Người này đương nhiên là Lý Bố Y, kẻ đoán mệnh thần bí cao thâm khó dò kia. Hắn cười nhàn nhạt, khẩu khí có phần đùa cợt:
- Ai biết được ngươi có cho năm trăm tên đao phủ mai phục trong đó không. Ta không vào, chúng ta ra ngoài dạo một lát?
Vương Thiên cười:
- Lý huynh thật biết đùa. Trên Đại lục Thiên Huyền, năm trăm tên đao phủ cũng chẳng làm gì được Lý huynh à!
- Ha ha… Đúng rồi, Vương Thiền, con mèo nhỏ đó dám bắt nạt tiểu bằng hữu của ta. Là của Nga Mi Đạo Trường phải không? Nga Mi Đạo Trường đã bắt nạt tiểu bằng hữu của ta hai lần rồi đó!
Vương Thiền ngạc nhiên nói:
- Vậy là sao?
Lý Bố Y nói:
- Vẫn nhớ mấy năm trước ta truyền âm cho ngươi chứ?
- Huynh nói lần Diệu Vân gây chuyện hả? À, ta nhớ. Sao, Diệu Vân lại gây chuyện à?
- Cũng gần là vậy. Mèo con, có gì nói thật đi!
Lý Bố Y bình thản nói.
Vương Thiền ánh mắt như mang điện nhìn Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ:
- Chuyện là thế nào, có gì nói nấy, không được che giấu!
Trước uy lực của Vương Thiền, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đâu dám nói dối, vậy là nói hết ngọn ngành.
Vương Thiền giận dữ:
- Côn Luân Tiên Tông phát thiệp mời hào kiệt trong thiên hạ tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội, Nga Mi Đạo Trường các ngươi lại to gan lớn mật như vậy. Lý huynh, chuyện này là lỗi của ta!
Lý Bố Y xua tay:
- Thôi đi, đừng làm ra vẻ nữa. Vương Thiền, đừng tưởng ta không biết ngươi có quan hệ với những nữ nhân Nga Mi Đạo Trường đó. Ha ha, chuyện này ta cũng không muốn truy cứu. Quan trọng là ta cũng không muốn anh bạn đó biết đằng sau lại có can qua lớn như vậy.
Vương Thiền đã hiểu, Lý huynh muốn bao che cho tiểu bằng hữu, lại không muốn để hắn biết quá nhiều, ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn, không kìm được hiếu kỳ hỏi:
- Lý huynh, đứa trẻ đó có thể khiến huynh coi trọng như vậy, có lai lịch ra sao?
- Tần gia Thiên Đế Sơn!
Lý Bố Y bình thản nói.
- Tần gia Thiên Đế Sơn?
Vương Thiền không hiểu, Tần gia Thiên Đế Sơn tuy cũng có tiếng tăm, cũng có thể coi là thế lực mạnh trong tám môn Thiên Đế Sơn, nhưng so với Đồ Đằng Tộc thì chẳng là gì cả.
Lý Bố Y chẳng thích thú quan tâm mấy tới Đồ Đằng Tộc, sao lại chú ý đến một đệ tử trẻ tuổi của Tần gia Thiên Đế Sơn?
Trong lòng hồ nghi, Vương Thiền cẩn thận hỏi:
- Lý huynh, đứa trẻ này, lẽ nào…
Lý Bố Y chau mày:
- Vương Thiền, không cần hỏi nữa. Ngươi nghĩ xem làm thế nào mà xử lý cho êm đẹp. Còn nữa, đừng có ngầm quan tâm đến các môn phái khác. Ta không muốn vì sự quan tâm của Đồ Đằng Tộc mà họ mất đi động lực phấn đấu.
Vương Thiền cười khổ:
- Lý huynh thật lo nghĩ nhiều quá. Huynh yên tâm, Lý huynh đã dặn dò như vậy ta không thể không nghe. Lý huynh, huynh đã nhắc với Hiên Viên Dương chưa?
- Nhắc hắn cái gì chứ? Nếu như nói với hắn, chỉ một câu nói của hắn là mọi vấn đề của Tần gia được giải quyết, như thế không đạt được mục đích rèn luyện tiểu bằng hữu của ta. Nếu không gặp phải sự uy hiếp của cường giả không ngang cấp, ta sẽ không xuất hiện. Dù có là lúc sinh tử ta cũng không can thiệp. Ta đã can thiệp hai lần rồi. Lần đầu tiên là Diệu Vân, là Thần đạo cường giả ức hiếp hắn là Hư Võ Cảnh. Lần thứ hai là Bạch Hổ, Hóa Thần Đạo tám kiếp ức hiếp hắn là Hư Võ Đại viên mãn. Đây là sự ức hiếp không cùng cấp nên ta mới can thiệp.
Lý Bố Y nói:
- Nếu được thì ta vốn không muốn cho ngươi biết những điều này, nhưng lại không muốn Mộng Huyễn Thiên Trì các ngươi bị cuốn vào vòng thị phi đó. Vương Thiền, ngươi phải xử lý tốt chuyện này đó!
Vương Thiền cười:
- Lý huynh yên tâm. Huynh đã có lời thì không thể để hắn thành mục tiêu tấn công của mọi người được. Có điều, chuyện của Tân gia Thiên Đế Môn và hai tông môn kia ta không tiện can thiệp, cái này huynh phải đi nói với Hiên Viên Tộc thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Chuyện nội bộ của Thiên Đế Sơn ta căn bản không quan tâm.
Lý Bố Y cười:
- Nếu vấn đề của Thiên Đế Sơn mà hắn không giải quyết được thì không xứng cho ta quan tâm chú ý đến hắn. Vương Thiền, mấy vạn năm rồi, Đại lục Thiên Huyền cũng nên tỉnh dậy rồi. Mấy người già các ngươi cũng đừng có bế quan không hỏi chuyện đời nữa. Nên hành động thì phải hành động.
Vương Thiền giật mình:
- Lý huynh, lẽ nào nơi đó có gì dị thường sao?
Lý Bố Y dẹp đi khẩu khí bỡn cợt trước đó, trịnh trọng nói:
- Có lẽ thời cuộc phức tạp hơn ngươi nghĩ đấy. Thôi, đây cũng không phải chuyện trong một hai năm. Nhưng dù thế nào, năm đại thế lực Đồ Đằng các ngươi đứng đầu Đại lục Thiên Huyền mà cũng không hành động thì hối cũng không kịp đâu!
- Ba mươi năm sau, Thần Khí Chi Môn mở ra, nếu năm đại thế lực Đồ Đằng các ngươi không đột phá được thì tình hình Đại lục Thiên Huyền nên thay đổi thôi. Thôi được rồi, chuyện này cũng không tiện nói nhiều. Ngươi hãy giải quyết tốt chuyện trước mắt đây đi đã!
Lý Bố Y nói rồi lắc đầu, nhấc chân, đủng đỉnh đi mất.
Vương Thiền lộ ra sắc mặt nặng nề, nhất thời có phần ngẩn ra. Một lúc lâu mới liếc nhìn Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đang run rẩy phía dưới, thở dài nói:
- Bạch Hổ, lần này ngươi may mắn, Lý huynh không truy cứu sâu. Nếu không dù là ta cũng không thể bảo vệ cho Nga Mi Đạo Trường các ngươi. Chắc ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ không phải kẻ ngốc, gật đầu nói:
- Biết rồi, biết rồi ạ. Ta sẽ nói Thần Đạo Quả là tự ta ăn, căn bản chẳng có ai trộm hết!
- Đi đi, đừng có khoa trương quá, phải xử lý có chừng mực!
Lúc này Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ mới thở phào, gật đầu lia lịa rồi đi về Ngọc Hư Cung. Lén quệt mồ hôi, vốn dĩ nó tưởng hôm nay gặp rắc rối lớn. Nhẹ nhàng qua ải như vậy thật là may mắn. Còn những lời mà hai vị cường giả nói, ngay cả dũng khí suy nghĩ đến nó cũng không có.
Trong Ngọc Hư Cung lúc này mọi người đều đang ngóng chờ Thần thú Bạch Hổ mau mau đến.
Chưởng môn Tuyết Thiền bỗng nhướng mày, mỉm cười nói:
- Đến rồi!
Diệu Vân Tiên Cô mừng húm nhìn ra ngoài. Một luồng sáng trắng vụt tới, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đã ở trong đại điện, cung tay với năm đại Đồ Đằng cường giả:
- Bạch Hổ bái kiến!
Năm đại Đồ Đằng cường giả thực ra là người yếu nhất trong những người đứng đầu Đồ Đằng Tộc, thực lực tương đương Bạch Hổ nên nó cũng không cần quá giữ lễ. Giờ kẻ khiến nó hít thở khó khăn ít nhất phải là Chân Thần Đạo, hơn nữa là Chân Thần Đạo thực lực rất khá. Vì Bạch Hổ cũng chỉ cách Chân Thần Đạo một bước nhỏ nữa thôi.
- Hổ Thánh đại nhân!
Diệu Vân Tiên Cô cuối cùng cũng nhìn thấy người của mình, trong lòng đầy tủi thân muốn tìm Hổ Thánh đại nhân khóc lóc.
Thực lực của Hổ Thánh đại nhân đủ để đứng ngang hàng với năm đại Đồ Đằng cường giả, trong trường hợp này, Hổ Thánh đại nhân nói một câu bằng những người này nói mười câu. Diệu Vân Tiên Cô cảm thấy rất yên tâm rồi.
Ai ngờ được Thần thú Bạch Hổ lại không quan tâm đến bà ta, ngồi xuống nói với Chưởng môn Tuyết Thiền:
- Tuyết Thiền đạo hữu, tìm ta có chuyện gì không?
Rõ ràng là nó đã biết nhưng giả vờ hồ đồ. Biết chuyện gì rồi nhưng không tiện trực tiếp mở lời. Đại Chưởng môn Vương Thiền đã nói rồi, phải làm không để lại dấu vết gì, không thể để người khác nhìn ra sơ hở.
Nghĩ vậy, Bạch Hổ vô tình hoặc hữu ý nhìn sang Tần Vô Song, trong lòng run lên:
- Tên này rốt cuộc có lai lịch như nào mà khiến đại nhân vật như thế ra mặt giúp? Hơn nữa lại còn nghĩ đủ mọi cách bảo vệ hắn, rèn luyện hắn? May mà chưa làm gì hắn không thì hỏng bét…
Chưởng môn Tuyết Thiền nói qua lại tình hình một lượt:
- Bạch Hổ, Diệu Vân Tiên Cô nói Tần Vô Song lấy trộm Thần Đạo Quả của các ngươi, nhưng Tần Vô Song lại nói Diệu Vân Tiên Cô cố ý bày trò dự những tu luyện giả kia chui đầu vào rọ.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nghe xong bật cười ha ha:
- Thần Đạo Quả? Mọi người nói Thần Đạo Quả sinh ra cùng với ta phải không?
- Đúng thế, Hổ Thánh đại nhân, tên tiểu tử đó trộm mất Thần Đạo Quả của chúng ta, lão nhân gia ngài không thể nào lại không biết chứ?
Diệu Vân Tiên Cô chỉ hận không thể nuốt sống Tần Vô Song.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ cười kỳ quái:
- Diệu Vân Tiên Cô à, ngươi hiểu nhầm rồi. Thần Đạo Quả đó bị ta ăn đấy. Ai có thể trộm được Thần Đạo Quả trong địa bàn của ta chứ? Đó không phải là điều hoang đường hay sao?
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều sững người, bao gồm cả Diệu Vân Tiên Cô, hóa đá sững sờ nhìn Hổ Thánh đại nhân:
- Hổ… Hổ Thánh đại nhân ngài ăn mất?
Bây giờ ngay cả Diệu Vân Tiên Cô cũng không chắc chắn liệu có phải Tần Vô Song trộm đi Thần Đạo Quả hay không nữa, vì Hổ Thánh đại nhân không có lý gì lại nói dối.
Việc Tần Vô Song trộm Thần Đạo Quả cũng chỉ là tin đồn chứ không có chứng cứ xác thực, tất cả chỉ là tin tức mà đệ tử môn hạ truyền về.
Mất mặt rồi, lần này thật sự là mất mặt rồi. Diệu Vân Tiên Cô tay chân thừa thãi không biết làm gì. Tuy da mặt bà ta cũng dày nhưng lúc này cũng cảm thấy không thể tha thứ cho mình được.
Động can qua lớn như vậy, muốn cáo trạng Tần Vô Song, kết quả là mất thể diện thế này đây.
Chưởng môn Tuyết Thiền cười khổ:
- Bạch Hổ, chuyện này không nói đùa được đâu, thật sự là ngươi đã ăn?
- Quả sinh ra cùng ta đương nhiên là ta ăn rồi. Ta còn định nhờ chúng để mà xung kích Chân Thần Đạo mà, không ăn chúng lẽ nào cho kẻ khác làm điểm tâm?
Ngay Tân Thiên Thần lúc này cũng thấy hồ nghi, lẽ nào Tần Vô Song không lấy được Thần Đạo Quả? Nếu như thế thì Tân Vô Kỵ chết quá oan uổng rồi.
Sự xuất hiện của Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, những lời làm chứng bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều thấy loạn. Bên cáo trạng là Nga Mi Đạo Trường và Tân gia đều chết sững, còn bên được lợi là Tần Vô Song cũng cảm thấy kỳ lạ. Ban đầu Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ hung hăng với hắn như thế, lúc này bỗng nói như vậy, Tần Vô Song sao có thể không thấy bất ngờ?
Lẽ nào con Bạch Hổ này sợ sự uy hiếp của Lý Bố Y nên không dám nói thật? Tần Vô Song cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Nếu không thì thật sự hắn không hiểu Thần thú Bạch Hổ có lý do gì lại giải thoát cho hắn như thế?
Tuyết Thiền lắc đầu bất lực, nhìn Diệu Vân Tiên Cô ý trách mắng:
- Diệu Vân Tiên Cô, chuyện này ngươi làm mất mặt quá đấy. Mau xin lỗi Tần gia đi.
Sắc mặt Diệu Vân Tiên Cô vô cùng khó coi, lắc đầu:
- Chưởng môn Tuyết Thiền, dù Tần Vô Song không trộm Thần Đạo Quả, nhưng hắn dụ dỗ đệ tử môn hạ của ta. Đệ tử kiệt xuất nhất của ta bị hắn làm cho hồn xiêu phách lạc, muốn ta xin lỗi hắn sao, ta thà chết!
Khẩu khí của Diệu Vân Tiên Cô vô cùng kiên quyết, nói những lời đó trước mặt bao nhiêu người, bốn bề xôn xao. Ai cũng tỏ ra không đồng tình. Không quản lý tốt đệ tử môn hạ của mình lại đi trách kẻ khác, điều này càng vô lý.
Chuyện đến nước này mọi người đều cảm thấy Diệu Vân Tiên Cô căn bản là vô cớ gây sự.
Còn Tân Thiên Thần, Yến Quy Nam và Lôi Minh thì cảm thấy thất bại vô cùng, chúng đúng là đã làm tiểu nhân một lần rồi.
Nhưng Tần Vân Nhiên hiển nhiên là không muốn kết thúc như thế, cung tay nói với Hiên Viên Bạt:
- Bạt đại nhân, Nga Mi Đạo Trường mất Thần Đạo Quả, ta có thể hiểu tâm trạng của họ, có xin lỗi không không quan trọng. Nhưng những tông môn này lấy chuyện công trả thù riêng, ngụy tạo lời khai hại Tân gia ta, thủ đoạn bỉ ổi, xin Bạt đại nhân làm chủ!
Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, thân hình giống như một con diều phấp phới, hai chân đạp lên khoảng không như đạp đầu sóng lớn, bất luận lốc xoáy phát động như thế nào, Tần Vô Song cuối cùng vẫn đạp lên đầu sóng ngọn gió, không chút nghiêng ngả, không bị cuốn vào.
Thần Tú Cung trên tay, dung hợp với thân thể của hắn, phát ra từng luồng kim mang đáng sợ, toàn thân giống như một thiên thần, uy phong lẫm liệt.
Mễ Già ở bên trong lốc xoáy, nhìn thấy Tần Vô Song vững vàng khống chế sóng gió như vậy, hỏa khí trong lòng dâng lên, khí thế càng mạnh, trường tiên chuyển động, trực tiếp hướng về phía pháp thân kim quang cuốn tới.
Chiếc roi giống như kéo dài vô hạn, đột nhiên kéo dài ra, ở xung quanh pháp thân kim quang, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, quấn quanh trên dưới một trăm vòng, đem pháp thân kim quang bó lại giống như một cái bánh chưng lớn.
Tần Vô Song ở trong kim thân, mặt vẫn không có biểu tình, phảng phất như không nhìn thấy nguy cơ trước mặt.
Trường tiên của Mễ Già cuốn lại, đang muốn chuyển lực ghì lại, trói lấy Tần Vô Song. Đột nhiên, đan điền của Mễ Già phảng phất như bị thứ gì đó đột nhiên kéo mạnh.
Trong nháy mắt, đan điền của nàng giống như phá vỡ một lỗ hổng, một luồng thần lực, đột nhiên từ trong đan điền của nàng bị mạnh mẽ kéo ra.
Lực lượng Thần đạo thuận theo trường tiên, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hướng về phía chiếc roi đó lan tới, trực tiếp bị kim quang đó nuốt chửng.
Tiếp theo, lực Thần đạo thứ hai, lại vô tình bị kéo ra.
Lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba…
Sắc mặt Mễ Già đại biến, quát lớn nói:
- Làm trò quỷ gì vậy?
Vội vàng thúc giục đan điền thu hồi thần lực lại, trường tiên lại quay về, muốn mở vòng trói buộc đối với Tần Vô Song, nhưng không ngờ, luồng kim quang đó, lại giống như có ma lực vậy, mang theo lực hấp thụ cường đại, khiến khí thế quay về của nàng nhất thời gặp cản trở.
Khóe miệng Tần Vô Song tràn ra một nụ cười khó mà quan sát, lần thăm dò này của hắn, cuối cùng đã thăm dò ra. Mễ Già, quả nhiên là Thần đạo cường giả!
Với thân phận trẻ tuổi của nàng, đã có thành tựu là Thần đạo. Vô Tận Đông Hải này, quả nhiên là tàng long ngọa hổ, nhân tài ẩn dật.
Chỉ là, trong lòng Tần Vô Song có một nghi vấn, Mễ Già thiên phú kinh người như vậy, tại sao lần trước không tới Mộng Huyễn Thiên Trì. Nếu lúc đó Mễ Già có sức mạnh Thần đạo, ở giải thi đấu Thí luyện, bất luận thế nào, Tần Vô Song hắn cũng không thể có được chức Quán quân.
Tần Vô Song vừa rồi hình thành dung hợp với Thần Tú Cung, mượn lực uy áp của Thần Tú Cung, đắp nặn ra kim quang hộ thể, lại lợi dụng Bắc Minh Đại Pháp, hai thứ kết hợp, dưới sự thử nghiệm, quả nhiên thành công hút được sức mạnh Thần đạo của Mễ Già thành công.
Đối với Tần Vô Song mà nói, cơ hội tiếp cận đánh tay đôi với Thần đạo cường giả, gần như bằng không. Trước kia khi tiêu diệt Lôi Minh cũng vậy, tiêu diệt La Thông Thiên cũng vậy, đều là lợi dụng uy áp và tốc độ của Thần Tú Cung, tập kích bất ngờ, đánh đối phương không kịp trở tay, lại cộng thêm ưu thế công kích từ xa, mới có thể tiêu diệt được hai người này.
Còn lần này, hắn cũng biết, thực lực của Mễ Già ước chừng không sai biệt lắm so với La Thông Thiên, cũng vừa mới tiến nhập vào cảnh giới Thần đạo không bao lâu, cảnh giới Thần đạo, cũng không xem là quá vững chắc.
Cho nên, đây cũng là cung cấp cho Tần Vô Song một cơ hội trời cho để tiếp cận tác chiến cận thân. Tần Vô Song vừa bắt đầu đã cảm thấy Mễ Già phiền toái, nhưng những lần tiếp theo, trong lòng ngược lại cảm thấy âm thầm thích thú.
Sự xuất hiện của Mễ Già, ngược lại là một cơ hội luyện binh cực tốt. Tác chiến với Mễ Già, có thể xem là trận giao chiến làm nóng người với Thần đạo cường giả.
Tần Vô Song cũng biết, hiện giờ ngoại giới đang lưu truyền hắn kế thừa trận pháp Thái cổ, những cường giả mà hắn sắp sửa đối mặt, sẽ càng ngày càng nhiều khiến bản thân hắn cũng không đếm hết được.
Cho nên, phải bồi dưỡng một chút năng lực tác chiến cận chiến với Thần đạo cường giả. Thành thục năng lực và phương thức tác chiến của Thần đạo cường giả.
Bởi vì như vậy, trong chiến đấu tay đôi có thể gặp sau này, mới có nhiều hơn vốn liếng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cũng chính vì như vậy, Tần Vô Song không lợi dụng ưu thế di chuyển của Âm Dương Tử Vân Dực, ngược lại thử dùng Bắc Minh Đại Pháp, môn thần thông này, từ sau khi Tần Vô Song tiến nhập Hư Võ Cảnh, rất ít khi sử dụng.
Còn hiện giờ, một khi trùng kích Thần đạo thành công, Bắc Minh Đại Pháp này hoàn toàn có thể khai phá lợi dụng một lần nữa. Tu luyện của Thần đạo, không thể nào lấy thần lực rèn luyện sức mạnh Thần hồn, lấy Thần hồn đạt đến cảnh giới bất diệt.
Lần thí nghiệm này, quả nhiên Bắc Minh Đại Pháp, gặp mạnh thì mạnh, ngay cả sức mạnh Thần đạo cũng có thể hấp thu ra, điều này hiển nhiên làm lòng tin của Tần Vô Song tăng trưởng lên rất nhiều.
Đương nhiên, Tần Vô Song biết Mễ Già cũng không phải kẻ thù một mất một còn, khi ra tay, cũng lưu lại mấy phần nhân tình. Lập tức hít vào mấy cái, Tần Vô Song khẽ mỉm cười, cao giọng nói:
- Mễ Già tiểu thư, giữa chúng ta, nếu chỉ vì tranh giành khí phách, hà cớ gì phải phân ra thắng bại?
Mễ Già thở gấp, liên tiếp kéo ba cái, nhưng vẫn không nhúc nhích tí nào. Khi bàn tay muốn thả lỏng, trường tiên lại giống như một bàn tay to vô hình, gắt gao túm chặt lấy cổ tay nàng, ngay cả buông tay cũng vô cùng khó khăn.
Tần Vô Song thấy thế, Bắc Minh Đại Pháp khẽ thu lại một chút.
Hành động thu lại này của hắn, đối với Mễ Già mà nói, có thể nói là trời hạn gặp mưa. Thân hình cuốn lại, lập tức hóa thành một đoàn hỏa mang, mạnh mẽ thối lui về sau mấy chục trượng. Biểu tình nhìn Tần Vô Song, quả nhiên phức tạp hơn vài phần.
Bao Bao ở bên cạnh giễu cợt cười nói:
- Này, nữ nhân ngực to, ngươi tựa hồ thua rồi? Còn không nhanh chóng đầu hàng, xin Lão Đại chúng ta đừng bán ngươi đi?
- Hừ, vừa rồi chẳng qua bổn tiểu thư thấy hắn là người bên ngoài, nhường hắn ba chiêu mà thôi. Tiếp theo, bổn tiểu thư phải sử dụng bản lĩnh thật sự rồi!
Mễ Già dậm chân, đôi cánh tay xanh nhạt giơ cao, làm ra một tư thế song chưởng nâng trời, phảng phất giống như một đóa hoa hồng nở rộ kiều diễm.
Mễ Già đứng một chân, thân hình đột nhiên xoay chuyển, giống như một con quay, cuồn cuộn nổi lên luồng khí lưu xoáy mà mắt thường căn bản không thể nào phân biệt rõ.
Hai tay vừa nhấc, leng keng!
Hai long trảo sắc nhọn từ cánh tay đột nhiên dài ra. Giáp trụ toàn thân đột nhiên bắt đầu biến hình, không ngừng kéo ra, không ngừng kéo ra, và trên thân hình uốn lượn khéo léo của nàng, giống như bột nhão, từ từ kéo dài, lấy tâm thế kinh người phát sinh ra biến hóa.
Long hóa!
Mễ Già, không ngờ là đã Long hóa chân thân.
Quả nhiên, theo một đoàn mây mù hỏa sắc tuôn ra, pháp thân của Mễ Già, cấp tốc bay lượn, trong thủy thế xung quanh, cuồn cuộn nổi lên từng luồng sóng lớn gào thét, không ngừng cuốn động, giống như toàn bộ hải vực trong chốc lát muốn đảo ngược.
Bộ mặt của Mễ Già, vẫn còn giữ lại hình dáng con người ban đầu, nói với Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, nếu ngươi có thể tiếp được ba lần pháp thân công kích của ta, ta sẽ để ngươi sống sót rời khỏi!
Tần Vô Song bình thản không sợ, thản nhiên cười nói:
- Mễ Già tiểu thư, không thể không thừa nhận, hình dáng ngươi biến hóa ra chân thân, vô cùng có khí thế. Nhưng mà, luận về khí thế, ngươi tưởng rằng có thể hù dọa được ta sao? Không cần ba lần công kích, ngươi có thể đỡ được một lần công kích của ta mà không thối lui, xem như ngươi thắng.
Nói xong, Tần Vô Song hai tay lay động, hét dài một tiếng, Thần Tú Cung nắm trên tay, với đường cong hoàn mỹ gắn lên Xạ Nhật Tiễn, khí thế trong nháy mắt, giống như mặt trời chói chang từ phương Đông mọc lên.
Một đoàn kim quang, một đoàn hồng quang, đều có khí thế rung trời động đất, đứng sóng đôi trong thủy vực của Vô Tận Đông Hải. Hải thú xung quanh, đều hoảng sợ không thôi, chạy trốn khắp nơi. Có một số đầu hải thú nhát gan, dưới sự áp bách của hai luồng thần uy, thậm chí toàn thân phát run, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.
Tần Vô Song cười lớn ha ha:
- Mễ Già, không phải ngươi muốn bộ cung tiễn này sao? Nếu có thể đỡ được, ta sẽ chắp tay nhường lại cho ngươi, thế nào hả?
- Muốn bắn thì bắn, bà cô còn sợ ngươi sao?
Toàn thân Mễ Già hồng quang đại phát, long lân toàn thân cũng phát quang rực rỡ, phát ra Long Tức kinh người, từng luồng cuồn cuộn nhô lên, ở trước người Mễ Già không ngừng ngưng tụ, không ngừng ngưng tụ lại. Rất có khí thế tích tiểu thành đại.
Không bao lâu, Long Tức ở trước người Mễ Già, đã ngưng tụ thành một tấm lá chắn bảo vệ bằng Long Tức dày đặc.
- Đến đây đi, Tần Vô Song, để ta nhận thức một chút, cái gọi là thiên tài của Hiên Viên Khâu, rút cuộc có bao nhiêu cân lượng.
Tên ở trên cung, Tần Vô Song lòng không tạp niệm. Âm Dương Tử Vân Dực đột nhiên thúc giục, thân thể vội vàng khu động. Cánh tay rung lên, cung như trăng tròn.
Đường cong hoàn mỹ, thủ pháp hoàn mỹ, khí thế hoàn mỹ.
Xạ Nhật Tiễn cuốn theo một luồng sức mạnh điên cuồng, dũng mãnh nhằm về phía tấm lá chắn bảo vệ bằng Long Tức kia, Long Tức Thần đạo ngưng tụ, lực phòng ngự cường đại, sợ rằng là cường giả Ngưng Thần Đạo tám kiếp cũng không cách nào dễ dàng phá vỡ. Vì vậy, Mễ Già mới có tự tin như vậy.
Thấy Xạ Nhật Tiễn lấy tốc độ kinh người phóng tới, Mễ Già cũng quật cường không ngừng gia tăng thêm Long Tức trên tấm lá chắn, trong lòng chỉ có một ý niệm:
- Nhất định phải đánh bại tên gia hỏa này, để hắn ngoan ngoãn giao Thần Tú Cung ra!
Mễ Già cũng rất tự tin, muốn dựa vào thực lực bản thân đánh bại Tần Vô Song, há lại biết, Thần Tú Cung và Tần Vô Song sau khi dung hợp, đã không còn ở trình độ của cấp bậc thí luyện ở Mộng Huyễn Thiên Trì năm đó.
Cho dù so sánh với lúc ở Phượng Hoàng Sơn bắn chết La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ trước đây, tu vi và lực công kích cũng đề thăng lên rất nhiều.
Xạ Nhật Tiễn trí mạng, giống như một thanh kiếm sắc bén không gì ngăn cản nổi, trực tiếp đâm vào bên trong lá chắn, giống như vô cùng sắc bén, lặng lẽ không một tiếng động, trực tiếp đâm vào.
Ngay sau đó, kim quang trong tấm lá chắn đột nhiên đại trướng. Hình dạng của lá chắn, lập tức bắt đầu bành trướng lên, tựa hồ không kịp phản ứng, một tiếng nổ vang lên.
Oanh long!
Vang vọng bốn biển.
Kim quang phá vỡ, giống như mãnh thú hung hãn, xé rách con mồi, lá chắn bảo vệ vỡ nát. Xạ Nhật Tiễn bị lá chắn bảo vệ đó ngăn cản, sức mạnh cũng lâm vào cảnh thế suy lực yếu.
Tần Vô Song thuận tay thu chiêu, Xạ Nhật Tiễn bay ngược trở về. Cùng như đồng thời, Thần Tú Cung trong tay Tần Vô Song, cũng không biết lúc nào, lại được mắc lên ba mũi Xạ Nhật Tiễn nữa, xa xa chỉ về hướng chân thân của Mễ Già, thản nhiên nói:
- Mễ Già tiểu thư, trong nháy mắt, ta có thể bắn ra chín mũi tên, nhưng không biết, ngươi có thể trong nháy mắt, ngưng kết ra chín tấm lá chắn bảo vệ không?
Mễ Già ngẩn người, cũng không chịu thua, cắn răng một cái, thân hình duỗi ra, đuôi quét về phía trước, quát:
- Vậy ngươi cũng ăn một chiêu của ta đi!
Một chiêu này, tên là Thần Long Bái Vĩ, phần đuôi đong đưa, trực tiếp bắn ra một loạt gai rồng, soạt soạt soạt, giống như một cây lược, chi chít đâm về phía Tần Vô Song.
Gai rồng này thoạt nhìn không có kỳ lạ, nhưng có Long Tức bảo vệ, tính xuyên thấu kinh người, trực tiếp nhắm về phía mặt Tần Vô Song bắn tới.
Khóe miệng Tần Vô Song khẽ nhếch lên, một luồng lá chắn phòng ngự, từ trên cánh tay hắn trực tiếp bắn ra, đón gió căng ra, giống như bức tường, trực tiếp chắn ở trước mặt.
Choang! Choang! Choang!
Gai rồng đó, đều đụng phải tấm Thần đạo Hộ Thuẫn, phát ra thanh âm ma sát chói tai. Mễ Già thấy thế, toàn thân dứt khoát xông tới, long trảo giao nhau, với thế kinh người, hướng về phía Tần Vô Song bắt tới. Đòn bắt này mới là tuyệt học cả đời của Mễ Già!