Chiêu này của Tần Vân Nhiên vô cùng tài tình, hắn không muốn vô duyên vô cớ kết thù oán với Nga Mi Đạo Trường, vì thế mới nhẹ nhàng gạt Nga Mi Đạo Trường ra. Tuy Nga Mi Đạo Trường không biết nói đạo lý nhưng lúc này cũng không thể ghi hận Tần gia nữa.
Nhưng dụng ý này cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là Tần Vân Nhiên chĩa mũi giáo vào thẳng Tân gia Thiên Đế Môn, cả Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông.
Kỳ thực, Hiên Viên Bạt đã bực bội vì bọn Tân Thiên Thần đứng ra làm chứng cho Nga Mi Đạo Trường, dù rằng trong việc tranh đoạt bảo vật, cường giả vi tôn, ai giành được thì là của người đó. Ngươi thất bại lại dùng cách này đối phó với đối thủ, hơn nữa lại ở trước mặt nhiều cao thủ các Cấm địa của Thần khác như vậy. Người ngoài nhìn vào, không biết họ nghĩ quan hệ nội bộ Hiên Viên Khâu thối nát đến mức nào.
Vì thế Hiên Viên Bạt thật ra cũng không đồng tình, nghe Tần Vân Nhiên nói vậy, lạnh lùng nhìn bọn Tân Thiên Thần.
- Ba ngươi vừa rồi thề thốt như thế, giờ có gì để nói?
Tân Thiên Thần lắp bắp:
- Bạt đại nhân, Vô Kỵ nhà ta đúng là bị Tần Vô Song hại. Hơn nữa mọi điều ta nói đều là thông tin từ Vô Kỵ, không hề nói quá hay nói sai. Có lẽ Vô Kỵ trong lúc vội vã, tin tình báo có xảy ra sai sót.
- Hừ, vậy Tần Vô Vọng, Yến Thiên Tùy và Lôi Oanh rốt cuộc là do ai giết?
Thần thú Bạch Hổ cười lớn:
- Hình như là ta ăn thì phải. Mấy tên đó chạy đến động phủ của ta mà diễu võ giương oai, đáng chết!
Những lời đó như chiếc roi da quất vào mặt Yến Quy Nam và Lôi Minh, cả hai đều nhìn Tân Thiên Thần, hiển nhiên là đang hỏi, rốt cuộc chuyện này là sao?
Chúng đâu có ngu, biết chuyện này có thể là Tân Thiên Thần cố ý che giấu. Tân Thiên Thần bất lực, đành đổ hết lên đầu Tân Vô Kỵ đã chết.
- Ài, đứa trẻ Vô Kỵ này dù sao vẫn còn hơi trẻ con. Những lời đó đều là hắn nói, Bạt đại nhân, ta không hề bịa đặt bất cứ điều gì.
Tân Thiên Thần dùng những lời lẽ ngu ngơ giải thích, tất cả đều đang nhìn hắn như nhìn một thằng hề.
Hiên Viên Bạt hừ một tiếng rồi nói với Tần Vân Nhiên:
- Vân Nhiên chuyện này rồi ta sẽ bẩm báo gia chủ, hôm nay ở Côn Luân Tiên Tông không tiện xử lý chuyện nhà.
Tần Vân Nhiên cũng biết địa vị của Tân gia trong Đồ Đằng Tộc, cũng biết chuyện này khó có thể giải quyết nhưng cũng đạt được mục đích kháng nghị rồi. Hắn gật đầu:
- Bạt đại nhân, Tần gia chúng ta đại lượng, không thiếu hiểu biết như họ.
Hiên Viên Bạt cười ha ha:
- Vân Nhiên ngươi có thể phát huy phong cách thì là tốt nhất rồi. Tuyết Thiền, việc đến đây cũng tạm ổn rồi chứ?
Chưởng môn Tuyết Thiền thật ra cũng cảm thấy đau đầu, đương nhiên muốn dẹp chuyện này đi, gật đầu nói:
- Chư vị, chuyện này đến đây là kết thúc, mọi người thấy sao?
- Hà hà, thế là tốt nhất, cười một cái bỏ qua ân oán, giải tán thôi.
- Giải tán, giải tán đi!
Đồ Đằng cường giả mở lời đương nhiên những người khác không có ý kiến. Vốn dĩ chuyện chẳng liên quan gì đến họ, náo nhiệt xem cũng đủ rồi, tất cả chỉ mong sớm giải tán, gật đầu lia lịa, ủng hộ kết thúc tại đây.
Diệu Vân Tiên Cô vẫn cảm thấy không cam tâm, đến trước Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ hỏi nhỏ:
- Hổ Thánh đại nhân, Thần Đạo Quả là do ngài ăn thật sao?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ để lộ hàm răng nhọn:
- Diệu Vân Tiên Cô, ngươi không tin cả lời của ta sao?
Đừng thấy Bạch Hổ trước mặt Vương Thiền và Lý Bố Y như cháu chắt, nhưng trước mặt cường giả Thần đạo bình thường thì địa vị của nó vẫn rất cao.
Dù nó chưa là Chân Thần Đạo, nhưng bất cứ tông môn nào ngoài thế lực Đồ Đằng ra đều không là gì với nó cả.
Một khi đột phá Chân Thần Đạo, với huyết mạch hậu duệ của Thánh Thú Bạch Hổ, địa vị của nó đương nhiên sẽ rất cao quý.
Nó nói vậy đương nhiên Diệu Vân Tiên Cô không dám nói gì nữa, chỉ có thể bực bội trong lòng. Vừa rồi Tần Vân Nhiên đã giúp bà ta hạ đài, nhưng nỗi hận trong lòng của Diệu Vân Tiên Cô với Tần Vô Song không hề vì thế mà giảm bớt.
Ánh mắt như có lửa nhìn Tần Vô Song, nếu ánh mắt có thể giết người thì Diệu Vân Tiên Cô tuyệt đối không ngại dùng ánh mắt giết Tần Vô Song hàng trăm lần.
Tần Vô Song không hề nhân nhượng, nếu nói từ khi xuất đạo đến nay, có nữ nhân nào khiến hắn cảm thấy vô cùng căm ghét thì đó chính là Diệu Vân Tiên Cô.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ thấy Diệu Vân Tiên Cô vẫn còn gườm gườm nhìn Tần Vô Song, truyền âm quát:
- Diệu Vân Tiên Cô, còn muốn sống thì cút ngay cho lão tử!
Sắc mặt Diệu Vân Tiên Cô tái đi, không ngờ Hổ Thánh đại nhân lại quát mình như vậy. Tuy chỉ là truyền âm nhưng khiến Hổ Thánh đại nhân nổi trận lôi đình như vậy, Diệu Vân Tiên Cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất an.
Lại nghĩ đến những lời làm chứng hoang đường vừa rồi của Hổ Thánh đại nhân, Diệu Vân Tiên Cô bỗng hiểu ra điều gì đó, hăm he nhìn Tần Vô Song rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ chậm rãi bước đến bên cạnh Tần Vô Song, cười, truyền âm nói:
- Anh bạn, trước đó là ta không phải!
Tim Tần Vô Song rớt một cái, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đã đi xa rồi.
Tân Thiên Thần trừng mắt nhìn Tần Vô Song, vẫn không hiểu tại sao tên tiểu tử này lần nào cũng may mắn như thế, hơn nữa lại là may mắn một cách vô lý.
Tân Thiên Thần không phải kẻ ngốc, lúc này hắn cũng đã lờ mờ đoán ra. Lời của Thần thú Bạch Hổ rất đáng nghi, Thần Đạo Quả đó sớm không ăn, muộn không ăn, sao lại ăn đúng vào lúc đó?
Hơn nữa nó là Thần thú muốn xung kích Chân Thần Đạo, ăn Thần Đạo Quả thì có bao nhiêu tác dụng? Căn bản là tác dụng không lớn!
Từ sự suy nghĩ đó, Tân Thiên Thần cảm thấy sự việc rất mờ ám. Lúc này hai bên cũng đã lật mặt rồi, Tân Thiên Thần cũng không khách khí, đến trước mặt Tần Vân Nhiên nói:
- Vân Nhiên, ngươi giỏi lắm!
Tần Vân Nhiên cười lạnh nói:
- Tân Thiên Thần, ban đầu không phải ngươi nói với ta là, hoặc chia Thần Đạo Quả cho ngươi, hoặc ngươi sẽ khiến Tần gia ta thành chuột qua đường sao?
Tát vào mặt, tát một nhát rất mạnh vào mặt.
Tân Thiên Thần mặt nóng phừng phừng, hận không có lỗ mà chui xuống đất. Hắn trừng mắt nhìn Tần Vô Song:
- Hy vọng các ngươi có thể may mắn mãi!
Thương Dạ và Tô Mật của Bàn Long Tộc cũng tiến lại:
- Huynh đệ, không ngờ hôm nay ngươi lại nổi danh như vậy. Ha ha, rất tốt, quen biết được một huynh đệ như ngươi thật là tốt!
- Huynh đệ, đây là nhạc phụ đại nhân của ta, cường giả của Bàn Long Tộc. Nhạc phụ đại nhân, đây là Tần Vô Song huynh đệ, có quan hệ sinh tử chi giao với hài nhi.
Long Đại Bảo cười ha ha:
- Trong hoàn cảnh này mà vẫn trấn tĩnh được như vậy, không hổ là huynh đệ sinh tử của con rể ta, rất tốt!
- Tên tuổi Vân Nhiên lão đệ, Long Đại Bảo ta ở Vô Tận Đông Hải cũng đã nghe qua.
Trước mặt Long Đại Bảo, Tần Vân Nhiên cũng không dám đón tiếp không chu đáo, hắn biết tu vi của Long Đại Bảo tuyệt đối hơn mình, chỉ e là cũng không kém Đại Chưởng môn là bao.
- Long huynh, lần nay may nhờ có lệnh ái thiên kim và lệnh tế làm chứng cho.
Long Đại Bảo cười nói:
- Đấy là đương nhiên thôi. Thôi, chúng ta giải tán thôi. Có cơ hội thì đến Vô Tận Đông Hải làm khách.
- Vô Song đệ, có thời gian thì đến Vô Tận Đông Hải, ca ca ta sẽ nhiệt tình đón tiếp!
Tần Vô Song cười:
- Được, đại ca, đệ nhất định sẽ đến Vô Tận Đông Hải.
Đây cũng không phải là lời hứa suông, lúc này Tần Vô Song đã rất mong chờ Đệ ngũ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận ở Vô Tận Đông Hải.
Vì thế mới nói, Vô Tận Đông Hải là nơi Tần Vô Song nhất định phải đến. Nay cục diện ngày càng khó khăn, Tần Vô Song cũng biết rõ sự bức thiết phải nâng cao thực lực. Vì thế hắn định sau khi rời khỏi Mộng Huyễn Thiên Trì sẽ đến Vô Tận Đông Hải khám phá Đệ ngũ hoàn.
Vì Tần Vô Song có dự cảm, sau trận chiến với Tân Vô Kỵ, Tân gia Thiên Đế Môn nhất định sẽ động binh đao với Tần gia. Đến lúc đó có lẽ là một trận đại chinh phạt.
Vì thế, việc cần làm gấp lúc này là nâng cao thực lực!
Mỗi lần vào hoàn tiếp theo của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận sẽ gặp được cơ ngộ vô thượng, hơn nữa lần sau tốt hơn lần trước. Vì thế Tần Vô Song rất mong chờ vào Đệ ngũ hoàn. Huống hồ, tu vi của hắn lúc này đã vượt qua yêu cầu khi khám phá Đệ ngũ hoàn, thời cơ thật ra đã rất chín muồi rồi.
Trở về chỗ ở, Tần Vân Nhiên thấy rất lạ:
- Vô Song, Thần thú Bạch Hổ sao lại nói như vậy? Thần Đạo Quả đã bị ngươi trộm mất thì nó không thể nào lại nói là mình đã ăn được?
Tần Vô Song thở dài:
- Có lẽ liên quan đến Lý Bố Y tiền bối.
Rồi Tần Vô Song kể lại việc Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ gặp Lý Bố Y.
- Lý Bố Y?
Tần Vân Nhiên cũng cảm thấy khó hiểu:
- Vị Lý Bố Y tiền bối này có lai lịch thế nào? Hóa Thần Đạo tám kiếp không đánh lại được? Lẽ nào là cường giả cấp Chân Thần Đạo? Chân Thần Đạo cường giả, trừ thế lực Đồ Đằng ra thì rất hiếm tông môn có được Chân Thần Đạo cường giả, lẽ nào Lý Bố Y là Đồ Đằng cường giả?
Tần Vô Song cười khổ, hắn cũng chỉ mới gặp Lý Bố Y ba lần, chỉ cảm thấy hình như không ở đâu là không có mặt Lý Bố Y. Nguồn truyện:
Giờ Tần Vô Song cũng không hiểu, việc gặp Lý Bố Y rốt cuộc là tình cờ hay là có chủ định nữa.
- Nhị Chưởng môn, giờ ta càng lo lắng về Tân gia hơn. Tân Vô Kỵ chết, chắc chắn chúng sẽ có phản ứng, chỉ không biết bước tiếp theo chúng sẽ làm gì?
Tần Vân Nhiên nét mặt căng thẳng, gật đầu nói:
- Điều này nhất định phải chú ý, một khi Tân gia phát điên, nhất định chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng mới có thể đảm bảo cho Tần gia vượt qua cửa ải khó khăn.
- Á…
Một tiếng thét chói tai vang lên, hai cánh tay run rẩy ôm lấy mặt, đau khổ mà tuyệt vọng gào lên:
- Không!!
Toàn thân người này co giật liên hồi, ánh mắt đầy oán hận:
- Tần Vô Song… Tần Vô Song, ta sẽ không cho ngươi chết tử tế! Ta sẽ tiêu diệt Tần gia ngươi, tru di cửu tộc nhà ngươi! Ta sẽ không để ngươi chết an lành! Giết ta? Ha ha ha, ta đã nói rồi, kẻ giết được ta chưa ra đời đâu!
Giọng nói này nghe có vẻ giống Tân Vô Kỵ, nhưng có vẻ cao hơn. Có điều, người nói rõ ràng chính là Tân Vô Kỵ.
Chỉ là nếu có người nhìn thấy gương mặt người này thì nhất định sẽ rất kinh ngạc. Vì bề ngoài của người này lại là Nhược Bình Tiên Tử của Nga Mi Đạo Trường!
Tần Vô Song thấy một trảo này của Mễ Già, không thể xem thường, vô cùng lợi hại. Trong đôi mắt, lại lóe ra vẻ kiên quyết, Thần Tú Cung kéo căng, than nhẹ nói:
- Mễ Già tiểu thư, mạo phạm rồi!
Mễ Già đã nhận thức sự lợi hại của Thần Tú Cung, thấy trên dây cung của Tần Vô Song có ba mũi tên, trong lòng cũng giật mình, nếu khoảng cách gần như vậy, có thể ngăn cản ba mũi tên chính diện của đối phương, Mễ Già ngay cả sự tự tin phảng phất cũng không có.
Và luồng sát ý lạnh lẽo trong mắt Tần Vô Song lại càng thêm đả kích sự tự tin của Mễ Già.
Một trăm trượng, tám mươi trượng, sáu mươi trượng…
Ba mươi trượng…
Tần Vô Song quát to:
- Mở!
Quang đoàn xông tới, một đoàn kim quang đột nhiên dâng lên, giống như hồng thủy phá đê, từ phương hướng của Tần Vô Song tuôn ra.
Mễ Già thấy tình hình không ổn, luồng khí thế không thể cưỡng lại được đột nhiên đưa tới.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!
Mễ Già lắc mình một cái, xông lên trên cao.
Tần Vô Song cười to ha ha:
- Mễ Già tiểu thư, ngươi vẫn biết sợ hãi sao?
Mễ Già đột nhiên ý thức được không ổn, quay đầu lại nhìn, trong tay Tần Vô Song, vẫn là một cây cung ba mũi tên, căn bản ngưng lại mà chưa phát.
Mễ Già lập tức ngây người, nàng không ngờ, Tần Vô Song vốn không bắn ra Xạ Nhẫt Tiễn. Nhưng mà, mấy luồng kim quang vừa rồi, rút cuộc là cái gì chứ?
Tần Vô Song thản nhiên thu hồi Thần Tú Cung, hướng về phía Mễ Già ôm quyền:
- Mễ Già tiểu thư, đắc tội rồi!
Mễ Già cho dù có nhanh nhẹn, dũng mãnh, cũng biết bản thân xác thực không địch lại Tần Vô Song, trừ phi, đối phương khẳng định buông Thần Tú Cung ra, nhưng cho dù khi đối phương không sử dụng Thần Tú Cung, vừa bắt đầu, bản thân lấy trường tiên công kích, nếu không phải Tần Vô Song nhường nửa chiêu, sợ rằng nàng đã tiêu rồi.
Biến hóa về hình người, Mễ Già ngây ra như phỗng đứng ở nơi xa, ánh mắt trợn trừng vô cùng, nhìn về phía Tần Vô Song, phảng phất giống như nhìn một quái vật vậy.
Phẩy phẩy tay, oán hận nói:
- Ai kêu ngươi thủ hạ lưu tình? Ngươi mở cung sao không bắn đi?
- Hừ, còn mạnh miệng cãi lại sao? Nếu không phải Lão Đại nhà ta quá mềm lòng, ngươi bây giờ sớm đã bị kim quang nổ tan xác rồi.
Bao Bao đắc ý dào dạt từ trong góc chạy ra.
Sắc mặt Mễ Già xanh xám, quơ quơ tay:
- Bổn tiểu thư cũng không cần các ngươi thủ hạ lưu tình, Tần Vô Song xem như ngươi giỏi.
Tần Vô Song thở dài:
- Mễ Già tiểu thư, với thân thủ của ngươi, nếu không phải tại hạ có được Thần Tú Cung, sợ rằng cũng không địch lại ngươi. Trong những cường giả trẻ tuổi mà ta từng gặp, ngươi có thể xếp số một. Tân Vô Kỵ gì đó, Khương Quỳ gì đó, ở trước mặt Mễ Già tiểu thư, chỉ sợ đều là phù vân.
Mễ Già sao lại không biết Tần Vô Song đang an ủi nàng, phiền muộn trong lòng sục sôi, cũng không biết làm thế nào phát tác.
- Tần Vô Song, hôm nay xem như ngươi thắng. Nhưng mà, ngươi đừng tưởng rằng bổn tiểu thư bỏ qua như vậy, sẽ có một ngày, bổn tiểu thư sẽ khiến ngươi nếm thử một chút mùi vị thất bại.
Mễ Già cũng là kẻ côn đồ, bất kể đánh như thế nào, đều là chữ thua, đã thua rồi, thì cũng không dễ dàng chịu phục.
Bao Bao cũng lẩm bẩm nói:
- Người nào đó có phải có chút chóng quên. Vừa rồi còn nói như thế nào?
Mễ Già trừng mắt:
- Tiểu hầu nhi, cũng không phải ngươi đánh bại ta, lải nhải cái gì?
Bao Bao cười cợt nhả nói:
- Ta là người phát ngôn của Lão Đại nhà ta, ngươi thua Lão Đại nhà ta, ta có quyền đại diện hắn hành xử quyền lợi. Ai, chỉ sợ người nào đó quỵt nợ!
Mễ Già trong lòng phẫn nộ có chút không nhịn được, nói với Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, ngươi nói, phải làm thế nào?
Tần Vô Song xua xua tay:
- Chỉ cần Mễ Già tiểu thư lần sau đừng tới tìm tại hạ gây phiền phức nữa, đã đủ cảm tạ thịnh tình rồi, nào dám có yêu cầu nào khác?
Sắc mặt Mễ Già biến đổi:
- Tần Vô Song, ngươi có ý tứ gì? Cảm thấy bổn tiểu thư vô lý kiếm chuyện có phải không?
Tần Vô Song cười khổ, sờ sờ mũi, thầm nghĩ:
- Lẽ nào ngươi còn không phải gọi là vô lý kiếm chuyện sao?
Nhưng lời này rút cuộc chỉ để trong lòng suy nghĩ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mễ Già mặc dù bá đạo, nhưng không phải người không có đầu óc, thấy biểu tình này của Tần Vô Song, lập tức biết Tần Vô Song quả nhiên nghĩ như vậy. Tính tình bướng bỉnh phát tác:
- Tần Vô Song, lần này ta thua, cho ngươi cơ hội, bản thân ngươi không nắm bắt, lần sau ta không giữ lời hứa. Ngươi sợ phiền phức như vậy, hừ hừ, bổn tiểu thư sẽ cố tình gây phiền phức cho ngươi chết.
Tần Vô Song thở dài:
- Mễ Già tiểu thư có phải cảm thấy bản thân tại hạ còn chưa đủ nhiều phiền phức không?
Mễ Già tiểu thư đột nhiên cười, vui vẻ nói:
- Nhân loại các ngươi không phải có câu nói? Rận nhiều, cơ thể cũng không thấy ngứa nữa sao. Bản thân ngươi một khi đã nhiều phiền phức, cũng không để ý đến chút phiền phức là ta chứ?
- Mễ Già tiểu thư, đây cũng không phải là nói đùa, Những người muốn gây chuyện với ta đều gặp xui xẻo, ngươi tìm ta gây phiền phức, cẩn thận lần sau lại đem bản thân ngươi cuốn vào trong phiền phức đấy.
Mễ Già cười lạnh nói:
- Chuyện này không cần ngươi lo lắng. Ai tìm ta gây phiền phức, vậy là bản thân hắn muốn chết rồi!
Bao Bao cười hi hi nói:
- Nói khoác mà cũng không cần tập trước, nếu ngươi lợi hại như vậy, tại sao còn thua Lão Đại nhà ta chứ?
Mễ Già thản nhiên nói:
- Đó là ta nhường hắn một chút, xem bộ dạng đáng thương của hắn kìa!
Tần Vô Song vốn tưởng rằng đây chỉ là một đại tiểu thư đầu óc ngốc nghếch, không ngờ nữ nhân này lại lưu manh như vậy, xé bỏ bộ mặt ma quỷ ra, nghiễm nhiên là một hình dáng cây ngay không sợ chết đứng, mặt không đỏ, tim không đập.
Loại nữ nhân quấy nhiễu này, vô cùng khó đối phó, Tần Vô Song căn bản không định lĩnh giáo lần thứ hai, ba mươi sáu kế, kế chuồn vẫn là quyết định thượng sách. Gọi Bao Bao lại, nói với Mễ Già:
- Mễ Già tiểu thư, chúng ta còn có việc, xin cáo biệt tại đây.
Nói xong, không để Mễ Già nói thêm gì, túm lấy Bao Bao, thôi động Âm Dương Tử Vân Dực, một đạo quang mang lướt qua, giống như lưu tinh vút qua.
Mễ Già khoan thai nhìn bóng dáng Tần Vô Song rời đi, hất mái tóc, phủi phủi một chút tóc mai trên trán, hắc hắc cười nói:
- Tiểu tử thối, ngươi tưởng rằng chạy nhanh như vậy, có thể chạy thoát khỏi sự dây dưa của bổn tiểu thư hay sao?
Nói xong, cũng không vội đuổi theo, mà chỉ tự nhiên bước đi, lẩm bẩm nói:
- Tiểu lưu manh, thật sự vẫn có chút bản lĩnh, tên Khương Quỳ ngu ngốc thất bại dưới tay hắn, thật ra cũng không oan uổng. Xem ra thiên phú của tên khốn khiếp này, chỉ sợ không thua những đệ tử Đồ Đằng Tộc chút nào.
Mễ Già nghĩ đến đây, khẽ vỗ nhẹ đôi bàn tay trắng như phấn, giống như chuyên tâm hung hăng nói:
- Tiểu khốn khiếp, bổn tiểu thư sớm muộn gì phải cho ngươi thấy, để ta xem ở Vô Tận Đông Hải này, ngươi chớ hòng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tiểu thư.
Tần Vô Song vội vàng phóng về phía trước, khiến Bao Bao không khỏi phì cười:
- Lão Đại, nữ nhân ngực to đó không đánh lại ngươi, tại sao ngươi lại sợ hãi đến như vậy? Lẽ nào sợ cô ta dính chặt lấy ngươi, không cho đi sao?
Tần Vô Song cười khổ nói:
- Bao Bao, ngươi có phải cảm thấy phiền phức của chúng ta còn chưa đủ nhiều không? Nữ nhân đó, đánh lại không thể đánh, giết cũng không thể giết. Không tránh cô ta, thì đó chính là phiền phức.
- Ai, Lão Đại, ta thấy ngươi là sợ người ta dính chặt lấy ngươi rồi?
Bao Bao cười hì hì nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc mị lực của Bao Bao ta không đủ lớn, để người ta gọi là con khỉ thối.
Tần Vô Song cười nhạo nói:
- Bao Bao, ngươi nghĩ nhiều quá đấy?
Giữa lúc đang nói, từ xa một luồng tử quang ầm ầm xông đến, pháp thân của Tử Điện Phần Diệm Thú ở dưới sự tô điểm của tử quang, trướng đại vô hạn, hướng về phía bọn Tần Vô Song xông tới.
- Ha ha, Lão Đại, Bao Bao, ta cũng đột phá rồi, ta cũng là Kỳ Diệu Huyền Cảnh rồi!
Tử Điện Phần Diệm Thú giống như có cảm giác từ nô lệ xoay người làm chủ nhân vậy. Bị Bao Bao đè ép lâu như vậy, Tử Điện Phần Diệm Thú kìm nén đã lâu, chỉ đợi lúc bùng nổ.
Bao Bao thật ra không có ghen tỵ gì, mà chỉ mặt mày hớn hở nói:
- Cô Đơn ca, có phải có một loại cảm giác nở mày nở mặt không? Nhưng mà, có vẻ như ta và Lão Đại sắp sửa tiến vào Thông Huyền Cảnh đỉnh phong rồi. Ngươi muốn vượt qua chúng ta, còn cần phải cố gắng nhiều.
- Hắc hắc, ta nhất định có thể vượt qua, từ sau khi các ngươi tiến nhập Vô Tận Đông Hải, ta cảm thấy tu vi của bản thân giống như một cánh cửa lớn được mở ra vậy, trước mắt một vùng rộng mở, Bao Bao ta muốn đọ với ngươi, xem xem ai tiến nhập vào Thần đạo trước!
Bao Bao cũng cảm thấy thích thú:
- Được, đọ thì đọ!
- Lão Đại, nữ nhân điên khùng đó, bị đuổi đi rồi sao?
Tử Điện Phần Diệm Thú nhìn xung quanh.
- Hắc hắc, bị Lão Đại đánh bại rồi, muốn lấy thân báo đáp, bị Lão Đại lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt rồi.
Bao Bao cười quái dị nói.
Tử Điện Phần Diệm Thú đương nhiên biết Bao Bao đang nói đùa, thở dài:
- Nữ nhân đó, thật lợi hại. Nhưng đa tạ luồng công kích của cô ta, sau khi ta thôn phệ, lập tức có cảm giác đột phá. Sau này, thật sự hy vọng được giao thủ nhiều hơn với cô ta.
Bao Bao cười xấu xa nói:
- Cô Đơn ca, không phải ta nói ngươi, cho dù ngươi đột phá, muốn động thủ với cô ta, còn kém xa. Nữ nhân đó, vừa mới bắt đầu thật sự chỉ là chơi với chúng ta mà thôi. Cô ta và Lão Đại động thủ, thực lực đó, cũng không phải là kém. Nhưng vẫn là Lão Đại lợi hại, cảnh giới Thần đạo, ở trước mặt Lão Đại, cũng chỉ có thể kiếm đường bỏ chạy. Lão Đại, ngươi nhanh chóng đột phá Thần đạo đi, ta không thể chờ đợi nổi, muốn xem uy phong ngươi giết Thần đạo cường giả giống như chuyện vặt vậy.
Trong mắt Tần Vô Song hiện ra một vẻ mê mẩn:
- Giết Thần đạo giống như chuyện vặt sao? Bao Bao, Cô Đơn, tìm chỗ nào đó, chúng ta hãy bế quan một thời gian, tiến nhập Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, chính là con đường cuối cùng trước khi đi đến cảnh giới Thần đạo, nhất định sẽ đạt đến đích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Được, đi!
Nửa tháng sau, Tần Vô Song toàn thân một đạo kim quang từ từ lui bước, xung quanh toàn thân, phát ra những mảnh nhỏ quang mang của kim quang lẫm liệt. Nhìn Bao Bao từ phía xa:
- Này tiểu hầu nhi, cũng nên nhanh đột phá đi?
Lần bế quan này, Tần Vô Song quả nhiên đã tiến nhập Thông Huyền Cảnh đỉnh phong thành công, đây là cảnh giới trước đây hắn không dám tưởng tượng tới, cuối cùng đã chính thức bước vào.
Giờ phút này, cách Vô thượng Thần đạo, cũng chỉ còn một bước, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Tần Vô Song tiến vào Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, không giống với những người khác. Những người khác, tiến vào Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, đều sẽ có lo lắng, có thể tiến nhập Thần đạo hay không, lúc nào tiến nhập Thần đạo.
Nhưng Tần Vô Song lại không giống vậy, ngọn nguồn của hắn, sớm đã lấy Thần đạo làm cơ sở nền tảng rồi. Có thể nói, bước vào Thần đạo, chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Giống như xây phòng vậy, nền tảng là theo cảnh giới Thần đạo mà xây dựng. Khi xây lầu, chỉ cần từng tầng chồng lên, đến Thần đạo, cũng chính là quá trình lên lầu mà thôi.
Lúc trước ngay thời khắc tiếp nhận thần quang tẩy lễ của Đệ nhị hoàn và Đệ nhất hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, đã chú định Tần Vô Song sẽ có một ngày như thế này, một ngày được Thần đạo chiếu soi rực rỡ. Đây là cố gắng của cá nhân, cũng có thể nói là sự an bài của số phận.
Lấy ra Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, Tần Vô Song hơi cảm thấy có chút kỳ quái:
- Phía bên Thiên Đế Môn một khi đã tung tin đồn nhảm, nhất định là biết ta ở Vô Tận Đông Hải. Nhưng mà, truy binh phía bên Thiên Đế Môn, căn bản không biểu hiện đã tới Vô Tận Đông Hải. Chẳng lẽ nói, Thiên Đế Môn đã buông tha truy sát với ta? Chuyện này không có khả năng!
Tần Vô Song thà rằng tin heo biết trèo cây, cũng không tin Thiên Đế Môn sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ.
- Ở đây, nhất định có âm mưu mà ta không biết. La Thông Thiên biết ta có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, có lẽ phía bên Thiên Đế Môn cũng đoán được rồi, nhất định có đối sách, có thể che đi Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn của ta…
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song một trận nghiêm nghị, đồng thời ý thức được, trận chiến sau này, có lẽ càng thêm gian nan.