Ba hòn đảo của tầng đầu tiên có thể nói là không có nhiều sóng gió. Trừ những tuyển thủ tham gia cho đủ quân số thì những người khá đều đã vào vòng sau, cũng chính là từ đảo số bốn đến số sáu. Đến tầng này thì độ khó tăng lên rất nhiều.
Theo suy đoán của bên tổ chức thì ở tầng thứ hai này, ít nhất sẽ có hai phần ba số người bị loiạ. Số tuyển thủ vào được tầng thứ ba sẽ không vượt quá hai mươi lăm người!
Ba hòn đảo từ bảy đến chín của tầng thứ ba sẽ là chiến trường khốc liệt nhất, rất có khả năng tầng này sẽ quyết định được thắng bại cao thấp.
Ở hòn đảo số ba, Tần Vô Song cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Trong thời gian một tháng cũng nâng cao được nhiều nhận thức về tu luyện.
Chuẩn bị kỹ thì công việc sẽ được tiến hành thuận lợi, Tần Vô Song cảm thấy những gì lãnh hội được trong một tháng vừa rồi rất có ích cho con đường tu luyện sau này.
Thời gian ở ba hòn đảo tầng thứ hai đều là hai mươi ngày, cũng có nghĩa là tất cả mất hai tháng. Ở tầng này các tuyển thủ vẫn là ai làm việc người nấy, không được tấn công lẫn nhau. Vì thế giữa các tuyển thủ vẫn trời yên bể lặng, không có gì khác thường cả.
Hai mươi ngày đầu tiên qua đi. Những người không tham gia thi đấu đều tập trung ở bên cạnh Mộng Huyễn Thiên Trì. Ngày nào cũng đến với sự mong đợi và lo lắng.
Mong đợi, đương nhiên là mong người của tông môn mình có thể đi đến trạm cuối cùng! Còn lo lắng, cũng đương nhiên là lo lắng người của tông môn mình không bị loại.
- Nhị Chưởng môn, hôm nay là kết thúc hòn đảo số bốn. Ba đảo trước loại hơn hai mươi người, lần này có lẽ số người bị loại sẽ lên đến bốn mươi ấy nhỉ?
Tần Hạo cười.
Tần Vân Nhiên gật đầu:
- Giữa hai tầng chắc chắn độ khó sẽ rất chênh lệch, số người bị loại có lẽ cũng rất nhiều.
- Đại sư huynh và Vô Song sư đệ tạm thời chắc chắn không cần lo lắng.
Tần Chi Trữ rất có lòng tin, hắn không hề lo cho Tần Thái Trùng và Tần Vô Song ở hòn đảo số bốn này.
Đang nói, những đệ tử bị loại đã được đưa về Truyền Tống Trận, ai nấy cũng mặt mày ủ dột đi ra. Hòn đảo số bốn quả nhiên đã loại hơn mười người.
Cộng tất cả, bảy mươi bốn người nay đã có bốn mươi hai người bị loại. Cũng có nghĩa là, sau hòn đảo thứ tư đã có một nửa số tuyển thủ dừng cuộc chơi.
- Ha ha, nhìn kìa, đó không phải là Yến Thất của Thiên Phạt Sơn Trang sao? Ha ha, còn cả Lôi Cổn của Lôi Đình Tông nữa!
Tần Hồng Nhạn cười:
- Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông thật là chẳng ra gì! Đã bị loại rồi kìa. Ủa, đó không phải Tân Vô Phong sao? Hắn cũng bị đá khỏi cuộc rồi sao?
- Đúng là vậy!
Tần Hạo nhìn thấy cũng kêu lên:
- Thiên Đế Sơn không phải rất giỏi sao? Hắc hắc, đã bị loại rồi, kém cỏi quá!
Tần Chi Trữ tuy cảm thấy được hả giận nhưng cũng chỉ cười nhạt không nói gì, trong lòng lại nghĩ, nếu không có Vô Song sư đệ, ta đi thì có lẽ cũng bị loại ở lượt này. Thiên phú và thực lực của tên Tân Vô Phong không hề kém ta…
Ở trận đài, trên một tấm bia đá khổng lồ không ngừng hiện lên danh sách những người tham gia, nhưng người bị loại tên đều thành màu đỏ, còn những người vẫn trụ vững thì màu xanh.
Tất cả các tông môn đều ngẩng đầu nhìn lên tấm bia đá xem ba mươi hai người còn lại là những ai.
Có tất cả ba mươi bảy tông môn, bên trong chỉ còn lại ba mươi hai ngươi, hơn nữa có một tông môn đã bị loại cả hai người. Như vậy là có nghĩa là có một vài tông môn đã bị loại cả hai tuyển thủ. Mà trong ba mươi hai người này, đồng môn là rất hiếm.
- Oa, có sáu thế lực vẫn còn đủ hai người. Hai mươi người kia là hai mươi thế lực còn lại!
- Lợi hại thật, là sáu thế lực nào vậy, chắc chắc là tông môn hàng đầu đúng không?
- Chắc chắn là có Thiên Sơn Phái của Cực Bắc Tuyết Vực!
- Thế thì chắc chắn có Đại Quang Minh Vực của Thiên Hỏa Nam Cương!
- Có lẽ cũng có Bàn Long Tộc của Vô Tận Đông Hải!
Những giọng nói này khẩu khí đều rất khẳng định.
- Thiên Đế Môn của Hiên Viên Khâu chắc cũng có trong đó chứ?
Giọng nói này thì có phần không tự tin, quả nhiên, lời vừa nói ra đã bị người bên cạnh gạt đi.
- Vị nhân huynh đây, xem ra nhãn thần của huynh không tốt lắm thì phải. Tân gia của Thiên Đế Môn vừa rồi đã có một người bị loại rồi.
- Ồ, vậy sao? Ta không để ý. Thiên Đế Môn cũng không được, lẽ nào Hiên Viên Khâu không có thế lực nào còn đủ cả hai tuyển thủ sao?
- Sao lại không có, Hiên Viên Khâu người ta có tận hai thế lực đó!
- Cái gì, hai ư?
- Lại còn không phải sao? Trong danh sách bị loại huynh có thấy tên của Tần gia và Vân gia không?
- Ồ, đúng là không nhìn thấy.
Những người này ta một câu ngươi một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ tâm trạng đều rất phức tạp, tiếc nuối có, phấn khích có, vui mừng trước sự đau khổ của người khác có, than vắn thở dài cũng có.
Tần Hồng Nhạn cảm thán:
- Xem ra Vân gia cũng không tệ, cả hai tuyển thủ đều chưa bị loại. Nhưng ta vẫn tin tưởng vào Thái Trùng sư huynh và Vô Song sư đệ!
- Ừm, đó là đương nhiên. Ta đoán cuối cùng nhất định cả hai người họ đều vào mười hạng đầu người!
Tần Hạo cũng tràn trề tự tin. Lời nói đó thốt ra đương nhiên không tránh được vô số những ánh mắt hồ nghi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tần Hạo cười hắc hắc, cũng không cảm thấy chột dạ, nhếch mép cười liếc nhìn về phía Tân gia.
Tất cả tuyển thủ chưa bị loại đều tập trung ở hòn đảo thứ năm bất đầu nỗ lực vì vị trí trong mười hạng đầu!
Bên Tần gia, Tần Thái Trùng thực lực mạnh nhưng cũng bị chịu vài thua thiệt ở hòn đảo thứ năm này, nhưng cũng không phải là nguy hiểm gì lớn.
Có lẽ là Tần Vô Song là số ít những người gần như không cảm thấy chút áp lực nào, vì Tần Vô Song đã triệu hồi linh thú Hư Võ Đại viên mãn làm hộ pháp.
Có ba linh thú Hư Võ Đại viên mãn đương nhiên Tần Vô Song không cần phải lo lắng nhiều, trong thời gian hai mươi ngày vẫn toàn tâm toàn ý tu luyện.
- Phá toái hư không, Hình Thần Câu Diệu, Dữ Đạo Hợp Chân. Mười hai chữ này thật truyền thần. Hình Thần Câu Diệu, Dữ Đạo Hợp Chân. Hắc hắc.
Tần Vô Song nhớ lại lần đầu biết đến thực lực Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chính là năm đó gặp Mộ Dung Thiên Cực, cũng là nhạc phụ đại nhân tương lai, ở Kê Quan Sơn. Gần như hoàn toàn bỏ qua quy tắc không gian, phá toái hư không, chớp mắt đã đánh đến trước mặt hắn.
Đương nhiên đó không phải hoàn toàn bỏ qua quy tắc không gian mà chỉ là tận dụng tốt cảnh giới của bản thân, khéo léo tránh được quy tắc không gian, thậm chí là vượt qua nó.
Đúng như Mộ Dung Thiên Cực nói, Thần đạo cường giả đến một trình độ nhất định có thể vượt qua quy tắc nhưng không thể sáng tạo ra quy tắc!
Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả như Mộ Dung Thiên Cực nhiều nhất cũng chỉ ở bên cạnh, khéo léo tránh mà thôi. Muốn vượt lên quy tắc thì tu vi của Mộ Dung Thiên Cực vẫn chưa đủ. Ít nhất cũng phải là cảnh giới Thần đạo mới có thể vượt lên trên quy tắc. Cũng giống như Thần hồn bất tử vượt lên trên quy tắc sinh tử vậy.
Tần Vô Song ngẫm nghĩ, Kỳ Diệu Huyền Cảnh và Vô thượng Thần đạo quả nhiên là có quan hệ mật thiết với nhau, nhưng bản chất lại có sự khác biệt căn bản.
Kỳ Diệu Huyền Cảnh chỉ có thể nói là đang trên con đường Thần đạo. Những năng lực và thần thông vô thượng mà cảnh giới Thần đạo có thì Kỳ Diệu Huyền Cảnh chưa chắc đã có.
- Nay ta là Hư Võ Đại viên mãn, cần phải lãnh hội quy tắc, mở ra một con đường trong trời đất, phá toái hư không, lãnh hội pháp tắc không gian, Dữ Đạo Hợp Chân. Đúng thế, chính là như thế…
Thần thức của Tần Vô Song rung động mạnh, dường như nắm lấy một tia linh quang.
- Mở ra thông đạo, phá toái hư không.
Cánh tay khẽ giơ lên, bàn tay chém mạnh xuống, vút, hư không xuất hiện một đường vân sóng mãnh liệt.
- Không được, chưa đủ!
Tần Vô Song lắc đầu, làm lại, vẫn chưa đủ!
Tần Vô Song lắc lắc đầu, mắt trừng lên, dường như nắm bắt được một chút linh cảm, nhưng hình như cũng không phải chính xác lắm, bàn tay như thanh đao chém liên tiếp.
Cứ thế chém hàng nghìn nhát, Tần Vô Song cứ cảm thấy vẫn có một bức tường chắn nào đó, dường như mình vẫn chưa lãnh hội được.
- Là gì nhỉ?
Tần Vô Song có chút nghi vấn, hắn có một dự cảm, nếu như có thể phá vỡ bức tường này thì thậm chí có hy vọng đột phá ngay, phá toái hư không, thật sự trở thành Kỳ Diệu Huyền Cảnh!
Kỳ Diệu Huyền Cảnh là một chiếc cầu nối, là con đường dẫn đến cảnh cửa lớn Thần đạo!
Hòn đảo thứ năm, độ khó đã không còn nhỏ nữa, nhưng số người bị loại lần này lại ít hơn hòn đảo thứ tư.
Hai mươi ngày qua đi chỉ có bảy người bị loại vì nhiều nguyên nhân khác nhau.
Đến lúc này thì may mắn đã là một thành phần rất nhỏ, thực lực bắt đầu chiếm vị trí chủ yếu. Người có thực lực mạnh thì dù gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể ứng phó, còn những người thực lực yếu, trong trường hợp đột phát thì khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, chỉ đành khởi động Ngọc bài Truyền tống.
Ba mươi hai người trừ đi bảy người bị loại ở hòn đảo thứ năm, vậy là chỉ còn hai mươi lăm người. Đến hòn đảo thứ sáu chỉ còn lại có hai mươi lăm người!
Mà lần này, sáu thế lực còn đủ hai tuyển thủ lúc trước đã có hai thế lực bị loại mất một người. Như vậy, trong hai mươi lăm người chỉ còn bốn thế lực đến giờ vẫn bảo toàn được cả hai tuyển thủ, là Tần gia Thiên Đế Sơn từ Hiên Viên Khâu, Thiên Sơn Phái từ Cực Bắc Tuyết Vực, Đại Quang Minh Vực từ Thiên Hỏa Nam Cương và Bàn Long Tộc từ Vô Tận Đông Hải.
Sáu đại Đạo Trường của Mộng Huyễn Thiên Trì đã có không còn tông môn nào giữ được cả hai tuyển thủ nữa. Vân Trung Hạc của Vân gia trên hòn đảo này đáng tiếc đã bị loại.
Thương Dạ của Bàn Long Tộc cũng ủ ê rời khỏi cuộc, còn Tô Mật vẫn tiếp tục. Nhưng Thương Dạ cũng không tự ty. Với tu vi của hắn, xuất thân từ các quốc gia nhân loại dưới tầng chót, được tham dự ngày hội lớn này đã rất mãn nguyện rồi. Lần này bị loại cũng kích thích hắn nỗ lực hơn nữa.
Thương Dạ được biết Tần Vô Song vẫn còn trong cuộc thì cũng mừng cho Tần Vô Song. Ngoài Tô Mật ra hắn lại có một đối tượng để ủng hộ nữa rồi.
Còn Tần Vô Song lúc này đã ở hòn đảo thứ sáu bắt đầu tìm nơi tu luyện cho mình.
Hắn biết có lẽ đây cũng là những ngày yên tĩnh cuối cùng, qua hòn đảo này chính là tầng thứ ba, vào hòn đảo thứ bảy, các tuyển thủ có thể tấn công lẫn nhau, như vậy thì muốn yên tĩnh tu luyện cũng không thể nữa rồi!
Ở Ly Vẫn Long Thành, Tần Vô Song đã có thu hoạch không nhỏ.
Không những thu thập được ba loại vật liệu của Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, còn bất ngờ thu hoạch được thứ tốt là Dưỡng Thần Châu và Long Tức Phong Ấn, điều này đối với Tần Vô Song mà nói, tuyệt đối là thu hoạch lớn.
Chế tác của Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, có ba loại vật liệu, đã có thể luyện chế. Nhưng Tần Vô Song cũng không dự định vội vàng hấp tấp.
Bộ Ly Vẫn Cốt Thiết này, Tần Vô Song đại khái ước tính một chút, nếu lợi dụng tốt, thậm chí có thể làm được bảy Ma Tượng Đại Khôi Lỗi.
Cho dù thủ pháp của hắn không thành thục, lãng phí tạo thành nhất định, chí ít cũng có thể làm thành bốn đến năm con.
Ngoài vật liệu chủ Ly Vẫn Cốt Thiết này ra, hai loại vật liệu phụ tá khác, đều vô cùng đầy đủ. Điều khiến Tần Vô Song phiền não chính là, Ma Tượng Đại Khôi Lỗi hắn muốn luyện chế, là loại tập hợp đầy đủ năm loại vật liệu.
Trước mắt, chỉ có ba loại vật liệu, mặc dù hai loại vật liệu phụ tá còn lại cũng không có tác dụng mang tính quyết định, nhưng có hay không có, vẫn quyết định đến tư chất của Ma Tượng Đại Khôi Lỗi.
Vứt mấy thứ này đi không nói, Dưỡng Thần Châu đối Tần Vô Song mà nói, tuyệt đối là vật rất hiếm có.
Dưỡng Thần Châu, đối với giai đoạn hiện giờ của Tần Vô Song mà nói, có thể nói là đáp ứng yêu cầu bức thiết. Thông Huyền Cảnh đỉnh phong giống như hắn, có Dưỡng Thần Châu, đối với lĩnh ngộ cảnh giới Thần đạo, đương nhiên là như hổ thêm cánh.
Nhưng thật ra Long Tức Phong Ấn, đối với người có Thần Tú Cung như Tần Vô Song, trái lại có vẻ không bức thiết như vậy. Nhưng mà, loại này tương đương với phong ấn công kích của Thần đạo cường giả toàn lực công kích, tuyệt đối cũng là thứ tốt. Để bên cạnh người, tuyệt đối là vật giữ mạng.
Chỉ cần không gặp phải Thần đạo cường giả, có Long Tức Phong Ấn này trong tay, có thể trong nháy mắt giết chết tất cả đối thủ. Cho dù gặp phải Thần đạo cường giả, chỉ cần có cơ hội thích hợp, nhân lúc đối phương chưa kịp chuẩn bị, phát động tập kích bất ngờ, cũng có thể thu được hiệu quả lớn thần kỳ.
Thu hoạch cực lớn ở Ly Vẫn Long Thành đã vượt ra khỏi mong muốn của Tần Vô Song. Tần Vô Song biết rõ thân phận đặc thù của bản thân, cũng không lưu lại quá lâu. Điều chỉnh một chút, liền lướt qua rời khỏi Ly Vẫn vương thành.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là Nhất Phẩm Long Cung.
Sau khi có Dưỡng Thần Châu, dã tâm trùng kích Thần đạo của Tần Vô Song lại càng thêm khẩn thiết.
Sau khi rời khỏi Ly Vẫn Long Thành, Tần Vô Song nhìn một chút Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, khóe miệng khẽ hiện ra nụ cười, thì thào lẩm bẩm:
- Ma nữ này, quả nhiên là khó chơi, lại có thể luôn bám theo phía sau ta. Nếu không phải thấy cô ta không có ác ý gì, cho dù là Công chúa của Cầu Long Tộc, cũng đồng dạng một mũi tên giết chết rồi.
Tần Vô Song ngay từ đầu, còn tưởng rằng đây là trò lừa bịp bùa chú lần theo dấu vết cũ xưa, nhưng trải qua vài lần hắn luyện hóa, phát hiện căn bản không có phát sinh loại chuyện bùa chú lần theo dấu vết.
- Lẽ nào, ma nữ này còn có thủ đoạn khác?
Tần Vô Song tưởng rằng bản thân muốn thoát khỏi sự truy lùng của ma nữ này rất dễ dàng, bây giờ xem ra, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Cứ để một ma nữ bám theo như vậy, trước sau không phải là cách. Tần Vô Song quyết định, đợi ma nữ này đuổi đến gần, trực tiếp tỏ rõ lập trường với cô ta.
Ba ngày sau, ước chừng khi đến khu vực bên cạnh Lạc Xuyên Uyên. Tần Vô Song nhìn địa thế xung quanh, vô cùng thích hợp, quyết định giả vờ tu luyện, đợi ma nữ đó tìm đến.
Mễ Già là Công chúa của Cầu Long Tộc, quả nhiên là có bí thuật theo dõi Tần Vô Song. Nhìn thấy Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, trong lòng ngược lại cảm thấy sửng sốt, suy nghĩ nói:
- Tên gia hỏa này nhất định là muốn bế quan tu luyện. Ta đi hù dọa hắn một chút. Ta đánh không lại ngươi, còn sợ chơi không lại ngươi sao?
Mễ Già tạm thời dừng chân, thân ảnh nhanh chóng di động, không bao lâu, đã tới xung quanh Tần Vô Song, đúng lúc đang suy nghĩ dùng mưu kế gì để đối phó với Tần Vô Song. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Đột nhiên trước mặt quang mang chợt lóe, một luồng thủy lưu cuộn lại thành một đường thẳng tắp, giống như một cây đại thương, trực tiếp đâm tới, thế vô cùng mãnh liệt.
Mễ Già giật mình kinh ngạc, không kịp suy nghĩ, thân hình đã cuộn theo dòng thủy lưu đó, thuận thế dẫm đầu sóng dưới chân, giữa lúc đang hồ nghi, thân ảnh của Tần Vô Song nhoáng lên, đã xuất hiện ở phía trước.
- Mễ Già tiểu thư, ta không biết ngươi dùng cách gì theo dõi dấu vết của ta. Nhưng ta là một người vô cùng cần có cảm giác an toàn. Nếu Mễ Già tiểu thư tiếp tục khiến ta cảm thấy bất an, nói không chừng, ta đành phải áp dụng thế sấm vang chớp giật, diệt trừ uy hiếp.
Mễ Già ngay từ đầu còn có chút bất ngờ, lập tức ngược lại mệt mỏi nói:
- Thế nào hả, một đại nam nhân như ngươi, lại muốn ức hiếp một nữ tử yếu đuối như ta sao?
Tần Vô Song vừa tức giận, vừa buồn cười:
- Ngươi cảm thấy, cả người ngươi từ trên xuống dưới, có chỗ nào giống nữ tử yếu ớt không?
Mễ Già cười hắc hắc nói:
- Ta đánh không lại ngươi, chính là nữ tử yếu ớt, hiểu không?
Tần Vô Song thật sự không biết nói gì, nữ nhân này quả nhiên khó chơi. Nói chuyện đạo lý với cô ta, cô ta sẽ lằng nhằng với ngươi. Trở mặt với cô ta, cô ta lại cười đùa tí tởn.
Tần Vô Song nghiêm mặt, khẩu khí lãnh đạm hỏi:
- Mễ Già tiểu thư, ngươi có phải cảm thấy, ta thật sự không thể động thủ với ngươi không?
- Ngươi muốn động thủ sao? Đến đây đi, dù sao ta đã không đánh lại ngươi, tùy ngươi ức hiếp như thế nào thôi.
Mễ Già cười quái dị, khẩu khí như chà đạp người khác.
Thấy Tần Vô Song âm trầm nghiêm mặt, Mễ Già vẫn mỉm cười, khẩu khí vui vẻ nói:
- Được rồi, không đùa với Tần Vô Song ngươi nữa, nói như vậy đi, ta muốn hợp tác với ngươi.
- Hợp tác?
Tần Vô Song nhíu mày nói, hắn thật sự không nghĩ ra, có thể có được hợp tác gì tốt đẹp với ma nữ này. Hơn nữa, ma nữ này cả người không có một chút gì giống như đang nói chuyện nghiêm chỉnh, ai biết được cô ta ngay sau đó lại không phát điên gì đó.
- Đúng vậy, theo như ta biết, cao thủ của các Cấm địa của Thần khác, đã lục tục tiến vào Vô Tận Đông Hải, giống như hình thành mạng lưới lùng bắt ngươi. Thiên la địa võng này một khi được hình thành, ngươi không cảm thấy, tình cảnh rất nguy hiểm sao?
Tần Vô Song ngạo nghễ cười nói:
- Thiên la địa võng? Ta chỉ sợ bọn họ không đến, nếu đến, vừa vặn ta sẽ khiến tất cả bọn họ tới thì được đi không được.
Mễ Già chậc chậc thở dài:
- Khẩu khí lớn lắm, có vẻ như khẩu khí của một người nào đó, phảng phất ngay cả cao thủ Hóa Thần Đạo ở trước mặt ngươi đều là tượng đất cả?
Tần Vô Song im lặng không nói, cao thủ Hóa Thần Đạo trong năm đại Cấm địa của Thần, ngoài thế lực Đồ Đằng ra, bao gồm cả những tông môn nhất lưu, mỗi một tông môn có hai cường giả Hóa Thần Đạo như vậy. Cộng lại, sẽ không vượt quá năm mươi người.
Nếu là Chân Thần Đạo, càng ít đến mức đáng thương.
Nếu tới một hai người, Tần Vô Song đương nhiên tự tin có thể ứng phó nổi, nhưng nếu rất nhiều Hóa Thần Đạo tiếp cận, xác thực là gánh nặng không thể nào gánh vác.
Đừng nói là Hóa Thần Đạo, cho dù là Ngưng Thần Đạo, một khi xuất hiện ba bốn người, nếu hình thành bao vây, đối với Tần Vô Song mà nói, chính là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Dù sao, Thần Tú Cung lợi hại, nhưng cũng không phải là thứ vạn năng. Ngưng Thần Đạo cường giả, Thần Tú Cung có thể bắn chết một hai người, cũng không có nghĩa có thể tiêu diệt toàn bộ.
Mễ Già thấy Tần Vô Song im lặng không nói, thong thả ung dung nói:
- Được rồi, bổn tiểu thư thừa nhận, ngay từ đầu, ta tìm tới ngươi, là có địch ý. Nhưng sau khi nhận thức được thực lực của ngươi không phải là hư danh, địch ý của bổn tiểu thư đã không ngừng giảm xuống. Ngươi có tin hay không?
Tần Vô Song hừ nhẹ một tiếng:
- Nếu không phải ngươi không có địch ý gì, sao ta có thể cho phép ngươi truy tìm dấu vết đến tận đây chứ?
Mễ Già cười run rẩy hết cả người, thản nhiên nói:
- Ta nghe nói người nào đó vô cùng tàn khốc đối với kẻ địch của mình, nhưng đối với nữ hài tử, lại vô cùng khoan dung, quả nhiên là thật.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Trong đối tượng khoan dung của ta, có vẻ không bao gồm ngươi!
- Hừ, ăn nói hai lòng!
Mễ Già lắc lư đôi bàn tay trắng như phấn, ưỡn thẳng ngực:
- Bổn tiểu thư ta lẽ nào không bằng Mộ Dung muội muội gì đó, cũng không bằng Nhược Lan muội muội của ngươi sao?
- Ngươi theo dõi ta, chính là vì muốn nói những lời thối tha này sao?
- Ha ha, có người nào đó không dám đối mặt. Được rồi, vậy ta không nói chuyện này nữa. Vô Song tiểu tử, bổn tiểu thư hỏi ngươi, có hứng thú hợp tác hay không.
- Vậy phải xem thành ý của ngươi như thế nào?
- Bổn tiểu thư rất ít khi có thành ý như vậy, ngươi tưởng rằng bổn tiểu thư ta rất nhàn rỗi sao?
Mễ Già hỏi ngược lại:
- Nói như vậy đi, ta có thể giúp ngươi phân tích tình hình kẻ địch, có thể lợi dụng năng lực tình báo của Cầu Long Tộc chúng ta. Nhưng mà, ngươi phải giúp ta làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Theo ta tới Đông Chi Cực Địa một chuyến!
- Cái gì?
Tần Vô Song trừng mắt:
- Loại chỗ nguy hiểm đó, đến đó làm cái gì?
- Ngươi mau nói đi, có gan đi không?
Mễ Già giống như khiêu khích hỏi.
- Có gan hay không, phải xem lợi thế của ngươi có đủ khiến ta động lòng hay không. Còn nữa, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, tới Đông Chi Cực Địa đó làm cái gì.
- Hừ, ta có thể đảm bảo, với năng lực tình báo của ta, có thể đảm bảo ngươi ở Vô Tận Đông Hải không bị vây sát. Hơn nữa, vào thời khắc mấu chốt, cho dù gặp phải Hóa Thần Đạo cường giả, cũng có thể gặp dữ hóa lành. Lợi thế như vậy đã đủ hay chưa?
- Chưa đủ!
Tần Vô Song dứt khoát lắc đầu, hắn có Thần Tú Cung, còn có Thiên Độn Chi Phù, cho dù đối mặt với bao vây của Hóa Thần Đạo, cũng có thể lợi dụng Thiên Độn Chi Phù rút lui.
- Tiểu tử, ngươi là kẻ cuồng vọng tự đại, hay là không biết sống chết?
Mễ Già nhướng mày lên, nũng nịu hỏi.
- Nếu không có lợi thế khác, ta sẽ không đi cùng!
Tần Vô Song xua xua tay.
Mễ Già dừng lại, âm thầm cắn răng, tức giận hỏi:
- Thật đúng là tên khốn khiếp, ngươi nói xem, ngươi muốn lợi thế gì. Không phải là muốn bổn tiểu thư lấy thân báo đáp chứ?
- Cám ơn, lấy thân báo đáp gì đó, ta không dám lĩnh giáo.
Tần Vô Song nói:
- Ngươi hãy nói trước, ngươi muốn tới Đông Chi Cực Địa làm cái gì?
- Ta muốn đi tìm một thứ.
Mễ Già khẽ cắn môi, cũng có chút do dự.
- Thứ gì?
Tần Vô Song khoan thai nói:
- Một khi muốn hợp tác, thì phải có thành ý, đầu tiên hãy để ta xem xem thành ý của ngươi rồi hãy nói.
- Được rồi, nói cho ngươi biết cũng không can hệ gì, ta muốn tới Thang Cốc, tìm Xích Viêm Chi Hỏa, cô đọng thành Hỏa Phách. Vô Song tiểu tử, nếu ta có Xích Viêm Chi Hỏa, cho dù ngươi có Thần Tú Cung, khẳng định cũng không đánh lại ta, ngươi có tin hay không?
Mễ Già lắc lư nắm tay hỏi.
- Giả thiết vô vị!
Tần Vô Song cười khinh miệt, trầm ngâm nói:
- Nhưng mà, Xích Viêm Chi Hỏa, trong Thang Cốc có thứ này sao?
- Hắc hắc, chỗ khác có thể cũng có, nhưng Xích Viêm Chi Hỏa của Thang Cốc, tuyệt đối là tinh thuần nhất. Có thể đốt cháy tất cả mọi thứ!
Mễ Già tràn ngập vẻ say mê.
Ánh mắt Tần Vô Song nheo lại thành một đường:
- Ngươi đã tới Thần Long Bảo Các, đúng không?
Mễ Già ngây người sửng sốt:
- Làm sao ngươi biết?
Tần Vô Song hừ lạnh nói:
- Có phải hai kẻ kia của Thần Long Bảo Các nói cho ngươi biết?
- Nói cho ta biết cái gì? Nói cho ta biết ngươi dùng Thần đạo Chiến y trao đổi một đống đồ sao? Đúng vậy, Vô Song tiểu tử, ngươi thật đúng là đầu đất tăng thêm ba cấp. Đem Thần đạo Chiến y đi đổi những thứ vớ vẩn đó, mang lợi cho bọn chúng.
Mễ Già nói đến đây, khẩu khí cũng trở nên kích động.
Tần Vô Song cảm thấy khó hiểu, nhìn bộ dạng của Mễ Già không giống như đang giả vờ, trong lòng có chút do dự. Nếu tới Thang Cốc có thể có được Xích Viêm Chi Hỏa, vậy nơi đó thật sự đáng để xông vào rồi.
Hơn nữa, Tần Vô Song cảm thấy, Thang Cốc đó vô cùng giống với thời đại thần thoại của kiếp trước, cũng có truyền thuyết về Kim Ô Thú. Vậy thì, thứ như Phù Tang Chi Mộc, Thang Cốc hà cớ gì lại không có?
Xích Viêm Chi Hỏa, Phù Tang Chi Mộc, đây chính là hai thứ mà Tần Vô Song đều đang rất cần.