúng là ta liều thật. Chưa vào hải vực nguy hiểm mà đã bị biển nuốt họn. Nhưng đúng là ta có phúc duyên, khi sắp chết thì lại gặp Tô nhi…
Nói đến đây, Thương Dạ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Mật.
Tô Mật cười hì hì:
- Lúc đó ta cũng thấy bất ngờ, làm gì có tên nào lại không sợ chết như thế? Thương Dạ ca ca, cũng may huynh gặp muội lúc đó có tâm trạng tốt, nếu không thì muội không cứu huynh đâu!
Thương Dạ thấy Tần Vô Song cứ ngẩn ra thì cười nói:
- Huynh đệ, lai lịch của tẩu tẩu đệ không đơn giản đâu. Cô ấy là Long Nữ của Bàn Long Tộc thuộc Long Tộc, ở Vô Tận Đông Hải cũng là một tộc lớn!
Long Tộc?
Không thể không nói, khái niệm Long Tộc với Tần Vô Song mà nói thì quả thật quá mới mẻ!
- Hà hà, huynh đệ, Long Tộc cũng là một tộc linh thú. Sau khi tu vi đến Hư Võ Cảnh có thể biến hóa tùy ý, cũng có thể tham dự hôn phối.
Tần Vô Song cười:
- Thương Dạ đại ca, tẩu tẩu, Vô Song thật sự phải chúc mừng hai người rồi. Thương Dạ đại ca cũng coi như tìm được một nơi chốn lý tưởng!
Thương Dạ cười:
- Huynh đệ, chắc đệ cũng có đệ muội rồi chứ?
Tô Mật cũng hỏi:
- Đúng thế, huynh đệ, đệ muội đâu, sao không cùng đi với ngươi?
Tần Vô Song thở dài:
- Lần này cô ấy không đi.
Thương Dạ cười:
- Cũng không sao, sau khi rời khỏi Côn Luân Tiên Tông, chúng ta cùng đến Hiên Viên Khâu thăm đệ muội. Tô Nhi, muội có đi không?
- Đi chứ, muội vẫn chưa đến Hiên Viên Khâu mà!
- Đại ca, huynh cũng tham gia đại hội Côn Luân Tiên Tông sao?
- Huynh đệ cũng vậy à?
Thương Dạ nhướng mày, nét mặt vui vẻ:
- Ta thấy thực lực của huynh đệ không hề thua kém đại ca ta đây. Mấy năm nay chắc huynh đệ cũng có được không ít kỳ ngộ phải không?
Tần Vô Song nói:
- Đệ gia nhập Tần gia Thiên Đế Sơn, trở thành Đệ tử Trung tâm Tần gia, vì thế mới có tư cách tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội.
- Tần gia Thiên Đế Sơn?
Tô Mật khẽ kêu lên.
- Tô nhi, muội biết Tần gia Thiên Đế Sơn sao?
Thương Dạ hỏi.
- Đương nhiên là biết rồi. Tần gia Thiên Đế Sơn năm xưa quản lý Hiên Viên Khâu, là gia tộc chỉ thua Hiên Viên Tộc, đúng không?
Tô Mật cười hi hi.
Tần Vô Song thở dài:
- Đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Tần gia nay khá là khó khăn. Tên Tân Vô Kỵ vừa rồi mọi người gặp chính là con trai của Thiên Đế đương nhiệm.
Thương Dạ ánh mắt lóe lên sát ý:
- Nói vậy thì Tân Vô Kỵ chính là kẻ thù của đệ phải không?
- Bề ngoài thì chưa thể coi là kẻ thù nhưng hai tên đi cùng hắn, một từ Thiên Phạt Sơn Trang, một từ Lôi Đình Tông. Hai đại thế lực này đều đối địch với Tần gia. Thế lực ủng hộ sau lưng hắn rất có khả năng chính là Tân gia Thiên Đế Sơn!
Thương Dạ khẩu khí càng đậm sát khí:
- Như vậy xem ra nếu tiêu diệt được Tân gia thì đúng là không tồi!
Tần Vô Song cười khổ:
- Tên Tân Vô Kỵ đó là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, dưới Thần đạo là vô địch, huynh đệ ta tạm thời đừng gây với hắn.
Thương Dạ thở dài, cũng biết Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có nghĩa là gì. Núi cao còn có núi cao hơn. Lần này rời khỏi Vô Tận Đông Hải, vốn dĩ Thương Dạ định tái xuất giang hồ, nhưng thấy thân thủ của Tân Vô Kỵ thì Thương Dạ mới biết dù trong những người trẻ tuổi cũng có kẻ mạnh hơn hắn.
Ngay huynh đệ kết bái Tần Vô Song đây, mấy năm nay, tu vi cũng tiến bộ không hề thua kém hắn. Có điều Thương Dạ cũng không đố kỵ với Tần Vô Song mà ngược lại còn mừng thay cho hắn.
Thương Dạ hỏi:
- Sao huynh đệ lại ở đây?
Tần Vô Song thở dài:
- Chuyện dài lắm a.
Rồi kể qua về tình hình một lượt.
Thương Dạ nghe mà lông mày giật giật:
- Đệ có thù với La Thiên Đạo Trường? Ha ha, thế thì quá tốt! Xem ra chúng ta quả nhiên là có duyên phận huynh đệ, ngay kẻ thù cũng giống nhau!
Tần Vô Song cười khổ:
- Không biết đại ca có thù gì với La Thiên Đạo Trường?
Ánh mắt Thương Dạ lộ ra vẻ thương cảm, hiển nhiên là đang nhớ lại chuyện thương tâm:
- Huynh đệ, còn nhớ chuyện về sư phụ mà ta từng kể không?
- Đệ nhớ, sư phụ huynh để lại cho huynh rất nhiều bảo vật, bao gồm cả cây Thần Tú Cung mà huynh tặng đệ. Cây cung đó là vũ khí Thần đạo, rất nhiều lần đã giúp tiểu đệ thoát khỏi cái chết. Nếu không phải nhờ huynh thì tiểu đệ khó có được tu vi và địa vị như ngày nay.
Thương Dạ nói:
- Huynh đệ, cây Thần Tú Cung đó thích hợp với đệ ta mới tặng. Kỳ thực, sư phụ ta là người của La Thiên Đạo Trường, là người phụ trách tình báo mà La Thiên Đạo Trường cử đi. Từ trước tới nay đều phụ trách truyền tin giữa Cửu Cung Phái và La Thiên Đạo Trường. Cũng chính vì thế mà sư phụ ta có được rất nhiều kỳ ngộ, được nhiều thứ đồ tốt. Mãi đến một ngày, sư phụ ở các quốc gia nhân loại vô tình có được Thần Tú Cung. Sư phụ là người có mắt nhìn, biết nếu để lộ ra cây cung này chắc chắn sẽ gặp họa. Vì thế mới cất giấu cây Thần cung chuẩn bị rửa tay gác kiếm, toàn lực tu luyện. Nhưng không ngờ, người muốn quy ẩn mà La Thiên Đạo Trường lại nghi ngờ. Sư phụ bị người Cửu Cung Phái dụ đến Cửu Cung Phái gặp phải phục kích. Kẻ phụ trách dẫn sư phụ ta đến Cửu Cung Phái chính là Tả Thiên Tứ!
Lúc này Tần Vô Song mới hiểu tại sao Thương Dạ lại hận Cửu Cung Phái đến vậy, tại sao lại dốc hết sức đối phó với La Thiên Đạo Trường, thì ra là để báo thù cho sư phụ!
Bên trong Hiên Viên Bí Cảnh, Tân Thiên Vấn lần nữa đi đến, tâm trạng đã khác hoàn toàn với lần trước.
Lần trước, Tân Thiên Vấn ý khí phong phát, nghĩ là việc tiêu diệt Tần gia đơn giản như trở bàn tay, chỉ cần tốn chút sức mà thôi.
Còn bây giờ, sau khi đã lĩnh giáo được Tần gia khó nhằn như thế nào, tâm thái Tân Thiên Vấn cũng phát sinh một chút biến hóa.
Không phải tự tin, mà là càng ổn định hơn, thiết thực hơn.
Tân Thiên Vấn sau khi bình tĩnh lại, biết không thể nào đánh nổi Tần gia, không phải vì bản thân vô dụng, cũng không phải vì Tần Khiếu Thiên lợi hại, nguyên nhân duy nhất là nội tình truyền thừa vạn năm của Tần gia.
Chỉ cần nói cấp bậc của đại trận hộ sơn thôi, Tân Thiên Vấn hắn không hạ được cũng cam lòng. Dù sao, người ta là truyền thừa vạn năm, những thứ lợi hại truyền lại, đương nhiên cũng phải vượt qua phạm vi bình thường.
Vẫn là tiểu viện bên trong trúc lâm, Tân Thiên Vấn dừng lại bên ngoài đại môn chờ đợi.
Đại hán tráng kiện bên trong đứng lên từ chiếc ghế trúc, khóe miệng khẽ hé ra một nụ cười nhàn nhạt.
- Tân Thiên Vấn, ta biết là ngươi sẽ quay lại!
Sắc mặt Tân Thiên Vấn thoáng hiện ra một tia kinh ngạc:
- Uy đại nhân đọc được ý thuộc hạ sao?
- Không, ta căn bản không cần phải đoán. Ngay từ lúc ngươi rời đi ta đã tiên liệu sẽ có ngày này. Vì vậy ý của ngươi cần gì phải đoán?
Hiên Viên Uy diện mạo thô lỗ như vậy nhưng tâm tư cẩn thận vô cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tân Thiên Vấn không dám ra vẻ thông minh trước mặt Đồ Đằng cường giả, vái lạy:
- Xin Uy đại nhân chỉ điểm!
Hiên Viên Uy ném cây rìu trên bàn tay thô ráp xuống, nói:
- Lần đầu tiên ngươi đến đây, tràn đầy tự tin như chỉ cần tốn chút sức là đã có thể tiêu diệt Tần gia. Lúc đó ta đã biết, ngươi sẽ bị Tần gia làm cho bẽ mặt. Nhưng những chuyện thế này không để ngươi tự đi lĩnh hội thì ngươi nhất định không phục. Sao? Gặp phải khó khăn rồi à?
Tân Thiên Vấn hổ thẹn vô cùng, thở dài:
- Lúc đó Thiên Vấn đúng là quá hồ đồ, xem nhẹ năng lực của Tần gia, xin Uy đại nhân chỉ điểm mê tâm!
- Chỉ điểm mê tâm?
Uy đại nhân cười nhạt:
- Nói thẳng nhé, thế lực Đồ Đằng tuyệt đối không thể can dự vào cuộc chiến của Thiên Đế Sơn. Đây là ước định giữa các thế lực Đồ Đằng, cũng là quy tắc truyền thừa Thái cổ. Trừ phi tám môn Thiên Đế Sơn có hành động phản bội Hiên Viên Khâu, thậm chí uy hiếp Hiên Viên Khâu, nếu không Đồ Đằng Tộc tuyệt đối không xuất thủ can thiệp.
Tân Thiên Vấn mặt thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Nếu như Đồ Đằng cường giả cũng không thể ra tay, chuyện công phá đại trận của Tần gia cơ hồ sẽ trở thành nhiệm vụ bất khả thi.
Tân Thiên Vấn vẫn còn hy vọng, vì sự quan tâm với Thần Tú Cung, Uy đại nhân nhất định sẽ cho hắn chút trợ giúp.
Hiên Viên Uy liếc nhìn Tân Thiên Vấn, lại hỏi:
- Kể lại toàn bộ những gì ngươi đã gặp phải ở Tần gia cho ta nghe.
Tân Thiên Vấn chỉ mong có vậy, kể lại tỉ mỉ tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua, nhất là đến chuyện Tần Vô Song dùng Thần Tú Cung giết chết mười mấy Thông Huyền Cảnh đỉnh phong từ phía sau thì càng cố ý thổi phồng.
Hiển nhiên Tân Thiên Vấn muốn nhấn mạnh vào Thần Tú Cung.
Hiên Viên Uy sao không nhìn ra trò vặt này, chỉ mỉm cười nhàn nhạt như không để ý.
Cho đến lúc Tân Thiên Vấn nói xong, Hiên Viên Uy mới khẽ gật đầu:
- Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận… Tân Thiên Vấn, ngươi phải cảm thấy may mắn mới đúng. Nếu như tu vi của ngươi vẫn chưa vào được Chân Thần Đạo thì lần đó ngươi đã chết chắc rồi, chứ không phải chỉ bị thương Thiên Đế Chi Dực thôi đâu.
Tân Thiên Vấn hoảng hốt.
- Trận pháp đó là con át chủ bài lớn nhất của Tần gia, bao nhiêu đời Thần đạo cường giả của Tần gia, nếu như không thể qua được kiếp nạn Thần đạo thì sẽ dung hợp Thần hồn vào trận pháp đó. Hàng vạn năm qua trận pháp đó đã ngưng hợp bao nhiêu Thần hồn của Tần gia. Ngươi nghĩ là chỉ dựa vào sức của một mình ngươi có thể tùy ý xâm nhập được sao?
Hiên Viên Uy là Đồ Đằng cường giả, gặp nhiều biết rộng, nên chỉ cần một hơi đã nói ra hết huyền cơ của Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận.
Tân Thiên Vấn sau khi nghe xong, trong lòng vô cùng kinh ngạc, mới biết trước đó bản thân mình may mắn thế nào.
- Uy đại nhân, đại trận này, ngoài Đồ Đằng cường giả ra không ai có thể phá nổi sao?
Điều chỉnh lại hơi thở của mình, Tân Thiên Vấn trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
- Trong thiên hạ này, chẳng có trận pháp nào là không phá được. Sự huyền ảo của Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận nằm ở đâu? Chính là ở địa thế mà nó dựa vào, nó có thể không ngừng hấp thu linh lực của Vấn Đỉnh Sơn cung cấp cho trận pháp. Thử nghĩ mà xem, trong hoàn cảnh đó, sức của một người có thể đọ được với linh lực của cả Vấn Đỉnh Sơn không? Ngươi cảm thấy khả năng thắng thế nào?
Tân Thiên Vấn thở dài:
- Là thua chắc không phải nghi ngờ gì nữa!
- Không sai, dù có là Đồ Đằng cường giả thì cũng thua chắc. Nhưng vấn đề mấu chốt là, không được lấy cứng đối cứng mà phải tập trung phá hủy huyền cơ của trận pháp.
- Huyền cơ của trận pháp?
Tân Thiên Vấn nhướng mày.
- Huyền cơ của trận pháp này chính là thông đạo vận chuyển linh lực. Nếu như ngươi có thể tìm ra thông đạo vận chuyển linh lực của Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận và phá hủy nó thì trận pháp sẽ tự phá hủy.
Hiên Viên Uy nói đến đây, khóe miệng hé ra một nụ cười lãnh khốc, thản nhiên nói:
- Đương nhiên, ta chỉ có thể cho ngươi cũng chỉ có những lời này mà thôi, thao tác cụ thể thế nào, ta không thể xuất thủ, nếu không sẽ vi phạm quy tắc.
Tân Thiên Vấn vẫn im lặng không nói. Tìm kiếm thông đạo vận chuyển linh lực? Nghe thì có vẻ rất đơn giản nhưng một tông môn như Tần gia, chế tác một đại trận như thế này sao có thể để người ta tìm ra thông đạo linh lực dễ dàng được.
- Đầu óc ngươi mụ mẫm hết cả rồi đúng không?
Hiên Viên Uy lắc lắc tay, phẩy tay áo, một đạo quang mang màu thổ hoàng du nhiên bay ra.
- Đây là vũ khí Thần đạo mà ta tế luyện mấy ngàn năm nay, tên gọi Tịch Diệt Thiên Lê. Vật này phi thiên độn địa, chỉ trong nháy mắt đã có thể tiếp cận và phá hủy linh lực của địa mạch, hữu dụng vô cùng. Bây giờ ta trao nó cho ngươi, ngươi định báo đáp ta thế nào?
Tân Thiên Vấn mừng rỡ, nhận ngay lấy, nói:
- Nếu có thể phá hủy được đại trận hộ sơn của Tần gia thì Thiên Vấn nhất định sẽ hai tay dâng Thần Tú Cung cho đại nhân!
Khóe miệng Hiên Viên Uy lộ ra một nụ cười sâm nhiên:
- Nhớ kỹ, vật này do ta tự tế luyện ra, không ai biết được. Vì vậy nếu ngươi có mang nó đi phá hủy đại trận hộ sơn của Tần gia thì cũng không ai biết Hiên Viên Uy ta đã xuất thủ. Nếu như lần này ngươi vẫn không thể phá hủy được trận pháp của Tần gia thì ngươi đừng đến đây nữa. Nếu lần sau còn đến đây tay không thì đó sẽ là ngày chết của ngươi.
Tân Thiên Vấn sợ đến tê điếng người, nhìn nét mặt Hiên Viên Uy rõ ràng không phải là đang nói đùa, nhận lấy Tịch Diệt Thiên Lê, run rẩy nói:
- Thiên Vấn nhất định sẽ dốc toàn lực công phá Tần gia. Lần sau đến nhất định sẽ mang theo Thần Tú Cung, không phụ sự kỳ vọng của Uy đại nhân.
Hiên Viên Uy xua tay:
- Hãy đi đi!
Tân Thiên Vấn không dám lằng nhằng, hành lễ rồi quay người bỏ đi.
Rời khỏi Hiên Viên Bí Cảnh, Tân Thiên Vấn thôi động Thiên Đế Chi Dực, bay về Vấn Đỉnh Sơn với tốc độ nhanh nhất. Lần này hắn lặng lẽ bỏ đi, nếu như để Tần gia biết thì với thực lực Chân Thần Đạo của Tần Khiếu Thiên, nhất định sẽ khiến bên Thiên Đế Môn đại loạn. Cho nên Tân Thiên Vấn, hắn phải gấp rút quay về.
May mắn là bên Tần gia không hề hay biết chuyện Tân Thiên Vấn đã rời đi. Hơn nữa, xem ra có lẽ Tần gia dự định tử thủ đến cùng.
Thấy Tân Thiên Vấn quay về, bên Thiên Đế Môn sĩ khí đại chấn, chạy ra nghênh đón.
- Bệ hạ sao rồi?
Tân Thiên Vấn cười nói:
- Bên Tần gia có động tĩnh gì không?
- Bệ hạ, Tần gia xem ra quyết tâm tử thủ, căn bản không có bất cứ động tĩnh gì.
Tân Thiên Vấn cười lạnh nói:
- Tên Tần Khiếu Thiên đó đang tranh thủ thời gian để người của Tần gia luyện hóa xong Thần Đạo Quả. Hắn tưởng ta không biết sao? Âm mưu này sao có thể để hắn đạt được?
- Bệ hạ đã tìm ra cách công phá Tần gia chưa?
Tân Thiên Vấn di nhiên cười nói:
- Không diệt được Tần gia, Tân Thiên Vấn ta thề không làm người!
Đám người mừng rỡ, tranh thủ nịnh bợ.
Tân Thiên Vấn nói:
- Truyền lệnh, tạm thời nghỉ ngơi mười ngày. Ta bế quan mấy ngày. Sau khi ta xuất quan, chúng ta sẽ công phá Tần gia!
Tân Thiên Vấn vừa truyền lệnh xuống, những tiếng hồi đáp vang lên như sấm động. Thời gian vừa rồi đại chiến cùng Tần gia, mặc dù cũng có những chiến thắng trong quy mô nhỏ nhưng nói cho cùng tổn thất vẫn nhiều hơn.
Điều này khiến cho mọi người trong lòng ít nhiều có chút hoài nghi. Rốt cuộc chuyến đi này có thể tiêu diệt được Tần gia hay không? Nếu như không thể đánh chết được Tần gia thì mọi người sẽ phải đối diện với một sự trả thù đáng sợ, sẽ trở nên điên cuồng!
Điểm này, ai cũng hiểu. Lúc này, cả ba tông môn trung lập đều mong Tân Thiên Vấn tìm ra cách công phá Tần gia thật. Nếu không, niềm tin của họ thực sự sẽ bị đổ vỡ.
Lại nói về nội bộ Tần gia, cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Thời gian gần đây, bên Thiên Đế một chút phong thanh cũng không có, phảng phất như đã lui binh, không còn bất cứ động tĩnh nào.
Hiển nhiên, mọi người đều biết quyết tâm tiêu diệt Tần gia của Thiên Đế Môn không thể tắt dễ dàng như vậy. Thiên Đế Môn không tấn công, càng chứng minh chúng đang ấp ủ âm mưu gì đó.
Mặc dù đại trận hộ sơn của Tần gia gần như nghịch thiên nhưng tình cảnh phòng thủ khổ sở này cũng là một khảo nghiệm tâm lý rất lớn với tộc nhân Tần gia.
- Lão Tam, ngươi nói tên Tân Thiên Vấn đó lại muốn giở trò gì? Với tính cách của hắn thì đương nhiên không chịu bỏ qua rồi?
Tần Vân Nhiên lòng đầy băn khoăn.
Tần Trọng Dương thở dài:
- Như Đại Chưởng môn nói ấy, chúng ta dùng bất biến đối vạn biến. Bất luận Thiên Đế Môn dùng chiêu nào, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt đại trận hộ sơn thì Tần gia tất thảy đều an ổn. Trừ phi Đồ Đằng cường giả can thiệp vào. Nếu không, khả năng của Tân Thiên Vấn tuyệt đối không thể phá vỡ được đại trận hộ sơn của Tần gia. Nói thì nói vậy, nhưng Tân Thiên Vấn mãi không ra chiêu, ta cũng cảm thấy tên này đang có âm mưu gì.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Bọn chúng thích kéo dài thời gian. Đúng là thứ mà Tần gia chúng ta muốn. Tốt nhất là kéo dài bốn năm năm. Liên minh của chúng nhất định sẽ xuất hiện vết nứt. Một khi liên minh bị phân khai, Tần gia chúng ta sẽ cường thế phản kích, đánh bại Thiên Đế Môn. Đại hội tuyển chọn Thiên Đế của mười sáu năm sau, bọn chúng sẽ trở thành những kẻ chưa chiến đã bại!
Đúng lúc đó, giọng nói của Đại Chưởng môn đột nhiên vang lên:
- Vân Nhiên, Trùng Dương, hai ngươi đến đây!
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương quay sang nhìn nhau, nhất loạt gật đầu đi về nơi Đại Chưởng môn bế quan.
Ba Đại Chưởng môn tập trung một chỗ, Tần Khiếu Thiên cất lời nói:
- Nhị vị, với tính cách sài lang của Tân Thiên Vấn thì hắn sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn đâu. Hai ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu. Tân Thiên Vấn là Thiên Đế đương nhiệm, có tư cách giao lưu với Đồ Đằng Tộc. Lão phu lo là Tân Thiên Vấn đã thò tay sang Đồ Đằng Tộc rồi. Nếu như Đồ Đằng Tộc can thiệp, chỉ cần tùy ý xuất một chiêu là Tần gia chúng ta đã ngã bổ nhào!
- Đồ Đằng cường giả?
Hai người thoáng giật mình. Nếu như Đồ Đằng cường giả can thiệp thì Tần gia không ổn rồi.
P/s: bi của ngày mai