Tân Vô Kỵ không thể ngờ trong hư không tự nhiên ở đâu nhảy ra một người, hắn giật mình, chém kiếm hai nhát, tạo thành hai đạo khí lưu giao nhau thành hình chữ thập.
Lực tóm này khiến hư không tạo thành vô số những đường gợn sóng dữ dội, những tiếng nổ vang lên trong không khí cho thấy uy lực mạnh mẽ của nó không phải những kẻ tầm thường có thể so sánh được.
Tân Vô Kỵ cười lạnh:
- Ngươi là ai? Trợ thủ của tên tiểu tử Tần gia kia mời đến sao?
Thôn Thiên Lục Ngô lúc này vẫn trong hình dạng con người, tuy không trong hình dạng chân thân nhưng tu vi đã mạnh mẽ dị thường. Chỉ một đòn tóm đầu tiên đã khiến Tân Vô Kỵ phải chống đỡ khó khăn.
Một chiêu của Thôn Thiên Lục Ngô lập tức khiến Tân Vô Kỵ không còn sự xem thường trước đó nữa, ánh mắt nhìn Thôn Thiên Lục Ngô đầy cảnh giác.
Thôn Thiên Lục Ngô bình thản nói:
- Tiểu tử, ngươi càng phản kháng thì sẽ càng chết thảm. Nếu không muốn chịu khổ thì tốt nhất nên tự sát đi!
Tân Vô Kỵ dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn cười nói:
- Thực lực của ngươi không tồi, nhưng ngươi tưởng rằng, chỉ dựa vào sức mạnh của chiêu vừa rồi là có thể khoác lác như vậy sao?
Thôn Thiên Lục Ngô không thích nói nhiều, tiến lại gần hai bước nói:
- Vậy thì ngươi nếm thêm vài chiêu nữa!
Thân hình dao động, tựa như lá sen rung rinh trong gió, bước chân di chuyển không lớn nhưng bỗng nhiên Thôn Thiên Lục Ngô như biến thành Thiên Thủ Quan Âm, vô số cánh tay ảo ảnh hiện ra, mỗi cánh tay đều có năm ngón!
Nhất thời, hàng nghìn ảo ảnh móng vuốt bao trùm trời đất, ào về phía Tân Vô Kỵ.
- Mạn Thiên Hư Thần Trảo!
Thôn Thiên Lục Ngô chưa dùng đến chiêu số, cả cơ thể bỗng phát sáng, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ lao về phía Tân Vô Kỵ.
Trong quá trình đường cong đó di chuển, cơ thể Thôn Thiên Lục Ngô bỗng vươn to ra, tứ chi giang rộng, thân hình biến lớn, hiện ra pháp tướng chân thân.
Chân thân của Thôn Thiên Lục Ngô vô cùng hung dữ, tạo hình giống sư tử, đầu lại hình rồng, nhìn có phần giống Kỳ Lân.
Dáng người lại rất linh hoạt, khi tấn công, đường cong xung kích được điều chỉnh một cách chuẩn xác nhằm thẳng mạng sườn Tân Vô Kỵ.
Tân Vô Kỵ thất sắc, giơ kiếm chắn trước ngực, ép ra mấy chục đạo kiếm khí kết thành lớp phòng ngự cách người mười trượng.
Thôn Thiên Lục Ngô có thể nói là tốc độ nhanh như chớp, chỉ loáng cái đã đến trước mặt Tân Vô Kỵ. Nguồn truyện:
Thôn Thiên Lục Ngô gầm lên, hai bàn móng vuốt cào xé tan lớp phòng ngự bằng kiếm khí, linh lực bắn tung tóe, ánh sáng tỏa ra chói lòa giống như màn pháo hoa bắn trên bầu trời.
Lúc này Tân Vô Kỵ mới biết có lẽ con hung thú này vẫn là Linh thú Phong ấn của Tần Vô Song. Trong lòng thầm chửi rủa Tần Vô Song giảo hoạt che giấu vũ khí.
Con linh thú này chắc chắn cũng là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, hơn nữa sức chiến đấu không hề thua kém Tân Vô Kỵ hắn. Linh thú Phong ấn đến từ thời Thái cổ này thân chinh bách chiến, sự rèn luyện trong chiến đầu xuất sắc hơn Tân Vô Kỵ không biết bao nhiêu lần.
Cũng may, dù gì thì Tân Vô Kỵ cũng là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, chỉ do dự chốc lát, tay cầm thanh trường kiếm Thần đạo, không lùi lại mà lao lên chém xuống đầu Thôn Thiên Lục Ngô.
- Nghênh Phong Phách Lãng Trảm!
Đây cũng là tuyệt học của Tân Vô Kỵ, có thể điều động hoàn toàn sức chiến đấu của bản thân vào đòn kiếm này hình thành chiêu mạnh nhất!
Thôn Thiên Lục Ngô cười hắc hắc, thân hình đột ngột dừng lại, hai chân chạm đất tạo thành dáng nằm phủ phục, dáng người cong thành một đường tuyệt hảo.
Lông tóc toàn thân bỗng nhiên dựng đứng lên như gai, toàn thân như được cắm vô số ngân châm, ánh sáng lấp loáng.
Miệng há to, một đạo sức mạnh vô hình xuất phát từ đan điền Thôn Thiên Lục Ngô, nhanh chóng phun lên vòm miệng:
- Bí thuật thần thông, Thôn Thiên!
Grào!
Thôn Thiên Lục Ngô lúc này đã sử dụng thiên phú thần thông vốn có, Thôn Thiên!
Thần thông Thôn Thiên vừa được thi triển, sức hút mạnh mẽ như biến thành một cơn lốc xoáy lập tức không hề nể nang mà cuồn cuộn về Tân Vô Kỵ.
Nếu không phải Tân Vô Kỵ tâm chí kiên định, nửa đường bỗng linh quang lóe lên, có chút phòng bị, nếu không thì đã bị Thôn Thiên Lục Ngô hút vào.
Dù là vậy nhưng Tân Vô Kỵ vẫn có cảm giác đan điền rung chuyển, nguyên thần đã hơi dao động, không biết phải làm sao.
Bí thuật thần thông Thôn Thiên tuy không phá vỡ lớp phòng ngự của Tân Vô Kỵ nhưng đã khiến hồn phách hắn chấn động, nảy sinh một cảm giác sợ hãi.
Một khi cảm giác sợ hãi trước cái chết thì Tân Vô Kỵ không thể nào duy trì được sự trấn tĩnh một mười phần nữa!
- Lợi hại quá!
Tân Vô Kỵ lắc lắc đầu để tỉnh táo lại, lập tức phân tích tính thế. Trận chiến này Tần Vô Song có đến ba đầu linh thú, tuy Tân Vô Kỵ hắn còn vũ khí bí mật nhưng muốn thắng không phải dễ dàng.
Con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong trước mặt đây quá khó nhằn. Bí thuật thần thông vừa thi triển, nếu không phải có khoảng cách đủ xa thì e là Tân Vô Kỵ đã bị hút vào trong bụng nó rồi.
Tuy con linh thú này không bằng Thần thú Bạch Hổ kia nhưng bí thuật thần thông mạnh mẽ như thế vẫn khiến Tân Vô Kỵ có cảm giác sợ hãi.
Tân Vô Kỵ suy nghĩ nhanh chóng, biết Tân Vô Kỵ dụ hắn đến đây quả nhiên là có vũ khí bí mật của hắn. Tân Vô Kỵ biết trận chiến hôm nay chỉ có năm phần thắng mà thôi.
Đối phó với một Tần Vô Song hắn đã chuẩn bị quá kỹ càng, lẽ nào Tân Vô Kỵ hắn lại phải liều mạng sao? Hắn nghĩ bụng:
- Xem ra phải thực hiện kế hoạch tấn công Tần gia rồi! Cứ để tên Tần Vô Song này thoải mái mấy ngày. Ngươi mạnh, có thể gọi ra linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, vậy thì sao? Cũng giống như cái bao cát, to thì to đấy nhưng có thể chống lại được trận hồng thủy không? Không thể!
Nghĩ vậy, Tân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Tần Vô Song, xem ra ngươi chỉ có bản lĩnh sai khiến linh thú bán mạng vì mình! Nếu ngươi có thể đỡ được ba mũi tên của ta mà không chết. Thần Đạo Quả là của ngươi, ta tuyệt đối không ý kiến gì, thế nào?
Tân Vô Kỵ dùng kế khích tướng.
Lẽ nào chút mưu kế đó mà Tần Vô Song lại không nhìn ra, đúng là nực cười, nhưng khẩu khí lại rất mệt mỏi nói:
- Tân Vô Kỵ, dù là bản lĩnh gì thì cũng là bản lĩnh. Trong thời khắc sinh tử cần đến bất cứ bản lĩnh gì ngươi có. Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh, hoặc là chỉ với chút bản lĩnh hiện nay thì ngươi chết chắc rồi!
Tân Vô Kỵ tim hơi thắt lại, dường như sau mỗi lần Tần Vô Song nói là hắn lại có dự cảm không lành, và lần này cũng vậy.
Đang chăm chú thì từ phía Tây bỗng tràn đến một thứ mùi tanh tưởi nồng nặc, tiếp đó, cả bầu trời như bị bao phủ bởi mây đen, một bóng đen khổng lồ đang giơ nanh múa vuốt lao tới.
Tân Vô Kỵ ngẩng lên nhìn, bất giác toát mồ hôi lạnh:
- Đây là cái gì vậy?
Bóng đen này chính là chân thân của Hắc Bối Huyền Xà! Thân hình tuy to lớn nhưng Hắc Bối Huyền Xà lại vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! Cái đuôi to lớn quất liên tiếp ba đạo khí thế sắc như đao quang về phía Tân Vô Kỵ.
Tân Vô Kỵ không dám chậm trễ, thân thể nhẹ nhàng khéo léo tìm được một lỗ hổng trong không gian mà tránh đòn.
Ba đòn đuôi không có hiệu quả, Hắc Bối Huyền Xà lại há cái mồm lớn phun ra màn sương độc dày đặc.
Tân Vô Kỵ không biết nó là cái thứ gì, nhưng nhìn đáng sợ như thế, Tân Vô Kỵ hắn cũng không muốn bị dính phải. Thực lực mạnh không có nghĩa là có thể kháng được độc tính!
Độc khí của Hắc Bối Huyền Xà đã chặn đường rút lui phía trên không gian của Tân Vô Kỵ!
Hắn đành liên tục hạ độ cao, mắt nhìn tứ phía, trường kiếm tấn công Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ, miệng quát:
- Cút ra!
Đối mặt với một Tân Vô Kỵ liều mạng, Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ luôn tránh sự đối diện trực tiếp với Tân Vô Kỵ, mà chúng dùng chiến thuật du kích để khống chế Tân Vô Kỵ.
Đến lúc này Tân Vô Kỵ đâu thể không biết mình đã rơi vào trùng vây, bị thủ hạ của Tần Vô Song bao vây hết đường rồi.
Trong số các linh thú, chỉ có Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà mới đủ hình thành sức uy hiếp đến Tân Vô Kỵ. Nay Hắc Bối Huyền Xà nắm giữ bầu trời, chặn đường thoát của Tân Vô Kỵ. Còn dưới mặt đất, lấy Thôn Thiên Lục Ngô làm chủ công cùng với Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ phụ trách tấn công bốn phía.
Chiến thuật này nói thẳng ra là kiểu thập diện mai phục, biến Tân Vô Kỵ thành cái nhân, bốn phương tám hướng đều bị bao vây.
Tân Vô Kỵ tuy lợi hại nhưng lúc này cũng đã luống cuống. Hắn biết một khi đám linh thú này khống chế được Tân Vô Kỵ hắn, Tần Vô Song dùng Thần Tú Cung tập kích sau lưng, dù không giết được Tân Vô Kỵ thì cũng khiến hắn trọng thương. Khi đã bị trọng thương, Tân Vô Kỵ đơn thương độc mã rất dễ rơi vào tình cảnh bị vây đánh đến chết.
Vì thế Tân Vô Kỵ quyết định, nhất định phải rút lui! Trận chiến này không có cơ hội thắng!
Tân Vô Kỵ vung kiếm lên múa, Long Lân Giáp mày xanh được khởi động, bất chấp tất cả lao xuống lòng đất. Nếu bốn bề đều bị bao vây thì lòng đất là con đường chạy thoát tốt nhất, cũng là cách tốt nhất để tránh Thần Tú Cung tập kích.
Bay trên trời hay đi trên mặt đất đều để lộ thân hình. Vì thế Tân Vô Kỵ quyết định dùng Địa Hành Thuật để chạy trốn!
Tân Vô Kỵ đáp xuống mặt đất, mừng thầm, vận đủ sức mạnh tiềm phục dưới lòng đất. Tần Vô Song đột nhiên bắn ra từ trong hư không, khóe miệng lộ ra một nụ cười quái dị, tay ném ra một vật, một luồng sáng vàng bao trùm toàn bộ mặt đất.
Lạc Địa Truy Tông Ấn!
Một trong sáu món bảo vật mà Lỗ Tiên Lâu để lại. Không những có thể truy tông kẻ dùng Địa Hành Thuật mà còn có thể nâng cao trọng lực lên gấp mười lần!
Trọng lực tăng lên gấp mười lần khiến sức mạnh của Tân Vô Kỵ dưới lòng đất tụt giảm mạnh. Hắn đã cảm thấy điều gì đó không hay.
- Thôn Thiên, Hắc Bối, Tử Đồng, Phần Thiên hãy sẵn sàng, trò chơi cuối cùng!
Tần Vô Song cười điềm tĩnh, giương Thần Tú Cung lên.
Lúc này, trận chiến đã đến thời điểm quyết định thắng bại!
Cổ Kiêu vừa ngã xuống, Khiếu Nguyệt Đảo lập tức lâm vào tình trạng vô cùng khủng hoảng. Ba tên Đảo chủ kia cũng đều bị Hắc Bối Huyền Xà cùng Thôn Thiên Lục Ngô làm cho khổ sở, căn bản không thể phản kháng, bị xử lý ngon lành một cách gọn gàng sạch sẽ.
Như rắn mất đầu, Khiếu Nguyệt Đảo trong khoảnh khắc gần như bị sụp đổ hoàn toàn.
Khả Đạt thảm hại nhếch nhác nằm sấp trên mặt đất, trong mắt không còn một tia ngang ngược kiêu ngạo nào, mà thay vào đó là tràn ngập sự tuyệt vọng cùng nỗi sợ hãi, khóe miệng không ngừng rên rỉ.
- Chủ nhân, chúng ta đã tìm ra được ngục giam rồi!
- Chủ nhân, chúng ta mở cơ quan trong đó ra, phát hiện thấy rất nhiều người bị giam.
Tin tức tốt đẹp không ngừng truyền đến, Tần Vô Song sải bước lao nhanh vào bên trong, xuống dưới địa lao, kẻ đầu tiên bước ra, rõ ràng là Truân Trung Trì.
Lão Truân tuy rằng bị giam lâu tới như vậy, nhưng tinh thần vẫn là vô cùng hăng hái phấn chấn, chân bị xích, sải bước tiến tới:
- Ha ha, Vô Song đồ nhi của ta, vậy mà lại tìm tới nơi đây thật?
- Sư phụ!
Tần Vô Song cũng tiến nhanh lên trên đón, trong khẩu khí tràn ngập sự vui sướng, khuôn mặt lộ vẻ thân thiết ân cần.
- Vô Song, quả nhiên là ngươi!
Truân Trung Trì thở dài:
- Chúng ta đều cho rằng, tai kiếp lần này là tai kiếp khó chạy thoát nhất, thực không ngờ rằng, ngay cả một địa danh bí mật như thế này mà Vô Song ngươi cũng có thể tìm ra được.
Tiếp đó, những cao tầng của Tinh La Điện cùng Đệ tử Trung tâm, cũng đều lần lượt tiến ra, nhìn thấy Tần Vô Song, khuôn mặt ít nhiều đều hiển lộ tia vui mừng kinh ngạc.
Ngay sau đó, một đạo thanh âm tràn ngập cảm xúc phức tạp từ bên trong truyền ra:
- Đứa con Vô Song của ta, thật đúng là ngươi tới cứu mọi người?
Tần Liên Sơn cũng kích động không ít, dẫn theo Tần Tụ cùng Đạt Hề Minh, bước nhanh tiến ra, trong mắt tràn ngập thần sắc kích động.
Tần Vô Song đau lòng nhìn người thân, nhất là tỷ tỷ, vốn dĩ là một tỷ tỷ khỏe mạnh, lúc này lại có vẻ ốm yếu mệt mỏi.
- Tỷ tỷ, ngươi chịu khổ rồi!
Tần Vô Song đưa tay tỷ tỷ nhờ cậy Mộ Dung Nhạn, nàng cũng tiến lên trước, nhẹ nhàng cẩn thận đỡ lấy tay Tần Tụ:
- Tần Tụ tỷ tỷ, bọn người xấu bắt ngươi, đã bị Vô Song bắt cả rồi.
Đạt Hề Minh căm phẫn bất bình, hỏi:
- Cái tên tiểu tử đấy là chui từ đâu ra?
Một đám người chen chúc tiến ra, nhìn nhìn Khả Đạt nằm trên mặt đất, toàn thân bị cấm chế, giống một con chó chết nằm úp trên mặt đất thở hổn hển không ngừng.
- Tên gia hỏa nhà ngươi lúc trước kiêu ngạo cỡ nào, lúc này sao lại biến thành một con chó sắp chết như vậy?
Đạt Hề Minh một cước dẫm lên mặt Khả Đạt, căm giận nói:
- Tên gia hỏa này nói bắt chúng ta để hiến tế cho cái Đảo chủ gì đó, cùng tu luyện thần công gì gì đó. Khốn kiếp!
- Tỷ phu, yên tâm đi, Đảo chủ mà hắn nói, đã chết rồi!
Tần Vô Song cười nhạt nói:
- Tên gia hỏa này, cứ việc tùy ý tỷ phu quyết định xử lý. Ngươi xử trí ra sao?
Đạt Hề Minh thanh âm lãnh liệt nói:
- Nếu chỉ có một mình ta chịu khổ thì thôi đi. Nhưng hắn khiến cho tỷ tỷ ngươi cũng chịu khổ, ta đây không thể tha cho hắn được!
Nói xong, giương tay lên, kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện, trực tiếp chém tên Khả Đạt kia thành hai đoạn, huyết quang văng ra, bắn tung về bốn phía, từng đường máu bắn tung tóe.
Thương Dạ thấy những cao tầng của Khiếu Nguyệt Đảo đều đã chết hết, lớn tiếng nói:
- Người của Khiếu Nguyệt Đảo nghe rõ đây, việc này cùng các ngươi không có quan hệ, chúng ta chỉ giết kẻ đầu đảng tội ác, không giết tòng phạm. Khiếu Nguyệt Đảo từ hôm nay trở đi, do Lạc Bảo Uyên trực tiếp quản lý!
Đối với phương pháp xử lý của Tần Vô Song, bất kể là Thương Dạ, hay là Tô Mật, kỳ thật cũng đều là khấp khởi mừng thầm trong bụng. Dù sao, bọn họ vẫn luôn không tìm được cơ hội chèn ép Khiếu Nguyệt Đảo này.
Hôm nay, có một cơ hội như vậy, đem tiêu diệt Cổ Kiêu trước, sẽ không ảnh hưởng tới danh tiếng của Bàn Long Tộc, loại việc thế này, tội gì không làm cơ chứ?
Những đồng môn của Tinh La Điện vây kín chung quanh Tần Vô Song, líu lo cười nói ríu rít, nhất là sư tỷ Chu Phù, đối với Tần Vô Song tràn ngập sự yêu mến.
Còn Vi Dực cùng Triệu Mục Chi, hôm nay trở thành hai ngôi sao sáng nhất trong đệ tử kiệt xuất của Tinh La Điện, tu vi cũng tăng lên trên diện rộng, ở các quốc gia nhân loại, cũng là nổi danh là thanh niên tài trí hơn người. Nhưng mà, hai người này, hôm nay ở trước mặt Tần Vô Song, cũng không thể không xúc động.
Chu Phù cười hì hì hỏi:
- Vô Song sư đệ, tu vi hiện tại của ngươi, rốt cuộc mạnh đến như thế nào rồi?
Bao Bao thấy cảnh sum vầy này, khẳng định là không thể thiếu tăng thêm phần náo nhiệt, cùng đi tới, cười hì hì nói:
- Tu vi của Lão Đại nhà ta à? Nói thế này đi, với Thần đạo cường giả, chỉ cần không phải là Hóa Thần Đạo, khi nhìn thấy Lão Đại nhà ta, cũng phải lủi đường vòng!
- Thần đạo cường giả?
Chu Phù chớp chớp ánh mắt, cũng căn bản không hiểu nổi đây là cái khái niệm như thế nào.
cảnh giới Thần đạo, đối với các quốc gia nhân loại mà nói, thật sự rất xa xôi, rất lạ lẫm. Với các quốc gia nhân loại, Linh Võ Đại viên mãn đã là cao thủ tuyệt đối.
Sự tưởng tượng tới cực hạn của bọn họ, chính là Hư Võ Cảnh, nhiều nhất là Động Hư Cảnh. Cho tới bây giờ, mạnh nhất của các quốc gia nhân loại, cùng lắm cũng chỉ là Hóa Hư Cảnh mà thôi, cách Động Hư Cảnh cũng là cả một chặng đường dài.
Cho nên khái niệm Thần đạo, Chu Phù căn bản không thể hiểu được cụ thể đây là một cái khái niệm thế nào.
- Khà khà, trên Linh Võ Cảnh các ngươi, có bốn cấp Hư Võ Cảnh, có hai cấp Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chỉ có phá tan Thông Huyền Cảnh, mới có thể đi vào Vô thượng Thần đạo. Mà trong Thần đạo, từ Ngưng Thần Đạo bắt đầu có chín kiếp. Qua toàn bộ chín kiếp, mới có thể tấn chức Hóa Thần Đạo. Thực lực của Lão Đại nhà ta, ước chừng tương đương với Hóa Thần Đạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Sự khoác lác của Bao Bao khiến cho ngay cả Trác Bất Đàn cùng Truân Trung Trì mấy lão thành cẩn thận thế này, cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Cảnh giới Thần đạo? Đối với bọn họ mà nói, quả thực là quá xa xôi.
Tần Vô Song thấy mọi người cả kinh, vội cười trừ nói:
- Các ngươi đừng nghe Bao Bao nói năng bậy bạ, ta hiện tại chưa có tiến vào Thần đạo, chỉ là ở trong hàng ngũ của Động Huyền Cảnh, cách Thông Huyền Cảnh đỉnh phong còn rất xa. Thông Huyền Cảnh này chính là tồn tại mạnh nhất ngay dưới Thần đạo, cho nên được xưng là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Chính là tồn tại ngay dưới Thần đạo!
Giải thích vừa thông suốt, Chu Phù mới có chút vỡ lẽ:
- Vô Song sư đệ, ngươi hiện tại khiến cho mỗi kẻ đồng môn như chúng ta đều cảm thấy thật mất mặt quá à.
Tất cả mọi người đều cười rộ, Triệu Mục Chi cũng vô cùng xúc động:
- Nhớ ngày đó, Vô Song sư đệ mới nhập sư môn, ngây ngây ngô ngô như vậy, hôm nay thời gian ít nhiều mới có mấy năm, vậy mà đã trưởng thành nổi danh như sấm vang chớp giật trong Đại lục Thiên Huyền. Ha ha, Tinh La Điện chúng ta, nhờ có Vô Song sư đệ, từ nay về sau cũng có thêm một phần lịch sử huy hoàng nhỉ?
Tần Liên Sơn nghe thấy mọi người khích lệ Tần Vô Song, cảm thấy có chút an ủi. Kéo Tần Vô Song đi vào trong góc, hỏi tình hình gần đây của Tần gia, Tần Vô Song đem toàn bộ cục diện nói lại một lượt.
Tần Liên Sơn yên lặng không nói gì, rất lâu sau mới thở dài nói:
- Vô Song, phụ thân già rồi, cũng không còn có ích nữa, đối với Tổng bộ Tần gia, không giúp được việc gì. Ngươi thân là đệ tử Tần gia, lại có thiên phú bẩm sinh cùng tài hoa kiệt xuất, ngàn vạn lần không được làm phụ huyết mạch của Tần gia, không được phụ lòng khổ tâm của Đại Chưởng môn.
Tần Vô Song cảm thấy hào hùng, nghiêm mặt nói:
- Phụ thân, ta nhất định sẽ trước mười sáu năm, trở lại Vấn Đỉnh Sơn. Bất luận thế nào, Tần gia trước sau vẫn là nguồn cội của ta, giống như Tinh La Điện, đều là gốc rễ của ta.
- Được, Vô Song, từ lúc ngươi ở quận La Giang, Thí luyện Võ đồng bắt đầu trở thành một tài năng trẻ, ta trước giờ đều không nghi ngờ năng lực cùng phúc duyên của ngươi. Lần này, ta tin tưởng rằng, ngươi nhất định có thể xoay chuyển tình thế, cứu Tần gia từ trong biển lửa.
- Phụ thân, lần này nếu Tần gia vượt qua nguy cơ, di cốt của tổ tiên Tần Vũ, liền có thể quay về Tần gia, nhập táng vào Xả Thân Cốc rồi. Đây là chính miệng Chưởng môn nhân đồng ý ta.
Tần Liên Sơn trong mắt nhất thời hiển lộ ra sự vui mừng ngạc nhiên vô hạn:
- Vô Song, điều ngươi nói là thật sao?
- Đúng vậy, phụ thân, ta ở Mộng Huyễn Thiên Trì đã lập được công lớn, đạt được tiêu chuẩn lập công của Chưởng môn nhân. Còn ta, sau đó lại tập kích Thiên Đế Môn hai lần, nên có thể khiến cho địa vị của Tần gia trấn Đông Lâm chúng ta trong Tần gia tăng cao. Phụ thân, ngươi cứ yên tâm, đợi Tần gia trải qua kiếp nạn lần này, ta ngay lập tức sẽ đưa mọi người quay trở về Vấn Đỉnh Sơn.
Bao Bao cười hứng thú nói:
- Đúng vậy, lão gia, có Lão Đại của ta, các ngươi ở Vấn Đỉnh Sơn, chỉ có nở mày nở mặt, tuyệt đối sẽ không mất mặt, càng không thể có kẻ nào dám khiêu khích ức hiếp các ngươi đâu.
Mộ Dung Nhạn mỉm cười nói:
- Không khí bên trong Tần gia vẫn rất tốt, hôm nay, cùng nhau làm nên sự náo loạn này, trong nội bộ Tần gia cũng đã rất ít khi thấy rồi.
Thương Dạ lúc này cũng đi tới, cười nói:
- Bá phụ, tiểu điệt Thương Dạ bái kiến!
Tần Vô Song vội giới thiệu làm quen, đem sự quen biết và giao tình với Thương Dạ, đều nói một lượt, Tần Liên Sơn cười nói:
- Được, quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng, thấy thanh niên các ngươi đầy hứa hẹn như thế, ta tự cảm thấy sâu sắc rằng bản thân đã già rồi.
- Ha ha, bá phụ nói đi đâu vậy, người hiện tại vẫn rất tráng niên, đang tiến tới thời đại hoàng kim. Đúng rồi, Vô Song huynh đệ, nhạc phụ đại nhân nhà ta đã trở về Vương phủ Bàn Long. Nhân tiện mượn cơ hội này, đem tộc nhân cùng đồng môn của ngươi, tới Vương phủ Bàn Long làm khách đi. Cũng tốt hơn trôi nổi ở nơi loạn lạc này, không có mục đích gì thì vẫn là nguy hiểm.
Tới Bàn Long Tộc? Tần Vô Song nghe thấy tim đập thình thịch. Ở Vô Tận Đông Hải, không còn nơi nào thích hợp hơn Vương phủ Bàn Long, cũng không còn nơi nào có thể an toàn hơn nữa.
Phi thuyền của Bàn Long vô cùng lớn, chịu được khối lượng tải trọng rất lớn.
Năm vị Điện chủ của Tinh La Điện dường như ngỡ đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Trong lịch sử của Tinh La Điện, hai mươi năm một lần, tới thăm dò Vô Tận Đông Hải, dường như lần nào cũng đều có đi mà không về. Vẫn luôn cảm thấy, Vô Tận Đông Hải là nơi hung hiểm nhất trên thế giới, cũng là nơi tồn tại sự đáng sợ nhất.
Vậy mà hiện tại, bọn họ chẳng những tiến nhập sâu bên trong Vô Tận Đông Hải, mà lại còn có thể được cưỡi Phi thuyền mà chỉ có Long Tộc mới có tư cách cưỡi, tiến vào Vương phủ của Long Tộc làm khách.
Đây quả thực chỉ như là một cuộc hành trình trong mơ vậy. Là việc mà cho tới giờ bọn họ cũng đều không dám tưởng tượng tới. Cũng nhờ có môn hạ đệ tử Tần Vô Song này, tất cả những chuyện dĩ vãng trước đây tưởng chừng như một giấc mơ, vậy mà trong giờ phút này tất cả lại đều trở thành sự thật.
Bởi vậy, cho dù là trước đó có chịu một chút khổ sở vất vả, cũng đều cảm thấy là hoàn toàn xứng đáng, không oán không hận.
Trở lại Vương phủ, Long Đại Bảo nghe xong Thương Dạ cùng Tô Mật kể lại mọi chuyện, cũng không để ý nhiều. Sang sảng cười nói:
- Cổ Kiêu kia, vẫn luôn là kẻ đối đầu chúng ta, tiêu diệt rồi cũng tốt, bớt đi được một mối nguy hiểm.
Long Đại Bảo căn bản là không có để ý nhiều tới chuyện của Khiếu Nguyệt Đảo. Dù sao, đối với khắp cả Lạc Bảo Uyên mà nói, thế lực giống như Khiếu Nguyệt Đảo cũng chẳng phải chỉ có một.
- Tô nhi, Dạ nhi, vi phụ lần này ra ngoài là để dò hỏi một việc. Vô Tận Đông Hải chúng ta sắp tới có thể sẽ xuất hiện một sự kiện lớn. Ở Đông Chi Cực Địa, đang âm thầm có dấu hiệu rung chuyển. Ngay cả Tổ Long Tộc, cũng cảm thấy có chút đau đầu. May sao, ở cả Vô Tận Đông Hải, Lạc Bảo Uyên chúng ta là thuộc vị trí sâu trong phía Tây, còn Đông Chi Cực Địa lại là ở phía Đông. Nhưng mà nếu như tin đồn kia là có thật thì Vô Tận Đông Hải ta ắt sẽ có đại loạn.
Long Đại Bảo là người thật thà đôn hậu như thế, vậy mà liền một hơi nói ra sự bi quan đến vậy, điều đó đủ để có thể chứng minh, chuyện mà hắn nói nhất định là vô cùng đáng sợ.