Thủy Nhược Lan sợ sệt đứng đó, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn gật đầu với ánh mắt quật cường, không nói gì.
Diệu Vân Tiên Cô tức giận bừng bừng:
- Ngươi thả lũ nam nhân thối tha đó ta có thể không truy cứu, thậm chí không truy cứu việc ngươi để mất Thần Đạo Quả. Nhưng ta không thể giương mắt không quan tâm việc ngươi cứ mong nhớ cái tên họ Tần đó! Hắn chính là tâm ma của ngươi. Nhược Lan, không phá vỡ tâm ma, cả đời này ngươi đừng mong sẽ đạt được cảnh giới Thần đạo! Lũ nam nhân thối tha đó chính là kẻ thù lớn, là oan gia của Nga Mi Đạo Trường chúng ta. Không cho phép ngươi nhớ hắn! Nhược Lan, ngươi tỉnh táo lại đi!
Nói đến cuối, Diệu Vân Tiên Cô gần như đã thét lên.
Thủy Nhược Lan mím môi, thấy sư phụ phát điên mặc dù rất sợ nhưng quyết không đồng ý với quan điểm của Diệu Vân Tiên Cô.
Diệu Vân Tiên Cô nhìn nét mặt Thủy Nhược Lan là biết mình nói lời vô ích, nộ khí càng bốc cao:
- Ta đi giết Tần Vô Song của ngươi, cắt đứt niệm tưởng của ngươi xem ngươi có không phá vỡ tâm ma không?
Thủy Nhược Lan tái mặt:
- Sư phụ, con và Tần đại ca không có tư tình nam nữ, sao sư phụ không tin con?
Diệu Vân Tiên Cô lạnh lùng nói:
- Không có tư tình nam nữ thì việc gì ngươi phải cuống lên như thế? Ta biết chắc, Tần Vô Song không chết thì ngươi mãi mãi không có ngày yên ổn!
Nói rồi, mặc cho Thủy Nhược Lan ngăn cản, Diệu Vân Tiên Cô vụt người ra ngoài.
Giết Tần Vô Song? Thật ra trong lòng Diệu Vân Tiên Cô cũng mâu thuẫn. Ở Oản Tử Cốc lần đó, vị đại nhân ở Côn Luân Tiên Tông đã dùng thần thức truyền âm ngăn Diệu Vân Tiên Cô giết Tần Vô Song.
Tuy không biết tại sao vị đại nhân đó lại ngăn cản nhưng nghĩ lại thì có lẽ không phải vì kẻ họ Tần đó mà là vì đại nhân đó không muốn người của Mộng Huyễn Thiên Trì gây chuyện ở Hiên Viên Khâu.
Lúc này, ở địa bàn của Mộng Huyễn Thiên Trì giết Tần Vô Song lẽ nào vị đại nhân đó lại ngăn cản?
Diệu Vân Tiên Cô nghĩ đến đây, tà niệm bùng cháy, hướng về nơi ở của Tần gia.
- Diệu Vân Tiên Cô đi đâu vậy?
Bỗng đằng sau có tiếng gọi giật lại.
Diệu Vân Tiên Cô quay đầu lại thì thấy Tân Thiên Thần đang đứng cách đo không xa.
Diệu Vân Tiên Cô không thích dính líu với nam nhân, cười lạnh một tiếng rồi mặc kệ nhấc chân định đi.
- Nếu Diệu Vân Tiên Cô muốn đi đòi lại Thần Đạo Quả từ Tần Vô Song thì Tân mỗ khuyên Tiên Cô đừng đi thì hơn. Tên Tần Vân Nhiên căn bản là chối phắt tất cả.
Tân Thiên Thần hầm hầm nói.
Diệu Vân Tiên Cô cười lạnh:
- Thần Đạo Quả là của Nga Mi Đạo Trường ta, ta đi đòi lại là chuyện đương nhiên. Đệ tử Tần gia xông vào Vạn Hoa Cốc, cấm địa của Nga Mi Đạo Trường, trộm mất Thần Đạo Quả, thật sự đáng hận!
- Còn không phải sao? Tên Tần Vô Song đúng là điên cuồng! Đệ tử môn hạ của ta cũng ngứa mắt với những gì hắn làm nhưng hắn lại quá giảo hoạt!
Đúng lúc ấy, Ngọc bài Truyền thức của Tân Thiên Thần lại phát tín hiệu, là Tân Thiên Vấn, Thiên Đế bệ hạ gọi.
- Thiên Thần, mau phát tán tin tức về Tần Vô Song. Bất luận dùng thủ đoạn gì, nhất định phải giết chết hắn!
Tân Thiên Vấn hạ lệnh với ngữ khí điên cuồng.
- Bệ hạ, ta đang thương lượng với Diệu Vân Tiên Cô, lát sẽ trả lời người!
- Thiên Thần, không cần so dự, mau làm theo lời trẫm! Mau! Tần Vô Song đã giết Vô Kỵ, hắn đã giết Vô Kỵ rồi!
Giết Vô Kỵ? Tân Thiên Thần bất giác run lên, chả trách mà ba ngày nay không liên lạc được với Tân Vô Kỵ. Tân Thiên Thần còn nghĩ Ngọc bài Truyền thức của Tân Vô Kỵ có vấn đề, lại còn tưởng Tân Vô Kỵ bế quan ở đâu đó, chứ không thể ngờ lại bị Tần Vô Song giết!
Đầu óc trống rỗng, Tân Vô Kỵ chết rồi. Theo Tân Thiên Thần hắn đến tham dự Vạn Pháp Triều Tông Hội, kết quả là chết rồi?
Như vậy thì không phải con đường đi trong Tân gia của Tân Thiên Thần hắn cũng hết rồi sao? Con trai của Thiên Đế vong mạng, đây tuyệt đối là chuyện lớn bằng trời. Tân Thiên Thần giống như bị dội một xô nước lạnh từ đầu xuống chân.
- Được, bệ hạ, ta biết rồi!
Tân Thiên Thần cất Ngọc bài Truyền thức đi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tím tái, quá đáng sợ!
Diệu Vân Tiên Cô nhếch mép cười:
- Sao thế, đường đường là cánh tay thứ hai của Thiên Đế Môn lại bị chuyện gì dọa cho thành ra thế này?
Sắc mặt Tân Thiên Thần thảm hại:
- Diệu Vân Tiên Cô, tên Tần Vô Song đã giết chết con trai của Thiên Đế, Tân Vô Kỵ!
- Cái gì? Tân Vô Kỵ chết rồi?
Diệu Vân Tiên Cô cũng giật mình, hiển nhiên là tin này quá bất ngờ, hơn nữa lực xung kích cũng quá lớn.
- Đúng vậy, bệ hạ đích thân nói cho ta biết. Diệu Vân Tiên Cô, tên Tần Vô Song này chính là tai họa. Nga Mi Đạo Trường lẽ nào lại không làm gì với việc hắn trộm mất Thần Đạo Quả sao?
- Khốn kiếp!
Diệu Vân Tiên Cô chửi:
- Bản tọa sẽ khiến hắn phải giao ra!
- Không phải ta xem thường Tiên Cô nhưng Tiên Cô không lấy lại được đâu. Tần Vân Nhiên chối bay chối biến, Tần Vô Song thì nham hiểm giảo hoạt, không có chứng cứ Tiên Cô làm gì được?
- Chứng cứ? Đệ tử Nga Mi Đạo Trường ta chính là người làm chứng!
- Vậy sao? Có người tận mắt chứng kiến không? Dù có đi nữa thì lẽ nào đệ tử Nga Mi Đạo Trường lại nói cho người ngoài? Nếu đã không thì nói có mấy người tin?
Khẩu khí của Tân Thiên Thần đầy ý kích động, xúi giục.
- Chỉ là ở Côn Luân Tiên Tông, Tần gia cũng là khách mà Côn Luân Tiên Tông mời. Nếu Côn Luân Tiên Tông mà bênh vực Nga Mi Đạo Trường thì các thế lực Đồ Đằng của các Cấm địa của Thần khác sẽ nghĩ thế nào?
Diệu Vân Tiên Cô sững người lại, vừa rồi nộ hỏa cháy phừng phừng muốn tìm Tần Vô Song tính sổ, nhưng giờ Tân Thiên Thần nói thế thì nhận ra đúng như hắn nói, chẳng có bằng chứng gì để chỉ trích Tần Vô Song cả.
- Tân Thiên Thần, ngươi có ý tốt nhắc ta những điều này sao? Đừng có nói là ngươi không có ý gì khác!
Diệu Vân Tiên Cô lúc nào cũng ăn nói cay nghiệt, trực tiếp như thế.
Tân Thiên Thần cũng không bận tâm, cười lạnh nói:
- Tiên Cô, người đường hoàng không nói lời ám muội. Mục tiêu của chúng ta giống nhau, đối phó với Tần gia, đối phó với Tần Vô Song, chúng ta nhất thiết phải liên kết với nhau!
- Ồ?
- Tiên Cô, nghe ta nói một lời…
Tân Thiên Thần ghé tai nói một tràng, Diệu Vân Tiên Cô nghe xong thì vết nhăn trên trán cũng giãn ra nhiều. Gật đầu cười nham hiểm:
- Tốt! Tân Thiên Thần ngươi đừng có lừa ta, nếu không, ta đảm bảo đường về Hiên Viên Khâu của các ngươi sẽ không bằng phẳng đâu!
Đây là uy hiếp!
Tân Thiên Thần chửi thầm, Bà La Sát ngươi muốn uy hiếp ai chứ? Nếu không phải ngươi có giá trị lợi dụng thì lão tử cần gì phải tốn nước bọt với Bà La Sát ngươi.
Trong bụng chửi thầm như vậy, nhưng bề ngoài thì cười ngọt:
- Nếu lừa Tiên Cô, ta chết cũng không yên.
- Hửm? Hình như Đồ Đằng Tộc gọi tập hợp ở Ngọc Hư Cung, hình như có đại sự.
Một vị cao tầng của Minh Nhất Đạo Trường nhận được tín hiệu.
- Ồ, Ngọc Hư Cung? Lẽ nào lại có đại sự thật?
Phi Hồng Đạo Trường cũng nhận được tin.
Đồng thời, Tung Dương Đạo Trường, Thất Tinh Đạo Trường, Tuyết Sơn Đạo Trường cũng nhận được cùng một tin tức đó.
Các thế lực thuộc các Cấm địa của Thần khác, không bao lâu sau cũng nhận được tin đó, địa điểm cũng là Ngọc Hư Cung, là Thánh điện của Côn Luân Tiên Tông.
Tần Vân Nhiên nhận được tin cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi về Ngọc Hư Cung.
Đến Ngọc Hư Cung, những người đứng đầu của năm đại Cấm địa của Thần và ba bốn chục thế lực khác lục tục kéo đến ngồi vào vị trí của mình.
Mỗi thế lực Đồ Đằng của năm đại Cấm địa của Thần cũng đã có một người đến, lúc này năm đại diện đang thương nghị điều gì đó.
Đặc biệt là đại diện của Hiên Viên Tộc sắc mặt nặng nề nhất.
Các tông môn khác thấy sắc mặt của năm thế lực Đồ Đằng như vậy, trong lòng đều thấy bất an. Vạn Pháp Triều Tông Hội còn chưa bắt đầu sao không khí lại nặng nề thế này? Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi
May mà những người tham dự Vạn Pháp Triều Tông Hội đều là Thần đạo cường giả, nếu không trong không khí thế này e là sợ đến hồn siêu phách lạc.
Chỉ có Diệu Vân Tiên Cô của Nga Mi Đạo Trường là cười lạnh lùng, dường như trong lòng đã có tính toán sẵn rồi.
Đúng lúc đó các đại diện của thế lực Đồ Đằng cũng trở về vị trí, đại diện của Mộng Huyễn Thiên Trì hắng giọng nói:
- Chư vị, bọn ta vừa nhận được cáo trạng của Nga Mi Đạo Trường tố cáo Tần gia Thiên Đế Sơn. Diệu Vân Tiên Cô nói đệ tử của Tần gia là Tần Vô Song lén lút vào cấm địa của Nga Mi Đạo Trường, trộm mất Thần Đạo Quả… Hơn nữa lại còn sát hại đệ tử môn hạ của Nga Mi Đạo Trường, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn…
Diệu Vân Tiên Cô đứng dậy nói lớn:
- Chưởng môn Tuyết Thiền và năm đại thế lực Đồ Đằng đều ở đây, xin hãy làm chủ cho Nga Mi Đạo Trường ta! Tần gia vô pháp vô thiên như vậy, lại còn trên địa bàn của Mộng Huyễn Thiên Trì, thật không coi Mộng Huyễn Thiên Trì ta ra gì!
Đại diện của Côn Luân Tiên Tông là một nữ tử, tên là Tuyết Thiền, là Chưởng môn xếp cuối cùng trong Côn Luân Tiên Tông, nhưng dù vậy tu vi cũng đã là Hóa Thần Đạo tám kiếp.
Chưởng môn yếu nhất của Đồ Đằng Tộc thực lực cũng ngang bằng với Thiên Đế bệ hạ mạnh nhất của Thiên Đế Môn.
Mà Đồ Đằng Tộc thường có ít nhất là ba, bốn Chưởng môn, Chưởng môn càng xếp bên trên chắc chắn thực lực càng mạnh.
Điều này cũng cho biết tại sao Đồ Đằng Tộc là người quản lý thật sự, là chủ nhân chân chính tất cả địa bàn trên Đại lục Thiên Huyền!
- Hiên Viên đạo hữu, Tần gia là thế lực của Hiên Viên Khâu, nên do các ngươi hỏi.
Tuyết Thiền nói với người đại diện của Hiên Viên Tộc.
Đại diện Hiên Viên Khâu cũng là một trong những tuyệt thế cường giả của Hiên Viên Tộc, tên là Hiên Viên Bạt.
Hiên Viên Bạt khí thế bá đạo, quát lên như sấm rền:
- Tần Vân Nhiên, ngươi giải thích đi!
Tần Vân Nhiên bị khí thế của Hiên Viên Bạt làm cho tâm thần dao động, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Đệ tử của Tần gia ta đúng là có một đệ tử đến muộn. Nhưng việc đó có phải do hắn làm không hay là có kẻ mạo danh, hoặc là có kẻ cố ý giá họa thì chưa biết. Nếu có chứng cứ chứng minh là do đệ tử Tần gia làm thì Tần gia kiên quyết không bao che!
Tần Vân Nhiên dám nói như vậy là vì Tần Vô Song từng nói, chỉ có Tân Vô Kỵ là từng nhìn thấy Tần Vô Song ra khỏi động huyệt còn người khác thì chỉ là nghe nói chứ không có bất cứ chứng cứ gì. Nói trắng ra là chết không có đối chứng!
Đồ Đằng Tộc chính là sự tồn tại siêu nhiên của Cấm địa của Thần, cơ hồ là không có khả năng can thiệp thế lực thế tục. Hơn nữa, sự tranh đấu của các thế lực thế tục có thể khiến cho bọn họ động lòng dường như là không tồn tại.
Đừng thấy Thiên Đế Sơn chiến đấu sống chết với nhau như vậy, nhưng từ góc độ Đồ Đằng Tộc mà nhìn kỳ thực cũng là một việc vô cùng hài hước ấu trĩ.
Nếu như Đồ Đằng Tộc đồng ý, tùy tùy tiện tiện, có thể khiến cho tám môn Thiên Đế Sơn đồng thời trở thành tro bụi.
Nhưng mà khiến cho bọn họ động lòng thì cũng không có nhiều lắm, nhưng cũng không có nghĩa là không có.
Ví dụ như Thần Tú Cung kia, khiến cho Hiên Viên Uy vô cùng động lòng.
Ví dụ như trận pháp Thái cổ kia, khiến cho tất cả cường giả của Hiên Viên Khâu, cũng cảm thấy một luồng lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Hiên Viên Dương thân là Đại Chưởng môn của Hiên Viên Tộc, việc mà hắn suy nghĩ ắt sẽ càng nhiều. Hắn biết mặc dù lời đồn trận pháp Thái cổ kia là có thật, nhưng những điều dây mơ rễ má có liên quan cũng là rất nhiều.
Ngay cả Hiên Viên Tộc động lòng chẳng lẽ những thế lực Đồ Đằng lại có thể không động lòng? Tổ Long Tộc của Vô Tận Đông Hải, Thần Nông Tộc của Thiên Hỏa Nam Cương, Hỏa Thần Chúc Dung Tộc, Côn Lôn Tiên Tông của Mộng Huyễn Thiên Trì, Huyền Minh Tộc của Cực Bắc Tuyết Vực.
Năm thế lực lớn này, bất kể là kẻ nào cũng không phải là yếu hơn Hiên Viên Tộc.
Một khi thế thực Đồ Đằng cùng nhau tranh đấu thì hậu quả sẽ khó mà đoán trước. Rốt cuộc sẽ đến nông nỗi hỗn loạn như thế nào, ai cũng khó có thể nói trước được.
Những thế lực Đồ Đằng lớn khác tự nhiên là không tránh khỏi sự thảo luận dính dáng vào việc này, ngoài thái độ của Côn Lôn Tiên Tông vô cùng rõ ràng ra thì các thế lực khác có những trông ngóng mong chờ, có những bước tiến hành động, cũng có những sự do dự.
Trong một góc sáng sủa nào đó của Đại lục Thiên Huyền, Lý Bố Y dáng vẻ văn sĩ hào sảng, hiển nhiên cũng là nghe được rất nhiều tin đồn truyền tới.
Trên mặt hiện ra một chút tia cười cổ quái, tự mình lẩm bẩm:
- Tên tiểu tử này danh tiếng cũng vang xa thật nhanh à. Ngay cả thế lực Đồ Đằng cũng chú ý hắn, xem ra, cần phải đi đánh tiếng trước, nếu không thì một khi thế lực Đồ Đằng phái người ra rồi thì sự việc thật không dễ mà bàn. Vượt qua ngoài quy tắc của cuộc chơi rồi à.
Bên trong Côn Lôn Tiên Tông, chư vị Thần đạo cường giả cũng đều đi tới bên trong động phủ Vương Thiền, nữ tử Ngân Thiền kia toàn thân mặc một áo màu bạc, mang khí chất siêu quần, bao phủ một tầng ngân sa nhàn nhạt, khiến cho người ta có một loại cảm giác mờ ảo.
- Đại Chưởng môn, căn cứ theo tình báo, các Đồ Đằng cường giả của các Cấm địa của Thần cũng đều có dấu hiệu muốn ngo ngoe. Mộng Huyễn Thiên Trì chúng ta dù sao cũng không thể thua kém bọn chúng chứ?
Vương Thiền nhìn thấy Ngân Thiền kia nhắm mắt không nói, thái độ vô cùng bất bình, theo như ý tứ của nàng, Côn Lôn Tiên Tông cần phải ra tay ngay lập tức mới đúng.
Huống chi, Côn Lôn Tiên Tông ra tay, lý do so với các thế lực Đồ Đằng khác cũng có rất nhiều. Lý do hợp lý nhất chính là lấy cớ vì Thần Tú Cung, tìm tới Tần Vô Song mà gây chuyện.
Vương Thiền mỉm cười nói:
- Ngân Thiền, ngươi cảm thấy, chúng ta động thủ, phần thắng là bao nhiêu?
- Nếu như các đại Đồ Đằng cũng đều ra tay, phần thắng của chúng ta cũng chắc sẽ không vượt quá hai phần đi? Dù sao thì thế lực Đồ Đằng cũng có đến sáu nhà.
- Ừm, chỉ với hai thành hy vọng thắng mà thôi, lại đem Côn Lôn Tiên Tông của chúng ta quẳng lên giá nướng, đây thật là một quyết định không khôn ngoan một chút nào.
- Giá nướng?
Ngân Thiền khó hiểu:
- Đại Chưởng môn, lời này là từ đâu tới? Thế lực Đồ Đằng trong lúc tranh đấu, nếu không tồn tại sự cấu kết lẫn nhau, thì cũng sẽ không xuất hiện sự uy hiếp nào đối với chúng ta, không có lý nào các thế lực khác sẽ cùng nhau hợp tác đối phó với Mộng Huyễn Thiên Trì chứ?
- Giữa các thế lực Đồ Đằng đều có sự đề phòng lẫn nhau, thật không có khả năng có thể cấu kết.
Vương Thiền thản nhiên nói:
- Ngân Thiền, ngươi cũng đừng có sốt ruột, ta tin rằng ngươi rất nhanh thôi sẽ hiểu được sự việc.
- Đại Chưởng môn, ta sao có thể không nóng lòng được chứ. Thần Tú Cung đã rơi vào tay của kẻ khác, ta không thể bình tĩnh được một khắc nào cả. Nếu như Đại Chưởng môn không ra tay, ta sẽ tự mình đi làm. Bất luận như thế nào cũng nhất định phải đem Thần Tú Cung trở về Côn Lôn Tiên Tông.
Khẩu khí của Ngân Thiền cũng thực kiên định.
- Ngân Thiền, không được lỗ mãng!
Trong ánh mắt của Vương Thiền lần đầu tiên xuất hiện vẻ nghiêm khắc.
- Đại Chưởng môn, ngươi thực sự… Đây thực sự không giống như phong cách của ngươi. Nhớ lại năm đó, Đại sư huynh Vương Thiền của chúng ra khí phách như thế nào, tại sao trong chuyện này lại không thể hạ được quyết tâm?
Ngân Thiền tràn ngập sự nghi vấn.
Tuyết Thiền đứng bên cạnh túm túm tay áo của nàng:
- Ngân Thiền, ngươi cũng đừng quá kích động, không thể chống đối lại Chưởng môn à.
Vương Thiền cười khổ nói:
- Chống đối ta thì cũng không sao, ta nào có để ý. Ngân Thiền, ngươi ngồi xuống, ta hỏi ngươi, ngươi dùng tâm lý bình tĩnh trả lời ta mấy vấn đề.
Ngân Thiền thở phì phì ngồi xuống:
- Đại Chưởng môn hỏi đi!
- Ừm, ta hỏi ngươi, Thần Tú Cung kia từ xưa tới nay có phải là vật của Côn Lôn Tiên Tông ta hay không?
Ngân Thiền sửng sốt, khẽ cắn môi:
- Đó chẳng phải là vậy sao?
- Tin đồn về Thần Tú Cung ngươi đã từng nghe nói qua?
Vương Thiền lại hỏi.
- Thực đã được nghe nói qua, kẻ nào có được Thần Tú Cung là có tạo hóa lớn, đại kỳ ngộ. Kẻ không có phúc duyên thì sẽ không thể có được tạo hóa như vậy. Năm đó, Kim Thiền sư huynh… Aizz.
- Ngân Thiền, ngươi với Kim Thiền chính là huynh muội song sinh, sự uất ức của ngươi ta hiểu rất rõ. Chỉ là Kim Thiền cho tới cuối cùng cũng là không đủ phúc duyên. Còn trước Kim Thiền, Thần Tú Cung kia cùng với Côn Lôn Tiên Tông ta có quan hệ thế nào? Có phải là dựa vào việc Kim Thiền đã từng có mà cho là Thần Tú Cung là vật của Côn Lôn Tiên Tông ta không?
Ngân Thiền nói:
- Ít nhất thì Kim Thiền sư huynh trong vạn năm trở lại đây cũng là chủ nhân duy nhất trong lịch sử của Thần Tú Cung.
Vương Thiền than nhẹ một tiếng:
- Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, vậy ta hỏi lại ngươi, lúc trước khi tám môn Thiên Đế Sơn tiến vào Mộng Huyễn Thiên Trì, ngươi có phải là đã phái người tới phi thuyền Tiên Diệp phá rối, có dính líu tới việc báo thù?
- Đúng, việc này ta không phủ nhận!
Ngân Thiền nói tới chuyện này cũng rất tức giận:
- Kim Thiền sư huynh ở Hiên Viên Khâu chết không minh bạch, để cho bọn chúng nếm chút mùi đau khổ thì có gì là quá đáng? Đáng hận là trận thí luyện kia lại để tên đệ tử của Hiên Viên Khâu ngang nhiên cướp mất danh hiệu Quán quân, ngẫm lại ta lại vô cùng tức giận.
- Ngân Thiền, ngươi trong lòng có oán khí đối với Hiên Viên Tộc, có thể có cảm xúc như vậy. Nhưng mà, những kẻ bây giờ muốn đi tấn công tên Tần Vô Song kia, việc này tuyệt đối không thể có sự liên hệ gì với bọn chúng.
Đang trong lúc nói chuyện, Vương Thiền thuận tay vung ra một chiêu, một đạo Truyền Âm Phù giống như một viên trân châu nho nhỏ bắn vào lòng bàn tay hắn hiện lên lấp lánh.
- Tới rồi, sớm hơn so với sự tưởng tượng của ta. Xem ra Lý huynh cũng thật là nôn nóng à. Ha ha ha.
Đầu ngón tay Vương Thiền nhẹ nhàng bắn ra, nói với Ngân Thiền:
- Nghe rõ đây!
Vẻ mặt Ngân Thiền biến đổi kinh ngạc, ngưng thần nín thở lắng nghe. Khi đạo Truyền Âm Phù kia mở ra, thanh âm của Lý Bố Y thản nhiên nói:
- Vương Thiền, lời trước đây ở trong động phủ ta đã nói với ngươi, ngươi vẫn chưa quên đó chứ?
Chỉ là một câu đơn giản như vậy, không có bất kỳ một lời nào khác. Khuôn mặt Vương Thiền lại trở nên giống như hoa nở mùa xuân, vui sướng vô hạn.
Bàn tay ngưng kết một đạo Truyền Âm Phù, đưa vào thần thức truyền âm, đầu ngón tay lại bắn ra bên ngoài.
Ngân Thiền hãy còn chút mơ hồ:
- Đại Chưởng môn, ai vậy? Sao dám gọi thẳng tên của người?
- Ngân Thiền, người này tên là Lý Bố Y. Nếu như nói trong Đại lục Thiên Huyền này còn có ai mà các Đồ Đằng Tộc không thể động vào, thì Lý Bố Y kia chính là một trong số ít kẻ như thế.
- Lý Bố Y, hắn là ai?
Ngân Thiền không khỏi thắc mắc, nhịn không được hỏi, nhìn nhìn Tuyết Thiền đứng bên cạnh cũng đang hồ nghi không hiểu.
Vương Thiền thở dài:
- Lý Bố Y, có lẽ chỉ có thủ lãnh của Đồ Đằng Tộc mới có tư cách biết được tên của hắn. Ngay cả ta cũng cần phải tôn kính hắn, gọi một tiếng Lý huynh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Lý huynh? Đại Chưởng môn, người đang nói lời hồ đồ gì vậy?
Tinh quang trong ánh mắt Vương Thiền chợt lóe:
- Ngân Thiền, ngươi có biết Thần Khí Chi Môn không?
- Cái đó ta tự nhiên là biết tới, Thần Khí Chi Môn trong truyền thuyết vạn năm mới mở ra có một lần, có vô số tạo hóa, Thần Khí Chi Môn cũng có thể sinh ra sự hủy diệt vô tận, ta sao có thể không biết tới chứ?
- Những điều ngươi biết tới chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi.
Vương Thiền thản nhiên nói:
- Thần Khí Chi Môn chính là di chỉ của cuộc đại chiến Chúng Thần thời Thái cổ, cũng là Vận Mệnh Chi Môn của Đại lục Thiên Huyền. Rời ra khỏi Thần Khí Chi Môn, lại chính là đạt được Thiên Thần Đạo, Khí Trùng Tinh Hà, ung dung tự tại suốt đời.
- Khí Trùng Tinh Hà, ha ha, nói ra thì dễ, cái này mấy vạn năm qua cũng đều chưa có nghe nói qua có kẻ nào tu luyện tới cảnh giới của Khí Trùng Tinh Hà. Thiên Thần Đạo thật sự là có tồn tại sao?
Ngân Thiền vẫn là không tin, nàng ta tu luyện cho tới bây giờ cũng cùng lắm chỉ mới qua Chân Thần Đạo bốn kiếp mà thôi.
Trong cấp bậc của Chân Thần Đạo này, sự chênh lệch trong mỗi một kiếp cũng thực rất rõ ràng. Cho dù là một kẻ hai kiếp cũng có thể nhẹ nhàng đối mặt với ba bốn đối thủ cấp bậc Chân Thần Đạo một kiếp bình thường.
Mà thủ lãnh của Đồ Đằng có hồ mỗi kẻ đều là lão quái vật Chân Thần Đạo tám kiếp. Nhưng bất luận thế nào thì bọn họ cũng vẫn là không thể tới được kiếp thứ chín, cũng căn bản là không có cái dũng khí để đi tới kiếp thứ chín. Bởi vì, cho tới tận bây giờ, trong mấy vạn năm lịch sử, một số ít kẻ đánh sâu vào kiếp thứ chín của Chân Thần Đạo, thì không có một kẻ nào ngoại lệ, mà tất cả đều thất bại thân vong.
Cũng có thể nói, Chân Thần Đạo tám kiếp cơ hồ chính là cực hạn của Đại lục Thiên Huyền. Cố gắng tiếp tục hướng tới thì cũng chỉ ứng với một con đường bị hủy diệt mà thôi.
- Thiên Thần Đạo, có lẽ đúng là thực sự tồn tại!
Thanh âm của Vương Thiền bình tĩnh mà kiên định.
- Tồn tại Thiên Thần Đạo, ai?
Ngân Thiền giật mình kinh ngạc.
- Kẻ vừa truyền âm vừa rồi, Lý huynh Lý Bố Y, chính là có khả năng Thiên Thần Đạo.
- Hắn… Hắn rốt cuộc là kẻ như thế nào? Dĩ nhiên là Thiên Thần Đạo? Thiên Thần Đạo, không phải là Khí Trùng Tinh Hà sao, trong Đại lục Thiên Huyền là thế nào?
Ngân Thiền khó hiểu.
- Hắn… Đó là Chưởng Khống Giả của Thần Khí Chi Môn, chủ trì Thần Khí Chi Môn. Người phàm tục chỉ biết Đồ Đằng Tộc là đỉnh cao tồn tại của Đại lục Thiên Huyền. Lại không hề biết, chúa tể thực sự của Đại lục Thiên Huyền lại chính là những Chưởng Khống Giả như Lý Bố Y.
- Chưởng Khống Giả đại lục?
Ngân Thiền cùng Tuyết Thiền liếc mắt nhìn nhau, đều là vô cùng kinh ngạc.
- Đúng vậy, Chưởng Khống Giả vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền, muốn đi theo con đường nào, tương lai theo hướng nào thì tất cả đều do Chưởng Khống Giả mới có thể nắm chắc phương hướng, mới là kẻ khống chế thật sự. Đồ Đằng cường giả, ở trước mặt những Chưởng Khống Giả này, cũng đều phải tuân theo các quy tắc của Chưởng Khống Giả, là kẻ nắm giữ tất cả các quy tắc của Đại lục Thiên Huyền.
Ngân Thiền ha hả nói:
- Cái đó… Chưởng Khống Giả đó cũng với việc chúng ta đối phó với Tần Vô Song có quan hệ gì chứ?
- Có quan hệ, hơn nữa lại rất có quan hệ. Ở trước Vạn Pháp Triều Tông Hội, Lý huynh đã tự mình vào động phủ của ta, mục đích của hắn cũng chính là vì tên Tần Vô Song kia mà tới.
Ngân Thiền như bị ngây dại hoàn toàn, nàng ta bây giờ rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao mà trước giờ Đại Chưởng môn lại luôn thờ ơ với việc đi đối phó Tần Vô Song đến vậy, hóa ra tất cả các nguyên nhân cũng đều là do Chưởng Khống Giả kia.
- Chẳng lẽ, tên Tần Vô Song kia chính là kẻ mà được Chưởng Khống Giả phù hộ?
- Không!
Vương Thiền nghiêm mặt nói:
- Tần Vô Song kia chính là người mà Chưởng Khống Giả có chút chú ý đến mà thôi, chứ không phải là kẻ được phù hộ. Chưởng Khống Giả cũng không có ý định sẽ che chở hắn, chỉ là không hy vọng kẻ có cấp bậc quá cao vượt bậc đến khi dễ hắn mà thôi. Nếu như Đồ Đằng Tộc cường giả đích thân ra tay, đây hiển nhiên là sự chênh lệch rất lớn. Tất nhiên sẽ dẫn đến sự can thiệp của Lý huynh. Ta tin rằng, những thế lực Đồ Đằng bây giờ đã rục rịch hành động, nhất định là sẽ bị sứt đầu mẻ trán nặng nề rồi.
Vương Thiền nói tới đây, nụ cười trên mặt cũng tăng lên. Hắn chính là vô cùng muốn nhìn xem vẻ mặt của những cường giả trong các thế lực Đồ Đằng kia hiện tại ra sao.