Nếu là đối thủ khác thì Tần Vô Song sẽ không chú ý như thế, nhưng Tân Vô Kỵ thì không phải nhân vật tầm thường. Tần Vô Song đã lĩnh hội được đầy đủ nên không dám lơ là.
Quan sát hai ba ngày, Tần Vô Song phát hiện Tân Vô Kỵ thật sự đã không đuổi theo mình nữa. Tuy không biết nguyên nhân nhưng Tần Vô Song cũng biết Tân Vô Kỵ chắc chắn không có cách nào theo dấu mình nữa. Nếu không thì tuyệt đối không thể không có đầu mối thế này.
- Có lẽ Tân Vô Kỵ theo dấu mình cũng chỉ là dựa vào khí tức còn lại, dựa vào Truy Tông Thuật cao siêu. Nhưng thời gian dài thì nó không còn tác dụng nữa.
Tần Vô Song cũng chỉ biết giải thích như vậy. Nhưng hắn không hề cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại Tần Vô Song cảm thấy đây chính là lúc tốt nhất để luyện hóa Thâu Thiên Đan.
- Với tu vi hiện nay của mình, muốn đột phá cấm chế Vạn Hoa Cốc là rất khó. Nhưng nếu mình đột phá lên Hư Võ Đại viên mãn, dựa vào cảnh giới mạnh mẽ sau Thần quang tẩy lễ, có lẽ sẽ phá vỡ được cấm chế Vạn Hoa Cốc. Giờ vẫn còn tấm Thần Đạo Ngũ Hành Phù cuối cùng. Thần Tú Cung và Thần đạo Hộ Thuẫn đều là vũ khí lợi hại. Chỉ có trong thời gian ngắn nâng thực lực lên cảnh giới cao nhất thì mới có cơ hội thoát khỏi tình cảnh này!
Sau khi có quyết định đó, Tần Vô Song bắt đầu tìm một nơi kín đáo chuẩn bị quá trình luyện hóa của mình. Luyện hóa Thâu Thiên Đan thật ra không mất nhiều thời gian, chỉ một giờ là đủ.
Nhưng quá trình đột phá thì phải cần một hai ngày.
Quan trọng nhất là trong một hai ngày này, việc củng cố cảnh giới là cực kỳ quan trọng. Chỉ cần có cơ sở vững chắc trong một hai ngày này, thì sau này hoàn toàn sẽ không có vấn đề gì trong việc chiến đấu để củng cố cảnh giới.
- Giờ việc quan trọng nhất là phải vượt qua một hai ngày này!
Tần Vô Song cũng có tự tin, một hai tháng có lẽ khó khăn nhưng một hai ngày thì tuyệt đối không vấn đề.
Có điều, để an toàn, Tần Vô Song vẫn triệu hồi toàn bộ Linh thú Phong ấn ra. Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố vẫn phụ trách giám sát bên ngoài.
Đặc biệt là Thiềm Cung Ngọc Thố, song song với việc giám sát bên ngoài còn có thể phụ trách giải quyết những kẻ vô tình xâm phạm.
Ba con linh thú Động Hư Cảnh phụ trách phòng tuyến thứ hai. Nếu cần thì trợ giúp phòng tuyến thứ nhất.
Ba linh thú Hư Võ Đại viên mãn phụ trách phòng tuyến thứ ba, lần lượt là Liệt Địa Ma Dương, Hồng Hoang Cự Hầu và Huyễn Vân Thần Khuyển.
Hai linh thú Động Huyền Cảnh đỉnh phong tạm thời là mạnh nhất hiện giờ, ở hai bên trái phải phòng ngự sát thân. Là hộ pháp liền thân của Tần Vô Song, nếu có đối thủ siêu cường xâm nhập, hai con linh thú này sẽ là lớp phòng ngự mạnh nhất.
Sắp xếp như vậy, có thể nói là Tần Vô Song không còn lo lắng bất cứ điều gì nữa.
Hắn đã uống Thâu Thiên Đan từ lâu rồi nhưng vẫn ở trong người chưa luyện hóa. Lúc này Tần Vô Song không còn lựa chọn nào khác, đành luyện hóa nó thôi.
Hắn nhất định phải nâng cao thực lực lên mức cao nhất trong thời gian ngắn, như thế mới có cơ hội thoát khỏi khó khăn lúc này.
Đan tính của Thâu Thiên Đan rất mạnh, Tần Vô Song vận linh lực dẫn Thâu Thiên Đan ra bắt đầu luyện hóa. Dưới tác dụng của linh lực, viên đan dần tan ra như viên đá lạnh. Dan hiệu bắt đầu vận chuyển đến toàn thân, chạy tuần hoàn mấy vòng.
Tần Vô Song cảm nhận được rõ ràng đan hiệu đang giảm dần sự mạnh mẽ, cũng có nghĩa là đan hiệu đã bị hắn hấp thụ bảy tám phần rồi. Đan hiệu càng yếu có nghĩa là đã bị cơ thể hắn hấp thụ càng nhiều.
Đan hiệu của Thâu Thiên Đan khác với những đan dược cứu mạng khác, sau khi dùng là nó lan tỏa khắp toàn thân.
Sau khi Thâu Thiên Đan phát huy tác dụng trong cơ thể, Tần Vô Song cảm thấy rõ ràng mọi chỗ trong cơ thể đều như đang bị giày vò. Nó như những mũi đao sắc bén đang thử thách huyết mạch, gân cốt, nội tạng toàn thân hắn.
Thâu Thiên Đan dù gì cũng không phải đan dược cứu mạng, đan hiệu rất mãnh liệt. Nói trắng ra Thâu Thiên Đan chính là một loại đan dược tranh thủ cơ hội.
Nếu đã là đan dược tranh thủ cơ hội thì chắc chắn có tác dụng phụ. Lấy một ví dụ không thích hợp lắm thì giống như việc kéo gốc mạ lên vì muốn nó lớn nhanh vậy, rất dễ thấy sự khảo nghiệm khó khăn với cơ thể.
Một khi thân thể không chịu nổi sự khảo nghiệm đó, không những Thâu Thiên Đan không còn tác dụng nữa mà thậm chí còn phản phệ lại thân thể.
Cũng may cơ thể của Tần Vô Song đã được tôi luyện qua thần quang tẩy lễ nên rất cứng rắn. Bất luận Thâu Thiên Đan có khảo nghiệm thế nào thì Tần Vô Song vẫn chịu đựng được sự xung kích của nó.
Tần Vô Song chịu đựng sự xung kích của đan hiệu, dần dần, cơn đau ban đầu đã giảm đi không ít.
Một giờ trôi qua, toàn thân Tần Vô Song tỏa ra một thứ sương mù đặc quánh. Bề mặt da cũng toát ra mồ hôi đỏ như máu.
Tần Vô Song không hề hoảng hốt, hắn biết đây là tạp chất của Thâu Thiên Đan đang được loại bỏ khỏi cơ thể qua các phương thức khác nhau. Tạp chất càng nhiều thì có nghĩa là thứ hắn hấp thụ được càng thuần khiết.
- Phù!
Thở ra một hơi dài, Tần Vô Song mở mắt ra, hắn cảm nhận được rõ ràng, sau khi được Thâu Thiên Đan cải tạo, cảnh giới đan điền của hắn đã vận hành đến trạng thái đỉnh phong của Động Hư Cảnh.
Vô số luồng sức mạnh đang dồn về đan điền, hình thành nên sự xung kích mãnh liệt với bức vách cuối cùng của Động Hư Cảnh, Hư Võ Đại viên mãn đã rất gần rồi!
Tần Vô Song không vội, dẫn những luồng sức mạnh này lần lượt xung kích bức vách đan điền.
Một lần, hai lần… vô số lần…
Tần Vô Song không thể tính hết được, chỉ biết bức vách đó không ngừng xuất hiện những vết rạn nứt và những vết đó ngày một lớn hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Rồi đột nhiên, một luồng khí nóng phun trào trong đan điền.
Vù! Bức vách đổ sập, vô số đạo khí lưu tràn vào điên cuồng chiếm lĩnh cả đan điền không ngừng ngưng tụ lại bắt đầu thai nghén nguyên thần.
Hư Võ Đại viên mãn!
Chỉ đơn giản như vậy là thành công rồi!
Tốc độ tu luyện của Tần Vô Song có thể nói là cực kỳ nghịch thiên. Đột phá cấp bậc này nếu đổi là tu luyện giả khác nhất định sẽ vô cùng gian nan, quá trình đó không biết phải trải qua bao nhiêu lần thất bại.
Nhưng Tần Vô Song thì chỉ một lần xung kích là thành công! Tất cả đương nhiên là nhờ vào cảnh giới cơ thể của hắn.
Nếu không phải có cơ thể rắn chắc thì bất luận thế nào Tần Vô Song cũng không thể thuận lợi hoàn thành việc đột phá như thế được. Nhờ có cơ thể đó mà ở những cấp dưới Thần đạo mỗi lần đột phá Tần Vô Song đều dễ dàng hơn các tu luyện giả khác.
Đương nhiên, cái dễ này cũng chỉ là tương đối, nếu không phải bản thân Tần Vô Song đã có ngộ tính và thiên phú thì đột phá tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Cảm nhận cảnh giới mạnh mẽ trong đan điền, Tần Vô Song phát hiện trước đây mình đã lo bò trắng răng. Sự đột phá nhờ vào Thâu Thiên Đan không hề khiến cảnh giới của hắn không vững chắc, mà ngược lại, cảnh giới cơ thể hắn đã đủ để bù đắp tác dụng phụ của việc đột phá nhờ đan dược.
- Xem ra, Thâu Thiên Đan không đến mức kém cỏi như mình nghĩ. Giờ chỉ cần một chút thời gian nữa củng cố cảnh giới Hư Võ Đại viên mãn, giai đoạn này nhanh mất một ngày, chậm thì ba ngày. Hy vọng tên Tân Vô Kỵ đừng có đến nhanh quá!
Giờ Tần Vô Song đã không còn kiêng dè với con Thần thú nhiều như trước. Vì hắn biết giờ Thần thú đang trong thời kỳ cuồng bạo, Vạn Hoa Cốc vẫn còn rất nhiều tu luyện giả cho nó truy sát. Tình cảnh hắn tạm thời vẫn chưa xấu đến mức đó.
Khi số tu luyện giả đó bị giết gần hết thì Tần Vô Song nên lo lắng rồi. Ít nhất thì trong một hai ngày nay không phải vấn đề chủ yếu.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Cảm giác của Tần Vô Song rất tốt, mọi thứ vẫn đang tiến triển tốt đẹp.
- Nhiều nhất là cần một ngày một đêm nữa là cơ bản có thể củng cố được cơ sở. Lúc đó, dù Tân Vô Kỵ có đến ta cũng có thể quần nhau với hắn, chiến đấu để tu luyện, cũng không sợ hắn!
Trước kia Tần Vô Song có phần kiêng dè Tân Vô Kỵ, đó là vì khoảng cách giữa hai bên khá lớn. Nhưng giờ tu vi của hắn đã nâng lên một cấp, khoảng cách đã được rút ngắn. Khi triệu hồi hai con Linh thú Phong ấn cuối cùng thì Tần Vô Song không cần phải lo việc chiến đấu với Tân Vô Kỵ nữa.
Dù Tân Vô Kỵ kết hợp với vũ khí Thần đạo của hắn có thể chiếm thế thượng phong khi đấu với linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nhưng Tần Vô Song một lúc có thể triệu hồi hai linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Một chọi hai, cộng với Tần Vô Song có vũ khí Thần đạo nữa, và cả hai linh thú Động Huyền Cảnh đỉnh phong khác, năm chọi một, Tân Vô Kỵ có mạnh cỡ nào thì cũng chẳng thể chống đỡ nổi.
Thời gian hai ngày hai đêm thật ra cũng không dài. Nếu không phải lo lắng đến những nhân tố ngoại giới thì gần như chỉ chớp mắt là qua.
Nhưng vì phải nghĩ đến yếu tố ngoại giới, mỗi giờ Tần Vô Song đều phải lấy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ra định vị lại vị trí của Tân Vô Kỵ.
May mắn là Tân Vô Kỵ vẫn luôn cách Tần Vô Song khoảng một nghìn dặm. Khoảng cách đó tuy không rõ ràng nhưng cũng đủ khiến Tần Vô Song có quyền chủ động.
Sáng ngày hôm sau vẫn trôi qua yên bình như thế. Chỉ cần qua một đêm nữa là Tần Vô Song có thể củng cố cảnh giới một cách triệt để, có thể hành động tự do.
Lại nói Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố ở bên ngoài hai ngày nay đều cảnh giác cao độ. Dù một chút động tĩnh nhỏ cũng không bỏ qua.
Hai ngày này thỉnh thoảng cũng có những kẻ vô tình đi vào đều bị Thiềm Cung Ngọc Thố dùng độc dược giải quyết sạch sẽ. Nhưng tối hôm nay Thiềm Cung Ngọc Thố lại không được thoải mái, nguyên nhân rất đơn giản, nó cứ cảm thấy dường như có một thứ thần thức mạnh mẽ đang nhìn lén mình.
- Yển Thử, ngươi có cảm giác hôm nay có gì đó không ổn không?
Thiềm Cung Ngọc Thố không kìm được hỏi.
Thâu Thiên Yển Thử cũng ngạc nhiên:
- Ngươi cũng thấy thế sao?
- Đúng thế, như có như không, hình như chúng ta bị nhìn lén. Nhưng đáng sợ nhất là ta không biết thần thức đó đến từ đâu.
- Vậy có cần báo cho chủ nhân không?
Thâu Thiên Yển Thử cũng cảm thấy đúng là có điều bất ổn.
- Tối nay là chủ nhân hoàn thành bế quan rồi, liệu có nên làm phiền chủ nhân không?
- Không được hàm hồ, vạn nhất là thủ hạ của Thần thú thì sao?
Thâu Thiên Yển Thử rất cẩn thận, vội vàng truyền thức đến phòng tuyến tầng dưới, lần lượt từng tầng một, thông tin rất nhanh đã đến được với Tần Vô Song.
Tần Vô Song lúc này đã đến giai đoạn cuối cùng.
Đương nhiên, nghĩ đến những Linh thú Phong ấn ở Đệ tứ hoàn thì có xuất hiện mười Huyễn Thủy Chi Luân ở hoàn này cũng dễ hiểu.
Tần Vô Song đang suy ngẫm thì giọng nói kia lại nói:
- Món thứ tư cũng là thứ rất quan trọng, là hai tấm Thiên Độn Chi Phù. Thiên Độn Chi Phù giúp ngươi có thể trốn thoát trước bất cứ nguy cơ nào. Bất luận trước mặt ngươi là cường giả cấp bậc nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào đều có thể dùng Thiên Độn Chi Phù này. Nhưng Thiên Độn Chi Phù là vật tiêu hao, hai tấm, chỉ đủ cho ngươi dùng hai lần. Vậy này vô cùng quý giá, nên vạn bất đắc dĩ thì mới mang ra dùng. Hơn nữa vật này trong phạm vi một trượng có thể chạy trốn mang theo đồng bọn.
Xem ra Vô Tận Đông Hải này không hổ danh là Cấm địa của Thần hung hiểm nhất. Chỉ cần nhìn Thiên Độn Chi Phù chuẩn bị cho trận pháp Đệ ngũ hoàn là đã có thể đoán ra được.
- Bản đồ Vô Tận Đông Hải thì đã đưa cho ngươi ở Đệ tứ hoàn rồi. Mọi chuẩn bị đã xong. Kẻ may mắn, đi hưởng thụ chuyến hành trình đến Vô Tận Đông Hải của ngươi đi! Nhớ là trước khi chưa vào được cảnh giới Thần đạo thì không nên thử vào trận pháp Đệ lục hoàn. Nhớ lấy, nhớ lấy!
Nói đoạn, giọng nói dần dần lắng xuống rồi biến mất không chút dấu vết.
Tần Vô Song thu lại thần lực, thở nhẹ một hơi, đi ra khỏi thạch trận, mỉm cười nói với Mộ Dung Nhạn:
- Được rồi, đây là trình tự của mỗi hoàn.
Mộ Dung Nhạn khẽ mấp máy môi, mỉm cười nói:
- Tần đại ca, trận pháp này đúng là thần kỳ, đoán biết tạo hóa. Bảo sao Tần Vô Song từ xưa đến nay luôn khiến người khác phải bất ngờ, xem ra không thể bỏ qua công lao của trận pháp này?
- Ha ha, Mộ Dung tỷ tỷ, Lão Đại nhà ta được kế thừa trận pháp này chứng minh huynh ấy là thiên kiêu chi tử. Cái gì La Thiên Đạo Trường, cái gì Thiên Đế Môn, những kẻ chống lại Lão Đại nhà ta nhất định sẽ biến hết thành tro bụi.
Bao Bao nói với khẩu khí khoa trương.
Tần Vô Song xua xua tay:
- Bao Bao, đệ đừng thổi phồng lên nữa.
- Đại Chưởng môn để mấy đệ tử trẻ tuổi bọn ta thoát ra ngoài đến các Cấm địa của Thần khác để cầu cứu tiếp viện từ các thế lực Đồ Đằng. Ta lúc trước giành được Quán quân ở Mộng Huyễn Thiên Trì, nên rất nhiều Đồ Đằng cường giả của Cấm địa của Thần không thích ta. Bởi vậy, lần này nhiệm vụ sẽ tương đối gian khổ. Nhạn nhi, ta dự định sẽ đưa nàng đến gặp một người bạn.
- Bạn? Lão Đại, huynh cũng có bạn ở Vô Tận Đông Hải sao?
Bao Bao chớp chớp mắt, hỏi với thần thái vô cùng tò mò:
- Lão Đại, điều này ngạc nhiên thật đấy!
Mộ Dung Nhạn cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Vô Tận Đông Hải, tu luyện giả nhân loại rất ít người có thể vào được đây, nói gì bạn.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Là một người bạn mà ta gặp ở các quốc gia nhân loại, hơn nữa đó chính là người tặng Thần Tú Cung cho ta.
- Thần Tú Cung?
Bao Bao há hốc miệng:
- Lão Đại, chiếc cung uy lực vô cùng, đại sát tứ phương của huynh do người bạn đó tặng đấy hả?
- Đúng vậy, là do Thương Dạ đại ca tặng cho ta.
Tần Vô Song cười nói:
- Lúc đó, Thương Dạ đại ca có nói với ta cây cung này rất lợi hại nhưng ta không biết nó lại lợi hại đến như vậy.
- Thật không thể tin nổi, ai có thể tặng đệ một đại sát khí như vậy đây.
Bao Bao lẩm bẩm nói.
- Thật đáng thương thay, đệ đường đường là hậu duệ Thái cổ Thần vượn mà đến hôm nay một món vũ khí Thần đạo cũng không có, haizzz!
Tần Vô Song cười nói:
- Vô Tận Đông Hải là thiên đường của Thần thú các đệ. Bao Bao, muốn có được vũ khí Thần đạo, không lẽ lại không gặp được kỳ ngộ ở Vô Tận Đông Hải này!
Bao Bao túm túm nắm tay, nói lớn:
- Lão Đại, ở Cấm địa của Thần của tu luyện giả nhân loại, huynh đã nổi bật đủ rồi. Bây giờ đến Cấm địa của Thần do Thú Tộc chủ đạo, đến lúc huynh phải nhìn Bao Bao đệ đại phát thần uy rồi. Ha ha, Lão Đại, đệ nhất định sẽ đột phá Thần đạo ở Vô Tận Đông Hải này!
- Có chí khí, nhưng vẫn phải cố gắng!
Tần Vô Song biết, Bao Bao bây giờ là Kỳ Diệu Huyền Cảnh, với huyết mạch của Thái cổ Thần vượn, vào Thần đạo cũng không phải là không có khả năng.
Còn Tử Điện Phần Diệm Thú. Mặc dù không nói gì nhưng tia nhiệt huyết ánh lên nơi khóe mắt đã thể hiện hết nguyện vọng của hắn.
Ba người bọn họ, xuất đạo chưa bao lâu đã gặp nhau, lúc đó người có tu vi dẫn đầu là Tử Điện Phần Diệm Thú, nhưng cho đến bây giờ, kẻ luôn tụt lại phía sau lại chính là Tử Điện Phần Diệm Thú. Hắn là linh thú, đương nhiên cũng có tự tôn của mình.
Mộ Dung Nhạn cười nói:
- Mọi người cùng cố gắng vậy, ta khoảng thời gian vừa rồi cũng bị phụ thân kéo đi đặc huấn nên thực sự đã có chút vô cảm với chuyện tu luyện rồi.
Bao Bao cười hì hì nói:
- Mộ Dung tỷ tỷ, tỷ sợ cái gì. Chỉ cần luyện tập qua loa đợi khi đến được Thông Huyền Cảnh đỉnh phong của Kỳ Diệu Huyền Cảnh, bảo Lão Đại cho tỷ một Thần Đạo Quả là đã có thể vào cảnh giới Thần đạo rồi. Tương đương với chuyện phấn đấu mấy chục năm đấy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mộ Dung Nhạn không tức giận, chỉ cười khanh khách:
- Tiểu hầu nhi, ta dù có vào được Vô thượng Thần đạo thì cũng không thể bằng được huyết mạch Thái cổ Thần vượn của đệ.
Bao Bao đắc ý vô cùng, tự vênh vang nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Trừ Lão Đại biến thái ra, người thường sao có thể sánh được với Bao Bao ta.
Tần Vô Song không thèm cần Bao Bao tranh cãi, mà tranh thủ tham quan một vòng sơn động, tìm hiểu sơ qua bố cục và địa thế xung quanh.
Vô Tận Đông Hải, khu vực trung tâm không phải trên mặt biển mà là thủy vực dưới đáy biển. Và trận pháp này đương nhiên nằm trong thủy vực đó. Nhưng đấy cũng chính là điểm thần kỳ của trận pháp. Sơn động nằm ngay giữa thế giới đáy biển nhưng tứ phía không hề bị thủy thế xâm lấn.
Tần Vô Song thầm nghĩ:
- Thủy thế không thể xâm lấn là vì cấm chế của sơn động? Hay là vì sơn mạch dưới đáy biển Vô Tận Đông Hải vốn dĩ đã như vậy?
Thủy vực và thủy thế xung quanh khu vực này cũng vô cùng ổn định. Tần Vô Song thông qua việc quan sát địa hình, biết khu vực này là nơi sơn mạch tập trung tương đối dày đặc nên đương nhiên cũng là nơi có địa thế hiểm trở nhất, khó bị phát hiện ra nhất.
Tần Vô Song loanh quanh vài vòng rồi mới trở lại trong động, nói:
- Mỗi người một Huyễn Thủy Chi Luân, vật này có thể đảm bảo cho mọi người đi lại trong Vô Tận Đông Hải như đi trên đất bằng, khiến mọi người cảm nhận thủy áp như cảm nhận không khí…
- Trận pháp đúng là một thứ tốt!
Bao Bao nhận ngay lấy, cười ha hả.
Sau khi cài xong Huyễn Thủy Chi Luân, Tần Vô Song nói:
- Sơn động này nằm ở Bích Mộc Uyên trong Vô Tận Đông Hải, một Uyên này lớn bằng bảy tám Phủ của Hiên Viên Khâu, mà Vô Tận Đông Hải có tổng cộng hai mươi Uyên. Vô Tận Đông Hải có Chân Long Cửu Tộc, Phi Long Cửu Tộc, trên danh nghĩa đều là tử tôn của Long Tộc và là những kẻ thống trị Vô Tận Đông Hải. Mỗi tộc là lãnh chủ của một Uyên. Thế lực Đồ Đằng của Vô Tận Đông Hải là Tổ Long Tộc, Tổ Long Tộc họ Ngao!
- Họ Ngao?
Bao Bao cứ nhắc đi nhắc lại cái họ này, cười nói:
- Cái họ này thật thú vị.
- Đúng vậy, họ Ngao là đặc thù của thế lực Đồ Đằng. Ở Vô Tận Đông Hải, chỉ cần mang họ Ngao đều là đệ tử của Đồ Đằng Tộc. Nhưng nghe nói Đồ Đằng Tộc mặc dù tôn quý nhưng huyết mạch dưỡng dục vô cùng khó khăn. Bởi vậy, nhân số của Đồ Đằng Tộc không vượng. Nguyên nhân là Đồ Đằng Tộc từ chối hoàn toàn hôn phối với những Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc khác để bảo vệ cho huyết mạch của Tổ Long Tộc luôn được tinh thuần. Nhưng điều này cũng khiến việc sinh sản của họ càng thêm khó khăn còn huyết mạch của Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc lại vô cùng rộng lớn.
Mộ Dung Nhạn nghe Tần Vô Song giới thiệu tư liệu về Vô Tận Đông Hải một cách mê mẩn, đang nghe thì đột nhiên nói:
- Tần đại ca, nói như vậy, đến Vô Tận Đông Hải, trứng Yêu long của chúng ta không có cơ hội ấp nở rồi?
Đối với Phiêu Tuyết Lâu mà nói, sau khi Mộ Dung Thiên Cực vào được cảnh giới Thần đạo, địa vị của Phiêu Tuyết Lâu sẽ như nước dâng thuyền lên. Nếu như huyết mạch của Thái cổ Yêu long có thể nở ra được, Phiêu Tuyết Lâu sẽ có thêm một Thần đạo. Linh thú Thần đạo ở Hiên Viên Khâu có thể nói là tuyệt đối duy nhất. Điều này có thể đảm bảo để Phiêu Tuyết Lâu vào được tám môn Thiên Đế Sơn.
Đương nhiên, điều kiện bắt buộc là Tần gia có thể thượng vị, trọng đoạt vị trí Thiên Đế. Nếu không, vẫn là Tân gia chấp chưởng Thiên Đế Môn thì Phiêu Tuyết Lâu khó lòng vào được tám môn Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song nghe Mộ Dung Nhạn hỏi vậy, mỉm cười nói:
- Muốn ấp nở huyết mạch Thái cổ Yêu long nếu như chỉ cần Long Tức của Long Tộc thì một trong những con Linh thú Phong ấn của ta là Thôn Thiên Lục Ngô cũng là Lục Ngô Tộc của Phi Long Cửu Tộc. Nếu như không phải thời gian này quá bận thì ta sớm đã ấp cho nó nở ra rồi.
Nói đoạn, mang Phong ấn Đồ quyển ra, triệu hồi Thôn Thiên Lục Ngô.
- Chủ nhân, lại có chiến đấu sao?
Thôn Thiên Lục Ngô tinh thần đang phấn chấn đột nhiên thoáng biến sắc, nét mặt trở nên ngưng trọng, ấp úng nói:
- Đây… đây là Vô Tận Đông Hải? Là cố thổ của ta?
Hai mắt Thôn Thiên Lục Ngô đột nhiên đỏ ửng, dù Linh thú Phong ấn căn bản không có tình cảm. Nhưng trạng thái tâm lý nguyên thủy này cứ tự phát trong thần thức. Đến Vô Tận Đông Hải, tự nhiên sẽ sản sinh ra một loại cảm xúc, gọi là tình cảm thân thiết với cố thổ.
Tần Vô Song cũng không giấu giếm:
- Đúng vậy, Thôn Thiên, đây là Vô Tận Đông Hải!
- Hay lắm!
Khẩu khí của Thôn Thiên Lục Ngô đầy vẻ chua sót:
- Đến Vô Tận Đông Hải sẽ có tổ cũ của Lục Ngô Tộc. Thật đáng tiếc!
- Thôn Thiên, đợi thực lực của ta đủ rồi, ta sẽ giải trừ khế ước phong ấn, hồi phục tự do cho các ngươi. Đến lúc đó, ngươi muốn quay về Lục Ngô Tộc đương nhiên chẳng có gì khó khăn.
Thôn Thiên Lục Ngô cảm kích nói:
- Nếu như có thể khôi phục tự do thật thì sau này ta cũng nguyện sống chết vì chủ nhân.
Tần Vô Song khoát tay:
- Chuyện này để sau hãy nói. Thôn Thiên Lục Ngô, ta hỏi ngươi, ta có một quả trứng huyết mạch Thái cổ Yêu long, nghe nói chỉ cần có Long Tức là có thể ấp. Chuyện này là như thế nào?
Thôn Thiên Lục Ngô gật đầu nói:
- Trên cơ bản là như vậy, Long Tộc thì Long Tức của rồng đực còn cường đại hơn rồng cái rất nhiều. Bởi vậy việc ấp trứng hầu như đều do rồng đực phụ trách.
Bao Bao nhếch miệng cười:
- Vú em!
Thôn Thiên Lục Ngô trừng mắt:
- Tiểu hầu tử, ngươi thì hiểu cái gì. Đây là truyền thừa vĩ đại của Long Tộc chúng ta. Chứ đâu có giống với đám Thú Tộc không khai hóa các ngươi, mẫu tính một chút địa vị cũng không có.
Tần Vô Song lấy trứng Thái cổ Yêu long ra, nói với Thôn Thiên Lục Ngô:
- Lục Ngô, vậy ngươi thử xem, dùng Long Tức của ngươi ấp ra được một con tiểu Yêu long.
Thôn Thiên Lục Ngô nhận trứng Yêu long, cảm nhận một hồi, gật đầu nói:
- Bên trong này đúng là có khí tức Long Tộc, hơn nữa còn vô cùng cổ lão, là một cảm giác đến từ Thái cổ Man Hoang. Để ta thử xem sao.
Tìm một nơi yên tĩnh và thoải mái, Thôn Thiên Lục Ngô thôi động Long Tức, bắt đầu ấp trứng. Một ngày một đêm đã trôi qua.
Thôn Thiên Lục Ngô trán lấm tấm mồ hôi, khổ sở nói với Tần Vô Song:
- Chủ nhân, trứng Yêu long này quả không tầm thường. Với khí tức của ta thì không thể ấp nổi. Thậm chí một nửa động tĩnh cũng không có. Tên tiểu tử trong này mặc dù vẫn chưa được sinh ra nhưng linh thức đã cường đạo đến mức biến thái. Kết nối của ta căn bản chỉ như ném đá xuống biển.
Thôn Thiên Lục Ngô là vô địch dưới Thần đạo mà Long Tức của nó cũng không đủ để ấp. Vậy thì huyết mạch của Thái cổ Yêu long này là tinh thuần, quá tinh thuần.