Lại hai mươi ngày trời yên bể lặng nữa qua đi. Đương nhiên, trời yên bể lặng là với Tần Vô Song mà nói. Dù gì thì có nhiều Linh thú Phong ấn canh gác như thế, mãnh thú trên đảo cũng rất biết điều nên không đến gây rắc rối.
Còn đối với những tu luyện giả không đủ vũ khí bí mật thì hòn đảo thứ sáu này đúng là chật vật. Hai mươi lăm tuyển thủ, ở cửa ải này đã bị loại mười một người. Nguồn truyện:
Nói cách khác, sau hai tầng đầu tiên, bảy mươi bốn người đã bị loại sáu mươi người, chỉ còn lại mười bốn người vào tầng thứ ba. Tỷ lệ loại này thật sự là khiến người ta kinh hãi.
Vì còn lại mười bốn tuyển thủ nên danh sách mười người đứng đầu tạm thời chưa thể biết được. Sáu mươi người bị loại chỉ có vai trò thi cho có, đã không còn chút duyên gì với phần thưởng nữa rồi.
Điều khiến Tần Vân Nhiên thấy vui mừng là Tần gia lại là thế lực duy nhất vẫn còn cả hai tuyển thủ. Cũng có nghĩa là trong mười bốn người, chỉ có Tần Vô Song và Tần Thái Trùng là đồng môn! Điều này tuyệt đối là tin tốt đối với Tần gia! Vì theo quy tắc, sau khi đến hòn đảo thứ bảy, tuyển thủ đến từ cùng một tông môn có thể liên thủ với nhau!
Những người của Tần gia ở bên ngoài đều reo hò. Đặc biệt là Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều mặt mày tươi rói, có cảm giác như được vùng dậy làm chủ nhân.
Còn Tần Chi Trữ lại không vui như họ tưởng, lông mày khẽ chau lại nhìn danh sách mười bốn người còn lại, nét mặt nặng nề.
- Chi Trữ, ngươi nhìn ra được điều gì?
Tần Vân Nhiên cười hỏi.
- Đệ tử muốn nhìn xem còn thế lực nào khác bảo toàn được hai tuyển thủ không.
Tần Chi Trữ nói.
- Đương nhiên là không có rồi, chỉ có Tần gia chúng ta thôi! Hắc hắc!
Tần Hạo vui vẻ nói, khẩu khí đầy tự hào, quên luôn chuyện trước đây cùng Tần Thiếu Hồng đi gây sự với Tần Vô Song.
Lúc này, dù là Tần Hạo hay Tần Hồng Nhạn thì đều vô cùng tự hào, tự hào vì Tần Vô Song và Tần Thái Trùng. Đặc biệt là khi được nhìn bằng vô số ánh mặt ngưỡng mộ xung quanh, cảm giác vinh dự tông tộc khiến họ cảm thấy vô cùng dễ chịu, cả ngươi như nhẹ bổng đi, lâng lâng như trên mấy tầng mây.
- Ài, ta lại hy vọng là còn thế lực khác bảo toàn được hai tuyển thủ.
Tần Chi Trữ khẽ thở dài, lắc đầu nói.
- Ồ?
Tần Vân Nhiên như cười như không nhìn Tần Chi Trữ. Tuy Tần Vân Nhiên thích náo nhiệt, thích người có tính cách thoải mái như Tần Thái Trùng, nhưng cũng rất thích thú với người thích động não như Tần Chi Trữ.
- Chi Trữ, nói xem tại sao ngươi lại nói vậy?
Tần Chi Trữ nói:
- Mười bốn người chỉ có Tần Thái Trùng sư huynh và Tần Vô Song sư đệ là đồng môn, như thế thì quá nổi bật, các thế lực khác sẽ coi Tần gia chúng ta là kẻ địch tiềm tàng. Như thế, Thái Trùng sư huynh và Vô Song sư đệ rất dễ trở thành mục tiêu của các tuyển thủ khác. Trong cách tỷ thí này, nếu những tuyển thủ khác cảm thấy Tần gia là sự uy hiếp lớn nhất với họ thì chắc chắn sẽ coi Tần gia là mục tiêu. Giữa các tuyển thủ khác sẽ hình thành nên một khế ước ngầm cùng nhằm vào Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Như thế, dù họ không liên minh thì vô hình cũng hình thành khế ước ngầm đối phó với Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Do đó hoàn cảnh của họ sẽ càng khó khăn hơn.
Lời nói vừa dứt cả Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều sững người. Họ đều là người thông minh, nghe Tần Chi Trữ phân tích như vậy đều bất giác gật đầu, hiển nhiên là cũng cảm thấy rất có lý.
- Chi Trữ nói đúng. Nhất định chúng sẽ làm như vậy. Nhất định sẽ bị ép mà chết thôi!
Tần Hạo làu bàu.
- Phì phì phì!
Tần Hồng Nhạn nhổ liên hồi, bất mãn nói:
- Cái mồm thôi ngươi nói gì đấy? Ta vẫn tin tưởng vào Đại sư huynh và Vô Song sư đệ. Những người đó cứ cho là có khế ước ngầm, nhưng cũng không thể liên thủ một cách vô tư. Vì như thế sẽ phá vỡ nguyên tắc. Chỉ cần vận dụng chiến thuật tốt, nắm chắc thế chủ động thì cũng không phải không có đột phá. Nhị Chưởng môn, có đúng vậy không?
Tần Vân Nhiên cười:
- Chúng ta cứ chờ đi.
Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn đều tò mò nhìn Tần Vân Nhiên:
- Sao Nhị Chưởng môn chẳng lo lắng chút nào vậy?
Tần Vân Nhiên cười:
- Cả hai bọn họ đều vào được tầng ba đó đã là rất thành công rồi. Dù có điều gì không mong muốn xảy ra thì ta cũng không trách họ. Nếu thật sự thua trong hoàn cảnh như Chi Trữ nói, chúng ta bại nhưng vẫn quang vinh, không phải sao?
- Đúng, xem chúng có dám vô sỉ thế không!
Tần Hạo hầm hầm nói.
Tần Chi Trữ khẽ thở dài:
- Chỉ hy vọng Đại sư huynh và Vô Song sư đệ có thể nhận thức được điều này. Nếu có chuẩn bị sẵn tâm lý, hòn đảo lớn như vậy cũng có thể làm điều gì đó. Hai người vẫn hơn một người!
Trên Truyền Tống Trận của hòn đảo thứ sáu, mười bốn cặp mắt quan sát đối phương đầy đề phòng. Rõ ràng là đến lúc này tất cả đều là đối thủ cạnh tranh quan trọng.
Đến hòn đảo tiếp theo thì sẽ không còn như trước nữa, mà sẽ đối mặt với sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, có thể sẽ rất độc ác và bất chấp thủ đoạn.
Vì thế, khi nhìn nhau trong ánh mắt của ai cũng đầy sự đề phòng và thiếu đi sự thân thiện.
Tần Vô Song vẫn luôn tỏ ra bình thản, mắt cụp xuống, cũng không nói chuyện với Tần Thái Trùng. Lúc này mà nói chuyện với Tần Thái Trùng thì chắc chắn sẽ gây chú ý.
Quan trọng nhất là Truyền Tống Trận này đưa đi người đi ngẫu nhiên, ban đầu họ không thể nào được đến cùng một chỗ, vì thế giờ nói gì cũng là thừa.
Truyền Tống Trận khởi động, ánh sáng lóe lên, mười bốn người biến thành mười bốn đạo lưu quang bay về hòn đảo cách đó vạn dặm. Diện tích của hòn đảo này không hề thua kém Vạn Hoa Cốc. Vừa rơi xuống đảo, lập tức Tần Vô Song lập tức cất ngay sự tùy ý và bình tĩnh trước kia, ánh mắt tràn đầy dã tính và khát vọng của một chú báo. Hắn biết đã đến lúc thực sự nhập tâm rồi.
Đến hòn đảo thứ bảy, chỉ lo bảo vệ bản thân chắc chắn là không được. Vì ta không phạm người thì người sẽ phạm ta. Không có đối thủ nào sẽ giương mắt nhìn ta qua ải một cách bình an cả. Mặc cho đối thủ qua ải chính là thiếu trách nhiệm với bản thân.
Ở đây chắc chắn không được dùng Ngọc bài Truyền thức nếu không thì chính là khuyến khích kết bè kết đảng. Vì thế Tần Vô Song cũng không thể liên lạc với Tần Thái Trùng qua Ngọc bài Truyền thức.
Có điều, Ngọc bài Truyền thức không dùng được không có nghĩa là Tần Vô Song không có cách nào liên hệ với Tần Thái Trùng. Hắn có bảo vật Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Ngọc bàn khởi động, Tần Vô Song phát hiện Tần Thái Trùng cách mình ít nhất là ba nghìn dặm, nhưng hắn không hề cảm thấy lo lắng.
Chỉ cần trước khi gặp được Tần Thái Trùng không xảy ra chuyện gì là hắn tin chắc có thể liên thủ với Thái Trùng sư huynh vượt qua hòn đảo thứ bảy này.
Đảo ở tầng thứ ba có thời hạn là ba mươi ngày.
Tần Vô Song quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, dùng Âm Dương Tử Vân Dực bay về hướng Tần Thái Trùng.
Cấm chế trên đảo tuy mạnh nhưng không hạn chế việc phi hành, Tần Vô Song dùng Âm Dương Tử Vân Dực, tốc độ vẫn rất khả quan.
Có điều Tần Vô Song không dùng hết sức, ngược lại hắn lúc nào cũng phải đề phòng sự ám toán từ các phía. Trong tình hình này, Tần Vô Song không phải kẻ ngốc, những việc Tần Chi Trữ nghĩ đến hắn cũng nghĩ đến. Vì thế, việc cần gấp bây giờ là phải gặp được Tần Thái Trùng sư huynh.
Chỉ cần hai người tập hợp lại có gian nan thế nào Tần Vô Song cũng có thể ứng phó được. Mà vũ khí bí mật lớn nhất của hắn chính là Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn và Linh thú Phong ấn! Nhưng hắn không định sẽ dùng hết ngay. Vượt qua hòn đảo thứ bảy không phải mục tiêu cuối cùng của Tần Vô Song.
Gần một khe núi hiểm trở, một nam tử toàn thân áo xanh lục mai phục trong một đám cây, ánh mắt yêu dị nhìn xuống dưới.
- Hừ, cái tên áo xám kia chắc là Tần Thái Trùng của Tần gia. Tần gia có hai kẻ đến hòn đảo thứ bảy, chuyện này chẳng tốt lành gì! Hãy để Tiêu Lục ta phục vụ miễn phí cho mọi người!
Nam tử đó là Tiêu Lục, đến từ một thế lực của Thiên Hỏa Nam Cương, rất thành thạo thuật ẩn nấp biến hóa, là cường giả của Bán Thú Nhân Tộc.
Sở trường của Tiêu Lục là lợi dụng địa hình và năng lực biến hóa của bản thân phục kích đối thủ. Lúc này đối tượng phục kích của hắn chính là Tần Thái Trùng.
Hiển nhiên cũng là vì ý thức được hai tuyển thủ của Tần gia sẽ là viên đá ngáng đường lớn nhất đến chức Quán quân của hắn nên hắn nhất định phải tạo ra một môi trường công bằng. Ít nhất là phải biến hai người của Tần gia còn một, như thế thì hắn mới yên tâm được một chút.
Nếu không, ưu thế về số người vẫn là ẩn họa lớn nhất!
Lúc này Tần Thái Trùng đang đi trong sơn cốc. Về thân pháp hắn không có bản lĩnh gì đặc biệt nên cũng không dùng những thủ đoạn như ẩn nấp hay mai phục.
Điểm mạnh của Tần Thái Trùng hắn là giao chiến trực diện, là năng lực thực chiến và đối kháng. Hắn sẽ không bỏ qua sở trường của mình mà đi học sở trường của người khác.
Có điều, lúc này hắn cũng đang nghĩ, nếu tập hợp được với Vô Song sư đệ thì sẽ tốt hơn. Vì thế hắn cũng không che giấu khí tức của mình, hiển nhiên là muốn dẫn Tần Vô Song đến. Đồng thời thần thức cũng theo dõi khắp nơi, hy vọng có thể cảm ứng được khí tức của Tần Vô Song.
Bỗng nhiên tay Tần Thái Trùng giật một cái, cả người đột ngột giật lùi về phía sau. Tay cầm kiếm chắn trước ngực. Ánh sáng xanh lam lóe lên, một tấm lá chắn phòng ngự vừa đúng lúc chặn được một đám khí xanh lục.
Đám khí xanh lục đâm vào kiếm kình của hắn lập tức tan ra trong hư không.
- Kẻ nào?
Tần Thái Trùng quát lớn, giơ thanh kiếm hiên ngang trong hư không, nhất thời như thiên thần hạ phàm, ánh mắt như có điện quét bốn bề.
Xung quanh không hề có động tĩnh gì. Bỗng nhiên dưới chân Tần Thái Trùng có một trận sóng nhẹ, từ khắp các lùm cây bỗng chui ra vô số sợi dây leo đang tiến về phía Tần Thái Trùng.
- Đồ quỷ quái!
Tần Thái Trùng hét lên, múa kiếm điên cuồng, xoẹt xoẹt xoẹt, mười mấy sợi dây leo bị hắn chặt thành vô số đoạn bay tứ tung lên trời.
Thấy biểu tình hoang mang của Tần Vô Song, Mễ Già dường như cũng ý thức được gì đó, ha ha hỏi:
- Lẽ nào hai kẻ khốn khiếp ở Thần Long Bảo Các kia lừa gạt ta?
- Bọn họ nói với ngươi, ta dùng Thần đạo Chiến y trao đổi với bọn họ cái gì? Đã trao đổi cái gì?
- Trao đổi Dưỡng Thần Châu, Ly Vẫn Cốt Thiết còn có Long Tức Phong Ấn gì đó. Dưỡng Thần Châu cũng chính là lừa gạt loại người ở dưới Thần đạo như ngươi, đối với bổn tiểu thư mà nói, đó chính là loại rác rưởi siêu cấp, thậm chí ngay cả Ly Vẫn Cốt Thiết, thứ đó ngoài chế tạo vũ khí Thần đạo ra, còn có tác dụng gì nữa chứ? Long Tức Phong Ấn căn bản chính là rác rưởi. Bổn tiểu thư nếu cao hứng, đưa cho ngươi tám mười cuốn cũng không thành vấn đề.
- Được rồi, nếu ngươi đưa cho ta tám mười cuốn, ta cũng không ngại đâu.
Tần Vô Song nói giống như cười chế nhạo.
Mễ Già nhất thời không biết nói gì. Một hồi lâu sau mới lấy một loại khẩu khí không chịu được nói:
- Ngươi thật là không có tác phong nói chuyện. Chìa tay hỏi nữ hài tử thứ gì đó, sao ngươi không đem Thần Tú Cung đưa cho ta?
- Không phải chính ngươi nói muốn đưa cho ta tám mười cuốn hay sao?
Tần Vô Song buông tay.
- Cái đó phải cần bổn tiểu thư cao hứng mới được, thái độ hiện giờ của ngươi, khiến bổn tiểu thư rất không cao hứng. Được rồi, đừng phí lời nữa, có hứng thú cùng xông tới Đông Chi Cực Địa hay không?
- Đông Chi Cực Địa, bản thân ngươi không thể đi, kéo theo ta làm gì?
Tần Vô Song hồ nghi hỏi.
- Đã nói người có được Thần Tú Cung, sẽ có đại phúc duyên. Bổn tiểu thư lâu nay vận khí rất tốt, nếu kéo theo một người có đại phúc duyên, có thể gia tăng vận khí. Hơn nữa, hiện tại có tin đồn truyền đi là Thang Cốc có Kim Ô Thú tái sinh, ngươi có Thần Tú Cung, có thể học Thái cổ Đại thần Hậu Nghệ, vào thời khắc then chốt, có thể chống đỡ được.
Mễ Già trái lại rất thẳng thắn, cũng không che giấu.
Tần Vô Song khó chịu nói:
- Thì ra ngươi muốn ta đi làm người chống đỡ!
Mễ Già hắc hắc cười nói:
- Yên tâm đi, vùng đất xung quanh Thang Cốc rộng cả trăm vạn dặm, chúng ta không thể xui xẻo như vậy, đừng nói tin đồn Kim Ô Thú đó có phải sự thật hay không, cho dù là thật, trong khu vực cả trăm vạn dặm chúng ta có thể gặp phải sao? Vận khí không xấu như vậy chứ?
Nói đến mức độ này, Tần Vô Song đối với động cơ của Mễ Già trái lại không có hoài nghi gì cả. Hơn nữa, đề nghị của nữ nhân điêu ngoa này, cũng có chút lực hấp dẫn.
Tấn thăng Thần đạo, đối với Tần Vô Song mà nói, đã là chuyện nước chảy thành sông rồi. Sau khi tiến vào Thần đạo, Tần Vô Song bức thiết nhất chính là có một Ma Tượng Đại Khôi Lỗi.
Lấy Thần hồn chi lực thúc giục Ma Tượng Đại Khôi Lỗi, nếu luyện chế tốt, lực chiến đấu giống như bản thân cũng chưa chắc không có khả năng, cho nên, Tần Vô Song đối với Ma Tượng Đại Khôi Lỗi vẫn vô cùng khao khát. Đến lúc đó bản thân hắn không phải chiến đấu một mình rồi.
- Này, đừng ngơ ngác nữa, rút cuộc được hay không được?
Mễ Già không kiên nhẫn hỏi.
- Suy nghĩ một chút, nếu lợi thế của ngươi có thể đề cao thích đáng một chút, ta sẽ đáp ứng.
Tần Vô Song giống như cười chế nhạo nói.
Kỳ thật đề nghị này đối với hắn mà nói, chỉ hoàn toàn có lợi chứ không có hại. Chỉ cần Mễ Già không có ác ý, hợp tác với cô ta, có thêm một trợ thủ không nói làm gì, còn có thể lợi dụng sự quen thuộc của cô ta đối với Vô Tận Đông Hải, và mạng lưới tình báo của Cầu Long Tộc, sao hắn có thể không tự nguyện mà làm?
Vì vậy, Tần Vô Song lên giá tại chỗ, tranh thủ kiếm thêm chút ưu đãi.
- Ngươi muốn có cái gì, nói thẳng đi!
Mễ Già thấy khẩu khí của Tần Vô Song buông lỏng, vội vàng thừa cơ nói.
- Ngoài những điều ngươi nói ra, mười cuốn Long Tức Phong Ấn. Ngoài ra, còn có một yêu cầu quá đáng.
- Yêu cầu quá đáng?
Mễ Già vẻ mặt đề phòng:
- Ngươi muốn làm gì?
- Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, ta không có hứng thú với ngươi!
Tần Vô Song khinh khỉnh liếc mắt:
- Ngươi đã tiến vào cảnh giới Thần đạo, ta muốn ngươi giúp ta một việc.
- Việc gì, ngươi nói đi!
Mễ Già lộ ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện.
- Ta có một quả trứng Thần long, có thể chỉ có cảnh giới Thần đạo của Long Tộc cường giả mới có thể lấy Long Tức ấp nở ra nó. Cho nên, muốn nhờ ngươi giúp việc này.
Mễ Già cười một tiếng khúc khích:
- Ngươi muốn nhờ ta làm vú em?
- Việc này tựa hồ không phải vú em? Chỉ là ấp trứng một lát mà thôi.
Mễ Già cười khanh khách nói:
- Ngươi cũng có lúc phải cần ta. Được rồi, bổn tiểu thư sẽ gắng gượng làm một chút. Nhưng mà chuyện này, ngươi không được nói ra bên ngoài, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
- Ta đi nói với ai chứ?
Tần Vô Song tỏ vẻ rất vô tội nói.
- Vậy được rồi, Tô Mật của Bàn Long Tộc, quỷ nha đầu đó, ngươi càng không được nói, biết chưa?
- Yên tâm đi, ta không có nhiều chuyện như vậy đâu.
Tần Vô Song xua xua tay.
- Vậy còn những điều kiện khác không?
Mễ Già hỏi.
- Những điều kiện khác. Sao hả, ngươi còn ngại ít sao?
Tần Vô Song giống như cười chế nhạo hỏi.
- Như vậy mà còn ít? Ngươi đừng quá tham lam!
Mễ Già bắt đầu tức giận.
Tần Vô Song lấy quả trứng Yêu long ra, nhất thời, một luồng khí tức Thái cổ cường hãn, khiến xung quanh đều xuất hiện một loại khí tức hồng hoang vô cùng cổ xưa.
- Ồ? Cái này ngươi ăn trộm được ở đâu vậy?
Ánh mắt Mễ Già nhất thời sáng lên.
- Nói chuyện đừng có khó nghe như vậy có được không, ngươi nói xem, mấy ngày có thể ấp xong được không?
- Chuyện này cũng không dám bảo đảm, vạn nhất tiểu tử trong đó chậm chạp không chịu chui ra thì sao. Bổn tiểu thư sẽ tận lực làm, nhưng ngươi phải hộ pháp cho ta. Bằng không, sau khi bổn tiểu thư tiêu hao Long Tức, vạn nhất đối đầu với nguy hiểm, cũng không có cách nào.
- Đây là điều đương nhiên, ta cũng không phải là người không biết nghĩa khí như vậy.
- Việc này không dễ nói.
Mễ Già hừ lạnh nói:
- Đi theo ta, ta dẫn ngươi tới một nơi!
Bản thân Tần Vô Song cũng không ngờ, mình lại kết thành liên minh với ma nữ này, quả nhiên là thế sự vô thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, ma nữ này xác thực có chút bản lĩnh. Ở Vô Tận Đông Hải này, cô ta quả nhiên là như cá gặp nước.
Bảy ngày sau, hai người tới một vùng đất hoang vắng. Mễ Già nói:
- Ở đây đi, nói lại một lần nữa, thành thực bảo vệ cho ta, không được nhìn trộm!
- Đừng làm dáng nữa, nếu có thể thành công ta sẽ cùng đi với ngươi tới Thang Cốc, nếu không thành công, thứ lỗi cho ta không đi cùng được.
Mễ Già vân vê đôi bàn tay trắng như phấn:
- Yên tâm đi, bổn tiểu thư ra mặt, bảo đảm ngươi thành công.
Tần Vô Song gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo Mễ Già tiến vào trong địa điểm đã chọn đó.
Tần Vô Song lấy Phong ấn Đồ quyển ra, triệu hoán bốn đầu linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Thôn Thiên Lục Ngô sau khi vừa ra ngoài, nhất thời vui sướng:
- Vô Tận Đông Hải, chủ nhân, tới Vô Tận Đông Hải rồi, ngươi nên để chúng ta ra ngoài chơi nhiều hơn một chút!
Hắc Bối Huyền Xà cũng thở dài nói:
- Thật là bất ngờ, không ngờ, chúng ta còn có thể sống sót quay về Vô Tận Đông Hải.
Tần Vô Song đối với Linh thú Phong ấn, thật ra có chút đồng tình. Dù sao, người ta cũng là tai bay vạ gió, là linh thú tốt, bị phong ấn vào trong Phong ấn Đồ quyển, từ đó mất đi tự do.
- Hai người các ngươi cũng không cần thương cảm, đợi sau khi ta có thể giải trừ phong ấn, ta nhất định sẽ giúp các ngươi khôi phục lại tự do!
Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà đều vô cùng cảm kích:
- Chủ nhân, nếu có thể khôi phục tự do của chúng ta, cả cuộc đời này của chúng ta, vẫn làm Linh thú Khế ước của ngươi, tuyệt đối không bao giờ phản bội!
- Ha ha, khôi phục tự do cho các ngươi, không nghĩ đến trói buộc các ngươi.
Thôn Thiên Lục Ngô cảm kích nói:
- Chủ nhân, tu luyện giả nhân loại, khó có người nào nhân nghĩa giống như ngươi. Chúng ta bị phong ấn, mặc dù nói rất thảm, nhưng cũng là chuyện không có cách nào.
Tần Vô Song hiếu kỳ hỏi:
- Người phong ấn các ngươi lúc đó, rút cuộc là ai?
Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà đều có chút hổ thẹn, lắc lắc đầu:
- Chúng ta căn bản không biết hắn là người nào, nhưng lại biết, trước mặt hắn, chúng ta căn bản không có bất cứ sức mạnh phản kháng nào. Loại sức mạnh của hắn, phảng phất căn bản không thuộc về thế giới này. Tùy ý động ngón tay, phảng phất cũng có thể dời non lấp biển, đảo loạn thiên địa vậy.
Tần Vô Song biết, người phong ấn bọn chúng, có lẽ chính là chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Nhưng Linh thú Phong ấn cũng không biết là ai phong ấn bọn chúng, có thể thấy chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận thần bí như thế nào.
Như vậy xem ra, chỉ có thể đợi tiến vào Đệ lục hoàn, thậm chí là Đệ thất hoàn, mới có thể biết căn do bên trong.
Vứt bỏ những tạp niệm này, Tần Vô Song lấy ra bốn quyển Long Tức Phong Ấn, nói:
- Bốn người các ngươi, đều là trợ thủ đắc lực của ta, công lao cực lớn. Bốn quyển Long Tức Phong Ấn này, chính là công kích Long Tức mạnh nhất của Thần đạo cường giả Long Tộc. Thời khắc mấu chốt, có thể dùng để bảo toàn tính mạng. Mỗi người một quyển, không phải thời khắc sinh tử, không được sử dụng.
Bốn đầu Linh thú Phong ấn đều vô cùng mừng rỡ, nhận lấy.
- Được rồi, theo chỉ thị của ta, mỗi người trấn thủ một vị trí, một khi có tiếng động khác thường, lập tức hô ứng!
Tần Vô Song giao phó nói.
Có bốn đầu Linh thú Phong ấn ở bên ngoài bảo hộ, hắn ở bên trong phối hợp tác chiến, mặc dù không nói là vô cùng kiên cố, nhưng đối phó với quấy rầy bình thường, khẳng định là không có nhiều vấn đề.
Trong thời gian ba ngày, Tần Vô Song vừa lấy Dưỡng Thần Châu ra thúc giục tu luyện, vừa quan sát tất cả động tĩnh. Cảm nhận được chỗ kỳ diệu của Dưỡng Thần Châu, Tần Vô Song âm thầm cảm thán, lần buôn bán này, quả nhiên là lãi lớn.
Dưỡng Thần Châu này, khiến tu vi của hắn tiến triển, có cảm giác một ngày ngàn dặm. Luận về tốc độ, có thể đề thăng hơn ba bốn lần.
Hiệu quả vượt xa lời giới thiệu của Vân Khanh ở Thần Long Bảo Các.
Tần Vô Song biết, Dưỡng Thần Châu này có hiệu quả với mình như vậy, có khả năng có liên quan đến tác dụng của thần quang tẩy lễ. Nếu không phải trong cơ thể bản thân đã có nền móng Thần đạo, Dưỡng Thần Châu này, quả quyết không thể hữu dụng như vậy.
Giữa lúc đang suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy Mễ Già thân hình duyên dáng uyển chuyển, tiếp theo, một luồng hồng quang cùng với tử khí, đan xen bốc lên.
Mờ mịt bốc lên, tràn ngập khí tức thần bí.
- Tiểu tử kia, ngươi cuối cùng cũng ra ngoài rồi…
Mễ Già có vẻ có chút cảm giác mất sức, hữu khí vô lực kêu lên:
- Vô Song tiểu tử, mau tới đây!
Tần Vô Song mừng rỡ, xông vào trong.
Liền nhìn thấy một con Long Thú giống như hồ ly, toàn thân toát ra tử khí, đôi tròng mắt linh động nhanh như chớp di chuyển, tràn đầy hiếu kỳ với khung cảnh xung quanh. Nhìn thấy Tần Vô Song tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó, vui mùng vô hạn lao tới, giống như đứa con nhìn thấy mẫu thân vậy.
Ngay cả Mễ Già cũng ngây người, lẩm bẩm mắng:
- Đồ vô tâm, bổn tiểu thư tiêu phí nhiều tinh lực như vậy để ấp ngươi ra, nháy mắt đã quỵt nợ rồi sao?
Con tiểu Long Thú cọ tới cọ lui trên người Tần Vô Song, vô cùng thân thiết, kêu lên "xuân nhi, xuân nhi" gì đó. Mễ Già nghe thấy, bất giác không khỏi cười lớn. Nhưng vì cơ thể suy yếu, trận cười này lại quá đột nhiên, khiến nàng ho khan không thôi.
Tần Vô Song sớm đã quen với phong cách của ma nữ này, nhìn thấy cô ta vô duyên vô cớ cười rộ lên, cũng không có gì trách móc.
- Ngươi có biết nó nói cái gì không?
Mễ Già vừa cười, vừa hỏi.
- Cái gì?
Da đầu Tần Vô Song có chút tê dại.
- Hắn gọi ngươi là ba ba!
Mễ Già thay đổi sắc mặt, trịnh trọng nói:
- Hay cho Tần Vô Song ngươi, rút cuộc tác hợp với con long mẫu nào, ngay cả Long bảo bảo cũng có.
Tần Vô Song ngây người không nói ra lời, chuyện này… quả thực là như sét đánh ngang trời.