Tần gia quật cường vùng dậy, Thần đạo cường giả tăng lên vô số, đây không phải cảnh mà Tân gia Thiên Đế Môn muốn nhìn thấy. Đặc biệt là Tân Vô Kỵ hắn, là người kế thừa Tân gia Thiên Đế Môn, hắn vẫn luôn nỗ lực vì vị trí đó.
Trong đầu Tân Vô Kỵ luôn có một tham vọng đó là trở thành một Thiên Đế chưa từng có trong lịch sử, một Thiên Đế có quyền lực lớn nhất, có quyền khống chế triệt để nhất với tám môn Thiên Đế Sơn. Chứ không phải như bây giờ, gọi là tám môn Thiên Đế Sơn nhưng thực tế các tông môn này đều là bề ngoài thuận tùng nhưng bên trong chống đối. Đặc biệt là tông môn lâu đời như Tần gia và Vân gia.
Mục tiêu của Tân Vô Kỵ chính là đá hai tông môn Tần gia và Vân gia ra khỏi Thiên Đế Sơn, nhổ đi hai cái gai trong mắt Thiên Đế Môn. Cũng chỉ có như thế mới khiến Tân gia càng khống chế được Thiên Đế Sơn ổn định hơn.
Chính vì suy nghĩ như vậy mà Tân Vô Kỵ mới điên cuồng bất chấp tất cả muốn lấy được Thần Đạo Quả.
Thần Đạo Quả mọc ra cùng với linh thú Hóa Thần Đạo tám kiếp, chính là thứ thiên địa kỳ vật mười phần tạo ra Thần đạo cường giả.
Tần Vô Song dùng Âm Dương Tử Vân Dực phối hợp với Vân Thường Vũ Y Thuật bay lượn trên trời cao, tốc độ nhanh như chớp xẹt.
Grào! Grào! Grào!
Phía dưới Vạn Hoa Cốc, con Thần thú Bạch Hổ kia vẫn đang truy đuổi các tu luyện giả chạy tháo thân, đã có không dưới trăm tu luyện giả đã chôn thân trong bụng con Thần thú đó rồi.
Lai lịch của con Thần thú Bạch Hổ có tên Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, là Thần thú cũng đang trong giai đoạn tiến hóa. Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, nghe tên là biết, nó sẽ có chín lần biến thân. Mỗi lần biến là một lần tu vi tăng lên.
Đây là lần cuối cùng Thiên Yêu Bạch Hổ biến thân, khi thành công, nó sẽ tiến hóa đến hình thái cuối cùng, cũng chính là Thần thú Bạch Hổ của thời đại Thái cổ trong truyền thuyết.
Bốn đại Thần thú của thời đại Thái cổ mà mọi người đều biết: Đông Phương Thanh Long, Tây Phương Bạch Hổ, Nam Phương Chu Tước, Bắc Phương Huyền Vũ.
Con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ này chính là hậu duệ của Thần thú Bạch Hổ thời đại Thái cổ trong truyền thuyết. Hơn nữa huyết thống lại vô cùng thuần chủng, mỗi lần biến thân thật ra đều là một lần huyết thống trở nên thuần chủng hơn.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ tàn sát tu luyện giả, mỗi lần nuốt một nguyên thần sẽ đảm bảo hơn con đường đột phá của nó.
Lúc này, cả Vạn Hoa Cốc đã biến thành địa ngục ác mộng của các tu luyện giả.
Vạn Hoa Cốc vốn là nơi non xanh nước biếc nay đã đã sương khói đầy trời, đủ mọi loại chướng khí của hoa độc cũng đã phát tán.
Cấm chế của cả Vạn Hoa Cốc được khởi động, những tu luyện giả không kịp chạy khỏi Vạn Hoa Cốc, vào thời khắc cấm chế được khởi động, gần như đã được tuyên phán tội chết. Vì họ đã không còn nơi nào có thể chạy nữa rồi.
Tần Vô Song đang ở giữa những đám mây bỗng bị một sức mạnh kéo mạnh một cái, mất thăng bằng, không thể giữ tiếp tục bay, mà rơi xuống một cách tuyệt vọng.
- Cái này…
Tần Vô Song kinh hãi, từ khi hắn luyện hóa Âm Dương Tử Vân Dực chưa bao giờ thất thủ. Sức mạnh ấy lại lớn đến mức khiến hắn không thể bay được.
Hắn đâu có biết từ đầu đến cuối Vạn Hoa Cốc đều là cấm địa của Nga Mi Đạo Trường. Cấm chế bên trong đó đều là cấp Thần đạo siêu cấp lớn mạnh. Một khi đã được khởi động, nếu hắn chưa ra khỏi địa giới Vạn Hoa Cốc thì đương nhiên sẽ không thể bay đi được nữa.
Cũng may, dù cấm chế có khống chế Tần Vô Song nhưng cũng không khiến hắn rơi thẳng xuống đất, nếu không e là xương cốt hắn đã vỡ vụn rồi.
Tuy Âm Dương Tử Vân Dực không thể bay được nữa nhưng cũng giúp hắn giữ cân bằng trong không trung, không đến nỗi lao thẳng xuống đất.
Tình hình của Tân Vô Kỵ cũng chẳng tốt hơn Tần Vô Song là bao. Hắn vẫn có thể tiếp tục đuổi theo Tần Vô Song thật ra là nhờ vào uy lực của công cụ Thần đạo trợ giúp phi hành. Nhưng lúc này dù có nó cũng không thể giúp Tân Vô Kỵ phá vỡ cấm chế trong Vạn Hoa Cốc.
Cấm chế Vạn Hoa Cốc là một trận pháp cực lớn, căn bản không không phải thứ mà những cấm chế nhỏ nhặt ở những góc nhỏ có thể so sánh.
Tần Vô Song và Tân Vô Kỵ nối đuôi nhau rơi xuống. Nhưng Tần Vô Song không hốt hoảng. Tuy Vạn Hoa Cốc đã trở thành bãi chiến trường địa ngục Tu La nhưng Tần Vô Song đối mặt với nguy hiểm vẫn không hoảng loạn.
Vạn Hoa Cốc diện tích vạn dặm, dù quái thú Thần đạo lợi hại nhưng Tần Vô Song không phải hoàn toàn không có cách tự vệ.
- Cấm chế của Vạn Hoa Cốc quá lợi hại. Âm Dương Tử Vân Dực có khả năng bay lợi hại như vậy cũng không thể chống lại được. Xem ra dù có đột phá Hư Võ Đại viên mãn thì cũng chưa chắc phá vỡ được cấm chế này. Nga Mi Đạo Trường quả nhiên thâm hiểm!
Tần Vô Song khinh bỉ Nga Mi Đạo Trường đến cực điểm. Hành động này của Nga Mi Đạo Trường rõ ràng là quá điên rồ.
Tu luyện giả đến Vạn Hoa Cốc lần này đến từ khắp bốn phương. Rất nhiều người là đệ tử của các thế lực lớn ở Cấm địa của Thần, ví dụ như Tân Vô Kỵ, Nga Mi Đạo Trường lẽ nào không sợ Tân gia Thiên Đế Môn sẽ trở mặt sao?
Nhưng nghĩ lại, Nga Mi Đạo Trường hoàn toàn có thể thoái thác. Là lòng tham của những người này đã gây ra thảm họa này, nếu Nga Mi Đạo Trường thật sự chối phắt mọi chuyện thì Tân gia ở Mộng Huyễn Thiên Trì này có thể làm gì được Nga Mi Đạo Trường chứ?
Nếu con Thần thú kia của Nga Mi Đạo Trường đột phá Hóa Thần Đạo tám kiếp lên Chân Thần Đạo thì càng hết cách. Dù là công khai hay ngấm ngầm, là trắng hay đen, dùng thủ đoạn gì thì Tân gia Thiên Đế Môn cũng không thể làm gì được Nga Mi Đạo Trường, huống hồ đây là địa bàn của Nga Mi Đạo Trường.
Rồng mạnh cũng phải sợ rắn bản địa, mà Tân gia Thiên Đế Môn vẫn chưa có thực lực tự xưng là rồng mạnh với Nga Mi Đạo Trường.
Có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, Tần Vô Song ít nhiều cũng có chút vững tâm, nó có khả năng tự động thu thập khí tức. Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ tuy rất lợi hại, tuy là Thần đạo cường giả nhưng khi nó ra ngoài không hề áp chế, mà ngược lại điên cuồng phát tán khí tức Thần đạo. Đương nhiên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn sẽ thu thập được khí tức của nó. Chỉ cần có được khí tức, con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nếu không áp chế khí tức thì Tần Vô Song sẽ biết được vị trí của nó, từ đó tránh xa được đại họa này.
Tần Vô Song biết, đối đầu với con Thần thú biến thái này chắc chắn chẳng có cái gọi là may mắn, không thể thắng nổi nó. Đánh không được nhưng có thể tránh được.
Ngoài con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ này ra, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn còn thu thập được khí tức của Tân Vô Kỵ. Tần Vô Song định vị lại một chút là biết Tân Vô Kỵ quả nhiên cũng không thoát được ra khỏi Vạn Hoa Cốc.
Tần Vô Song cũng không phải chính nhân quân tử gì, không kìm được mà vui mừng:
- Tân Vô Kỵ, đây gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào. Nếu không phải ngươi tham lam quay lại thì đã sớm thoát khỏi Vạn Hoa Cốc rồi chứ đâu có bị rơi vào hoàn cảnh này?
Sự phẫn uất của Tần Vô Song với Tân Vô Kỵ là rất rõ ràng, nếu không phải Tân Vô Kỵ chặn đường hắn thì hắn đã có đủ thời gian thoát khỏi Vạn Hoa Cốc trước khi cấm chế khởi động rồi. Giờ hắn chỉ đành chơi trò bịt mắt bắt dê với con Thần thú Hóa Thần Đạo tám kiếp kia thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song hậm hực, tốt nhất là tên Tân Vô Kỵ bị quái thú cắn chết cho rồi.
Tần Vô Song vốn không phải người sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác, nhưng chuyện này thật sự phiền phức từ một tay Tân Vô Kỵ mà ra, đương nhiên Tần Vô Song vô cùng phẫn hận.
- Thương Dạ đại ca đã chạy từ lâu, chắc ra khỏi Vạn Hoa Cốc rồi. Hy vọng Tô nhi đại tẩu có thể giữ được Thương Dạ đại ca… Đúng rồi, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn tự động thu thập khí tức thần thức. Ta xem nào…
Định vị một chút, Tần Vô Song mừng rỡ, quả nhiên Thương Dạ và Tô Mật đã cách xa khỏi Vạn Hoa Cốc. Cảm tạ trời đất, Thương Dạ đại ca không sao, Tần Vô Song lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
- Đúng rồi, còn cả Cửu Phương Vân Phi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tần Vô Song lại kiểm tra, sắc mặt xấu đi:
- Cửu Phương huynh vẫn ở Vạn Hoa Cốc? Huynh ấy ở bên ngoài, muốn chạy rất dễ dàng, sao lại không đi chứ?
Vốn dĩ Tần Vô Song nghĩ rằng vừa thấy bên này có biến là Cửu Phương Vân Phi sẽ lập tức rời đi, không ngờ huynh ấy vẫn chưa đi! Lẽ nào đã gặp hồng nhan tri kỷ rồi?
Tần Vô Song cảm thấy rất không đáng, Nga Mi Đạo Trường nham hiểm như vậy, bảo đệ tử lừa gạt tình cảm của nam nhân thế gian thì thôi lại còn dùng chiêu hiểm độc này, lấy danh nghĩa chiêu thân, phát tán tin đồn về bảo vật Thần đạo khiến nhiều người như vậy đến nộp mạng, biến họ thành điểm tâm cho Thần thú trấn sơn của mình, quả thật quá độc ác!
Dù đã có được bảo vật Thần Đạo nhưng sự căm hận của Tần Vô Song với Nga Mi Đạo Trường không giảm bớt chút nào.
Tần Vô Song dùng Thần đạo Hộ Thuẫn chắn trên người rồi dùng tấm Thần Đạo Ngũ Hành Phù cuối cùng gắn lên Bích Lục Tiễn.
Có thể nói là trang bị đến tận chân răng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tạm thời lúc này, điều khiến Tần Vô Song kiêng dè nhất không phải con Thần thú hung hãn kia, cũng không phải Tân Vô Kỵ, mà là những kẻ của Nga Mi Đạo Trường đang ẩn mình.
Ai biết được kẻ đứng đằng sau bày ra những trò này có phải Thần đạo cường giả của Nga Mi Đạo Trường không? Nếu là Thần đạo cường giả của Nga Mi Đạo Trường thì Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn của Tần Vô Song không thể phát hiện được. Chúng xuất quỷ nhập thần, nếu bỗng xuất hiện thì Tần Vô Song sẽ trở tay không kịp.
Còn con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ và Tân Vô Kỵ, có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn định vị, Tần Vô Song có thể duy trì được khoảng cách với chúng.
Tần Vô Song quyết định tìm gặp Cửu Phương Vân Phi trước. Dù thế nào hắn cũng không muốn Cửu Phương Vân Phi trở thành thức ăn trong bụng Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ một cách không rõ ràng.
Nam tử hán đại trượng phu không phải không thể chết mà là không thể chết oan uổng!
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn cho biết vị trí của Cửu Phương Vân Phi ít nhất cũng cách đây hai nghìn dặm. Tần Vô Song chỉ có thể xác định được phương hướng đại khái. Vượt qua trăm dặm, thực ra rất khó xác định đúng khoảng cách cụ thể nên Tần Vô Song chỉ có thể ước đoán một khoảng cách đại khái mà thôi.
Cũng may lúc này Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đang điên cuồng tàn sát các tu luyện giả chạy trốn kia chứ chưa nhắm đến hướng của Cửu Phương Vân Phi.
Tần Vô Song quyết định nhân cơ hội này đi gặp Cửu Phương Vân Phi, nếu không khi Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ bình tĩnh lại thì sẽ không dễ đối phó!
Trong Thiên Đế Môn, Trưởng lão Thiên Hồng đang bế quan, đột nhiên nhận được tin tức truyền thức, là do một thủ lĩnh tuần tra hộ pháp truyền đến.
- Trưởng lão Thiên Hồng, có người trong phân đội của ta phát hiện ra một số tình huống ngoài ý muốn, hình như nhìn thấy một linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh ra vào sơn môn.
Trưởng lão Thiên Hồng mục quang lóe lên. Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh?
Trong lòng hắn nhất thời trở nên mừng rỡ. Hiên Viên Khâu mặc dù là Cấm địa của Thần nhưng cũng không phải là địa bàn mà Thú Tộc có thể hoạt động. Thần thú gần như có thể nói là tuyệt tích.
Linh thú cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn đã rất hiếm gặp ở Hiên Viên Khâu rồi, nói gì Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
- Ai phát hiện ra?
Trưởng lão Thiên Hồng hỏi.
- Là Vô Sầu phát hiện!
Trưởng lão Thiên Hồng suy nghĩ một lát, biết Tân Vô Sầu là một Đệ tử Trung tâm của Tân gia, thiên phú ở tầm trung trung nên lần này giao cho nhiệm vụ tuần tra.
- Dẫn hắn vào Thần Điện!
Trưởng lão Thiên Hồng đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vài tia tha thiết. Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Nếu như có thể thu phục thì với Tân gia mà nói đúng là một tài phúc không bút nào tả xiết.
Bởi vì, linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh chỉ cần được bồi dưỡng thích đáng, tuyệt đối có hy vọng vào được Thần đạo. Linh thú Thần đạo, sức chiến đấu mạnh hơn Thần đạo nhân loại cùng cấp gấp nhiều lần!
Cho nên, Trưởng lão Thiên Hồng trong lòng không khỏi nảy sinh một vài suy nghĩ:
- Nếu như có thể thu phục được con linh thú này thì sẽ tương đương với việc có thêm một đồng bọn. Tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn với con đường tu luyện sau này.
Bên trong Thần Điện, Trưởng lão Thiên Hồng và bốn vị Trưởng lão Động Huyền Cảnh đều đã có mặt đầy đủ.
Hộ pháp tuần tra dẫn theo Tân Vô Sầu đến trước cửa Thần Điện.
- Vô Sầu bái kiến năm vị Trưởng lão!
Tân Vô Sầu cẩn trọng nói.
- Vô Sầu, mau kể lại những gì ngươi nhìn thấy cho ta nghe.
Trưởng lão Thiên Hồng bình thản nói.
- Trưởng lão Thiên Hồng, sự việc là như thế này. Lúc đó, thuộc hạ đang đi tuần tra trong khu vực. Đến gần đống đá vụn, đột nhiên nhìn thấy có một thân ảnh chui ra từ rừng cây. Con linh thú nhìn thấy ngay đệ tử, đệ tử đang định gọi các đồng môn thì nó có vẻ như rất đề phòng, chui lại vào rừng. Sau đó, đệ tử không còn nhìn thấy nó nữa.
- Ồ?
Trưởng lão Thiên Hồng mi mục nhất động:
- Ngươi vẫn còn nhớ khu vực đó chứ?
- Đệ tử đương nhiên còn nhớ, nhưng tu vi của con linh thú đó mạnh hơn đệ tử rất nhiều nên đệ tử không dám đến gần.
Tân Thiên Hồng trầm ngâm nói:
- Đi xem sao!
Nói đoạn quay đầu nhìn bốn vị Trưởng lão:
- Bốn vị, nơi đó cách sơn môn chúng ta không xa. Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh không phải là tầm thường. Nếu như có thể hàng phục được nó, với Tân gia ta mà nói tuyệt đối có lợi!
- Trưởng lão Thiên Hồng, ở đây ngài là chủ sự, mấy huynh đệ chúng tôi đều nghe theo ý ngài.
- Được, vậy chúng ta cùng đi xem sao!
Tân Thiên Hồng đương nhiên không cảm thấy nghi ngờ, đệ tử của tông môn mình còn báo cáo quân tình giả sao?
Hiện nay mọi chuyện trong Thiên Đế Môn đều hết sức bình thường, trong ngoài đều có đệ tử tuần tra nên cũng không lo có người đột nhập.
- Vô Sầu, dẫn đường!
Tân Thiên Hồng lạnh lùng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một hàng người nhất thời phóng lên, rời khỏi Thần Điện, đi về phía khu vực mà Tân Vô Sầu chỉ. Trưởng lão Thiên Hồng cũng không muốn hưng sư động chúng bởi vậy ngoài năm vị Trưởng lão ra, chỉ có gã hộ vệ tuần tra và Tân Vô Sầu, tổng cộng bảy người.
Sau khi bọn Trưởng lão Thiên Hồng rời đi, Tân Vô Kỵ quay lại Thần Điện nhưng không nhìn thấy bóng dáng bọn Trưởng lão Thiên Hồng đâu, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vội vã đi tìm tên đồng tử tùy thân của Trưởng lão Thiên Hồng hỏi mới biết Trưởng lão Thiên Hồng đã rời đi.
Tân Vô Kỵ mặt mày đanh lại, thoáng giật mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu. Thần thức của hắn vô cùng cường đại, lại thêm nguyên thần được Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện rèn luyện nên Thần hồn có thể nói là sắp tiếp cận được Thần đạo cường giả.
Bởi vì nguyên thần chi lực và Thần hồn chi lực tiếp cận nên mới khiến nguyên thần của hắn rời xa nhục thể, đào thoát, giữ lại được tính mạng. Giờ phút này, Thần hồn xuất hiện rung động này, theo trực giác mà nói, không phải chuyện gì tốt đẹp.
- Linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh?
Tân Vô Kỵ lẩm bẩm:
- Trước sơn môn Thiên Đế Môn ta mấy tiếng trước xuất hiện linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh?
Nghĩ đến đây, mục quang như điện, hỏi:
- Là ai mang tin tình báo đến?
- Là Vô Sầu sư huynh!
- Tân Vô Sầu?
Tân Vô Kỵ thì thào nhắc lại, mặc dù trong lòng hắn vẫn cảm thấy có vấn đề nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì hắn không biết.
Tân Vô Kỵ tuyệt đối không để bất cứ nghi ngờ nào trong lòng, thân ảnh nhất thiểm, cũng bay ra ngoài sơn môn. Tin tức Tân Vô Kỵ chết đi sống lại chỉ có tầng lớp hạch tâm của Thiên Đế Môn mới biết. Tân Vô Kỵ cũng không muốn làm lộ chính mình nên cố ý tránh khỏi mọi tai mắt của Tân gia.
Lúc này, bọn Trưởng lão Thiên Hồng đang ở bên ngoài, ba vị Trưởng lão chủ trì cấm chế của sơn môn đều không có mặt bởi vậy cấm chế tạm thời được mở ra.
Lại nói về bọn Trưởng lão Thiên Hồng lúc này đã ra khỏi sơn môn và tới được chỗ cánh rừng bí mật mà Tân Vô Sầu nói.
- Trưởng lão Thiên Hồng, là ở chỗ này. Lúc đó con linh thú chui ra từ đây rồi sau đó chạy trốn từ chỗ này, tốc độ rất nhanh.
Tân Vô Sầu cẩn trọng nói.
- Được rồi, ngươi tiếp tục đi tuần tra, tạm thời đừng tuyên truyền khắp nơi, giữ kín miệng. Biết chưa?
- Dạ, đệ tử hiểu!
Tân Vô Sầu cung cung kính kính đáp lời, quay người bỏ đi. Sau khi quay đi khóe miệng mới lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Bốn vị, các vị chia ra trấn thủ bốn góc. Ta vào tìm con linh thú đó.
Trưởng lão Thiên Hồng có thể khẳng định như vậy, vì trong mật lâm này có một luồng khí tức vô cùng cuồng dã. Không biết là linh thú gì nhưng đúng là tu vi của Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Bốn vị Trưởng lão đang định lên tiếng trả lời thì đột nhiên có một tiếng cười khẽ vọng ra từ mật lâm. Nơi này khá vắng vẻ nên tiếng cười dù khẽ vẫn rất âm vang.
Ngay lập tức, Trưởng lão Thiên Hồng và bốn vị Trưởng lão Động Huyền Cảnh còn lại cảm thấy rùng mình.
- Là người nào?
Năm người gần như hét lên cùng lúc.
Một đường kim quang đột nhiên từ trong rừng bắn ra, kéo theo một thân ảnh như thiên thần giáng lâm. Người này vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân phát ra một luồng sát ý lạnh lẽo. Dù còn trẻ nhưng nhìn khuôn mặt trưởng thành đã biết, phải trải qua vô số kinh nghiệm chiến đấu mới ma luyện ra được khí chất này. Trong lòng Trưởng lão Thiên Hồng không khỏi cảm thấy run sợ.
Chỉ cần tân trang lại khuôn mặt, biến đổi thêm một chút khí chất là đã khiến năm vị Trưởng lão không nhận ra là ai. Trên thực tế, bọn họ căn bản không hề nghĩ theo hướng Tần gia.
- Tân Thiên Hồng, Tân Thiên Lạc, Tân Thiên Du…
Tần Vô Song đếm như đếm gia bảo, kêu lớn tên mấy vị Trưởng lão.
- Ngươi là ai?
Tân Thiên Hồng ánh mắt lạnh lẽo, hắn đã cảm nhận được có chút gì đó không bình thường, quay sang ra hiệu cho bốn vị Trưởng lão.
- Là người sẽ tiễn các ngươi!
Giọng nói của Tần Vô Song lãnh đạm, sát ý toàn thân đột nhiên lóe lên, một khí thế ngợp trời đột nhiên trào lên khiến bầu trời xung quanh dường như cũng tối sầm lại.
- Hừ, khẩu khí lớn quá!
Mấy vị Trưởng lão cười nhạt.
Bọn họ không phải đồ ngốc nên đương nhiên có thể nhìn ra người thanh niên này vẫn chưa vào được Thần đạo. Không có tu vi của Vô thượng Thần đạo mà dám đứng ở đây lớn tiếng, bọn họ đương nhiên cảm thấy buồn cười rồi.
- Bớt phí lời đi. Cho các ngươi một cơ hội. Lên hết đi!
Nhãn thần của Tần Vô Song như một con độc xà, quét qua mặt năm người với cái nhìn sắc lẹm.
Năm người nhất thời cảm thấy xương sống ớn lạnh. Trưởng lão Thiên Hồng quát lớn:
- Ngươi nghĩ là dùng phương pháp khích tướng này có thể khiến bọn ta chơi trò một chọi một với ngươi sao?
Nói đoạn ra hiệu cho bốn người còn lại, năm thân ảnh đồng loạt khởi động, thôi động năm đường ngũ quang, dồn hết toàn lực đánh úp Tần Vô Song.
Tần Vô Song cười vang một tiếng. Âm Dương Tử Vân Dực đột nhiên dang rộng. Âm Dương Tử Vân Dực căng lên trước gió, bật mạnh thân hình, bay lên hư không, kéo căng Thần Tú Cung. Gần như đồng thời, năm mũi Xạ Nhật Tiễn cùng bắn ra, như lưu tinh cản nguyệt vẽ lên bầu trời một đường vòng cung tuyệt đẹp.
- Đi chết đi!
- Cái gì?
- Là Tần Vô Song! Mau lui!
Liên tục những tiếng hô không ngừng. Đầu tiên là phẫn nộ, sau đó là nghi ngờ rồi sợ hãi. Đợi bọn chúng ý thức được bộ cung tiễn kim quang đó là cái gì thì đã quá muộn rồi.
Kim quang với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được hoàn toàn xé rách hư không, trực tiếp lao thẳng vào bọn chúng. Cái gì mà hộ thể cương khí, cái gì mà hộ thân giáp trụ, lúc này đều trở thành phù vân hết!
Năm tiếng nổ lớn vang lên thảm thiết biến nhục thể của năm tên Trưởng lão thành tro bụi, thậm chí ngay cả mảnh vụn cũng không có.
Dưới Thần đạo căn bản không có Thần hồn, cũng không có sự đãi ngộ được như Tân Vô Kỵ để có thể có được Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện trước khi Thần hồn bỏ chạy.
Cho nên, từ lúc xuất thủ cho đến lúc chết, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian một hơi thở và năm gã Trưởng lão đã mất đi tính mạng.
Tần Vô Song thuận thế nhất chiêu, thu hồi năm mũi Xạ Nhật Tiễn về, khóe miệng khẽ động đậy, bình thản nói:
- Tân gia, Thiên Đế Môn, ta đến đây!
Giọng nói lạnh lẽo của Tần Vô Song được Âm Dương Tử Vân Dực thôi động, như thần binh giáng thế, thứ phá thương khung, Thần Tú Cung mở đường, trực tiếp sát nhập Thiên Đế Môn.
Đột nhiên, Tần Vô Song trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh đang thậm thà thậm thụt trước mặt, quát lớn:
- Nếu không muốn trở thành bia ngắm bắn thì cút ra đây cho ta!
Thân ảnh kia run rẩy, không dám trốn nữa, giơ cao hai tay bước ra từ rừng cây, hoa dung thất sắc, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Ngươi là ai?
Tần Vô Song nhìn người nữ tử đang hoảng hốt, nhíu mày hỏi.
- Ta… ta là Nhược Bình Tiên Tử của Nga Mi Đạo Trường. Ta biết ngươi, ngươi là Tần Vô Song của Tần gia.
- Nhược Bình Tiên Tử?
Tần Vô Song biết Đại sư tỷ của Nga Mi Đạo Trường tên Nhược Bình Tiên Tử nhưng chưa bao giờ được gặp qua. Hắn mới chỉ gặp Nhược Xán Tiên Tử, Nhược Đồng Tiên Tử và Thủy Nhược Lan.
Còn người tên Nhược Bình Tiên Tử thì chưa gặp bao giờ. Nhìn bộ dạng cô ta lúc này không khỏi có chút hoài nghi:
- Cô là đệ tử của Nga Mi Đạo Trường sao lại chạy đến đây?
- Ta với Tân Vô Kỵ có tình duyên một đêm, không ngờ hắn lại táng thân ở Mộng Huyễn Thiên Trì, nên ta lén thu nhặt hài cốt của hắn, mang về Thiên Đế Môn. Ngoài ra, ta phụng lệnh sư phụ, đến Hiên Viên Khâu tìm ngươi.
- Tìm ta?
Khóe mắt Tần Vô Song lộ ra một tia sát ý:
- Sao ngươi nhận ra ta là Tần Vô Song?
- Lúc ngươi đại chiến cùng Tân Vô Kỵ, ta đã lén nhìn thấy, nên nhận ra Thần Tú Cung của ngươi!
Nhược Bình Tiên Tử vì muốn chứng minh bản thân, huơ huơ lệnh bài:
- Đây là lệnh bài của Nga Mi Đạo Trường!
Tần Vô Song liếc nhìn lệnh bài, không còn nghi ngờ thêm điều gì nữa, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tìm ta có việc gì?
- Đương nhiên là vì chuyện của Nhược Lan sư muội rồi. Nhược Lan sư muội…
Nhược Bình Tiên Tử ấp úng, không nói tiếp.