Tần Thái Trùng là người đứng đầu bao năm nay trong Tần gia, thực lực đúng là rất khả quan, tuy còn hơi kém Tân Vô Kỵ nhưng nói thế nào cũng là Kỳ Diệu Huyền Cảnh cường giả, cộng với sức chiến đấu mạnh mẽ, khi đã vào trạng thái chiến đấu thì sẽ bộc phát thực lực khiến người ta phải kinh ngạc. Vì thế, dù là Tân Vô Kỵ kiêu ngạo cũng không thể không coi Tần Thái Trùng là sự uy hiếp tiềm tại lớn nhất trong tám môn Thiên Đế Sơn.
Chỉ là, Tần Thái Trùng có ưu điểm là sức chiến đấu chính diện mạnh mẽ, nhưng nhược điểm của hắn lại chính vì ưu điểm kia quá nổi bật mà khiến mặt tính kế của hắn hơi kém.
Tên Tiêu Lục đã tính từ trước cả rồi. Tần Thái Trùng chặn được hai lần công kích đó nhưng lần thứ ba lại đánh tới ngay.
Cây cối bốn phía dường như bỗng nhiên di động về phía Tần Thái Trùng.
Tần Thái Trùng nghĩ:
- Đây là yêu thuật gì vậy?
Có điều Tần Thái Trùng cuối cùng vẫn là người đại khí lẫm liệt, vung kiếm lên hét lớn:
- Tránh ra cho ta!
Vô số đạo kiếm quang bay ra, như phong ma gầm rú, như nộ long gào thét, ánh sáng xanh lam tỏa ra, cây cối không ngừng đứt thành từng đoạn.
Trong những đám cây cối đó, thân hình Tiêu Lục ẩn trong một cành cây, tay cầm con dao găm đang phát ra thứ ánh sáng xanh lục âm u.
- Đi!
Những sợi dây leo như những con rắn độc trườn về phía Tần Thái Trùng, con dao găm được Tiêu Lục vung lên biến thành hình dạng một sợi dây leo hòa vào trong đám dây kia, không hề có gì khác biệt.
Xung quanh Tần Thái Trùng ngày càng nhiều dây leo bao phủ hơn, sợi dây mà con dao găm hóa thành kia đang nhằm thẳng mé sườn, nơi hắn khó phòng ngự nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tần Thái Trùng không hề biết trong đám dây leo này lại ẩn giấu một thứ có thể lấy đi tính mạng của hắn.
Tiêu Lục cười, hắn sao có thể không nhìn ra, Tần Thái Trùng căn bản không thể không nhìn ra được đòn này của hắn chứ đừng nói là tránh!
- Hắc hắc… cái gì?
Nụ cười trên khóe miệng Tiêu Lục còn chưa mở rộng thì bỗng mắt hắn trừng lên, một đạo lưu quang màu vàng đất bắn ra từ trong không trung đến mé sườn Tần Thái Trùng.
Choang!
Tiếng va chạm giòn tan, con dao găm màu xanh lục đó chạm phải thứ ánh sáng màu vàng kia và cả hai biến về nguyên hình.
Dao găm vẫn là dao găm, Thần đạo Hộ Thuẫn biến trở về Thần đạo Hộ Thuẫn.
- Thái Trùng sư huynh, nắm chặt lấy cây roi!
Tần Vô Song hét lên, một tay giơ ra bắt lấy Thần đạo Hộ Thuẫn đang bật trở lại, một tay vung cây roi Nộ Giao Chi Hồn về phía Tần Thái Trùng.
- Vô Song sư đệ?
Tần Thái Trùng thấy Tần Vô Song, không nghĩ nhiều lập tức bắt lấy cây roi, nhún chân nhảy ra khỏi vòng vây.
Tần Vô Song bay ngược lại rơi xuống trước mặt Tần Thái Trùng, ánh mắt trừng trừng nhìn một cái cây đại thụ, lạnh lùng nói:
- Ám toán người khác, ra đi được rồi đấy!
Tần Thái Trùng nhìn về hướng đó, hét lớn:
- Đồ thất phu, có dám giao chiến trực diện với ta?
Vừa nói hắn chém liền ba nhát kiếm tạo nên hình lưỡi kiếm khổng lồ tấn công về phía cái cây.
Ám toán Tần Thái Trùng, Tiêu Lục gần như đã nghĩ hắn đã thành công, không ngờ lại xảy ra bất ngờ này, vội vàng dùng độn thuật Mộc thuộc tính chạy trốn về phía xa.
Tần Thái Trùng nhấc chân định đuổi theo thì Tần Vô Song giữ lại:
- Sư huynh đừng vội!
Tần Vô Song còn chưa dứt lời thì từ phía xa đã vang lên tiếng kêu thảm thiết, giọng nói của Tiêu Lục bỗng nhiên trở nên đau đớn vô cùng:
- Ngươi… ngươi ám toán ta?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Không muốn chết thì lập tức khởi động Ngọc bài Truyền tống mà cút đi. Trong vòng mười hai canh giờ mà không có thuốc giải của bản môn thì ngươi chết chắc!
Tiêu Lục kêu lên:
- Ta đâu biết ngươi từ tông môn nào?
Người đó hừ một tiếng:
- Muốn moi tin hả? Ngươi ra ngoài sẽ có đồng môn nhìn thấy thương thế của ngươi, có cút không?
Tiêu Lục hối hận vô ngần nhưng chẳng thế làm gì, nếu không phải mình âm mưu đối phó Tần Thái Trùng thì đâu có bị thế này?
Nói đến dùng độc thì Tiêu Lục hắn sợ ai chứ? Nhưng bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ lại ở đằng sau. Hắn nhằm vào Tần Thái Trùng, nhưng không ngờ mình cũng bị kẻ khác nhằm vào.
Ở đây ai cũng là đối thủ của nhau, người ta đâu có đảm bảo nhất định sẽ không động thủ với Tiêu Lục hắn?
Vì thế, người đầu tiên bị loại ở hòn đảo thứ bảy lại là Tiêu Lục với sở trường dùng độc phục kích!
Tần Thái Trùng ngẩn người nhìn về phía xa, Tần Vô Song truyền âm nói:
- Đại sư huynh, chúng ta đi thôi!
Tần Thái Trùng gật đầu rồi nhanh chóng đi theo Tần Vô Song.
- Vô Song sư đệ, đợi đã!
Tần Thái Trùng thấy Tần Vô Song đi hơi loạn, thấy lạ gọi Tần Vô Song lại.
- Thái Trùng sư huynh, sao vậy?
Tần Vô Song dừng bước.
- Chúng ta đi đâu đây?
Tần Thái Trùng không hiểu:
- Hơn nữa, đi loạn lên như vậy rất dễ bị mai phục ám toán.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Đại sư huynh hãy tin đệ. Đi cùng đệ đảm bảo không bị phục kích.
- Ồ?
Tần Thái Trùng cười:
- Vô Song sư đệ sao có thể khẳng định như vậy?
- Đại sư huynh, nếu đệ không chắc chắn thì sao có thể tìm được huynh?
Tần Vô Song cũng cười:
- Yên tâm đi, trừ Tiêu Lục rời khỏi đây ra, giờ còn có mười một người, người gần nhất cách chúng ta cũng đến năm trăm dặm. Ở đây tuyệt đối an toàn. Đương nhiên không tính đến những nhân tố không an toàn trên đảo.
Tần Thái Trùng thấy hắn nói rất chắc chắn, gãi gãi mũi cười khổ:
- Vô Song sư đệ, vừa rồi nhờ có đệ nếu không ngu huynh đã là người đầu tiên bị loại rồi.
- Đại sư huynh, quy tắc chính là như vậy, các đồng môn có thể liên kết, đây chính là ưu thế của chúng ta, nói gì đến nhờ hay không nhờ!
Tần Thái Trùng cười:
- Cũng đúng, Vô Song, lần này chỉ có hai ta là đồng môn, có lợi nhưng cũng có hại. Ta thấy Tiêu Lục nhằm vào ta như vậy, những người khác có lẽ cũng có thỏa thuận ngầm như vậy. Chắc chắn họ sẽ không cho để ưu thế của Tần gia quá rõ ràng.
Tần Vô Song nhếch môi cười:
- Đấy là chuyện thường tình, nhưng Đại sư huynh, trên hòn đảo nay chưa biết ai là người đi săn, ai là con mồi đâu.
Tần Thái Trùng nhướng mày, vui vẻ nói:
- Lẽ nào Vô Song sư đệ có cách gì?
Khóe môi Tần Vô Song khẽ nhếch lên, cười ung dung tự tin:
- Đại sư huynh, nếu cả hai huynh đệ ta đã vào trận quyết chiến này, bất luận thế nào chúng ta cũng phải dốc toàn lực! Mục tiêu của đệ là cả hai ta cùng vào bốn hạng đầu. Nếu có thể thì giành lấy Quán quân!
Trong mắt Tần Thái Trùng lóe lên ánh sáng khát vọng cạnh tranh.
- Vô Song sư đệ, cụ thể làm thế nào?
Tần Thái Trùng xúc động hỏi.
Tần Vô Song cười thần bí:
- Tạm thời chúng ta không làm gì cả để họ tự tàn sát lẫn nhau. Xem xem sau hòn đảo thứ bảy thì có mấy người ở lại!
- Không làm gì cả?
Tần Thái Trùng không hiểu:
- Nếu muốn là người đi săn thì tại sao lại chẳng làm gì cả? Lẽ nào đợi chúng đến săn chúng ta sao?
- Đại sư huynh, chúng không thể tiếp cận ta được đâu!
Tần Vô Song nói chắc chắn:
- Kẻ đi săn chân chính, ra tay phút cuối! Chúng ta không săn đối thủ mà là săn chức Quán quân!
Ánh mắt Tần Vô Song ngập tràn sự tự tin. Không sai, chính là chức Quán quân!
Hai trái Thần Đạo Quả, một bộ Thần đạo chiến y, một kiện vũ khí Thần đạo!
Hơn nữa hắn còn phải trợ giúp Thái Trùng sư huynh vào bốn hạng đầu, phải phát huy tối đa ưu thế của việc liên thủ, đưa Thái Trùng sư huynh không những vào được bốn hạng đầu mà còn phải giành được vị trí một cách huy hoàng!
Chiến thuật của Tần Vô Song nói trắng ra là tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi. Đương nhiên, tiền đề đảm bảo cho Tần Vô Song thực hiện chiến thuật này chính là Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Nếu không có bảo vật thần kỳ này thì Tần Vô Song không thể nào ung dung tọa sơn quan hổ đấu được. Nếu không nắm chắc vị trí của đối thủ thì căn bản không thể biết được tiếp theo sẽ có nguy cơ gì.
Đối thủ đến được vòng này ai cũng tuyệt kỹ đầy mình. Kẻ địch trong tối, mình ngoài sáng, bị đánh lén thì không thể đảm bảo sẽ được bình an. Vì vậy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn vô cùng quan trọng.
Không thể không nói rằng chiến thuật của Tần Vô Song vô cùng sáng suốt, cũng rất thực dụng. Ban đầu Tần Thái Trùng còn thấy không hiểu nhưng qua mười, mười lăm ngày thì Tần Thái Trùng phát hiện Vô Song sư đệ quả nhiên là đáng kinh ngạc!
Liên tiếp có người bị loại còn họ thì vẫn bình an vô sự, dường như chiến cuộc chẳng có liên quan gì với họ vậy.
Ba mươi ngày trôi qua, cuộc chiến ở hòn đảo thứ bảy cũng kết thúc. Cửa ải này tuy khốc liệt, tuy đầy toan tính nhưng cũng chỉ có bốn người bị loại, và đều là do đối thủ cạnh tranh nhau mà loại. Cũng có nghĩa là không có tuyển thủ nào bị loại là vì những nguy hiểm trên hòn đảo.
Mười người, chỉ còn đúng mười người!
Cũng có nghĩa là mười người đến hòn đảo thứ tám chính là mười người được phần thưởng. Dù là thứ tự thế nào thì mười người này đều được thưởng!
Trong danh sách mười người vẫn có hai người đến từ Tần gia, đương nhiên điều này trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của tất cả mọi người.
Trong cuộc chiến tiếp theo, ưu thế hai người cùng một tông môn quả thực là quá lớn. Giờ đã có những người suy đoán, liệu Tần gia có thể giành Quán quân và Á quân hay không?
Những lời bàn tán đó tuy chưa thật sự sôi nổi nhưng cũng đã nhen nhóm. Có điều những tông môn có tuyệt thế thiên tài chân chính thì không cho là vậy. Họ rất có lòng tin vào môn hạ của mình, họ đều cảm thấy chức Quán quân chắc chắn thuộc về tông môn của họ!
Ở một nơi nào đó, năm đại Đồ Đằng cường giả đang thảo luận về ngày hội này. Chưởng môn Tuyết Thiền lên tiếng:
- Hiên Viên đạo hữu, Tần gia Thiên Đế Sơn thật khiến người ta kinh ngạc! Tần Vô Song rốt cuộc là sao, hắn từ đâu ra vậy?
Những người này đúng là không rõ về lai lịch của Tần Vô Song, dù gì thì thời gian Tần Vô Song xuất đạo cũng quá ngắn!
Một cường giả khác cảm thán:
- Điều đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối Tần Vô Song không hề ra tay, dường như hắn chẳng có liên quan gì đến chiến cuộc vậy. Bạt huynh, xem ra, chưa biết chừng Quán quân bị người của Hiên Viên Khâu đoạt mất thật đấy chứ!
Hiên Viên Bạt cười:
- Đừng nói vậy, Tần Vô Song cũng được, Tần Thái Trùng cũng được, tu vi của họ vẫn không thể so được với bốn thiên tài siêu tuyệt. Nói thật, Tân Vô Kỵ chết rồi ta thật sự cảm thấy bất ngờ. Vốn dĩ Tân Vô Kỵ cũng là một trong những người cạnh tranh Quán quân với bốn thiên tài siêu tuyệt. Chuyện đời thật khó đoán!
Truyền Tống Trận khởi động đến hòn đảo thứ tám. Sau mỗi lần truyền tống, Tần Vô Song và Tần Thái Trùng đều tạm thời bị tách ra, đây cũng là khoảng thời gian mà sự liên kết của họ có khả năng xảy ra điều ngoài ý muốn nhất.
Tần Vô Song lấy ra Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, bắt đầu tìm vị trí của Tần Thái Trùng, đúng lúc đó thì sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi.
Trừng to mắt, Tần Vô Song cẩn thận nhìn chằm chằm vào Mễ Già, hiển nhiên là muốn xem xem cô ta có phải đang cố tình trêu đùa mình hay không, nhìn biểu tình của Mễ Già mặc dù quái dị, nhưng cũng không giống như đang nói dối.
Tần Vô Song vô cùng tinh thông thú ngữ, nhưng Long Tộc lại là vua của Thú Tộc, có Long Ngữ độc đáo, hắn có nghe cũng không hiểu được.
Long bảo bảo ở trong lòng Tần Vô Song cọ cọ một hồi, ôm lấy cổ Tần Vô Song, giống hệt như một đứa trẻ đang làm nũng. Miệng vẫn không ngừng kêu lên:
- Xuân nhi, xuân nhi!
Tần Vô Song cảm thấy khó hiểu, phát âm "xuân nhi" này, lẽ nào trong Long Ngữ, chính là ý tứ ba ba hay sao?
Khi còn đang chần chừ, miệng của Long bảo bảo lại giật giật, quay đầu nhanh như chớp nhìn Mễ Già, lại kêu lên:
- Ái ty mạt, ái ty mạt…
- A?
Mễ Già nhất thời choáng váng, trong miệng liến thắng tuôn ra một chuỗi Long Ngữ. Phối hợp với biểu tình của cô ta, phảng phất như đang ở quát mắng Long bảo bảo.
Long bảo bảo không biết nói gì, liếc mắt nhìn Mễ Già, bộ dạng rất không thoải mái.
Tần Vô Song cầm lấy một thủ quyết, phát ra phong ấn triệu hoán, bốn con linh thú lần lượt chạy tới. Tần Vô Song nói với Thôn Thiên Lục Ngô:
- Thôn Thiên, ngươi qua đây, ta hỏi ngươi, ngươi có tinh thông Long Ngữ không?
- Chủ nhân, ta là Long Tộc, đương nhiên phải tinh thông Long Ngữ rồi.
Thôn Thiên Lục Ngô trả lời, vừa nhìn Mễ Già đánh giá, trong mắt lộ ra một vẻ sùng bái:
- Long Tộc Thần thú các hạ, Thôn Thiên bái kiến!
Mễ Già hừ một tiếng, trừng mắt nói với Thôn Thiên:
- Ngươi đừng nói lung tung!
- Thôn Thiên, trong Long Ngữ, xuân nhi là có ý tứ gì?
Tần Vô Song hỏi.
- Đó là ý tứ gọi cha.
Thôn Thiên thành thật trả lời.
Tần Vô Song cảm giác như sấm nổ tại chỗ, quả nhiên là ý tứ gọi cha. Từ lúc nào, mình lại trở thành cha của Long bảo bảo chứ.
Mễ Già cười giống như chế nhạo nói:
- Vô Song công tử, ngươi còn muốn không thừa nhận không? Mau thành thực đi, rốt cuộc là đã làm chuyện xấu đó với con mẫu long nào? Chậc chậc, con long mẫu này thật cường đại, vừa ra đời đã là Thần thú. Lẽ nào là là Thái cổ Thần long sao? Vô Song tiểu tử, thật ngưỡng mộ ngươi, ngay cả Thái cổ Thần long cũng bị ngươi chinh phục.
Con Long bảo bảo lại la lên với Mễ Già:
- Ái ty mạt, ái ty mạt!
Mễ Già như phát điên tại chỗ, quát lớn:
- Đừng gọi linh tinh!
Thôn Thiên Lục Ngô vẻ mặt mù tịt không hiểu gì, nhìn Long bảo bảo đó, lại nhìn Mễ Già, lại nhìn Tần Vô Song, có chút kỳ quái hỏi:
- Chủ nhân, Long bảo bảo này gọi vị tiểu thư này là mẹ, có thật không? Vị tiểu thư này, từ khí tức trên người phân biệt, có lẽ là Cầu Long Tộc? Long bảo bảo này, giống như không thuộc về Chân Long Cửu Tộc, nhưng cũng tựa hồ không giống Phi Long Cửu Tộc. Kỳ quái!
Mễ Già quát:
- Lục Ngô thối, không phải nói với ngươi, đừng nói linh tinh rồi sao?
Thôn Thiên Lục Ngô nói:
- Tiểu thư của Cầu Long Tộc, nếu chủ nhân nhà ta hỏi, ta không dám không trả lời.
Tần Vô Song bĩu môi, nói với Long bảo bảo:
- Tiểu tử kia, đừng gọi bậy. Tính khí cô ta xấu như vậy, sao có thể là mẹ ngươi được chứ, còn nữa, ta cũng không phải là cha ngươi, biết chưa hả?
Long bảo bảo chớp mắt bộ dạng giống như cái hiểu cái không, trong biểu tình thật ra có mấy phần tủi thân, chớp mắt nhìn Tần Vô Song, bộ dạng khiến người ta nhìn mà yêu thương.
Mễ Già xoa cái eo thon nhỏ, kêu lên:
- Vô Song tiểu tử, ngươi nói vậy là có ý gì? Trước mặt bổn tiểu thư ta nói tính khí của ta không tốt để làm mất mặt ta sao?
- Lẽ nào tính khí ngươi rất tốt?
Mễ Già thản nhiên nói:
- Tính khí bổn tiểu thư không tốt, nhưng điều này chỉ có ta được phép nói, chứ không cho phép ngươi nói, biết chưa hả?
Tần Vô Song vỗ nhè nhẹ vào Long bảo bảo, hắc hắc cười nói:
- Được rồi, không chấp nhặt với ngươi, lần này ngươi vất vả rồi, cám ơn!
Mễ Già hừ một tiếng:
- Câu này không giống lắm với tiếng người!
Đảo mắt liếc nhìn Thôn Thiên Lục Ngô:
- Vô Song tiểu tử, ngươi cũng được lắm. Linh thú của Vô Tận Đông Hải chúng ta, đều bị ngươi thu phục rồi.
Tần Vô Song cười không nói, vuốt ve Long bảo bảo, trong lòng rất là tiếc nuối, nếu như quả trứng Yêu long còn lại cũng ở đây luôn thì tốt rồi, có thể kêu Mễ Già một hơi ấp trứng nở ra luôn. Sức lao động miễn phí mà lại không dùng, thật quá đáng tiếc!
- Nhìn bộ dạng của ngươi có vẻ yếu ớt, nghỉ ngơi vài ngày trước đi.
Tần Vô Song nói.
Mễ Già hừ một tiếng:
- Xem như ngươi không ăn cháo đá bát. Khẳng định phải nghỉ ngơi rồi, nhưng ngươi phải nói chuyện rõ ràng trước đã, quả trứng Thần long này ngươi có từ đâu?
- Chuyện này hình như không cần phải giải thích?
Mễ Già nói:
- Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất hãy nói chuyện rõ ràng. Bình thường Chân Long Cửu Tộc cũng vậy, Phi Long Cửu Tộc cũng vậy, Long bảo bảo vừa mới sinh ra, không thể trực tiếp tiến vào Thần đạo. Huyết mạch của Long Thú này vô cùng tinh thuần, cho dù là Tổ Long Tộc, cũng chưa chắc cam đoan mỗi một huyết mạch sinh ra đều trực tiếp tiến vào Thần đạo được.
- Tại sao lại như vậy?
Tần Vô Song không cho là như vậy.
- Tại sao à? Nói thật đi, có phải ngươi lấy trộm từ Tổ Long Tộc không. Nếu như vậy, vậy thì ngươi thảm rồi.
Mễ Già nói đến đây, biểu tình cũng có chút nghiêm túc, ánh mắt lóe lên mấy phần sợ hãi.
Tần Vô Song nhún vai:
- Sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú. Long bảo bảo này không có quan hệ gì với Vô Tận Đông Hải, nói như vậy, ngươi đã yên tâm chưa?
Mễ Già lúc này như trút được gánh nặng, xoa xoa ngực:
- Vậy thì tốt, bằng không, ngươi thảm rồi. Tổ Long Tộc một khi đã nhằm vào ngươi, bổn tiểu thư cũng không cứu được ngươi đâu…
Nói đến đây, Mễ Già vẫn có chút lo lắng:
- Đúng rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Long bảo bảo này, ngươi cũng đừng quá khoe khoang. Vạn nhất bị Long Tộc cường giả nhìn trúng, cũng có khả năng sản sinh ra ham muốn có được. Đến lúc đó, người làm cha như ngươi, cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đứa con ngoan của mình bị người ta bắt đi thôi. Làm không tốt, còn tiện tay tiêu diệt người cha là ngươi đấy.
Mễ Già nhìn giống như có chút hả hê bổ sung thêm một câu.
Khóe miệng Tần Vô Song nhướng lên:
- Ngươi không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?
Mễ Già hiển nhiên cảm thấy tương đối hứng thú với Long bảo bảo này, thăm dò hỏi:
- Vô Song tiểu tử, ta thương lượng với ngươi chuyện này.
- Chuyện gì?
Tần Vô Song nhìn thấy nhãn thần của nàng, đề phòng hỏi.
- Đưa Long bảo bảo của ngươi cho ta mượn chơi hai ngày. Thuận tiện, ta có thể dạy nó nói chuyện. Ngươi không muốn mình có một con Long bảo bảo ngu ngốc chứ?
Mễ Già cười hì hì hỏi.
Tần Vô Song không thấy yên tâm lắm, lúc nào cũng cảm thấy nữ nhân này có ý đồ gì đó:
- Ngươi có lòng tốt như vậy sao?
Mễ Già thở hổn hển nói:
- Ta chính vì không đành lòng nhìn nó biến thành một kẻ ngu ngốc trong tay ngươi? Ngươi có hiểu Long Ngữ không? Ngươi biết nhu cầu của nó không? Ngươi có thể chăm sóc nó không?
Tần Vô Song khoát khoát tay:
- Thu hồi lại cách hỏi kiểu tu từ của ngươi đi, ngươi đã muốn làm vú em như vậy, vậy ta sẽ cho ngươi thỏa mãn… Tiểu gia hỏa, nữ nhân đó muốn làm vú em của ngươi, ngươi đồng ý chứ?
Long bảo bảo vẫn chớp mắt, ánh mắt long lanh như nước nhìn Mễ Già, có mấy phần đề phòng. Hiển nhiên, đối với hành động quát lớn của Mễ Già vừa rồi với nó, trong lòng nó vẫn có chút chống đối.
Mễ Già giống như một kẻ dụ dỗ trẻ em, dùng một loại khẩu khí vô cùng mê hoặc nói:
- Tiểu gia hỏa, ta tới chơi cùng với ngươi, chúng ta đều là huyết thống Long Tộc cao quý.
Long bảo bảo cong đít về phía Mễ Già, cái đuôi lắc lư mấy cái, lại lẻn lên trên vai Tần Vô Song, hướng về phía Mễ Già làm mấy trò mặt quỷ.
Tần Vô Song thấy thế, cười nói:
- Mễ Già tiểu thư, ngươi xem, vẻ hung thần ác sát của ngươi đã hù dọa nó. Nó đối với ngươi vẫn có một chút chống đối. Ngươi muốn làm vú em, người ta lại không muốn cho ngươi cơ hội.
Mễ Già tức giận nói:
- Đều tại ngươi nói ta xấu xa, xem ra, ta phải dần dần nuôi dưỡng cảm tình với nó. Hừ hừ, Vô Song tiểu tử, đợi đấy, ta nhất định sẽ giành được sự yêu thương của nó thành công!
Tần Vô Song quay đầu nói với Thôn Thiên Lục Ngô:
- Thôn Thiên, ngươi cũng là Long Tộc, phụ trách làm thầy giáo vỡ lòng đi.
Thôn Thiên Lục Ngô được sủng ái mà lo sợ:
- Chủ nhân, kêu ta làm thầy giáo vỡ lòng của tiểu chủ nhân, làm sao ta dám làm? Nó là Long Thú Thần đạo mà!
Tiểu chủ nhân?
Tần Vô Song thiếu chút nữa choáng váng, xem ra, thật sự phải đặt cho tiểu gia hỏa này một cái tên rồi. Bằng không, người ta thật sự sẽ nghĩ linh tinh mất.
Đặt cái tên gì đây?
- Đúng rồi, Mễ Già tiểu thư, tiểu gia hỏa này, giới tính giống của ngươi hay là giống của ta?
Tần Vô Song đối với giới tính của Long bảo bảo này, thật sự vẫn không xác định được.
Mễ Già tức giận kêu lên:
- Ngươi không biết tự xem sao?
Lời vừa nói xong, lập tức cảm thấy lời nói này không thích hợp, cười khúc khích một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, vấn đề này vốn không có gì, nhưng do cô ta suy nghĩ phức tạp lên, cảm thấy rất là đen tối.
- Là nữ nhi!
Thôn Thiên Lục Ngô giải vây nói.
- Ồ, là nữ hài tử, vậy nên đặt tên gì mới hay đây?
Tần Vô Song lẩm bẩm nói.
- Vậy kêu là Ái Ty Mạt đi!
Mễ Già nói:
- Rất nhiều nữ hài tử của Long Tộc, nhũ danh đều đặt như vậy.
- Đó không phải ý tứ gọi mẹ sao?
Mễ Già tức giận nói:
- Cái tên đó cũng có thể dùng làm nhũ danh và cách gọi mẹ.
Tần Vô Song hồ nghi nhìn Thôn Thiên Lục Ngô, sắc mặt của Thôn Thiên Lục Ngô khẽ ửng đỏ, gật đầu nói:
- Đúng là có cách gọi như vậy!
Tần Vô Song cũng không hiểu Long Ngữ, hoang mang bối rối, đành phải thuận nước đẩy thuyền:
- Vậy kêu Ái Ty Mạt là được rồi!
Long bảo bảo phảng phất giống như biết bản thân có tên, cọ hai cái lên đầu Tần Vô Song, duỗi lưng ra, bộ dạng vui mừng.
Có sự xuất hiện của tiểu gia hỏa này, cuộc sống của Thôn Thiên Lục Ngô lập tức phong phú. Còn Mễ Già mặc dù đang phục hồi thể lực, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kìm được tới sự yêu thích muốn chơi đùa với tiểu gia hỏa Ái Ty Mạt này.
Hiển nhiên, nhờ Long Tức của nàng ấp ra Ái Ty Mạt, cũng khiến tình mẫu tử của Mễ Già bất giác tràn ra. Một ma nữ, đột nhiên phát ra loại ánh sáng rực rỡ của tình mẫu tử, khiến Tần Vô Song cảm thấy rất là kỳ quái.
Còn Mễ Già, cũng từ đó có nhiều hơn lý do chế nhạo Tần Vô Song, không có chuyện gì cũng hỏi Tần Vô Song rút cuộc là sản sinh nghiệt duyên với long mẫu nào.
Tần Vô Song chỉ có thể không nói hỏi trời xanh.
Còn Ái Ty Mạt bất kể là Thôn Thiên và Mễ Già yêu thương cỡ nào, vẫn thân cận nhất với Tần Vô Song. Điều này khiến Mễ Già vô cùng ghen tỵ, một nỗi chua xót, hóa thành sự bực tức và chế nhạo miên man không dứt.
Tần Vô Song đã quá quen thuộc với chuyện đó, dứt khoát bịt tai làm ngơ.
- Thôn Thiên, ngươi nói đi, tại sao Ái Ty Mạt lại gọi ta là cha chứ?
Tần Vô Song không kìm được hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thôn Thiên Lục Ngô giật mình nói:
- Lão Đại, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, ngay từ đầu ta đã cảm thấy khó hiểu. Nhưng mấy ngày này, ngươi không cảm thấy sao? Ta phảng phất ở trong cơ thể ngươi, cũng cảm nhận được một luồng Long Tức cường đại. Tương thông với nhất mạch Long Tức của Ái Ty Mạt, Lão Đại, Ái Ty Mạt, thật sự không phải là…
Tần Vô Song thề thốt phủ nhận:
- Không có chuyện này. Ngươi nói khí tức của nó và ta nhất mạch tương thông sao? Đúng rồi…
Tần Vô Song lúc này mới giật mình hiểu ra, nhất định là như vậy! Tần Vô Song nhớ tới Hắc Tử Hải ở Phiêu Tuyết Lâu.
Đúng rồi, nhất định là như vậy!